1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 446: Ảm đạm 3



      “Là ta ngốc, mang theo mặt nạ bằng đồng nàng còn có thể nhận ra ta, huống chi là mặt nạ mỏng này...”

      Địch Mân buồn cười, đôi mắt ôn nhu như nước:

      “Nguyệt Nhi, nàng nằm trước, ta lấy chút gì ăn...”

      Tuy rằng, thay đổi khuôn mặt, nhưng đổi, là ánh mắt của . Tàn Nguyệt ngọt ngào trong lòng, nhưng cũng mang theo nhiều điểm chua xót -

      Địch Mân, tại sao muốn cứu ta? Nếu xuất của ta chỉ có thể gây cho chàng bất hạnh, ta tình nguyện yên lặng rời ...

      Nhưng hiểu, trời cao để cho ta tỉnh lại như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

      Là để cho ta rời khỏi Địch Mân, hay là tiếp tục cùng Địch Mân gắn bó làm bạn?

      Đôi mắt ẩm ướt, Tàn Nguyệt thở dài, có người khẩn trương vì mình như vậy, là chuyện may mắn cỡ nào, nhưng cố tình, nàng...

      Haiz!

      Nghe được tiếng bước chân, Tàn Nguyệt vội quay đầu, nhìn Địch Mân cẩn thận cầm bát tới, miệng lẩm bẩm :

      “Chanh Sát , nàng vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn chút cháo. Thích ứng vài ngày là được...”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, khẽ cười :

      “Mân, ta ngủ lâu rồi sao?”

      Địch Mân vội vàng gật đầu:

      “Đúng vậy, nàng ngủ hơn tháng. Nguyệt Nhi, sau này được ngủ như vậy nữa, ta lo lắng...”

      Hơn tháng, lâu rồi. Cái mũi Tàn Nguyệt chua xót, nức nở :

      “Mân, chàng cũng biết, ta... Ta nghĩ... Ta nghĩ sau này còn được gặp lại chàng. Lúc đó...”

      mặt ẩm ướt, giọt nước mắt trong suốt hạ xuống, Địch Mân vươn tay, nhàng giúp Tàn Nguyệt lau giọt lệ kia, thở dài:

      sao, chúng ta phải có chuyện gì sao? Xem ra trời cao cũng rất chiếu cố chúng ta, chúng ta đều còn sống, chứng tỏ hai người chúng ta mạng lớn...”

      là như vậy phải ?

      Tàn Nguyệt nghi hoặc nhìn Địch Mân, Địch Mân vội vàng gật đầu:

      được suy nghĩ lung tung nữa, chờ ta xử lý xong chuyện bên này, chúng ta tìm nơi cư. Đến lúc đó, để ý tới chuyện thị phi nhân gian, trải qua tháng ngày chỉ ao ước uyên ương ao ước tiên...”

      được sao?

      Ngày như vậy, quá mức tốt đẹp, Tàn Nguyệt nhịn được bắt đầu tinh tế tưởng tượng, mặt cũng nhiều tươi cười hơn.



      Chương 447: Ảm đạm 4



      Nhìn cẩn thận đút cháo cho mình, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, cảm giác như thế quá mức ấm áp, mà trong cuộc đời nàng, thiếu nhiều nhất đúng là ấm áp.

      Sau khi tỉnh lại, sức khỏe Tàn Nguyệt khôi phục rất nhanh, Địch Mân vẫn như trước bận rộn nhiều việc.

      Tàn Nguyệt biết bận cái gì, nhưng mỗi lần, Địch Mân luôn , đừng lo lắng, nhiều nhất năm, tất cả yên ổn.

      Mang theo mặt nạ xa lạ, Địch Mân cần mang mặt nạ bằng đồng thoải mái nữa. Người nơi này đều gọi Địch Mân là công tử, mà Tàn Nguyệt, cũng đương nhiên thành phu nhân.

      Hơn mười ngày sau, thân mình Tàn Nguyệt cũng khôi phục gần như hoàn toàn, Chanh Sát vẫn rất ít ra ngoài, nàng ấy nhiệm vụ của nàng ấy chính là ở cùng Tàn Nguyệt.

      Tàn Nguyệt luôn cười , nàng và Chanh Sát, kỳ cũng rất hợp. Thích Chanh Sát ngay thẳng, thích nàng ấy vui đùa ảnh hưởng toàn cục.

      “Tàn Nguyệt, muội còn chưa giải được khúc mắc sao?”

      ngày này, ánh mặt trời sáng lạn, Chanh Sát kéo Tàn Nguyệt đến trong viện, múa kiếm cho Tàn Nguyệt thưởng thức.

      có, muội có khúc mắc...”

      Tàn Nguyệt thản nhiên cười, biểu tình cực kỳ vô tội.

      “Tàn Nguyệt, đối với ta muội cũng lời ? Khi ở cùng chỗ với ngài ấy, muội cười rất vui vẻ, nhưng lúc ngài ấy ở đây? Mày của muội thường xuyên nhăn lại, ta đúng vậy chứ?”

      Nàng biểu , ràng như vậy sao?

      Tàn Nguyệt cười yếu ớt, nhưng trong lòng cất giấu u buồn nên lời.

      , tại sao phải cau mày... lo lắng cho ngài ấy?”

      Tàn Nguyệt gục đầu xuống, lông mi dài hạ xuống giống như quạt, nhu thuận dị thường.

      “Muội á... Chuyện này, đều là bọn họ cố ý hại muội, muội cũng tin? Hơn nữa, Địch Mân đối với muội như thế nào, muội còn biết sao? Lúc trước khi biết muội cứu được, ngài ấy thiếu chút nữa theo muội...”

      Chanh Sát vui nhìn Tàn Nguyệt, mặt mang buồn bực chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Khi muội thể cứu? Các người cứu muội như thế nào?”

      Đúng vậy, vấn đề này hình như chưa có người cho nàng biết?

      Hạnh phúc lập tức bắt đầu



      Chương 448: Cố gắng tạo người 1



      “Địch Mân với muội sao? Muội cần máu, cũng chỉ có Liễu Tương và Vệ Trạch có thể, cho nên...”

      Nhìn đôi mắt kinh ngạc của Tàn Nguyệt, Chanh Sát vội vàng im miệng. Tàn Nguyệt ngơ ngác, qua hồi lâu, mới hỏi:

      “Là hai người bọn họ cứu muội sao? Vậy bọn họ...”

      Máu? ra nàng lúc ấy, vẫn luôn có cảm giác. Nàng nghĩ đến đó chỉ là giấc mộng, ngờ lại là ...

      “Bọn họ sao hết, nếu người thích hợp..., chính là mạng đổi mạng, nhưng hai người bọn họ đều có thể, đồ ăn bổ vào, rất nhanh có thể hồi phục...”

      Đương nhiên, Chanh Sát rất đúng, thời gian có vẻ lâu chút. Vệ Trạch tuổi, phỏng chừng cũng nửa năm mới có thể khôi phục tinh thần như cũ, nhưng Liễu Tương, dù sao tuổi tác lớn, ít nhất cũng cần năm.

      Kỳ , đối với cuộc sống bình thường của ông ta có ảnh hưởng gì, bất quá chỉ là bình thường có bao nhiêu sức lực mà thôi.

      sao là tốt rồi...”

      nhàng mà thở ra hơi, Tàn Nguyệt nháy mắt mấy cái, thở dài :

      “Muội ở cạnh Địch Mân hai năm... Hoặc là, chờ Địch Mân tìm được nữ tử thích, muội có thể rời khỏi...”

      “Tại sao?”

      Chanh Sát ngẩng đầu, nhìn Tàn Nguyệt thương cảm vạn phần, bỗng nhiên cười ha ha.

      “Chanh Sát, tỷ cười cái gì?”

      Tàn Nguyệt lẩm bẩm, trong lòng nàng vô cùng khổ sở, mà Chanh Sát lại ở phía sau cười to.

      “Tàn Nguyệt, ai muội chỉ có thể ở cạnh Địch Mân hai năm?”

      Chanh Sát nhíu chân mày, đôi mắt ám muội nhìn Tàn Nguyệt, cuối cùng rơi xuống bụng Tàn Nguyệt.

      “Tỷ ...”

      Tàn Nguyệt lui ra phía sau vài bước, ánh mắt Chanh Sát kỳ quái, cảm giác...

      “Đó là nguyên nhân. Tàn Nguyệt, thành khai báo, gần đây các người có hay ... Hử?”

      Chanh Sát ngừng nháy mắt, sắc mặt Tàn Nguyệt đỏ bừng, sớm hiểu được ý của Chanh Sát, thấp giọng nỉ non :

      “Sức khỏe của ta có khôi phục, cho nên...”

      “Ha, ta nghĩ đến, chừng có rồi? ra các ngươi còn chưa có cái kia... Tàn Nguyệt, bây giờ sức khỏe của muội dù thế nào cũng được, nhớ ?”



      Chương 449: Cố gắng tạo người 2



      Dù thế nào cũng được? Có?

      “Tỷ gì? Chẳng lẽ muội có thể sinh con?”

      nguyên tắc là vậy rồi, nhưng cụ thể, hai người các ngươi còn phải tận lực...”

      ngờ, sức lực Tàn Nguyệt cũng lớn. Chanh Sát mặt nhăn mày nhíu, nàng ấy nắm cổ tay của mình đau quá, bất quá, thấy nàng ấy kích động như vậy, nàng cũng hào phóng tha thứ cho nàng ấy.

      Lúc Địch Mân trở lại, là đêm khuya. Mỏi mệt nằm dài giường, bóng dáng dựa lên...

      “Nguyệt Nhi, nàng ngủ sao?”

      Ôm Tàn Nguyệt, khóe miệng Địch Mân cao hứng cong lên. Tàn Nguyệt bao lâu chưa chủ động như vậy rồi? Bình thường ngủ, nàng luôn tránh mình rất xa, đều là dựa vào hướng của nàng.

      “Ngủ...”

      Thét lớn tiếng, Tàn Nguyệt vươn tay bé, mò vào trong quần áo của , thành hoạt động lên...

      “Nguyệt Nhi, sức khỏe của nàng...”

      “Tốt lắm...”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt, giọng như ruồi nhặng, gần như là từ trong cổ họng vọng lại...

      “Nguyệt Nhi, nàng nghịch lửa?”

      Bọn họ rất lâu ở cùng nhau rồi, nàng cũng biết, đàn ông chịu được khiêu khích, chẳng lẽ nàng biết, nghịch lửa như thế, thực dễ dàng gặp chuyện may sao?

      Nàng vừa mới hồi phục, cũng muốn, mệt nàng bị bệnh.

      “Ừ...”

      Giọng tinh tế, giống như rên rỉ đánh thẳng vào lý trí còn nhiều của Địch Mân, Địch Mân nắm lấy tay bé của Tàn Nguyệt, khàn khàn :

      “Có thể?”

      Đêm dài chầm chậm trong rèm ấm, ngượng ngùng của nàng, ủng hộ , nhiệt tình của nàng, dẫn đốt ...

      Kỳ , nàng rất muốn đứa con, bất kể trai đều tốt!

      Chỉ cần là của là được!

      Chanh Sát , chỉ cần cố gắng là được, hai người nỗ lực nửa tháng, đến hội chùa ba tháng lần của kinh thành.

      Trong hội chùa, nghe cũng có thể đến Phật gia cầu nguyện, nhưng Tàn Nguyệt dám , dù sao bây giờ nàng vẫn là công chúa hòa thân.

      Tuy rằng, người quen nàng nhiều lắm, nhưng hoàng gia trong kinh thành cũng thiếu. muốn chọc phiền toái, cũng , trong lòng lại càng muốn!



      Chương 450: Cố gắng tạo người 3



      “Nguyệt Nhi, nàng muốn hội chùa à?”

      Dù sao, vẫn là người bên gối hiểu chính mình, nhìn Tàn Nguyệt tự nhiên than , Địch Mân cười hỏi.

      , ta ...”

      Trong kinh thành người quen nhiều, nàng cũng dám ra ngoài.

      muốn ?”

      Trả lời quá mức ràng, ai cũng nghe ra, phương diện này có phần chột dạ rất nhiều.

      “Đúng vậy...”

      “Nhìn xem, đây là cái gì?”

      Địch Mân vươn tay, mặt nạ mỏng manh lập tức nằm trong lòng bàn tay (mặt nạ da người ý), Tàn Nguyệt cầm lên, thở dài:

      “Chẳng lẽ, đây là mặt nạ?”

      “Đúng, tặng cho nàng. Đeo cái này vào, nàng có thể yên tâm ra ngoài dạo - nhưng...”

      Tàn Nguyệt khẩn trương nhìn thần sắc Địch Mân chút, trong mắt mang theo vẻ tiếc hận:

      “Ta thể cùng nàng. Để Chanh Sát với nàng , nàng ấy có võ công, làm hộ vệ của nàng, dư dả...”

      Cách đó xa, Chanh Sát hắt hơi cái, nếu để cho người biết, đường đường phó môn chủ Mặc Sát Môn trở thành bảo tiêu, có lẽ nàng nhất định tìm người liều mạng.

      Bất quá, nếu người này là Tàn Nguyệt, vậy tốt.

      “A, chàng làm việc của chàng trước . Mân, chàng yên tâm , ta cẩn thận.”

      nhàng hôn lên trán Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đỏ mặt, lẩm bẩm cả giận :

      “Địch Mân!”

      “Ở đây! Nguyệt Nhi, kỳ , ta muốn có con. Có đứa con nhiều phiền toái, hai người chúng ta rất tốt mà...”

      Muốn thanh thản cho Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt nheo mắt lại:

      “Nhưng, ta muốn. Mân, ta cầu nhi tử...”

      “Nguyệt Nhi, thuận theo tự nhiên là được...”

      Địch Mân cười , trong phong thư của Thanh thúc có qua, sau khi Tàn Nguyệt tỉnh lại, sau này có thể có con. Nhưng chỉ là khả năng, hi vọng phải rất lớn.

      Nghĩ đến gần đây Tàn Nguyệt chủ động, đại thế cũng có thể đoán được, đích thị là Chanh Sát với nàng. Nhưng nhiều khi, hi vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều...

      “Được!”

      Hạnh phúc dựa sát vào trong lòng Địch Mân, chỉ cần thêm đứa , cuộc sống của bọn họ càng thêm hạnh phúc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 451: Hội chùa



      Đều , hội chùa là có thần tiên hạ xuống, khí trời hôm nay đặc biệt tốt, gió hơi hơi thổi tới mặt, cảm giác vô cùng thoải mái...

      Hai người giả dạng nữ tử bình dân, dung mạo bình thường đến cực điểm, đường, tuyệt khiến người chú ý.

      Tàn Nguyệt vui vẻ nhìn mọi người bận rộn đường, tuy họ bận rộn, tuy trôi qua cũng rất vất vả, nhưng xem khuôn mặt tươi cười của họ, cũng rất thỏa mãn.

      “Chanh, tỷ xem, nếu sau này có thể bận rộn kiếm ăn như vậy, cũng rất tốt...”

      Nàng trước kia, rất thích thanh tĩnh, thích nhiều người, nhưng hôm nay, bỗng nhiên lại mê náo nhiệt bên ngoài.

      Giống như, con chim sống mình quá lâu, nhìn đến rừng cây, có loại vui vẻ phát ra từ đáy lòng.

      “Phải đó? Bận rộn, mệt chết được...”

      Chanh Sát bất mãn bĩu môi, nàng thích cuộc sống bây giờ, tuy rằng nguy hiểm, nhưng thực tự do.

      Hơn nữa, có tri kỷ ở bên, có người cần nàng bảo vệ, nàng cảm thấy, cuộc sống trôi qua rất thú vị.

      “Bận rộn cũng tốt lắm. Chanh, kỳ , muội cuối cùng cảm giác, ngày bình bình đạm đạm, mới phong phú nhất...”

      “Ha ha...”

      Tàn Nguyệt chưa xong, bên người bỗng nhiên vang lên tràng tiếng cười to, Tàn Nguyệt và Chanh Sát vội vàng quay đầu, thấy lão hòa thượng quần áo thô thiển đứng ở phía sau.

      “Này, lão hoà thượng, ông cười cái gì?”

      Chanh Sát vui nhăn mày, hòa thượng này nhìn thuận mắt, người lại thối hoắc, khó ngửi chết.

      “Chanh, đừng như vậy, đại sư cũng dễ dàng...”

      Nhìn Chanh Sát tức giận, Tàn Nguyệt vội vàng kéo tay Chanh Sát, từ trong túi tiền lấy ra ít bạc đưa tới trong bát hòa thượng:

      “Lão sư phụ, biết vừa rồi vì sao mà cười...”

      Tàn Nguyệt vóc dáng tiều tụy xong, trong giọng có vẻ khinh thường.

      Kỳ xưa nay Tàn Nguyệt tính đạm, nếu phải là chọc giận nàng, tính tình của nàng luôn rất tốt.

      “Vẫn là vị phu nhân này tâm tính tốt bụng. Lão nạp cười là việc thế gian nên cười, ha ha...”

      Nhìn ông ta cũng muốn , Tàn Nguyệt tiếp tục truy vấn, kéo Chanh Sát còn kiên nhẫn rời .



      Chương 452: Hội chùa 2



      “Phu nhân, hôm nay gặp, cũng coi như có duyên, lão nạp cám ơn vừa rồi phu nhân khẳng khái. Người đời muốn bình thản, là rất đơn giản, nhưng nếu phu nhân muốn bình thản, ít nhất phải hai mươi năm sau. nương mạng cách tôn quý, tấm lòng nhân hậu, mạng lớn phúc dày, là phúc của thiên hạ...”

      xong, lão giả chui vào trong đám người, Tàn Nguyệt và Chanh Sát tìm hồi lâu, đúng là thế nào cũng tìm thấy.

      “Chanh, ông ấy có ý gì?”

      Tàn Nguyệt mờ mịt nhìn Chanh Sát, khó hiểu hỏi.

      lắm, muội tốt bụng và người trong thiên hạ có quan hệ gì?”

      Chanh Sát bĩu môi, lôi kéo Tàn Nguyệt :

      thôi, đừng quên chúng ta còn phải dâng hương?”

      Đúng vậy, đó mới là mục đích chủ yếu nàng tới. Tàn Nguyệt cũng cười cười, coi như là chuyện cười , cười cười mà thôi!

      Hội chùa lần này, hương khói thịnh nhất là chùa Phúc Toàn.

      Chùa Phúc Toàn, cái tên tốt! Nhìn ba chữ hùng vĩ miếu thờ kia, Tàn Nguyệt cười nhạt.

      “Nguyệt, muội cười cái gì?”

      có, chỉ là cảm thấy, tên này tồi...”

      vào, lấy nhang trong tay của tiểu tăng bên cạnh, Tàn Nguyệt qua bên quỳ.

      Chanh Sát tin, đứng ở bên nhìn. Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, vừa muốn cầu nguyện, bên cạnh có người :

      “Phật tổ, đều người là từ bi nhất, van xin người cứu con của con ! Nó còn như vậy, mới mấy tháng, sao người có thể tra tấn nó như vậy? Nhìn nó chịu khổ, con hận thể, hận thể để cho con chịu tội thay nó...”

      Ai?

      Nghe giọng , có chút quen thuộc, cẩn thận nghe, là vì con của mình, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác được, nàng ấy cũng rất đáng thương, nhịn được cũng quay đầu lại...

      Nàng ấy dáng vóc tiều tụy quỳ đất, bộp bộp đụng khấu đầu, giọng kia, ở Phật đường yên tĩnh có vẻ rất lớn, có thể thấy được, nàng ấy sốt ruột.

      Trong lòng, có thêm vài phần hảo cảm với nàng ấy, Tàn Nguyệt nhìn chăm chú vào nàng ấy, chỉ thấy nàng ấy ước chừng dập đầu chín cái, mới ngẩng đầu lên...

      Hạo Nguyệt...

      Thiếu chút nữa, Tàn Nguyệt kêu lên. Nhìn trán nàng ta đỏ bừng khối, Tàn Nguyệt ngờ, vừa rồi dáng vóc tiều tụy dập đầu, lại là Hạo Nguyệt...



      Chương 453: Khó xử



      “Nương nương, sức khỏe của người quan trọng hơn... Chúng ta cần phải trở về...”

      nha đầu tới, cẩn thận đỡ Hạo Nguyệt rời . Cảm giác được bên này nhìn chăm chú, Hạo Nguyệt quay đầu, trừng trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt cái...

      Tàn Nguyệt vội vàng cúi đầu, nàng giờ, còn chưa muốn nhận lại Hạo Nguyệt!

      Nàng ta vốn dáng vóc tiều tụy, tuyệt giống dáng vẻ bình thường của nàng ta. Mà cái liếc tàn nhẫn vừa rồi, mới giống như là Hạo Nguyệt nàng quen biết.

      Hạo Nguyệt rời khỏi, tới cửa, lại quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu, mới chân thành rời ...

      “Nguyệt, sao lại là nàng ta...”

      Chanh Sát vội vàng lên trước, khẩn trương nhìn Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt quay đầu, đôi mắt nhìn Phật tổ nguy nga, thở dài:

      “Chanh, muội sao...”

      Phật tổ, người có thể đạt thành tâm nguyện sao? Hạo Nguyệt phải là người tốt, nhưng nàng ta giờ cũng tốt. Đứa bé kia, biết giờ thế nào.

      Hạo Nguyệt, đúng là vẫn sinh đứa ra. Mà Ngũ hoàng tử, sở dĩ để cho nàng ta sinh ra, cũng dự liệu được tình trạng giờ?

      Đứa là vô tội, nếu nàng biết, sau này nàng cũng có thể có con, lúc trước cũng ...

      Tâm, đột nhiên trở nên rất loạn, nghĩ đến lòng của nàng đủ lạnh, nhưng bây giờ xem ra, nàng còn chưa tới mức tâm lạnh như sắt.

      Nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên cảm giác được có chút đau, đau quá đau quá.

      Chính mình mất đứa là thảm, nhưng làm nữ tử, nàng hiểu tâm tình Hạo Nguyệt, nhìn con của mình chịu tội, người làm mẹ, trong lòng cũng dễ chịu.

      Có lẽ, ban đầu còn chưa sinh ra, nàng có thể nhẫn tâm tính kế Tàn Nguyệt, hại đứa bé chưa thành hình. Nhưng đứa sinh ra rồi, nàng còn có thể trơ mắt nhìn đứa chịu khổ sao?

      tận mắt thấy đứa bé kia, chỉ nghe được Hạo Nguyệt như vậy, nàng cảm thấy chính mình thực tà ác.

      Ân ân oán oán giữa người lớn, đó là chuyện của người lớn, nên xúc phạm tới trẻ , đặc biệt đứa còn chưa có hiểu biết.

      Nhưng, nay thương tổn thành, nàng cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, có cách gì đến cứu hay ?



      Chương 454: Thiết lập ván cục



      Có thể cứu ?

      Địch Mân chết, sống tốt, mà sau này nàng cũng có con của mình.

      Chuyện Thái tử tính kế Địch Mân, Địch Mân tự nhiên giải quyết, mà ân oán giữa Hạo Nguyệt và nàng, đó cũng là chuyện giữa nàng và Hạo Nguyệt.

      Tất cả những chuyện này, ai vô tội? Trừ bỏ nàng, cũng chỉ có đứa bé vô tội kia.

      Trong lòng đau quá, đau quá...

      Tàn Nguyệt thở dài, người sớm trở lại, nhưng trong lòng lại như cũ chấp chứa chuyện này, muốn làm chút gì đó, nhưng Tàn Nguyệt lại phát , bản thân đúng là bất lực.

      “Nguyệt Nhi, ra ngoài chuyến, chơi vui sao?”

      vào bao lâu? Nhưng Tàn Nguyệt thất thần, đều cảm giác được.

      thừa nhận, lúc tiến vào, có cố ý thả bước chân, nhưng Tàn Nguyệt nằm ngủ, mà là ngồi ở phía trước cửa sổ, thất thần nhìn ra bên ngoài.

      Hôm nay là mười lăm, ánh trăng bên ngoài rất lớn, cũng rất sáng.

      Tàn Nguyệt , trăng tròn thuộc về của nàng, thuộc về nàng, chỉ có trăng tàn, trăng khuyết.

      “Mân, chàng về...”

      Xoay người, săn sóc giúp Địch Mân cởi áo ra, Tàn Nguyệt vui vẻ cười .

      “Nàng có tâm ?”

      Tay Tàn Nguyệt cầm quần áo cứng đờ, chợt thản nhiên cười:

      “Mân, gần đây bận cái gì? Phải chú ý nghỉ ngơi, chàng xem chàng lần trước bị thương, suýt mất mạng, người gầy nhiều.”

      Thấy Tàn Nguyệt muốn , Địch Mân cũng tiếp tục hỏi. hiểu tính tình của Tàn Nguyệt, nàng muốn chuyện, hỏi như thế nào cũng hỏi ra.

      Xem ra, chỉ có thể ngày mai hỏi Chanh Sát. Chanh Sát dối, cũng tin tưởng Chanh Sát.

      “Cũng có gì, chỉ là thiết lập ván cục...”

      “Thiết lập ván cục...”

      Tàn Nguyệt nhướng mày, khẽ cười :

      “Nhưng phải đối phó với thái tử?”

      “Cũng hoàn toàn đúng, ngoài thái tử, còn có Lâm quý phi...”

      Địch Mân thở dài, giờ đêm dài an tĩnh, chung quanh viện này đều có sát thủ trông coi, cực kỳ an toàn.

      “Nguyệt Nhi, ta muốn cho nàng biết tính toán của ta, có thể chứ?”



      Chương 455: Thiết lập ván cục 2



      Tàn Nguyệt gật gật đầu, trong mắt cảm động nước mắt lưng tròng:

      “Mân, những điều này là cơ mật, chàng với ta có chuyện gì sao? Có thể...”

      tin tưởng nàng, thậm chí cho nàng biết kế hoạch của , điểm ấy làm cho Tàn Nguyệt phá lệ cảm động.

      ngại, cẩn thận chút, có chuyện gì!”

      Địch Mân cười , kéo tay Tàn Nguyệt ngồi xuống, thấp giọng :

      “Đương kim hoàng thượng có ba nhi tử, nàng cũng biết. Nàng cảm thấy ai làm hoàng thượng là thích hợp nhất...”

      Thân mình Tàn Nguyệt rung rung, loại vấn đề này, Địch Mân nên lo lắng, đương kim hoàng thượng phải còn khoẻ mạnh sao? có nghe hoàng thượng sinh bệnh, nhưng Địch Mân lại...

      Đối với hoàng thượng, Tàn Nguyệt biết vô cùng ít, có thể có chút thương cảm. Lần đó gặp mặt lần, sau đó để nàng hòa thân, hoàng thượng cũng tỏ vẻ phản đối.

      “Mân, chuyện này... Hay là...”

      Tàn Nguyệt run rẩy, bị ý nghĩ trong lòng làm hoảng sợ.

      “Nguyệt Nhi, nàng nên suy nghĩ nhiều, ta muốn làm loạn thần tặc tử. Nhưng, nàng cũng biết thù hận giữa ta và thái tử, ta muốn trả thù thái tử, và trừ bỏ Lâm quý phi. Nhưng thái tử chính là thái tử, rồi, đối với quốc gia tốt, cho nên phải nghĩ đến vấn đề thái tử trước.”

      Địch Mân cười nhạt giải thích, sủng nịch ôm lấy Tàn Nguyệt:

      hứa với nàng, ta quên, ta muốn, sau khi làm tốt chuyện này, chúng ta cư, trải qua những ngày tháng vui vẻ...”

      cư?

      Nghĩ đến từ này, Tàn Nguyệt thản nhiên nở nụ cười:

      “Ta cũng nghĩ vậy. Bất quá, tuy thái tử rất xấu, nhưng tội đáng chết. Tuy từng hại ta, nhưng giúp ta rất nhiều lần. Mân, nếu có thể, giữ mạng . Vị trí Thái tử, nghe Ngũ hoàng tử lòng dạ độc ác, theo ta tiếp xúc với thấy, tâm cơ của quả thực thâm trầm, biết nếu là vào thay chỗ, có thể dùng được Hiên Vương hay ?”

      Địch Mân gật gật đầu, thấp giọng :

      “Ta cũng lo lắng vậy, cho nên ta muốn, thầm bồi dưỡng Hiên Vương kế vị...”

      Cảm giác có chút kỳ quái!

      Nghe lời Địch Mân ..., giống như hoàng thượng ngày giờ nhiều, cũng sắp chết...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 456: Thiết lập ván cục 3



      “Hiên Vương sao? Hiên Vương tấm lòng nhân hậu, là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa, tuy rằng Hiên Vương thế lực đủ, nhưng giờ cũng phải loạn thế, cảm giác ngài ấy chứng là lựa chọn tốt nhất...”

      Kỳ , chuyện càng chủ yếu là, nếu Hiên Vương kế vị, đuổi tận giết tuyệt các huynh đệ.

      Địch Mân gật gật đầu, cười :

      “Nguyệt Nhi, nàng đúng, chính là Hiên Vương . Lần đó, còn cần tạ ơn ngài ấy cứu nàng, nếu nhờ ngài ấy, ta cũng gặp lại nàng được...”

      Tàn Nguyệt từng qua chuyện này, nhưng nàng nhàng bâng quơ. Địch Mân cố ý tìm Hiên Vương, còn có quản gia của phủ tướng quân, đương nhiên đều là lấy thân phận người áo đen, sau đó mới biết được, lúc ấy, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa bị thái tử đánh chết.

      “Mân, chúng ta cũng sao mà? Ta giờ chỉ hy vọng, nhanh chóng giúp chàng sinh đứa bé. Ta muốn làm cho cha mẹ lo lắng...”

      Tàn Nguyệt gục đầu xuống, mặt cười bị lây tầng màu đỏ nhàn nhạt, Địch Mân thở dài, chậm rãi nâng cằm Tàn Nguyệt lên, ôn nhu :

      “Chuyện kia, vội. Nguyệt Nhi, chỉ cần chúng ta khỏe mạnh, chuyện đứa , tùy duyên là tốt rồi...”

      Kỳ , chuyện trong đời, nhiều khi để tùy duyên là được. Nhưng rất nhiều người, đến chết cũng ý thức được điểm này.

      Đêm xuân khổ ngắn, rèm đỏ thẫm, che kiều diễm ở bên trong, theo thời gian chậm rãi trôi qua, nhiệt tình của Tàn Nguyệt cũng càng lúc càng mờ nhạt, mặt dần dần có sầu lo khó giải.

      Địch Mân ..., thực hợp tình hợp lý, nhưng có khi, Tàn Nguyệt cũng có thể nhìn thấy do dự trong mắt Địch Mân.

      Ngẫu nhiên lúc ở nhà, luôn thản nhiên ngồi, mặt có chút mê mang hiếm thấy.

      phố, lại nhanh chóng nổi lên công tử, nghe đồn công tử này ngọc thụ lâm phong, nhưng tính tình lại cực kỳ lãnh đạm; gia tài bạc bạn, lại thích nữ sắc, trí dũng song toàn, mưu tính sâu xa...

      Nghe đến mấy cái này, Tàn Nguyệt luôn cười , Địch Mân bắt đầu hành động, qua bàn bạc kỹ hơn, nàng cũng tin tưởng , báo thù là báo thù, nhưng tuyệt đối họa đến dân chúng.

      nổi danh rồi, nhưng ai biết tên của , tất cả mọi người tôn xưng là công tử, mà Địch Mân cũng vẫn đồng ý như vậy.



      Chương 457: Thiết lập ván cục 4



      “Mân, chàng cho cha mẹ chưa?”

      Qua hồi lâu, Tàn Nguyệt cũng chưa nghe Địch Mân nhắc tới cha mẹ, hôm nay nàng đột nhiên hỏi.

      có, Thanh thúc , tạm thời thể nhận bọn họ.”

      Địch Mân cúi đầu, trong mắt lên đau đớn khó nén. ràng gần trong gang tấc, nhưng cố tình lại có cách nhận nhau, thể nhận, cảm giác như thế, là đau đớn.

      Cha mẹ cũng quan tâm Tàn Nguyệt. Nghe , sau khi Tàn Nguyệt hòa thân, cha cũng từ chức ở triều đình, từ đó rất ít ra ngoài.

      Mà sức khoẻ mẹ vốn tốt, nay lại gầy rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều.

      “Vì sao? Lén nhận nhau cũng thể sao?”

      Nàng có trở về nhà hay cũng sao cả, nhưng Địch Mân được, Địch Mân có cha mẹ, hơn nữa họ đối với Địch Mân rất tốt, vẫn luôn rất tốt.

      Nàng chỉ có người cha, tuy rằng cuối cùng cha cam nguyện cho nàng máu, nhưng trong lòng, nàng vẫn thể nào thích người cha này.

      tha thứ ông ấy, vì ông ấy có lỗi với mẹ.

      Mẹ chết, trong lòng nàng mãi mãi đau đớn.

      Nghĩ đến mẹ, trong lòng nàng vẫn luôn đau đòi mạng.

      “Nguyệt Nhi, ngày đó ta vốn muốn buộc người đàn bà kia cung khai, nhưng người đàn bà kia cứng miệng, chịu thừa nhận...”

      Hiểu hơn, hơn, ánh mắt của nàng, là có thể đoán được nguyên nhân. Thấy ánh mắt Tàn Nguyệt bỗng nhiên ảm đạm, Địch Mân thở dài.

      “Chuyện đó vội! Trước tiên làm chuyện của chàng !”

      Tàn Nguyệt hoàn hồn, vẫn là vân đạm phong khinh cười yếu ớt.

      “Nhưng, Nguyệt Nhi, thời gian quá lâu, ta bảo bọn họ điều tra, gian phu kia bị diệt khẩu từ lâu, mà người bên cạnh bà ta, cũng đều chết...”

      Quả nhiên là tâm ngoan độc!

      Vì giữ kín bí mật lúc trước, thậm chí ngay cả người bên cạnh cũng buông tha!

      Tàn Nguyệt thở dài tiếng:

      “Bình thường, bà ta cắn chặt răng thừa nhận. vất vả đến địa vị hôm nay, bà ta dễ dàng buông tha đâu...”

      “Dùng con của bà ta cũng được?”

      Địch Mân lắc đầu, tin đời này có mẹ nhẫn tâm như vậy, mạng đứa lại so nổi với vinh hoa phú quý của bà ta.



      Chương 458: Thiết lập ván cục 5



      “Bà ta thương con của bà ta, nhưng điều kiện tiên quyết là cuộc sống của bà ta phải đáng ngại. Mân, ta hiểu Cúc Văn, dù có giết Hạo Nguyệt và Vệ Trạch, bà ta cũng buông ra. Ta có cách khiến bà ta ... Nhưng, bây giờ chưa thể dùng. Kế hoạch của chàng, chắc là cũng có Liễu Tương chứ? Ta muốn vì ta mà đả thảo kinh xà!”

      Tàn Nguyệt có chút tự nhiên trong lòng, dù sao, người kia là cha của nàng.

      “Nguyệt Nhi, yên tâm, ta hạ thủ lưu tình. Nguyệt Nhi, nàng muốn để Cúc Văn mở miệng như thế nào?”

      Ngày đó, từng uy hiếp, người đàn bà kia giống như tảng đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa thối, rất khó thu phục.

      “Mân, trước kia chỉ có mình ta, muốn làm tất cả đều rất khó. Vì ta chỉ có đầu óc, có võ công. Mà nay, có chàng, có Chanh Sát, muốn đối phó bà ta rất dễ dàng. Người làm chuyện xấu đều chột dạ, dùng sợ hãi trong lòng bà ta...”

      Hơn nữa, ngày đó người giết nàng, nếu nàng đoán lầm, phải là Cúc Văn. Cứu nàng là người của thái tử, giết nàng cũng là người của Cúc Văn.

      Hừ, cảm giác được nguy hiểm loại bỏ, tốt lắm, nữ tử lợi hại.

      “Được, ta mau chóng thu lưới...”

      Thái tử cũng tốt, ngũ hoàng tử cũng thế, còn có hoàng thượng, cùng nhau đối phó.

      Mà muốn vạch trần thái tử thực dễ dàng, giết chết Lâm quý phi cũng khó, muốn loại bỏ họ, chỉ cần phơi bày ra.

      Cơ hội tốt nhất, chính là hoàng thượng -

      Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, các vị hoàng tử cũng nên biểu cho tốt.

      Nhớ ngày đó, lúc Thanh thúc đem viên thuốc màu trắng đưa cho , từng hỏi:

      “Đây là...”

      “Thuốc ngất! Người uống vào, trong tháng sức khỏe càng ngày càng yếu, sau đó từ từ chết , người ngoài nhìn ra chút sơ hở.”

      Giọng của Thanh thúc rất nhạt, làm cho người ta nghe ra vẻ cảm tình.

      “Được, ta bảo Tử Sát đưa ...”

      Địch Mân cười nhạt, dù sao chỉ là giả chết, hơn nữa, Thanh thúc sai, hoàng thượng có chút ngu ngốc...

      , ngươi tự mình !”

      Địch Mân kinh ngạc, nghi hoặc ngẩng đầu, Thanh thúc cười :

      “Võ công của Tử Sát được, võ công của ngươi cao, muốn để thần biết quỷ hay, chỉ có ngươi...”



      Chương 459: Thiết lập ván cục 6



      Ngẫm lại cũng phải, võ công của vốn yếu, hơn nữa Thanh thúc cho công lực, đời này, càng ít có đối thủ.

      “Được, ta mau chóng đưa ...”

      Thời gian trôi qua rất nhanh, quá mười ngày, hoàng thượng ngất, mà tràng diễn cũng nên xong việc.

      Chuyện này, cho Tàn Nguyệt biết, thứ nhất sợ Tàn Nguyệt lo lắng, thứ hai, Tàn Nguyệt tuy rằng thông tuệ, nhưng cuối cùng cũng là nữ tử, có lẽ đành lòng.

      “Phu nhân, đây là nhà của bà?”

      Trong lúc vô ý, đụng phải Địch lão phu nhân, Tàn Nguyệt nhịn được nhìn nhiều chút. Địch lão phu nhân mời Tàn Nguyệt vào trong nhà ngồi chút, Tàn Nguyệt nhịn được, bảo Chanh Sát về trước, chính mình đến phủ Địch tướng quân.

      “Nguyệt nương, ta cũng cảm thấy có duyên với Nguyệt nương, cảm giác cực kỳ thân thiết.”

      Địch lão phu nhân cười tủm tỉm, Tàn Nguyệt thản nhiên cười :

      “Phu nhân thực thân thiết, Nguyệt Nhi cũng rất thích phu nhân!”

      Đôi mắt Địch lão phu nhân có chút xuất thần nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bị nhìn ngừng lau mặt, có mang mặt nạ, bà chắc là nhận ra mình mới đúng.

      “Phu nhân, mặt của ta bẩn sao?”

      Địch lão phu nhân xấu hổ ho khan vài tiếng, cười :

      phải, là ta thất lễ. Kỳ , thực dám dấu diếm, nương và con dâu của ta rất giống nhau.”

      “Con dâu?”

      Tàn Nguyệt run lên trong lòng, bà lúc trước, phải sớm đuổi nàng ra cửa sao? Đến bây giờ tại sao lại thừa nhận mình?

      sớm biết lúc ấy bọn họ làm như vậy là vì bất đắc dĩ, nay tự mình nghe tới, quả .

      “Đúng vậy, đáng tiếc nó còn ở đây...”

      Địch lão phu nhân thở dài tiếng, mặt mang chua xót ràng.

      “Phu nhân, con dâu bà ở nơi này sao?”

      Đánh giá bài trí quen thuộc trong phòng, nơi này giống như trước lúc nàng rời , chỉ là thiếu mấy phần sinh khí, cho người ta loại cảm giác khí trầm lặng.

      Cho tới bây giờ đều nghĩ rằng, mình lúc này còn được về đây lần nữa, càng ngờ, phòng ở từng khiến cho nàng đau lòng muốn chết này, xem ra lúc này, lại trở nên thân thiết như vậy -

      Đơn giản là, trong lòng nàng biết, người nàng còn ở lại, người nàng để ý cũng đều để ý nàng...



      Chương 460: Thiết lập ván cục 7



      Địch lão phu nhân thở dài:

      “Đúng vậy, nhi tử ta chết, con dâu cũng rồi, là ta đuổi nó ... Chẳng qua là khi đó ta có cách nào. Dân đấu với quan, chúng ta làm sao có thể đấu với hoàng gia? Tính tình nó rất giống nương, dịu dàng, bình tĩnh, dường như tất cả cũng để ở trong lòng, kỳ , điều nó để ý, tuyệt ít. Hoàng tử nhìn trúng nó, đáng giận cho ta lão thái bà lại có năng lực bảo vệ nó. Lúc nó , ta đứng ở trong đám người, nhìn hỉ kiệu đỏ thẫm kia, càng càng xa... nương xem ta, già nên hồ đồ rồi phải ? Lại hươu vượn...”

      Trong mắt Tàn Nguyệt, vô cùng chua xót, nàng chỉ biết, họ vứt bỏ nàng, họ cũng là bất đắc dĩ...

      “Nàng ấy ngồi kiệu hoa rồi?”

      Biết , mình hòa thân, nhưng bây giờ, nàng lại tàn nhẫn muốn biết, bọn họ, cha mẹ của phu quân nàng, thấy chuyện này thế nào.

      Thực tàn nhẫn, cũng rất ích kỷ, nhưng nàng chính là muốn biết...

      “Đúng vậy, đều là chủ ý của con tiện nhân kia, bà ta bảo hoàng thượng cho nó cái danh hiệu công chúa, đưa nó ra ngoài hòa thân...”

      Hòa thân, nghĩ đến tuyệt vọng ngay lúc đó, tâm vẫn cảm thấy quặn đau. Nhưng nàng cũng nên cảm ơn lần hòa thân đó, bằng sao gặp lại Địch Mân, sao có thể có hạnh phúc giờ?

      Nàng biết Địch Mân còn sống, nhưng Địch lão phu nhân lại biết, họ vẫn luôn đau lòng, vì Địch Mân, cũng vì chính mình!

      “Phu nhân, người xấu có ác báo, trời luôn công chính, bà cũng đừng đau lòng...”

      Nhìn phu nhân già rất nhiều, trong lòng Tàn Nguyệt ê ẩm.

      “Đúng vậy, cho nên ta phải sống tốt, ta còn chờ xem báo ứng của bà ta!”

      Địch lão phu nhân ha ha cười gượng, biết khả năng lớn, nhưng bà lại...

      Cho dù, là hy vọng! Nhi tử về được, con dâu cũng mất rồi, bà còn có thể khẩn cầu cái gì?

      chờ lâu lâu. Phu nhân, bà bảo trọng, phải tin tưởng, tất cả rồi tốt...”

      Nhìn thời gian, cũng còn sớm, Tàn Nguyệt vội vàng cáo từ. Địch lão phu nhân tha, Tàn Nguyệt chỉ có thể đồng ý, sau này thường xuyên tới đây thăm...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 461: Thiết lập ván cục 8



      Bóng đêm thâm trầm, trong phòng lẳng lặng chỉ để lại ngọn đèn mờ nhạt, trong phòng yên lặng có thể nghe được tiếng kim rơi.

      Nữ tử mặc bộ áo màu lam nhạt, đôi mắt kinh ngạc nhìn bên ngoài.

      Bên ngoài thực tối, ánh trăng thậm chí chiếu được bao nhiêu thứ đời!

      Địch Mân vào phòng nhìn thấy Tàn Nguyệt lại ngẩn người, hé miệng cười khẽ:

      “Nguyệt Nhi, hôm nay nàng gặp mẹ rồi?”

      Tàn Nguyệt quay đầu, trong mắt ẩm ướt:

      “Đúng vậy, bà vứt bỏ ta...”

      Nghĩ đến thân thiết khi bà đến mình, đến bây giờ Tàn Nguyệt vẫn cảm thấy mũi chua xót.

      “Mẹ thích nàng như vậy, sao có thể vứt bỏ nàng? Nguyệt Nhi, chờ chuyện này xong rồi, chúng ta có thể nhận mẹ. Thậm chí, chúng ta có thể đưa bà cư...”

      Địch Mân cười, vươn tay nhốt Tàn Nguyệt lại, ngửi mùi thơm của cơ thể quen thuộc kia, cả trái tim đều tràn đầy.

      “Ừ, được. Chờ sau này chúng ta có con, cũng để mẹ theo chúng ta, được ?”

      Nàng nhớ , lúc trước khi mẹ nghe đứa còn, thất vọng cỡ nào.

      “Được, nàng cần phải sinh nhiều...”

      nhàng mà cắn vành tai khéo léo của Tàn Nguyệt, thân mình Tàn Nguyệt run lên, Địch Mân thỏa mãn nở nụ cười.

      Mấy ngày gần đây, tinh thần luôn cảm thấy yên, thời gian thu lưới càng ngày càng gần rồi, nhưng trong tim lại càng ngày càng bất an, giống như có chuyện lớn gì sắp xảy ra.

      “Mân, gần đây chàng có tâm sao?”

      Địch Mân lắc đầu, thở dài:

      !”

      Thấy Tàn Nguyệt tin xoay người lại, Địch Mân vội cười :

      “Ta cũng thể gạt được nàng, Nguyệt Nhi, kỳ ...”

      Đôi mắt bất an, Địch Mân sâu kín thở dài tiếng:

      “Chuyện ta làm, trong lòng cảm thấy nỡ...”

      Tàn Nguyệt vội vàng xoay người, mặt đối mặt nhìn Địch Mân, ân cần hỏi han:

      “Chuyện gì?”

      “Còn nhớ ta chuyện của hoàng thượng ? Ta chuẩn bị tốt tất cả, muốn làm cho tất cả thế lực ngầm đều nổi lên mặt nước, mà tất cả mấu chốt chính là hoàng thượng...”



      Chương 462: Thiết lập ván cục 9



      Cằm chống đỡ đến trán Tàn Nguyệt, Địch Mân bất an :

      “Thanh thúc cho ta viên thuốc, sau khi cho hoàng thượng uống trong tháng, hoàng thượng ngất . Hoàng thượng chết rồi, thái tử và Ngũ hoàng tử đứng lên tranh đấu, mà ta và Hiên Vương có thể nhân cơ hội đem bọn họ bắt hết...”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, bất an hỏi:

      “Mân, kế hoạch của chàng, có để cho Hiên Vương kế vị chứ? Mà chàng bây giờ lo lắng là, viên thuốc Thanh thúc đưa cho chàng dược tính như thế nào, có chỉ đơn thuần là thuốc ngất hay , đúng ?”

      Địch Mân gật gật đầu, thở dài:

      “Đúng vậy, ta lo lắng, đó là độc dược. Nhưng Thanh thúc và hoàng thượng cũng có thù oán, làm như vậy đối với ông ấy đâu có chỗ nào tốt!”

      nguyên tắc, là như thế. Cho nên, thuốc kia chắc là cũng có chuyện gì. Mân, cần lo lắng, Thanh thúc tuy rất quái lạ, nhưng ông ấy đối với chàng tuyệt đối là tình. Chàng phải vì cứu chàng, ông ấy thiếu chút nữa mất tất cả công lực sao?”

      Địch Mân mở mắt ra, cười :

      “Cũng đúng, làm như vậy đối với ông ấy cũng có chỗ tốt gì! Nguyệt Nhi, nàng thấy là ta làm quá mức sao?”

      , hoàng thượng lớn tuổi rồi, cũng nên thoái vị...”

      Đối với hoàng thượng, Tàn Nguyệt cũng có bao nhiêu hảo cảm, có lẽ là vì lần trước, vì chuyện Lâm quý phi, ở trong lòng Tàn Nguyệt, ít nhiều có điểm oán giận hoàng thượng?

      “Bất quá, đến Thanh thúc, ta có chuyện vẫn luôn hiểu . Nguyệt Nhi, nhớ lúc trước ta được đưa về ?”

      Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu, kiện kia bây giờ nghĩ lại đều đau, may mắn Địch Mân sao, nhưng nhìn đến Địch Mân hư hư thực thực kia, trong lòng ai có thể dễ chịu, đúng ?

      “Người kia, là Thanh thúc làm ra. Ta có hỏi qua Cát Kim, bọn họ đều nghĩ là ta, thậm chí ngay cả nàng và mẹ đều bị lừa gạt. Chuyện này rất kỳ quái, nếu chúng ta trước kia quen..., ông ấy làm sao có thể làm cho giống nhau như vậy, thậm chí ngay cả bớt cũng giống?”

      “Cái gì? Mân, chàng là ông ấy cố ý làm ra?”

      Tàn Nguyệt rung rung, chuyện này, chính là có điểm quái dị...

      Muốn giấu diếm người quen thuộc thực dễ dàng, nhưng muốn giấu diếm được nàng và mẹ, đó cũng phải là người bình thường, phải quen thuộc bình thường có thể làm ra...



      Chương 463: Thiết lập ván cục 10



      “Mân, chuyện này, đơn giản, nếu như vầy , chàng phải từng gặp ông ấy sao? Có thể vẽ bức hoạ của ông ấy cho ta, ta bớt thời giờ đến phủ tướng quân hỏi mẹ. Dù sao giờ ta và bà cũng quen biết, ta xem xem phản ứng của bà, chàng được ?”

      Địch Mân nhướng mày, đôi mắt ảm đạm. Tàn Nguyệt mặc dù có bao nhiêu ý xấu, nhưng tâm tư cẩn thận, nếu chuyện ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện này rất kỳ quái.

      “Có thể! Nguyệt Nhi, nên lộ ra thân phận, dù là cha mẹ cũng thể...”

      Địch Mân dặn vài câu, trong lòng, vì những lời này của Tàn Nguyệt càng thêm bất an.

      Mờ mịt cầm bức họa kia qua, Địch lão phu nhân tất nhiên là nghi ngờ. Vài ngày sau, Tàn Nguyệt thường xuyên qua chuyện với bà. Địch lão phu nhân cũng thường xuyên nhắc tới Tàn Nguyệt, chuyện của Tàn Nguyệt trong phủ trước kia.

      “Phu nhân, Nguyệt Nhi cảm thấy bà thân thiết như mẹ vậy...”

      “Phải ? ra con cũng như vậy. Nguyệt Nhi, cha mẹ của con đâu?”

      Địch lão phu nhân cao hứng cười, hận thể thu Tàn Nguyệt làm con nuôi của bà.

      “Mẹ con chết sớm, cha con cũng quan tâm con...”

      Tàn Nguyệt gục đầu xuống, giọng mang theo chua xót nồng đậm, cái mũi Địch lão phu nhân đau xót, vội khuyên nhủ:

      “Đứa này, con chịu khổ rồi, sao có thể có người cha nhẫn tâm như vậy chứ?”

      “Phu nhân, kỳ cũng có gì, may mắn con có sư phụ, ông ấy cứu con. Đúng rồi, phu nhân, con có họa tranh của sư phụ bà xem chút được ? Sư phụ trước kia ông cũng là nhân sĩ trong kinh thành?”

      Địch lão phu nhân vốn là bỏ được làm cho Tàn Nguyệt đau lòng, vừa rồi còn suy nghĩ muốn chuyển hướng đề tài này như thế nào, vừa vặn Tàn Nguyệt đưa ra tranh vẽ, bà chút lựa chọn gật gật đầu.

      “Tốt, chừng có biết! Đúng rồi, Nguyệt Nhi, lát nữa cũng vẽ cho ta bức tranh, có thể chứ?”

      Tàn Nguyệt cười yếu ớt :”Có thể, chỉ cần phu nhân chê con vẽ xấu là được rồi...”

      Địch Mân vẽ xong bức tranh, Tàn Nguyệt sớm ghi tạc sâu trong đầu, nàng hít hơi sâu, bước đến bàn bên cạnh, cầm lấy giấy bút nha đầu vừa mới chuẩn bị tốt, rất nhanh vẽ.



      Chương 464: Chân tướng



      đến thời gian ly trà, hình dạng người phác hoạ xong giấy, nhìn Địch lão phu nhân ngồi bên cạnh, Tàn Nguyệt hong khô bức tranh, chân thành tiêu sái tới:

      “Phu nhân, đây là sư phụ...”

      “Đây...”

      Tàn Nguyệt chưa xong, Địch lão phu nhân bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt hoảng sợ nhìn người tranh, bàn tay to run run chỉ vào bức tranh, run rẩy :

      “Đây là...”

      Chỉ hai chữ, bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, người lập tức thẳng tắp ngã sấp xuống đất...

      “Phu nhân...”

      Tàn Nguyệt cả kinh, vội vàng vứt bỏ bức tranh, qua nâng Địch lão phu nhân dậy, hoảng sợ hô:

      “Phu nhân, phu nhân...”

      Có nha đầu chạy vào, Địch lão tướng quân cũng theo sau vào, có người gọi đại phu tới, hốt ha hốt hoảng mảnh rối ren.

      Ghim kim, xoa nhân trung, rót thuốc, bận rộn hồi lâu, Địch lão phu nhân mới tỉnh lại, Tàn Nguyệt áy náy trong lòng, may mắn Địch lão tướng quân cũng có oán giận Tàn Nguyệt.

      Mở mắt ra, nhìn Tàn Nguyệt đôi mắt đỏ bừng, Địch lão phu nhân thở dài:

      “Các ngươi đều ra ngoài . Vĩnh Hào, ông và Tàn Nguyệt ở lại, ta có lời muốn hỏi Nguyệt Nhi!”

      Vẫy lui chúng nha đầu, Địch lão tướng quân thở dài:

      “Sao lại ngất? Đại phu phải , bà thể quá kích động đấy sao?”

      “Vĩnh Hào, ta sao!”

      Địch lão phu nhân suy yếu cười, trong mắt rưng rưng hỏi:

      “Ông trách tội ta sao? Lúc trước, là ta ích kỷ đuổi Tàn Nguyệt ra khỏi phủ...”

      “Haizz, Tố Vân, lâu như vậy rồi, ta trách tội bà còn có tác dụng sao? Tàn Nguyệt là con dâu của chúng ta, chúng ta đều bảo vệ được nó, bà ta như thế nào làm Địch Mân dưới cửu tuyền thất vọng...”

      Địch lão tướng quân thở dài, cười :

      “Quên , Địch Mân rồi, Tàn Nguyệt cũng rồi, chỉ có thể hi vọng Tàn Nguyệt ở bên kia có thể sống tốt chút...”

      Tàn Nguyệt ê ẩm trong lòng, muốn đứng ra, cho bọn họ biết nàng chính là Tàn Nguyệt, có thể sao?

      Nhớ đến Địch Mân dặn dò, Tàn Nguyệt chỉ có thể đem lời đến miệng nuốt xuống.

      “Trong lòng ta vẫn luôn bất an. Trước tiên về chính . Nguyệt Nhi, sư phụ của con tên là gì?”



      Chương 465: Chân tướng 2



      Tàn Nguyệt lên trước, đứng ở bên giường, đỏ mắt nhìn bọn họ:

      “Con biết, ông ấy bảo con gọi ông ấy là Thanh thúc...”

      “Thanh thúc? Chẳng lẽ ông ấy là Trúc Thanh sao? Diện mạo quá giống, Trúc Thanh, ngờ rằng ông ta còn sống...”

      Địch lão phu nhân lầm bầm, Tàn Nguyệt khẩn trương nhìn bà, bọn họ quen biết, bọn họ có quen biết, cái này có thể giải thích, vì sao ông ấy quen thuộc Địch Mân như vậy...

      “Phu nhân, bà quen Thanh thúc sao?”

      “Tố Vân, Trúc Thanh? Là người đàn ông kia?”

      Tàn Nguyệt vừa hỏi xong, Địch lão tướng quân cũng hỏi ra miệng.

      Quái!

      Chẳng lẽ ngay cả Địch lão tướng quân cũng biết Thanh thúc sao?

      “Đúng, là ông ấy, đúng vậy! Ta cứ tưởng, ông ấy chết theo Ngư Ngư...”

      Địch lão phu nhân bỗng nhiên rơi lệ, trong giọng mang theo bi thương nên lời.

      “Phu nhân, bà quen ông ấy? Ông ấy là ai vậy, ông ấy quen Địch Mân sao? Ông ấy...”

      Tàn Nguyệt quýnh lên, trong giọng càng thêm vội vàng, thấy hai người đều quay đầu kỳ quái nhìn nàng, Tàn Nguyệt bất chấp giải thích, hỏi tiếp:

      “Ông ấy và hoàng thượng, có thù hận ? cho con biết, mau cho con biết, chuyện này rất quan trọng...”

      “Ngươi là ai?”

      Địch lão tướng quân thần sắc lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng.

      “Con là ai quan trọng, mấu chốt là con muốn biết quan hệ của bọn họ, con sợ gặp chuyện may, mấy ngày nữa, con cho các người biết tất cả...”

      Địch lão tướng quân mặt nhăn mày nhíu, Địch lão phu nhân thở dài:

      “Được, Nguyệt Nhi, ta tin tưởng con. Con đến Địch Mân, ta cũng đoán được con là ai. Nhưng Địch Mân chết rồi, tất cả cũng...”

      “Chàng chết, chàng được người này cứu...”

      Thấy Địch lão phu nhân lại muốn khóc, Tàn Nguyệt cuống quít . Cảm giác, mưu rất lớn thổi quét mà đến, mà Địch Mân, lại ở trung tâm của mưu...

      “Cái gì? Địch Mân chết...”

      “Phu nhân, tướng quân, còn kịp rồi, trước tiên là về chuyện quan trọng, Địch Mân và ông ấy có quan hệ gì, ông ấy và hoàng thượng có ân oán gì...”

      Tàn Nguyệt nắm lấy tay Địch lão phu nhân, sốt ruột thiếu chút nữa rơi lệ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 466: Chân tướng 3



      “Địch Mân là nhi tử của hoàng thượng và Hàn phi, mà ông ấy là sư huynh của Hàn phi, ông ấy hận hoàng thượng đoạt Hàn phi, càng hận hoàng thượng bảo vệ tốt mẹ con Hàn phi...”

      Thấy Địch lão phu nhân lên tiếng, Địch lão tướng quân quyết đoán .

      “Cái gì, Địch Mân là nhi tử của hoàng thượng... Sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? được, ta phải ngăn cản, ta phải ngăn cản...”

      Điên cuồng chạy ra ngoài, nước mắt lướt qua đường cong xinh đẹp, thê thảm rơi xuống mặt đất, trơn xuống trong mồ hôi...

      Địch Mân, Thanh thúc quả nhiên là có mục đích...

      Thuốc kia, phải là thuốc ngất, mà là thuốc chết ...

      Ông ấy muốn trả thù hoàng thượng, nhìn hoàng thượng chết trong tay con ruột...

      Cũng muốn trả thù Địch Mân, nhìn Địch Mân tự tay giết chết cha của mình...

      Mà Địch Mân, làm sao chàng có thể tin lời của ông ấy như vậy?

      Đừng, đừng như vậy, nếu quả là như vậy, cả đời chàng đều an lòng...

      Nước mắt, làm mơ hồ tầm mắt Tàn Nguyệt, bất chấp ánh mắt kỳ quái của người đường, Tàn Nguyệt cố sức chạy trước...

      Chạy rất nhanh, cũng chạy rất vội...

      Thậm chí, còn cẩn thận ngã sấp xuống vài lần, có người đỡ lấy nàng, Tàn Nguyệt lời cảm ơn, tiếp tục chạy trước...

      Đến khi, có người chặn tầm mắt của nàng...

      Mặc người áo choàng màu nâu xanh, gương mặt ôn hòa mà xa lạ...

      “Ngươi...”

      Ông ta vẫn chống đỡ Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vừa muốn hỏi, ông ta bỗng nhiên vô hại cười...

      “Tàn Nguyệt, sao gấp vậy...”

      Giọng kia, rất quen thuộc, mà có thể biết nàng là Tàn Nguyệt, người đời này đúng là nhiều...

      “Là ông...”

      thôi, nên trở về nhà...”

      Tay vung lên, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, người mất tất cả tri giác...

      Ông ấy đến đây, dường như ông ấy biết tất cả...

      Ông ấy muốn ngăn cản ta, ngăn cản ta cho Địch Mân...

      Địch Mân, được ra tay, giờ trăm ngàn được ra tay!

      Nếu ra tay, chàng phải hối hận, hối hận cả đời...

      ...



      Chương 467: Chân tướng 4



      Mặc dù, ánh mắt nhắm chặt lại, mặc dù, bóng tối cắn nuốt tất cả ý chí của nàng...

      Vừa ý, vẫn như cũ buộc chặt, chặt...

      Nàng liều mạng tự với mình, được ngủ, được ngủ...

      “Tố Vân, bà nữ tử vừa rồi chính là Tàn Nguyệt?”

      Tàn Nguyệt rồi, Địch lão tướng quân phục hồi lại tinh thần, bất an hỏi.

      “Đúng, là nó. Nó Địch Mân chưa chết, vậy chắc là ở trong kinh thành!”

      Ánh mắt Địch lão phu nhân phát sáng lên, kịp kích động, hai người lại nghĩ tới vừa rồi Tàn Nguyệt :

      “Địch Mân, và hoàng thượng? Trời ạ, phải là...”

      Địch lão tướng quân thở dài:

      được, ta tiến cung chuyến, nhìn xem sao lại thế này!”

      “Ta với ông, vĩnh Hào, hi vọng Địch Mân làm việc ngu ngốc gì...”

      Địch lão phu nhân cũng từ giường đứng lên, hai người chuẩn bị chút, phân phó quản gia chuẩn bị xe, còn chưa xuất môn, hai người áo đen bỗng nhiên hạ xuống.

      “Các ngươi...”

      Địch lão tướng quân từng trải nơi sa trường, trong mắt mảnh trấn định.

      “Chúng ta có ác ý, nhưng hai ngày này, xin Địch lão tướng quân nên ra ngoài...”

      nam tử bỗng nhiên từ trung hạ xuống, hé ra gương mặt xa lạ, nhưng tiếng lại cực kỳ quen thuộc.

      “Ông là Trúc Thanh?”

      Địch lão phu nhân run run nhìn nam tử mặc áo màu nâu kia, giọng kia, sớm khắc vào cốt tủy, bà vĩnh viễn cũng quên.

      “Phải, ta là Trúc Thanh!”

      Trúc Thanh thản nhiên cười:

      “Bà biết, ta càng cho bà ra ngoài, ở nhà nghỉ tạm hai ngày , trò hay kết thúc rồi, con của bà là hoàng thượng, bà nên hưởng thụ tốt!”

      Trúc Thanh ha ha nở nụ cười, Địch lão tướng quân khẩn trương hỏi:

      “Là ngươi tính kế Địch Mân?”

      “Thế phải, là ta cứu ...”

      Trúc Thanh ngưng cười, giọng :

      “Vốn dĩ ta cũng muốn làm như vậy, nhưng ông trời lại đem Địch Mân đưa đến trước mặt ta, ta lợi dụng, đây chẳng phải là rất đáng tiếc sao? Cũng phải , hơn hai mươi năm trước, ông ta muốn lập làm thái tử rồi, nay ta cũng bất quá là giúp Địch Mân có được thứ nên có thôi, vậy là sai sao?”



      Chương 468: Chân tướng 5



      “Nhưng, ngươi thể để cho Địch Mân...”

      “Để cho Địch Mân thế nào? Giết chết hoàng thượng sao? Vậy mới thú vị, nếu hoàng thượng biết, hại chết ông ta là nhi tử của mình, ta nghĩ mặt của ông ta, nhất định rất phấn khích...”

      Trúc Thanh tàn nhẫn cười:

      “Ta cũng muốn như vậy, nhưng ngươi cũng biết, ta Vũ Nhi, nhưng ông ta lại hoành đao đoạt ái. Vũ Nhi theo ông ta, sống tốt cũng thôi , nhưng ông ta bảo vệ Vũ Nhi sao? Bảo vệ được, ta trăm phương nghìn kế giúp ông ta giữ mạng đứa con, nhưng kết quả, ông ta bảo vệ được. Ngươi , ông ta có tư cách gì có được Vũ Nhi, có tư cách gì sống cõi đời này...”

      Điên rồi, điên rồi!

      Hai người liếc nhìn nhau, Địch lão tướng quân cả giận :

      “Nhưng ngươi hại Địch Mân như vậy. Tàn Nguyệt sao? Tàn Nguyệt có phải...”

      “Tàn Nguyệt là thê tử của Địch Mân, ta hại nàng ấy. Tính mạng của nàng ấy cũng là ta cứu trở về, ta chỉ là đem nàng ấy an trí tốt, chờ chuyện bên này xử lý xong, thả nàng ấy ra. Chuẩn bị lâu như vậy, ngày kia là có thể nhìn thấy kết quả, các ngươi - ai cũng thể phá hỏng...”

      Kiêu ngạo cười, ông xoay người rời , Địch lão tướng quân vừa muốn đuổi theo, đột nhiên cảm giác được cả người như nhũn ra, người lập tức hôn mê bất tỉnh...

      Vài người áo đen cười, ở lại trông chừng, người còn lại, giống như là u linh chợt lóe, đảo mắt mất tung tích...

      Đêm, chưa buông xuống, nhưng trời, cũng thay đổi.

      Hôm nay, lúc hoàng thượng lâm triều, bỗng nhiên té xỉu ghế rồng, hoàng thượng vẫn luôn tinh thần tốt, lần đầu tiên té xỉu trước chúng thần.

      Tất cả mọi người khẩn trương muốn chết, mà Thái y lại chau mày, cảm thấy hoàng thượng có điểm đúng, nhưng...

      Nhưng bọn họ lại tra ra, rốt cuộc là đúng chỗ nào...

      Đến tối, hoàng thượng rốt cục tỉnh lại, tinh thần tốt lên rất nhiều, Lâm quý phi, Đổng quý phi, hoàng hậu và các hậu phi đều ở bên cạnh, các đại thần hầu ở bên ngoài, tất cả mọi người chờ ý chỉ của hoàng thượng...

      Thái y đều bó tay hết cách rồi, chỉ sợ là, thời gian của hoàng thượng nhiều.

      Mà lúc này đây, cũng nên lập thánh chỉ, công bố chiếu thư truyền ngôi...



      Chương 469: Chân tướng 6



      Ngũ hoàng tử, thái tử đều khẩn trương, chỉ có Hiên Vương, chỉ mặt lo lắng nhìn hoàng thượng, dường như hứng thú chút nào với ngôi vị hoàng đế.

      Đại thần ngoài cửa, từ lâu chia làm mấy phái, thầm đánh giá, làm cuộc đấu cuối cùng.

      “Tàn Nguyệt chưa trở về sao?”

      Trở lại trong phòng, chỉ muốn cho Tàn Nguyệt tiếng, nhiều nhất ba ngày, tất cả kết thúc.

      “Môn chủ, Tàn Nguyệt muốn ngủ lại ở phủ tướng quân...”

      Chanh Sát cười cười, Thanh thúc vừa vặn tới, Địch Mân kinh hỉ hỏi:

      “Thanh thúc, thúc đến rồi?”

      Thanh thúc gật gật đầu, đánh giá trong phòng cái, hỏi:

      “Tàn Nguyệt đâu?”

      “Ở phủ tướng quân? Ở bên kia cũng tốt, ở cùng họ, bằng Tàn Nguyệt tán gẫu được...”

      Địch Mân cười cười, nhìn Thanh thúc mặt chút thay đổi, vội vàng :

      “Thanh thúc, hôm nay hoàng thượng ngất xỉu triều...”

      “Ta nghe rồi, vừa rồi Tử Sát tới đây , hai phe bắt đầu hành động, chuẩn bị bức bách hoàng thượng hạ thánh chỉ...”

      Thanh thúc cười lạnh :

      đúng là nhi tử tốt, Lão Tử còn chưa chết, bọn họ thiếu kiên nhẫn rồi!”

      Địch Mân vui nhăn mày lại, thở dài:

      “Chúng ta đây bắt đầu thu lưới sao?”

      Thanh thúc cúi đầu: “Có thể...”

      Gọi sáu phó sứ đến, phân phó xong nhiệm vụ, hai người mới vội vàng tiến vào trong hoàng cung!

      Đêm buông xuống, tối nay, nhất định yên tĩnh!

      Khi Tàn Nguyệt tỉnh lại, ánh trăng mọc lên, mở mắt ra, Tàn Nguyệt mê mang.

      Nơi này là chỗ nào, cảm giác giống như trong phòng của mình.

      Trong phòng, bay mùi thơm ngát, Tàn Nguyệt nghiêng mắt nhìn lại, nhìn khói lượn lờ, loại cảm giác buồn ngủ đánh úp lại...

      Mê hương...

      từ, đột nhiên xông ra, nắm áo gối lên, bịt cái mũi, Tàn Nguyệt khó khăn muốn xuống giường -

      Nhưng cả người mệt mỏi, đúng là chút cũng nhúc nhích được!

      Thở dài, cẩn thận từ giường xuống dưới, Tàn Nguyệt bò đến bên cạnh lư hương...



      Chương 470: Chân tướng 7



      Lư hương gần giường, cũng phải rất xa, nếu là bình thường, lên chừng mười bước cũng đến, nhưng hôm nay, nàng lại bò gần nửa canh giờ!

      người còn sức lực, ngay cả tay cũng mềm nhũn có tí sức lực nào, mỗi khi hoạt động chút, đều phải dùng hết sức lực toàn thân.

      Đến rồi!

      Cắn răng, rốt cục bò đến trước lư hương, lư hương đặt cái ghế cao bằng nửa người, Tàn Nguyệt duỗi duỗi tay, vẫn đụng đến được!

      Nỗ lực vài lần, đều là như thế, chỉ có thể vịn ghế, nhìn xem có thể đứng dậy hay .

      Nhưng thân mình vô lực, động tác vốn đơn giản, lúc này làm, cũng rất gian nan.

      Cuối cùng, Tàn Nguyệt chỉ có thể dùng sức thôi, hy vọng có thể đụng vào ghế, nàng cũng có thể làm đổ lư hương...

      Nhưng, những chuyện đơn giản này bây giờ lại vô cùng khó khăn, nghe tới tiếng ầm đầu, Tàn Nguyệt thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất ...

      Đau quá...

      Vươn tay, ngờ nàng ngốc, lư hương kia lại rớt lên đầu Tàn Nguyệt, tiếp theo rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lớn...

      Trời đất quay cuồng, choáng váng đầu muốn ngã!

      Nhưng nàng thể té xỉu, cũng thể nằm ngủ...

      đầu đau, khiến nàng tỉnh táo rất nhiều, nàng vươn tay, đụng đến nong nóng, ẩm ướt gì đó...

      Là máu...

      Nhìn tay đỏ tươi, Tàn Nguyệt cười khổ tiếng...

      Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng bây giờ phải là lúc sợ hãi...

      Nhặt mảnh sứ vỡ đất lên, dùng sức bò qua, dập tắt mùi hương còn chưa tắt...

      Nhưng, nàng có bao nhiêu sức lực, đầu lại bắt đầu choáng...

      Địch Mân, nàng phải ngăn cản...

      Phịch tiếng, ngoài cửa có người xô cửa...

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn cánh cửa kia, gom hết sức lực toàn thân hô:

      “Cứu mạng...”

      nương, ngươi sao chứ?”

      Giọng rất êm tai, là nữ tử. Nơi này sao có thể có nữ tử? Chẳng lẽ là bà ta?

      Tàn Nguyệt rầu rĩ trong lòng, nhưng giờ, bà ta cũng là hy vọng duy nhất của mình:

      “Cứu... Mạng... Ta sắp chết...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :