1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 208 : Tắm cho





      Ta ngơ ngẩn nhìn hai bóng người lui xuống, tự chủ mím môi cười. Thảo nào, ta muốn tới nàng cũng ngăn cản, còn chủ động soi đèn lồng cho ta. Ta quay người lại thấy bên trong bị tấm màn bông dày che lại để ngăn khí lạnh bên ngoài ùa vào, có lẽ bên trong còn có cả lò sưởi nữa.

      Ta hơi chần chờ, cuối cùng tới phía trước, giơ tay lên vén màn bông ra, ngay lập tức luồng khí nóng phả vào mặt. Ta hơi kinh ngạc vội cởi áo khoác ra vì sợ nhiệt độ trong này khá cao, chút nữa đổ mồ hôi tốt. Sau đó tiện tay để quần áo sang bên rồi mới tiếp tục vào.

      Gian phòng bên trong cũng lớn. Trước mặt đặt bình phong dài, đó vẽ bức tranh "Hoa nở phú quý" rất đẹp, nhất là trong phòng lúc này sương khói lượn lờ khiến những cánh hoa mẫu đơn như như . Qua tấm bình phong ta thấy an tĩnh dựa vào bệ hồ tắm, cử động chút nào.

      Chẳng biết tại sao, lúc bước tới ta cố gắng giữ yên lặng. đến rồi ta mới thấy nhắm hai mắt, nghe thấy tiếng chân ta đến cũng chỉ hơi giật giật chân mày mà hề mở mắt.

      Ta lời nào, cho tay vào chậu hoa nắm nắm hoa thả xuống hồ. Những cánh hoa thưa thớt dập dờn theo sóng nước tỏa bốn phía.

      Hương hoa thoang thoảng bay lên say lòng người.

      Ta bất giác mỉm cười.

      Ta trút cả chậu hoa xuống nước, nhìn những cánh hoa đào hồng nhạt từ từ trôi xa trong làn nước, chẳng mấy chốc ngập tràn cả mặt hồ.

      Lúc này, hương hoa càng thêm nồng đượm.

      Tâm trạng ta cũng khoan khoái, rốt cuộc ta tin công dụng của cánh hoa đào, nếu sao khi ngửi hương hoa lại có cảm giác thư thái như vậy chứ?

      "Sao còn chưa ngủ?" giọng bình thản vang lên.

      Ta đột nhiên kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại người bên cạnh thấy vẫn thoải mái tựa ở cạnh hồ, hai mắt vẫn nhắm. Nhưng biết là ta tới.

      Ta vội thẳng người lên : "Thần thiếp vừa nghe cung tỳ tắm cánh hoa đào có thể làm người thoải mái hơn, vì thế thần thiếp cho thêm hoa vào nước."

      "Ừ" rồi mở mắt ra, cười : "Trẫm lâu hoạt động, mới luyện vài chiêu đau hết mình mẩy rồi."

      Ta hơi giật mình. Lúc trời chạng vạng cũng chỉ nhìn thấy đứng ở bên cạnh nhìn các vũ lâm quân luận bàn võ nghệ. ngờ lại tự mình luyện tập sao? Nhưng thử hỏi ai mà dám tập luyện với chứ?

      Thấy ta im lặng lời nào, khẽ nhíu mày: " nghĩ gì vậy?"

      "Dạ." Ta vội hoàn hồn tiến lên phía trước : "Thần thiếp suy nghĩ, cánh hoa đào này thần kỳ như vậy sao?

      khẽ cười: "Vậy nàng phải xuống nước thử xem chứ?" rồi đưa tay kéo ta xuống.

      Ta hơi kinh hãi, theo bản năng nghiêng người né, nếu bị kéo xuống mà thành hồ rất cao nguy hiểm lắm. bắt hụt, ta tưởng rằng tức giận nhưng nghĩ tới nhíu mày lại như cố chịu dựng điều gì.

      Ta chăm chú nhìn mới thấy bả vai vết bầm xanh tím khá lớn.

      Ta thở tiếng khẽ gọi: "Hoàng thượng..."

      cúi đầu nhìn, bình thản : "Vô ý đánh trúng mà thôi."

      Ta vội lấy chiếc khăn ngâm trong nước nóng bên cạnh xoa khẽ lên bả vai . hé răng chỉ cố gắng chịu đau.

      Ta khỏi cười hỏi: "Hoàng thượng, thần thiếp rất tò mò biết rốt cuộc là ai mà to gan như vậy, dám đả thương người?" Sao lại vô ý bị thương chứ? Nhất định trong lúc tỷ thí, quyền cước có mắt đánh trúng. Mà lại là người coi trọng sĩ diện như thế.

      hừ khẽ tiếng, cũng tức giận ta chỉ : "Đêm khuya nàng ngủ, đến chế nhạo trẫm sao?

      Ta cúi xuống lắc đầu: "Thần thiếp lo cho hoàng thượng."

      Đúng như lời Cố Khanh Hằng , hoàng đế tốt, mọi chuyện đều muốn tự mình trải nghiệm. Thiên triều rộng lớn như vậy nhưng chỉ có hoàng đế mà thôi.

      Đây là lần đầu tiên ta mới thấy cực khổ như vậy.

      lại nhắm mắt lại, cúi đầu hừ tiếng thêm gì nữa. Nhưng ràng ta nhìn thấy khóe miệng có nét cười, hề nhạt mà ngày càng đậm hơn.

      Tận đến khi bả vai được xoa đến hồng lên ta mới bỏ chiếc khăn kia ra, sau đó ngâm nước nóng cẩn thận lau người cho .

      thở đều đều, lồng ngực nam nhân rộng lớn tráng kiện khẽ phập phồng, những giọt nước trong suốt từ vai lăn xuống, trong thoáng chốc hòa vào làn nước trong hồ.

      Đột nhiên ta cảm thấy mặt nóng bừng lên mới phát ta rất gần . Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy thân thể .

      Tay nắm khăn hơi chần chừ, động tác càng ngày càng , trái tim trong lồng ngực cũng nhảy lên càng ngày càng mạnh. Ta lau hồi cho mới phát giác dựa vào bệ hồ ngủ rồi.

      Xem ra rất mệt mỏi.

      Ta bất giác giơ tay lên, xoa hàng mi, rồi hai má mà mỉm cười.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 209 : Dạy nàng bắn tên





      Thấy ngủ ngon vậy ta đành lòng đánh thức .

      Nhưng đợi hồi lại sợ nước lạnh đành phải lay gọi : "Hoàng thượng, hoàng thượng..."

      "Ừ." trả lời, mở mắt ra, còn cười tiếng : "Trẫm ngủ quên sao?"

      Ta kéo : "Hoàng thượng mau đứng lên , mệt như vậy về tẩm cung nghỉ ngơi."

      Chắc hẳn nghe thấy tiếng động trong phòng, cánh cửa bên ngoài bị ai đó nhàng mở ra. Sau đó, ta nghe thấy có tiếng bước chân người vào, giọng Lý công công thúc giục: "Nhanh lên, còn mau vào hầu hạ! Nếu hoàng thượng nhiễm lạnh, mỗi người các ngươi đều đừng nghĩ mình sống được!"

      Ta quay đầu lại, thấy Lý công công vừa bước nhanh vào vừa quay đầu lại dạy dỗ cung tỳ phía sau.

      Ta cũng đứng lên, có các nàng hầu hạ cần ta nữa bèn lên phía trước, khẽ cười : "Vừa rồi bản cung ở đây hầu hạ hoàng thượng, có phải nếu hoàng thượng nhiễm lạnh đầu bản cung rơi ?"

      Nghe vậy, Lý công công biến sắc vội kêu lên: "Nương nương, sao nô tài lại dám có ý này chứ?"

      Ta cười, ta biết bây giờ y đâu có gan này nhưng ta muốn hù dọa y chút.

      Chẳng bao lâu, cung tỳ hầu hạ Hạ Hầu Tử Khâm mặc quần áo xong. Ta ra bên ngoài lấy quầ áo của mình mặc vào thấy ra. Đưa tay ra, ta cảm thấy rất lạnh.

      ngờ nhiệt độ trong ngoài lại chênh lệch nhiều như vậy.

      gì, chỉ nắm tay lôi ta về tẩm cung.

      Ta biết rất mệt mỏi nhưng lại lâu như vậy lại khiến ta tỉnh táo. Nghĩ đến, nhất định do ban ngày ta ngủ khá lâu bất giác mỉm cười. Xem ra ban ngày nên ngủ nhiều, nếu buổi tối mất ngủ.

      Trở về phòng, hầu hạ lên giường xong, ta cũng lên giường nằm bên cạnh . Ngước mắt lên, ta nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của buồn cười: "Mọi người đều cho rằng làm hoàng đế là đại phúc nhưng thần thiếp chỉ thấy người rất mệt mỏi."

      cười tiếng : "Đúng vậy, trẫm ở trong cung sống nhờ lý trí, xuất cung sống nhờ sức khỏe. Làm hoàng đế chẳng phải là mỏi mệt bình thường."

      Ta nhìn : "Nhưng thần thiếp cảm thấy, người tuy mệt nhưng rất hào hứng."

      cười nhưng thêm gì nữa.

      Nhìn lại lần nữa thấy nhắm mắt lại chắc là muốn ngủ bèn giơ tay kéo lại chăn lên vai cho , bỗng nhiên nghe : "Ngày mai trẫm đưa nàng ."

      Ta run người bật thốt lên hỏi: " làm cái gì?"

      "Dạy nàng bắn tên." nhàng .

      Ta bỗng cảm thấy vui vô cùng, muốn dạy ta bắn tên sao? Có ? Ta cũng chỉ hi vọng trong hội săn bắn năm nay được thấy phong thái thiện xạ của chứ ngờ tới còn muốn đích thân dạy ta bắn tên nữa.

      "Vì sao hoàng thượng muốn dạy thần thiếp bắn tên?" Ta ghé vào ngực của hỏi.

      chỉ hạ giọng : "Trẫm thích người quá yếu ớt."

      ? Vậy Diêu phi sao? Nàng là con nhà tướng nên chắc yếu ớt, sao lại thích chứ? Nếu sao lại có chuyện xảy ra ở năm Nguyên Quang thứ hai?

      Nhưng ta rất hiểu chuyện mà hề nhắc đến nàng ta.

      E là chỉ được ở vườn Thượng Lâm này vài ngày ngắn ngủi, ta chỉ hy vọng ta và được bên nhau.

      Trở về rồi, lại là hoàng đế thiên triều, phải vui cười với ba nghìn mĩ nhân chốn hâu cung. Còn ta chỉ là phi tần trong muôn vàn phi tần của , cũng phải nghiêm cẩn ở trong cung chờ đợi chút sủng ái hiếm hoi kia.

      "Hơn tháng nữa là sinh nhật trẫm, lúc đó trở lại vườn Thượng Lâm, trẫm muốn xem chút thành tựu của nàng." ghé vào tai ta khẽ .

      Trong lòng ta rung động, thể tin nổi nhìn nam nhân gần trong gang tấc kia. Cho tới bây giờ thú vui săn bắn đều là việc dành cho vương công quý tộc, lẽ năm nay thay đổi quy tắc hay sao?

      bỗng nhiên nghiêng mình ôm chặt người ta, chẳng biết tại sao, ta cảm thấy tim đập nhanh, dám cười hỏi : "Hoàng thượng, sinh nhật người muốn thần thiếp tặng cái gì?"

      lát sau mới nghe gằn từng chữ: "Ngày chín tháng ba đó nàng săn con mồi ở vườn Thượng Lâm cho trẫm."

      Giọng của lớn nhưng hiểu vì sao lại khiến ta cảm thấy lạnh lẽo?

      Vì sao mà ta cảm thấy con mồi trong lời phải là con mồi bình thường?

      Chương 210 : Nước thuốc thần kỳ




      Lại ngước mắt nhìn thấy thêm gì nữa, tựa cằm vào vai ta ngủ say rồi. Ta mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng gọi . Thấy vẻ mặt của đủ biết mệt thế nào, cứ để nghỉ ngơi .

      Thế nhưng nghĩ những lời vừa ta cũng ngủ được. Rồi ta lại tự cười mình, có lẽ chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều chứ ý của đơn giản chỉ là dạy ta bắn tên, đơn giản như vậy thôi.

      Ta vòng tay ôm thấy khẽ nhíu mày mới phát ra ta vô ý chạm vào vết thương vai . Ta hoảng sợ vội rút tay về. Cũng may thức giấc, hàng chân mày nhíu lại từ từ giãn ra.

      Ta khẽ thở dài tiếng nhắm mắt lại.

      Dường như ta thiếp trong mơ màng, ngủ được khoảng canh giờ cảm giác người nằm cạnh đứng dậy. Ta mở mắt ra, thấy ngồi dậy rồi kinh ngạc hỏi: "Hoàng thượng, đến giờ nào rồi?"

      cười khẽ tiếng : "Vừa qua giờ dần, trẫm dậy trễ chứ vũ lâm quân bắt đầu tập luyện rồi." xong xoay người xuống giường, lại với ta: "Nàng cũng mau dậy , chờ trẫm kiểm tra vòng rồi về dẫn nàng ." dứt lời, cũng nhìn ta nữa mà thẳng ra ngoài.

      "Hoàng thượng." Phòng ngoài vọng vào giọng của Lý công công, sau đó nghe thấy tiếng chân bước ra.

      Xem ra, Lý công công cũng dẫn theo người hầu ở bên ngoài từ sớm.

      Đợi lúc nghe tiếng động bên ngoài dần dần xuống rồi mất hẳn, có lẽ hết rồi.

      Ta ngồi dậy gọi: "Triêu Thần."

      Có người bước vào, bức rèm che được nhấc lên nhàng lộ ra khuôn mặt Tình Hòa, nàng cười với ta: "Nương nương cũng dậy rồi sao? Để nô tỳ gọi người đến hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu."

      Ta hơi kinh hãi, vội hỏi: "Triêu Thần đâu? Kêu nàng đến hầu hạ bản cung là được."

      Nghe vậy, Tình Hòa dừng bước chân, chần chừ lúc rồi cuối cùng gật đầu: "Vậy xin nương nương chờ lát."

      Dứt lời, nàng xoay người ra ngoài.

      Chẳng mấy chốc thấy Triêu Thần bưng nước tiến vào.

      Ta nghi ngờ nhìn nàng hỏi: "Ngươi cũng biết bản cung có thói quen để người khác hầu hạ, sao chờ ở bên ngoài?"

      Nàng đặt đồ cầm tay xuống mới : "Nương nương, vừa rồi hoàng thượng sai nô tỳ lấy y phục cho người, vì thế nô tỳ mới vắng mặt."

      Ta nhíu mày: "Y phục gì?" Quần áo của ta phải để trong phòng ở Ngự Túc uyển sao?

      Triêu Thần cười : "Nương nương, hoàng thượng hôm nay muốn dẫn người ra ngoài luyện cung tên, người biết sao? Vậy là do nô tỳ nhiều chuyện rồi, ra hoàng thượng muốn cho người ngạc nhiên vui mừng. Nô tỳ biết sai rồi." Tuy miệng nàng biết sai nhưng mặt vẫn nở nụ cười.

      Ta mới hơi giật mình, vui vẻ liếc mắt nhìn cung trang bên cạnh. Đúng rồi, hôm nay phải tập bắn tên, sao có thể ăn mặc như bình thường chứ? ra chuẩn bị chu đáo như vậy. Ta nhìn Triêu Thần : "Bản cung biết rồi, ngươi lui xuống trước ."

      "Vâng." Nàng đáp lời rồi liền lui xuống.

      Ta bước tới, vừa định đưa tay vào chậu nước chợt nhớ tới chuyện bèn vội xoay người lại tới trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương rồi ta quay đầu lại, thấy huân hương vẫn cháy trong lư hương trong phòng.

      Ta tới cố ý ghé mặt vào lư hương cho khói bay vào mắt, cảm giác mắt mũi cay xè, nước mắt chảy xuống. Ta cố nháy mắt cho nước mắt chảy xuống má.

      Đậy nắp lư hương lại, ta quay người tới trước bàn trang điểm rồi giơ tay lên, lau vết nước mắt mặt . Sau đó ta chăm chú nhìn ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy an lòng, quả nhiên là trôi .

      Trong lòng vui vẻ, như vậy là dù đổ mồ hôi cũng lo nước thuốc trôi sao?

      Ta bất giác lấy ra nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta, sắc mùi, trong lòng ngày càng tò mò. rốt cuộc lấy được thứ thần kỳ như vậy từ chỗ nào?

      "Nương nương..." Bên ngoài vọng vào tiếng Triêu Thần, hẳn nàng ngạc nhiên khi thấy ta chải dầu rửa mặt quá lâu.

      Ta vội : "Chờ bản cung lát." Rồi vội vã rửa mặt chải đầu hồi mới kêu nàng tiến vào.

      Triêu Thần cầm quần áo vào, ta liếc mắt nhìn thấy nó may bằng tơ lụa thượng hạng, kiểu dáng rất đơn giản, vạt áo vừa vặn, ống tay áo bó lại nên cử động cũng rất thoải mái.

      Lúc Triêu Thần giúp ta mặc quần áo, đầu óc ta vẫn còn suy nghĩ về nước thuốc mà Tô Mộ Hàn đưa cho ta.

      Ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn rất tò mò đối với chuyện của . Mà dường như ta cũng càng thêm hiếu kỳ. hiểu tại sao ta càng ngày càng cảm thấy người từng là tiên sinh của ta trong ba năm đó cũng phải là người đơn giản như vậy?

      thực chỉ là thiếu gia nhà giàu sa sút sao? Vậy nước thuốc thần kỳ mà cho ta từ đâu mà có?

      "Nương nương, nương nương..."

      Đột nhiên nghe tiếng Triêu Thần gọi bên tai ta mới chợt hoàn hồn lúng túng hỏi: "Chuyện gì?"

      Triêu Thần hơi nhíu mày, khẽ : "Nương nương có tâm sao? Nô tỳ có hỏi người gì đâu. Hôm nay người ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên cùng hoàng thượng, nên cài ít trâm đầu thôi."

      Ta đáp: "Ừ".

      Nàng lại : "Nô tỳ gọi người mấy lần mà người trả lời."

      Ta cười tiếng: "Có lẽ bản cung vui quá vì nghe ngươi hoàng thượng dẫn bản cung ta ngoài."

      Nàng cũng bật cười : "Sớm biết vậy nô tỳ nhất định . Nhưng nương nương, nô tỳ cảm thấy bây giờ rất tốt, nô tỳ thấy hoàng thượng cũng rất vui."

      Ta cười khẽ , vui là được rồi, nên nghĩ đến chuyện hồi cung nữa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 211 : Dạy ta bắn tên





      Trang điểm xong rồi ta ra nghe Tình Hòa : "Nương nương, đồ ăn sáng chuẩn bị xong, người dùng bữa trước ." Lần này để ta hỏi mà nàng chủ động : "Hoàng thượng về dùng bữa."

      Ta cũng đoán được vì muốn thị sát, nếu hôm qua có thể ăn tối ở bên đó bây giờ trở về ăn sáng cũng là chuyện bình thường, nghĩ vậy bèn gật đầu, vịn tay Triêu Thần tới.

      Ăn xong, ngồi lúc nghe tiếng Hạ Hầu Tử Khâm trở về.

      Ta ra bên ngoài. thấy nhảy xuống ngựa. ngước mắt lên nhìn thấy ta ánh mắt nao nao rồi lập tức cười : "Nàng trang điểm thế này giống tiểu nha đầu."

      Ta còn ngây người vẫy tay với ta: "Đứng ngây ra làm gì, còn mau qua đây?"

      "Nương nương mau ." Triêu Thần đứng bên cạnh cười thúc giục.

      Ta cảm thấy hơi ngượng ngùng bước tới ôm lưng ta xoay người nhảy lên lưng ngựa.

      "Ôi." Ta kinh hãi kêu lên, theo phản xạ ôm chặt người nghe giọng trầm trầm của : "Nắm chặt. "

      Ta chưa kịp phản ứng gì nghe hét lớn tiếng, tay kéo cương ngựa siết lại. Con ngựa kia liền phi nhanh tới phía trước. Ta hít hơi tựa vào ngực .

      muốn ta nắm chắc nhưng ta có kiếm được thứ nào nắm đâu cơ chứ? Hai cánh tay của cẩn thận che chở cho ta nhưng gió thổi ào ào qua mặt lạnh thấu xương đến nỗi khiến cho người ta thở nổi.

      Từ từ bình tĩnh lại ta mới nghe thấy loạt tiếng vó ngựa vang lên sau lưng. Ta bất giác quay đầu lại thấy phía sau có nhóm người cưỡi ngựa theo. Tuy nhiên ta lại hề thấy Cố Khanh Hằng, trong lòng ngạc nhiên bỗng nhiên nghe : " tìm gì vậy?"

      Ta run lên buồn cười nhìn , vì sao ta cảm thấy nhạy cảm vô cùng? Dường như có thể đọc thấu suy nghĩ của ta rất nhanh rồi chặn lại hết những tâm tư đó chẳng sót lại chút nào.

      Ta ngước mắt nhìn về phía khẽ hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta đâu vậy?"

      Ta trả lời câu hỏi của sang chuyện khác, cũng muốn làm khó ta, chỉ bình thản : "Bãi bắn bia."

      muốn dạy ta bắn tên nên đương nhiên muốn đến bãi bắn bia, ta quả là hồ đồ rồi.

      Dựa vào lồng ngực rộng lớn của , lắng nghe tiếng hít thở vững vàng mà chẳng biết tại sao ta lại hơi cảm thấy khẩn trương. Con ngựa chạy vào con đường trong rừng, trong phút chốc ánh sáng trở nên ảm đạm. Con ngựa chạy tới đột nhiên giật mình hí vang, ta kinh hãi người ngồi phía sau đột nhiên cười : "Vườn Thượng Lâm này còn khá nhiều hung cầm mãnh thú, vừa rồi chẳng qua là đàn quạ mà thôi.

      Trong vườn Thượng Lâm còn có cả chỗ săn bắn sao ta lại biết có hung cầm mãnh thú chứ? Chẳng qua vừa rồi đột nhiên có bầy chim bay ra, nhất thời giật mình kinh hãi mà thôi.

      Vừa nghĩ vậy hai cánh tay căng thẳng rồi đột nhiên ghìm cương lại. Đoàn người ngựa đằng sau cũng lập tức ngừng lại, nghe được tiếng vó ngựa nên chắc hẳn họ cũng ở xa nhưng chẳng nghe thấy tiếng ai chuyện.

      Ta ngước mắt về phía trước thấy chúng ta đứng trước bãi bắn bia. Trước mặt là những hàng bia đứng ngay ngắn, dưới ánh nắng sớm thấy rất ràng.

      xoay người xuống ngựa rồi đến đỡ ta. Ta cười cười nhìn rồi cắn răng nhảy xuống. Người ta chạm đất vững vàng nên rốt cuộc cũng mất mặt. bất ngờ nhìn ta rồi cười rộ lên.

      Đúng lúc này, người thị vệ chạy tới dâng lên bao đựng tên trong tay : "Hoàng thượng."

      gật đầu nhận lấy, lại thấy người thị vệ khác đưa cung tiễn tới. đem cất tên vào bao đựng, những mũi tên va chạm nhau phát ra thanh nặng nề khiến người nghe cũng thấy căng thẳng tim đập nhanh.

      Những mũi tên này chắc hẳn được chế từ huyền thiết nên cứng rắn vô cùng, có thể bắn xuyên tường.

      Thị vệ lui xuống, cầm trường cung trong tay đưa cho ta : "Cầm ."

      Ta giơ tay định nhận lấy rồi đột nhiên thu tay lại. Thấy trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, ta cười : "Hoàng thượng muốn dạy thấn thiếp bắn tên nhưng dù sao thần thiếp cũng phải xem tài nghệ của người trước , nếu thần thiếp học đâu."

      Nghe vậy, nao nao nhưng cũng tức giận mà đắc ý : "Muốn khích tướng sao? Được, vậy trẫm bắn mũi tên cho nàng thấy." rồi vừa rút mũi tên ra vừa ném bao đựng tên cho ta.

      Ta vội : "Hoàng thượng, người bắn giỏi như thế, nếu để người bắn thế này chẳng phải là coi thường tài nghệ của người sao?"

      ngoái đầu nhìn về phía ta, lông mày kiếm nheo lại cười hỏi: "Vậy nàng muốn như thế nào?"

      Ta chỉ chỉ tay về con ngựa ở đằng sau khẽ : "Hoàng thượng, cưỡi ngựa bắn cung được ?"

      tới chỗ ta, khẽ : "Nàng nghĩ là trẫm dám sao?" Lúc chuyện, ánh mắt liếc nhìn về mấy thị vệ ở phía sau.

      Ta bỗng nhiên kinh hãi, đúng rồi, sao ta lại quên có nhiều người nhìn như vậy chứ? Ta lặng lẽ nhìn về phía , nếu chẳng may bắn trúng chẳng phải là rất mất thể diện sao? Mặc dù là hoàng đế, tất nhiên có ai dám gì nhưng ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm là người cực kỳ coi trọng sĩ diện.

      Vừa mới nghĩ vậy thấy chân cử động rồi nhanh chóng xoay người nhảy lên lưng ngựa, đồng thời cũng kéo ta ta lên cùng. Ta kinh hãi, sợ đến nỗi làm rớt cả bao tên trong tay xuống đất nghe "Bịch" tiếng.

      cười tà tà : "Đứng đó nhìn trẫm bắn bằng nàng cũng trẫm, nàng nhớ mở to mắt mà nhìn nhé lại bảo trẫm làm điều gì mờ ám!"

      Ta hơi giật mình lập tức cười : "Cho dù hoàng thượng đùa giỡn nhưng cũng chẳng ai dám tiếng nào."

      hừ tiếng chỉ hỏi: "Xem ra nàng rất thích chế nhạo trẩm nhỉ. Vậy trẫm hỏi nàng, nếu trẫm bắn mũi tên ở giữa hồng tâm nàng thế nào?"

      "Hoàng thượng sao?" Ta cười yếu ớt nhìn , ta muốn cười nhạo chỗ nào chứ. Chỉ là ta rất muốn nhìn thấy tư thế oai phong của . Đợi cho tới đầu tháng ba đến cũng biết có thể nhìn thấy hay chứ bây giờ nhiều cơ hội tốt hơn.

      cắn răng : "Vậy cho nợ trước ."

      dứt lời bỗng nhiên quất vào mông ngựa làm con ngựa hí vang tiếng điên cuồng chạy về phía trước. Ta đột nhiên va vào lồng ngực của , muốn kéo cánh tay nhưng lại nhanh chóng thu tay lại. nên khiến bắn trượt chứ.

      Nghĩ vậy ta bất giác cười khẽ.

      Chương 212 : Tập bắn





      Con ngựa chạy tới trước bia ngắm đột nhiên thả dây cương ngựa, giương cung, kéo tên, tất cả động tác đều lưu loát tự nhiên. Sau đó, ta nghe được bên tai truyền đến tiếng "Phụt", trong nháy mắt mũi tên huyền thiết kia rời dây cung bay về phía trước.

      Lúc này ở khoảng cách khá xa nên nghe thấy tiếng mũi tên cắm giữa hồng tâm, ta chỉ nhìn thấy bia ngắm rung mạnh. Người phía sau hừ tiếng : "Như vậy nàng chịu để ta dạy cho nàng chưa?"

      Ta ngoái đầu nhìn lại thấy mặt của cười đầy đắc ý.

      Ta cũng cười theo: "Phục rồi ạ, nhưng hoàng thượng cẩn thận kẻo trò giỏi hơn thầy, có khi thần thiếp thắng đó."

      hơi nheo mắt liếc nhìn ta : "Tốt, trẫm chống mắt xem!"

      kéo cương ngựa lần thứ hai, quay đầu ngựa về chỗ xuất phát.

      Bao đựng tên mặt đất sớm có người nhặt lên, thấy chúng ta trở lại vội tới cung kính trình lên.

      Người bên cạnh ném cung tên sang cho ta, ta vội bắt lấy chỉ thấy hai tay nặng trĩu, ngờ cây cung này lại nặng như vậy! Quả nhiên thể chỉ nhìn bề ngoài của nó được.

      Ta cầm ở tay kéo thử, mặc dù dùng hết sức nhưng ta cũng biết bằng sức lực của mình thể nào kéo nổi dây cung này. Ta bất giác cười, vừa rồi còn huênh hang cẩn thận vì ta trò giỏi hơn thầy mà thắng chứ.

      Nhưng chỉ nhìn cái là biết ta có lòng mà có sức nên hừ khẽ tiếng : "Vô dụng."

      xong cũng bước tới nắm tay ta, chỉ khẽ dùng sức kéo căng dây cung rất đơn giản. Ta cắn môi mở to mắt nhìn, chỉ cần buông tay ta lại trở về trạng thái cũ. ngờ ta lại yếu ớt vậy sao? Còn nghĩ lại buông tay ta ra khiến ta cảm thấy sức lực tay giảm , ta định thu tay lại "Phựt phựt" tiếng, trong nháy mắt dây cung bị bắn trở về.

      chợt cười to lên khiến ta rất ngượng, chỉ đứng cắn môi mà chẳng nên lời.

      Lại nghe : "Người đâu, đổi cung."

      Ta ngạc nhiên nhìn nghe thấy phía sau có người bước đến đưa cái cung khác cho . lấy cây cung trong tay ta rồi đưa chiếc cung tay cho ta cười : "Trẫm dùng cung quá nặng nề, thích hợp với nữ nhân."

      Ta trừng mắt nhìn , ra cố ý đùa giỡn ta.

      Nhưng thấy như vậy ta càng thêm to gan bĩu môi : "Hoàng thượng rất vui khi trêu chọc thần thiếp sao?" ra ta biết cung tên cũng phân ra nhiều loại, mà lại muốn ta kéo loại cung dành cho nam nhân, chẳng phải là khi dễ ta yếu ớt sao?

      tới gần ta trầm giọng : "Nàng cũng đâu có vừa, ngay từ đầu định hạ uy phong của trẫm. Nếu trẫm bắn trúng hồng tâm kia phải chăng là đủ tư cách làm sư phụ của nàng?"

      Nghe nhắc đến hai chữ "Sư phụ", ta bỗng nhiên run lên.

      Nhưng lại trấn tĩnh ngay, người cẩn trọng như chắc là biết được chuyện gì. Ta vĩnh viễn nhớ lời , cảnh cáo ta được nhắc đến Tô Mộ Hàn, do đó ngay cả nghĩ cũng thể, ít nhất là thể để biết được.

      Ta vừa hoàn hồn nghe bình thản : "Giương cung."

      Ta gật đầu, cầm trường cung trong tay kéo ra.

      Đích thực cây cung này hơn rất nhiều, dây cung cũng căng như cây kia. Ta chỉ hơi dùng sức kéo được hơn nửa, dùng hết sức là kéo căng hết được. Ta đắc ý nhìn cái thấy mím môi cười, đưa trường cung trong tay cho thị vệ bên cạnh. Sau đó bước tới nắm lấy vai ta, vừa chỉnh người ta ngay ngắn vừa hạ giọng : "Có 2 cách giương cung, giơ thẳng và xoay ngang. Nàng đứng đối diện hồng tâm nên xoay ngang. Phải đặt cung vuông góc với mặt đất, muốn xoay ngang cung cánh tay, cổ tay và cây cung phải thẳng hàng. Hai vai hạ xuống, điều chỉnh nhịp thở, người đứng thẳng, dùng sức vừa đủ, giương cung đúng cách, thả lỏng mũi tên, trước đẩy sau kéo bắn thành công..."

      Ta lặng yên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , thậm chí ta còn hơi ngơ ngác.

      liếc mắt nhìn ta cái, nhíu mày khiển trách: "Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước!"

      Ta mới kịp phản ứng, bất giác le lưỡi rồi quay mặt về bia ngắm đằng trước. Vừa rồi nhìn bắn tên trúng tâm bia cũng chỉ trong chốc lát, còn bây giờ nhìn lại dường như thấy bia bắn xa hơn, điểm đỏ giữa hồng tâm dường như càng hơn.

      nâng tay ta cao lên rồi giọng : "Lúc mũi tên bay vụt ra có xu hướng chúc xuống đất, vì thế ngay từ đầu bắn phải để mũi tên hơi chếch lên cao."

      Ta gật gật đầu lấy mũi tên đưa cho ta. Ta nhận lấy đặt lên dây cung, nhắm ngay hồng tâm trước mặt rồi dùng sức kéo căng dây cung, hơi cắn môi cái thả lỏng ngón tay, mũi tên trong tay bay vụt trong nháy mắt.

      Nhưng nó chỉ bay được hơn mười thước rơi thẳng xuống đất, mũi tên cắm xuống đất, chỉ còn lại phần đuôi đung đưa mặt đất.

      Ta há hốc miệng, ràng làm theo cách dạy mà sao lại có kết quả khác xa như thế chứ?

      Người bên cạnh khẽ : " đủ lực." xong giữ tay giúp ta đặt tên vào cung rồi giương cung kéo căng dây, khẽ hít hơi thả lỏng tay, mũi tên bay nghe "Vút" tiếng, trong chớp mắt cắm vào giữa hồng tâm.

      Ta phục, tập tập lại hơn mười lần, mặc dù thể bắn trúng mũi tên nào ở hồng tâm như nhưng rốt cuộc cũng có thể bắn trúng bia mà rơi xuống đất. Trong lòng ta thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng, nhất định làm được.

      ở đó xem ta tập luyện đến tận trưa mới thu dọn trở về dùng bữa.

      vẫn cưỡi ngựa, ta ngồi ở trước dựa vào ngực ngước mắt hỏi: "Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp bắn thế nào?"

      hừ khẽ tiếng, cười : "Coi như qua."

      Nghe vậy, ta khỏi cười rộ lên, lại : "Chút nữa trẫm và Mã tướng quân kiểm tra vũ lâm quân thao luyện, nàng phải cứ ở Ngự Túc uyển nghỉ ngơi . Nhớ là nàng còn nợ trẫm chuyện đó."

      Ôi, chuyện vừa rồi vẫn còn nhớ vậy sao, ta bèn hỏi : "Vậy hoàng thượng cho thần thiếp biết người muốn thần thiếp làm cái gì?"

      nghĩ nghĩ rồi mới : "Nàng chuẩn bị đồ ăn để buổi tối trẫm về ăn."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 213 : Làm bánh vừng cho





      Ta giật mình, lại là đồ ăn ư, bất giác lại nhớ tới ngày đó ta làm bậy bạ món bánh vừng tròn hại ăn xong bị đầy bụng. Nghĩ vậy ta buồn cười : "Hoàng thượng còn dám ăn đồ ăn thần thiếp làm sao?"

      hỏi lại: "Vì sao dám? Trẫm cảnh cáo nàng, làm mà vừa miệng trẫm trẫm phạt đó!"

      "Được." Ta che miệng cười.

      Trở về Ngự Túc uyển, chỉ vội vã ăn chút xíu ra ngoài ngay.

      Ta trở về phòng nghỉ ngơi chút, Triêu Thần tò mò đến hỏi ta: "Nương nương, người học thế nào rồi?"

      Ta ngẫm nghĩ nhân tiện : "Rất tốt, hoàng thượng là thiện xạ nên đương nhiên bản cung cũng có thể học được nửa của người."

      Triêu Thần cười rộ lên, nàng biết ta lung tung nhưng cũng ra. lát sau mới : "Hoàng thượng vội vã vậy, sao nương nương theo?"

      Ta lắc lắc đầu, từ giường ngồi dậy nhìn nàng : "Triêu Thần, ngươi có biết làm đồ ăn ?"

      Chắc nàng ngờ ta hỏi như vậy nên hơi bối rối mới : "Biết ạ, nương nương muốn ăn cái gì, chút nữa nô tỳ làm cho người."

      Ta hơi suy nghĩ lại hỏi: "Vậy ngươi giỏi nhất cái gì?"

      Nàng hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn ta cái : "Nô tỳ cũng có sở trường gì vì các loại đồ ăn đều có vài điểm giống nhau."

      Các loại đồ ăn ư, ta cảm thấy Triêu Thần rất giỏi bèn kéo nàng : "Vậy ngươi dạy bản cung làm mấy thứ đơn giản nhất là được rồi." Miễn cho chọn món ăn phức tạp khiến ta làm ngon.

      Triêu Thần hoảng sợ giật mình : "Nương nương, người muốn ăn gì cho nô tỳ là được, nô tỳ làm cho người."

      Ta trừng mắt nhìn nàng: "Ai là bản cung muốn ăn!"

      Nàng giật mình, phải đến nửa ngày mới bừng tỉnh hiểu ra, kinh ngạc mặt dần biến thành nụ cười khẽ : "Nô tỳ biết rồi."

      Tình Hòa bên ngoài nghe ta muốn tự mình làm đồ ăn cũng giật mình , ngăn ta : "Nương nương, chỗ này... sao người có thể làm việc này được?"

      Ta cũng vì sao phải làm chỉ hỏi: "Phòng ăn ở đâu vậy?"

      "Nương nương..." Nàng tỏ ra khó xử.

      Ta cười : " sao đâu, ngươi chỉ cần cho bản cung biết ở chỗ nào là được."

      Tình Hòa có cách nào khác đành phải xoay người : "Nương nương mời theo nô tỳ."

      Ta và Triêu Thần liếc mắt nhìn nhau rồi bước theo.

      Mọi người trong phòng bếp thấy ta tới ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ, chắc là họ nghĩ bọn họ làm đồ ăn hợp khẩu vị của ta nên ta mới đến đây. Mọi người quỳ đầy phòng lớn hành lễ, ta kêu bọn họ đứng lên rồi nghĩ chút : " ra ngoài hết ."

      Tình Hòa bước tới : "Nương nương muốn ăn cái gì để bọn họ làm ."

      Ta lắc lắc đầu, : "Tình Hòa, ngươi cũng ra ngoài ."

      Nàng hơi bối rối nhưng cuối cùng cũng khom người hành lễ với ta rồi lui ra ngoài.

      Chờ tất cả ra ngoài hết Triêu Thần mới hỏi ta: "Nương nương muốn làm cái gì?"

      Làm cái gì đây, bánh vừng lần trước làm cho ăn bản thân ta cũng chưa ăn qua bởi vì chỉ nhìn cũng biết là thể ăn được. Vậy mà hơi ăn nhiều như vậy, còn bảo mang những đồ còn lại về cung Thiên Dận nữa chứ. Nghĩ lại ta bất giác muốn cười.

      Thế là, dứt khoát : "Hay là dạy ta làm bánh vừng ."

      Triêu Thần nghi ngờ : "Bánh vừng sao?"

      Ta nhíu mày: "Thế nào, ngươi biết sao?"

      Nàng vội lắc đầu: " phải, nô tỳ chỉ cảm thấy..." Nàng hết câu lại cười, đổi đề tài : "Nương nương muốn cái gì nô tỳ dạy cái đó." xong xoay người lại tìm bột gạo nếp đổ ra ít.

      Ta nhìn nàng, trong lòng khỏi buồn cười. Ngày đó ta chẳng qua muốn làm thứ đơn giản nên lấy bột nếp hấp mà nặn là xong. Bây giờ xem ra, ngay cả viên bánh cũng biết làm thế nào cho đúng.

      Đổ bột gạo nếp ra xong, nàng lại tìm vừng nhưng tìm nửa ngày cũng thấy đành phải ra hỏi mấy người làm trong phòng bếp rồi mới quay vào trong lấy ra từ chiếc bình ở phía sau.

      Triêu Thần với ta: "Nương nương, trong bánh vừng vừng là quan trọng nhất. Lúc ở nhà nô tỳ từng làm nhưng phải lấy vừng rắc trực tiếp lên mà phải giã vừng ra rồi trộn chung với bột gạo nếp. Làm như thế khi ăn vào thấy hạt vừng lổn nhổn trong miệng."

      Ta gật đầu, cách này hay, ăn vào cũng mềm mịn.

      Nàng chỉ cho ta cách giã vừng thành bột, trộn cùng bột gạo nếp, tạo vũng ở giữa đổ nước vào rồi nhàng trộn tất cả.

      "Nương nương, nước phải đổ vừa đủ, quá nhiều hay ít, nếu lúc nặn bánh đẹp mà ăn cũng ngon." Triêu Thần đứng bên cạnh nhắc nhở ta.

      Ta vừa làm vừa nghe, ngờ còn phải để ý đến nhiều thứ như vậy.

      Mấy bánh vừng nặn xong đặt vào nồi hấp. Ta định nhóm lửa nhưng lần này Triêu Thần chết sống chịu, cướp lấy công việc đó khiến cho ta vừa bực mình lại vừa buồn cười.

      Lửa bốc lên, chỉ lát sau cả căn phòng đều tràn ngập mùi vừng thơm ngát.

      là thơm quá, ta nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

      Quả là bánh vừng này và thứ lần trước ta làm khác xa nhau.

      Nghĩ vậy, trong lòng hơi đắc ý. Chờ chút nữa trở về, nhìn thấy bánh vừng như vậy biết ngạc nhiên thế nào? có nhớ tới đồ ăn lần trước đây?

      Nghĩ đến xuất thần, lúc định thần lại mới thấy Triêu Thần đứng trước mặt cười : "Nương nương, có thể lấy ra được rồi."

      " sao?" nhanh quá nhỉ.

      Nàng nhấc nắp lên, làn hơi tỏa ra sau đó nhìn thấy những bánh vừng bên dưới. Vừng trộn vào bột, mới nhìn có màu xám trắng, lại hơi trong. Ta sờ vào bánh có cảm giác mềm mại và dẻo dai.

      Ta bất giác cười rộ lên.

      Triêu Thần cũng hài lòng : "Nương nương, hoàng thượng thích chứ?"

      thích, chung ta rất cố gắng làm rồi. Nhưng lại cau mày : "Ôi, bây giờ làm xong chút nữa hoàng thượng trở về nguội mất."

      Triêu Thần cười : "Nương nương yên tâm, nô tỳ đậy nắp lên, chút nữa nếu hoàng thượng trở về quá trễ lại hâm lại cho nóng."

      Ta gật đầu: "Vậy được rồi."

      Triêu Thần vừa đập nắp lên vừa : "Chờ hoàng thượng trở về, nhất định là..."

      "Nương nương, nương nương ——" Triêu Thần chưa hết câu bên ngoài có tiếng gọi to.

      Chương 214 : Dụ thái phi gặp chuyện





      Theo phản xạ ta ngóai đầu nhìn lại, Triêu Thần vội để đồ trong tay xuống tới mở cửa thấy thái giám vội vàng chạy tới, sắc mặt y trắng bệch. Ta chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, như thể báo trước xảy ra chuyện tốt.

      Thái giám kia chạy tới, quỳ xuống : "Nương nương, trong cung xảy ra đại , hoàng thượng hồi cung rồi. Nô tài phụng mệnh đến báo với nương nương việc này, nếu nương nương muốn hồi cung bên ngoài có kiệu đưa người về."

      Những ngón tay run lên, gì vậy? Hạ Hầu Tử Khâm hồi cung sao?

      Ta bước tới bước, nghiêm nghị hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì?"

      "Chuyệ đó... Nô tài biết." Người phía dưới cúi đầu, run rẩy trả lời.

      Ta đâu còn quan tâm y biết hay nữa nhanh chóng bước ra ngoài.

      "Nương nương..." Triêu Thần vội vàng chạy đuổi theo.

      Ta trầm giọng : "Hồi cung!"

      Tình Hòa cũng đuổi theo, thấy mặt ta trầm nhưng nàng hiểu chuyện nên lời nào.

      Ta sai Triêu Thần thu thập chút rồi lập tức dẫn người ra khỏi Ngự Túc uyển. Ngay trước cửa đậu sẵn chiếc xe ngựa, ta gì chỉ nhanh. người vén màn xe giúp ta khẽ : "Nương nương chậm chút."

      Giọng quen thuộc khiến ta bất ngờ nhìn lên, hóa ra là Cố Khanh Hằng.

      Hạ Hầu Tử Khâm vội vã hồi cung nhưng lại cho Cố Khanh Hằng lưu lại bảo hộ ta khiến ta càng thêm lo lắng yên.

      "Nương nương..." Triêu Thần ở phía sau gọi ta, ta mới định thần lại, nhìn người trước mặt nữa mà xoay người vào trong xe ngựa. Triêu Thần cũng tiến vào ngồi ở bên cạnh ta, nàng nhìn lén ta cái nhưng cuối cùng cũng gì.

      Xe ngựa chạy nhanh dần, màn xe thấp thoáng bay lên theo những bánh xe gập ghềnh, phát ra những tiếng "phựt phựt". Lúc này, ta cũng chẳng còn lòng dạ nào ngắm cảnh sắc bên ngoài, hay tay căng thẳng nắm ở chỗ.

      Rốt cuộc có đại gì mà làm vội vàng trở về như thế? Ngay cả thời gian báo cho ta cũng có?

      Ta cắn răng, buổi sáng còn dạy ta bắn tên, còn muốn ta làm đồ ăn chờ buổi tối về ăn. Sao mới qua mấy canh giờ mà thay đổi hết như thế?

      Xe ngựa chạy đoạn đường rồi, ta ngồi bên trong cuối cùng nhịn được, gọi lớn: "Cố thị vệ!"

      "Nương nương có chuyện gì vậy?" Ngoài xe vọng đến giọng bình thản của Cố Khanh Hằng.

      Ta thốt lên hỏi: "Rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì?" Ta biết thái giám kia có biết hay nhưng bây giờ ta hỏi Cố Khanh Hằng chắc chắn gạt ta.

      lát sau mới nghe người bên ngoài : "Trong cung có người đến báo, Dụ thái phi vô ý rơi xuống nước."

      xói xong ta kinh hãi, Dụ thái phi xảy ra chuyện?

      Thảo nào, lại khẩn trương như vậy.

      Ta nhớ lại lần đó ở Lam hồ, chuyện quanh co lòng vòng cho ta vòng lớn để rồi rốt cục muốn ta chính miệng ra bệnh tình của Dụ thái phi. Ta biết mặc dù oán hận bà những làm sao có thể quên được bà chính là mẹ ruột đích thực của .

      Vì thế, nghe Dụ thái phi xảy ra chuyện, mới có thể nóng lòng như vậy. Nếu ngay cả ta cũng có thời gian đến báo, vậy lẽ nào tình hình của Dụ thái phi rất nguy hiểm?

      Nghĩ như vậy lại vội hỏi: "Vậy Dụ thái phi thế nào?"

      Cố Khanh Hằng trả lời: "Nương nương, thuộc hạ cũng biết lắm."

      Ta sửng sốt, đúng rồi vẫn ở vườn Thượng Lâm, chắc cũng chỉ nghe mới biết chuyện này. Xem ra cụ thể thế nào phải chờ ta hồi cung mới biết được.

      Cho dù trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm còn nhớ và Dụ thái phi là mẹ con nhưng thái hậu sao? Thái hậu vô cùng chán ghét Dụ thái phi. Bây giờ bà xảy ra chuyện, sao thái hậu lại phái người tới tận đây mà báo cho chứ? Huống chi lúc ta và xuất cung, bà còn kêu ta tới chuyện, muốn ta chiếm lấy trái tim của , còn ta phải chủ động trong số chuyện nữa. Bây giờ ta và mới ở vườn Thượng Lâm lâu, thái hậu thể nào vì chuyện của Dụ thái phi mà vội vàng gọi trở về.

      Vậy còn có tình khác chăng?

      "Nương nương, người sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Triêu Thần lo lắng nhìn ta.

      Ta chậm rãi lắc đầu, có nghĩ nhiều cũng vô ích, cuối cùng cũng phải chờ ta hồi cung mới biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Ta vốn định hỏi thêm Cố Khanh Hằng nhưng nghĩ nghĩ lại lại thôi.

      Mặc dù ngựa chạy nghỉ nhưng xe về đến cửa cung cũng là lúc trời chạng vạng rồi.

      Ta vội vã vào cung, đương nhiên ta thể trực tiếp đến cung Vĩnh Thọ nên nghĩ tới nghĩ lui đành phải về cung Cảnh Thái trước. Phương Hàm ở trong cung mà, chắc hẳn nàng biết được chuyện gì.

      Thấy ta trở về, tất cả mọi người ra nghênh đón. Ta kêu họ lui ra hết, chỉ lưu lại mình Phương Hàm.

      Nàng biết ta muốn hỏi điều gì nên để ta hỏi trước : "Hoàng thượng đột nhiên hồi cung, chắc hẳn nương nương cũng nghe được vài chuyện rồi, như chuyện Dụ thái phi trượt chân rơi xuống nước."

      Ta nhìn nàng chằm chặp, ra chuyện Dụ thái phi rơi xuống nước là . Thế nhưng, nàng lại "Như", quả nhiên còn có những chuyện khác nữa.

      Ta hơi ngẫm nghĩ rồi hỏi nàng: "Vậy hoàng thượng qua cung Vĩnh Thọ sao?"

      Phương Hàm hơi run lên, lắc đầu : ", hoàng thượng hồi cung lập tức đến cung Trữ Lương. Cho tới bây giờ cũng chưa ra."

      Ta kinh hãi, sao Dụ thái phi trượt chân rơi xuống nước mà về cung lại đến cung Trữ Lương thăm Diêu phi?

      Ta liếc xéo nhìn Phương Hàm, ta nghĩ ra chuyện chứa đằng sau lại có liên quan đến Diêu phi.

      Phương Hàm cúi đầu : "Có chuyện nương nương biết, sáng nay Dụ thái phi và Diêu phi nương nương hẹn mà gặp ở vườn hoa bên cạnh Lam hồ. Cũng biết vì sao, Dụ thái phi thấy Diêu phi đột nhiên phát cuồng. Bà liều lĩnh xông tới đánh Diêu phi khiến các cung nhân sợ đến choáng váng. Sau đó biết vì sao mà Dụ thái phi lại ngã xuống Lam hồ. May lúc đấy có thái giám biết bơi, nếu hậu quả chắc là tưởng tượng nổi."

      ra căn bản phải là trượt chân rơi xuống nước.

      "Vậy Diêu phi đâu?" Sức lực của nàng đâu có yếu ớt, hoàn toàn có thể đẩy Dụ thái phi xuống hồ, sao kết cục lại là ngược lại Hạ Hầu Tử Khâm đến thăm nàng chứ?

      Sắc mặt Phương Hàm biến đổi, liếc nhìn ta cái như muốn gì lại thôi. Trong lòng ta hơi chấn động : " cứ đừng ngại."

      "Nương nương..." Nàng khẽ gọi ta tiếng mới tiếp: "Diêu phi bị khiếp sợ, ngất tại chỗ. "

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 215 : Diêu Phi có thai





      Ta chợt đứng lên cười châm chọc: "Diêu phi là người có thể ngất vì chuyện đó sao?" Ta tin phút trước dám đẩy người xuống nước phút sau lại ngã xuống ngất .

      Nếu như đổi lại là Thiên Lục, ta còn dám tin. Nhưng nàng là Diêu phi, là Diêu Thuần, con của Diêu đại tướng quân!

      Ý nghĩ xoay chuyển, là chủ ý của thái hậu sao? Lấy chuyện này để Hạ Hầu Tử Khâm trở về cung sớm hơn dự định?

      Ôi, cuối cùng bà cũng hối hận vì trước đó chọn ta phải là Diêu phi sao? Vì thế mới lại vội vã bồi thường nàng ta ư?

      Ta khẽ siết tay lại nhìn thấy sắc mặt Phương Hàm hơi trầm xuống, khẽ : "Thái y kiểm tra, là bởi vì Diêu phi mang long thai nên chịu được kinh động."

      Tay ta run lên, mang long thai...

      "Nương nương..." Phương Hàm lo lắng nhìn ta.

      Trách được thái hậu vội vàng kêu người đến báo gọi về, cũng khó trách về mà tới cung Vĩnh Thọ lại chạy thẳng tới cung Trữ Lương.

      ra là vì nguyên nhân này!

      Ta cười khổ tiếng.

      Ta vẫn cho là người kế tiếp mang thai tất nhiên là Thiên Lục, sao mà nghĩ tới lại là Diêu phi chứ.

      Ta cụt hứng lui bước, Phương Hàm vội đỡ lấy ta, khẽ gọi: "Nương nương..."

      Lắc lắc đầu, cười nhạt: "Bản cung sao."

      Nàng vẫn buông tay ta ra, lát sau : "Nương nương, trong hậu cung này nếu người muốn ở thế vĩnh viễn bất bại nhất định phải có đứa con của mình. Tốt nhất là hoàng tử."

      Chẳng biết tại sao, lúc nghe nàng những lời này, ta chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên đau xót.

      Ta vẫn cho rằng chỉ cần hai người ở chung chỗ tình cảm nảy sinh, chỉ cần đơn giản như vậy thôi.

      Phải lấy đứa bé để củng cố địa vị của mình cũng phải là biện pháp tốt nhất.

      Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm suy nghĩ giống như ta sao?

      giây trước còn lo lắng cho ta, dịu dàng với ta. Nhưng giờ phút này, cũng ngồi lo lắng trước gường của nữ nhân khác, có thể còn cười vui vẻ vì sắp có thêm đứa con.

      Quyền lực chốn hậu cung là nguyên nhân của mọi tội ác.

      thể nghi ngờ gì đứa bé chính là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất.

      Ta chợt nhắm mắt, nên nghĩ nữa, ta nên nghĩ thêm gì nữa

      "Nương nương, nương nương..." Bên ngoài vọng vào tiếng Triêu Thần.

      Ta mở mắt, chỉ nghe Phương Hàm bước ra hỏi: "Chuyện gì?"

      " , thái hậu phái người đến, mời nương nương sang cung Hi Ninh." Lời Triêu Thần lọt vào tai ta chữ nào.

      Nhưng Phương Hàm xoay người lại thấy ta bước tới, nàng chần chừ gọi: "Nương nương..."

      Ta cười lạnh tiếng nhanh ra, : "Thái hậu phái người đến bản cung còn có thể sao?"

      ra bên ngoài, ta mới biết người lần này tới cũng phải là Quyến nhi mà là cung tỳ trang điểm giống như Quyến nhi. Ả thấy ta ra, nhu thuận hành lễ : "Nô tỳ là Thiển nhi, thỉnh an Đàn phi nương nương."

      "Miễn lễ." Ta xong thấy bên cạnh chuẩn bị sẵn kiệu loan, nhất định là dành cho ta.

      Triêu Thần cùng Khởi Tuyết vội theo.

      Màn kiệu rơi xuống kiệu được nâng lên, ta bất giác hỏi: " biết Thái hậu gọi bản cung gấp như vậy có chuyện gì quan trọng ?"

      Thiển nhi ở bên ngoài cười : "Cũng có chuyện gì, chỉ là thái hậu nghe nương nương trở về, trong lòng nhớ mong nên muốn chuyện với người thôi."

      Quả là ăn khéo léo nhỉ, ta chưa bao giờ biết ta và thái hậu lại có thân tình như thế đâu. Ôi, những cung tỳ bên cạnh thái hậu đều khó lường như nhau.

      Tới cung Hi Ninh cung, ta kêu Triêu Thần và Khởi Tuyết chờ ở bên ngoài rồi theo Thiển nhi vào trong.

      Lúc ta vào thấy thái hậu nhắm mắt lại nằm ở trường kỷ, cung tỳ quỳ bên cạnh giúp bà cắt sửa móng tay. Ta hành lễ với bà: "Thần thiếp thỉnh an thái hậu."

      Lúc đó bà mới mở mắt, phất tay cho cung tỳ bên người lui xuống : "Đàn phi tới nhanh."

      Ta hơi lúng túng, biết nên trả lời thế nào đột nhiên lại nghe bà : "Mặc dù lần này vườn Thượng Lâm chỉ ngắn ngủi ngày nhưng rốt cuộc cũng ở đêm với hoàng thượng. biết Đàn phi và hoàng thượng phát sinh chuyện gì chưa?"

      Ta kinh ngạc, bà vội vã kêu ta đến chỉ vì muốn hỏi chuyện này sao?

      mặt ta bắt đầu nóng bừng lên, nhắc đến mấy chuyện riêng tư này ta vẫn ngượng ngùng bèn cúi đầu : "Thần thiếp và hoàng thượng vẫn chưa có... Chưa có..." Ôi, ta biết về chuyện này thế nào đây?

      Lời của ta vừa dứt thấy thái hậu nhanh tới, kéo tay ta, vén ống tay áo lên nhìn dấu thủ cung sa tay. Sắc mặt bà biến đổi tức giận : "Ai gia nghe ngươi còn vào phòng tắm với hoàng thượng, vậy rốt cục là cung tỳ của ai gia có vấn đề hay là Đàn phi ngươi có chuyện!"

      "Thái hậu bớt giận." Ta chợt quỳ xuống.

      Bà vẫn giận kìm được: "Vinh phi có long thai, bây giờ Diêu phi cũng có, người thông minh như ngươi sao vẫn nghĩ ra chứ!"

      Rốt cuộc ta giật mình.

      Vì sao đột nhiên thái hậu còn lo lắng chuyện giữa ta và Hạ Hầu Tử Khâm hơn so với chuyện của Diêu phi...

      Chương 216 : Bà lo lắng chuyện gì?





      Ta cắn môi, nên lời.

      lát sau tức giận của thái hậu từ từ giảm , bà phất ống tay áo xoay người : "Đứng lên ."

      "Tạ ơn thái hậu." Ta đứng lên lại nghe bà : "Ngươi cũng đừng trách ai gia nặng lời, hoàng thượng đăng cơ bốn năm mà vẫn chưa có con nối dõi, ai gia cũng rất lo lắng. Tuyển tú cho các ngươi tiến cung để sinh con nối dõi cho thiên triều ta, đó là trách nhiệm của các ngươi! Chuyện tiền triều hẳn ngươi cũng biết rồi."

      Tay ta giấu trong tay áo nắm lại, ta hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt.

      bà gấp gáp như vậy là vì lo lắng chuyện nối dõi của nhà Hạ Hầu. Ta đương nhiên biết những lời này ra cũng ám chỉ chuyện tiền triều năm xưa. Nếu phải vua Gia Thịnh có con nối dõi cũng chưa đến lượt nhà Hạ Hầu lên ngôi...

      Bỗng nhiên ta ngừng suy nghĩ lại, có những việc ta nên nghĩ nhiều quá. Mặc kệ Hạ Hầu Tử Khâm giành được hoàng vị như thế nào bây giờ thiên hạ cũng là của nhà Hạ Hầu. Mà ta thân là hậu phi càng nên suy đoán chuyện này. Nhưng hôm nay qua những lời thái hậu với ta dường như bà chỉ lo lắng về việc nối dõi của hoàng thượng mà còn có chuyện khác nữa.

      Rốt cuộc là cái gì ta nghĩ ra được.

      Ta cúi đầu đứng bên cạnh thái hậu, bà lại thêm gì nữa, lát sau mới bình thản ra câu: "Chỉ còn cách sinh nhật thoàng thượng tháng nữa thôi."

      Ta hơi kinh hãi, mới nhớ ra ngôi vị hoàng hậu còn trống, chắc hẳn thái hậu phải vất vả nhiều hơn. Rồi ta lại nhớ tới lời Cố Khanh Hằng trong vườn Thượng Lâm, đến lúc đó các nước khác đều phái người sang chúc mừng, thậm chí có thể chính hoàng đế các nước cũng đích thân tới.

      Kỳ thực ta cũng hiểu chuyện thái hậu lo lắng.

      nghĩ ngợi thấy thái hậu xoay người với ta: "Diêu phi gặp chuyện, hẳn ngươi vừa hồi cung nên cũng chưa sang cung Trữ Lương thăm nàng, vậy cùng ai gia đến đó ." dứt lời bà trước.

      Ta vội theo khẽ hỏi: "Thái hậu, tình hình Diêu phi thế nào?"

      "Chẳng qua bị kinh động, có gì nguy hiểm." Bà bình thản . Thiển nhi ở bên ngoài, thấy bà ra vội bước tới đỡ bà.

      Ta gì chỉ chăm chú theo sát sau bà.

      Vừa rồi lúc tiến vào, thấy bà thoải mái nằm trường kỷ cho cung tỳ cắt sửa móng tay ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Ngày xưa bà vẫn thương Diêu phi nhất, vậy mà bây giờ nàng xảy ra chuyện thái hậu lại có thể bình thản như vậy. Từ lời bà ta cũng biết được bà chưa từng đến thăm Diêu phi, chỉ kêu cung tỳ hỏi thăm tình hình hoặc là truyền thái y tới hỏi.

      thẳng ra ngoài, thái hậu chưa hề nhắc đến chuyện của Dụ thái phi nên ta cũng đương nhiên hiểu mà hỏi.

      Tới cửa cung Trữ Lương, từ xa nhìn thấy mấy tần phi từ trong cung ra, thấy chúng ta tới ai nấy đều nhu thuận hành lễ. Thái hậu cũng nhìn các nàng chỉ thẳng vào bên trong.

      Lúc đến cửa lại thấy người ra, ta liếc mắt nhìn hóa ra là Thư quý tần lâu gặp.

      Ta thấy sắc mặt của nàng cũng tốt lắm, chỉ khom người hành lễ với chúng ta: "Tần thiếp tham kiến thái hậu, Đàn phi nương nương.

      Thái hậu ừ rồi hỏi: "Diêu phi sao rồi?"

      "Bẩm thái hậu, nương nương tỉnh rồi, hoàng thượng ở bên trong." Lúc nàng lời này lẳng lặng liếc ta, khóe miệng hơi mỉm cười.

      Ta cũng quan tâm nhìn nàng cười, bây giờ Diêu phi mang long thai chứ phải Thư quý tần nàng, nàng có cái gì mà vui vẻ chứ.

      Nghe vậy, thái hậu thêm gì nữa chỉ bước vào.

      Ta định theo lại nghe Thư quý tần : "Sao nương nương lại cười, người nóng lòng sao?"

      Ta cười khẩy : "Bản cung thấy ngươi cũng vội nhỉ, vậy sao bản cung phải nóng lòng."

      Sắc mặt của nàng biến đổi, vừa định bị ta ngắt lời : "Xem ra Thư quý tần quên chuyện lần trước bị hoàng thượng giam cầm. Vậy hôm nay bản cung nhắc lại cho người nhớ, ở trong cung nên nhiều." Dứt lời ta thèm nhìn nàng mà vào bên trong.

      Người phía sau gì, nhưng ta cũng cảm thấy tức giận của nàng.

      Nghĩ lại lúc ta mới vào cung chỉ là cung tỳ nho mà nàng là quý tần nương nương cao cao tại thượng. Khi đó nàng rất kiêu ngạo, khiến cho ta bây giờ nghĩ lại cũng vẫn cảm thấy hơi hồi hộp. Chỉ là tiếp xúc rồi mới biết, cho dù nàng thân là quý tần cũng phải dựa vào người khác mà sống thôi.

      Nhưng Tang Tử ta lại muốn sống cuộc sống như thế.

      Thái hậu quay đầu nhìn thấy ta vẫn theo sau cũng thêm gì nữa.

      vào có cung tỳ vội vã ra vén mành cho chúng ta, khi mặt cung tỳ ló ra ta mới biết ra là Quyến nhi: "Thái hậu, Đàn phi nương nương." Nàng khẽ hành lễ.

      Thái hậu phất phất tay, nàng vội lui lại bên cạnh. Chắc là người bên trong cũng nghe thấy động tĩnh, ta vừa qua mành vào nghe giọng vọng tới: "Sao mẫu hậu cũng tới? Trẫm nghe cung tỳ đêm qua người ngủ được nên hôm nay bị mệt. Trẫm thấy hay là người về nghỉ ngơi , ở đây cũng có việc gì đâu."

      Lời của khiến ta giật mình bèn ngoái đầu lại nhìn Quyến nhi cái. ra thái hậu lấy lý do như vậy, vì thế mà đến cung Trữ Lương sao? Vậy bây giờ vì sao lại tới?

      Ta vào bên trong, hành lễ với : "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Ta nhìn vào trong giường thấy nữ nhân nằm nghiêng, hơi thở yếu ớt vọng đến.

      Thái hậu bước tới phía trước ngồi xuống trước giường, thân thiết hỏi: "Diêu phi sao rồi?"

      "Thái hậu..." Nàng định ngồi dậy lại bị thái hậu ấn người xuống: "Được rồi, mấy nghi thức xã giao này cũng cần làm."

      Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta cái, mím môi chẳng câu. Ta hơi lúng túng đành bước tới phía trước : "Mới hồi cung nghe tỷ tỷ xảy ra chuyện, biết bây giờ tỷ tỷ đỡ hơn nhiều chưa?"

      Nghe vậy, ánh mắt của nàng mới nhìn đến ta khóe miệng như cười như bình thản : " phiền muội muội quan tâm, bản cung sao rồi." Lúc nàng lời này lặng lẽ nhìn sang Hạ Hầu Tử Khâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :