1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ vợ tướng quân trở thành hoàng hậu: lên nhầm kiệu hoa - Hoả Hồng (497c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 221: Lần đầu gọi cha



      Đôi mắt hồ nghi nhìn nàng, bà cũng có nghe qua chuyện của Tàn Nguyệt.

      Nghe xong đồn đãi này, bây giờ thấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, thân thể run, hận thể, lập tức đuổi nàng ta ra ngoài.

      “Bệnh nặng trận nhớ nhà, nên với cha mẹ tiếng, trở về ở vài ngày... Nhị nương, bà đồng ý chứ?”

      Đại phu nhân, bà ta cũng xứng sao? Cho dù hôm nay bà ta ngồi vị trí phu nhân, cũng là sau khi mẹ rời khỏi?

      Tàn Nguyệt cười yếu ớt nhìn bà ta, chỉ thấy mặt phấn trắng dày, nhưng làm sao cũng che giấu được, mặt bà ta lưu lại vết tích của năm tháng.

      “Ngươi... Ta là đại phu nhân trong phủ này...”

      Cúc Văn vươn bàn tay to run rẩy, đôi mắt tức giận nhìn Tàn Nguyệt. Đến nay, cho tới bây giờ bà ngờ, bà từ hề chú ý nữ tử này, lúc này cũng có thể ra lời đạo nghịch bất đạo như thế.

      “Phải ha? A, ta thiếu chút nữa quên, lúc mẹ ta bị người ta hại chết, cha đưa bà lên làm chính thất. Nhị nương, lên làm tể tướng phu nhân, cảm giác thế nào? Có phải rất thoải mái, rất nhàn nhã ? Chắc là có, ta còn nhớ, cha nhiều tiểu thiếp như vậy, nhưng đều cần nhờ bà tới giáo huấn điều lệ...”

      Thấy cách đó xa, bóng dáng càng càng gần, trong mắt Tàn Nguyệt, lên vẻ phức tạp, mà tiếng của nàng vừa dứt, cũng có thể làm cho Cúc Văn phát điên.

      “Ngươi nha đầu ti tiện này, so với mẹ của ngươi đều thấp hèn như nhau, cút... Cút ra ngoài cho ta...”

      Bàn tay to vung lên, mắt thấy rơi xuống mặt Tàn Nguyệt, là chủ trong phủ, Cúc Văn có bao giờ bị nha đầu quở trách đâu?

      “Dừng tay!”

      tiếng hừ lạnh, Cúc Văn vươn tay nhưng cũng khống chế được, Tiểu Mạt nắm lấy Cúc Văn, thầm ra sức, Cúc Văn đau nhức, mồ hôi ứa ra.

      “Ngươi...”

      “Tàn Nguyệt, về phòng . Nghỉ ngơi trước !”

      Liếc mắt trừng Cúc Văn, Liễu Tương hiền lành .

      Tàn Nguyệt thuận theo gật đầu, cười :

      “Cảm ơn cha!”

      Cha?

      Hai chữ này nghe quen, dường như trong trí nhớ, cho tới giờ Tàn Nguyệt chưa từng gọi ông là cha, cho tới bây giờ đều có.

      “Tàn Nguyệt, ngươi...”



      Chương 222: Cảm giác đau lòng



      Giống như Cúc Văn, Liễu Tương cũng rất kinh ngạc, đôi mắt khó hiểu nhìn Tàn Nguyệt, muốn từ mặt của nàng, nhìn ra chút gì khác thường.

      “Địch Mân rồi, đứa bé của con cũng mất, bỗng nhiên trong lúc đó, con phát , thứ mình có thể có được nhiều. Ân ân oán oán đời trước, con muốn tham dự vào, cũng muốn lại tiếp tục ghi hận... Cha, giờ Nguyệt Nhi cũng chỉ còn có cha, Nguyệt Nhi là thiên mệnh sát tinh sao?”

      Nước mắt, ngay lúc này rơi xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng , so với Như Yên năm đó, giống nhau.

      Nhìn đôi mắt đẫm lệ quen thuộc này, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, Liễu Tương chợt bước lên trước, run rẩy vươn tay, lau đôi mắt đẫm lệ mờ mịt của Tàn Nguyệt.

      “Nguyệt Nhi, mẹ con chết, phải lỗi của con...”

      câu vô cùng đơn giản, làm cho Tàn Nguyệt nhịn được nín khóc mỉm cười:

      sao?”

      Liễu Tương gật gật đầu, muốn ôm đứa con này, tay giật giật, rốt cục vẫn phải buông:

      “Con trở về trước , phòng ở bên kia, vẫn giống như trước khi con xuất giá. Ngày mai bảo quản gia chuẩn bị chỗ khác, cần ở đó nữa...”

      Nơi đó, là lãnh cung, là lãnh cung của Tướng phủ...

      “Cha, cần, Nguyệt Nhi từ lớn lên ở đó, nơi đó có ký ức của Nguyệt Nhi và mẹ, Nguyệt Nhi ở đó là được rồi...”

      Tàn Nguyệt vui vẻ lắc đầu, khuôn mặt tươi cười, dấu ở dưới, là lòng tràn đầy chua xót...

      “Thiếu phu nhân, người...”

      Trở lại sân quen thuộc, quả nhiên như Liễu Tương , cái gì cũng thay đối.

      Trong phòng quá bẩn, cũng có tro bụi gì, ngờ, nơi này cũng có người quét tước.

      Nhìn phòng ở đơn giản, trong lòng Tiểu Mạt cảm thấy ủy khuất thay Tàn Nguyệt.

      “Nơi này rất tốt, ta ở quen rồi. Tiểu Mạt, sau này đừng gọi ta Thiếu phu nhân nữa, muội gọi tên của ta là được rồi!”

      “Thiếu phu nhân, vậy chỉ sợ thích hợp...”

      Gọi tên của chủ nhân, đánh chết nàng nàng cũng dám, Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu, Tàn Nguyệt thở dài:

      “Gọi ta tiểu thư . Thiếu phu nhân, ta cảm giác rất quen!”

      Xưng hô thế này, là thuộc về Địch Mân. Nghĩ đến Địch Mân, tâm Tàn Nguyệt đau theo, rất đau rất đau...



      Chương 223: Run sợ thăm dò



      Mân, Nguyệt Nhi để cho con của chúng ta chết oan đâu, cũng để chàng chết ràng...

      Nguyệt Nhi tra ra chân tướng mọi chuyện, từng bước báo thù cho chàng...

      “Được rồi. Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, nơi này có chút đơn sơ...”

      Kỳ , khi ở phủ tướng quân, chỗ ở của bọn nha đầu, so với bên này cũng kém bao nhiêu. Rất khó tưởng tượng, tiểu thư Tướng phủ, lại ở chỗ như thế này.

      “Ở quen là được rồi. Tiểu Mạt, lát nữa Liễu Tương tới, ta muốn thăm dò ông ta!”

      Tàn Nguyệt đứng lên, nhìn bệ cửa sổ, gốc cây tuệ lan tím mẹ nhất. Nàng lên trước, nhàng vuốt ve, giống như trước đây mẹ vuốt ve.

      Sinh mệnh hoa lan hề dài, loại tuệ lan tím này, tối đa cũng chỉ sống ba năm thôi. Nhưng gốc cây này, ngay cả nàng cũng biết bao nhiêu năm.

      Trước khi gốc cây già héo rũ, bên cạnh luôn mọc ra gốc cây mới. Tuần hoàn đáp lại như thế, giống như người đổi mới, cho tới bây giờ chưa từng héo rũ...

      “Tiểu thư, hôm nay người vì muốn chọc tức người đàn bà kia mới như vậy sao?”

      Khi gọi người đàn bà đó, Tiểu Mạt đều cảm giác được, Tàn Nguyệt có chút tự nhiên.

      Chính là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

      Chỉ sợ Liễu Tương cũng chú ý tới, nhưng nàng là người ngoài lại chú ý tới.

      Ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, biểu của nàng ràng như vậy sao?

      Liễu Tương khôn khéo như vậy, biết có nhận ra . Chắc là chưa nhận ra?

      Nhưng ông ta là con cáo già, lão hồ ly thực giảo hoạt.

      “Tiểu thư, Liễu Tương cảm giác được đâu, ông ấy rất kích động, nghe được người gọi ông ấy...”

      Nhìn ra Tàn Nguyệt tự nhiên, Tiểu Mạt vội vàng giải thích. Tàn Nguyệt hít hơi:

      “Ta chỉ là muốn thử, mẹ trong cảm nhận của ông ta, rốt cuộc có còn địa vị hay .”

      Dường như, nàng thay đổi rất nhiều. Tàn Nguyệt thầm than tiếng, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, biết Liễu Tương, chừng nào tới đây, mà nàng, phải thế nào mới có thể để lại dấu vết làm cho ông ta hoài nghi Cúc Văn đây?

      Kỳ , hoài nghi, có thể làm cái gì? Chỉ sợ cũng là vô ích...



      Chương 224: Run sợ thăm dò 2



      Cúc Văn, theo Liễu Tương cũng hơn hai mươi năm rồi, nam nữ, có công lao cũng có khổ nhọc, cho dù biết chân tướng năm đó, Liễu Tương ra tay độc ác được sao?

      Bất quá, đây cũng chỉ là hoài nghi của nàng, nàng có chứng cớ, bây giờ còn chưa thể khẳng định.

      Nếu quả khẳng định, có lẽ Liễu Tương có thể buông tha Cúc Văn, nhưng nàng dễ dàng buông tha bà ta -

      Nhớ đến mẹ trong mộng, nhớ đến thân mình ốm yếu của mẹ, bước chân nghiêng ngả kia, tâm Tàn Nguyệt, lại đau.

      Mẹ, ra, người vì Nguyệt Nhi bỏ ra nhiều như vậy, Nguyệt Nhi lúc , hiểu, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ nên vì người làm cái gì. Nhưng giờ lớn rồi, trưởng thành, Nguyệt Nhi nhất định giúp người đòi lại tất cả!

      Nhưng đòi lại ra sao?

      Ngày xuất giá nàng giấu kỹ bức họa của mẹ, mẹ tuyệt mỹ, mẹ cao quý, sau khi đòi lại, người có thể nhìn thấy sao?

      Lúc còn sống, người sống thê thảm như vậy, khi chết , cũng ít người hỏi thăm như vậy. Cho dù khôi phục được danh dự của người, thân phận của người, người cũng hưởng thụ được...

      Nhưng, Nguyệt Nhi vẫn phải làm. Con người, ai cũng phải chịu trách với hành vi của mình.

      Dám làm dám nhận, nếu ông trời có mắt, nàng tình nguyện thay ông trời, giúp mẹ đòi lại công đạo.

      Bàn tay, nhàng vuốt ve gương mặt dường như vô cùng quen thuộc, trong lòng thản nhiên, ê ẩm, ngón giữa hơi hơi run rẩy...

      “Tiểu thư, đây là lão phu nhân à?”

      Lão phu nhân, chính là muốn đến mẹ của Tàn Nguyệt. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trong tranh, Tiểu Mạt thở dài:

      “Diện mạo tiểu thư rất giống phu nhân, khó tưởng tượng, Liễu Tương làm sao có thể...”

      “Tiểu Mạt, muội , nếu ta biến thành người lòng dạ độc ác, muội có cảm thấy, ta rất đáng sợ ?”

      Thu tay lại, kỳ lúc này, Tàn Nguyệt thay đổi, còn là Tàn Nguyệt trước đây, còn là nữ tử tranh đời kia nữa.

      đâu, tiểu thư. Tiểu Mạt biết, tiểu thư rất tốt bụng, lòng dạ tiểu thư rất tốt!”

      Lòng dạ tốt sao?

      Có lẽ vậy, nhưng đó là trước kia. Từ nay về sau, nàng mềm lòng, lưu tình nữa.

      Đến bữa tối, Liễu Tương mời Tàn Nguyệt đến phòng ăn ăn cơm, Tàn Nguyệt cười , nhưng cũng từ chối.



      Chương 225: Run sợ thăm dò 3



      “Cha, nhị nương, mọi người đều ở đây à?”

      Vừa vào cửa, Tàn Nguyệt Nhiệt tình chào hỏi. Liễu Tương vẻ mặt quái dị, Cúc Văn giống như ăn phải ruồi, mặt lên đen trắng, là đẹp mắt.

      Bất quá, kỳ quái, Liễu Tương cũng sửa lại cho đúng cách của Tàn Nguyệt, dường như ông cũng đồng ý Tàn Nguyệt gọi Cúc Văn là Nhị nương.

      Thấy Liễu Tương lên tiếng, Cúc Văn cũng dám làm gì. Bên người Liễu Tương còn có mấy người phụ nữ, Tàn Nguyệt cũng quen biết. Dù sao, nàng cũng là đứa con được sủng ái, đối với tiểu thiếp của cha có bao nhiêu hứng thú, mà bọn họ đối với nàng, gặp mặt, lại lười giương mắt.

      Cơm ăn bảy tám phần no, bàn cũng ai chuyện, là như lời người xưa ăn cơm chuyện.

      Tàn Nguyệt cười thầm tiếng, nhìn Cúc Văn ăn yên lòng, cười híp mắt :

      “Phòng ăn này, nhìn kỹ đúng là rất đẹp. Lần đầu tiên tới, cũng có cẩn thận nhìn , hôm nay về đây, dù sao cũng có chuyện gì vội làm, lát nữa con muốn nhìn kĩ!”

      câu vô cùng đơn giản, có lẽ có người hiểu lắm, nhưng Liễu Tương và Cúc Văn, lại biết ý nghĩa.

      Mặt Liễu Tương tối sầm, mặt Cúc Văn tái , đen trắng, nhìn qua là gây chú ý.

      “Tàn Nguyệt, ngươi có ý gì?”

      Cúc Văn thiếu kiên nhẫn, cảm thấy, Tàn Nguyệt ngấm ngầm hại người, hay là chính mình. Liễu Tương lên tiếng, mày cũng là nhíu chặt lại.

      “Nhị nương, bà nghĩ cũng quá nhiều rồi? Ta chỉ muốn , đây là lần thứ hai tới nơi này. Lần đầu tiên, có nhìn kĩ bài trí ở đây, lần thứ hai tới, giống như lần đầu tiên, giờ có tâm tình, muốn nhìn cho kĩ, cũng được sao? Nếu Nhị nương để ý, vậy bây giờ Tàn Nguyệt cáo từ, rời khỏi nơi này, như vậy Nhị nương hài lòng chưa?”

      xong, đợi Nhị nương đáp lời, Tàn Nguyệt lập tức đứng lên, chầm chậm ra ngoài...

      giờ nàng muốn rời , nàng đánh cược, đánh cược tâm Liễu Tương, đánh cược cảm tình của Liễu Tương đối với mẹ!

      Sắp tới cửa rồi, trong lòng Tàn Nguyệt hơi thất vọng:

      Có lẽ, mẹ ngây ngốc sai rồi, Liễu lang của bà thay lòng, lâu lâu trước kia, thay lòng...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 226: Run sợ thăm dò 4



      khỏi cửa phòng, Tiểu Mạt săn sóc đưa lên cái khăn. Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn cái khăn trước mặt, nâng tay bé lên, nhàng chạm vào mặt, mới phát , mặt lại ẩm ướt...

      Chua xót, là tâm của nàng...

      cam lòng, là vì tâm của mẹ...

      Nghĩ đến, nàng để ý, nhưng vì sao nhìn thấy vô tình của ông ta, tâm vẫn rất đau...

      phải vì chính mình, mà là vì mẹ...

      nữ tử ngốc nghếch ông ta cả đời...

      Mà nàng, Tàn Nguyệt, sao lại cảm thấy ngốc?

      Nàng từng qua, nàng dễ dàng động tâm, nhưng khi động tâm rồi, đó cũng là toàn thân toàn tâm động...

      Cả trái tim, đều giao ra, giao ra hề giữ lại...

      Nay, lòng của nàng giao ra, nhưng mà người kia, cũng còn...

      mất rồi...

      “Tàn Nguyệt...”

      Giọng sốt ruột, bỗng nhiên từ phía sau vang lên, Tàn Nguyệt giật mình cái, quay đầu lại, nhưng cũng tiếp tục về phía trước...

      Chờ ông ta tới. Nhưng ông ta cũng là rất chậm, chậm...

      “Con có khỏe ?”

      Giọng dịu dàng, là dịu dàng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua. Tàn Nguyệt quay đầu, vết nước mắt mặt sớm thấy, nhiều ra, tươi cười rực rỡ như hoa:

      “Cha, cha dùng bữa xong rồi à?”

      Giống như, đứa con hiếu thuận nhất, chỉ là, trong mắt, lại có bao nhiêu ý cười.

      Nhưng, tại buổi tối ánh trăng mông lung, lại có ai có thể nhìn thấy đáy mắt người?

      “Tàn Nguyệt, ta nghĩ con vĩnh viễn cũng gọi ta là cha...”

      Liễu Tương hít hơi, trong giọng mang theo chút yên.

      “Sao có thể chứ. Cha chính là cha của con mà...”

      Tàn Nguyệt mềm mại cười, làm như tuyệt để ý những chuyện trước kia.

      “Tàn Nguyệt, con hận ta ?”

      Cùng Tàn Nguyệt sóng vai, Liễu Tương bỗng nhiên phát giác, Tàn Nguyệt lớn, còn là bé khóc lóc nước mắt nước mũi lấm lem kia nữa.

      “Con hận, cha có tin ?”

      Tàn Nguyệt quay đầu, nghịch ngợm cười, cười đến nỗi Liễu Tương hơi có chút hoảng hốt.



      Chương 227: Run sợ thăm dò 5



      tin! Con nên hận ta mới đúng!”

      Liễu Tương thở dài tiếng, nếu phải ông cố chấp, nếu Như Yên có thể cúi người cầu xin ông, Tàn Nguyệt chắc chắn là đứa con ông nhất.

      “Đúng vậy, con nên hận cha. Sinh mệnh mười sáu năm của con, cha quan tâm sao? Cha có quan tâm tới con sao? có. Cha, cha cho tới bây giờ hề quan tâm con, cho nên con hận cha, rất hận cha! Nhưng, tuy rằng con hận cha, rất hận cha, nhưng, con cũng để ý cha, cũng để ý đến tồn vong của Liễu phủ. Ngày nào đó, khi biết ra sai lầm, con lo lắng, lo lắng Liễu phủ biến mất, phải chịu tai hoạ ngập đầu...

      Cha, cha hiểu được tâm tình của con sao? Người hiểu.”

      Quay đầu, nhìn trăng khuyết bầu trời, cong cong như lưỡi câu, đầy tinh tế, mang theo thê lương nên lời. Tàn Nguyệt thở dài:

      “Nhưng mẹ con đâu? Mẹ con, bà vô tội? Bao nhiêu lần, nhìn bà đối mặt với ánh trăng hao tổn tinh thần, thầm rơi lệ...

      Cha, cha có biết, bà cuối cùng sống như thế nào ? mặc kệ cha đối với bà thế nào, bà hề hận cha, cho tới bây giờ cũng hận cha...”

      Nước mắt, lã chã rơi xuống, biết là vì mình, hay là vì, mẹ kêu oan mà kia.

      “Tàn Nguyệt, rất nhiều chuyện, con hiểu... Ta, cũng có chỗ khó xử...”

      Liễu Tương cúi đầu, mặt lộ ra chút đau đớn. Như Yên, ông cũng muốn như vậy, nhưng...

      Nhưng, Như Yên phản bội ông!

      “Cha, con muốn hỏi cha câu, cái gì là ? Cha có sao?”

      Tàn Nguyệt trào phúng cười, đôi mắt thê lương nhìn Liễu Tương, chỉ thấy Liễu Tương há miệng thở dốc, lại há hốc, muốn giải thích gì đó, cũng gì được.

      “Ta... Tàn Nguyệt, người duy nhất ta , chính là mẹ của con...”

      Do dự hồi lâu, ông vẫn ra, nhớ tới từng ly từng tý thời gian ở cạnh Như Yên trước kia, nếu lúc trước mình có thể xem quyền lực chút, chừng...

      , cha có tình . là cái gì? Có lẽ, con , nhưng con biết, cơ bản nhất, ít nhất là tín nhiệm! Nếu cha bà, cha nên tin tưởng bà, cũng nghi ngờ bà. Cha, cha mẹ con, cha là quyền lực, là quyền thế trong tay cha...”



      Chương 228: Run sợ thăm dò 6



      Lần đầu tiên thảo luận với cha đề tài này, Tàn Nguyệt sâu kín thở dài, chợt phát , đối với người cha này, giống như trong tưởng tượng của nàng, hai người trao đổi cũng phải rất khó.

      điều kiện đầu tiên là tín nhiệm?

      Nhìn bóng dáng càng càng xa, Liễu Tương khó hiểu nhíu mày. Lời Tàn Nguyệt vừa rồi là có ý gì? Chẳng lẽ ông quên lãng cái gì sao?

      có khả năng, có nên , ngay lúc đó, tuy rằng ông cũng rất tức giận, nhưng tức giận qua , ông cũng sợ hãi chính mình nghi oan cho Như Yên, chuyên tâm tra xét kiện kia, cũng có chỗ nào đúng.

      Nhưng mà, tại sao Tàn Nguyệt phải vậy?

      Lần này nàng trở về là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ là, bệnh nặng mới khỏi, muốn trở về tu dưỡng vài ngày thôi sao?

      ***


      “Tiểu thư, vừa rồi Liễu Tương luôn luôn nhìn người...”

      Trở lại trong tiểu viện, Tiểu Mạt hưng phấn .

      “Ta biết, ta cảm giác được...”

      Tàn Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, nhìn Tiểu Mạt:

      “Tiểu Mạt, muội cũng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, muội cảm thấy, ông ta đối với mẹ của ta, có cảm tình sao?”

      Nhiều khi, là người ngoài so với đương dễ dàng làm ít chuyện tình hỗn độn hơn. Mục đích của nàng, cũng là muốn làm cho Liễu Tương hoài nghi chuyện trước kia, ông ta có lòng nghi ngờ, hoài nghi, mọi chuyện cũng dễ hơn.

      “Chắc là có!”

      Tiểu Mạt khó xử nhìn Tàn Nguyệt, nàng chưa có tình , cũng biết chuyện đương, chuyện này, nàng đúng là khó mà .

      “Ừ, ta cũng cảm thấy vậy. Thái tử và Hạo Nguyệt, chắc là cũng sắp đến đây rồi. Hạo Nguyệt, mạng đứa bé kia đúng là lớn...”

      Đều , con cái của hoàng thất rất khó nuôi sống, xem ra nghiêm trọng như vậy. Giống như Hạo Nguyệt, nhiều lần kinh sợ như vậy nhưng cũng nguy hiểm, cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là Lâm quý phi, ở phía làm đủ mọi chuyện.

      “Tiểu thư, người muốn đối phó sao?”

      Thân mình Tiểu Mạt run lên cái, thái tử, cho nàng cảm giác, vẫn là cao cao tại thượng, thần thánh và thể xâm phạm.

      ! Ta lấy trứng chọi đá!”

      Nhưng nàng biết, lén làm cho Hạo Nguyệt mất đứa bé này. Tàn Nguyệt vụng trộm , trong tay áo, còn có bảo bối lâu trước nàng chuẩn bị tốt, thứ có thể khiến người ta thần biết quỷ hay mất đứa bảo bối!



      Chương 229: Lại bị cướp



      Nợ, luôn phải tính từng cái từng cái, nợ giữa nàng và thái tử, càng phải như vậy...

      “Tiểu thư, nô tỳ thực lo lắng cho người, lo lắng người ...”

      Đôi mắt Tiểu Mạt đỏ bừng, thiếu phu nhân đối với nàng vẫn luôn rất tốt, hề ra vẻ chủ nhân chút nào.

      “Tiểu Mạt, ta thực quý trọng cái mạng của ta, ta ngốc như vậy đâu!”

      “Ngươi là ai?”

      Ban đêm, Tàn Nguyệt vừa mới nằm ngủ, nhìn thấy bên trong, có người áo đen lén lút lẻn vào. Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp theo là hôn mê bất tỉnh.

      Khi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy bản thân nằm giường hẹp, mà ghế xa giường, nam tử mặc người quần áo màu vàng nhạt ngồi.

      Nam tử kia, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ rất quen thuộc, nhưng Tàn Nguyệt xác định, cho tới bây giờ chưa từng gặp .

      “Liễu Tàn Nguyệt? Xem ra hình dạng cũng chỉ như thế sao? Ta nhìn ra, coi trọng ngươi, đến cuối cùng là vì cái gì...”

      Nam tử cười xấu xa, vẫn ngồi im ghế, giọng lại .

      “Vậy sao? , ta cũng nhìn ra. Có thể cho ta biết ngươi là ai? Tại sao muốn bắt ta ?”

      Tàn Nguyệt lạnh lùng cười, nghe tới thái tử, đến thái tử ánh mắt tự giác lộ ra toan tính ám muội, nàng có thể đoán ra, đây là thần thánh phương nào.

      ngờ, nàng vẫn dễ dàng bị bắt. Ra khỏi cửa phủ tướng quân, lập tức có người coi trọng nàng, lại tới mời nàng.

      nương những lời này đúng rồi, ta cũng chỉ là ngưỡng mộ nương, mời Tàn Nguyệt nương tới đây làm khách mà thôi, sao có thể là bắt cóc chứ?”

      chậm rãi đứng lên, vẻ mặt hòa thiện, nhìn thế nào cũng thấy hung ác như trong lời đồn.

      “A, là mời ta làm khách? Cách của ngũ hoàng tử quả nhiên đặc biệt, mời khách cũng có thể mời người như vậy...”

      Tàn Nguyệt ha ha cười, tuyệt lo lắng cho tình cảnh giờ của mình. Nàng lại rất muốn biết, ngũ hoàng tử, muốn lợi dụng nàng như thế nào.

      “Ngươi quen bổn vương?”

      Ngũ hoàng tử rùng mình, cũng chưa từng gặp Tàn Nguyệt, lại càng xác định, nàng ấy gặp qua mình lúc nào.

      biết, đoán thôi.”



      Chương 230: Đùa giỡn



      Tàn Nguyệt từ giường bước xuống, đến bên kia ghế ngồi, cười nhạt :

      “Ngũ hoàng tử hùng tài vĩ lược, khí chất tự nhiên giống người thường, Tàn Nguyệt dù ngốc, cũng cảm giác được. Ngũ hoàng tử, , ngài mời ta tới đây, có gì muốn làm?”

      Thông minh! Thẳng thắn!

      Ngũ hoàng tử thầm than tiếng, trong lòng có chút bội phục nữ tử này.

      Nữ tử, luôn có rất nhiều loại, có người vừa liếc mắt nhìn, khiến cho người cảm thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp kiều diễm, nhưng cẩn thận ở chung, qua bao lâu, cảm thấy phiền chán.

      Cũng có người hình dạng xấu xí, căn bản cũng có dục vọng kết giao.

      Hai loại người này, cực kỳ thông thường, nhưng cũng ngạc nhiên. Hiếm thấy nhất là loại thứ ba, mới nhìn bình thường, nhưng càng kết giao càng dày đặc, càng nhìn càng khiến người ta mê luyến, làm cho người ta nhịn được, muốn gần nàng càng nhiều...

      Mà Liễu Tàn Nguyệt, hẳn là thuộc loại hiếm thấy nhất này.

      Luận về dung mạo, nàng ấy phải chủng loại khuynh thành kia..., nhưng nàng thực dễ nhìn, chuyện với nàng thực thoải mái, rất nội hàm.

      Chẳng trách, thái tử như si như say vì nàng ấy, ngay cả chính , lần đầu tiên thấy nàng, cũng nhịn được động tâm vì nữ tử này.

      “Ngươi sợ ta giết ngươi sao?”

      Ngũ hoàng tử thản nhiên cười, đến bên người Tàn Nguyệt, ưu thế thân cao, làm cho từ cao nhìn nàng.

      “Ngài sao?”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vô cùng chăm chú nhìn nam tử trước mắt này, trong mắt của , nàng thậm chí đọc được -

      tán thưởng!

      “Có biết, có thể ta giết ngươi...”

      Ngón tay thon dài đưa ra, nâng cằm Tàn Nguyệt lên, Tàn Nguyệt vươn tay, nhàng mà đẩy tay Ngũ hoàng tử ra, thở dài:

      “Ta là thê tử của Địch Mân, thích người đàn ông khác, động tay động chân với ta...”

      Vì sao, hoàng tử này, cả đám đều khó hiểu như vậy? Có chuyện mau , có rắm mau thả, cần tỏ ra thần thần bí bí như vậy, nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy phiền lòng.

      “Ha ha, có cá tính, bổn vương thích...”

      Ngũ hoàng tử lui ra phía sau từng bước, có thể từ trong đôi mắt ‘Đưa tình tình’ của rời , có thể xem như nàng là người đầu tiên.

      Cũng tốt, thấy nhiều háo sắc, ngẫu nhiên gặp được người si, cảm giác đúng là tồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 231: Ngũ hoàng tử làm cho người ta khó hiểu



      “Thích? Hay là cần . Trong thiên địa, ta chỉ để ý người thích, những người còn lại, ta tình nguyện, bọn họ đều chán ghét ta...”

      Tàn Nguyệt quay đầu lại, nhìn đến dị sắc trong mắt Ngũ hoàng tử, vui :

      “Ngũ hoàng tử có thể vào chính ? Sắc trời còn sớm, ta cũng cần phải trở về. Ta muốn, lại bị người ta đồn đãi...”

      “Tốt, thẳng thắn! Tàn Nguyệt, bổn vương có thể giúp ngươi báo thù cho con...”

      vài bước, ngũ hoàng tử quay đầu cười :

      “Có thể giúp ngươi tra ra lúc đầu là ai tung lời đồn, thậm chí có thể giúp ngươi bác bỏ tin đồn...”

      “Ngũ hoàng tử, ngài vô duyên vô cớ giúp ta, cho ta biết điều kiện của ngài . Ngài muốn ta giúp ngài làm gì, ta cảm thấy hứng thú nhất là đây...”

      Quả nhiên là có người cố ý làm!

      Mười ngón của Tàn Nguyệt cắm vào, móng tay đều cắm sâu vào trong thịt, nhưng nàng cảm giác đau, chỉ cảm thấy, trái tim băng giá!

      “Đứa bé của Hạo Nguyệt! Ta muốn thấy đứa bé này sinh ra...”

      Đôi mắt ngũ hoàng tử bỗng nhiên chuyển sang hung ác, nhìn chằm chằm vào Tàn Nguyệt, mặc người sát khí chợt .

      “Đứa bé của Hạo Nguyệt? Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt tin tưởng, cần Tàn Nguyệt giúp, ngũ hoàng tử cũng có thể làm được.”

      Ngũ hoàng tử, tuy rằng địa vị bằng thái tử, nhưng người tài ba dị sĩ bên người chiếm đa số, đối phó nữ lưu yếu đuối, tùy tiện chọn người cũng dư sức.

      “Chuyện này là đương nhiên. Nhưng bổn vương hi vọng, ngươi có thể tự tay báo thù!”

      Tự tay báo thù?

      có lòng tốt như vậy?

      Tàn Nguyệt hồ nghi nhìn Ngũ hoàng tử, hiểu :

      “Chúng ta vẫn chưa quen biết?”

      “Đúng!”

      “Cũng thâm giao?”

      “Đúng là như thế!”

      “Vậy tại sao ngài lại vì ta mà suy nghĩ? Ta tin, ngài có lòng tốt như vậy.”

      phải nàng đa nghi, mà là, đời có nhiều chuyện tốt như vậy.

      “Tàn Nguyệt, ngươi cần quan tâm nguyên nhân, chỉ cần kết quả như ý nguyện của ngươi là được, ngươi nên cảm thấy hài lòng...”

      Ngũ hoàng tử thở dài, đây là chỗ tốt khi kết giao với người thông minh, chuyện của bọn họ, phải ngươi gì, bọn họ đều nghe theo.



      Chương 232: Tàn Nguyệt giảo hoạt



      “Ngũ hoàng tử sai, nhưng, có điều kiện của Ngũ hoàng tử, Tàn Nguyệt cũng báo thù cho con của mình. Nhưng, Tàn Nguyệt tự mình báo thù, rất khó khăn. Nay có Ngũ hoàng tử tương trợ, Tàn Nguyệt cũng bớt lo.”

      Rũ mắt xuống, nhưng trong lòng cũng đề phòng vạn phần. Tàn Nguyệt biết, đồng ý với Ngũ hoàng tử, là trở thành, giữa hai người, có nhiều hơn phần quan hệ, sau này có việc gì, chỉ sợ là rốt cuộc phủi được.

      Bất quá, rất có thể, đây là cái bẫy.

      Ngũ hoàng tử tiện ra tay, chắc là cũng có chuyện tốt gì, nàng phải cẩn thận chút, gặp mới tốt.

      Sinh mệnh đáng quý, nàng còn nhiều chuyện chưa hoàn thành, cũng muốn, cứ như vậy chôn vùi xuống.

      “Được!”

      Ngũ hoàng tử cười ha ha, trong lòng cũng thở ra hơi, Tàn Nguyệt này, so với đoán trước còn khó chơi hơn.

      “Đem cái này, lén cho Hạo Nguyệt ăn, chỉ cần chút thôi, vài ngày sau thấy hiệu quả, ngươi cũng có thể phủi sạch liên can...”

      Đưa cho Tàn Nguyệt cái bình sứ lớn, Tàn Nguyệt vươn tay tiếp nhận, thuận tay bỏ vào trong ngực, ôn nhu :

      “Ta có thể được chưa?”

      Ngũ hoàng tử gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tàn Nguyệt rời , nhìn chuyển mắt, vẫn chưa nhúc nhích.

      “Vương gia đoán trước sai, nàng ta quả nhiên vứt bỏ cái chai!”

      Thuộc hạ đưa Tàn Nguyệt trở về, cũng lập tức rời , mà lén núp ở bên, lâu sau thấy, Tàn Nguyệt ném cái chai kia .

      Cái chai rớt xuống đất, thuốc đổ ra, che mũi lại, dùng nước đổ vài lần mới cẩn thận cầm lại.

      “Làm việc cẩn thận, là đối tượng có thể lợi dụng!”

      Nghe hộ vệ báo cáo xong, ngũ hoàng tử tán thưởng . Xoay người, khóe miệng gợi lên chút ý cười nghiền ngẫm:

      “Nhưng mà Tàn Nguyệt, ngươi chúng ta bắt đầu hợp tác rồi, sao bổn vương lại cho phép ngươi tùy hứng được chứ? Đều đứng cùng thuyền, bổn vương để cho ngươi thoát đâu...”

      Tán thưởng thông minh của nàng ấy, nhưng cũng oán hận giảo hoạt của nàng ấy.

      Tàn Nguyệt, khó được gặp được người thông minh như thế, bỏ qua nàng ấy -

      Tuy rằng, chỉ là quân cờ.

      Gọi hộ vệ tới, ở bên tai của ta vài câu, hộ vệ đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liên tục gật đầu, chỉ Ngũ hoàng tử cao minh...



      Chương 233: Tức chết Nhị nương



      Xử lý tốt cái bình thuốc kia, Tàn Nguyệt vừa lòng cười, nàng mới ngốc!

      Thuốc kia biết thế nào, nhưng nàng cảm giác, tuyệt đối chỉ làm cho Hạo Nguyệt sảy thai đơn giản như vậy.

      Có lẽ là Ngũ hoàng tử muốn thuận tay diệt thái tử, sau đó, lặng lẽ đem tội danh đổ lên đầu nàng...

      Bản thân nàng, tuy rằng muốn chết, nhưng người có ai chết đâu?

      Mặc dù nàng chết cũng có gì, chỉ sợ là, đến lúc đó liên lụy đến phủ tướng quân, nàng có lỗi với Địch Mân...

      Nàng bảo vệ phủ tướng quân, bảo vệ tất cả của Địch Mân, tuyệt đối , hại Địch phủ.

      Tàn Nguyệt suy nghĩ sai, biết, từ lúc bắt đầu gả cho Địch Mân, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động -

      Trong cuộc sống của Tàn Nguyệt, nhất định bình thường, cũng nhất định, sau này gặp nhiều tai ương...

      Nhưng, ngũ hoàng tử chuyện tốt như vậy sao?

      Nàng vứt bỏ đồ vật, biết sau khi Ngũ hoàng tử biết được, như thế nào?

      sao cả, dù sao mục tiêu của bọn họ đều giống nhau, chính là cho Hạo Nguyệt sinh đứa bé kia ra mà thôi.

      thể oán nàng nhẫn tâm...

      Nỗi đau mất con, nàng tự mình thử qua, rất đau, khoan tim đến xương, cả đời khó quên...

      Vốn nên hại người, nhưng nghĩ đến đứa chết thảm kia, Tàn Nguyệt chỉ có thể cứng tâm.

      Là bọn họ có lỗi với nàng trước, nàng tự với chính mình.

      Sáng sớm hôm sau, trong viện xa xôi có thêm vị khách quý, người ở trong ấn tượng của Tàn Nguyệt, vị khách quý mà cho tới bây giờ chưa từng tới nơi này.

      “Liễu Tàn Nguyệt, người sáng mắt dông dài, tại sao ngươi phải trở về?”

      Vừa ra khỏi miệng, chính là khí thế bức người, Cúc Văn ập xuống hỏi.

      “Nơi này là nhà mẹ đẻ của ta, cha của ta ở nơi này, mẹ cũng ở nơi này... Nhị nương, bà biết là, bà hỏi những lời này, có chút buồn cười sao?”

      Tàn Nguyệt trang điểm, đối diện với gương, chải vuốt những sợi tóc đen đầy đầu, dài, bóng bóng bay bổng.

      “Ngươi.. Liễu Tàn Nguyệt, ta nghĩ, ngươi phải biết, nơi này chào đón ngươi...”

      Cúc Văn khẽ hừ mũi, nhìn đến nha đầu này lập tức thấy chướng mắt, bà cần phải khách sáo.



      Chương 234: Tiếp tục gây xích mích



      “A? Phải ha? Nhị nương, ngày hôm qua cha còn với ta, muốn ta ở chỗ này dưỡng sức khỏe cho tốt... Thế nào, lẽ nào trong Liễu phủ này, lời cha tính, đổi thành Nhị nương quản lý việc nhà sao?”

      Nhìn trong gương, thấy nét mặt già nua tức giận đến vặn vẹo, Tàn Nguyệt tà ác cười:

      “Ở lại chút để ta hỏi lại cha, nếu ông ấy thực chào đón ta ở lại, muốn ta rời ngay, ta lập tức về! Dù sao mẹ của ta chết lâu rồi, trong phủ ta cũng là người dư thừa, ở chỗ này chỉ gây chướng mắt cho người khác...”

      Nước mắt khẽ , mặt phấn chứa đầy oan uổng, từ trong kính, Tàn Nguyệt thấy bóng dáng kia tiếng động tới cửa, tiếp tục than thở:

      “Nếu ai đó lập lại chiêu cũ, để ta lại bị bắt gian tại trận, ai có thể đủ che chở cho ta, ta đây trăm miệng cũng thể bào chữa...”

      “Ngươi... Liễu Tàn Nguyệt, ngươi tiện nhân này, ngươi ai lập lại chiêu cũ? Nha đầu chết tiệt kia, có chứng cứ gì ta lúc trước hãm hại tiện nhân kia?”

      Tức giận xông lên tới trời trừng mắt Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt nhìn bóng dáng cứng ngắc ngoài cửa, kinh ngạc :

      “Nhị nương, vừa rồi ta cũng bà hãm hại mẹ của ta... Ta có chỉ , bà cần gì phải tức giận... A, phải lúc trước hãm hại mẹ của ta, thực là bà chứ?”

      Cố ý giả bộ hoảng sợ, Tàn Nguyệt lại làm giống như đúc.

      Cúc Văn vươn tay, muốn giáo huấn Tàn Nguyệt, lại nhìn đến nha đầu bên người Tàn Nguyệt, nghĩ đến cảnh cáo ngày đó của nàng ta, chỉ có thể tức giận thu tay về, cả giận :

      “Các ngươi đều chết hết rồi sao? Còn mau giáo huấn nha đầu ti tiện này cho ta!''

      “Lão gia...”

      Mấy nha đầu đồng loạt quỳ xuống, Liễu Tương vẻ mặt tái mét đến, tức giận trừng Cúc Văn, Cúc Văn sợ đến mức vội vã gục đầu xuống, sợ hãi :

      “Lão gia, nha đầu Tàn Nguyệt kia... xem bề ...”

      xem bề ? Cúc Văn, ta nghe hết rồi... Thái tử bọn họ qua đây, còn mau ra ngoài chờ...”

      Cúc Văn thở phào nhõm, cuống quít hướng phía ngoài mà , vừa ra đến trước cửa, thậm chí còn liếc mắt nhìn Tàn Nguyệt đắc ý, ánh mắt đó, dào dạt đắc ý!

      Liễu Tương, có chút suy nghĩ nhìn Tàn Nguyệt, ánh mắt sắc nhọn, vẻ mặt khôn khéo!

      “Nữ tử ngốc này, có gì mà đắc ý?”



      Chương 235: Cần giúp đỡ



      Nhìn theo mọi người rời , Tàn Nguyệt tất nhiên cũng thấy Liễu Tương hờn giận việc Cúc Văn thị uy.

      Thực là ngốc nghếch, Liễu Tương vốn cũng hoài nghi, trải qua ngày hôm nay, sợ rằng nghi ngờ cũng lớn hơn nữa, lẽ nào bà ta biết, bà ta giờ càng ngày càng nguy hiểm sao?

      Chiếu theo tiến độ này, phỏng chừng bao lâu nữa, cần Tàn Nguyệt làm gì, tự bà ta cũng lộ ra càng nhiều sơ hở...

      Chỉ là, Cúc Văn làm việc hung ác, tuyệt đối để lại tai hoạ ngầm gì. Vậy nàng giờ, ràng tuyên chiến với Cúc Văn, chẳng phải là, cũng rất nguy hiểm sao?

      Có thể, thực nên tìm ai đó giúp đỡ, ít nhất, giờ nàng muốn bảo đảm an toàn cho bản thân.

      Dù sao, lúc này mạng của nàng muốn vứt bỏ, nàng còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành!

      Khí trời hôm nay rất đẹp, Hạo Nguyệt và thái tử cũng sắp trở về, giờ Hạo Nguyệt, thay đổi chắc là sai?

      Dù sao, thân thể thái tử còn chưa điều dưỡng tốt, sau này có thể hay còn chưa chắc chắn, mà Hạo Nguyệt mong muốn, có thể là cốt nhục duy nhất của .

      nên hận mình, giống như nàng hận .

      khiến nàng mất đứa , mà Tàn Nguyệt, cũng làm cho thái tử, sau này mất tư cách làm cha -

      Nếu, đứa bé này của Hạo Nguyệt cũng giữ được.

      Đổi lại bộ áo dân thường, cùng với Tiểu Mạt đường, giống như những nữ tử có chồng bình thường, người đường ai cũng nghĩ ra, chỉ thời gian ngắn trước kia, đó là thê tử của Địch Mân bị bàn tán xôn xao - Liễu Tàn Nguyệt!

      Nếu bọn họ biết, phỏng chừng Tàn Nguyệt căn bản là ra khỏi cửa lớn của tướng phủ.

      Dù sao, nàng từng nổi danh như vậy!

      Rất nổi danh rất nổi danh.

      Sát tinh, dâm phụ, đều là vầng sáng bao phủ nàng.

      “Tiểu thư, chúng ta đâu?”

      Tàn Nguyệt dạo phố nhàn hạ thoải mái, nàng ra ngoài, tất nhiên là có mục đích của nàng. Tiểu Mạt giải thích được nhìn Tàn Nguyệt vẻ mặt hưng phấn.

      sao, tùy tiện dạo thôi!''

      Đôi mắt, rời khỏi hồng hồng lục lục gì đó đường, giống như nữ tử rất ít xuất môn, Tàn Nguyệt lúc này, đơn thuần như khi chưa xuất giá.

      Chỉ là, thỉnh thoảng, ánh mắt của nàng di chuyển chung quanh, giống như tìm ai.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 236: Chiến hay là hoà?



      “Đại tỷ, châu hoa này bán thế nào?”

      Chạy đến trước mặt nữ tử trông khoảng ba mươi tuổi, Tàn Nguyệt cầm lấy chậu hoa, hài lòng hỏi.

      “Mười đồng! nương, giờ đường hỗn loạn, nương phải cẩn thận chút mới tốt!”

      Nữ tử tuổi trung niên có lòng nhắc nhở, Tàn Nguyệt cười dịu dàng:

      “Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế, nên tìm người theo. Đại tỷ, lấy hai cái, mau gói lại giúp ta!''

      Trả tiền xong, Tàn Nguyệt hài lòng nhận chậu hoa, mềm mại đáng cười:

      “Nếu hoa đẹp, ta trở lại chiếu cố tỷ!”

      xong, Tàn Nguyệt cũng dạo loạn nữa, kéo Tiểu Mạt trở về phủ. Tiểu Mạt than thở:

      “Tiểu thư, sau này chúng ta nên ra ngoài nữa, có người theo dõi chúng ta!”

      “Ta biết, bọn họ chắc là theo dõi đâu, có lẽ là muốn giết người!”

      Giọng thản nhiên, có vẻ khẩn trương, vừa rồi nàng , giờ nàng đối với ngũ hoàng tử còn dùng được, có lẽ rất nhanh phái người qua đây bảo vệ nàng.

      Bất quá, cũng chỉ là có lẽ, trước khi phái người đến, nàng vẫn phải cẩn thận chút.

      ***


      “Hoàng thượng, Kỳ quốc đưa thư hàm tới, hi vọng muốn cùng đại quân triều đình ta cam kết vĩnh viễn gắn bó suốt đời, thân càng thêm thân!''

      Liễu Tương chuyển giao thư hàm, trong giọng mang theo tức giận khó có thể che giấu.

      “Kỳ quốc? Năm năm trước phải cũng vậy sao? Lúc đó cũng thân, nhưng ta chỉ an ổn hai năm mà thôi!''

      Nghĩ đến Địch Mân, tức giận của hoàng thượng từ từ dâng lên, nếu phải Kỳ quốc làm loạn, Địch Mân làm sao có thể chết?

      “Hoàng thượng đúng, chỉ là gần đây quốc gia của ta đại hạn, trăm họ...”

      Liễu Tương thở dài tiếng, nếu phải thiên tai, quốc khố trống rỗng, ông cũng kiên quyết gắng sức chiến đấu.

      “Được rồi! Trẫm muốn tiếp tục nhẫn nại nữa!”

      Chuyện của Địch Mân, người biết đến cũng nhiều, Địch lão tướng quân rùng mình, tiến lên đây:

      “Hoàng thượng, cựu thần tình nguyện tự mình mang binh, san bằng Kỳ quốc!”

      Địch Mân, tuy rằng phải con ruột của ông, nhưng cũng giống như con ruột của ông vậy, mặc kệ có phải thái tử làm loạn hay , Kỳ quốc cũng thể xóa bỏ trách nhiệm, cho nên ông cũng bỏ qua Kỳ quốc, buông tha cho bên đó.

      “Hoàng thượng, thể được, tuyệt đối thể được...”



      Chương 237: Độc kế của Lâm quý phi



      Lưu thượng thư bỗng nhiên đứng ra, sốt ruột khuyên nhủ:

      “Cách làm của Kỳ quốc, tuy rằng khiến kẻ khác trơ trẽn, nhưng mà gần đây, thực lực quốc gia của ta hư , nếu phải chinh chiến, ắt lại phải chỉnh thuế. Bách tính bây giờ ba bữa cơm cũng đủ, làm sao chịu đựng lăn qua lăn lại nữa đây?”

      “Hoàng thượng, Lưu thượng thư có lý. Vừa qua tình hình hạn hán có chút giảm bớt, muốn chinh phạt Kỳ quốc, năm nay cũng vội, sang năm chuẩn bị cho tốt, cũng như nhau...”

      Liễu Tương tiến lên, tận lực khuyên bảo.

      Hoàng thượng thở dài tiếng, lời bọn họ , ông sao lại , chỉ là...

      “Vậy theo ý của các vị ái khanh, trẫm phải phái công chúa trấn an Kỳ quốc sao?”

      Nghĩ đến công chúa nhất, trong lòng hoàng thượng vô cùng muốn, Ninh Nhi, nàng ấy năm nay vừa mới mười bốn tuổi, làm sao có thể đem nàng gả cho Thần vương tàn bạo?

      “Hoàng thượng, quốc làm trọng, quốc làm trọng...”

      Chúng thần đều quỳ xuống, hoàng thượng vô lực phất tay:

      “Sau này bàn bạc lại!''

      Việc này, cũng chưa quyết định, nhưng chuyện Ninh công chúa phải hòa thân, vẫn truyền khắp toàn bộ hậu cung, Lâm quý phi ha ha cười:

      “Tốt, thực tin tức tốt!”

      Người, nhàng đứng lên, Tú Nhi vội vàng đỡ lấy, Lâm quý phi đưa tay đẩy, cười :

      cần! Bọn họ ra tay chưa?”

      “Báo cáo nương nương, chắc là vẫn chưa ra tay!”

      Tú Nhi thấp giọng ra, Lâm quý phi ha ha cười:

      cần ra tay nữa, bổn cung có cách rất tốt đối phó với nàng ta!''

      Tú Nhi vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, Lâm quý phi vui vẻ :

      “Nàng ta hại con của ta thể làm người, ta muốn giết nàng ta, ta muốn giữ lại cho nàng ta đường sống. đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, môi đỏ vạn người nếm, tư vị sống bằng chết, chắc là so với chết đơn giản thoải mái hơn...”

      Tay, nhàng vươn, lòng bàn tay, nắm nắm phấn hồng gì đó -

      Đó là đóa hoa, vừa tự thân hái xuống, hoa còn tươi.

      “Nương nương, ý của nương nương là...”



      Chương 238: Trận đầu báo cáo thắng lợi



      “Ngươi cần phải hiểu, cho bọn họ tiếng, nên ra tay, đừng làm tổn hại tới nàng ta. Ta hy vọng, để nàng ta chết quá đơn giản như thế...”

      Tiếng cười càn rỡ, tràn đầy khắp phòng, Tú Nhi run rẩy chút, mãi đến khi rời khỏi phòng, thân thể vẫn nhịn được run rẩy...

      “Ui chao, ở đây đúng là náo nhiệt. Cha, có khách đến, sao cho con biết tiếng?”

      Giờ ăn trưa, cũng có người qua mời nàng, Tàn Nguyệt mời mà tự đến, thoả mãn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hạo Nguyệt -

      Còn có, đôi mắt thái tử si ngốc nhìn mình.

      “Tàn Nguyệt, sao muội lại về?”

      Lấy lại tinh thần, Hạo Nguyệt nhìn về phía thái tử, thấy ánh mắt thái tử có chút si mê, ngực vô cùng chua xót, giọng cũng tự giác mang theo vài phần ý vị chua xót.

      “Nhị tỷ, đây là nhà mẹ đẻ của tỷ, cũng là nhà mẹ đẻ của muội. Dù sao muội cũng nhàn rỗi có việc gì, qua đây ở vài ngày, được sao?”

      Cảm giác được tầm mắt nóng cháy của thái tử, Tàn Nguyệt lặng lẽ nhìn, ra nàng đối với thái tử chính là như thế này, hôm nay mặc dù có mục đích, nhưng vẻ mặt nàng cũng quá mức ràng.

      Hơn nữa, nàng chỉ là muốn báo thù, cũng muốn dùng sắc đẹp câu dẫn thái tử. Tuy rằng thái tử có thể là cực dễ mắc câu, nhưng nếu thực ngay từ đầu nàng làm vậy, sao còn phải phản kháng mệt mỏi như vậy?

      Nếu ngay từ đầu thuận theo, nàng cũng mất đứa bé kia, tuyệt đối !

      Nhưng đứa bé tuy quan trọng, nàng cũng muốn phản bội Địch Mân, cho tới bây giờ ngờ!

      Có thể, nàng chính là hết hy vọng như thế, như thế này, cũng thay đổi được.

      “Tàn Nguyệt, tỷ phải có ý này. Chỉ là...”

      Tươi cười lộ ra mặt Hạo Nguyệt mất tự nhiên, tay nhàng mà đẩy đẩy thái tử, bây giờ thái tử đối đãi với nàng tốt hơn nhiều, ngờ vừa nhìn đến Tàn Nguyệt, lại như thế...

      “Được rồi, khó có được thái tử và Hạo Nguyệt trở về, Tàn Nguyệt vừa vặn ở đây, dùng bữa trước !”

      Thấy ánh mắt thái tử nhìn Tàn Nguyệt, Liễu Tương chỉ cảm thấy đau đầu.

      Hạo Nguyệt, cũng là ông từ cưng chiều đến lớn, ông muốn Hạo Nguyệt đau lòng, cũng muốn Tàn Nguyệt gặp chuyện may, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, đều như nhau khó có thể lấy hay bỏ.



      Chương 239: Trận đầu báo cáo thắng lợi 2



      Chỉ là, thái tử là phu quân của Hạo Nguyệt, , lại là Tàn Nguyệt, điểm này, thực khiến người ta đau đầu.

      “Ôi... A...”

      Nghiêng mắt nhìn thái tử bên, thấy ánh mắt theo sát Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt ngực càng đau xót. muốn để thái tử tiếp tục mê luyến tiếp nữa, nàng ôm bụng, bỗng nhiên đau đớn kêu tiếng.

      “Hạo Nguyệt, sao vậy...”

      Thái tử rất nhanh quay đầu, đưa tay tìm bụng của Hạo Nguyệt, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

      sao, nó bỗng nhiên đá ta... Đau quá...”

      Hạo Nguyệt ngượng ngùng cười, rất thích loại cảm giác được người quan tâm này. Mà thái tử, nghe được những lời này của nàng ta, mặt đen hơn phân nửa, lúc nào cũng dùng chiêu này, nữ tử này, cảm thấy mệt sao?

      Nếu phải mẹ , nữ tử mang thai muốn gì cũng phải thuận theo, sớm đá nàng ta , làm sao lại có lòng cùng nàng ta về nhà mẹ đẻ?

      “Hạo Nguyệt, có thai, đương nhiên là tương đối khổ cực. Con phải kiên nhẫn chút, qua hơn ba tháng nữa là được... Được rồi, con muốn ăn cái gì? Mẹ giúp con làm? Ở đây vài ngày nhé?”

      Cúc Văn hài lòng nhìn hạnh phúc mặt con , bà sớm biết, nên hạnh phúc chắc hẳn là con của bà, làm sao có thể đến phiên tiện nha đầu Tàn Nguyệt kia?

      Hôm nay, cuối cùng cũng là ông trời mở mắt, thái tử cũng thấy được Hạo Nguyệt rất tốt, hai người ân ân ái ái, con còn mang thai, sau này thái tử lên ngôi, Hạo Nguyệt chính là hoàng hậu, mà bà, cũng chính là...

      Trong lòng vui vẻ, nét cười mặt cũng càng thêm xán lạn, trong nếp nhăn sâu, ít phấn trắng. Thiếu chút nữa rơi xuống...

      “Cẩn thận! Nhị nương, cẩn thận chén của bà...”Cười trào phúng, hài lòng , hài lòng , ta muốn xem, bà còn có thể hài lòng bao lâu? Chờ đứa bé của Hạo Nguyệt còn nữa, đó chính là lúc bà khóc lóc.

      “Chén của ta? Chén của ta làm sao vậy?”

      Cúc Văn giải thích được cúi đầu, nhìn cái chén trước mặt vẫn tốt, bên trong còn có cơm tẻ, đùi gà vừa mới gắp, có gì khác thường.

      Tiện nha đầu này, vừa kêu cái gì, cắt ngang bà lấy lòng con của mình, hoàng hậu tương lai.



      Chương 240: Chữa tốt thành xấu



      “Nhị nương, ta sợ phấn trắng trong nếp nhăn của bà rơi xuống, đập hư chén của người...”

      Che miệng, Tàn Nguyệt hì hì cười, Cúc Văn phục hồi lại tinh thần, ngầm hiểu ý của Tàn Nguyệt, trong nháy mắt nét mặt già nua đỏ lên...

      “Ha ha...”

      Cho tới bây giờ, chưa từng thấy Tàn Nguyệt nghịch ngợm, thái tử chút khách sáo cười ha ha. Hạo Nguyệt thấy thái tử nở nụ cười, nàng cũng chỉ che miệng lại, nghĩ đằng nẻo cười.

      “Tàn Nguyệt, ngờ, muội cũng đùa...”

      Cười xong, thấy Cúc Văn giận trừng mắt Tàn Nguyệt, lại im lặng, Tàn Nguyệt giống như sao, thái tử tâm tình tốt, thậm chí đều quên, chuyện Tàn Nguyệt làm bị thương.

      “Ta cũng phải thực!”

      Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vô tội chớp mắt vài cái, thấy thái tử nhất thời dại ra, vẻ mặt Hạo Nguyệt ghen ghét, nàng vội vàng buông chiếc đũa, ôn nhu :

      “Ta ăn xong rồi, lui xuống trước, mọi người từ từ ăn ...”

      “Tàn Nguyệt...”

      Tàn Nguyệt đứng lên, thái tử cũng đứng lên theo, phen kéo Tàn Nguyệt, than thở:

      “Chỉ ăn ít như thế? Ăn nhiều chút !”

      Tàn Nguyệt quay đầu lại, nhìn mọi người đôi mắt ngạc nhiên, nàng dấu vết lui ra phía sau hai bước, tay vung lên, cẩn thận quẹt phải Hạo Nguyệt.

      “Tàn Nguyệt, ngươi đánh ta?”

      Chỉ là tay áo đụng phải mặt Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt che mặt, ủy khuất hô lên.

      “Xin lỗi, muội có!”

      “Vừa rồi, ngươi đánh ta...”

      Vươn tay nắm lấy cánh tay của thái tử, Hạo Nguyệt làm nũng .

      “Nhị tỷ, sao muội phải đánh tỷ chứ?”

      Tàn Nguyệt nhíu nhíu mày, lúc này, Hạo Nguyệt làm vậy, thực có thể hấp dẫn chú ý của thái tử sao?

      Lắc đầu than , Tàn Nguyệt buồn bã.

      “Hạo Nguyệt, được hồ đồ, ăn !”

      Tuy rằng, thủ đoạn của Hạo Nguyệt rất vụng về, nhưng mục đích của nàng đạt được, thái tử hề dây dưa với Tàn Nguyệt nữa, mà kéo nàng ngồi xuống, thậm chí còn ‘Ôn nhu’ gắp thức ăn cho nàng.

      “Thái tử, mặt của người ta, thực đau quá...”

      Nắm tay của thái tử, Hạo Nguyệt làm nũng . Thái tử mi mắt tuấn nhíu chặt, trong giọng mang theo kiên nhẫn ràng:

      “Lát nữa ta qua tìm nàng!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 241: Lại muốn làm gì

      “Thái tử, kỳ thực, giờ cũng phải quá đau...”


      qua? Hay là thôi . nam quả nữ, thái tử vẫn hết hy vọng với Tàn Nguyệt, ai biết xảy ra chuyện gì?


      ra cửa, Tàn Nguyệt nhàn nhạt cười, Hạo Nguyệt, ngươi thực là càng ngày càng hiểu đàn ông. Hôm nay người hữu dụng với , đối với ngươi, tự nhiên cũng nhẫn nại tất cả, khi vô dụng rồi... nàng thậm chí có thể đoán trước được, Hạo Nguyệt rất thê thảm.


      “Tiểu thư, vừa rồi người sao chứ?”


      ra cửa, Tiểu Mạt quan tâm Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt cười :


      sao! giờ ta phải nữ tử ngốc như lúc đầu, ta bảo vệ tốt bản thân!''


      “Nhưng mà tiểu thư. Thái tử bọn họ ngủ lại chỗ này sao?”


      Tiểu thư , phải rồi... nếu thái tử bọn họ ngủ lại, vậy tiểu thư làm sao ra tay.


      “Yên tâm, lát nữa, tới đây tìm ta!”


      Đối với thái tử, nàng thực là càng ngày càng hiểu. Tàn Nguyệt cho rằng, thái tử hận nàng, giống như nàng hận thái tử, dù sao, nàng hại bị thương , ai có thể nghĩ đến, lúc gặp lại, thái tử vẫn...


      Thậm chí, lúc vừa rồi kéo mình, nàng còn cảm giác được, trong giọng của , ý quan tâm ràng?


      “Tiểu thư, việc này thích hợp?”


      Tiểu Mạt le lưỡi, giờ tiểu thư chính là quả phụ, làm sao có thể tùy tiện gặp nam tử khác chứ?


      “Danh tiếng của ta, sớm truyền ra ngoài rồi, sợ gì nữa?”


      Tàn Nguyệt thèm để ý cười, hai người cũng về tới tiểu viện xa xôi, bóng dáng quen thuộc, lẳng lặng đứng ở cửa viện, thấy Tàn Nguyệt tới, nàng ta rất nhanh.


      “Tiểu thư...”


      Là Lam Nhi!


      Thấy nàng ta, tuy rằng chỉ là cái bóng lưng, nhưng Tàn Nguyệt cũng biết là nàng ta. Đưa lưng về phía nàng, muốn gặp mình, vì sao còn tới nơi này chờ nàng?


      Trực tiếp bước qua, nhìn bả vai hơi co rúm lại, Lam Nhi lại nhịn được gọi.


      “...”


      Tàn Nguyệt bỗng nhiên dừng lại, xoay người, mặt lạnh lùng, chờ Lam Nhi .


      “Ngươi tới làm gì?”


      Tiểu Mạt nhìn Lam Nhi, xoay người, khi thấy khuôn mặt của Lam Nhi, cũng giật nảy mình.


      “Mặt của ngươi...”





      Chương 242: Tâm lạnh như sắt

      Dấu vết dài, từ khóe mắt trái đến bên tai, tinh tế dài, giống như con giun phấn hồng, bò lổm ngổm ở mặt Lam Nhi. Nhìn qua, khiến người ta đều muốn nôn.


      “Tiểu thư, người còn trách Lam Nhi sao? Lam Nhi xin lỗi người...”


      Thấy Tàn Nguyệt xoay người, Lam Nhi vẻ mặt hổ thẹn .


      Thấy khuôn mặt của Lam Nhi, mặt Tàn Nguyệt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là cái chớp mắt, nàng vẫn như cũ mặt lo lắng, thản nhiên :


      dám nhận!”


      “Tiểu thư, Lam Nhi sai rồi, Lam Nhi xin lỗi người...”


      Lam Nhi khẩn trương đến, kéo tay của Tàn Nguyệt, luống cuống vạn phần .


      sao, qua hết rồi!”


      Bỏ qua tay của Lam Nhi, đối với Lam Nhi, bây giờ nàng còn bao nhiêu cảm tình. Đừng cảm tình, giờ ngay cả hận ý cũng có.


      Hận cái gì đây? Có cái gì đáng hận, nhiều nhất, nàng ta cũng chỉ là kẻ đáng thương.


      sao? Tiểu thư?”


      Trong mắt lên vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc, kèm thêm con giun kia trông rất sống động.


      Nàng ta thế này, làm cho Tàn Nguyệt cảm thấy rất quen thuộc, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước, nàng ta vẫn cứ là Lam Nhi ngây thơ, khả ái, toàn tâm toàn ý vì nàng.


      Chỉ là, đó là trước kia, bây giờ tất cả đều thay đổi...


      “Ừ, ngươi có thể !”


      Ngẩng đầu, Tàn Nguyệt lạnh lùng cười.


      Vẻ tươi cười của Lam Nhi trong nháy mắt cứng ngắc mặt, đôi mắt nàng vô thần nhìn Tàn Nguyệt, thất vọng rằng:


      “Tiểu thư, người vẫn tha thứ cho Lam Nhi...”


      , ta tha thứ. Vì vốn dĩ ân đoạn nghĩa tuyệt, vì sao ta phải tức giận, phải hận ngươi chứ? Ngươi , nếu ngươi còn tiếp tục ở chỗ này, ta cũng dám cam đoan, ta hận ngươi!”


      Trong lòng, hơi có chút đau. Lam Nhi, thế nào cũng từng có khoảng thời gian cùng nàng lớn lên...


      khó tưởng tượng, đoạn thời gian đó, nếu có Lam Nhi ở cạnh mình, nàng phải sống thế nào.


      “Tiểu thư, Lam Nhi sai rồi...”


      Phịch tiếng, Lam Nhi quỳ đá rải ở đường , thanh rất lớn, chỗ đầu gối cũng cảm thấy rất đau...


      Thế nhưng, có quan hệ gì đâu? Để được tiểu thư tha thứ, cái này tính là gì?





      Chương 243: Tàn Nguyệt pk Hạo Nguyệt

      “Tiểu Mạt, ta mệt rồi...”


      Quay đầu, Tàn Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạt cái, Tiểu Mạt hiểu gật đầu, kéo Lam Nhi mặt đất, nhanh chóng đẩy khỏi cửa viện, sau khi đuổi rồi mới trở lại phòng.


      Nhìn Lam Nhi dáng vẻ cam lòng, bóng dáng giãy dụa, Tàn Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy, lòng của nàng thực thay đổi.


      “Tiểu Mạt, ngươi có phải ta thực quá tuyệt tình ?”


      U oán hít hơi, nàng có thể thuyết phục chính mình nhẫn tâm, tuyệt tình, nhưng tuyệt tình qua , trong lòng vẫn cảm thấy bất an, cảm thấy khổ sở.


      “Tiểu thư, thể trách người, người cũng biết, Lam Nhi là người của thái tử...”


      “Đúng vậy, có thể sợ rồi sao? Chẳng qua là, vết sẹo mặt Lam Nhi, sao giống như là bị người ta...”


      là ai đây? Thái tử hay là Hạo Nguyệt?


      Tàn Nguyệt thở dài tiếng, mặc kệ , bọn họ phản bội mình, nàng còn gì lo lắng nữa?


      “Bị đuổi ra ngoài?”


      Được hai nha đầu đỡ, Hạo Nguyệt khoa trương ưỡn bụng, chậm rãi phóng khoáng tới.


      “Nhị tiểu thư...”


      Lam Nhi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nụ cười có ý tốt mặt Hạo Nguyệt, bất an gọi.


      “Chát...”


      tiếng tát, giòn vang, đánh tới làm trước mắt Lam Nhi nổ đom đóm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.


      “Hừ, nhị tiểu thư? giờ ta là phi của thái tử, qua tháng nữa, là thái tử phi chính thức, ngươi nên gọi tiếng - nương nương, hiểu ?”


      Hạo Nguyệt cao ngạo cười, Lam Nhi sợ đến vội vã gật đầu. Ai cũng biết, bây giờ Hạo Nguyệt là người mang thai rồng, là người quý nhất của thái tử và Lâm quý phi, ai dám đắc tội đây?


      “Nương nương tha mạng, nô tỳ dám...”


      Hèn mọn phủ phục nửa mình dưới, Lam Nhi khiêm tốn đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.


      “Tha mạng? Được, Tiểu Xuân, ngươi dẫn người chiếu cố nàng ta cho tốt, tha nàng ta mạng!”


      Chỉ tiếc, cửa viện đóng, nữ tử kia thấy. Nếu Tàn Nguyệt thấy được, chắc là càng thêm đặc sắc?


      “Nương nương, chúng ta có vào ?”


      Cửa cài, vẻ mặt Tiểu Xuân gây khó dễ.





      Chương 244: Tàn Nguyệt pk Hạo Nguyệt 2

      “Vào, đương nhiên phải vào! Người ở bên trong là muội muội của ta, tốt xấu gì ta cũng tới, làm sao có thể rời được?”


      Hạo Nguyệt nhếch môi cười, trong lòng sớm ghi hận muốn chết. Mấy hôm trước ở bàn cơm, Tàn Nguyệt và Thái Tử, cũng dám đánh bạo ở trước mặt nàng liếc mắt đưa tình...


      Nếu là trước kia nàng cũng thôi, nhưng nàng giờ là Thái Tử phi, cũng chính là thê tử của Thái Tử, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn phu quân của mình cùng nữ tử khác liếc mắt đưa tình được.


      “Dạ, nương nương! Nô tỳ gọi cửa...”


      Tiểu Xuân thầm than tiếng, muốn khuyên nàng ta hai câu, nhưng lại lo lắng nên bàn tay đành hạ xuống.


      Tính tình tiểu thư chính là như vậy, nay Lâm quý phi chỉ câu như vậy thôi, nàng ta cho rằng...


      Ai cũng nhìn ra tình cảm của Thái Tử đối với Tàn Nguyệt. Nếu nàng ta dám đụng tới Tàn Nguyệt, Thái Tử gia biết được, ai biết lại thành dáng vẻ gì?


      “Mở cửa! Mở cửa...”


      Cùng với toàn bộ tiếng đập cửa, và giọng quen thuộc, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạt liếc mắt cái.


      “Tiểu thư, là Hạo Nguyệt?”


      Có lẽ, trong tiềm thức, Tiểu Mạt căn bản là đem Hạo Nguyệt trở thành chủ nhân, nàng rất hận nàng ta, cho nên chuyện cũng tôn kính.


      “Đúng vậy! Nàng ta đến đây, ta đây làm sao có thể yên lặng đúng ? Tiểu Mạt, lát nữa đừng nên lung tung, cố nhẫn nại nàng ta vài ngày, biết ?”


      thầm nắm chặt cái bình trong tay, Tàn Nguyệt lạnh lùng cười, Hạo Nguyệt, để xem ngươi còn có thể tiêu dao mấy ngày nữa đây?


      Hừ, đừng trách ta lòng dạ ác độc, ai bảo ngươi hãm hại ta, còn mang thai đứa bé của ?


      Kỳ , ta vốn dĩ muốn làm hại ngươi, mặc dù ngươi lần lượt hãm hại ta...


      Nhưng ngươi hại ta thế nào, ta cũng có thể tha thứ, có thể để trong lòng, cười cái, hoặc là thở dài tiếng, vân đạm phong khinh...


      Nhưng, các ngươi ngàn nên, vạn nên, nên hại đến con của ta.


      Đứa bé, là hy vọng duy nhất của ta, nay đứa bé còn, hy vọng của ta cũng còn...


      Giống như, đứa bé của ngươi, cũng là hy vọng duy nhất của ngươi và Thái Tử.


      Các ngươi khiến ta mất con, ta cũng cho các ngươi mất đứa , như thế nào cảm thấy hợp lý, nàng cũng hiểu được thiên kinh địa nghĩa...





      Chương 245: Tàn Nguyệt pk Hạo Nguyệt 3

      Có lẽ, lòng của nàng thay đổi, trở nên ác độc, trở nên giống chính nàng.


      “Tàn Nguyệt!”


      ràng là vẻ mặt mang ý cười, nhưng vì sao Tàn Nguyệt nghe qua thấy chút cảm giác ôn hòa?


      Ngẩng đầu nhìn thấy Hạo Nguyệt bước tới, Tàn Nguyệt cười nhạt :


      “Nhị tỷ, chuyện gì?”


      Hạo Nguyệt, nàng ta rốt cuộc tới. So với dự liệu của mình đến sớm hơn.


      Xem ra có liên quan đến cái thai, mặc kệ là trai hay , đều thay đổi rất nhiều. Hạo Nguyệt tâm cơ vốn cũng sâu đậm, biết vì sao, ở trước mặt mình có khi là ngây thơ.


      Có lẽ, từ trong tiềm thức, Tàn Nguyệt vẫn đem nàng ta trở thành người thân của mình!


      Nhưng lúc thành thân, nàng ta sớm chuẩn bị tốt mũ phượng khăn quàng vai, còn nàng đơn thuần vẫn cứ tin tưởng Hạo Nguyệt, đều hoài nghi tới tại sao nàng ta phải đưa cho chính mình thứ này, cứ như vậy nghĩ rằng nàng ta đối xử tốt với mình?


      “Các ngươi ra ngoài trước !”


      Quay đầu nhìn mọi người cái, Hạo Nguyệt uy nghiêm ra lệnh.


      Xem ra, có con quả nhiên là tốt. Nhìn xem nhiều người như vậy, đám nô tài như chó Nhật vây quanh chủ, Tàn Nguyệt châm chọc cười:


      “Đợi ! Nhị tỷ, có chuyện gì tỷ là được. Tỷ sợ, tất cả bọn họ lui ra rồi, muội làm điều gì bất lợi với tỷ sao?”


      Ánh mắt liếc về phía bụng của nàng ta, nếu đứa của mình sao, bụng nàng cũng lớn như Hạo Nguyệt.


      Ánh mắt của Tàn Nguyệt tối sầm lại, bỗng nhiên thực hâm mộ Hạo Nguyệt, hâm mộ cái bụng mới nhìn qua kia là khoa trương.


      “Ngươi... Ngươi ngốc như vậy? Tàn Nguyệt, nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu vạn nhất ta bị làm sao, Thái Tử nhất định tha cho ngươi...”


      Hạo Nguyệt che bụng, khẩn trương nhìn Tàn Nguyệt, mà các nha hoàn cũng đều dừng bước lại, chờ Hạo Nguyệt ra lệnh.


      “Phải ? Nhị tỷ, tỷ cảm thấy Thái Tử đối với muội thế nào? giết muội được sao?”


      Buồn cười, nàng đá Thái Tử nhân nhượng, mặc dù chỉ là nghe , nhưng cái này cũng đủ chứng tỏ làm người người đàn ông tức giận chứ? Nhưng đến cuối cùng, Thái Tử phải là cái gì cũng , nàng vẫn bình yên như cũ sống đời sao?


      Điều này, Thái Tử cũng có thể dễ dàng tha thứ, nếu đứa của Hạo Nguyệt càng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :