1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 196 : Trẫm ghét nhất




      Rốt cuộc giọng của cha lại vang lên lần nữa: "Hoàng... Hoàng thượng, đó... Đó là con của thiếp, ... thể coi là tiểu thư của Tang phủ hạ thần, cũng... cũng lọt được vào mắt người."

      Con do thiếp sinh nên thể coi là tiểu thư của Tang phủ. Cha, cha hay lắm. Đến lúc này ta mới biết ra Cố đại nhân cũng chưa từng nhắc đến chuyện ta vào cung. Nhưng bây giờ ta lại hơi cảm ơn ông ta vì ra thân phận của ta. Ta hi vọng bởi vì thân phận bây giờ của ta mà khiến cho cha thừa nhận ta là tam tiểu thư Tang phủ.

      Trong lòng đau xót, sao ta lại muốn khóc chứ?

      Dường như tủi thân.

      Cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác tủi thân như thế.

      Ở trước mặt của , trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm phải ta quá mất mặt sao?

      Bàn tay của trùm lên tay ta ấm. Thực ra ấm, hôm nay mặc áo mỏng nên lẽ ra ấm chút nào.

      Nhưng sao ta vẫn cảm thấy ấm chứ?

      Trong lòng ấm áp sao?

      Ta ngước mắt nhìn lên nhưng người trước mặt lại nhìn đến ta, chỉ nhìn ra bên ngoài trầm giọng : "Tang Quân, ngươi có biết trong đời trẫm ghét nhất là cái gì ?"

      Đột nhiên đổi đề tài khiến cho ta cũng ngơ ngác.

      Ta nghĩ cha ta làm sao biết ghét cái gì nhất chứ.

      Quả nhiên, chẳng bao lâu nghe cha : "Thảo dân ... biết."

      thu lại nụ cười mặt, lạnh lùng : "Trẫm ghét nhất người như ngươi!"

      "Hoàng thượng!" Người bên ngoài kinh hoảng kêu lên sau đó lập tức nghe giọng Lý công công quát: "Muốn chết sao, dám lớn tiếng quấy nhiễu thánh giá như vậy, muốn cả nhà ngươi bị chôn cùng ?"

      Ta kinh ngạc nhìn người trước mặt, ghét nhất loại người như cha ta ...

      Chẳng biết tại sao, mũi ta cay xé, có thứ gì đó như muốn chảy xuống.

      Bọn họ hiểu được lời nhưng ta hiểu.

      Là người bình thường như cha ta nên tàn nhẫn với chính con của mình.

      Phải ?

      Hạ Hầu Tử Khâm, chàng muốn cho ta biết ý của chàng là vậy sao?

      lại cười, lần này mắng là mắng Lý công công: "Tiểu Lý Tử, trẫm thấy ngươi mới chán sống chứ! Tang lão gia là cha của Vinh phi và Tích tần, ngươi có mấy đầu mà dám như thế?"

      Chỉ nghe "Bịch" tiếng, Lý công công vội : "Hoàng thượng thứ tội, nô tài... Nô tài..."

      Ta biết, mắng Lý công công, mắng chó chửi mèo.

      để ta kịp phản ứng gì, đột nhiên đứng lên. Ta hoảng sợ ngước mắt nhìn , cuối cùng nhịn được mà nước mắt rơi xuống.

      nhíu mày nhìn ta cắn răng : "Ra ngoài đừng làm trẫm mất mặt, bằng trẫm nhất định trừng phạt nàng." Mặc dù vẻ tàn bạo nhưng ta lại chẳng sợ chút nào.

      Làm sao ta lại khiến mất mặt chứ, trút giận cho ta mà.

      Lúc giơ tay lên ta khẽ giật mình, ta chợt nhớ tới nước thuốc bôi mặt.

      Tô Mộ Hàn chỉ nước có thể rửa trôi nhưng biết nước mắt sao? Dù sao bất kể như thế nào, ta cũng dám giơ tay lên lau, chỉ cần ta lau cho dù nước hắt lên cũng có vấn đề gì.

      kéo ta ra, ta cuống quít ngồi dậy sát theo .

      Chỉ nghe loạt tiếng động vang lên, toàn bộ vũ lâm quân quỳ xuống.

      Bọn họ hô to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

      Bị kéo lại bên người, ta đột nhiên cảm thấy khẩn trương vô cùng, từng bước xuống ngự giá.

      Rốt cuộc ta cũng thấy cha.

      Ông phủ phục ở dưới chân ta, cả người run run, động khẽ cũng dám động. Phu nhân dẫn theo đám gia nô cũng nghiêm trang quỳ ở phía sau, dám động đậy.

      mặt Lý công công ra tia kinh ngạc, y vội đứng dậy bước tới ngự giá lấy áo lông cừu định choàng thêm cho nhưng lại bị trừng mắt lườm cái nên sợ đến nỗi dám tiến lên nữa.

      Ta nhìn nghiêng người bên cạnh, đứng thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên ta mới thấy dáng người cao lớn, thần sắc uy nghi, đầy khí độ vương giả của .

      Chương 197 : Trẫm rất thích




      kéo ta tiến lên, vai cha càng run lại vội kêu: "Hoàng thượng vạn tuế! Nương nương thiên tuế!"

      Ta cười lạnh, nương nương thiên tuế? Ông có biết ta là ai ?

      Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lẽo nhìn người quỳ ở dưới, kéo ta lại gần cười thản nhiên : "Tang Quân, ngẩng đầu lên."

      Người cha càng run dữ dội, chắc hẳn vừa rồi nghe Lý công công nên ông hơi chần chờ lát cuối cùng cũng dám.

      "Trẫm muốn ngươi ngẩng đầu lên." lại lần nữa.

      Ta cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, tay nắm vai ta càng siết lại mạnh hơn.

      Ta nhớ, vừa rồi lúc ra, qua là được làm cho mất mặt.

      Ta cừ từ cười, liếc nhìn người cha quỳ ở dưới kia.

      Rốt cuộc ông cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt ông nhìn từ chân Hạ Hầu Tử Khâm rồi theo long bào màu vàng sáng nhìn lên. cao hơn ta cái đầu vì thế, cha còn chưa kịp nhìn thấy mặt thấy ta trước.

      Ta thấy đôi mắt cha bỗng nhiên mở trừng trừng, trong mắt lên vẻ thể tin nổi. Môi ông run rẩy, bàn tay bất giác giơ lên chỉ vào ta nhưng chẳng thể nổi lời.

      Chỉ nghe Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng hừ lạnh tiếng : " là to gan, Đàn phi của trẫm mà ngươi cũng dám chỉ mặt!

      Nghe vậy, cha mới kịp phản ứng, lại cuống quít cúi đầu run run : "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!"

      cũng truy cứu, chỉ mỉm cười : "Người biết có tội. Trẫm trách ngươi. Nhưng Tang Quân trẫm hỏi ngươi, Đàn phi của trẫm so với hai con của ngươi thế nào?"

      Cha run rẩy, nên lời.

      chằm chặp nhìn ông, khẽ hỏi: "Sao?"

      Ta kéo ống tay áo của , lại liếc ta cái ý bảo ta yên lặng.

      Đúng lúc này, đột nhiên nghe phía trước phu nhân kinh hoàng kêu lên, lúc ta ngước mắt nhìn sang thấy bà vừa nhìn thấy ta liền ngất . Ta bất giác sờ lên mặt, lẽ mặt ta dọa người vậy sao?

      Dường như cha cảm thấy có chuyện xảy ra sau lưng mình nhưng cũng dám xoay người lại nhìn chỉ cắn răng : "Đương nhiên là... là Đàn phi nương nương tốt hơn chút." Ta nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trán ông.

      Hạ Hầu Tử Khâm vẫn tha, vừa cười vừa hỏi: "Cái gì tốt hơn? Khuôn mặt? Tài trí? Hay là tất cả?"

      "Tất... Tất cả." Cha lại .

      Nghe vậy, cuối cùng mới cười lớn, quay lại nhìn ta với người ở dưới: "Tang Quân, trẫm còn muốn cám ơn ngươi. Trẫm muốn cho ngươi biết, có vài người biết quý trọng nhưng trẫm rất thích. Ha ha ——" vừa cười vừa kéo ta xoay người lớn tiếng : "Khởi giá."

      "Cung tiễn hoàng thượng —— "

      Những tiếng hô bên ngoài dồn dập vang lên như muốn dời non lấp biển.

      lại kéo ta về lại ngự giá.

      Thậm chí ta còn chưa kịp phản ứng gì. nhìn ta cười vừa đắc ý vừa tự hào.

      Nhưng ta biết là do thích ta nên mới gây khó dễ cho cha hay chỉ vì cho rằng cha và Dụ thái phi giống nhau nên mới làm như vậy? Chỉ là vấn đề này ta hỏi, cũng muốn hỏi.

      Cho dù là phải cũng coi như cho ta có chút hy vọng xa vời .

      ấm áp trong nháy mắt này.

      quan tâm trong giây phút này.

      nhìn ta, bỗng nhiên khẽ nhíu mày lại rồi ta thấy bàn tay đưa qua. Ta mới đột nhiên nhớ ra có phải mặt ta còn vương nước mắt bèn cuống quít nghiêng người, che mặt : "Hoàng thượng, để thần thiếp tự làm."

      hơi ngạc nhiên nhưng cũng ép buộc ta chỉ "Ừ" rồi dựa vào nệm mềm phía sau.

      Lúc nhìn lại khép hai mắt lại nghỉ ngơi.

      Ta xoay người lấy chiếc gương bên cạnh soi, quả là có vệt nước mắt. Cũng may lắm. Ta lấy nước thuốc trong tay áo ra, lấy khăn chấm rồi xoa lên chỗ vệt nước mắt.

      Làm xong mọi việc thấy vẫn nhắm mắt lại nên ngẫm nghĩ rồi cũng gọi .

      mặt của còn chút khí thế bức người lúc nãy, chỉ còn vẻ mệt mỏi lộ ra.

      Chương 198 : Thăm lại chốn cũ (1)





      Ngự giá thẳng đường, nhắc gì tới chuyện xảy ra ở trước cửa Tang phủ vừa rồi như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mộng Nam Kha. Nghĩ vậy ta bất giác muốn cười nhưng phải che miệng lại, dám cười ra tiếng.

      Đột nhiên : "Muốn cười cười , làm gì mà phải lén lút như thế."

      Ôi, thanh thế mà cũng nghe thấy sao?

      Ta cãi: " phải hoàng thượng thần thiếp được cười mà."

      cười mở mắt ra : "Vừa rồi trẫm dừng ngự giá, mọi người trước sau đông như vậy mà cũng đều câm như hến, nàng là phi tử của trẫm mà còn cười ra thể thống gì!"

      Ta mở trừng hai mắt nhìn , ra là vì vậy. Vì thế, mới có thể bày ra vẻ nghiêm trang, đúng là sĩ diện của Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ta nghiêng đầu nhìn , vẫy tay ý bảo ta dựa vào người.

      Ta vâng lời tiến lại, nắm tay ta kéo sang, vòng tay ôm ta, tựa cằm vào vai ta khẽ : "Trẫm mệt, nhưng nhìn nàng lại muốn nghỉ ngơi."

      Nhìn thấy ta mà muốn nghỉ ngơi, vậy là ý gì đây?

      Ta cười hỏi : "Mặt thần thiếp đáng sợ lắm sao?"

      "Ừ." trả lời: "Lần đầu tiên gặp nàng là vậy, nếu Tang Quân biết tốt xấu nàng đẹp xem."

      Ta thầm cười, phải là Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đường cho người ta ta đẹp sao? Bây giờ lại ông ta biết tốt xấu với ta.

      Ta bất giác lại hỏi: "Hoàng thượng chỉ thích nữ nhân xinh đẹp sao? Vậy sao còn đưa thần thiếp chứ?"

      "Trẫm..." định nhưng lại nữa.

      lát sau lại nghe tiếng thở đều đều của , ta khẽ lắc đầu, chắc mệt lắm nên mới có thể ngủ như vậy?

      Vừa nghĩ vậy chợt phát ngự giá dừng lại. Ta hơi kinh hãi, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa kêu dừng mà.

      Lý công công tới bên cạnh khẽ : "Hoàng thượng, ngự giá vào được trong ngõ."

      Ta mới bừng tỉnh nhớ ra, đúng rồi, sao ta lại quên mất con đường dài này khá , ngự giá sao vào được chứ?

      tỉnh ngủ, nghe vậy buông ta ra, thờ ơ : "Vậy trẫm và Đàn phi xuống ngự giá." dứt lời đứng dậy xuống.

      Lý công công gì nữa, chỉ lấy áo lông cừu hạc choàng lên người . Triêu Thần cũng theo mặc thêm áo choàng dày cho ta.

      Đội ngũ vũ lâm quân dừng ở phía xa, đứng tới đầu con đường dài.

      nắm tay ta bước , tiếng chân của hai người vang lên trong con đường . hiểu sao ta lại có cảm giác phập phồng yên.

      Ta nhìn xuyên suốt con đường dài này.

      Nơi đây ta từng qua biết bao lần, có nhắm mắt ta cũng gặp trở ngại gì nhưng biết bao lâu rồi ta chưa từng lại...

      Tiên sinh của ta ở cuối con đường này.

      Trong gian phòng nho đó, qua tấm nàm che, nằm nghiêng trường kỷ với ta bằng giọng khàn khàn dịu dàng.

      Nhớ lại ta bất giác mỉm cười.

      Dường như trước mắt ta lại mơ hồ ra hình dáng gầy gò đó, còn nhớ lần đầu tiên ta xông vào phòng vẫn cố gắng giữ lấy tấm màn che.

      Bàn tay gân guốc đó khiến cho ta hết kiếp này cũng thể quên được.

      Người bên cạnh siết chặt tay ta, bất ngờ : "Mọi người chờ ở đây, có lệnh của trẫm ai được vào." Có người định theo, ta thấy ràng là tướng quân.

      hừ khẽ tiếng dẫn ta thẳng tới, thèm ngoảnh đầu lại chỉ : "Mã tướng quân cũng ở đó ."

      "Hoàng thượng..."

      Lúc lôi ta vào ngõ những thanh phía sau tan trong gió.

      Theo bản năng ta ngước mắt lên bất thình lình nhìn thấy ngôi chùa quen thuộc trong trí nhớ.

      Nhưng bây giờ cũng bị phá hơn nửa.

      Vãn Lương phá chùa để xây lại nhưng vẫn còn lại phần. Cửa chùa kia vẫn nghiêm cẩn đứng im nhưng qua cửa có thể nhìn thấy ràng cảnh đổ nát bên trong.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 199 : Thăm lại chốn cũ (2)




      chần chờ chút nào kéo ta vào.

      Nhưng ta đột nhiên lại đứng lại.

      quay đầu lại nghi ngờ nhìn ta, ta lắc đầu: "Hoàng thượng, cần phải nữa, mất hết rồi."

      "Trẫm muốn ."

      Chẳng biết tại sao, lúc ba chữ này dường như chứa chút tức giận. ràng nhưng giống như chút nước rơi nệm, trong nháy mắt loang vệt ướt.

      Ta còn kinh ngạc thả tay ta ra, mình bước tới. Ta thất kinh vội kéo chặt áo choàng đuổi theo.

      qua cánh cửa lớn kia, bên trong ra từng mảnh tường vỡ, mặt đất đầy gạch ngói bể nát. Chân bước tới tạo nên những tiếng nứt vỡ lạo xạo. Ta còn lo lắng vì sợ có thể trượt ngã nếu vô ý giẫm lên những mảnh vỡ trơn trợt thấy nhanh tới phía trước, đến chỗ Tô Mộ Hàn từng sống qua.

      Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của quên cả bước tới.

      Ta nghĩ, chắc chắn cũng điều tra về Tô Mộ Hàn.

      Chợt ta nhìn thấy hơi lảo đảo bèn vội vàng chạy tới muốn đỡ nhưng lại đứng thẳng người, cúi đầu nhìn đống gạch ngói nát vụn dưới chân, mím môi lại lời.

      Toàn bộ phía đông của ngôi chùa bị phá hủy gần hết. Căn phòng trước đây Tô Mộ Hàn từng ở cũng bị dỡ bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại mấy cây cột nhà thô to. Ta mới nhớ tới gian phòng ta từng ở trước kia. Nó còn nguyên vẹn nằm trong hậu viện, chỉ có phía ngoài bức tường bị tróc lở. Qua cánh cửa, ta biết quang cảnh bên trong biến đổi thế nào.

      Hạ Hầu Tử Khâm lẳng lặng đứng trước mặt ta. Ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của , ta biết rốt cuộc nhìn cái gì.

      Rất lâu sau ta mới cố gắng lấy dũng khí bước tới.

      Trước mặt ta, gian phòng đó biến mất, ngoại trừ đống gạch ngói vụn nát dường như chẳng còn gì. E là tất cả những gì có liên quan đến Tô Mộ Hàn đều còn. Lúc nhìn thấy cảnh này trong lòng ta hơi khổ sở.

      Thực , còn gì hết.

      Thứ duy nhất ràng buộc ta và Tô Mộ Hàn giống như cơn gió biến mất còn tăm hơi.

      Nếu phải gửi nước thuốc cho ta ở ngôi chùa mới xây ta như có cảm giác người mà ta vẫn gọi là "Tiên sinh" kia chưa từng xuất trong cuộc đời mình.

      Ta ngước mắt lên thấy trong ánh mắt người đứng cạnh có tia sáng sắc bén.

      Nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức.

      Lúc ta nhìn lại lần nữa, khôi phục vẻ thản nhiên rồi bỗng nhiên, xoay người về phía ta.

      Chẳng biết tại sao, trong lúc nhất thời ta giật mình.

      hỏi ta: "Nhớ cuộc sống trước kia sao?"

      Nhớ sao?

      Ta cũng tự hỏi chính mình.

      Khi đó chỉ có duy nhất hai người có thể làm ta vui, là Cố Khanh Hằng, người kia là Tô Mộ Hàn.

      Nhưng ta thể vượt qua cánh cửa của Cố gia. Xét đến cùng cũng vì xuất thân. Ta là con của thiếp. Ngay cả cha còn coi ta là tiểu thư Tang phủ huống chi Cố đại nhân cao ngạo kia.

      Còn với Tô Mộ Hàn, ta vẫn cho rằng chúng ta gần trong gang tấc mà cũng xa cách nhau nhất.

      Đối với ta, hết lòng dốc sức chỉ dạy nhưng cũng vẫn cho ta lại gần , nhất là vượt qua màn trướng kia.

      Lúc đó khiến cho ta trong vui vẻ có thất vọng bởi vì thể chạm tới. Ta biết rốt cuộc cái gì mới chân chính thuộc về ta. Giống như bây giờ, nhìn thấy đống gạch ngói vụn nát này ta mới biết, ra khi ta khỏi ngôi chùa này Tô Mộ Hàn cũng bước ra từ sau màn trướng trong căn phòng đó. Ta và vốn là gì cả. Cho dù ta hẹn mà gặp đường ta cũng thể xác định người đó chính là vị tiên sinh cùng ta sớm chiều chung sống trong ba năm qua.

      Ôi, nhớ tới người dạy dỗ mình trong lòng cảm thấy bi thương.

      Ta cay đắng cười, ngước mắt nhìn người trước mặt : "Nhớ chứ nhưng là quá khứ, bao giờ thuộc về ta nữa."

      Đây là lần đầu tiên, ta tự xưng là "Ta" trước mặt nam nhân này.

      Bởi vì vào giờ khắc đó ta đột nhiên cảm thấy rất khó ra hai chữ "Nô tì", ta được.

      Ánh mắt thâm sâu của nhìn ta. Ta biết có chú ý tới việc ta dùng từ ổn như vậy nhưng cuối cùng cũng tính toán với ta.

      lúc lâu sau mới thấy xoay người lại, chắp tay nhìn về phía xa xa, chậm rãi: "Trẫm cho rằng, khuyết điểm lớn nhất của cung quy chính là làm cho người ta che giấu hết tính cách của mình. Tuy cung quy thể phá nhưng trẫm vẫn hi vọng lúc nào đó có thể nhìn thấy bản chất thực của con người."

      Ta hơi giật mình, nhìn từng đường nét ràng khuôn mặt . nhìn ta mà vẫn nhìn về phía trước.

      Chương 200 : Nàng chọn ai




      Ta chợt nhớ tới lúc mới gặp , những đêm khuya len lén chạy đến tìm ta, cả bộ dáng bá đạo tà ác phân phải trái. Có phải đó chính là lúc nào đó như hay ?

      Nhưng, ta thực biết vì sao yên lành lại ra những lời như vậy?

      Ta đứng ngơ ngẩn, biết nên thế nào cho phải.

      Người bên cạnh đột nhiên lại hỏi: "Nếu như bây giờ, trẫm muốn nàng chọn giữa trẫm và tiên sinh kia của nàng, nàng chọn ai?" Lần này, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào mắt ta.

      Ta còn kinh ngạc sao những lời kỳ quái như vậy thấy khóe miệng nhếch lên rồi chẳng thêm lời nào quay người bước nhanh ra ngoài.

      Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn theo bóng lưng nhanh chóng rời , muốn bước theo mà chẳng hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy do dự.

      Ta biết, cho dù ở đây hủy hết nhưng mười dặm sau núi kia xây ngôi chùa mới. Huống chi Tô Mộ Hàn , cách thời gian phái người đưa nước thuốc gửi ở chùa. Vì thế, nếu ta muốn nhất định cũng có thể tìm .

      Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của Hạ Hầu Tử Khâm. rất nhanh, muốn …cho ta lựa chọn.

      Nếu như ta chọn Tô Mộ Hàn đồng ý cũng thành toàn cho ta sao?

      Nhưng đột nhiên ta cảm thấy luyến tiếc.

      Luyến tiếc nhìn bóng lưng mình bước . Luyến tiếc câu kia của "Trẫm muốn cho ngươi biết, có vài người biết quý trọng nhưng trẫm rất thích". Luyến tiếc bá đạo mà lại đầy vẻ trẻ con của ...

      ra ta lại luyến tiếc nhiều như vậy.

      Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi có biết ?

      Hít hơi sâu, ta bước đuổi theo .

      Chân đạp đóng gạch vỡ nát phát lên những thanh càng lúc càng lớn.

      Nhất định nghe thấy được nhưng vẫn quay đầu lại, dừng lại. ràng ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của nhưng hiểu sao lại cảm thấy cười.

      Tang Tử ơi, ngươi nhất định điên rồi.

      Trở về ngự giá, muốn đến ngôi chùa mới ở mười dặm sau núi mà chỉ trầm giọng : "Đến vườn Thượng Lâm."

      "Hoàng thượng khởi giá vườn Thượng Lâm —— "

      Bên ngoài, giọng sắc nhọn của Lý công công vang lên.

      Ta ngồi bên cạnh , áo lông cừu dày kia đặt bên cạnh. Đột nhiên giơ tay lên che miệng ho khan lúc.

      Ta hơi kinh hãi, mấy ngày trước vừa bị bệnh sợ lại bị nhiễm phong hàn bèn xích lại khẽ : "Hoàng thượng..."

      liếc ta cái, xịu mặt : "Trẫm ghét bị ho khan."

      Giật mình, khỏi buồn cười. Ta nhớ lại ta từng với , bị ho khan nhịn được.

      nhịn được cho nên mới phải ho ra. Nếu , ghét nếu có thể chắc chắn chịu đựng nhịn đến cùng.

      Vậy có phải luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện của Tô Mộ Hàn hay ?

      Ta bật cười : "Hoàng thượng nên quý thân thể của chính mình, nếu bệnh sao lại bị ho khan chứ?"

      liếc mắt nhìn ta cái, tay kéo ta lại kề bên tai ta khẽ uy hiếp : "Nhớ kỹ, từ nay về sau được nhắc đến tiên sinh của nàng trước mặt trẫm, nếu trẫm..."

      Nếu thế nào đột nhiên nữa.

      Ta ngẩng đầu lên nhìn cười: "Hoàng thượng là người thông minh, bây giờ thiếp vẫn ngồi bên cạnh người, chẳng lẽ người còn hài lòng sao?"

      Ngay lúc ta bước theo sau ta cũng lựa chọn rồi.

      Thông minh như thể biết đạo lý này.

      hừ khẽ tiếng : "Có đôi khi trẫm cũng thông minh." dứt lời lại cười ôm lấy ta.

      Ta nằm trong ngực của , nghe từng nhịp tim đập, trong khoảnh khắc đó đột nhiên ta cảm thấy hạnh phúc. ra, hạnh phúc chỉ tới đơn giản như vậy. thở khẽ, hơi thở hòa vào làn gió lạnh bên ngoài khiến cho người ta cảm thấy lành lạnh.

      Cả người bị ôm dần trở nên ấm áp.

      Bốn phía chung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đặn uy vũ của vũ lâm quân bên ngoài và cả tiếng bánh xe nghiền xuống đường.

      Hai tay bất giác xoa ngực , trái tim đập kia như sắp chạm vào lòng bàn tay ta. Dường như vào giờ khắc này nó trở nên gần ta vô cùng bèn an lòng nhắm hai mắt lại. Ta biết ở vườn Thượng Lâm mấy ngày nhưng có lẽ lâu.

      Ta biết là đế vương, cuối cùng ta cũng thể nào có được trọn vẹn.

      Mà thời gian ta được ở mình với cũng chỉ có mấy ngày này.

      Bỗng nhiên ta lại nghĩ tới lời của thái hậu. Bà muốn ta giữ lấy tim của .

      Bà còn , thích ta.

      có thực thích ta hay , câu hỏi này đến miệng nhưng lại thốt ra được. Đơn giản là ta muốn hỏi, giống như ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận, ta cũng sợ hỏi ta có hay .

      kỳ lạ.

      Chương 201 : Vườn Thượng Lâm




      biết có phải vì gió thổi rất mát hay mà lúc này mùi Long Tiên Hương người vô cùng ngào ngạt. Ta tham lam ngửi mùi hương đó người , chẳng hiểu sao lại hơi buồn ngủ.

      Vòng tay ôm ta cũng hề lơi lỏng còn trí óc ta dần trở nên mơ màng.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, trong cơn mơ màng ta như mơ hồ nghe thấy : "Vẫn quyết định trở về, trước mặt sau lưng trẫm toàn là lang sói. Trẫm cũng có khả năng bảo vệ chu toàn vĩnh viễn cho ai..."

      Ta nghe được nhưng muốn dậy, ở đây mà cũng có thể những lời như vậy sao?

      Cho tới bây giờ luôn luôn kiêu ngạo...

      Nhưng "Nàng" mà lại "Ai".

      Vậy là ai chứ?

      Chợt giật mình thức dậy, ra ta vẫn còn để ý.

      Lúc này mới phát ngự giá biết dừng lại lúc nào, mà bên cạnh lại thấy bóng dáng của .

      Ta hơi giật mình ngồi dậy ra bên ngoài, thấy ngự giá đứng khoảnh đất trống rộng lớn, đội vũ lâm quân hộ giá chỉ còn lại rất ít. Dường như có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thị vệ tập luyện vọng tới từ khu rừng trước mặt. Ta nghĩ lúc này đến vườn Thượng Lâm.

      Triêu Thần thấy ta ra vội chạy đến : "Nương nương tỉnh dậy rồi."

      Ta vịn tay nàng hỏi: "Hoàng thượng đâu?"

      "Dạ, hoàng thượng lần này trước khi tới vườn Thượng Lâm vẫn chưa thông báo cho tướng quân ở đây biết. Do đó khi ngự giá đến đây hoàng thượng nghe thấy tiếng vũ lâm quân rèn luyện nên xuống xem. Người lúc rồi, nô tỳ ở đây chờ nương nương tỉnh dậy." Triêu Thần vừa vừa quên lấy áo lông cừu khoác lên người cho ta.

      Nàng lúc rồi, vậy những lời bên tai ta khi nãy là của sao?

      Ôi.

      Ta cười cái rồi lắc đầu.

      Nhất định ta mơ rồi.

      Vừa định tới lại nghe Triêu Thần : "Nương nương, hoàng thượng khi nương nương dậy cũng cần tới đó, kêu nô tỳ đưa người đến Ngự Túc uyển để nghỉ ngơi."

      Ta hơi run lên thuận miệng hỏi: "Ngươi biết Ngự Túc uyển ở đâu ?"

      Nàng cười : "Chắc nương nương rất mệt mỏi nên ngủ khá say. Nô tỳ sớm theo Lý công công qua chỗ đó rồi."

      vậy sao? ra ta thực ngủ say như thế nên mới có thể mơ màng mà mơ như thế.

      Ta gật đầu, vịn tay Triêu Thần xoay người lại bước , tiếng binh khí va chạm phía sau từ từ dần. Triêu Thần bên cạnh ta liến thoắng: "Nương nương, phía trước là nơi trình diễn ca hát."

      Ta nhìn theo hướng tay nàng chỉ, đó là hồ nước xanh rộng lớn, được cây cối bao phủ xung quanh, nhìn ra chút nào dấu vết kiến tạo của bàn tay con người. Qua những kẽ hở giữa các thân cây có thể nhìn thấy sân khấu bên trong. Chung quanh xây những đình , cái gần cái xa, thậm chí có cái còn đặt ở tận giữa hồ.

      là tài tình.

      Bây giờ chưa hết tháng hai nên tất nhiên trong hồ có lá sen, ngay cả lá sen tàn cũng nhìn thấy. Nhưng ta biết vào mùa hè ở đây chắc hẳn ngập tràn những bông sen trắng hoặc hồng.

      "Nương nương nhìn kìa." Triêu Thần vừa cười vừa dẫn ta nơi khác xem: "Nghe chỗ kia là Cung Khuyển Đài là nơi săn bắn, cưỡi ngựa, bắn chim. Nô tỳ nghe Lý công công còn có cả voi nữa! Nô tỳ chưa bao giờ thấy voi, nghe nó có chiếc mũi rất dài!"

      Nàng vui vẻ khoa tay múa chân : "Nương nương người biết , mũi voi còn có thể phun nước nữa!"

      Ta cũng bị nàng làm cho tò mò vì đây cũng là lần đầu tiên ta nghe đến con voi. Ôi, đừng đến voi, ngay cả những chú chó mèo bình thường cũng còn được phép xuất trong cung nữa là.

      Nghĩ đến Triêu Thần cũng tiến cung từ , với nàng những chuyện này cũng giống như hi vọng xa vời.

      Bây giờ nhìn nàng vui vẻ như vậy ta cũng vui theo cười : "Thế nào mà bản cung thấy ngươi vui như là nhìn thấy mấy lần đấy. Nhìn ngươi vui vẻ!"

      Nàng chẳng ngượng ngùng vẫn cười : "Lúc nãy nô tỳ theo Lý công công có nhân tiện hỏi y. Nương nương, nô tỳ cho người biết người đừng thấy dáng vẻ nghiêm trang ngày thường của Lý công công mà nhầm, kỳ thực y vui hơn bất cứ người nào khi được xuất cung!"

      Ta khẽ cười, Lý công công theo Hạ Hầu Tử Khâm xuất cung nhiều lần mà còn che giấu được vui thích huống chi Triêu Thần ở chốn thâm cung bấy lâu nay.

      Ta nhìn nàng hỏi: "Ngươi hâm mộ người có thể xuất cung sao?"

      Ta nhớ tới lúc đó giỡn với Vãn Lương là muốn tìm người gả cho nàng, nàng đỏ mặt mà chịu.

      Kỳ thực, có nữ nhân nào mà có tuổi xuân chứ? Ai lại muốn thành gia lập thất?

      Cũng chỉ vì thân phận của các nàng là cung tỳ nên phải chấp nhận. nhập cung dù là cung tỳ hay là chủ tử, cuộc sống đó phải tính bằng năm mà tính bằng đời người. Khi nào tính mạng của ngươi dừng lại mới là kết thúc.

      Nụ cười mặt Triêu Thần hơi nhạt nhưng lại mau chóng hồi phục vui vẻ : "Nương nương, con người đâu mà coi là sống chứ? Nô tỳ tiến cung vì nhà nghèo quá, do đó cũng có ai đâu."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 202 : Thân thế các nàng




      Tay ta vịn tay nàng khẽ run lên, ta mới nhớ ra cho tới bây giờ ta chưa từng hỏi đến thân thế các nàng.

      Ta ngoái đầu nhìn nàng, khẽ hỏi: "Vì sao lại có người ?"

      Nàng hơi chần chờ rồi cười khổ tiếng : "Mẹ nô tỳ mất sớm, cha lại tục huyền, sau đó nhị nương sinh được con trai. Nương nương cũng biết tình cảnh của những đứa con mất mẹ, cha lại càng quan tâm đến nô tỳ. Trong nhà nghèo đến nỗi có khi mua nổi gạo mà ăn. Do đó nô tỳ bữa no bữa đói. Sau đó trong cung tuyển cung tỳ, Phủ doãn đại nhân nhận số lượng hạn chế nên cha bán luôn nô tỳ." Nàng khẽ hít hơi tiếp: "Nhưng tiến cung cũng là may mắn. Nương nương người xem nô tỳ bây giờ này, lúc đó ở nhà ăn cũng chẳng no, đâu có được ăn ngon mặc đẹp như bây giờ chứ?"

      Nàng rồi bất giác cúi đầu nhìn chính mình.

      Tuy nàng chỉ là cung tỳ nhưng cũng ở bậc tứ phẩm, chi phí ăn mặc thua kém chút nào so với vài tiểu thư trong các gia đình khá giả ngoài cung.

      Thấy ta gì nàng lại : "Năm nô tỳ tiến cung là dịp hoàng thượng vừa đăng cơ. Do đó cũng nghe được khá nhiều chuyện trong cung. Mấy thái giám trong cung , người tiến cung được hoàng thượng nhìn trúng có thể hóa phượng hoàng rất nhiều. Nhưng người cả đời cũng thể thấy thánh nhan càng nhiều hơn nữa. Coi như nô tỳ may mắn có thể gặp được . , phải ai cũng có thể bước lên mây nhưng nếu chúng ta có thể chọn được chủ tử có thể dựa vào đó cũng là phúc khí cả đời nô tỳ."

      Ta cũng ngạc nhiên, ra chủ tử ở trong cung cũng phải cao quý gì bởi vì các nàng vừa phải tranh thủ tình cảm của hoàng đế, vừa bị các cung tỳ lựa chọn.

      Ngươi đừng cho mình là chủ tử rất giỏi vì còn có người muốn hầu hạ ngươi đâu.

      Ta bất giác bật cười với nàng: "Vậy bản cung là người đáng để các ngươi chọn sao?"

      Dường như biết được lời của chính mình ổn, Triêu Thần định quỳ xuống ta ngăn lại : "Triêu Thần, lời của ngươi hôm nay làm cho bản cung hiểu được đạo lý. Lời mà thôi, bản cung cũng phải là người có lòng dạ hẹp hòi."

      Chốn thâm cung chỉ phù hợp với những người biết cách sinh tồn.

      Đạo lý này đành cho các phi tần đồng thời cũng áp dụng cho cả các cung nhân nữa.

      Chúng ta dùng khả năng của mình chinh phục đế vương, còn bọn họ, dùng ánh mắt của mình để chọn lựa chúng ta.

      Vì thế, ta trách nàng.

      "Nương nương..." Trong ánh mắt nàng vẫn chưa tan sợ hãi.

      Ta khẽ cười tiếng : "Bản cung cũng muốn có thể làm chỗ dựa cho các ngươi."

      Từ lời của nàng, dù ta biết nhưng cũng có thể hình dung ra hoàn cảnh của Văn Lương cũng hề tốt.

      "Nương nương." Nàng buông tay ta ra, lùi lại nửa bước quỳ xuống. Ta muốn đỡ nàng đứng lên nhưng nàng lại cúi đầu : "Hôm nay nghe được những lời này của nương nương, nô tỳ nguyện vì nương nương cúc cung tận tụy, chết từ nan."

      Ta giật mình, ngày đó lúc Phương Hàm tìm đến ta, nàng cũng từng với ta những lời như vậy.

      Mà những lời Triêu Thần hôm nay càng làm cho ta hiểu điều Phương Hàm . Nàng cũng quan sát, xem ta có xứng đáng cho nàng trung thành cả đời hay .

      Chỉ có những người cẩn trọng như vậy mới có thể tồn tại lâu dài trong cung.

      Ta cúi đầu nhìn người phía dưới rồi mỉm cười : "Tốt lắm, ngày nào bản cung còn nhất định bảo hộ chu toàn cho các ngươi."

      Nàng ngước mắt nhìn về phía ta, trong đôi mắt sáng ngời kia tỏa ra ánh sáng trong vắt.

      Hai người chúng ta vào Ngự Túc uyển liền có cung tỳ ra đón với ta: "Nương nương vào bên trong nghỉ ngơi trước , người muốn ăn cái gì để nô tỳ cho người xuống chuẩn bị."

      đọan đường dài nên ta cũng cảm thấy hơi đói bụng bèn : "Cứ tùy ý làm mấy món điểm tâm là được rồi."

      "Vâng." Cung tỳ vâng lời lui xuống.

      Ta và Triêu Thần tiến vào bên trong mới phát ở đây là chính điện của Ngự Túc uyển. Ta bất giác cau mày : " phải ở thiên điện của Ngự Túc uyển sao?"

      Triêu Thần cười : "Hoàng thượng chỉ muốn người ở đây chứ hề nhắc đến thiên điện." Nàng đỡ ta ngồi xuống nhưng ta vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.

      quan tâm của đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến ta dám tin.

      Ta vẫn thể những điều này chính là .

      Chính xác là vì ta chưa bao giờ thấu hiểu những suy nghĩ trong lòng .

      Cung tỳ bưng điểm tâm tới rất nhanh. Ta nhìn thấy chiếc khay trong tay nàng đầy bánh màn thầu mà lại chính là loại bánh bình thường nhất. Triêu Thần khẽ nhíu mày nhưng cung tỳ kia lại rất thong dong đặt khay bánh xuống cung kính : "Mời nương nương từ từ dùng." rồi đứng lui lại bên cạnh.

      Triêu Thần liếc mắt nhìn ta nhưng hiểu chuyện gì.

      Dù sao, ta cũng rất đói.

      Ta cầm lấy bánh màn thầu ăn, vừa ăn vừa nghĩ, vậy mà cung tỳ kia còn hỏi ta muốn ăn cái gì. Có phải là dù ta muốn ăn gì đồ điểm tâm mang đến cũng chỉ có bánh màn thầu này chăng?

      Ôi, sao ta hiểu suy nghĩ của Hạ Hầu Tử Khâm chứ. đích thân đến coi thao luyện dù là ở vị trí cửu ngũ chí tôn, cũng chọn cuộc sống giản dị như thị vệ vũ lâm quân. Vì thế, tới nơi này cũng phải để hưởng phúc .

      Chương 203 : Người bảo vệ ta là Cố Khanh Hằng





      Ta ăn chút rồi lại ở trong phòng đợi lát nghe bên ngoài có tiếng bước chân tới. Ta tưởng Hạ Hầu Tử Khâm trở về vội đứng lên nhưng nghĩ lại là Lý công công.

      Y thấy ta bước lên phía trước : "Nô tài thỉnh an nương nương."

      Ta gật đầu ậm ừ nghe : "Nương nương, hoàng thượng có thể hôm nay về rất trễ, nếu nương nương cảm thấy buồn ra ngoài dạo. Vườn Thượng Lâm rộng lớn nhưng ở đây cũng có nhiều nơi an toàn, hoàng thượng phái người ở bên ngoài, nếu nương nương muốn ra ngoài có người bảo vệ." xong y lại khom người hành lễ với ta rồi lui ra ngoài.

      Thấy y khá nhanh ta nghĩ chắc hẳn y phải vội về báo lại với .

      Ta nhớ tới Lý công công vừa rằng ở đây có nhiều chỗ cũng an toàn, có lẽ đó là nơi săn bắn trong vườn Thượng Lâm? Nhưng sao ta lại đến chỗ đó chứ, với lại nơi đó hẳn cũng có người canh gác, nhất định phải ai cũng vào được.

      Rồi ta lại nghĩ tới lời thái hậu , hơn tháng nữa đến ngày sinh nhật của . Đến lúc đó chắc hẳn còn có thể trở lại vườn Thượng Lâm mà ngang qua nơi đó.

      Trong lòng ta kỳ thực lại hơi chờ mong.

      Nhìn ra xảnh sắc xa lạ bên ngoài, ta biết mình chưa bao giờ là nữ nhân yếu đuối nhu nhược nên ta nghĩ muốn thấy phong thái thiện xạ của .

      Nghĩ như thế bất giác mỉm cười.

      Ở trong phòng ngây người lúc lâu, chắc là vừa rồi ta ăn chút bánh màn thầu nên cũng cảm thấy đói. Ta hỏi Triêu Thần, nàng cũng đói bèn đứng lên : "Chúng ta ra ngoài dạo vòng rồi về."

      mặt Triêu Thần lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng sớm tò mò đối với vườn Thượng Lâm từ lâu, bây giờ nghe ta muốn ra ngoài nên tất nhiên là hưng phấn thôi.

      Vừa định bước ra cửa thấy cung tỳ canh giữ ở cửa tiến lên phía trước : "Nương nương, sắc trời cũng còn sớm, người chưa dùng bữa tối mà ra ngoài hoàng thượng trách phạt bọn nô tỳ."

      Ta nhịn được cười tiếng: "Bản cung , các ngươi sao hoàng thượng biết?"

      Nàng bất giác giật mình, ta vịn tay Triêu Thần bước ra.

      Phía sau lại vọng tới giọng của cung tỳ kia: "Nương nương nhờ về sớm chút, nếu bọn nô tỳ biết bẩm báo với hoàng thượng thế nào." Nàng chỉ đứng phía sau chứ dám lên ngăn cản ta.

      Ta xác thực cảm thấy hơi kỳ quái. sai Lý công công đến cho ta biết nếu buồn có thể ra ngoài chút vì sao lúc ta muốn ra ngoài, cung tỳ lại có thái độ này?

      Chẳng lẽ vườn Thượng Lâm này thực rất nguy hiểm sao?

      Ta cười nhạt, chẳng phải bên ngoài có người ở sau bảo vệ ta sao, vậy sợ gì đây?

      Trong lúc suy nghĩ tới bên ngoài Ngự Túc uyển.

      Ta nhìn chung quanh nhưng cũng biết người bảo vệ cho ta rốt cuộc ở chỗ nào.

      Đúng lúc này, ta thấy người từ phía sau cột nhà ra, nhìn ta chỉ quỳ chân xuống đất : "Thuộc hạ phụng mệnh hoàng thượng, bảo hộ nương nương chu toàn."

      Tay vịn Triêu Thần run lên bần bật, ta mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.


      cúi đầu nhưng ta chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay.

      Trách được cung tỳ kia muốn ta trở về sớm chút, hẳn Hạ Hầu Tử Khâm dặn dò trước rồi.

      Còn kêu Lý công công đến truyền lời, nếu muốn ta có thể ra ngoài chút. Ta sao có thể nghĩ ra người phái tới bảo vệ cho ta lại là —— Cố Khanh Hằng!

      Ôi, muốn đến bảo hộ ta hay rốt cuộc là muốn thử ta, hay là gì đây? Nếu yên tâm để ta ra ngoài cùng sao lại dặn cung tỳ kêu ta sớm trở về?

      Hạ Hầu Tử Khâm kẻ mâu thuẫn.

      Ta vĩnh viễn nhớ ngày ấy ở ngoài cung Thiên Dận chính với ta rằng tin ta cùng Cố Khanh Hằng. Vậy chuyện hôm nay là sao chứ?

      Ta lời nào còn vẫn quỳ, đầu cúi thấp, tay đặt trường kiếm đeo ở thắt lưng, quỳ thẳng tắp, ngay cả cử động cũng có.

      "Nương nương..." Triêu Thần nghi ngờ liếc nhìn ta cái. Mặc dù nàng cũng gặp Cố Khanh Hằng nhưng lúc này thấy mặt nên tất nhiên đoán được người quỳ ở dưới là ai.

      Ta mới lại nghĩ tới bây giờ Cố Khanh Hằng là ngự tiền thị vệ. Vậy Hạ Hầu Tử Khâm ở chỗ này đương nhiên cũng xuất ở đây, kỳ lạ chút nào cả. Có điều sáng nay ta cũng hề nghĩ đến việc này mà thôi.

      Ta cũng biết là theo ngự giá đến đây hay là chờ sẵn ở đây nữa.

      Nhưng chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với ta hết.

      Ta lại nhìn xuống người quỳ ở dưới, bàn tay vịn tay Triêu Thần khẽ siết lại. Ta biết xung quanh ta có ai giám thị hay ? Lý công công? Hoặc là người khác...

      Nhưng lại muốn cười, ta và Cố Khanh Hằng trong sạch kia mà, cho dù có người giám cũng cần gì e ngại chứ?

      Nghĩ vậy bèn nhìn : "Cố thị vệ miễn lễ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 204 : Tình cảnh khó




      Triêu Thần kinh ngạc vì thấy ta lại biết người quỳ trước mặt.

      cảm tạ vừa định đứng lên Triêu Thần bên cạnh ta kêu "Ôi" tiếng, bàn tay đỡ ta run lên. Nhất định nàng cũng nhận ra người quỳ trước mặt này chính là người nàng nhìn thấy ở cung Hi Ninh.

      Hơn nữa, chính là con trai độc nhất của Cố Địch Vân và nghiêm trọng hơn là ta có quan hệ với .

      Mặc dù trước mặt Phương Hàm ta chưa bao giờ để lộ ra mối liên quan này nhưng với con mắt tinh tường của Phương Hàm có lẽ sớm nhìn ra. Vậy hẳn nàng cũng dặn dò kỹ lưỡng Vãn Lương và Triêu Thần.

      Ta rời mắt nhìn người trước mặt.

      Nửa tháng gặp thấy gầy hơn.

      Khổ sở trong lòng dâng lên.

      Làm sao mà gầy chứ? Chịu phạt tám mươi roi là đủ đau đớn rồi. Vậy mà ta thậm chí chưa từng hỏi thăm mà chỉ có thể nghe ngóng phỏng đoán qua những lời đồn đại bên ngoài. Như vậy cũng coi như biết được tình hình của .

      Ta còn nhớ ngày ấy ở trước mặt Cố đại nhân, ta còn độc ác , hoàng thượng nhân từ nên giảm hai mươi roi chứ theo ý ta hạ thủ lưu tình. Cũng biết những lời ác độc như vậy có đến ta nhưng sâu trong lòng ta lại hy vọng nghe được.

      Nếu vậy, hận ta sao? vì ta mà làm những chuyện ngốc như thế nữa.

      Ta chăm chú nhìn nhưng thấy vẫn cụp mắt xuống nhìn ta.

      Ta cắn môi, xoay người ra phía ngoài.

      "Nương nương..." Triêu Thần khẽ gọi ta, ánh mắt nàng nhìn ta có vẻ kiêng dè.

      Ta biết, nàng muốn ta dạo nữa. Nàng muốn ta và Cố Khanh Hằng chung chỗ.

      Ta cười nhạt tiếng, ý bảo nàng cần phải lo lắng. Nếu chính Hạ Hầu Tử Khâm có thể cho đến bảo vệ ta ta đầu cần phải cố gắng lảng tránh chứ? Nếu lại hóa ra ta giấu đầu lòi đuôi mất.

      Cố Khanh Hằng vẫn im lặng như trước, chỉ bước theo. vẫn thủy chung duy trì khoảng cách nửa trượng phía sau chúng ta, lên trước cũng rớt lại đằng sau.

      Ta chậm lại cũng chậm lại, ta nhanh cũng theo nhanh.

      Ta chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng va chạm giữa bội kiếm thắt lưng với y phục của thị vệ cùng với tiếng thở khẽ và tiếng bước chân.

      được đoạn đường rồi nhưng ta biết mình định đâu. Ta liếc nhìn sang Triêu Thần thấy nàng cũng ngơ ngác bèn nghĩ nhất định nàng cũng chưa đến chỗ này vì thế mới cho ta biết đây là đâu. Có điều ta cũng nghĩ, dù nàng biết nhưng trong tình cảnh này cũng hiểu chuyện mà im lặng.

      Đột nhiên ta gọi: "Cố thị vệ."

      Người phía sau như run lên, vội trả lời: "Có thuộc hạ."

      Ta hơi chần chờ cuối cùng : "Vết thương người đỡ hơn chưa?"

      im lặng lát rồi mới hạ giọng : "Tạ ơn nương nương quan tâm, thuộc hạ sớm sao rồi."

      Ta ngẫm nghĩ rồi hạ quyết tâm : "Kỳ thực, thuốc cao kia..."

      "Xin nương nương quên chuyện thuốc cao kia ." lại cắt ngang lời của ta : "Tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, thiếu chút nữa mang đến phiền phức nương nương, thuộc hạ hy vọng nương nương nên nhắc lại việc này nữa."

      ra ta muốn cho biết thuốc cao kia phải là thứ mà đưa cho ta.

      Nhưng hay có gì khác đâu, phạt cũng phạt rồi.

      Ta cố gắng quay đầu lại, chúng ta vẫn người trước người sau mà .

      Triêu Thần chẳng câu. cơn gió thổi tới, cuốn tung mái tóc dài của ta, sợi tóc bay lên mắt khiến mắt ta cay xè. Ta giơ tay lên vén chúng lại sau tai, môi khẽ nhếch lên : "Bản cung còn chưa chúc mừng ngươi được thăng chức."

      khẽ cười tiếng : "Tạ ơn nương nương".

      Giọng của hắng chẳng có chút nào vui vẻ, ngược lại chứa bên trong chút hài lòng. Dù chỉ là ít ỏi nhưng trong nhận thức của ta về Cố Khanh Hằng, cho tới bây giờ là người luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy.

      Ba người lại đường hồi. Mặt trời lặn xuống ở phía tây, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

      Ta nghe : "Nương nương, trời tối rồi, mời người trở về ."

      Giọng của từ phía sau vọng tới, khoảng cách vẫn duy trì như trước mà vượt quá nửa bước.

      Ta ừ rồi lại vịn tay Triêu Thần vào con đường khác.

      "Nương nương..." Trong giọng của người phía sau lộ nghi hoặc.

      Ta cũng quay đầu lại chỉ cười : "Các con đường ở đây đều thông với nhau, bản cung chỉ thích về bằng đường cũ mà thôi."

      Nghe vậy, rốt cuộc cũng thêm gì nữa, chỉ chăm chú theo sát phía sau ta.

      Triêu Thần lặng yên liếc nhìn ta cái, ta biết nàng sợ chúng ta lạc đường. Kỳ thực ta sợ. Nếu chúng ta thực lạc đường ta cũng rất muốn biết thái độ của Hạ Hầu Tử Khâm như thế nào?

      Chỉ là từ trước đến nay cảm nhận về phương hướng của ta rất tốt. Vừa rồi lúc về hướng này ta nhớ rất nên đường về nhất định sai. Cho dù phải đường nhưng chỉ cần xác định đúng phương hướng có thể trở lại chỗ ban đầu.

      Chương 205 : Người Bắc Tề cũng tới




      về phía trước đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng binh khí va chạm vọng ra từ trong rừng. Ta hơi chậm lại nghe Cố Khanh Hằng : "Đó là tiếng vũ lâm quân thao luyện."

      Nghe vậy, trong lòng ta hơi tò mò.

      Lúc ta đến vì Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta nên ta mới theo Triêu Thần đến Ngự Túc uyển. Bây giờ trùng hợp ngang qua nên muốn xem chút.

      Ta vịn tay Triêu Thần nhìn xuống mới biết chúng ta đứng ở nơi khá cao, phía dưới cánh rừng là dốc thoải, xuống chút nữa mảnh đất trống rất lớn, chắc là nơi chuyên dành cho vũ lâm quân thao luyện.

      Đứng ở nhìn xuống phía xa chỉ thấy ở ngay giữa khu đất trống có hai người ở tỷ thí, đánh được mấy chiêu lại thay người.

      Làm vậy cũng rất hay, có thể tinh thông mọi kỹ năng.

      Ánh mắt ta từ từ nhìn tới nơi khác, mặc dù cách rất xa nhưng ta vẫn nhìn hình dáng quen thuộc kia. Lúc này cởi long bào ra tự lúc nào, thay bằng bộ quần áo bằng nhung. Chỉ có thứ thay đổi là dù cho đứng cách xa đến như vậy nhưng dường như ta vẫn có thể thấy được ánh sắc bén của .

      Thánh giá đích thân tới nên chắc hẳn trong vũ lâm quân thành viên nào dám chậm trễ.

      Bỗng nhiên ta nghe thấy người phía sau : "Hoàng thượng quả là hoàng đế tốt. triều đình người cơ trí, ngôn ngữ sắc bén, nhìn xa trông rộng, cha thuộc hạ cũng hết lời ca ngợi. Đây là lầ đầu tiên thuộc hạ thấy người mặc đồ quân phục ở vườn Thượng Lâm, thực ngờ hoàng thượng cũng cực kỳ am hiểu binh pháp. Thiên triều ta có minh quân như vậy đúng là khúc khí của muôn dân trăm họ."

      Ta hơi giật mình ngoái đầu lại, nhìn người phía sau.

      Dường như ngờ đột nhiên ta quay đầu lại bèn vội cúi đầu, nhìn vào mắt ta.

      Đây cũng là lần đầu tiên ta nghe có người đánh giá Hạ Hầu Tử Khâm như vậy.

      Triêu Thần thấy cảnh ta và lúng túng vội : "Nương nương, thời gian còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

      Ta mới chợt nhớ ra trời sẩm tối bèn gật đầu, nhìn xuống nơi thao luyện phía dưới rồi mới vịn tay Triêu Thần rời .

      Ta nghe thấy tiếng Cố Khanh Hằng theo, lát sau đột nhiên : "Nương nương..."

      Ta khẽ "Ừ" nhưng cũng quay đầu lại.

      lại : "Nương nương có biết, mùng chín tháng ba chính là sinh nhật của hoàng thượng ?"

      Ta hơi run lên, đương nhiên ta biết việc này nhưng hiểu tại sao Cố Khanh Hằng lại đột nhiên nhắc đến?

      Người phía sau đột nhiên như muốn nữa, ta cảm thấy hơi kỳ lạ bèn : "Thái hậu từng nhắc chuyện này với bản cung, Cố thị vệ muốn gì?"

      Ta quay đầu lại nên biết lúc này nét mặt ra sao, chỉ thấy lát sau mới nghe : "Vậy... Thái hậu có nhắc đến chuyện gì khác với nương nương ?"

      Đột nhiên hỏi chuyện thái hậu ...

      Ta cẩn thận suy nghĩ, thái hậu cũng chỉ mùng chín tháng ba là sinh nhật hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thành rất náo nhiệt. Chẳng qua như vậy cũng có gì là bất ổn.

      Ta đột nhiên dừng lại khiến Triêu Thần kinh hãi, ta xoay người lại nhìn .

      "Cố thị vệ biết cái gì?"

      Chẳng biết tại sao, trong lời của bọn họ mùng chín tháng ba dường như chứa bí mật gì đó.

      khẽ run lên, dừng lại cách ta nửa trượng, hơi cụp mắt xuống giọng : "Nương nương phải biết, thiên triều ta chính là nước lớn, sinh nhật của hoàng thượng khắp nơi đến chúc mừng."

      Trong lòng ta khẽ động, ra ý tứ náo nhiệt của thái hậu là như vậy. Nhưng dù vậy cũng là bình thường mà.

      Có điều...

      Nếu vậy Nam Chiếu cũng cử người tới sao?

      Hoặc có thể là vua Nam Chiếu và hoàng hậu cùng đến?

      Trong lòng chấn động, sao ta lại quên chứ, hoàng hậu Nam Chiếu bây giờ phải là công chúa Chiêu Dương sao?

      Công chúa tiền triều đến chúc mừng sinh nhật của hoàng thượng đương triều, chuyện thú vị như vậy đúng là ta chưa từng gặp qua.

      Vì vậy mà Thái hậu lo lắng sao?

      Vì thế chuyện vui mà đằng sau lại lộ ra lo lắng.

      Nhưng Nam Chiếu chẳng qua chỉ là nước , có gì có thể chống lại thiên triều. Hơn nữa công chúa Chiêu Dương tuy là công chúa tiền triều nhưng chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân, thân phận nàng bây giờ cũng chỉ là hoàng hậu Nam Chiếu mà thôi.

      Nghĩ vậy ta bất giác cười : "Dù hoàng thành rất náo nhiệt nhưng bản cung yên tâm vì có các ngươi bảo vệ an toàn cho hoàng thượng." dứt lời ta cũng nhìn nữa mà vịn tay Triêu Thần về phía trước.

      Ta nghe được phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, lại : "Nương nương, đến lúc đó, Bắc Tề cũng cử người tới."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 206 : Thanh kiếm hai lưỡi





      vừa xong ta chấn động.

      Bắc Tề, Bắc Tề khiến cho ta nhớ tới vế câu đối của Thiên Phi: Giai nhân Bắc quốc nhìn về Bắc quốc.

      Bên tai ta dường như lại vang lên hai chữ kia, Phất Hi, Phất Hi...

      Có phải người Bắc Tề đến lại gợi ra ký ức chôn dấu sâu trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm hay ?

      "Nương nương..." Triêu Thần khẽ gọi ta.

      Ta cười, sau đó lắc đầu, dù cho người Bắc Tề đến sao chứ? Cho dù có tưởng nhớ người xưa nàng cũng chết rồi. Chẳng qua ta hơi tò mò, hoàng đế Bắc Tề đích thân đến sao?

      Vậy thấy y Hạ Hầu Tử Khâm có căm hận hay ?

      Nếu căm hận nét mặt thế nào?

      Người phía sau thêm gì nữa.

      Ba người chúng ta lại về phía trước, thấp thoáng có thể nhìn thấy cảnh sắc của Ngự Túc uyển. ràng ta thấy Triêu Thần bên cạnh thở dài hơi, ta hơi buồn cười, sao nhìn vẻ mặt nàng dường như Cố Khanh Hằng là lang sói vậy?

      Cuối cùng tới trước Ngự Túc uyển, ta vịn tay Triêu Thần bước lên bậc thềm, nghe được người phía sau đứng lại rồi : "Nương nương cẩn thận, thuộc hạ chỉ đưa người tới đây thôi."

      Ta hơi sửng sốt quay đầu lại : "Hôm nay làm phiền Cố thị vệ."

      Lần này, lại cúi đầu mà chăm chú nhìn vào mắt ta. Ta nhìn thấy, đôi môi mỏng của mấp máy như muốn thêm gì đó. Ta quay người lại định hỏi nghe phía sau có tiếng người, là giọng của cung tỳ kia.

      Nàng lớn tiếng kêu: "Nương nương, người về rồi!"

      Ta xoay người nhìn nàng cái liền nghe Cố Khanh Hằng : "Nương nương, thuộc hạ xin được cáo lui trước." dứt lời, chưa để ta câu cũng xoay người rời .

      Cung tỳ kia chạy xuống cười : "Nương nương, nô tỳ thấy người từ xa. Người mau vào , bên ngoài trời bắt đầu lạnh rồi."

      Ta ngoái đầu nhìn theo bóng người vội vã rời rồi lắc lắc đầu, quay người vào Ngự Túc uyển.

      Bữa tối chuẩn bị từ sớm, thoạt nhìn cũng được hâm nóng nhiều lần. Tất cả đều là những món ăn bình dân, thứ này lúc ở Tang phủ ta ăn bao năm rồi.

      Mọi chuyện bình thường, bữa cơm bình thường.

      biết vì sao, nhìn cơm nước bàn, ta bỗng nhiên rất muốn bây giờ có thể ngồi đối diện với ta, cùng ta ăn bữa cơm.

      "Sao nương nương còn chưa ăn?" Triêu Thần thấy ta động đũa, nhíu mày hỏi.

      Ta run lên thuận miệng : "Hoàng thượng dùng bữa tối chưa?"

      Lời này đương nhiên phải hỏi Triêu Thần, nàng cùng với ta nên chắc hẳn cũng biết gì. Cung tỳ kia bước lên phía trước : "Nương nương người dùng . Hoàng thượng ăn với Mã tướng quân, trở lại Ngự Túc uyển đâu. Hoàng thượng , nếu người mệt mỏi cứ nghỉ ngơi trước."

      Vừa rồi còn trông thấy bọn họ ở thao trường diễn luyện nên ta cũng biết lúc này thể nào trở về nhưng cũng vẫn muốn hỏi xem thế nào. Nghe cung tỳ như thế trong lòng ta lại hơi thất vọng.

      Nhưng ngay lập tức ta lại tự giễu mình. Lần này cùng đến vườn Thượng Lâm phải là chơi, có chính phải giải quyết nên ta cũng cần ngóng trông về sớm.

      Buổi tối, mình ta nằm ở giường trằn trọc, lật qua lật lại mà ngủ được.

      lát sau nghe Triêu Thần ở bên ngoài : "Nương nương, đổi chỗ ngủ nên người quen sao?"

      ra ta gây tiếng động lớn thế sao, ngay cả cung tỳ bên ngoài cũng nghe thấy.

      Ta khẽ cười tiếng : " sao, bản cung ngủ sớm thôi, ngươi cũng về nghỉ ngơi ."

      Triêu Thần thêm gì nữa, nhưng ta biết được nàng vẫn đứng canh giữ trước cửa, chưa chịu rời . Ta lại : "Triêu Thần, ngươi xuống ."

      Lúc này nàng mới chậm rãi đáp lời rồi chần chừ hồi mới xuống.

      Ta nhắm mắt lại nằm chút nhưng vẫn ngủ được.

      Trong đầu ta lại nghĩ tới chuyện ban ngày, chuyện đưa ta đến ngôi chùa con đường dài trong thành.

      còn , từ nay về sau cho ta nhắc đến Tô Mộ Hàn.

      Ta bất giác ngồi dậy. Vậy ta nên làm thế nào để cho thấy khuôn mặt của mình đây? Nếu đột nhiên rửa sạch nước thuốc thế nào?

      Ôi, ta thực biết.

      Có thể giận bao giờ quan tâm đến ta nữa. Có thể bỏ qua cho ta.

      Nhưng ta quên, trong cung này còn cả đám phi tần chờ đợi, bao nhiêu người chờ cơ hội để bắt được nhược điểm của ta. Ta thể đơn giản mạo hiểm như vậy.

      "Tiên sinh, ..."

      Tô Mộ Hàn có từng nghĩ đến, phương pháp bảo mệnh lúc trước bày cho ta bây giờ lại trở thành chuyện khiến ta đau đầu ?

      Có lẽ, cho tới bây giờ nó đều là thanh kiếm hai lưỡi.

      Chương 207 : Nàng là người của thái hậu





      Cũng biết trải qua bao lâu ta mới nghe được bên ngoài có tiếng chân người bước vào. Dường như có người giơ tay đẩy cửa nhưng lại nghe giọng Hạ Hầu Tử Khâm vọng đến: "Trẫm chưa vào đâu."

      Sau đó, lại có người chạy vào, lần này là giọng Lý công công: "Hoàng thượng, nước tắm chuẩn bị xong, để nô tài hầu hạ người tắm rửa."

      khẽ "Ừ" rồi tiếng bước chân dần dần xa.

      Dù sao ta cũng ngủ bèn đứng lên, đẩy cửa phòng ra. Cung nữ đứng bên ngoài hơi kinh ngạc vội cúi đầu : "Sao nương nương còn chưa ngủ? Nô tỳ làm người thức giấc sao?"

      Ta lắc đầu, chỉ hỏi: "Giờ nào rồi?"

      Nàng hơi run lên mới đáp: "Bẩm nương nương, bây giờ là canh ba giờ Tuất."

      ngờ trễ vậy sao?

      "Nương nương, người..." Cung tỳ liếc mắt nhìn ta như muốn cái gì nhưng lại im miệng.

      Ta kéo chặt áo khoác ra ngoài : "Bây giờ hoàng thượng ở đâu?"

      "Ở phía sau tắm rửa." Nàng giọng cúi đầu đáp.

      Ta thêm lời nào liền đến phía sau.

      "Nương nương..." Cung tỳ đuổi theo nhưng cũng ngăn cản ta, chỉ giơ cao đèn lồng cầm trong tay.

      Kỳ thực dù có đèn lồng đường này nhưng phía hành lang dài kia treo đầy đèn nên bên này cũng tối lắm, nếu thắp đèn lồng cũng vẫn nhìn thấy ràng đường .

      tới cuối con đường là qua cánh cổng vòm cung nhìn thấy hai tòa lầu.

      Cung tỳ bên cạnh vội chỉ con đường: "Nương nương, bên này ." xong nàng bèn giơ đèn lồng lên tới.

      Ta bước theo sau, nhìn thấy mặt tấm bảng có khắc hai chữ lớn nạm vàng "Huyên cư". Bên trong, loáng thoáng có tiếng động vọng tới.

      Ta mới tới cửa thấy Lý công công vội vã ra, thấy ta dường như y khẽ run cúi đầu : "Nô tài tham kiến nương nương."

      "Hoàng thượng đâu?" Hỏi rồi mới cảm thấy mình hơi ngốc, đương nhiên ở bên trong rồi.

      Lý công công xoay người lại chỉ chỉ vào bên trong : "Hoàng thượng tắm bên trong, nương nương về trước . Chờ hoàng thượng tắm xong rồi đương nhiên trở lại ngủ." Dứt lời y hành lễ với ta rồi định ra ngoài.

      Ta hơi khó hiểu, y phải ở lại hầu hạ sao?

      Ta iền gọi lại: "Công công định đâu?"

      Chân y hơi chững lại bèn quay người lại : "Vừa rồi chuẩn bị nước tắm cho hoàng thương nô tài quên lấy hoa đào rắc vào bồn, bây giờ nô tài lấy." xong nhanh tới phía trước.

      Ta hỏi cung tỳ bên cạnh: "Rắc hoa đào làm gì vậy?"

      Cung tỳ cười : "Nương nương biết sao? Dùng cánh hoa đào để tắm làm giảm đau đớn, hôm nay hoàng thượng mệt mỏi cả ngày, ngâm người trong nước có rắc hoa đào dễ chịu thoải mái hơn."

      ? Đây là lần đầu ta nghe thấy chuyện này.

      Ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Thế nhưng bây giờ có hoa đào nở sao?"

      "Dạ." Nàng gật đầu, "Bình thường phải đến giữa tháng hai hoa đào mới nở, nhưng trong vườn Thượng Lâm này có sơn cốc, nơi đó ấm áp hơn so với những chỗ khác nên hoa đào mới có thể nở sớm."

      Nghe lời của nàng dường như nàng rất quen thuộc với vườn Thượng Lâm này. Vậy chắc hẳn nàng phải là cung tỳ do Hạ Hầu Tử Khâm mang theo từ trong cung. Ta bèn hỏi nàng: "Ngươi tên là gì?"

      Cung tỳ hơi sửng sốt rồi mới trả lời: "Nô tỳ là Tình Hòa."

      "Tình Hòa." Nhớ kỹ cái tên này, ta cười khẽ: "Tên rất hay."

      Tình Hòa vội cúi đầu : "Nương nương khen lầm rồi, tên này là thái hậu ban ân cho nô tỳ."

      Nàng vừa xong ta ngẩn ra, thái hậu ư?

      Ta cẩn thận quan sát người trước mặt, chẳng lẽ nàng muốn , nàng là người của thái hậu sao?

      Nghĩ vậy ta hỏi nàng: "Ngươi là theo thánh giá tới đây hay là..."

      "Bẩm nương nương, nô tỳ theo ngự giá đến đây, nô tỳ trước giờ vẫn hầu hạ trong Ngự Túc uyển. Mặc dù hàng năm hoàng thượng và thái hậu chỉ đến hai lần nhưng trong vườn Thượng Lâm rộng lớn này chưa bao giờ vắng người." Nàng thong dong trả lời.

      Vườn Thượng Lâm là lâm viên hoàng gia nên đương nhiên thiếu người ở chỗ này.

      Có điều thái độ nàng thong thả, tự nhiên giấu giếm chuyện mình là người của thái hậu.

      Ta nhớ những lời thái hậu với ta ở cung Hi Ninh trước khi ngày mà càng cảm thấy khó hiểu.

      Cuối cùng Lý công công cũng bưng chậu đầy cánh hoa đào trở về, y rất nhanh, hành lễ với ta xong định vào bị Tình Hòa ngăn lại. Lý công công dựng lông mày lên định nghe Tình Hòa cười : "Công công, có nương nương ở đây, ngươi còn vào sao?"

      Lý công công nghe nàng xong ngây ngẩn cả người, ngay cả ta cũng ngây dại.

      Tình Hòa đoạt lấy chậu hoa trong tay Lý công công đưa cho ta : "Nương nương, nếu người tới, hay là người đưa vào cho hoàng thượng ."

      Thấy ta nhận, nàng lại : "Nương nương, hoàng thượng mệt mỏi cả ngày nên nhất định được thoải mái, người mau vào thôi. Nô tỳ cả gan rồi." Nàng xong ấn cái chậu hoa vào tay ta, sau đó để ý đến đôi mắt mở trừng của Lý công công, lôi y xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :