1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 271: Trục xuất phủ tướng quân (đại tàn bạo) 2



      Bọn họ là cha mẹ của Địch Mân, cũng là cha của nàng, mẹ của nàng.

      “Tiểu thư... Thiếu phu nhân...”

      Nhìn vết máu xuất tơ lụa màu trắng. Tiểu Mạt muốn xông lên, nhưng vài nha đầu kéo tay nàng, cố sức lôi kéo nàng...

      Nàng biết võ công, nhưng nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của tướng quân và phu nhân, phu nhân đối với nàng cũng có ân cứu mạng. Nàng cũng dám dùng võ công, cũng thể dùng võ công...

      “Lão phu nhân, nô tỳ cho người, nô tỳ ...”

      Giọng kia mang theo nước mắt, tiếng khóc, xuyên qua cây trượng hạ xuống rơi vào trong tai vốn ù của Tàn Nguyệt. Nàng khó khăn mở mắt ra, quay đầu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tiểu Mạt...

      Môi đỏ mọng sớm bị cắn đến khi xuất vết máu loang lổ, hơi hơi rung động, định gì nhưng lại từ từ khép lại...

      Nhưng phát ra chữ...

      “Hu hu... Tiểu thư, thiếu phu nhân... Tại sao... Tại sao...”

      Tiểu Mạt đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, nhìn nàng ấy mấp máy , khó hiểu...

      Nàng đọc hiểu, nàng hiểu rồi, nàng ấy rất đúng -

      , thể !

      Nhưng, nàng muốn , đêm qua, nàng lén chạy ra, toàn bộ đều cho Địch lão phu nhân...

      Nàng tưởng, Địch lão phu nhân thương Tàn Nguyệt như vậy, thích Tàn Nguyệt như vậy, nhất định giúp Tàn Nguyệt chiếu cố, nhất định nghĩ cách...

      Nhưng thế nào cũng nghĩ tới, lại biến thành dạng này, làm sao có thể biến thành dạng này...

      Nàng làm sai sao?

      Tàn Nguyệt qua, ai cũng thể , bao gồm, tướng quân và phu nhân...

      Nhưng nàng sợ hãi, lo lắng, cho nên cho phu nhân, chỉ cho...

      Máu tiếp tục chảy ra. Chậm rãi chảy ra, ngay cả cây trượng cũng bị nhiễm màu đỏ.

      Ba mươi đại trượng, lấy mạng người nhưng lấy nửa mạng người.

      Đương nhiên, cái này cũng phải xem thân thể người đó như thế nào.

      Tàn Nguyệt cắn răng, miệng mặn mặn. Đó là hương vị của máu, là máu của nàng, khổ, mặn quá!

      Nàng muốn té xỉu! Nàng phải chịu đựng, đánh xong, cha mẹ cũng hết giận, nàng vẫn ở lại đây, vẫn là thê tử của Địch Mân...



      Chương 272: Trục xuất phủ tướng quân (đại tàn bạo) 3



      Mặc dù, Địch Mân mất...

      Nhưng, chuyện này có quan hệ gì?

      Nàng là thê tử của , cũng là tất yếu, giúp bảo vệ tốt tất cả của .

      Rốt cục, mông đau, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, cũng muốn hỏi tiếng, cha mẹ, các người hết giận chưa?

      Nhưng ra khỏi miệng, nàng ra, vì bị người bắt giữ, trước mắt, đâu còn hai bóng người của bọn họ...

      Bên trong nhà, thậm chí ngay cả Tiểu Mạt cũng mất chỉ có vài nha đầu, nha đầu thân người khoẻ mạnh...

      “Hừ, mạng còn rất cứng rắn, tiện nhân, sao còn chưa chết hả?”

      “Chính là, vốn cho là là oan uổng cho ngươi... ngờ, lời ngoài miệng cái gì cũng giả tạo, tiện nhân tuân thủ nữ tắc...”

      “Thiếu tướng quân đáng thương, bị tiện nhân này khắc chết, sau khi chết còn bị người ta đeo lên nón xanh...”

      “Đúng, đánh nàng ta, đánh chết nàng ta ...”

      Phân ra là đau đớn chỗ nào, Tàn Nguyệt mắt nhắm lại, nàng giãy dụa, cũng giải thích...

      Nên giải thích thế nào đây? Bọn họ , mặc dù hoàn toàn đúng, nhưng Địch Mân, là bị nàng khắc chết, chính nàng cũng biết...

      Có lẽ, nàng là bất hạnh, là...

      Chết cũng tốt, nàng bây giờ, sống đủ rồi, sống đủ...

      ***


      Đau!

      Giống như đặt mình trong lò lửa nóng bỏng, người đau quá!

      Mí mắt cũng nặng nề nặng nề, muốn mở ra, nhưng toàn thân chút sức lực, chẳng qua dù là chỗ nào cũng đau, rất đau rất đau.

      “Nước...”

      Trong cổ họng khô khốc, giống như bị bốc cháy, khó khăn hé miệng, phát ra giọng cũng vô cùng khàn khàn...

      “Mẹ, ai vậy...”

      Giọng non nớt, nghe giống như thiên sứ.

      Ai vậy?

      Nó là ai vậy?

      Đúng rồi...

      Là con của mình sao? Đứa bé kia, lần đó nàng mơ thấy, giọng cũng ngọt như vậy, khả ái như vậy.

      người xin cơm, thôi...”

      Xin cơm?

      Tàn Nguyệt cười khổ, lại biết khẽ động phải vết thương ở chỗ nào, cảm giác đau đớn tận tâm đánh tới, thân thể của nàng nhịn được run lên...



      Chương 273: Trục xuất phủ tướng quân (đại tàn bạo) 4



      “Lạnh... Lạnh quá...”

      hy vọng, vẫn hôn mê, vẫn ngủ mê, ngủ dậy nữa...

      Nhưng, nàng bây giờ có thể té xỉu, có thể tiếp tục ngủ mê man ư?

      thể!

      Tàn Nguyệt bi ai phát , người đau muốn chết, đau ray rứt trực tiếp gặm nhấm nàng, nếu té xỉu, cảm giác được đau đớn...

      Nhưng hết lần này tới lần khác, đầu óc của nàng vô cùng tỉnh táo, thậm chí, tỉnh táo hơn so với bất cứ lúc nào...

      Tại sao lại tỉnh táo như vậy?

      Khẽ cắn răng, lấy hết sức lực toàn thân, chỉ vì thế, có thể mở mắt ra, nhìn xem mình bây giờ ở đâu, tại sao lại có người nàng là tên ăn mày...

      Nỗ lực rất nhiều rất nhiều lần, nàng rốt cục cũng mở mắt ra, ánh sáng chói mắt làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, bên cạnh thỉnh thoảng có người qua, nhưng có ai vì nàng mà dừng chân.

      Nơi này là đường cái, nhưng cũng là đường tương đối vắng vẻ, mà người của nàng, là vết máu đỏ lòm, sớm biến thành màu đỏ sậm, giống như vết bẩn, nhìn qua lôi thôi vô cùng...

      trách được lại có người nàng là tên ăn mày?

      Kỳ làm tên ăn mày cũng rất tốt, rất tốt, ít nhất, nàng...

      Nàng cắt đứt liên hệ với phủ tướng quân...

      Nhưng, cũng cùng với Địch Mân của nàng, cắt đứt liên hệ...

      Địch Mân, mặc dù chàng rồi, chàng nhân thế, nhưng ta đối với chàng, vẫn chàng như vậy, ta là thê tử của chàng, vĩnh viễn cũng là thê tử của chàng...

      Nhưng, bây giờ, ta...

      Cho dù ta có chết, cũng vào được từ đường nhà chàng, chỉ là hồn dã quỷ...

      hồn...

      Ta thể chết!

      Ta thể chết được!

      Cho dù là chết, ta cũng muốn làm thê tử của chàng, sau đó lần nữa trở lại phủ tướng quân...

      Nước mắt, từng giọt từng giọt chảy ra, lăn mặt, đau quá đau quá...

      Lăn đến khóe miệng, mặn quá mặn quá...

      Nuốt vào trong miệng, rất chát rất chát...

      Nuốt đến trong bụng, khổ khổ...

      Lộp bộp... Lộp bộp...

      Có vật gì đó rơi xuống người của nàng...

      Có vật gì đó nện vào mặt của nàng...

      Có vật gì đó lạnh như băng chạm vào trái tim chồng chất vết thương của nàng...



      Chương 274: Tàn Nguyệt, ngươi ở đâu?



      thanh đứt quảng, nghe thê thảm như vậy, tuyệt vọng như vậy, người lạnh nóng luân phiên, nàng cũng biết, mình bây giờ rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại kỳ quái như vậy, nàng bây giờ ở nơi nào...

      Ngẩng đầu, mặt rơi xuống cái lạnh như băng, từng ly từng tý, dịu nhiệt độ mặt, nhưng cũng tăng thêm cái lạnh người...

      Là mưa!

      Trời mưa rồi!

      Có phải trời cũng cảm thấy mạng của nàng quá mức thê thảm ?

      Có phải ông ấy vì nàng cảm thấy thương cảm ?

      Chắc là phải, ngay cả chính Tàn Nguyệt, cũng cảm thấy, mạng của nàng quá thảm...

      Mưa , rất nhanh trở nên lớn, rơi róc rách, dần dần biến thành mưa to, nện vào người Tàn Nguyệt, đau quá đau quá!

      Mưa, thấm ướt áo của nàng, nước mưa theo áo trượt xuống, mặt đất vùng máu đỏ...

      Màu đỏ, so sánh với máu còn đỏ hơn...

      Từ từ dày lên, từ từ khuếch tán, càng ngày càng nhạt, càng ngày càng nhạt...

      ***


      “Nàng ấy thế nào?”

      Tối hôm qua, rời như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy, , thích nữ tử ngoan, cho nàng chút trừng phạt .

      Cầm chén rượu lên, ngũ hoàng tử vui vẻ cong lên khóe miệng đẹp, nhàng hỏi.

      Cả đêm ngủ ngon, đối với trò đùa dai tối hôm qua, có chút nào áy náy, cũng có chút nào là yên ổn.

      “Vương gia, Liễu tiểu thư nàng ấy...”

      Lúc nhận được tin tức, Thanh Nguyên cũng chú ý, biết Ngũ hoàng tử đối với nàng ta, rốt cuộc là tâm tính gì, cũng dám phỏng đoán ý của chủ nhân.

      “Nàng ấy thế nào? Bị giam lại sao?”

      Mưa, ở dưới to, hôm nay trời hơi nhiều mây, nhưng bỗng nhiên mưa xuống, làm cho người ta cảm giác, thấy có chút là lạ.

      “Vương gia, nàng ấy bị trục xuất khỏi phủ tướng quân...”

      Ngẩng đầu, thầm nghĩ muốn thấy vẻ mặt Ngũ hoàng tử, chỉ thấy thân thể cứng đờ, cái chén đến khóe miệng cũng cứng ngắc lại hạ xuống, rất , nhưng vẫn nhìn ra.

      “Hồi tướng phủ sao?”

      Giọng sâu kín, mang theo tiếng thở dài, ngờ, vì chút chuyện kia, nàng lại bị trục xuất...



      Chương 275: Tàn Nguyệt, ngươi ở đâu? 2



      Đây là chuyện tốt, chuyện tốt, ít nhất, Tàn Nguyệt phải là thê tử của Địch Mân, nàng ấy bây giờ bị bỏ, tự do rồi...

      có... có...”

      Nghĩ đến báo cáo của thuộc hạ, Thanh Nguyên trong lòng thầm nghĩ hỏng bét, nên phái người tìm nàng ta, nhìn Ngũ hoàng tử, đối với nàng ta vẫn còn rất coi trọng.

      có?”

      Khiêu mi, ánh mắt nhìn về phía Thanh Nguyên, nhìn mồ hôi lạnh trán ta, trong lòng Ngũ hoàng tử căng thẳng, cả giận :

      “Chuyện gì xảy ra?”

      “Hồi Vương gia, tối hôm qua Liễu nương bị đánh ba mươi đại bản, sau đó lại bị bọn nha đầu kia đánh cho trận...”

      Mồ hôi lạnh rơi càng nhanh, ngứa, nhưng Thanh Nguyên dám cứ động, cử động cũng dám.

      “Cái gì? Nàng bị đánh?”

      Nghĩ đến nàng thân thể nhu nhược yếu ớt, làm sao có thể trải qua trận đánh ấy? Đôi mắt lạnh lẽo, ngũ hoàng tử vội hỏi:

      “Bây giờ ở đâu?”

      ... lắm, nàng ấy ngất , biết bị ném...”

      “Khốn kiếp!”

      Xoảng tiếng, chén rượu bị ném mặt đất, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, còn có rượu chưa uống xong kia, hất mặt đất, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

      “Vương gia, bên ngoài mưa lớn...”

      Giọng , biến mất ở trong mưa, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Vương gia ở đâu?

      Liễu nương, Liễu Tàn Nguyệt...

      Thanh Nguyên dậm mạnh chân cái, vội vàng tìm người cùng ra, mưa quá lớn, vương gia ngay cả ô cũng mang theo, nếu bị bệnh, có thể mất chức.

      “Tàn Nguyệt...”

      “Tàn Nguyệt...”

      đường yên lặng, người...

      Cũng đúng, mưa lớn như thế, ai ngu ngốc ra ngoài?

      Nhưng Tàn Nguyệt, nàng bị đánh, bị thương, bên ngoài lại đổ mưa, nàng ở đâu?

      Vết thương người nàng có xử lý tốt ?

      Có phải rất đau , có thể bị cảm , có thể hay ...

      Nhất định rất đau!

      Nước mưa đổ ập xuống, rất lớn rất lớn, làm mờ tầm mắt của , làm ánh mắt của ươn ướt...

      Y phục cũng ướt nhẹp dán ở người...

      dùng lực mở to mắt, Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đâu?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 276: Tàn Nguyệt, ngươi ở đâu? 3



      Tàn Nguyệt, nàng ở đâu? Nàng ở đâu?

      có đầu óc, giống như kẻ điên, tìm kiếm từng đường phố, tìm kiếm...

      Chẳng qua là, bóng dáng mảnh mai kia, kiên cường kia, nàng ở đâu? Nàng ở đâu đây?

      ***


      “Phu nhân, lão phu nhân, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài...”

      Tiếng la thê thảm, cùng với mưa bụi dày dặc, lúc này nghe, hết sức bi thương. Tiểu Mạt đau lòng vẫy tay, mưa lớn như vậy, tiểu thư, tiểu thư nàng ấy...

      “Phu nhân, thân thể tiểu thư chịu được, chịu được đâu...”

      Cửa, khóa chặt, chung quanh người, nghe được tiếng la của nàng, cũng ai quan tâm nàng, có ai quan tâm đến nha đầu hô hoán.

      “Tiểu thư, người thể gặp chuyện may, ngàn vạn thể gặp chuyện may...”

      Cổ họng, sớm khàn giọng, tiếng la dần dần biến thành nỉ non, càng ngày càng , càng ngày càng yếu, Tiểu Mạt nhìn thấy, cách đó xa, có đôi mắt ưu thương.

      “Tố Vân, Tiểu Mạt ?”

      Nàng kêu hồi lâu, Địch lão tướng quân giải thích được nhăn mặt cau mày, Tiểu Mạt , tình cũng cho Tố Vân rồi, tình này là sao? Tố Vân tại sao tự với mình?

      “Vĩnh Hào, chuyện này cần ông quan tâm, ta xử lý là được rồi...”

      Che giấu vẻ bối rối trong mắt, đều ở chung chỗ nhiều năm như vậy, Tố Vân biết, nếu Địch lão tướng quân biết chuyện kia, nhất định đuổi Tàn Nguyệt , giữ lại nàng ấy.

      “Ta đây hỏi Tiểu Mạt!”

      ra , ông làm sao có thể tin Tàn Nguyệt là nữ tử lẳng lơ chung thủy? Lúc ấy là giận quá, nhưng về sau nghĩ lại, mới cảm thấy có rất nhiều chỗ đúng. Chỉ trách lúc ấy, bị Ngũ hoàng tử làm cho tức giận biết phương hướng.

      “Vĩnh Hào, bên ngoài trời lạnh, chúng ta về trước !''

      Địch lão phu nhân thở dài, bây giờ thể để cho Địch lão tướng quân biết, nếu ông ấy biết rồi, tâm huyết của bà đều uổng phí.

      “Tố Vân, bà về trước , ta xem Tiểu Mạt chút...”

      Thấy Tố Vân tránh né, Địch lão tướng quân càng cảm thấy kỳ quái, chuyện của Tàn Nguyệt, có lẽ có cái gì kỳ hoặc, ông muốn biết ràng, muốn cứ hiểu để bị lừa gạt đến mơ hồ như vậy.



      Chương 277: Tàn Nguyệt, ngươi ở đâu? 4



      “Vĩnh Hào...”

      Nhìn Địch lão tướng quân kiên quyết, Tố Vân thở dài:

      “Vậy ta và ông cùng , dù sao, chuyện kia sớm muộn gì ông cũng phải biết...”

      Tàn Nguyệt, biết bây giờ nó thế nào, nhìn bên ngoài mưa to thế, trong lòng cũng có chút yên...

      “Ta làm tất cả, cũng vì nhà của chúng ta...”

      Mở ô, hai người vào trong mưa, Địch lão tướng quân trầm mặt, trong lòng an.

      Tàn Nguyệt, nàng ấy bị thương nặng như vậy, biết giờ thế nào?

      Bọn họ cũng đưa nàng ấy trở về tướng phủ, giờ mưa lớn như thế, biết nàng ấy có chỗ tránh ...

      Càng nghĩ, trong lòng càng bất an, mở cửa, bên trong yên lặng bóng người...

      “Tiểu Mạt đâu?”

      Địch lão tướng quân quýnh lên, nhìn cửa đóng kĩ, nhìn lại chút cửa sổ kia đóng kín chặt, cả giận :

      “Nó trốn rồi?”

      Trốn? Là tìm Tàn Nguyệt sao?

      Quay đầu lại nhìn chằm chằm Tố Vân, Tố Vân cười khổ :

      “Ta , ta cho ông biết còn được sao?”

      “Đây là cái gì?”

      Nhận lấy tờ giấy màu vàng Tố Vân đưa tới, Địch lão tướng quân giải thích được hỏi.

      “Cái này là ta tìm người tính toán bát tự cho Tàn Nguyệt, ban đầu thành thân cũng xem những thứ này, chúng ta cũng biết gả đến đây là Tàn Nguyệt, lúc sau biết rồi, ta cũng để ý...”

      Địch lão phu nhân vẻ mặt hối hận nhìn tướng quân, tự trách :

      “Chúng ta nên sớm chút tìm người giúp hai đứa chúng nó tính toán, ông ta , Tàn Nguyệt là sát tinh chuyển thế, ai thân thiết với nó người đấy nguy...”

      Chuyện này... Có là như vậy ?

      Địch lão tướng quân mở tờ giấy kia ra, chỉ thấy phía viết rồng bay phượng múa, ông chữ cũng nhìn ra. Chẳng qua là, thầy tướng số này, thực cũng rất chuẩn, thể hoàn toàn tin.

      “Nhưng, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”

      Địch lão tướng quân để giấy xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

      “Tàn Nguyệt vì đứa bé chết mà báo thù, hạ độc Hạo Nguyệt, nhưng Ngũ hoàng tử lén đánh tráo độc dược của Tàn Nguyệt. Vốn là sẩy thai, kết quả đứa bé mất , còn Hạo Nguyệt hôn mê bất tỉnh... Ngũ hoàng tử dùng cái này tới uy hiếp Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt theo, cho nên...”



      Chương 278: Tàn Nguyệt, ngươi ở đâu? 5



      Địch lão phu nhân thở dài tiếng, Địch lão tướng quân cả giận :

      “Uy hiếp nó làm cái gì? Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cũng thích Tàn Nguyệt?”

      Người ta tìm thê tử, đều là an phận, tại sao ông tìm đến, chuyện lại nhiều như vậy?

      “Cái này ra quá ràng, muốn chính là ông, là binh quyền của ông!''

      Địch lão phu nhân hừ lạnh :

      “Bất quá, cũng nghĩ đến, Tàn Nguyệt chỉ là đứa con , hơn nữa Địch Mân còn ở đây, làm sao có thể uy hiếp ông được?”

      Địch lão tướng quân chau mày, thở dài :

      uy hiếp phải là Tàn Nguyệt, mà là Địch gia!”

      “Ta cũng hiểu như vậy, cho nên mới nhân cơ hội đuổi nó ra ngoài, để cho Địch phủ cùng với nó vạch giới hạn, cũng là...”

      Ánh mắt tối sầm lại, Địch lão tướng quân :

      “Hy sinh Tàn Nguyệt, bảo toàn nhà chúng ta sao? Tố Vân, bà phải biết, nếu Ngũ hoàng tử chịu buông tay, đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, chúng ta cho dù là vội vàng đưa Tàn Nguyệt rời , cũng rất khó thoát khỏi độc thủ hai bên người!”

      Ngây thơ!

      Thái tử và Ngũ hoàng tử, đều là người lòng dạ độc ác, chẳng trách Tàn Nguyệt vẫn chịu , ra là, biết chân tướng mọi chuyện, rất khó lựa chọn!

      Bất quá, bây giờ mấu chốt là Tàn Nguyệt! Nó ra ngoài như vậy, biết giờ...

      “Người đâu, mau tìm Tàn Nguyệt! Mau chóng tìm Tàn Nguyệt!”

      Quản gia chạy tới, nhìn tướng quân lòng như lửa đốt, giải thích được hỏi:

      “Lão gia, chuyện này...”

      “Cẩn thận chút, cần gióng trống khua chiêng, lén đưa Tàn Nguyệt trở về...”

      ***


      Lạnh!

      Lạnh quá!

      Cố gắng rụt người lại, vừa vặn thân thể vẫn như cũ run lẩy bẩy, Tàn Nguyệt cố gắng nhưng mắt mở, cả người cũng mơ mơ màng màng, trong đầu hò hét loạn lên, tỉnh được, ngủ cũng xong.

      Đó là ai?

      Xa xa, thấy góc tường kia có cái chấm đen, ngũ hoàng tử mở to mắt, vài bước chạy tới...

      Là Tàn Nguyệt!

      Xuyên qua mưa bụi nặng nề, trực giác, cho biết là Tàn Nguyệt!

      “Tàn Nguyệt...”

      Tiếng khàn khàn kêu tiếng, nhưng người kia chỉ nghiêng thân thể cuộn cong lại, gắt gao co lại thành đoàn, ngẩng đầu, cũng lên tiếng...



      Chương 279: Nhất định phải tỉnh lại



      Thong thả từng bước tới, mỗi bước, giống như nặng trăm ngàn cân...

      Tàn Nguyệt, hối hận!

      Rất hối hận!

      làm ra việc vui đùa kia, thể để cho Tàn Nguyệt chịu đựng điều này!

      Thân thể khom xuống, cẩn thận ôm lấy nàng, nàng đau đớn A tiếng...

      thanh kia, rất , rất , nhưng lại truyền tới trong tai , gõ vào trong lòng của .

      “Lạnh...”

      Thấp giọng nỉ non, giọng Tàn Nguyệt rất thấp, rất , khàn khàn lướt qua tai , truyền tới trong đầu .

      “Tàn Nguyệt, lát nữa là tốt rồi, lát nữa là tốt rồi...”

      Thân thể gầy yếu, bất an run rẩy, Tàn Nguyệt nhắm chặt đôi mắt, lông mi dài, giống như sợi tơ đen tinh mịn, hỗn độn trải mặt, tô điểm, tái nhợt có chút huyết sắc nào...

      ***


      “Rót thuốc!”

      “Tiếp tục!”

      “Nhất định phải cứu sống nàng ấy, bằng , các ngươi chôn cùng nàng!''

      ...

      Từng tiếng rống giận, ngừng vang lên bên tai, Tàn Nguyệt vui mặt nhăn cau mày -

      Là ai?

      Là ai bá đạo như vậy?

      Là ai vô lý như vậy?

      Là ai khẩn trương như vậy?

      Nàng mệt chết được, nàng chỉ muốn ngủ giấc, ngủ giấc tốt mà thôi. Nhưng tại sao, nguyện vọng như vậy, cũng ai có thể thành toàn cho nàng?

      “Liễu Tàn Nguyệt, nàng nghe cho ta! Nếu nàng tỉnh lại, nếu nàng còn dám tiếp tục ngủ, ta nhất định san bằng phủ tướng quân, còn có Liễu Tương phủ nữa...”

      Giọng bá đạo, Tàn Nguyệt há miệng, muốn chuyện, muốn mở mắt ra, nhưng chút sức lực, chút cũng có...

      “Vương gia, được rồi. Liễu nương mau tỉnh thôi, ngài xem tay nàng ấy động đậy...”

      Đại phu nhìn lông mi ngừng rung động của Tàn Nguyệt, thở dài ra hơi, lo lắng đề phòng qua bảy tám ngày, đầu rốt cục cũng được bảo vệ. Ông hoài nghi, nương này nếu chưa tỉnh lại, đầu của ông cũng phải dọn nhà lắm.

      Run rẩy nhìn chút vẻ mặt lo lắng của Ngũ hoàng tử, đại phu giọng :

      “Vương gia, trước tiên có thể cho nương uống chút nước...”



      Chương 280: Người cứu nàng



      Bóng dáng người trước mắt chợt lóe, đại phu sợ tới mức lui về phía sau hai bước, chỉ thấy Ngũ hoàng tử đem nước ấm tới, quan tâm cầm lấy cái thìa đút.

      “Tàn Nguyệt, nàng phải tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại...”

      Đại phu sai, ngày thứ hai Tàn Nguyệt tỉnh lại, thân thể suy yếu muốn chết, mở mắt ra, thời gian rất lâu mới thích ứng với ánh sáng bên trong phòng.

      “Nơi này là...”

      Nằm lỳ ở giường, Tàn Nguyệt cảm thấy vạn phần thoải mái, muốn lật người, cả người lại giống như bị xe lăn qua, đau muốn chết!

      “Tiểu thư, tiểu thư người tỉnh rồi...”

      Ngoài cửa, nha đầu hai búi tóc chạy tới, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, đánh giá nha đầu xa lạ này.

      “Ngươi là...”

      Là nàng ta cứu mình sao? đúng, trong mơ, nàng dường như nghe được tiếng của đàn ông, rất vội, cũng rất sốt ruột.

      “Tiểu thư, người uống nước trước , ăn chút cháo nha!''

      Nha đầu nhếch miệng cười tiếng, nàng ta trả lời vấn đề của Tàn Nguyệt, ánh mắt khẽ tránh né .

      “Ừ!''

      Lại nhảm, trong nhà cũng chỉ có mình nàng ta, phải nàng ta cứu mình, còn có thể là ai?

      Về phần giọng nam trong mộng, phải là...

      “Ta có thể ngồi dậy!''

      là vô dụng, chính nàng bây giờ cũng ngồi được. Tàn Nguyệt thở dài tiếng, nghĩ đến tình cảnh bị đánh ngày đó, mông vẫn cảm giác được đau đớn.

      “Tiểu thư có thể nghiêng dựa người, tạm thời thể ngồi xuống. Đại phu , phải mấy ngày nữa mới có thể ngồi dậy.”

      Nha đầu rất có kiên nhẫn, Tàn Nguyệt cảm kích cười:

      “Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi cứu ta...”

      “Tiểu thư, người ăn chút gì trước ...”

      Ánh mắt nha đầu nhanh chóng hướng bên, nàng thừa nhận, nhưng cũng từ chối, săn sóc cho Tàn Nguyệt ăn xong chén cháo, nàng vui vẻ cười :

      “Tiểu thư muốn ăn nữa ?”

      Tàn Nguyệt lắc đầu, vừa muốn có thể, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nam quen thuộc:

      “Tàn Nguyệt, nàng thế nào rồi? Có chỗ nào thoải mái...”

      Đây là -

      Ngũ hoàng tử!

      Quay đầu, nhìn vẻ mặt ân cần của Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt nhìn về phía nha đầu, giải thích được hỏi:

      nương, ngươi là...”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 281: Ta muốn rời



      phải nàng ta cứu mình, người cứu nàng, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử?

      “Là Vương gia cứu tiểu thư...”

      Nha đầu vui vẻ cười, ngũ hoàng tử khoát khoát tay, nha đầu vội vàng khom người lui ra ngoài, ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tàn Nguyệt, thấp giọng :

      “Nguyệt Nhi, xin lỗi!”

      Thân là hoàng tử tôn quý, có bao giờ xin lỗi với người khác?

      Nhưng lần này, rất hối hận! Nếu biết kết quả như thế, tuyệt đối ác ý trêu đùa với Tàn Nguyệt.

      “Xin lỗi? Ngũ hoàng tử, ngài làm sao vậy? Người làm gì mà cần phải lời xin lỗi?”

      Tàn Nguyệt cười lạnh, nhìn áy náy trong mắt của , chỉ cảm thấy, hết sức dối trá.

      “Ta...”

      Ngũ hoàng tử cứng họng, cũng nhận sai, đây cũng là lần đầu tiên cúi mặt xuống xin lỗi với người khác, Tàn Nguyệt còn muốn thế nào?

      “Ngũ hoàng tử cần phải , đây phải là kết quả ngài muốn sao? Chỉ tiếc Tàn Nguyệt mạng lớn, chết...”

      “Tàn Nguyệt, ta hy vọng nàng chết...”

      Sắc mặt Ngũ hoàng tử thay đổi chút, vốn định nổi giận, nhưng lời đến khóe miệng, rồi lại đành lòng ra.

      Tàn Nguyệt mới vừa tỉnh lại, sức khỏe còn quá yếu, muốn cùng nàng chính diện là địch.

      “Là sao? Ta đây có phải nên cám ơn ân giết của Ngũ hoàng tử ...”

      Tàn Nguyệt cười lạnh tiếng, tuyệt quan tâm khuôn mặt xanh mét kia của Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử dùng sức thở dốc hai cái, thở dài :

      “Nàng dưỡng tốt thân thể trước !”

      Hai đấm nắm chặt, bây giờ phải mau rời , Tàn Nguyệt muốn gặp , còn ở lại lát nữa, dám cam đoan, có thể phát điên hay .

      “Đợi chút!”

      Ngũ hoàng tử chưa rời , Tàn Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, lạnh giọng gọi.

      Ngũ hoàng tử trong lòng vui mừng, chẳng lẽ Tàn Nguyệt cuối cùng nghĩ thông suốt? Nàng bây giờ có lựa chọn khác, chỉ có cùng hợp tác với , đối với nàng mà mới là tốt nhất.

      Đè nén cao hứng trong lòng, mặc nhiên quay đầu, nhìn Tàn Nguyệt có chút chật vật.

      “Bây giờ ta muốn rời ...”

      Rời ? Ngũ hoàng tử tức giận nhìn nàng, đôi mắt thiếu chút nữa bốc lửa:

      “Nàng vừa mới tỉnh lại, bây giờ lại bị phủ tướng quân đuổi ra ngoài, chẳng lẽ nàng còn muốn trở về tướng phủ?”



      Chương 282: Tiểu Mạt



      , người ở phía ngoài đều tìm nàng, bao gồm người của thái tử và Lâm quý phi.

      Cũng biết tin tức truyền thế nào, tóm lại, nàng bây giờ, vô cùng nguy hiểm.

      “Bây giờ ta muốn rời !”

      Tàn Nguyệt cao ngạo ngẩng đầu, thanh danh của nàng vốn tốt, nếu để cho người ở phía ngoài biết nàng ở chỗ này, vậy muốn giải thích cũng khó.

      “Tàn Nguyệt, nếu nàng , bổn vương cũng tuyệt đối ngăn cản nàng, nhưng vừa rồi quên cho nàng biết chuyện. Nàng bây giờ thể . Chuyện của nàng, bổn vương cũng biết truyền ra ngoài như thế nào. Thái tử, Lâm quý phi đều tìm nàng, nàng phải biết, bọn họ tìm nàng là vì cái gì. Bổn vương cũng dám , nhưng có chút, bổn vương có thể khẳng định, chỉ cần nàng rời khỏi nơi này, đầy canh giờ sau, nàng ...”

      lại, Tàn Nguyệt đương nhiên cũng biết lời có ý gì. Ra khỏi cửa này, nàng bị bọn họ bắt sao?

      Ha ha, là ai tiết lộ ra ngoài? Tiểu Mạt? Hay là Ngũ hoàng tử?

      Chắc là Ngũ hoàng tử, sáng sớm bắt đầu uy hiếp nàng như vậy

      Tàn Nguyệt thở dài, người bây giờ còn rất đau, nàng thậm chí còn thể xuống giường, cho dù bây giờ có muốn ra ngoài bằng cách nào được?

      Ra được, trừ phi là có người mang nàng ra ngoài!

      Cũng có ai mang nàng ra ngoài, chẳng lẽ nàng phải ở chỗ này, trốn tránh trước sao?

      “Tiểu thư”

      Mang theo tiếng khóc, là người Tàn Nguyệt rất quen thuộc, Tiểu Mạt!

      Quay đầu, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Tiểu Mạt, sao muội tới được đây?”

      “Tiểu thư, Tiểu Mạt rốt cuộc tìm được người rồi. Tiểu Mạt thực xin lỗi người, bảo vệ người tốt.”

      Tiểu Mạt giữ chặt tay Tàn Nguyệt, áy náy khóc :

      có chuyện gì, ta đây phải rất tốt đấy sao?”

      Tàn Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn vẻ mặt Tàn Nguyệt khi khóc đẹp kém bao nhiêu so với khi cười, Tiểu Mạt khóc :

      “Tiểu thư, là Tiểu Mạt nghe tiểu thư , Tiểu Mạt lo lắng cho tiểu thư, nên”

      “Tiểu Mạt, đừng nữa, ta biết, ta cũng hiểu được”

      Địch lão phu nhân làm sao biết mà đến, người duy nhất có thể cho bà biết là Tiểu Mạt, vì chuyện này cũng chỉ có nàng và Tiểu Mạt biết.



      Chương 283: Hành tung bại lộ



      Nhưng cạm bẫy kia là Ngũ hoàng tử cố ý đẩy nàng vào. Với võ công của , có khả năng nghe được tiếng bước chân chậm rãi bên ngoài. Mục đích làm như vậy, Tàn Nguyệt biết, nhưng nàng lại thiếu chút nữa bị đánh đến chết, thiếu chút nữa chết đường.

      “Tiểu Mạt, sao muội tìm được ta?”

      Ngũ hoàng tử , nàng ở trong này, lẽ ra có mấy người tìm được mới phải, nhưng Tiểu Mạt làm sao có thể tìm được nàng?

      Tiểu Mạt tìm được nàng cũng đáng sợ, đáng sợ là, thái tử, Lâm quý phi bọn họ

      Chính Ngũ hoàng tử cứu nàng chắc ra mới đúng, Tiểu Mạt làm sao tìm được chỗ ở của nàng?

      Tiểu Mạt có thể tìm tới nàng, có phải chứng tỏ rằng người của bọn thái tử, rất nhanh cũng có thể tìm được nàng ?

      “Tiểu thư, hôm đó người bị mang , muội cũng bị giam. Sau lại có mưa, mưa rất lớn, muội lo lắng cho tiểu thư nên trèo cửa sổ trốn ra, nhưng ra tìm tất cả đường cái, đều tìm được người. Muội lại tiếp tục tìm, tiếp tục tìm. Cũng đến phủ thái tử tìm, thiếu chút nữa bị bọn họ bắt được.”

      Nàng ấy là tận tâm, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt thở dài:

      sao, ta đây phải vẫn tốt đấy sao?”

      Vẫn tốt, chỉ tội đứng lên cũng được!

      Tiểu Mạt khóc :

      “Nhưng tiểu thư, người bị thương”

      sao, bị thương ngoài da thôi, có chuyện gì!”

      Nàng giờ lo lắng là, lát nữa Ngũ hoàng tử tới đây, biết Tiểu Mạt ở trong này làm gì. Hay là để Tiểu Mạt rời , dù sao nơi này cũng an toàn, ngũ hoàng tử, người này cũng thực làm cho người ta khó đoán.

      “Tiểu Mạt, ta sao, hay là ngươi về phủ tướng quân trước ?”

      Tàn Nguyệt nâng lên con mắt sáng, lo lắng nhìn Tiểu Mạt.

      , tiểu thư, người bây giờ có thương tích, muội quay về, muội muốn ở cùng người. Hơn nữa, ngũ hoàng tử người này, tính tình có chút cổ quái, muội lo lắng cho tiểu thư”

      Ý của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt biết. Mặc dù Ngũ hoàng tử muốn làm gì, Tiểu Mạt mặc dù võ công, nhưng nàng ấy có năng lực gì để ngăn cản?

      Hoàng tử là hoàng tôn, cả đám đều vô cùng cường thế, rất bá đạo!



      Chương 284: Hành tung bại lộ 2



      Thôi, dù sao giờ cũng thể rời , để Tiểu Mạt ở lại với mình cũng tốt. Cho dù sau này muốn làm gì, đều phải đợi thân thể khỏe lên mới được!

      Dưỡng thương tốt rồi nàng mới có thể , mới có thể tranh thủ làm chuyện nàng muốn làm

      Thả lỏng tâm, Tàn Nguyệt ở trong này bảy ngày, Tàn Nguyệt có thể ngồi xuống, cũng có thể xuống giường.

      Kỳ quái là, ngày đó. Ngũ hoàng tử rời cũng quay lại đây. Bọn nha đầu nhìn Tiểu Mạt cũng hỏi gì, dường như là sớm biết Tiểu Mạt đến đây.

      Mà phủ tướng quân cũng có động tĩnh, thái tử bọn họ cũng có động tĩnh gì. Tất cả đều lặng yên, trầm tĩnh đến đáng sợ

      “Tàn Nguyệt, đứa bé của Hạo Nguyệt, sao cả!”

      Hôm nay, lúc ăn cơm trưa, ngũ hoàng tử đột nhiên đến, mặt trầm

      “Cái gì? Thuốc của ngài phải...”

      Cầm chiếc đũa cứng đờ, chiếc đũa loảng xoảng rơi xuống bàn, Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vẻ mặt u buồn của Ngũ hoàng tử

      Đứa bé của Hạo Nguyệt sao, vậy có phải cũng có thể nàng sau này có thể phải chịu uy hiếp của Ngũ hoàng tử, có thể thoát khỏi khống chế của Ngũ hoàng tử hay ?

      Trong lòng có chút kinh hỉ, cũng có chút tiếc nuối. Kinh hỉ là có thể chịu uy hiếp của Ngũ hoàng tử, muốn làm gì làm. Tiếc nuối là có lẽ nàng thay đổi, nàng muốn Hạo Nguyệt sinh đứa bé kia ra!

      Nhưng mà lần này làm được, sau này bên thái tử tất nhiên gia tăng phòng bị, muốn ra tay sợ là càng khó!

      Thôi, bây giờ có thể thoát khỏi Ngũ hoàng tử cũng tốt. Tuy rằng thể về phủ tướng quân, nhưng thiên hạ to lớn, có nơi cho nàng dung thân.

      “Thuốc kia thể phá thai nhưng”

      Như có suy nghĩ gì nhìn Tàn Nguyệt cái, trong mắt Ngũ hoàng tử lên vẻ tính kế, Tàn Nguyệt cười :

      “Nhưng ngài cũng để đứa trẻ này sinh ra cách dễ dàng. Tất cả đều là kế tạm thời, ta đúng ?”

      Ngũ hoàng tử kinh ngạc nhìn Tàn Nguyệt, thở dài:

      “Có lẽ vậy, Tàn Nguyệt, nàng bây giờ nên lo cho bản thân.”

      Chuyện này, tạm thời còn có thể giúp nàng nhưng muốn giúp hay còn phải xem biểu của nàng



      Chương 285: Hành tung bại lộ 3



      Lo cho bản thân? Có gì cần lo lắng sao?

      Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử vẫy vẫy tay, ý bảo Tiểu Mạt lui xuống trước.

      “Tiểu Mạt, muội ra ngoài chờ, ta và Ngũ hoàng tử vài lời.”

      Nhìn ra vẻ mặt yên tâm của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt đành cười trấn an nàng ấy. Tiểu Mạt khó xử nhìn Tàn Nguyệt, bất an nhìn Ngũ hoàng cái sau đó mới rời .

      “Vì sao?”

      Tiểu Mạt ra ngoài, Tàn Nguyệt cũng còn khuôn mặt tươi cười đón chào, lạnh lùng nhìn vẻ mặt mịt mờ của Ngũ hoàng tử.

      “Nàng phải biết, Hạo Nguyệt trúng độc, bọn họ có thể đoán ra là ai làm?”

      “Ta hề có động cơ, Hạo Nguyệt là tỷ tỷ của ta, huống chi, ta cũng có cơ hội hạ độc nàng ta. Hơn nữa, đứa bây giờ phải có chuyện gì sao?”

      Tàn Nguyệt khẽ cười tiếng, đứa sao rồi. Bỗng nhiên cảm giác, áp lực người giảm rất nhiều.

      “Đó chỉ là tạm thời, sau này sao? Chỉ cần thân thể Thái tử thể điều trị khỏi, nàng cho là Lâm Quý Phi bỏ qua cho nàng sao?”

      Tàn Nguyệt sắc mặt tối sầm lại, sớm biết Lâm Quý Phi từ bỏ ý đồ, cũng hiểu được bà ta bỏ qua cho mình. Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng bây giờ phải là vẫn tốt sao?

      Tạm thời sao, tạm thời bình tĩnh, có khi ngược lại làm cho người ta càng yên.

      “Ngũ hoàng tử, ngài rốt cuộc muốn thế nào? Ta thiếu chút nữa bị ngài hại chết, chẳng lẽ ngài cho là phủ tướng quân bên kia còn có thể để ý đến ta sao?”

      Ngẫm lại ngày đó, Tàn Nguyệt cảm thấy trái tim băng giá vạn phần, phu nhân ràng biết chuyện của nàng, nhưng vẫn vội vàng đuổi mình .

      Tuy rằng, trong lòng nàng hiểu được, cũng là vì bảo vệ phủ tướng quân. Nhưng nó khác với việc nàng đề xuất rời . Như thế này chẳng khác nào nàng bị đuổi .

      Huống chi, cứ như vậy bị đuổi , mặc kệ phu nhân nghĩ thế nào, sau này khó có khả năng trở về, chẳng lẽ bây giờ nàng phải về Tướng phủ sao?

      Lần trước là trở về thăm viếng, lần này là...

      Thăm viếng và bị hưu, ý nghĩa cách xa rất nhiều. Thăm viếng bọn họ rất đúng. Trở về như vậy, biết Cúc Văn châm chọc nàng thế nào đây?

      Bất quá, nàng sợ Cúc Văn, nàng sợ là thái tử, là Lâm Quý Phi, tai mắt của bọn họ rất nhiều, muốn giết chết nữ tử quyền thế dễ như trở bàn tay.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 281: Ta muốn rời



      phải nàng ta cứu mình, người cứu nàng, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử?

      “Là Vương gia cứu tiểu thư...”

      Nha đầu vui vẻ cười, ngũ hoàng tử khoát khoát tay, nha đầu vội vàng khom người lui ra ngoài, ngồi xổm người xuống, ánh mắt nhìn thẳng Tàn Nguyệt, thấp giọng :

      “Nguyệt Nhi, xin lỗi!”

      Thân là hoàng tử tôn quý, có bao giờ xin lỗi với người khác?

      Nhưng lần này, rất hối hận! Nếu biết kết quả như thế, tuyệt đối ác ý trêu đùa với Tàn Nguyệt.

      “Xin lỗi? Ngũ hoàng tử, ngài làm sao vậy? Người làm gì mà cần phải lời xin lỗi?”

      Tàn Nguyệt cười lạnh, nhìn áy náy trong mắt của , chỉ cảm thấy, hết sức dối trá.

      “Ta...”

      Ngũ hoàng tử cứng họng, cũng nhận sai, đây cũng là lần đầu tiên cúi mặt xuống xin lỗi với người khác, Tàn Nguyệt còn muốn thế nào?

      “Ngũ hoàng tử cần phải , đây phải là kết quả ngài muốn sao? Chỉ tiếc Tàn Nguyệt mạng lớn, chết...”

      “Tàn Nguyệt, ta hy vọng nàng chết...”

      Sắc mặt Ngũ hoàng tử thay đổi chút, vốn định nổi giận, nhưng lời đến khóe miệng, rồi lại đành lòng ra.

      Tàn Nguyệt mới vừa tỉnh lại, sức khỏe còn quá yếu, muốn cùng nàng chính diện là địch.

      “Là sao? Ta đây có phải nên cám ơn ân giết của Ngũ hoàng tử ...”

      Tàn Nguyệt cười lạnh tiếng, tuyệt quan tâm khuôn mặt xanh mét kia của Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử dùng sức thở dốc hai cái, thở dài :

      “Nàng dưỡng tốt thân thể trước !”

      Hai đấm nắm chặt, bây giờ phải mau rời , Tàn Nguyệt muốn gặp , còn ở lại lát nữa, dám cam đoan, có thể phát điên hay .

      “Đợi chút!”

      Ngũ hoàng tử chưa rời , Tàn Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, lạnh giọng gọi.

      Ngũ hoàng tử trong lòng vui mừng, chẳng lẽ Tàn Nguyệt cuối cùng nghĩ thông suốt? Nàng bây giờ có lựa chọn khác, chỉ có cùng hợp tác với , đối với nàng mà mới là tốt nhất.

      Đè nén cao hứng trong lòng, mặc nhiên quay đầu, nhìn Tàn Nguyệt có chút chật vật.

      “Bây giờ ta muốn rời ...”

      Rời ? Ngũ hoàng tử tức giận nhìn nàng, đôi mắt thiếu chút nữa bốc lửa:

      “Nàng vừa mới tỉnh lại, bây giờ lại bị phủ tướng quân đuổi ra ngoài, chẳng lẽ nàng còn muốn trở về tướng phủ?”



      Chương 282: Tiểu Mạt



      , người ở phía ngoài đều tìm nàng, bao gồm người của thái tử và Lâm quý phi.

      Cũng biết tin tức truyền thế nào, tóm lại, nàng bây giờ, vô cùng nguy hiểm.

      “Bây giờ ta muốn rời !”

      Tàn Nguyệt cao ngạo ngẩng đầu, thanh danh của nàng vốn tốt, nếu để cho người ở phía ngoài biết nàng ở chỗ này, vậy muốn giải thích cũng khó.

      “Tàn Nguyệt, nếu nàng , bổn vương cũng tuyệt đối ngăn cản nàng, nhưng vừa rồi quên cho nàng biết chuyện. Nàng bây giờ thể . Chuyện của nàng, bổn vương cũng biết truyền ra ngoài như thế nào. Thái tử, Lâm quý phi đều tìm nàng, nàng phải biết, bọn họ tìm nàng là vì cái gì. Bổn vương cũng dám , nhưng có chút, bổn vương có thể khẳng định, chỉ cần nàng rời khỏi nơi này, đầy canh giờ sau, nàng ...”

      lại, Tàn Nguyệt đương nhiên cũng biết lời có ý gì. Ra khỏi cửa này, nàng bị bọn họ bắt sao?

      Ha ha, là ai tiết lộ ra ngoài? Tiểu Mạt? Hay là Ngũ hoàng tử?

      Chắc là Ngũ hoàng tử, sáng sớm bắt đầu uy hiếp nàng như vậy

      Tàn Nguyệt thở dài, người bây giờ còn rất đau, nàng thậm chí còn thể xuống giường, cho dù bây giờ có muốn ra ngoài bằng cách nào được?

      Ra được, trừ phi là có người mang nàng ra ngoài!

      Cũng có ai mang nàng ra ngoài, chẳng lẽ nàng phải ở chỗ này, trốn tránh trước sao?

      “Tiểu thư”

      Mang theo tiếng khóc, là người Tàn Nguyệt rất quen thuộc, Tiểu Mạt!

      Quay đầu, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Tiểu Mạt, sao muội tới được đây?”

      “Tiểu thư, Tiểu Mạt rốt cuộc tìm được người rồi. Tiểu Mạt thực xin lỗi người, bảo vệ người tốt.”

      Tiểu Mạt giữ chặt tay Tàn Nguyệt, áy náy khóc :

      có chuyện gì, ta đây phải rất tốt đấy sao?”

      Tàn Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn vẻ mặt Tàn Nguyệt khi khóc đẹp kém bao nhiêu so với khi cười, Tiểu Mạt khóc :

      “Tiểu thư, là Tiểu Mạt nghe tiểu thư , Tiểu Mạt lo lắng cho tiểu thư, nên”

      “Tiểu Mạt, đừng nữa, ta biết, ta cũng hiểu được”

      Địch lão phu nhân làm sao biết mà đến, người duy nhất có thể cho bà biết là Tiểu Mạt, vì chuyện này cũng chỉ có nàng và Tiểu Mạt biết.



      Chương 283: Hành tung bại lộ



      Nhưng cạm bẫy kia là Ngũ hoàng tử cố ý đẩy nàng vào. Với võ công của , có khả năng nghe được tiếng bước chân chậm rãi bên ngoài. Mục đích làm như vậy, Tàn Nguyệt biết, nhưng nàng lại thiếu chút nữa bị đánh đến chết, thiếu chút nữa chết đường.

      “Tiểu Mạt, sao muội tìm được ta?”

      Ngũ hoàng tử , nàng ở trong này, lẽ ra có mấy người tìm được mới phải, nhưng Tiểu Mạt làm sao có thể tìm được nàng?

      Tiểu Mạt tìm được nàng cũng đáng sợ, đáng sợ là, thái tử, Lâm quý phi bọn họ

      Chính Ngũ hoàng tử cứu nàng chắc ra mới đúng, Tiểu Mạt làm sao tìm được chỗ ở của nàng?

      Tiểu Mạt có thể tìm tới nàng, có phải chứng tỏ rằng người của bọn thái tử, rất nhanh cũng có thể tìm được nàng ?

      “Tiểu thư, hôm đó người bị mang , muội cũng bị giam. Sau lại có mưa, mưa rất lớn, muội lo lắng cho tiểu thư nên trèo cửa sổ trốn ra, nhưng ra tìm tất cả đường cái, đều tìm được người. Muội lại tiếp tục tìm, tiếp tục tìm. Cũng đến phủ thái tử tìm, thiếu chút nữa bị bọn họ bắt được.”

      Nàng ấy là tận tâm, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt thở dài:

      sao, ta đây phải vẫn tốt đấy sao?”

      Vẫn tốt, chỉ tội đứng lên cũng được!

      Tiểu Mạt khóc :

      “Nhưng tiểu thư, người bị thương”

      sao, bị thương ngoài da thôi, có chuyện gì!”

      Nàng giờ lo lắng là, lát nữa Ngũ hoàng tử tới đây, biết Tiểu Mạt ở trong này làm gì. Hay là để Tiểu Mạt rời , dù sao nơi này cũng an toàn, ngũ hoàng tử, người này cũng thực làm cho người ta khó đoán.

      “Tiểu Mạt, ta sao, hay là ngươi về phủ tướng quân trước ?”

      Tàn Nguyệt nâng lên con mắt sáng, lo lắng nhìn Tiểu Mạt.

      , tiểu thư, người bây giờ có thương tích, muội quay về, muội muốn ở cùng người. Hơn nữa, ngũ hoàng tử người này, tính tình có chút cổ quái, muội lo lắng cho tiểu thư”

      Ý của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt biết. Mặc dù Ngũ hoàng tử muốn làm gì, Tiểu Mạt mặc dù võ công, nhưng nàng ấy có năng lực gì để ngăn cản?

      Hoàng tử là hoàng tôn, cả đám đều vô cùng cường thế, rất bá đạo!



      Chương 284: Hành tung bại lộ 2



      Thôi, dù sao giờ cũng thể rời , để Tiểu Mạt ở lại với mình cũng tốt. Cho dù sau này muốn làm gì, đều phải đợi thân thể khỏe lên mới được!

      Dưỡng thương tốt rồi nàng mới có thể , mới có thể tranh thủ làm chuyện nàng muốn làm

      Thả lỏng tâm, Tàn Nguyệt ở trong này bảy ngày, Tàn Nguyệt có thể ngồi xuống, cũng có thể xuống giường.

      Kỳ quái là, ngày đó. Ngũ hoàng tử rời cũng quay lại đây. Bọn nha đầu nhìn Tiểu Mạt cũng hỏi gì, dường như là sớm biết Tiểu Mạt đến đây.

      Mà phủ tướng quân cũng có động tĩnh, thái tử bọn họ cũng có động tĩnh gì. Tất cả đều lặng yên, trầm tĩnh đến đáng sợ

      “Tàn Nguyệt, đứa bé của Hạo Nguyệt, sao cả!”

      Hôm nay, lúc ăn cơm trưa, ngũ hoàng tử đột nhiên đến, mặt trầm

      “Cái gì? Thuốc của ngài phải...”

      Cầm chiếc đũa cứng đờ, chiếc đũa loảng xoảng rơi xuống bàn, Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vẻ mặt u buồn của Ngũ hoàng tử

      Đứa bé của Hạo Nguyệt sao, vậy có phải cũng có thể nàng sau này có thể phải chịu uy hiếp của Ngũ hoàng tử, có thể thoát khỏi khống chế của Ngũ hoàng tử hay ?

      Trong lòng có chút kinh hỉ, cũng có chút tiếc nuối. Kinh hỉ là có thể chịu uy hiếp của Ngũ hoàng tử, muốn làm gì làm. Tiếc nuối là có lẽ nàng thay đổi, nàng muốn Hạo Nguyệt sinh đứa bé kia ra!

      Nhưng mà lần này làm được, sau này bên thái tử tất nhiên gia tăng phòng bị, muốn ra tay sợ là càng khó!

      Thôi, bây giờ có thể thoát khỏi Ngũ hoàng tử cũng tốt. Tuy rằng thể về phủ tướng quân, nhưng thiên hạ to lớn, có nơi cho nàng dung thân.

      “Thuốc kia thể phá thai nhưng”

      Như có suy nghĩ gì nhìn Tàn Nguyệt cái, trong mắt Ngũ hoàng tử lên vẻ tính kế, Tàn Nguyệt cười :

      “Nhưng ngài cũng để đứa trẻ này sinh ra cách dễ dàng. Tất cả đều là kế tạm thời, ta đúng ?”

      Ngũ hoàng tử kinh ngạc nhìn Tàn Nguyệt, thở dài:

      “Có lẽ vậy, Tàn Nguyệt, nàng bây giờ nên lo cho bản thân.”

      Chuyện này, tạm thời còn có thể giúp nàng nhưng muốn giúp hay còn phải xem biểu của nàng



      Chương 285: Hành tung bại lộ 3



      Lo cho bản thân? Có gì cần lo lắng sao?

      Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn Ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử vẫy vẫy tay, ý bảo Tiểu Mạt lui xuống trước.

      “Tiểu Mạt, muội ra ngoài chờ, ta và Ngũ hoàng tử vài lời.”

      Nhìn ra vẻ mặt yên tâm của Tiểu Mạt, Tàn Nguyệt đành cười trấn an nàng ấy. Tiểu Mạt khó xử nhìn Tàn Nguyệt, bất an nhìn Ngũ hoàng cái sau đó mới rời .

      “Vì sao?”

      Tiểu Mạt ra ngoài, Tàn Nguyệt cũng còn khuôn mặt tươi cười đón chào, lạnh lùng nhìn vẻ mặt mịt mờ của Ngũ hoàng tử.

      “Nàng phải biết, Hạo Nguyệt trúng độc, bọn họ có thể đoán ra là ai làm?”

      “Ta hề có động cơ, Hạo Nguyệt là tỷ tỷ của ta, huống chi, ta cũng có cơ hội hạ độc nàng ta. Hơn nữa, đứa bây giờ phải có chuyện gì sao?”

      Tàn Nguyệt khẽ cười tiếng, đứa sao rồi. Bỗng nhiên cảm giác, áp lực người giảm rất nhiều.

      “Đó chỉ là tạm thời, sau này sao? Chỉ cần thân thể Thái tử thể điều trị khỏi, nàng cho là Lâm Quý Phi bỏ qua cho nàng sao?”

      Tàn Nguyệt sắc mặt tối sầm lại, sớm biết Lâm Quý Phi từ bỏ ý đồ, cũng hiểu được bà ta bỏ qua cho mình. Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng bây giờ phải là vẫn tốt sao?

      Tạm thời sao, tạm thời bình tĩnh, có khi ngược lại làm cho người ta càng yên.

      “Ngũ hoàng tử, ngài rốt cuộc muốn thế nào? Ta thiếu chút nữa bị ngài hại chết, chẳng lẽ ngài cho là phủ tướng quân bên kia còn có thể để ý đến ta sao?”

      Ngẫm lại ngày đó, Tàn Nguyệt cảm thấy trái tim băng giá vạn phần, phu nhân ràng biết chuyện của nàng, nhưng vẫn vội vàng đuổi mình .

      Tuy rằng, trong lòng nàng hiểu được, cũng là vì bảo vệ phủ tướng quân. Nhưng nó khác với việc nàng đề xuất rời . Như thế này chẳng khác nào nàng bị đuổi .

      Huống chi, cứ như vậy bị đuổi , mặc kệ phu nhân nghĩ thế nào, sau này khó có khả năng trở về, chẳng lẽ bây giờ nàng phải về Tướng phủ sao?

      Lần trước là trở về thăm viếng, lần này là...

      Thăm viếng và bị hưu, ý nghĩa cách xa rất nhiều. Thăm viếng bọn họ rất đúng. Trở về như vậy, biết Cúc Văn châm chọc nàng thế nào đây?

      Bất quá, nàng sợ Cúc Văn, nàng sợ là thái tử, là Lâm Quý Phi, tai mắt của bọn họ rất nhiều, muốn giết chết nữ tử quyền thế dễ như trở bàn tay.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 286: Hành tung bại lộ 4



      “Tiểu thư!”

      Nhìn Tàn Nguyệt ngây ngốc từ trưa đến giờ, Tiểu Mạt lo lắng gọi.

      Thở dài tiếng, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác được lúc này làm cái gì cũng tốt. Phải trốn ở trong này, suốt ngày lo lắng bị người khác phát , ngẫm lại cảm thấy...

      Sao bỗng nhiên cảm giác mình giống như con chuột.

      “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn ở trong này, chúng ta rời !”

      Khẽ cắn môi, dường như hạ quyết định, Tiểu Mạt dùng hết dũng khí

      “Rời ? Tiểu Mạt, muội bây giờ chúng ta có thể chạy đâu? Làm sao cũng được.”

      ra ngoài, nàng cũng nghĩ tới, nhưng Ngũ Hoàng tử sai, khi rời khỏi đây, hành tung của nàng lập tức có thể tìm được, mà Lâm Quý Phi bọn họ cũng...

      ***


      “Cái gì? Ngươi khẳng định?”

      Quý phi nhíu mày, dựa giường, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Dẫm lên chiếc hài, uổng công bà, vậy còn quá dễ dàng có được tin tức của nữ tử kia. Hơn nữa nàng ta bây giờ còn ở cùng 1 chỗ với Ngũ hoàng tử, là trời cũng giúp ta

      “Dạ, nương nương, nô tỳ khẳng định!”

      “Được, tốt lắm, đúng rồi, nàng ta còn ?”

      Người đàn bà này, đúng là Lâm Quý Phi quyền khuynh hậu cung, ngón tay nhàng mà vỗ về chơi đùa hộ giáp dài, khóe miệng đắc ý cong lên.

      “Nương nương, nàng ta

      Cung nữ đến bên tai Lâm Quý Phi, hồi lâu.

      “Cái gì? là nàng ta? Vậy.. Vậy..”

      Thân mình rung rung vài cái, Lâm Quý Phi đau đớn nhắm mắt lại, tay lực nắm lấy xiêm áo, thở dài:

      “Tìm vài thai phụ có cùng tháng như Hạo Nguyệt, có gì ta còn biết để chuẩn bị”

      Thái y ràng cũng sao, nhưng tại sao Ngũ hoàng tử lại như vậy? Thuốc là của Ngũ hoàng tử, vậy có thuốc độc, hẳn cũng có thuốc giải mới đúng, cho nên...

      Có lẽ, nên tìm người đến bên Ngũ hoàng tử xem, dù sao phải vạn bất đắc dĩ, chiêu đó cũng thể dùng.

      Đánh tráo huyết thống hoàng thất cũng chỉ đơn giản là tru di cửu tộc

      Kiên nhẫn chút, hai người rất nhanh có thể gặp mặt.



      Chương 287: Hành tung bại lộ 5



      giờ rất muốn đối phó với Tàn Nguyệt - người thương tổn sâu sắc đến Thái tử. Cũng là người chiếm được trái tim của Thái tử.

      biết thái tử quý trọng cái gì ở nàng ta. Bất kể nữ tử này hại nó thế nào, nó đều có thể nhắm 1 mắt mở 1 mắt tha thứ cho nàng ta.

      Cái loại cảm giác này thực xa lạ, nhưng bà cũng biết, rất nguy hiểm! Giống như nhiều năm trước, khi Hàn phi...

      Tàn Nguyệt người này, đừng là vô tình với thái tử, cho dù là có tình, cũng tuyệt đối thể giữ.

      quả phụ, quả phụ tuổi còn trẻ, quả phụ rất nguy hiểm.

      ***


      “Tàn Nguyệt, nàng ở nơi này?”

      Vội vàng cấp tốc chạy tới, mặt Hiên Vương, đều là đầy mồ hôi

      “Hiên Vương, sao ngài biết ta ở đây?”

      Tàn Nguyệt trong lòng cả kinh, nếu ngay cả Hiên Vương cũng tìm được nàng, vậy

      Vậy có phải rất nhiều người biết nàng ở đây hay ? Thái tử, Lâm Quý Phi?

      , Tàn Nguyệt, mau theo ta , kịp.”

      Hiên Vương giữ chặt tay Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt kích động vươn tay muốn đẩy Hiên Vương ra, Hiên Vương :

      “Mau lên, bằng kịp”

      Giọng vội vàng của Hiên Vương làm cho Tàn Nguyệt cũng đoán được tính nghiêm trọng. chừng điều nàng lo lắng nhất xảy ra

      “Tiểu Mạt, mau thu dọn mọi thứ, chúng ta bây giờ lập tức rời

      cần thu dọn, lập tức ngay!”

      Quan hệ giữa Hiên Vương và Địch Mân rất tốt, Tàn Nguyệt tin tưởng . Nhìn gương mặt vội vàng kia, tuy rằng biết muốn đưa mình đâu, nhưng Tàn Nguyệt biết hại mình.

      “Tiểu thư”

      Trong mắt Tiểu Mạt cảm thấy yên, Tàn Nguyệt thở dài:

      thôi! cần thu dọn”

      Tiểu Mạt làm khó chút, thấy Tàn Nguyệt quyết định, nàng cũng gì, theo sát phía sau Tàn Nguyệt ra ngoài.

      chiếc xe ngựa lớn đứng ở trong viện. Vì để che giấu tai mắt người khác, Tàn Nguyệt mang theo khăn lụa, mà ở trong sân có 2 nha đầu gục xuống.

      “Bọn họ có chuyện gì chứ?”

      , hai nha đầu này đối với mình rất tốt, lúc nhìn thấy bọn họ nằm mặt đất, Tàn Nguyệt trong lòng lên vẻ vui



      Chương 288: Hành tung bại lộ 6



      sao, Tàn Nguyệt, bọn họ sao đâu, chỉ ngất thôi, ta cam đoan sao”

      Ba người vừa ngồi lên, xe ngựa lập tức chạy nhanh như bay, Hiên Vương lau mồ hôi mặt, sốt ruột giải thích

      “Hiên Vương, xảy ra chuyện gì?”

      Tàn Nguyệt bất an nhăn mặt nhíu mày, chắc là biết cái gì mới đúng, bằng vội vã tới rồi kéo nàng như vậy

      “Tàn Nguyệt, cho ta biết chuyện Hạo Nguyệt trúng độc có liên quan đến nàng ?”

      Hiên Vương nhíu mi chặt, thần sắc vô cùng khẩn trương

      Tàn Nguyệt bất an hỏi:

      “Có liên quan sao?”

      Có lẽ, nàng nên cho biết , nhưng nàng bây giờ có thể như thế nào đây, đều là do nàng làm sai, ai cũng trách được.

      “Đúng là ? Hôm nay ta tìm phụ hoàng có việc, nhưng lại cẩn thận nghe được”

      Vội vàng, Hiên Vương đem việc hôm nay nghe được lần, ra vô tình nghe được Lâm Quý Phi khóc kể với Hoàng Thượng, Tàn Nguyệt hạ độc hại con của Thái tử, hơn nữa bà ta có nhân chứng.

      Con của Thái tử, là hoàng tử hoàng tôn, làm sao có thể để cho người khác tùy tiện hạ độc hại đây?

      Tội danh này nếu được xác nhận phải tru di cửu tộc.

      “Ý của Hoàng Thượng là..”

      Tàn Nguyệt hít hơi, ý của Hoàng Thượng sai, đối với Địch Mân, đối với Địch phủ cũng có thể, nhưng đối với mình cũng nhất định làm.

      “Hoàng Thượng bắt giữ trước, để Hoàng hậu nương nương và Lâm Quý Phi cùng thẩm tra!”

      Hoàng hậu nương nương?

      Lần đầu tiên nghe bọn họ nhắc tới Hoàng hậu nương nương, Tàn Nguyệt hiểu :

      “Hoàng hậu thế nào xử lý công việc, Hoàng Thượng làm sao có thể phái hoàng hậu”

      “Đúng vậy, Tàn Nguyệt, cho nên từ câu này có thể nghe ra, Hoàng Thượng tin tưởng lời của Lâm Quý Phi, bọn họ cùng thẩm tra, so với Lâm Quý Phi tự thẩm tra khác lắm”

      Đây cũng là điều nàng lo lắng, nhưng mấu chốt là, Lâm Quý Phi và Hoàng Thượng những lời này làm sao có thể để cho người khác nghe được?

      Là ý của Hoàng Thượng hay là ý của Lâm Quý Phi? đúng, hẳn phải là ý của Hoàng Thượng, là Lâm Quý Phi?

      Nhưng tại sao bà ta phải làm như vậy? Chẳng lẽ là

      “Hiên Vương, ngài muốn dẫn ta đâu?”



      Chương 289: Hành tung bại lộ 7



      Thân mình run mạnh, Tàn Nguyệt nóng vội nhanh chóng hỏi, loại dự cảm bất an đánh úp lại

      phải là Hoàng Thượng, vậy cũng chỉ có thể là Lâm Quý Phi. Ngũ hoàng tử ở bên này đến bắt nàng được, bà ta muốn xung đột chính diện với Ngũ hoàng tử, cho nên cố ý để cho Hiên Vương nghe được, Hiên Vương mang nàng rời , sau đó bà ta có thể.

      Trong lòng lạnh lùng, mặc kệ Hiên Vương muốn dẫn nàng đâu, có lẽ giờ, mình cũng bị bọn họ theo dõi

      Có lẽ từ lúc bắt đầu bước ra khỏi cánh cửa kia có người nghe lệnh theo dõi nàng, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể xuất , bất cứ lúc nào cũng có thể mang nàng trở về.

      mặt huyết sắc rất nhanh tiêu biến, khuôn mặt tái nhợt, Tàn Nguyệt giữ chặt cửa xe

      “Tàn Nguyệt, nàng làm sao vậy?”

      Hiên Vương bất an gọi, bên Tiểu Mạt cũng đỡ lấy Tàn Nguyệt, mặt lộ nét ưu thương

      “Ta sao, Hiên Vương, đổi đường khác, đổi xe khác thử xem sao, chúng ta có khả năng trúng kế”

      Hiên Vương cũng là người rất thông minh, Tàn Nguyệt vừa , cũng hiểu nguyên nhân trong đó, sắc mặt u chút, mày nhíu chặt lại

      Nghe thấy việc kia, vội , căn bản cũng cho người trong phủ, bọn họ lại càng biết tình huống của bên này, nay tìm tiếp ứng cũng khó khăn

      Mà nếu tự mình làm chuyện này, càng

      Bây giờ đổi sang đường khác cũng được, giờ bọn họ bị theo dõi, có thể chạy đâu?

      “Đúng rồi, vương gia, còn có kế, biết có thể làm

      Ánh mắt Tàn Nguyệt sáng ngời, bất quá kế này rất nguy hiểm, nhưng kết quả tệ nhất là bị bắt, Lâm Quý Phi ám sát mình, nếu bà ta muốn giết nàng cần phiền toái với Hoàng Thượng

      Nhưng Tàn Nguyệt vẫn hy vọng mình rơi vào tay Lâm Quý Phi

      Thù mới hận cũ, nếu quả bị Lâm Quý Phi bắt, tuyệt đối có khả năng nàng an toàn

      “Cách gì?”

      Ánh mắt Hiên Vương sáng ngời, hy vọng có thể bảo vệ Tàn Nguyệt, vì Địch Mân, cũng vì chính mình!

      “Ta giả dạng thành dáng vẻ của ngài xuống xe, các người tiếp tục



      Chương 290: Treo đầu dê bán thịt chó



      Xe ngựa tiếp tục , Hiên Vương đưa người lên xe xong. trở là chuyện bình thường. Trong tình hình chung, đoán chừng có người nghi ngờ.

      Tuy rằng, biết rất khó có khả năng trốn thoát khỏi đuổi bắt của bọn họ, nhưng Tàn Nguyệt muốn ngồi chờ chết như vậy, cố gắng phen, giãy dụa chút cũng tốt

      Có lẽ, vận may của nàng quá tồi tệ, chừng cuối cùng có thể trốn thoát thành công!

      thử, làm sao biết được?

      Hiên Vương đầu tiên là sửng sốt, suy tư lát, cảm thấy cách của Tàn Nguyệt có thể làm, thở dài :

      “Có thể thử lần! Nhưng Tàn Nguyệt, nàng xuống xe rất nguy hiểm!”

      Tiểu Mạt :

      “Đúng vậy, tiểu thư, nô tỳ hiểu, tốt nhất người nên xuống, mình người rời , nô tỳ lo lắng”

      Tàn Nguyệt cười khổ tiếng:

      “Nếu bọn họ nhất định phải đối phó với ta, muội nghĩ rằng chúng ta ở xe gặp nguy hiểm sao?”

      Ngày nay quyền thế của Lâm Quý Phi quá lớn, chỉ sợ ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị, hai người bọn họ có năng lực gì hữu dụng?

      Cũng bất chấp khác biệt giữa nam và nữ, Hiên Vương cởi áo khoác, quay đầu Tàn Nguyệt lập tức chụp lấy mặc vào, nhưng Tàn Nguyệt vóc dáng thấp bé so với Hiên Vương gia, nên khi mặc lên vừa dài vừa to. Nhìn vào rất buồn cười.

      được, như vậy ra ngoài, nhất định lộ!”

      Ngay cả chính bọn họ nhìn cũng cảm thấy ổn, huống chi là người ngoài?

      Tàn Nguyệt nhăn mày, bất đắc dĩ cỡi quần áo ra, thở dài :

      “Nếu đây là ý trời!”

      “Thực xin lỗi, Tàn Nguyệt. Nếu ta biết, nhất định sớm chuẩn bị tốt”

      Vội vội vàng vàng ra, ai có thể nghĩ đến cần gì, lại có ai có thể nghĩ đến, đây chỉ là kế sách dụ rắn ra khỏi hang chứ?

      Lâm Quý Phi, kinh nghiệm hậu cung sóng to gió lớn, thường thấy nhiều mưu, Tàn Nguyệt đơn thuần như vậy vốn có khả năng đối phó.

      “Hiên Vương, trách ngài được. Ta còn phải cám ơn ngài. Nếu nhờ có ngài, ta làm sao có thể sống đến bây giờ”

      Bất kể là vì Địch Mân cũng được, vì Địch lão tướng quân cũng thế, phải nên cám ơn

    6. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 291: Bị bắt



      “Tàn Nguyệt, lần đó, ta đến chậm”

      Hiên Vương đau lòng nhìn Tàn Nguyệt, thấy qua thái độ sủng nịnh của Địch Mân dành cho Tàn Nguyệt, cũng được chứng kiến thâm tình của Tàn Nguyệt dành cho Địch Mân, trong khoảng thời gian này, là khổ cho nàng.

      cần cám ơn”

      Vừa từ chối nhận lời cảm ơn, xe ngựa lúc này đột nhiên dừng lại, Hiên Vương trong lòng cả kinh, vén rèm xe ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài binh lính đứng chỉnh tề.

      “Các ngươi”

      Hiên Vương vừa lộ đầu, có nam tử ra:

      “Hiên Vương gia, quý phi nương nương cho mời Tàn Nguyệt nương, đặc biệt dặn dò nô tài cung kính tiếp đón”

      Quý phi? Người của bà ta, tốc độ cũng phải chậm. Tàn Nguyệt thở dài, là phúc phải họa, là họa tránh khỏi, giờ cái gì cũng cần suy nghĩ

      Hiên Vương quay đầu lại, thấp giọng :

      “Muốn ta cùng ?”

      cần, cứ cùng trở về thôi, Lâm Quý Phi gióng trống khua chiêng lớn như vậy, nên giết ta. Ngài nghĩ cách, làm cho thái tử biết ta ở trong tay Lâm Quý Phi

      Tàn Nguyệt rũ mắt xuống, giọng dặn dò

      “Thái tử?

      Hiên Vương nâng chân mày, thái tử tìm Tàn Nguyệt, lần này ta chắc là rất hận Tàn Nguyệt mới đúng

      “Ngựa chết làm như ngựa sống, còn cách khác, phải sao?”

      Hiên Vương xuống xe, xe ngựa trở lại, tốc độ cũng nhanh như bay, nhưng bây giờ tâm tình cách biệt trời.

      Xe ngựa tiến cung, Tàn Nguyệt trực tiếp được đưa vào trong 1 cái sân cũ nát. Chung quanh có trọng binh canh gác, tất cả trong viện đều rất cũ nát, cửa lớn cũng bị tiếng khóa kêu loảng xoảng

      Đất rất bẩn, nhưng góc tường cũng có mạng nhện, xem ra căn phòng này thường xuyên có người tới. Nhưng biết là tới đây quét tước hay là bị giam ở đây?

      , nơi này có vẻ khác lắm. So với trong lao, chắc là tốt hơn rất nhiều?

      “Tiểu thư, người ngồi xuống nghỉ ngơi trước , muội quét dọn.”

      Tiểu Mạt bất mãn liếc mắt nhìn phòng ở, trong mắt lên vẻ mất kiên nhẫn, giọng cũng hơi khàn khàn

      cần, chúng ta cùng nhau dọn dẹp . biết phải ở chỗ này bao lâu”



      Chương 292: bàn tay



      Tàn Nguyệt thở dài, Tiểu Mạt định gì để ngăn cản, nhưng thấy Tàn Nguyệt cầm lấy khăn lụa, qua bên chậu nước giặt sạch, nàng cũng bắt đầu thu dọn.

      Phòng trong tính là bẩn, hai người đồng lòng, thu dọn cũng chậm. Khi dọn dẹp xong, cửa bỗng nhiên kẹt tiếng mở ra

      Tàn Nguyệt quay đầu, kinh ngạc nhìn người tiến vào, bảy tám nha đầu mở đường, đứng giữa đám người, dĩ nhiên là quần áo hoa mỹ, vẻ mặt Hạo Nguyệt đắc ý:

      “Chát...”

      đến trước mặt Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt bỗng nhiên nâng tay, cái tát lập tức giáng xuống. Tàn Nguyệt che mặt, hờn giận trừng mắt nhìn nàng ta

      “Tàn Nguyệt, muội muội tốt của ta, ngươi cũng dám hạ độc ta?”

      Trợn mắt trừng trừng, cao cao toàn tâm toàn ý che bụng, theo giọng của Hạo Nguyệt, nhất thời tức giận

      “Nhị tỷ, tỷ những lời này đúng rồi, muội và tỷ tổng cộng mới gặp vài lần, làm thế nào hạ độc tỷ?”

      Tàn Nguyệt trào phúng cười, chuyện kia, bọn họ có chứng cớ, sao có thể là mình làm được?

      Người duy nhất biết cũng chỉ có Ngũ hoàng tử và Tiểu Mạt. Tiểu Mạt là người của phủ tướng quân, có khả năng làm những việc có lỗi với phủ tướng quân, chẳng lẽ là Ngũ hoàng tử sao?

      có khả năng xảy ra chuyện này. Đối với cũng có nhiều chỗ tốt. Vì nếu nàng mực chắc chắn là đưa thuốc, cho dù Hoàng Thượng xử trí , trong lòng cũng có ấn tượng xấu với .

      phải ngươi? Ngươi còn dám láo? Tàn Nguyệt, hôm đó vì sao ngươi quay về Tướng phủ, tại sao lại muốn trở về?”

      Hạo Nguyệt cười lạnh tiếng, nâng tay vừa muốn đánh về phía Tàn Nguyệt, Tiểu Mạt ra tay nắm lấy cổ tay của nàng ta, Hạo Nguyệt cả giận :

      “Đều chết hết rồi sao? Còn mau bắt lấy ác nô này!”

      Ba bốn nha đầu lên kéo Tiểu Mạt ra, Tiểu Mạt giận dữ, tay bay đến nha đầu, nha đầu kia ôi tiếng ngã xuống.

      Chân vừa nhấc, đá trúng bụng 1 nha đầu khác. Trong chớp mắt, bốn nha đầu đều bò đất những người còn lại bên người Hạo Nguyệt đều sợ tới mức lui về phía sau, Hạo Nguyệt cũng lui nửa bước.

      “Tiện nha đầu, người của ngươi cũng có võ công? Người đâu”



      Chương 293: Kèm hai bên



      Lên tiếng trả lời mà đến là thị vệ ở cửa, đám người cơ thể cường tráng, bọn họ lại trầm ổn, vừa nhìn là thấy rất lợi hại

      “Hạo Nguyệt”

      Vừa rồi đối phó với mấy nha đầu có võ công, có lẽ Tiểu Mạt còn có thể đánh trả nhưng đối với những thị vệ này, nhìn qua là biết khó có thể.

      “Bắt lấy cẩu nô tài này, nàng ta biết võ công”

      Tiểu Mạt mải suy nghĩ, nghe được tiếng la của Tàn Nguyệt, nàng hiểu được ý của Tàn Nguyệt. Thân mình chuyển qua bên người Hạo Nguyệt, tay nắm cổ Hạo Nguyệt, chỉ cần dùng lực, Hạo Nguyệt lập tức ..

      “Tiện nô tài này, ngươi muốn làm gì?”

      Hạo Nguyệt đoán nơi này là hoàng cung, nha đầu này cũng dám làm gì mình. Mặc dù bị chế trụ, giọng điệu vẫn vô cùng kiêu ngạo

      được ra tay với tiểu thư!”

      Tiểu Mạt tay vừa dùng lực, lạnh giọng , Tàn Nguyệt khóe mắt ẩm ướt. Tiểu Mạt, bây giờ muội nên lo lắng cho chính mình chứ phải ta. Muội cũng biết, Hạo Nguyệt hận ta, nhưng cũng thể lấy mạng của ta, còn muội...

      “Ngươi... Ngươi buông tay trước”

      cổ đau xót, mặt Hạo Nguyệt đỏ bừng, sợ tới mức cả người run run, giọng đều run rẩy ràng. Tàn Nguyệt mắt nhìn đám binh lính tay cầm đao thương bên ngoài, lại nhìn mặt Tiểu Mạt khó nén vẻ khẩn trương, trong lòng vô cùng bối rối. Nhưng mặt lại thể lộ ra ý sợ hãi, đôi mi thanh tú hơi nhíu, suy tính xem phải bảo vệ nha đầu lỗ mãng này như thế nào.

      “Hạo Nguyệt, đừng truy cứu Tiểu Mạt nữa, nàng ấy thả tỷ”

      Tàn Nguyệt hít hơi, dường như chỉ cho Hạo Nguyệt nghe. Mặc dù biết cam đoan như vậy thực ý nghĩa, nhưng

      có khả năng.”

      Tay Tiểu Mạt căng thẳng, sắc mặt Hạo Nguyệt đỏ bừng, hơi hơi nghiêng thân mình rất thoải mái, cảm thấy hối hận khi tới nơi này để trút giận

      Trong cung yên ổn dưỡng thai tốt sao? Lâm Quý Phi nương nương cũng bỏ qua cho nha đầu này, nàng tới đây làm gì? Nếu đứa xảy ra chuyện hay, vậy cũng ..

      “Tàn Nguyệt”

      Nghe được tiếng gọi, Tàn Nguyệt cuống quít ngẩng đầu, thấy thái tử vội vàng tới

      Tiểu Mạt bên này chưa buông tay, thái tử mang người tới, xem ra chuyện này, muốn giải quyết riêng cũng khó.



      Chương 294: Tuyệt tình



      “Thái tử, Tiểu Mạt xúc động, nhưng nàng ấy có ác ý, vừa rồi nàng ấy cũng vì bảo vệ ta thôi. Chỉ cần các người đồng ý thả nàng ấy , nàng ấy cũng làm hại Hạo Nguyệt”

      Tàn Nguyệt kích động nhìn thái tử, hứa hẹn của Hạo Nguyệt thể tin, nhưng lời của thái tử cũng có thể tin được. Nàng có thể xác định, thái tử lừa gạt mình!

      “Chuyện này”

      Thái tử khó xử nhăn mặt nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt thấy mặt ửng đỏ trong mắt lên vẻ lo lắng

      “Thái tử, Hạo Nguyệt mang thai”

      Thấy thái tử do dự, Tàn Nguyệt trấn định tâm tình nhắc nhở. giờ Hạo Nguyệt thể có chuyện, nếu Hạo Nguyệt xảy ra chuyện gì, ai cũng thể bảo vệ Tiểu Mạt

      “Được, ta đồng ý”

      Khẽ cắn môi, thái tử biết Hạo Nguyệt thích, cuống quít

      Tàn Nguyệt gật đầu, ý bảo Tiểu Mạt buông tay, Tiểu Mạt hơi do dự, nhưng vẫn là bất đắc dĩ buông tay

      Kỳ nàng cũng biết, nơi này là hoàng cung, mặc dù nàng giữ được Hạo Nguyệt, cũng chưa chắc có thể ra

      “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn mau đến bắt nàng ta. Vừa rồi nàng ta dám đe dọa ta”

      Hạo Nguyệt nhìn thấy thái tử nhìn chằm chằm vào Tàn Nguyệt, cơn tức của nàng bỗng đâu kéo đến, tức giận hô lên

      “Hạo Nguyệt, trở về !”

      Thái tử hừ lạnh tiếng, Hạo Nguyệt định gì nhưng nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt thái tử, nước mắt bỗng nhiên ào ào rơi xuống:

      “Thái tử, nàng ta thiếu chút nữa làm hại con của chúng ta. Vừa rồi nàng ta lại xui khiến nha đầu này giết chết con của chúng ta”

      Tàn Nguyệt rũ mắt xuống, muốn xem dáng vẻ giả bộ đáng thương của Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt đối với nàng, chừng cũng hận thấu xương? Vừa rồi nhìn thấy ánh mắt độc ác như rắn rết kia, nàng biết, nàng mất tỷ tỷ này rồi.

      Nàng thừa nhận, vừa rồi nàng lợi dụng thái tử, lợi dụng si mê của Thái Tử dành cho nàng. Nhưng điều này cũng thể trách nàng. Cho tới bây giờ nàng hề câu dẫn thái tử.

      “Đủ rồi, bổn vương xử trí”

      cam lòng rơi nước mắt, Hạo Nguyệt cố chấp chịu rời . Thái tử vừa trừng mắt, Tiểu Xuân lại đỡ nàng, vài nha đầu cũng lên trước giúp nàng rời .



      Chương 295: Hứa hẹn



      Nhìn Hạo Nguyệt ngừng quay đầu, nhìn ánh mắt nàng ta giống như muốn ăn thịt người, Tàn Nguyệt thở dài, dám nhìn Thái Tử nữa

      Cảm thấy áy náy sao? Thái Tử hại nàng mất rất nhiều, mà nàng cũng hại Thái Tử mất rất nhiều

      Trong lúc vô tình, nàng lại hại đến Hạo Nguyệt. Tuy rằng Hạo Nguyệt đối với nàng cũng đúng nhưng

      “Ta tận lực bảo vệ nàng, để nàng xảy ra chuyện gì”

      Qua rất lâu sau đó, Thái Tử nhíu mày thở dài

      Tàn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vẻ mặt đau lòng của Thái Tử:

      phải ngài cũng hoài nghi là ta hại Hạo Nguyệt thiếu chút nữa sảy thai sao?”

      Căn cứ việc Hiên Vương nghe được Lâm Quý Phi và Hoàng Thượng chuyện, bà ta còn có người chứng nhận. Thái Tử chắc là rất tin điểm này. Như vậy làm sao có thể bảo vệ nàng đây?

      “Ta tin tưởng, chuyện này phải xuất phát từ ý của nàng, nàng nhất định là bị ép buộc”

      Thái Tử đến bên người Tàn Nguyệt, có thị vệ lôi Tiểu Mạt ra ngoài. Tiểu Mạt ra sức kháng cự, Tàn Nguyệt lo lắng :

      “Thái Tử, ta tin ngài!”

      “Tàn Nguyệt, ta lừa nàng, ta vĩnh viễn lừa gạt nàng. Cám ơn tín nhiệm của nàng, hứa với nàng, ta nuốt lời!”

      Cúi đầu nhìn giai nhân đứng ở 1 bên, trong lòng nghĩ khi gặp mặt nàng có rất nhiều điều muốn hỏi. Nhưng gặp mặt rồi, phát câu cũng hỏi được.

      Khi gặp mặt nàng, tất cả câu hỏi đều quên hết.

      Tất cả khúc mắc đều tan thành mây khói khi nàng ta tin tưởng ngài.

      Hận tiêu; oán tan

      Chỉ để lại trong lòng niềm vui sướng, còn có đau lòng vô cùng kia.

      Gương mặt của nàng rất đỏ, thậm chí bên má trái còn sưng phồng lên

      Là vừa rồi bị đánh? Rốt cuộc cũng biết nguyên nhân tại sao nha đầu kia lại đe dọa Hạo Nguyệt, là vì bảo vệ nàng, bảo vệ chủ nhân của nàng ta.

      Mà Tàn Nguyệt, bản thân khó bảo toàn nhưng lúc nhìn thấy mình, nàng vì mình cầu tình, lại vì nha đầu kia giải vây.

      Chủ tớ tình thâm, thâm tình làm cho người ta hâm mộ

      Nàng vẫn tốt bụng như vậy, sao có thể làm hại đứa trong bụng Hạo Nguyệt được?

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :