1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 371: Kéo hoàng thượng hạ đài 8



      thể ngăn cản , thể để lo lắng cho mình.

      “Ừ!”

      Buông lỏng tay, Địch Mân ôn nhu :

      “Ta muốn ra ngoài tìm đồ, mấy ngày nữa cũng phải tiếp, nàng theo giúp ta, được ?”

      “Được!”

      Ra ngoài với ?

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, nước mắt vui vẻ cũng kịp lau, thở dài:

      “Ta chờ chàng trở lại đưa ta ra ngoài...”

      hỏi muốn dẫn mình đâu, lại càng hỏi, tại sao muốn đưa mình ra ngoài, nàng chỉ biết là, Địch Mân nàng, chắc chắn hại nàng.

      tình nguyện đưa mình ra ngoài, có phải , tình nguyện chia sẻ cuộc sống của , hỉ nộ ái ố của với mình hay ?

      Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm mặt nạ to lớn trước mắt, Tàn Nguyệt rất muốn nhìn xem, dung nhan sau mặt nạ khiến nàng quyến luyến là như thế nào, nhưng nàng từng hỏi, mà Địch Mân tháo xuống.

      Nàng muốn hỏi nữa, nàng chờ, chờ Địch Mân tự mình chủ động tháo mặt nạ xuống.

      ***


      “Cái gì? Còn chưa tìm được người sao?”

      Vung tay lên, người quỳ xuống cũng nặng nề ngã văng ra ngoài, đập vào tường, miệng phun ra máu đỏ tươi, người cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

      “Hoàng thượng...”

      người khác vừa mới câu, thân mình cũng tà tà bay ra, rơi xuống mặt đất, từ chối vài cái tức giận.

      nhìn màu đỏ đất, hoàng thượng tức giận ngồi xuống, công công bên người lên trước, sợ hãi :

      “Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận...”

      Hoàng thượng trừng mắt nhìn Ngụy công công cái, nhưng cũng ra tay nữa, ngụy công công vội lấy lòng cười :

      “Nô tài nghĩ, những chuyện này biết có phải là quỷ kế của Lâm quý phi? Nhớ lúc trước, nương nương vừa qua, đường ...”

      Hoàng thượng trừng đôi mắt, trong mắt lên vẻ tàn:

      “Mau điều tra . Trẫm muốn xem, rốt cuộc Lâm quý phi muốn làm cái gì!”

      Hừ, kế bất thành, lại sinh kế sao? đúng là đủ...

      Bất quá, muốn chơi với , cũng phải chơi cho tới. Đại quân vương triều, có Địch Mân, Địch lão tướng quân cũng sắp phải về hưu..., vậy cũng...



      Chương 372: Kéo hoàng thượng hạ đài 9



      Về phần Tàn Nguyệt, công chúa giả kia, ngay trong lãnh thổ của , đúng là biết nàng ta có thể chạy xa đến đâu?

      Nàng ta có võ công, lúc ấy nhất định là có người tới đây tương trợ. Ở bên cạnh, dường như nàng ta cũng có người quen thuộc gì, vậy cứu nàng ta ra ngoài, cũng chỉ có thể là người theo, người bên thái tử hoặc là Ngũ hoàng tử an bài tốt.

      “Hoàng thượng, nô tì hầm bát canh nhân sâm đương quy, hoàng thượng ngài cũng mệt mỏi rồi, nên...”

      Vu phi, mang canh bổ vừa mới hầm xong chân thành bước vào, ngẩng đầu nhìn mặt hoàng thượng trầm, sợ tới mức nàng vội vàng im miệng, vẻ mặt e sợ nhìn hoàng thượng.

      “Ái phi xuống trước , trẫm đói bụng...”

      Nhân sâm đương quy?

      Hoàng thượng mắt lạnh nhìn thân mình tròn trĩnh lên của Vu phi, giờ nàng ta có thai, dưỡng thai cho tốt, chẳng lẽ nàng ta còn muốn cho uống canh đại bổ, bọn họ còn có thể cùng cá nước thân mật sao?

      Đáng cười, là buồn cười, cần ăn canh, cũng có thể cho nữ tử dục tiên muốn chết, nhưng Vu phi, nàng ta bây giờ còn có thể nhận thánh ân sao?

      Trong mắt lên ý cười cổ quái, ngày đó, nếu phải vì nàng ta, tuyệt đối rời khỏi tân phòng, cũng cho nữ tử kia cơ hội chạy trốn.

      Mà nàng ta, cái gọi là thân thể khoẻ, bất quá cũng chỉ là lấy cớ muốn gặp mà thôi!

      Chỉ có thể hận, vì đứa trong bụng nàng ta, cũng phải qua gặp nàng ta, nhận hành động của nàng ta, chịu lừa dối của nàng ta!

      Nhịn xuống, kiên trì!

      giờ, thể làm gì với nàng ta, nhất định phải nhẫn nại!

      Vu phi, cùng với thế lực phía sau nàng ta, giờ cần, rất cần, nhưng...

      Cứ như vậy tùy ý nữ tử này hồ nháo sao?

      Trong mắt chợt lóe lên tàn nhẫn, hoàng thượng thuận tay kéo Vu phi, Vu phi thuận thế ngồi vào đùi hoàng thượng, hoàng thượng tiến đến cổ Vu phi, phả hơi thở nong nóng:

      “Ái phi gần đây cũng cực khổ, trẫm lâu ôm ái phi vào giấc ngủ rồi. Ái phi, chuẩn bị chút, đêm nay trẫm qua cùng ngươi, biết ?”

      “Hoàng thượng...”

      Hoàng thượng ràng như vậy, tay còn rất an phận dao động ở người Vu phi, hơn nữa phun ra khí nóng, tất cả đều làm cho Vu phi hận lúc này thể ngay lập tức gục xuống hoàng thượng.



      Chương 373: Kéo hoàng thượng hạ đài 10



      Nàng thẹn thùng cúi đầu, chỉ cho là săn sóc, ân cần của mình làm cho hoàng thượng cảm thấy hưng phấn, biết rằng, nàng trong hưng phấn, căn bản thấy ánh mắt hoàng thượng, chợt lóe vẻ hung ác rồi biến mất.

      “Ái phi, trẫm còn có việc...”

      Tay đột nhiên buông ra, rời khỏi nữ tử sớm nhũn thành nước kia, hoàng thượng lạnh lùng .

      “Hoàng thượng, nô tì rời , nô tì về trước chờ hoàng thượng...”

      Ánh mắt mang vẻ cam lòng, nhưng được hoàng thượng hứa hẹn, Vu phi cũng chỉ có thể rời . tới trước cửa, trong lúc bối rối nhìn đến màu máu chưa rửa sạch mặt đất, cảm giác ghê tởm đánh úp lại, Vu phi hết sức ngăn chận xúc động muốn nôn, rất nhanh chạy ra ngoài...

      A...

      khỏi cửa lớn, cũng nhịn được khom người xuống. Lỗ tai hoàng thượng rất thính chỉ là nhíu chân mày, khóe miệng kéo ra nụ cười quyến rũ chúng sinh.

      Hừ, buổi tối, nhàm chán. Làm nữ tử của , làm sao có thể quen máu tanh chứ? khát máu, vẫn luôn thế...

      Bóng đêm buông xuống, theo tiếng đồng hồ cát, đêm càng ngày càng sâu, hương hun nồng đậm khiến người ta buồn ngủ, hai cung nữ áo xanh khẩn trương bận rộn dọn dẹp, hồi trang điểm, hồi chỉnh tóc, hồi tháo trang sức.

      Lắc qua lắc lại nửa ngày, nữ tử mặc người áo lụa màu trắng rốt cục vừa lòng cười, nhìn gương mặt chê vào đâu được trong kính, đắc ý hỏi:

      “Lục Thuỷ, Xuân Yến, Bổn cung trang điểm như vậy thế nào?”

      “Nương nương quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, hoàng thượng nhìn nhất định thần hồn điên đảo...”

      Xuân Yến lấy lòng cười, Lục Thuỷ :

      “Nương nương, người xem Xuân Yến lanh mồm lanh miệng, đoạt hết lời nô tỳ muốn ...”

      Vu phi cười, hai nha đầu này, người so với người đều khéo miệng, bất quá họ tồi, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, tỉ mỉ trang điểm, chính nàng cũng cảm thấy đẹp lên ít.

      nhàng đứng lên, nhìn mình hoàn mỹ trong gương, duy nhất được hoàn mỹ, chỉnh là cái bụng nổi lên ràng này.

      Bất quá, trong bụng, mang là thái tử tương lai, nhi tử trưởng của hoàng thượng, mà cho tới nay, bụng luôn là niềm kiêu ngạo của nàng, tự hào của nàng.



      Chương 374: Kéo hoàng thượng hạ đài 11



      Hoàng thượng cũng cao hứng, nàng biết, hoàng thượng đối với đứa bé này, là vạn phần toan tính.

      Mắt lộ vẻ đắc ý, nữ tử của hoàng thượng tuy nhiều, nhưng chấp thuận mang thai cũng chỉ có mình. Hoàng thượng đối với nữ tử tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cho tới bây giờ tàn nhẫn với nàng, tất cả những thứ này, có phải cũng , ở trong lòng hoàng thượng, đối với nó có khác nhau ?

      Nghĩ đến điểm này, nụ cười mặt Vu phi càng sâu, nàng thậm chí nhìn thấy hoàng thượng tiến vào.

      “Ái phi, suy nghĩ gì mà cao hứng thế?”

      Mày kiếm tuấn tú hơi hơi nhướng lên, giọng hoàng thượng ôn hòa hỏi.

      Vu phi hoảng sợ, quay đầu nhìn hoàng thượng, lại nhìn nha đầu bên chẳng biết đâu từ lâu, nàng lẩm bẩm cả giận :

      “Hoàng thượng tới đây, sao để cho bọn họ báo nô tì tiếng? Hoàng thượng...”

      Khi chuyện, thân mình cũng lên, hoàng thượng từ chối, thuận thế ôm lấy Vu phi, bàn tay to nhàng đặt lên bụng Vu phi, cười :

      “Trẫm muốn cho ái phi kinh hỉ...”

      Đúng vậy, là kinh hỉ!

      Đôi mắt tối sầm lại, đánh giá nữ tử mặc áo lụa trong lòng này, nhìn quần áo giống như mặc gì, căn bản là che được gì cả, ánh mắt của tối sầm lại, cúi đầu cách quần áo, nhàng ngậm hồng mai ngạo nhân kia, xấu xa cắn cái...

      “Hoàng thượng, người...”

      Thân mình Vu phi run lên, ngờ hoàng thượng chủ động như vậy. Chẳng lẽ nguyên nhân là do bộ áo này?

      Lụa này rất mỏng, vốn dĩ trước giờ nàng chưa từng mặc quần áo mỏng như vậy.

      “Hoàng thượng...”

      kiều tiếng, hoàng thượng ngẩng đầu, quyến rũ cười :

      “Ái phi, đêm nay nàng - đẹp quá...”

      Vu phi khanh khách cười :

      “Hoàng thượng...”

      “Ngoan...”

      Bàn tay to ôm lấy Vu phi, hoàng thượng nhanh về phía giường, Vu phi hạnh phúc nhắm mắt lại, xa xăm nghĩ đến màn vui sướng...

      nóc nhà, có người gắt gao nhìn cảnh ở dưới, thấy hai người ngã giường, mặt nạ màu đồng trước mặt vừa chuyển, chuẩn bị rời .



      Chương 375: Trúng độc 1



      “Ái phi, thân thể của nàng có thể chứ?”

      Đến chỗ mấu chốt, hoàng thượng cũng vội vã muốn vào trong cơ thể Vu phi, chỉ là cẩn thận vuốt ve nàng, châm tất cả dục hỏa người nàng lên...

      “Hoàng thượng, nô tì, nô tì sao...”

      Vu phi híp mắt, hai gò má ửng đỏ nhìn bóng người tuấn tú trước mắt, rên rỉ .

      sao? có chuyện gì sao?”

      Mắt tà khẽ nhíu, hoàng thượng đột nhiên bỏ Vu phi ra, cả giận :

      “Ngươi đúng là càng lúc càng lớn mật, cũng dám dùng xuân dược với trẫm...”

      Tuyệt tình đứng lên, trong mắt lên vẻ tà mị, hoàng thượng ngẩng đầu, Vu phi sớm bị thoát trần như nhộng vội từ giường trượt xuống, khóc :

      “Hoàng thượng, hoàng thượng...”

      “Hừ, ngươi dám , thuốc này phải ngươi hạ?”

      Bàn tay to vung lên, lư hương ném mặt đất, xoảng tiếng vỡ thành mảnh , mặt đất, còn có hương liệu chưa hết...

      xong, lại hạ thuốc ở phía sau!”

      Người phòng sửng sốt, nhìn Vu phi mềm nhũn rồi ngã xuống, cảnh giác vội vàng quay đầu, thấy bóng dáng màu vàng sáng bay ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn !

      “Mặt nạ đồng quỷ xanh, nửa đêm các hạ tới đây, phải là vì thưởng thức trẫm và ái phi nam nữ hoan ái chứ?”

      Hoàng thượng tà tà cười, đánh giá nam tử đeo mặt nạ bằng đồng:

      “Ngươi là Xích Sát?”

      Nam tử đeo mặt nạ bằng đồng, đúng là Địch Mân. Sau khi nghe xong, phòng bị cũng phải rất mạnh, nhưng Lạc Tử Thần này, võ công cũng kém.

      Nan giải rồi đây!

      Nghe giọng điệu của ta, là vẫn biết mình ở đây, nhưng vừa vặn, ta lại vẫn muốn làm chuyện như vậy, chẳng lẽ ta để ý sao?

      “Ha ha, Thần Vương quả nhiên là kiến thức rộng rãi, ta chính là Xích Sát!”

      “Truyền thuyết Xích Sát xuất , tất lấy mạng người! giờ môn chủ ra, phải là muốn mạng của trẫm chứ?”

      Hoàng thượng khẽ cười, trong giọng có vẻ lo lắng, ngược lại, giống như xem trò hay của người khác.

      Địch Mân hừ lạnh tiếng, dù sao đồ tới tay, mà vừa rồi cũng chú ý hít vào vài thứ, vẫn là trước cho thỏa đáng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 376: Trúng độc 2



      phải, tạm thời !”

      “A, vậy trẫm nên cảm thấy may mắn sao?”

      Vừa quan sát Xích Sát, trong lòng hoàng thượng, thầm hoài nghi, Mặc Sát Môn vì sao lại xuất ở trong này? chỉ là trùng hợp thôi sao?

      Hoặc là, ta vì cái gì?

      “Thế cần, cáo từ!”

      Lời còn chưa dứt, thân mình Địch Mân bay lên, lẩn mất giống như bóng ma, rất nhanh biến mất tung tích.

      “Hoàng thượng, thuộc hạ phân phó, cho người đuổi theo...”

      “Đuổi? Ngươi đuổi theo kịp sao?”

      Hoàng thượng khinh thường hừ lạnh, nhìn bóng đêm đen thui kia, thầm nghĩ:

      Xích Sát này, quả nhiên là có chút tài năng, vừa rồi có ý xấu gì, cũng phải muốn đối phó Xích Sát, nếu quả muốn đối phó, chỉ sợ chính mình cũng phải đối thủ của Xích Sát...

      Võ công của ta rất cao, Mặc Sát Môn cũng phải tà môn ma đạo, triều đình có đôi khi cũng dùng đến bọn họ, chỉ là có đôi khi, hơn nữa phải tự thân xuất mã mà thôi.

      Vừa rồi, sở dĩ ra tay với ta, cũng là lo lắng điểm này. người Xích Sát có sát khí, lần này phải ta tới giết người, vậy vừa rồi ta, tại sao muốn...

      ***


      Trở lại Mặc Sát Môn, sau nửa đêm, đêm khuya, vốn là muốn tìm tạm chỗ nghỉ qua đêm rồi về, bất đắc dĩ cả người nóng lên, cảm giác này rất thích hợp, Địch Mân đành phải cả đêm cắn răng chạy về Mặc Sát Môn.

      “Môn chủ, sao ngài...”

      Chanh Sát mở cửa, Chanh Sát vui chu miệng lên, khi nhìn thấy Địch Mân, kinh ngạc mở lớn miệng, vội vàng dìu vào ngồi xuống.

      “Môn chủ, ngài trúng độc?”

      Mặc người bộ áo đen, mặt nạ, tuy rằng che cả mặt, nhưng cổ, lại là màu đỏ nhàn nhạt, đỏ thẫm ở giữa, hết sức chói mắt.

      “Chanh Sát, ngươi xem ta trúng độc gì?”

      Địch Mân khẽ cắn môi, giờ cả người nóng lên, nhìn Chanh Sát, thậm chí rất quyến luyến tựa vào người nàng ấy.

      “A... Môn, môn...”

      đỡ Địch Mân, Chanh Sát nắm lấy cổ tay Địch Mân, nhắm mắt suy ngẫm.

      “Môn chủ, ngài trúng là... Là...”



      Chương 377: Trúng độc 3



      Môn chủ này, phải chỉ thích Tàn Nguyệt, quyến luyến Tàn Nguyệt thôi sao? từ đâu về đây? Làm sao có thể trúng loại độc chất này?

      “Độc gì? Rất phức tạp sao?”

      Địch Mân nhắm mắt lại, dám nhìn Chanh Sát. Nhìn Chanh Sát, rất muốn nhào tới...

      được, làm sao có thể như vậy?

      “Có chút phiền toái, ta đưa ngươi trở về phòng...”

      Độc này, đối với nàng mà , bữa ăn sáng, nhưng Địch Mân quá mức cố chấp, thích Tàn Nguyệt, trong lòng muốn Tàn Nguyệt, lại muốn để cho Tàn Nguyệt thấy mặt của .

      Vừa rồi thấy Tàn Nguyệt được tự nhiên, hai người chắc là còn chưa viên phòng?

      Khụ khụ, chắc là sau khi gặp lại chưa có viên phòng? Vừa vặn Địch Mân trúng độc, đưa tới phải hợp lý sao?

      Cho nên, cần phải giải.

      “Ta... Chanh Sát, độc của ta...”

      sao sao, ngài trở về nghỉ tạm trước, ta giúp ngài sắc ít thuốc là được...”

      Chanh Sát kiên nhẫn , cũng đỡ Địch Mân vào trong phòng, Tàn Nguyệt ở bên trong, có lẽ ngủ...

      Đẩy vào, thuận tiện đóng cửa lại, trong phòng Địch Mân giọng nhắc nhở:

      “Ngươi mau nấu thuốc cho ta...”

      Chanh Sát lắc đầu, kiên nhẫn mặt nhăn mày nhíu:

      biết, môn chủ, ngài nằm xuống nghỉ tạm trước, đừng để độc tố khuếch tán...”

      Tiếng Địch Mân rất , sợ hù dọa Tàn Nguyệt, mà tiếng của Chanh Sát lại đủ lớn, Tàn Nguyệt muốn ngủ yên cũng khó.

      “Địch Mân, chàng về rồi sao?”

      Trong phòng cũng đốt đèn, Tàn Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra nhìn bóng dáng cao lớn ở cửa.

      “Nguyệt Nhi, đánh thức nàng rồi...”

      Trong mắt lên vẻ có lỗi, Địch Mân lên trước, người khô nóng, vì nghe được lời của Tàn Nguyệt..., càng thêm khó chịu.

      Xác định là Địch Mân, Tàn Nguyệt vội vàng đứng dậy, vui vẻ chạy tới, ôm lấy thân mình có chút cứng ngắc của Địch Mân, kích động :

      “Mân, chàng trở lại...”

      rồi, nàng vẫn luôn lo lắng, bất an qua nửa đêm, sợ ngày mai có tinh thần, Tàn Nguyệt mới nằm ngủ, có ác mộng, nhưng cũng ngủ sâu.



      Chương 378: Trúng độc 4



      “Nguyệt Nhi, ta sao...”

      Bàn tay to, ôm chặt lấy nàng, dường như muốn nhập nàng vào trong thân thể.

      Cúi đầu, ngửi mùi thơm quen thuộc của cơ thể như có như kia, ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc, thân mình Địch Mân đột nhiên căng thẳng, khô nóng người càng sâu, thiếu chút nữa khống chế nổi.

      Cúi đầu, nhìn môi đỏ sẫm dưới ánh trăng kia, Địch Mân bỗng nhiên rất muốn hôn...

      Chạm lên trước, mặt nạ lạnh như băng trước mặt, ngăn trở , ảo não thở dài, xúc động muốn tháo mặt nạ mặt xuống.

      Cảm thấy thân mình Địch Mân cứng ngắc, lồng ngực lửa nóng, dung nhan Tàn Nguyệt tối sầm lại, mặt đỏ đẹp đẽ như lửa...

      “Mân...”

      Cảm giác được Địch Mân thích hợp, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn đôi con ngươi sớm đỏ bừng kia...

      “Nguyệt Nhi, ta muốn...”

      Địch Mân nuốt nước miếng, Tàn Nguyệt như vậy quá mức mê người, làm cho bao giờ muốn nhẫn nại mấy tháng nhung nhớ với nàng nữa, chỉ muốn thương phen.

      “Mân, ta chàng...”

      Giọng như muỗi kêu, mặt Tàn Nguyệt đỏ bừng, cũng ủng hộ lòng Địch Mân, vội vàng ôm lấy Tàn Nguyệt, sải bước tiêu sái đến bên giường, cẩn thận buông nàng xuống, thấp giọng :

      “Nguyệt Nhi, ta, muốn, nàng...”

      Bỏ qua mặt nạ chướng mắt trước mặt, môi lửa nóng tìm hôn môi đỏ của nàng, Tàn Nguyệt mở lớn mắt, nhưng trong phòng tối đen, chỉ thấy thoáng qua dáng vẻ của Địch Mân.

      “Nguyệt Nhi, nhắm mắt lại...”

      Nhìn đôi mắt cố gắng mở to kia, Địch Mân cười, bàn tay to lén cởi ra quần áo duy nhất của Tàn Nguyệt và áo đêm vướng bận kia, :

      “Nguyệt Nhi, có thể ?”

      Tàn Nguyệt thẹn thùng gật đầu, Địch Mân sủng nịch cười...

      Rên rỉ động lòng người chậm rãi từ trong phòng truyền ra, Chanh Sát ngáp cái, che miệng ra ngoài:

      “A, buồn ngủ quá, ngày mai, bọn họ chắc là cũng dậy sớm được...”

      Đêm sâu, tình, dài

      Bóng đêm đen đặc, che phòng lãng mạn...



      Chương 379: Trúng độc 5



      Ánh mặt trời sau giữa trưa, xuyên qua cửa sổ chậm rãi chiếu vào, căn phòng vốn trắng đen ràng, vì thêm vài cây hoa dại thanh nhã, nhàng ít.

      Màn màu hồng, là ngày hôm qua Tàn Nguyệt vừa mới thay, nàng rất mệt, muốn mở mắt ra đều cảm thấy hết sức khó khăn.

      Bên tai, có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn, Tàn Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên cả kinh, hít thở?

      Cạnh nàng, sao có thể có tiếng hít thở của người khác?

      Vội vàng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là lồng ngực rộng lớn, phía có vết cào , cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.

      Khuôn mặt đỏ lên, Tàn Nguyệt thẹn thùng nhắm mắt lại, vừa nghĩ đến, lúc này trời sáng, mà còn chưa tỉnh lại...

      Ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, vì rất lâu tiếp xúc ánh mặt trời, sắc mặt Địch Mân hơi tái nhợt, lông mi dài mềm mại, môi mỏng mím chặt, cái mũi cao thẳng hơi hơi động, tiếng hít thở đều đều chính là từ chóp mũi vọng lại.

      Tàn Nguyệt ấm áp trong lòng, có thể từ trong ngực của tỉnh lại, cảm giác như thế rất thích, thực thoải mái, cũng rất hạnh phúc.

      Dùng ánh mắt, từng chút miêu tả khuôn mặt tuấn tú của Địch Mân, nàng , ngày đó sao Địch Mân tháo mặt nạ xuống? Ở Mặc Sát Môn, thậm chí trong phòng này, cần phải mệt mỏi như vậy.

      Tổng cảm giác, đeo mặt nạ vào, người có thêm phần trách nhiệm, thiếu mấy phần tự do.

      , nàng thích Địch Mân như vậy. Nàng càng ưa thích sáng sủa, cười trước kia, cảm giác, đó mới là kiểu người thích hợp với Địch Mân.

      Nhưng, rất nhiều lúc, cũng phải con người lựa chọn cuộc sống, mà là cuộc sống lựa chọn con người.

      Giống như Địch Mân, trở thành môn chủ Mặc Sát Môn, cần nghĩ cũng biết, có bao nhiêu áp lực. Địch Mân, lựa chọn Mặc Sát Môn, chàng hối hận ?

      Tay, nhàng vươn, vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, mấy phần tái nhợt kia, làm cho Tàn Nguyệt cảm thấy, đau lòng...

      Đúng, là đau lòng!

      Đau lòng Địch Mân đeo trách nhiệm lưng, cũng đau lòng, Địch Mân ra ngoài phải chịu nhiều áp lực.

      Địch Mân tối hôm qua, rất là khác thường, chắc là, xảy ra chuyện gì?



      Chương 380: Trúng độc 6



      Cho tới bây giờ, chưa từng thấy vội vã như vậy, Địch Mân, rốt cuộc tối hôm qua chàng làm sao vậy...

      Tay ý thức vuốt ve, quyến luyến bóng dáng trong trí nhớ, Tàn Nguyệt chú ý tới, đôi con ngươi đen đột nhiên mở ra.

      “Mân, tại sao?”

      Tàn Nguyệt lẩm bẩm tiếng. Nghe đau thương nên lời, trong lòng Địch Mân đau xót, đột nhiên cắn tay bé của Tàn Nguyệt, thân mình Tàn Nguyệt cứng đờ, hoảng sợ ngẩng đầu.

      “Nguyệt Nhi, làm sao vậy?”

      muốn nhìn thấy Tàn Nguyệt thương cảm, Địch Mân giọng hỏi.

      “Mân, chàng tỉnh...”

      mặt, bị bắt gặp xấu hổ, Tàn Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nên lời.

      “Tối hôm qua, mệt nàng rồi, Nguyệt Nhi...”

      Trong mắt, lên thương tiếc quen thuộc, giọng ám muội, giống như thuốc nhuộm tốt nhất, ửng đỏ hai gò má giai nhân.

      “Mân, chàng...”

      Cúi đầu, nàng thậm chí quên hỏi , vì sao muốn tháo mặt nạ xuống.

      Địch Mân nở nụ cười, nhìn bên ngoài chắc là qua buổi trưa, mà ...

      Tay vươn đến mặt, chạm vào da thịt mịn màng kia, sắc mặt Địch Mân trầm xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thấy mặt nạ vứt đất, khẩn trương hỏi:

      “Nguyệt Nhi...”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, thấy mặt của , còn ý cười vừa rồi, mặt nguội lạnh, mang theo khẩn trương nàng hiểu, nàng kinh ngạc hỏi:

      “Mân, làm sao vậy?”

      “Nàng ...”

      Nhìn Tàn Nguyệt vô tội, câu kia, Địch Mân thế nào cũng hỏi ra. Tay che lên mặt, khẩn trương vuốt ve chốc lát, đột nhiên phát giác, ra...

      Ha ha, chẳng trách như vậy, ra, nằm nghiêng, mà vết sẹo, bị đè phía dưới.

      nhàng thở ra dài, giọng của Địch Mân mang theo nhàng nên lời:

      “Nguyệt Nhi, nên dậy rồi...”

      Nhớ lại tối hôm qua, mặt hơi hơi đỏ, rốt cục hiểu được Chanh Sát tại sao phải đưa mình về đây.

      Nàng ấy cố ý, xuân dược nho kia, cũng nhất định phải dùng nữ tử tới giải quyết mà.

      Nhưng, thực vui mừng vì cố ý của nàng ấy, nếu nhờ tối hôm qua, và Tàn Nguyệt biết khi nào mới có thể phá tan phòng tuyến cuối cùng kia...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 381: Mặc Sát Môn giống như vậy 1



      “Ta... Mân, chàng dậy trước ...”

      Thân mình dưới chăn, đầy dấu vết xanh tím, người đau nhức vô cùng, mà nàng vẫn quen, ở trước mặt của tự nhiên cởi áo nới dây lưng.

      Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tàn Nguyệt, tâm tình Địch Mân sung sướng, mặt tuấn tú thiếu vài phần tái nhợt, có chút tinh thần hơn:

      “Hay là Nguyệt Nhi ngủ tiếp trong chốc lát, ta bảo bọn họ đưa ít đồ đến dùng...”

      Cái gì, vậy phải muốn cho bọn họ biết, tối hôm qua nàng và làm cái gì...

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng, Tàn Nguyệt thẹn thùng trùm kín đầu, Địch Mân ha ha cười, rất nhanh mặc quần áo chỉnh tề, cũng mang mặt nạ lên.

      “Nguyệt Nhi, nàng chờ lát, ta bảo bọn họ chuẩn bị nước ấm cho nàng...”

      Tối hôm qua, trúng thuốc, có lẽ là làm nàng mệt, nước ấm, thoải mái nhiều?

      Nghe giọng khàn khàn kia, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy mặt nạ đất, mà Địch Mân cũng ra ngoài, trong phòng, quanh quẩn giọng vừa rồi của ...

      “Địch Mân, chàng lại đeo mặt nạ lạnh như băng kia sao?”

      Trong lòng đau xót, Tàn Nguyệt hít hơi, rất hi vọng, có thể rời với Địch Mân lúc này...

      Nhưng, người kia có ân cứu mạng với Địch Mân, chuyện này...

      ...

      đêm kia, giống như giấc mộng xuân, triền miên ở trong trí nhớ hai người, hồi lâu vẫn chưa hề tan.

      Địch Mân bận rộn nhiều việc, ngày đó ra ngoài, lúc trở lại là nửa tháng sau.

      Mặc Sát Môn có mấy nữ tử, Chanh Sát bị ở lại trong môn, cùng với Tàn Nguyệt, phòng ngừa nàng quá mức nặng nề.

      Nhưng xưa nay Tàn Nguyệt thích yên tĩnh, hơn nữa trong lòng lại lo lắng đến Địch Mân, bình thường chuyện lại càng ít.

      “Tàn Nguyệt, nếu muội vẫn tiếp tục như vậy, sống được bao nhiêu năm...”

      Chanh Sát thở dài, tuy rằng Tàn Nguyệt vẫn qua cái gì, nhưng nàng hiểu, nhíu chặt mày, là vì ai mà mặt nhăn.

      “Chanh Sát, muội sao!”

      mặt lộ ra nét cười mỏi mệt, cảm giác, nghề nghiệp sát thủ này, bình thường đều là bồi hồi ở bên bờ sinh tử, đầu đeo cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất .

      “Tàn Nguyệt, có muốn nhìn xem Mặc Sát Môn giống như vậy chút ?”



      Chương 382: Mặc Sát Môn giống như vậy 2



      Chanh Sát bỗng nhiên cười, ở trong ý thức của Tàn Nguyệt, chỉ sợ còn chưa hiểu biết Mặc Sát Môn chân chính là dạng gì?

      giống như vậy?”

      , nơi này cho nàng cảm giác khác đại gia đình lắm, thấy chém giết, thấy nhiều vũ khí, thậm chí, cảm thấy sát ý lạnh lùng kia!

      “Đúng vậy, đừng muội nghĩ nơi này chính là toàn bộ của Mặc Sát Môn nha?”

      Chanh Sát kinh ngạc mở to mắt, Tàn Nguyệt khó hiểu gật đầu:

      “Đúng vậy, nơi này phải Mặc Sát Môn chân chính sao?”

      Chanh Sát lắc đầu, nặng than tiếng, :

      “Muội chờ chút...”

      Khi chuyện, người giống như trận gió bay ra ngoài, Tàn Nguyệt khó hiểu cười khổ tiếng, nơi này phải diện mạo chân chính của Mặc Sát Môn, nàng ấy , được xưng tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất, làm sao có thể yên tĩnh như vậy?

      Sau lúc lâu, Chanh Sát giống như trận gió thổi trở về, cầm tay bộ quần áo màu đen, :

      “Mau thay , ta dẫn muội nhìn xem...”

      Nhận quần áo, Tàn Nguyệt nghe lời thay xong, thân mình mỏng manh, quần áo đen có vẻ càng thêm gầy, nổi bật lên sắc mặt xanh xao, càng thêm tái nhợt.

      “Thư sinh yếu đuối...”

      Đánh giá Tàn Nguyệt, Chanh Sát thở dài :

      “Bất quá sao, như vậy ra ngoài là được rồi...”

      Nắm tay Tàn Nguyệt, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cứ đưa Tàn Nguyệt ra ngoài mở mang tầm mắt !

      Mặc Sát Môn, hổ là tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ, bước ra ngoài sân lớn, Chanh Sát cười đắc ý :

      biết chứ?”

      Tàn Nguyệt lắc đầu, nàng đích xác là ra ngoài, bên ngoài khắp nơi đều là đại thụ che trời, chỗ này, làm cho người ta có cảm giác giống rừng sâu núi thẳm.

      “Nhắm mắt lại!”

      Ôm eo của Tàn Nguyệt, Chanh Sát thở dài:

      “Phía trước có cơ quan, mở to mắt muội sợ...”

      Có lẽ, đây cũng là bí mật của Mặc Sát Môn? Tàn Nguyệt hỏi nguyên nhân, theo lời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên bay lên trời, bên tai có gió vù vù thổi qua, lạnh lùng, lành lạnh...



      Chương 383: Mặc Sát Môn giống như vậy 3



      “Được rồi...”:

      Qua chừng giờ, Chanh Sát rốt cục hạ xuống đất, Tàn Nguyệt mở đôi mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là toà thành kiến trúc hình tròn có đá vây quanh.

      “Nơi này mới là Mặc Sát Môn chân chính!”

      Chỉ vào kiến trúc phía trước, Chanh Sát tự hào cười :

      “Mà chỗ muội vừa ở, là chỗ nghỉ ngơi của môn chủ...”

      Vậy sao? Chẳng trách nơi đó chỉ nhìn thấy vài người, vốn dĩ Tàn Nguyệt nghĩ, người của Mặc Sát Môn đâu? Bọn họ đâu?

      “Chúng ta vào thôi, ta đưa muội xem sân huấn luyện của Mặc Sát Môn!”

      Bước vào tòa thành, Tàn Nguyệt kinh ngạc, ngờ bên ngoài nhìn rất là thô ráp, nhưng bên trong đúng là đủ tráng lệ. Bất quá, cái này vẻn vẹn chỉ là chánh đường của Mặc Sát Môn.

      “Qua chánh đường này chính là hậu viện, hậu viện là nơi bọn họ nghỉ ngơi. Mà chánh đường lại chia làm bốn đường Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, chu Tước, bọn họ phân biệt phụ trách thu thập, huấn luyện, chấp hành, cung ứng, điều đó cho muội biết sơ qua, trong khoảng thời gian ngắn cũng hiểu được đâu, ra Bạch Hổ đường xem chút !”

      Vốn, nàng cũng có thể , nhưng hôm nay, đối mặt với người biết chút gì về giang hồ, đàm luận điều đó, Chanh Sát đột nhiên cảm giác, giải thích, là rất khó.

      chuyện bằng xem, đưa nàng ấy thăm chút cũng tốt.

      Dọc theo đường , ngẫu nhiên đụng phải vài người áo đen, thái độ của bọn họ đối với Chanh Sát đều rất cung kính, thấy Chanh Sát đột nhiên đưa người đến, bọn họ chỉ là chút ngoài ý muốn cũng có, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

      Trong lòng Tàn Nguyệt kinh ngạc, nhưng nhìn đến gương mặt bọn họ đều lạnh lùng, biết đây có lẽ là vẻ tự vệ của bọn họ.

      “Tàn Nguyệt, rất kỳ quái sao? Sát thủ là có cảm tình, biết có thể khơi dậy hứng thú của bọn họ là cái gì ?”

      Tàn Nguyệt nhàng cười, nàng phải sát thủ, cũng hiểu bọn họ, cho nên lúc này nàng biết.

      “Con mồi!”

      Ánh mắt Chanh Sát tối sầm lại, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía trước, thanh lạnh lùng :

      “Có thể làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, chỉ có con mồi, cũng chỉ có con mồi, mới có thể khiến bọn họ hưng phấn lên...”

      Thân mình Tàn Nguyệt hơi run run, cố gắng kiên cường hỏi:

      “Con mồi?”



      Chương 384: Mặc Sát Môn giống như vậy 4



      “Con mồi? Con mồi là cái gì? Là chỉ người sao?”

      “Đúng, con mồi là chỉ người, nhưng phải người bình thường. Mục tiêu của chúng ta, chính là muốn giết người, chính là con mồi!”

      Chanh Sát thản nhiên cười, trong mắt mang theo sắc thái như mộng ảo:

      “Bọn họ là mục tiêu của chúng ta, là đối tượng chúng ta muốn giết, cũng là con mồi của chúng ta. Trong mắt chúng ta con mồi thực muốn giết, cũng chỉ có kẻ đó, quan tâm, cũng chỉ có kẻ đó... Đến khi...”

      Đôi mắt tối sầm lại, Tàn Nguyệt nhịn được run cả người, rất khó tưởng tượng, nếu bị người như vậy nhắm vào, cảm giác kia, đủ kinh tâm động phách...

      “Đến khi cái gì? Đến khi người đó chết sao?”

      Tàn Nguyệt run giọng hỏi.

      “Đúng vậy, đúng là như thế. Kẻ đó chết rồi, chúng ta cũng quan tâm nữa...”

      Trời ạ, đây là ai? Sát thủ, Địch Mân sau này cũng là sát thủ như vậy sao?

      “Được rồi, Tàn Nguyệt, nơi này chính là Bạch Hổ đường. Muội xem...”

      Chỉ chỉ nơi đánh nhau, Tàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai người bọn họ cùng nhau, có rất nhiều người áo đen đánh.

      “Chanh Sát, bị thương...”

      Mặc dù dùng vũ khí, chỉ là tay vật lộn, nhưng thấy có người bị ném đất, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi, Tàn Nguyệt vẫn cảm thấy kinh hãi.

      sao, vết thương , chết được đâu!”

      Khi chuyện, chỉ thấy người ngã sấp xuống đứng lên, lau máu ở khóe miệng, lần nữa xông tới, xoay thành đoàn với người vừa đánh mình.

      vết thương ...”

      Bên cạnh nam tử lại ngã xuống, dường như ngã có vẻ nặng nề, úp sấp đất gượng lên vài lần cũng đứng dậy.

      “Đương nhiên, vì đây chỉ là tỷ thí cơ bản, khảo nghiệm còn ở phía sau.”

      Chanh Sát cười , kéo Tàn Nguyệt tiếp tục về phía trước, đẩy cánh cửa ra, người áo đen đón chào:

      “Chanh phó sứ, hôm nay ngài muốn đích thân giám sát sao?”

      Chanh Sát gật gật đầu, nhìn Tàn Nguyệt bên cạnh cái, :

      “Nàng ấy xem với ta...”



      Chương 385: Mặc Sát Môn giống như vậy 5



      Chanh Sát giơ tay lên, tùy ý vỗ vài cái vách tường, tường đột nhiên vỡ ra, ba người bọn họ vào...

      “A...”

      thanh đau đớn, vang loạn trong phòng, Tàn Nguyệt sợ tới mức che lỗ tai, dám quay đầu .

      mặt người áo đen, lộ ra vẻ sao, Chanh Sát cười:

      “Nơi này có hai cửa khảo nghiệm, qua được mới là sát thủ . Nhìn thấy lúc này chỉ là cửa thứ nhất...”

      Cửa thứ nhất, trong lòng nhịn được tò mò, Tàn Nguyệt sợ hãi mở mắt ra, chỉ thấy đây là hình tròn, quá lớn, trong đó có rất nhiều người đánh nhau, người của bọn họ, cơ bản đều có vết thương, đỏ rực, còn thấm máu.

      Bọn họ ra sức đánh, có tổ chức, có kết cấu, ngã mặt đất cũng có, nhưng chỉ cần ngã xuống trong chốc lát dậy nổi, có người áo đen bước lên kéo bọn họ rời , cũng chính là mất tư cách thăng cấp.

      “Bọn họ chết sao?”

      Nhìn thấy có thịt lộ ra, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy ghê tởm, mất rất nhiều sức lực mới kềm chế.

      “Có lẽ. Nơi này thể dùng vũ khí, nhưng cũng , thể lấy mạng người!”

      Giọng của Chanh Sát bình thản, nghe ra vẻ dao động.

      “Vậy như thế nào mới tính là qua cửa này?”

      “Ba người, ba người cuối cùng ngã xuống, chính là ba người qua cửa...”

      Tàn Nguyệt thở dài, người phía dưới rất nhiều, ít nhất cũng có hơn trăm người, mà qua cửa chỉ ba người, đúng là rất khó.

      “Tàn Nguyệt, muội cảm thấy tàn khốc sao? Nhưng sau khi bọn họ rời khỏi đây, kẻ địch đối mặt có thể càng mạnh hơn, chỉ chút chú ý, mất tính mạng. Cho nên, phía sau nghiêm khắc, là vì tốt cho bọn họ...”

      Có lẽ là đúng, nghề nghiệp sát thủ này, đúng là rất nguy hiểm.

      “Môn chủ sao? Môn chủ cũng phải trải qua như vậy sao? Còn tỷ nữa, ỷ cũng đạt được như vậy?”

      Vốn muốn hỏi Địch Mân, nhưng giờ Tàn Nguyệt biết , cái tên Địch Mân này, là thể lộ ra ngoài ánh sáng.

      “Ngài ấy? cần. Ta cũng từ nơi này đạt được...”

      Quen biết với Xích Sát, coi như là duyên phận, nếu chú ý, chỉ sợ đến bây giờ, nàng vẫn là sát thủ nho , cũng lên nhiều chức như vậy.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 386: Mặc Sát Môn giống như vậy 6



      “Vậy nhất định là rất mệt, rất đau!”

      Nhìn vết thương người bọn họ, Tàn Nguyệt đau lòng nhìn Chanh Sát, năm đó, nàng ấy là nữ tử yếu đuối, cũng từ nơi này ra.

      “Quên hết rồi, kỳ nơi này còn dễ , cửa tiếp theo, mới là khó khăn nhất...”

      Trong lòng Chanh Sát ấm áp, bao nhiêu năm ai với nàng, ngươi mệt , ngươi đau ?

      quên, giống như có, nhưng hôm nay, câu của Tàn Nguyệt, câu chân thành kia, thực khiến nàng cảm thấy mũi có chút cay cay.

      “Cửa tiếp theo? Cửa tiếp theo là gì?”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn vài người bị mang xuống, trong mắt lên chút khó chịu.

      “Cửa tiếp theo, cũng chính là cửa ải cuối cùng, phải cần chỉ là bản lĩnh, võ công, mà còn có...”

      Trong mắt, lên nhiều điểm đau đớn, lúc đó, nàng thiếu chút nữa chết kia.

      “Là cái gì?”

      “Có nhớ lúc chúng ta , muội cảm thấy nơi này là chỗ nào?”

      “Rừng cây...”

      Tàn Nguyệt khó hiểu trả lời.

      “Đúng, cửa tiếp theo, chính là vứt vào trong rừng cây, để tự sinh tự diệt... Qua đêm, ngày hôm sau, còn sống là được...”

      “Cái gì? Vứt vào trong rừng cây, vậy phải là, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú dữ ăn thịt sao?”

      Tàn Nguyệt kinh ngạc lui về phía sau vài bước, ngờ sát thủ nho , trước khi giết người, cũng phải trải qua nhiều khảo nghiệm như vậy.

      “Đúng, cho nên , chỉ xem công phu của ngươi, còn phải xem vận may...”

      Biến thái!

      Muốn đánh nam tử chuyện ôn hoà kia, biết, quy củ của ông ta làm sao có thể biến thái như vậy!

      Người trong rừng cây, đối phó hai thú dữ còn có thể, nhưng muốn đối phó nhiều như vậy, vậy cũng là...

      “Tàn Nguyệt, kỳ cũng đáng sợ như vậy. Muội xem, chỉ còn lại hơn mười người, rất nhanh có ba người qua cửa hôm nay...”

      Tàn Nguyệt hoàn hồn, quả nhiên thấy trận ít người nhiều, nhưng, máu người bọn họ lại nhiều hơn, biết, cũng thấy bọn họ có vũ khí, làm thế nào lại bị đả thương nhiều như vậy?



      Chương 387: Địch Mân trở về 1



      “Kỳ , con người chính là như vậy, yếu thua mạnh thắng, nếu người quá yếu, bị người mạnh ăn. Đúng rồi, nếu muội biết, ban đầu là ai làm hại phu quân của muội rơi xuống vực, muội làm thế nào?”

      Chuyện kia, biết Địch Mân có với Tàn Nguyệt ? Chanh Sát nhìn Tàn Nguyệt, chỉ thấy nàng ấy kích động nắm lấy tay nàng, hỏi:

      “Cái gì, tỷ biết là ai làm?”

      “Tàn Nguyệt! Chanh Sát, sao ngươi đưa Tàn Nguyệt tới đây?”

      vui trừng mắt Chanh Sát, trở về lại thấy bóng dáng hai người, biết, Chanh Sát có thể tới nơi này.

      “Môn chủ, ta chỉ sang đây xem xem... Đúng rồi, sang đây xem xem thôi, các người tán gẫu , ta trước...”

      “Môn chủ...”

      Người áo đen vội cúi người, Địch Mân khoát tay, trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt cái, vui :

      !”

      tức giận?

      Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, nàng cũng chỉ là sang đây xem thôi, còn tức giận?

      Keo kiệt!

      Trong lòng oán trách, nhưng cũng dám chậm, mà hồi, Tàn Nguyệt sớm thở hồng hộc.

      “Chậm chút!”

      Địch Mân quay đầu, giọng bỗng dịu dàng rất nhiều, bước chân cũng chậm . Trong lòng Tàn Nguyệt ngọt ngào, vui tươi hớn hở theo.

      Ra khỏi thành, Địch Mân ôm lấy Tàn Nguyệt, hơi chút vận may, hai người lập tức bay lên. Lần này Tàn Nguyệt nhắm mắt, nhìn cây cối bên dưới bay qua, thở dài:

      “Địch Mân, chàng lợi hại...”

      “Tàn Nguyệt, sao muội tới nơi này?”

      Sắc mặt dịu , thêm phần lo lắng, gặp qua nhiều mưa gió, trường hợp như vậy, đối với , cũng xa lạ, nhưng Tàn Nguyệt...

      Nàng chưa từng gặp qua chuyện này, sợ ...

      “Kỳ , Mân, ta từng tận mắt nhìn thấy, có người chết trước mặt mình, chàng tin ?”

      Mu bàn tay căng thẳng, Tàn Nguyệt đau nhíu mày, nàng biết, Địch Mân là vì nàng mà đau lòng.

      “Lúc nào?”

      Ánh mắt lạnh lùng, Địch Mân có loại xúc động khát máu. Tàn Nguyệt của , khi nào trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy?



      Chương 388: Địch Mân trở về 2



      “Lúc chàng có ở đây. Là lúc ta còn đứa , ta từng bệnh nặng trận, lúc ấy nằm mộng rất kỳ quái, mơ thấy chàng, con, còn có mẹ của ta. Mẹ của ta kể, bà oan uổng mà chết, mà chàng cũng bỏ ràng, con lại càng oan ức. Ta muốn báo thù cho mọi người, muốn.. Vì thế, ta trở lại Tướng phủ, muốn hạ độc Hạo Nguyệt, độc chết con của nàng ta, cũng vào lúc đó, có người muốn giết ta. Còn nhớ đó là nửa đêm, ta ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng đánh nhau, có người muốn giết ta, còn có người muốn cứu ta..”

      “Tàn Nguyệt...”

      Ôm nàng chặt, trong lòng Địch Mân rất đau, rất áy náy, bảo vệ nàng cho tốt, là sai.

      “Đều qua, ta muốn giúp mọi người báo thù, nhưng cố gắng rất lâu, ta mới phát , sức lực mình ta quá , quá ...”

      Ánh mắt tối sầm lại, Tàn Nguyệt thở dài, Địch Mân thở dài:

      “Giao cho ta, cứ giao cho ta...”

      Mối thù của , báo, nhưng con của , đứa bé vô tội kia, cứ như vậy chết oan sao?

      Lâm quý phi, thái tử, bọn họ đều đáng chết, Lâm gia nên bỏ, nhưng hoàng thượng sao?

      Giống như Thanh thúc , nếu hoàng thượng phải mặt thiên vị thái tử, thiên vị Lâm quý phi, làm sao có thể xuất cục diện như thế?

      Trong triều đình, những người vì Lâm quý phi mà chết, đâu chỉ dừng lại ở hai ba người?

      phải làm như thế sao? người tốt, thiên hạ đại loạn.

      Thái tử chết, ngũ hoàng tử thích hợp sao? Ngũ hoàng tử tâm tư cẩn thận, nhưng cũng là người lòng dạ độc ác, nếu ta cầm quyền, đến cuối cùng...

      Ngoài ta, chỉ còn có Hiên Vương, Hiên Vương nhân từ, cũng chưa từng có lòng tham chính, tâm tư của , ở triều đình, người như vậy cũng thích hợp cầm quyền, làm sao bây giờ?

      Có lẽ, hoàng gia có thể vô tình với , nhưng , dù sao cũng là người của Đại Quân vương triều, thế nào cũng thể làm loạn thần tặc tử...

      Tâm loạn như ma, thể suy nghĩ!

      “Mân, cho ta biết, có phải chàng biết ai muốn loại trừ chàng hay ? Rốt cuộc là ai muốn hại chết chàng?”

      Nhìn đôi mày đậm nhíu lại cùng chỗ kia, Tàn Nguyệt đau lòng hỏi.

      Địch Mân, căn bản cũng đắc tội ai, làm sao có thể...



      Chương 389: Phát



      “Nguyệt Nhi, chuyện này, nàng cần nhúng tay...”

      Địch Mân thở dài, hai người tới phòng ngủ, Địch Mân nằm dài giường, thở dài:

      “Ta mệt mỏi quá, nghỉ lát trước...”

      Vốn dĩ, trở về muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy Tàn Nguyệt ở đây, sốt ruột chạy ra ngoài, năm ngày chợp mắt rồi.

      “Hử. Mân, ở đây có người ngoài, chàng hãy tháo mặt nạ xuống ?”

      mang theo, ngủ cũng ngủ tốt, sắc mặt Địch Mân tối sầm lại, nhìn con ngươi thân thiết của Tàn Nguyệt, :

      “Nàng nên kéo rèm cửa sổ...”

      Tàn Nguyệt theo lời đứng dậy, nhàng kéo kín rèm cửa, che khuất ánh mặt trời có chút mạnh mẽ, khi trở về, Địch Mân sớm tháo mặt nạ xuống, nhắm mắt ngủ.

      Cẩn thận ngồi vào bên giường, cẩn thận quan sát gương mặt Địch Mân, Tàn Nguyệt nhàng hôn lên mặt, Địch Mân thuận thế đưa tay lên, Tàn Nguyệt lập tức ngã sấp xuống giường.

      Nàng cũng có chút mệt mỏi mà? Cởi áo khoác, Tàn Nguyệt cũng chui vào trong chăn, nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, trận ủ rũ đánh úp lại, Tàn Nguyệt cũng ngủ...

      Địch Mân ra ngoài nửa tháng, mỗi ngày nàng ngủ sâu, nay tựa vào trong lòng Địch Mân, Tàn Nguyệt ngủ vô cùng ngọt ngào.

      Khi tỉnh lại, là sáng ngày thứ hai, Địch Mân chưa tỉnh lại, vẫn ngủ say sưa như cũ.

      Tàn Nguyệt cười hạnh phúc, thắt lưng bị ôm chặt, muốn rời giường, tất nhiên làm tỉnh .

      Nhìn mỏi mệt như vậy, Tàn Nguyệt cười, dựa vào trong ngực , đếm nhịp tim đập của .

      Sắp tỉnh, Địch Mân bỗng nhiên xoay người cái, mặt hướng vào bên trong, bàn tay to bên hông cũng lỏng ra...

      Tàn Nguyệt cười cười, vội ngồi dậy, muốn mặc quần áo xuống giường, nhưng nhìn thấy mặt Địch Mân đột nhiên sửng sốt...

      Vết sẹo, vết sẹo rất lớn!

      Từ tóc mai đến đuôi mắt, dài khoảng bốn năm chỉ, nghiêng nghiêng để ngang mặt, chiếm cứ nửa khuôn mặt...

      Địch Mân, chẳng trách ở trước mặt nàng tháo mặt nạ xuống, chẳng trách muốn để cho nàng nhìn thấy , chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân của sao?

      Vết sẹo dài như vậy, hình như cũng mỏng, lúc trước, khi bị thương, nhất định là rất đau.

      Mân...



      Chương 390: Phát 2



      Trong lòng lặng yên gọi mấy lần, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, chua chát rơi, trong lòng rất đau...

      “Nguyệt Nhi, sao lại khóc...”

      Nghe được tiếng nức nở, Địch Mân vội mở mắt ra, nhìn Tàn Nguyệt khóc đầy nước mắt, mặt dần ra vẻ mê mang...

      “Mân...”

      Tàn Nguyệt gục xuống, gắt gao ôm lấy Địch Mân, giọng mang theo ý khóc rệt.

      “Tàn Nguyệt, làm sao vậy?”

      Bối rối ôm Tàn Nguyệt, mặt ẩm ướt làm cho Địch Mân tỉnh táo rất nhiều, bỗng nhiên buông tay ra, đẩy Tàn Nguyệt ra chút, mặt lộ ra ảo não tái nhợt:

      “Nguyệt Nhi, nàng thấy?”

      Bàn tay, gần như là vô ý thức vuốt ve mặt, trong lòng Địch Mân đau xót, giờ quá mức xấu xí, điều này làm cho Tàn Nguyệt chấp nhận như thế nào?

      vốn tính, chờ đủ năm, vết sẹo mặt được bỏ, mới cho nàng biết.

      Đều nữ tử thích dung nhan của mình, kỳ người đàn ông, cũng vì nữ tử mình mà để ý dung mạo của mình?

      “Mân, lúc ấy nhất định là rất đau...”

      Tàn Nguyệt vươn tay, bỏ bàn tay to của Địch Mân ra, nhàng vuốt ve vết sẹo dài kia. Vết sẹo này, là xấu, cũng rất khó coi, mặt màu trắng, đường sẹo dài hồng tím, như con giun bò mặt, khiến người ta nhìn cảm thấy sợ hãi...

      “Tàn Nguyệt, đừng nhìn...”

      Lấy tay Tàn Nguyệt ra, Địch Mân nhặt cái mặt nạ bên cạnh muốn đeo lên, Tàn Nguyệt bắt lấy tay Địch Mân, thấp giọng :

      “Mân, ...”

      Thân mình Địch Mân cứng đờ, nhưng chỉ là trong nháy mắt, thở dài:

      “Rất xấu. Tàn Nguyệt, đừng nhìn...”

      , Địch Mân, nhất định là rất đau?”

      Thương vuốt ve vết sẹo, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Vốn dĩ ta còn nghĩ, từ chỗ cao như vậy rơi xuống, có thể để lại di chứng gì ? Thấy chàng còn tốt, có chuyện gì, trong lòng của ta còn cảm thấy có chút bất an...”

      Vết sẹo bình thường, phải là màu này, nhưng mặt Địch Mân, màu sắc đậm như vậy, có phải là...

      “Mân, tại sao có màu này, có phải... chàng trúng độc?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 391: Phát 3



      Tàn Nguyệt run run nhìn Địch Mân, có phải là như vậy ?

      Trong tình hình chung, da người thể nào là dạng này, màu sắc như vậy, chỉ có thể là trúng độc.

      “Nguyệt Nhi, có chuyện gì...”

      Trúng độc? Có thể là vậy, nhớ đến lúc ấy Thanh thúc , độc tố đều tụ mặt, phải từ đây từ từ bài tiết sạch , bằng , làm ảnh hưởng đến não.

      Ai bảo, lúc trước bị thương nặng nhất, là đầu?

      Thanh thúc , nơi tốt nhất, chính là miệng vết thương này, cho nên cũng phản bác, lúc này cùng toan tính.

      Kỳ , vết sẹo này cũng phải biến mất, bất quá là phải cần khoảng thời gian mà thôi.

      “Mân, nếu đây là nguyên nhân chàng muốn đeo mặt nạ, ta chỉ cầu chàng, lúc trở về đừng đeo mặt nạ được ? Mân, ta muốn...”

      Giọng Tàn Nguyệt trầm thấp, Địch Mân đau lòng, cũng đau lòng nàng săn sóc mình.

      “Nguyệt Nhi, cần, thể... Ta biết vết sẹo này rất khó coi, ta nên mang theo...”

      ...”

      Che miệng Địch Mân, Tàn Nguyệt thở dài, bất mãn hỏi:

      “Mân, ta hỏi chàng, nếu hủy dung là ta, chàng có thể để ý tới ta, thương ta hay ? Nếu ta bị thương, mặt của ta biến thành như chàng vậy, ta cũng muốn đeo mặt nạ, chàng mới có thể đối mặt với ta sao?”

      “Nguyệt Nhi, chúng ta giống, giống nhau... Nàng khác, khác...”

      Địch Mân kích động bắt lấy tay Tàn Nguyệt, mặc kệ Tàn Nguyệt thế nào, cũng bỏ rơi Tàn Nguyệt, buông tay nàng ra, cần nàng nữa.

      Giống như trước kia khi còn chưa gặp lại Tàn Nguyệt, biết Tàn Nguyệt có nhiều lời đồn đãi như vậy, biết thái tử và Ngũ hoàng tử rắp tâm bất lương với Tàn Nguyệt, nhưng vẫn như cũ bỏ nàng được, vẫn như cũ nàng.

      “Mân, đều giống nhau, ta chàng, giống như chàng ta, chúng ta cùng nhau nghĩ cách trị khỏi. Cho dù, trị liệu khỏi, vậy cũng sao, chàng là Địch Mân của ta, vĩnh viễn đều là người đàn ông ta ...”

      Môi, bỗng nhiên áp xuống, có lời gì, lời ngon tiếng ngọt mê người hơn? Có lời gì, say lòng người hơn dáng vẻ chân thành này của Tàn Nguyệt?



      Chương 392: Phát 4



      Nóng bỏng ôm lấy , tinh tế rên rỉ tràn ngập ở bên trong, rất nhanh tràn ngập chung quanh bọn họ, quần áo chậm rãi rơi xuống, màn buông ra, che ám muội trong phòng...

      Ngoài cửa sổ, mặt trời sớm lên cao, ánh mặt trời nghịch ngợm, từ cửa sổ xuyên qua rèm cửa, nhưng như thế nào cũng nhìn trộm được ngọt ngào bên trong...

      ***


      Thay mấy bộ quần áo, nhưng thế nào cũng che hết vết đỏ xấu hổ cổ. Tàn Nguyệt thở dài, như vậy làm sao nàng ra ngoài, bị Chanh Sát nhìn thấy, chẳng phải là cười chết...

      Phì tiếng, có người rất hợp bật cười.

      Tàn Nguyệt quay đầu, nhìn người tựa bên giường, lẩm bẩm cả giận :

      “Chàng còn cười! Đều tại chàng, người ta phải làm sao ra ngoài gặp người đây...”

      Vết sẹo như vậy, chỉ ở bên mặt, khi nhìn thấy gương mặt, căn bản cũng nhìn thấy cái gì. Nhìn mặt Địch Mân cười nhạt, Tàn Nguyệt làm sao có thể tức giận?

      “Nguyệt Nhi, nàng sợ cái gì?”

      Thấy dáng vẻ nàng được tự nhiên, sao cảm giác hai người bọn họ đương vụng trộm? Haiz, bọn họ cũng chỉ là nam nữ hoan ái, phải là đương vụng trộm được ?

      Hơn nữa, giờ bọn họ là vợ chồng, giữa vợ chồng, làm chuyện cực kỳ thân mật, đây phải là rất bình thường sao?

      “Chanh Sát, tỷ ấy nhất định giễu cợt ta...”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt, Chanh Sát luôn thích chọc nàng, nàng đâu thể cứ như vậy ra ngoài?

      “Chúng ta là vợ chồng, chuyện này phải rất bình thường sao? Hơn nữa, Nguyệt Nhi, nàng còn nợ ta đứa bé...”

      Bỗng nhiên, ý thức được mình cái gì, ánh mắt Địch Mân tối sầm lại, mặt Tàn Nguyệt cũng ảm đạm, đứa , cuộc đời này của nàng, chỉ sợ là vô duyên với đứa ?

      “Nguyệt Nhi, nàng đói bụng ? Chúng ta nên ra ăn cơm...”

      Cuống quít chuyển đề tài, chính là thương cảm Tàn Nguyệt, cũng cảm giác được lo lắng của Địch Mân, nàng luôn nghĩ, có nên cho Địch Mân chuyện kia hay ?

      Chia sẻ chồng với người khác, nàng làm được, mà để cho Địch gia tuyệt hậu, nàng cũng làm được, chẳng lẽ, kết quả cuối cùng của nàng, cũng chỉ có rời khỏi Địch Mân sao?



      Chương 393: Phát 5



      “Nguyệt Nhi...”

      Lại gọi tiếng, Tàn Nguyệt rốt cục phục hồi tinh thần, đôi mắt quyến luyến nhìn Địch Mân, muốn cho biết chân tướng, mới biết lại khó khăn như thế.

      “Nguyệt Nhi, đói bụng ?”

      Tàn Nguyệt cho biết chuyện kia, cũng muốn vạch trần, nàng rất tự nhiên, mà nàng cho mình, chắc là cũng có ý tưởng của nàng.

      “Có chút đói bụng, chúng ta ra ngoài ...”

      Miễn cưỡng tươi cười, Tàn Nguyệt đứng dậy, Địch Mân vội tới, mặt lại mang theo mặt nạ đồng màu xanh kia, giọng nghe qua, khàn khàn hiểu:

      “Nguyệt Nhi, có chuyện gì cũng phải cho ta biết, đừng buồn ở trong lòng mình...”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, giọng :

      “Ta biết.”

      Biết rồi, vẫn dám , có cuộc sống quá mức hạnh phúc, mặc dù có lo lắng, hề yên tĩnh, nhưng càng nhiều, cũng là ngọt ngào, hạnh phúc...

      thôi, thể để nương tử của ta đói...”

      Nghe giọng khôi hài kia, giống như lại nhớ tới rất lâu rất lâu trước kia, lúc Địch Mân còn chưa ra chiến trường. Tàn Nguyệt thở dài, nên hỏi Chanh Sát chút cho , thuốc mình uống, bát thuốc kia, rốt cuộc có thể hay . Nếu có thể, vậy còn được, nếu thể, vậy cũng phải...

      “Tàn Nguyệt, cổ của muội, cái này là gì...”

      Khi thấy Địch Mân, Chanh Sát cũng thành thành , thậm chí là nhìn chớp mắt, làm như căn bản cũng nhìn thấy Tàn Nguyệt.

      Nhưng Địch Mân vừa , nàng ấy cũng rất nhiều chuyện hỏi.

      “Chanh Sát, tỷ...”

      “Ha ha, muỗi cắn, nhất định là muỗi cắn, đúng ...”

      Tàn Nguyệt cúi đầu, mặt đỏ thiếu chút nữa có thể chảy ra nước. Nhưng hành động như vậy, dường như cũng chấp nhận ý trong lời của Chanh Sát.

      “Wow, thể nào? Ta đây thông minh ? đoán đúng, đoán đúng, đúng hay ?”

      Hưng phấn xoay vòng, Chanh Sát cười :

      con muỗi lớn...”

      Tàn Nguyệt rốt cục ngẩng đầu, liếc Chanh Sát khinh thường:

      “Được, muội nhất định đem lời tỷ ..., cho biết...”



      Chương 394: Phát 6



      Hừ, vừa rồi khi Địch Mân ở đây, sao tỷ dám như vậy ?

      Nhìn đến khuôn mặt nhắn trầm xuống của Chanh Sát, Tàn Nguyệt cười nhạt :

      “Chanh Sát, muội muốn hỏi tỷ chuyện này, tỷ có thể giúp muội giữ bí mật ?”

      Chanh Sát vội vàng gật đầu: “Vừa rồi là vui đùa, chỉ là vui đùa mà thôi. Tàn Nguyệt, , chúng ta ra ngoài, muội cứ việc hỏi là được...”

      Kỳ Tàn Nguyệt cũng rất giả dối, giờ nàng là môn chủ phu nhân, mặc dù sáng tỏ, nhưng cũng phải tội nhân.

      “Ừ, được!”

      Hai người tùy ý đường, Tàn Nguyệt biết, nơi này trừ bỏ phái người cố định đến quét dọn ra, bình thường có thể tới, cũng chỉ có Địch Mân cùng vài phó sứ, cho nên nơi này rất an toàn, căn bản cũng có người ngoài.

      “Để ta đoán xem, muội muốn hỏi chuyện của Địch Mân, hay là chuyện của muội? Ừm, sắc mặt đỏ bừng, chắc là chuyện của muội rồi?”

      Chanh Sát nghịch ngợm cười, tiếp xúc với Tàn Nguyệt nhiều rồi, biết sau này ra ngoài, nàng có thể còn đủ tư cách là sát thủ ?

      Có còn ? Cười nhiều, tình cảm cũng phong phú, ra ngoài làm sao lãnh huyết vô tình?

      “Đúng, cũng hoàn toàn đúng. Muội muốn biết...”

      Tàn Nguyệt thở dài, rất thích tính tình Chanh Sát, tuy rằng nàng ấy thường xuyên trêu cợt nàng.

      “Chậc chậc, muội nữ tử này, đúng là đủ lòng tham...”

      Chanh Sát thở dài:

      “Muội muốn biết tình hình sức khỏe của Địch Mân?”

      Tàn Nguyệt gật gật đầu, giọng :

      “Muội còn muốn biết, người hại là ai!”

      “Nếu ta là thái tử, Lâm quý phi, muội có tin ?”

      Chanh Sát nhíu chân mày, cẩn thận quan sát biểu tình của Tàn Nguyệt.

      Thái tử? Lâm quý phi?

      Tàn Nguyệt cười khổ tiếng, mặt mang ý buồn:

      “Tin, muội tin! ra bên ngoài , muội là sát tinh chuyển thế!”

      “Tàn Nguyệt, đừng có chuyện gì cũng ôm vào người mình, được ? Đây phải là lỗi của muội, sao có thể trách muội?”

      Chanh Sát nắm chặt tay Tàn Nguyệt, đành lòng nàng tự trách như thế.



      Chương 395: Phát 7



      “Nhưng chuyện này có liên quan tới muội. Chanh Sát, Địch Mân đắc tội với thái tử...”

      Tàn Nguyệt lắc đầu, khi biết là chính mình hại Địch Mân, ra tâm đúng là đau như vậy.

      “Tàn Nguyệt, ta cũng biết nên với muội như thế nào. Ta cũng biết thái tử có ý với muội, nhưng sao muội suy nghĩ, vì nữ tử, đáng giá để ám sát đại tướng quân triều đình sao?”

      Tàn Nguyệt ngẩn ra, Chanh Sát rất đúng, nhưng, tại sao bọn họ phải giết Địch Mân?

      “Nguyên nhân tạm thời còn chưa tra được, nhưng tuyệt đối phải đơn giản như ở bên ngoài nhìn thấy. Thái tử, đắc tội Mặc Sát Môn, chúng ta bỏ qua cho đấu...”

      Đôi mắt Chanh Sát lạnh lùng, Tàn Nguyệt cảm thấy người lạnh lẽo, sát thủ chính là khác biệt như vậy, khí thế kia, phải người bình thường có thể so sánh...

      “Vậy sức khỏe của Địch Mân? bây giờ phải còn chưa hoàn toàn bình phục chứ?”

      vấn đề hỏi xong, nàng giống như cũng giúp được bao nhiêu việc.

      trúng độc, độc tố chưa trị sạch...”

      Chanh Sát thở dài:

      “Bất quá, môn chủ khống chế được rồi, qua năm nữa, có lẽ có thể khôi phục bình thường!”

      năm, thời gian quá dài, nhưng cũng phải ngắn, có phải nàng có thể ở cạnh Địch Mân năm hay ?

      “Phải năm sao? Cũng được! Muội đây sao? Muội sau này, có hy vọng sao?”

      Nâng con ngươi ưu thương lên, kỳ nàng sao là tốt rồi, nàng sao, cũng tốt lắm rồi...

      “Tàn Nguyệt, đừng bỏ cuộc, ta giúp muội chữa khỏi...”

      Cảm nhận được lo lắng của Tàn Nguyệt, Chanh Sát giữ chặt tay Tàn Nguyệt, giọng an ủi.

      “Chanh Sát, ý của tỷ là có cơ hội? Có thể cho muội kỳ hạn ? Phải bao lâu? Ước chừng phải bao lâu mới có thể biết kết quả cuối cùng...”

      Những lời này hỏi ra, biết cần bao nhiêu dũng khí, lúc giọng phát ra, Tàn Nguyệt có thể cảm thấy, cả trái tim của nàng, đều hơi hơi run rẩy...

      “Hai năm, hai năm là có thể biết...”

      thể , cũng nhẫn tâm .

      Kỳ , cần hai năm, chỉ cần hai tháng, có thể biết kết quả cuối cùng rồi...

      Nhưng kết quả kia, có lẽ quá mức tàn khốc, nàng chỉ có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho họ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :