1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 59 : Ta muốn sống



      sợ hãi là đúng, ta từng với Hạ Hầu Tử Khâm ta sợ chết nhưng ta càng sợ sống bằng chết như vậy.

      Thiên Phi về phía ta cúi xuống mỉm cười : "Thế nào hối hận sao? Bây giờ ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng muộn rồi. Cha trăm phương ngàn kế tốt cho ngươi để ngươi có thể tiến vào Cố phủ mà ngươi lại biết phải trái, giờ sao có thể trách ta?" Nàng nháy mắt ra hiệu cho thái giám bên người, y hiểu ý lập tức tiến tới kéo ta.

      Ta càng giãy giụa tay bọn họ càng siết chặt. Ta kêu to: "Buông ta ra! Buông ra!"

      "Ha ha." Thiên Phi đắc ý cười , " dễ để thấy được ngươi cũng có ngày bị kinh hãi. Ngươi có biết ta ghét nhất ngươi là cái gì ? Đó là ngươi lúc nào cũng tỏ ra bình thản, đối với chuyện gì cũng thờ ơ lạnh nhạt. Tang Tử à, bây giờ ngươi còn có thể thong dong như vậy sao?"

      Đê tiện.

      Ta kêu lên đầy sợ hãi "Giỏi giết ta !" Nếu ta chết, chắc chắn sau này bắt nàng trả gấp ngàn vạn lần.

      Nàng rất đắc ý: "Để ngươi chết còn bằng cho ngươi sống bằng chết."

      Băng châm dài nhọn càng lúc càng tiến lại gần ta, ta liều mạng chống cự cũng chẳng làm được gì mà lời Thiên Phi càng lúc càng chói tai.

      Đúng lúc này, đột nhiên nghe bên ngoài có người kêu: "Thư quý nhân đến —— "

      Ta ngạc nhiên hiểu lúc này nàng tới làm gì, chẳng lẽ lần trước vu oan ta còn chưa đủ nên lần này qua đây để gây thêm chuyện?

      Thiên Phi cũng ngạc nhiên quay đầu lại giống ta nhưng cũng chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó nàng cười.

      Thư quý nhân vịn tay Như Ý tới, trâm phượng rủ tơ vàng đung đưa bên tai phát ra tiếng leng keng. Thiên Phi vội nghênh đón, cười : "Tin tức của nương nương là nhanh."

      Thái giám giữ chặt ta vội buông lỏng tay, quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế!"

      Ta hành lễ, ngã nhào mặt đất lạnh lùng nhìn.

      Thư quý nhân liếc nhìn ta cái, hạ giọng : "Bản cung nghe có cung tỳ của Huyễn Nhiên các dám to gan quyến rũ hoàng thượng trước mặt mọi người còn tưởng là ai chứ, hóa ra là ả."

      Nghe vậy, nụ cười mặt Thiên Phi ngày càng tươi rói: "Thần thiếp muốn cám ơn nương nương đây, cung tỳ ngài đưa cho thần thiếp quả nhiên tầm thường, thực trợ thủ đắc lực", nàng vừa vừa liếc mắt về phía Phong Hà ở bên cạnh.

      Phong Hà mỉm cười: "Đều do nương nương cùng tiểu chủ dạy dỗ."

      Ta rốt cuộc khiếp sợ, hèn gì cung tỳ này lợi hại như vậy, ra là người của Thư quý nhân! Có chủ tử như vậy người được dạy bảo tất nhiên kém, trong lòng cười lạnh, Thiên Phi còn tưởng là ả là bảo bối có biết đâu chính là quân cờ người ta xếp bên cạnh nàng, thực là ngu xuẩn mà!

      Thư quý nhân chỉ cười mỉm, lại nhìn ta : "Người này hoàng thượng gặp qua, ngươi chớ tổn thương ả."

      Thiên Phi đắc ý cười ; "Tạ nương nương nhắc nhở, có chút thương tích nào đâu!"

      "Ừm." Thư quý nhân đáp lời, đột nhiên bước về phía ta vừa vừa "Bản cung ra cũng chưa nhìn rốt cuộc là ngươi kiều diễm cỡ nào mà có thể khiến hoàng thượng tự mình đưa về."

      Giọng nàng lạnh nhạt nhưng lại che giấu đầy hận ý bên trong.

      Nàng chằm chằm nhìn ta, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng khiếp người.

      Ta nghĩ, ngày ấy nàng chắc hẳn cũng dùng ánh mắt như thế để nhìn Như Mộng, trong lòng bỗng chấn động. Có rồi, Như Mộng!

      Nàng tiến lại rất gần, đôi mắt phượng chăm chú nhìn ta, lát cười khinh thị: "Bản cung còn tưởng rằng là cái gì quốc sắc thiên hương, hóa ra cũng chỉ thường thôi." Trong lời tỏ ra vô cùng coi thường.

      Ta cắn môi, nàng gì ta quan tâm, ta muốn đánh cuộc lần.

      Khóe miệng Thư quý nhân lên nụ cười châm chọc, nhàng xoay người, ta vội hạ giọng cực : "Nương nương người còn nhớ Như Mộng chứ?"


      Chương thứ 60 : Bảo vệ mạng ta




      Ta ràng nhìn thấy người nàng hơi run, sau đó nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn về phía ta.

      Ta lại hạ giọng : "Chắc nương nương còn nhớ Như Mộng chết như thế nào?" xong ngước mặt lên nhìn nàng. Nàng vừa nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán độc, có lẽ cũng giống với ánh mắt nàng nhìn Như Mộng? Ta biết, cái chết của Như Mộng có liên quan đến nàng.

      Nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, xoay hẳn người lại nghiến răng : "Ngươi gì?"

      Ta cười: "Nương nương biết nô tỳ gì mà." Xem ra, ta đoán đúng.
      mặt Thư quý nhân lên chút lo lắng, ta tiếp: "Tối hôm đó Như Mộng đâu, làm gì nô tỳ đều biết. Nô tỳ còn biết..." Ta nhìn nàng cười, "Còn biết sau khi nàng trở về Ngọc Thanh cung xảy ra chuyện," giọng điệu bình tĩnh, ta biết mấu chốt là ở đây.

      Nàng hơi ngây người, mắt mở to chứa tức giận. Nhưng nàng tỏ vẻ giận cũng kêu người, sắc mặt hơi tái dần trở nên bình : "Bản cung biết ngươi có ý gì."

      Nàng vừa xong muốn rời ngay.

      Ta cười lạnh tiếng: "Hôm nay nương nương biết vậy nô tỳ chỉ sợ ngày mai toàn bộ người trong cung biết!"

      Nàng bỗng nhiên quay lại, cuối cùng vẫn là thông minh rời .

      Tâm trạng căng thẳng lúc nãy cuối cùng được thả lỏng, tốt quá ta thắng rồi.

      Cho dù thân phận cao quý làm chủ cung như nàng cũng có quyền quyết định sống chết của người khác. Nếu chuyện nàng bức chết cung tỳ bị truyền ra ngoài nàng khó giữ được vị trí quý nhân này.

      Ta cũng hiểu những nữ nhân trong hậu cung, ai tay mà nhuốm máu người nhưng cũng chỉ là thầm thần biết quỷ hay. Các nàng sợ nhất là có người mang những chuyện này ra.

      Thư quý nhân cũng ngoại lệ.

      "Chỉ cần hôm nay nương nương bảo vệ nô tỳ bình an, nô tỳ cho nương nương biết người biết chuyện kia là ai." Ta biết nàng dao động, nàng nhất định bảo vệ ta.
      Sắc mặt nàng hơi đổi hỏi: "Chỉ hôm nay?"

      là lợi hại, nàng cũng đề phòng ta.

      Ta cũng nghiến răng: "Chỉ hôm nay." Dù sao, trong lòng ta có kế sách đối phó. Ta liếc về phía Thiên Phi cùng Phong Hà, ta rồi nếu ta chết trả cho các nàng gấp trăm ngàn lần!

      "Được." Nàng đứng thẳng người lên quay lại , "Muội muội, tỷ có cầu. Tỷ muốn đưa cung tỳ này về Ngọc Thanh cung tự mình thẩm vấn."

      Nét mặt Thiên Phi đắc ý kiêu ngạo, nghe mấy lời này chợt ngẩn ra mặt lộ vẻ thể tin nổi : "Nương nương, việc này còn cần thẩm tra cái gì?"

      mặt Phong Hà cũng biểu lộ hoài nghi.

      Ta cười lạnh, lớn: "Nương nương, nô tỳ sợ là được ... được Ngọc Thanh cung." Thủ đoạn Thư quý nhân độc ác, nếu ta theo nàng Ngọc Thanh cung còn có mạng trở về sao?

      Nàng hề nghĩ tới ta cự tuyệt nên ngoái đầu nhìn ta cố kìm nén tức giận: "Sao, bản cung cho người đưa ngươi về." Nàng nhìn Như Ý " gọi người tới."
      Thấy Như Ý vâng mệnh ra, ta lại : "Nương nương, hay là tìm thái y đến khám cho nô tỳ là được rồi, nô tỳ nhanh khỏe trí nhớ cũng tốt hơn." Ta muốn ám chỉ nàng, nếu như vậy ta giữ kín miệng.

      "To gan!" Như Ý vừa định , nghe xong lời của ta bất ngờ quay người lại tát ta cái "Ngươi là cái thá gì mà dám với nương nương như thế!"

      Ôm má bị đánh, ta vẫn bình tĩnh chút tự ti hay kiêu ngạo : "Hôm nay nương nương đến Huyễn Nhiên các phải là bí mật, nếu chỉ e vài kẻ nhiều chuyện lại cho rằng do nương nương nóng lòng muốn giết người diệt khẩu lại khẩn trương mà lung tung đối với nương nương tốt chút nào."

      Như Ý giật mình.

      Thiên Phi cùng Phong Hà cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

      Nụ cười mặt Thư quý nhân dần biến mất, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn ta chằm chằm, lát mới : "Tuyên thái y!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 61 : Tuyên thái y cho cung tỳ



      "Nương nương!" Lần này Phong Hà kêu lên, ả tiến lại gần vẻ hiểu "Nương nương, ả chỉ là cung tỳ có tư cách truyền thái y đến xem bệnh." Rốt cuộc là người của Ngọc Thanh cung nên dù Thiên Phi dám mà ả dám.

      Ta buồn cười nhìn trong lòng muốn cám ơn ả, nếu phải do ả gấp gáp đứng ra, mưu kế của ta còn chưa biết sử dụng thế nào. Bây giờ tốt rồi, ả khiến cho mọi chuyện dễ dàng hơn.

      Thư quý nhân sắc mặt lạnh lùng, phất tay cái : "Bản cung truyền , có thể đến sao?"

      "Nương nương..." Phong Hà nghẹn lời, kinh ngạc nhìn nàng tựa như muốn điều gì đó nhưng thấy ánh mắt của Như Ý vội im bặt.

      Thiên Phi dù cam lòng nhưng lúc này cũng dám gì. Nàng chỉ ngạc nhiên hiểu vì sao đột nhiên Thư quý nhân lại đối tốt với ta như vậy. Ta liếc nhìn nàng, loại ngực to não bé như nàng làm sao mà hiểu được đây.

      Thái y vẫn phải tới.

      Đúng như Thư quý nhân , nàng kêu người ai dám đến?

      Cho người đỡ ta về phòng, thái y mới chăm chú cẩn thận khám bệnh cho ta.

      Chỗ đầu gối vừa sưng lớn vừa bầm tím giống y như cái bánh bao, chỉ cần ngón tay khẽ ấn lên cũng đau muốn khóc, ta nghiến răng hỏi: "Đại nhân, có sao ?" trong lòng đầy lo lắng.

      Thái y kiểm tra rất kỹ càng tỉ mỉ, dù y biết cung tỳ ta là thần thánh phương nào nhưng nếu Thư quý nhân tuyên tới thể cẩn thận. lát sau y mới lo lắng : " có gì nguy hiểm nhưng bị sưng to quá, chút nữa ta cho người mang thuốc mỡ đến, mỗi ngày ngươi bôi ba lần khoảng hai, ba hôm nữa đỡ sưng."

      Ta nghe vậy cuối cùng cũng yên tâm.

      Chỉ cần chân của ta sao đau đớn rồi cũng hết.

      Thái y trở về, trong phòng chỉ còn lại năm người gồm ta, Thư quý nhân, Thiên Phi, cùng Như Ý, Phong Hà. Phong Hà cuối cùng nhịn được, tiến tới kéo vạt áo ta muốn lôi ta từ giường xuống: "Các chủ tử đều đứng, cung tỳ như ngươi mà lại dám ngang nhiên nằm giường!"

      Động tác quá mạnh cẩn thận đụng vào đầu gối của ta, ta nhân cơ hội kêu to tiếng rồi ngất xỉu.

      "Này! Đừng có giả chết với ta!" Phong Hà bất mãn gọi.

      Ta nằm im nhúc nhích, lúc này ta phải dối đến cùng thôi. Chắc chắn sau này Thư quý nhân tìm cơ hội diệt trừ ta. Nàng chỉ đồng ý bảo vệ ta hôm nay, còn ngày mai, sau này sao? Nàng thể dễ dàng tha thứ cho kẻ biết chuyện kia, càng dễ dàng bỏ qua việc ta lợi dụng điều đó với nàng, vì thế ta nhất định phải đề phòng mọi chuyện.

      Ta nghe tiếng Như Ý tới rồi : "Nương nương, hình như bất tỉnh rồi"

      lát sau lại nghe giọng Thư quý nhân: "Ngày mai bản cung lại đến."

      "Nương nương!" Thiên Phi cuối cùng chịu được, "Chẳng qua ả chỉ là tiện tỳ, sao nương nương phải tha cho ả!"

      Tiếng Thư quý nhân lạnh nhạt truyền đến: "Bản cung phải với ngươi ngay từ đầu sao, hoàng thượng gặp qua ả nên thể xử được."

      Nàng lại gọi: "Như Ý."

      "Dạ, nương nương."

      Nghe tiếng bước chân rời mỗi lúc dần, ta mới thở khẽ hơi. Có những lời này của Thư quý nhân, tin chắc Thiên Phi dám đụng đến ta, ít nhất là hôm nay thể đụng.

      Chương thứ 62 : Người tới đêm khuya



      Giả bộ bất tỉnh mà ta lại ngủ đến khi tỉnh lại là nửa đêm, quả nhiên nhìn thấy bàn đặt hộp thuốc mỡ, quan tâm lạnh hay bèn bò dậy lấy thoa lên vết thương.

      Mùi thuốc khá nặng khiến ta nhíu mày, so với thuốc mỡ lần trước kém rất xa, ta hơi thất vọng cười nhưng bây giờ có còn hơn .

      Cung tỳ cùng phòng ngủ rất say, cố lắng tai còn có thể nghe được cả tiếng ngáy.

      Ta lại lên giường nằm chỉ chốc lát là chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau thức dậy thấy các cung tỳ trong phòng đều ra ngoài hết rồi, nhìn ra bên ngoài thấy nắng đẹp rực rỡ báo hiệu trời còn sớm.

      Có lời Thư quý nhân hôm qua chắc ai dám gọi ta dậy làm việc, ta hơi cười, tốt thôi dù sao chân ta cũng bị thương.

      Ngồi ở trong phòng chờ Thư quý nhân đến, nhớ vẻ mặt hôm qua của nàng chắc hẳn hôm nay tới rất sớm. Nhưng ta chờ khá lâu, đến tận giữa trưa cũng thấy nàng đến trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, muốn ra ngoài xem thế nào thấy cửa phòng bị ai đó mở ra.

      nữ nhân vóc dáng mảnh mai xuất trước mắt, ta hơi ngẩn người cười yếu ớt: "Thế nào, ngươi cũng đến nhìn bộ dạng thảm hại của ta sao?"

      Thiên Lục hề giận đưa tay qua đặt thứ lên bàn : "Thuốc cao này rất tốt ngươi lấy thoa , vết thương đầu gối mau lành lại."

      " cần, ta có rồi." Lạnh lùng cự tuyệt, ta cần nàng đến thương hại.

      "Tang Tử." Nàng gọi ta.

      Ta lui bước, mỉm cười : "Tiểu chủ xin tự trọng, ở đây phải là nơi người có thể tới."

      tiếng "Tiểu chủ" triệt để phân ra khoảng cách giữa ta và nàng.

      Ta chỉ muốn nàng biết ta còn là Tang Tử kia nữa, ta và nàng cũng phải là chị em.

      Vẻ mặt của nàng hơi khó coi nhưng cũng nổi giận chỉ : "Hôm nay cần đợi, Thư quý nhân cùng hoàng thượng đến Hi Ninh cung thỉnh an thái hậu rồi, có lẽ buổi tối hoàng thượng cũng ngủ lại Ngọc Thanh cung."

      Ta ngẩn ra, xem ra chuyện hôm qua sớm truyền trong cung nếu sao Thiên Lục lại có thể biết như vậy?

      Ta cười móc nàng: "Sao? Tiểu chủ chưa hưởng ân sủng mà cũng ghen tỵ rồi à?"

      Nàng kinh ngạc nhìn ta cái, sửng sốt giây lát mới : "Tang Tử, ngươi thay đổi."

      "Là người luôn thay đổi." Ta dứt khoát xoay người , "Nếu có chuyện gì mời tiểu chủ hồi cung."

      Thiên Lục đứng ở phía sau lưng ta do dự hồi, cuối cùng than khẽ tiếng ra.

      Ta bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, im lặng nhìn theo bóng lưng của nàng lâu.

      lúc sau bình tâm lại mới nhìn thấy hộp thuốc mỡ nàng mang tới, ta tiến lên mở ra ngửi thấy mùi thơm mát tỏa ra biết ngay thuốc mỡ này so với thuốc thái y đưa hôm qua tốt hơn rất nhiều. Có điều ta cũng chỉ đóng nắp lại, dù thuốc này tốt đến mấy ta cũng cần.

      Mở cửa sổ ra định tiện tay vứt nhưng ngẫm nghĩ lại mình còn ở trong cung nên gây thêm chuyện rắc rối nữa, vì vậy quay người cất vào tận đáy chiếc rương của mình

      Nếu Thiên Lục hoàng thượng ngủ lại Ngọc Thanh cung vậy chắc chắn Thư quý nhân cũng tới.

      Cả ngày hôm đó Thiên Phi đến, Phong Hà đương nhiên cũng , ngay cả người đưa cơm cũng tới.

      Trong cung cũng quy định thời gian dùng bữa của các cung tỳ, nếu bỏ lỡ chỉ có thể nhịn đói. Trước đây ta biết quy định này đến khi có cung tỳ cho nghe mới biết.

      Xem ra Thư quý nhân cho Thiên Phi đụng đến ta nàng cũng tìm ra được cách khác làm khó dễ. Có điều ta rất hoài nghi biện pháp đó là do nàng hay Phong Hà kia nghĩ ra?

      Nhưng vấn đề là đói bụng thực khó chịu.

      Buổi tối tất cả các cung tỳ khác ngủ, chỉ có ta ngủ được.

      Ta đói.

      Ta do dự biết có nên ngự thiện phòng trộm vài thứ để ăn bỗng nhiên nhìn thấy cửa xuất bóng dáng cao lớn của người. Ta vô cùng kinh hãi vừa định đứng dậy thấy cửa bị đẩy ra, bóng người kia ngay lập tức lao về phía giường...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 63 : bắt ta ra




      Nhìn dưới ánh trăng ta nhanh chóng nhận ra người tới là ai kinh ngạc nhìn , phải Thiên Lục hôm nay ngủ lại Ngọc Thanh cung sao? Vì sao ở đó hưởng êm ái tốt đẹp mà lại xuất ở đây? Đây là chỗ cung tỳ ngủ mà, đâu phải nơi có thể đến?

      "Mặc vào." cũng ngắn gọn quá nhỉ, còn đầy vẻ ra lệnh nữa.

      Ta yên lặng cầm lấy y phục mặc từng cái từng cái vào. Dù ta muốn sao, ai bảo là hoàng đế chứ.

      kéo tay của ta, sờ bàn tay vẻ coi thường: "Ừ, vẫn mềm mại như thế."

      Ta còn chưa kịp hiểu ý của là gì bị lôi ra ngoài

      "Hoàng..."

      Vừa mới chữ liền bị bàn tay to của che miệng, hơi tức giận : "Câm miệng lại cho trẫm! Để người khác biết trẫm tới chỗ như thế này mất mặt"

      Ta gì nhưng trong lòng bất mãn mắng nếu mất mặt sao phải đến?

      kéo ta thẳng đường ra ngoài nhưng hề nhằm hướng cửa chính mà đến đoạn tường bao đề khí ôm ngang người ta nhàng nhảy ra ngoài.

      Ta kinh ngạc nhìn , thảo nào lúc tới Huyễn Nhiên các ngay cả tiếng động cũng chưa từng có.

      Nhưng rốt cuộc muốn làm gì?

      đường đường hoàng đế, nửa đêm chơi trò leo tường này chỉ vì muốn bắt cung tỳ nhoi như ta ư?

      "Hoàng thượng." Bàn tay che miệng ta cuối cùng cũng thả ra, ta hơi lo lắng gọi . ta khẩn trương là gạt người bởi vì ta đoán được lòng .

      Ta khẽ cắn môi hỏi: "Hôm nay phải hoàng thượng qua Ngọc Thanh cung ư, vì sao lại tới nơi này?"

      liếc mắt nhìn ta: "Tin tức của ngươi cũng nhanh quá nhỉ! Trẫm rồi lại trở về. Trẫm chỉ cảm thấy hơi kỳ quái." vẫn nhìn ta bằng ánh mắt soi mói nhưng nụ cười mặt dường như rạng rỡ hơn "Trẫm nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy ngươi vẫn bình an tốt đẹp như thế này."

      Cái này mà cũng gọi là sao? Nếu phải nửa đêm lẻn vào Huyễn Nhiên các sao có thể thấy được ta?

      Có điều là hoàng đế, như thế nào là như thế ấy .

      Ta hít hơi: "Nghe cách của hoàng thượng dường như rất muốn nhìn thấy nô tỳ?"

      cười: " phải là muốn chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi."

      đương nhiên kinh ngạc vì ta thoát chết mấy lần rồi. Nghĩ tới điều này, tim ta bỗng nhiên đập mạnh biết tiếp theo làm khó ta như thế nào. Điều tệ nhất là chẳng hề lưu tình mà ta càng thể phản kháng, nếu dám phản kháng mất đầu như chơi.

      Vừa ở trong chăn ấm áp bây giờ phải đứng ở nơi gió lạnh, ta run lên hơi rụt vai lại, lập tức liền cảm thấy được liền nắm tay của ta, nhàng nhíu mày: " gầy gò quá, tay lạnh cóng thế này rồi, để trẫm giúp ngươi ấm lên." Bàn tay lớn của nhàng bao lấy bàn tay của ta khẽ vuốt ve.

      Ta muốn tránh mà tránh được.

      Bỗng nhiên : "Đây là lần đầu tiên trẫm nghe cung tỳ bị thương còn được tuyên thái y đến chữa, tiện tỳ ngươi chút cũng tiện nhỉ."

      "Nô tỳ vốn là tiện." Ta ngước mặt nhìn .

      Tiện tỳ, tiện tỳ, đây phải là học cách gọi của Thiên Phi sao?

      "Mạng của ngươi cũng cứng nha." cảm thán.

      "Tất cả đều là phúc của hoàng thượng ban cho." Ta nghiến răng.

      nghe vậy mà cũng có chút tức giận, khẽ cười : "Phúc của trẫm cũng bảo vệ được ngươi, có điều ngươi nữ nhân thông minh." Ánh mắt nhìn ta còn vẻ sắc bén ban đầu, thay vào đó dần dần trở nên ôn nhu dịu dàng.

      Ta đột nhiên cảm thấy mình cần cảnh giác nữa to gan hỏi: "Hoàng thượng người hỏi tại sao nô tỳ còn có thể sống à?"

      coi thường: "Trẫm chưa bao giờ nhìn thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả mà thôi."

      Ta im miệng nữa, quả thực là người rất vô tình.

      Cũng may, ta cũng phải người tốt gì.

      Cảm thấy tay ta nằm trong lòng bàn tay của ấm lên, buông ra cười hỏi: "Đầu gối của ngươi tốt hơn chưa?"

      Lòng khẽ động, ta ngẫm nghĩ trả lời: "Tốt hơn rồi." Nếu chưa tốt nhỡ đâu hứng trí lên lại đưa ta về Huyễn Nhiên Các. Thêm lần nữa cho dù Thư quý nhân muốn bảo vệ ta chưa chắc Thiên Phi nhịn được.

      "Thực tốt hơn rồi?" dường như tin.

      "Đúng." Ta mạnh mẽ gật đầu.

      "Ngươi có phải người , sao bình phục nhanh như vậy?" nhíu mày hỏi.

      "..."

      "Trẫm muốn thử xem."

      Ta còn chưa kịp hiểu câu "Muốn thử xem" là có ý gì thấy nhấc chân đạp phát vào ngay đầu gối ta.

      "Á —— "

      Ta đau đớn kêu lên tay theo bản năng che đầu gối ngã nhào xuống đất, nước mắt tràn ra.

      Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!

      cười khẽ ngồi xổm xuống: "Nhìn xem, ràng còn chưa tốt mà dám lừa trẫm. Ngươi sợ trẫm trị ngươi tội khi quân sao?"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 64 : Vĩnh viễn đừng lừa trẫm




      Hơi thở ấm áp vờn mặt khiến ta giật mình kinh ngạc nhìn . chuyện trị tội nữa, tay vừa kéo ta lại vừa : "Hãy nhớ vĩnh viễn cũng đừng lừa trẫm."

      Lời của , từng câu từng chữ đều khiến lòng người khiếp sợ, nhìn miệng ràng là cười nhưng từ trong tâm khảm lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo khiến người ta kinh tâm động phách.

      Tâm tư của Hạ Hầu Tử Khâm giống như mê cung, vì thế khiến lòng ta vô cùng hồi hộp.

      buông tay ta ra nhanh về phía trước. Trái tim ta trầm xuống, chẳng lẽ cứ vậy mà sao, nếu như thế ta phải làm sao đây? Ta quay đầu lại nhìn bức tường cao vút kia, muốn ta leo tường trở về phòng thực là muốn thách đố người ta mà!

      lúc tâm trạng ta đầy ảo não bỗng nhiên : "Lại đây."

      Ta ngẩn người nhìn lại nghe : "Lại đây." Thanh lớn nhưng lộ ra thái độ cho phép từ chối.

      Ta ngẫm nghĩ chút rồi từng bước từng bước tiến lại.

      đá ta đau quá.

      Thấy dáng của ta dường như hơi mất hứng, khẽ nhíu mày : "Có muốn trẫm gọi xe đến cho ngươi ?"

      Ta cắn răng: "Tạ ơn hoàng thượng thương xót, nô tỳ có thể tự được"

      Nghe vậy, cũng kiên trì nài ép nữa, cười : "Mặc dù ngươi gầy yếu nhưng lại rất kiên cường."

      "Kiên cường như vậy cũng vì mạng sống mà thôi."

      Ta cũng dám đón thêm bất cứ hảo ý nào của , chỉ lần thôi cũng đủ khiến cho ta phiền phức lắm rồi, thêm vài lần nữa ta sợ là lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục mất.

      quá dễ rồi, ban cho ta nhiều như thế còn để lại cho ta tình cảnh khó khăn buộc ta phải tự mình giải quyết.

      cảm thán: "Vì mạng sống, nghe hay nhỉ."

      Ta cúi đầu lời nào. Ta chợt nhớ tới ngày ấy người sợ chết dùng toàn lực để được sống. Có lẽ, ta chính là loại người như vậy.

      "Tiện tỳ." lại bảo.

      Ta tức quá nhưng ta thể gọi là "Hôn quân" đành phải nén giận miễn cưỡng cười: "Hoàng thượng, nô tỳ tên là Tang Tử." uổng công ngày ấy ta kêu lớn như vậy, ra cũng hề nhớ tên ta.

      Than khẽ tiếng, cũng có thể, nghe thấy.

      "Tang Tử." cúi đầu ghi nhớ rồi lập tức lại " khó nghe quá."

      ta xấu, tên của ta khó nghe, ta cam tâm cũng phải nhịn, ai bảo là hoàng đế chứ.

      Ta nghiến răng : "Tạ ơn hoàng thượng khen ngợi."

      Miệng là vàng đương nhiên ra điều gì cũng là quý giá.

      Đối với các nàng ta có thể cạnh tranh hay mạnh mẽ hơn nhưng trước mặt , tốt nhất là nên, ta hiểu , ta nắm được nhược điểm của trong tay.

      càng phải Thiên Phi và Thư quý nhân. muốn chơi, muốn giết người mà cần bất cứ lý do gì, trong tay của nắm giữ quyền sinh sát.

      cười lạnh : "Ngươi cũng biết nịnh nọt."

      Ta cười: "Tạ ơn hoàng thương khích lệ nô tỳ."

      "Trẫm cũng khen ngươi." Giọng vẫn lạnh lùng như trước.

      Ta cúi đầu: "Nô tỳ ngu muội."

      bỗng nhiên đứng lại giơ tay lên xoa mặt ta khen ngợi: "Trẻ dễ dạy."

      Làm sao ta biết là châm chọc, chỉ là hy vọng ta có thể tiếp tục trò chơi của .

      lại đưa tay qua nắm lấy tay ta chặt rồi kéo lại. Ta kêu, giãy dụa nhưng bất ngờ đúng lúc đó trong bụng lại phát ra tiếng.

      Lúc này ta mới nhớ ra ta rất đói, ngày ăn gì rồi.

      hơi nhíu mày : "Ngươi đói bụng nhanh thế nhỉ."

      Đúng là bữa ăn tối cách đây mới có hai giờ nhưng đâu có biết ta chưa được ăn gì. Thôi kệ vậy ta cũng cần tố cáo với , dù sao ta cũng chỉ cung tỳ nhoi huống chi có biết cũng chưa chắc trút giận thay ta.

      kéo ta cười : "Trẫm cũng hơi đói bụng, hay là ngươi cùng ăn chút gì với trẫm."
      Ta công nhận lúc đó ta chẳng còn chút khí phách nào, chỉ nghe đến đồ ăn là mắt ta sáng lên như sao.

      Tốt quá, bụng của ta được cứu rồi.

      Chương thứ 65 : là số




      đưa ta về Thiên Dận cung. Lý công công thấy ta mắt mở trừng lên đầy kinh ngạc. viên thái giám có tuổi tiến tới cung kính : "Hoàng thượng trở về, lão nô sai cung tỳ chuẩn bị nước nóng cho người."

      Nghe tiếng ta chợt nhớ ra ngày ấy lúc lâm hạnh Như Mộng, ta trốn ở dưới giường từng nghe thanh này, thái giám kia dường như tên là Lưu Phúc.

      Ta liếc nhìn y, quả nhiên là thái giám nhiều năm từng trải, so với Lý công công kia thức thời hơn nhiều.

      Hạ Hầu Tử Khâm khoát tay cái : " cần, kêu ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn đưa tới, trẫm hơi đói."

      "Dạ." Lưu Phúc vâng lời sai Lý công công bên cạnh, "Tiểu Lý Tử, ngươi ngự thiện phòng truyền lời ."

      Lý công công cực kỳ vui nhìn ta cái rồi hậm hực xuống.

      đưa ta về tẩm cung, qua cánh cửa rất cao ta nghiến răng cố gắng nhấc chân bị thương mới bước qua được. Trong phòng bày lư hương đồ sộ có khói bay ra, trong gian tràn ngập mùi hương phảng phất, gắt nồng mà tươi mát tự nhiên.

      Bốn góc tẩm cung đều đặt lò sưởi nên ở bên ngoài lạnh lẽo mà vừa bước vào chỉ thấy ấm áp thoải mái vô cùng. Màn che màu vàng sáng khẽ lay động chập chờn khiến người khác lóa mắt.

      Ta cảm thán ngờ đãi ngộ giữa người với người lại khác biệt đến vậy.

      Cho dù Thiên Phi cũng là tiểu chủ viện nhưng so với quả là bé có gì đáng kể.

      Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, kéo ta qua trường kỷ ngồi. công công muốn tiến tới nhưng lại xua tay khiến y lui ra, sau đó cười : "Ngươi ăn trước ."

      Ta nghi ngại nhìn , chẳng biết tại sao ta cảm thấy có lòng tốt đến như vậy.

      "Mau ăn ." giục ta.

      Ta rất đói bụng, nếu có lòng như vậy ta cũng muốn từ chối thịnh tình này bèn "Tạ ơn hoàng thượng", rồi liền cầm lấy miếng bánh phù dung đưa lên miệng.

      Thấy ta ăn vài miếng, mới vươn ngón tay thon dài, nhàng cầm chiếc lên đưa lên miệng cắn miếng rồi : " có độc, vậy trẫm an tâm ăn được rồi."

      "Á..."

      Ta nghẹn.

      ra bảo ta ăn trước là để giúp kiểm tra xem có bị độc hay .

      Ta đấm ngực, cảm thấy mắc nghẹn đến thể nuốt trôi, mặt đỏ lên, lúc đó cũng còn cố kỵ gì nữa chạy tới rót chén nước ngửa đầu uống cạn.

      "Ha ha." đứng sau lưng ta cười rộ lên hài lòng, "Lo cái gì, đồ ăn này sớm được kiểm tra nếu bọn họ sao dám đưa lên cho trẫm dùng?"

      Ta vất vả nuốt xuống đống thức ăn nghẹn ở cổ, vỗ vỗ ngực rồi xoay người sang chỗ khác. dịu dàng nhìn ta đứng dậy bước tới. Ta hoảng sợ tự chủ lùi lại nửa bước người chạm vào cạnh bàn, tới gần ta, hơi thở ấm áp mơn man mặt: "Đêm nay ở lại..."

      Tim đập loạn nhịp, ta khẩn trương nhìn nam tử trước mặt, cười tà mị, đôi mắt đen lánh, ánh nhìn sâu thẳm.

      là hoàng đế, tất cả nữ nhân chốn hậu cung đều là của riêng , chẳng qua muốn cung tỳ mà thôi, ta có thể có lý do từ chối sao?

      ôm lấy ta nhàng cười: "Eo trọn vòng tay, người mềm như liễu."

      Ta cũng cười: "Hoàng thượng chê nô tỳ xấu sao?"

      đem ta ôm lên long sàng, cả hai cùng nhau ngã xuống, hương thơm của chăn nệm trong nháy mắt ùa tới tỏa ra mùi Long Tiên Hương ngào ngạt.

      than : "Trẫm thích ngươi xấu như thế."

      Lúc này thích ta nhưng lúc đó đâu có thích dáng vẻ của ta. Ngọai trừ khiến ta khó xử cùng bày mưu tính kế, chuyện tốt duy nhất làm chính là cho ta ăn no.

      Hạ Hầu Tử Khâm đúng là kẻ đằng nghĩ nẻo số .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 66 : Trẫm thích ngươi




      "Nằm ở bên trẫm phải thu hồi tâm tư của ngươi lại."

      Tiếng lạnh lùng vọng tới nhưng tay lại nhàng ôm ta kéo lại.

      Phần rồng thêu trước ngực giá lạnh thấu đến tận xương, ta khỏi sợ run lên vô ý rụt người lại. lập tức cảm nhận được, chống cằm lên thái dương ta mỉm cười : "Thế nào, lò sưởi trong cung trẫm còn chưa đủ nóng à?"

      "Được rồi." Ta khẽ trả lời.

      khẽ hừ tiếng, cánh tay siết lại. Ta đột nhiên cảm giác được dù có nhiều lò sưởi hơn nữa cũng đủ làm ấm trái tim

      Tô Mộ Hàn chỉ lập nên các tầng phòng bị ở xung quanh, ta vẫn tin chắc nếu có ai có thể bước vào màn trướng đó có thể tiến vào trái tim . Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm khác, muốn gần khó nhưng trái tim của lạnh lẽo, nơi đó lạnh thấu tâm can.

      bỗng nhiên động đậy khiến ta khẩn trương toàn thân cứng lại, trong đầu bất ngờ nhớ tới cảnh tượng đêm đó đưa Như Mộng lên giường cùng tiếng nữ nhân thở dốc, rên rỉ thoáng chốc hai má nóng bừng lên, ta cắn môi, đột nhiên cả người mất tự nhiên.
      nhìn ta, mũi gần như kề sát vào má.

      "Sợ sao?" hỏi.

      Ta ngẫm nghĩ rồi lắc đầu cách trái lương tâm.

      đột nhiên cười: "Sợ trẫm cũng được, nhưng ngươi cần sợ các nàng."

      Ta biết "Các nàng" ám chỉ là ai lại nhìn ta chằm chằm : "Trong mắt ngươi trẫm thấy được nét an phận. Nếu muốn làm cung tỳ phải có đủ bản lĩnh."

      Ta dám lời nào, có vết xe đổ của Như Mộng ta chắc chắn phải thành thôi.

      "Ngươi khiến cho trẫm vừa kinh ngạc vừa vui mừng." cảm thán.

      "Kinh ngạc mạng nô tỳ cứng ghê sao?"

      "Có chút."

      "Hoàng thượng còn muốn làm khó nô tỳ ư?" Ta hỏi, trái tim của ta muốn trầm xuống đất.

      hơi run lên lát mới : ", trẫm muốn thưởng cho ngươi."

      Ta còn kinh ngạc cười : "Làm phi tử của trẫm, trẫm thích ngươi."

      Ta khiếp sợ khôn nguôi, muốn phong ta làm phi! Hậu cung còn chưa sắc lập hoàng hậu, hoàng quý phi, ngay cả vị trí tứ phi quý, thục, hiền, đức cũng vẫn còn trống, vậy bây giờ phi chính là cấp bậc cao nhất của hậu cung thiên triều.

      Ta nhìn chút cũng dám động đậy.

      hôn lên mặt ta nhàng : "Lời vàng của trẫm đương nhiên thay đổi."

      , quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

      Thế nhưng, vì sao ta vẫn cảm thấy có chút gì đúng, rất đúng, quá mức dễ dàng đáng kinh ngạc. thể tin nổi lại đề bạt cung tỳ nho như ta trở thành hậu phi!

      Thậm chí ta còn chưa được lâm hạnh!

      Điều này cơ bản hợp quy củ.

      Mặc dù là hoàng đế nhưng trong hậu cung vì chưa sắc phong hoàng hậu nên mọi việc đều do thái hậu làm chủ, có thể muốn như thế nào thế đó sao?

      Ngơ ngác nằm hồi lâu nghe người bên cạnh im lặng thở nhàng. Ta hơi nghiêng đầu thấy ngủ say rồi, lông mi dài phủ xuống mắt ràng như hình nan quạt, vòng tay ôm ta vẫn chưa từng thả lỏng chút nào.

      Ta phát , toàn bộ tẩm cung im ắng vô cùng trừ tiếng thở đều đặn của . Các cung nhân gác đêm cũng im lặng tiếng động, ta chỉ thấy bóng dáng của họ in cửa.

      Ta yên lặng nằm tựa vào ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, trong lòng bao tâm ngổn ngang...

      Chương thứ 67 : Xuất thân cung tỳ




      Sau đêm đó, ta từ vị trí cung tỳ của Huyễn Nhiên các trở thành nương nương thiên triều, Hạ Hầu Tử Khâm phong hiệu Đàn cho ta còn ban Cảnh Thái cung cho ta ở. Trong phút chốc lời đồn đại nổi lên khắp nơi như muốn bao phủ toàn bộ hậu cung.

      Tất cả đại khái ta dùng mị thuật dụ dỗ hoàng thượng, nếu với diện mạo của ta sao có thể bước thành phi.

      Ta chỉ cười trừ.

      Thay cung trang cung tỳ đưa tới, ta nhìn nữ nhân tóc mây búi cao trong gương cười nhạt, vinh dự này tới đặc biệt dễ dàng lại khiến cho lòng người hoảng hốt.

      "Nương nương." Cung tỳ tiến tới giọng , " chuẩn bị xong rồi, giờ nên Hi Ninh cung thỉnh an thái hậu."

      Chậm rãi thu hồi suy nghĩ trong đầu để cung tỳ đỡ đứng dậy, ta vô tình nhìn nàng thấy hai má tròn bầu bĩnh, đôi mắt sáng long lanh bèn hỏi: "Ngươi tên là gì?"

      "Nô tỳ tên Vãn Lương." Cung tỳ cúi đầu cung kính .

      Ta gật gật đầu nhưng lại dừng chân khiến nàng hơi kinh ngạc, ta cười : "Trước tiên chưa Hi Ninh cung vội, ngươi gọi toàn bộ người trong Cảnh Thái cung vào đây."
      Vãn Lương hơi run sợ vội đáp "Vâng", lại khẽ : "Nương nương, người nên tự xưng là 'Bản cung' ạ."

      Vậy sao?

      "Bản cung..." Ta thầm, khó quá nhỉ nhưng Vãn Lương đúng, ta nên tự xưng là bản cung.

      Các cung nhân đều tới cung kính đứng ở dưới.

      Vãn Lương đỡ ta ngồi xuống, pha trà cho ta xong mới cúi đầu đứng sang bên cạnh. Ta nhìn những người trước mặt cười : "Mọi người cần e ngại, bản cung gọi các ngươi vào đây chỉ muốn tìm hiểu chút. Bản cung còn phải qua Hi Ninh cung nên hãy ngắn gọn thôi, mỗi người tự tên mình ."

      Nghe vậy, cung tỳ đứng hàng đầu vội khom người: "Bẩm nương nương, nô tỳ là Triêu Thần."

      Ta thấy y phục trang sức của cung tỳ Triêu Thần này cũng bình thường giống như Vãn Lương nghĩ chắc nàng và Vãn Lương đều là cung tỳ thiếp thân của ta.

      "Nô tài là Cát Tường."

      "Nô tài là Như Ý."

      Hai thái giám tranh lời.

      Ta nao nao nhìn gã, tay gẩy nắp ly trà : " khéo quá, ngươi cũng gọi là Như Ý sao, bản cung biết Ngọc Thanh cung cũng có cung tỳ Như Ý!"

      Thái giám kia biến sắc, "Bịch" tiếng quỳ xuống, cúi đầu : "Bẩm, nô tài là người của nương nương."

      Ta khẽ động đầu ngón tay trong lòng cảm thán, thái giám thông minh. Ta chỉ nửa ý y hiểu tất cả, thản nhiên cười : "Thôi, bản cung cũng muốn bị lầm lẫn. Vậy các ngươi đổi tên thành 'Tường Hòa' 'Tường Thụy' ."

      "Tạ ơn nương nương ban tên!"

      Hai thái giám cùng .

      Các cung nhân lại tiếp tục tên của mình, lúc đến lượt cung tỳ, thấy nàng do dự quanh co: "Nương nương, nô tỳ... nô tỳ tên là Hương Lan." Nàng vừa tay vừa xoắn vạt áo với nét mặt khẩn trương.

      Vãn Lương kêu "A" tiếng. Ta liếc nhìn nàng khiến cung tỳ kia kinh sợ lập tức quỳ xuống dập đầu : "Xin nương nương thứ tội! Vì tên của nô tỳ cũng trùng với tên người khác nên ... nên..."

      ra là thế.

      Có điều dường như nàng quá tự chủ trương rồi.

      "Làm càn." Ta nghiêm người quát khẽ "Bản cung muốn sửa lại tên của ngươi sao? Tự cho mình là đúng!"

      Nghe vậy cung tỳ kia càng run rẩy, liên tiếp dập đầu đầu thút thít khóc: "Nương nương, nô tỳ biết sai rồi! Sau này nô tỳ dám nữa! Nương nương, nô tỳ thực biết sai rồi..."

      "Câm miệng." Nàng khiến ta hơi bực mình bèn đứng lên lạnh lùng hỏi "Bản cung muốn xử phạt ngươi sao?"

      Nàng càng run hơn lắc lắc đầu.

      Ta cười lạnh : "Bản cung cần người vô dụng cũng cần kẻ quá mức thông minh, các ngươi phải nhớ kỹ lời bản cung ."

      Mọi người vội vàng vâng dạ.

      Ta được vài bước dừng lại : "Bản cung cùng Vãn Lương và Triêu Thần Hi Ninh cung, những người khác giải tán cần làm gì làm ."

      "Vâng, nương nương."

      Phân phó công việc cho các cung nhân xong ta cùng hai cung tỳ ra. Các nàng lẳng lặng theo phía sau, câu cũng . Ta bỗng nhiên cười tiếng quay đầu lại hỏi: "Các ngươi có biết bản cung cũng xuất thân từ cung tỳ ?"

      sao các nàng lại biết chứ, chuyện này sớm đồn đại sôi sục khắp hậu cung.

      Ta chỉ đơn giản muốn xem phản ứng của các nàng.

      nhìn ta, cả hai đều cúi đầu cùng đáp: "Nô tỳ biết ạ."

      Bốn chữ rất thẳng thắn chút nào muốn giấu giếm. Tuy nhiên ta vẫn thể quan tâm. Trong cung này ta chỉ có mình, thế lực đơn bạc nên nhất định phải phòng bị tất cả ngay cả những người bên cạnh ta, cho dù là Hạ Hầu Tử Khâm cũng ngoại lệ.

      Nhìn các nàng, ta nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Người có thân phận cung tỳ giỏi nhất là nghi kỵ." Lời vừa thốt ra ta bỗng nhiên cả kinh lập tức yếu ớt cười.

      Ta đứng vị trí này đúng là thể làm khác được. Lúc này ta dường như hiểu thủ đoạn mà Thư quý nhân đối phó với Như Mộng bởi vì chính ta cũng bắt đầu phòng bị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :