1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 421: Quyết buông tha 7



      Chẳng lẽ, cần uống thuốc, nàng cũng có thể nhanh như vậy nhớ lại tất cả chuyện trước kia sao?

      Ngọc Nhi, chúng ta sinh hoạt cùng chỗ hai mươi năm, chẳng lẽ trong lòng của muội, vốn chút ký ức của ta?

      Vì sao? Ngọc Nhi, muội vô cùng tàn nhẫn, tại sao phải đối xử với ta như vậy?

      sớm biết, nên cứu Địch Mân, khi biết người bị thương rất nặng kia là Địch Mân, ông vẫn cứu, vì cái gì, đương nhiên vẫn là Ngọc Nhi!

      Cứu , ông nhất định là phải hối hận!

      Địch Mân, con của ông ta, nhi tử của người đàn ông đáng giận, căn bản là xứng có được Ngọc Nhi kia!

      Đôi mắt giận dữ trừng mắt hai người trong phòng, ông nắm chặt lại nắm tay, mặc dù, phải mất tất cả, ta cũng buông tay trả thù ngươi!

      Ngạo!

      Ngươi tổn thương Ngọc Nhi, hại đứa của Ngọc Nhi, ta khiến ngươi -

      Sống bằng chết!

      Lặng yên tiếng động lui ra, cất kỹ chén thuốc, trong lòng có quyết đoán, con bồ câu đưa tin phạch phạch bay tới, Thanh thúc lấy ra bức thư vừa mới viết, cột chặt rồi thả ra ngoài.

      “Thanh ca, lại tìm máu cho Tàn Nguyệt sao? phải người thân của nàng ấy là có thể sao?”

      Ngọc Nhi đứng ở cạnh cửa, khuôn mặt mang theo u buồn nên lời.

      Thanh thúc quyết tâm che giấu bất an, nhìn nàng ngay tại cửa, vừa rồi ông viết, nàng chắc là nhìn thấy mới đúng.

      “Ngọc Nhi, muội phải ở cùng Địch Mân sao?”

      “Thanh ca, muội bỗng nhiên nhớ đến cái tên, Ngạo... Là ai vậy?”

      Ngọc Nhi ngẩng đầu, ngây thơ nhìn Thanh, giống như ông biết tất cả.

      “Ngọc Nhi nghĩ nhiều rồi, chắc là người liên quan?”

      Thanh thúc đau đớn khó chịu trong lòng, nhưng mặt thản nhiên cười, đột nhiên vỗ vỗ đầu, thở dài:

      “Xem ta, chợt nhớ tới chuyện vội vội vàng vàng chạy , thuốc cho Địch Mân còn chưa đưa tới? Chắc là nguội...”

      “A... Nguội phải xong sao? Muội hâm nóng...”

      Hai người, kéo tay vô cùng thân thiết bước ra ngoài, trong lòng Thanh thúc hiểu ra, tình mẹ con, xem ra ngăn được, vĩnh viễn cũng ngăn được.



      Chương 422: Quyết buông tha 8



      “Tạm dừng...”

      Nhìn hai chữ khoa trương kia, hai người hai mặt nhìn nhau, vừa rồi bắt đầu ra tay, lão đại bên kia sao lại bắt đầu hô ngừng.

      “Tử Sát, người này làm sao bây giờ?”

      Vệ Trạch, nhi tử độc nhất của Liễu Tương, vừa lúc ở đường nhìn thấy, bọn họ lập tức thuận tay bắt cóc về đây.

      “Lương Phan! Chủ nhân chỉ là bắt cóc, cũng muốn giết, đương nhiên là mấy ngày nữa thả ra...”

      Tử Sát cười lạnh tiếng, nhìn đứa bé trai vẫn hôn mê, trong mắt lên vẻ chán ghét.

      “Nhưng, nếu đưa trở về như vậy, lão đại bên kia...”

      “Lúc nào muốn bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây bắt lại, dù sao Tướng phủ đối với chúng ta mà , phải là bữa ăn sáng ư?”

      Tử Sát thèm để ý cười, dùng chân đá đá Vệ Trạch, thở dài:

      là giống mẹ nó, cầm tinh con heo, đá cũng tỉnh!”

      “Hay là giữ vài ngày . Vạn nhất lão đại muốn, phải bắt nữa, phiền toái...”

      Hai người ngươi lời ta câu, đến , cũng thả tiểu Vệ Trạch.

      Bên này hai người vui vẻ, bên kia Tướng phủ, vì tiểu công tử mất tích, sớm vội đến người ngã ngựa đổ, trời đất quay cuồng.

      Cúc Văn khóc đến cổ họng khàn khàn, Liễu Tương bị mất con, vốn là phiền lòng, hơn nữa nghe thanh giống như khóc tang của Cúc Văn, trong lòng lại buồn bực.

      “Câm miệng! Bọn họ phải đều tìm rồi sao?”

      Liễu Tương vỗ cái bàn, giọng tràn đầy kiên nhẫn.

      “Lão gia, ba ngày rồi, còn chưa tìm được...”

      “Bọn chúng phải đòi tiền, làm hại Vệ Trạch mới đúng! Bà nghĩ rằng ta nóng nảy à, ta...”

      Ánh mắt tối sầm lại, gần đây biết Tướng phủ đắc tội với ai, Tàn Nguyệt hòa thân, nghe thiếu chút nữa chết ở chỗ vách núi, cùng Địch Mân làm thành vợ chồng ma.

      Hạo Nguyệt khó sinh, tuy rằng sao, nhưng đứa cũng là con ma ốm, biết khi nào mới có thể điều trị tốt thân mình...

      Nay khen ngược rồi, vệ Trạch cũng mất tích luôn, phái ra nhiều người như vậy tìm, lại có tin gì. Tuy rằng chính ông có tin cũng là chuyện tốt, nhưng trong lòng sớm...

      “Quên , ta ra ngoài nhìn xem...”

      Nặng nề than tiếng, chuyện Như Yên cũng đành để xuống, qua nhiều năm như vậy rồi, ông còn có thể truy cứu như thế nào?

      Gian phu kia chết lâu rồi, ông làm sao đối chứng?



      Chương 423: Quyết buông tha 9



      Nhìn nữ tử khóc trời đất quay cuồng, Tử Sát nhịn được gãi gãi lỗ tai, phải là mất đứa bé thôi sao? Khóc thành như vậy? Lúc trước khi hại người ta, sao thấy bà ta có nửa điểm mềm lòng?

      “Này, Tử Sát, môn chủ muốn bắt người?”

      Tàn Nguyệt rồi, Địch Mân cũng rồi, trở về vừa thấy, cũng chỉ có mặt thối của Thanh Sát, Chanh Sát vừa nhìn thấy mất hứng, vội vàng trốn thoát, nhìn xem có cái gì .

      Kết quả nhoáng lên cái, đến kinh thành, đương nhiên cũng nghe đến mệnh lệnh kỳ quái của môn chủ, nàng làm sao có thể chen vào chân?

      “Đúng vậy. Chanh Sát, muội phải bị môn chủ để lại sao?”

      Tử Sát nhíu chân mày, tiểu muội muội này, cái gì cũng tốt, chỉ là ma thành tánh, thích làm trò kì kì quái quái.

      “A, bắt bọn họ? Môn chủ muốn làm gì nhỉ? Chẳng lẽ là...”

      Thay máu?

      Bỗng nhiên nghĩ đến cách trước kia từng xem trong sách, Chanh Sát bừng tỉnh hiểu ra. Bất quá chỉ là xem qua trong sách thôi, nay, môn chủ lại muốn tự mình thử nghiệm, Tàn Nguyệt tất nhiên là bị thương vô cùng nặng?

      Thay máu, chính là đổi mạng, chút bất ổn, sinh mạng cả hai cũng mất...

      “Này, Chanh Sát, muội lại muốn làm gì? Môn chủ hô dừng rồi, muội cũng nên mò mẫm lẫn vào...”

      Chanh Sát quay đầu, giận trừng mắt Tử Sát:

      “Cái gì gọi là mò mẫm lẫn vào? Muội và Tàn Nguyệt, quan hệ cũng phải là tốt bình thường, muội muốn giúp nàng ấy, cứu nàng ấy, cái này cũng sai sao?”

      “Ta muội sai, nhưng môn chủ hô dừng, tất nhiên là có tính toán mới, muội nên lộn xộn, phá hủy kế sách của môn chủ...”

      Đều , nữ tử là phiền toái, những lời này tuyệt đối sai. Tính tình Chanh Sát cho dù giống đàn ông, nhưng trong xương, vẫn là nữ tử bình thường, thích loạn chõ mõm vào!

      “Được rồi, muội đương nhiên biết. Người đàn bà kia khóc đúng là đất rung núi chuyển, huynh từ từ thưởng thức, muội tìm đứa bé kia chơi đùa...”

      Chanh Sát lộ ra ý cười to, cười đến Tử Sát cả người phát run. Nữ tử điên này, hiểu lại có chiêu số chỉnh người gì chứ?

      “Chanh Sát, muội cười cái gì?”



      Chương 424: Lên kinh



      có gì? Muội chỉ muốn tìm đứa bé kia...”

      Chanh Sát vô tội lắc đầu, nhưng lóe ra trong mắt, nhìn thế nào cũng giống như có vấn đề.

      “Chanh Sát, sao chứ?”

      Chanh Sát vội vàng cười cười, thân mình linh hoạt bay lộn vài cái, người lập tức xinh đẹp bay mất.

      “Cảm giác là lạ, là gì ấy nhỉ...”

      Tử Sát vui nhăn lại chân mày, mùi hương son phấn, son phấn rất nhạt rất nhạt, từ đâu đến...

      Quên , nơi này cũng có đại gì, trước ?

      Bất quá, nhắc tới cũng kỳ, từ Tướng phủ ra, Tử Sát cảm thấy ánh mắt người qua đường nhìn có điểm quái, nhưng quái như thế nào? Chính lại ra được.

      ***


      “Ha ha...”

      Chanh Sát trở lại trong phòng, vui vẻ cười ha ha, đến nơi đây, ngờ người đầu tiên đối phó đúng là Tử Sát, chơi vui chơi vui. Lễ vật nàng đưa , hi vọng có thể hưởng thụ mới tốt.

      Bất quá, trước khi trở về, nàng phải trốn lát, mọi người phải sao? Làm chuyện tốt phải nhớ đừng lưu danh, lưu danh cũng đừng làm chuyện tốt.

      “Hu hu...”

      Tiếng khóc của đứa truyền đến, Chanh Sát tìm nửa ngày, mới nhìn thấy đứa ngồi trong góc, đáng thương giống con mèo , nàng cười lên trước, giọng :

      “Bé con, đệ tên là gì?”

      Vệ Trạch sợ tới mức mở to mắt, sợ hãi nhìn Chanh Sát, gắt gao cắn môi, vết nước mắt mặt chưa khô, nước mắt còn ở trong hốc mắt đánh chuyển.

      , cho tỷ tỷ nghe đệ tên gì?”

      Chanh Sát vốn có nhiều kiên nhẫn, hơn nữa, nàng đối với đứa bé này cũng có bao nhiêu hứng thú, nàng cảm thấy hứng thú, chính là máu của nó.

      “Đệ...”

      quên , mệt mỏi quá, ta trước ngủ lát...”

      Chanh Sát thở dài, bất đắc dĩ mặt nhăn mày nhíu, ôn nhu thở dài.

      “Tỷ tỷ, tỷ có thể đưa đệ về nhà ? Đệ gọi là Vệ Trạch...”

      Cảm giác Chanh Sát vô hại, vệ Trạch cố lấy dũng khí, dũng cảm .

      “Về nhà? Vậy được, bất quá, nếu đệ đồng ý hợp tác với tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể đưa thư cho người nhà giùm đệ!”



      Chương 425: Lên kinh 2



      Chanh Sát sáng tỏ cười, vệ Trạch vội vàng gật đầu, Chanh Sát cười như hồ ly:

      “Tốt! Kỳ , rất đơn giản, đệ chỉ cần...”

      “Chanh Sát!”

      Cùng với tiếng rống giận, cửa bị người rất dã man đá ra, thân mình Chanh Sát cứng đờ, nàng bất an quay đầu, Tử Sát này, phải là bất lực sao, làm thế nào nhanh như vậy xong việc?

      So với thời gian nàng đoán trước, phải nhanh hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều.

      “Huynh... Tử Sát, huynh làm sao vậy...”

      Vô tội, nhất định phải vô tội, vạn phần vô tội mới được. Năm nay, người vô tội có vẻ nổi tiếng...

      “Muội hạ độc gì cho ta?”

      Đôi mắt chứa lửa, nữ tử này, đúng là điên rồi, ra ngoài, nữ tử đường đều bu lại, nhanh chóng bước , vừa vặn nữ tử phía sau lại chịu dừng lại, nhanh chóng theo.

      Bất đắc dĩ, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ cái, còn chưa trừng xong, cái trừng này, bọn họ lại để ý ánh mắt người đàn ông đường, gãi tay chuẩn bị tư thế dung nhan...

      Bất đắc dĩ bất đắc dĩ, chạy trối chết, mà bọn họ lại cũng cần mặt đuổi lại đây...

      Cuối cùng, phải dùng khinh công, nhưng chết tiệt lại dùng được nội lực, đành phải liều mạng chạy thoát trở về, tìm đầu sỏ đáng chết này vấn tội.

      “Ha ha, muội cái gì cũng làm...”

      Hu hu, Tử Sát này cũng quá lợi hại , nội lực đều dùng được, còn có thể từ những nữ tử như hổ đói bên ngoài chạy thoát sao?

      Mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, Chanh Sát chuẩn bị chạy trốn, nhưng Tử Sát cũng phải ngồi , trước khi nàng , phát bắt được áo của nàng, Chanh Sát ha ha cười :

      “Này, Tử Sát, muội ra ngoài, có chút việc, có chút việc...”

      “Thuốc giải?”

      Tử Sát giơ giơ tay, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lần đầu cảm thấy người Chanh Sát, ra cũng là mùi thơm ngát như vậy.

      “Muội...”

      Cảm giác được khác thường của nam tử bên người, sắc mặt Chanh Sát trở nên đỏ ửng, trò đùa của mình hình như có chút hơi quá, vội lạnh giọng, :

      “Huynh nới lỏng tay, muội giúp huynh giải độc...”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 426: Lên kinh 3



      Tử Sát tuy rằng thoải mái, nhìn đến dáng vẻ của những nữ tử bên ngoài kia, cũng có thể biết chút gì đó. Đối với Chanh Sát, cũng có vẻ hiểu biết, nhưng lúc này, thân mình sớm bị dược vật khống chế, muốn buông tay, cũng có chút khó khăn.

      “Nới lỏng tay, bằng , ai cũng cứu được huynh...”

      Hu hu, tự gây nghiệt thể sống, tại sao nàng lại tính kế chứ?

      ***


      thể ngủ, nhưng vẫn ngủ, ảo não nhìn mặt trời chiều bên ngoài, biết mình ngủ hai ngày hai đêm.

      Trong bụng trống trơn, vô cùng đói, Địch Mân muốn đứng dậy, nhưng chút sức lực cũng có. Cửa cách đó xa, két tiếng bị người đẩy ra, Ngọc Nhi mặc quần áo màu trắng sữa xưa nay thích đến.

      nhìn thấy người giường tỉnh lại, trong tay của bà cầm cái khăn lau sạch , bóng dáng chịu khó lại bên trong phòng, mang theo ánh sáng động lòng người.

      “Dì Ngọc...”

      Sau lúc lâu, Địch Mân rốt cục nhịn được ra tiếng, thân mình Ngọc Nhi cứng đờ, chợt cao hứng xoay người lại, vui vẻ hỏi:

      “Địch Mân, ngươi tỉnh?”

      Địch Mân yếu đuối cười cười:

      “Dì Ngọc, Tàn Nguyệt đâu?”

      Ngọc Nhi gục đầu xuống, trong mắt lên vẻ bất an, bà vẫn giỏi về dối, đối với Địch Mân càng thêm muốn.

      “Dì Ngọc, Tàn Nguyệt tốt sao?”

      Thấy thần sắc của bà, Địch Mân đau xót trong lòng, có cảm giác trời đất quay cuồng đánh úp lại, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

      “Địch Mân, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào khỏe?”

      Ngọc Nhi sốt ruột đỡ lấy Địch Mân, bất an hỏi.

      “Ta sao! Tàn Nguyệt thế nào rồi, nàng ấy giờ thế nào...”

      Trong lòng càng thêm bất an, Thanh thúc phải Tàn Nguyệt có chuyện gì sao? Sao có thể đột nhiên biến thành như vậy?

      “Địch Mân, ngươi yên tâm , Tàn Nguyệt sao, có chuyện gì đâu...”

      Ngọc Nhi thở dài, biết chỉ là vì Tàn Nguyệt mà khẩn trương, tâm cũng để xuống:

      “Nàng ấy chỉ ngất thôi, chưa tỉnh lại. Thanh ca , qua thời gian ngắn đưa nàng ấy đến kinh thành, tới đó có thể cứu nàng ấy...”



      Chương 427: Lên kinh 4



      “Đến kinh thành? Tại sao muốn đến kinh thành?”

      Y thuật của Thanh thúc rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng nghe , kinh thành có thế ngoại cao nhân gì. Địch Mân bất an nhíu mày, cảm giác trong chuyện này có chút kỳ quái.

      “Địch Mân, giờ Tàn Nguyệt cần máu, máu cần là máu có thể hoà hợp với máu của nàng ấy, cho nên...”

      Máu, Mặc Sát Môn của bọn họ, có người, nhiều người như vậy, nên có máu có thể hoà hợp, chắc là có máu thích hợp?

      “Địch Mân, Thanh ca , phải là người thân của Tàn Nguyệt mới được. Ngươi khôi phục , chờ vết thương của ngươi khôi phục xong, các ngươi cùng ...”

      Cùng nhau cũng tốt, có thể cùng Tàn Nguyệt.

      Tàn Nguyệt, nàng phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, đừng buông tay, đừng bỏ rơi Địch Mân, được ?

      Địch Mân nhìn cửa, rất muốn rất muốn qua thăm Tàn Nguyệt, nhưng cố tình, Thanh thúc quản rất chặt, thậm chí ngay cả nhìn nàng lần cũng rất khó.

      Khó khăn qua mười ngày, Thanh thúc rốt cục lên tiếng, có thể mang Tàn Nguyệt đến kinh thành chạy chữa.

      Mà thân mình Địch Mân, cũng khôi phục bảy tám phần, Thanh thúc cùng , sau.

      Lần đầu tiên bước vào phòng Tàn Nguyệt, nhìn Tàn Nguyệt gầy yếu chịu nổi, mũi Địch Mân đau xót, trong lòng ít nhiều cũng có thể hiểu được, tại sao bọn họ phải ngăn cản mình và Tàn Nguyệt gặp mặt.

      Thấy nàng, lòng chua xót, đau lòng, làm sao có thể khôi phục thân mình cho tốt, làm sao có thể an tâm uống thuốc?

      Trong phòng lẳng lặng, ngay cả tiếng hít thở của người cơ bản đều nghe được, Địch Mân tiến đến trước người Tàn Nguyệt, sợ hãi nhìn khuôn mặt tái nhợt vô cùng.

      Tàn Nguyệt, nàng chịu khổ rồi, ta , bảo vệ nàng, để nàng chịu khổ, nhưng vì sao, mỗi lần gặp lại nàng, nàng đều suy yếu như vậy?

      Tàn Nguyệt, nàng có biết, ta rất đau lòng, rất đau lòng?

      Có thể mở mắt ra ? Có thể mở mắt ra, nhìn ta ?

      Bàn tay, hơi hơi run rẩy, qua hồi lâu, mới cẩn thận tiến đến chóp mũi Tàn Nguyệt, cảm giác được hô hấp rất kia, Địch Mân thở dài ra hơi, thầm nghĩ:

      May mắn, may mắn...

      Ánh mắt quá xót xa, nước mắt kích động thiếu chút nữa rơi xuống...



      Chương 428: Lên kinh 5



      Ngoài cửa, Thanh thúc và Ngọc Nhi sóng vai đứng, Thanh thúc thở dài:

      “Địch Mân, các ngươi trước ...”

      Đưa cho Địch Mân cái mặt nạ mỏng manh, Thanh thúc :

      “Đeo nó lên, ngươi có thể ra ngoài. Địch Mân, ngươi cũng biết chân tướng việc ngươi rơi vách núi, bên phủ tướng quân, có lẽ còn có người của thái tử, đừng gặp Địch lão tướng quân, càng nên nhận nhau với bất kỳ kẻ nào, biết ?”

      Vì sao?

      đến bên miệng, Địch Mân lại hỏi, Thanh thúc cũng có lý, giờ thích hợp nhận biết với họ.

      Hơn nữa, ngẫm lại chuyện cần làm, lại có khả năng cho cha mẹ biết, giờ ngay cả thân phận Địch Mân cũng thể thừa nhận, làm sao có thể gặp họ đây?

      Cha cả đời trung thành và tận tâm, nếu ông ấy biết, dù hoàng thượng có lỗi nhiều hơn nữa, ông ấy cũng tuyệt đối đồng ý! Điểm ấy Địch Mân cũng khẳng định...

      “Nhanh , đường cẩn thận chút. Đây là Hộ Tâm Đan, cũng là tục mệnh hoàn giữ mạng cho Tàn Nguyệt, năm ngày dùng viên, ngươi phải nhớ kỹ...”

      Địch Mân vội vàng gật đầu, cẩn thận ôm lấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy nàng so với trước kia, hơn rất nhiều.

      Xe ngựa cũng là tính kế riêng cho Tàn Nguyệt, bên ngoài nhìn quá lớn, nhưng bên trong, lại rất rộng rãi.

      Vì lo cho Tàn Nguyệt, bên trong cũng có sắt cứng, toàn bộ trải lên chăn phủ gấm, thành trong xe ngựa cũng dùng chăn phủ gấm đệm tốt, cho dù có khẩn cấp dừng lại, cũng đả thương đến người.

      Cẩn thận đặt Tàn Nguyệt xuống an ổn, nhìn gương mặt an tĩnh dị thường, Địch Mân hận thể lập tức đến kinh thành.

      Chỉ là bọn họ ngồi xe ngựa, đường qua nhiều thành trấn, có dừng lại, lúc đến kinh thành, là hơn hai mươi ngày sau.

      Xe ngựa rốt cục dừng lại, nhưng Thanh thúc còn chưa tới đây, Tàn Nguyệt giống với lúc vừa mới lên xe ngựa, nhưng thân mình càng thêm gầy yếu.

      Cũng phải, lâu như vậy ăn uống, nước người cũng sớm hết.

      cẩn thận buông Tàn Nguyệt ra, mặt Địch Mân lên chút vội vàng.

      “Chanh Sát, Chanh Sát đâu?”

      Thanh thúc tới, Chanh Sát phải ở kinh thành rồi sao? Sao đến lúc cần người, cũng chỉ có mình Tử Sát ở bên cạnh.



      Chương 429: Lên kinh 6



      “Công tử, có lẽ Chanh Sát ra ngoài, chắc là rất nhanh trở lại...”

      Ở bên ngoài, bọn họ gọi Địch Mân là công tử, tuy rằng mặt xa lạ chút, nhưng giọng cũng có bao nhiêu thay đổi.

      “Hừ. Chuyện bên này tiến hành thế nào? Phía quan hệ của Lâm gia có động tới chưa?”

      Chính quan trọng hơn, nhưng Tàn Nguyệt bất tỉnh, làm sao có thể toàn tâm toàn ý dấn thân vào chính ?

      “Bẩm công tử, điều tra , chỉ cần khống chế binh quyền của Lâm phó tướng, cản trở binh mã của Chu tướng quân, chuyện này, muốn vạch trần, dễ như trở bàn tay...”

      Ánh mắt Tử Sát tối sầm lại, Địch Mân cười :

      “Tốt, tốt lắm. Trước nên gấp gáp, ta muốn gặp hai người trước...”

      Ánh mắt Tử Sát chợt lóe, trong mắt lên vẻ nghi ngờ, giọng hỏi:

      “Công tử, ngài muốn gặp...”

      “Cát Kim, giờ ở kinh thành?”

      Tử Sát gật gật đầu, vội vàng :

      quay về kinh!”

      “Vậy là tốt rồi, ngươi phải nhanh chóng tìm ra người, tỷ tỷ của Tàn Nguyệt - Minh Nguyệt, Hạo Nguyệt, còn có Vệ Trạch, bọn họ đều phải bắt hết, dùng đến...”

      Tử Sát vội vàng tuân mệnh, Địch Mân ngồi ở trước giường, nhìn Tàn Nguyệt ngủ say, thở dài:

      “Nguyệt Nhi, kiên trì tiếp, ổn thôi, rất nhanh ổn...”

      Người giường, cũng nhúc nhích, chỉ là lẳng lặng nằm, yên lặng làm cho lòng người đau.

      “Nguyệt Nhi, nàng phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng...”

      Gắt gao nắm lấy tay Tàn Nguyệt, Địch Mân tin tưởng y thuật của Thanh thúc, càng tin tưởng, Tàn Nguyệt nhất định buông tay của .

      Lúc trước, nàng dùng cây đao đâm mình giữ vững tinh thần, khi đó cũng rất đau, Tàn Nguyệt đều cắn răng kiên trì. Nay, hi vọng ở trước mắt, càng phải kiên trì...

      “Môn chủ...”

      Chanh Sát trở về, chợt thấy Tàn Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy da đầu run lên, nam tử bên giường này, cần nghĩ cũng biết là ai...

      “Chanh Sát, trước tiên ngươi khám cho Tàn Nguyệt xem, giờ thế nào...”

      Chanh Sát thở phào nhõm, may mắn môn chủ so đo, lúc này lòng dạ đều đặt người Tàn Nguyệt, bình thường, có lẽ sớm phạt mình...



      Chương 430: Lên kinh 7



      “Môn chủ, Tàn Nguyệt sao, chỉ là chờ lão môn chủ tới đây giúp Tàn Nguyệt thay máu...”

      Chanh Sát nhăn mày, độc này sao khó hiểu, động lòng người nhưng vẫn tỉnh lại, chẳng lẽ bệnh trạng như vậy cần thay máu sao?

      Chanh Sát thở dài, nàng chưa từng gặp qua, chỉ là ở trong sách nghe qua mà thôi.

      “Thay máu? Ngươi thay được sao?”

      Lại nghe cái từ này, Địch Mân cảm thấy càng khẩn trương hơn, thay máu, cảm giác thực khủng khiếp. Có thể bị nguy hiểm hay ?

      “Đúng vậy, ta chỉ từng đọc sách, chưa từng tự mình thực . Bất quá, lão môn chủ y thuật cao minh, nhất định có thể cứu tỉnh Tàn Nguyệt thôi...”

      Chanh Sát ngẩng đầu, Tàn Nguyệt là người đầu tiên quan tâm nàng , nàng so với ai khác cũng hi vọng Tàn Nguyệt gặp chuyện may...

      “Chanh Sát, thực cho ta biết, thay máu có gặp nguy hiểm ?”

      Địch Mân khẩn trương nắm tay lại, bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng hỏi.

      “Thay máu, chuyện này...”

      Chanh Sát do dự, nguy hiểm trong đó, ngoài xem trình độ người thực , còn phải xem, vận may của cá nhân, tính nguy hiểm rất cao, nhưng nàng biết có nên đem tình hình thực tế cho Địch Mân hay .

      , ta muốn hiểu ...”

      Địch Mân khẽ cắn môi, trong lòng ngừng cầu nguyện: Tàn Nguyệt, đừng có chuyện, trăm ngàn đừng có chuyện...

      Đôi mắt nhìn chằm chằm Chanh Sát, biết, chỉ có ánh mắt người là biết dối, mà Chanh Sát, bị Địch Mân nhìn soi mói như vậy, muốn dối đều khó có khả năng.

      “Chuyện này, ít nhiều có chút nguy hiểm, làm tốt hai người đều mất mạng... Bất quá, y thuật của lão môn chủ người cũng biết, bình thường chắc là có việc...”

      Mất mạng?

      Nghĩ đến vấn đề này, Địch Mân đau xót trong lòng, thay máu rồi, phải là Tàn Nguyệt có thể khôi phục hay sao? Sao có thể mất mạng chứ?

      Ánh mắt tối sầm lại, Địch Mân sớm còn khôn khéo trước kia:

      “Vậy có thể đổi máu ? Còn cách nào khác ?”

      Bên trong, mảnh tĩnh lặng, nếu có cách, Thanh thúc để cho Tàn Nguyệt đến kinh thành sao?

      Choáng váng, có cách khác, nay, cách duy nhất, phương pháp duy nhất, chính là...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 431: Lên kinh 8



      Nhưng, tại sao lại có nguy hiểm lớn như vậy? Tàn Nguyệt, nàng nhất định có chuyện gì, nhất định thể có chuyện gì, đúng ?

      Tâm loạn như ma, nhưng cố tình, trước mắt có rất nhiều chuyện phải xử lý, vội vàng nghỉ ngơi, khi màn đêm buông xuống, thay bộ áo đêm, Địch Mân lại vội vàng ra cửa.

      Cát Kim, rất lâu gặp, biết còn nhớ mình ?

      Nằm phục ở đỉnh, nhìn bóng dáng đùa giỡn kiếm trong viện, Địch Mân chỉ cảm thấy trước mắt mảnh sương mù:

      Trước đây, lâu lâu trước đây, bọn họ cũng từng cùng nhau ngắm trăng luyện kiếm, nay, khi qua cảnh dời, biết Cát Kim, còn nhớ chết hay .

      “Haiz, Địch Mân, nếu huynh còn sống tốt rồi, hai người chúng ta có thể đánh nhau, so với giờ mình luyện thú vị hơn...”

      Cát Kim thở dài, Địch Mân nóc nhà hơi hơi cười, vừa muốn thân, chợt nghe Cát Kim thở dài:

      “Nhưng tại sao huynh lại ? Ta biết là ai hại chết huynh, lại có cách nào báo thù cho huynh! Chị dâu cũng rồi, bọn họ đúng là nhẫn tâm, thậm chí ngay cả chị dâu cũng buông tha...”

      tiếng than nặng nề, đến thẳng trong lòng Địch Mân, Địch Mân thở dài, chậm rãi từ nóc nhà nhàng xuống dưới.

      “Ngươi là ai...”

      Kiếm trực tiếp phóng tới, cát Kim vẻ mặt phòng bị nhìn nam tử áo đen che mặt này.

      “Ta là ai cũng quan trọng, nhưng ta có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện của ngươi!”

      Thanh thúc từng , ai cũng thể nhận, Địch Mân định nhận Cát Kim, giọng cũng đổi thành điệu khàn khàn, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.

      “Giúp ta? Giúp ta làm gì?”

      Cát Kim thu hồi kiếm, đuôi chân mày hơi hơi nhếch lên.

      “Đối phó với thái tử!”

      Địch Mân cười, quả nhiên thấy Cát Kim sửng sốt, Địch Mân tiếp tục :

      “Hơn nữa ta biết, chuyện này, Lâm quý phi cũng có tham dự. Ngươi là mệnh quan triều đình, trực tiếp đối phó với bọn họ thích hợp, nhưng ta như vậy, ta giúp ngươi tìm chứng cứ phạm tội của bọn họ, khiến bọn họ vĩnh viễn thể đứng dậy.”

      “Điều kiện đâu? Ngươi làm chuyện này điều kiện là gì?”



      Chương 432: Lên kinh 9



      Trong lòng Cát Kim có chút cân nhắc, cũng ngầm đồng ý với chuyện này, nhưng thực lo lắng chính là điều kiện, tin chắc, trời lãng phí rơi xuống bánh nóng.

      Nhưng nam tử này cũng quái dị, ràng chưa từng gặp qua, lại cảm thấy hết sức quen thuộc.

      “Ta chỉ muốn biết, lúc trước Địch tướng quân rơi xuống vách núi, các ngươi làm sao mà tìm được , làm thế nào nhận định chính là Địch tướng quân?”

      Địch Mân xoay tay, đây mới là mục đích hôm nay tới.

      Về thi thể của , cảm thấy là có người cố ý làm, có thể lừa được Tàn Nguyệt và mẹ, người nọ đối với , phải quen thuộc bình thường...

      “Địch tướng quân?”

      Cát Kim kinh ngạc ngẩng đầu, Địch Mân chết gần năm, ta làm sao có thể đột nhiên chú ý vấn đề này?

      Nhưng thân thể này cũng phải chuyện lớn gì, khi tìm được Địch Mân, rất nhiều người đều ở trường, tại sao ta phải hỏi mình?

      Bất quá, nếu điều kiện của ta là..., người này nếu phải bạn bè của Địch Mân, chính là kẻ địch của thái tử, cho dù là loại nào, với cũng phải chuyện xấu.

      Cát Kim hắng giọng cái, đánh giá người áo đen chút, chỉ thấy ánh mắt của ta bình bình đạm đạm, khí sắc cũng có vẻ gợn sóng.

      “Kỳ lúc ấy rơi xuống vách núi cũng chỉ có mình Địch Mân, huynh ấy là vì cứu ta mới trúng kiếm, lúc ấy chúng ta bị phục kích, ngựa của huynh ấy chấn kinh... Ta và huynh ấy rất thân quen, ta vừa nhìn thấy biết là huynh ấy, tuy rằng mặt của huynh ấy nhìn , nhưng quần áo, đồ dùng, đều là của huynh ấy... Các huynh đệ cảm thấy cũng sai, căn bản kia chính là Địch Mân...”

      Địch Mân khẽ cau mày, phải Cát Kim làm ra, vì Cát Kim căn bản dối, vậy là Thanh thúc. Nhưng Thanh thúc, làm sao có thể hiểu mình như vậy? Bọn họ vốn quen biết.

      Quay đầu, Địch Mân sâu nhìn Cát Kim cái, tiếp tục hỏi, vài câu lên xuống, rất nhanh bay mất.

      Thanh thúc, thúc rốt cuộc là biết Địch Mân khi nào? Vì sao chuyện gì cũng chỉ hướng đến thúc?

      Vốn định đến hoàng cung chuyến, nhưng trong lòng quá mệt mỏi, Địch Mân chỉ về phủ tướng quân nhìn thoáng qua, rồi lập tức trở về với Tàn Nguyệt.



      Chương 433: Lên kinh 10



      Ngày kế, kinh thành lại xảy ra chuyện lớn, phi tử của thái tử - Liễu Hạo Nguyệt, vợ của Chu tướng quân - Liễu Minh Nguyệt, hơn nữa tiểu thiếu gia Liễu Vệ Trạch lâu từng mất tích, đều trong đêm, toàn bộ mất tích!

      “Lão gia, ông xem chút, ông xem chút, bây giờ nên làm gì, bây giờ nên làm gì đây?”

      Cúc Văn vẻ mặt đau khổ, lần trước Vệ Trạch khó hiểu mất , giờ tốt rồi, ngay cả Hạo Nguyệt, Minh Nguyệt đều mất tích, vì sao đứa của Liễu phủ, đám đều mạng khổ như vậy?

      “Cúc Văn, thái tử, chu tướng quân cũng phái người tìm rồi, rất nhanh có tin tức, bà cũng đừng lo lắng...”

      Liễu Tương cau mày, cũng biết ông đắc tội với thần tiên nào, làm sao có thể đột nhiên có nhiều chuyện như vậy?

      “Rất nhanh? Cũng sắp ngày rồi, phải là chút tin tức cũng có sao?”

      Cúc Văn khóc rống, Liễu Tương dậm chân cái, nóng vội bước ra ngoài.

      Tránh ở trong nhà cũng có tin tức, so với nghe Cúc Văn khóc lớn, bằng...

      “Thái tử, có tin gì ?”

      Đuổi tới phủ thái tử, nơi này so với Tướng phủ, ra an tĩnh rất nhiều.

      “A, là Liễu Tương. Tạm thời có, bọn họ ra ngoài dò xét, có lẽ rất nhanh có tin tức...”

      mặt thái tử nhìn ra chút cảm xúc, giọng cũng bình thản cực kỳ.

      “Thái tử, Hạo Nguyệt là thê tử...”

      Liễu Tương quýnh lên, tuy thái tử thích Hạo Nguyệt, nhưng tốt xấu gì, Hạo Nguyệt cũng sinh đứa cho , có công lao cũng có khổ lao chứ?

      Hạo Nguyệt mất tích, thái tử sao có thể thờ ơ như vậy?

      “Bổn vương biết! Tướng gia, bổn vương cũng rất sốt ruột, nhưng giờ cũng có cách khác, phải sao?”

      Thái tử kiên nhẫn vẫy vẫy tay, bọn họ có thể trong điều kiện kinh động bất kỳ kẻ nào cướp Hạo Nguyệt, chuyện này đủ để thuyết minh, bọn người này, phải hạng người hời hợt.

      “Vâng, thái tử...”

      Liễu Tương muốn phát hỏa, nhưng cũng biết Hạo Nguyệt vẫn làm cho thái tử vui, mà lần này, bọn họ nhằm vào phải phủ thái tử, mà là Liễu Tương ông.

      Nhưng , có chuyện gì tìm ông là được, vì sao đến bắt ông, lại liên lụy những đứa con của ông chứ?



      Chương 434: Giao phong



      “Thanh thúc, thế nào?”

      Nhìn Thanh thúc cẩn thận lấy ra vài giọt máu của Tàn Nguyệt, phân biệt giọt trong mấy chén nước chứa máu của bọn họ, Địch Mân khẩn trương hỏi.

      “Chờ khắc !”

      Thanh thúc cẩn thận cất kỹ, Chanh Sát ở bên cạnh nghiêm túc quan sát, tâm Địch Mân gắt gao nhảy tới cổ họng, sợ hãi Thanh thúc được.

      “Loại phương pháp này, mặc dù máu tan, cũng phải xem vận may của Tàn Nguyệt nữa. Địch Mân, ta muốn hỏi, nếu trong bọn họ, chỉ có máu của người có thể dùng, nhưng cứu Tàn Nguyệt kết quả là chết, ngươi làm thế nào?”

      Phải biết rằng, bọn họ đều là người thân của Tàn Nguyệt. giờ Tàn Nguyệt hôn mê, nàng có thể cái gì cũng biết, nhưng nếu nàng tỉnh lại, biết tính mạng của nàng là dùng mạng của người thân mình đổi lấy, Tàn Nguyệt còn có thể đồng ý ?

      Địch Mân nhìn về phía Tàn Nguyệt, ánh mắt quyến luyến nhìn dung nhan tái nhợt kia, khẽ cắn môi, ác thanh :

      “Cứu! Nợ, cứ tính đầu ta, nhìn Tàn Nguyệt cứ như vậy chết , ta làm được...”

      Thanh thúc thở dài, thấp giọng :

      “Tốt, hi vọng sau này ngươi cần khó xử!”

      Nhìn thời gian, cũng kém nhiều lắm, Thanh thúc đến bên bồn, nhìn thoáng qua, thở dài:

      “Trời cao quả nhiên tàn nhẫn, chỉ có đứa bé này có thể...”

      Trong đôi mắt lên vẻ nỡ, giọng điệu thở dài kia, có vẻ cao hứng.

      “Thanh thúc, chỉ có nó sao?”

      Nhìn bóng dáng nho hôn mê bên cạnh, Địch Mân kinh hỉ hỏi.

      “Đúng, nhưng cho dù là lấy hết máu của nó, Tàn Nguyệt cũng thể tỉnh lại. Nó quá , nếu là hai người bọn họ, có lẽ còn có thể mạng đổi mạng!”

      Thanh thúc thở dài, người định bằng trời định, ngờ ông đúng lúc chạy tới, nhưng Tàn Nguyệt vẫn thể cứu!

      , thể như vậy? Đổi bộ phận, cũng được sao?”

      Địch Mân lui về phía sau từng bước, đột nhiên cảm giác được ngực rất đau. Tàn Nguyệt, chúng ta qua bao nhiêu mưa gió, sao nàng có thể tàn nhẫn với ta như vậy?

      thể, như vậy nàng ấy lập tức chết ngay...”

      Thanh thúc đứng lên, nhìn vào chậu máu, hít hơi mạnh...



      Chương 435: Giao phong 2



      Chanh Sát cũng gục đầu xuống, vì sao giữa ba người bọn họ, chỉ có mình Vệ Trạch có thể?

      Liễu Hạo Nguyệt, nữ tử ác độc này, trời cao cũng quá mức ưu ái nàng ta? Nếu nàng ta có thể, là tốt biết bao?

      “Tàn Nguyệt, đừng như vậy... Đừng đối với ta như vậy...”

      Địch Mân đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài. Bên trong rất buồn, thấy Tàn Nguyệt bất động, muốn cái gì cũng buông tha cho, cứ như vậy lẳng lặng cùng nàng, sợ chỉ có thể nhìn nàng như vậy...

      Bất tri bất giác, lại tới Tướng phủ, cúi đầu, nhìn Liễu Tương và Liễu phu nhân vội đến sứt đầu mẻ trán, Địch Mân ha ha nở nụ cười khổ...

      Tuy rằng, trời rất đen, nhưng trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng. Tiếng cười đột nhiên tới, làm cho Liễu Tương, Cúc Văn, còn có gia đinh trong viện đều khẩn trương sửng sốt, vài hộ viện cũng cầm vũ khí nhích lại gần, vây Địch Mân vào giữa.

      “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất ở nơi này?”

      Liễu Tương lên tinh thần, nhìn đối phương mang vũ khí, giọng to ít.

      “Ha ha, ta là ai? Tướng gia, nghe mấy đứa con của ông đều mất, ông có vẻ rất vội...”

      Địch Mân cười khổ vài tiếng, Tàn Nguyệt rốt cuộc là chỗ nào tốt, vì sao ông ta chưa từng sốt ruột vì Tàn Nguyệt?

      “Ngươi gì? Chẳng lẽ là ngươi bắt bọn chúng ?”

      Trong mắt, lên nhiều bất an, người này cảm giác bình thường, trăm ngàn đừng là .

      “Ta chưa , ông biết cái gì. Tướng gia, người ta lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đối với ông sao lại cảm giác, lòng bàn tay và mu bàn tay của ông, quá giống nhau?”

      Địch Mân lạnh lùng cười, mặt già của Liễu Tương đỏ lên, cả giận :

      “Bọn chúng đều là con của ta, ta đối với bọn chúng đều như nhau...”

      “A, vậy sao? ra là ta hỏi nhầm rồi, Liễu Tương chỉ có ba đứa con này...”

      “Ngươi... Ngươi có ý gì? Bọn chúng ở trong tay ngươi? Người đâu, bắt lấy ...”

      Liễu Tương quýnh lên, vội kêu gia đinh xông lên.

      “Được, ông có thể tùy ý. Bất quá ta cũng dám cam đoan, các ngươi đụng đến đầu ngón tay của ta, bọn họ như thế nào...”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 436: Giao phong 3



      Địch Mân cười lạnh, thầm nghĩ, Liễu Tương ơi Liễu Tương, ông đúng là người cha tốt?

      Nhưng mà tốt của ông, vì sao chưa từng vì Tàn Nguyệt mà bộc lộ?

      “Ngươi... Cuối cùng là ngươi muốn thế nào...”

      Liễu Tương giận dữ, mặt tức giận biến thành màu đen, vội bảo gia đinh tránh xa chút.

      “Tráng sĩ, van xin ngài buông tha Hạo Nguyệt, buông tha Vệ Trạch ...”

      Phịch tiếng, Cúc Văn bỗng nhiên quỳ xuống, đầu dùng sức đập vào phiến đá trong viện, hết sức vang dội.

      “Buông tha bọn họ? Bọn họ cần người tha lỗi. Nàng còn sống, bọn họ tự nhiên sao, nếu nàng chết, bọn họ... , chỉ là bọn họ, toàn bộ Tướng phủ, đều cùng nàng xuống Địa ngục ... Ha ha...”

      Địch Mân càn rỡ cười ha ha, mà cũng vào lúc này, mấy cái ám khí bay tới, thân mình Địch Mân vừa chuyển, thuận tay bắt lấy hai người bên người, tùy tay vừa đỡ, ám khí tiếp đón lên, vài tiếng ôi, mấy người chết.

      “Ta là ai đây, ra là thái tử điện hạ tôn quý. Giang hồ nghe đồn, thái tử lòng dạ độc ác, nay xem ra, quả nhiên giả...”

      Địch Mân cười lạnh, nếu phải vì thời cơ chưa tới, thực hận thể, lập tức lấy mạng của thái tử.

      “Các hạ khách sáo, bổn vương cũng bất quá là muốn tìm về nữ tử của bổn vương mà thôi.”

      Thái tử giảo hoạt cười, nhìn vào mắt Địch Mân, lên cảm giác nghi hoặc, ta là ai vậy, dường như tương đối quen thuộc với .

      “Nữ tử của ngươi? Nữ tử của ngươi là ai? Theo ta được biết, nữ tử của thái tử như nước trong sông, biết thái tử muốn ai?”

      Địch Mân cười , khăn đen ở mặt, khó có thể che dấu hận ý.

      “Ồ? Vậy sao? Nhưng sinh con cho bổn vương, chỉ có ...”

      Thái tử trước, trong giọng lên vẻ nghiền ngẫm, người này chắc là gặp qua, nhưng biết là gặp khi nào.

      “Ha ha, ngươi là con ma ốm kia à... Thái tử, ngươi cũng cần tức giận, mặc dù là ma ốm, nhưng so với người khác vẫn mạnh hơn chứ? Ta nghe , thái tử ngay cả người ta mồ côi từ trong bụng mẹ cũng buông tha mà...”

      Mồ côi từ trong bụng mẹ?

      ta , là Tàn Nguyệt?



      Chương 437: Giao phong 4



      Thái tử đau xót trong lòng, chuyện cuối cùng hối hận, chính là làm hại Tàn Nguyệt mất đứa . Tàn Nguyệt, nay người của cũng qua đó rồi, biết có thể cứu Tàn Nguyệt trở về hay ...

      Nhưng chuyện kia, người biết cũng nhiều, ta làm sao có thể biết? Hay là...

      “Ngươi biết nàng ấy?”

      Thân mình thái tử đột nhiên cứng đờ, trong đôi mắt khó nén vẻ vội vàng.

      “Gặp qua...”

      “Bao giờ?”

      “Mấy ngày gần đây!”

      Mọi người trong viện sửng sốt, nghe hai người hỏi đáp, ngay cả Liễu Tương cũng có chút như lọt vào trong sương mù.

      “Vì sao?”

      “Vì nàng tha lỗi, vì nàng chôn cùng!”

      Đau, cũng hận!

      Nguyệt Nhi, thái tử đối với nàng quả nhiên còn chưa chết tâm!

      Tình như vậy, ngay cả cũng cảm thấy khó hiểu, tin rằng trước kia khi ở trong kinh, ta từng làm hại nàng, nhưng cũng thầm giúp nàng ít?

      Nay, nàng rồi, ta vẫn quan tâm nàng như vậy! Điều này làm cho ta, cũng có chút khó xử.

      Kỳ , đến cùng, ta cũng chỉ là người đáng thương, người đáng thương mà thôi...

      “Cứu nàng ấy! Có gì cần, cho ta biết tiếng...”

      Hỏi sai, thái tử bỗng nhiên xoay người bước ra ngoài.

      “Ngươi giúp nàng ấy sao? Nếu, cần mạng con của ngươi?”

      Bóng dáng thái tử ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu, sâu nhìn Địch Mân cái, thở dài:

      “Mạng của nó và mạng của ta đều được, còn lại, có thể suy nghĩ...”

      Thái tử rồi, mang theo người của , Liễu Tương, Cúc Văn, còn có đám người hầu, cả đám đều ngơ ngác nhìn kẻ xông vào xa lạ này, tại sao thái tử hùng hổ vào, sau đó khó hiểu rời , mà vẻ mặt lại bi thương.

      Địch Mân xoay người, nhìn về phía Liễu Tương ngơ ngác, cả giận :

      “Nghe , ông rất Như Yên, nhưng ông lại tin Như Yên phản bội ông, đúng ?”

      Liễu Tương lấy lại tinh thần, bất an nhìn người hầu trong viện, khuôn mặt già nua dầy đặc tầng khả nghi màu đỏ, ông thấp giọng :

      “Chuyện này...”

      Địch Mân cười nhạt, đến bên người Cúc Văn, liếc mắt Cúc Văn sợ hãi quỳ mặt đất, hèn mọn :

      “Gian phu đâu rồi? Bị bà diệt khẩu rồi hả?”



      Chương 438: Giao phong 5



      phải, phải ta...”

      Cả người Cúc Văn run run, tuy rằng người này là ai, nhưng ánh mắt của là sắc bén, giống như là có thể hiểu tất cả.

      phải bà? phải?”

      Đôi mắt Địch Mân lạnh lùng, nhưng giọng ràng cũng tin. Cũng như vậy, Tàn Nguyệt, nàmg từng , mẹ của nàng oan uổng, vậy trước khi nàng , ta giúp nàng hoàn thành nguyện vọng này cũng tốt!

      “Ta... phải...”

      thể thừa nhận, tuy rằng hai đứa con đều ở tay của , nhưng nếu thừa nhận, chỉ là bà, ngay cả hai đứa nó cũng ngẩng đầu lên được.

      “Hừ, tốt, tốt lắm... Bà , ta làm thế nào hầu hạ bọn họ đây? Hầu hạ đứa lớn trước hay là đứa ? Trước tiên bắt đầu từ Vệ Trạch ! Lỗ tai, cái mũi, con mắt, sau đó là tứ chi, bà thế nào...”

      Địch Mân thản nhiên cười, nhưng giọng , cũng là khát máu!

      Cúc Văn run rẩy, khó có thể tưởng tượng, con của mình lại trải qua những tra tấn này. Bà nhắm mắt lại, dùng sức che lỗ tai, muốn nghe, nghe, cũng sốt ruột, cũng...

      “Công tử...”

      tiếng hô , bóng người giống như quỷ ảnh từ trời rơi xuống, Địch Mân nhíu chân mày lại, trách Tử Sát nhiều chuyện.

      Người đàn bà này quá mức mạnh miệng, thiếu chút nữa là có thể khiến bà ta mở miệng.

      “Công tử, kỳ phu nhân cũng chưa chắc là cứu được, còn người chúng ta chưa thử qua...”

      Nghênh đón căm tức của Địch Mân, Tử Sát cố gắng tự trấn định .

      Kỳ Địch Mân vừa tới, trong lòng bất an, cũng theo sau. Bất quá môn chủ sao, thân, nhưng vừa vặn nhìn đến Liễu Tương, đột nhiên nghĩ đến, có quan hệ huyết mạch với phu nhân, chỉ có ba người kia.

      “Ngươi là - ông ta?”

      Ánh mắt nhìn về phía Liễu Tương, nghĩ đến Liễu Tương từng làm đủ loại với Tàn Nguyệt, tuy rằng vô tình vô ý, nhưng thế nào cũng gạt bỏ được, trong mạch máu của Tàn Nguyệt, chảy dòng máu của ông ta.

      “Hừ, hôm nay trước hết bỏ qua cho bà. Bất quá, bà làm gì trong lòng hiểu , lần sau cũng may mắn như vậy đâu...”

      Mặt nhăn mày nhíu, đối phó bà ta, lúc nào cũng có thể, mà cứu Tàn Nguyệt, mới là chuyện bức thiết phải làm giờ.



      Chương 439: Giao phong 6



      Vươn tay nắm lấy Liễu Tương, Địch Mân và Tử Sát, giống như quỷ mị rời , cả đám người trong viện đều hoảng sợ trợn to mắt, bọn họ thậm chí biết, muốn kêu cứu mạng hay ...

      “Ngươi... Ngươi muốn dẫn lão phu đâu...”

      Khác với trước kia, lần này Địch Mân cũng có điểm huyệt Liễu Tương, đường chạy vội, Liễu Tương sợ tới mức cũng được, lại càng cần đến kêu cứu mạng.

      “Đến nơi ông nên đến!”

      Địch Mân lạnh lùng cười, ông ta là cha của Tàn Nguyệt, cũng là trưởng bối của mình, nhưng đối với trưởng bối này, hoàn toàn muốn tôn trọng.

      Mà Liễu Tương, cũng đáng để phải tôn trọng.

      “Ngươi muốn giết ta...”

      Liễu Tương run rẩy, muốn cứ như vậy chết , chết như vậy rất oan, rất đáng.

      chừng. Liễu Tương, ông phải rất thương mấy đứa con của ông sao? Chẳng lẽ muốn nhìn bọn họ chút?”

      Đến nơi, Địch Mân và Tử Sát hạ xuống, kéo Liễu Tương bước vào trong phòng.

      “Sao ngươi có bọn họ...”

      Tiến vào phòng, lập tức nhìn thấy đất nằm ba đứa , hốc mắt ửng đỏ, xúc động muốn qua xem bọn chúng.

      “A, là tướng gia. Bọn họ sao đâu, phải là chết rồi sao?”

      Nghe được thanh, Chanh Sát từ trong thất ra, nhìn Liễu Tương sắc mặt như tro tàn, ác ý cười .

      “Cái gì? Ngươi giết bọn chúng?”

      Đập vào mắt, mảnh buồn bã!

      Con ơi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là cha hại các con!

      Thực xin lỗi, thực xin lỗi...

      Trong lòng ngừng , ông lúc này, căn bản giống như Tể tướng, chẳng qua là ông lão đau lòng mất con.

      “Ha ha, Liễu Tương vô tình vô nghĩa, ra cũng có lúc cảm tính như vậy? Bọn họ chết, ông thoải mái chứ, Liễu Tương? Môn chủ...”

      Chanh Sát nhìn về phía Địch Mân, trong mắt có vẻ giải thích được, sắc mặt Địch Mân tối sầm lại, thở dài:

      “Ông ta là cha của bọn họ, chắc là cũng có thể...”

      Chanh Sát sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bên trong, Thanh thúc từ từ ra, nhìn Liễu Tương tuổi già sức yếu, đạm mạc :

      “Có thể thử xem...”



      Chương 440: Giao phong 7



      Địch Mân sáng ngời trong lòng, cảm thấy Tàn Nguyệt chết như vậy, nàng còn , còn trẻ, bọn họ thậm chí chưa có mấy ngày tốt đẹp, làm sao có thể nhanh như vậy được?

      Có hi vọng là tốt rồi!

      Tâm, bỗng nhiên vui vẻ rất nhiều, nhưng ngày chờ đợi cũng càng thêm dài lâu. Liễu Tương bất an trong lòng, nghe lời quái dị của bọn họ, cũng cảm thấy càng thêm thích hợp.

      “Các ngươi muốn làm gì?”

      Thấy bọn họ giết ông, chỉ chọc vào ngón tay của ông, lấy vài giọt máu, Liễu Tương bất an hỏi.

      Nhưng lời của ông ra, trong phòng có người trả lời ông, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm máu trong chậu -

      Tuy rằng biết , phải qua khắc đồng hồ mới có thể biết kết quả.

      Bởi vì chờ đợi, thời gian trôi qua càng ngày càng chậm, khi Thanh thúc ra có thể, mọi người chỉ cảm thấy ước chừng qua cả đời.

      “Máu của ông ta cũng được, đủ để cứu nàng ấy!”

      Chanh Sát nhàng thở ra, chợt lập tức nhăn lại chân mày, lẩm bẩm :

      “Nhưng ông ta, cho dù có xấu, cũng là cha của nàng ấy, nếu Tàn Nguyệt tỉnh lại biết được, vậy...”

      Tàn Nguyệt?

      Lúc này đây, Liễu Tương nghe tên ràng, thân mình ông sửng sốt, trong mắt lên vội vàng khó nén:

      “Tàn Nguyệt, các ngươi cũng bắt Tàn Nguyệt sao? Nó ở đâu? Các ngươi làm gì nó?”

      Trong giọng khẩn trương, ai hoài nghi tâm ý của ông đối Tàn Nguyệt. Địch Mân cũng sửng sốt chút, khóe miệng lên vẻ trào phúng:

      “Tàn Nguyệt, sắp chết rồi, cần ông cứu nàng ấy. Liễu Tương, nếu dùng mạng của ông có thể đổi mạng của Tàn Nguyệt, ông đồng ý ?”

      Tuy rằng, tình hình này, căn bản cũng có đường sống cho Liễu Tương thể, nhưng nếu Tàn Nguyệt có tri giác, nàng nhất định cũng rất muốn biết đáp án này.

      “Ta chết, các ngươi thả Tàn Nguyệt sao? Ta đồng ý!”

      có bất kỳ do dự, nhưng cũng vì quyết đoán như vậy, làm cho mấy người bên trong hơi hơi chần chờ -

      Với thái độ đối đãi của Tàn Nguyệt, tuy rằng Liễu Tương quả thực đáng chết, nhưng...

      Cuối cùng, ông ta vẫn là cha của Tàn Nguyệt, cha ruột...

      “Tàn Nguyệt khóc, Tàn Nguyệt khóc...”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 441: Giao phong 8



      Chẳng biết lúc nào, Chanh Sát chạy đến trong phòng, nhìn khuôn mặt gầy rơi nước mắt tí tách, kinh hỉ hô lên.

      “Tàn Nguyệt, nàng nghe chưa? Nàng nghe chưa?”

      Hận ông ta, oán ông ta, ngoài miệng lời thề son sắt, nhưng ở trong lòng, mặc dù giấu sâu hơn, dấu lại nghiêm cẩn, Tàn Nguyệt vẫn mong mỏi tình thương của cha. Mà vừa rồi lời của Liễu Tương, dáng vẻ chút lựa chọn, làm cho Tàn Nguyệt trong hôn mê nhịn được rơi lệ...

      Muốn mở to mắt, nhưng mí mắt nặng như Thái Sơn, bất kể nàng cố gắng như thế nào, cuối cùng khó có thể mở...

      “Tàn Nguyệt, Thanh thúc, Tàn Nguyệt nàng ấy...”

      “Nàng ấy có tri giác, nhưng muốn nàng tỉnh lại, vẫn cần thay máu...”

      Thanh thúc đành lòng quay đầu chỗ khác, nếu có thể cứu tỉnh nàng, ông chờ đến bây giờ.

      vì cái gì khác, đơn giản nàng là thê tử của Địch Mân...

      “Tàn Nguyệt... Tàn Nguyệt...”

      Liễu Tương bỗng nhiên tới, nhìn Tàn Nguyệt gầy gò giường, nước mắt già nua vẫn nhịn được rơi xuống:

      “Tàn Nguyệt, thực xin lỗi...”

      Thực xin lỗi, mười sáu năm qua, ông làm tròn trách nhiệm của người cha, ông thực có lỗi với Tàn Nguyệt, thực xin lỗi nàng! Nếu, cuối cùng dùng mạng của ông có thể cứu Tàn Nguyệt mạng, ông nguyện ý, đưa mạng của mình!

      Trong mắt mang theo quyết tuyệt hẳn phải chết, giọng Liễu Tương lạnh lùng :

      “Ta phải làm thế nào, các ngươi mới có thể cứu Tàn Nguyệt? Phải tự sát sao?”

      Ánh mắt Thanh thúc tối sầm, như có suy nghĩ gì nhìn Liễu Tương, Địch Mân lại cúi thấp đầu, dường như suy tư cái gì.

      “Thanh thúc, ra tay ! Có chuyện gì cứ tính hết đầu ta...”

      Địch Mân đứng lên, người ở đây nhiều lắm, chỉ cần bọn họ , Tàn Nguyệt biết.

      “Địch Mân, giờ máu của Liễu Tương và Vệ Trạch đều có thể, có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ phương pháp thứ ba...”

      Thanh thúc bỗng nhiên ra miệng, đôi mắt mang ý cười nhìn Địch Mân. Địch Mân nháy mắt mấy cái, hỏi:

      “Thanh thúc, ý của thúc là bọn họ có thể mỗi người ra nửa máu, đều cần chết sao?”

      Thanh thúc gật gật đầu, Chanh Sát vội hỏi:

      “Cái này chỉ là hình thức, có phải tính nguy hiểm cũng có thể chậm lại ít hay ?”



      Chương 442: Giao phong 9



      “Có lẽ! nguyên tắc là như vậy...”

      Thanh thúc thở dài, loại chuyện này đều cho phép, ít nhất hai người bọn họ cần chết, nhưng Tàn Nguyệt có thể sống lại hay , cần nhờ vận may...

      “Cái gì, ý của ngươi , vệ Trạch còn chưa chết sao?”

      Nghe được chuyện cần chết, Liễu Tương kích động hỏi.

      “Tại sao phải muốn giết chết nó? Tàn Nguyệt còn chưa chết mà? Bất quá, là chính xác, nếu Tàn Nguyệt có chuyện hay xảy ra, chừng ta lập tức giết ông, còn nhi tử của ông nữa...”

      Chanh Sát hừ lạnh, hung tợn đe dọa.

      “Khụ khụ... Tàn Nguyệt cát nhân đều có thiên tướng, sao. Muốn cứu nó như thế nào?”

      Liễu Tương rốt cục thả lỏng, lấy lòng nhìn Thanh thúc, giọng thành kính.

      “Chanh Sát, ngươi ở lại hỗ trợ. Địch Mân, ngươi ra ngoài trước , xong ta gọi ngươi...”

      Ngăn lại Địch Mân muốn lại thôi, Thanh thúc thanh lạnh lùng :

      “Thời gian của Tàn Nguyệt nhiều, ngươi cũng biết, nàng ấy chậm trễ dậy nổi. Cứu trị càng trễ, cơ hội nàng sống lại càng thấp.”

      Thanh thúc cũng như vậy, Địch Mân chỉ có thể rời khỏi nội thất, bất quá tối nay thể ngủ, phải đợi Tàn Nguyệt tỉnh lại rồi sau.

      Đêm dài chầm chậm, ai cũng buồn ngủ, khi ánh mặt trời đầu tiên sáng lên, cửa nội thất rốt cục mở, Chanh Sát từ bên trong ra, Địch Mân vội chạy tới, vội vàng hỏi:

      “Thế nào? Thế nào?”

      Chanh Sát mỏi mệt gật đầu:

      sao, tất cả thuận lợi...”

      “Ta có thể vào xem ?”

      Tâm Địch Mân buông nửa, giọng đều hơi hơi run rẩy.

      “Có thể, bất quá, trước tiên đưa hai người bọn họ ra trước !”

      Tử Sát và Địch Mân cùng nhau vào phòng, nhìn gương mặt người giường có chút tái nhợt, Địch Mân cử động cũng dám -

      Sắc mặt như vậy vẫn tốt hơn nhiều lắm, ít nhất còn có chút nhân khí!

      “Tàn Nguyệt...”

      Cửa mở, đóng rồi lại mở, người liên quan ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ.

      “Tàn Nguyệt, nàng sao chứ?”



      Chương 443: Giao phong 10



      Bàn tay, sợ hãi vươn ra, tiến đến chóp mũi, cảm giác được ở kia hơi hơi có hô hấp, Địch Mân ngây ngốc nở nụ cười -

      Tuy rằng vẫn rất mỏng manh, nhưng...

      Tốt lắm, hô hấp rất thuận lợi, cũng rất đều đều!

      Tâm, rốt cục buông lỏng, trận ủ rũ đánh úp lại, Địch Mân ngáp cái, úp sấp bên giường ngủ...

      Cùng thời gian đó, trời còn chưa sáng, Cúc Văn đến phủ thái tử.

      Tuy rằng thái tử đối với bà vẫn có sắc mặt tốt gì, nhưng Liễu Tương cũng bị bắt cóc rồi, bà biết nên tìm ai.

      Phải sau đêm qua, nếu phải vì thái tử rời , Liễu Tương cũng thể cứ như vậy mất tích.

      “Thái tử...”

      Vừa muốn kêu cửa, vừa vặn thái tử ra, Cúc Văn vội ngăn chiếc kiệu lại gọi.

      Chiếc kiệu dừng lại, màn kiệu chưa vạch ra, thái tử thanh lạnh lùng :

      “Có việc?”

      Giọng lạnh như băng, hơn nữa buổi sáng khí trời có vẻ lạnh, Cúc Văn nhịn được run rẩy, da mặt dày :

      “Tướng gia tối hôm qua bị bắt...”

      “Bổn vương phải lâm triều...”

      Giọng lạnh lùng vô tình nhàng ra, Cúc Văn khóc :

      “Nhưng, Hạo Nguyệt và tướng gia đều bị...”

      “Vậy có quan hệ gì với bổn vương chứ? Quản gia, khởi kiệu...”

      Chiếc kiệu lại nâng lên, từ trước mắt bà qua, Cúc Văn rơi lệ đầy mặt, thái tử và người người đàn ông kia chắc là quen biết, nhưng thái tử cũng có ý định quản chuyện này...

      Thất thần về, thái tử quyền thế lớn nhất, mặc kệ, cũng chỉ có thể tìm đến phu quân của Minh Nguyệt.

      Nhưng Minh Nguyệt cũng phải con của bà, hai người xưa nay cũng thân. Khác Tàn Nguyệt, Minh Nguyệt tốt xấu còn có mẹ, mà Tàn Nguyệt cũng chỉ mình...

      Phủ Chu tướng quân, trải qua vài ngày bôn ba, mọi người dường như cũng đều mệt mỏi. Khi Cúc Văn đến, Chu lão phu nhân vẻ mặt ủ rũ.

      “A, là thông gia. Sao có rảnh mà tới?”

      “Thông gia, còn phải là vì mấy đứa sao? biết bên này...”

      Cúc Văn vội vàng thuyết minh ý đồ đến, Chu phu nhân lắc đầu, thở dài:

      “Chuyện này chúng ta bận việc. Mọi người nên , Tướng phủ các người có đầu mối gì ?”



      Chương 444: Ảm đạm 1



      Manh mối, có!

      Nhưng người áo đen này là ai? Trong khoảng thời gian ngắn, Cúc Văn lại biết nên như thế nào mới tốt. Chỉ có thể thở dài, hàn huyên vài câu rồi vội vàng cáo từ.

      Trong nháy mắt ba ngày qua, Địch Mân canh giữ ba ngày tấc cũng rời. Tàn Nguyệt tỉnh lại, nhưng sắc mặt càng ngày càng tốt.

      Thanh thúc bắt đầu kê đơn thuốc, Tàn Nguyệt tự mình khó có thể nuốt xuống, Địch Mân lập tức tự nguyện tự mình mớm thuốc.

      Bọn họ là vợ chồng, mớm thuốc như vậy cũng có gì là ổn, chỉ là theo thời gian tăng trưởng, tâm Địch Mân lại bắt đầu bất an.

      “Nguyệt Nhi, đừng ngủ nữa, nàng nên tỉnh lại...”

      Địch Mân thâm tình nhìn Tàn Nguyệt, trong giọng mang theo khẩn trương ràng.

      “Môn chủ, Tàn Nguyệt có chuyện gì đâu. Lão môn chủ tất cả...”

      Chanh Sát vào cửa, nhìn Địch Mân mỏi mệt, an ủi.

      lâu như vậy rồi, nàng vẫn chưa tỉnh lại...”

      Đây mới là khẩn trương của , Liễu Tương và Vệ Trạch đều có thể xuống giường, mà chỉ có Tàn Nguyệt, vẫn yên lặng trong mộng.

      “Dù sao Tàn Nguyệt cũng nằm lâu như vậy... Môn chủ, người nhìn xem mắt của nàng ấy, động đậy...”

      Khi Chanh Sát quay đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy mí mắt Tàn Nguyệt rung rung, nàng kích động hô.

      vậy sao? Tàn Nguyệt, nàng tỉnh... Nàng tỉnh...”

      Nắm chặt lấy tay bé của Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, mí mắt ngừng động đậy, qua hồi lâu, rốt cục mở mắt ra, mờ mịt nhìn phía trước.

      “Nguyệt Nhi, nàng làm sao vậy...”

      Ánh mắt kia, quá mức bình tĩnh, có kinh hỉ, lộ vẻ gì, nhưng có điểm mờ mịt...

      Địch Mân sợ hãi bắt lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bỗng nhiên quay đầu:

      “Đau...”

      Địch Mân cuống quít buông tay ra, ngượng ngùng cười :

      “Nguyệt Nhi, ta quá kích động rồi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”

      “Tàn Nguyệt, muội sao chứ...”Chanh Sát cũng là vẻ mặt khẩn trương.

      Vừa rồi, nàng cũng vụng trộm bắt mạch Tàn Nguyệt, tất cả bình thường, sao mới đúng. Nhưng Tàn Nguyệt...

      “Chanh Sát, muội chết?”



      Chương 445: Ảm đạm 2



      Trong giọng , có kinh hỉ, lại nhiều hơn vẻ tiếc nuối, Địch Mân kích động nhìn Tàn Nguyệt, run run hỏi:

      “Nguyệt Nhi, nàng có ý gì?”

      “Địch Mân, vì sao cứu ta? Ta cho rằng ta đáng chết...”

      Đôi mắt vô thần, nhìn ánh mặt trời chiếu vào bên trong, ánh mặt trời kia, rất , rất ấm áp.

      “Nguyệt Nhi, chúng ta qua, cùng sống cùng chết, sao nàng như vậy?”

      nghĩ đến, Tàn Nguyệt tỉnh lại, kích động cùng . Địch Mân vạn lần run rẩy, ngờ, sau khi Tàn Nguyệt tỉnh lại trong mắt có ý sống.

      “Mân, ta là nữ tử xấu xa...”

      Tàn Nguyệt thở dài, thương khó, nếu ở cùng chỗ với kết quả làm hại chết, nàng tình nguyện, buông tha cho !

      “Ai ? phải như vậy?”

      Địch Mân cuống quít ôm lấy Tàn Nguyệt, ôm chặt Tàn Nguyệt vào trong ngực, dịu dàng :

      phải, phải, lần này là ngoài ý muốn... Nguyệt Nhi, biết nàng liều chết cứu ta, ta rất kích động, cũng rất rung động...”

      với ông ấy, nếu trời cao muốn lấy mạng người..., ta tình nguyện ...”

      Tàn Nguyệt giãy dụa, trời biết, nàng quyến luyến lồng ngực Địch Mân đến cỡ nào!

      “Nhưng, trời chia rẽ chúng ta, cũng lấy mạng của ai...”

      Địch Mân tự tin cười, đột nhiên phát , thế giới này ra là tốt lắm.

      , nhất định phải...”

      “Môn chủ...”

      Hai người vuốt ve tình ý kéo dài, Chanh Sát bên chuẩn bị chuồn , cẩn thận lại đụng phải Tử Sát vội vội vàng vàng chạy vào, Chanh Sát còn chưa nháy mắt với Tử Sát, Tử Sát hô lên.

      Địch Mân buông Tàn Nguyệt ra, mày rậm nhíu lại, trong mắt mang theo tràn đầy vui.

      “Môn chủ, lão môn chủ rồi...”

      Đưa thư lên, Tử Sát vội vàng lui về phía sau, Chanh Sát cũng nhân cơ hội chạy ra ngoài.

      Địch Mân xem thư, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Tàn Nguyệt lạnh nhạt, sờ sờ mặt, cười :

      “Nguyệt Nhi, vừa rồi nàng nhận ra ta?”

      Tàn Nguyệt sửng sốt, chợt hiểu được ý của , cười yếu ớt :

      “Chàng gì? Mân, ta đói bụng...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :