1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 12 : Sấm sét nơi chùa 3



      Đúng vào lúc này, tiếng sấm lại đánh xuống, ta kinh hãi kêu tiếng, ngồi xổm xuống tay ôm lấy đầu.

      "Sao vậy?" giọng hỏi, nhưng tới. Thậm chí là, tay kéo màn trướng cũng thấy thả lỏng chút nào.

      Ta thở phì phò: "Ta sợ... Sợ sét đánh."

      Ta thấy vẻ mặt của , chỉ có thanh bình thản truyền đến: "A, Tiểu nha đầu." , buông lỏng đề phòng, xoay người tới bên trong ngồi.

      Cũng chẳng biết tại sao, câu "Tiểu nha đầu" làm sợ hãi của ta tan rất nhiều, ta chỉ là phục.

      Nhìn xuyên qua màn trướng, ta mơ hồ có thể nhìn ra được thân hình gầy gò, thậm chí là có thể đoán tuổi của hắng. bất quá cũng chỉ là thiếu niên, hơn ta mấy tuổi mà thôi.

      Cách màn trướng, ta rất muốn nhìn thêm chút, nhưng dám. tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng ta, giọng : " được bước vào." Trong lời của , tuy nhàng nhưng đầy ý vị cảnh cáo.

      Ta biết chỉ miệng chứ chẳng làm gì ta. Nhưng dẫu sao ta cũng sợ giận, đem ta đuổi . Ban đêm có sấm, ta lại biết trốn ở đâu

      Chúng ta cứ như vậy, ngồi đối diện mặt nhau qua màn trướng.

      Ta mới phát , giày của ta để lại dấu ướt nền, còn chưa khô, tựa có thể ngửi thấy được vị nước mưa. Ta tự chủ rụt chân lại, hai tay ôm được chính mình chặt hơn.

      Gian phòng được dọn ngăn nắp sạch , ta mặc dù , nhưng cũng biết nơi này giống như có người thường xuyên ở
      Ngước mắt, hỏi ta nữa, ta lại tự : "Ta tới tránh mưa"

      chỉ ưm tiếng, cũng có trả lời lại. Thấy xoay người, dường như cầm thứ gì đó. lát, ta nghe thấy tiếng mở giấy, trong lòng khỏi có chút thất vọng, xem ra tính chuyện với ta. Thế nhưng, ta lại dám ra mình, lúc sét đánh, chỉ cần bên cạnh có người ta sợ như vậy. ở mình, ta thực dám.

      Ta tự chủ nhích lại gần khiến vết thương phía sau lưng nhói đau đến nỗi ta lập tức kêu lên. Mà Tô Mộ Hàn, ngay cả đầu cũng quay lại. Thoáng có chút tức giận, ta cố ý lại hét to mấy tiếng. Mắt liếc vào, thấy vẫn cúi đầu xem sách. Nghĩ nghĩ, ta đứng lên, tay vừa động, liền nghe lạnh lùng : "Sấm sét hết, ra "
      Ta sợ run lên, giọng lẩm bẩm: "Còn chưa hết đâu."
      Người trong trướng lời.

      Ta cảm thấy hơi xấu hổ, liều mạng muốn kiếm chuyện . Vừa mới mở miệng, đột nhiên nghe được "Ba" tiếng, giống như thanh sách rơi đất. Lấy làm kinh hãi, lại nghe người trong trướng ho khan kịch liệt.

      cúi xuống rất thấp, ta thể trông thấy mặt của , chỉ có thể thấy mái tóc dài của rơi rơi lả tả phía trước.

      Chân vừa mới động, liền cảnh giác : "Khụ khụ, ngươi đứng lại!"

      "Ta... Ta chỉ là..."

      Ta chỉ muốn làm cái gì? Ta cũng biết ta muốn làm gì
      có vẻ lo lắng, ta như thấy khuôn mặt tái nhợt luống cuống của .

      "Ta... Ta giúp ngươi tìm đại phu." Nghĩ đến chắc bị bệnh, chỉ là, vừa mới ra ta liền hối hận. Trễ như thế, muốn đâu tìm đại phu?

      vẫn gì. Ta lại : "Hay để ta tìm trụ trì."
      Mới xoay người , Tô Mộ Hàn bỗng nhiên : "Khụ... Ngươi sợ sét đánh sao?"

      "Sợ." Vừa ra, , ta mới nhớ tới, bên ngoài tiếng sấm vẫn chưa ngừng. Ta phải có lòng tốt, ta vẫn nhớ vừa mới đuổi ta ra.

      Xoay người lần nữa, lại : "Đừng ra!"

      Ta biết vì sao, cảm thấy trong lời của , ta tựa như nghe ra ý tứ khác.

      Đừng ra...

      Yên lặng nhìn , kỳ thực ta sợ muốn chết, nếu đừng ra, mạnh mẽ vừa rồi sớm tan thành mây khói, vậy ta lại dám ra .

      lúc lâu tiếng ho khan trong trướng mới dần dần biến mất. Mà lúc này, bên ngoài tiếng sấm cũng dừng lại lúc nào biết. Ta khoanh tay đứng, biết phải làm sao.

      "Ngươi tên là gì?" Đúng lúc này, Tô Mộ Hàn lần đầu tiên mở miệng hỏi ta.

      Ta vốn tưởng rằng chẳng quan tâm, tính với ra ngoài, nghe được hỏi vậy, trong lòng lại có chút cao hứng bèn hạ giọng : "Tang Tử."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 13: Ta cũng có tiên sinh



      "Tang Tử" giọng nhắc lại, tiện đà lại hỏi, "Chữ nào?"

      Ta mặc dù biết chữ nhưng chí ít cũng biết tên của mình. Nghe Tô Mộ Hàn hỏi, trong lòng khỏi có chút ít kiêu ngạo. Nhưng ngay lập tức, lại cảm thấy ổn, sao ta lại cao hứng cùng như vậy?

      Tô Mộ Hàn bỗng nhiên đứng dậy, thanh lành lạnh truyền tới: "Phía sau ngươi có giấy bút."

      Xoay người lại kinh ngạc.

      Giấy Tuyên Thành loại tốt nhất được để ngay ngắn, cẩn thận chặn bằng thước, bên cạnh nghiên mực đầy, tựa như có rất lâu. Ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn bóng người trong màn trướng. Chẳng lẽ là vì ta xông tới nên mới vội vàng vào sa trướng sao?

      Lắc lắc đầu, ta hiểu.

      Chậm rãi tiến lên, duỗi tay, nhưng biết chấp bút như thế nào. Lúng túng cầm bút viết xuống. Tấm giấy Tuyên Thành lớn như vậy, ta chỉ viết độc có chữ

      Chữ viết nghiêng ngả, ra hàng lối. A, khóe miệng khẽ cười, may mà miễn cưỡng còn có thể nhận ra là chữ "Tử".

      Nghĩ nghĩ, rồi đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành lên.

      Tay Tô Mộ Hàn đưa qua màn trướng, ngón tay thon dài rất đẹp, trong nháy mắt nắm tờ giấy Tuyên Thành. Ta nhìn thấy vân tay ràng, thậm chí thấy cả những đường gân xanh xao bàn tay trắng nõn.

      tựa hồ phát ra tiếng than , sau đó mới : "Tên rất hay, chỉ là, ngươi... Chưa từng viết sao?"

      "Chưa" Ta thành trả lời.

      "Vì sao?" hỏi.

      Ta nghĩ nghĩ, đành phải : " ai dạy ta, ta trước đây, cũng muốn học."

      "Trước đây?" Có lẽ hiểu được ý tứ trong lời của ta

      Ta hơi sửng sốt, cũng kiêng dè, gật đầu. Rồi lại nghĩ tới, vừa rồi phải là đọc sách sao? khắc kia, ta chút suy nghĩ, tự nhiên mở miệng : "Ngươi nguyện ý dạy ta sao?"

      có lập tức cự tuyệt, lại : "Dạy ngươi cái gì?"

      "Cầm kỳ thư họa!"

      Thốt ra, mới phát giác ổn. Ta chỉ biết là biết chữ, lại có biết thứ khác hay .

      Ta nghe tiếng giấy Tuyên Thành bị vò nát trong tay , khẽ cười tiếng, lại hỏi: "Vì sao nay lại muốn học ?"

      Lặng yên thấp đầu, ta lặng im trả lời. Trước đây, ai coi trọng ta, mười hai năm a, ta coi như hoang phế. Thế nhưng bây giờ ta hiểu được, nếu muốn sống tốt, mình phải mạnh lên.

      Nếu như là ở gia đình bình thường, có tiếng tăm gì, có lẽ nữ tử tài đó là có đức. Thế nhưng, lòng tự hỏi lòng, ta nguyện ý sao? Ta cam nguyện như vậy sao?

      , lắc đầu. Nhớ tới Thiên Phi cùng Thiên Lục, ta liền có vạn phần muốn!

      thấy ta lời nào, Tô Mộ Hàn lại : "Ta dạy người minh bạch."

      Ngụ ý rất ràng, ta nếu , liền đáp ứng.

      Ngước mắt, thấy nét mặt người trước mặt, ta khẽ cắn môi, cuối cùng : "Ta muốn để người coi thường!"

      Phượng thân a, ta cũng là nữ nhi Tang gia vậy!

      Chỉ là lời này, ta ra. Ta sợ nếu , Tô Mộ Hàn dù coi ta là người điên, cũng kiêng dè dám dạy ta.

      Người trong màn trướng chỉ trầm mặc chốc lát, lại thấp giọng ho khan trận, rốt cuộc đạm thanh : "Tốt"

      Ta mừng rỡ như điên, liền gọi : "Tiên sinh!"

      Tô Mộ Hàn tựa run lên, mới : "Ngươi gọi ta gì?"

      Ta bị hỏi đến bối rối, lát mới trả lời: "Tiên sinh...". Thiên Phi cùng Thiên Lục gọi lão sư kia như thế, chẳng lẽ ta nghĩ đúng sao?

      "Tiên sinh?" thấp giọng nhớ kỹ, tựa như còn phải thích ứng với cách xưng hô này. Ta lại lén cười, cao hứng trong lòng sớm đem nỗi đau người lên chín tầng mây. Ta rốt cuộc cũng có người dạy!

      Ta rất muốn la to trận, nhưng nghĩ ở trong phòng cùng Tô Mộ Hàn nên chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

      Tô Mộ Hàn mới hoàn hồn, mở miệng : "Ngày sau chỉ mình ngươi tới đây, bằng , ta dạy ngươi bất kỳ điều gì."

      Nghe vậy, ta vẫn hỏi : "Tiên sinh cũng là tránh mưa sao?". Ta biết lúc đó vì sao lại hỏi như vậy, bởi vì ta biết phải. Theo căn phòng cùng những lời vừa có thể đoán được. Thế nhưng, ta vẫn hỏi.

      " phải." thẳng thắn đáp, chậm rãi xoay người lại, thanh trầm mặc "Có lẽ, ta chính là chờ ngươi đến..."

      "Tiên sinh..." Ta cười.

      Khi đó ta cho là ý tứ trong lời của là chỉ duyên phận. hề biết, đó là ý khác.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 14: Tên đẹp



      đột nhiên : " được hỏi lại."

      câu khiến cho lời vừa đến miệng ta bị chặn lại. Ta trầm mặc látnhìn , hỏi: "Nếu ta có vấn đề, sao lại cần tiên sinh đến dạy?"

      Ta còn sợ lời của ta làm cho giận, nghĩ tới lại cười rộ lên, giọng : " được hỏi lại chuyện của ta."

      Ta sửng sốt như trước gật đầu.

      Lúc đó, tiếng sấm sớm ngừng lâu rồi, thậm chí ngay cả mưa cũng ngừng. Dấu hài ướt ta vào phòng ban nãy, giờ cũng khô dần. Chỉ là ta lại muốn rời .

      Ta tìm chuyện hỏi : "Tiên sinh vừa mới tên của ta hay, vì sao vậy?"

      Ta trước đây vẫn cảm thấy tên của mình rất khó nghe, so với Thiên Phi cùng Thiên Lục, cảm thấy kém khá xa. Đây là lần đầu tiên ta nghe có người khen tên của ta hay, torng lòng tự nhiên là vui thích.

      Tô Mộ Hàn giơ tay lên đẩy cửa sổ ra. Trời bên ngoài mới ngừng mưa, gió trong khí mang theo hơi nước, có chút lạnh lẽo. Ta vốn muốn khuyên , nếu bệnh đừng mở cửa sổ. Kỳ lạ là, lời tới bên miệng, lại nên lời.

      trở lại chỗ ngồi, than : "Duy tang cùng tử, tất cung kính chỉ."

      Cây đó ý nghĩa gì ta vốn cũng hiểu nên chỉ yên lặng nghe , thốt câu.

      "Cổ nhân thường , cây dâu và cây tử là đôi. Tang Tử, nhất định là kết tinh của tình đẹp"

      Nghe được hai chữ "Tình ", ta nhịn được cười nhạo.

      Cha ta cùng nương có tình sao? A, Tang Tử Tang Tử, nghĩ lại là tình kết tinh? Quá buồn cười !

      Tô Mộ Hàn lại : "Nó cũng có ý nghĩa cố hương, cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương...". Thanh của thấp dần.

      Trong lòng ta bỗng nhiên kinh hãi. yên lành, sao lại chuyện đó? Ta mặc dù hiểu hết, nhưng về cơ bản cũng nắm được.

      Cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương
      phải là người sau khi chết trở về cố hương sao?

      Tô Mộ Hàn lại ho mấy tiếng, ngước mắt nhìn về phía ta, cười hỏi: "Tên như vậy phải rất hay sao?"

      Ta trả lời. Là tên hay hay ta biết. Ta chỉ biết là, trong lời vừa rồi , ta nghe ra chút muộn phiền khiến cho trong lòng yên

      Cảm giác như thế, xác thực ta thích.

      Ta cố ý cười mấy tiếng, lại : "Tiên sinh, ta còn có vấn đề."

      "Hỏi."
      Ta cố gắng sắp xếp ngôn từ mới : "Cái câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vì sao nữ nhân đẹp lại muốn cùng chơi bóng với nam tử?". Đây là do lần đó ở Tang phủ ta nghe thấy tiên sinh kia mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng ra.

      Tô Mộ Hàn cười vang. Ta lại càng hiểu, điều này... rất buồn cười sao?

      cười : " 'Hảo' ý là tốt đẹp, phải là 'Thích'. Chữ cầu phải chỉ trái bóng mà ý cầu mong." Lời của , lời ít ý nhiều, mà ta, nhanh chóng hiểu ra.

      Ta nghĩ, lúc đó, nhất định mặt ta đỏ lên. Mặc dù thấy, nhưng cảm giác nóng bừng mặt đó rất ràng. Hai tay che hai má, ta cũng nhịn được cười, nhưng thấy chút xấu hổ nào mà chỉ là cao hứng.

      Tô Mộ Hàn hỏi ta vì sao cười ngừng, chỉ là : "Đêm khuya, trở về , ta mệt rồi"

      Trực tiếp đuổi khách. Lúc đó ta nghĩ, người vô tình, đuổi người mà có thể cách bình thản như vậy

      Miệng ta hơi mấp máy, đứng lên, khom người chào , cười : "Tiên sinh nghỉ ngơi , ta trở về." Dù sao, sấm sét cũng hết, mưa cũng ngừng rồi.

      Xoay người, vừa mở cửa, nghe lại : "Tử nhi, nhớ kỹ lời ta ."

      Tử nhi...

      Ta chưa bao giờ biết được người, gọi tên ta dễ nghe như thế

      Gật đầu.

      Kỳ thực ta cũng ràng lắm vì sao đêm đó với ta nhiều thứ như vậy. Nhưng đều quan trọng...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 15: Thay đổi dần



      Trong đêm, bao nhiêu dũng khí của ta như trở về.

      Ta hiểu, đều là do Tô Mộ Hàn đem lại.

      Ngày hôm sau, vì vội vã trở về Tang phủ ta gặp lại , cũng lời từ biệt với tăng nhân trong miếu. Ta hi vọng việc ta trốn làm cha giận. Bởi vì ta biết, phượng thân xuất từ Tang gia. Nếu ta muốn phải nhẫn thêm mấy năm.

      Đến khi hồi phủ ta mới phát , đều là do ta suy nghĩ nhiều. Vì cả đêm hôm qua, chẳng ai biết ta ở quý phủ, chẳng ai để ý đến ta.

      Lúc ngang qua hành lang, ta nhìn thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục xa xa tới, ta quay đầu lại, cũng hề cười, nhanh đến trước.

      "Này!" Thiên Phi cố ý kêu tiếng, , "Tang Tử a, xem ra hôm qua nương cho người dạy ngươi vẫn còn nhàng a, trông ngươi sao nhỉ!"

      Ta cười tiếng : "Phu nhân dạy dỗ, ta nhất định khắc cốt ghi tâm!"

      "Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng trừng nhìn ta, hừ lạnh tiếng qua.

      Thiên Lục có lập tức theo sau, áy náy nhìn ta, hạ giọng : "Tang Tử, xin lỗi, là Cúc Vận quên mất nơi cất y phục, cho nên mới..."

      "Được rồi." Ta cắt lời nàng, về phía trước, buông lại câu, "Ta đều quên."

      quên mất nơi để y phục hay là cái khác, đều cần nhắc đến. Dù sao, đánh cũng đánh rồi. Ta biết ta tại, mặt phải cẩn thận theo dõi, mặt khác, phải tiếp tục nhẫn.

      Các nàng hôm nay có gì, ngày sau ta cũng muốn có như thế. Nương cho ta thân phận nữ nhi Tang gia, như vậy ta lãng phí.

      Thiên Lục ngờ ta như thế, giật mình ngơ ngác. Ta xa rồi nhưng vẫn có thể nghe thấy Thiên Phi tức giận gọi nàng.

      Sau đó, ta ở lại Tang phủ như hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ là ta ra ngoài nhiều thêm nhưng rất may, trong Tang phủ chẳng có ai quản chuyện của ta.

      Cố Khanh Hằng lại đến đưa ta nhiều quần áo mới. Ta cũng gì, chỉ lặng yên cất giấu , hề mặc. Ta muốn cho các nàng cơ hội đánh ta thêm lần nữa. Dù sao tại ta còn chưa đủ năng lực phản kháng các nàng.

      Càng tiếp xúc cùng Tô Mộ Hàn ta càng chấn động.

      Cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, giỏi.
      Rất nhiều lần, ta thực rất muốn hỏi đến tột cùng là người thế nào nhưng nghĩ lại đáp ứng hỏi chuyện của lại thôi. Ta mơ hồ nghe tăng nhân cùng trụ trì trong miếu , Tô Mộ Hàn từng là hậu nhân của danh môn, về sau gia đạo sa sút, mới tạm cư chốn này.

      Mà bệnh ho khan, từ khi ta biết đến giờ vẫn chưa bớt. Trước đây ta cho rằng đó là bệnh thương hàn, bây giờ xem ra cũng phải. Chuyện này, cũng cấm kỵ. Chỉ nhàn nhạt là bởi vì hồi bé sốt cao giảm nên phổi bị thương.

      Ta lúc đó cũng nghĩ phải chăng vì như vậy mà cũng được người nhà quan tâm. Nghĩ như vậy, ta càng cảm thấy hai chúng ta thân thiết.

      Nhưng vẫn cho ta tiến qua khỏi màn trướng kia.
      Nếu ta có ý nghĩ như vậy, nụ cười thanh nhã mặt biến mất, thay vào đó là lạnh lùng cùng yên lặng.
      Từ ngày về ý nghĩa của tên ta, ta cảm thấy còn trách giận nương nữa. Ta hiểu sâu sắc rằng nương của ta cũng chỉ là nữ nhân đáng thương.

      Thời gian ở Tang phủ, Cố Khanh Hằng tới tìm ta nhiều hơn. Thái độ của cha cũng dần thay đổi.

      Ngày ấy, vô tình gặp ở đường, cười : "Ở chung với Cố thiếu gia, nếu ngày kia có thể gả vào Cố gia, cho dù làm thiếp cũng là may mắn của ngươi "

      Ta chỉ gật đầu, trong bụng lại cười lạnh ngớt.

      Các tỷ tỷ của ta là phượng thân. Mà ta, chỉ làm thiếp của con trai đại học sĩ cũng là may mắn?

      Ta muốn , cha a, ngươi thực biết ta chút nào rồi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 16 : Lễ cập kê



      Mỗi khi ta tâm phiền ý loạn, Tô Mộ Hàn thấp giọng thầm: "Tĩnh hạ tâm lai, an tâm tĩnh trí, trong thời gian ngắn cũng có thành quả."

      Ba năm, đúng là ngắn.

      Mà việc Tô Mộ Hàn dạy ta, chỉ đủ trong dăm ba câu .

      Ba năm, đủ để cho ta thoát thai hoán cốt.

      Ngày hôm đó, lúc nha đầu đến báo Cố Khanh Hằng tới, ta ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm ngắm nhìn dung nhan của mình.

      Thanh lịch, tự nhiên.

      Nha đầu líu ríu chuỗi dài ở bên tai, đơn giản là đừng có ngồi ngây ngốc như thế, trang điểm mau chút, chớ để Cố thiếu gia chờ lâu...

      Ta gì, chỉ đứng lên ra ngoài.

      Thấy ta ra, Cố Khanh Hằng đứng ở xa lớn tiếng kêu lên: "Tam nhi!"

      Cũng như ba năm trước, vẫn gọi ta là "Tam nhi", vô cùng ôn nhu thân thiết.

      Ta vẫy tay với , nhấc váy chạy tới. rất cao, hơn ta cái đầu, chỉ là nụ cười của vẫn như trước, rạng rỡ như ánh nắng khiến cho ai thấy cũng phải vui theo.

      Đối với , ta lúc nào cũng cười thoải mái, : "Hôm nay có chiêu mới gì?"

      Khi đó ta dạy trò ném bao cát, chơi được. Nhưng sau khi trở về mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, thậm chí mỗi lần gặp ta đều bắt ta chơi trò này với

      Cố Khanh Hằng chỉ cười thần bí, : "Hôm nay chơi bao cát, ngươi theo ta." rồi muốn kéo tay ta. Ta lại tránh, cười : "Ta cạnh, ta muốn trước ngươi!" xong, cười khẽ trận vòng qua , lên trước.

      buồn giận, cười theo sau ta.

      Ra khỏi cổng Tang phủ, có người tiến lên hỏi: "Thiếu gia muốn hồi phủ sao?" Người tới thân trang phục sang trọng, chắc do Cố đại nhân phái tới bảo hộ Cố Khanh Hằng.

      Hồi bé ta thường ghẹo hỏi vì sao tự mình học công phu, đỡ phải có người theo sát phía sau, nếu là ta, nhất định cảm thấy khó chịu. chỉ cười, lắc đầu cho ta biết, ghét nhất là dùng đao kiếm.

      Vì thế, ta trêu giống nữ nhân.

      lại dùng ngôn từ lẫm liệt cho ta biết, có công phu cũng chưa có nghĩa là lợi hại. Nam nhân, chỉ dựa vào sức mạnh tay chân để phân biệt mạnh yếu.

      Ta cười phủ nhận.

      Cố Khanh Hằng khoát tay cái : " về phủ."
      "Dạ" Người nọ kính cẩn nghe lời lui tới bên cạnh. Chúng ta , theo sát phía sau.

      Chúng ta vào chợ vô cùng náo nhiệt, đường ngựa xe như nước, thấy cảnh phồn hoa vô độ.

      Cha mặc dù ngăn cản ta ra phủ, ta cũng ít dạo phố. Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn cần làm. Mà chuyện này chủ yếu là dành cho các tỷ tỷ của ta, mỗi khi hoàn tất khóa học dạo phố.

      Ta tới, thấy Cố Khanh Hằng dừng bước trước quầy hàng.

      "Khanh Hằng." Ta gọi , nhưng lại trả lời.
      Ta liền tới chỗ , lại thấy nhanh dấu đồ vật. Theo bản năng nhìn vào quầy hàng, thấy mặt bày đầy những đồ vật màu sắc rực nhưng cũng đoán được giấu cái gì.

      nheo mắt cười, chờ ta mở miệng, : "Tam nhi, nhắm mắt lại."

      Thấy ta chịu, lại : "Mau nhắm lại."

      Ta nhàng cười, nghĩ chắc là muốn mua trâm cài tóc cho ta, nên chọc nữa, nghe lời nhắm mắt lại.

      Cảm giác ngón tay thon dài của nam nhân chạm vào trán ta, nhàng vén tóc, lấy thứ trong tay cài lên đỉnh đầu. Sau đó, ta nghe thấy cười khẽ: "Tam nhi của ta, rốt cục trưởng thành."

      Ta chấn động mạnh mẽ. Ta biết. cài tóc ta, phải là trâm cài tóc. Đó nhất định là cây lược gỗ. cho ta lễ cập kê!

      Thiên triều nữ tử đến tuổi cập kê, lấy tóc che trán, đến ngày cập kê dùng lược vén tóc. Lúc đó, mới chính thức là thiếu nữ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :