1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 346: Tra tấn ngọt ngào



      ra cửa viện, bên ngoài cũng rất trống trải, nơi này có nhiều hoa cỏ, nhìn thấy nhiều nhất, là cây cối che trời.

      Nhìn hai tay nắm chặt, Tàn Nguyệt vui vẻ muốn ca xướng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nam tử bên cạnh, cùng chỗ với , mặc dù lạnh lùng với mình, trong lòng nàng lại cảm thấy vạn phần vui vẻ.

      gọi Xích Sát, nhưng nàng biết là Địch Mân.

      Địch Mân cũng được, Xích Sát cũng thế, nàng , phải tên, chỉ cần ở cạnh bên , tất cả đều đủ...

      Tàn Nguyệt hạnh phúc nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía người đeo mặt nạ đồng, tuy rằng giờ thừa nhận, nhưng nàng biết, sớm muộn gì cũng thừa nhận.

      muốn , nàng cũng ép , nhưng biết còn sống cõi đời này, nàng vĩnh viễn cũng rời khỏi .

      Giờ cũng phải lúc ăn cơm, trong phòng ăn chỉ có nữ tử bốn mươi mấy tuổi. Nhìn bọn họ chạy tới, nàng ta giật mình hỏi:

      “Môn chủ?”

      “Làm cho nàng ấy chút gì ăn !”

      Người đeo mặt nạ đồng lạnh lùng , nữ tử kia vội vàng gật đầu, ánh mắt liếc hai tay nắm nhau cái.

      “Môn chủ, vị nương này là...”

      Tốc độ của nàng ta rất nhanh, trong nháy mắt món đồ ăn làm xong, cẩn thận đưa tới, nàng ta cung kính hỏi.

      “Con tin!”

      Con tin?

      Tay Tàn Nguyệt vừa cầm chiếc đũa đột nhiên cứng đờ, trong lòng có chút chua xót, mình là con tin, lại , nàng là con tin?

      Đúng vậy, tại sao lại xuất ở tân phòng?

      Vì sao vừa vặn xuất vào lúc đó?

      lâu lúc trước, khi hoàng thượng bắt nàng, bên sao? Chẳng lẽ vẫn đều ở bên nhìn?

      Tâm, càng thêm chua xót. Bị khổ ải nhiều như vậy, trải qua nhiều tội như vậy, nàng vẫn cho là, hiểu nàng, tin tưởng nàng, bảo vệ nàng, nhưng nay xem ra, giống như...

      Kiên trì như vậy, cố gắng như vậy, phản kháng như vậy, đúng ?

      Máy móc ăn bát cơm trắng, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, vào trong chén, ngấm vào cơm trắng.



      Chương 347: Tra tấn ngọt ngào 2



      Nữ tử bên cạnh thở dài, chiếc khăn tay trắng thuần đưa ra, Tàn Nguyệt chớp mắt mấy cái, nhìn về phía bên cạnh, mới phát sớm rời .

      “Cám ơn...”

      Nhận khăn tay, Tàn Nguyệt lau vài cái lung tung, nghiêng mắt nhìn chung quanh, căn bản nhìn thấy bóng dáng người kia nữa.

      “Môn chủ bận rộn nhiều việc, sớm rời khỏi rồi...”

      Nhìn dáng vẻ lo lắng của Tàn Nguyệt, nữ tử có lòng giải thích.

      “Chàng rồi?”

      ngờ, rời đều là lén lút, trong lòng lên vẻ mất mát, nữ tử kia cười :

      “Đúng vậy. nương, ngươi tên là gì?”

      “Đại tỷ, ta gọi là Tàn Nguyệt!”

      Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, tuy rằng rồi, nhưng nàng biết, bây giờ nàng ở bên cạnh , bọn họ sớm hay muộn gặp mặt.

      “Tàn Nguyệt?”

      cái tên cảm giác rất đau đớn! Nhìn dung nhan thanh nhã trước mặt, nữ tử thở dài:

      “Tên rất êm tai, muội quen môn chủ à?”

      Tàn Nguyệt cười khổ tiếng, trong mắt lên vẻ chua xót:

      Quen, đâu chỉ là quen, chỉ là giờ chấp nhận mình, thậm chí vừa rồi , bây giờ nàng là con tin!

      Nhưng, biết là con tin của ai?

      Tính mạng của nàng đáng giá, ai quan tâm, ai có thể để ý nàng?

      Thần Vương, buồn cười, mới bất kể nàng chết hay sống?

      “Quên , muội mau ăn , đồ ăn nguội ngon...”

      Nữ tử thấy Tàn Nguyệt muốn , nàng cũng tiếp tục hỏi tới, ai cũng có quá khứ của riêng mình, đều có chuyện xưa muốn cho người khác biết, tuy rằng, nàng ấy là con tin.

      “Cám ơn tỷ. Đúng rồi, đại tỷ, ta gọi tỷ như thế nào?”

      “Ta họ Tần, muội có thể gọi Tần tỷ!”

      Nàng hòa khí cười, Tàn Nguyệt vội :

      “Tần tỷ, cám ơn tỷ!”

      Xem Tần tỷ này, đối với mình cũng có ác ý gì, nàng ở trong này, có phải sau này chính mình nhàn rỗi có chuyện gì làm, cũng có thể lại đây phụ việc ?

      Dù sao nàng cũng có chuyện gì, Địch Mân cũng nhận nàng, chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tiễn bước mình.

      Nàng muốn trở về?



      Chương 348: Tra tấn ngọt ngào 3



      ra khi biết Địch Mân ở nơi nào, nàng dù thế nào cũng sao cả, dù sao cùng lắm chính là chết, nhưng bây giờ nhìn thấy , nàng còn chưa sống đủ, nàng muốn ở cùng , đến mãi mãi...

      ***


      Nhìn tư liệu thuộc hạ đưa lên, lật ra hồi lâu, nhưng chữ cũng xem vào.

      Vuốt mặt nạ mặt, đột nhiên cảm giác được, lại rất muốn lấy xuống.

      Tàn Nguyệt, vốn là qua xem là được rồi, nhưng vẫn nhịn được mang nàng trở về. Khi thấy Thần Vương nắm lấy người của nàng, hận thể giết .

      Nhưng thể, vừa mới ra ngoài, thân mình còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ phải là đối thủ của bọn họ.

      Thấy Thần Vương rời , Tàn Nguyệt muốn tự sát, cũng nhịn được nữa mà ngăn cản nàng.

      Nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, nhìn tư liệu thuộc hạ đưa tới, ai có thể biết, khuôn mặt sau mặt nạ là dạng gì.

      Bàn tay to dùng sức vung lên, trong lòng loạn thành trận. Nhớ đến lúc ấy thấy nàng muốn tự sát, trong lòng của còn thầm cao hứng.

      Tàn Nguyệt, có phải cho tới bây giờ nàng vẫn quên ta ?

      Vì sao chỉ là đôi mắt thôi, nàng cũng có thể đoán ra là ta?

      vào trước gương, nhìn người vạn phần xa lạ trong gương, mặt nạ bằng đồng to lớn, khi nàng nhìn thấy, cũng sợ hãi sao? Tuy rằng, thời gian mang theo mặt nạ này cũng ngắn, giờ bản thân có khi cũng thích ứng được.

      Nàng có thể nhận ra , trong lòng vẫn rất cao hứng. Tuy rằng, nàng gây ra nhiều chiến tích vĩ đại như vậy.

      “Tàn Nguyệt, ta nên đối với nàng thế nào? Ta phải đối với nàng như thế nào đây?”

      Thái tử, ngũ hoàng tử, đều là cố nhân trước kia của , nhưng sau khi chết , bọn họ đám lại...

      “Môn chủ...”

      Giọng thanh thuý vang lên, Địch Mân ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, thu lại suy nghĩ có chút lung tung, giọng lạnh lùng :

      “Vào !”

      “Môn chủ, việc Địch tướng quân rơi vách núi điều tra , đây là toàn bộ tư liệu thuộc hạ sửa sang lại xong.”

      nữ tử áo đen bước vào, nàng ta làm việc gọn gàng, cũng là ít tuổi nhất trong thất sát, năm nay vừa qua tuổi ba mươi - Chanh Sát!



      Chương 349: Tra tấn ngọt ngào 4



      “Để xuống !”

      Chuyện, cũng đoán được, đại thể biết ai khẩn cấp muốn mạng của mình như vậy, nhưng kết quả chân chính tìm ra, trong lòng vẫn hơi khẩn trương.

      Thực sợ hãi, !

      Nếu quả là người đó, biết, chính mình phải làm như thế nào?

      người là chủ nhân lòng muốn phò tá, người là từ thề phải báo đáp, người nhà của , cha mẹ của đều ở bên kia, làm sao báo thù, làm sao trả hận?

      Tay hơi hơi run rẩy, lại dám mở ra, dám nhìn xuống.

      “Môn chủ, hoàng thượng chắc là biết, chuyện này, thuộc hạ nghĩ, chỉ là cá nhân gây nên thôi!”

      Nhìn ra Địch Mân khó xử, Chanh Sát phân tích . Địch Mân thở dài, thấp giọng :

      “Mặc dù là , lòng ta cũng đau!”

      vì gia tộc Tư của bọn họ đánh giết liều mạng, kết quả chết chiến trường, thiếu chút nữa bị người nhà hại chết, chuyện này, bất kể là ai gặp được, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy được tự nhiên.

      “Môn chủ, thuộc hạ hiểu được!”

      Chanh Sát gục đầu xuống, nghiêm túc :

      “Nếu môn chủ tiện ra tay, thuộc hạ tình nguyện ra sức!”

      “Tạm thời cần! Chanh Sát, ngươi lui xuống trước !”

      Được Chanh Sát vài câu như vậy, trong lòng Địch Mân khó chịu như vừa rồi nữa, hít vào hơi, chậm rãi mở ra tư liệu bọn họ chuẩn bị xong, nghiêm túc lật xem.

      ***


      Tàn Nguyệt dùng xong cơm, vẫn ở lại phòng bếp phụ việc. Tần tỷ thấy Tàn Nguyệt cũng rất thuận mắt, vừa rồi môn chủ an trí nàng như thế nào, nên để cho nàng làm chút chuyện trong khả năng.

      Tàn Nguyệt ở Tướng phủ, tuy rằng cuộc sống phải quá tốt, nhưng cũng ở trong phòng bếp, bỗng nhiên tiếp xúc nơi này, cũng cảm thấy rất mới mẻ.

      Rất nhanh, đến buổi tối, Tàn Nguyệt ngừng nhìn bên ngoài, chờ Địch Mân tới đây.

      “Tần tỷ, chừng nào môn chủ tới dùng cơm...”

      Nghĩ đến lát nữa gặp lại Địch Mân, Tàn Nguyệt hưng phấn tự đắc như đứa bé, ríu ra ríu rít hỏi.

      “Tàn Nguyệt, muội gấp cái gì? Môn chủ bận rộn nhiều việc, khi muốn ăn, tự nhiên tới...”



      Chương 350: Tra tấn ngọt ngào 5



      Tần tỷ thản nhiên cười, tuy biết quan hệ của Tàn Nguyệt và môn chủ, nhưng giữa trưa nhìn môn chủ nắm tay nàng ấy tới, nàng cũng đoán ra, quan hệ của hai người nhất định sâu.

      “A? thể nào, sao có thể như vậy? Cơm nhất định phải ăn đúng giờ...”

      Tàn Nguyệt vui chu miệng lên, chẳng trách gầy nhiều như vậy, ra, biết chăm sóc bản thân như vậy...

      “Tàn Nguyệt, có phải muội thích môn chủ ?”

      Nhìn Tàn Nguyệt mất tự nhiên lộ ra tư thái xấu hổ của tiểu nương, Tần tỷ cười hỏi.

      “Đúng vậy, muội thích , muội ...”

      Còn chưa dứt lời, thấy Tần tỷ mở to mắt, kinh ngạc nhìn đằng sau. Tàn Nguyệt vội vàng quay đầu, chỉ thấy đứng ở cửa, mặt nạ bằng đồng sâu kín lóe lên, cũng biết tới bao lâu...

      “A... chàng... Sao chàng lại tới đây...”

      Mặt đỏ như máu, đến đây lúc nào? nghe được bao nhiêu?

      Tuy rằng nàng ngại với Tần tỷ, nhưng ở trước mặt , nàng cũng thẹn thùng.

      Địch Mân kinh ngạc, Tàn Nguyệt, mặc dù lúc biết nàng qua lại nhiều như vậy, muốn quên nàng, hận nàng, nhưng làm được, thế nào cũng làm được.

      Trước đây, lúc bọn họ ở cạnh nhau, tốt đẹp như vậy. Nhưng mặc dù tình đến chỗ sâu, Tàn Nguyệt vẫn ba chữ kia, nhưng hôm nay...

      Nàng ? Hay là, nàng quen ba chữ kia?

      “Tiểu Tần, vị này là...”

      cái áo đen đến, nàng ta làm càn đánh giá Tàn Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, lạnh lùng hỏi.

      “Con tin!”

      Vẫn là thanh lạnh như băng, lại phát ra trước khi Tần tỷ chuyện, Địch Mân thản nhiên .

      “Con tin?”

      Chanh Sát nhíu mày, theo Địch Mân qua bên ngồi ở bàn cơm, lạnh lùng nhìn Tàn Nguyệt:

      “Ngươi tên gì?”

      “Chanh phó sứ, nàng ấy gọi Tàn Nguyệt!”

      Tàn Nguyệt?

      Chanh Sát nhíu mày, như có suy nghĩ gì nhìn Xích Sát lạnh lùng ngồi bên, cười lạnh :

      “Tàn Nguyệt, là con của Liễu Tương ở kinh thành, vợ của đại tướng quân Địch Mân qua đời - Liễu Tàn Nguyệt? Thiên mệnh sát tinh, khắc chồng khắc mẹ, cùng với đương kim thái tử dây dưa , lại ở phủ của Ngũ hoàng tử rất lâu - Liễu Tàn Nguyệt?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 351: Tra tấn ngọt ngào 6



      Nữ tử này là ai?

      Nàng ta làm sao có thể biết chuyện?

      Tàn Nguyệt khẩn trương nhìn Địch Mân, mọi người bên cạnh biết việc này, vậy Địch Mân, chắc là cũng biết, tin nàng trong sạch ?

      biết nàng vô tội ?

      Chẳng trách chấp nhận mình, chẳng trách để ý tới mình, chẳng lẽ, ngay cả cũng cho rằng, nàng chính là chịu nổi đơn như vậy sao?

      Kinh ngạc nhìn , chỉ thấy im lặng cầm lấy chiếc đũa, lẳng lặng ăn đồ, từng miếng từng miếng, ăn rất chậm, cũng rất nghiêm túc...

      Tâm vất vả thu lại, bỗng nhiên mở ra...

      Đau quá, lòng của nàng đau quá!

      Địch Mân, mặc dù chàng cùng nữ tử này ra, thân mật ở cùng nhau, đối với chàng ta vẫn tin tưởng như cũ, chàng phản bội Tàn Nguyệt, chàng làm chuyện có lỗi với Tàn Nguyệt...

      Chẳng lẽ chàng, cũng tin Tàn Nguyệt, tin lòng Tàn Nguyệt đối với chàng, tình đối với chàng sao?

      “Chàng tin những điều đó sao?”

      Muốn chất vấn , nhưng Tàn Nguyệt phát giác, nàng ra lời nghĩa chính ngôn từ gì.

      Thiên ngôn vạn ngữ, hợp thành đến bên miệng, cũng chỉ còn lại có câu, cũng chỉ có câu này.

      Tay cầm chiếc đũa cứng đờ, thậm chí vẫn ngẩng đầu, cứ tiếp tục vươn chiếc đũa, tiếp tục ăn.

      “Ta nghĩ, điều kiện đầu tiên của là tin tưởng, ta tin tưởng chàng... Mặc kệ chàng làm cái gì, làm sao, ta đều tin chàng, ta đều hiểu chàng... Khi chàng ở đây, mặc kệ nhiều khó khăn, mặc kệ nhiều mệt mỏi, ta đều cắn răng kiên trì, vì ta biết, ta đơn, mặc kệ chàng có ở đời này hay , ta biết, chàng vẫn theo sát ta, vẫn ở cạnh ta... Đối với chàng trăm triệu ngờ, chàng tin ta, chàng tin tưởng những lời đồn đãi...”

      Nước mắt, rơi xuống nhiều, rơi xuống giống như mưa phùn, nhìn thờ ơ, Tàn Nguyệt che miệng lại, chật vật chạy ra ngoài...

      Ông trời ơi, Tàn Nguyệt ta kiếp trước làm sai cái gì?

      Tại sao ông muốn trừng phạt ta như vậy?

      Ta thể tha thứ như vậy sao?

      Vì sao cho ta hi vọng, lại cho ta tuyệt vọng lớn hơn nữa...

      Tí tách tiếng, có thứ lạnh lẽo giọt mặt ngẩng của Tàn Nguyệt...



      Chương 352: Tra tấn ngọt ngào 7



      Trời mưa rồi, ngay cả ông trời cũng nhìn được sao?

      Mưa đến rất nhanh, giọt mưa hạ xuống, giống như miệng cống bỗng nhiên bung ra, càng nhiều giọt mưa từ phía sau tiếp phía trước rơi xuống, Tàn Nguyệt ngửa đầu, giọt mưa đánh tới mặt Tàn Nguyệt, đau quá đau quá...

      “Sức khỏe của ngươi tốt, sao lại ra ngoài mưa?”

      cái ô, che mưa bụi đầu, giọng khàn khàn kia, Tàn Nguyệt biết, là của ...

      “Hu hu...”

      Đột nhiên ôm lấy , Tàn Nguyệt ủy khuất khóc lớn lên, phải tin tưởng nàng sao? phải cũng nghĩ đến, nàng là nữ tử lẳng lơ sao?

      Cần gì phải ra ngoài tìm nàng? Tại sao phải dịu dàng như thế?

      “Địch Mân, chàng là trứng thối, chàng là xấu... Vậy mà tin người ta...”

      Thân mình, bị ôm chặt lấy, Tàn Nguyệt đánh , nước mắt nước mũi đều bôi người của , nắm tay có mấy lực mạnh, cũng đều hạ xuống...

      “Ta là Xích Sát, đừng để bị lạnh, về thay quần áo trước rồi đến đây!”

      Địch Mân thở dài tiếng, nhìn nàng khóc rống chảy nước mắt, trong lòng đau quá.

      Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt của , tại sao phải cố chấp như vậy, tại sao phải chọc người đau lòng như vậy?

      “Chàng phải Địch Mân, quản ta cảm lạnh hay để làm gì?”

      Nức nở tiếng, đôi mắt Tàn Nguyệt đẫm lệ mờ mịt nhìn , giọng kia, nghe như thế nào lại giống như làm nũng.

      “Ở đây có đại phu, ngươi là con tin của ta, thể xảy ra chuyện gì...”

      Tâm đau đớn, nếu quyết định nhận nàng, thể cho nàng hi vọng, thể cam đoan hạnh phúc sau này của nàng, cho nên, muốn sau này nàng đau lòng.

      Nghe được ý quan tâm trong giọng của , Tàn Nguyệt vui vẻ cười :

      “Phải ? biết con người của ta có thể uy hiếp được ai? Dường như cũng chỉ có phu quân của ta...”

      ra xấu hổ, nàng bây giờ, bất kể là quá khứ hay tại, dường như cũng chỉ có người tình quan tâm nàng, tình nàng.

      “Trở về ...”

      Thở dài tiếng, mặt ở dưới mặt nạ bằng đồng, mảnh chua xót...



      Chương 353: Tra tấn ngọt ngào 8



      “Được...”

      Nhìn cái ô vứt bên dưới đất, thấy quần áo cũng ướt nhẹp, Tàn Nguyệt gật gật đầu. Nàng sinh bệnh, cũng sao, nhưng nếu Địch Mân sinh bệnh, nàng đau lòng...

      Tàn Nguyệt, số mệnh Tàn Nguyệt thực khổ, , sau này có , để cho Tàn Nguyệt chịu khổ, để cho Tàn Nguyệt bất an, nhưng nuốt lời.

      Sinh bệnh? Nghĩ đến sinh bệnh, nàng chợt nhớ tới bát thuốc, bát thuốc chua xót kia...

      Xem ra, trời đúng là vẫn chiếu cố nàng, nàng bảo vệ tốt đứa của Địch Mân, mà sau này, cũng có tư cách làm mẹ...

      Địch Mân, cuối cùng vẫn thuộc về , còn trẻ, là nhi tử độc nhất của Địch lão tướng quân, phải nối dõi tông đường...

      Nghĩ đến sau này cùng nữ tử khác điềm điềm mật mật, tâm, bỗng nhiên đau như đao quấy, sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, thân mình lảo đảo cái, mềm nhũn ngã xuống...

      Địch Mân phía trước, cảm thấy đúng, vội vàng quay đầu, thấy Tàn Nguyệt ngã xuống, nằm ở trong mưa...

      “Tàn Nguyệt...”

      Kích động ôm lấy Tàn Nguyệt, Địch Mân đau lòng kêu lớn.

      “Tàn Nguyệt, nàng làm sao vậy? Nàng thể có chuyện, thể có chuyện...”

      Chanh Sát trầm mặt, bên nhìn người được lời, thở dài:

      “Nàng ta sao, chỉ là bị kích thích. Môn chủ, chỉ là ra ngoài tìm người mà thôi, sao người kích thích đến khiến nàng ta ngất ? Sức khỏe của nàng ta rất yếu, được nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa...”

      Ánh mắt Chanh Sát tối sầm lại, Địch Mân cuống quít ngẩng đầu, khẩn trương hỏi:

      “Hơn nữa cái gì? Nàng ấy làm sao vậy?”

      “Dường như là sảy thai, thân mình đều được dưỡng tốt, hơn nữa tâm tình tốt... Tâm thuận khí thông, thời gian lâu, bệnh xấu cũng nhiều...”

      Sảy thai? Con?

      Vì sao tư liệu bọn họ đưa tới, chuyện này? Vừa rồi cũng gì, vì sao Tàn Nguyệt lại đột nhiên té xỉu?

      Kỳ quái, có phải có chuyện gì biết ?

      “Ngươi cần ra ngoài, trước tiên giúp nàng điều trị tốt sức khỏe !”

      đến trước giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt dị thường, Địch Mân đau lòng vô cùng.

      “Môn chủ, ta...”



      Chương 354: Tra tấn ngọt ngào 9



      “Môn chủ, ta...”

      thể nào? Nàng đường đường phó sứ của Mặc Sát Môn, phải giúp ‘Con tin’ điều dưỡng sức khỏe?

      Chanh Sát mở to mắt, bất mãn nhìn chằm chằm Địch Mân.

      “Bên kia, ta phái người qua chú ý!”

      Giữ chặt tay Tàn Nguyệt, Địch Mân chăm chú nhìn Tàn Nguyệt, cảm giác nhàng, mềm mại quen thuộc.

      “Dạ, môn chủ!”

      Tuy rằng, trong lòng có chút cam tâm, nhưng Chanh Sát cũng thể làm gì. Bất quá cũng tốt, thân mình môn chủ còn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa vặn nuôi hai người với nhau, thuận tiện thông qua hai người bọn họ...

      Nhìn hai người bọn họ, nàng vì bọn họ cảm thấy sốt ruột, người là lang hữu tình, người là muội cố ý, hai người làm sao lại như vậy...

      Môn chủ, ràng quan tâm Liễu Tàn Nguyệt, nhưng lại giả vờ sao, đến cuối cùng chịu khổ là ai?

      phải là hai người bọn họ sao?

      Chanh Sát lặng lẽ lui ra, Địch Mân nhìn Tàn Nguyệt dời mắt, quyến luyến nhìn dung nhan khiến động tâm này, thở dài:

      “Tàn Nguyệt, tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại!”

      Cũng phải tin nàng, ở trong lòng, vẫn tình nguyện tin tưởng Tàn Nguyệt. Nhưng có lửa làm sao có khói, ràng biết thái tử có ý đồ bất chính với nàng, sao Tàn Nguyệt lại biết kiêng dè chút?

      Còn Ngũ hoàng tử, tại sao bọn họ biết nhau? Tại sao Tàn Nguyệt phải ở lại quý phủ của ta lâu như vậy?

      để ý, thực rất để ý!

      Nếu để cho Tàn Nguyệt biết, lúc trước người muốn giết là thái tử..., biết Tàn Nguyệt như thế nào? Nàng có thể mềm lòng , có thể ...

      Tâm loạn như ma, trong lòng Địch Mân vô cùng đau đớn, đôi mắt si ngốc, nhìn thấy người trộm tỉnh lại giường, càng chú ý tới, con ngươi hơi hơi ảm đạm của Tàn Nguyệt.

      “Ngươi tỉnh...”

      Rốt cục phục hồi tinh thần lại, Địch Mân mất tự nhiên buông tay ra, đơn nhìn bàn tay trống trơn kia.

      “Chàng tin ta ?”

      Cố chấp, Tàn Nguyệt hỏi.

      “Ta phải Địch Mân...”

      “Ta biết, ta bây giờ chỉ muốn biết, chàng tin tưởng ta ?”

      Đánh gãy lời của , Tàn Nguyệt gấp giọng hỏi.



      Chương 355: Tra tấn ngọt ngào 10



      Địch Mân gật gật đầu, rất trịnh trọng gật đầu:

      “Ta tin!”

      “Vậy là được rồi, tất cả đều đáng giá.”

      Nước mắt sâu kín chuyển động, Tàn Nguyệt cao hứng nhìn :

      “Trước đây, ta cho là chết, ta muốn theo chết , nhìn thấy thi thể của , ta làm sao có thể hết hy vọng? Nhìn người được đưa về, ta thấy được , nhưng cảm giác đó phải là , nhưng vẫn khóc, vẫn muốn sống... Rất muốn cứ như vậy chết , nhưng lại lo lắng cha mẹ của , lúc đó, biết có cốt nhục của . Cha mẹ sợ người khác chấp nhận được đứa bé này, cho tới bây giờ ra bên ngoài. Ta cũng biết cái chết của kỳ lạ, muốn tra ra chân tướng, nhưng nữ tử yếu đuối, muốn tra ra chuyện gì là vô cùng khó khăn? thể báo thù cho , lùi bước, ta muốn bảo vệ tốt đứa bé của , nuôi nấng nó trưởng thành, nhưng trời quá tàn nhẫn, ngay cả cầu nho như vậy cũng thể đáp ứng...”

      Lau lệ mặt, nhìn đầy thương cảm, Tàn Nguyệt tiếp tục : “ đêm kia, ta bị người ta bắt , mới biết được người bắt cóc ta, là thái tử. Thái tử muốn có được ta, nhưng người ta chỉ có , cho dù chết, cũng ngàn lần thể cùng nam tử khác... Ta phản kháng, ta cố gắng, ta thực được, nhưng lại mất đứa bé kia... Khi đó, ta cảm giác được đứa trộm biến mất, ta liều mạng cầu nguyện có thể xuất , có thể cứu được ta, cứu được đứa bé của ta, nhưng xuất , là Hiên Vương tìm được ta, cứu ta, nhưng cứu được đứa ... Mân, nếu ở đây..., cũng nên sinh ra...”

      Địch Mân quay đầu, đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, môi mỏng dưới mặt nạ cứng lại, cái gì cũng được.

      “Bất quá, duy nhất đáng mừng là, ta cũng làm cho ta mất tư cách làm cha... Nếu, đứa bé của Hạo Nguyệt sinh ra...”

      Tàn Nguyệt cười khổ, bóng dáng gầy gò, có vẻ càng thêm đơn.

      “Tàn Nguyệt, thực xin lỗi...”

      Nàng chịu khổ!

      Từ chối nửa ngày, rốt cục nhịn được ôm lấy nàng! Là bảo vệ nàng tốt, là bảo vệ tốt con của bọn họ!

      Tàn Nguyệt, trải qua nhiều chuyện như vậy, vì sao nàng còn hết hy vọng với Địch Mân, còn có thể ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 356: Tra tấn ngọt ngào 11



      , đáng để nàng đợi như vậy!

      Địch Mân áy náy, biết những gì Tàn Nguyệt trải qua, căn bản chỉ như vậy, nàng chỉ , chuyện trong đó mà thôi.

      , là ta có lỗi với chàng, ta là sát tinh, ta khắc phu, là ta khắc chết chàng...”

      Gắt gao lui đến trong lòng Địch Mân, Tàn Nguyệt tự trách .

      “Tàn Nguyệt, liên quan đến nàng. Là ta bị người hãm hại, việc kia hoàn toàn phải là ngoài ý muốn, đó là mưu! Từ khi để cho ta xuất chinh, chính là mưu...”

      Đau lòng ôm nàng, thái tử, ham muốn ích kỷ của ngươi!

      Mặc dù, ngươi Tàn Nguyệt, chẳng lẽ tình của ngươi, chính là từ thủ đoạn để có được sao?

      chết như thế nào, thái tử ràng nhất, nhưng ta lại tạo ra lời đồn, Tàn Nguyệt khắc chồng!

      “Cái gì? Ngay từ lúc bắt đầu mưu?”

      Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng cách mặt nạ, thấy sắc mặt Địch Mân.

      “Ừ!”

      “Vậy Liễu Tương?”

      Trong lòng Tàn Nguyệt run lên, tuy rằng ông ta đối xử với mình tốt, ông ta phải người cha tốt, nhưng...

      Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, nàng đành lòng làm hại ông ta, ông ta sao có thể nhẫn tâm hãm hại Địch Mân? Địch Mân, cũng là con rể của ông ta, thế nào cũng là chồng của con ông ta...

      “Tạm thời chưa , nhưng bọn họ còn tiến thêm bước điều tra...”

      Vuốt tóc dài ướt sũng của Tàn Nguyệt, Địch Mân thở dài:

      “Cho dù, là ông ấy, ta cũng vậy mở mặt lưới...”

      Tàn Nguyệt mặc dù lạnh, nhưng cũng thiện tâm nhất, đối với Liễu Tương, vẻ ngoài là tuyệt để ý, nhưng trong lòng, cũng là...

      “Mân, chàng cần bận tâm đến ta. Ta sao...”

      Đôi mắt đỏ lên, đây mới là Địch Mân của nàng, Địch Mân luôn có thể bận tâm đến cảm nhận của nàng, hỉ nộ ái ố của nàng.

      “Nguyệt Nhi, nàng hận ta sao?”

      Gục đầu xuống, nhìn mắt to sưng đỏ của Tàn Nguyệt, Địch Mân thấp giọng hỏi.

      , , ta làm sao có thể hận chàng? Địch Mân, cha mẹ biết ?”

      biết, ta vừa mới ra ngoài vài ngày, còn chưa kịp trở về. Chỉ là nghe được nàng...”



      Chương 357: Tra tấn ngọt ngào 12



      Câu kế tiếp, Địch Mân cũng đến, nhưng Tàn Nguyệt sớm hiểu, nàng đau lòng nhìn Địch Mân, ôn nhu :

      “Sức khỏe của chàng còn chưa hồi phục như cũ sao? Vậy sao chàng còn dám đến hoàng cung? Nếu chàng bị thương, cả đời ta cũng tha thứ cho mình...”

      “Nếu nàng bị thương, cả đời ta cũng tha thứ cho mình...”

      Địch Mân khẽ cười, nhìn khóe mắt khẽ cong lên kia, Tàn Nguyệt cũng biết, là cười.

      “Được, vì đối phương, chúng ta đều phải sống tốt, được ?”

      “Được!”

      do dự, đáp ứng hết sức sảng khoái. Mặc dù, trong lòng Tàn Nguyệt còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng còn nhiều thời gian, bọn họ có rất nhiều thời gian, có rất nhiều cơ hội...

      Hai người lẳng lặng yên tĩnh ôm nhau, ngoài cửa Chanh Sát mang đến thuốc bắc nấu xong, vừa muốn bước vào, lại thấy bóng dáng ôm chặt nhau, nàng vội vàng cuống quít lui ra ngoài, đến phòng bếp, trong miệng còn giọng thầm :

      Vừa rồi phải là còn chưa hoà thuận sao? Làm sao mới chỉ trong chốc lát, hai người thân mật như vậy? Làm hại nàng, ngay cả bổn cũng chưa dùng đến.

      Bất quá, chỉ cần kết quả hài lòng, ai lại quan tâm quá trình trong đó? Lão Đại bây giờ còn biết, nếu lão đại biết, nhất định cũng vui vẻ.

      Thiếu chủ, và thê tử đoàn tụ, có lẽ nên gọi bọn họ trở lại chuyến, cùng nhau vì Thiếu chủ ăn mừng chút.

      Ngày hôm sau, Tàn Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, còn là gian phòng thanh lịch lúc đầu, lúc này ở phòng ốc, trắng đen ràng, bên gối, còn có thể ngửi thấy mùi vị của .

      “Địch Mân...”

      Tối hôm qua, quá mức cao hứng, nàng vậy mà ở trong ngực của ngủ, biết làm thế nào tới giường, Tàn Nguyệt biết, nơi này chắc là gian phòng của Địch Mân.

      Gọi tiếng, bên trong phòng vẫn có nửa bóng người. Tàn Nguyệt kỳ quái ngồi dậy, lại nhìn bên ngoài, thấy được Xích Sát luyện kiếm trong viện.

      “A...”

      Kiếm sáng choang bỗng nhiên tới cổ mình, Tàn Nguyệt sợ tới mức la tiếng. Xích Sát hài lòng cười, thu hồi kiếm:

      “Cuối cùng cũng chạy ra đây?”

      Nhìn đến trêu đùa trong mắt, Tàn Nguyệt đỏ mặt lên, thấp giọng :

      “Ta... “



      Chương 358: Tra tấn ngọt ngào 13



      “Ta... xin lỗi, dậy muộn...”

      Chanh Sát lắc đầu, cười :

      sao! Môn chủ cũng chê muội dậy muộn, ta càng sao cả. Hơn nữa, phải người ta đều tiểu biệt thắng tân hôn ư, dậy nổi chắc là...”

      Ầm...

      Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy gáy nóng lên, mặt vốn khẽ đỏ bừng, lúc này lại càng đỏ như lửa, nàng ngượng ngùng cúi đầu, ngập ngừng :

      “Muội... muội chỉ ngủ quên thôi...”

      Trời ạ, Chanh Sát này, cũng là nữ tử, làm sao che đậy như vậy? Nàng và Địch Mân rất lâu cũng chưa gặp mặt, nhưng bọn họ căn bản cũng làm cái gì, được ?

      Tối hôm qua nàng cũng biết làm sao mà ngủ, sau khi tỉnh lại mặc dù áo người được thay đổi, tuy nhiên vẫn nguyên vẹn...

      Đúng vậy, áo của nàng? Được thay, ai thay cho nàng?

      phải là Địch Mân chứ?

      chớp mắt nhìn mặt Tàn Nguyệt biến hoá thất thường, Chanh Sát vui vẻ muốn cười to, nhịn lâu, cuối cùng xì tiếng bật cười...

      “Tỷ... muội...”

      Mặt Tàn Nguyệt đỏ bừng, mà Chanh Sát rốt cuộc cũng nhịn được cười lớn, đến lúc Tàn Nguyệt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người rơi vào cái ôm vô cùng ấm áp. Nàng dứt khoát chui vào trong ngực của , dám lộ ra khuôn mặt hồng như lửa kia nữa...

      “Chanh Sát, ngươi rảnh rỗi như vậy sao?”

      Địch Mân hừ lạnh tiếng, Chanh Sát khó khăn ngừng cười:

      “Ta nấu thuốc... Ta nấu thuốc...”

      xong, thân thể thoáng cái, trong viện làm sao còn có bóng dáng của nàng ta?

      Buồn cười, môn chủ tới, dường như còn có chút tức giận, tránh mới là kẻ ngu!

      Mặc dù, mới tới chưa được mấy ngày, nhưng rất lâu trước kia, bọn họ cũng biết, môn này là lão môn chủ vì Thiếu chủ mà thành lập.

      “Tàn Nguyệt, Chanh Sát này mặc dù có chút bướng bỉnh, nhưng nàng ấy có ác ý...”

      Ôm lấy Tàn Nguyệt, hai người vào trong phòng, Tàn Nguyệt khẽ cười :

      “Mân, ta biết...”

      Vừa rồi nàng ấy trêu đùa mình, nhưng Tàn Nguyệt cũng hiểu, nàng ấy có ác ý.



      Chương 359: Tra tấn ngọt ngào 14



      “Mân, đúng rồi, tại sao chàng phải mang mặt nạ?”

      Nàng thực buồn bực rất lâu rồi, nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng vẫn hỏi Địch Mân.

      Vừa nãy Xích Sát nhắc tới, Tàn Nguyệt mới nghĩ đến, hai người còn là vợ chồng, sau này tránh được phải cùng phòng, Địch Mân phải ngay cả lúc ngủ, cũng mang cái mặt nạ này chứ?

      Nàng mà mang, nhất định rất khó chịu, Tàn Nguyệt chưa từng mang mặt nạ, nhưng nàng phỏng đoán, thoải mái...

      “Xích Sát, luôn luôn mang nó!”

      Tại sao phải mang? Nghĩ đến vết sẹo xấu xí mặt, Địch Mân bỗng nhiên lo lắng, nếu Tàn Nguyệt thấy được, biết có sợ hãi ?

      Chắc là có? Vết sẹo kia, rất dài, cũng rất xấu xí. Thanh thúc , ít nhất phải năm sau, mới có thể dùng thuốc xóa...

      Môn chủ Mặc Sát Môn, cũng phải cần mang theo mặt nạ, chỉ khi xuất , hoặc là ở trước mặt người ngoài, bình thường mới mang theo, mà lúc còn lại, đều là tùy ý.

      Nhưng vẫn chưa từng lấy xuống, chưa từng!

      Ngay cả chính nhìn cũng cảm thấy được tự nhiên, huống chi là Tàn Nguyệt?

      tháo mặt nạ xuống, bất quá, cũng phải chờ vết sẹo mặt tốt hơn.

      muốn làm cho Tàn Nguyệt sợ , càng muốn để cho vết sẹo kia ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người.

      “A, Mân, ta... tôn trọng chàng...”

      Tàn Nguyệt muốn , ta muốn nhìn chút, nhưng nhìn mặt Địch Mân vui, nàng vội đem lời muốn ra khỏi miệng nuốt trở về.

      Nhưng mặt Địch Mân mang mặt nạ, giống như ngầm có ý kỳ hoặc gì đó, nhớ lúc mới thấy , chỉ lộ ra đôi mắt, lúc thấy bình thường, cũng là như vậy, nhưng mặt nạ mặt như vậy làm sao ăn cơm?

      Ngày đó tâm tình tốt, nàng cũng chú ý. Bất quá, lúc ăn cơm nàng có chú ý.

      Trong lòng cười tiếng, tâm tình khá nhiều, kéo cánh tay Địch Mân, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở người, Tàn Nguyệt cảm giác mình bây giờ hạnh phúc vạn phần.

      “Chàng ăn sao?”

      Nhìn bàn dọn xong hai món ăn, Tàn Nguyệt cầm chén lên, hiểu được hỏi.

      “Ta ăn rồi, đói bụng!”

      “A...”



      Chương 360: Tra tấn ngọt ngào 15



      mặt lên vẻ thất vọng, Tàn Nguyệt biết vị đồ ăn bàn, thầm than sót cơ hội tuyệt tốt.

      Buồn cười nhìn khuôn mặt ràng ảm đạm rất nhiều, Địch Mân đột nhiên cảm giác được, Tàn Nguyệt so với lúc đầu thay đổi rất nhiều. Gặp lại cảm giác quá mức ngọt ngào, nàng bây giờ, bớt chút lạnh nhạt trước đây, nhiều hơn ít nữ tử thẹn thùng. Chẳng qua là, bất kể nàng có dáng vẻ nào, nhìn trong lòng cũng cảm thấy thích, vô cùng thích.

      Đây là thê tử của , người vợ thương nhớ lâu lâu, nhìn đến đỏ ửng giăng đầy khuôn mặt nhắn, Địch Mân đột nhiên cảm giác được cổ họng căng thẳng, dòng nhiệt nóng từ tiểu phúc chậm rãi dâng lên, thân thể cứng đờ, cả người cũng cứng ngắc...

      Vội vàng đem ánh mắt từ người nàng dời , biết, nếu còn tiếp tục như vậy, chừng nhào tới, mạnh mẽ mà đem Tàn Nguyệt đưa đến trong ngực...

      Rũ mắt xuống, cảm giác được người là thích, đứng lên, nhanh chóng ra ngoài...

      “Môn chủ, chàng muốn ...”

      Thấy đứng lên, Tàn Nguyệt bất an hỏi.

      “Ta có chút chuyện, mình nàng ăn !”

      quay đầu lại, giọng lạnh lùng, sớm có ôn nhu vừa rồi, Tàn Nguyệt biết mình đắc tội chỗ nào, vừa rồi tất cả phải là hoàn hảo sao?

      Bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, dùng sức hút hút lỗ mũi, nước mắt ở trong hốc mắt xoay tròn.

      “Tàn Nguyệt, môn chủ có thể có chuyện...”

      Tần tỷ tới đây, vỗ vỗ bả vai Tàn Nguyệt, an ủi.

      “Vậy sao?”

      Tàn Nguyệt quay đầu lại, cảm kích nhìn vẻ mặt quan tâm của Tần tỷ, cười nhạt :

      “Ta nghĩ chắc là vậy, ngài ấy bề bộn nhiều việc...”

      Xoay người, nhìn bàn, lại ăn trôi nữa, Địch Mân tại sao phải đối với nàng như vậy, còn có tại sao thể tháo mặt nạ xuống? làm thế nào trở thành môn chủ nơi này?

      Bỗng nhiên trong lúc đó, Tàn Nguyệt cảm giác mình hoàn toàn hiểu Địch Mân. là phu quân của mình, vốn dĩ là tướng quân, làm sao có dính dấp với giang hồ?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 361: Tra tấn ngọt ngào 16



      , nay như là nhận biết mình, có phải cũng nên ít nhiều gì đó với nàng hay ? Chứ phải giống như bây giờ, chính mình đối với bất kể cái gì cũng biết.

      “Tần tỷ, môn chủ vẫn thường ở đây sao? Muội muốn , tới nơi này bao lâu?”

      Đè nén được bất an trong lòng, Tàn Nguyệt thử hỏi.

      “Muội môn chủ sao? Ngài ấy vẫn thường ở, Mặc Sát Môn thành lập hơn hai mươi năm, trừ Chanh Sát muội gặp qua là tới chậm ra, còn lại vài cái phó sứ, đều là cùng sáng lập với môn chủ trước kia...”

      Tần tỷ kinh ngạc nhìn Tàn Nguyệt, hiểu :

      “Muội phải ngay cả Mặc Sát Môn làm cái gì cũng biết chứ?”

      Tàn Nguyệt lắc đầu, xấu hổ cười :

      “Muội vẫn luôn ở trong nhà, cho tới bây giờ cũng biết cái gì gọi là giang hồ...”

      “Ôi, trời ạ, muội còn biết Mặc Sát Môn... Tàn Nguyệt, muội cũng quá...

      Mặc Sát Môn là tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ. Chỉ cần ra tiền, vi phạm đạo nghĩa, Mặc Sát Môn có thể nhận. Mà chỉ cần Mặc Sát Môn nhận việc rồi, hai mươi năm qua chưa từng thất bại...”

      Cái gì?

      Sát thủ?

      Địch Mân bây giờ là sát thủ sao?

      Tâm Tàn Nguyệt gắt gao thu lên, Địch Mân là sát thủ!

      Địch Mân bây giờ là sát thủ!

      Địch Mân làm sao có thể là sát thủ được?

      Sát thủ, tổng hội làm cho người ta liên hệ cùng chỗ với tử vong, Địch Mân, chàng sau này chạy ở bên cạnh sinh tử sao?

      , đừng, chàng nên sống cuộc sống như thế, chàng là tướng quân, là đại tướng quân mọi người ca tụng, làm sao có thể...

      Làm sao có thể làm sát thủ chứ?

      Về phần Tần tỷ , Địch Mân vẫn luôn là môn chủ, trong lòng Tàn Nguyệt cũng có nghi vấn, lấy tuổi thọ của Địch Mân, là tuyệt đối có khả năng ở trong này hai mươi năm, trong đó, khẳng định có hiểu lầm gì nàng biết.

      “Tần tỷ, sát thủ..., cái này phải là rất nguy hiểm sao?”

      Áp chế trái tim càng lúc càng đập lợi hại, Tàn Nguyệt làm sao che dấu được, vẻ lo lắng mặt.

      “Đúng vậy, có nguy hiểm, nhưng...”

      “A, đây phải Tàn Nguyệt sao? gì mà hưng phấn thế...”



      Chương 362: Tra tấn ngọt ngào 17



      Chanh Sát bỗng nhiên bước đến, cắt đứt lời Tần tỷ ..., cũng trừng trừng mắt nhìn Tần tỷ cái, Tần tỷ giúp sửa sang lại rau xanh, Tàn Nguyệt thở dài, miễn cưỡng cười :

      , có gì...”

      có gì mới là lạ?

      Chanh Sát bĩu môi, đôi mắt đánh giá Tàn Nguyệt vẻ mặt vẻ khẩn trương, nàng bỗng nhiên tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, thấp giọng :

      “Muội còn chưa ra ngoài dạo phải ? Hay là ta đưa muội ra ngoài...”

      Vừa , còn vừa nháy mắt mấy cái với Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bất an muốn chối từ, nhưng nghĩ lại, Chanh Sát nhìn qua tuy rằng dễ chuyện, vừa rồi lời của nàng và Tần tỷ cũng biết nàng ấy nghe được bao nhiêu, nay hẹn mình như vậy, chắc là cũng có lời gì muốn ?

      Gật gật đầu, Tàn Nguyệt theo sát sau nàng ấy ra.

      Mặc Sát Môn chiếm diện tích rất rộng, từ địa hình mà xem, chắc là ở ngọn núi, nơi này cơ bản nhìn tới mấy cây hoa, nhiều nhất vẫn là cây cối.

      Mặt bẩn, xem ra là thường xuyên có người quét tước, nhưng kỳ quái là, chung quanh lại nhìn tới vài người...

      Chuẩn xác mà , từ nãy tới giờ, Tàn Nguyệt căn bản cũng chưa từng gặp ai.

      “Kỳ quái? Ở nơi này, cơ bản đều là nam, căn bản cũng có mấy người phụ nữ, cho nên, chung quanh đều là dương cương vô cùng, hoàn toàn cảm giác được hơi thở nữ tính.”

      Chanh Sát thản nhiên nở nụ cười, nàng ấy cười đẹp lắm, Tàn Nguyệt vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ấy cười như vậy.

      “Chanh phó sứ...”

      , muội vẫn gọi ta là Chanh Sát . Bọn họ biết thân phận của muội, nhưng ta biết. là thiếu chủ của chúng ta, nếu bàn về quy củ, ta nên gọi muội là thiếu chủ phu nhân...”

      Đánh gãy lời Tàn Nguyệt..., Chanh Sát ôn hòa, nghe được từ thiếu chủ, Tàn Nguyệt lập tức vội vàng hỏi:

      là thiếu chủ?”

      “Đúng vậy, là thiếu chủ, là thiếu chủ lão môn chủ tự mình thông báo...”

      Chanh Sát vẫn cười nhạt như cũ, hôm nay tính tình của nàng ấy tốt lắm, giờ nàng mới phát , ra nàng ấy chuyện cũng có thể ôn nhu như vậy.

      “Môn chủ nhất định phải mang mặt nạ sao? Địch... Môn chủ vì sao vẫn luôn mang theo mặt nạ, như vậy khó chịu sao?”



      Chương 363: Tra tấn ngọt ngào 18



      Đối với Địch Mân mà ..., Tàn Nguyệt cảm thấy có điểm là lạ, làm môn chủ phải mang theo mặt nạ, cả ngày như vậy, chẳng phải là quá mệt mỏi?

      “Tàn Nguyệt, muội nên tự mình hỏi ngài ấy. Có lẽ ngài ấy cho muội biết...”

      , nàng cũng rất muốn nhìn dáng vẻ thiếu chủ chút, chỉ là đều có cơ hội. Bất quá, hôm nay nàng hẹn Tàn Nguyệt ra, cũng phải vì chuyện này.

      “Tàn Nguyệt, gần đây muội cảm thấy trong người thế nào?”

      Ngày đó khi xem mạch, nàng cũng cảm giác đúng, nhưng, lúc ấy thiếu chủ rất sốt ruột, hơn nữa cũng chưa khẳng định, nên nàng ra, nay ra có thể ...

      Trong người, Tàn Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, khẽ cười :

      “Tốt lắm...”

      Bỗng nhiên, nhớ tới Chanh Sát cũng có y thuật, hay là ngày hôm qua nàng ấy xem ra cái gì?

      thể nào, nàng là uống loại thuốc đó, nhưng thuốc này cũng có thể chẩn đoán ra sao?

      “Chanh Sát, tỷ ...”

      Nụ cười mặt đột nhiên cứng đờ, trong người Tàn Nguyệt run run, đôi mắt nóng bỏng nhìn Chanh Sát, gấp giọng :

      “Có thể trị liệu ?”

      Chanh Sát lắc đầu, thấy mặt Tàn Nguyệt lộ ra biểu tình thất vọng, nàng thở dài:

      “Kỳ , mọi việc cũng thể quá mức tuyệt đối, cũng hẳn là ...”

      hẳn? Nàng ấy nhất định là an ủi mình!

      Tàn Nguyệt thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy ánh mặt trời cũng tính là rất tốt, toàn thân đều lạnh buốt.

      “Muội hiểu, muội hiểu mà...”

      Khi uống thuốc, vì trong lòng có hi vọng, uống xong cũng thấy đau đớn, khổ sở, sau đó, liên tục hơn mười ngày thân mình cũng sao, cũng thấy gì, nhưng hôm nay...

      Khẽ cắn môi, trời đối với nàng, cuối cùng là có quá nhiều chiếu cố, cuộc đời của nàng, vốn là thê thảm, cho tới bây giờ, vẫn như thế...

      “Tàn Nguyệt, vậy là thuốc gì?”

      đành lòng thấy nàng hao tổn tinh thần như thế, Chanh Sát thấp giọng hỏi.

      “Cụ thể, muội cũng lắm, nhưng người đó , sau khi uống thể có con...”

      “Người đó? Là thái tử?”

      Sắc mặt Chanh Sát trầm xuống, sát khí trong mắt bắn ra, Tàn Nguyệt thở dài:

      phải, là Lâm quý phi...”



      Chương 364: Kéo hoàng thượng hạ đài



      Lâm quý phi?

      Cách đó xa, có người nắm chặt tay, khuôn mặt dưới mặt nạ bằng đồng, nổi lên lạnh lùng.

      Lâm quý phi? Lại là bà ta? đúng là Hồn Bất Tán.

      “Lâm quý phi? Tại sao bà ta phải cho muội uống thuốc?”

      Dường như, trong cung giấu rất nhiều chuyện, nghĩ đến lúc bọn họ kiểm tra lại tư liệu lần trước, đôi mày thanh tú của Chanh Sát hơi nhíu, thấp giọng hỏi.

      “Chuyện này... Kỳ , là muội cẩn thận, làm thái tử bị thương, thái tử sau này, có khả năng rất khó có con...”

      Tàn Nguyệt ngập ngừng, nhưng đại thế nàng ý tứ, Chanh Sát cười tiếng:

      như vậy, cũng là quá khứ. Tàn Nguyệt, muội cũng cần quá nản lòng, ta nhất định tìm cách chữa khỏi cho muội...”

      ***


      “Thanh thúc, sao thúc lại tới?”

      Nghị đường, Địch Mân đứng lên, nhìn nam tử cũng mang mặt nạ bằng đồng, cung kính .

      “Qua đây xem xem! Địch Mân, đối với tất cả những chuyện ở đây, quen chưa?”

      Thanh đánh giá Địch Mân, khác nhau với mấy ngày trước, ta bây giờ, tuy rằng vẫn trầm ổn, nhưng ông có thể cảm giác được, trong giọng của ta, mang theo vui sướng nhàn nhạt.

      “Cũng được, phải khó lắm...”

      Địch Mân cúi đầu, biết Thanh thúc tới đây, tất nhiên là có chuyện gì muốn nhắn nhủ. giờ ông ấy cơ bản có võ công gì, ra chuyến, là nguy hiểm.

      Còn có dì Ngọc, mình ở trong cốc, cũng yên tâm lắm.

      “Vậy là tốt rồi! Địch Mân, Mặc Sát Môn là tâm huyết cả đời của Thanh thúc, Thanh thúc hi vọng, ngươi có thể khiến nó phát triển rộng lớn...”

      Bàn tay to vỗ vai Địch Mân, Địch Mân vội vàng gật đầu:

      “Mạng của Địch Mân là Thanh thúc cứu, đời này, sau này còn Địch Mân nữa, Địch Mân chính là Xích Sát, nhất định phát dương quang đại Mặc Sát Môn!”

      Về phần Đại Quân vương triều, có khả năng trở về, người chết, người cả đời trung thành, cuối cùng lại chết trong tay người nguyện trung thành, làm sao có thể chút khúc mắc trở về tiếp tục bán mạng cho bọn họ?

      “Chuyện ngươi rơi xuống vách núi, đều tra được rồi sao?”

      Thanh thở dài, trong ánh mắt lên vẻ hận ý, nhưng Địch Mân cúi đầu, nên phát giác ra.



      Chương 365: Kéo hoàng thượng hạ đài 2



      “Thanh thúc, tra được rồi, là thái tử gây nên...”

      “Thái tử?”

      Thanh nhướng chân mày, bỗng nhiên cười ha ha:

      “Thái tử, thái tử gây nên?”

      Lặp lại mấy lần, Địch Mân kinh ngạc nhìn ông ta, Thanh thúc luôn luôn lạnh nhạt như nước, sao đột nhiên có thể kích động như vậy.

      “Địch Mân, ngươi cho rằng hoàng thượng Đại Quân là cái bao cỏ sao?”

      Nghe được có người chửi bới hoàng thượng, mặt Địch Mân lên vẻ vui, Thanh thúc ngưng cười:

      “Nếu phải ông ta thầm đồng ý, ngươi cảm thấy thái tử có thể ra tay sao?”

      Địch Mân ngẩn ra, hoàng thượng đồng ý, cách khác hoàng thượng cam chịu, làm sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?

      Thân mình cao lớn lảo đảo, Địch Mân kinh ngạc nhìn Thanh thúc, bất an :

      “Thanh thúc, chuyện này...”

      “Địch Mân, ngươi rất thông minh, ngươi ngu ngốc, lời của ta, ngươi cũng đoán được mà...”

      ép buộc , vì ông hiểu được chấp nhất của Địch Mân, ông chỉ thản nhiên nhìn Địch Mân, nhìn nam tử bi thương đầy người này...

      , đâu, hoàng thượng làm vậy, đối xử với ta như vậy...”

      Đến bây giờ, vẫn luôn hiểu , lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng, sắc mặt hoàng thượng ôn hòa, cho tới nay, đối với đều rất tốt, tốt vô cùng.

      “Địch Mân, đúng sai, trong lòng ngươi hẳn biết. Ta ép ngươi, ngươi cũng có thể tha hoàng thượng mạng, nhưng thái tử và Lâm quý phi, mạng của bọn họ thể giữ. cho cùng, hoàng thượng ngu ngốc, cũng nên xuống đài...”

      Vỗ vỗ đầu vai Địch Mân, Thanh thúc thản nhiên . Địch Mân ngẩn ra, bất an xoay người lại, vô cùng nghiêm túc đánh giá Thanh:

      “Thanh thúc, ý của thúc là... Tạo phản?”

      Thanh thúc nhìn Địch Mân, chợt cười to :

      phải, ta chỉ là kéo hoàng thượng xuống, cũng ngươi cướp lấy, chưa tính là tạo phản!”

      “Nhưng, hoàng thượng ngài ấy...”

      Địch Mân há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy có chút thở nổi, tìm thái tử và Lâm quý phi tính sổ, giết bọn họ miễn cưỡng cũng có thể. Nhưng, cũng cần lôi kéo hoàng thượng hạ đài.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 366: Kéo hoàng thượng hạ đài 3



      “Ta , hoàng thượng ngu ngốc vô đạo, yếu đuối vô năng. Địch Mân, ngươi ở trong triều đình, chắc là hiểu được thế cục của triều đình bây giờ, Lâm gia nắm giữ phần lớn triều chính, ngươi cho là, lúc này hoàng thượng động tới Lâm gia được sao?”

      Thanh thúc hừ lạnh tiếng, hoàng thượng, nếu phải ông ta, Ngọc Nhi sao có thể rơi vào tình trạng bây giờ? Nếu phải ông ta, lúc trước ông và Ngọc Nhi cũng sớm thành thân rồi, đến tận bây giờ cũng...

      Mà Địch Mân, ông đối xử tốt với , chỉ là vì Ngọc Nhi, nếu phải vì Ngọc Nhi, ông mới lười cứu .

      Hừ, nghĩ đến tất cả những chuyện lúc trước, trong trẻo mà lạnh lùng hừ tiếng, để cho Địch Mân kéo hoàng thượng xuống, nếu có thể giết ông ta rất tốt!

      Rất muốn nhìn xem, hoàng thượng bị Địch Mân kéo xuống ngai vàng có dáng vẻ gì, cũng rất muốn nhìn chút, hoàng thượng bị con của mình giết chết ra dáng vẻ gì nữa...

      Nhưng, những điều này chính là trả thù, chỉ là trả thù mà thôi. Nếu Ngọc Nhi biết, nàng ấy đồng ý, tuyệt đối đồng ý...

      “Thanh thúc, ta giết Lâm quý phi, diệt Lâm gia...”

      muốn làm loạn thần tặc tử, giết Lâm gia, giết chết Lâm quý phi, bây giờ đối với , cũng phải việc khó.

      “Ám sát sao? Tốt, tốt lắm, cũng khó. Nhưng Địch Mân, ngươi cho là Lâm gia dễ diệt như vậy sao? Bọn họ có hơn mười năm căn cơ, nếu chỉ ám sát là có thể giải quyết, ta làm lâu rồi...”

      Ánh mắt của Thanh tối sầm lại, là thiên tính của tình cha con sao? ta muốn giết hoàng thượng, nhưng hoàng thượng, có bao giờ suy nghĩ đến ta?

      “Đúng rồi, Địch Mân, nghe ngươi đưa Nguyệt Nhi quay về đây?”

      Việc kia, cũng thể ép ta quá chặt, Thanh tiếp tục quấn quýt, giọng lại khôi phục lạnh nhạt trước kia.

      “Đúng vậy, Thanh thúc!”

      “Địch Mân, ngươi cũng biết, trước khi Tàn Nguyệt thành thân, Lâm quý phi làm gì với nàng ấy?”

      Địch Mân sửng sốt, chuyện này Tàn Nguyệt , dường như cũng chỉ dùng mạng người Địch gia uy hiếp nàng hòa thân.

      biết sao? Ngoài uy hiếp ra, bọn họ còn cho Tàn Nguyệt uống thuốc thể sinh con... Biết tác dụng của loại thuốc này ? Mặc dù người chết, nhưng các ngươi hòa hảo rồi, nàng ấy cũng thể có tài cán sinh con cho ngươi...”



      Chương 367: Kéo hoàng thượng hạ đài 4



      thể sinh con?

      Địch Mân đau xót trong lòng, nghĩ đến ngày đó ở trong mưa, Tàn Nguyệt bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy Chanh Sát hỏi kích thích Tàn Nguyệt như thế nào, vẫn luôn buồn bực, bây giờ nghĩ lại, đây mới là ngọn nguồn Tàn Nguyệt thương cảm?

      Nhưng, Thanh thúc và Tàn Nguyệt, chắc là cũng biết nhau, đối với người quen thuộc, Tàn Nguyệt cũng chuyện này, làm sao ông ấy có thể biết được?

      Trăm mối vẫn có cách giải, giờ Địch Mân cũng thừa tâm suy nghĩ điều đó, Tàn Nguyệt chưa chuyện đó, chắc là cũng muốn để lo lắng!

      Nhưng, Tàn Nguyệt ngốc, vì sao nàng giấu những lời này ở trong lòng, chúng ta là vợ chồng, ta là phu quân của nàng, có chuyện gì, nàng đều phải cho ta biết, cùng nàng chia sẻ.

      Đau lòng khó chịu, nhìn vẻ mặt Địch Mân đau đớn, Thanh thúc thở dài:

      “Địch Mân, ngươi nên tin tưởng y thuật của Chanh Sát, chừng có thể chữa khỏi. Chuyện vừa rồi ta với ngươi, tự ngươi suy nghĩ, ta bức bách ngươi. Nhưng, Thanh thúc bảo ngươi làm vậy, phải là vì chính mình, làm vậy là vì dân chúng trong thiên hạ!”

      Trong mắt lóe lên giảo hoạt trước giờ chưa từng có, Thanh cười nhìn Địch Mân, tiếp tục :

      “Lâm gia nắm quyền, cũng phải chuyện năm hơn, lớn là quan viên, là dân chúng, lợi hại có bao nhiêu, ngươi cũng phải hiểu , Địch Mân, ta hại ngươi đâu. Đúng rồi, dì Ngọc muốn gặp ngươi, lựa chút thời gian, mang theo Nguyệt Nhi của ngươi gặp muội ấy !”

      Ngọc Nhi, muội mất ký ức, mặc dù là mất ký ức , nhưng muội đối với Địch Mân, vẫn tốt như vậy. Nếu muội biết thân phận của Địch Mân, có lẽ muội càng cao hứng?

      Nay, thuốc cũng luyện gần xong rồi, luôn do dự, có nên cho muội khôi phục trí nhớ trước đây hay ?

      Khôi phục sao?

      Khôi phục rồi, muội nhớ lại tất cả những chuyện trước kia, cũng nhớ lại ta, muội có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ta hay , im lặng cùng ta, toàn tâm toàn ý ỷ lại ta?

      Có nên ?

      Ngọc Nhi , năm đó ông biết. Nhớ lúc ấy, ông dùng chim bồ câu cho bà biết, Lâm quý phi muốn hại bà, muốn đưa bà rời , nhưng bà đồng ý...

      Đơn giản là, bà tin tưởng, hoàng thượng bà, hoàng thượng bảo vệ bà, bảo vệ mẹ con họ.



      Chương 368: Kéo hoàng thượng hạ đài 5



      Nhưng kết quả sao? Khi bà bản thân trúng kịch độc, hoàng thượng ở nơi nào?

      Khi bà bị người ta đuổi giết sắp mất mạng, hoàng thượng ở nơi nào?

      Khi bà lâm chung uỷ thác, rơi xuống vách núi, bị chôn sống, hoàng thượng làm gì?

      Ông ta ở trong cung, ở trong ôn nhu hương của ông ta, thậm chí ông ta tin rằng, bà phản bội ông ta, theo người khác bỏ trốn...

      Bà si tình với ông ta, lại nhận ra si tình của ông. Ông điên cuồng cứu bà trở về, liều mạng bảo vệ bà mạng, nhưng bà mất ký ức, mất tất cả ký ức sau khi vào cung, chỉ nhớ , ông là sư huynh của bà, là người thân duy nhất của bà giờ.

      Đến khi cứu Địch Mân trở về!

      Mỗi lần thấy bà thất thần nhìn Địch Mân, ông thực sợ hãi bà lại đột nhiên nhớ ra cái gì, nhớ tới những đau đớn trước kia, nhớ tới đứa con bà dùng mạng che chở này.

      Nhưng ông vô lực ngăn cản, vì bà, ông thậm chí cam tâm tình nguyện mất nội công nhiều năm, thiếu chút nữa thành kẻ tàn phế.

      Nhưng, đều là cam tâm tình nguyện, chỉ cần bọn họ có thể gắn bó làm bạn như vậy, ông cũng đủ hài lòng.

      Ngọc Nhi, ta đây làm thế có phải rất ích kỷ ? Nếu có ngày, muội khôi phục trí nhớ, muội có hận ta ?

      Rầu rĩ bước ra khỏi phòng, chỉ là muốn dạo chung quanh, vài bước, lại phát giác có người ở phía sau theo dõi mình.

      Thanh chưa quay đầu lại, nghe được đây phải là bước chân rất mau , ông biết, người theo phía sau có võ công gì. Mà Mặc Sát Môn, duy nhất có võ công chỉ có người...

      Tàn Nguyệt, thê tử của Địch Mân, nữ tử vẫn luôn làm cho Địch Mân tâm tâm niệm niệm ghi nhớ.

      Cả hai vướng bận, ý hợp tâm đầu, bọn họ rất hạnh phúc, mặc dù mặt Địch Mân có sẹo, Tàn Nguyệt thể sinh con...

      Cố ý thả chậm bước chân, để tránh người phía sau bị bỏ rơi, dù là như thế, Tàn Nguyệt cũng thở hồng hộc.

      “Ngươi...”

      Thanh đột nhiên dừng lại, Tàn Nguyệt kịp tránh, cứ như vậy xuất trong tầm mắt của ông.

      “Ngươi phải Địch Mân?”

      Bị nắm hết!

      Tàn Nguyệt có chút xấu hổ mặt, đôi mắt mất tự nhiên đánh giá nam tử mang mặt nạ giống Địch Mân.



      Chương 369: Kéo hoàng thượng hạ đài 6



      “Làm sao ngươi biết?”

      Giọng tăng cao, nữ tử này, so với trong tưởng tượng của ông, ra thông minh hơn chút.

      “Cảm giác thôi! Tuy hình dạng của các người giống nhau, đại thể vừa nhìn cũng rất giống, nhưng cho người ta cảm giác khác nhau!”

      Tàn Nguyệt cau mày, vẻ mặt thành .

      “A, vậy sao? Vậy tại sao ngươi muốn theo dõi ta?”

      nhàng điềm tĩnh nhìn Tàn Nguyệt, đánh giá con ngươi lóe ra vẻ sáng tỏ của nàng...

      “Ta... Có phải ngài mới là môn chủ chân chính của Mặc Sát Môn ?”

      Tổng cảm giác, Địch Mân nên thuộc về nơi này. Nếu ông ta là môn chủ, mà Địch Mân là môn chủ giờ, có phải cũng , Địch Mân là...

      “Là ngài cứu Địch Mân?”

      Ánh mắt vừa nâng lên, trong đầu Tàn Nguyệt sáng ngời, giống như cũng chỉ có nguyên nhân này, mới có thể làm cho Địch Mân ở lại đây...

      “Ha ha, nương, ngươi muốn hỏi, là ta uy hiếp Địch Mân ở đây làm chuyện này?”

      Tàn Nguyệt đỏ mặt lên, vừa rồi là nàng nghĩ như vậy, chỉ là ngờ bị ra như thế, có loại xấu hổ bị người ta nhìn thấu.

      “Tàn Nguyệt, ngươi gọi là Tàn Nguyệt? Địch Mân vẫn luôn nhắc tới ngươi. Ta là ân nhân cứu mạng của , nhưng tới nơi này, cũng là ta bức bách ...”

      cười nhạt, mắt sắc đánh giá Tàn Nguyệt lát, khẽ cười :

      “Ngươi rất thông minh, nhưng...”

      Câu kế tiếp chưa , có điều Tàn Nguyệt cũng biết ý của ông ta, nàng thấp giọng :

      “Ta tin ngài, còn có, cám ơn ngài cứu Địch Mân...”

      Nên cám ơn ông ta, nếu có ông ta, giờ Địch Mân của nàng chỉ sợ cũng...

      “Đừng khách sáo, cứu chính là duyên phận...”

      Ánh mắt nhìn về phía Địch Mân tới cách đó xa, thấp giọng :

      đến đây, bảo trọng...”

      Ai tới?

      Tàn Nguyệt khó hiểu quay đầu, thấy Địch Mân tới, nàng vui vẻ cười, lại quay đầu người đeo mặt nạ đồng vừa rồi còn thấy tung tích đâu nữa.

      “Địch Mân...”

      Bốn phía có người, Tàn Nguyệt giọng gọi.

      “Tàn Nguyệt, sao nàng chạy tới nơi này?”

      Giữ chặt tay Tàn Nguyệt, Địch Mân mỏi mệt hỏi.



      Chương 370: Kéo hoàng thượng hạ đài 7



      “Ta thấy ông ấy và chàng rất giống, nên theo. Địch Mân, là ông ấy cứu chàng sao?”

      “Trở về ...”

      Địch Mân thở dài, phải Tàn Nguyệt có vấn đề, Tàn Nguyệt gật gật đầu, cũng cố chấp hỏi tiếp.

      “Tàn Nguyệt...”

      Trở lại trong phòng, Địch Mân bỗng nhiên ôm chặt lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt kinh ngạc, nhưng cũng giãy giụa, chỉ là thuận theo dựa vào trong lòng , lúc này Địch Mân rất bình thường, có lẽ gặp phải việc khó gì.

      “Mân, chàng làm sao vậy?”

      Thở dài, Tàn Nguyệt cuối cùng nhịn được, trong tiếng mang theo chút lo lắng.

      “Nguyệt Nhi, đêm nay ta cần ra ngoài chuyến, có lẽ mấy ngày nữa mới có thể về, chờ ta nhé...”

      Đêm nay?

      Nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ sắp xuống núi, trong lòng Tàn Nguyệt lên nhiều bất an, đêm nay phải sao? Phải ra ngoài giết người?

      Sát thủ, bọn họ đều lấy giết người làm chức nghiệp, có phải hay ...

      Nghĩ đến cảnh máu tanh kia, lòng dạ Tàn Nguyệt sợ hãi, bất lực, càng nhiều hơn là lo lắng.

      “Nguyệt Nhi, yên tâm, ta sao, rất nhanh trở về...”

      Cúi đầu giọng nỉ non ở bên tai, sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, trong đầu bỗng nhiên lên, lâu lâu trước kia, lúc Địch Mân xuất chinh, cũng ôm lấy mình như vậy, tự với mình rất nhanh có thể trở về...

      Lời vẫn còn bên tai, nhưng lúc đó Địch Mân lại đúng hạn trở về, thậm chí, thiếu chút nữa chết ở bên ngoài...

      , đừng ra ngoài, đừng ra ngoài mà, Mân... Đừng ra ngoài, được ?”

      Trong mắt, có nước mắt nhàng chảy xuống, giọt người Địch Mân, nóng nóng, ấm áp.

      sao đâu, Nguyệt Nhi, ta chỉ muốn kiểm số...”

      Địch Mân thở dài tiếng, biết, Tàn Nguyệt lo lắng. Cho nên ban đầu, liều chết cũng muốn nhận Tàn Nguyệt.

      “Ta... Được, Mân, ta ủng hộ chàng!”

      Khẽ cắn môi, tuy đồng ý nhưng vẫn lo lắng vô cùng, có điều Địch Mân quyết định, nàng chỉ có thể ở trong nhà cầu nguyện cho , chứ thể ngăn cản , khiến lo lắng cho mình...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :