1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 296: nhẫn



      “Ngài...”

      Bàn tay bất tri bất giác đưa lên, chỉ muốn vuốt ve gương mặt của nàng, xoa xoa chỗ sưng ở má, muốn hỏi câu, hỏi tiếng, Nguyệt Nhi, còn đau ? Còn đau ?

      Nhưng ra, Tàn Nguyệt sớm lui về phía sau bước, đôi mắt bất an nhìn :

      “Ngài...Ngài muốn làm gì?”

      Nhìn đôi mắt phòng bị kia, ánh mắt hoảng sợ, lòng Thái Tử đột nhiên đau xót:

      “Nguyệt Nhi, trong lòng của nàng hận ta như vậy sao? Chẳng lẽ ta là người như vậy sao?”

      Sau khi từ biệt, Tàn Nguyệt cố chấp gặp , cũng chuyện. Có câu: người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, cũng có câu trầm trồ khen ngợi thiệt thòi trước mắt, nàng muốn đúng vậy, nhưng nàng thể mở miệng

      Bởi vì mở miệng, kết quả chính là chọc giận , hậu quả chắc chắn chịu nổi.

      Nghĩ đến đêm đó, nghĩ đến cảnh mất đứa , nghĩ đến cảnh máu chảy, nghĩ đến

      Lòng của nàng vẫn như cũ run run! Vẫn như cũ rất đau!

      Nếu phải người như vậy, con của nàng làm sao có thể mất. Nàng sao lại lưu lạc bên ngoài?

      “Ta bảo vệ nàng, nàng yên tâm nghỉ ngơi !”

      Loảng xoảng tiếng, cửa lại bị khóa. Tàn Nguyệt quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu

      bảo vệ nàng, nhưng Lâm Quý Phi đồng ý sao? Hạo Nguyệt bỏ qua sao? Còn có Hoàng Thượng?

      Hoàng Thượng làm thế nào? Nếu quả chứng thực tội danh, phủ tướng quân làm sao bây giờ? Tướng phủ nên làm cái gì bây giờ?

      Tướng phủ chắc sao chứ? Dù sao cũng còn có Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt có thể bảo vệ Tướng phủ

      Chỉ có phủ tướng quân, cha mẹ của Địch Mân, nàng muốn bảo vệ họ?

      Bước đến bên giường, Tàn Nguyệt lẳng lặng ngồi xuống, hai tay vòng qua chân, đôi mắt si ngốc nhìn mặt đất:

      Giờ hay lắm, Tiểu Mạt cũng rồi, chỉ còn lại có mình, đơn ở nơi này chờ đợi, chờ đợi vận mệnh của mình

      Tiểu Mạt sao chứ? Có nên tin lời của Thái Từ, dù sao giờ nàng cũng còn ai có thể tin, phải sao?

      Tiểu Mạt, , chạy xa, đừng trở về nữa, vĩnh viễn cũng đừng trở lại.



      Chương 297: Tội chết khó thoát



      “Dừng tay.”

      Bước khỏi sân, ra xa, thấy có hai nha đầu đánh người. Thái Tử muốn để ý nhưng nhìn thấy quần áo quen thuộc, khỏi nhíu nhíu mày, bước tới

      “Thái Tử.”

      Tất cả mọi người sợ tới mức quỳ xuống, Thái Tử nhìn đám người Lâm Quý Phi, vội vàng cúi người xuống

      “Phái nhi, nô tài này to gan lớn mật, mẫu phi bất quá mới phải giáo huấn nàng ta”

      Vừa rồi sang đây xem tiện nha đầu kia, nghe Thái Tử ở bên trong, Lâm Quý Phi cũng cho người thông báo, bản thân đứng ở ngoài cửa, hai người chuyện bên trong bà đều nghe rành mạch!

      Tay nắm chặt lấy, tức giận đứa nhi tử của mình si tình, cũng hận người đàn bà kia dụ dỗ!

      Rất muốn lập tức giết chết nữ tử kia, nhưng lý trí cho bà biết, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

      Bước rời , nhìn thấy mấy người bắt giữ nha đầu này, có ai. Cơn tức ở đâu lại ập đến đổ lên đầu nha đầu này.

      Thái Tử liếc mắt nhìn Tiểu Mạt cái, thấp giọng :

      “Mẫu phi, con hứa với Tàn Nguyệt tính toán với nha đầu này”

      Mặt của nàng ta sưng phồng lên, khóe miệng hồng hồng. Đây là kết quả việc trị tội của mẹ mình. Tiểu Mạt chật vật như vậy, nếu để cho Tàn Nguyệt biết...

      “Tàn Nguyệt? Lại là nha đầu kia! Phái Nhi, nàng ta hại con còn chưa đủ thảm sao? Chừng nào con mới có thể tỉnh, thấy ràng bộ mặt của nàng ta?”

      Lâm Quý Phi tức giận hừ tiếng, chẳng trách nhìn thấy Hạo Nguyệt che miệng rời . Chuyện như vậy ai thấy được cũng tức giận, huống chi là phụ nữ có thai?

      “Mẫu phi, con hiểu, nhưng...”

      Trong mắt lên vẻ khó xử, Thái Tử bất an ngẩng đầu, thấp giọng :

      “Mẫu phi, nghe người chủ thẩm vụ án kia. Người xem có thể...”

      thể!”

      Lâm Quý Phi trợn mắt trừng trừng, tức giận :

      “Cố ý làm hại Thái Tử, có ý định mưu hại người nối dõi hoàng gia, bất kể thế nào đều là tội chết, con cái gì cũng cần

      “Nhưng, Hạo Nguyệt sao mà?”

      Vì bảo vệ Tàn Nguyệt, Thái Tử ăn khép nép dụ dỗ Lâm Quý Phi, Lâm Quý Phi hờn giận nhăn mặt nhíu mày



      Chương 298: Tuyệt thực



      “Phái Nhi, con có ý gì? Chẳng lẽ thế nào cũng phải có chuyện con mới có thể chết tâm sao? Đừng quên, đứa bé này của Hạo Nguyệt, đối với con quan trọng cỡ nào!”

      là bị ma quỷ ám rồi, xem ra kế sách của bà là chính xác, Tàn Nguyệt là tai họa, thể giữ lại!

      “Mẫu phi, người biết , con phải ý này”

      Thái Tử đến bên tai Lâm Quý Phi, giọng vài câu, Lâm Quý Phi ánh mắt sáng ngời, hiểu :

      “Con được, ta hứa với con, có thể giữ cho nàng ta mạng, nhưng Tàn Nguyệt”

      “Mẫu phi, con cam đoan, lần cuối cùng. Sau này, con và nàng ấy nhất đao lưỡng đoạn, còn liên quan.”

      Thái Tử giơ tay lên, vội vàng cam đoan

      “Được, cái này do chính con ? Bổn cung có thể nghĩ cách bảo vệ mạng của nàng ta, nhưng con cũng đừng quên con gì. Nếu , Bổn cung bất cứ lúc nào cũng thu lại lời !”

      Lâm Quý Phi khó xử nhìn Thái Tử, Thái Tử vội vàng gật đầu, biết, chỉ cần mẫu phi tình nguyện thả người, luôn có cách cứu Tàn Nguyệt.

      ***


      “Hoàng Thượng, đêm cũng dài, ngài nên nghỉ ngơi”

      Nhìn Hoàng Thượng nhíu mày suy ngẫm, Lâm Quý Phi ôn nhu cười, Hoàng Thượng nặng nề cảm thán tiếng:

      “Ninh Nhi thế nào rồi, vẫn dùng bữa sao?”

      Lâm Quý Phi lắc đầu, trong mắt tràn đầy thương :

      “Năm ngày rồi, ăn uống, giường cũng xuống được nữa rồi, Hoàng Thượng, có người chỉ cần ba ngày đủ nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?”

      Ninh Nhi là công chúa Hoàng Thượng thích nhất, hồn nhiên hoạt bát. Mọi người trong cung cũng rất thích nàng ấy.

      “Rót!”

      Ánh mắt Hoàng Thượng lạnh lùng, trong mắt lên vẻ đau lòng:

      “Sao nó chịu hiểu cho trẫm? Nó là công chúa, trẫm nuôi bọn chúng làm cái gì? phải là vì muốn”

      Hoàng Thượng bỗng nhiên dừng lại, thở dài:

      “Thôi, trẫm qua thăm nó!”

      Tẩm cung hoa lệ, giường lớn tinh mỹ, chăn phủ gấm màu hồng nhạt, màn màu trắng , ấm áp. Đây là tẩm cung của Trữ công chúa, cũng là công chúa duy nhất chịu xuất giá.

      “Ninh Nhi”

      Tiếng êm ái truyền đến. giường, người khó khăn mở mắt ra, nhìn bóng dáng màu vàng càng ngày càng gần, khàn khàn :

      “Phụ hoàng”



      Chương 299: Quỷ kế của Lâm Quý Phi



      Khát quá, đói quá!

      Năm ngày ăn uống, người của nàng còn chút sức lực, nếu phải mẹ làm như vậy có thể cần hòa thân, nàng sớm đứng lên ăn bữa cơm no đủ rồi.

      “Ninh Nhi, ngoan, đứng lên ăn chút gì nhé”

      Ăn cái gì?

      Nghe được Hoàng Thượng , Ninh Nhi nhắm mắt lại, hề để ý đến vẻ hiền lành của Hoàng Thượng, tức giận :

      “Phụ hoàng, Ninh Nhi muốn lập gia đình, muốn.”

      “Ninh Nhi!”

      Giọng lớn hơn nhiều, cũng nghiêm khắc hơn nhiều. giường, người run run hạ xuống, trong lòng sợ hãi, nhưng cố chấp mở mắt ra, tiếp tục trầm mặc

      “Ninh Nhi, con phải biết, đây là số mệnh của con. Ngoan, đứng lên ăn chút gì ?”

      Nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, Hoàng Thượng chậm rãi hạ thấp giọng, vẫn là phụ hoàng thương của nàng. Nhưng Ninh Nhi mở mắt, vẫn nằm nhúc nhích.

      “Ninh Nhi, đừng có cố chấp! Con phải biết, cho dù con chết đói, phụ hoàng cũng gả con

      Trong lòng Hoàng Thượng đau xót, kỳ , Minh Vương thế nào, ông so với ai khác đều hiểu , lãnh huyết vô tình, Ninh Nhi qua đó qua cũng chưa chắc sống ổn được, chẳng bằng giờ...

      “Hu hu...”

      Nhắm mắt lại, Ninh Nhi đau đớn khóc lên, Lâm Quý Phi cuống quít tiến lên, Ninh Nhi đứng dậy ôm lấy Lâm Quý Phi, khóc lóc, rất thê thảm.

      “Hoàng Thượng, Ninh Nhi vẫn còn con nít, người đừng dọa nó”

      Lâm Quý Phi sốt ruột thở dài, Hoàng Thượng cả giận :

      “Trẫm ăn ngay . Ái phi, nàng lo cho nó, trẫm còn có việc”

      “Hu hu, mẫu phi...”

      Ninh Nhi tiếp tục khóc, thấy Hoàng Thượng sắp rời , Lâm Quý Phi vội vàng :

      “Hoàng Thượng, kỳ cũng cần nhất định phải gả Ninh Nhi”

      Hoàng Thượng bước chân cứng đờ, thân mình ngẩn ra, ông khó hiểu quay đầu lại:

      “Ái phi có ý gì...”

      “Tìm người gả thay thôi!”

      “Phụ hoàng, mẫu phi, con có thể cần gả sao? có thể chứ? Con muốn gả, con muốn lập gia đình”

      Giống như người chết đuối vớ được đám bèo, đôi mắt Ninh Nhi sáng lên, nước mắt mênh mông hỏi

      thể! Quốc gia đại , phải trò đùa!”



      Chương 300: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 2



      Hoàng Thượng chau mày, Minh Vương cũng phải tên ngốc, người sống, làm sao có thể giấu giếm được ?

      “Hoàng Thượng , Ninh Nhi chết, muốn đưa qua, vậy trực tiếp đưa người chết qua!”

      Lâm Quý Phi thản nhiên cười, trong mắt lên vẻ khó xử:

      “Nô tì cũng muốn làm như vậy, nhưng Ninh Nhi là bảo bối của Hoàng Thượng, cũng là bảo bối của nô tì. Tìm người hòa thân, lúc rời khỏi nước ta phái người ám sát, thành vấn đề. Đến lúc đó, người của bọn họ hộ tống, xảy ra chuyện chúng ta cũng có thể tìm lý do chất vấn bọn họ, mà bọn họ đuối lý, tự nhiên cũng có lời nào để

      Hoàng Thượng nhăn mặt nhíu mày, kế sách này, dường như cũng biết, nhưng đây là hành động quang minh. Hơn nữa, biết là chết, cũng biết Minh Vương vô tình, ai tình nguyện gả qua đây?

      Hơn nữa, người lựa chọn này, nhất định phải tin cậy, thể tùy tiện lung tung, thể để lộ chút thông tin nào mới được

      “Chuyện này...”

      Hoàng Thượng do dự, Lâm Quý Phi để vào trong mắt, bà thầm nhéo Ninh Nhi phen, Ninh Nhi bò xuống giường quỳ đến trước mặt Hoàng Thượng:

      “Phụ hoàng, Ninh Nhi muốn gả, Ninh Nhi còn muốn hiếu thuận với phụ hoàng, còn muốn”

      Ninh Nhi khóc lóc than, Hoàng Thượng hít hơi:

      “Con dùng bữa trước , trẫm cần phải suy nghĩ”

      xong, Hoàng Thượng vội vàng rời . Thấy Hoàng Thượng xa, Lâm Quý Phi nâng Ninh Nhi dậy, khẽ cười :

      “Làm tệ, chắc có vấn đề gì đâu”

      “Cám ơn nương nương, cám ơn quý phi nương nương”

      Lâm Quý Phi, phải mẫu phi của nàng, bình thường đối với nàng cũng được tốt lắm, lần này bà ta bỗng nhiên tình nguyện giúp mình, làm cho Ninh Nhi có chút thụ sủng nhược kinh

      “Bổn cung cũng thương con từ có mẫu phi. Ninh Nhi qua hai năm nữa, Bổn cung giúp con tìm vị hôn phu tốt”

      Giọng xa dần, Ninh Nhi xuất thần nhìn bóng dáng Lâm Quý Phi rời , ảm đạm mặt, càng thêm có ánh sáng

      Thời gian ngày trôi qua rất nhanh, Tàn Nguyệt cứ ngồi như vậy, ngày đêm, động cũng động.

      Nơi này rất yên tĩnh, chút thanh cũng có, đến tiếng côn trùng kêu vang cũng nghe được, giống như chết lặng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 301: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 3



      Từ khi Thái Tử cũng trở lại, cũng ai tới đây đưa cơm.

      May mắn Tàn Nguyệt cũng cảm thấy đói, chỉ ngồi lẳng lặng

      Có lẽ, bọn họ đều quên, nơi này còn có người sống?

      Thở dài, giương mắt nghe được thanh hối hả bên ngoài

      Có người đến đây, rốt cục có người nhớ tới nàng, biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa?

      Sau lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn cửa mở ra, nhìn hơn mười người ăn mặc quần áo nha đầu tiến vào, tiếp theo hai nha đầu đỡ phụ nữ tuổi trung niên vào, phía sau có mười nha đầu theo.

      Trong nháy mắt, gian phòng đứng đầy người, cũng phải là phòng lớn. Vì đột nhiên nhiều người như vậy, chật hơn rất nhiều.

      “Điêu dân to gan, nhìn thấy quý phi nương nương còn quỳ xuống?”

      Giọng nghe quen quen. Đúng là công công ngày hôm qua có gặp, Tàn Nguyệt cười cười:

      “Dân nữ thỉnh an nương nương. Chỉ là ngồi đêm như vậy, đứng đều tê rần, là đứng dậy nổi”

      “To gan.”

      “Thôi!”

      Lâm Quý Phi khoát tay, ý bảo thái giám kia im miệng, hai mươi cung nữ trước sau đều lui ra, phòng trong cũng chỉ giữ lại hai cung nữ và vị công công kia.

      “Ngươi chính là Tàn Nguyệt?”

      Thanh nhã thoát tục, nàng ta là người có vẻ đẹp hút hồn, nhưng nhàng, ôn nhu, làm cho người ta nhịn được muốn thân thiết, nhịn được muốn bảo bọc nàng ta

      Nữ tử như thế này thế gian ít có, chẳng trách Phái Nhi si mê nàng ta như vậy

      Nếu, lúc trước bị gả lầm là tốt biết bao! Đó là con dâu của mình, mà Phái Nhi cũng có thể giữ khuôn phép, thành thành làm chuyện nó nên làm

      Chứ phải, cả ngày...

      Hồ nháo như vậy!

      Trong lòng suy nghĩ, Lâm Quý Phi thầm nghĩ ý trời trêu ngươi. Đối với nữ tử này, có lẽ bà có cảm tình, nhưng cũng chỉ là chút, thể ngăn cản bà báo thù!

      Tàn Nguyệt nhàng, Tàn Nguyệt cũng là người rất có tâm cơ!



      Chương 302: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 4



      biết, khi ngươi đến nơi đó, khi ngươi nhìn thấy nhiều người đàn ông như lang hổ như thế, ngươi còn có thể trấn định như vậy hay ?

      Khi bọn chúng đám người thân của ngươi leo lên bò xuống, thân thể của ngươi dơ bẩn chịu nổi, ngươi còn có thể lạnh nhạt như vậy hay ?

      Bỗng nhiên, bà cảm thấy cái kế hoạch kia của bà cũng được ổn lắm. Phải thay đổi thôi

      Nữ tử thanh lâu, có lẽ rất thảm, nhưng trong này tiếp xúc nhiều người, tỷ lệ nàng ta chạy trốn cũng khá lớn.

      Tiếp xúc ít người, thể trốn, có ngăn cách, chỗ tốt nhất, phải nơi đó, mà là...

      Quân doanh!

      đóa hoa đẹp như vậy, đóa hoa mềm mại, đưa cho bọn họ, chiêu đãi bọn họ, đám binh sĩ trường kì kháng chiến, được phát tiết nhất định cao hứng

      Vô cùng cao hứng! Vô cùng phấn chấn!

      Bọn họ cảm ơn bà, nhất định!

      Mà Tàn Nguyệt, cũng nhớ kỹ bà, càng nhớ kỹ nếu đắc tội với bà chịu kết quả gì.

      Bà cũng biết, chết đáng sợ, đáng sợ là, sống bằng chết

      Khóe miệng cao hứng nhếch lên, thậm chí, tự giác tràn ra vạn phần cười đắc ý

      Nhìn bà ta cười, nghe giọng của bà ta, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác lạnh cả người, da gà nổi lên

      Tiếng cười kia như quỷ ám mà thần thái của bà ta vô cùng quỷ dị

      “Nương nương có chuyện gì cứ thẳng với Tàn Nguyệt!”

      “Bổn cung biết! Ngươi làm hại hoàng nhi của ta. Nay thân mình chưa khỏi hẳn, còn mưu hại cả đứa của Thái Tử, nhiêu đó ngươi đều nhận tội chứ?”

      Lâm Quý Phi thu hồi nụ cười mặt, đôi mắt phẫn hận nhìn Tàn Nguyệt

      “Nương nương cũng biết, cơm có thể ăn bậy, nhưng thể lung tung. Nương nương như vậy, xin hỏi có chứng cớ gì?”

      Tàn Nguyệt nhíu mày, giọng nhàng, chút nào sợ hãi

      Vừa rồi nhìn mấy nha đầu ra ngoài, Tàn Nguyệt chỉ biết, lời Lâm Quý Phi lần này, nhất định có ý khác.

      Nếu công thẩm, cần phải cho lui những cung nữ này. Mà bên người bà ta bây giờ hẳn đều là tâm phúc của bà ta?

      Để lại ba người với bà ta cũng là vì sợ chết. Lâm Quý Phi, bà cũng phải rất để mắt Tàn Nguyệt chứ?



      Chương 303: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 5



      Tàn Nguyệt ngay cả người cũng đối phó được, làm sao có thể hại bà ta?

      “Hừ, chết đến nơi rồi, ngươi còn miễn cưỡng?”

      Lâm quý phi nhướng mày, bên công công vội vàng ra ngoài, tới lát, dẫn nha đầu đến.

      Nha đầu cúi thấp đầu, nhưng Tàn Nguyệt vẫn nhận ra nàng ta! Trong mắt lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, ngờ, cuối cùng ra, vẫn là !

      Là Ngũ hoàng tử đưa cho mình nha đầu, ở trong tiểu viện kia, từng chăm sóc mình, còn đối xử với mình rất tốt.

      “Hừ, ngươi còn có lời gì để ?”

      Lâm quý phi đắc ý cười, Tàn Nguyệt thở dài tiếng:

      “Cho dù có nàng ta, nương nương cũng có ý định bỏ qua cho ta, phải sao?”

      , lười cầu tình, lười so đo. Tàn Nguyệt thở dài, giống như dê đợi làm thịt, chấp nhận số phận.

      “Ngươi tự biết . Đưa nàng ta xuống ...”

      Lâm quý phi phất tay cái, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy, đưa tới trước mặt Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt vừa nhìn, cười :

      “Quý phi nương nương quả nhiên ngoan độc! Ngũ hoàng tử, Địch tướng quân lưới bắt hết. Nhưng bà nghĩ ta ký sao? A, có lẽ bà có thể làm cho bọn họ cưỡng chế bắt ta ấn tay điểm chỉ, nhưng...”

      Tàn Nguyệt thở dài :

      “Ta biết chữ. người biết chữ lại chỉ ấn tay, biết Hoàng thượng có thể hoàn toàn tin tưởng ?”

      “Ngươi.. Ngươi cũng ngốc, nhưng lại nhắc nhở bổn cung. Tàn Nguyệt, bổn cung viết ra lời khai coi như là hợp tình hợp lý, chắc là cũng có nhiều sai sót? Nghe , ngươi ở quý phủ của Ngũ hoàng tử hơn nửa tháng, lúc trước từ chối Thái tử kiên quyết như vậy, hôm nay đối với Ngũ hoàng tử lại...”

      “Im miệng! Ta và Ngũ hoàng tử là trong sạch, ta là thê tử của Địch Mân, cho tới bây giờ chưa hề làm qua chuyện có lỗi với Địch Mân...”

      Tàn Nguyệt giận dữ, nàng có thể chịu khổ, có thể chịu tội, nhưng nàng cho phép, có người hoài nghi tình cảm của nàng đối với Địch Mân!

      Cũng cho phép, có người nàng bất trung với Địch Mân!

      “Trong sạch? Nửa tháng, nam quả nữ, là, đủ trong sạch...”



      Chương 304: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 6



      Nhìn Tàn Nguyệt căng thẳng với Địch Mân. Lâm quý phi càng thêm tự tin, giọng cũng khinh thị hơn.

      “Ngài ấy có ở đó, chỉ có ta ở đó dưỡng thương...”

      “A? Vậy sao? Ai có thể chứng minh? Ngũ hoàng tử có ở bên kia, nhưng mà đó lại là địa bàn của , bất cứ lúc nào cũng có thể qua, chừng chính là Kim ốc tàng kiều...”

      Lâm quý phi cười ám muội, Tàn Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm bà ta:

      “Nương nương, bà tới là vì cho ta biết chuyện này sao? Bà xong rồi, ta cũng nghe được, có chuyện gì nữa, bà có thể rời ...”

      Tàn Nguyệt chớp mắt vài cái, biết tại sao Lâm quý phi phải như vậy, vừa mới bắt đầu nàng rất căm phẫn, rất cam lòng, nhưng tỉnh táo lại, mới cảm thấy bà ta hỏi giải thích được -

      Chuyện của nàng và Địch Mân, tại sao bà ta phải mưu cầu danh lợi như vậy, tại sao phải quan tâm như vậy?

      Nàng đối với Địch Mân hết lòng hay , dường như nàng cần phải cùng người ngoài so đo?

      “Sao vậy? Chột dạ, lời nào để sao? Tàn Nguyệt, trong lòng chính là dâm phụ, dâm phụ ai cũng có thể làm chồng...”

      Lâm quý phi ác ý cười, phía sau hai nha đầu cũng si ngốc nở nụ cười...

      Cười nhạo nàng, chọc giận nàng!

      Nhưng Tàn Nguyệt, sớm thấy rất nhiều chuyện, cũng thông suốt rất nhiều!

      Bọn họ càng làm như vậy, nàng càng thêm tỉnh táo!

      Bình tĩnh nhìn bọn họ, giống như nhìn những thứ kia như thằng hề chọc cười, mặt gợn sóng...

      có bực, có giận, chỉ là lẳng lặng nhìn, lẳng lặng...

      Trong lòng Lâm quý phi thầm kinh ngạc, châm chọc hồi lâu, đến cuối cùng, làm sao lại chỉ có mình bà?

      Khẽ cắn răng, bà đột nhiên dừng lại tiếng cười...

      Hai cung nữ và công công kia cũng lập tức vội vàng dừng lại, bọn họ bối rối cúi đầu, chờ chỉ thị thêm.

      “Tàn Nguyệt, ngươi có gì để giải thích sao? Vậy ký tên đồng ý !''

      Bực bội nhìn nữ tử dễ đối phó này, nếu Hạo Nguyệt có nửa thông minh của nàng này, Thái tử cũng nhìn nàng ta như vậy...

      nữ tử, nếu ngay cả người đàn ông của mình cũng giữ được, nữ tử như vậy, rất đáng thương, cũng rất ngốc...



      Chương 305: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 7



      ra , Hạo Nguyệt cũng ngốc, nhưng có thông minh ở ngoài mặt, đùa bỡn chỉ là thông minh chút ít.

      Còn có người trí tuệ như ngu đần, trong lúc vô tình lộ ra, mới là trí khôn!

      “Ta ký tên!''

      Ngẩng đầu, đôi mắt Tàn Nguyệt trấn tĩnh, giọng kiên định lạ thường.

      “Ngươi ?”

      Bà ám chỉ là Ngũ hoàng tử, Tư Cường!

      ! Ta , thích cũng chỉ có phu quân của ta!”

      Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, đôi mắt nhuận nhuận, giống như có thể thấy Địch Mân.

      “Vậy sao dám ký tên?”

      Chân mày Lâm quý phi cau lại, trêu đùa :

      “Trừ phi ngươi thích , bằng , ngươi giữ như vậy!''

      “Đó phải , tại sao ta phải thừa nhận?”

      Kỳ , nàng giữ gìn vẫn chỉ có Địch Mân, chỉ có cha mẹ của Địch Mân!

      Nàng có thể chết, có thể xuống địa ngục, có thể nhận bất kỳ trừng phạt gì...

      Nàng cũng có thể kéo Ngũ hoàng tử chết theo, nhưng lại thể liên lụy Địch phủ!

      Tuyệt đối thể!

      Đó là nàng giữ vững ranh giới cuối cùng!

      “Ngươi viết cũng sao, Bổn cung đích thân bẩm báo Hoàng thượng, để Hoàng thượng tự mình đến chủ trì công đạo...!”

      Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt Tàn Nguyệt, quả nhiên thấy mí mắt Tàn Nguyệt vừa động.

      Mặc dù chỉ là giật mình rất , nhưng bà lại nhìn , cũng thấy vẻ bối rối nơi đáy mắt nàng.

      “Địch phủ, bị xét nhà, diệt cửu tộc, ngươi là tội nhân của Địch phủ, sát tinh!”

      Sát tinh!

      bao lâu rồi nghe từ này?

      Trong lòng Tàn Nguyệt đau xót, nàng là điềm xấu, hại Địch Mân , chẳng lẽ còn phải hại cả Địch phủ sao?

      Con ngươi chợt lóe, Tàn Nguyệt thở dài :

      “Nương nương đừng quên, ta bị họ đuổi ra khỏi phủ từ lâu, ta và họ, còn chút quan hệ nào...”

      Bằng , nàng cũng phải ở phủ của Ngũ hoàng tử, nghe lời đồn đãi vô căn cứ bên ngoài, lưng danh nhơ!

      “Vậy sao? Cái này còn phải xem quyết định của hoàng thượng, thương thế của Thái tử, lúc đả thương đứa bé của Hạo Nguyệt, dường như chưa bị trục khỏi xuất phủ?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 306: Quỷ kế của Lâm Quý Phi 8



      cũng đúng, sớm biết, bà ta có chuẩn bị, Lâm quý phi tung hoành hậu cung nhiều năm như vậy, làm sao có thể làm chuyện gì mà nắm chắc chứ?

      “Bà , rốt cuộc muốn làm gì?”

      Thái tử phải , bảo vệ nàng sao? Tại sao Lâm quý phi vẫn đến gây thế này!

      Thấy cuối cùng Tàn Nguyệt cũng khuất phục, Lâm quý phi hài lòng cười lớn:

      “Bổn cung, thích nhất chuyện với người thông minh. Tàn Nguyệt, ngươi rất thông minh, nếu có thể, Bổn cung hy vọng ngươi là người giúp bổn cung, chứ phải là kẻ thù của bổn cung!''

      tới trước giường, Lâm quý phi nâng cằm Tàn Nguyệt, đánh giá chốc lát, trong lòng khen ngợi, nếu phải vì kế hoạch sau này, bà nhất định mạnh mẽ dạy dỗ nha đầu kềm chế được này, nhìn nàng ta nằm úp sấp trước người của bà như con chó cầu xin tha thứ.

      “Bây giờ nhìn lại, thể nào. cầu của bổn cung rất đơn giản, Bổn cung cho ngươi hai con đường để lựa chọn. Thứ nhất, ký tên, nhận tội ngươi bị Ngũ hoàng tử uy hiếp, cùng với Địch tướng quân thông đồng. Kỳ , dù ngươi đồng ý nhận tội, bổn cung chỉ cần báo cáo với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng phán như vậy.”

      “Vậy điều thứ hai? Điều thứ nhất là đường chết, vậy điều thứ hai là đường sống?”

      Tàn Nguyệt trấn định nhìn bà ta, biết bà ta có ý tốt gì, nhưng giờ dùng cả phủ tướng quân để uy hiếp nàng, nàng dường như còn lựa chọn.

      “Đúng, điều thứ hai là đường sống. Ngươi hại Thái tử sau này có khả năng thể sinh con, Bổn cung cũng ban thưởng cho ngươi chén thuốc...

      Ngươi phải biết thuốc kia dùng làm cái gì, Bổn cung cũng muốn tước đoạt quyền lợi làm mẹ của ngươi. Dĩ nhiên, Bổn cung cầu đơn giản như vậy, Bổn cung muốn ngươi thay Trữ công chúa hòa thân với Kỳ quốc!''

      Kỳ quốc?

      Hoàng thượng Lạc Tử Thần của Kỳ quốc, truyền thuyết tàn bạo lãnh tình, đối với nữ tử lại càng bạo ngược hơn, ý của bà ta là...

      “Ha ha, đúng, chính là Lạc Tử Thần. Bổn cung thừa nhận, cho ngươi qua đó cũng là chịu chết. Lạc Tử Thần tàn bạo, nếu biết ngươi phải là hoà thân , ngươi thế nào đây? Ngươi có thể lựa chọn , chỉ là, ngươi , chết cũng chỉ có mình ngươi; còn ngươi , dưới gần ngàn người của Địch phủ chôn cùng, tự ngươi chọn ?”

      Ha ha...



      Chương 307: có lựa chọn



      Lâm quý phi càn rỡ cười ha ha, thấy mặt Tàn Nguyệt lộ ra vẻ kinh hoảng, nhìn khuôn mặt luôn lạnh nhạt lộ ra khủng hoảng, loại khoái cảm đánh tới -

      Kỳ , hành hạ người cũng nhất định phải dụng hình để làm hại đến thân thể của nàng ta, nhìn nàng ta giãy dụa trong lòng, càng làm cho người thống khoái.

      “Cho ngươi nửa ngày, trước khi trời tối cho ta đáp án...”

      xong, đợi Tàn Nguyệt chuyện, Lâm quý phi vui vẻ rời , nha đầu bên cạnh khinh thường nhìn Tàn Nguyệt, khóe miệng lộ ra vẻ cười quái dị.

      Hòa thân, thay thế công chúa hòa thân, qua đó chắc là bị hành hạ đau đớn!

      Nàng là thê tử của Địch Mân, từng bị mất đứa con, còn là tấm thân xử nữ, Thần vương, cũng phải kẻ ngu. Từ xưa quân vương đều kiêu ngạo, bọn họ làm sao có thể chịu được cơn giận này?

      Mà ở đây, Địch phủ nằm trong tay bọn họ, sau khi nàng qua, ngay cả chết cũng thể...

      Lâm quý phi, chiêu này rất cao!

      Thứ nhất, vững vàng khống chế mình, thứ hai, chính là...

      Nàng Địch Mân, thề vĩnh viễn cũng phản bội Địch Mân, nhưng hôm nay nàng hòa thân, vậy lời thề của nàng?

      Còn nữa, bà ta muốn ban thuốc cho mình, uống rồi, thể sinh con, biết có tác dụng phụ với thân thể ? Có phải là độc dược người tìm ra ?

      Lâm quý phi, bà là ngoan độc! Tàn Nguyệt có lựa chọn khác, bây giờ chỉ có thể qua hòa thân!

      Bất quá, tốt nhất bà nên cầu nguyện, ta ở bên kia đắc thế, hoặc là chết ở bên kia, bằng , nếu có cơ hội, Tàn Nguyệt bỏ qua cho bà, tuyệt đối ...

      ***


      “Cái gì, người muốn cho Tàn Nguyệt hòa thân?”

      Nghe được tin tức, Thái tử vội chạy vào trong cung, tức giận chất vấn.

      “Phái Nhi, mẹ đồng ý với con, cho nàng ta con đường sống, đó chính là hòa thân...”

      Lâm quý phi ưu nhã cười, Thái tử vội la lên:

      “Nhưng... Cũng thể...”

      “Phái nhi, đừng quên con hứa với ta thế nào!''

      mặt Lâm quý phi lộ vẻ vui, Thái tử vội vàng áp chế xao động trong lòng, thấp giọng :

      “Nhưng Tàn Nguyệt...”



      Chương 308: Ban thuốc



      “Phái nhi, nhìn con căng thẳng như vậy, con bảo ta làm sao tin tưởng, con và nàng ta nhất đao lưỡng đoạn?”

      Đứng lên, mặt Lâm quý phi hề có nụ cười, bà cả giận :

      “Nếu con có dị nghị, ta thu hồi mệnh lệnh ban ra, cho phụ hoàng con biết, theo lẽ công bằng xử lý...”

      Thái tử trong lòng ngầm bực, chuyện này nếu để cho Hoàng thượng biết, Tàn Nguyệt hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      thể để Tàn Nguyệt chết!

      Nhưng có thể trơ mắt nhìn nàng hòa thân sao?

      Bước vào lòng người đàn ông khác, dựa vào trong vòng tay người đàn ông khác?

      Trong lòng đau xót, Thái tử lén nhìn về phía Lâm quý phi, nghe lời của bà chút nào dịu , chuyện này...

      “Mẫu phi, đừng làm hại nàng...”

      Thở dài tiếng, Thái tử ảm đạm ra ngoài. Lâm quý phi xoay người, nhìn bóng dáng Thái tử đơn, trong mắt lên vẻ đau lòng -

      Phái nhi, ngày nào đó, con hiểu , mẹ làm tất cả, cũng là vì con!

      Thái tử ra khỏi cửa, vẻ mặt thất hồn lạc phách, thiên hạ to lớn, là Thái tử cao quý, nhưng ngay cả nữ tử mình thích cũng bảo vệ được, cõi đời này, có lẽ là Thái tử uất ức nhất...

      Trong lòng đau khổ, đau đớn, tê tê, đường mục đích, để ý người lại bên cạnh, nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ...

      “Nàng ta đồng ý??”

      Trong dự liệu, Tàn Nguyệt mặc dù có tâm kế, nhưng ích kỷ.

      Lâm quý phi biết nàng đồng ý, sau khi tất cả mọi chuyện cũng sắp xếp xong xuôi, chỉ còn chờ, Tàn Nguyệt lên đường.

      Nghĩ đến cuộc sống sau này của Tàn Nguyệt, tâm nhịn được bay cao, Lâm quý phi đắc ý ngoắt ngoắt tay:

      “Ban thuốc !''

      Vốn, là muốn tự mình qua nhìn Tàn Nguyệt uống xong, nhưng loại chuyện này dù sao cũng tàn nhẫn, mà bà bây giờ cần đứa , cũng phải vì bọn họ tích chút phúc.

      tự mình , nhưng chuyện này lại thể phạm sai lầm.

      “Tìm nha đầu hiểu biết qua trông coi, cần phải chính mắt nhìn nàng ta uống xong...”

      Công công cuống quít đồng ý, thuốc có sẵn, đun nóng chút, đưa đến phòng lạnh lẽo kia.

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thuốc trong tay nha đầu, nóng hổi, loáng thoáng như có thể thấy hơi nóng...



      Chương 309: Ban thuốc 2



      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thuốc trong tay nha đầu, nóng hổi, loáng thoáng như có thể thấy hơi nóng. Nàng thở dài:

      “Đưa tới cho ta sao, bây giờ ta uống...”

      Nha đầu bước tới, để thuốc lại giường cũ rách, Tàn Nguyệt nhìn chén đen tuyền kia, chóp mũi có thể ngửi được mùi khó chịu.

      Đây chính là loại thuốc trong truyền thuyết, uống vào rồi vĩnh viễn thể sinh con sao?

      Nàng cũng biết loại thuốc này, bình thường tú bà nơi thanh lâu kỹ viện sợ phiền toái, cho nương nơi đó uống loại thuốc này.

      Nàng nghe , nhưng lại chưa từng thấy, càng ngờ, có ngày, nàng cũng uống loại thuốc này...

      Kỳ , đối với nàng mà , uống hay uống có gì khác biệt đâu?

      Địch Mân mất rồi, nàng tái giá, càng mang thai con của ai...

      Run rẩy vươn tay ra, nếu quyết định muốn mình hy sinh, để thành toàn cho nhiều người trong Địch phủ như vậy, có gì phải do dự?

      Cầm thuốc lên, từ từ đưa đến khóe miệng.

      Nhắm mắt lại, tâm đau đớn, chỉ cần nín thở, ngụm là có thể nuốt xuống...

      “Dừng tay!”

      tiếng thở , tay Tàn Nguyệt cứng đờ, cửa két tiếng được mở ra, người đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận...

      “Tàn Nguyệt, được uống, thể uống...”

      Bước nhanh đến, ngoài cửa lại có thị vệ bước lên, liều mạng kéo lại -

      Thái tử, ngờ rằng lúc này tới ngăn cản nàng, lại là Thái tử!

      “Thái tử, cám ơn ý tốt của ngài, cám ơn ngài thành toàn...”

      bảo vệ nàng, giờ ít nhất nàng phải lo lắng cho sinh mạng, nên cám ơn sao?

      Chỉ là lời như vậy nghe vào trong tai Thái tử, lại trở thành châm chọc vô hình!

      hứa với Tàn Nguyệt, nhưng giữ được điều kiện tiên quyết của nàng, là phải tổn thương Tàn Nguyệt, nếu sớm biết chiêu này của Lâm quý phi, nhất định liều chết cứu Tàn Nguyệt ra ngoài.

      Mặc dù, làm cho Lâm quý phi thất vọng, mặc dù...

      “Tàn Nguyệt, ta để cho nàng uống...”

      “Phái nhi, con uống nhiều quá...”



      Chương 310: Ban thuốc 3



      tiếng nhàng, mang theo lãnh để cho người khác từ chối, Lâm quý phi tới, nhìn đôi mắt Thái tử đỏ bừng, vui :

      “Đỡ Thái tử về nghỉ ngơi!”

      “Mẫu phi... Mẹ, đừng, đừng làm hại nàng... Người hứa với con, đồng ý...”

      Thái tử đau khổ , Lâm quý phi mặt nhăn cau mày, cả giận :

      “Im miệng! Đỡ Thái tử về!”

      Nhìn hai người ở cửa, Tàn Nguyệt khổ sở cười:

      “Thái tử, đường là bản thân ta lựa chọn, ngài cần đau lòng... Cám ơn ngài, ...”

      Thái tử giãy dụa bỗng nhiên im lặng, kinh ngạc nhìn Tàn Nguyệt, đôi mắt si mê hỏi:

      “Vì người nhà của , Tàn Nguyệt, vì người chết, nàng làm như vậy, đáng giá ?”

      “Đáng giá! có đáng giá hay , chính là , oán hối vì người đó mà suy nghĩ... Thái tử, cám ơn tình của ngài, chỉ là, Tàn Nguyệt thể báo, nhưng Tàn Nguyệt cám ơn ngài...”

      Nàng phải là tượng gỗ, phải kẻ ngu ngốc, Thái tử đối với nàng, nàng vẫn hiểu, đều hiểu...

      Chẳng qua là, nàng thể báo, luôn là vậy...

      “Tàn Nguyệt... Ta...”

      “Phái nhi, con về trước ...”

      Nhìn Thái tử đau đớn, Lâm quý phi oán hận nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt cúi đầu, tay chậm rãi giơ lên...

      Quên , nàng yên tâm, vĩnh viễn cũng ...

      “Tiểu thư, đừng uống...”

      Chưa đến khóe miệng, cửa có người vụt vào, tay nhanh chóng bắt được chén.

      Tàn Nguyệt thở dài, nhìn Tiểu Mạt sốt ruột chạy vào, nhìn nàng ấy chỉ dùng lực tay bé, đầu ngón tay thậm chí cũng ngâm trong thuốc...

      “Tiểu Mạt, sao muội trở lại? phải bảo muội đừng trở về sao?”

      Tiểu Mạt gấp gáp nhìn Tàn Nguyệt:

      “Tiểu thư, thể uống, thể uống...”

      “Tiểu Mạt, ta quyết định uống...”

      Tàn Nguyệt thở dài, vươn tay khác, muốn đẩy tay Tiểu Mạt ra, Lâm quý phi bỗng nhiên ha ha cười lớn lên:

      đôi chủ tớ tình thâm... Tốt, rất tốt...”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 311: Ban thuốc 4



      Liên tục mấy chữ ‘Tốt’, trong mắt Tàn Nguyệt lên vẻ kinh ngạc, chút yên tĩnh, chỉ là chuyện, trấn định nhìn bà ta.

      “Hừ, uống hay uống tùy, Bổn cung cùng các ngươi chơi đùa, cũng có thời gian nhìn các ngươi ở chỗ này diễn trò! Hoàng thượng còn chờ Bổn cung, bây giờ Bổn cung qua xem chút, cũng nên cho Hoàng thượng cái đáp án...”

      “Ừng ực...”

      Tàn Nguyệt cúi đầu, khom người nhanh chóng uống vào -

      thể để bà ta với Hoàng thượng, ngàn vạn thể...

      Hoàng thượng biết rồi, Địch phủ xong, nhiều người kết thúc như vậy.

      Tiểu Mạt kinh hãi, Thái tử cũng ngây người, ai cũng ngờ, Tàn Nguyệt lại đột nhiên như vậy...

      buông tay, Tiểu Mạt cuống quít đỡ lấy Tàn Nguyệt, hoảng sợ gọi:

      “Tiểu thư...”

      “Ta sao...”

      Tàn Nguyệt buông tay ra, chén ở giường xoay, trực tiếp rơi mặt đất, xoảng tiếng, vỡ thành nhiều mảnh...

      “Tàn Nguyệt, nàng uống...”

      Thái tử lầm bầm, Lâm quý phi đắc ý cười:

      “Tốt, rất tốt, Bổn cung lời giữ lời, tuyệt đối nuốt lời!”

      hại Địch phủ, tại sao?

      phải vì Tàn Nguyệt, mà là bởi vì, bà bây giờ căn bản là nhúc nhích được

      Địch phủ!

      Đau!

      Trong bụng, như có lửa cháy, đau nhanh chóng lan tràn, trán Tàn Nguyệt đầy mồ hôi...

      Thái y bắt mạch, quay đầu, cúi đầu với Lâm quý phi, Lâm quý phi hài lòng cười, mang theo mọi người, chậm rãi rời ...

      Nàng ta làm hại Thái tử, nàng ta phải nghìn lần vạn lần nhận lại, để cho nàng ta nhớ kỹ, ai cũng đắc tội với bà được!

      “Tiểu thư... Máu, người chảy máu...”

      Nhìn giường nở ra nhiều đóa hồng mai, Tiểu Mạt sợ hãi kêu lên, Thái tử đứng bên giường cả giận :

      “Thuốc đâu? Sao thuốc còn lên...”

      “Thái tử, uống thuốc này, tượng xuất huyết , Thái tử cần vội vàng, mấy ngày nữa có chuyện gì...”

      Thái y lắc đầu, bây giờ cái gì cũng nên làm, Lâm quý phi làm cho nàng ta tuyệt dục, Thái tử để cho ông trị liệu, hai cầu hoàn toàn bất đồng, ông làm sao có thể chu toàn, hai bên đều chiếu cố đây...



      Chương 312: Sinh cơ



      “Thanh ca, mắt của sao vẫn chưa khỏi?”

      Nhìn bóng dáng ảm đạm kia, Ngọc Nhi lại cảm thấy đau lòng, bà thậm chí có thể cảm giác được tuyệt vọng của , bất lực của .

      “Ngọc Nhi, muội rất hy vọng khỏe lại sao?”

      Trong mắt nam tử, lên chút thần sắc lo lắng, nếu Ngọc Nhi hy vọng, ông có thể giúp ta, chỉ là...

      “Đúng vậy, muội muốn nhìn chán chường như vậy. Thanh ca, cuối cùng muội cũng biết ra muội từng gặp , rất quen mặt...”

      Ngọc Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ, có nụ cười cho tới nay, đổi lại là dáng vẻ sầu lo nhàn nhạt.

      “Ngọc Nhi, có thể muội gặp nhiều quá, mới có cảm giác như vậy thôi! Muội về nghỉ ngơi trước, ta chăm sóc ...”

      ta, Địch Mân, người mà cả đời ông cũng muốn gặp lại.

      “Địch Mân...”

      Bước tới bên người Địch Mân, Địch Mân quay đầu lại, dù sao bây giờ quay lại cũng vô dụng, cái gì cũng nhìn thấy, chỉ là thính giác so với lúc đầu bén nhạy hơn rất nhiều.

      “...”

      nên nhụt chí, ta rồi trị lành cho ngươi!”

      Thanh ca thở dài, ngồi xuống bên cạnh Địch Mân, nam tử tốt đẹp như vậy, ta nên, tung hoành thiên hạ mới phải.

      “Ta biết. ra , được hay cũng sao, ta chỉ là muốn ra ngoài, nhìn Nguyệt Nhi chút...”

      Thế giới của , màu đen tối, chưa từng nghĩ tới, cuộc sống có ánh mặt trời, lại tịch như vậy, bất lực như vậy.

      “Được cha mẹ ngươi lo lắng bảo vệ, nàng ấy có chuyện gì đâu. Địch Mân, ta cũng từng cho ngươi biết tình huống giờ, thừa dịp bây giờ mắt của ngươi nhìn thấy, ngươi có thể nắm chặt thời gian rèn luyện thính giác của ngươi... Đúng rồi, nếu ngày mai có gì thay đổi thuốc góp đủ, chúng ta có thể bắt đầu trị liệu...”

      Ngọc Nhi muốn cứu ta, ông thỏa mãn nguyện vọng của Ngọc Nhi, huống chi, cũng phải là người ngoài...

      “Ngày mai? Có ?”

      Đôi mắt hưng phấn sáng ngời, nam tử gật đầu, sau lúc lâu mới nghĩ đến bây giờ ta nhìn thấy.

      “Đúng, ngày mai có thể bắt đầu, bất quá muốn nhìn thấy được, ít nhất cũng phải bảy tám ngày...”



      Chương 313: Mặc Sát Môn



      Mặt lộ ra ý cười, có thể cứu ta, ông cao hứng, nhưng nếu ta biết...

      Tàn Nguyệt, thê tử của Địch Mân, giờ bên ngoài đồn đại về nàng ta rất nhiều. Lời hay nhiều mà lời chê cũng ít.

      Ông chưa từng gặp Tàn Nguyệt, cũng biết đó là nữ tử như thế nào

      Nhưng tục ngữ , có lửa làm sao có khói, nếu nàng ta tốt như vậy, sao có thể có nhiều lời tốt về nàng ta?

      Sao chổi, sát tinh, dâm phụ...

      Đếm hết được lời đồn đãi, kể xong lời chửi mắng...

      Đều rơi vai của nàng ta, đặt ở người nàng ta

      “Cám ơn người, Thanh thúc... “

      Giống như người rơi xuống biển nhìn thấy đất liền, lại như người sắp chết đuối nhìn thấy người cứu, Địch Mân trong lòng cao hứng bay lên

      Nguyệt Nhi, mắt của ta được cứu rồi, chờ mắt ta tốt, ta có thể tìm nàng, ta ra ngoài tìm nàng!

      Ta cũng muốn tra ra chân tướng, bắt lấy sát thủ có đôi mắt kia

      “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước, ta về chuẩn bị chút!”

      ***


      Mặc Sát Môn

      Là tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, cũng là nơi có thông tin tình báo chính xác nhất

      Sau cánh cửa của Mặc Sát Môn, môn chủ ngồi cao cao chiếc ghế da hổ, nhận những thứ bọn họ đưa tới, mặt nạ màu đồng xanh che mặt của ông, chỉ lộ ra đôi mắt tinh bắn về bốn phía

      “Đây chính kết cục bọn họ tự chuốc lấy?”

      Tiện tay phen, ông vứt tư liệu vào trong lửa, giấy gặp lửa, bùng cháy

      Dưới bàn tay to của ông, lửa cháy càng lớn, rất nhanh giấy biến thành 1 đống tro tàn

      “Dạ, môn chủ!”

      “Hừ, ngờ lại là !”

      Ánh mắt đen lại, phía dưới sáu thuộc hạ bất an nhìn môn chủ, người trong đó đứng dậy, thanh cung kính :

      “Môn chủ, chúng ta có nên động tay chân hay , để cho chuyện này lan truyền khắp thiên hạ”

      cần! Thanh Sát, chuyện này, để tự xử lý là được rồi!”

      Môn chủ khoát tay, nhìn sáu người áo đen phía dưới, thở dài :

      “Sau này, ta ít tới đây, Thanh Sát, chuyện trong môn tạm thời giao cho ngươi xử lý, chờ sau này thiếu chủ tới đây, các ngươi phải trợ giúp tốt!”



      Chương 314: Trị liệu kỳ quái



      Chanh, vàng, lục, xanh, lam, tím, trong mắt sáu người lên vẻ lo lắng, bọn họ cùng kêu lên :

      “Môn chủ?”

      “Ta trở về. Các ngươi cũng biết, lúc trước tại sao phải thành lập Mặc Sát Môn, nay đến đây, cũng nên để tiếp nhận”

      Môn chủ đứng lên, xuống dưới đài, bảy người nhanh chóng bước theo

      Bọn họ cùng ở đây mỗi ngày, tại sao người kia...

      “Nhưng, môn chủ người cũng đâu cần rời

      Tử Sát buông nhìn môn chủ, môn chủ thở dài:

      “Ta có cái khó xử của ta, nhưng khi cần, ta trở lại”

      ***


      Khí trời trong hơi nóng, nam tử trần truồng ngồi, mồ hôi hòa với khí nóng, ngừng chảy ra, nam tử trước mặt, sắc mặt đỏ bừng, môi đều biến sắc

      “Địch Mân, chịu đựng, dồn khí đan điền, chịu đựng”

      Thanh ca đứng ở bên ngoài, khí nóng bên trong làm mặt của ông cũng đầy mồ hôi, ông lớn tiếng nhắc nhở

      Địch Mân khẽ cắn môi, ngày thứ năm rồi, trước mắt vẫn màu đen, người sớm tróc mấy lớp da

      “Địch Mân, nhất định phải chịu đựng!”

      Mở cái bát ở bên cạnh ra, Thanh ca đem nước thuốc nóng bỏng lại lần nữa thêm vào trong ao, rục rịch trong hơi nóng, thân mình Địch Mân run lên cái, nhưng chỉ lát, cắn chặt răng, gân xanh trán nổi lên, như muốn thoát khỏi lớp da mỏng bay ra ngoài.

      “Địch Mân, ta biết ngươi rất khổ sở, ta cũng biết ngươi rất khó chịu, nhưng nếu ngươi muốn nhìn thấy người nhà của ngươi, Nguyệt Nhi của ngươi, phải cố gắng. Thuốc này khi dùng, ít nhất phải kiên trì dùng mười ngày, bằng , là độc, cả đời cũng giải được”

      thể té xỉu, nếu thời gian đủ, Địch Mân té xỉu. Như thế uổng phí mấy ngày trước đó

      “Thanh thúc...Ta sao”

      Biết ông lo lắng cho mình, Địch Mân từ từ nhắm đôi mắt, trong đầu cố gắng nghĩ đến Tàn Nguyệt

      Thanh thúc, ông ấy có ý xấu với mình, chỉ là loại giải độc này phương pháp rất quái lạ, vô cùng kỳ quái

      Địch Mân cảm thấy đúng, nhưng lại nên lời



      Chương 315: Kỳ quái trị liệu 2



      “Được, vậy là tốt rồi”

      Bóng đêm buông xuống, Địch Mân ở bên trong rốt cục chưng đủ bảy canh giờ, khó khăn từ trong hồ bước ra, chỉ cảm thấy cả người giống như hỏng rồi, có chút sức lực nào

      Mở to mắt, vẫn màu đen tối, Địch Mân thở dài, thực chán ghét màu đen trước mắt này

      Nhìn thấy vẻ mặt của Địch Mân, Thanh thúc cười :

      phải vội, ngày cuối cùng là ngày mấu chốt. Sau khi ngươi chưng hoàn thành, ngươi có thể từ từ cảm thấy được ánh sáng”

      Ngày cuối cùng, là ngày kia sao?

      Khóe miệng Địch Mân nhếch , ánh mắt cũng biến thành nhu hòa, hai ngày, kiên trì thêm hai ngày nữa lại có thể thấy ánh mặt trời.

      Ngày lại qua ngày, cơm chiều qua, Ngọc Nhi hưng phấn nắm lấy tay Thanh thúc, sùng bái nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông:

      vậy sao? Ngày mai Địch Mân có thể nhìn thấy muội sao?”

      biết vì sao, bà thực hi vọng Địch Mân có thể gặp bà, có thể thích bà

      Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Địch Mân bà có cảm giác này

      loại cảm giác giống như từng quen biết, loại tối tăm như từng thấy qua

      “Đúng vậy, Ngọc Nhi, qua ngày mai, là có thể nhìn thấy muội”

      Thanh thúc sủng nịch cười, quyến luyến nhìn Ngọc Nhi. Nhìn khuôn mặt vẫn như phong hoa tuyệt đại, thời gian thực chiếu cố bà, nhiều năm như vậy, bà chút cũng già .

      Mà bản thân, cũng còn trẻ.

      “Ngọc Nhi, nếu có ngày, ta thể bảo vệ muội nữa, muội còn thích ta ?”

      Ông bà, bà rất lâu rất lâu, bà cũng từng thích ông, nhưng cho tới bây giờ, trong lòng bà vẫn nhìn nhận ông, như kiểu nữ tử nhìn nhận người đàn ông, giống như chấp nhận ông!

      Nhưng, phải giữ lấy, mà là bảo vệ, qua nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi Ngọc Nhi ông, cam tâm tình nguyện ông

      “Có, Thanh ca, Ngọc Nhi thích huynh, vẫn luôn thích huynh”

      Dựa sát vào người nhau, Ngọc Nhi cao hứng cười:

      “Muội bảo vệ huynh! Nếu có ngày, Thanh ca thể bảo vệ Ngọc Nhi, Ngọc Nhi bảo vệ Thanh ca, nhất định bảo vệ Thanh ca”

      Nhìn dung nhan trước mặt, có những lời này của bà, tất cả cũng đủ, đủ rồi

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 316: Đường hòa thân ngàn dặm xa xôi



      Khăn đội đầu đỏ thẫm, phải lần đầu tiên mặc. Bây giờ mặc lại, Tàn Nguyệt cảm thấy uất ức, đau khổ

      Lúc xuất giá, xem ra Lam Nhi sai, có hai phần khăn đội đầu, quả nhiên phải điều may mắn

      Hôn nhân đại , cả đời chỉ cần lần là đủ rồi.

      Mũ phượng khăn đội đầu, đời chỉ vì người , mặc vào lần là đủ

      Nhưng nàng, cũng đội khăn lần thứ hai, lần thứ hai phủ khăn, che lên khăn voan đỏ thẫm, lần thứ hai ngồi kiệu hoa đỏ thẫm

      Địch Mân, Nguyệt Nhi phải xuất giá rồi, vừa xuất giá, ta biết chàng tức giận, tức giận, đúng ?

      nên tức giận, cần tức giận, Nguyệt Nhi phải cố ý, Nguyệt Nhi cũng còn cách nào khác

      Bất quá, Nguyệt Nhi làm tất cả cũng vì chàng, vì bảo vệ người nhà của chàng, chàng phải tin tưởng Nguyệt Nhi, cũng đợi Nguyệt Nhi chút, Nguyệt Nhi rất nhanh xuống gặp chàng, đoàn tụ với chàng

      Bụng chợt đau, cái loại đau này, phải tê tâm liệt phế, nhưng loáng thoáng

      Sắc mặt tái nhợt, chút huyết sắc, nghe bọn họ , ngày đó nàng chảy rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều

      “Sắc mặt ngươi trắng bệch”

      “Tô son

      “Đúng, mau tô vào, bằng quý phi nương nương tức giận”

      Tàn Nguyệt lên tiếng, cũng muốn gì, tùy ý bọn họ ép buộc

      Cũng có gì, dù sao cũng phải chết, nàng có di ngôn muốn , ....

      “Tàn Nguyệt”

      Giọng sâu kín, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn tiều tụy kia, cười :

      “Ngũ hoàng tử, ta bây giờ là công chúa, ngài nên gọi ta là hoàng muội”

      Công chúa, chức danh đẹp. kẻ hèn mọn như nàng, ngờ có ngày cũng có thể trở thành công chúa, phải nên cảm thấy cao hứng sao?

      “Tàn Nguyệt, nàng phải tin tưởng ta, phải ta ra”

      Tàn Nguyệt trong lòng ấm áp, chạy tới, vì muốn điều này với nàng sao? Nhân chứng là nha đầu của , chuyện này người biết chân tướng cũng nhiều, nàng biết, ai lại nhàm chán như vậy



      Chương 317: Đường hòa thân ngàn dặm xa xôi 2



      “Đều qua, đừng nữa...”

      Tàn Nguyệt thở dài, bây giờ truy cứu chuyện kia còn có tác dụng sao? Mình phải hòa thân rồi, bây giờ cái gì cũng vô dụng.

      “Tàn Nguyệt, ta biết nàng có thể tin, nhưng ta . Cám ơn nàng ký tên. Còn nữa, cẩn thận người bên cạnh nàng”

      Ánh mắt như có suy nghĩ gì nhìn Tiểu Mạt, Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu:

      “Tiểu thư, muội...”

      “Tiểu Mạt, ta biết muội đối với ta tốt. Ngũ hoàng tử, cám ơn ngài nhắc nhở ta, cám ơn.”

      Lúc này, thời gian cũng sắp đến rồi, ngũ hoàng tử trừng trừng mắt nhìn Tiểu Mạt, tuy tha, nhưng chỉ có thể tức giận rời .

      Mười thùng trang sức màu đỏ, kéo dài trăm dặm, dân chúng kinh thành đều chấn động. Trữ công chúa hòa thân, đây chính là hỉ số kinh thành

      Tàn Nguyệt bên trong kiệu hỉ mềm mại tựa vào bên, sức lực người còn chưa hoàn toàn khôi phục, thân mình vẫn khó chịu, muốn tìm chỗ nằm xuống

      Đại phu qua, giờ sức khỏe của nàng dễ dàng lặn lội đường xa

      Nhưng, hòa thân quan trọng, bọn họ có khả năng vì nữ tử quan trọng mà phí tâm tư. Càng có khả năng ở chỗ này chờ Tàn Nguyệt nghỉ ngơi hai ngày

      Đúng vậy, giờ nàng chỉ là công cụ!

      Đám người điên cuồng hét, muốn gặp Trữ công chúa, thanh rất lớn, mặc dù buồn ngủ nhưng Tàn Nguyệt vẫn nghe được

      “Tiểu thư, bọn họ hô to quá, Lưu công công bảo muội hỏi tiếng, hay là tiểu thư lộ mặt ra”

      Tiểu Mạt thấp giọng hỏi

      Bên trong kiệu Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, nhất định phải làm như vậy sao?

      Công công kia như vậy, dường như nàng chắc chắn phải lộ diện

      Bàn tay mềm xốc màn kiệu lên, khăn voan đỏ thẫm hơi hơi nâng lên, nhìn mấy khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, Tàn Nguyệt cười

      Trở lại, buông màn kiệu, giống như tiên tử rơi xuống nhân gian, chợt lướt qua

      Dân chúng đường chấn kinh, thẫn thờ lâu tỉnh

      “Tiên nữ...”



      Chương 318: Đường hòa thân ngàn dặm xa xôi 3



      biết là ai hô tiếng, mọi người điên cuồng hô lên

      Giai nhân như tiên, cười khuynh thành, lại cười khuynh quốc

      Mọi người tranh nhau tán dương, bên trong kiệu, Tàn Nguyệt lại nước mắt lưng tròng

      Cha, mẹ...

      Mặc dù chỉ thoáng nhìn, nhưng nàng nhìn thấy, trong đám người, Địch lão tướng quân cùng phu nhân dắt nhau, vẻ mặt bi thương nhìn mình

      Là gặp mặt lần cuối sao?

      Giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống, vào áo hỉ dài đỏ thẫm, vào trong lòng Tàn Nguyệt

      Cha, mẹ, các người có khỏe ?

      Bảo trọng...

      Môi đỏ mọng khẽ nhếch, tiếng động, bọn họ nhất định có thể nghe được

      Bàn tay bé gắt gao đưa đến ngực, đau quá đau quá, vĩnh biệt, kinh thành!

      Vĩnh biệt, người thân của ta

      Hơn mười ngày trôi qua rất nhanh, khỏi kinh thành, Tiểu Mạt ở trong kiệu cùng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt khó chịu tựa ngườiTiểu Mạt

      Mười ngày trôi qua, nhưng phía dưới vẫn có máu, vẫn sạch

      “Tiểu Mạt, muội với Lưu công công, ta muốn tìm đại phu”

      Kia rốt cuộc là thuốc gì, vì sao uống lâu như vậy, vẫn chảy máu? Thân mình cứ mềm nhũn, tiếp tục như vậy, cần phải tới Kỳ quốc, nàng mất nhiều máu mà chết

      “Tiểu thư, muội với Lưu công công rồi, ông ta đúng hạn uống thuốc là hết”

      Giọng của Tiểu Mạt rất lớn, Tàn Nguyệt khó hiểu nhăn mặt nhíu mày, Tiểu Mạt giữ chặt tay nàng, thấp giọng :

      “Lưu công công là người của Lâm Quý Phi, tiểu thư cần sợ hãi, có chuyện gì đâu”

      Tàn Nguyệt kinh ngạc hiểu ngẩng đầu, nghĩ đến lời của Ngũ hoàng tử, trong lòng tràn đầy khó hiểu

      Tại sao Ngũ hoàng tử phải như vậy? Ý của chỉ Tiểu Mạt là người của Thái Tử sao? Nhưng cũng thể, Tiểu Mạt là người của phủ tướng quân, làm sao có thể thành người của Thái Tử?

      Hơn nữa, nếu Tiểu Mạt là người của Thái Tử, vừa rồi tại sao nàng ấy phải như vậy? Là vì muốn tranh thủ tín nhiệm của mình sao?

      “Tiểu Mạt, có chuyện gì sao?”

      Lòng nghi ngờ rất lớn, nhưng mặt vẫn giống như sao, Tàn Nguyệt nay, so với trước kia bình ổn hơn rất nhiều



      Chương 319: Đường hòa thân ngàn dặm xa xôi 4



      “Đúng vậy, tiểu thư, đúng hạn uống thuốc sao. Tiểu thư còn mệt ? Nếu còn mệt người cứ , người dựa vào người nô tì mà nghỉ!”

      Tiểu Mạt săn sóc giúp đỡ Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt gật gật đầu, dựa vai Tiểu Mạt, nhưng thế nào cũng ngủ được

      Tràn đầy tâm , tràn đầy nghi hoặc, nàng làm sao có thể ngủ, sao có thể ngủ?

      ***


      Buổi tối, thuốc lại lần nữa đưa lên, Tàn Nguyệt đưa đến chóp mũi ngửi, loại thuốc này ngửi có cảm giác muốn nôn, nàng vội vàng đẩy ra xa

      “Đây là thuốc gì? Tại sao khó uống như vậy....”

      ra lúc uống thuốc, chỉ biết là thuốc đắng dã tật, nàng để ý nhiều. Mà nay, trong lòng có nghi ngờ, Tàn Nguyệt phát , thế nào cũng thấy quen.

      “Tiểu thư, tin tưởng Tiểu Mạt được ? Tiểu Mạt chắc chắn hại tiểu thư, thuốc này xấu với tiểu thư đâu, tiểu thư yên tâm uống xong là được”

      Trong mắt cảm thấy yên, mười ngày, qua năm ngày nữa là được rồi!

      Ngài ấy qua, chỉ cần uống liên tục đủ mười lăm ngày, tiểu thư có thể dưỡng tốt thân mình, sau này lại có thể sinh long hoạt hổ

      “Tiểu Mạt, ta tin tưởng muội, nhưng thuốc này sao lại khó uống như vậy? Dường như có chút mùi lạ.”

      Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn bịt mũi uống vào

      Tàn Nguyệt rốt cục uống xong, Tiểu Mạt thở phào nhõm, vui vẻ cười :

      “Thuốc đắng dã tật, tiểu thư, thuốc tuy rằng dễ uống, nhưng chỉ cần có thể trị bệnh phải tốt sao?”

      “Đúng vậy, Tiểu Mạt, ta biết muội cũng có lý, nhưng mấu chốt là, nếu quả chữa bệnh tốt, thuốc này hiệu quả đúng là..”

      Máu cứ chảy nhiều như vậy, tuy rằng nàng phải thái y, nhưng nàng biết, đây là chuyện nghiêm trọng

      Mà Tiểu Mạt giấu diếm rất tốt, Lưu công công cũng chưa chắc biết

      Đương nhiên, Tiểu Mạt như vậy, đây chỉ là Tàn Nguyệt đoán!

      “Tiểu thư, qua năm ngày nữa, chắc là được rồi”

      Tiểu Mạt xin lỗi rũ mắt xuống, Tàn Nguyệt khó hiểu hỏi:

      “Là Thái y dặn sao?”

      “Vâng!”

      Giọng rất thấp, Tiểu Mạt ngẩng đầu, Tàn Nguyệt nhìn nàng ấy, bỗng nhiên lại nhớ tới lời của Ngũ hoàng tử.



      Chương 320: Đường hòa thân ngàn dặm xa xôi 5



      Tiểu Mạt, có chút kỳ quái!

      Nàng cảm giác được, nhưng, nên tin tưởng nàng ấy ?

      Nàng ấy rốt cuộc gạt mình những gì? Tại sao phải gạt mình?

      Nhắm mắt lại, Tàn Nguyệt che dấu an ổn trong lòng. Dựa vào trực giác, nàng tin tưởng Tiểu Mạt hại nàng!

      Nhưng, lời của Ngũ hoàng tử lại luôn quanh quẩn ở bên tai, Tàn Nguyệt lo lắng, mười lăm ngày qua , thuốc nàng cũng uống xong, thân mình cũng tốt lên.

      Tiểu Mạt , nàng cũng nên hỏi

      Trong lòng càng thêm bất an, nhưng mí mắt lại nặng nề, từ từ nhắm lại, rất nhanh ngủ mất.

      Nhìn Tàn Nguyệt nằm ngủ, Tiểu Mạt giúp Tàn Nguyệt đắp kín mền, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, sâu kín hít hơi

      Tiểu thư, phu nhân, bọn ta biết nên xưng hô với nàng như thế nào

      Tàn Nguyệt, có lẽ, giờ nàng hiểu, nhưng sớm muộn gì Tiểu Mạt cũng cho nàng biết chân tướng

      Tiểu Mạt hại nàng, hại nàng

      Mặc dù là bất đắc dĩ, Tiểu Mạt cũng làm hại nàng

      Ngày hôm sau, trong lúc ngủ mơ, lại ngửi thấy được mùi máu tươi

      Tàn Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt to sầu lo của Tiểu Mạt

      “Tiểu thư, người tỉnh, dậy uống thuốc

      Tiểu Mạt mặt mang ý cười, cẩn thận nhìn Tàn Nguyệt

      Lại là thuốc, vì sao nàng ấy luôn muốn mình uống thuốc?

      Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, hờn giận mặc quần áo tử tế, rửa mặt chải đầu xong, nhưng cầm bát thuốc còn hơi nóng bàn lên

      “Tiểu thư, phải mau chút, nếu lát nữa thuốc nguội”

      Tiểu Mạt lấy lòng cười, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải cầm thuốc bàn lên, chuẩn bị đưa đến bên miệng

      “A”

      tiếng thở , tay cẩn thận buông lỏng, chén thuốc lập tức rơi xuống, rơi thẳng xuống đất.

      “Tiểu thư”

      Tiểu Mạt hoảng sợ kêu lên, tay nhanh chóng, phen lao đến đỡ chén thuốc

      Nhưng nước thuốc vẫn chảy ra chút, nước thuốc màu đen rơi xuống đất, trong bát thuốc vơi gần nửa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :