1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 217 : Ta có vị trí nào?





      Sao ta lại biết nàng luôn tức tối trong lòng vì hậu cung nhiều phi tần như vậy mà lần này Hạ Hầu Tử Khâm đến vườn Thượng Lâm lại chỉ đưa có mình ta .

      Năm Nguyên Quang thứ hai, nàng sau còn lại về trước nàng. Bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm dẫn theo ta nhưng vì nàng mà bỏ ta về cung. Chỉ dựa vào việc này dù nàng có chuyện cũng coi như .

      Cho nên nàng mới có thể cười, mới có thể khách khí với ta như vậy.

      Ta mím môi cười: "Nếu tỷ tỷ sao tốt quá, hoàng thượng cũng cần lo lắng quá mức."

      Nàng cười yếu ớt gì.

      Ta lại nghe thái hậu : "Ai gia chờ đợi ngày này lâu rồi, bây giờ ngươi mang long thai phải giữ gìn, được để xảy ra chuyện gì."

      Bà vừa xong mặt Diêu phi đỏ ửng lên, bỗng nhiên thái hậu quay đầu lại : "Diêu phi vừa mới tỉnh, sức khỏe còn yếu, có nhiều người quấy rầy nàng nghỉ ngơi, đúng lúc ai gia rảnh rỗi nên ở lại trò chuyện với nàng."

      Ta nhìn thấy trong mắt Diêu phi lên tia vui, lại nghe thái hậu : "Hoàng thượng ở đây nửa ngày rồi, ban ngày còn vội vã hồi cung nên hẳn cũng mệt. Long thể quan trọng, người về cung nghỉ ngơi ."

      Thái hậu cũng như thế Diêu phi khó mà thêm điều gì, chỉ cắn môi : "Đúng vậy, hoàng thượng nên về cung nghỉ ngơi, thần thiếp ở đây đều bình an."

      Ta nhìn cái, thấy gật gật đầu rồi với thái hậu: "Vậy trẫm về trước, mẫu hậu cũng đừng ở lại quá muộn." rồi xoay người ra.

      Thái hậu liếc mắt nhìn ta, ta vội hành lễ rồi theo ra.

      "Cung tiễn hoàng thượng, Đàn phi nương nương." Quyến nhi đứng sau bức rèm che hành lễ với chúng ta.

      Ra đến bên ngoài, Triêu Thần và Khởi Tuyết thấy ta ra cùng với Hạ Hầu Tử Khâm sợ run lên vội vàng hành lễ với : "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

      phất tay cái rồi vẫn thẳng về phía trước.

      Ta liếc mắt nhìn hai cung tỳ, Triêu Thần hiểu ngay nên kéo tay áo Khởi Tuyết lại, cả hai chỉ dám sau khá xa.

      Lý công công vừa rồi biết đâu, bây giờ mới thấy y đuổi theo sau khẽ : "Hoàng thượng khởi giá về cung Thiên Dận sao?"

      hơi chần chờ nhưng lại lắc đầu : "Chưa hồi cung vội, trẫm... Đàn phi." bỗng nhiên gọi ta.

      Ta hơi kinh hãi vội bước tới, hạ giọng : "Tới đây cùng trẫm lúc."

      Nghe vậy, Lý công công chỉ có thể biết chuyện mà lui lại.

      Ta tiến lên bên cạnh , liếc nhìn người bên cạnh thấy khẽ chau mày, sắc mặt cũng tốt. nhìn ta chỉ đột nhiên đưa tay sang nhàng cầm tay của ta nhưng vẫn chẳng lời nào như trước.

      Ta mấp máy môi, ta cũng biết phải gì để phá tan bầu khí quái dị này đành để tùy ý kéo từ từ.

      đường, các cung nhân tình cờ gặp chúng ta đều tự giác tránh sang bên cạnh, khom người hành lễ với chúng ta.

      Mấy cung tỳ và công công theo phía sau chúng ta ở đằng xa, chẳng ai dám câu.

      Lúc này ước chừng qua giờ Thân, trời tối mịt. Ánh đèn lồng treo những hành lang dài chiếu ánh sáng lên những đường nét ràng mặt thành quầng sáng mờ. Trong nháy mắt ta hơi hốt hoảng, dường như chúng ta còn ở trong vườn Thượng Lâm chứ chưa từng quay về cung.

      Ôi.

      Ta khẽ cười tiếng, ra ta vẫn còn lưu luyến đến vậy.

      Chúng ta lẳng lặng , chẳng biết được bao lâu đột nhiên dừng lại. Ta khẽ giật mình, nhìn theo ánh mắt của thấy nhìn nghiêng sang.

      Ta nhìn theo hướng ánh mắt của . Trong ánh sáng u ám dường như thấy khóm hoa màu hồng. Mặc dù chưa từng nhìn gần, nhưng chỉ cần liếc mắt ta liền nhận ra đó là hoa "Nguyệt nguyệt hồng" do Bắc Tề tiến cống.

      Ta còn nhớ lần đó ta gặp Tiểu Đào ở chỗ này, còn bị bắt gặp, còn cố nghiêm mặt cho ta thấy nhưng kì thực là muốn biết tình hình của Dụ thái phi.

      Nhưng bây giờ ta lại hiểu thêm tầng ý nghĩ nữa của .

      Bởi vì đây là cống phẩm của Bắc Tề. Hơn tháng nữa có người Bắc Tề đến thiên triều chúc thọ . Ta chăm chú nhìn , nửa khuôn mặt của chìm trong bóng tối. Quả thực ta hiểu trong lòng rốt cuộc suy nghĩ điều gì.

      Nhưng chỉ dừng lại chút rồi lại kéo ta tới phía trước.

      Kỳ thực đối với chuyện Phất Hi, ta vẫn canh cánh trong lòng nhưng ta biết bây giờ phải là lúc thích hợp để hỏi . Ta chỉ biết ở trong lòng của , rốt cuộc ta chiếm vị trí như thế nào, có tư cách để hỏi chuyện về Phất Hi hay ?

      lát mới thấy phía trước là Lam hồ.

      cũng dừng bước lại mà kéo ta thẳng tới tiểu đình giữa hồ. chiếc cầu dài, gió lạnh mặt hồ chợt thổi tới làm cho người ta bất giác run lên. Ngày ấy ngồi hai canh giờ ở Lam hồ, thời tiết lúc đó lạnh hơn so với bây giờ, vậy mà hiểu chống đỡ được bằng cách nào?

      kéo ta ngồi xuống rồi mới thở phào hơi dài, đặt hai tay lên lan can đằng sau, ngửa đầu nhắm mắt lại. Ta xoay người nhìn dáng vẻ thoải mái của cũng muốn đưa tay dựa vào nhưng ngờ vừa giơ tay lên cơn đau truyền tới.

      Chương 218 : Thần thiếp xin nhận tội trước




      Ta mới nhớ ra, lúc ban ngày ta tập bắn tên ở vườn Thượng Lâm. Tập bắn lâu như vậy mà bây giờ mới nghỉ ngơi chút chắc chắn đau nhức ngớt. Ta tự bóp tay mình mấy cái, lúc nhìn lên thấy chăm chăm nhìn ta.

      Ta bất giác giật mình, khẽ cười tiếng kéo cánh tay ta sang, khẽ xoa bóp cho ta.

      Ta hoảng sợ khẽ gọi: "Hoàng thượng..."

      "Ừ." đáp lời, lại hỏi: "Đau ?"

      Ta ngẫm nghĩ lại lắc đầu.

      Mặc dù ta rất đau nhưng ta lại đau trong vui vẻ. Dù lần tập bắn tên này rất ngắn ngủi nhưng ta vẫn thỏa mãn. Đau như vậy cũng coi là đau nữa.

      Lúc ta còn ở nhà nghe lời, phu nhân sai người đánh thẳng tay, chẳng lưu tình chút nào. Nỗi đau đó mới là đau đến xương tủy, khiến ta nghiến răng mà nguyền rủa bà.

      Nhớ lại muốn cười.

      Mỗi lần bị phu nhân đánh, ta đều thầm nguyền rủa bà bị cha ta ruồng bỏ. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, phu nhân vẫn là phu nhân, còn những lời nguyền rủa của ta chẳng qua chỉ là tự an ủi mình của đứa bé mà thôi.

      liếc mắt nhìn ta cái rồi bật cười: " ra nàng cũng là người sĩ diện như thế." cúi xuống tiếp: "Hồi trẫm học bắn tên, mỗi ngày trời chưa sáng phải dậy, theo thị vệ trong phủ tới bãi tập bắn bia. Tập kéo cung xong hai ba ngày sau tay đau đến nỗi chiếc đũa cũng cầm được. Nhưng cho dù như vậy cũng cho phép mình đầu hàng. Đau cỡ nào cũng phải tiếp tục luyện. Nàng biết vì sao ?" ngước mắt nhìn ta.

      Đây là lần đầu tiên kể chuyện hồi của cho ta nghe.

      Ta cười cười nhìn : "Bởi vì người là thế tử."

      Thế tử của Vương phủ cũng giống như thái tử trong cung, là người kế thừa vương phủ. Vì thế, tất nhiên phải mạnh hơn người khác, mọi chuyện đều phải tự mình nếm trải gian khổ.

      Ánh mắt hơi sáng lên bất đắc dĩ cười: "Vì thế mẫu hậu đều luôn có cầu rất cao đối với trẫm."

      "Cho nên mới có hoàng thượng bây giờ." Ta tiếp lời của .

      hơi run lên thở dài tiếng : "Đúng vậy, vì thế mới có trẫm bây giờ."

      Ngẫm nghĩ ta hỏi : "Vậy vì sao hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn tên?"

      cũng trả lời ngay, lát sau mới : "Bởi vì trẫm thích bắn tên."

      Lòng ta chợt khẩn trương, thích bắn tên, vì thế cũng muốn dạy ta bắn tên...

      Ta nhìn nhưng lại nhìn ta, tay vẫn nhàng xoa bóp cho ta như cũ.

      Hai người chúng ta thủy chung nhắc đến chuyện hồi cung lần này, càng nhắc đến chuyện Diêu phi mang thai. Trầm mặc lúc, ta cắn răng tháo trâm cài đầu đầu xuống, vung tay cái ném vào Lam hồ.

      Chỉ nghe "Bõm" tiếng, hơi bất ngờ theo bản năng xoay người lại. mặt hồ mờ tối chỉ có thể mơ hồ thấy những vòng sóng rập rờn tỏa ra. khẽ run lên rồi lập tức lại khẽ cười rộ, trừng mắt nhìn ta: "Sao nàng lãng phí trang sức như vậy?"

      Ta cũng cười: "Dù sao nếu thần thiếp làm sớm muộn hoàng thượng cũng làm, bằng thần thiếp tự giác ."

      Ta còn nhớ lần đó, lấy cây trâm cài tóc của ta ném xuống hồ với lý do là khí quá tĩnh lặng nên thấy thiếu gì đó. Bây giờ ta như thế đương nhiên hiểu ý của ta là gì.

      hừ tiếng : "Nhưng trẫm nhớ lần đó, nàng tiếc rẻ cây trâm đó lắm mà. Sao hôm nay lạ vậy, dám vứt bỏ cây trâm của mình."

      Ta mở trừng hai mắt : "Dù sao cây trâm đó cũng là của thần thiếp, hoàng thượng muốn giữ lại ngọc bội để tặng cho người khác sao thần thiếp lại biết tốt xấu chứ?" Lần đó muốn ném ngọc bội của mình rồi trong đêm giao thừa tặng cho Diêu phi. Những chuyện này ta đều nhớ rất .

      chợt trầm mặt : "Nàng cũng để tâm đến mấy vật ngoài thân này sao?"

      Lời của vừa xong ta chấn động.

      Ngay lập tức nghe lại thở dài tiếng : "Có rất nhiều thứ gì đổi được."

      Ta giật mình nhìn , ta biết rất nhiều thứ rốt cuộc là chỉ cái gì. Bởi vì, thứ mà ta có thể nghĩ đến thực rất nhiều.

      Bàn tay rốt cuộc rời cánh tay của ta, thấy đứng lên : "Trẫm mệt rồi, về cung nghỉ ngơi đây. Nàng có việc gì về cung Cảnh Thái thôi." dứt lời xoay người bước .

      Nhìn bóng lưng của , ta bỗng nhiên rất muốn đánh cuộc lần nên chợt đứng dậy quỳ xuống với : "Hoàng thượng, thần thiếp xin hoàng thượng thứ tội."

      Người hơi run lên, cuối cùng chậm rãi xoay người lại, nhìn ta quỳ mặt đất cau mày : "Tội gì?"

      Ta cúi đầu khẽ : "Hoàng thượng cho phép thần thiếp đến cung Vĩnh Thọ nữa nhưng hôm nay thần thiếp muốn , vì thế xin nhận tội trước với hoàng thượng."

      Hôm nay người gặp chuyện may chỉ có mình Diêu phi. Nhưng mọi người lại chỉ quan tâm đến nàng. Mặc dù mọi người hiểu những suy nghĩ trong lòng nhưng ta hy vọng ta làm đúng. Những lần trước đây, đối với chuyện Dụ thái phi, vừa muốn tránh, vừa bóng gió nhắc đến. Do đó ta tin rằng kỳ thực rất muốn biết tình hình của bà.

      Thế nhưng lại thể hỏi bất cứ kẻ nào.

      Ta nghĩ, toàn bộ hậu cung này chỉ có ta là có thể giúp .

      Ta cúi đầu nên nhìn thấy vẻ mặt của , chỉ biết là cũng quay người lại mà chỉ nhìn ta. im lặng, ta cũng lời nào.

      Hai người chúng ta cứ lẳng lặng đứng như vậy, cũng biết trải qua bao lâu mới nghe nặng nề : " , ngày mai trẫm lại đến phạt nàng." Sau đó ta thấy xoay người rời nhanh trước mắt ta.

      Nhưng ràng ta như nghe thấy cười khẽ tiếng.

      Ta ngước mắt nhìn lên bóng khá xa, ta bất giác cũng cười theo.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 219 : Đến thăm Dụ Thái phi





      "Nương nương..." Triêu Thần và Khởi Tuyết vội vàng chạy tới chỗ ta.

      Ta đứng lên phất ống tay áo cười : " thôi, bản cung đến cung Vĩnh Thọ."

      "Nương nương?" Triêu Thần thở tiếng, nghi ngại hỏi ta.

      Ta khẽ cười với Khởi Tuyết: "Ngươi về cung trước với để nàng cần lo lắng cho bản cung."

      Khởi Tuyết như còn muốn cái gì nhưng nhìn thấy ta vịn tay Triêu Thần rời nên cũng chỉ đành vâng lời.

      Triêu Thần tới gần ta, khẽ : "Nương nương, người thực muốn đến cung Vĩnh Thọ sao?"

      Ta chỉ "Ừ", tuy Triêu Thần hơi kinh ngạc nhưng cũng thêm gì nữa.

      Lần này được Hạ Hầu Tử Khâm cho phép nên dù có chuyện gì ta biết cũng chịu trách nhiệm thay ta. Quan trọng hơn là ta vì nguyên nhân khác nữa.

      Đây là lần thứ hai ta bước vào cung Vĩnh Thọ.

      Ta ngày càng càng cảm thấy ở đây mới xứng đáng gọi là lãnh cung.

      cung điện to lớn như vậy mà cũng chỉ có duy nhất cung tỳ là Tiểu Đào.

      có ai thông báo, ta và Triêu Thần tự vào nhưng cũng nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đào và Dụ thái phi. Cũng may ta đến lần nên thẳng vào tẩm cung của Dụ thái phi.

      "Nương nương..." Triêu Thần đỡ tay của ta, ta nhìn thấy mặt của nàng có nét lo lắng.

      Ta cười bình thản, cũng phải là lần đầu tiên đến còn có cái gì đáng sợ chứ.

      đến cửa người đột ngột từ trong bước ra. Triêu Thần kinh hãi kêu lên tiếng, chắn trước người ta còn người kia đà tới thu thế được nên đánh rơi cả chậu nước tay. Chỉ nghe "Choang" tiếng, chậu nước rửa mặt kia rớt xuống đất, nước bắn tóe ra xung quanh. Triêu Thần đứng trước ta nên giày cũng bị ướt, còn ta lại chỉ bị vài giọt bắn vào.

      "Nương nương người sao chứ?" Triêu Thần khỏi quay đầu lại hỏi ta.

      Ta lắc lắc đầu, ta thấy người kia chính là Tiểu Đào.

      Nàng thấy người đến là ta sợ hãi quỳ xuống : "Nô tỳ biết là Đàn phi nương nương nên mới xông tới, xin nương nương thứ tội!"

      Thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng ta : "Đứng lên , bản cung sao." Rồi nhìn vào bên trong nhưng qua tấm bình phong thấy gì cả bèn hỏi nàng: "Thái phi sao rồi?"

      Ta vừa hỏi Tiểu Đào bụm mặt khóc nức lên, vừa khóc vừa : "Thái phi rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, thái y đến xem qua, nô tỳ cũng cho người uống thuốc rồi nhưng vẫn sốt, bớt chút nào."

      Ta khẽ nhíu mày, bước vào trong.

      "Nương nương..." Tiểu Đào cuống quít bò dậy chạy tới "Nương nương người..."

      Ta liếc mắt nhìn nàng : "Bản cung vào thăm Thái phi chút, ngươi xuống thay quần áo trước ." Chậu nước vừa rồi cũng hắt lên người nàng ít.

      Nàng giật mình, lát sau mới lau nước mắt, gật đầu : "Vâng, nô tỳ lập tức ngay." Dứt lời chạy nhanh.

      Ta nhìn Triêu Thần bên cạnh : "Ngươi cũng theo Tiểu Đào thay giày , bản cung ở đây lát."

      "Nương nương, nô tỳ sao." Ta biết, vì Triêu Thần lo lắng cho ta, nhưng bây giờ tiết trời lạnh như thế, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng mang giầy ướt đứng chờ ta ở đây chứ?

      Ta liền trầm giọng : "Bản cung cho ngươi , còn mau !"

      Triêu Thần ngây ngẩn cả người lát mới gật đầu lui xuống.

      Ta xoay người thấy Dụ thái phi nằm ở giường, ngay cả ta tới gần cũng biết.

      Ta rờ tay lên trán bà, quả là nóng .

      Ta ngồi xuống cạnh bà khẽ gọi: "Thái phi, thái phi..."

      Người nằm giường dường như nghe thấy ta , mí mắt hề cử động chút nào. Ta ngẫm nghĩ, bèn gọi thăm dò: "Hoàng thượng tới.'

      "Hoàng thượng..." Bà lầm bầm, rốt cuộc mở mắt ra, vừa chống tay gượng dậy vừa hỏi: "Hoàng thượng. Hoàng thượng ở đâu?"

      Ta đỡ bà, bà vịn tay ta nhìn ta chằm chằm lúc lâu rồi đột nhiên cau mày : "Ngươi là ai?"

      Ta ngơ ngẩn, bà hỏi ta là ai ư? Nhưng ta vẫn còn nhớ ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận bà còn kéo ta, gọi ta là "Liễu đại tiểu thư" mà.

      Ta bèn cười hỏi: "Thế nào thái phi nhận ra thần thiếp sao?"

      Nghe vậy, bà lại nhìn ta lâu, đột nhiên đưa tay lên xoa mặt của ta, khẽ hỏi: "Ngươi là ai nhỉ? Rốt cuộc ngươi là ai, ta... Ta gặp ngươi sao?" Người bà yếu ớt hư nhược, giọng cũng hơi mơ màng.

      Ta đỡ bà thấy trong đáy mắt bà tỏ vẻ mê man trong lòng căng thẳng, hạ thấp giọng : "Người quên rồi, ta là... Liễu đại tiểu thư." Ta biết vì sao ngày ấy bà lại coi ta như Phất Hi, vậy hôm nay bà còn nhận lầm ta là nàng nữa hay ?

      "Liễu đại tiểu thư..." Bà vẫn nhìn ta, trong mắt nghi hoặc rồi lại cười khẽ tiếng : "Ngươi định gạt ta. Liễu đại tiểu thư gả Bắc Tề làm nương nương rồi."

      Dứt lời đẩy tay ta ra lại nằm xuống.

      Ta khẽ than tiếng, xem ra bà điên rồi cho nên mới nhận ra ai cả. Lúc ta là Phất Hi, bây giờ lại còn ta lừa bà.

      Bỗng nhiên ta nhớ tới bà từng nhắc đến chuyện thái tử tiền triều, vừa định hỏi những lời Phương Hàm lại vang lên bên tai nên cuối cùng ta cũng gì. Dù lần này chuyện ta tới cung Vĩnh Thọ được Hạ Hầu Tử Khâm chấp thuận nhưng dù sao cũng thể qua mặt thái hậu, vì thế có số việc biết ít vẫn tốt hơn.

      Chương 220 : Miếng ngọc bội





      Ta còn muốn chuyện với bà thấy bà nhắm mắt lại. Ta gọi bà mà bà cũng để ý đến ta.

      lát sau nghe bên ngoài có tiếng bước chân vào, ta quay đầu lại thấy Triêu Thần và Tiểu Đào trở về. Trong tay Tiểu Đào lại bưng chậu nước, thấy ta ngồi ở mép giường Dụ thái phi vội chậm tới : "Nương nương, thái phi tỉnh rồi sao?" Nàng vừa xong đặt chậu nước cầm tay xuống.

      Ta hơi ngẫm nghĩ lắc đầu : "Bà vẫn ngủ chưa tỉnh lại, đây là..."

      "Dạ." Nàng ngâm khăn vào trong nước rồi vắt khô, đặt lên trán Dụ thái phi : "Thái phi phát sốt, trán rất nóng nên nô tỳ dùng nước làm mát người chút."

      Ta gật gật đầu lại nghe nàng : "Nương nương, trong hậu cung này chỉ có người là tốt nhất. Bao nhiêu năm qua chỉ có mình người đến cung Vĩnh Thọ, mà tới chỉ lần. Nô tỳ thay thái phi tạ ơn người." Nàng xong quỳ xuống với ta.

      Ta hơi giật mình, kỳ thực ta cũng phải người có lòng tốt như vậy.

      Ta với nàng: "Ngươi đứng lên trước ."

      Nàng cảm tạ rồi mới đứng lên. Ta nhìn người nằm giường hỏi nàng: "Bản cung nghe vì thái phi xô đẩy với Diệu phi nên mới vô ý rơi xuống nước, sao lại xảy ra chuyện như thế?"

      Sắc mặt Tiểu Đào tái nhợt, lát sau mới : "Hôm nay tâm trạng thái phi rất vui, nô tỳ thấy người khỏe nên mới đưa người ra ngoài dạo. Ai ngờ, lúc gặp Diêu phi nương nương, chẳng biết vì sao mà thái phi chợt xông tới, kéo áo Diêu phi nương nương rồi đẩy Diêu phi. Lúc đó nô tỳ rất sợ hãi, định chạy tới can ngăn nhưng ngờ Diêu phi nương nương lại đẩy thái phi ra, thái phi giữ được thăng bằng nên rơi xuống hồ."

      "Đúng là Diêu phi đẩy bà sao?" Xem ra điều ta nghĩ là đúng rồi.

      Nghe vậy, Tiểu Đào biến sắc lại vội quỳ xuống : "Nương nương thứ tội, nô tỳ... Chắc là nô tỳ hoa mắt..."

      Ôi, nàng nghĩ là ta e ngại chuyện Diêu phi đẩy Dụ thái phi sao?

      Ta khẽ cười tiếng : "Bản cung quan tâm chuyện đó, bản cung chỉ tò mò sao thái phi bình thường tự nhiên lại phát cuồng thôi?" Mặc dù lần trước lúc ta từ cung Thiên Dận ra, bà nhìn lầm ta là Phất Hi nhưng cũng kích động như vậy.

      Thấy ta cũng muốn trách tội nàng, nét mặt Tiểu Đào mới khá hơn. Nàng lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về người nằm giường khẽ : "Nô tỳ cũng biết, mặc dù tâm trí thái phi tỉnh táo nhưng chẳng qua cũng chỉ là mê sảng, nhận lầm người. Chuyện như thế cũng là lần đầu tiên nô tỳ gặp phải." Nàng cẩn thận nhìn ta lại : "Thái hậu biết việc này rất giận dữ, nếu Diêu phi nương nương và long thai trong bụng có chuyện gì nhất định tha cho thái phi."

      Thái hậu vốn ưa Dụ thái phi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy bà nổi giận cũng là bình thường. Nhưng ta lại thấy hơi kỳ quái, nếu thái hậu quan tâm Diêu phi như thế vì sao lại muốn chờ ta đến mới cung Trữ Lương chứ?

      Nghĩ đến chuyện này ta vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.

      Nhưng, Dụ thái phi...

      Theo ta được biết, những người mắc bệnh như bà phải có thứ gì đó kích thích mới khiến cho họ có những hành động bộc phát như thế. Nếu bà cũng chỉ ngơ ngác ngây ngốc cả ngày, tự nhiên mà phát cuồng cũng khiến cho người ta hiểu nổi. "Vậy à, ta biết rồi." Tiểu Đào dường như nhớ ra chuyện gì, đưa tay vào ngực lấy ra miếng ngọc bội, trình cho ta : "Nương nương, cái này... là từ tay thái phi lấy ra. Nô tỳ nhìn cũng phải là đồ của thái phi. Chắc hẳn đó là đồ của Diêu phi nương nương. Hôm nay lúc công công cứu thái phi từ trong hồ lên tay bà vẫn còn nắm miếng ngọc bội này. Nô tỳ định trả lại cho Diêu phi nương nương, đồ của nương nương hẳn là vật quý. Nếu là do hoàng thượng thưởng cho mà trả lại tốt." Nàng vừa vừa nhíu mày lo lắng.

      Ta đưa tay nhận lấy, chăm chú nhìn thấy rất quen mắt.

      Cẩn thận suy nghĩ mớt chợt bừng tỉnh nhớ ra.

      Đây chẳng phải là ngọc bội mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Diêu phi trong đêm giao thừa sao? Ta còn nhớ lúc đó , đây là lễ vật thái hậu tặng sinh nhật . Nó hẳn phải ở người Diêu phi nhưng bây giờ Tiểu Đào lại nằm trong tay Dụ thái phi.

      Trong lòng hơi chấn động, như vậy Dụ thái phi xông tới là vì khối ngọc bội này sao?

      lần nữa ta tỉ mỉ nhìn miếng ngọc bội tay, miếng ngọc vẫn hoàn hảo chưa bị sứt mẻ gì. Nhưng tua cờ phía dưới vì ngâm nước, hơn nữa dường như còn bị kéo mạnh nên hơi so le cân đối.

      Ta chợt ngoái đầu nhìn lại người nằm giường, thấy bà vẫn nhắm mắt, dường như ngủ .

      Ta khẽ nắm chạt miếng ngọc bội trong tay, xem ra mặc dù Dụ thái phi bị điên nhưng bà vẫn còn ấn tượng với thái hậu. Trong lòng bà cũng hận thái hậu như vậy sao?

      "Nương nương..." Tiểu Đào nhìn ta, muốn gì đó lại thôi.

      Ta cười : "Để bản cung trả lại ngọc bội này cho Diêu phi."

      Nghe vậy, mặt Tiểu Đào rốt cuộc mới nở nụ cười, vội : "Nô tỳ thay thái phi cám ơn nương nương."

      Ta lại : "Thái phi sốt cao giảm, theo bản cung thấy e là đơn thuốc thái y đưa chưa đúng. Triêu Thần, ngươi đến thái y viện mời Tôn thái y tới."

      Triêu Thần hơi nghi ngờ nhìn ta cái, trước giờ khi tuyên thái y ta chưa bao giờ kêu đích danh ai cả.

      Nhưng lần này, ta muốn tuyên chính Tôn thái y kia. Phương Hàm từng điều tra qua, cho tới bây giờ chỉ có duy nhất Tôn thái y khám mạch cho Thiên Phi. Ngày đó người cố ý tiết lộ tin tức long thai của Thiên Phi bình thường chẳng phải là muốn ta điều tra sao?

      Ta điều tra, nếu như long thai trong bụng nàng có chuyện, ta cũng muốn để cho chính nàng tự lộ ra.

      Triêu Thần vâng lời định lui xuống, ta lại : "Ngươi chỉ là bản cung thoải mái nên kêu y đến xem bệnh cho bản cung." "Vâng, nô tỳ biết sao rồi." Triêu Thần trả lời rồi lui xuống."Nương nương!" Tiểu Đào đứng cạnh dập đầu: "Nô tỳ... Nô tỳ biết nên tạ ơn người như thế nào". Ta kêu nàng đứng lên, trong lòng tự cười giễu mình, ta cũng có tư tâm vậy.

      Triêu Thần về rất nhanh. Theo sau nàng là thái y mà ta nhìn rất quen, xem ra y chính là Tôn thái y.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :