1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 30: Phương Hàm



      Các tú nữ đều được bố trí ở Tương Tú viện. Nghe ba ngày sau tuyển tú mới chính thức bắt đầu.

      Ba ngày này có các mama dạy các tú nữ quy củ trong cung. Ngôn ngữ, hành vi, trật tự, ai cũng phải tuân theo quy củ này. Về phần kết quả, ai có thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

      Ngồi trong tiểu viện cùng bọn nha đầu, ta tiện tay bẻ mấy nhành cây, trong lòng thầm nghĩ mấy mama bất quá chỉ là mượn cớ dạy dỗ chứ thực ra muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền bất hợp pháp mà thôi.

      Các tú nữ này, ai lại muốn tạo mối quan hệ tốt với các thái giám, mama. Tất cả đều trông ngóng tuyển tú 3 ngày sau quan hệ đó phát huy tác dụng. Cho dù chỉ là chút ít cũng dốc hết sức ra làm.

      Tuy nhiên chyện này cũng chẳng đến lượt ta lo. Chắc hẳn trước khi Thiên Phi và Thiên Lục tiến cung, cha và Cố đại nhân cũng lo liệu chu toàn.

      Đưa tay vứt cành cây kia , ta quay người lại, nhìn thấy người đứng sừng sững sau lưng. Thấy ta, ánh mắt nàng lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ vào ta, run run : "Ngươi... Ngươi là... Tam tiểu thư!"

      Ta phải sớm nghĩ ra, là Cúc Vận, nha đầu của Thiên Lục.

      Nàng có phải là nha đầu tâm phúc của Thiên Lục hay ta biết. Có thể là, mà cũng có thể . Bây giờ là tâm phúc, sau này ai biết được.

      Nàng cùng ta đều là nha đầu hồi môn, được bố trí trong cùng viện là bình thường. Ta cũng biết, giấu giếm mãi được. Nghĩ như vậy, liền bình thường trở lại. Nhìn nàng cười, yếu ớt: "Ngươi nhận sai rồi, ta phải là tam tiểu thư." xong, cũng nhìn nàng nữa, bước qua người nàng.

      Ta vậy phải là phủ nhận. Ta chỉ muốn cho nàng biết, từ nay về sau, còn tam tiểu thư Tang phủ, ta chỉ đơn giản là Tang Tử.

      Trong mắt Cúc Vận lên tia kinh ngạc, nhưng cũng gọi ta

      Ta nghĩ, Thiên Phi cùng Thiên Lục rất nhanh biết chuyện này. Chỉ là, ta sợ. Cũng tiến cung, cho dù biết, các nàng có thể làm gì? Chẳng lẽ đuổi ta ra khỏi cung? Hừ, cho dù các nàng muốn, cũng chưa chắc có thể làm được.

      Xuất cung, đâu phải chuyện dễ dàng như thế?

      Trở về phòng, ta nằm xuống giường. Đột nhiên lại nhớ tới cái gì, bàn tay thò vào trong áo đến khi chạm vào thứ mềm mại mới thở phào nhõm. Đồ Tô Mộ Hàn đưa cho ta, đều ở đây.

      Nằm trong phòng lúc có người chạy vào lớn tiếng gọi: "Mọi người ra ngoài, Phương Hàm có lời muốn !"

      Nghe vậy, ta giật mình cái ngồi dậy mà bọn nha đầu ở cùng ta cũng đứng hết lên. Ta chỉnh trang lại y phục, mở cửa ra ngoài.

      Trong chốc, khắp nơi đều là tiếng mở cửa. bọn nha đầu rất nhanh đứng trước cửa phòng mình, mặt có chút ngơ ngác

      Ta đứng cúi đầu, biết Phương Hàm kia rốt cuộc là ai.

      Cúc Vận nhìn ta cái nhanh nhưng cũng đứng nghiêm

      Sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng tới, tiếp theo là thanh nữ nhân: "Đều qua đây." Tiếng nàng lớn, lại rất ràng. Nghe sắc biết là còn rất trẻ.

      Ta cùng mọi người tiến đến giữa sân viện tự giác xếp thành hàng

      Phương Hàm tới trước mặt của ta dừng lại. Ta cúi đầu, chỉ nhìn thấy mũi hài tinh xảo thêu hình chim quyên, hương thơm tinh khiết tỏa ra. Chân nàng xinh xắn khiến ta rất muốn thấy khuôn mặt nàng. Ta còn nghĩ chắc rằng, con người nàng chắc chắc cũng xinh đẹp như thế.


      Chương thứ 31: Ngã dưới chân nàng



      "Ngẩng đầu lên". Thanh Phương Hàm ràng, ta thấy nàng nhàng vẫy chiếc khăn tay, động tác vô cùng uyển chuyển.

      Bọn nha đầu nghe lời đều ngẩng đầu lên.

      Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nữ nhân Phương Hàm này.
      Nếu như Tô Mộ Hàn dạy ta biết cuộc sống chốn hậu cung Phương Hàm chính là người dạy ta cách sinh tồn ở chốn này.

      Nhớ lúc nàng mặc y phục màu xanh, tóc giản dị búi đầu, vật trang sức nào. Chỉ có bên trai lộ ra nửa chiếc khuyên màu xanh ngọc. Chỉ nhìn qua cũng biết là ngọc tốt.

      Ánh mắt lặng yên ngắm dung mạo của nàng, thanh lịch nhàng rất giống với tưởng tượng của ta. Nàng còn trẻ, thần sắc đạm mạc. Nhìn tổng thể mang lại cho người khác cảm giác đặc biệt

      Gò má trái từ tai kéo dài đến cổ nổi bật vết sẹo dài.

      Ta khỏi sợ hãi, cuống quít đưa mắt nhìn chỗ khác.
      Quả nhiên, ở đây rất nhiều người cũng chú ý đến, phát ra thanh luyến tiếc khe khẽ

      Phương Hàm tựa hồ cũng chẳng để ý, liếc mắt nhìn các nha đầu, : "Các ngươi đều là nha đầu do các vị tiểu chủ mang đến từ nhà mẹ đẻ, quy củ trong cung này sợ là chưa . Hôm nay hoàng thượng phân phó ta đến, chỉ là dạy các ngươi cách giữ nghiêm quy củ trong cung. Từ nay các ngươi cứ gọi ta là "

      "Vâng, ." Bọn nha đầu đồng thanh trả lời.

      Phương Hàm lại : "Mấy ngày nay, có ma ma khác giáo dục lễ nghi cho các vị tiểu chủ, vì thế các ngươi cần đến hầu hạ."

      Cúc Vận "A" tiếng. Ta nhìn nàng thấy mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ta nghĩ chắc là do nàng chưa kịp báo cho các tỷ tỷ chuyện của ta.

      A, kỳ thực nàng cần để ý, bởi vì ta căn bản quan tâm.

      Lúc này, có thái giám tiến tới, chỉ huy người phía sau cầm đồ vật gì đó trong tay, giọng the thé: "Đây là phủ nội vụ đưa y phục tới, các ngươi đều trở về phòng thay đổi, sau nén nhang lại tập hợp ở đây, nhanh lên!"

      "Dạ." Nghe giọng thái giám thân thiện, bọn nha đầu đều vội lên lấy y phục.

      Ta vừa bước lên trước bước, biết ai hung hăng đụng bả vai ta, ta kêu tiếng, cẩn thận té ngã ở dưới chân Phương Hàm. Phương Hàm như thể kinh hãi, lui về sau nửa bước, cúi đầu nhìn ta chằm chặp.

      Ta thầm kêu tốt, vội bò dậy quỳ xuống, cúi đầu: " thứ tội."

      Phương Hàm chưa mở miệng có thái giám tiến lên, vẫy phất trần tay, thanh trầm: " có mắt sao?". rồi muốn đánh xuống.

      Ta sợ đến nhắm mắt lại, nhưng phất trần tay thái giám cũng rơi xuống. Chỉ nghe thanh Phương Hàm truyền tới: "Bây giờ xúc động chút cũng sao, nhưng sau này được như vậy nữa."

      thế là truy cứu ta nữa.

      Ta vội vàng gật đầu ‘Vâng’. Phương Hàm lại : " đổi y phục "

      Ta ngồi dậy, lấy y phục, xoay người đến phòng nghỉ.

      Cúc Vận hồ nghi nhìn ta, ta biết, nàng nhất định hiểu. Cho dù được ưu ái, ta ở Tang gia cũng là chủ nhân, than phận so với nha đầu kia hẳn lớn hơn
      Trong lòng cười tiếng, chuyện của ta, nàng làm sao hiểu nổi?

      Đóng cửa phòng, ta ùng bọn nha đầu nhanh chóng tay y phục. Ta để quần áo giường, bắt đầu cởi áo.

      nha đầu nhìn ta cái, rồi quay sang người bên cạnh: " ra người trong cũng đáng sợ như vẫn thường nghe . Ta thấy Phương Hàm kia cũng nghiêm khắc lắm đâu!"

      "Ưm. Nhưng chúng ta đều là hạ nhân, nên đắc tội người khác hơn"

      Ta tiếp tục thay quần áo, trong lòng ngừng suy nghĩ. Các nàng nhất định là thấy tình cảnh vừa rồi nên cho rằng như vậy. Hừ, chỉ là, lòng người trong cung này sao có thể hời hợt như vậy chứ?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 32 : Các điều kiện cần



      Lúc chúng ta thay y phục xong vẫn thấy Phương Hàm yên lặng đứng ở trong viện. Thái giám bên người nàng cười, ghé vào tai nàng gì đó, mà nàng cũng chỉ cười lạnh lùng gì.

      Bọn nha đầu đứng thành hàng theo quy củ, Phương Hàm hài lòng nhìn qua lần, mới hắng giọng : "Đó là y phục của các ngươi sau này, y phục ngoài cung cần dùng đến nữa. Nếu y phục vừa, phủ nội vụ đổi."

      Ta hơi hiếu kỳ, nàng dạy chúng ta cái gì. Nếu là lễ nghi hoàng thất quá phô trương rồi. Đó là việc của các tiểu chủ, còn chúng ta cùng lắm chỉ là nha đầu mà thôi.

      Phương Hàm sau khi xong cũng thêm gì, chỉ dặn nếu có việc cũng được lung tung rồi quay người rời .

      Phương Hàm vừa , nét mặt thái giám kia cũng trở nên lạnh lẽo: "Mọi người đều nghe Phương Hàm dặn gì rồi. Giờ hãy trở về phòng." hừ tiếng, chuyển động thân người đuổi theo hướng Phương Hàm .

      Bọn vừa , tiếng ồn trong viện sôi lên. Bọn nha đầu líu ríu thảo luận: " lợi hại"

      "Đó là nữ quan hàm ngũ phẩm trở lên, ngay cả những tiểu chủ mới vào cũng phải kiêng nể đôi chút"

      "A, chứ?"
      ...
      Các nàng liên tiếp, tựa hồ càng ngày càng hưng phấn.
      Cúc Vận tranh luận cùng mà về phía ta, khẽ gọi : "Tam tiểu thư."

      Ta nhìn nàng, cười : "Gọi Tang Tử."

      Nàng ngẩn người, ta lại : "Tang Phủ có Tam tiểu thư sao? Ta chẳng qua chỉ là ngoại nhân mang họ Tang. Ngươi tưởng lúc ở Tang phủ, ta biết trong đầu các ngươi nghĩ gì sao"

      Nàng bị ta chặn lời câu cũng ra. Ta hít hơi, tiếp tục: "Mà thôi, quên ."

      Quên quá khứ Tang Tử, quên ký ức Tang Tử từng bị bọn họ lãng quên, khi dễ.

      Ta bước , trở về phòng nghỉ. Cúc Vận bỗng chạy tới hỏi: "Nhưng .. sao ngươi... sao ngươi có thể tiến cung?"

      Làm sao tiến cung? Ta cười khẽ: "Có người muốn tiến cung, mà ta muốn. Vậy là đủ."

      Cúc Vận cười: "Ngươi quên lời tiên đoán kia."

      Nàng cụ thể nhưng ta hiểu. Chỉ là như vậy, cũng có phần đúng. Ta cam lòng, vì sao các nàng là phượng thân, mà ta chỉ có thể làm thiếp!

      Mỗi khi nhớ tới chuyện đó bao nhiêu uất ức tức giận dồn tới.

      Cúc Vận nhìn thấy thái độ khác lạ của ta tiếp: "Nếu các tiểu thư biết, nhất là đại tiểu thư, nhất định bỏ qua cho ngươi."

      Vấn đề này, sao ta lại nghĩ đến chứ? Nhưng cùng lắm chỉ là làm khó dễ. Mười lăm năm như thế, bây giờ ta sợ sao? Huống chi, bây giờ ở trong cung, phải ở Tang phủ, rất nhiều chuyện Thiên Phi có muốn cũng thể làm gì.

      Ta hừ tiếng, thèm chuyện nữa tiến về phòng nghỉ

      "Kỳ thực làm tiểu thiếp của Cố thiếu gia cũng tốt, có vài người... muốn còn được, mà ngươi lại ..."

      Ta nghe thấy câu kế tiếp của Cúc Vận nhưng ta hiểu được ý của nàng

      Ta cũng tiến cung rồi, rất nhiều chuyện thể quay đầu lại, càng thể hối hận

      Chương thứ 33: Bị ta bắt gặp



      Đêm khuya, ta nằm giường trằn trọc mãi cũng ngủ được. Trời chớm đông, tuy có mưa nhưng khí vẫn khô nóng vô cùng.

      Trong phòng có tiếng thầm, chắc các nàng cũng ngủ được như ta.

      Ta thường vô tình chạm vào túi gấm của Tô Mộ Hàn.

      Cảm nhận được nó tồn tại, lòng ta cũng thấy an tâm. khi nào ổn thỏa có thể mở ra. Ta hiểu ý của , bây giờ chưa đến lúc.

      Cũng vô tình chạm tới vật cứng rắn, đó là cây lược gỗ Cố Khanh Hằng tặng. Trong lòng cảm thấy bi thương. Đối với , ta áy náy, nợ kiếp này thể trả.

      Khẽ than tiếng, chỉ hy vọng có thể quên ta, sau đó tìm được nữ nhân thương và tốt hơn ta gấp bội.

      Lòng đầy lo nghĩ, ta đứng dậy rón rén ra ngoài.

      Mới vừa bước ra cửa liền nghe thấy tiếng hỏi: " đâu?", giọng lạnh lùng chút cảm xúc

      Ta kinh hãi, nhìn kỹ lại thấy là thái giám, chắc là canh đêm, đành phải : "Ta cần nhà cầu."

      mặt thái giám lộ ra vẻ xấu hổ, hắng giọng : "Vậy nhanh ."

      Ta gật gật đầu, vài bước lại nghĩ tới: "Công công, xin hỏi hướng nào?". Ta phải muốn nhà cầu, nhưng dối phải dối đến cùng.

      Thái giám tỏ vẻ kiên nhẫn chỉ vào phía trước : " thẳng, quẹo phải."

      Ta cám ơn, rồi nhanh chóng rời . Đến khi quay đầu nhìn còn thấy hình ảnh của thái giám mới dừng lại, quay người bước ra ngoài.

      Lúc tiến cung vì sợ bị người khác nhận ra, ta vẫn luôn cúi đầu chưa hề nhìn qua khung cảnh xung quanh của chốn thâm cung đáng sợ này. Lúc này, mặc dù được đèn trong cung chiếu sáng nhưng trong đêm tối cũng chỉ thấy mơ hồ .

      Chỉ biết, đây là nơi cực kỳ rộng lớn.

      đường, thỉnh thoảng gặp phải ngự lâm quân soi đuốc kiểm tra ta chỉ yên lặng đứng nép sang bên. người ta mặc y phục nô tì nên cũng ai quá chú ý đến.

      mục tiêu, ta chỉ lung tung, vừa vừa ngó nghiêng xung quanh

      Lúc định thần lại biết mình đến nơi nào. Ta hơi hoảng hốt muốn quay trở lại theo đường cũ.

      Có điều khi muốn quay lại mới ngẩn người. Vừa rồi cứ , nghĩ nếu bị trách tội lấy lý do lạc đường giải thích nhưng ngờ, lần này lạc đường . Bây giờ, tìm làm sao ra đường cũ trở về?

      Lắc lắc đầu, nhưng lại cười rộ lên. Có lẽ trong thâm tâm ta, cũng muốn trở về nơi đó.

      tiếp đoạn đường, ta có cảm giác mình ngược hướng nhưng cũng vẫn tiến tới, thậm chí trong lòng có chút hưng phấn bởi vì ta biết chỉ có lúc này ta mới có thể tranh thủ tìm hiểu.

      Người khác vào đây đều nghiêm cẩn tuân theo quy định, còn ta, lại chỉ muốn phá vỡ nó.

      Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân vội vã truyền đến.

      "Ngươi đến rồi."

      giọng nam nhân cất lên đầy vui mừng.

      Ta giật mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ thị vệ cùng cung tỳ trong cung có quan hệ, ngờ bị ta gặp được. Cung tỳ cùng thị vệ quan hệ là tử tội. Nghĩ đến đó trong lòng hoảng hốt, vội chuyển mình tới sau cột trống núp vào.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 34 : Hạ Hầu Tử Khâm




      nấp nhưng ta hiếu kỳ.

      Lặng lẽ nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy cung tỳ tới, bộ dáng sợ hãi. Khẽ cười nhìn nàng, có can đảm làm chuyện này còn biết sợ sao? bụi cây lớn che khuất nam nhân nên ta chỉ nghe thấy giọng .

      "Buông ta ra!" Cung tỳ khẽ kêu.

      buông, lát hỏi: "Ngươi là ai?" giọng điệu lạnh lùng, chứa tức giận.

      Cung tỳ kia sắc mặt ngày càng khó coi, run rẩy đáp: "Như... Như Mộng."

      "Như Mộng là ai?" hỏi lại

      Ta cười thầm ngạc nhiên, chuyện gì đây?

      Cung tỳ kia cũng ngơ ngác. Nàng trả lời mà hỏi lại: "Vậy ngươi là ai?"

      cười tiếng, rốt cuộc buông tay nàng ra: "Hạ Hầu Tử Khâm"

      Nếu như ta nghe lầm, —— Hạ Hầu Tử Khâm.
      Bỗng nhiên kinh hãi, đây chính là...

      Cung tỳ kia cũng khiếp sợ nguôi, vội quỳ xuống, đầu chạm đất: "Nô tỳ biết là hoàng thượng, nô tỳ đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội, xin hoàng thượng thứ tội!". Như Mộng dập đầu liên tục, ngôn ngữ lộn xộn

      Ta run lên. Hạ Hầu Tử Khâm tức giận? tức giận thế nào?

      Chỉ tiếc, ta nhìn thấy dáng vẻ của , lại dám tùy tiện ra.

      "Ngẩng đầu lên." ra lệnh.

      Như Mộng hai vai run rẩy, chần chừ, cuối cùng chậm rãi ngẩng mặt lên.

      Hạ Hầu Tử Khâm bước tới. Ta mơ hồ có thể thấy long bào màu vàng sáng người . Trong ánh đèn mông lung rọi xuống, có vẻ uy nghiêm đặc biệt. Mái tóc cột cao lay động trong gió lạnh. Tóc mai rủ xuống lòa xòa cạnh má nhưng ánh mắt sắc bén.

      im lặng, Như Mộng dám động, ta cũng dám.

      Thậm chí, tự chủ được nén hô hấp lại.

      Ta đoán được làm gì.

      Cứ như vậy, nhìn nàng lúc lâu bỗng nhiên đảo người, tay nắm cằm nàng lạnh lùng : "Chắc ngươi mất ít công sức để biết được trẫm đến chỗ này?"

      Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nghiêng người, thế nhưng khi nghe được lời , thể tránh khỏi rùng mình cái. Lời là ý gì? Chẳng lẽ cung tỳ này muốn...

      Che miệng lại, quyến rũ hoàng đế, tội danh này chắc chắn nặng hơn tư thông với thị vệ.

      Hạ Hầu Tử Khâm lại : "Ưm, để ta đoán xem ngươi là cung tỳ của cung nào."

      Xem ra, thực cho rằng nàng cố ý tới đây

      "Cảnh Thái cung, Ngọc Thanh cung, hay là..."

      "Hoàng thượng." Như Mộng cố lấy dũng khí mở miệng, "Nô tỳ phải..."

      "Chủ tử của ngươi đâu?" cũng để ý lời nàng, quay đầu lại nhìn khiến ta sợ đến mức rụt ngay đầu lại. Chỉ nghe giọng truyền tới "Ngươi sợ nếu chủ tử của ngươi biết buông tha ngươi sao?"

      "A, trẫm hiểu rồi, ngươi muốn hóa thành phượng hoàng."

      Giọng đầy vẻ trào phúng, ta nhịn được lại nhìn ra. Như Mộng nhíu mày nhăn mặt, chắc nàng đau do tay siết quá mạnh nhưng cũng dám kêu tiếng.

      "Trẫm nghĩ, nếu đem ngươi giao cho chủ tử của ngươi, kết quả thảm thế nào?". Thấy ánh mắt Như Mộng lên vẻ hoảng sợ giấu giếm, Hạ Hầu Tử Khâm lại , "Nhưng trẫm, cũng tính làm thế."

      Ánh đèn soi vào gương mặt tái nhợt của Như Mộng, nàng cắn môi, vẻ như hạ quyết tâm lớn, : "Hoàng thượng nghĩ sai rồi, nô tỳ cũng biết hoàng thượng ở đây." Nàng , nàng vô ý tới.

      Ta biết nên tin hay , dù sao, ta cũng như thế, vô ý đến đây.

      "Trẫm tin."

      hời hợt nhưng giọng đầy kiên quyết

      Chương thứ 35 : tới chậm



      Ta dường như sớm đoán được câu trả lời của . Chỉ là ta biết đối với nàng thế nào, tha hay giết nàng?

      Đúng lúc này, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng truyền đến. Ta nhìn lại, chỉ thấy thân hình mảnh khảnh nhanh tới. Tiếp theo là tiếng nữ nhân vội vã: "Hoàng thượng, thiếp... thiếp tới chậm". Nghe giọng nàng giống như vừa chạy rất nhanh

      Hạ Hầu Tử Khâm quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt : "Nguyễn tiệp dư, ngươi tới chậm rồi."

      Lời của vừa mới ra, đột nhiên cúi người, ôm Như Mộng vào lòng. Như Mộng kinh hoảng kêu tiếng, tay theo bản năng nắm lấy vạt áo trước ngực : "Hoàng thượng!"

      Nguyễn tiệp dư vốn đứng thở dốc, thấy Hạ Hầu Tử Khâm làm vậy, mặt xanh càng trở nên trắng bệch. Nàng hoảng sợ mở to đôi mắt đẹp, tay chỉ Như Mộng, run rẩy hỏi: "Nàng... Nàng là ai?"

      Hạ Hầu Tử Khâm nheo mắt nhìn nữ nhân trong lòng, nhìn nàng : "Ngươi tới chậm, tất nhiên có người thay." rồi, ôm Như Mộng quay người bước thẳng về phía ta.

      Ta run lên. Nếu như bị phát ta trốn ở sau cột nhà hay. Chẳng biết tại sao ta cảm nhận được, Hạ Hầu Tử Khâm hề đơn giản.

      Phía sau Nguyễn Tiệp Dư kêu lên: "Hoàng thượng, nàng chỉ là cung tỳ!"

      "Cung tỳ sao?" Hạ Hầu Tử Khâm giọng hỏi lại, cũng nhìn nàng, ôm Như Mộng trực tiếp tới

      Ta sợ đến nghĩ được, chẳng kịp lo gì nữa, quay người đẩy cánh cửa ngay gần đấy, nhanh chóng trốn vào

      Thế nhưng vận khí dường như tốt. Hạ Hầu Tử Khâm ôm nữ nhân trong long cũng đẩy cửa bước vào.

      Ta cắn môi, đành phải chui xuống dưới gầm giường.

      Quả nhiên người tính bằng trời tính. Ta chưa bao giờ nghĩ tới gặp hoàng đế trong tình huống như vậy.

      Nguyễn tiệp dư cam lòng tiến vào, : "Hoàng thượng, vì thiếp nhất thời tìm được đường mới... mới tới muộn."

      Hạ Hầu Tử Khâm giống như ném người trong lòng xuống giường, lạnh lùng hừ tiếng: "Lưu Phúc, đóng cửa."

      "Dạ." Tiếng thái giám truyền tới, tiếp đó là tiếng đóng cửa khá lớn.

      Ta biết tại sao lại tin lời của nàng nhưng ta tin.

      có hứng khởi hẹn phi tần tới nơi này chắc hẳn nữ nhân trong cung chẳng ai dám thất ước.

      "Hoàng... Hoàng thượng, người muốn làm gì?". Tiếng Như Mộng run lên.

      "Ngươi biết trẫm muốn làm gì mà." Giọng Hạ Hầu Tử Khâm rất .

      Ta nằm ở dưới giường, thở cực . Ta muốn khi bị phát lại bị coi là thích khách, chém đầu tại chỗ.

      cười: "Trẫm hôm nay, như ngươi mong muốn."

      "Hoàng... Ô —— "

      Mới vừa nửa câu, miệng nữ nhân bị chặn lại.

      Động tĩnh mặt giường càng lúc càng lớn. Mà ta, vẫn nằm im như trước, dám động chút nào.

      Ta nghĩ, ta biết bọn họ làm gì.

      "Hoàng thượng, a —— "

      biết tại sao, ta vừa nghe thanh kiều kia, toàn thân trở nên căng thẳng, tim đập liên hồi. Ta đè tay lên ngực, cảm thấy khổ sở vô cùng.

      "Muốn ?". Giọng nam nhân bỗng trở nên mị hoặc vô cùng

      "Hoàng thượng —— nô tỳ, nô tỳ muốn... Ân, a —— "

      Ta nắm chặt hai tay lại. Thanh nàng càng lớn, mặt ta càng nóng rực.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 36: Hưởng ơn mưa móc



      Trong phòng tràn ngập mùi Long Tiên Hương.

      Ta nằm sàn nhà lạnh lẽo cảm thấy hơi buồn ngủ. giường động tĩnh dần ngưng chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt.

      lát sau, dường như có người đứng dậy, sau đó nghe Hạ Hầu Tử Khâm gọi: "Lưu Phúc."

      "Có lão nô." Cửa nhàng đẩy ra. Ta thóang nhìn thấy đôi giày màu xanh, y hỏi "Hoàng thượng quay về Thiên Dận cung?"

      Nghe vậy, ta mới nhớ nơi này cũng phải là tẩm cung của Hạ Hầu Tử Khâm. Chẳng qua tùy tiện chọn nơi gặp gỡ nữ nhân mà thôi

      Hạ Hầu Tử Khâm chỉ "Ừ", liền thấy Lưu Phúc tiến nhanh đến, đỡ đứng dậy. Sau đó cung tỳ rất nhàng mà nhanh chóng tiến vào, ta như ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.

      "Uống."

      Là giọng Hạ Hầu Tử Khâm

      "Hoàng thượng, đây... là cái gì?" Tiếng Như Mộng có chút hoảng hốt cùng sợ hãi.

      Ta kinh hoàng, chẳng lẽ cho nàng độc dược sao?

      Lưu Phúc quát: "Bảo ngươi uống uống !"

      Hạ Hầu Tử Khâm đứng dậy. Lưu Phúc vội đuổi theo, giọng: "Hoàng thượng, Phương Hàm chờ ở bên ngoài lâu, lão nô gọi nàng vào, hay là..."

      "Cho nàng vào."

      "Dạ." Lưu Phúc quay người ra.

      quay người lại, giọng lạnh lẽo: " phải ai hưởng ơn mưa móc của trẫm cũng đều hóa thành phượng hoàng!"

      Ý tứ trong lời của quá ràng.

      Hít hơi sâu, ta tận lực nằm sát xuống đất, hận thể che tai mình lại. Ta sợ ban độc dược cho Như Mộng, ta sợ nghe thấy nàng rên lên đau đớn nhưng chờ hồi cũng thấy động tĩnh gì. Đến lúc cung tỳ lui xuống, ta ngẫm nghĩ lại đoán có lẽ phải là độc dược.

      Phương Hàm tiến vào, giọng nàng vẫn là thanh cảm xúc: "Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

      "Chuyện gì?"

      "Chuyện Tương Tú viện giải quyết thỏa đáng, nô tỳ giáo dục các nàng tốt"

      "Được, ngươi làm việc, trẫm rất yên tâm. Trẫm mệt rồi, trước hết hồi cung" Hạ Hầu Tử Khâm rồi bước ra ngoài.

      Ta bỗng nhiên tò mò nhịn được vội bò lên trước hy vọng thấy được nam nhân này. Đúng lúc ngó ra giật mình thấy ánh mắt Phương hàm nhìn tới. Ta kinh hãi rụt người lại, tim đập thình thịch. Ta nàng có nhìn thấy ta núp dưới giường hay

      Nàng chưa rời mà đột nhiên bước tới phía ta.

      Ta cắn môi, nghĩ nhanh tìm lý do giải thích nếu bị phát

      Chương thứ 37 : Đừng quên thân phận



      Phương Hàm tới bên giường dừng bước : "Mặc xong quần áo về , đừng quên bổn phận của cung tỳ!".

      Nàng đứng cạnh giường trong chốc lát mới rời .

      Ta thở phào cái.

      Nhưng người giường lại chịu . lát nghe nàng ỉ khóc, giọng đầy bi thương tuyệt vọng. Ta hiểu. Chẳng qua là Hạ Hầu Tử Khâm muốn nàng, nếu cũng có sao đâu?

      Nàng , ta cũng thể ra.

      Chuyện này với ta là khổ sở

      Khổ nhất chính là ngờ nàng nằm cả đêm ở đây. Ta mơ mơ màng màng, ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.

      Đến lúc trời sáng, nàng mới ngượng ngùng dậy ra ngoài

      "Hô —— "

      Ta cuối cùng cũng có thể bò ra, cảm giác như lần nữa thấy được ánh mặt trời.

      Lúc đẩy cửa ra, thấy trời quang đãng, ánh nắng sáng rỡ.

      Ta trở về Tương Tú viện, thấy Cúc Vận đứng ở trong sân mắt chăm chú nhìn phòng ta. Ta sửa sang lại y phục, khẽ gọi nàng: "Cúc Vận."

      Nàng dường như kinh hãi, cuống quít xoay người: "Tam tiểu... Tang Tử". là nha đầu thông minh, suy nghĩ nhanh như vậy trở về

      Ta gật gật đầu, hỏi: "Sao vậy?"

      ", có gì." Nàng nhìn phía sau ta, giọng , " tới."

      Ta quay đầu lại thấy Phương Hàm mang theo mấy cung tỳ đến. Hôm nay nàng vẫn trang điểm nhạt, mặt nhìn nét phấn.

      Ta cùng với Cúc Vận cúi người: "Khấu kiến ."

      Phương Hàm nhìn chúng ta, giọng : "Đứng lên, trở lại sân " dứt lời, thong dong bước qua. Ta kinh ngạc nhìn nàng nhưng phát chút khác lạ nào, lòng An tâm, xem ra đêm qua nàng phát ta.

      Chỉ lát, các nha đầu đều đến đông đủ.

      Phương Hàm tới trước mặt mọi người, cười hỏi: "Hôm qua các ngươi ngủ có ngon ?"

      "Bẩm , rất tốt." Bọn nha đầu trăm miệng lời đáp.

      Ta cảm thấy may mắn. Hôm qua lúc trời tối, mấy nha đầu cùng phòng cũng ai biết. Mặc dù sáng sớm hôm nay thấy ta, chắc cũng chỉ cho là ta thức dậy sớm mà thôi.

      Lặng lẽ nhìn về phía Phương Hàm, thấy nàng gật gật đầu, : "Tốt rồi. Sau này, hoàng cung chính là nhà của các ngươi". Nàng quay người , ngồi xuống chiếc ghế đá. Cung tỳ phục vụ trà cho nàng cung kính đứng ở bên cạnh.

      nha đầu to gan hỏi: " , muốn dạy bọn nô tỳ lễ nghi trong cung sao? Chuyện này, bọn nô tỳ cũng từng được học qua trong phủ". Nàng vừa xong, mọi người sôi nổi phụ họa.

      Phương Hàm để ly trà trong tay xuống, khẽ cười tiếng: "Nếu đều học rồi đương nhiên cần nữa. Ta cũng tin, sau này các ngươi biết cẩn trọng, tránh bị mắc sai lầm.". Ánh mắt của nàng nhìn chúng ta lấp lánh, rồi bình thường trở lại, cầm lấy tay khăn lau miệng "Trong cung thể so với quý phủ, sau này các ngươi là cung tỳ, hầu hạ chủ tử thế nào chắc cần ta dạy nữa."

      Nàng vòng vo hồi cuối cùng đều là cần dạy. Ta hoang mang biết rốt cục nàng đến Tương Tú viện để làm cái gì?

      Lặng lẽ nhìn những người khác thấy các nàng cũng ngơ ngác.

      Phương Hàm cười nhạt : "Mặc dù mọi người gọi ta là ' ', nhưng ta cũng chỉ là cung tỳ như các ngươi thôi. Hầu hạ chủ tử tốt ngày sau được hưởng phúc. Các ngươi đều là nha đầu do các vị tiểu chủ mang đến, trung thành đương nhiên là quan trọng. Nhưng nếu muốn tìm chủ tử khác hầu hạ cũng được. Hôm nay ta muốn biết ai có ý đó ?"

      Mọi người tại đây "Ôi" tiếng. Đúng là tiểu thư của mình có thể được ân sủng hay chưa ai biết, được vậy quá tốt. Nếu chọn chủ tử khác cũng phải là chuyện xấu.

      Thế nhưng lời của Phương Hàm còn đó " trung thành đương nhiên là quan trọng" nên ai cũng che giấu suy nghĩ, dám lên tiếng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương Thứ 38 : Đổi chủ tử



      Phương Hàm cũng vội vã, đứng lên chậm rãi : "Vậy , các ngươi có thể suy nghĩ ngày, ngày mai trả lời cho ta. Nếu có định thay chủ tử ta cũng sắp xếp sớm để tiểu chủ các ngươi còn an bài cung tỳ khác." xong, nàng quay người ngay.

      Chẳng biết tại sao, ta lại mạnh mẽ thở dài hơi.

      "Tang Tử, chắc là ngươi rất muốn đổi chủ tử?" Cúc Vận đột nhiên tới gần ta hỏi.

      Ta kinh hãi, ngoái đầu nhìn thẳng vào mắt nàng. Bỗng nhiên ta cười, xem ra nàng cho rằng ta lấy Thiên Phi làm bàn đạp tiến cung. Nhưng, có lẽ nàng đúng, chỉ là ta còn chưa vội đến thế.

      Xoay người đối diện với nàng : "Ta cũng muốn đổi, có điều phải nghĩ thêm chút ". vài bước, dừng lại "Ngươi trung thành như vậy, chắc đổi chủ tử nhỉ."

      Mặt Cúc Vận xám xịt, ta quay cười trộm, cho dù nàng muốn đổi, bị ta như vậy cũng khó rồi.

      Trở về phòng, thấy bọn nha đầu bất an tụ tập chỗ, kể xấu tiểu thư của mình. qua lại cuối cùng dường như ai cũng nhất định muốn thay chủ tử.

      Ta cười lạnh tiếng, Phương Hàm quả nhiên là lợi hại.
      Nàng đâu có muốn dạy chúng ta điều gì. Chẳng qua là khéo léo ly gián quan hệ giữa tú nữ và nha đầu của mình. Bây giờ tiến cung, khó khăn càng thêm chồng chất. Ai lại vì mình mà chọn việc tốt? Nếu tiểu thư của mình tiền đồ thà chọn tiểu chủ có tương lai ràng chẳng phải tốt hơn sao?

      Ta nghĩ, dù sao người trà trộn vào cung như ta nhiều. Các nha đầu nhất định hiểu tiểu thư nhà mình.

      Phương Hàm làm việc này, rất nhàng mà làm tan vỡ mối quan hệ tâm phúc giữa các nàng. Mặc dù loại trừ ngày sau các nàng có tâm phúc mới, nhưng ngay bước đầu này phải Phương Hàm chiếm tiên cơ

      Ta ngồi mình ở mép giường nghe các nha đầu líu ríu .

      Đây đó vài nha đầu cúi đầu, tham dự vẻ như muốn phản đối. vài người khác giống như ta yên tĩnh ngồi ở giường của mình. Ta cười , dù sao người trung thành vẫn có.

      Chỉ là phần lớn quá dễ dụ, dễ thay đổi vì lợi ích bản thân.
      Con người mà.

      Ta chợt nhớ tới ngày ấy hỏi Tô Mộ Hàn, bản chất con người là thiện hay ác.

      Bây giờ nghĩ lại, thiện hay ác sao? Đều chống lại số phận đưa đẩy.

      Phương Hàm muốn chúng ta suy nghĩ lại, quả thực chỉ muốn chúng ta thay đổi.

      Lại ngày trôi qua.

      Lúc Phương Hàm tới, vài người quyết định

      " , nô tỳ ngưỡng mộ Vương mỹ nhân tài hoa, muốn hầu hạ Vương mỹ nhân."

      " , nô tỳ nghe Thư quý nhân tốt tính, nô tỳ nguyện ý hầu hạ người."

      " , nô tỳ nguyện ý hầu hạ ngài."
      ...
      Qua thời gian ngắn, chỉ thấy lác đác vài người còn đứng im. Ta nhìn sang Cúc Vận, nàng cũng trừng mắt nhìn lại ta rồi nhìn sang chỗ khác.

      Nghe các nha đầu xong, Phương Hàm mới : "Các ngươi theo Lý công công đăng ký, ta tự an bài". Nàng cũng với nha đầu vừa bảo muốn hầu hạ nàng "Bên cạnh ta thiếu người, ngươi nghĩ lại "

      Nha đầu kia hơi thất vọng, nhưng vẫn cùng người khác theo Lý công công xuống.

      Phương Hàm liếc nhìn những người còn lại, cũng gì, chỉ cúi đầu uống trà.

      Chúng ta yên tĩnh đứng, được lời nào.

      Ta nhìn thấu tâm tư Phương Hàm. Tâm tư của nàng quá sâu.

      Ta chợt nghĩ nếu trong cung này tâm tư các phi tần cũng sắc sảo thâm sâu giống nàng là đáng sợ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :