1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 17: Danh ngạch tuyển tú (1)



      Đưa tay lên, sờ vào tóc mình, nhìn nam tử trước mặt vẻ dịu dàng cười. ra, dù cho chẳng ai nhớ rằng ta 15 tuổi vẫn còn Cố Khanh Hằng.

      chạm cây lược gỗ đầu ta, lại câu: " tốt, Tam nhi trưởng thành."

      Ta muốn đột nhiên thấy đội nhân mã chạy qua. Sau đó, người dẫn đầu quan binh nhảy xuống ngựa nhanh. Cẩn thận lấy xấp giấy từ trong ngực ra, run rẩy mở, dán lên tường.

      Minh hoàng, đó là hoàng bảng.

      Trong lúc bất ngờ, đám người vây xem ào tới. Thông báo kia chẳng mấy chốc bị người xung quanh vây chật như nêm cối. Ta có chút hiếu kỳ, nhưng cũng dám chen vào xem

      Lúc này, trong đám đông có người hô: "Hoàng thượng tuyển tú ! Hoàng thượng tuyển tú !"

      Ta chỉ cảm thấy toàn thân run lên, đại tuyển, rốt cuộc tới!

      Tựa như ba năm qua, ta chỉ chờ giờ phút này.

      Phượng thân.

      Nghĩ lại thấy lòng run lên.

      sợ hãi mà là loại đấu tranh. Ta đấu cùng các nàng, ta đấu cùng số phận.

      Quay đầu lại hỏi Cố Khanh Hằng: "Muốn đại tuyển sao?"
      là con trai đại học sĩ, thể biết tin tức này.

      Cố Khanh Hằng nhìn đoàn người đông nghịt phục hồi tinh thần lại, gật đầu : "Đúng vậy, hoàng thượng đăng cơ ba năm, trong cung cũng có mấy vị phi tần. Chỉ là lần này, sợ là phải phong hậu ."

      "Phong hậu?" Ta thấp thỏm hỏi, "Tang gia có tình phượng thân, hoàng thượng biết ?"

      Cố Khanh Hằng điểm trán của ta, cười : "Ngươi lo lắng cái gì? Tự nhiên là biết. Tin tức này, sớm bị chặn lại. Nếu bị hoàng thượng biết, vậy nguy rồi?"

      "Hoàng thượng tin?"

      cười nữa, nghiêm mặt : "Bất luận hoàng thượng tin hay , đều phải là việc tốt."

      Ta im lặng . Nếu hoàng thượng tin, như vậy Tang phủ là khi quân. Nếu hoàng thượng tin, phía sau kia có rất nhiều người nhìn vào ngôi vị hoàng hậu, lại cam tâm sao?

      Người xem ngày càng nhiều. Thông báo là chuyện thường, thế nhưng hoàng bảng lại là chuyện hiếm. Huống chi, lại là đại tuyển tú như vậy.

      Cố Khanh Hằng tay bảo vệ ta, thấp giọng : "Chúng ta ."

      Ta có chút yên lòng gật gật đầu, tay bị nắm kéo .

      Thanh ầm ĩ phía sau dần dần xa, chỉ là lòng của ta còn an bình nữa.

      "Tam nhi..."

      "Khanh Hằng..."

      Hai người cùng nhau mở miệng, đều giật mình. cười: "Ngươi trước ." Gương mặt lộ ra vẻ hồng tự nhiên, cười ôn thuần khiến trái tim của ta khẽ run lên.

      Rất nhiều năm sau, nhớ tới giờ phút đó, ta chỉ buồn bã cười. Nếu khi đó, trước mọi có khác ?

      Chỉ là, có nếu như.

      Ta chần chờ hồi lâu, mới hạ quyết tâm hỏi: "Lần này tuyển tú, có cầu gì ?"

      Cố Khanh Hằng nghĩ tới ta đột nhiên hỏi như vậy, nụ cười mặt cứng đờ, lúng túng : "Bởi vì hoàng thượng lần đầu tiên đại tuyển, tự nhiên đều là danh môn quyền quý. Cũng có thể do người tiến cử."

      Ta vội hỏi: "Tang phủ chúng ta có danh ngạch ?".

      Ta hỏi cũng như , Tang phủ, tự nhiên là có danh ngạch. Ta kì thực muốn hỏi, Tang phủ, có mấy danh ngạch.

      Bày tay nắm tay ta run lên, đột nhiên ngoái đầu nhìn thẳng vào mắt ta. Thông minh như , sớm đoán được ta muốn hỏi cái gì. Môi khẽ động, nhưng lại mỉm cười, tỏ vẻ lạnh nhạt: "Đương nhiên, có hai danh ngạch."

      quả nhiên là hiểu ta, ta hỏi phân nửa vấn đề, đáp đủ. Chỉ là nụ cười của , có phải do chỉ có hai danh nghạch kia ?

      "Tam nhi, kỳ thực ta..."

      "Có thể... Có thể xin thêm danh ngạch nữa được ?" Lời của chưa xong, liền bị ta vội vã cắt ngang .

      Ta chỉ biết là, chỉ có hai, tuyệt đối có phần ta.

      Đây là cơ hội duy nhất của ta, duy nhất .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 18: Danh nghạch tuyển tú 2



      Nếu như trước đây chỉ suy đoán lúc này nghe ta như thế, chuyện trở nên sáng tỏ.

      Đúng, ta muốn tham gia tuyển tú, ta muốn tiến cung.

      Ở Tang phủ, ta yên lặng nhẫn mười lăm năm. Đó là muốn phá vỡ lời tiên đoán phượng thân trong mắt cha!

      Cố Khanh Hằng chau mày, muốn thừa nhận. Mặt lộ vẻ cười, thanh khẽ run: "Ngươi muốn thêm danh ngạch làm gì?"

      Cúi đầu, ta rút bàn tay ra khỏi tay , lui bước, khóe miệng cười. Giống như ba năm trước, lúc chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, cười : "Ngươi quên, ta là tam tiểu thư Tang phủ."

      lắc đầu.

      Ta biết, quên. đáp ứng ta, sau này nhớ kỹ ta là tam tiểu thư Tang phủ.

      Ta lại : "Khanh Hằng, ngươi giúp ta , với cha ngươi xin thêm danh ngạch, được ?"

      Gió bắc thổi tới, cuộn đám bụi mặt đất. khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt chịu nổi. Ta thấy thở ra nhè , vòng khí lại vòng bay vào trung. Ta biết khi đó, khó khăn như thế nào đáp ứng ta "Được" .

      Khi chúng ta trở lại Tang phủ, trùng hợp gặp Thiên Lục cùng Thiên Phi hành lang. Nàng càng lớn càng đẹp, tổ chức lễ cặp kê từ sớm, tóc vén lên kiểu rất nổi bật. Ta khỏi sờ đầu mình, cười ngạc nhiên. Thiên Phi cười nhạo ta : "A, Tang Tử, ngươi hồi bé phải rất đẹp sao? Sao bây giờ càng ngày càng xấu vậy?"

      Ta suy nghĩ, lại nghe Thiên Lục : "Tang Tử, ngươi trở về? A, Cố thiếu gia..."

      Cố Khanh Hằng hoàn hồn, nghe nàng mở miệng, cuống quít : "Ô, ra là nhị tiểu thư."

      "Ngươi bị bệnh sao? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

      Nghe Thiên Lục như vậy, ta mới ngẩng đầu nhìn . Cố Khanh Hằng chỉ hơi nghiêng người, cười: "Có lẽ vậy. Ta về phủ trước, cáo từ."

      , rồi xoay người.

      "Khanh Hằng!" Ta gọi .

      chần chờ nhưng cũng quay đầu lại, chỉ : "Yên tâm, ta tận lực ."

      Ta yên lòng. Ta biết, vậy nhất định tận lực. Ta chậm rãi cười, ngoái đầu nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Thiên Lục. Ta giơ tay lên sờ sờ đâu, cười : "Thế nào, đẹp ?"

      Nàng lát mới trả lời: "Được... Cũng được."

      "Thiên Lục! Thiên Lục!" Lúc này, thanh Thiên Phi truyền đến. Nàng chắc thấy ta chuyện nên càng lớn tiếng, "Sao còn đứng đây! Cha gọi chúng ta kìa. Nghe đại tuyển bắt đầu nhanh lắm! Cố đại nhân tranh thủ danh nghạch cho 2 chúng ta rồi "

      Hơi siết tay, quả nhiên ngoài dự liệu của ta.

      Thiên Lục hoàn hồn, cười : "Ừ, bên ta mới..."

      "Ái chà, đừng nhảm, nhanh !". Thiên Phi kéo tay nàng, liếc nhìn ta, lạnh lùng "Ngươi phải biết thân phận mình sau này, đừng ở chung chỗ với kẻ đê tiện!"

      "Tỷ, nhưng..."

      "Đừng nhưng gì nữa, .". Thiên Phi mạnh mẽ kéo Thiên Lục . Lúc ngang qua còn nhìn ta với ánh mắt coi thường, khóe miệng cười nhạo báng

      Ta cắn răng, lời.

      Trong lòng, lần thứ hai ước muốn vào cung càng kiên định.

      Ta làm sao có thể thua các nàng? thể!

      Lúc xoay người, mới phát , trời vừa rồi còn đẹp bắt đầu mưa. Hạt mưa lớn, lạnh lẽo vô cùng.

      Ta về phòng lấy cây dù, rồi vội vàng ra cửa, hướng đường lớn đến.

      Con đường này, ta rất nhiều lần vô cùng quen thuộc. Mỗi lần qua, đều hưng phấn thôi. Lần này, lòng lại thấp thỏm. Có lẽ, đến lúc ta nên thẳng thắn ...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 19: Ta muốn tiến cung



      Lần này, mở cửa cho ta là trụ trì.

      chắp tay trước ngực, mời ta vào: "A di đà phật, ra là Tử nương tới."

      Bọn họ cũng biết ta là người Tang phủ, chỉ nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là "Tử nhi", thế là, bọn họ cũng gọi "Tử nương" .

      Ta nhìn cười gật đầu, hỏi: "Tiên sinh có ở đây ?"

      "Có". Trụ trì gật đầu .

      Mỗi lần, đều hỏi như vậy, dù người mở cửa là trụ trì hay tăng nhân kia, sau đó lắc đầu cười. Ba năm qua, ta chưa bao giờ thấy Tô Mộ Hàn ra. Dường như chưa bao giờ xuất môn.

      Cửa khép hờ.

      Ta đẩy vào mà đến trước cửa gọi: "Tiên sinh?"
      Bên trong truyền đến thanh khe khẽ, sau đó là tiếng Tô Mộ Hàn lành lạnh: "Vào ."

      Nghe vậy, ta mới đẩy cửa, cẩn thận đem cây dù để bên cạnh. vào, lại đóng cửa. Qua màn trướng, ta nhìn thấy nằm ở trường kỷ, ho tiếng : " mưa mà, sao đợi mưa tạnh hãy đến?"

      Ta chần chừ, cuối cùng hỏi: "Tiên sinh có biết, hoàng thượng muốn tuyển tú ?"

      Tô Mộ Hàn lời nào, ta biết chờ ta .

      Ta tiến lên phía trước nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với màn trướng kia, khẽ: "Ta ở Tang phủ, chưa bao giờ được quan tâm. Ta là nữ nhi do thiếp sinh, từ chính là hạ tiện, từ bị ruồng bỏ. Thế nhưng, ta cam lòng. Ba năm trước đây, có người tự xưng là thần toán đến quý phủ, chắc chắn, Tang phủ có dấu phượng thân. Bởi vì câu của , hai tỷ tỷ của ta có thể bước lên trời, mà ta... kết quả là cả người thương tích"

      Hơi cắn môi: "Đêm đó, ta vốn là muốn bỏ . Nếu gặp tiên sinh, có lẽ ta thực có cơ hội."

      Những lời này, ta chưa bao giờ với

      Về thân thế của ta, về lời đồn đại phượng thân Tang phủ.

      Tô Mộ Hàn chỉ yên lặng nghe ta hết, lạnh nhạt : "Vì thế..."

      "Ta muốn tiến cung." Từng câu từng chữ, ta kiên định ra.

      "Khụ khụ." ho trận, gượng đứng lên, cười , "Cổ nhân cửa cung sâu như biển, bao nhiêu người e sợ tránh kịp, ngươi nên bỏ ý nghĩ này ". Trong lời của , đề cập chút nào chuyện phượng thân. Ta biết ý là gì.

      "Tiên sinh..."

      Ta vừa mới mở miệng, lại thấy giơ tay lên, ngăn ta. Ta ngậm miệng lại, nghe : "Xông mưa đến đây, hóa ra ngươi gấp gáp vì việc này. Tử nhi, nếu hôm nay ta muốn ngươi buông cừu hận, bỏ ý định vào cung, ngươi có bằng lòng hay ?"

      Lòng ta kinh hãi, vội hỏi: "Trong lòng ta có hận." Ta chỉ là cam lòng, ta có hận.

      "A." khẽ cười, đứng dậy tới bên cửa sổ, " hận sao?"

      Ta định , lại cắt lời: "Chỉ là có số người, vì cừu hận chống đỡ mới sống được. Có lẽ ngày sau, ngươi từ từ hiểu."

      Ta lắc đầu, biết ý là gì. lại hỏi: "Khi nào vào cung?"

      phải cho rằng hôm nay ta tới để từ biết với chứ? Vội vàng lại tiến lên nửa bước, : "Tiên sinh có điều biết, Tang phủ chỉ có hai danh ngạch."

      Ta như thế, hiểu. Dù thế nào, cũng sáng suốt hơn ta.

      Quả nhiên, quay đầu lại: "Vậy ngươi làm gì?"

      Khóe miệng cười, quả nhiên hổ là sư phụ của ta, biết ngay ta làm gì. Ta gật gật đầu : "Ta nhờ công tử của đại học sĩ xin thêm 1 danh nghạch. Tiên sinh nghĩ như thế nào?"

      trả lời, lại là hỏi lại: "Đó là bạn rất thân của ngươi Cố Khanh Hằng?"

      Ta hiểu vì sao đột nhiên hỏi như vậy, đáp: "Vâng."

      Tô Mộ Hàn che mặt ho tiếng, cười : "Danh ngạch tuyển tú có thể muốn thêm là thêm sao ? Huống gì ta thấy Cố Khanh Hằng chưa chắc ... "

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 20: Bài học về chữ Nhẫn



      ngưng lại, ta nhịn được hỏi: "Chưa chắc cái gì?". Nếu muốn Cố Khanh Hằng giúp ta, ta tất nhiên tin .

      Chỉ là, vì nhận dạy dỗ của , ba năm qua, mỗi câu , ta đều tin tưởng chút nghi ngờ. Tuy nhiên, nhìn quan tâm của Khanh Hằng, ta cũng tin.

      Tô Mộ Hàn xoay người , thấp giọng : "Được rồi."

      Ta vội hỏi: "Vậy ta có thể xóa nước thuốc mặt ?".

      Trước đó Tô Mộ Hàn muốn ta che giấu dung nhan của mình. , quá mức bộc lộ tài năng, là chuyện tốt. Ta nghe. Mà bây giờ, nếu là tuyển tú, tự nhiên phải bộc lộ ra dung nhan đẹp nhất của mình.

      Nhưng ngờ Tô Mộ Hàn lại lắc đầu : " thể, chưa đến lúc đó."

      "Nhưng, nếu ta chỉ có khuôn mặt bình thường như vậy sao có thể hấp dẫn được ánh mắt hoàng thượng?". Nếu như lời trước của hợp lý, như vậy bây giờ ta lại là hiểu .

      nhìn ta, tuy là cách màn trướng, ta vẫn như nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia. Cảm giác lạnh cả người, hai tay tự chủ nắm lại, biết sai chỗ nào.

      Chỉ là, giọng Tô Mộ Hàn nghe tức giận, chỉ nhàn nhạt : "Nếu vậy, sợ là ngươi chưa kịp nhìn thấy mặt hoàng thượng, thua. Tử nhi, ta cuối cùng muốn với ngươi, có chút tiết mục, cần đặt ở cuối cùng."

      Lời của , tựa như tựa như bài dạy hàng ngày. Nhưng tâm lý của ta, vẫn phập phồng yên.

      Quay đầu lại, nhìn thấy bồn nước đặt kệ tam giác, ta bước lại, ngâm mặt vào nước. Trời tháng mười rất lạnh. Ta run lên nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, vốc nước lên rửa sạch lớp thuốc mặt.

      Dùng nước thuốc che cũng giấu hoàn toàn nét mặt ta. Chỉ là che giấu chút nét mày trán nhưng khi cười vẫn rất tao nhã.

      Rửa sạch mặt, ta lấy ống tay áo lau nước mặt, quay lại nhìn tiên sinh, cười hỏi: "Tiên sinh, ta đẹp ?"

      Tô Mộ Hàn "Ừ" tiếng, đáp: "Cũng được."

      căn bản thấy ta, chỉ là, ta vẫn cười. Lời của , ta lúc nào cũng tin

      "Nếu ..." cúi xuống, ho khan vài tiếng mới , "Nếu danh ngạch tăng, ngươi cũng cần nhụt chí. Kỳ thực muốn tiến cung, chưa chắc nhất định phải dùng thân phận tú nữ. Tử nhi, ngươi nhẫn mười lăm năm, lúc này chưa cần thiết phải làm rối loạn kế hoạch"

      Lời của , làm cho ta sáng tỏ!

      nhất định phải là tú nữ!

      Ta cười. Tô Mộ Hàn quả nhiên là Tô Mộ Hàn. Mà ta, lúc này, thấy choáng váng.

      "Khụ khụ ——" đột nhiên lại ho khan, lui bước, ngồi trường kỷ, che ngực, cúi người xuống.

      "Tiên sinh!" Ta định kéo lmàn trướng ra nhưng ngưng lại được.

      Ba năm qua, mỗi lần ho khan ngừng, ta cũng chỉ có thể đứng như vậy. Tấm màn trướng này giống như tâm bệnh của ta. Ta cũng biết, nếu ngày kia, ta thực vào bên trong, ta cùng với , thế nào?

      "Tiên sinh..." Ta lo lắng gọi .

      lát, mới thở hổn hển: " có gì đáng ngại."

      Ta đột nhiên hơi sợ, sợ "Nhiều năm rồi bệnh vẫn thế’ vội vàng : "Nếu ngày kia, Tử nhi có thể lọt vào mặt xanh của hoàng thượng, nhất định thỉnh thái y tốt nhất đến trị liệu cho tiên sinh!"

      Tô Mộ Hàn cười khẽ, sắc khàn khàn: "Tử nhi." chỉ gọi tên được của ta, nhưng chưa kịp thêm gì

      Cách màn trướng, ta thấy nghiêng người, nằm xuống, im lặng lâu

      "Tiên sinh?" Ta thăm dò tính gọi , sợ là khó chịu được.

      Tô Mộ Hàn vẫn im lặng.

      Ta sốt ruột, nhưng lại dám vào.

      khó xử, nghe thấy bỗng nhiên : "Ta mệt mỏi, ngươi trở về ."

      Ta ngơ ngẩn, lại : "Bôi thuốc nước lên. Phải nhớ kỹ, nhẫn là bài học"

      Nhẫn...

      Càng về sau này, ta càng hiểu.

      Gật gật đầu, ta bước ra ngoài.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 21: Nàng tặng cho ta



      Khi trở lại Tang phủ, mưa sớm ngưng.

      ngang qua thư phòng, nhìn thấy cha ra, từ xa thấy ta gọi: "Tang Tử!"

      Ta đứng lại, đáp: "Cha, tìm con có chuyện gì?"

      Tâm tình rất tốt, cười : "Hai tỷ tỷ của ngươi rất nhanh vào cung, ngươi cũng nên suy nghĩ hôn cùng Cố thiếu gia."

      Ta chấn động mạnh cái, hỏi: "Khanh... , Cố thiếu gia gì sao?"

      Cha ngơ ngẩn, lát mới lắc đầu: "Vẫn chưa", thấy vẻ mắt lúc lời này, hơi có vẻ thất vọng cùng phiền muộn.

      Nghe vậy, ta cũng yên lòng gật gật đầu lấy lệ. Ta chỉ tò mò, nếu biết danh ngạch của Tang phủ đột nhiên thêm suất nữa có cảm tưởng thế nào?

      Cha nhìn ta, thêm: "Cố gắng ở chung cùng Cố thiếu gia." Sau đó, phất tay áo rời .

      Ta cười lạnh ngừng. vẫn coi ta giống như Tang Tử năm xưa sao?

      Sắc trời tối dần xuống, khí ngày càng lạnh. Ta hít hơi, xoay người về phòng nghỉ. ngang qua phòng Thiên Phi, mơ hồ nghe thấy ở bụi cây trước viện có tiếng lào xào. Ta hiếu kỳ, rón rén trở lại, nhìn thấy nam nữ ôm nhau chặt khiến ta mặt đỏ tía tai.

      Ta dù chưa hiểu việc đời, nhưng vẫn biết.

      Ta định rời thấy nữ nhân kia là Ngọc nhi, nha đầu thiếp thân của Thiên Phi, còn nam nhân ta tên nhưng cũng là gia đinh trong phủ.

      Ngọc nhi vừa , vừa khóc nức nở: "Làm sao đây, tiểu thư muốn vào cung, chúng ta sau này..."

      "Này... Có thể van cầu tiểu thư hay , mang ngươi tiến cung?"

      "Ô, tiểu thư nhất định là chịu !"

      Ta hừ khẽ tiếng bỏ . Với tính của Thiên Phi, tự nhiên là chịu. Ngọc nhi là nha hoàn từ của nàng, làm sao nàng mang theo tiến cung chứ?

      Ta bỗng nhiên nhớ tới lời Tô Mộ Hàn, ra cũng có người muốn tiến cung như vậy!

      Buổi tối lúc ăn cơm, Thiên Phi cười đến toe toét như thể nàng là hoàng hậu. Cha cùng phu nhân cũng rất hài lòng. bàn ăn đều là những món Thiên Phi cùng Thiên Lục thích.

      Nhưng Thiên Lục, lần đầu tiên lời nào, chỉ cúi đầu ăn.

      Ta thích đắc ý của bọn họ, vội vã ăn chút rồi mượn cớ rời . Cha cũng gì. Ta nghĩ bọn họ cũng muốn ta mau mau tránh ? Như vậy, chẳng ai cản trở cho cả nhà họ cùng nhau chia sẻ đại hỷ kia.

      Ta mình, đột nhiên nghe phía sau có người gọi: "Tang Tử!"

      Ngoái đầu nhìn lại, là Thiên Lục. Nàng đứng xa xa, ánh đèn nhợt nhạt chiếu người của nàng, trông mờ ảo. Thấy ta đứng lại, nàng tiến tới. Ta mới phát , nàng chỉ mình, Cúc Vận theo.

      khỏi cau mày : "Chuyện gì?"

      Thiên Lục hạ giọng : "Ngươi cũng biết việc hoàng thượng tuyển tú, Tang gia có hai danh ngạch."

      " phải dành cho ngươi cùng đại tỷ sao?". Ta kiên nhẫn cắt ngang lời của nàng.

      Nàng run lên, làm như hạ quyết tâm lớn, ngước mắt hỏi: "Nếu như... Nếu như ta đem danh ngạch của ta tặng cho ngươi, ngươi muốn ?"

      " " Ta chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt lời của nàng.

      "Ngươi muốn tiến cung sao?" Nàng cam lòng hỏi lại.

      " muốn." Ta lạnh lùng .

      "Vậy..." Thanh của nàng hạ xuống, đầu cũng cúi. Ta nhìn ra thần sắc của nàng, trong lòng nghĩ ngợi rốt cục nàng có ý gì? Hay là, nàng hiểu lời của ta?

      Ta nhìn nàng cái rồi xoay người bỏ .

      Ta để các nàng biết ta nghĩ gì. Làm sao biết được, các nàng ở sau lưng, tính toán với ta?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :