1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 246: Tàn Nguyệt pk Hạo Nguyệt 4



      “Ngươi... Tàn Nguyệt, ta tin ngươi dám...”

      Hạo Nguyệt sửng sốt, lời Tàn Nguyệt cũng đúng đến chỗ đau của nàng, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên. Đôi mắt phẫn hận nhìn vẻ mặt cười nhạt của Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt khẽ cắn môi, cả giận :

      “Tàn Nguyệt, đừng cho là ta dám động tới ngươi...”

      “A, nhị tỷ, muội làm chuyện gì mạo phạm tỷ sao? Tỷ muốn động tới muội à? Tùy thôi, dù sao Địch Mân cũng chết, muội bất quá chỉ là quả phụ, làm sao đấu được với đường đường phủ Thái Tử?”

      Vẫn là thản nhiên tươi cười, Tàn Nguyệt tuyệt sợ hãi Hạo Nguyệt nổi giận. Nơi này, Thái Tử còn ở trong quý phủ, Hạo Nguyệt dám động đến nàng.

      “Hừ, quả phụ! Tàn Nguyệt, ta thiếu chút nữa quên. Địch Mân chết, ngươi ở nơi này vội vàng muốn tìm người đàn ông khác sao?”

      Hạo Nguyệt hừ lạnh tiếng, nhìn đến mặt cười của Tàn Nguyệt kia khẽ biến, cảm giác khoái trá trả thù đánh úp lại:

      cái gì tình thâm ý trọng, ra cũng chỉ là...”

      Tay nắm chặt, nếu phải vì đại kế, bất kể nàng ta là nữ tử của ai, nắm tay của Tàn Nguyệt đánh tới lâu rồi.

      Địch Mân chết, chuyện này nàng vĩnh viễn nhớ , cũng tuyệt đối quên, nhưng nàng cho phép, có người chất vấn nàng như vậy.

      “Nhị tỷ, tình cảm giữa ta và Địch Mân, ra cần tỷ phải quan tâm. Nhưng Thái Tử của tỷ, đối với tỷ dường như cũng quá...”

      Giọng ngừng lại như vậy, Tàn Nguyệt rất có thâm ý nhìn Hạo Nguyệt, ánh mắt mang theo ý trào phúng ràng.

      “Ngươi... Ngươi có ý gì? Thái Tử đối với ta, săn sóc hết mình...”

      Hạo Nguyệt mặt đỏ như mông con khỉ. Buổi trưa hôm nay, tình cảnh mồn trước mắt, phu quân của nàng săn sóc hỏi han Tàn Nguyệt ăn quá ít, mà nàng giờ...

      Tức giận, khó xử, xấu hổ, tất cả tất cả đều là do nữ tử trước mặt này ban tặng!

      “Người đâu, mang tiện nha đầu kia tới đây!”

      Nổi giận gầm lên tiếng, khôi phục khí thế, Hạo Nguyệt cười lạnh nhìn Tàn Nguyệt.

      Tàn Nguyệt nhíu mày. Ánh mắt của nàng ta như vậy là sao? Chế giễu? Hay là chê cười?

      Nghi vấn trong lòng còn chưa đề cập đến, Tàn Nguyệt chỉ muốn biết Hạo Nguyệt tại sao phải xuất vẻ mặt như thế...



      Chương 247: Tàn Nguyệt pk Hạo Nguyệt 5



      Cái gọi là tiện nha đầu, ra là chỉ Lam Nhi!

      Nhìn Lam Nhi bị hai nha hoàn dẫn vào, trong lòng Tàn Nguyệt hiểu .

      ra, dùng nha đầu phản bội nàng đến uy hiếp nàng. Chuyện này phải quá mức vô lý sao?

      Huống chi, vừa mới nhìn thấy Lam Nhi, mặt của nàng ta cũng sưng đỏ, đây là do nữ tử này gây thương tích?

      mặt Lam Nhi còn có vết sẹo, chẳng lẽ cũng là Hạo Nguyệt gây nên?

      Có khả năng này? Xem ra Hạo Nguyệt rất hận nàng? Bằng , làm sao có thể trút giận lên nha đầu của nàng?

      Nhưng mà, nàng ta dựa vào cái gì để hận mình đây?

      Từ đầu đến cuối, nàng cái gì cũng có làm, nàng vẫn luôn là vô tội nhất...

      Còn bọn họ lại hại nàng mất đứa con duy nhất của nàng và Địch Mân.

      Địch Mân, cha, mẹ, chắc là đều oán nàng? Tuy rằng bọn họ biểu ra ngoài nhưng đó là huyết mạch duy nhất của Địch gia...

      “Tiện nha đầu, đánh cho ta!”

      Hạo Nguyệt vừa mở lời, nha đầu tiến lên, trái phải cùng tát. Những cái tát giáng xuống mặt của Lam Nhi, Lam Nhi ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng có, chỉ dùng đôi mắt khẩn cầu nhìn Tàn Nguyệt, ai oán nhìn nàng...

      “Dùng sức, đánh mạnh!”

      Nhìn từ đầu đến cuối cũng làm Tàn Nguyệt động lòng, Hạo Nguyệt cam lòng khẽ cắn môi. Nàng tin Tàn Nguyệt có thể vô tình với Lam Nhi như thế.

      “Đánh , cám ơn nhị tỷ, đối với loại nha đầu chân ngoài dài hơn chân trong, muội vẫn muốn giáo huấn... Bất quá, tục ngữ có , đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Nàng ta giờ phải là chó của muội, nhị tỷ giúp muội giáo huấn, lại thích hợp quá...”

      Đây là tiểu thư của nàng sao?

      Là người mà ngay cả con kiến bé cũng dám giết sao?

      Lam Nhi tuyệt vọng nhìn Tàn Nguyệt, nước mắt cùng với tiếng tát lẳng lặng vang lên trong phòng, có vẻ càng thêm bi thảm.

      Thờ ơ, nàng ấy thờ ơ!

      Tàn Nguyệt ngồi lặng, đôi mắt thản nhiên nhìn Lam Nhi bị đánh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng nhúc nhích.

      Trong lòng Hạo Nguyệt lên vẻ yên, Tàn Nguyệt máu lạnh như vậy, đối với nàng mà quá mức xa lạ, Tàn Nguyệt thay đổi rồi sao?



      Chương 248: Thái Tử xuất



      “Nương nương, nha đầu này ngất rồi...”

      Tràng pháo tay bỗng nhiên ngừng lại, nha đầu bất an hỏi. Hạo Nguyệt nheo mày, khoát tay, có người kéo Lam Nhi xuống.

      “A, quên cho Tàn Nguyệt tiếng rồi, qua tháng nữa, ta trở thành Thái Tử Phi. Tàn Nguyệt, đến lúc đó, có sắc phong đại điển, nhị tỷ chờ muội đến chúc mừng.”

      Thái Tử Phi? đúng là mẫu bằng tử quý. Đứa con này còn chưa sinh ra mà nàng ta lên mặt. Nhưng, đứa bé này có được sinh ra ?

      “Muội phải chúc mừng nhị tỷ rồi, nỗ lực lâu như vậy, rốt cục đạt được ước muốn...”

      Tàn Nguyệt trào phúng cười. Nàng sao lại nhìn ra, Thái Tử đối với người tỷ tỷ này của mình có bao nhiêu tình cảm?

      Mà trước đó lâu lời của , lại ràng...

      Có lẽ, nàng có thể lợi dụng điểm này.

      “Nhị tỷ, các người định ở đây bao lâu? Tỷ cũng phải cẩn thận chút...”

      Ánh mắt chỉ nhìn vào bụng Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt khẩn trương hỏi:

      “Ngươi muốn làm gì?”

      Xem ra, nữ tử đều giống nhau. Nhìn Hạo Nguyệt hai tay gắt gao bảo vệ bụng, Tàn Nguyệt buồn bã cười:

      Lúc trước, nàng cũng màng sống chết bảo vệ bụng mình? Chính là, hai tay nữ tử quá mức yếu đuối, có thể bảo vệ được tất cả sao?

      “Nhị tỷ, tỷ khẩn trương cái gì? Muội chỉ muốn , tỷ nhìn thấy thái độ của Thái Tử đối với muội. Tỷ cần phải để ý Thái Tử của tủ, muội hy vọng nửa đêm lại chui vào giường của muội...”

      Cái gì?

      Chui vào giường của nàng ta?

      Đôi mắt Hạo Nguyệt phóng hỏa, muốn cố gắng phản bác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, đúng là biết nên thế nào mới tốt. Giận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tàn Nguyệt, sớm chết trăm ngàn lần.

      “Ngươi...”

      “Hạo Nguyệt, sao ngươi ở trong này?”

      Giọng lạnh lùng, đáng sợ tới mức Hạo Nguyệt vội vàng quay đầu, Thái Tử khẩn trương nhìn Tàn Nguyệt cái, thấy nàng vẫn tốt cũng có chịu đả thương gì mới mở miệng chậm rãi :

      “Nàng về trước !”

      nàng về trước, là chỉ nàng...



      Chương 249: Hận thấu xương



      Cố gắng nuốt xuống chua xót trong lòng, Hạo Nguyệt ảm đạm cười, nhàng đỡ lấy cánh tay Thái Tử, thẹn thùng :

      “Thái Tử, người ta mệt chết, đứa ...”

      “Hạo Nguyệt, nàng về trước ...”

      Đôi mắt lạnh lùng, giọng của Thái Tử vậy mà hờn giận, Hạo Nguyệt cam lòng che miệng, Tiểu Xuân chạy lại đỡ lấy Hạo Nguyệt, chầm chậm dịch bước rời .

      “Nhị tỷ cũng giống như muốn rời ?”

      Nhìn bóng dáng nàng ta, Tàn Nguyệt đương nhiên biết Hạo Nguyệt lo lắng cái gì.

      Chính là, nàng ta cũng quá hiểu mình. Nàng là Tàn Nguyệt, nếu quả muốn câu dẫn Thái Tử..., làm lâu rồi, hơn nữa đối với Thái Tử, căn bản là cần câu dẫn, chỉ cần nàng cười cười, có lẽ Thái Tử mắc câu.

      “Nàng ta có làm hại gì nàng chứ?”

      che dấu chút nào quan tâm trong ánh mắt, Thái Tử khẩn trương hỏi.

      “Thái Tử, ta còn cái gì đáng để hại sao?”

      Bĩu môi khinh thường, nàng giờ cũng chỉ có cái mạng , còn lại cái gì cũng có, nàng sợ cái gì? Còn có ai có thể gây tổn thương cho nàng?

      “Nàng còn hận ta?”

      Ánh mắt tối sầm lại, Thái Tử hối hận :

      “Tàn Nguyệt, thực xin lỗi, hôm đó phải ta cố ý...”

      “Thực xin lỗi, hữu dụng sao? Thái Tử, có rất nhiều việc, khi gây ra rồi, cũng phải câu xin lỗi là có thể giải quyết. Giống như việc ngài làm hại ta hay ta đả thương ngài đều như nhau...”

      Tàn Nguyệt hít hơi, vì sao, còn hết hy vọng với mình? Giả vờ đối xử tốt với , sau đó lại mạnh mẽ tổn thương , đây phải là thủ đoạn trả thù tốt nhất sao?

      Nhưng, nàng làm được, mặc dù chỉ là giả vờ, nàng cũng làm được!

      Người nàng là Địch Mân, là Địch Mân, làm sao có thể giả vờ tình ý cùng người đàn ông khác được?

      Tuy rằng, đối với mọi người, thanh danh của nàng sớm tốt; tuy rằng, cùng Địch Mân ở chung chỉ có vài ngày...

      “Tàn Nguyệt, nàng cứ như vậy hận ta sao?”

      Khuôn mặt tuấn tú đau lòng, mang theo tràn đầy u buồn, lúc này, nếu đổi thành nữ tử khác, chỉ sợ sớm bị nam tử như vậy bắt làm tù binh, nhưng giờ là Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt hận !

      “Thái Tử, ngài cứ ?”

      “Ta...”



      Chương 250: Giả diễn


      Thái Tử khó khăn :”Nàng còn sao? chết rồi mà nàng còn trẻ...”

      “Thái Tử có ý gì, ta nên tái giá sao?”Khóe miệng tràn ra vẻ cười lạnh, Tàn Nguyệt tiếp tục :”Nên phải gả cho ngài, làm thị thiếp của ngài sao?”

      “Tàn Nguyệt, nàng cũng biết, ta để nàng chịu thiệt... Có lẽ giờ ta làm được, nhưng chờ sau này, ta cam đoan, hoàng hậu chỉ có thể là của nàng...”

      Thái Tử cuống quít giải thích, vừa rồi Tàn Nguyệt có ý gì, nàng ấy đồng ý rồi sao?

      “Tàn Nguyệt cám ơn ý tốt của Thái Tử...”

      mặt, ánh lên ánh mắt tươi cười, nhìn sắc mặt vui mừng của Thái Tử, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Chờ ngài có thể làm chủ được rồi sau...”

      “Thái Tử, Thái Tử...”

      Hai người chuyện có người vội la hét chạy vào. Thời khắc mấu chốt bị người quấy rầy, Thái Tử khỏi hờn giận nhăn mặt nhíu mày:

      “Cút!”

      “Thái Tử... Nhưng...”

      Nha đầu lui ra phía sau từng bước, ngập ngừng dám lời nào, nhưng dám cứ như vậy rời .

      “Chuyện gì?”

      Thấy nàng ta quen mặt, chắc là vừa mới cùng Hạo Nguyệt rời khỏi, trong lòng Tàn Nguyệt hiểu . Hạo Nguyệt làm sao có thể yên tâm để Thái Tử và mình ở cùng chỗ? giờ vội vã chạy lại đây như vậy, chắc là Hạo Nguyệt lại có quỷ kế gì?

      “Dạ... Là nương nương... Nương nương đau bụng, có thể là...”

      “Cái gì?”

      Thái Tử cả kinh, đối với đứa bé này, vẫn khá coi trọng. Nghe được chuyện có liên quan đến đứa , Thái Tử sốt ruột bỏ chạy ra ngoài. Chạy đến cửa, nhìn đến vẻ mặt cười nhạo của Tàn Nguyệt, cuống quít giải thích :

      “Tàn Nguyệt, ta qua nhìn xem, chỉ là vì đứa ...”

      Có cần phải giải thích như vậy ? Biểu của đủ ràng. Tàn Nguyệt gật gật đầu, nhìn bóng hai người biến mất, Tàn Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười.

      “Tiểu thư, con của nàng ta...”

      “Lần này, chắc là giả!”

      Tàn Nguyệt cười nhạt, nhìn lần nữa bình tĩnh thở dài:

      “Nhưng, nhiều khi cần lôi đứa ra để đùa như vậy. Vì nhiều lúc đùa nhiều quá cuối cùng thành .”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 251: Thích khách



      Làm là còn diễn là giả. Kỳ hề chỉ là lời dối. Chỉ tiếc, đến khi Hạo Nguyệt biết hối hận, sớm biết vậy chẳng làm!

      Có lẽ trong lời của Tàn Nguyệt là , cũng có lẽ là bụng của Hạo Nguyệt có vấn đề. Thái Tử bọn họ cuối cùng có ngủ lại. Mà Tàn Nguyệt cũng định 1 ngày sau trở về phủ Tướng quân, ở nơi đó chờ tin tức tốt của bọn họ.

      Chính là ông trời cuối cùng vẫn để cho cuộc sống của nàng quá mức bình thản. Đêm hôm đó, thanh binh binh bang bang vang lên làm nàng thức tỉnh khỏi giấc ngủ say. Tàn Nguyệt mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hai bóng người bên ngoài.

      Trời ạ, ai có thể cho nàng biết, đây là tình huống gì?

      Hai người ở trong phòng của nàng đánh nhau? Hai người áo đen? Là nội gián sao?

      Vẫn , bọn họ nửa đêm rảnh rỗi có việc gì, tới đây luận bàn võ công?

      Mở mắt ra, nhìn ánh sáng lóe lên từ hào quang của binh khí, trong lòng Tàn Nguyệt có chút yên...

      Muốn gọi người nhưng bọn họ ở gần như vậy. Nàng vừa kêu, chừng người cứu mạng còn chưa tới cái mạng của nàng có thể quy tiên rồi...

      Chạy ra ngoài trốn, nàng có võ công, chạy cũng nhanh, có thể ở dưới tầm mắt của bọn họ mà thoát được sao?

      Có lẽ, việc duy nhất giờ nàng có thể làm, cũng chỉ có giả bộ ngủ.

      Tiếng hít thở, trước sau như đều đều, thân mình cũng nhúc nhích, chỉ có đôi mắt, nhanh như chớp nhìn hai người bên ngoài, chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chút khỏi, nhanh chút rời ...

      “Ngươi là ai? Tại sao muốn ngăn đường tài lộc của ta?”

      Rốt cục, nghe được có tiếng người , Tàn Nguyệt vội vàng lắng tai nghe, trừng mắt to, nhưng bất kể làm thế nào,nàng cũng nhìn ra, vừa nãy là ai .

      thể động đến nàng ta! Ít nhất, giờ thể!”

      Giọng lạnh lùng, cho tới bây giờ Tàn Nguyệt chưa từng nhe thấy. Người đầu tiên lên tiếng cười ha ha:

      thể động? Buồn cười, tính mạng của nàng ta định rồi...”

      Xoẹt tiếng, Tàn Nguyệt chỉ thấy bóng dáng 1 người khụy xuống, còn ánh sáng của binh khi nữa, dường như có người bị thương...

      “Ngươi... Ngươi dùng ám khí...”

      Có người chậm rãi rồi ngã xuống, người kia cười :

      “Binh bất yếm trá! Ám khí sao?”

      sao cả, nhưng ta muốn giữ lại mạng của ngươi...”



      Chương 252: Vu oan



      Cùng với giọng lạnh lùng, bên trong lại hạ xuống bóng dáng, Tàn Nguyệt hoảng sợ mở to miệng, người kia...

      Người kia...

      Người kia, lại là !

      Ngày đó bắt cóc mình!

      Cũng là người của Thái Tử!

      Tại sao là ?

      Tại sao lại ở chỗ này? Vừa mới rồi cùng người kia chuyện ngã xuống, bên trong đầy mùi máu tươi. Tàn Nguyệt hoảng sợ nhìn người kia đến gần, cũng nhịn được nữa, định kêu lên...

      “Im miệng!”

      tiếng này, đủ để hù dọa người của Tướng phủ!

      Người nọ mắng tiếng, oán hận nhìn Tàn Nguyệt, xoay người rất nhanh bay ra ngoài...

      “Tiểu thư...”

      Tiểu Mạt tiến vào, vòng qua thi thể ở ngoại sảnh. Nàng đốt đèn, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tàn Nguyệt mà tự trách :

      “Tiểu thư thực xin lỗi, Tiểu Mạt có nghe thấy...”

      “Hu hu...”

      dám nhìn người ở phía ngoài, Tàn Nguyệt chui vào trong lòng Tiểu Mạt, sợ hãi khóc lên.

      “Tiểu thư, tiểu thư sao rồi, sau này Tiểu Mạt ngủ cùng tiểu thư, sau này Tiểu Mạt...”

      Hu hu, nàng rốt cuộc đắc tội với ai, là Cúc Văn sao?

      Hu hu, ai muốn giết nàng? Ai muốn nàng sống nữa?

      Liễu Tương bọn họ nghe tin tới, nhìn xác người áo đen, ánh mắt tối sầm lại:

      “Tàn Nguyệt, con sao chứ?”

      “Hu hu, con....”

      Tàn Nguyệt run run ôm Tiểu Mạt, câu đầy đủ cũng được. Quản gia tiến lên, thấp giọng :

      “Lão gia, là người áo đen xa lạ. tắt thở!”

      “Xử lý sạch !”

      Liễu Tương tức giận rống lên, ngờ ở trong phủ của mình cũng xuất chuyện như vậy. Những người này, cũng là quá lớn gan.

      “Cha, là Nhị nương, nhất định là Nhị nương làm...”

      Nhìn đến người vào cửa là Cúc Văn, Tàn Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ khóc lóc .

      “Tàn Nguyệt, ngươi được ngậm máu phun người... Ta... Ta biết , sao có thể là ta làm...”

      Cúc Văn bất an nhìn người mặt đất, trong mắt lên vẻ bối rối, bà túm lấy áo của Liễu Tương run run :

      “Lão gia, là ai vậy, chết như thế nào...”



      Chương 253: nên



      “Thích khách!”

      Bỏ tay Cúc Văn ra, Liễu Tương đến trước giường Tàn Nguyệt, cầm lấy tay Tàn Nguyệt nhàng hỏi:

      “Tàn Nguyệt, con sao chứ? Có làm con sợ ?”

      Tự trách mình, nếu sai người ở đây với Tàn Nguyệt, nếu ông tìm người đến hầu hạ nàng mọi chuyện xảy ra như vậy.

      “Cha...”

      Ôm lấy Liễu Tương, đôi mắt e ngại nhìn Cúc Văn, Tàn Nguyệt hoảng sợ :

      , bà đừng qua đây... đừng mà... Ta tra xét, tra về cái chết của mẹ nữa...”

      người đến để giết nàng, người còn lại cứu nàng. Tất cả đều diễn ra trong phòng của nàng. Nàng biết trong phủ này còn giấu bao nhiêu người?

      Tàn Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại, thân mình nhịn được run lên...

      Người muốn giết nàng có , được ngăn cản con đường phát tài của . Ai vì tiền mà giết nàng đây?

      Nhìn vẻ mặt oan khuất của Cúc Văn nhưng người nàng nghĩ đến cũng chỉ có Cúc Văn. Cúc Văn cực kỳ hận nàng, cũng là người có động cơ lớn nhất để hại nàng.

      “Ngươi... Tàn Nguyệt, lão gia, ta có... Ta có...”

      Cúc Văn bước lên trước, nhìn xác chết trước mặt, mặt trắng bệch.

      “Tàn Nguyệt, sao rồi, về cái chết của mẹ con, ta tra ...”

      tra sao? nhiều năm như vậy rồi, tra như thế nào?

      Tàn Nguyệt thầm than tiếng, buông Liễu Tương ra, cười khổ :

      “Cám ơn cha. Tàn Nguyệt cũng ra ngoài lâu, phải về nhà thôi...”

      Dù sao, Hạo Nguyệt bọn họ cũng rồi, Cúc Văn cũng nổi lên sát tâm với nàng. Vừa mới rồi là người của Thái Tử cứu nàng, cũng biết là ai tới giết nàng, vẫn là chuyện của nàng, dù sao cũng có nhiều chuyện tốt.

      Nhắm mắt lại, nước mắt lạnh rơi xuống, nàng vừa vặn dùng lý do này rời , sau này Hạo Nguyệt xảy ra chuyện gì, như thế nào cũng liên quan đến nàng.

      Dù sao, nàng và Hạo Nguyệt, cũng mình tiếp xúc, mà nàng lựa chọn thời điểm hạ độc khi tất cả mọi người nhìn Thái Tử, ai chăm chú nhìn tay của nàng.

      Thuốc kia mấy ngày nữa mới có thể phát tác. Lúc trước lựa chọn loại thuốc này, cũng là vì tránh để lộ dấu vết. Tuy rằng nàng sợ cùng đứa bé kia chết chung với nhau, nhưng nàng lại muốn liên lụy đến phủ tướng quân, liên lụy đến người thân của mình.

      Lâm quý phi nhiều thủ đoạn, nàng cũng có nghe qua, phải vạn lúc bất đắc dĩ, cũng trở thành kẻ địch của Lâm quý phi...



      Chương 254: Nàng bị oan uổng sao



      Tàn Nguyệt nghĩ vậy nhưng biết ở trong mắt Lâm quý phi, Tàn Nguyệt sớm trở thành kẻ địch rồi.

      Sở dĩ ra tay, phải vì bà ta nhân từ mà là vì bà ta từ lâu có kế sách đối phó với Tàn Nguyệt.

      “Tàn Nguyệt, con phải về?”

      Đột nhiên, nghe việc con phải rời khỏi, trong lòng Liễu Tương trở nên tiếc nuối.

      Nghĩ đến Địch Mân, việc xuất chinh là mình đề nghị. chết, mình cũng có chút liên quan. Đối với Tàn Nguyệt, ông cảm thấy vạn phần áy náy, đau lòng, muốn nàng cứ thế rời .

      “Con phải về. Cha, người cũng biết, có người chào đón con ở nơi này...”

      Rũ mắt xuống, đôi mắt đẹp hơi đỏ lên, Liễu Tương cả giận :

      “Đây là nhà của con, ai dám chào đón?”

      Ông hiểu, ý của Tàn Nguyệt là ám chỉ Cúc Văn. Vì Tàn Nguyệt nhận định, năm đó chuyện mẹ của nàng chết cùng Cúc Văn có liên quan, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Cúc Văn cũng đối xử tốt với Tàn Nguyệt.

      Nhưng, chuyện gì cũng cần có chứng cớ. có chứng cớ, ông có thể xử trí Cúc Văn như thế nào?

      Mà nếu lỡ có chứng cớ rồi, nên làm gì bây giờ?

      Nghĩ đến ngày đó, Như Yên quỳ sân, lời thề son sắt là mình oan uổng...

      Thề trước trời đất rằng đứa là của ông, còn cả việc than hồng đến mức muốn ngất .

      Tim của ông vẫn như cũ rất đau, rất đau. Như Yên phản bội ông, làm mọi việc để ông có thể tha thứ, ông có thể Như Yên là trừng phạt đúng tội, nhưng nếu, Như Yên phản bội ông?

      Nếu đúng như Tàn Nguyệt , lúc trước tất cả đều là giả dối, là có người hãm hại Như Yên, vậy...

      Suốt cả 1 buổi tối đau đớn nhắm mắt lại, Liễu Tương cảm thấy rối rắm vì vấn đề này, nghĩ nếu quả như vậy, phải làm sao...

      Hi vọng Như Yên là trong sạch, phản bội tình cảm của bọn họ; nhưng ông lại sợ hãi Như Yên trong sạch, nếu vậy, ông lấy gì để đối diện với Như Yên ở dưới cửu tuyền, còn có việc từ Tàn Nguyệt bị mọi người khi dễ?

      Đau lòng khó chịu, Liễu Tương trắng đêm khó ngủ.

      “Cha, trễ thế này rồi, mẹ thể thức đêm, muốn người nghỉ ngơi sớm chút!”

      đứa bé trai 8 tuổi đến, chui vào trong lòng Liễu Tương, thần thái khác thường dậm chân .

      Cả người khoẻ

      “Vệ Trạch, sao con ngủ?”

      Nhìn canh giờ, qua giờ tý lâu rồi, ngờ đêm nay ông lại ngồi nhiều canh giờ như thế.

      “Cha, người cũng ngủ...”

      Vệ trạch ngẩng khuôn mặt , nhìn Liễu Tương lo lắng hỏi:

      “Cha, người thoải mái sao?”

      “Vệ trạch, cha phải thoải mái, nhưng gần đây triều đình nhiều chuyện, cha phải suy nghĩ nhiều chuyện. , ngủ!”

      Vệ Trạch, là nhi tử duy nhất của ông, cũng là con của Cúc Văn, em trai của Hạo Nguyệt, năm nay vừa mới tám tuổi.

      ***


      “Ngươi thế nào?”

      Trở lại phủ Thái Tử, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Hạo Nguyệt, Thái Tử kiên nhẫn quát.

      “Thái Tử, người ta, bụng ta thoải mái...”

      Bịt miệng khóc. Mọi người đều dáng vẻ nữ tử khi khóc là đẹp nhất, nàng như bây giờ, có phải cũng thế ?

      Nàng khác gì kiếp con ngựa, duy nhất cũng chỉ có đứa trong bụng. Nếu là 1 bé trai càng tốt.

      “Ngươi... Tìm đại phu...”

      Nổi giận gầm lên tiếng, đưa cho Hạo Nguyệt ánh mắt xem thường, Hạo Nguyệt sợ tới mức run run, thấp giọng :

      “Người ta phải muốn người cùng...”

      “Liễu Hạo Nguyệt, ngươi gì?”

      Quát lên tiếng lớn, Hạo Nguyệt sợ tới mức vội vàng câm miệng, ngoan ngoãn theo Tiểu Xuân giúp đỡ trở về, mặt mang theo hận ý cam lòng.

      “Nương nương n6n tức giận, tức giận tốt cho đứa bé!”

      Giúp Hạo Nguyệt ngồi xong, Tiểu Xuân lấy lòng .

      “Hừ, tức giận? Ta làm sao có thể tức giận? Chỉ mới thấy nàng ta thôi mà hồn của Thái Tử bị người ta câu dẫn rồi.”

      Thường , lúc mang thai là quan trọng nhất, rất cần người khác quan tâm chăm sóc. Nhưng Thái Tử đều dành quan tâm cho nàng.

      “Tiểu thư, phu nhân qua cho Tiểu Xuân biết, bỏ qua cho nha đầu kia đâu...”

      Tiểu Xuân lấy lòng cười, Hạo Nguyệt nhíu mày, cười lạnh :

      “Vậy là tốt rồi, ngươi phái người báo với mẹ của ta, phải nhanh chút!”

      thế, nhưng chuyện này đâu thể mau chóng được, cũng phải ba ngày hai ngày là xong chuyện. Qua ba ngày, nha đầu kia những có chuyện gì mà Hạo Nguyệt lại bỗng nhiên cảm thấy cả người khoẻ.

      “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cho ta ăn cái gì?”



      Chương 255: Trúng độc



      Nhìn vết thương chồng chất của Lam Nhi, cố ý cho Tiểu Xuân giám sát nàng ta đến phòng bếp đem thuốc bổ tới, nhe răng nhếch miệng nhìn nàng ta, trong lòng Hạo Nguyệt vạn phần sảng khoái. Nhưng vừa uống vài ngụm chỉ chốc lát sau, cảm thấy thích hợp.

      “Nương nương, ta chỉ từ phòng bếp mang lại đây, căn bản là cái gì cũng làm...”

      Lam Nhi hoảng sợ khoát tay, Hạo Nguyệt cả giận :

      “Còn có? Nếu làm gì hết sao ta có thể khó chịu như vậy?”

      Tiểu Xuân quýnh lên, nhìn mặt Hạo Nguyệt tái nhợt, tìm người gọi đại phu, mà Thái Tử trong thư phòng, cũng nghe nha đầu đến báo.

      “Cái gì, khỏe? Tại sao nàng ta lại khỏe?”

      Thái Tử hờn giận, nhăn mặt nhíu mày. Hạo Nguyệt này mang đứa có gì đặc biệt hơn người, cách mấy ngày lại kêu khỏe, nàng ta thấy phiền nhưng trong lòng rất thoải mái?

      “Thái Tử, vương Phi... Lần này là khỏe, sắc mặt đều tái nhợt...”

      Nha đầu ngập ngừng, chỉ sợ Thái Tử qua, Thái Tử tin, nhíu mày:

      “Ngươi về trước . Bổn vương lát nữa qua!”

      Hạo Nguyệt, những việc từ trước đến giờ, chờ đứa sinh ra, bổn vương mới thu thập ngươi!

      Suy nghĩ hồi, Ngô Cầu chạy vào, sốt ruột :

      “Thái Tử, lần này chỉ sợ là nàng ta có chuyện...”

      “Cái gì?”

      Nổi giận gầm lên tiếng, trong thư phòng thấy bóng dáng Thái Tử? Ngô Cầu hít hơi, Thái Tử, nghĩ tới vẫn là nên...

      “Đại phu, ta khó chịu quá...”

      Cũng phải chỉ là đau, Hạo Nguyệt cảm thấy, trước mắt đều mơ mơ hồ hồ, bóng người lúc lúc , nàng rất đau đầu.

      Mà trong bụng, còn loáng thoáng đau, từng trận từng trận, rất thoải mái.

      “Thế nào?”

      Thái Tử hấp tấp tới, đại phu sợ tới mức vội vàng cúi đầu:

      “Thái Tử, lão phu...”

      “Ít nhảm , đứa thế nào?”

      Thái Tử hờn giận, chặn lời đại phu mà ..., ánh mắt nhìn vẻ mặt đau đớn của Hạo Nguyệt, nghe tiếng khóc của nàng ta, lòng nóng như lửa đốt.

      “Trúng độc...”

      Là trúng độc, mấu chốt ở chỗ biết đây là độc gì... Đại phu run rẩy, nhìn đôi mắt Thái Tử bốc hỏa, ừng ực tiếng sợ tới mức hôn mê bất tỉnh...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 256: Làm sao lại sai lầm



      “Hừ, đồ vô dụng... Thái y, Thái y đâu...”

      Đá đại phu mấy đá, Thái Tử hô lớn.

      ...

      “Thái y, thế nào rồi?”

      Lâm quý phi lo lắng, nhìn Thái y mặt mày càng nhăn, trong lòng yên tĩnh càng ngày càng .

      “Nương nương, là trúng độc, nhưng cựu thần còn biết đó là độc gì...”

      Cúi đầu, mấy vị thái y cúi đầu, người trong đó bất đắc dĩ đứng ra .

      “Trúng độc? Làm sao có thể?”

      Trong phủ, bà phải dặn dặn lại, phải cẩn thận ăn uống rồi sao?

      Ánh mắt đảo qua, Lâm quý phi cả giận :

      “Là do ăn cái gì rồi? Còn mau tra...”

      “Hồi bẩm nương nương... Vương Phi là do uống thuốc bổ mới như vậy.”

      Tiểu Xuân chỉ chỉ thuốc bàn, Thái y qua xem xét. Lâm quý phi cả giận :

      “Thuốc qua tay những ai, bước ra đây hết cho ta.”

      ***


      Phủ tướng quân

      “Tiểu Mạt, muội ?”

      Khóe miệng khẽ cong lên, ý cười mê người. Tàn Nguyệt vui vẻ hỏi.

      “Dạ, nghe đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bất quá...”

      Tiểu Mạt cúi đầu, biết có nên cho tiểu thư biết hay , đứa cũng có bị sảy.

      “Bất quá cái gì? Đứa bé thế nào?”

      Nàng muốn là mạng đứa , cũng muốn mạng của Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt hôn mê chưa tỉnh, thực có chút ngoài ý muốn.

      “Đứa bé tạm thời sao...”

      “Cái gì? Đứa bé sao? Làm sao có thể?”

      Tàn Nguyệt khiếp sợ đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Mạt, hi vọng, nàng ta chỉ là đùa.

      “Bọn họ như vậy, đứa bé rất tốt, chỉ có Hạo Nguyệt hôn mê...”

      đâu, dược tính thể lệch lạc nhiều như vậy!

      Tàn Nguyệt khiếp sợ ngồi xuống, vẫy tay cho Tiểu Mạt lui ra, lấy cái bình trong tay áo ra, cẩn thận nhìn lần...

      Màu sắc giống nhau, đều là có mùi vị, đây là thuốc của mình, làm sao có thể sai lầm được?

      Bàn tay mềm vươn lên, nhấp chút đầu lưỡi, có bất kỳ vị thuốc nào, đột nhiên cảm giác được có chút khác lạ...

      đúng, là có chút thích hợp, thuốc có màu sắc hơi nhạt, còn lại tạm thời còn ràng...

      Là do thời gian qua lâu sao?



      Chương 257: Trúng kế



      Lắc đầu, bỗng nhiên nhớ đến ngày đó, nàng vứt bình thuốc kia, nàng nhớ thuốc kia cũng là có mùi vị, chẳng lẽ là...

      Nhưng, làm sao có thể? Bình thuốc nàng vẫn luôn mang theo người, làm sao có thể bị người ta đánh tráo?

      Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, nhớ lại đêm kia, trong phòng đột nhiên xuất người áo đen, đột nhiên cảm giác được nguyên nhân từ đâu.

      Buổi tối, lúc nàng ngủ, cũng chỉ có lúc đó mới có thể để người ta có cơ hội tráo thuốc...

      Mà nàng, thế nhưng ngây ngốc, cái gì cũng biết...

      Nghĩ đến đây, nàng làm sao có thể sợ hãi, làm sao có thể cho rằng cái gì cũng biết?

      Mà Ngũ hoàng tử hao tổn tâm tư để tráo thuốc của nàng, muốn nàng tự mình hạ độc, mục tiêu cũng là đứa của Hạo Nguyệt, chuyện này là tại sao?

      Trong lòng, lạnh lạnh...

      Cả người, lạnh run đầu...

      Tối tăm ở bên trong, phảng phất như có tấm lưới thổi quét mà đến, bao phủ nàng, cũng bao lấy nàng...

      Nàng trúng kế rồi!

      Khẽ cắn môi, nghĩ đến Ngũ hoàng tử hay thay đổi, Tàn Nguyệt trong lòng càng thêm yên. Vấn đề là bây giờ cái gì cũng thể làm, nàng chỉ có thể chờ Ngũ hoàng tử đến tìm nàng...

      Ánh trăng treo đầu ngọn liễu, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, Tàn Nguyệt hề buồn ngủ, chỉ mặc quần áo đơn bạc, gió thổi tới, Tàn Nguyệt co người lại, nhưng cũng vào lúc này, bỗng nhiên cảm thấy vai trầm xuống, lưng ấm áp.

      Ai?

      Quay đầu lại, nhìn gương mặt tuấn gần trong gang tấc, Tàn Nguyệt chua xót cười:

      “Có lời gì ngài cứ .”

      Trong mắt, làm như sớm thấy tất cả, ngũ hoàng tử tà mị cười, cả người áp vai Tàn Nguyệt, đầu tiến đến bên tai Tàn Nguyệt, giọng :

      “Nàng đều đồng ý mà đúng ?”

      Giọng của rất nóng, cũng rất ngứa, Tàn Nguyệt được tự nhiên giật giật thân mình, rời khỏi Ngũ hoàng tử chút.

      Ngửi thấy mùi thơm tự nhiên cơ thể Tàn Nguyệt, ngũ hoàng tử chỉ cảm thấy người trận xao động, thân mình hiểu khát vọng từ đâu tới. tiến lại gần nàng, người con thấy nhiều biết rộng khiến lòng người say hương vị.

      “Ngài !”

      Ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, thân phận mình như cá nằm thớt, cảm giác rất tốt. Mà động tác của Ngũ hoàng tử lại lỗ mãng, ai biết có chủ ý gì?

      Cẩn thận là hơn, Tàn Nguyệt thầm nghĩ.



      Chương 258: Trúng kế 2



      “Thẳng thắn... Tàn Nguyệt, kỳ ta thích nhất chính là người thẳng thắn... Nàng cũng biết, từ sau lần gặp mặt trước, bổn vương đối với nàng, là nhớ mãi quên...”

      “Ha ha, phải ? Ngũ hoàng tử, ta phải là nên cảm thấy vinh hạnh sao? Bất quá, ngài phải tới rồi sao?”

      Tàn Nguyệt trào phúng cười, những lời dùng để đối phó với những nương nhiều thủ đoạn, tốt nhất cần sử dụng đối với nàng! Nàng để mình bị xoay vòng vòng, cho tới bây giờ mắc mưu!

      “Chỉ giáo cho?”

      Ngũ hoàng tử im lặng, nhưng vẫn từng bước về phía trước, về phía Tàn Nguyệt quá gần.

      “Thuốc của ta là ngài đổi?”

      Lấy ra bình thuốc, ngũ hoàng tử khẽ cười :

      “Nguyệt Nhi, vì sao ta phải đổi thuốc của nàng? Hôm đó, phải ta cho nàng thuốc sao?”

      Ánh mắt trêu đùa nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn :

      “Ngài cho ta thuốc? Ngài biết , ta có khả năng dùng những thuốc kia...”

      “Vậy cũng có thể chính nàng cầm nhầm... Nguyệt Nhi, nàng phải biết, ta thích ai làm trái lời ta...”

      Ngũ hoàng tử biến sắc, Tàn Nguyệt chột dạ cúi đầu, hôm đó nàng đồng ý với , nhưng cũng nhất định phải dùng thuốc của . Mục đích của bọn họ là , chỉ cần kết quả khác chẳng phải đều có thể sao?

      Hơn nữa, nàng chỉ muốn làm cho Hạo Nguyệt sinh đứa , cũng muốn gây ra chuyện gì.

      “Ngài... Ngũ hoàng tử, ta cũng có , ta chỉ muốn thấy đứa bé kia ra đời, lúc ấy ngài cũng đồng ý...”

      Nâng lên con mắt sáng, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, Tàn Nguyệt tận lực biểu sợ hãi.

      Nhưng sợ sao? Chỉ có Tàn Nguyệt tự mình biết, lúc này lòng bàn tay của nàng tràn đầy mồ hôi.

      “Nguyệt Nhi, phải là nàng quên chứ? Nếu dùng thuốc của nàng, ta lại tặng thuốc cho nàng, chẳng phải là thành thừa sao?”

      Ngũ hoàng tử đôi mắt mỉm cười, chỉ là nụ cười kia đều làm cho người ta cảm giác được giả tạo trong đó.

      “Ngài... Ngài cho ta biết, rốt cuộc đó là thuốc gì?”



      Chương 259: Hồ ly, hồ ly giảo hoạt!



      Nhìn vẻ mặt tuấn tú của Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt rất muốn cho đấm, rất muốn rất muốn.

      “Nguyệt Nhi, nàng đừng nhìn ta nóng bỏng như vậy, ta là người đàn ông bình thường, nếu có chút kìm lòng đậu, vậy cũng...”

      Uy hiếp sao?

      Ngũ hoàng tử liếm liếm môi, quyến rũ .

      “Ngài... Ai nhìn ngài nóng bỏng? Ngài , rốt cuộc muốn làm gì?”

      Trợn mắt trừng trừng, Tàn Nguyệt chợt phát , đối mặt với vị hoàng tử này, nàng thể đoán biết được. Nếu chẳng may, nếu biết hôm nay......

      biết có khả năng bị nguy hiểm? Nhớ ngày đó, là ‘mời’ mình tới, nàng có đủ khả năng để phản kháng người này sao?

      “Nếu , ta muốn nàng?”

      Đôi mắt nhìn chăm chú, ngũ hoàng tử hỏi.

      “Ha ha, ngài có thể muốn mạng của ta!”

      Mạng, chỉ có , nàng cho phép ai làm bẩn chính mình, được, phải còn có thể tự sát sao?

      Kết thúc cuộc đời, kỳ cũng khó, mấu chốt là xem người này có tuyệt vọng hay .

      “Nguyệt Nhi, ta muốn mạng của nàng, mà là muốn nàng...”

      Ngũ hoàng tử tiến về phía trước bước, Tàn Nguyệt cười nhạo :

      “Vậy sao? Ngũ hoàng tử làm như vậy, cũng chỉ là muốn được đến gần ta thôi sao?”

      Hừ, lừa ai đó? muốn, có lẽ có nàng, nhưng mục đích của tuyệt đối phải là nàng!

      “Nữ tử thông minh, ta phát giác, ta càng ngày càng thích nàng.”

      Ngũ hoàng tử lui về phía sau từng bước, khẽ cười :

      “Điều ta muốn vô cùng đơn giản, ngoài việc trừ bỏ đứa của Hạo Nguyệt, ta còn muốn thế lực của Địch gia!”

      Ánh mắt lạnh lùng, có thái độ cợt nhả. Tàn Nguyệt cười lạnh :

      “Ngũ hoàng tử, ngài cũng xem xem Tàn Nguyệt ta là ai. Ta chỉ là đứa con , ngài cho là Địch lão tướng quân có thể nghe lời ta sao?”

      Muốn đắc ý, nếu vì chính nàng mà làm cho Địch lão tướng quân lâm vào chỗ khó xử, đánh chết nàng cũng làm vậy.

      Mà nàng cũng rất ngốc, làm sao có thể nghĩ đến ý đồ này của Ngũ Hoàng Tử với mình.

      “Nguyệt Nhi, nàng phải biết, nếu chuyện này để lộ ra ngoài, nàng hoàng thượng làm thế nào? Lâm quý phi làm thế nào? Còn thái tử nữa, cho dù còn tâm với nàng, tiếp tục che chở cho nàng sao?”

      Sóng mắt hơi đổi, đôi mắt mỉm cười nhìn Tàn Nguyệt, tin tưởng, Tàn Nguyệt nhất định hiểu được phải lựa chọn thế nào.

      “Ngài dám uy hiếp ta? Đừng quên, thuốc là của ngài...”



      Chương 260: Ta nên làm cái gì bây giờ?



      “Của ta? Ai nhìn thấy? Ai từng gặp? Tàn Nguyệt, đừng quá ngây thơ, nay chúng ta là người con thuyền... Cũng đúng, chứng cớ của nàng nằm trong tay ta, tội mưu hại hoàng tử cũng phải là tội danh bình thường đâu...”

      Ngũ hoàng tử thở dài, vẻ mặt thương cảm vô hạn.

      Tàn Nguyệt :

      “Ta đây có phải nên cám ơn ngài hay ? Cám ơn ngài tính kế cạm bẫy để cho ta chui vào?”

      “Thế cần, ta chỉ muốn bảo vệ nàng thôi...”

      Chưa kịp chuẩn bị, ngũ hoàng tử kéo Tàn Nguyệt qua, cười :

      “Hơn nữa, ta đành lòng để nàng bị Lâm Quý Phi giết chết...”

      Lâm quý phi? Chẳng lẽ ngày đó, ở bên cạnh sao?

      Trong đầu kêu loạn, Tàn Nguyệt bỗng nhiên cảm giác mệt mỏi quá, lúc hoàn hồn, Tàn Nguyệt mới biết, lúc này nàng ở trong lòng Ngũ hoàng tử!

      “Ngài... Buông tay...”

      Lửa giận vừa ra, Tàn Nguyệt cuống quít tránh, ngũ hoàng tử buông tay ra, thở dài:

      “Tùy nàng, nếu nàng hi vọng toàn bộ người trong phủ biết trong phòng của nàng có đàn ông, chứng thực tội danh thông dâm, ta ý kiến...”

      “Ngươi...”

      Tránh khỏi , Tàn Nguyệt lui về phía sau vài bước, lửa giận ngập tràn trong lòng nhìn Ngũ hoàng tử, thanh lạnh lùng :

      “Điều kiện của ngài, ta đồng ý, tùy ngài thích làm sao làm!”

      “Nguyệt Nhi, đừng nóng vội! Ta cho nàng hai ngày suy nghĩ, nếu đến lúc đó nàng vẫn đồng ý, cũng đừng trách ta hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc...”

      Sưu tiếng, ngũ hoàng tử biến mất, bên trong im ắng, lạnh tanh...

      “Tiểu thư...”

      tiếng hô , Tàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Mạt, kinh ngạc :

      “Tiểu Mạt, muội...”

      “Tiểu thư, nô tỳ nghe rồi, nô tỳ ở ngay bên ngoài...”

      Nàng bị người ta điểm huyệt, thể chuyện thể nhúc nhích, nhưng nghe ràng tất cả bên trong.

      “Muội cũng biết rồi?”

      Tàn Nguyệt hít hơi, mỏi mệt xoa xoa đầu:

      “Muội , ta nên làm gì bây giờ?”

      Đối với việc ra tay với Hạo Nguyệt, tới bây giờ nàng cũng hối hận, nhưng ngờ đến việc có thể sa vào cạm bẫy của Ngũ Hoàng tử.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 261: Từng bước duy gian



      cho Địch lão tướng quân biết , tiểu thư, người bây giờ chỉ có thể cho ngài ấy biết, chỉ có thể...”

      “Sau đó sao? Sau đó Địch lão tướng quân cũng bị Ngũ hoàng tử khống chế sao? Vì ta mà thanh danh cả đời của lão tướng quân bị hủy có đáng ?”

      Tàn Nguyệt cười khổ tiếng, nằm xuống giường, cảm kích nhìn Tiểu Mạt cái:

      “Tiểu Mạt, hứa với ta, được cho lão tướng quân và phu nhân biết. Chuyện này, ta xử lý...”

      Trước mặt có thái tử, sau lưng có Ngũ hoàng tử, nàng thể tới trước, cũng thể lui ra phía sau, mặc dù là đứng im tại chỗ, nhưng cũng có người hại nàng.

      Địch Mân, theo chàng ta nên làm cái gì bây giờ? Chàng Tàn Nguyệt nên làm cái gì bây giờ?

      Nằm dài giường, cũng hề buồn ngủ, trằn trọc. Đến khi sắc trời mở ra ánh sáng, Tàn Nguyệt vẫn nghĩ ra phải xử lý chuyện này thế nào.

      Hạo Nguyệt cũng biết tỉnh chưa. kiện kia vốn là hề sơ hở, nay có Ngũ hoàng tử uy hiếp, Tàn Nguyệt trong lòng lại lo lắng.

      “Tàn Nguyệt, sắc mặt con làm sao vậy?”

      Tránh được hai bữa, lúc ăn cơm tối, Tàn Nguyệt vẫn vào nhà ăn, cũng làm cho Địch phu nhân nhìn ra sắc mặt bình thường.

      sao, mẹ, chắc là buổi tối ngủ được ngon giấc!”

      Tàn Nguyệt gục đầu xuống, dám nhìn ánh mắt lo lắng của Địch phu nhân.

      “Lại là ác mộng sao? Để Tiểu Mạt ở cạnh con, chắc là rất mệt!”

      Địch phu nhân nghĩ nhiều, quan tâm .

      “Tàn Nguyệt, nghe lúc ở Tướng phủ, con gặp phải thích khách?”

      Địch lão tướng quân ngẩng đầu, đôi mắt lợi hại nhìn về phía Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu:

      “Đúng vậy, thiếu chút nữa hù chết con! Bất quá, may mắn được người ta cứu...”

      “Được cứu? Tàn Nguyệt, đêm hôm khuya khoắt, ai cứu con?”

      Địch lão phu nhân ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

      “Con cũng lắm, chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ mờ.”

      muốn là người của thái tử, dù sao thái tử đối với nàng có ý xấu, Tàn Nguyệt muốn bị hiểu lầm nữa.

      thực tế, nàng để ý việc người khác thế nào. Dù sao cũng vô dụng, chỉ cần nàng giờ sao là tốt rồi.



      Chương 262: Từng bước duy gian 2



      thể nào? Đêm hôm khuya khoắt, trong phòng của con, thậm chí có đàn ông...”

      Địch lão phu nhân kinh ngạc miệng mở lớn, Địch lão tướng quân cả giận :

      “Tố Vân, được bậy!”

      Trong phòng có đàn ông?

      Tàn Nguyệt cười khổ tiếng, chẳng lẽ ở trong mắt Địch lão phu nhân nàng chính là nữ tử chịu được đơn sao?

      “Mẹ, con , con cũng biết, trong phòng của con có đàn ông, bọn họ cũng biết từ đâu xuất ...”

      “Tàn Nguyệt, con biết? Vậy tại sao lại muốn cứu con?”

      Địch lão phu nhân im miệng, khí thế bức người hỏi.

      “Con... con biết , con chưa từng gặp qua ...”

      Có lý nhưng nên lời, Địch lão phu nhân sai, biết, quen, làm sao có thể cứu mình đây?

      Ngẩng đầu nhìn Địch lão tướng quân, chỉ thấy ông dùng bữa, nhưng cũng ngăn cản Tố Vân chuyện, Tàn Nguyệt ủy khuất chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ ngay cả ông ấy cũng tin tưởng nàng sao?

      “Cha, mẹ, con ăn no rồi, về trước...”

      “Đứng lại! Tàn Nguyệt, con phải giải thích xem người đàn ông kia là ai?”

      Tàn Nguyệt đứng lên chưa kịp cất bước Địch lão phu nhân nghiêm khắc hỏi.

      “Con... con rồi, con biết, con biết người kia...”

      Tàn Nguyệt quay đầu lại, chăm chú nhìn hai người bọn họ, tiếp tục :

      “Cha, mẹ, cho tới bây giờ con hề dối, con biết, biết. Các người nếu tin, con cũng có cách nào...”

      Giơ chân lên, Tàn Nguyệt ngửa đầu rời , trời biết, nếu nàng ngửa đầu, nước mắt sớm tràn ra.

      “Vĩnh Hào... Ông xem... Ông xem nó có thái độ gì vậy...”

      Tố Vân vỗ cái bàn, mấy nha đầu chung quanh sợ tới mức run run. Địch lão tướng quân hít hơi:

      “Tàn Nguyệt là đứa như thế nào bà còn biết sao? Nó dối, cũng làm việc gì có lỗi với Địch Mân đâu...”

      “Nhưng, vĩnh Hào, nó còn trẻ, nó mới...”

      Nước mắt chảy , Địch lão phu nhân khóc:

      “Nếu giữ lại được đứa bé tốt rồi, nhưng ông trời sao lại có mắt như vậy. Ngay cả đứa bé cũng có giữ lại, khiến ta sau này xuống cửu tuyền biết ăn thế nào đây...”



      Chương 263: Từng bước duy gian 3



      “Tàn Nguyệt cũng cố hết sức...”

      nhàng kéo Tố Vân qua, Địch lão tướng quân an ủi:

      “Trong lòng của Tàn Nguyệt cũng chịu nổi, sau này nên như vậy...”

      Tố Vân gật đầu đồng ý nhưng hoài nghi vẫn ở trong lòng giống như mầm móng còn , chỉ cần xuất , rất nhanh mọc rễ ra lá, thậm chí nở hoa kết quả.

      Rời khỏi nhà ăn, vẻ mặt Tàn Nguyệt u buồn bước trong viện, Tiểu Mạt lặng yên bồi ở phía sau, định nhưng nhiều lần đều ra.

      “Tiểu Mạt, muội muốn gì cứ , ta trả lời!”

      Tiểu Mạt thở dài, khó hiểu hỏi:

      “Tiểu thư, sao người nhân cơ hội cho lão gia và phu nhân biết việc người bị Ngũ hoàng tử uy hiếp?”

      cho họ biết? Vừa nãy muội cũng thấy ta thiếu chút nữa bị thích khách giết nhưng phu nhân lại hỏi ta, tại sao lại có người cứu ta...”

      Khóe miệng nở nụ cười u buồn. ai biết, lúc này trong lòng nàng có bao nhiêu khổ sở. Trở về Tướng phủ, vì sao chỉ là tìm ra về cái chết của mẹ, mà hơn hết nàng muốn thay con của nàng và Địch Mân báo thù.

      Chuyện này, phu nhân chắc là cũng biết, nhưng nàng bị người ta ám sát, nàng thương mình như vậy, lão phu nhân chắc là nên quan tâm hỏi xem nàng có việc gì , mà nên hỏi là...

      Thôi, có lẽ tâm tình của bà tốt, nhưng tâm tình mình cũng rất kém...

      Cả ngày sống trong sợ hãi, những người vốn nên đứng cùng chiến tuyến với nàng giờ cũng bắt đầu hoài nghi nàng, bắt đầu tin tưởng nàng, nàng biết mình còn có thể kiên trì bao lâu...

      “Tiểu thư, vậy ngày mai làm sao? Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, người nên làm gì bây giờ?”

      Tiểu Mạt lo lắng nhìn vẻ mặt đau thương của Tàn Nguyệt, đau lòng hỏi.

      “Đến lúc đó rồi sau, cùng lắm mất mạng. Dù sao đó cũng là ta làm, đối với phủ tướng quân có liên quan đến ai...”

      Địch Mân, chàng cảm thấy sao? Có lẽ ta sắp xuống dưới đó gặp chàng rồi, chàng phải chờ ta, ta liên lụy người nhà của chàng, tuyệt đối ...

      “Nhưng mà tiểu thư, ngũ hoàng tử bỏ qua cho người...”

      Lo lắng gục đầu xuống, chỉ tiếc nàng thể giúp Tàn Nguyệt được gì, cái gì cũng giúp được....



      Chương 264: Từng bước duy gian 4



      Cũng đúng, Tàn Nguyệt đối xử tốt với nàng như vậy, nàng sao có thể trơ mắt nhìn Tàn Nguyệt gặp chuyện may đây? Nàng muốn nghĩ cách cứu Tàn Nguyệt!

      Đúng, nàng phải cứu nàng ấy!

      Tìm lão phu nhân , lão phu nhân rất tin tưởng Tàn Nguyệt, cũng nhất định cứu nàng ấy.

      Cúi đầu xuống, Tiểu Mạt hạ quyết tâm phải giúp Tàn Nguyệt, nhưng nàng dám cho Tàn Nguyệt biết, sợ Tàn Nguyệt đồng ý.

      “Ta hết sức. Nếu được, ta tự kết thúc cuộc đời... Chết đối chứng, ai có thể độc là ta hạ?”

      Chỉ trách nàng kiểm tra thuốc độc trước. Vì nàng sơ ý mới cho Ngũ hoàng tử thời cơ lợi dụng, cũng làm cho nắm được nhược điểm của mình.

      “Tiểu thư, đừng... Người chết, nô tỳ cũng để người chết đâu!”

      Nhìn Tiểu Mạt kia dáng vẻ đau lòng, Tàn Nguyệt nhịn được ôm lấy Tiểu Mạt, thở dài:

      “Nếu cái chết của ta có thể cứu phủ tướng quân, chết cũng chưa chắc là chuyện xấu...”

      Phải ? Nhưng thù của mẹ, thù của Địch Mân nên làm sao bây giờ?

      Kỳ , dù nàng còn sống, cũng có bao nhiêu tác dụng. nữ tử yếu đuối, bất kể làm gì cũng bị quản chế, thả ra tay chân. Nếu nàng có võ công, công phu rất cao tốt rồi.

      “Tiểu thư, , đâu...”

      Tiểu Mạt khóc thương tâm, mà Tàn Nguyệt cũng khóc tận hứng, may mắn nơi này là hậu viện, có vẻ hẻo lánh, cũng có mấy người lại đây...

      “Tàn Nguyệt, hợp tác với ta, nàng ủy khuất như vậy sao?”

      Nhìn hai bóng người cách đó xa, ngũ hoàng tử gầm tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn Tàn Nguyệt, thiếu chút nữa phát hỏa.

      “Hoàng tử, nơi này nguy hiểm, chúng ta trở về !”

      “Hừ, nữ tử này, biết phân biệt!”

      Tức giận hừ tiếng, ngũ hoàng tử căm giận rời . Trở lại trong phủ, tức giận cũng tiêu .

      “Vương gia, phu nhân bên kia...”

      “Cái gì phu nhân, là Liễu nương!”

      Kỳ , nàng chính là Phu nhân của Địch Mân. Chẳng biết tại sao, lúc này nghe thấy lại vạn phần cảm thấy chói tai.

      Địch Mân chết. Nàng ấy nên gọi là phu nhân. Nguyệt Nhi, Tàn Nguyệt, hai cái tên này cũng tệ. Đặc biệt là Nguyệt Nhi, cảm thấy rất dễ gọi.



      Chương 265: Từng bước duy gian 5



      “Dạ! Hoàng tử, Liễu nương bên kia, là phải...”

      Thanh Nguyên lau giọt mồ hôi trán, chủ nhân sao lại vậy. Nhưng chủ nhân thế, chỉ có thể vâng theo, mà dám trái lời.

      vội, chuyện của nàng ấy, bổn vương đích thân xử lý!”

      Ngũ hoàng tử đắc ý cười, có nhược điểm này ở trong tay, sợ, đùa giỡn người kia biết vui vẻ như thế nào!

      Về phần Hạo Nguyệt, đứa của thái tử muốn giữ lại hay đều phải xem tâm tình của như thế nào.

      Trúng chất độc kia, đứa mặc dù là sinh ra, cũng đau ốm liên miên, thành quý tử được.

      Bỗng nhiên phát , cũng vội muốn phá hủy đứa này. Đứa giữ lại cũng tốt, để cho thái tử hi vọng, cũng có thể cho ta càng nhiều thất vọng.

      Còn Tàn Nguyệt ư? muốn giết nàng ấy, muốn chính là thế lực của Địch tướng quân.

      Luận về thực lực, giờ bằng thái tử, nhưng nếu thêm Địch lão tướng quân và Liễu Tương. Như vậy ...

      Chính là Tàn Nguyệt cũng tồi, khi hai người ở cạnh nhau nhận ra được vị trí của Tàn Nguyệt trong lòng mình.

      Còn tên áo đen kia, là ai đây? Tàn Nguyệt lúc ấy sợ tới mức hô to, nàng ấy hẳn là biết người kia mới đúng, hơn nữa nàng ấy sợ người kia, thực sợ hãi!

      Bốp tiếng, tay đấm mạnh lên thân cây, ngũ hoàng tử đôi mắt sẳng giọng, hung tợn :

      “Đáng giận, dám làm hại nàng!”

      “Hoàng tử, ngài vừa mới ...”

      Thanh Nguyên khó hiểu nhìn Ngũ hoàng tử, bất an hỏi nửa câu. Ngũ hoàng tử lạnh lùng trừng mắt liếc cái, đành phải ngượng ngùng im miệng, run giọng :

      “Nô tài... Nô tài vừa mới ...”

      “Cút!”

      Làm như bị người ta nhìn trộm đến bí mật trong đáy lòng. cơn tức giận vọt lên. Thanh Nguyên sợ tới mức vội vàng , mãi đến khi khỏi rồi, cũng hiểu được, ngũ hoàng tử rốt cuộc câu kia là có ý gì.

      ***


      Đêm rốt cục chậm rãi buông xuống.Hôm nay, cũng là kỳ hạn cuối cùng Ngũ hoàng tử cho nàng, có thể phái người tới đây lấy đáp án, cũng có khả năng đích thân tới đây.

      “Tiểu Mạt, muội sao chứ?”

      Người nên khẩn trương là nàng, nhưng sao lại có cảm giác Tiểu Mạt so với nàng còn khẩn trương hơn?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 266: Gian tình bị nắm



      Tàn Nguyệt thở dài tiếng, lát nữa đối mặt với . Kỳ nàng sớm cho đáp án. Nàng cũng chưa từng thay đổi chủ ý.

      “Tiểu thư, nô tỳ sao... Nô tỳ lo lắng cho tiểu thư...”

      Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu, vẻ mặt bất an nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt khẽ cười :

      “Ta sao, cũng giết ta, sợ cái gì chứ?”

      sợ nhưng tâm trạng của nàng thập phần bất an giống như muốn bay ra ngoài. ngoan độc của nàng chưa từng gặp qua, nhưng cũng có nghe thấy.

      “Đừng lo lắng, hai người chúng ta làm bạn...”

      Tiểu Mạt đều sợ như vậy, nếu nàng cũng sợ hãi, hai người kia chẳng phải là...

      Kiên cường, nàng phải kiên cường, cùng lắm mất mạng thôi.

      “Dạ, tiểu thư, chúng ta làm bạn...”

      Lời còn chưa dứt, chợt nghe đến bên cửa sổ vang lên tiếng cười khẽ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ hoàng tử chậm rãi đến, Tàn Nguyệt khẽ nắm chặt tay Tiểu Mạt, nhìn nụ cười vô lại của nam tử kia.

      “Quyết định sao? Nguyệt Nhi?”

      được gọi ta Nguyệt Nhi, ngài có tư cách này!”

      Nguyệt Nhi, lúc nghe thấy cái tên thốt ra trong miệng nam tử, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy rất đau lòng. lâu trước, Địch Mân cũng gọi nàng như vậy, thân thiết gọi nàng Nguyệt Nhi.

      Nhưng hôm nay, Địch mẫn mất, cũng mất cách gọi này...

      “Nguyệt Nhi, bổn vương cũng phải lần đầu tiên gọi nàng như vậy, nàng phải là có ý kiến sao?”

      từng gọi mình như vậy sao?

      Tàn Nguyệt lúc này sửng sốt, hình như là có gọi qua, mà khi đó nàng chỉ lo đau lòng, làm sao chú ý đến điểm ấy?

      “Ta chú ý đến... Tên, chỉ có phu quân của ta mới có tư cách gọi...”

      Xấu hổ cười, thấy Ngũ hoàng tử đỏ mặt, vui :

      chết rồi...”

      “Nhưng ta vẫn là thê tử của chàng, đây là chuyện thay đổi được!”

      Hừ lạnh tiếng, Tàn Nguyệt kiên quyết . Ngũ hoàng tử sắc mặt tối sầm, cố gắng hút vài hơi khí, thanh lạnh lùng :

      “Điều kiện của ta đâu? Nàng tính...”



      Chương 267: Gian tình bị nắm 2



      “Ta đồng ý, ngài có thể giết ta, cũng có thể tha cho ta. Dù sao đó là ta làm, phủ tướng quân hề có bất cứ liên quan nào...”

      đợi xong, Tàn Nguyệt cuống quít . Thái tử nổi giận :

      “Chính nàng làm? Tàn Nguyệt, nàng cũng biết, mưu hại hoàng tử, là tội gì?”

      “Cùng lắm là chết thôi, ta cần...”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, ngại nhìn vẻ mặt tức giận của Ngũ hoàng tử, chỉ cảm thấy hoàng tử này tính tình khó lường, là làm cho người đoán ra điều gì.

      “Sai! phải chết, là tru di cửu tộc!”

      Ngũ hoàng tử cười lạnh, vừa lòng nhìn vẻ mặt kích động mặtTàn Nguyệt, tiến lên từng bước, rất nhanh nắm lấy cằm Tàn Nguyệt, cười tà :

      “Thế nào, nàng tình nguyện để cho phủ tướng quân và Tướng phủ vì nàng mà chôn cùng sao?”

      Chôn cùng? Hai phủ?

      Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy lưng run lên, cả người mồ hôi lạnh ứa ra, khuôn mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

      “Ngươi... Ta...”

      “Tàn Nguyệt, phải con , trong phòng của con có người sao?”

      Ngoài cửa, giọng tức giận truyền đến, giọng điệu kia quen thuộc. Chính là -

      Địch lão phu nhân!

      “Mẹ...”

      Quay đầu, Tàn Nguyệt mới cảm thấy, nàng và Ngũ hoàng tử đứng quá gần. Mà tay Ngũ hoàng tử mạnh mẽ giữ người nàng, nàng thấy đau, nhưng người ngoài nhìn vào, -

      chính xác là ám muội...

      “Mẹ, phải...”

      phải cái gì? Tại sao khi ta hỏi con lại , con , con biết người áo đen là ai, nhưng hôm nay...”

      Khó nén vẻ thất vọng trong mắt, ngoài cửa, càng nhiều người đến, thậm chí còn có Địch lão tướng quân.

      “Cha, mẹ, phải như vậy...”

      Bỏ tay Ngũ Hoàng tử ra, Tàn Nguyệt đau đớn lắc đầu, nước mắt theo đầu lay động chậm rãi rơi xuống, rớt xuống đất, trong nháy mắt biến mất, thậm chí ngay cả dấu vết cũng có...

      phải như vậy? Vậy là thế nào? Ta tận mắt nhìn thấy, còn có giả dối sao?”

      Địch lão phu nhân thất vọng trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt. Mà Địch lão tướng quân chỉ nhìn thoáng qua nàng lát rồi quay . Con ngươi lóe ra, làm cho người ta nhìn ra, là có ý gì...

      “Con...”



      Chương 268: Hết đường chối cãi (tàn bạo)



      Muốn ra Ngũ hoàng tử uy hiếp, nhưng còn muốn giấu, vẫn muốn làm cho hai người già bọn họ lo lắng. Đến cuối cùng, chỉ còn lại nước mắt từng chút từng chút, kéo dài ngừng...

      “Nguyệt Nhi, nàng chuyện với Địch lão tướng quân , bổn vương về trước, chờ nàng...”

      Ngũ hoàng tử đắc ý cười, đôi mắt ám muội nhìn Tàn Nguyệt. Trước khi , thậm chí còn nhàng vỗ vỗ mặt Tàn Nguyệt cười...

      Tàn Nguyệt kích động né tránh. , tại sao phải ra câu này để cho người ta hiểu lầm. Nhìn nhanh chóng rời , Tàn Nguyệt bỗng nhiên cảm giác, nàng trúng kế...

      Tướng quân bọn họ làm sao lại biết? Ngũ hoàng tử có võ công, mà Địch lão phu nhân có võ công gì, có người từ từ tới đây, làm sao có thể chút cũng nghe thấy?

      Nhất định nghe được, mà rời , cũng gì, chỉ có thể vấn đề -

      cố ý!

      Đoán ra nguyên nhân làm như vậy, Tàn Nguyệt đột nhiên cảm giác được hai chân đau xót, thân mình lảo đảo cái, người lập tức qụy xuống.

      Ngẩng đầu, nhìn tướng quân và phu nhân mặt lạnh đứng ở phía trước...

      Nhìn nha đầu đưa đến ghế dựa, bọn họ ngồi xuống...

      Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của bọn họ, Tàn Nguyệt nhăn lại đôi mi thanh tú.

      “Tàn Nguyệt, ta đối đãi với con cũng giống như con của ta. Ta làm gì cũng đều nghĩ đến con. Con là đứa bé tốt có lễ nghĩa có hiểu biết, nhưng hôm nay, làm sao con có thể...”

      Câu kế tiếp, Địch lão phu nhân nên lời, đổi thành bi ai nức nở. Trong phòng lại yên tĩnh làm cho thanh càng thêm thống thiết.

      “Mẹ, con và Ngũ hoàng tử, có bất kỳ quan hệ nào...”

      “Ngài ấy là người hôm đó cứu con sao?”

      Địch lão phu nhân chân mày nhíu lại, dừng khóc khẽ hỏi.

      “Hẳn là phải, con cảm giác giống...”

      “Vậy tại sao ngài ấy ở trong phòng của con?”

      giống, nhưng quan hệ của hai người rất quen thuộc. Vừa mới nhìn đến dáng vẻ ám muội của hai người, Địch lão phu nhân tức giận thiếu chút nữa té xỉu.

      “Bởi vì... Bởi vì...”

      Nghĩ đến đêm ở Tướng phủ, nghĩ đến điều mình làm có thể phạm vào tội lớn phải tru di cửu tộc. Tàn Nguyệt biết, nàng thể !

      Đặc biệt, trước mặt nhiều người hầu như vậy, càng thể ...



      Chương 269: Hết đường chối cãi (tàn bạo) 2



      Nếu nàng , bọn họ còn có thể cho rằng biết tình hình. Chuyện ngày đó, cũng là mình nàng làm, liên quan đến phủ Tướng quân.

      Nhưng nếu ra? Bọn họ có thể làm gì? Chỉ sợ, cũng chỉ có thể trở thành người của Ngũ hoàng tử, vì Ngũ hoàng tử tận lực.

      Địch lão tướng quân đời thanh minh, vẫn đứng về phe ai. Nàng sao có thể để ông ấy dù lớn tuổi còn phải vì nàng làm những việc mình muốn.

      “Bởi vì sao? Con ...”

      Địch lão phu nhân hét lớn tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên Tàn Nguyệt bị lão phu nhân nặng lời. Tàn Nguyệt cắn môi, mạnh miệng câu nào.

      , hay là phản đối? Người đâu chuẩn bị phạt theo gia pháp!”

      “Tiểu thư, tiểu thư... Người , người , ...”

      Cái gọi là gia pháp, bình thường cũng thấy tướng quân dùng đến. Nhưng bọn họ lại nghe gia pháp vừa dùng đến, cần phân biệt lớn đều mất mạng.

      “Tiểu thư, người ...”

      Tiểu Mạt sốt ruột quỳ ở bên Tàn Nguyệt, dùng sức lắc tay Tàn Nguyệt, hi vọng Tàn Nguyệt có thể ra chân tướng để miễn phải chịu phạt.

      “Hừ, tiểu thư? Địch Mân chết nhưng ngươi cũng là người của Địch Mân... Tàn Nguyệt, Địch Mân mới chết vài ngày, ngươi cứ như vậy khẩn cấp phủi sạch quạn hệ với Địch Mân sao?”

      Địch lão phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt, nhìn ngoài cửa có người mang tới gì đó, tức giận vẫy tay.

      “Mẹ, phải... phải...”

      Bọn họ có thể hoài nghi tất cả, nhưng thể hoài nghi tình cảm nàng đối với Địch Mân. Tàn Nguyệt kích động muốn giải thích, nhưng quýnh lên, cái gì cũng được...

      “Như thế nào? Sợ sao?”

      “Phu nhân, thiếu phu nhân phải có ý này, thiếu phu nhân oan uổng, ngũ hoàng tử...”

      Tiểu Mạt hoảng, theo Địch lão phu nhân nhiều năm như vậy, nàng biết lần này Địch lão phu nhân tức giận, Tàn Nguyệt thể mạnh miệng, bằng , nàng chịu nổi...

      “Tiểu Mạt, được bậy...”

      Tàn Nguyệt hít hơi, hết đường chối cãi. Bây giờ nàng có thể lấy cớ này rời . thể , nàng thể liên lụy đến phủ tướng quân...



      Chương 270: Trục xuất phủ tướng quân ( đại tàn bạo )



      “Đủ rồi! Tàn Nguyệt, Địch Mân ngươi. Ta biết, ta cũng cảm thấy ngươi phải là người có suy nghĩ nông cạn. Nhưng, ngươi làm...”

      Địch lão tướng quân rốt cục mở miệng, ông thất vọng nhìn vẻ mặt bình tĩnh dị thường của Tàn Nguyệt, thở dài:

      “Quên , Địch Mân cũng rồi, ta và Tố Vân tuổi cũng lớn, nghĩ lại chất vấn ngươi như vậy. Ngươi muốn làm cái gì, tùy ngươi, ta cho ngươi được tự do!”

      , cha, phải như thế...”

      Cho nàng tự do? Những lời này là có ý gì? Nàng là thê tử của Địch Mân, cả đời cũng chỉ là thê tử của Địch Mân. Nàng cần tự do, nàng chỉ cần Địch Mân, muốn tự do làm cái gì?

      cần giả bộ. Bất quá, nhìn Địch Mân đối với ngươi tốt như vậy. Hi vọng ngươi có thể vì Địch Mân túc trực bên linh cữu, trong vòng ba năm, tái giá!”

      Địch lão tướng quân khoát tay, mười sáu tuổi, ông làm sao có thể cấm đoán Tàn Nguyệt khi nàng độ tuổi xinh đẹp nhất đây? Thôi, thôi, người chết như đèn cạn, tan !

      “Tuy rằng ta thả ngươi tự do, nhưng ngươi làm ra chuyện như thế này, ta cũng thể giả vờ như cái gì cũng biết. Người đâu, đánh ba mươi đại bản, trục xuất phủ tướng quân...”

      Trục xuất phủ tướng quân!

      Tàn Nguyệt ngơ ngác nhìn Địch lão tướng quân. Những lời lão tướng quân vừa ra, ong ong ngừng vang lên trong tai...

      biết bọn họ lúc nào bắt lấy nàng, cũng biết cây trượng lúc nào hạ xuống, cơn đau đớn đánh úp lại, Tàn Nguyệt lấy lại tinh thần, phát mình bị đè xuống, cây trượng dừng ở mông, rất đau rất đau, chát chát vang lên...

      “Cha...”

      Muốn giải thích, mới phát , vừa ra khỏi miệng, là đau đớn rên rỉ, nàng giờ, thậm chí là ngay cả nửa câu cũng được...

      Nhưng nàng thể bị đuổi ra phủ, nếu ra ngoài như vậy, cũng tương đương với, chính mình bị Địch Mân đưa hưu thư...

      Người vợ bị vứt bỏ, câu khó nghe. Địch Mân thương nàng như vậy, làm sao có thể đưa nàng hưu thư được.

      “Dừng tay... Dừng lại... Đừng đuổi con ...”

      Dùng hết sức lực toàn thân, Tàn Nguyệt đau đớn kêu lớn...

      Chỉ tiếc, giọng kia , , , bọn họ đều nghe được...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :