1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 39 : bước lên trời



      Phương Hàm uống ngụm trà rồi đặt ly trà xuống, ngước mắt lên, vô tình nhìn thẳng vào mắt ta khiến ta hốt hoảng

      Nếu thông minh, có lẽ nàng còn chưa bằng Tô Mộ Hàn. Nhưng lòng nàng giống như vực xoáy khổng lồ, nếu đối phó được vừa chạm vào tan xương nát thịt.

      Lòng ta hoảng lên.

      Nhưng nàng cũng chỉ cười tiếng, mặt lộ ra bất cứ điều gì

      Lý công công dẫn bọn nha đầu trở về, đem sổ sách ghi lại đưa cho Phương Hàm. Nhận rồi, nàng đứng dậy cười : "Được sủng ái hay lạnh, trong cung này, chẳng ai biết ngày sau ra sao." Nàng xong liền xoay người rời .

      Nàng vừa mới , tiến ồn trong viện bùng lên. Bọn nha đầu mặc dù dám gì nhưng ai cũng mặt hồng lên đầy hưng phấn

      " là lợi hại."

      Ta nhịn được .

      Đầu tiên là ly gián quan hệ giữa chủ tớ. Bây giờ cho chúng ta biết, cung tỳ cũng có thể nhận long ân.

      Nếu vậy, ai còn cam tâm ở mãi vị trí thấp hèn này.

      Ánh mắt tự chủ nhìn phía cửa viện, trong lòng đầy tràn tâm , tay vô thức nắm chặt lại.

      Cúc Vận ở bên cạnh chẳng biết lúc nào đứng dậy tiến lên, hướng Phương Hàm: " , nô tỳ có lời muốn ."

      Bước chân Phương Hàm hơi chần chừ nhưng cũng dừng lại, Cúc Vận liền đuổi theo, với nàng rất khẽ.

      Phương Hàm cũng gì, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt yên lặng như sắc nước hồ thu, thấy chút nào khác lạ. Ta chỉ hơi kinh ngạc nàng quay người bước

      Cúc Vận ngây người, lát mới quay đầu nhìn ta, ánh mắt vẻ thể tin nổi.

      Nàng đến gần ta, cười cười : " lợi hại, mới tiến cung mua chuộc được "

      Ta kinh ngạc nhìn hiểu ý của nàng là gì. Nàng lại "Tối hôm qua ngươi cả đêm về, đâu, làm gì, đừng tưởng rằng ai biết." Tay nàng chỉ chỉ vào ngực ta, cười "Ngươi chỉ là cung tỳ, tự giải quyết tốt !"

      xong, nàng lại lạnh lùng nhìn ta cái, mới phẩy tay áo bỏ .

      "Cúc Vận." Ta gọi nàng.

      Nàng dừng lại, nghiêng người: "Thế nào, sợ a?"

      Sợ? Ta sợ cái gì?

      Ta khẽ cười, vẻ tán thưởng: "Ngươi đúng là nô tỳ tốt. Ta cao hứng thay cho nhị tỷ". ra, vẫn có người giám sát từng nhất cử nhất động của ta, biết đêm qua ta ngủ. ngờ Thiên Lục lại có kẻ hầu tâm phúc như vậy.

      Cho nên, trong mắt người khác Tam tiểu thư Tang phủ ta đây chẳng có chút giá trị nào.

      Sắc mặt nàng biến đổi, lại dám phát tác chỉ hừ khẽ: "Cười , chẳng được bao lâu nữa đâu. Ngươi nghĩ đại tiểu thư bỏ qua cho ngươi?" Nhắc tới Thiên Phi, nàng ngẩng mặt lên đầy tự đắc

      buông tha ta?

      Ta vẫn nhớ lời của Hạ Hầu Tử Khâm: " phải ai chịu ân mưa móc của trẫm cũng có thể hóa phượng hoàng"

      Ta nhịn được cười giễu cợt nhưng tay vô thức nắm chặt. phải ai cũng có thể hóa thân phượng hoàng. Ta sống thấp hèn như vậy nữa. Ta muốn cho người cha ở Tang phủ biết, nữ nhi ông vẫn coi thường phải là loại người trời sinh hèn mọn!

      buông tha ta? Nàng vẫn nghĩ rằng ta là Tang Tử biết gì sao?

      Chương thứ 40 : Trừng phạt ta



      Ngày hôm sau, đại lễ tuyển tú bắt đầu.

      Phương Hàm chưa tới, chỉ có vị công công tay cầm phất trần, gương mặt già nua đầy nếp nhăn vẻ ngạo mạn, đôi mắt lim dim như chẳng muốn nhìn chúng ta lấy cái miễn cưỡng: "Chút nữa gặp tiểu chủ, các ngươi chỉ yên lặng hầu hạ, chớ lời nào!"

      "Nô tỳ biết." Ta trả lời theo mọi người, nhìn Cúc Vận bằng ánh mắt trào phúng.

      Ta đứng thẳng người, yên lặng theo sát phía sau cung tỳ.
      Cúc Vận bước nhanh tới, đẩy cái đứng chặn ngay trước mặt. Ta nghiến răng. Nàng thực quá đáng rồi, dám coi thường ta như vậy

      Ánh mắt công công kia chậm rãi quét tới, ta hít sâu hơi. Ta làm náo loạn, có nghĩa là ta bỏ qua.

      Các cung tỳ đều mực yên lặng.

      Ta nhu thuận cúi đầu. Mặt đất dưới chân sạch , dưới trận mưa hôm qua càng trở nên sáng bóng, tựa như có thể soi mặt người. Ta khẽ chạm lên mặt có xức nước thuốc nhưng ai biết.

      Nước thuốc này rất kỳ diệu, xóa được nhưng gặp nước trôi, may mắn thay hôm nay trời quang đãng.

      Trước điện, hai hàng cấm vệ quân chỉnh tề đứng thẳng tắp uy nghiêm. Chúng ta qua trước mặt họ mà tuyệt thấy ánh mắt nhìn theo. Tâm trạng cảm thán, mệnh khổ trong cung đâu chỉ có cung tỳ cùng thái giám, nhìn những thị vệ thần dũng này biết, họ phải chịu bao gian nan khổ ải để đạt được tinh thần như vậy.

      Chúng ta được đưa đến cung điện cạnh điện chính, lúc vào thấy các tú nữ đứng chờ. Bọn nha đầu vội tìm chủ tử của mình, chỉ riêng ta là đứng im. Cúc Vận tích cực như vậy, nhất định báo cho Thiên Phi biết chuyện của ta. Ta lại chờ mong xem nàng sau khi biết làm gì?

      Là châm chọc khiêu khích hay là gây khó dễ ta trước mặt mọi người?

      Ta nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy tia nguy hiểm tới. bóng dáng nhanh chóng đến trước mặt ta, tay giơ lên mạnh mẽ giáng xuống.

      "Ba —— "

      Cú đánh mạnh mẽ khiến ta lảo đảo.

      tay che má, nhàng chùi vết máu rớm nơi khóe miệng, ngước đầu lại nhìn nàng.

      ra, ta vẫn xem nàng. Cho dù trong trường hợp như vậy, nàng cũng có thể có những hành động khiến người ta kinh ngạc. Ánh mắt của nàng đỏ rực vẻ vô cùng tức giận.

      Thiên Lục ngờ nàng hành động như vậy bước tới kéo nàng, hạ giọng : "Tỷ, bình tĩnh lại.". Nàng là thông minh, hiểu ngay rằng làm như vậy ở chỗ này là được.

      Trong điện ai cũng choáng váng, tất cả ánh mắt tập trung nhìn qua.

      Ngạc nhiên, hưng phấn, nghi hoặc, đều có cả.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 41 : ai cao quý hơn ai



      Nàng đẩy tay Thiên Lục ra, bước nhanh tới, xoắn tóc của ta, kéo mạnh.

      Ta đau đến tái người nhưng nàng buông tay, quát: "Tiện nhân. Ngươi cho rằng ngươi tiến cung có thể làm gì? mang thân phận thấp hèn cuộc sống cũng chỉ là đê tiện! Đừng nghĩ ngươi may mắn mà an phận. Ngươi dám nghĩ mình trở thành phượng..."

      "Tỷ!" Thiên Lục nhào tới che miệng nàng lại, nháy mắt với nàng, Thiên Phi mới biết chính mình lỡ lời. Nàng càng tức giận, tay nắm lấy tóc ta càng mạnh, nghiến răng nghiến lợi : "Muốn làm nô tỳ, tốt! Vậy cả đời ngươi chỉ có thể làm nô tỳ!" rồi thô bạo đẩy ta ngã xuống đất, nhổ ngụm nước miếng mới chịu buông.

      Nhìn các cung tỳ đứng bàn tán náo nhiệt, ta cảm thấy buồn cười. Chiêu này của Thiên Phi coi như chó ngáp phải ruồi khiến cho tâm tư các cung tỳ bị đánh động, chí ít cũng giảm bớt suy nghĩ khác. Nhưng các nàng sao biết được, Thiên Phi tức giận đối xử với ta như thế là vì câu của Phương Hàm.

      Thiên Phi dạy dỗ ta hồi, sắc mặt tươi lên. Ta muốn cười, phải chăng nàng cảm thấy vui sướng vì mười lăm năm qua, chưa bao giờ được cao hứng như lúc này, có thể tự tay đánh ta.

      Công công đến gọi các tú nữ nhập điện, nàng liếc mắt nhìn ta dặn Cúc Vận: "Trông kỹ ả."

      Ta đứng thẳng người, lấy khăn ra, nhàng lau khóe miệng. Cúc Vận cười cười, : "Ngươi hối hận sao?"
      "Hối hận cái gì?" Ta nhìn nàng, lạnh lùng hỏi.

      Nàng dường như nghĩ tới ta trả lời như vậy, sửng sốt: "Hối hận vì bỏ lỡ cơ hội gả vào Cố phủ để bây giờ phải làm cung tỳ trong cung?"

      Ta cười lạnh tiếng, gả vào Cố phủ làm gì? Thiếp?
      Tất cả bọn họ chỉ muốn thấy ta sống cuộc đời hèn mọn. Nhưng ta như thế. Tang Tử ta, chắc chắn được vạn dân kính ngưỡng!

      "Cười gì?" Cúc Vận khinh khỉnh, miệng giật giật , "Ngươi nghĩ xem sau này ở trong cung cuộc sống của ngươi có thể tốt sao?". Ánh mắt của nàng đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Kỳ thực, nàng cần ta cũng biết, Thiên Phi bỏ qua.

      " được gì sao? Ta biết, ngươi cầu khẩn cho Đại tiểu thư được chọn phải ?" Cúc Vận nhíu mày hỏi.

      Ta liếc nhìn nàng, bỗng nhiên tiến tới tát cho nàng cái.

      Nàng sợ ngây người, tay ôm bên má bị ta đánh, mở to mắt nhìn

      Ta hừ lạnh tiếng, xoay người.

      Ta cần gì phải mong Thiên Phi trượt tuyển. Ngược lại, ta rất hi vọng hoàng đế để ý nàng, như vậy, ta mới có cơ hội tiếp cận Hạ Hầu Tử Khâm.

      Cúc Vận muốn xông tới nhưng cung tỳ bên cạnh vội giữ nàng lại, nàng kêu to: "Buông ta ra! Buông ra!"

      Buông nàng sao? Ta cũng từng là dã nha đầu, nàng cho rằng ta dám đánh nhau?

      "Cãi lộn ở đây còn ra thể thống gì!"

      Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Hàm đứng nghiêm trang ở cửa. Đôi mắt phượng hơi khép lại lạnh lùng nhìn tới, ra hiệu cung tỳ buông Cúc Vận ra. Cúc Vận khẽ cắn môi, cũng dám lỗ mãng.

      Phương Hàm chậm rãi tiến lên, giọng : "Nơi đây là Ung Hòa điện, bây giờ hoàng thượng ở ngay chính điện, các ngươi muốn chết sao?"

      " !". Cúc Vận "Ùm" tiếng quỳ xuống, chỉ vào ta , "Là ả đánh trước người, , là ả muốn gây !" tay nàng che mặt, ánh mắt nhìn ta tràn đầy phẫn hận.

      Phương Hàm ngoái đầu nhìn lại ta, hỏi: "Chuyện gì?"

      Tay nắm chặt trong áo, ta hít hơi, thong dong nhìn nàng: "Có phải , ở trong cung này chẳng ai biết ngày sau thế nào, vì thế ai cao quý hơn ai, càng nên trước mặt người khác mà vênh vang tự đắc thưa ?"

      Chương thứ 42 : Nhờ dạy dỗ



      Phương Hàm nhìn ta lát, ánh mắt trở nên bình thản, quay người : " theo ta."

      Trong lòng ta chấn động, biết ý nàng là gì, nhưng nàng gọi ta phải .

      Lúc ngang qua Cúc Vận ta nhìn nàng đầy coi thường tựa như muốn trước đây Phương Hàm chưa bắt tội lần này cũng vậy, vận may của ta vẫn còn rất tốt.

      Ta theo Phương Hàm đến nơi yên tĩnh, nàng mới dừng lại. Ta đứng lại phát ra chốn này yên lặng tĩnh mịch vô cùng, ta biết nàng trách phạt ta, nếu đưa ta đến nơi này.

      Nàng quay người lại, tỉ mỉ quan sát ta nhưng cũng lời nào.

      Ta bị nàng săm soi, lòng hơi bất an, cúi đầu.

      Ta nghĩ rằng nàng muốn hỏi chuyện tối hôm đó, nhưng nghĩ nàng lại hỏi: "Ngươi tên gì?"

      Hơi ngạc nhiên nhưng ta cũng nhu thuận đáp: "Tang Tử."
      "Tang Tử? Duy tang cùng tử, tất cung kính chỉ". câu đó, mặt nàng vẫn chỉ là thần thái bình thản.

      Nhưng lòng ta rung động, ánh mắt sáng lên bước tới gật đầu : "Vâng. Là nương ta đặt tên." Ký ức ba năm trước lúc Tô Mộ Hàn ý nghĩa tên của ta vẫn còn nguyên vẹn.

      Có lẽ, vì câu đó mà hảo cảm của ta với Phương Hàm tăng thêm ít nhiều.

      Nàng cũng gì thêm về tên của ta nữa, chỉ : "Ở trong cung, lúc chuyện, ngươi phải xưng là 'Nô tỳ' ."

      Ta run lên, le lưỡi: "Nhưng ta thích."

      Sắc mặt của nàng trầm xuống: " phải ngươi thích được."

      Giọng nàng có phần gay gắt khiến ta hơi hoảng lên, nhưng chỉ giây lát lại trở nên ôn hòa, nàng ho khẽ tiếng "Chữ nô tỳ làm cho người ta trở nên thấp kém."

      Ta ngơ ngẩn nhìn nàng, ta chưa bao giờ biết ra cao ngạo có thể được diễn tả bằng vẻ nhàng như thế. Phải chăng Phương Hàm muốn cho ta hiểu, lòng kiêu hãnh và nhẫn vẫn có thể cùng tồn tại

      Thực ra những chuyện này Tô Mộ Hàn đều dạy ta.
      Nhưng ta hiểu vì sao nàng lại điều đó với ta.

      "Còn nữa." Nàng nhì về phía phía xa xa, hơi cúi đầu , "Đừng tưởng rằng việc ngươi làm trong cung có ai biết."

      Giật mình, quả nhiên nàng biết.

      Ta cũng cúi đầu. Dù nàng ta cũng biết, Hạ Hầu Tử Khâm hề đơn giản.

      Ngay cả khi đương cùng nữ nhân, tinh thần cũng có giây phút nào lơi lỏng. Nghe hơi thở của ta nhận thấy thương mà chỉ có bá đạo và lạnh lùng.

      Ta bỗng quỳ xuống, mở miệng : "Mong chỉ giáo!"
      Nàng cười , đỡ ta đứng dậy : " ra ngươi là nữ nhân thông minh."

      ", ta thông minh." Ta lắc đầu, ta còn quá non nớt, ta cần giáo dục của nàng.

      Buông tay ta ra nàng hỏi: "Vì sao?"

      "Vì chính ta." Ta phải là người vĩ đại có thể vì người khác, ít nhất là trong lúc này.

      Nghe ta thẳng ra như vậy nàng hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Tang phủ thành Đông ?"

      Nhìn nàng, ta càng lúc càng yên lòng. Từ nàng ta nhìn thấy hình bóng Tô Mộ Hàn. Tô Mộ Hàn dạy người nguồn gốc, chắc Phương Hàm cũng vậy, ngẫm nghĩ, ta thành thực trả lời: "Tang lão gia là cha ta"

      Trong mắt nàng cũng thấy nhiều kinh ngạc, có lẽ nàng đoán được phần nào. Nhưng ta lại khẩn trương. Nếu nàng đồng ý ta phải làm gì? Dù sao ở trong cung, chuyện của mình bị lộ ra như vậy cũng phải là chuyện tốt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 43 : Thử thách ta



      Phương Hàm trầm tư chốc lát lại hỏi: "Nếu là tiểu thư Tang phủ, tại sao rơi vào tình trạng này?"

      Ta cười khẽ : " được thương như vậy"

      Họ khinh thường ta, chế nhạo ta, người cha cho con mình làm thiếp mà còn là may mắn.

      Nàng phất tay áo: "Trong cung, cũng có phi tử được sủng ái."

      Ta gật đầu, ta biết.

      Nàng liếc nhìn ta : "Nha đầu, trong cung này tưởng chừng như yên tĩnh nhưng có nhiều chuyện ngươi thấy thôi. Ngươi nghĩ rằng để hoàng thượng sủng ái dễ sao? Chuyện Như Mộng, chắc là ngươi biết hơn ta."

      Nàng nhắc tới Như Mộng mà giọng vẫn bình thường lạnh nhạt, chẳng có chút lo lắng yên nào.

      Ta cũng giấu nữa, ngẩng đầu lên hỏi nàng: "Vậy ngươi nghĩ Như Mộng quả dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận hoàng thượng sao?"

      Phương Hàm nhìn về phía xa sau lưng ta, : "Ta nghĩ sao quan trọng, quan trọng là ngươi phải nhìn gương đó mà suy ngẫm." xong, nàng bước về phía thiên điện
      " !" Ta đứng dậy đuổi theo.

      Nàng đột nhiên dừng chân khiến ta bước vội tới suýt đụng phải, nghiêng người nhìn ta. Ở khoảng cách gần, vết sẹo mặt nàng trở nên dữ tợn lạ thường làm ta hơi chùn bước. Nàng dường như nhận thấy, khẽ cười : "Ở đây, có quyền lực, tự bảo vệ được chính mình." Nàng chỉ vào vết sẹo mặt "Như vậy là rồi"

      Nhìn ta khiếp hãi, nụ cười của nàng biến mất xoay người về phía trước.

      Ta tự nhéo tay mình kêu to: "Ta sợ!". Chẳng phải chỉ là tranh thủ tình cảm thôi sao, ta có gan tiến cung sao lại sợ?

      Bước chân nàng hơi chậm lại, cuối cùng : "Vậy tới đây."

      Nét mặt nàng tĩnh lặng, dưới ánh nắng giữa trưa như càng thêm xa xôi. Gió thổi tới làm tóc ta bay loạn lên nhưng trái tim của ta dần dần sáng tỏ. Ta mạnh dạn gật đầu, bước nhanh tới theo nàng

      Trở lại thiên điện, ta mới biết Thiên Phi được phong là tài nhân còn Thiên Lục được phong là mỹ nhân. Thấy ta trở lại, nàng kìm được tức giận xông tới định tiếp tục dạy dỗ ta.

      Theo bản năng ta trốn sau lưng Phương Hàm nhưng nàng vẫn chịu buông tha, tay vung lên muốn đánh.

      "Phi tiểu chủ, xin dừng tay." Phương Hàm cản phía trước ta, nhìn nàng .

      Thiên Phi giật mình, nhìn nàng với vẻ tin được, nhưng cũng chỉ lát, nàng lại kiêu ngạo chỉ vào ta : "Ta dạy dỗ nha đầu của mình, mong nên quan tâm đến!" rồi, lại muốn xông tới.

      Ta trừng mắt nhìn nàng. Phương Hàm ra mặt cho ta, nàng còn dám ương bướng sao? Dù gì nàng cũng chỉ là tài nhân mới tiến cung, sao dám coi thường Phương Hàm

      Phương Hàm vẫn bình thản : "Tiểu chủ dạy nha đầu của mình, Phương Hàm tất nhiên can thiệp. Nhưng tiểu chủ muốn làm vậy cũng nên nhìn xem ở đâu mới tốt."
      Nghe nàng như thế, mặt Thiên Phi biến sắc. Thiên Lục vội : " , tỷ muội chúng ta mới vừa vào cung, còn có rất nhiều chỗ hiểu. Mong vui lòng chỉ giáo."

      Phương Hàm : "Tiểu chủ quá lời, Phương Hàm còn phải báo cáo cho hoàng thượng, xin cáo lui trước." Nàng nhìn ta cái, xoay người rời .

      Ta nóng nảy, kéo nàng gọi: " !"

      phải nàng định lấy ta từ tay Thiên Phi sao, sao lại ?

      Nàng đẩy tay ta, khẽ : "Ở đây ai có thể bảo hộ ngươi trừ chính ngươi." Giọng nàng rất khẽ, ta nghe câu được câu chăng

      Đến khi bóng dáng nàng khuất sau cánh cửa, ta vẫn ngẫm nghĩ lời nàng
      ai có thể bảo hộ ta...

      Phương Hàm muốn thử thách ta sao?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 44 : Hận thể giết ta


      Ta bị mang về Huyễn Nhiên các.

      Thiên Phi bắt ta quỳ trong sân. Ta muốn quỳ, nàng cho thái giám lấy phất trần quật mạnh vào chân ta, hả hê: " phải ngươi muốn làm nô tỳ sao, vậy hôm nay, ta để ngươi quỳ cho toại nguyện!"

      Ta nghiến răng nhìn nàng, kêu đau, khóc.

      Ta ngã xuống, đầu gối va vào nền đá cứng đau thấu tâm can. Hít hơi dài, ta muốn ngồi dậy nhưng ai đó ở sau lưng đạp mạnh, ta gượng được, lại té xuống đất. Khuỷu tay đập mạnh xuống nền đá, máu tràn ra, rơi xuống đất tóe ra như chùm hoa đẹp.

      Thiên Phi đắc ý cười lớn, giật phất trần tay thái giám, mạnh mẽ quật xuống người ta, vừa quật vừa mắng: "Các ngươi biết ả là ai ?"

      Các thái giám, cung tỳ nhìn nhau, nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc lắc đầu
      "Ả ——" Thiên Phi nghiến răng , "Ả là muội muội ta, các ngươi tin sao?"

      ai trả lời.

      Ta cười lạnh ra đây chính là khả năng của nàng, nàng chỉ biết đánh ta sao?

      Nàng cúi người, mạnh bạo nắm cằm ta, nheo mắt phượng lại, khinh thị: "Ta vốn vẫn coi ả là muội muội nhưng có người lại biết tốt xấu. Thân phận thấp hèn mà còn muốn làm thiếp. Tốt, rất tốt!" Nàng vừa xong, giọng trở nên ác độc ném phất trần , xốc váy lên đạp vào đầu gối ta mạnh "Tiếng tăm cũng lớn a, trước mặt mọi người mà muốn Phương Hàm vì ngươi ra mặt, coi thường ta?"

      Đau quá. Quả thực nàng lưu tình chút nào.

      Theo bản năng, ta lấy tay đỡ. Thấy thế, nàng càng tăng thêm sức, giẫm lên chân tay ta, còn khoái trá : "Đau ? Sao van xin? Ngươi van xin, ta tha cho ngươi! Cầu xin , cầu xin ta tha thứ!"

      Ta quyết cầu xin nàng, chỉ nhìn nàng cười nhưng đau đến tê tâm phế liệt nên chắc nụ cười rất quái dị.

      Nàng càng tức giận, thét lên chói tai, ngừng đánh đấm ta

      "Tiện nhân! Thấy ngươi ta khó chịu từ lâu rồi! Ngươi nên có mặt đời này, càng nên xuất ở Tang phủ! Ngươi biết an phận, còn muốn cùng ta tranh giành. Ngươi cho ngươi là ai?" Nàng tức tối mắng, ánh mắt đầy căm hận.

      Ta chưa bao giờ biết, ra trong lòng Thiên Phi chỉ chán ghét mà còn hận ta.

      Thấy ta cố gắng che đầu gối, trong mắt nàng lên tia ác độc bèn rút ngọc trâm cài đầu đâm xuống. Ta kinh hãi, tay nắm lấy cổ tay nàng cười lạnh : "Tiểu chủ chẳng lẽ biết ở hậu cung chỉ có nữ nhân hiền lương thục đức mới có thể nhận được thánh sủng sao?" Nàng vừa mới được sắc phong tài nhân mà dám làm đến chuyện như vậy

      Nàng hơi chần chừ nhưng sắc mặt vẫn đầy giận dữ, dồn sức muốn đâm xuống

      Ta cười nhạt. Thiên Phi chính là đại tiểu thư bướng bỉnh. Hôm nay nếu nàng vô duyên vô cớ đâm ta bị thương chắc chắn tiền đồ sau này coi như phá hủy. Hủy chân của ta để đánh đổi tương lai của nàng đáng giá sao?

      , .

      Ta muốn tốt hơn nàng thể hi sinh chính mình. Ta thể cùng chết với nàng

      Thái giám, cung tỳ bên cạnh đều câm như hến, ai cũng dám cử động.

      Lúc này, chợt nghe được giọng vọng tới: "Tỷ, tỷ làm gì vậy?"

      Thiên Lục từ xa xông tới, cầm tay nàng: "Tỷ!"

      "Buông tay!" Thiên Phi vẫn chịu thôi, "Ta có tính tình tốt như muội. Ả và tiện nữ thanh lâu đều phải là kẻ tốt. Hôm nay ả dám theo chúng ta tiến cung, ai biết sau này ả còn dám làm những gì nữa. Nếu hôm nay ta tha cho ả, chẳng phải khiến ả càng thêm càn quấy sao?"

      "Tỷ, nên!" Thiên Lục sợ hãi kêu lên

      Ta biến sắc sợ rằng Thiên Phi chịu buông tay.

      "A, chỗ các muội muội náo nhiệt nhỉ!"

      Giọng ôn nhu từ phía sau vọng tới. Ta thấy các hạ nhân vội vã quỳ xuống hô to: "Nương nương cát tường —— "

      Chương thứ 45 : Ra oai phủ đầu (1)



      Thiên Phi và Thiên Lục cũng giật mình, ta nhìn về phía đó chỉ thấy nữ nhân xiêm y rực rỡ vịn tay cung tỳ chầm chậm tới, váy nâu nhạt viền nhung, móng tay dài màu hồng phấn, hương thơm thoang thoảng tỏa ra bốn phía.

      "Tiểu thư, đó là Thư quý nhân." Cúc Vận vội khẽ .

      Thiên Phi còn chưa kịp phản ứng, Thiên Lục kéo nàng hướng Thư quý nhân hành lễ: "Thần thiếp khấu kiến nương nương, nương nương cát tường!"

      "Nương nương cát tường!" Thiên Phi cũng phục hồi tinh thần lại.

      Thư quý nhân buông tay cung tỳ ra, thấy ta ánh mắt nàng sáng lên nhưng chỉ chớp mắt là chuyển qua chỗ khác, lạnh lùng "Miễn lễ" rồi : "Bản cung vừa ngang qua, nghe thấy bên trong này ồn ào nên tò mò vào xem, chuyện gì vậy?"

      Thiên Phi nhìn ta : "Bẩm nương nương, thần thiếp dạy dỗ ả cung tỳ hiểu phép tắc mà thôi."

      "Ồ? Vừa mới tiến cung mà, phạm lỗi gì?"

      Thư quý nhân uể oải hỏi nhưng lại khiến cho Thiên Phi được lời nào. Thiên Lục khẩn trương định gì đó giải thích thấy Thư quý nhân tiến lên, cầm trâm ngọc Thiên Phi nắm trong tay, xoay người lại liếc nhìn ta. Nàng cúi nhìn cây trâm ngọc cười rạng rỡ, chỉ cây trâm vào ta, giọng : "Vừa rồi, ngươi định lấy cái này?"
      Ta kinh hãi, chẳng lẽ nàng thấy ta dây dưa chỗ Thiên Phi nên nghĩ rằng ta muốn lấy trâm ngọc sao?

      "Bản cung cho ngươi, sao lấy?" Ta còn im lặng, nàng đột nhiên , vừa dứt lời, đưa cây trâm gần thêm chút. Ta ngơ ngác nhìn, ngây ngốc giơ tay nhận.

      Nhưng bỗng nhiên ngón tay nàng buông ra, cây trâm ngọc xanh biếc theo ngón tay rơi xuống, chỉ nghe "Cạch ——" tiếng, vỡ đôi mặt đất.

      Trái tim của ta trầm xuống, ngay lập tức Thư quý nhân đầu ngẩng cao đứng thẳng người, nhàng : "Người tới, thay tiểu chủ các ngươi dạy dỗ cung tỳ cẩu thả này. Hôm nay chỉ là trâm ngọc mà thôi, sau này làm hỏng thứ gì quý giá hơn e là đầu cũng giữ được."

      "Nương nương..." Ta ngạc nhiên nhìn nàng, ta và nàng thù oán, sao nàng phải làm thế?

      Nghe vậy, Thiên Phi đắc ý, nhìn các cung nhân bên cạnh, lạnh lùng : "Còn chưa ra tay? Muốn nương nương lần thứ hai sao?"

      Thái giám tới giữ chặt hai tay tay ta, cung tỳ tiến đến, giơ tay định đánh. Bỗng nhiên Thư quý nhân lại : "Mang ra bên ngoài đánh, nên quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi."

      "Dạ!"

      Cánh tay ta bị siết chặt, kéo mạnh ra ngoài. Thiên Lục dường như muốn gì đó nhưng bị Thiên Phi chặn lại. Ta nhìn thấy ràng ánh mắt sợ hãi của Thiên Lục nhưng khi ánh nhìn đó chạm vào mắt ta từng chút từng chút phiêu tán .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 47 : tin ta


      Ta vịn tường khó khăn đứng lên, cơn đau từ chỗ đầu gối bị thương truyền tới làm ta nhăn mặt, nếu có chỗ vịn sợ là đứng lên nổi.

      Các thái giám, cung tỳ làm xong việc trở về, ai muốn có chút nào liên quan với ta.

      Ta run rẩy vài bước từ từ ngẫm nghĩ lại.

      Thiên Phi mới tiến cung mà thôi, còn quá non nớt. Thư quý nhân là nữ nhân lợi hại khiến ta hiểu được cái gì gọi là giết người dao. Nữ nhân trong hậu cung đều phải hiền lương thục đức là đúng nhưng các nàng đâm lén sau lưng ai phát được đây.

      Ta chợt nhớ tới vết sẹo xấu xí mặt Phương Hàm và những lời nàng , cảm giác lạnh lẽo tràn sau sống lưng, tay vô tình xoa đầu gối bị thương nghĩ lần này bị như vậy có phải cũng rất may mắn rồi ?

      Từng bước từng bước về phòng, nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ của Thư quý nhân, ta đương nhiên tin lý do nàng là tiện đường qua. Nếu chỉ tiện đường sao lại làm khó ta. Chắc hẳn nàng muốn ra oai với đám Thiên Phi.

      Theo ta đoán, lúc này nơi ở của các chủ tử khác chắc là náo nhiệt kém. Thư quý nhân làm vậy những phi tần khác cũng làm theo.

      Ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần Thiên Phi được hoàng thượng chọn, chờ nàng được hưởng hoàng ân ta có cơ hội gặp hoàng thượng. Nhưng hôm nay thấy Thư quý nhân, ta biết phải cân nhắc lại mọi chuyện. Có lẽ ta thực quá ngây thơ rồi. Nếu Thư quý nhân dám mang cung tỳ theo chắc chắn nàng cho các cung tỳ này bất cứ cơ hội nào tiếp cận hoàng thượng, nếu chỉ có kết quả, đó là chết.

      Như Mộng chính là tấm gương điển hình.

      Thiên Phi sao, nàng có thể ngu ngốc để ta gặp hoàng thượng sao?

      Cho dù nàng ngốc cũng biết ta tiến cung là vì cái gì.

      Ta cam lòng nhưng ta chỉ có mình, thế đơn lực bạc, có thể làm gì đây?

      Than khẽ tiếng, vô tình chạm vào túi gấm Tô Mộ Hàn giao cho ta trước khi tiến cung, trong lòng khẽ động. Đúng rồi, sao ta lại có thể quên mất việc này?

      Ta kích động lấy túi gấm ra, run rẩy mở túi thứ nhất.

      Bên trong, là xấp giấy Tuyên Thành gấp gọn gàng.

      Ta cẩn thận mở ra, phía là nét chữ quen thuộc của Tô Mộ Hàn, dường như còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt người ...

      Nhưng chỉ nhìn cái, ta liền buồn bã rồi thất vọng cười.

      "Tiên sinh, ngươi quá coi trọng ta."

      Lúc này thân ta còn khó bảo toàn, làm sao mà đủ sức đấu lại các nàng đây.

      Chậm chạp xếp lại tờ giấy Tuyên Thành ngay ngắn, cho lại vào trong túi gấm, cất vào người, ta cũng cần xem đến túi thứ hai. Tô Mộ Hàn , thấy cái thứ nhất tự nhiên biết khi nào cần xem cái thứ hai. Vì thế, bây giờ chưa đến lúc.

      Ngồi ở đầu giường ngơ ngác, chỗ đầu gối bị thương đau ỉ, kiểu đau này thấm vào tận xương tủy, ta cắn môi nhưng hề khóc, trong đầu chỉ toàn là câu chữ Tô Mộ Hàn viết.

      nhìn việc như thần, chắc chỉ cho ta biện pháp khó khăn như thế. Thủ đoạn của quả nhiên thể coi thường. Nhưng giúp đỡ, ta cũng chẳng làm được gì.

      Phương Hàm ở trong cung ai có thể bảo hộ ta vì thế nàng giúp, nàng muốn thử thách ta.

      Ta khiếp sợ, Tô Mộ Hàn...

      Trong nháy mắt ta quên hết đau đớn khẽ cười.

      quá tin tưởng ta vì cho rằng lúc này, với khả năng của ta hoàn toàn có thể giải quyết được.

      Ta thần người suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác trước cửa sổ lên bóng người. Ta kinh hãi, kêu lên theo bản năng: "Ai? Ai đó?"

      lúc sau cũng thấy ai trả lời.

      Ta hơi chần chờ rồi cắn môi bò dậy, tới cửa sổ bất ngờ nhìn thấy hộp thuốc mỡ đặt bệ cửa sổ.

      Chương thứ 48 : Nàng học rất nhanh




      Ta trở lại ngồi giường, cúi đầu xem xét hộp thuốc mỡ, mở nắp ra. chút mùi thuốc cũng có, ngược lại hương thơm tỏa ra thấm vào gan ruột.

      Ta cảm thán thực là thuốc tốt.

      Nhưng của ai? Thiên Phi? Muốn hạ độc ta?

      Hơi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nếu nàng muốn giết ta cần gì rắc rối vậy? Ta bị thương ở đầu gối, nàng có thể ném ta ra ngoài, giữa trời lạnh như vậy khiến ta chết rét mấy đêm, lại lấy ớt bột rắc lên vết thương cho thối rữa ta muốn sống cũng khó.
      Nghĩ xong, tự giật mình, biện pháp ác độc như thế, sao ta có thể nghĩ ra được nhỉ?

      Sau đó, nhíu mày cười ra tiếng. Ta ác độc như vậy còn sợ ai hạ độc trong thuốc mỡ sao? Có điều ta nhất định phải mau bình phục.

      Lấy chút thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương, ta nhàng xoa bóp rồi tăng thêm sức. Vết bầm rất lớn, nhất định phải xoa mạnh mới mau tan, xoa mạnh đến nỗi răng va lập cập vì đau, nghe được cả tiếng lạch cạch trong miệng.

      Nhưng càng đau, ta càng tỉnh táo.

      Lượng thuốc người đưa tới chính xác, dùng lần là hết.

      Ta vừa đau vừa mệt, người chút sức lực ngã xuống giường thở hổn hển.

      Đau quá.

      Hơi khép mắt lại ta như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sau màn trướng, rồi giọng Tô Mộ Hàn lạnh lùng chút thay đổi: "Tử nhi, tự đứng lên."

      Cho tới bây giờ, chưa từng đỡ ta cái.

      Ta cười cay đắng, lại thấy ánh mắt lo lắng của Cố Khanh Hằng, hơi thở dồn dập, giọng đầy thương: "Tam nhi, đau ?"

      Khanh Hằng...

      Ta chậm mở mắt ra, cơn đau lại ùa tới. Con đường này là do ta chọn lựa, còn cơ hội quay lại nữa rồi.

      Trời chạng vạng mới có người tới gọi ta: "Tang Tử, tiểu chủ gọi ngươi vào phòng."

      Ta lời nào, lặng yên đứng dậy bước ra, vài bước mới biết thuốc kia thực kỳ diệu. Chỉ có mấy canh giờ mà đau đớn gần hết chỉ còn chút thoải mái nơi đầu gối, cũng may đoạn đường gần nên ảnh hưởng nhiều.

      Ta biết Thư quý nhân lúc nào, Thiên Lục cũng trở về.

      Thiên Phi thay bộ y phục quý giá ngồi chờ ta trong phòng.

      Ô, ta nghĩ nàng vì chờ ta mà trang điểm đẹp như vậy, có lẽ nàng mong hoàng thượng đến, bây giờ lại kêu ta chắc hẳn hoàng thượng lật bài tử của người khác, nàng tức giận muốn phát tác nên gọi ta.

      Trước mặt nàng để chậu thủy tiên. Hoa chưa nở nhưng thấy lấp ló nụ hoa trắng muốt, gốc xanh um đầy vẻ cao quý.

      Ta tiến tới, hướng nàng hành lễ: "Tiểu chủ cát tường."

      Nàng nhìn ta, cũng cho ta đứng dậy, ta hơi mím môi nhưng vẫn duy trì tư thế quỳ gối.

      Ánh mắt nàng vẫv nhìn chăm chú vào chậu thủy tiên vẻ như rất tập trung. lát, nàng vẫy tay, cung tỳ đứng bên cạnh vội đưa đồ vật cho nàng. Ta chăm chú nhìn kinh hoàng thấy là cây kéo!

      Ban ngày chưa kịp dùng trâm ngọc đâm ta nên bây giờ muốn lấy kéo để đối phó ta sao?
      Nhưng dường như ta nghĩ xa quá.

      Thiên Phi nhìn chút, tay kéo nhanh nhẹn cắt nụ hoa. Nàng quay đầu lại hỏi cung tỳ: "Ngươi xem cây thủy tiên này bị cắt sau này có thể mọc nụ khác ?"

      Cung tỳ hiểu nội tình, lắc đầu : "Bẩm tiểu chủ thể"

      Nàng gật đầu: "Đúng vậy, thủy tiên giống cỏ dại, cỏ dại dù chết gặp gió xuân lại hồi sinh. Thế nhưng, vẫn phải là đề phòng." Nàng vừa vừa dùng kéo cắt thêm mấy nhát vào cành hoa thủy tiên vừa bị nàng cắt nụ.

      Ta biết ý nàng là gì, gọi ta qua đây để nhìn nàng cắt chết chậu hoa thủy tiên sao?
      Nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn ta cười hỏi: "Tang Tử, ngươi là thủy tiên hay là cỏ dại?"

      Ta nhất thời ngẩn người nhưng cứ đứng mãi ở tư thế quỳ lâu nên người run lên. Sắc mặt nàng chợt biến, để kéo lên bàn, lạnh lùng với cung tỳ bên cạnh: "Xem ra ả quả cam tâm hành lễ, ngươi dạy ả ."

      Ta cũng quỳ lâu mà nàng cố ý cho đứng lên để tìm cớ gây khó dễ. Xem ra, hôm nay Thư quý nhân dạy nàng nhiều nên nôn nóng muốn thử nghiệm với ta

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :