1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 22: nên cám ơn ta



      Ba ngày sau cách ngày tuyển tú hai ngày, Cố Khanh Hằng đến Tang phủ.

      vẻ mặt mệt mỏi, sắc cũng tỏ ra yếu ớt: "Tam nhi, xin lỗi, ta..." bỗng nhiên cúi đầu. Dù hết ta cũng đại để đoán được câu kế tiếp của .

      Có lẽ vì lời Tô Mộ Hàn nên ta đối với việc Cố Khanh Hằng làm được, trong lòng cũng nhiều thất vọng.

      Ta duy nhất vẫn biết, nhất định là tận lực. Chắc do ta nghĩ chuyện quá đơn giản. Tuyển tú, đâu phải là trò đùa. Làm sao vì câu của ta mà đem bản danh ngạch xác định thay đổi chứ

      Ta nhìn cười cười, lắc đầu : " sao, cần xin lỗi."

      Cố Khanh Hằng mặt trắng bệch cũng trong nháy mắt đó dường như ửng hồng lên, vui vẻ : "Ngươi muốn tiến cung, đúng ?". Tay nắm lấy tay ta, ánh mắt sáng rỡ.

      Ta giật mình, lát, mới nhàng rút tay ra xoay người , biết đối mặt thế nào.

      vội vàng đừng trước người ta, nắm lấy vai ta, cau mày : "Tam nhi, ta biết, ta biết. Ngươi là nữ nhân kiêu hãnh nguyện làm thiếp của ta. Ta hứa với ngươi, ngày, ta Cố Khanh Hằng dùng đại kiệu tám người đường đường chính chính rước ngươi vào nhà. Chỉ lấy mình ngươi, được ?"

      Lời của , giống như luồng ấm áp làm tan cả mùa đông băng giá.

      cười, ánh mắt sáng lên, chút do dự.

      Mà ta, ngây người.

      Đây là Cố Khanh Hằng ta biết ba năm.

      Lòng hoảng lên, trái tim run rẩy, thở gấp gáp nhìn nam nhân trước mặt. ra, tất cả những chuyện ta làm, đều hiểu.

      biết ta cam lòng, hiểu kiêu ngạo của ta, hiểu ta nhiều năm nhẫn.

      Thế nhưng, lấy ta làm chính thê. thực làm chủ được sao?

      Dù cho, làm chủ được, thân phận thiếu phu nhân Cố gia, ta có thể làm được sao?

      lắc đầu: ", Khanh Hằng, lần này, xin ngươi buông tay để cho ta tự lo chính mình". Ta phải là nữ nhân cần người bảo hộ, cho tới bây giờ cũng phải.

      cắn răng : "Tam nhi, thể..."

      " thể!" Ta lạnh lùng cắt ngang lời .

      Ta nhìn thấy ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Ta nhắm mắt lại, sợ chính mình mềm lòng. nam tử tốt như Cố Khanh Hằng, cần nữ nhân tốt hơn làm bạn. Mà ta, quá so đo.

      chậm rãi buông tay ta, lui lại mấy bước, đầu tựa lên trụ hành lang, cúi đầu cười.

      Ta muốn , nhưng lại biết nên gì.

      cuối cùng cũng : "Ta... nghĩ cách cho ngươi." rồi, xoay người chạy.

      "Khanh Hằng!" Ta vội gọi . Nhìn thấy thân thể run lên, ta giọng , " cần, ta biết ngươi tận lực, cám ơn ngươi."

      quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu gò má của , nhuộm vẻ buồn bã mơ hồ.

      Ta đứng mặt đối mặt với , giống như gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt.

      nhìn ta chăm chú, lâu.

      Dần dần, vẻ buồn bã tiêu tán, cười : "Khi đó ta , chỉ cần là ngươi muốn, ta đưa. Bây giờ cũng thế."

      Giống như như trước đây quan tâm ta, thế nhưng vì sao, ta nghe, lại có cảm giác muốn khóc?

      bước đến, tay giơ lên chạm mặt ta. Từng động tác nhàng giống như khẽ vuốt ve đồ sứ quý giá, vô cùng nhàng. Dường như sợ, chỉ mạnh chút thôi cũng làm vỡ nát.

      "Khanh Hằng..."

      "Đừng ." chặn lời ta, cười, "Đừng bao giờ cảm ơn ta, vĩnh viễn đừng "

      "Thiếu gia! Thiếu gia!". tùy tùng vội vã chạy đến sau , thở gấp : "Thiếu gia, lão gia kêu người hồi phủ gấp!"

      Trời chạng vạng. Lúc Cố Khanh Hằng , ta nhìn thấy nét đơn mặt . Ánh dương tà cũng còn rực rỡ, dần trở nên ảm đạm.

      Phía sau vang lên tiếng động . Ta quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 23: Cuối cùng kiên nhẫn



      "Nhị tỷ." Ta cúi đầu gọi nàng.

      Thiên Lục lúc này bước tới, quay đầu lại nhìn hướng Cố Khanh Hằng : "Cố thiếu gia chân thành như vậy, sao ngươi đáp ứng? Tang Tử." Nàng nhìn ta "Ngươi rốt cuộc nghĩ gì?"

      Đây là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục thiếu kiên nhẫn như vậy.

      ra ở Tang phủ, người hiểu được phải che giấu tâm tư của mình thế nào, hiểu được nhẫn thế nào, chỉ có mình ta.

      Mà ta, chậm rãi cười.

      Ta , gằn từng chữ: "Ta muốn cái gì, ngày sau ngươi thấy." xong, để ý đến nàng, bước ngang qua.
      Cũng trong nháy mắt đó, ta nhìn thấy ánh mắt nàng vẻ phẫn nộ nhưng rất nhanh liền biến mất. Ta hừ khẽ tiếng, thèm để ý.

      Tô Mộ Hàn đúng. Vẻ ngoài càng vô hại, bên trong càng nguy hiểm. Chỉ là ta hiểu, nàng che giấu lâu như vậy, sao hôm nay lại nhịn được?

      Thiên Lục gọi ta, vẫn đứng im.

      Ta cầm khăn tay, bước nhanh dần.

      Đêm lạnh như băng.

      Ta đứng lặng bên cửa sổ dưới ánh trăng sáng tỏ, vầng mây mỏng như dải lụa. Trong gian, sương lạnh lượn lờ như khói.

      Ta nhớ tới lời Tô Mộ Hàn , nhớ tới chuyện Ngọc nhi cùng nam nhân kia, bỗng nhiên, có chủ ý.

      Quay người ra khỏi phòng, đến chỗ ở của bọn hạ nhân trong phủ.

      Đêm còn chưa trễ, trong phòng Ngọc nhi lại có đèn sáng. Tự thấy có chút kỳ quái, ta nhìn xung quanh, thấy người nào, mới đến gần gian phòng kia.

      Loáng thoáng, nghe trong phòng truyền ra tiếng nữ nhân rên rỉ thở dốc. Ta chỉ cảm thấy trái tim nhảy dựng lên, cắn chặt răng. Ngọc nhi này to gan, hạ nhân quý phủ tư thông bị phạt , bọn họ sao dám...

      Ta ngẫm nghĩ, biết phải làm sao bỗng nhiên nghe thấy thanh bên trong xuống, sau đó tiếng nam nhân truyền đến: "Chờ chút, bên ngoài có người phải ?". chuyện, có tiếng người xuống giường.

      Ta lui bước, ngẫm nghĩ, lại đứng lại.

      Biết cửa phòng bị khóa, hít hơi sâu, giơ tay lên gõ cửa.

      Cạch cạch cạch

      "Ai?" Thanh Ngọc nhi run run.

      Nam tử trong phòng im lặng, chỉ có tiếng gì đó chạm vào nhau. Ta cười lạnh, giờ biết sợ rồi sao?

      Ta : "Tang Tử."

      Người ở bên trong kinh hãi kêu tiếng, lại lúng túng hỏi: "Tam... Tam tiểu thư, trễ thế này, ngươi có việc..."

      "Có chuyện tìm ngươi." Ta cắt ngang lời nàng, lại thêm câu " tại có ai, ngươi mở cửa nhanh lên".

      Tâm trạng cũng trở nên khẩn trương lo sợ nếu ta vào, bọn họ có thể vì tự bảo vệ mình mà giết người diệt khẩu hay ?

      Chỉ là, ta nghĩ đánh cuộc lần.

      lát, Ngọc nhi mới ra mở cửa. Cơ bản, nàng vốn chẳng coi ta là gì. Nhưng hôm nay, trong lòng nàng có quỷ nên mơ hồ lộ ra chút hoảng sợ

      Ta nhìn nàng, thẳng vào.

      "Tam tiểu thư!" Nàng muốn ngăn cản ta, lại bị ta chiếm lối vào trước.

      Quả nhiên, là nấp rồi.

      Như vậy, ta cũng ra.

      Ta bảo nàng đóng cửa lại rồi ngồi xuống, nhìn nàng. Nàng tỏ ra hoảng sợ, cuống quít cúi đầu, hai tay xoắn lại.

      Ta cũng muốn quanh co cùng nàng, trực tiếp : "Ngươi muốn theo đại tiểu thư tiến cung phải ?"

      Nàng "A" lên tiếng, vội hỏi: "Tam tiểu thư sao ngươi biết?"

      Ta đáp, chỉ : "Có phải hay ?"

      Nàng trầm mặc lát, nhưng vẫn muốn che giấu: "Sao được? Ta là nha đầu của tiểu thư, tất nhiên là muốn theo nàng vào cung"

      Ta cười lạnh tiếng, đứng lên : "Như vậy cũng sao, ta vốn định giúp ngươi suy nghĩ biện pháp phải tiến cung."

      Thấy ta đứng lên, nàng tựa còn chần chờ. Ta làm như vô tình, liếc mắt nhìn tủ quần áo trong phòng rồi ra.

      "Tam tiểu thư, ngươi... Ngươi chờ chút!"
      Nàng cuối cùng cưỡng lại được.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 24: muốn làm thiếp



      Ta xoay người nhìn nàng, cười : "Thế nào, ngươi thay đổi chủ ý?"

      "Ta..." Ngọc nhi cúi đầu, bỗng nhiên quỳ xuống , "Cầu tam tiểu thư giúp nô tỳ nghĩ biện pháp, nô tỳ nhất định vô cùng cảm kích!"

      Tâm tư căng thẳng chậm rãi buông lỏng. Như vậy, dễ hơn.

      Ta ngồi xuống, mới giọng : "Biện pháp phải là có, chỉ là biết ngươi có nguyện ý nghe ta hay ."

      Nghe ta như thế, nàng lập tức ngẩng đầu lên: "Nô tỳ nguyện ý!"

      "Tốt lắm, từ nay trở chính là cuộc sống tiến cung." Ta nhìn nàng, vẫy tay bảo nàng tới gần, ở bên tai nàng thầm phen. Con mắt nàng mỗi lúc mở lớn, lát mới run run : "Tam tiểu thư, thế này... Này..."

      Ta để ý tới nàng, đứng dậy ra cửa, tay chạm đến then cửa, hơi ngừng lại, : "Chỉ còn hai ngày, nên cố gắng nhịn , đừng vội vã!". Lúc lời này, ta cố tình nhìn vào tủ quần áo bên cạnh, nghĩ đến Ngọc nhi dù cho ngốc, cũng biết ta gì.

      Nàng há hốc miệng, câu cũng nên lời. Tay, tự chủ được, kéo lại quần áo mình. Ta mỉm cười, rốt cuộc mở cửa ra ngoài.

      Sang sớm ngày hôm sau, nghe được thanh náo động bên ngoài, ta mới biết cha kêu người chuẩn bị đồ cho Thiên Phi cùng Thiên Lục tiến cung. Ta ra, mở cửa sổ, ngồi ở trước án kỷ.

      Nhìn án kỷ trống rỗng, ta lạnh lẽo cười.

      Người Tang phủ, chẳng ai biết ta còn là Tang tử của 3 năm trước. ai nghĩ rằng đứa biết chữ năm xưa nay bụng kinh luân.

      Tô Mộ Hàn , nếu ta nhẫn cả mười hai năm qua thêm vài năm cũng chẳng là gì.

      Đầu ngón tay chấm nước trong bồn hoa thủy tiên bên cạnh, tinh tế viết xuống mặt bàn hai chữ "Tang Tử". Vẫn là nét bút ấy, nhưng so với ba năm trước khác nhiều lắm.

      Nét chữ đẹp, bút pháp sắc sảo.

      Nhìn nhìn, cười ngây ngốc

      "Khụ."

      biết là ai ho tiếng, ta kinh hãi, vội xóa nét chữ viết bàn, ra mở cửa.

      Bên ngoài là Cố đại nhân.

      thân y phục quan quý giá đối lập với ta, ánh mắt nhìn thấy ta trở nên sắc nhọn khiến lòng ta run lên, chưa kịp cho ta hoàn hồn bước vào phòng.

      "Cố đại nhân." Ta hướng hành lễ. Ta tới tìm ta làm gì. Cho tới nay, đến Tang phủ cũng chỉ quan tâm hai tỷ tỷ của ta. Mà dã nha đầu ta, chưa bao giờ chú ý tới.

      vẫn im lặng. Ta chần chờ, định tiến lên mời trà đột nhiên mở miệng: "Ngươi tốt nhất nên tự mình hiểu, chính mình là thân phận hãy nhớ kỹ!"

      Ta hoảng sợ, bật thốt lên hỏi: "Cố đại nhân có ý gì?"

      "Ý gì?" hỏi lại giống như ta cố ý cùng tranh cãi. Cười lạnh , "Ta cũng ngại cho ngươi biết, ngươi chỉ là con thiếp thất ở Tang phủ. Ta cùng cha ngươi bàn bạc, miễn cưỡng có thể cho ngươi làm thiếp của Khanh Hằng. nếu ngươi dám có tư tưởng khác, ta tuyệt đối tha cho ngươi!"

      ra, là vì Cố Khanh Hằng.

      Ta đứng thẳng người, thong dong : "Cố đại nhân cho rằng ta quan tâm vị trí thiếu phu nhân Cố phủ sao?"

      "Ba —— "

      Ta nghĩ tới đánh ta, thân thể va mạnh vào bàn, đau đến gập người lại. Cố đại nhân nhìn ta từ xuống, lạnh lùng : "Thiếu phu nhân Cố phủ là việc cả đời ngươi cũng thể làm! Ngươi đừng bao giờ có ý nghĩ này! Bằng , làm thiếp ta cũng chấp nhận!"

      Chương thứ 25: mời tự vào



      Làm thiếp cũng chấp nhận...

      cho rằng, ta thực muốn sao?

      Tay nắm chặt, giây đó, ta thiếu chút nữa nhịn được cãi .

      Đúng lúc này, nha đầu ở bên ngoài kêu lên: "Cố đại nhân! Cố đại nhân!"

      Cố đại nhân nhìn ta, rời bước , còn quên bỏ lại câu: "Ngươi nhớ kỹ cho ta!"

      Ta chậm rãi ngồi dậy, nhịn được bật cười.

      "Ta thèm!"

      Nghiến răng nghiến lợi , tay xoa mặt nóng rát vì bị đánh, tức giận cắn môi. ngày nào đó, phải trả giá nhiều vì hành động hôm nay! Ta Tang Tử phải sinh ra để người khác vũ nhục! bao giờ như vậy!

      Buổi tối, nha đầu đến gọi ta ăn cơm.

      Ta mới phát , Cố đại nhân vẫn chưa rời . Cha ân cần mời , tự mình rót rượu gắp thức ăn, cười vô cùng nịnh nọt. Cố đại nhân thấy ta ra, ánh mắt đơn giản quét nhìn ta cái rồi để ý đến nữa, chỉ cùng cha nâng cốc chúc mừng.

      Cha nhìn ta cười : "Tang Tử a, Cố đại nhân , chấp nhận ngươi vào cửa. Mấy ngày nay, Cố thiếu gia chuẩn bị hôn đến Tang phủ. Ngày mai Thiên Phi cùng Thiên Lục vào cung, ngươi cũng cần ra bên ngoài nữa."

      Ta cúi đầu im lặng.

      Cố Khanh Hằng đến tang phủ vì chuẩn bị hôn ta tất nhiên tin, nghĩ đến, có lẽ là bị Cố đại nhân giam lỏng. Nghĩ đến đây, khỏi có chút áy náy, cuối cùng là ta làm khổ Khanh Hằng.

      Ta chỉ là máy móc cầm đũa gắp gắp, ăn chẳng thấy ngon.

      Thiên Phi rất phấn khích, kéo Thiên Lục gì đó. Thiên Lục cũng còn vẻ lo lắng hôm qua, tỏ ra cao hứng. Phu nhân càng cười đến toe toét. Hai nữ nhi của nàng nhanh chóng thành nữ nhân của hoàng đế, đương nhiên nàng càng thêm cao ngạo mấy phần.

      Ta vẫn cúi đầu im lặng. Thiên Phi thỉnh thoảng nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng. Ta cũng chẳng thèm để ý, chỉ thầm cắn răng

      Dùng bữa xong, cha và Cố đại nhân có chuyện quan trọng thương lượng, liền thư phòng.
      Phu nhân muốn Thiên Phi cùng Thiên Lục nghỉ ngơi tốt, lập tức dẫn các nàng rời

      Lúc ta đứng dậy mới phát bên ngoài có ánh đèn, ra bữa cơm này là dài.
      Ta chưa về phòng, nhìn bốn bề vắng lặng liền mình xuống cổng hậu viện nhanh như chớp chạy ra ngoài. Mặc dù cha những ngày này nên ra ngoài, nhưng tối nay là đặc thù, ai để ý ta.

      Lúc đến cửa chính, nhìn thấy xe ngựa Cố đại nhân phía xa. Ta chỉ liếc mắt cái, liền quay người chạy .

      Sắc trời chưa khuya lắm, đường lớn thỉnh thoảng còn người qua lại. Ta chỉ lặng lẽ qua, chẳng ai chú ý tới.

      Ánh trăng phải rất sáng, mây mỏng mơ hồ kéo bóng trăng thành quầng sáng dài. Ta tiến tới phía trước, bước chân ngày càng nhanh. Ta bỗng nhiên tự hỏi, tại sao ta nhất định phải tiến cung? Muốn so cùng Thiên Phi cùng Thiên Lục sao?

      Còn có nguyên nhân nào khác hay ?

      Than thở hồi, đột nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn.

      Ba năm qua nam nhân cùng ta sớm chiều gặp gỡ, nhưng lại chưa từng thấy mặt.

      Nhớ tới khi đó ta , ngày kia nếu ta được hoàng thượng ưu ái, nhất định mời thái y tốt nhất trị liệu cho .

      tới cửa miếu, vẫn là trụ trì kia mở cửa cho ta.

      Đứng trước cửa phòng Tô Mộ Hàn, ta hơi chần chừ. Có lẽ, đây cũng là lần cuối ta đến đây, lần cuối cùng thấy .

      "Tiên sinh." Ta gõ cửa.

      có thanh .

      "Tiên sinh." Ta lại gọi tiếng.

      Vẫn im lặng như trước.

      Ta im lặng, tay hơi run dùng lực đẩy cửa. Cánh cửa kêu ‘két’ tiếng mở ra.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 26: Tiên sinh, ta muốn thấy ngươi



      Đây là lần thứ hai, ta hỏi qua Tô Mộ Hàn tự ý vào.

      Lần trước, ba năm trước chính là buổi tối đầy giông tố kia.

      Chẳng biết tại sao, ta lại vô cùng nhàng giống như tên trộm. Cách màn trướng, mơ hồ nhìn thấy Tô Mộ Hàn nằm ở trường kỷ, giống như ngủ. Ta muốn tiến lên, bỗng nhiên thấy phía bên phải án kỷ, trải bức tranh. Nước mực sớm khô, nghĩ vẽ được lúc. Ta nhịn được tiến lên, thình lình thấy tranh vẽ cây Tử

      Ta giật mình, nhìn xuống mặt giấy, chỉ thấy hàng chữ , nét chữ tinh tế,: trúc bạch sở tái, đan thanh bất du. (Ý tạm: Vĩnh viễn khắc ghi, mãi thay đổi)

      tự chủ vươn tay, chạm vào nét vẽ, trong lòng ngơ ngác.

      Chân khẽ nhúc nhích, vô tình phát ra thanh rất . Mà người trong trướng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, đứng dậy, lạnh lùng hỏi: "Ai?"

      Thanh kia, cực kỳ giống ba năm trước lúc ta đường đột xông vào phòng của , lạnh lùng mà sắc bén.

      Ta giật mình, nhưng ra câu.

      Mà Tô Mộ Hàn cuối cùng cũng thấy ta, khí khẩn trương xung quanh lập tức giảm , sắc hòa hoãn lại: " ra là Tử nhi."

      hề hỏi ta vì sao đột nhiên xuất ở trong phòng . Ta có chút lúng túng rút tay về, lấy lại bình tĩnh, cười hỏi: "Tiên sinh muốn tặng cho ta tranh này sao?".

      biết vì lý do gì, lúc những lời này, ta bỗng nhiên nghĩ đến câu thơ: Tâm này ta ghi khắc, sợ chi chàng đổi thay

      Mà tay của ta, trong lúc lơ đãng, yên lặng nắm chặt.

      Tô Mộ Hàn ho tiếng, nhưng nhanh chóng phủ nhận: " phải."

      phải.

      Tự trong đáy lòng, có chút thả lòng, lại cũng có ít nhiều thất vọng. khắc đó, ta hiểu nổi đến tột cùng là cảm giác gì. Câu trả lời của , giống như ta hy vọng, nhưng cũng lại giống.

      Mâu thuẫn phức tạp.

      Chợt hoàn hồn, ta rất nhanh quên mất xấu hổ, : "Tử nhi tới từ biệt tiên sinh, ngày mai ta tiến cung "

      lúc lâu, mới nhàn nhạt "Ư" tiếng.

      Ta lại : "Mấy năm nay, đa tạ tiên sinh dạy dỗ, Tử nhi ghi khắc trong tâm khảm."

      Tô Mộ Hàn bỗng nhiên cười, lắc đầu : "Ngươi là nữ nhân thông tuệ như vậy, nếu có ta cũng mai "

      Ta im lặng, biết lời của đến tột cùng gì.

      Mà thanh trong màn trướng cũng im ắng.

      lúc sau, mới : "Sắc trời còn sớm, mau trở về ."

      "." Ta nhanh "Ta hôm nay muốn trở về."

      Ngày mai vào cung, ta muốn hồi ức sau cùng khi thức dậy chỉ là khí quạnh quẽ vô cùng của Tang phủ.

      Tô Mộ Hàn tựa như run lên, nhưng cũng kiên trì đuổi ta . Chỉ : "vậy hãy tới phòng ở hậu viên nghỉ ngơi "
      Ta gật đầu.

      Cùng mặt đối mặt, lần đầu tiên, ta cố lấy dũng khí : "Tiên sinh, có thể cho ta nhìn thấy ngươi ?". Bộ mặt sau màn trướng kia, biết chấn động lòng người thế nào ?

      Ngay lúc đó ta chẳng biết tại sao lại nghĩ tới bốn chữ "Chấn động lòng người", chỉ đơn giản nghĩ tới.

      " được."

      Quả nhiên, cự tuyệt chút do dự.

      "Vì sao?" Ta cam lòng. Có lẽ, kiếp này còn cơ hội mà cũng chịu?

      Lần này, im lặng hồi mới đáp: "Rất xấu, làm ngươi sợ."

      Chương thứ 27: Cẩm nang diệu kế



      rất xấu, làm ta sợ.

      Nhưng khắc đó, ta lại cười. Tô Mộ Hàn như vậy là lần đầu tiên ta thấy. Lời của , ta tất nhiên tin. Đây chẳng qua là muốn cho ta thấy mà thuận miệng dối mà thôi. Chỉ là, ta chưa bao giờ nghĩ tới, vị tiên sinh vẫn bình tĩnh trí tuệ kia, khi dối, cũng ấu trĩ và buồn cười như vậy.

      giây đó Tô Mộ Hàn trong tâm lý của ta giảm bớt vẻ thần bí, trở nên giống nam nhân bình thường. Có lo lắng, có quan tâm vài điều, tỷ như muốn bị ta thấy hình dáng.

      Ta lắc đầu, cho dù thực rất xấu, cũng dọa được ta. Ngoại trừ sợ sấm, lá gan ta vẫn rất lớn.

      Nhưng ta cũng muốn tiếp tục dây dưa. Tô Mộ Hàn, ta hiểu rất .

      Ta nghĩ, ngày mai tiến cung, ta cùng với khó có thể gặp lại. gặp, cũng được. Chí ít, đỡ những ràng buộc.
      Lại đợi lát, nghĩ lại trong lời có chút ủ rũ. Ta cũng hơi mệt, liền đứng lên: "Ta nghỉ, tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm ."

      Vừa quay người, Tô Mộ Hàn bỗng nhiên : "Ta có vài thứ cho ngươi."

      Ta ngẩn ra, kinh ngạc xoay người lại. Rốt cuộc là cái gì mà phải chờ đến lúc ta định mới lấy ra?

      Thấy lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo, đưa qua.

      Ngón tay vén màn trướng, mờ ảo cũng trở nên ràng. Bàn tay vẫn như 3 năm trước lúc nhận tờ giấy viết tên của ta, ngón tay trắng, thon dài. tay có 2 túi gấm tinh xảo, mặt còn thêu chữ.

      Nghe : "Đây là hai túi gấm, sau khi ngươi thuận lợi vào cung được mở túi thứ nhất."

      "Vậy túi thứ hai đâu?" Ta nhịn được hỏi.

      cười: "Ngươi xem cái thứ nhất, biết ngay khi nào phải mở cái thứ hai". chắc chắc, tựa như dự đoán hết mọi chuyện. Ta biết chuẩn bị hai túi gấm cho ta từ khi nào, trong lòng chỉ có rung động sâu sắc

      Đưa tay qua cầm túi gấm. Cũng trong nháy mắt đó, ta đột nhiên rất muốn nắm tay , có lẽ ấm áp, có lẽ băng lạnh. Chỉ là, cuối cùng ta làm.

      Tay rút về, màn trướng hơi đung đưa, lại ngăn cách ta cùng với

      Tô Mộ Hàn lại : "Trong cung thể so với ngoài cung, ngươi mình phải cẩn thận. Phải nhẫn nhịn, quan sát mọi thứ. Quan trọng nhất là, phải biết trước người khác bước"

      Ta gật đầu, thầm ghi nhớ.

      "Vậy về nghỉ ngơi ." Tô Mộ Hàn .

      Xoay người vài bước, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Tiên sinh còn nhớ từng dạy ta Tam tự kinh?"

      Tô Mộ Hàn hơi ngẩn người, ta cười : "Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tiên sinh, ngươi tin tưởng con người tính bản thiện sao?"

      Vậy ta sao? Từ lúc nào mà ta học được mưu mô, học được đê tiện trong mắt người? Thậm chí là, mỗi việc làm đều để lại dấu vết.

      Người trong trướng cúi đầu cười, đáp: "Thiện ác phân biệt, khác do con người."

      Đêm đó Tô Mộ Hàn kỳ thực vẫn chưa cho ta biết coi trọng điều gì. Ta chỉ là nhớ từng , của ta là hận. Khi đó ta phủ nhận nhanh, ta cho rằng là cam lòng phải hận.

      cũng chỉ cười.

      Trời chưa sáng như ta vẫn trằn trọc ngủ được.

      Mở cửa ra, bên ngoài mưa rất lớn. Ta thu thập xong liền ra cửa. Lúc ngang qua phòng Tô Mộ Hàn ta hơi chần chờ nhưng cuối cùng vào.

      Mưa lộp độp rơi xuống ô giống như ba năm trước đây. Chỉ là, có tiếng sấm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 28 : Vào cung 1



      Lúc ta trở lại Tang phủ, mưa vẫn chưa dừng.

      Ta yên lặng vào từ cửa hông, trở phòng ngủ. Nhìn thấy bóng dáng đứng chờ ở cửa. Ta kéo ô lại tiến tới gọi "Ngọc nhi?"

      Ngọc nhi hơi hoảng sợ, quay đầu lại thấy là ta, vội chạy tới : "Tam tiểu thư, ngươi đâu? Nô tỳ còn tưởng rằng..."
      "Ngươi cho là ta nuốt lời ?" Ta khẽ cười tiếng, đẩy cửa phòng ra, Ngọc nhi theo ta vào, ta , "Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?"

      Nàng mạnh dạn gật đầu, cẩn thận đưa bao quần áo cho ta, mở miệng : "Nô tỳ hỏi qua, kiệu chờ 2 vị tiểu thư xuất phát đúng giờ tỵ. Đồ đạc ở chỗ này, nô tỳ còn có việc xin ra ngoài trước. Lúc đó, tam tiểu thư chờ ở chỗ quẹo trước cổng chính là được." Nàng xong, liền vội vã rời .

      "Giờ Tỵ." Ta thầm

      Tay cởi bọc quần áo ra, cười . Nha đầu này cũng giỏi , chỉ có hai ngày mà có thể làm ra bộ y phục giống y như của nàng. Nhưng cũng đành vậy, đây chính là cơ hội duy nhất để nàng khỏi phải tiến cung.

      Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn lên, mắt chạm vào chiếc lược gỗ cài tóc. Tay chạm khẽ vào, nhớ tới hình dáng Cố Khanh hằng lúc cài chiếc lược cho ta ngày ấy, nụ cười ấm áp rặng rỡ. Chỉ là, ngày sau có thể gặp lại chăng?

      Khẽ than tiếng, ta và là hai thế giới cách biệt.
      Chần chờ hồi ta cũng lấy cây lược gỗ xuống, cất cẩn thận cùng với túi gấm Tô Mộ Hàn đưa.

      Nhìn vào gương, thấy mái tóc đen của mình buông uyển chuyển.

      Sắc trời còn sớm, hơn nữa trời vẫn còn mưa. Ánh sáng trong phòng mỗi lúc ảm đạm. sờ lên mặt mình, chuyện tốt cuối cùng ? Nhất định ta làm hai tỷ tỷ phải giật mình

      Trong phòng lúc lâu, bên ngoài mới dần dần náo nhiệt lên.

      Ta tính toán thời gian thấy gần đến giờ mới đứng dậy thay y phục mới do Ngọc Nhi đưa rồi ra từ cửa hông. Hôm nay là ngày trọng đại của Tang phủ. Ánh mắt mọi người đều tập trung hai vị tỷ tỷ, chẳng ai để ý đến ta.

      Trước cổng chính, cha cùng phu nhân tiễn Thiên Phi cùng Thiên Lục, dặn dò gì đó. Vì ở quá xa nên ta nghe thấy gì. Chỉ thấy mặt họ là những nụ cười tươi như hoa. Ta bỗng nghĩ, sau này thấy ta, cha thế nào ?

      Có lẽ, chỉ thất vọng thở dài tiếng? chỉ tiếc vì nữ nhi thể làm dâu Cố phủ thôi.

      tự chủ cười lạnh, quay người tới.

      Đứng dưới mái hiên, chờ.

      Lúc đoàn người đến chỗ này, mưa tạnh.

      Ta khẩn trương nhìn, thấy đội ngũ rất dài, ồn ào tới. Sau đó, ta thấy Ngọc nhi bên cạnh chiếc kiệu đầu tiên. Ta nghĩ, nhất định là Thiên Phi ngồi trong đó? Lúc này, Ngọc nhi thấy ta, rất xa, ta dường như thấy khóe miệng nàng cười.

      Đội ngũ qua trước mặt ta, Ngọc nhi đột nhiên chậm lại, giọng : "Tam tiểu thư, mau tiến lên!"

      Ta cúi đầu chạy mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, hướng nàng : "Giúp ta cùng Cố thiếu gia tiếng, mong quên ta ."

      "Tam tiểu thư..."

      Ngọc nhi gì tiếp, ta cũng có nghe thấy. Có lẽ nàng nàng đến Cố phủ, có thể nàng chỉ là muốn cám ơn? A, ai biết được.

      Chương thứ 29: Vào cung 2



      Ta cúi đầu xông ra, chăm chú theo sát bên kiệu của Thiên Phi
      có ai hỏi ta vừa làm cái gì, ai để ý đến ta.

      Lúc rèm kiệu hơi hé ra, ta nhìn thấy Thiên Phi cười. Trong ánh mắt chỉ ngập tràn vẻ dịu dàng.

      Kiệu của Thiên Lục theo phía sau, ta nhìn thấy Cúc Vận lẳng lặng theo bên kiệu, nhìn ra nét mặt là gì.

      khá lâu mới mơ hồ nhìn thấy cửa cung cao vút.

      Nhìn bức tường hoàng cung thẳng tắp thâm nghiêm trước mặt, ta thầm cắn răng. Cửa cung sâu quá. Ta biết thế giới bên trong nó xa hoa tàn nhẫn thế nào.

      Mưa ngưng nhưng mặt trời vẫn đâu đó. Mái lưu ly chỉ nhuộm chút sáng, vẻ trầm lặng làm cho lòng người hoảng hốt yên.

      Tú nữ các nơi lục tục tới. Bên ngoài cửa cung, cỗ kiệu, xe ngựa, đoàn xe rộn ràng, thanh nhốn nháo tựa như vẽ ra bức tranh đặc biệt sân

      Cửa cung chưa mở, màn kiệu chưa vén.

      Tú nữ các nơi đều rụt rè ngồi trong kiệu, chỉ thỉnh thoảng noí với nha đầu bên cạnh.

      Ta vẫn may mắn vì Thiên Phi chưa gì với ta.

      lúc sau, cửa cung đỏ tươi nặng nề mới chậm rãi, từng chút mở ra. Tiếng cổng mở cổ kính trang nghiêm.

      Lập tức, đoàn người từ trong ra.

      Ai cũng nhìn lại, chỉ thấy thái giám dẫn đầu, tay cầm phất trần, đội mũ có tua cờ hai bên. Ta sớm biết thái giám là người bị cắt "Căn" nên thể coi là nam nhân . Bọn họ, giống nữ nhân.

      Hôm nay được chứng kiến tận mắt, thấy bước tha thướt nhìn rất buồn cười.

      Theo sau đoàn tiểu thái giám cùng cung nữ, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm, tựa như đoàn máy móc tới.

      "Đến rồi a?" Ta nhìn, Thiên Phi đột nhiên hỏi ta câu.

      Ta giật mình, mới hoàn hồn, đáp: "Vâng."

      Thiên Phi như còn muốn điều gì nhưng nghe thái giám kia cao giọng : "Mời các vị tiểu thư theo chúng ta tiến cung."

      vừa , khí bên dưới lập tức nóng lên, thanh ríu ran ngớt.

      Ta vội vén mành, bàn tay Thiên Phi vịn bên kiệu, người chuyển tới. May mắn là nàng chỉ chú ý tới hoàng cung, vẫn chưa nhìn ta.

      "Tỷ."

      Thiên Lục bước tới.

      Ta vội né sang bên cạnh, cúi đầu.

      Tú nữ khắp nơi tiến đến, đứng thành hàng. Ánh mắt thái giám nhìn tất cả, tỏ vẻ hài lòng. lắc chiếc phất trần tay, "Trong cung này thể so với quý phủ của các tiểu thư, ta nhắc nhở mọi người nên tò mò "

      Lời của , vô cùng cao ngạo.

      "Hừ, nô tài chó dựa hơi chủ!" Thiên Phi bất mãn mắng

      Thiên Lục lập tức che miệng nàng lại, hạ giọng : "Tỷ, chớ lung tung!"

      Trong lòng ta cười thầm, chó dựa hơi chủ? Nhưng chủ là Hoàng thượng a. Nếu để người ta nghe thấy, cuộc sống sau này của nàng khó a.

      Thấy thái giám kia quay người , các tú nữ vội vã theo.

      Thiên Phi cũng theo, Thiên Lục ngoái đầu nhìn lại, với gia đinh phía sau: "Các ngươi trở về , cho cha nương ta, cần lo lắng."

      "Dạ"

      Bọn hạ nhân đáp lời, Thiên Lục mới bước .

      Ta cũng chậm rãi tới, bỗng nhiên nghe Cúc Vận gọi: "Ngọc nhi?" Ta nghe được trong giọng của nàng mang theo nghi ngờ. Tâm trạng khỏi kinh hãi, chẳng lẽ là do cẩn thận để nàng nhìn thấy?

      Nhưng, ta ràng rất cẩn thận, vẫn luôn cúi đầu mà!

      Nghĩ như vậy, ta cố tình để ý tới nàng, chân bước nhanh

      "Ngọc nhi!" Nàng lại gọi thêm tiếng.

      Ta như trước để ý tới.

      Lúc này qua cửa cung, Cúc Vận cũng dám quá lớn tiếng, rốt cuộc thôi gọi nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :