1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 396: màng sinh tử



      “Hai năm? Được, ra, muội còn có thể ở bên cạnh hai năm, còn hai năm...”

      Bỗng nhiên, rất muốn rơi lệ, Tàn Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng để cho nước mắt rơi xuống.

      Chanh Sát thở dài, giữ lấy cổ tay Tàn Nguyệt, nhắm mắt hồi, gật gật đầu:

      “Hai năm, ta nhất định chữa khỏi cho muội...”

      có thể chứ? Nhìn mặt Tàn Nguyệt, nụ cười mỉm thể hiểu kia, Chanh Sát nhịn được cầu nguyện:

      Ông trời, đừng tàn nhẫn như vậy, với tình của Tàn Nguyệt với Địch Mân, nàng ấy tất nhiên cho phép Địch Mân vô hậu, với tình của Địch Mân đối với Tàn Nguyệt, cũng muốn nữ tử khác!

      Đây chính là nước cờ thua, đường sống duy nhất, chính là bụng của Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt mang thai, mọi chuyện đều tốt, Tàn Nguyệt mang thai, vậy có đường sống.

      “Chanh Sát, hứa với muội chuyện, đừng cho Địch Mân biết, trước tiên đừng cho biết, được ?”

      Tàn Nguyệt hít hít cái mũi, dù là nàng ích kỷ, cũng muốn để lo lắng cho mình, càng muốn, để trong lòng có gánh nặng.

      Thấy Chanh Sát gật đầu, Tàn Nguyệt thở dài ra hơi, phải quý trọng tại, nàng thầm với chính mình.

      biết, Địch Mân sớm biết, đương nhiên, đây là sau...

      Cuộc sống sau này, trong lòng có chờ đợi, ngày cũng trôi qua rất nhanh. Chanh Sát tìm cách, trừ bỏ ngẫu nhiên cầm tới chút thuốc kỳ quái để Tàn Nguyệt uống, thời gian còn lại, ra cũng có chuyện gì.

      Mà Địch Mân, vẫn rất bận, Tàn Nguyệt hỏi qua làm cái gì, nhưng cũng mẫn cảm cảm thấy, chuyện làm, chắc là thể so với bình thường.

      Như vậy lại qua hơn nửa tháng, Địch Mân đột nhiên trở về, nhìn Tàn Nguyệt cái gì cũng , chỉ kinh ngạc nhìn nàng.

      “Mân, làm sao vậy?”

      Trong mắt, lên vẻ bất an, Địch Mân giờ làm nàng cảm thấy có chút kì quái.

      sao! Nguyệt Nhi, còn nhớ trước kia ta với nàng chuyện ân nhân cứu mạng ?”

      Tàn Nguyệt gật đầu, chuyện này nàng vẫn luôn nhớ , thậm chí còn có chút hận người gọi là ân nhân cứu mạng kia.

      “Thu dọn chút, chúng ta gặp bà ấy !”



      Chương 397: màng sinh tử 2



      Dì Ngọc, nữ tử xinh đẹp và dịu dàng kia, nghĩ đến bà ấy, trong lòng Địch Mân lại nhu hòa rất nhiều.

      Con người, kỳ có nhiều khi, cũng phải cần duyên phận, giống như dì Ngọc kia, chỉ gặp lần thích bà ấy, loại cảm giác này giống như quyến luyến nhìn thấy người thân, như thế nào cũng che hết được.

      “Được...”

      Tàn Nguyệt vui vẻ cười, ra cũng có cái gì thu dọn, cầm lên mấy bộ quần áo, theo Địch Mân ra ngoài.

      Quay đầu, quyến luyến nhìn nơi sinh hoạt lâu cái, Tàn Nguyệt thở dài, bỗng nhiên trong lúc đó, có loại cảm khái từ nay về sau rồi, về được nữa.

      “Sao vậy, Nguyệt Nhi? khỏe sao?”

      Nhìn sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, Địch Mân lo lắng hỏi.

      phải, có gì, ta chỉ cảm thấy, có chút bất an...”

      sao, rất nhanh trở về...”

      Vậy sao? là nàng quá đa tâm sao? Địch Mân, tuy rằng cũng bị thương, nhưng nàng tin tưởng, bảo vệ mình, vĩnh viễn đều biết...

      Tàn Nguyệt xoay người, nhìn thấy trước mắt bỗng nhiên xuất con ngựa cao to, lo lắng nhìn Địch Mân.

      Lớn như vậy, nàng còn chưa từng cưỡi ngựa qua? Địch Mân phải muốn cưỡi ngựa chứ? Nhưng nàng biết cưỡi ngựa.

      “Đừng lo, có ta đây?”

      Ôm lấy Tàn Nguyệt, Địch Mân nhanh nhẹn lên ngựa, Tàn Nguyệt an vị trước người , vừa vặn chuyển qua trong ngực của .

      “Mân...”

      dám nhìn xuống dưới, ngồi cao như vậy, trong lòng cảm thấy hơi sợ.

      “Nguyệt Nhi, mở mắt ra, cần lo lắng...”

      Hai chân dùng sức cái, ngựa hí kêu tiếng, giơ móng trước lên chạy...

      “Nguyệt Nhi, sợ sao?”

      Bàn tay to dùng sức ôm eo của Tàn Nguyệt, khiến cả người nàng đều áp vào người của mình. Mùi thơm của cơ thể quen thuộc, xuyên qua mặt nạ truyền vào, vờn quanh ở mũi Địch Mân, lâu tan .

      “Có chút...”

      Ở trước mặt của , Tàn Nguyệt cực ít dối, lúc này, mặc dù nàng sợ, nhưng cảm giác run nhè kia, vẫn như cũ có thể khiến Địch Mân cảm giác được.

      ngoan... Nguyệt Nhi, ta rồi, tất cả có ta, phải sợ...”



      Chương 398: màng sinh tử 3



      Tàn Nguyệt gật gật đầu, thân mình càng dán chặt Địch Mân, thấp giọng :

      “Mân, lần này ra ngoài, Nguyệt Nhi cảm thấy rất bất an, giống như, cứ như vậy mà , Nguyệt Nhi vĩnh viễn thấy được chàng...”

      Giọng của Tàn Nguyệt tuy , nhưng Địch Mân vẫn nghe thấy, chỉ là đến bên kia chuyến mà thôi, ngờ trong lòng Tàn Nguyệt bất an như vậy.

      Chợt nhớ tới, lần đó Thanh thúc, tại sao phải muốn đưa Tàn Nguyệt cùng ?

      Bọn họ là ân nhân cứu mạng của , bảo qua cũng kỳ lạ, có thể trách trách, tại sao phải bảo mình mang theo Tàn Nguyệt?

      Còn có tên của , ông ấy mộng du ra, là mộng du ra sao?

      Khi người mộng du, có thể ra tên của mình?

      Nếu đúng tên của Tàn Nguyệt, vậy còn có thể. Hoặc là đúng phó tướng của cũng có khả năng, nhưng gọi mình, vậy ...

      Ngựa đột nhiên dừng lại, Tàn Nguyệt vừa mới thích ứng cưỡi ngựa hoảng sợ, nàng khó hiểu ngẩng đầu, hỏi:

      “Mân, làm sao vậy?”

      “Nguyệt Nhi, ta muốn hỏi nàng chuyện, lúc ấy mọi người làm sao có thể nghĩ rằng thi thể là của ta?”

      Tàn Nguyệt tin, nhưng đó là trực giác, còn ở mặt ngoài, nàng cũng tin tưởng.

      “Mân, làm sao vậy?”

      Tàn Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu, Địch Mân tại sao phải đột nhiên hỏi vấn đề này.

      “Tàn Nguyệt, tình huống lúc đó, nàng có thể lặp lại lần nữa ?”

      Tàn Nguyệt nhíu nhíu mày, thấy dáng vẻ vội vàng của Địch Mân, chắc là nhớ tới điểm gì đúng. Tàn Nguyệt thở dài, nay nhớ tới cảnh tượng ngay lúc đó, trong lòng vẫn là đau đòi mạng.

      “Nàng , vì cái bớt?”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, thanh bi thương :

      “Bộ mặt nhận , chỉ là khi rơi xuống núi cũng chỉ có mình chàng, bọn họ đều là chàng. Ăn mặc, cái đầu, thân thể cái gì cũng khác, cho nên, ta chờ đợi duy nhất là người có bớt, nhưng khi...”

      Câu kế tiếp, Tàn Nguyệt câu cũng được, tuy rằng giờ Địch Mân sống rất tốt, vừa vặn làm sát thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện may, trong lòng nàng, có bao giờ từng thực an tâm?



      Chương 399: màng sinh tử 4



      Những mưa gió, sóng to gió lớn, Tàn Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng chờ đợi, nàng thích ngày yên lặng.

      Nguyện lòng với người, đến già chia lìa, đây mới là lý tưởng cuộc sống của nàng...

      Nhưng nay xem ra, giấc mộng này chung quy là mộng tưởng, có khả năng trở thành ...

      Địch Mân trầm tư, chú ý tới lạ thường của Tàn Nguyệt, luôn luôn nghĩ chuyện cái bớt.

      Người biết bớt của nhiều, người bình thường, cho dù là cứu , cũng thể hiểu như vậy.

      Hơn nữa, còn có thể làm ra thế thân kia, người cũng có bớt giống nhau như đúc.

      Cái này là trùng hợp sao? Nếu là trùng hợp, cũng tránh khỏi quá trùng hợp?

      Thực hiển nhiên là phải. Nhưng Thanh thúc, tại sao lại làm vậy?

      Ngày đó, ông ấy đem công lực toàn thân cho mình, là . Ông ấy biết tên của , biết bớt người , ông ấy và mình, làm sao có thể quen?

      Hay là, chuyện thế thân kia, có tình khác?

      Có lẽ, nên trở về quân doanh chuyến, hỏi thăm xem, lúc ấy làm thế nào tìm được ‘’.

      Đúng, trước tiên thẩm tra rồi sau! Thanh thúc này, đối với cũng có ý xấu. Mà dì Ngọc, đối với mình lại càng có ý xấu gì...

      Con ngựa, chạy rất chậm, chỉ tùy tiện bước .

      Bên người, có thể nhìn thấy hoa dại khắp núi, tuy rằng phải rất đẹp, nhưng ở trong vùng núi tự do này, cũng nở rộ vẻ mỹ lệ mình độc hữu.

      Ngựa chạy, tâm Tàn Nguyệt cũng buông lỏng rất nhiều, tựa vào trong ngực của người đàn ông thích, nhìn hoa tươi đầy khắp núi đồi, nghe tiếng kêu vang ngẫu nhiên của côn trùng, lòngTàn Nguyệt yên tĩnh rất nhiều, cũng ràng rất nhiều.

      “Giờ kịp tới quán trọ, Nguyệt Nhi, chúng ta phải tìm chỗ ở tạm đêm...”

      Nhìn mặt trời chiều sắp xuống núi, Địch Mân cười nhạt .

      “Được, tướng công rất đúng!”

      Trong mắt, lên vẻ nghịch ngợm, Địch Mân cười ha ha:

      “Nàng sợ sao? Ngọn núi có dã thú...”

      phải có chàng ở bên sao? Mân, có chàng bảo vệ ta, ta sợ cái gì?”



      Chương 400: màng sinh tử 5



      Tàn Nguyệt lẩm bẩm trừng mắt nhìn Địch Mân cái, Địch Mân cười ha ha :

      “Thế cũng thế. Có ta ở đây, nàng cái gì cũng cần sợ!”

      Thấy Tàn Nguyệt ỷ lại như vậy, Địch Mân vui vẻ cười, cảm giác được nữ tử mình mình, tốt.

      Tìm sơn động, Địch Mân đốt lửa, Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn , khó hiểu hỏi:

      “Mân, sao chàng biết làm?”

      tướng quân, được nuông chiều từ bé, mười ngón tay chắc là cũng dính qua nước xuân, nhưng Địch Mân, lại biết những điều đó, Tàn Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái.

      “Nàng cho là đánh giặc dễ như vậy sao? Nguyệt Nhi, khi xuất chinh, chuyện gì cũng từng gặp qua, cái này chỉ là kỹ năng sống cơ bản nhất thôi. Được rồi, nàng trông lửa, ta tìm thức ăn...”

      Địch Mân cẩn thận kiểm tra lần, xác định chung quanh tất cả có vấn đề gì, Địch Mân mới đứng lên, yên tâm bước ra ngoài.

      “Mân...”

      mình ở trong này, trong lòng Tàn Nguyệt có chút lo sợ.

      sao, Nguyệt Nhi, chờ ta lúc, lúc là được...”

      Cho Tàn Nguyệt ánh mắt trấn an, Địch Mân sải bước ra ngoài, phải nhanh về, Tàn Nguyệt thể mình.

      Nhìn ánh lửa đỏ rực kia, nghe thanh bập bùng tự nhiên, Tàn Nguyệt nở nụ cười:

      kiếm đồ ăn, mà nàng chờ ở nơi này, cảm giác như thế, giống như là vợ chồng bình thường đến cực điểm, thực thân thiết, cũng hạnh phúc.

      “Mân, nếu sau này chúng ta đều như thế này, là tốt biết bao...”

      Sâu kín thở dài, biết ý nghĩ như vậy quá mức xa xỉ, nhưng trong lòng Tàn Nguyệt, vẫn là nhịn được có chút mong mỏi.

      Hai năm, bỗng nhiên trong đầu, lại nghĩ tới lời Chanh Sát ..., nàng ấy hai năm, nếu trong hai năm nàng vẫn thể mang thai, sau này nàng cũng còn tư cách mang thai. muốn để Địch Mân khó xử, nhưng...

      Được rồi, kỳ trời cao cũng rất thương nàng, ít nhất, cho nàng kỳ hạn hai năm, nàng có thể ích kỷ cùng Địch Mân hai năm, cho dù là chân trời góc biển, nàng cũng nguyện ý.

      Rắn...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 401: màng sinh tử 6



      Quên mình, hồn nhiên biết, phía sau con rắn năm màu, há miệng lè lưỡi với Tàn Nguyệt...

      “Tàn Nguyệt...”

      Lúc Địch Mân vào, vừa hay nhìn thấy Tàn Nguyệt thất thần, còn có con rắn rục rịch kia, ánh lửa ửng đỏ chiếu vào người sắc thái sặc sỡ kia, mặc dù ra tên của nó, nhưng chỉ nhìn thân hình, màu sắc, cũng biết, kia chắc là con rắn độc.

      Lưỡi rắn, càng lúc càng gần Tàn Nguyệt, chỉ kém chút, có thể đụng tới cánh tay trắng nõn của Tàn Nguyệt.

      Cố gắng nháy mắt mấy cái, ý bảo Tàn Nguyệt nên cử động. Tàn Nguyệt nhìn thấy Địch Mân, nhìn dáng vẻ sốt ruột nháy mắt ra hiệu kia, ánh mắt cúi thấp, cũng nhìn thấy lưỡi rắn đo đỏ, con rắn xinh đẹp.

      Nghe người ta , rắn càng xinh đẹp, độc tính càng lớn, nhìn con rắn mỹ lệ, Tàn Nguyệt sợ tới mức cử động cũng dám...

      Rắn, cực kỳ mẫn cảm, mà thân mình Tàn Nguyệt cứng đờ, nó cũng mẫn cảm bắt đầu tiến đến, đầu rắn đột nhiên lủi cái, chút khách sáo lập tức trườn đến người Tàn Nguyệt.

      A...

      Rắn bay tới, Tàn Nguyệt sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ đau đớn quen thuộc truyền đến, trong lòng Tàn Nguyệt, lại bất an...

      “Mân...”

      Rắn nằm mặt đất, động cũng thể động, mà Địch Mân, đứng ở bên cạnh Tàn Nguyệt, nhanh chóng điểm ở cánh tay, cổ tay, cuồn cuộn đen tối mảng.

      “Mân...”

      Đau lòng hô tiếng, nhìn màu đen ngừng mở rộng kia, Tàn Nguyệt run run ôm Địch Mân...

      “Nguyệt Nhi, ta sao...”

      Địch Mân miễn cưỡng cười, tuy rằng điểm trúng mấy huyệt lớn, nhưng ý nghĩ từ từ mơ hồ, mặc dù dùng lực cắn môi, vẫn ức chế nổi xúc động muốn ngất xỉu...

      Tay ngắt nhéo mạnh lên đùi, cơn đau đánh úp lại, Địch Mân tỉnh táo chốc lát:

      “Nguyệt Nhi, nàng sao chứ...”

      Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt kia, tuy rằng hơi tái nhợt, nhưng có màu đen, may mắn, vừa rồi cắn là mình, phải Nguyệt Nhi...

      Nàng sao, sao là tốt rồi...

      Trái tim lo sợ chợt thả lỏng, trước mắt Địch Mân tối sầm, rốt cuộc ngăn cản nổi ủ rũ đầy trời kia, người cũng lâm vào trong bóng tối vô tận...



      Chương 402: màng sinh tử 7



      ... Địch Mân...”

      Nhìn bóng dáng đột nhiên ngã xuống, Tàn Nguyệt kêu tiếng đau đớn, ôm chặt Địch Mân, khóc :

      “Mân, chàng tỉnh lại, chàng cần Nguyệt Nhi nữa sao? Đừng, chàng tỉnh lại ... Sao lại cứu ta, sao lại cứu ta chứ...”

      Nước mắt, rơi xuống như vỡ đê, rơi xuống mặt Địch Mân, nong nóng, nóng bỏng làn da của .

      “Mân, tại sao...”

      Nhìn vết thương lỗ kim rất lớn kia, Tàn Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười:

      “Chàng cần Nguyệt Nhi nữa sao? Nhưng Nguyệt Nhi luyến tiếc chàng, tha thứ Nguyệt Nhi ích kỷ, mặc dù biết, giờ Nguyệt Nhi xứng với chàng, mặc dù biết, Nguyệt Nhi mang lại tai họa cho chàng, đối với chàng... Ta vẫn luyến tiếc rời khỏi chàng...”

      thể ngất xỉu!

      Nhìn máu vẫn đen như cũ, Tàn Nguyệt hiểu, máu này đổi thành màu đỏ, Địch Mân thể cứu...

      Nước mắt, lạnh lùng rơi xuống, Tàn Nguyệt ra bên ngoài, bỗng nhiên phịch tiếng quỳ xuống, nghiêm túc :

      “Ông trời, ông nhất định là rất tốt bụng, tất cả tai nạn của Địch Mân, đều có liên quan với Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt là sát tinh, là nữ tử mang điềm xấu, là Tàn Nguyệt ích kỷ hại Địch Mân. Van xin ồng, đừng mang Địch Mân , nếu nhất định phải mang người..., hãy mang Tàn Nguyệt . Tàn Nguyệt tình nguyện dùng mạng của mình cứu Địch Mân mạng...”

      Dập đầu vang mạnh mấy tiếng, Tàn Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, vuốt Địch Mân hô hấp yếu ớt, nắm lấy tay bị thương của , khẽ cười :

      “Mân, cám ơn chàng cứu Nguyệt Nhi, người ta , trúng độc rắn chỉ cần hút ra sao. Tàn Nguyệt hi vọng, chàng có thể sao. Nhớ , phải đáp ứng với Tàn Nguyệt, nhất định phải sống tốt, sống tốt, biết ?”

      Thở dài, Tàn Nguyệt tiếp tục :

      “Sau khi tỉnh lại, quên ta , ta là nữ tử bất hạnh, cần nhớ kỹ ta, cần nhớ ta nữa, biết ...”

      Câu kế tiếp, đều bị ngụm máu độc màu đen kia nuốt hết, máu kia, mang theo mùi gay mũi, rất khó ngửi, thực ghê tởm. Ngăn lại cảm giác muốn phun ra, Tàn Nguyệt ngụm lại ngụm mút lấy, hút năm sáu ngụm, đầu choáng váng, người thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh...



      Chương 403: màng sinh tử 8



      Kỳ , cho dù là hút ra toàn bộ, Địch Mân có thể sống sót hay , vẫn phải xem vào vận may. Nàng cầu trời, mặc kệ dùng được hay , nàng phải thử chút.

      Cách đó xa, chính là cây đao của Địch Mân, còn có rắn độc bị giết chết kia, Tàn Nguyệt cắn răng, khó khăn nhặt cây đao lên, lại từ từ bò trở về...

      A...

      Đau A tiếng, ra nàng cũng có thể cảm giác được cái đau!

      Dùng hết dũng khí toàn thân, nàng mới nhẫn tâm cắm đao vào đùi, cơn đau toàn tâm khiến nàng tỉnh táo chút, tiếp tục cúi đầu xuống, từng miếng từng miếng hút lấy...

      Khi muốn té xỉu, nàng lại động cây đao chút, cây đao cắm ở trong thịt, hơi chút dùng sức cũng rất đau, thừa dịp tỉnh táo chút, Tàn Nguyệt tiếp tục hút lấy...

      Con ngựa ăn no cỏ, ở trong mưa giãn ra gân cốt, rống to vài tiếng, kể ra mong mỏi với mưa to.

      biết qua bao lâu, máu đen nhạt dần, rốt cục biến thành màu đỏ đẹp đẽ, rút ra cái khăn lụa nhuốm máu, dùng hết sức lực cuối cùng, Tàn Nguyệt băng lại vết thương của Địch Mân, rốt cục thể lực chống đỡ hết nổi, người chậm rãi hôn mê bất tỉnh...

      Mân, Nguyệt Nhi tận lực, Nguyệt Nhi còn cách khác, chỉ có thể cứu chàng như vậy, nếu trời cao làm sao cũng phải thu về mạng..., vậy thu hồi mạng Nguyệt Nhi được ?

      Người sống, mệt mỏi quá, hai chân duỗi ra, chết rồi, xong hết mọi chuyện...

      Có lẽ, quen ta là sai lầm lớn nhất đời này của chàng, nhưng quen biết chàng, chàng, Nguyệt Nhi hối hận, tuyệt hối hận...

      Bàn tay, nhàng áp người Địch Mân, đôi môi vốn hồng nhuận, lúc này sớm biến thành màu xanh tím, trong miệng chết lặng, càng về sau này, thậm chí nàng ngửi được mùi máu tanh. Đao đùi cắm rất sâu, máu chảy đầy đất, dần dần chậm lại, cuối cùng đọng lại ở chung quanh cây đao, phải màu đỏ, là màu đen nhàn nhạt...

      Trời cao cũng cảm động tình cảm động địa này, bầu trời vốn trong xanh bao la, đột nhiên ầm ầm mưa xuống. Mưa từ đến lớn, càng lúc càng lớn, cây đại thụ cao thẳng, mà đoá hoa nhu nhược kia cũng ưỡn eo, dũng cảm nghênh đón mưa to rửa.



      Chương 404: màng sinh tử 9



      Thoải mái ở trong mưa lộn mấy vòng, chơi đùa hồi, rốt cục mới rời khỏi cơn mưa, tìm được cái sơn động kia, nhìn hai người ôm chặt nhau kia...

      Hí hí...

      Vài tiếng gọi, rốt cục thấy chủ nhân bình thường, đến trước mặt hai người, nó bất an phất cái đuôi dài, ra sức liếm khuôn mặt còn xanh đen của chủ nhân, lần lại lần...

      Nhưng, giấc ngủ của hai người rất sâu, mặc cho con ngựa thông minh kia kêu gọi thế nào, làm sao cũng gọi bọn họ dậy nổi.

      Giấc mộng quá mức ngọt ngào, cho nên bọn họ đành lòng từ trong mộng tỉnh lại...

      Hay là trong thực có quá nhiều bất đắc dĩ, bọn họ tình nguyện trầm mê cùng giấc mộng.

      Thiên hạ lớn, mà hai vai của bọn họ lại quá , trọng trách đè vai kia, thoải mái giống như trong tưởng tượng...

      ***


      “Hạo Nhi...”

      mỹ nữ tuyệt sắc, giọng ôn nhu, mềm mại, vẻ mặt mang ý cười nhìn .

      Nàng đưa tay, tay nàng đẹp quá, tì vết, non mềm, ngón tay thon dài, móng tay dày, phô ra màu hồng khỏe mạnh...

      Địch Mân cố gắng mở to mắt, nữ tử này là ai? Đứa bé kia là ai? Tại sao cảm giác quen thuộc như vậy?

      “Hạo Nhi, lại đây, lại đây...”

      Đứa bé kia lớn, đường thậm chí còn nghiêng ngả lảo đảo, môi hồng răng trắng khuôn mặt tuấn tú, suy tư nhìn chong chóng gió trong tay nữ tử, do dự có nên qua hay .

      “Lại đây, Hạo Nhi, đến bên này của mẹ, đây là của con...”

      Nữ tử vẫn thản nhiên cười, chung quanh là mặt cỏ xanh xanh, mềm mại quá, cỏ xanh thoải mái vỗ về áo của , cách quần áo, lại như cũ có thể cảm thấy được cảm giác dịu dàng kia.

      “Hạo Nhi, lại đây, đến chỗ phụ hoàng này...”

      nam tử quần áo tím đậm tới, đứng bên cạnh nữ tử, vẻ mặt trìu mến nhìn đứa bé kia...

      “Lại đây, nếu lại đây, cho con gặp mẹ con nữa...”

      Kéo bả vai nữ tử, nam tử ôn nhu hôn lên trán nữ tử, nữ tử mặt phấn xấu hổ, lẩm bẩm giận nhìn nam tử cái...



      Chương 405: màng sinh tử 10



      Ai, bọn họ là ai?

      Tại sao mơ giấc mộng như vậy?

      mặt ẩm ướt, hơi thở nong nóng.

      Mở mắt ra, mới nhìn thấy con ngựa của , nhìn dáng vẻ lo lắng kia, trong đầu Địch Mân nháy mắt trống rỗng...

      Lửa sớm tắt, độ ấm trong động giảm thấp, nhịn được run chút. Đầu còn có chút choáng váng, cánh tay có chút đau, Địch Mân bỗng nhiên nhớ lại trước khi ngất xỉu...

      Rắn, rắn độc!

      Tàn Nguyệt? làm Tàn Nguyệt bị thương chứ?

      Muốn mở miệng, mới phát cổ họng nóng rát đau đớn, con ngươi Địch Mân, nhìn thấy Tàn Nguyệt nằm ở người mình, khóe miệng lộ ra ý cười sủng nịch:

      “Nguyệt Nhi...”

      Giọng tuy rằng khàn khàn, nhưng vẫn kêu lên, nhàng đỡ Tàn Nguyệt, trong động lạnh, ngủ như vậy bệnh.

      bên còn có củi chưa đốt sạch, Địch Mân khó khăn cười cười:

      Nguyệt Nhi, chắc là chịu được nên ngủ thiếp ...

      “Nguyệt Nhi, tỉnh dậy...”

      Đẩy vài cái, mới cảm thấy có phần thích hợp, Địch Mân thở dài, bàn tay đưa đến mặt Tàn Nguyệt, lạnh lẽo...

      “Nguyệt Nhi...”

      Cảm giác bất an rất nhanh tràn lại, cả người vô lực cắn răng, dùng sức di chuyển thân mình, nâng Tàn Nguyệt dậy, cũng nhìn thấy khuôn mặt ...

      “Nguyệt Nhi...”

      Nước mắt, bỗng nhiên rơi xuống, gương mặt thanh tú, lúc này là màu xanh tím doạ người, đôi môi hồng nhuận cao cao sưng phồng lên, môi màu đen, nàng phải là...

      “Nguyệt Nhi, tại sao...”

      Mặt của nàng lạnh quá, mát, cảm giác chút hơi thở. Địch Mân vươn tay, sợ hãi vươn, tay lại run run vô cùng...

      Rốt cục, vẫn là tiến đến mũi của nàng, may mắn, còn có chút hơi thở...

      “Nguyệt Nhi, đừng có chuyện gì, trăm ngàn đừng có chuyện gì...”

      Bàn tay đưa vào trong ngực, nơi đó có pháo tín hiệu chưa bao giờ dùng qua mà Thanh thúc cho . Con ngựa cúi người xuống, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, khó khăn đứng lên, thấp giọng:

      “Nguyệt Nhi, chịu đựng, nhất định phải chịu đựng...”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 406: màng sinh tử 11



      Tín hiệu của pháo liên lạc bay vào trung, phát ra ánh sáng màu lam nhạt, như huyết lệ, cũng rất xinh đẹp. biết Thanh thúc phương xa có thấy được , hi vọng thấy được, nhất định phải nhìn thấy, bằng , Nguyệt Nhi...

      Dường như cảm nhận được lo lắng trong lòng chủ nhân, con ngựa giơ móng trước lên, bay ra ngoài như tên rời cung, Địch Mân tay ôm Tàn Nguyệt, tay dùng sức nắm dây cương, đầu choáng váng chóng mặt, mệt chết cũng rất đau, muốn nhắm mắt lại, vĩnh viễn cũng muốn mở ra...

      Nhưng thể nhắm lại, trong ngực của , còn có thê tử của , nữ tử vì cứu , mà ngốc nghếch giúp hút độc...

      Tàn Nguyệt, đừng có chuyện gì, nếu nàng dám , lên Hoàng Tuyền, xuống Địa ngục, ta Địch Mân thề đều đoạt nàng về, cũng buông tha cho nàng...

      Tâm, rất đau, thể lực cực hạn cạn kiệt, biết qua bao lâu, rốt cục nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, cũng nhìn thấy người quen...

      “Chanh Sát...”

      Ý thức dần dần mông lung, mê muội trong đầu càng lúc càng mạnh, rốt cục duy trì được, lập tức mạnh ngã rơi xuống đất...

      ***


      “Cái gì, ngươi gì?”

      Dung nhan đẹp đẽ tinh tế, mặt hoàn mỹ bỗng nhiên vặn vẹo, đôi mắt bốc lửa nhìn hai người quỳ mặt đất, trong mắt nữ tử, lên vẻ tàn nhẫn ràng.

      “Ngươi ...”

      Vẻ mặt lạnh lùng, nữ tử bỗng nhiên hoàn hồn, trong mắt lên chua xót nhàn nhạt:

      “Tại sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy? Tại sao...”

      Khổ tâm tính kế, chỉ vì ban cho nàng ta cuộc sống bằng chết, là ai phá hủy kế hoạch của bà, là ai cứu nữ tử chết tiệt kia?

      “Nương nương, theo nô tài thấy, Kỳ quốc đích thị là biết tính toán của chúng ta, bằng trùng hợp phòng bị...”

      “Ý của ngươi là...”

      mặt nữ tử, lên vẻ ngưng trọng, đâu, ở đây đều là người nàng tự mình dạy dỗ ra, làm sao có thể phản bội mình?

      Lời này vừa ra, hai người quỳ đất vội vàng dập đầu, trong mắt lên bất an hoảng sợ, bọn họ vội vàng dập đầu tỏ vẻ trong sạch của bọn họ -



      Chương 407: màng sinh tử 12



      Lâm quý phi trời sinh tính đa nghi, đây chính là chuyện tất cả mọi người đều biết, nay lòng nghi ngờ có, muốn chứng minh trong sạch của bọn họ, là có chút khó khăn...

      phải là các ngươi?”

      Trong mắt lên vẻ nghiền ngẫm, Lâm quý phi mỉm cười ngọt ngào :

      “Người đó có thể cho ta biết, Thần Vương làm sao biết tin tức ?”

      Cẩn thận cân nhắc phen, chuyện này, người biết cũng chỉ có ít ỏi vài người. Người biết nhiều lắm, người có thể để lộ bí mật lại càng ít, phản đồ là ai?

      Trong lúc này, nhất định là ai xảy ra chuyện may!

      “Ta rồi, bắt cóc nàng ta, nhưng thể làm hại nàng ta, ném nàng ta đến quân doanh làm quân kỹ, chuyện này người biết cũng chỉ có mấy người các ngươi, ngươi ...”

      Phịch tiếng, cửa đột nhiên bị người ta đẩy ra, Lâm quý phi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy thái tử vẻ mặt tức giận, sắc mặt trầm, giống như sứ giả mới từ Địa Ngục ra tới...

      “Phái Nhi, làm sao con tới...”

      Lâm quý phi áp chế bất an trong lòng, cố giữ vững trấn định nhìn đứa nhi tử mặt đen giống như La Sát này.

      “Mẫu phi, ra người cũng muốn Tàn Nguyệt hòa thân!”

      mặt, có loại vui mừng vì bị vạch trần, Lâm quý phi chậm :

      “Ta làm tất cả cũng là vì con...”

      “Đủ rồi! Vì để cho con lo lắng sao? Mẫu phi, nàng ấy cũng là người đáng thương, vì sao người thể buông tha nàng ấy...”

      Thái tử thở dài tiếng, bỗng nhiên cười :

      “Nàng ấy giờ ra sao? Ở đâu?”

      “Phái Nhi, con hứa với mẫu phi, phủi sạch quan hệ với nàng ta...”

      Thần sắc Lâm quý phi vui, giọng cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng ít.

      “Nhưng, người cũng hứa với con, hại nàng ấy...”

      làm được, cũng cần thiết tuân thủ!

      Thái tử quyết tuyệt nhìn Lâm quý phi, Lâm quý phi giận dữ, muốn áp chế cơn tức, nhưng giọng vẫn bén nhọn như cũ:

      “Phái Nhi, con khiến mẫu phi quá thất vọng... Con cho là, mẫu phi làm nhiều như vậy, vì cái gì? Làm như vậy là vì ai? Còn phải là vì con sao?”

      “À, người là vì con, nhưng con rồi, được làm hại nàng ấy, người đồng ý rồi, nhưng người làm được sao?”



      Chương 408: màng sinh tử 13



      Thái tử tức giận trừng mắt Lâm quý phi, lần đầu tiên cảm thấy, mẫu phi của mình, ra là ích kỷ như vậy, lý lẽ như vậy...

      “Ngươi... Tên nghịch tử này, vì con tiện nhân kia, cũng dám chuyện với bổn cung như thế?”

      Lâm quý phi giận dữ, giương mắt nhìn thái tử đột nhiên vươn bàn tay to, bà nhíu chân mày, cả giận :

      “Được lắm, cánh cứng cáp rồi, dám đánh ta. Ngươi đánh , đánh ...”

      Tức giận trong lòng, mang theo hận ý nên lời.

      Nhìn tay mình giơ lên cao cao, nhìn bàn tay chưa hạ xuống kia, thái tử bỗng nhiên hoàn hồn, oán hận buông, vung tay áo, nhanh rời ...

      “Đứng lại!”

      Trong lòng thở phào nhõm, Lâm quý phi hít hơi:

      “Nàng ta sao, được Thần Vương cứu rồi...”

      Thân mình thái tử cứng đờ, quay đầu, vẫn rời khỏi.

      “Nếu con dám rời khỏi kinh thành, ta chắc chắn lấy tính mạng của nàng ta...”

      Giọng hung dữ, vẫn quanh quẩn ở bên tai, lâu tản ...

      Lâm quý phi, mẫu phi của , lòng dạ độc ác, thái tử vẫn biết, bà được làm được.

      “Thái tử...”

      Nâng cao cái thai, sắp sinh, Hạo Nguyệt vui vẻ nhìn thái tử, cao hứng hỏi:

      “Thái tử, người hỏi qua mẫu phi chưa?”

      phải thân mình nàng tiện cũng đừng ra ngoài sao? Trở về nghỉ ngơi !”

      Giọng kia, cực lạnh nhạt, mang theo chút nhịn, may mắn Hạo Nguyệt sớm quen thái tử như vậy, nhưng ra tuyệt để ý...

      “Thái tử, con ngoan, nó nhớ người...”

      Sắp lâm bồn, trong lòng càng thêm bất an, nay muốn về nhà hỏi mẹ cũng thể, đưa mẹ đến đây thái tử cũng toan tính. Biết thái tử khẩn trương, trong lòng nàng ngọt ngào hạnh phúc.

      “Nàng nghỉ ngơi trước , bổn vương xong việc tới thăm nàng...”

      Nhẫn nại, nhẫn nại, trong lòng lo lắng muốn chết cho nữ tử khác, mà nữ tử này lại ở đây quấn quít chặt lấy, cố tình lại thể động đến nàng ta, cái thai của nàng ta là hy vọng của ...



      Chương 409: màng sinh tử 14



      Cứ như vậy mà ?

      Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời kia, đơn như thế, cố tình lại vô tình, Hạo Nguyệt bất an khẽ cắn môi, đôi môi đầy đặn thiếu chút nữa cắn ra máu.

      “Vì sao? Thái tử, nàng ta , vì sao người còn đối đãi với ta như vậy?”

      Nghĩ đến tất cả mọi chuyện, Tàn Nguyệt chính là kiếp nạn của nàng, là bất an lớn nhất của nàng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, ai có thể nghĩ đến, lại...

      Nước mắt, bỗng nhiên hạ xuống, bụng đau xót, giống chợt lóe rồi biến mất như bình thường, ngược lại cứ chảy dài.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy? Mặt của người...”

      Rất tái nhợt!

      Thậm chí ngay cả phần môi, cũng có chút màu sắc...

      “Ta đau bụng, hình như là... Sắp sinh...”

      Sắp sinh sao?

      Vài nha đầu vừa loạn, giờ sinh, dường như còn hơn mười ngày nữa, hay là tiểu thư sinh non?

      “Bẩm phu nhân, nô tỳ vừa mới thám thính...”

      nha đầu chạy vào, chưa thấy sắc mặt Hạo Nguyệt, vội vội vàng vàng .

      Hạo Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy là nha đầu mình thu mua bên cạnh thái tử, nàng mặt nhăn mày nhíu, thấp giọng :

      “Nghe được cái gì?”

      Áp chế đau đớn người, Hạo Nguyệt khó khăn hỏi.

      “Phu nhân, nhưng người...”

      Rốt cục nhìn thấy Hạo Nguyệt bình thường, nha đầu sợ hãi lui lại mấy bước, lo lắng xem có nên chuyện này cho nàng biết hay .

      “Ngươi , nhanh chút...”

      Thái tử, đừng để ta quá mức thất vọng! Tàn Nguyệt thành thân, đừng dính dáng với nàng ta nữa, được ?

      “Dạ, phu nhân. Thái tử muốn phái người qua cứu trở về...”

      Cả người run lên, ánh sáng trước mắt ứa ra, thân mình Hạo Nguyệt lảo đảo vài cái, rốt cục chậm rãi ngã xuống.

      Thái tử, người chung quy, vì sao vẫn bỏ nàng ta được?

      Khi tỉnh lại, bụng đau vô cùng, Lâm quý phi ở ngay bên ngoài, khẩn trương nghe thanh bên trong. Trong cung báo cho hoàng thượng, nhưng việc như vậy, hoàng thượng có khả năng qua.

      “Nương nương, sao, cát nhân đều có thiên tướng...”



      Chương 410: màng sinh tử 15



      Có người tới an ủi, thái tử cũng bị người bắt lại đây, miệng còn có mùi rượu nồng nặc.

      “Ngươi... Ngươi uống rượu?”

      Tuy rằng, bà biết , thái tử Hạo Nguyệt, có thể thương Hạo Nguyệt, nhưng nhất định phải đứa bé này. Đây là hi vọng của bọn họ, hi vọng sau này.

      Nữ tử trong phủ thái tử, tăng thêm ít, thái tử từng sủng hạnh cũng phải người, nhưng cố tình, người nào có thai.

      Xem ra Thái y sai, đây rất có thể, chính là đứa bé duy nhất của thái tử.

      “Ta đây phải trở lại ư...”

      Tìm vị trí, thái tử đặt mông ngồi xuống, trải qua nhiều như vậy, chợt phát , chính mình cãi lâu như vậy, cãi nhiều như vậy, tất cả đều có chút ý nghĩa nào.

      Dường như biết thái tử nghĩ đến cái gì, Lâm quý phi muốn giận dữ mắng mỏ vài tiếng, lại bỗng nhiên phát biết nên thế nào, cuối cùng chỉ có thể, phiền chán tới lui đất.

      ***


      Ngự thư phòng, hoàng thượng sớm nhận được tin tức, Bạch công công lập tức hầu ở bên, chờ hoàng thượng chỉ thị.

      “Cuối cùng cũng bắt đầu sao? Bạch công công, tìm người xử lý đứa kia...”

      mặt phúc hậu của hoàng thượng, vẫn là cao ngạo tuấn tú. Bạch công công sửng sốt chút, trong khoảng thời gian ngắn, lại thiếu chút nữa hiểu ý.

      “Hoàng thượng, đều phải xử lý sao?”

      Bọn họ, cũng chỉ là đứa vừa sinh ra, mấy tháng gần đây, hoàng thượng nhân từ rất nhiều, dễ dàng lấy tính mạng người ta.

      “Ừ, trước tiên tạm thời khống chế lại, qua thời gian ngắn, cho bọn họ trở về!”

      Hoàng thượng thở dài, nghĩ đến Hạo Nhi, trong lòng vẫn rất đau, còn có Vũ Nhi, nàng thương ông như vậy, ông làm sao có thể hoài nghi nàng, làm sao có thể trong lúc nàng cần ông nhất, ở cạnh nàng chứ?

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Phủ thái tử, bọn họ theo dõi toàn bộ. Khi biết Lâm quý phi hại chết Hàn phi, ông bắt đầu thầm bố trí tất cả. Phế thái tử là chuyện sớm muộn mà thôi.

      “Vũ Nhi, nàng còn hận ta sao? nhiều năm như vậy rồi, vì sao chịu vào trong mộng của ta, gặp ta chứ?”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 411: màng sinh tử 16



      khắc này, quá tàn nhẫn, cũng quá ác, ông bất quá là nghe lại thôi, trong lòng đau đòi mạng, mà Vũ Nhi lúc trước...

      Còn có Địch Mân, Địch Mân chân chính, lúc ấy như vậy, vì cứu chủ mà hy sinh, Địch phu nhân tận mắt nhìn con mình chết , lòng trung thành như vậy, độ lượng lớn như vậy, bảo ông hồi báo như thế nào?

      nghĩ tới báo!

      Đôi mắt tối sầm lại, tất cả, đều là người đàn bà kia ban tặng, mà ông, tất nhiên bỏ qua bà ta.

      Rời khỏi ngự thư phòng, bước vào Thanh Vũ cung lúc trước Tư Vũ từng ở, nhiều năm như vậy, tuy rằng trong cung này trước sau đều có chủ nhân, nhưng bài trí nơi này, bông hoa cái cây nơi đây, vẫn giống với hai mươi năm trước, đều là dáng vẻ nàng ấy thích nhất.

      Vài cung nữ vẫn tình nguyện rời , từ lâu còn trẻ, nhìn bọn họ, hoàng thượng đột nhiên cảm giác được, mình cũng già hơn rất nhiều.

      Hai mươi năm rồi, nàng hai mươi năm rồi, mà ông, vừa nghe thấy nàng phản bội, giống như bỗng nhiên trong lúc đó, cái gì cũng quên, ngay cả lý trí cũng biến mất theo.

      Nếu phải Tàn Nguyệt, nếu phải bọn thái tử quá phận, chỉ sợ đến bây giờ ông cũng biết, con của ông và Tư Vũ, sống ở bên cạnh ông, ông thậm chí còn thích ?

      Địch Mân, nếu con còn ở đây, trẫm biết, con mới là người có tư cách làm thái tử nhất!

      Trẫm nhìn người sai, từ lúc còn rất , trẫm cũng , con mới là thái tử của trẫm.

      Nhưng vì sao, khi trẫm biết thân phận của con, con và trẫm, dương cách biệt hai nơi?

      Vì sao, tại sao phải như vậy?

      Đàn ông có nước mắt dễ rơi, chỉ vì chưa tới chỗ đau lòng! Hoàng thượng, cho tới bây giờ chưa từng rơi nước mắt, đứng ở trong phòng Vũ Nhi từng ở, bỗng nhiên khóc lên.

      Địch Mân, Vũ Nhi, thực xin lỗi, xin lỗi...

      Thực xin lỗi, là lỗi của trẫm, là trẫm bảo vệ tốt các người!

      Các người trời linh thiêng, có thể tha thứ cho trẫm ?

      Có thể chứ? tha thứ cho trẫm, tới đây gặp trẫm lần được ?

      Trẫm chỉ muốn nhìn thấy các người, cho dù là ở trong mộng, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đủ rồi...



      Chương 412: Sinh



      “A...”

      Đau quá, đau quá...

      Vì sao ai với nàng, sinh con là chuyện đau đớn như vậy?

      , muốn... Ta muốn sinh, muốn sinh...”

      Nắm lấy tay của người, Hạo Nguyệt lớn tiếng kêu.

      “Hạo Nguyệt, nữ tử sinh con, lần đầu đều đau như vậy. được tùy hứng, nghe lời...”

      Cúc Văn đứng ở bên, ôn nhu giúp Hạo Nguyệt lau mồ hôi trán, thấp giọng an ủi.

      “Mẹ, thái tử... Thái tử đâu...”

      Đôi mắt mê mang ở bên trong tìm vòng, người muốn gặp nhất lại nhìn thấy. Hạo Nguyệt khẩn trương hỏi.

      “Nữ tử sinh con, đàn ông làm sao có thể vào? Hạo Nguyệt, thái tử ở bên ngoài, sao, có chuyện gì...”

      Cúc Văn thở dài, qua lâu như vậy, Hạo Nguyệt vì sao còn chưa hiểu chứ? Nữ tử, cho dù ngươi có là Thái Tử Phi, cũng thể quản được thái tử.

      ở bên ngoài sao? A...”

      Lại cơn đau đánh úp lại, Hạo Nguyệt cắn chặt răng, mồ hôi trán rơi nhanh hơn, đau đến nàng thiếu chút nữa thở nổi.

      “Con muốn giết nàng ta... Mẹ, giúp con, giết Tàn Nguyệt... Thái tử muốn cứu Tàn Nguyệt, giúp con giết nàng ta...”

      Vài ma ma đỡ đẻ, còn có nha đầu đều sửng sốt, người sinh con đau như vậy, còn có thể ra lời ác như vậy, chỉ sợ Hạo Nguyệt là người đầu tiên?

      “Được, được, mẹ giúp con là được...”

      Hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ cái, bọn họ gục đầu xuống, tiếp tục làm việc, Cúc Văn thở dài:

      “Hạo Nguyệt, đừng lung tung, giữ sức, lát nữa càng đau...”

      Nữ tử này, phải bà quá nuông chiều nàng ta chứ? Nàng ta ra lời như vậy, nếu Tàn Nguyệt có gì ngoài ý muốn, mình chính là người khả nghi nhất...

      “Mẹ...”

      “Hạo Nguyệt, chịu đựng, sinh hạ tiểu thế tử, tất cả còn phải tùy con sao?”

      Cúc Văn cười cười, khi quay đầu trong mắt mang tàn khốc:

      “Sao lại thế này? đau đớn như vậy, sao còn chưa sinh ra...”

      “Nương nương, vừa rồi bẩm báo quý phi nương nương, Thái y cũng sắp tới rồi, giờ thể lực phu nhân đủ, có sức sinh con...”



      Chương 413: Sinh 2



      Thể lực đủ, có sức sinh con, vậy có phải chứng tỏ...

      Trong mắt Cúc Văn, lên vẻ bất an, sao có thể như vậy, làm sao có thể như vậy?

      Đứa bé này, rất quan trọng, quá quan trọng, cực kỳ quan trọng...

      “Hạo Nguyệt, dùng sức... con nhất định phải chịu đựng, nhất định...”

      Đau đến hôn mê vài lần, đến chiều ngày hôm sau, Hạo Nguyệt rốt cục sinh ra bé trai, Lâm quý phi cao hứng bước tiến vào, nhìn đứa khô khốc gầy teo kia, trong mắt lên vẻ vui...

      “Bình thường phải bảo ngươi ăn cơm đấy sao? Đứa sao gầy như vậy?”

      Liếc mắt Hạo Nguyệt sớm đau đến ngất , Lâm quý phi oán .

      Tiền Thái y đến, kiểm tra chút cho đứa , nhíu chặt hai hàng chân mày lại.

      “Tiền Thái y, sao lại thế này?”

      “Nương nương, tiểu thế tử...”

      Trong mắt Tiền Thái y, lên vẻ khó xử, sắc mặt Lâm quý phi trầm xuống, vui :

      “Rốt cuộc sao lại thế này?”

      “Sức khỏe đứa rất yếu, chỉ sợ dễ...”

      Chát tiếng, bàn tay lập tức hạ xuống, Lâm quý phi cả giận :

      “Cái gì gọi là sức khỏe yếu đuối, dễ...”

      Bỗng nhiên nghĩ đến thứ mình chuẩn bị, bà quay đầu nhìn về phía thái tử thất thần nhìn đứa , thanh lạnh lùng :

      “Phái Nhi, xem ra phải thực hành bước thứ hai...”

      Thái tử bất an mặt nhăn mày nhíu, vươn tay, vừa vặn vuốt ve đến khuôn mặt nhiều nếp nhăn của đứa bé kia, đứa bé mới sinh ra rất xấu, nhưng vẫn cảm thấy, dễ nhìn.

      , cần!”

      Trong mắt, có chút do dự nào, con của , cũng có thể là đứa con duy nhất, làm sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ?

      Tuy rằng, thích Hạo Nguyệt, thích mẹ của đứa , nhưng đứa bé này cũng là của , là cốt nhục của ...

      “Vừa rồi con cũng nghe Thái y rồi, Tiền Thái y là người nhà, gạt chúng ta...”

      Kỳ , tất cả đều như đoán trước, thuốc của Ngũ hoàng tử, làm sao có thể chút tác hại? ta cho dù là có lòng lập tức muốn mạng đứa , cũng ...



      Chương 414: Sinh 3



      “Song thai , dù sao cũng ai nhìn thấy...”

      Trầm tư lâu sau, cuối cùng bỏ xuống được, cốt nhục duy nhất này...

      Mặc dù sức khỏe nó tốt, mặc dù nuôi lớn, nhưng cũng thể cứ như vậy buông tha!

      Lâm quý phi nhăn mày, nhưng cũng có cách khác, chỉ có thể thở dài tiếng, phẩy tay áo bỏ .

      Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt, khoản nợ này ta tính với các ngươi. Hừ, dám tính kế với đứa , đều ta ngoan độc, kỳ các ngươi cũng khá hơn chút nào.

      Trở lại Vi Vũ cung, Tú Nhi qua tìm người, sau lúc lâu, hốt ha hốt hoảng bỏ chạy trở về.

      “Cái gì, ngươi đứa bị người ta cướp rồi?”

      Tú Nhi vội vàng gật đầu, đôi mắt Lâm quý phi nhíu lại, trong lòng có chút sợ hãi:

      “Tại sao có thể như vậy? Chuyện này phải bí mật tiến hành đấy sao? Làm sao có thể sơ hở?”

      Tú Nhi sợ tới mức run rẩy, nàng vội vàng :

      “Nương nương, giờ phải làm sao đây? Có muốn tiếp tục tìm đứa ?”

      “Trước tiên cần! Chuyện này, chỉ sợ bị lộ ra ngoài, nếu chúng ta vội vội vàng vàng tìm đứa , rất có thể rơi vào mưu của bọn họ. Phái người tra trước , là ai cướp đứa ? Tốt nhất là Ngũ hoàng tử, nếu phải , vậy phiền toái...”

      Trừ bỏ Ngũ hoàng tử, cũng chỉ có hoàng thượng. Nếu là hoàng thượng làm, vì sao bà cảm giác được chút dị thường?

      giờ, hy vọng duy nhất, tất cả đều là Ngũ hoàng tử gây nên.

      ***


      Mặc Sát Môn

      “Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt...”

      Trong mộng, sắc mặt Tàn Nguyệt xanh mét, có vẻ hô hấp, khuôn mặt nhắn thanh tú, đôi con ngươi mê người kia, rốt cuộc mở ra.

      “Hạo Nhi, Hạo Nhi, lại đây, lại đây, ta là mẹ...”

      nữ tử đứng ở cách đó xa, dịu dàng gọi . Giọng kia, mang theo cảm giác xa lạ mà quen thuộc.

      Đây phải là giọng của Địch phu nhân, dám xác định, muốn , nhưng nổi, bước cũng nổi.

      “Môn chủ, môn chủ...”

      Giọng này quen thuộc, nỗ lực hồi lâu, Địch Mân rốt cục mở mắt ra, nhìn gương mặt lo lắng của Chanh Sát, vội vàng hỏi:

      “Tàn Nguyệt... Tàn Nguyệt đâu?”



      Chương 415: Quyết buông tha



      “Nàng ấy, sao...”

      Trong mắt, lên vẻ lo lắng, Chanh Sát vội vàng nắm lấy cổ tay Địch Mân, sau lúc lâu, mới thở dài :

      “Môn chủ, người cảm giác thế nào? chỗ nào thoải mái?”

      Địch Mân lắc đầu, trong cổ họng rất đau, mỗi câu đều cực kỳ đau đớn:

      “Tàn Nguyệt đâu? Ta muốn gặp nàng...”

      Khi chuyện, Địch Mân chuẩn bị đứng dậy, nhưng còn quá yếu, chống nửa ngày cũng ngồi dậy nổi.

      “Môn chủ, người đừng vội, Tàn Nguyệt sao, nàng ấy cũng sao...”

      “Nàng ở đâu?”

      Trong đầu, bây giờ còn nhớ , sắc mặt xanh tím, còn có cây đao đùi nàng -

      Nhìn cây đao , nhìn máu đất, lại dám nhổ ra cho Tàn Nguyệt. Cây đao kia đâm vào rất sâu, máu đất cũng rất nhiều. Khi nhìn thấy, máu đông lại, nếu rút ra..., Tàn Nguyệt càng nguy hiểm hơn.

      Tàn Nguyệt, tại sao ngốc như vậy?

      Nàng là thê tử của ta, dù chết ta cũng để cho nàng gặp nguy hiểm! Tại sao muốn giúp ta hút độc? Sức khỏe của nàng vốn yếu ớt, độc tố kia, ta cũng chịu nổi, mà nàng càng...

      Vì sao? Dùng cây đao để giữ tinh thần, cũng chỉ vì cứu ta? Nếu ta tỉnh lại, nếu ta vẫn ngủ say, hai người chúng ta, chẳng phải đều chết?

      “Môn chủ, nàng ấy có ở đây. Lão môn chủ tới, cứu người, cũng cứu Tàn Nguyệt. Ngài ấy , nơi này thích hợp cho Tàn Nguyệt dưỡng thương, cho nên mang nàng ấy rời khỏi...”

      Mũi Chanh Sát đau xót, lão môn chủ rất đúng, tuy rằng may mắn, còn có hơi thở, nhưng ông nắm chắc, chỉ có thể tận trách, thuận theo ý trời.

      Nhưng lời như vậy thể cho Địch Mân biết, ông ấy Tàn Nguyệt hẳn phải chết, đây cũng là có chút hi vọng, đúng sao?

      “Ông ấy như vậy?”

      Xem ra, trực giác của nữ tử, là rất chuẩn. Trước khi Tàn Nguyệt , mặt mang theo quyến luyến ràng, trong lòng, tất nhiên cũng cảm giác được bất an.

      Nhưng vì mình, nàng vẫn rời khỏi. Thanh thúc như vậy sao? Tàn Nguyệt có chuyện gì chứ?

      Nhắm mắt lại, Địch Mân tập trung tinh thần toàn thân:

      “Chuẩn bị xe, ta muốn tìm Tàn Nguyệt...”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 416: Quyết buông tha 2



      Thân mình bây giờ của , trăm triệu thể tự mình cưỡi ngựa, nhưng ở chỗ này chờ, muốn cùng Tàn Nguyệt!

      “Môn chủ, lão môn chủ dặn dò, nếu người ở chỗ này dưỡng thương cho tốt, ngài ấy ...”

      Chanh Sát thở dài, nhìn mặt đen như đêm của Địch Mân, vội vàng :

      “Ngài ấy , ngài ngừng trị liệu cho Tàn Nguyệt! Người cũng biết, Tàn Nguyệt trúng độc so với người nặng hơn rất nhiều...”

      Ông ta lại uy hiếp như vậy?

      Địch Mân mặt suy sụp, xoay người, chừng nào dưỡng thương khỏi?

      phải nhanh chóng khôi phục, phải nhanh chóng qua tìm Tàn Nguyệt.

      Vì trong lòng sốt ruột, Địch Mân sống ngày bằng năm, Chanh Sát đem thuốc tới, đều uống đúng hạn. Vị thuốc chua xót, thích uống nhất, nhưng hôm nay, ngay cả mày cũng nhăn uống vào.

      Uống thuốc, chỉ có uống nhiều thuốc, thân mình mới có thể mau tốt, có thể tìm Tàn Nguyệt.

      Lòng nóng như lửa đốt, ngày thứ ba, Địch Mân có thể cưỡi ngựa.

      Nhìn Địch Mân vội vàng, Chanh Sát thở dài:

      “Ta với người!”

      , cần! Ông ấy thích người ngoài tới, ngươi , ông ấy phát giận!”

      Địch Mân chút nghĩ ngợi từ chối, Chanh Sát thở dài:

      “Tiễn người đoạn đường vậy! Ta sợ, người chưa thấy được Nguyệt Nhi của người, mạng đánh mất...”

      Sắc mặt vàng như nến, cả người vô lực, được vài bước choáng váng, người như vậy, có thể tự mình qua mới là lạ?

      Ngẫm lại cũng đủ buồn bực, nàng nhất định là kiếp trước nợ vợ chồng bọn họ cái gì, bằng , làm sao có thể thay phiên lo lắng vì hai người bọn họ?

      “Chanh Sát, môn chủ...”

      Khi Địch Mân bị thương, còn lại vài vị phó môn chủ cũng trở về, bọn họ cũng nhìn được diện mạo của Địch Mân, nay Địch Mân ở bên trong môn, rất ít mang theo mặt nạ.

      “Thanh Sát, ngươi quản lí môn, ta muốn đưa môn chủ ra ngoài chuyến!”

      Thanh Sát vừa trở về, Chanh Sát cao hứng vội vàng . Thanh Sát thở dài, đến bên người Địch Mân, thấp giọng :

      “Hạo Nguyệt sinh rồi, là nhi tử...”



      Chương 417: Quyết buông tha 3



      Sắc mặt Địch Mân lạnh lùng, ốm yếu, nhưng nghe cái tên làm cho khắc sâu trong trí nhớ, mặt tái nhợt, thêm vài phần sát khí!

      “Môn chủ, bất quá đứa bé kia sức khỏe yếu ớt, có muốn...”

      Nhận được tin tức, vội vàng đưa tới đây, đối với chuyện thái tử và Lâm quý phi, mấy người bọn họ đều hận càng sâu.

      “Hừ, sức khỏe suy nhược? Vậy trước tiên đừng đụng tới. Nếu quả sức khỏe suy yếu, Lâm quý phi có khả năng mặc kệ, chúng ta cũng đúng lúc...”

      Ánh mắt Địch Mân lạnh lùng, quay đầu nhìn con ngựa quỳ xuống, phân phó :

      “Trước tiên đừng hành động gì cả, chờ ta trở lại rồi sau...”

      Nhớ tới ngày đó ở đường nghi hoặc, nhìn lại thấy bọn họ hận Lâm quý phi, trong lòng Địch Mân nghi ngờ càng sâu:

      “Bọn họ tại sao phải hận Lâm quý phi như vậy, tại sao phải...”

      Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, lại nghĩ ra, dường như trong lúc này có khúc mắc, biết nấp ở nơi nào, chỉ biết là, tất cả mọi chuyện, cũng đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy...

      Vì lo cho sức khỏe của Địch Mân nên hai người chậm, mặc dù Địch Mân hận thể bay , nhưng Chanh Sát vẫn thản nhiên. Lộ trình vốn là ba ngày, lúc tới, cũng là sáu ngày sau, nhưng tốc độ như vậy, cũng khiến cho Thanh thúc kinh ngạc phen.

      “So với ta dự liệu, ngươi tới nhanh hơn...”

      Thanh thúc thản nhiên nhìn Địch Mân, Ngọc Nhi vội chạy tới, đỡ lấy Địch Mân, quan tâm hỏi:

      “Địch Mân, ngươi sao chứ? Mặt của ngươi rất vàng...”

      Bà đơn thuần, chỉ là đối với Địch Mân có hảo cảm hiểu được, Địch Mân cũng thích bà, giống như trưởng bối, đứng ở cạnh bà, cảm giác ấm áp khó hiểu...

      “Dì Ngọc, ta sao...”

      đành lòng thấy đôi mắt lo lắng của bà, Địch Mân nhìn Thanh thúc, hết sức dịu tâm vội vàng:

      “Thanh thúc, Nguyệt Nhi nàng ấy...”

      “Còn chưa chết...”

      Vừa vào đề nắm lấy cổ tay Địch Mân, hơi chút cúi đầu, ngưng mắt suy nghĩ.

      Địch Mân thở dài, giọng lại thành khẩn:

      “Thanh thúc, cho ta gặp nàng ấy lần, gặp nàng ấy lần được ?”



      Chương 418: Quyết buông tha 4



      thể sốt ruột, tuy bây giờ tới, nhưng người trong tay Thanh thúc. Nếu Thanh thúc thả người, cho gặp mặt, giờ cũng có cách.

      Thanh thúc vẫn như cũ từ từ nhắm đôi mắt, sau lúc lâu, đôi mắt trong trẻo bỗng nhiên mở, trong mắt lên vẻ giảo hoạt:

      “Ngươi muốn gặp nàng ấy?”

      Địch Mân vội vàng gật đầu, nghe những lời này, khẳng định muốn gặp Tàn Nguyệt rồi, thoáng qua cái lên hết.

      “Gặp nàng ấy, có thể, chờ ngươi dưỡng thương khỏi rồi sau!”

      Ánh mắt tối sầm lại, mang theo quyết tuyệt cho người khác nghi vấn, thanh Thanh thúc lạnh lùng .

      lần! Chỉ gặp lần thôi!”

      Đối với lần này, Địch Mân cũng nhượng bộ, giọng cực kỳ kiên định.

      “Nàng ấy sao, độc rắn rất mạnh, nhưng may mắn, khi nàng ấy choáng váng đầu dùng cây đao ngươi giết chết độc xà nâng cao tinh thần, máu rắn có thể giải phần độc rắn, cho nên ngươi có thể yên tâm...”

      Tính tình bướng bỉnh này, đúng là giống như đúc với mẹ của !

      Thanh thúc thở dài trong lòng, nhưng mặt có lộ ra chút khác thường:

      “Xem như vì họa được phúc, sinh mệnh đáng lo, chỉ là mất máu quá nhiều, e là phải đợi khoảng thời gian mới có thể hồi phục...”

      Giải thích như thế, với ông mà là cực hạn. Giúp đỡ Địch Mân, Ngọc Nhi cũng gấp:

      “Tàn Nguyệt có chuyện gì đâu, Địch Mân, ngươi nghỉ ngơi trước , chờ tỉnh lại, dì Ngọc đưa ngươi qua xem nàng ấy!”

      Thấy hai người đều nhất trí kiên quyết như vậy, Địch Mân biết thể cưỡng, đành phải thuận theo trở về phòng, dù sao Tàn Nguyệt ở nơi này, hai người ở ngay cạnh nhau, lát nữa nghĩ cách gặp nàng!

      Nằm vật xuống giường, Ngọc Nhi đưa thuốc tới, Địch Mân thuận theo uống, vốn định chợp mắt lát, nhưng vì gần đây luôn chạy , nghỉ ngơi tốt, ngủ .

      Nghe được tiếng hít thở rốt cục vững vàng, Thanh thúc mới chậm rãi rời , Ngọc Nhi tới, giữ chặt tay Thanh thúc, bất an hỏi:

      “Thanh ca, lúc thức dậy làm sao bây giờ?”

      Tàn Nguyệt, sau khi đến đây vẫn chỉ có hơi thở, căn bản chưa hề tỉnh lại.

      Thanh thúc giúp nàng giải độc, màu đen mặt giải hết, nhưng lại trở thành tái nhợt chói mắt.

      “Mất máu quá nhiều, hơn nữa trúng độc quá nặng, nhất thời nửa khắc, khó có thể tỉnh lại được!”



      Chương 419: Quyết buông tha cho 5



      Thanh thúc chau mày, thở dài:

      “Còn mười ngày, nhanh nhất cũng phải mười ngày, tất cả phải xem tạo hóa của Tàn Nguyệt...”

      Ông phát ra tín hiệu, bọn họ cũng tới chuẩn bị, cho dù có ngăn trở, tất cả đều thuận lợi, cũng phải hơn mười ngày mới có thể trở về. Về phần kết quả, vậy ...

      “Đúng rồi, Ngọc Nhi, Địch Mân ở trong này, ta chuẩn bị tốt phương thuốc cho muội, về dược liệu, muội chăm sóc , ta đưa Tàn Nguyệt ra ngoài, trực tiếp đến kinh thành, như vậy có thể bớt ít thời gian, Tàn Nguyệt có lẽ có thể cứu...”

      Bỗng nhiên nghĩ đến Liễu Tương, Thanh thúc vội vàng .

      thể, Thanh ca, huynh như vậy rất nguy hiểm. Tàn Nguyệt nương giờ hôn mê, huynh phải cần hai tháng mới có thể thay máu sao?”

      Chuyện kia, Thanh có qua, muốn Tàn Nguyệt tỉnh lại, trừ phi có máu thích hợp.

      Mà máu thích hợp, nắm chắc lớn nhất, chính là cha mẹ chị em của nàng ấy, nếu những người đó được, Tàn Nguyệt hết thuốc chữa.

      Nay, tuy rằng Tàn Nguyệt dùng tới Tục Mệnh Đan, tuy rằng là thần dược tốt nhất, nhưng chỉ có thể giữ mạng, Tàn Nguyệt muốn tỉnh lại, cũng dễ.

      “Chuyện này, nhưng Địch Mân...”

      Thanh thúc khó xử mặt nhăn mày nhíu, ông đương nhiên cũng biết việc này nguy hiểm, nhưng còn Địch Mân, nếu nhìn thấy dáng vẻ này của Tàn Nguyệt, có thể...

      “Thanh ca, Địch Mân là đứa hiểu biết, với , nhất định có thể hiểu được...”

      Dì Ngọc cười, buông tay Thanh ra, thở dài:

      “Muội qua xem Địch Mân...”

      “Ngọc Nhi, đừng... muội ...”

      Địch Mân, dường như mỗi lần ngươi tới bên này, đều là nửa chết nửa sống. Ngọc Nhi muốn thăm ngươi, lo lắng, giữa các ngươi có thể hay ...

      Quên , nếu nàng ấy vì ngươi nhớ ra cái gì đó, ta cũng chấp nhận.

      ***


      “Địch Mân...”

      Đến trước giường Địch Mân, nhìn khuôn mặt tuấn tú dần dần bình thản, Ngọc Nhi bỗng nhiên cảm thấy vạn phần quen thuộc...

      Vì sao?

      Trong mộng, dường như cũng có gương mặt như vậy, khi ngủ, khóe miệng nhợt nhạt, chỉ có khi ngủ.



      Chương 420: Quyết buông tha 6



      Nhớ bình thường, luôn thích nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc.

      “Ngọc Nhi, trẫm rất hi vọng, mỗi sáng sớm, đều có thể ôm nàng tỉnh lại...”

      mặt nam tử, lên vẻ sầu lo, nữ tử chua xót cười:

      “Ngạo, chàng là hoàng thượng, chàng có trách nhiệm...”

      “Trách nhiệm triều đình cũng thế thôi, chẳng lẽ trẫm muốn nghỉ ngơi ở đâu, cũng phải để bọn họ quyết định sao?”

      mặt nam tử, tràn đầy kiên nhẫn, là đế vương, mọi đều hài lòng. Thậm chí ngay cả muốn nữ tử nào, đều phải suy nghĩ kỹ càng.

      “Ngạo, ta hiểu chàng...”

      Chôn chua xót ở trong lòng, trong mắt, chỉ còn lại nụ cười thản nhiên, nữ tử thở dài tiếng:

      “Đến chỗ tỷ tỷ , tỷ ấy mang thai, thể...”

      Lời còn chưa dứt, cười nổi, nước mắt cũng rơi xuống, đem người đàn ông của mình, đuổi tới trong lòng nữ tử khác, là chua xót như vậy...

      Ngạo...

      Gọi tiếng, cảnh tượng trong đầu rất nhanh biến mất, nữ tử kinh ngạc nhìn, nhìn nam tử nhắm chặt đôi mắt trước mặt.

      “Ngạo... Ai là Ngạo...”

      Luôn có cảm giác, nam tử kia có liên quan với mình, nhưng nữ tử trong mộng là ai, là mình sao?

      “Địch Mân, vì sao? Gặp lại ngươi tại sao ta nhớ tới mấy thứ này? Tại sao lại như vậy?”

      Ngọc Nhi thào tự , bà sinh bệnh rồi, quên rất nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều...

      thích tiếp xúc với người khác, trước kia cũng từng ra ngoài, đối với người ngoài, bà có cảm giác sợ hãi theo bản năng, nhưng đối với Địch Mân, lại hiểu sao thích...

      “Địch Mân, cuối cùng ngươi là ai?”

      Trí nhớ, tuy rằng quên rất nhiều, nhưng bà cũng phải là ngốc, tổng cảm giác, bà và đứa bé này, có quan hệ hiểu được...

      ***


      Nghe được cái tên làm cho ông nghiến răng nghiến lợi kia, Thanh thúc vào, thuốc trong tay, đột nhiên cảm thấy rất nóng, ông thiếu chút nữa là buông tay ra, chén thuốc cũng thiếu chút rơi xuống.

      Ngạo, nàng nhớ lại Ngạo!

      Sao nàng ở phía sau, nhớ lại tên đáng giận kia?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :