1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 49 : Muốn ta chết cóng



      Cung tỳ vâng lời tới chỗ ta, hắng giọng : "Đầu gối hạ xuống chút nữa"

      Ta mím môi, quỳ gối lâu như vậy rồi còn muốn ta khuỵu xuống nữa?

      "Sao, nghe thấy à?" Cung tỳ nhíu mày, lạnh lùng nhìn ta.

      Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trong lòng thầm mắng nhưng cũng phải nghe lời lại khuỵu gối, chân mỏi đến nỗi ta sắp chịu được nữa rồi.

      Nàng vẫn chưa hài lòng: "Thêm chút nữa!"

      Được, ta lại khuỵu.

      "Vẫn chưa được."

      "Hạ nữa!"

      Hạ xuống nữa gần như quỳ đất, ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta với ánh mắt khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ muốn ta hạ gối xuống nữa

      Thiên Phi cười dường như rất vui với việc hành hạ ta, vẻ mặt mỗi lúc càng trở nên rạng rỡ hơn.

      Còn ta cuối cùng chịu được "Bịch" tiếng, trực tiếp quỳ xuống.

      "Ôi." Cung tỳ khẽ kêu tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Phi, "Tiểu chủ, xem ra ả cũng thành tâm đấy chứ, hành đại lễ cơ đấy"

      Thiên Phi cười: " ra ngươi cũng hèn hạ quá nhỉ, cho ngươi hành tiểu lễ thích lại muốn hành đại lễ? Tốt, sau này ở Huyễn Nhiên các, ngươi cứ dùng lễ này với ta là được."

      Ta căm giận chịu đựng nghe nàng tiếp: "Ngươi ta phải làm sao đây, chỉ lát thấy ngươi lòng ta thoải mái. Tang Tử, xem ra mệnh của ngươi chính là để hầu hạ ta từ !"

      Ta để ý tới nàng nhưng nàng cũng buông tha: "Ngươi đúng, nữ nhân hậu cung quý ở hiền lương thục đức. Sau này ta rất hiền lành, lấy trâm đâm ngươi nữa."

      Đúng vậy, nàng hề lấy trâm nhưng so với lúc lấy trâm còn làm cho người ta sợ hãi hơn. Tim ta bỗng nhiên đập mạnh, thủ đoạn Thư quý nhân kia cũng lợi hại, chỉ qua mấy canh giờ thôi mà có thể dạy nàng đến cỡ này.

      Quỳ lâu, chỗ đầu gối sưng lại bắt đầu đau đớn. Ta hơi nhíu mày, chỉ sợ chỗ thuốc vừa rồi dùng uổng phí nhưng ngờ Thiên Phi ngáp cái, hướng ta phất tay : "Được, về , ngày mai nhớ đến hầu hạ ta sớm chút."

      Ta còn chưa dám tin nhưng nghe nàng vậy quyết định nhanh chóng, lập tức : "Tạ ơn tiểu chủ." rồi dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy ra cửa.

      Thiên Phi ở sau lưng bỗng nhiên cười rộ lên, giọng đắc ý: "Đừng nghĩ Phương Hàm đáng tin cậy, chính nàng cũng chỉ là tượng đất qua sông! Ha ha..."

      Ta sợ run lên chần chờ vội vã nhanh

      đường, ta dám trì hoãn chỉ lo Thiên Phi hứng trí lên lại gọi ta trở lại nên thẳng hơi tới cửa viện mới dừng lại cười lạnh.

      Đương nhiên ta dựa vào Phương Hàm. Nàng từng ở trong cung, ai bảo hộ được ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Thiên Phi cho rằng nàng chung chiến tuyến với Thư quý nhân là tốt sao? Nực cười, đều là nữ nhân của hoàng đế, ai có thể chân thành với ai chứ?

      Ta cúi đầu thấy bóng mình in mặt đất ràng mới phát hôm nay trăng rất tròn. Có điều khí lạnh như băng cùng với gió thổi ù ù như muốn rụng cả mũi. Ta hà hơi đến phòng nghỉ đẩy cửa thấy cửa bị khóa lại. Ta tưởng cung tỳ cùng phòng biết còn có người ở bên ngoài nên khóa cửa nên kiên trì gõ mấy cái nhưng bên trong cũng có bất cứ động tĩnh gì.

      Ta lại đập, gọi lớn nhưng vẫn ai mở cửa. Thế nhưng ta lại nghe ràng có tiếng lào xào bên trong. Ta thở dài biết ngay Thiên Phi làm gì có lòng tốt như vậy, mới hành hạ ta nửa canh giờ cho ta trở về. ra nàng sớm tính toán, sai cung tỳ khóa cửa nhốt ta bên ngoài.

      Bên ngoài lạnh vô cùng, Thiên Phi quả là đê tiện.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 50 : ta đốt cung



      Nhưng ta cũng thể đứng ở ngoài đến sáng, ở đây chịu đông lạnh chi bằng loanh quanh chút, nửa đêm ngắm ngự hoa viên, dù giữa thời tiết này phù hợp nhưng cũng coi như an ủi chính mình

      Ta cũng muốn ngày mai có ai thức dậy thấy bộ dáng thảm hại của ta, vừa vừa hà hơi, xoa tay đủ cả nhưng cũng thấy ấm lên chút nào. Cũng may ta còn đủ chân tay nên cũng đến mức để mình chết cóng.

      Nhìn xa xa thấy hành lang dài phía trước có dãy đèn sáng rực bỗng nhiên ta nảy ra chủ ý.

      Lúc này cũng để ý nhiều đến chỗ đầu gối bị đau nữa, đau chút cũng còn tốt hơn so với chết rét, ta chạy tới, bao nhiêu ánh đèn bị thu hết vào trong mắt.

      Nhưng khi tới nơi mới phát đèn được treo rất cao, ta tìm rất lâu cũng thấy bất cứ vật gì có thể lấy chúng xuống. Nhìn cây cột thẳng đứng, ta hơi mím môi, nếu thể lấy xuống vậy ta leo lên lấy. Dẫu sao từ ta quen leo cột nhà nên chắc cũng có gì khó, hơi miễn cưỡng nhưng cũng có thể làm được.

      Cuối cùng cũng quyết định leo lên nhưng tay quá ngắn với được đến chỗ đèn lồng, ta hơi tức tối chân đạp vào cột vươn tay tới muốn chụp cây đèn. Chỉ nghe "Xoạt" tiếng, đèn lồng bị ta túm rách, ngọn nến trong đèn rơi xuống. Mắt ta sáng lên vội đưa tay đón, ngờ cơ thể mất thăng bằng, rơi thẳng xuống.

      "Ái" Đau quá, may là ta bắt được ngọn nến, ánh nến lay động nhưng tắt.

      Ta cảm thấy may mắn, thể đợi được nữa hơ tay ánh lửa cho ấm áp, đột nhiên nghe người : "Ngươi ở đây làm gì?", giọng lạnh lẽo nhưng lộ uy nghiêm thể coi thường.

      Ta kinh hãi nhìn theo phía tiếng thấy nam nhân chắp tay đứng trước mặt ta. Ánh đèn tay lay động tỏa ánh sáng trầm mặc quanh , ta chỉ nhìn thấy màu vàng sáng tỏa người

      Trong đầu của ta lập tức lên bốn chữ: Hạ Hầu Tử Khâm.

      biết đặt cây nến trong tay vào đâu, ta luống cuống ngồi dậy, nghiêm cẩn quỳ xuống, lớn tiếng hô: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"

      về phía trước mấy bước hỏi lại: "Ngươi ở đây làm gì?"

      Làm gì? Ta thể với là ta lạnh nên muốn lấy cây nến ở đây để sưởi ấm, trong lòng loạn lên hiểu ma xui quỷ khiến gì lại trả lời: "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ muốn biết cây nến này có tắt hay , nhìn xong trả về chỗ cũ...". Có điều xong chỉ muốn tát chính mình, kiếm cái cớ gì mà thô thiển vậy.

      im lặng khiến ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, những ngón tay co quắp nắm ngọn nến, muốn giấu được, muốn tắt xong.

      lát sau mới nghe tiếng người lao xao tới, tiếp đó là giọng hoảng sợ của thái giám: "Hoàng thượng, hoàng thượng, Sao người ở chỗ này! Ban đêm rất lạnh, người...". Y nhìn thấy ta sửng sốt ngậm miệng lại.

      Ta cũng cảm thấy kỳ quái, phải mỗi đêm Hạ Hầu Tử Khâm đều lật bài tử của phi tần sao, trễ vậy rồi đến đây làm gì?

      Nhưng chỉ giây sau, ta ngay cả thời gian nghĩ lung tung cũng có khi nghe : "Người tới, mang cung tỳ muốn đốt cung này ."

      Chương thứ 51: Trả về nguyên vẹn




      Ta còn ngây dại chưa kịp hiểu gì cho đến khi có người tiến lại muốn bắt mới hoàn hồn giật mình kêu "Hoàng thượng, nô tỳ bị oan! Hoàng thượng, nô tỳ bị oan!"

      Thái giám tới dùng phất trần đánh vào đầu ta: "Còn dám kêu! Tội quấy rầy thánh giá, trực tiếp chém đầu ngươi!"

      Ta mím môi nhìn, là thái giám tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo tự đắc.

      Biết tức giận nhưng ta vẫn phải kêu oan, nếu ai biết được bọn họ đưa ta đến đâu, phòng tra tấn hay nhà giặt giũ?

      Ta liều : "Hoàng thượng, nô tỳ thực oan uổng! Nô tỳ muốn phóng hỏa!"

      nhìn ta với vẻ miễn cưỡng tin nhưng cũng phất tay. Người giữ ta thả ta ra, ta thở phào cái quay người quỳ trước mặt , đầu cúi sát xuống đất.

      tới trước mặt ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cúi người hỏi: "Ngươi là cung tỳ của cung nào?"

      Ta kinh hãi, đột nhiên hỏi vậy là có ý gì?

      Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm mới vào cung, lúc ta thấy Như Mộng tình cờ gặp , cũng hỏi nàng như thế. Bàn tay cầm nến siết lại, sáp nến rơi xuống bỏng rát, ta hơi nhíu mày nhưng dám kêu

      "." Giọng lạnh lùng khiến ta run lên.

      Ta cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu cho ràng mới : "Nô tỳ là cung tỳ ở Huyễn Nhiên các." Ta còn rất muốn hỏi có phải là cho rằng ta cũng giống Như Mộng, biết được qua nơi đây nên cố tình ở chỗ này chờ?

      Hài, ra hoàng đế thiên triều cũng tự mình đa tình đến thế.

      hừ lạnh tiếng vẻ tin.

      Ta nghĩ, có lẽ cũng chẳng nhớ nổi bây giờ ai ở Huyễn Nhiên các, nếu để cho rằng ta có mặt ở đây vì muốn quyến rũ bằng ta nên chiếm thượng phong.

      Ta hắng giọng : "Hoàng thượng, tiểu chủ nhà ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức..." Thiên Phi à, ngươi nên cám ơn ta vì ta tiến cử ngươi cho Hạ Hầu Tử Khâm.

      hơi bàng hoàng khẽ kêu tiếng rồi cúi đầu cười rộ lên : " thú vị."

      Ta vẫn cúi đầu biết câu " thú vị." này là có ý gì. Giọt nến tay rơi xuống càng nhiều như muốn bọc cả bàn tay ta lại, ta muốn thả nó xuống nhưng dám.

      đứng thẳng người cười : " hiếm thấy cung tỳ ca ngợi chủ tử như thế, vậy hôm nay trẫm qua Huyễn Nhiên các nhìn xem, nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn lại hiền lương thục đức theo lời ngươi là thế nào!"

      "Tạ ơn hoàng thượng." Ta dập đầu, lòng quá phấn khích vì bảo vệ được chính mình, ngờ tay vung lên khiến ngọn nến tắt ngúm, có điều lúc này ta nghĩ cũng cần lo chuyện đó.

      Ta chỉ biết, bất ngờ giá lâm Huyễn Nhiên các, Thiên Phi nhất định rất vui mừng.

      Thấy quay người định rời , thái giám bên cạnh vội vã theo nhưng lại đột ngột dừng lại, giọng : "Ồ, ngươi vừa muốn xem ngọn nến này có bị tắt hay phải nhỉ? Chắc trẫm nhớ lầm đâu, ngươi cũng nhìn xong trả về chỗ cũ. Được, trẫm cho ngươi thời gian đêm nay, sáng mai trẫm muốn thấy ngọn nến được trả về nguyên vẹn. Nếu , trẫm lấy đầu ngươi!"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 52 : Đầu của ta



      Ta còn ngạc nhiên đứng há hốc miệng nhìn xa cùng thái giám.

      Ngước mắt nhìn lên dãy đèn lồng treo cao ta ngán ngẩm lắc đầu, ta làm sao mà trả về đây?

      Nếu trả về lấy đầu ta, khiến người ta đau tim mà nhưng ai bảo là hoàng đế, là chủ nhân cả thiên hạ này, huống hồ ta còn ở trong hoàng cung của .

      Ta nghĩ đến xuất thần mới lại nghĩ ra thêm việc.

      Ngọn nến tắt!

      Người mang hộp diêm, bây giờ ta cũng có sức leo lên cái cột khác để lấy lửa, chừng ta lại gây thêm tai họa, ngẫm nghĩ hồi nhớ đèn lồng là do Phủ nội vụ mua và treo lên, vậy nhất định họ có thang.

      Ngẩng đầu nhìn thấy trời rất khuya nhưng vì mạng của mình, trễ cỡ nào cũng phải gõ cửa mượn được cây thang.

      Ta cất ngọn nến tắt vào trong áo, so vai cái về phía Phủ nội vụ. Sáp nến tay sớm khô từ lâu, ta mím môi bóc từng mảng ra, may là thấy đau.

      Từ xa ta thấy cửa lớn của Phủ nội vụ mở rộng, bên trong ánh đèn sáng rực rỡ tỏa ra. Ta mừng quá cười, tốt vì mọi người còn chưa ngủ, ta đỡ phải kêu cửa gọi người ra mở.
      Nghĩ như vậy ta quan tâm đến chỗ đầu gối bị đau nữa vội vã chạy tới, chỉ sợ muộn giây thôi cánh cửa kia khép lại.

      Vừa mới tiến vào lập tức có thái giám ngăn cản ta: "Ai đó, chuyện gì vậy?"

      Ta vội cười nịnh: "Công công, ta muốn mượn cây thang, dùng rất nhanh thôi."

      Ánh mắt thái giám lên tia khác lạ, phẩy tay cái : " có thang, ngươi nhanh !"

      Ta nhìn cây thang dựa vào tường sau lưng y nghĩ thầm y giỏi, dối mà đỏ mặt, ràng cây thang nằm ngay sau lưng y mà y có thể mặt biến sắc dối là có.

      thể nổi giận, ta nhẫn nhịn: "Công công, ta cần dùng gấp, xong lập tức trả ngay!"

      Thái giám vẻ nôn nóng đẩy ta ra, : "Ngươi cần gì hết, hôm nay cây thang này ai cũng lấy được trừ phi hoàng thượng tự mình đến lấy! Vừa rồi Lý công công đến truyền lời rằng nếu có người đến mượn cây thang, nhất định cho mượn, nếu hoàng thượng xử cả Phủ nội vụ!"

      Nụ cười mặt ta trở nên cứng đờ, Hạ Hầu Tử Khâm ngươi giỏi lắm, chuyện ta nghĩ đến cũng nghĩ đến!

      Có phải muốn lấy đầu ta ?

      Nhưng đường đường là hoàng đế, muốn lấy mạng cung tỳ nho như ta quá dễ dàng sao lại chơi trò mèo vờn chuột này. Ta nên vui mừng vì còn cho ta sống hết đêm nay hay là đau buồn vì chỉ muốn đùa giỡn ta?

      Thái giám đẩy ta ra khỏi cổng rồi vội vã đóng cửa lại, ta đột nhiên nhớ ra điều gì vội xông tới: "Công công chờ chút!"

      " , rằng cho ngươi mượn mà!" Y trừng mắt nhìn ta với vẻ mặt nếu ta cố tình lấy liều mạng ngăn cản, cây thang đó nếu bị ta lấy mất cũng coi như lấy luôn tính mạng y.

      Ta vội hỏi: ", ta định ... mượn hộp diêm dùng lúc." Thấy thái giám hơi chần chờ ta lập tức "Lý công công cũng hề cho mượn hộp diêm"

      Y nghĩ nghĩ gật đầu "Chờ chút", rồi quay đầu vào bên trong.

      lát sau y cầm hộp diêm ra đưa cho ta rồi vội vàng đóng cửa lại, chắc y sợ rằng ta chết sống muốn lấy cây thang kia. Ta thở dài, có thang nhưng dù sao cũng phải thắp sáng nến trước .

      lòng vòng hồi nhưng cũng nghĩ ra biện pháp đành lo lắng trở về chỗ cũ.

      lần nữa ngọn nến được thắp sáng, ánh lửa chậm rãi bập bùng, hắt ánh sáng khuôn mặt nhợt nhạt của ta, cảm giác ấm áp ùa về. Ta đặt ngọn nến mặt đất, hai tay hơ lửa cho ấm.

      Sáp nến chảy xuống dọc theo thân nến, rơi xuống đất ngưng tụ lại.

      Đột nhiên ta chấn động, được rồi, ta nghĩ ra biện pháp!

      Chương thứ 53 : Tha ta mạng



      "Này, còn chưa chịu dậy!"

      biết ai đá ta phát làm ta giật mình tỉnh giấc, mới phát mình ngủ, dụi dụi mắt chỉ thấy thân áo màu vàng sáng đứng trước mặt kinh hãi vội quỳ xuống : "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!"

      Thái giám lại lấy phất trần đập vào đầu của ta, cười : "Hoàng thượng thực là đoán việc như thần, xem ra có thang nàng đúng là làm được!"

      Hạ Hầu Tử Khâm hừ tiếng, ta mím môi, mặc dù phẫn hận nhưng thể biểu ra ngoài, cúi đầu nhìn sáp nến chảy đầy mặt đất bình tĩnh : "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ trả ngọn nến còn nguyên vẹn về"

      "To gan!" Lý công công cao giọng "Ngươi ràng là làm được mà vẫn to mồm được! Ngươi có biết phạm tội khi quân phạm thượng là mất đầu ?"

      Ta nhẫn nhịn: "Nô tỳ biết nhưng mong hoàng thượng nghe nô tỳ hết lời ."

      Lý công công đáng ghét lại buộc cho ta tội khi quân phạm thượng, nếu theo lời y ta làm được chết chắc rồi, có điều ta đâu chịu vậy!

      "Ngươi..." Y chỉ tay run run, ta thầm nghĩ sao ngươi lại tức giận chứ?

      "Tiểu Lý Tử!" Tiếng Hạ Hầu Tử Khâm trầm tĩnh, nhìn ta "Được trẫm muốn biết ngươi làm thế nào trả về."

      Ta vẫn cúi đầu : "Trả về thế nào quan trọng, quan trọng là nô tỳ trả về rồi." Ta cố gắng giải thích với rằng cần nhìn kết quả, chỉ nhìn kết quả mà thôi.

      Vẫn cúi đầu, ta chỉ nhìn thấy đôi giày của , bỗng lui lại mấy bước như muốn nhìn đèn lồng đầu sau đó nghe : "Đáng tiếc, trẫm thấy."

      Ta muốn cười, ta trả về làm sao ngươi thấy được.

      Ta vẫn nhẫn nhịn hết sức, tay chỉ vào đống sáp nến bên cạnh : "Nô tỳ treo ngọn nến ở chỗ này" rồi chờ tiếp tục , "Như hoàng thượng nhìn thấy, đèn lồng bên ngoài bị rách nên sáp nến rơi xuống đất. Ngọn nến cháy cả đêm, vì vậy bây giờ hoàng thượng thấy cũng là bình thường."

      Lời của ta vừa xong, Lý công công tức giận đến nhảy dựng lên: " bậy! Quả thực hươu vượn! Hoàng thượng, ngài nhìn nàng... Ôi ——"

      Lý công công mới nửa câu, đột nhiên che chân kêu lên, khuôn mặt nhăn nhó nhưng câu cũng dám tiếp.

      Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đá y phát rồi tới, dừng lại trước mặt ta.

      Ta khẩn trương dám động nhưng nghe trong tiếng thở nặng nề của có cảm giác ìím nén thể diễn tả nổi. Mặc dù cúi đầu nhưng ta dường như vẫn thấy ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ta, bỗng nhiên ta có chút hối hận, có lẽ ta nên có những hành vi gian trá này trước mặt .

      Đột nhiên bàn tay to của đưa tới nắm lấy cánh tay của ta, mạnh mẽ kéo lại, ta kinh hoàng kêu lên ngã vào ngực . bỗng cười to, vẻ coi thường: " nữ nhân thông minh! Xem ra trẫm còn nương tay, nếu sớm biết vậy truyền chỉ ngay cả hộp diêm cũng cho mượn!"

      Ta kinh hãi, theo bản năng nhìn hộp quẹt trong người nhưng nó cũng hề lộ ra, trong lòng run lên, ra Hạ Hầu Tử Khâm tính toán hết rồi! Nghĩ đến đó chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, nếu thực muốn ta chết chỉ cần câu mà thôi.

      Nhưng lại để cho ta con đường sống.

      Ta thậm chí còn biết vì sao phải làm như vậy.

      siết chặt tay của ta, hơi thở ấm áp vờn bên tai: "Nữ nhân thông minh, trẫm rốt cuộc nên đề phòng hay là ngươi?"

      Tay ta run lên bần bật, lại còn —— ...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 54 : Kêu người hầu hạ ta



      Ta giật mình, phất tay cái : "Lui hết cho trẫm, hôm nay cần phạt ai đâu"

      "Vâng!"

      Tiếng bước chân vọng lại càng lúc càng dần.

      Ta lén nhìn lại mới thấy mấy thị vệ đứng lấp ló phía xa trong lòng run lên, xem ra nghĩ tới tiểu xảo của ta, cho rằng hôm nay ta nhất định chết trong tay .

      "Ngẩng đầu lên." ra lệnh.

      Ta hơi ngần ngừ nhưng cũng nghe lời ngẩng đầu lên.

      Đây là lần đầu tiên ta nhìn ở khoảng cách gần như vậy.

      Đôi mắt u nhưng đôi khi lại lóe lên tia sáng cao ngạo, khuôn mặt ta phản chiếu trong mắt vẻ ngơ ngác và lo sợ. nhìn ta tựa như cười mà phải cười, đột ngột : "Trẫm vẫn nghĩ nữ nhân thông mình kém xinh đẹp, xem ra đúng là như vậy."

      khen ta thông minh sao?

      còn ...

      giây đó, ta biết lấy đâu ra dũng khí hỏi : "Hoàng thượng nô tỳ xinh đẹp sao?"

      "Phải là xấu." khách khí chút nào sửa lời ta.

      "Nô tỳ xấu!" Ta mím môi phản bác, cho dù mặt xức thuốc nước nên ai nhìn ra dung mạo chân chính nhưng chắc chắn đến mức bị coi là xấu.

      cũng cùng ta dây dưa, lẩm bẩm : "Trách được ngươi khen ngợi Phi tiểu viện nhiều như vậy, xem ra ngươi cũng tự biết chính mình"

      Nhất thời ta ngẩn người hiểu , cố công giải thích: "Trẫm đến cung tiểu chủ của ngươi, nhìn biểu lộ của ngươi thấy cao hứng vì nàng nhỉ" thả lỏng bàn tay nắm chặt tay ta, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

      Trái tim của ta trĩu xuống, tâm tư của thực quá khó đoán.

      Nhưng cũng đúng, vì sao ta phải cao hứng cho Thiên Phi, nghĩ tới nàng ta kìm được thở dài tiếng khẽ đáp "Vâng!"

      hồ nghi nhìn ta khiến ta đột nhiên nhớ tới đêm qua Thiên Phi muốn ta sáng nay hầu hạ nàng, nếu nàng lại có lý do gây khó dễ cho ta bèn lập tức cúi đầu : "Mong hoàng thượng thứ tội, nô tỳ có việc gấp muốn xin cáo lui trước", đầu gối hơi khuỵu xuống chờ đồng ý.

      lại : " được ."

      Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , nghĩ tới mặt trầm xuống ho khẽ tiếng, lập tức gáy đau nhói rồi nghe Lý công công mắng: "To gan, ai cho ngươi nhìn hoàng thượng!"

      Tay ta theo bản năng che lên chỗ bị đánh, chân đứng vững té nhoài xuống đất kêu "Bịch ——" tiếng, đầu gối bị thương va mạnh xuống nền đá cứng rắn.

      "Ái" ta nhịn được kêu lên, quả thực rất đau giống như xương cốt bị vỡ nát, đúng là họa vô đơn chí mà.

      Chẳng ai thông cảm cho ta, Hạ Hầu Tử Khâm còn dùng chân đá ta, vẻ vui : "Thế nào, ngươi quỳ lạy trẫm mà đau khổ vậy sao?"

      "Hoàng thượng, nô tài cho rằng, phải nghiêm trị tội đại bất kính, tốt nhất là lôi ra chém!" Lý công công nhân cơ hội này kêu lên trước mặt .

      Hai người bọn họ, kẻ tung người hứng mà sao thấy mệt nhỉ?

      Ta nhịn đau, trong lòng mạnh mẽ thề nếu có ngày tên thái giám này rơi vào tay, ta nhất định tát cho y sưng miệng lên mới hả giận!

      Còn tên hoàng đế kiêu ngạo này nữa...

      "Ngươi nghĩ trả thù trẫm thế nào sao?" đột nhiên ngồi xổm xuống nắm cằm ta kéo lên, ta khiếp hãi đành buộc mình phải bình tĩnh lại, được nhìn thẳng mặt ta nhìn xuống đất khẽ lắc đầu: "Nô tỳ dám"

      "Vậy bị sao đây?" tha hỏi.

      Ta ngẫm nghĩ, nửa thực nửa giả : "Nô tỳ ngã đau."

      " cung tỳ gầy yếu nhỉ." cảm thán, "Hay là trẫm kêu người đến hầu hạ ngươi nhé."

      Ta kinh hoàng, chẳng lẽ muốn...

      Chương thứ 55 : Ôm ta về Huyễn Nhiên các




      Ta dám nhìn , đột nhiên cúi người bế ta lên. Ta ngây dại, Lý công công cũng ngạc nhiên kém, chỉ vào ta lắp bắp: "Hoàng thượng, nàng, nàng, nàng..."

      để ý tới, chỉ giọng : "Huyễn Nhiên các đúng ?"

      "Hoàng thượng!" Ta khẩn trương nắm chặt vạt áo trước ngực , chỗ rồng thêu trước ngực cọ vào tay ta hơi đau. định làm gì, tự đưa ta về Huyễn Nhiên các?

      Được lắm, nếu Thiên Phi nhìn thấy để ta sống sót sao?

      "Hoàng thượng, nô tỳ có thể tự ." Ta vội vã .

      "Ngươi thích trẫm ôm sao?"

      " phải." Ta thoải mái chứ, được người ôm ai chả thích nhưng trong lòng biết là được.

      "Vậy được rồi, trẫm cũng muốn Huyễn Nhiên các."

      Ta tin lời của . Ta chợt nhớ tới lời đêm đó với Như Mộng rằng nếu đem Như Mộng giao cho chủ tử của nàng, nàng thảm như thế nào. Ta sợ đến run lên, chuyện Như Mộng ai biết nên bây giờ muốn từ ta để kiểm tra thực hư sao?

      "Hoàng thượng, người phải thượng triều sao?" Ta cười lấy lòng. giết ta nhưng ôm ta như vậy Huyễn Nhiên các có khác gì muốn giết ta?

      hừ khẽ: "Thượng triều để sau."

      Ta ngơ ngẩn, để sau ư? Ngẩng đầu nhìn sắc trời thấy vẫn u tối biết là canh mấy rồi, ta lén nhìn về phía . hơi nghếch mặt lên, khóe miệng mỉm cười dường như rất vui. Ta than khẽ tiếng giãy dụa nữa, ta biết hôm nay nhất định muốn làm khó ta.

      Đột nhiên ta hoảng sợ nhớ tới lời Tô Mộ Hàn, bao nhiêu người muốn tiến cung mà ta lại liều mạng xông vào. Khi đó ta chẳng nghĩ được nhiều, bây giờ mới biết ta cũng non nớt quá. Ta chỉ định tranh đấu cùng các nàng, muốn cha nhìn thấy mình kém cỏi mà lại quên mất rằng ta phải đối mặt với hoàng đế thiên triều.

      ta sao?

      Tim lỡ nhịp, ta cười buồn, chuyện này có thể sao.

      Đối diện với các nàng ta sợ thế nhưng đối mặt với , ta khiếp hãi.

      Chắc chắn biết, nếu cứ đưa ta trở về Huyễn Nhiên các như vậy kết quả của ta thảm thế nào. Vậy mà chẳng hề có lòng tốt dừng lại. Phải rồi, ta đâu là gì của chỉ là cung tỳ nho thấp hèn. Có lẽ cam lòng thấy đêm qua ta tránh được kiếp, bây giờ hối hận vì nương tay. Nhưng là hoàng đế, tính toán như vậy với cung tỳ cũng làm mất thân phận quá .

      Vì thế chính là cố ý muốn xem mạng của ta cứng tới đâu

      Ta cũng muốn quanh co với , nếu cương quyết tha ta ta cũng thể thoát được kiếp nạn này, nghĩ thông rồi bèn cười duyên hỏi : "Hoàng thượng, chơi vui ?"

      "Chơi vui." vừa xong ngay lập tức cúi đầu nhìn ta cười "Ngươi sợ chết ?"

      "Sợ chứ ạ." Ai lại sợ chết, ta là người thành , ít nhất lúc này trước mắt ta muốn dối có điều ta cũng trông mong vì câu này mà thả ta.

      cúi xuống, lát mới từ từ : " tốt, người sợ chết tìm mọi cách để được sống"

      Ta giật mình nhìn , mặt của đột nhiên lên ánh cười, đôi mắt sáng rực nhìn ta sắc bén khiến ta nhịn được rùng mình cái!

      Cả hai im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nghe có người kêu lớn: "Hoàng thượng giá lâm —— "

      Ta hoàn hồn mới biết đến Huyễn Nhiên các.

      Nhìn lần nữa, khuôn mặt tuấn lại lên vẻ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào ta nửa như nghiền ngẫm, nửa như mừng vui. Ta khẽ cắn môi hạ quyết tâm vòng tay ôm lấy cổ của . Bây giờ ôm hay còn ý nghĩa gì, Thiên Phi thấy ôm ta còn quan tâm tay ta để đâu sao. Ít nhất lúc này ta muốn chọc giận nhuệ khí của Thiên Phi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 56 : Gọi ta là tiện tỳ



      Lý công công thấy ta hành động như vậy nhìn ta bằng ánh mắt như muốn phóng hỏa giết người nhưng y thể dùng phất trần đánh ta vì ta còn ở trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm.

      Vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm có chút thay đổi nào, dường như sớm biết ta làm như vậy.

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Thiên Phi dẫn theo người ra hành lễ.

      ôm ta trực tiếp vào cửa : "Bình thân cả . Phi nhi, ngươi xem trẫm đưa ai đến đây?"

      Đôi mắt ta muốn trợn trừng lên, đúng là sợ đầu ta cứng quá đây mà.

      Thiên Phi đứng lên, ánh mắt vừa nhìn vào ta lập tức mặt biến sắc, xông lại, chỉ vào ta : "Hoàng thượng, tiện tỳ này tại sao cùng ngài..." Vừa đến đây, nàng im bặt được gì nữa, chữ "Tiện tỳ" lại có quan hệ cùng hoàng đế, tốt nhất là nên thêm gì.

      Nghe nàng kêu như vậy, dường như rất hài lòng buông ta xuống gật gật đầu : "Đúng vậy, thực là tiện tỳ, làm cho cánh tay trẫm mỏi muốn chết. Tiện tỳ, còn mau xoa bóp cho trẫm?"

      Ta còn ngây dại, quát khẽ: " mau qua đây."

      Chiếc khăn trong tay Thiên Phi bị vò muốn rách ra, nàng thấy ta định tiến đến vội bước nhanh tới tức tối đẩy mạnh ta ra : "Hoàng thượng, để thần thiếp."

      Ta bị nàng đẩy cái kịp đề phòng, đầu gối đụng mạnh vào chân bàn, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt tràn ra nhìn mọi thứ đều nhòe .

      đau đến răng va lập cập lại nghe : "Ồ, chuyện này sao có thể để nàng làm? Tiện tỳ, mau tới đây" lại gọi, nhắc nhắc lại chữ "Tiện tỳ" như muốn nhấn mạnh thêm

      Ta vẫn cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm là người đặc biệt nghiêm túc nhưng nghĩ tới lúc này thấy như vậy mà tin vào mắt mình. Đôi khi nhìn qua lời , việc làm ngây ngô khiến ta muốn cười, nhưng đôi khi ý tứ chứa đằng sau đó lại làm ta thắc thỏm lo âu yên.

      Cố nén đau đớn, ta từng bước từng bước tiến tới, cung kính mở miệng: "Tiểu chủ, hoàng thượng gọi nô tỳ, mong người nhường bước."

      "Ngươi!" Lông mày nàng nhíu lại tức giận như muốn thiêu chết ta, bàn tay hơi co giật nắm chặt lại. Ta đắc ý nhìn nàng cười cười, ở trước mặt hoàng đế, nàng làm sao dám lỗ mãng, cuối cùng cam tâm cũng phải lui lại.

      Ta nhìn nàng cười : "Đa tạ tiểu chủ thông cảm" rồi tới trước mặt , thấy ngồi vẻ khoái trá. thấy ta ngần ngừ nhíu mày lại, ta cúi đầu miễn cưỡng đưa tay tới, giúp xoa bóp.

      Vừa xoa tay cho ta vừa nghĩ Thiên Phi nhất định cực kỳ hối hận tối qua tìm cớ giết ta? Vẻ mặt cung tỳ đứng bên cạnh nàng cũng biến sắc, ta cười lạnh, chắc nàng cho rằng ta được sủng ái, sợ ta sau này tính toán chuyện cũ với nàng?

      "Tiện tỳ, tay ngươi mềm." chỉ hưởng thụ lại còn lên tiếng "Chẳng giống tay tiện tỳ chút nào."

      "Tiện tỳ, ngươi dưỡng da tốt, chắc là chưa từng hầu hạ ai đây. Trẫm rồi, phải tìm người hầu hạ ngươi mới được"

      "Tiện tỳ, ngươi thích quỳ trẫm cho ngươi đứng mà ngươi vẫn khó chịu à, nếu sao ngươi lại run?"

      Ta hít hơi mạnh, ta run mà đau, chân muốn sụm xuống rồi mà còn bình thản ở chỗ này kháy.

      "Ôi, sao toát mồ hôi ra vậy? yếu ớt quá, chẳng qua là bóp tay cho trẫm thôi mà ngươi cũng mệt vậy sao." hơi mỉm cười, giơ tay lên lau mồ hôi cho ta

      Ta kinh hãi, khẽ cắn môi "Bịch" tiếng quỳ xuống, phẫn hận mở miệng: "Nô tỳ dám!" người run lên vì tức giận.

      Đám nữ nhân trong cung kia sao có thể so với , tâm tư bằng phần của , ngay cả lúc giết người, cũng vừa cười vừa hành động.

      "Đứng lên." .

      Ta đứng dậy nổi, lại tới kéo ta dậy.

      Ta mím môi khẽ : "Hoàng thượng, người ác quá." Chỉ muốn dạy dỗ cung tỳ mà đầu tư nhiều thế, phải muốn giết ta ngay mà muốn ta chết từng chút từng chút .

      "Làm càn." Sắc mặt trầm xuống, bàn tay nắm cánh tay ta siết chặt khiến ta nhăn mặt vì đau

      Chương thứ 57 : Cực hình (1)




      Bỗng nhiên ta muốn cười, còn tức giận chứng tỏ cũng còn nhân tính.

      thả tay ta ra đứng im chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra vẻ uy nghi cao ngạo.

      "Hoàng thượng." Lý công công khẽ gọi .

      bất ngờ hừ lạnh tiếng, phẩy tay áo bỏ .

      "Hoàng thượng " Lý công công kêu lên đuổi theo.

      Lòng ta chợt sáng lên bèn vội vã quỳ xuống hướng về phía kêu lớn: "Hoàng thượng, lần sau mong người nhớ, nô tỳ tên gọi là Tang Tử, phải tiện tỳ, Tang Tử phải tiện tỳ!"

      quay đầu lại, ngay cả chút chần chừ cũng có vẫn nhanh chóng bước .

      "Cung tiễn hoàng thượng!"

      Thiên Phi hành lễ, giọng nửa tức tối, nửa vui vẻ, hoàng thượng rồi nàng có thể dạy dỗ ta. Ta cũng biết lần này, nàng nương tay nữa.

      Cho mấy người hầu lui xuống hết chỉ để lại cung tỳ kia bên cạnh nàng quay người nhìn ta, lạnh lùng : "Bây giờ quỳ còn tác dụng sao?"

      Ta nhìn nàng, nàng có biết đâu ta cũng phải muốn quỳ vì nàng, chẳng qua ta đau đến nỗi đứng lên nổi.

      "Ngươi quả nhiên cũng hạ tiện như mẹ ngươi! Buổi tối ngủ được còn dám chạy quyến rũ hoàng thượng! Hừ, làm sao mà ngươi biết được đêm qua hoàng thượng ngủ lại ở Huyễn Nhiên các chứ?"

      Ta cười lạnh, sao ta lại biết? Nếu phải ta cực lực tiến cử, còn chưa biết đây là đâu!

      "Tiểu chủ, người với kẻ hạ tiện như thế làm gì?" Cung tỳ kia tới, căm tức . Ta biết, nàng sợ ta mang hận sau này tìm nàng tính sổ cho nên mới vội vàng muốn đem ta xử lý.

      Thiên Phi cười lạnh : "Tốt, Phong Hà có biện pháp khiến ả vừa lòng phải ?"

      Phong Hà, tên rất dễ nghe nhưng chỉ sợ con người làm hoen ố chữ "Hà" mất. A, mà thực ra nước bùn làm sao vấy bẩn hoa sen được, tên này nên đặt cho nàng.

      Phong Hà vừa nghe hỏi đắc ý trả lời: "Tiểu chủ muốn biện pháp nhanh hay là chậm?"
      "Chậm." Thiên Phi trả lời ngay lập tức.

      Phong Hà liếc mắt nhìn ta cười độc rồi tiến lại gần Thiên Phi vào tai hồi, chỉ thấy nét mặt Thiên Phi từ ngạc nhiên trở nên đắc ý, gật đầu cười : "Chuẩn bị ."

      "Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Phong Hà lễ phép lui xuống.

      Thiên Phi lại nhìn ta rồi tiến đến tức tối : "Cũng nhìn lại mình là thân phận gì? Tang Tử à, chuyện tới nước này mà ngươi còn an phận thủ thường, sao ngươi còn dám đắc tội ta?"

      Ta lời nào, có dám hay cũng đắc tội rồi, đa phần là công lao của Hạ Hầu Tử Khâm ta biết trách ai đây?

      "Tiện nhân!" Nàng tức giận mắng chửi.

      "Ta phải!" Ngiến răng phản đối, ta hận nhất là nàng ta hạ tiện.

      Nàng thuận tay cầm ly trà bàn hắt vào mặt ta mắng: "Đúng là hạ tiện, ta mắng oan ngươi sao?"

      Ta cười yếu ớt, chuyện tới nước này ta còn sợ gì nữa bèn ngước mặt nhìn nàng hỏi: "Là tên của ta tiện hay dòng máu chảy trong cơ thể tiện?"

      Nếu là như vậy chính nàng cũng tiện.

      Chương thứ 58 : Cực hình (2)




      Nàng hơi sửng sốt tay vung lên ném thẳng ly trà về phía ta, ta hoảng sợ theo bản năng né người qua tránh được.

      Nàng tức giận thở hổn hển lấy toàn bộ ly trà bàn ném tới, ta muốn ngồi dậy để tránh nhưng nén được đau đớn ở đầu gối lại lảo đảo ngã xuống.

      Nước trà bắn lên người, nước nóng ngấm qua quần áo nhưng chỉ nóng lúc đầu rồi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, ta nhịn được run lên vì lạnh quá.

      "Lạnh ?" Nàng ngồi xổm xuống hỏi ta, sau đó lạnh lẽo "Đợi , chút nữa còn có thứ lạnh hơn chờ ngươi!"

      Được, nàng thẳng thắn ta cũng muốn giả bộ nữa bèn nhìn nàng cười: "Ngươi tốt nhất đừng để ta sống, nếu , ngươi nhất định hối hận!"

      "Ngươi thách ta? Ha ha, nếu để ngươi sống ngươi có thể làm gì?" Nàng liếc nhìn đầu gối của ta, đột nhiên cười "Dường như hoàng thượng cũng quan tâm đến vết thương của ngươi nhỉ, còn giả bộ làm ra vẻ nghiêm trọng nữa"

      Ta kinh hãi biết lời của nàng là ý gì.

      Mặt nàng đanh lại, đứng thẳng người lên vênh váo tự đắc nhìn ta: "Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta cho cha biết, vĩnh viễn ông cũng biết ngươi tiến cung."

      Ta cười lạnh, ta quan tâm ông ta có biết hay , ông ta cũng quan tâm tới ta.

      Ta biết cực hình mà Phong Hà đến là cái gì nhưng rất lâu sau mới thấy ả trở về, cười nhìn Thiên Phi : "Tiểu chủ, chuẩn bị thỏa đáng rồi."

      "Lôi ra ngoài." Nàng lạnh lùng .

      Phong Hà gọi hai thái giám qua kéo ta ra ngoài, lưng áo ta ướt, bên ngoài gió lại thổi mạnh khiến cho ta lạnh đến thấu xương cốt.

      Nhớ tới lời Thiên Phi đợi lát còn có thứ lạnh hơn chờ ta nghi hoặc, lẽ nàng muốn để ta chết rét ngoài này sao?

      Thái giám lôi ta đến sân viện rồi buông xuống cúi đầu đứng sang bên cạnh. Phong Hà cười cười tới với ta: "Ngươi là may mắn, thứ này cũng phải mỗi ngày đều có, vừa vặn bây giờ là mùa đông nên thiếu."

      Ta nhìn theo tay nàng chỉ thấy chiếc nệm cỏ hình tròn, mặt cắm chi chít châm, giật mình hiểu ra ý tứ trong lời của Thiên Phi.

      Đây phải là châm bình thường mà là băng châm!

      Phong Hà mang vật đó tới nhàng đặt trước mặt ta : "Tiểu chủ cũng là người hiền từ, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận lỗi bỏ qua cho ngươi."

      Quỳ? Bảo ta quỳ chiếc gối đầy châm đó?

      Hừ, nếu quỳ xuống chết cũng thành tàn phế.

      "Sợ gì chứ lấy mạng của ngươi đâu. Khi băng châm này đâm vào đầu gối tan rất mau. À, quên cho ngươi biết, ngươi cũng rất thoải mái" Phong Hà cố ý cho ta nghe.

      Ta hiểu vì sao đột nhiên Thiên Phi Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết việc ta bị thương đầu gối, nàng đúng là muốn mạng của ta, nàng chỉ muốn phế bỏ chiếc chân này!

      Băng châm đâm vào tan chính là để ai muốn tìm chứng cứ cũng biết nên tìm từ đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :