1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 186 : Được trở về sớm





      Tới cung Hi Ninh kiệu loan vừa hạ xuống thấy Quyến nhi chờ ở cửa cung, ả thấy ta trở về vội tới đón : "Nương nương về rồi, thái hậu chờ người."

      Ta gật đầu, theo ả vào.

      Hạ Hầu Tử Khâm đoán chính xác. biết thái hậu chờ ta về báo lại tình hình nên giữ ta lại.

      Quyến nhi dẫn ta tới bên ngoài tẩm cung của thái hậu rồi đứng sang bên cạnh : "Mời nương nương vào, thái hậu còn chưa ngủ."

      Dứt lời, ả đẩy cửa ra cho ta.

      Ta bỏ tay Triêu Thần ra bước vào bên trong.

      Nhưng vừa vừa được vài bước nghe tiếng thái hậu truyền đến: "Đàn phi trở về sao?"

      Ta hơi kinh hãi vội đáp: "Vâng. Nô tì vừa mới về, nghe Quyến nhi thái hậu chờ nô tì liền lập tức tới đây." vòng qua bức bình phong dài, ta hành lễ với bà.

      Bà cười yếu ớt : "Ai gia phải chờ ngươi trở về mà chỉ muốn hỏi xem bệnh tình hoàng thượng thế nào?"

      Ta lên phía trước cúi đầu : "Thái hậu, nô tì đưa thuốc chữa ho cho hoàng thượng uống rồi. Hoàng thượng người ..." Ta lặng yên nhìn bà cái, hai tay khẽ siết lại cắn răng : "Hoàng thượng vẫn sốt cao giảm nhưng lại chịu nghỉ ngơi."

      Thái hậu đập tay xuống mặt bàn, hộ giáp va với mặt bàn phát ra tiếng động lảnh lót, bà ngồi thẳng người hỏi: "Vậy sao Đàn phi lại về ?"

      Ta chỉ đành phải : "Hoàng thượng phải nghỉ ngơi, kêu nô tì trở về."

      Thái hậu liếc mắt nhìn ta cái, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người : "Thái hậu, Vương thái y tới."

      Trong lòng giật mình, phải Vương thái y vừa mới khám bệnh cho Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thái hậu gọi y đến nhất định để hỏi tình hình của Hạ Hầu Tử Khâm. Vương thái y kia ra khỏi cung Thiên Dận trước ta khá lâu nhưng thái hậu tự mình hỏi ta trước.

      "Kêu y vào đây." Thái hậu ngoái đầu ra ngoài rồi lại nhìn về phía ta lạnh lùng : "Ai gia nghe hoàng thượng tuyên thái y, trong lòng nhớ mong nên phái người gọi y tới hỏi. Nhưng ngờ ngươi lại trở về trước nên nhịn được gọi ngươi tới hỏi trước."

      Trong lòng ta cười lạnh, trách được ban ngày bà hỏi ta như thế nào là "Hai lưỡi", ra chính là muốn kiểm tra xem lời của ta có hay .

      Nhưng cho dù như vậy, ta cũng chỉ có thể cúi đầu : "Vì Thái hậu quan tâm long thể của hoàng thượng, nô tì hiểu ."

      Thái hậu lại : " còn chuyện gì nữa, ngươi trở về nghỉ ngơi ." Bà hơi nghiêng người nhìn bức bình phong, ta hiểu ngay bà muốn ta và Vương thái y đối mặt.

      Phía sau nghe tiếng Vương thái y bước vào, ta hành lễ với thái hậu rồi xoay người vòng qua tấm bình phong trực tiếp thẳng ra cửa.

      Quyến nhi mở cửa giúp ta khẽ : "Nương nương về luôn phòng sưởi phía đông hay là..."

      "Về luôn thôi, hôm nay bản cung cũng mệt rồi." Ta nhìn ả, chỉ vịn tay Triêu Thần bước qua cửa.

      "Nô tỳ cung tiễn nương nương." Giọng Quyến nhi vang lên ở phía sau.

      được mấy bước Triêu Thần mới hỏi: "Nương nương, nô tỳ nhìn thấy Vương thái y vào, sức khỏe thái hậu tốt sao?"

      Ta cười lạnh tiếng nhưng gì.

      thêm vài bước, ta bất giác quay đầu lại.

      "Nương nương..."

      Triêu Thần khẽ gọi ta, ta lắc lắc đầu lại xoay người về hướng phòng sưởi phía đông.

      Lần này chỉ là xem rốt cuộc hoàng thương và thái hậu ai mạnh hơn ai. Nhưng nếu lời Vương thái y khác với lời ta vậy ngày mai thái hậu lại nhìn ta với con mắt khác nữa rồi.

      Ngày hôm sau, Triêu Thần vừa ra bao lâu trở về ngay. Ta hơi kinh ngạc, phải ta kêu nàng về cung Cảnh Thái lấy y phục sao? Sao lại nhanh như vậy?

      Ta xoay người lại thấy cùng vào với nàng còn có cả Quyến nhi.

      Ả bước tới hành lễ với ta : "Nô tỳ thỉnh an nương nương."

      Ta khẽ nhíu mày nhìn ả hỏi: "Sao ngươi đến sớm vậy? Chẳng lẽ thái hậu tìm bản cung có việc gì chăng?"

      Ả cười : "Nương nương thực là liệu như thần."

      Ả vừa xong ta kinh hãi, chẳng lẽ hôm qua Vương thái y kia bẩm báo bệnh của theo lời Hạ Hầu Tử Khâm sao? Vì vậy nên vừa sáng sớm thái hậu mới sai người sang hỏi ta ư?

      Ta nghĩ ngợi nghe Quyến nhi : "Thái hậu hôm qua thấy nương nương tập trung sao kinh văn nên cũng cần chờ hết kỳ hạn, chút nữa nương nương về cung ạ."

      Lời của ả lại khiến ta giật mình.

      Ta thực nghĩ tới chuyện này.

      Quyến nhi lại : "Nô tỳ truyền lời xong, xin được cáo lui trước." Ả lại hành lễ với ta rồi nhanh chóng xuống.

      Ta ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của ả, đứng dậy trong tâm trạng mờ mịt.

      Triêu Thần tới bên cạnh ta : "Vậy nô tì cũng cần về lấy quần áo cho nương nương rồi."

      Ta mới chép kinh phật ngày cho ta về. Thái hậu hành xử khiến người ta khó hiểu.


      Thái hậu biết được chuyện gì mà cho Tang Tử về sớm, phải tiếp tục chép kinh văn nữa? Bà đối với tang Tử thế nào sau chuyện này? Mời đọc tiếp

      Chương 187 : Long thai của Thiên Phi





      Lúc trở về cung Cảnh Thái, mọi người thấy ta đều kinh ngạc. Đừng bọn họ, ngay cả ta cũng như còn chưa kịp thích ứng nữa là.

      Duy chỉ có Phương Hàm vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản như trước, tựa như nàng sớm biết chuyện này bình thường như thế.

      Ta kêu mọi người lui xuống hết chỉ lưu lại mỗi Phương Hàm ở trong phòng, nàng bước tới phía trước : "Tay nương nương đỡ nhiều chưa?"

      Ta gật đầu chỉ hỏi nàng: "Vãn Lương đâu?"

      "Đóng cửa tĩnh tâm, hôm nay mới là ngày thứ hai. Còn ngày nữa để nàng ra." Giọng của nàng vẫn lạnh nhạt như cũ.

      Ta im lặng gì, vẫn còn ngày nữa, vậy là ngay cả nhìn ta cũng thể nhìn nàng.

      lát sau ta mới : "Vốn hôm nay định kêu Triêu Thần về cung Cảnh Thái nhờ giúp bản cung điều tra chuyện."

      Phương Hàm rót trà đưa vào tay ta khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy nương nương?"

      Ta uống ngụm ngẫm nghĩ rồi mới : "Bản cung muốn biết quan hệ giữa thái tử tiền triều cùng Phất Hi. "

      Dường như vẻ mặt nàng hơi hoảng hốt, nhưng chỉ trong chớp mắt hỏi ta: "Sao nương nương muốn hỏi chuyện này?"

      Đích thực thái tử tiền triều có quan hệ với Phất Hi khá kỳ quái. Mặc dù Dụ thái phi điên nhưng nếu bà có thể ra như vậy hẳn là có lửa sao lại có khói.

      Thấy ta trả lời Phương Hàm lại : "Nương nương, người nên điều tra chuyện này."

      Ta hơi ngạc nhiên nhìn nàng, nàng vẫn cúi đầu như trước : "Nô tỳ biết nương nương nghe được chuyện này từ đâu nhưng nô tỳ cho rằng dù hai người đó có quan hệ nương nương cũng nên quan tâm. Mọi người đều biết hai người đó còn đời này. Nếu người muốn biết giữa bọn họ có quan hệ hay chắc chắn có vài kẻ càng để ý đến người hơn."

      Ta nhìn nữ nhân trước mặt, vẻ mặt nàng bình thản để lộ ra bất cứ điều gì. Ta đặt ly trà xuống chậm rãi đứng lên.

      Tất nhiên lời của nàng rất hợp lý .

      Phất Hi và thái tử tiền triều đều chết, giữa bọn họ có gì hay cũng chẳng có quan hệ nào với ta. Ta cũng biết, Phương Hàm khuyên ta nên điều tra bởi vì ở chốn hậu cung chuyện của hai người bọn họ đều là vấn đề nhạy cảm, chỉ cần chút sơ sót là ta có thể tự rước họa vào thân.

      Ta còn nhớ ngày ấy, thái hậu mới chỉ nghe ta ra hai chữ "Thái tử" mà vô cùng tức giận. Có lẽ, ta nên nghe lời khuyên của Phương Hàm quên hết những chuyện này .

      Nhưng, hôm qua ở ngoài cung Thiên Dận chẳng biết tại sao câu "Thanh mai trúc mã" kia của cứ lởn vởn trong đầu ta, khiến cho ta nhớ đến cảm thấy trong lòng chua xót vô cùng.

      Kỳ thực, ta là người muốn biết hơn bất cứ ai chuyện giữa và Phất Hi năm đó.

      Vì thế, lúc nghe Phất Hi và thái tử tiền triều có liên quan, ta mới có thể nôn nóng muốn biết mọi .

      Phương Hàm thở dài tiếng : "Nương nương cần phải nhớ kỹ thân phận của mình."

      Ta biết bất luận chuyện gì có liên quan Phất Hi đều là ranh giới của Hạ Hầu Tử Khâm, mà chuyện ngày xưa giữa ta và Cố Khanh Hằng thể so sánh được với vấn đề về thái tử tiền triều.

      lát sau ta mới : " đúng, là bản cung hồ đồ thôi."

      "Nương nương..." Phương Hàm liếc nhìn ta cái, định gì đó lại thôi.

      Ta cau mày : " có chuyện cứ đừng ngại."

      Nàng dường như cân nhắc rồi mới hạ thấp giọng : "Nương nương có nghe đến tin tức về long thai của Vinh phi ?"

      Ta cả kinh, rồi lại nhớ tới những lời hai cung tỳ kia đến bèn trầm giọng : "Long thai trong bụng nàng quả thực có chuyện sao?"

      Phương Hàm vẫn chưa lộ ra vẻ kinh ngạc chỉ : "Xem ra nương nương cũng nghe rồi? Hôm nay nô tỳ cũng nghe lóang thoáng, dường như người biết việc này, ngoại trừ nô tỳ chỉ có nương nương."

      Ta đột nhiên nhìn lên, như vậy là cố ý muốn ta và Phương Hàm nghe chuyện này?

      "Nương nương thấy việc này thế nào?" Nàng hạ giọng hỏi ta.

      Ta từ từ đứng lên, ngẫm nghĩ chút rồi : "Ta nghĩ muốn tìm cung tỳ truyền ra những lời này cũng khó. Như vậy nay chỉ có hai khả năng. là trong cung ai biết long thai trong bụng Vinh phi có gì khác thường nhưng dám tự mình động thủ nên muốn mượn tay ta thăm dò. Hai là có lẽ chính Vinh phi tự tung tin. Nếu quả là như vậy chắc hẳn long thai của nàng có gì. Còn chuyện nàng định nhân cơ hội này làm gì tạm thời bản cung còn chưa nghĩ ra."

      Đêm qua ta cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai cung tỳ kia, bây giờ nhìn vẻ mặt của Phương Hàm ta biết nhất định nàng cũng chưa từng gặp người cung nhân cho nàng biết việc này.

      Thấy nàng gật đầu : "Vì thế lúc nô tỳ ngự dược phòng lấy thuốc cao cho nương nương cũng thuận tiện hỏi thăm chút. Nghe thái y vẫn xem mạch cho Vinh Phi cho tới bây giờ chỉ có người, đó là Tôn thái y."

      " cách khác..."

      Ngoại trừ Tôn thái y, vẫn chưa từng có thái y khác khám cho Thiên Phi. Như vậy, long thai trong bụng nàng có chuyện gì hay ai biết

      Phương Hàm gật đầu với ta, xem ra nàng cũng có suy nghĩ giống ta.

      Nhưng đối với chuyện này ta vẫn chưa muốn dính vào, ta nghĩ nên quan sát trước .

      Nếu như chỉ có mình Tôn thái y xem mạch cho Thiên Phi ta cũng có biện pháp tốt hơn, nếu như long thai trong bụng nàng có vấn đề, ta cũng buộc nàng phải lộ ra tất cả.

      Ta cũng chưa từng quên những lời ngày đó Ngọc tiệp dư , nàng muốn ta được đụng tới Thiên Phi.


      Rốt cuộc giữa thái tử tiền triều và Phất Hi xảy ra chuyện gì? Long thai của Thiên Phi có sao ? Vì sao chỉ có mình Tôn thái y xem mạch cho nàng? Mời đọc tiếp

      Chương 188 : Nội gián trong cung Cảnh Thái




      Ngày hôm đó, lúc chạng vạng ta nghe thái hậu tự mình đến cung Thiên Dận.

      Ta bất giác muốn cười, chắc cao hứng lắm vì cuối cùng thái hậu cũng tự mình thăm .

      Kỳ thực, mặc dù phải con trai ruột của thái hậu nhưng thái hậu cũng rất thương .

      Ta nghĩ ngoại trừ chuyện của Phất Hi giữa và thái hậu hẳn có bất cứ xung đột nào.

      Mặc dù ta biết lần này rốt cuộc là vì chuyện gì nhưng cuối cùng thái hậu cũng lùi bước.

      Lại ngày trôi qua, kỳ hạn phạt của Vãn Lương cũng hết. Ta cho người đưa nàng ra. Lúc ra, vì chỉ được uống nước ba ngày nên cả người nàng suy yếu tựa như thể đứng thẳng lên được. "Nô tỳ tạ ơn nương nương tha mạng." Nàng với ta rồi lảo đảo cái như muốn ngã. Ta vội đứng dậy đỡ lấy nàng, nàng hơi kinh hoàng cúi đầu : "Nương nương thể, nô tỳ..." "Vãn Lương." Ta cắt ngang lời nàng lắc đầu : "Lần này, bản cung xin lỗi ngươi."

      Nàng mỉm cười : "Nô tỳ làm Triêu Thần cũng đứng ra. Chuyện bọn nô tỳ cần làm là bảo vệ chu toàn cho nương nương."

      Ta đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh thở dài tiếng : "Chỉ tiếc, lần này, bản cung làm cho các ngươi thất vọng rồi." lật đổ được Thiên Lục mà còn liên lụy đến Vãn Lương và Cố Khanh Hằng.

      Vãn Lương : ", nương nương sai rồi. Việc này tất nhiên cũng truyền vào tai hoàng thượng, từ nay về sau, hoàng thượng còn hoài nghi người là quân cờ của Cố đại nhân. Nương nương người thử nghĩ xem trong hậu cung này còn gì có thể so sánh với tín nhiệm của hoàng thượng đây? Vì thế, ván này nương nương cũng thua."

      Ta hơi kinh hãi nhìn cung tỳ trước mặt, nàng dù sang rất yếu ớt nhưng lại hề hồ đồ.

      khỏi bật cười.

      Có lẽ vì lo lắng chuyện Cố Khanh Hằng bị thương nên ta thấu như Vãn Lương chăng?

      Đúng vậy, hôm qua lời Hạ Hầu Tử Khâm ở cung Thiên Dận đó, tin ta ta còn cầu gì nữa. "Nương nương..." Nàng lại gọi ta.

      Ta ngoái đầu lại nhìn nàng nghe nàng hạ giọng khẽ : "Nô tỳ nghe , trong hậu cung này chỉ có người và nghe được việc long thai của Vinh phi có gì đó? Ý là..." Giọng của nàng càng hạ thấp xuống khiến ta phải tiến lại gần nàng mới tiếp : "Cung Cảnh Thái có nội gian."

      Nghe nàng ra, ta cũng kinh ngạc nhiều lắm.

      Lần trước có cung tỳ đứng ngoài cửa sổ của ta chuyện Thiên Lục và Hạ Hầu Tử Khâm bị ta phạt điều đến phòng giặt giũ. Còn lần này chuyện " cẩn thận lời " xảy ra ngoài cung Cảnh Thái. Tuy nhiên chẳng lẽ ai biết đường ta , nơi Phương Hàm tới. Điểm này ngay từ đầu ta nghĩ tới rồi.

      Nhưng theo lời Vãn Lương này lẽ Phương Hàm muốn nàng...

      Vừa nghĩ như vậy liền thấy nàng quỳ xuống trước mặt ta, cúi đầu to: "Lần này nô tỳ phạm sai lầm khiến cho nương nương đánh oan Tích tần tiểu chủ, cũng may là xảy ra chuyện lớn. Cho dù nương nương trách phạt nô tỳ, nô tỳ cũng dám oán hận."

      Nhìn người quỳ ở dưới, chẳng biết tại sao trong mũi ta đau xót muốn khóc. Nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng mà bước tới, hơi quay mặt nhìn tới nàng nữa, chỉ kêu lên: "Tường Hòa!"

      "Có nô tài." Tường Hòa từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào.

      Ta chỉ vào người quỳ mặt đất : "Bản cung niệm tình nàng vi phạm lần đầu, sau khi chịu phạt đưa xuống làm cung tỳ có phẩm hàm. Nàng còn yếu nên cần đến hầu hạ bản cung nữa. Khỏe lại đưa ra bên ngoài." Vãn Lương vẫn cúi đầu như trước nức nở : "Tạ nương nương." "Nương nương!" Tường Hòa bất ngờ quỳ xuống : "Nương nương, Vãn Lương nương nhất thời nhanh nhảu, người cũng phạt rồi. Xin người hãy để cho nàng ở bên cạnh hầu hạ người ! Nô tài thay Vãn Lương nương van xin người!"

      Ta xoay người , cắn môi : "Việc này cần bàn nữa." dứt lời thẳng ra ngoài.

      "Nương nương..." Tường Hòa phía sau gọi ta. Sau đó lại nghe y : "Vãn Lương nương cần thương tâm, chắc là nương nương còn giận, mấy ngày nữa lại gọi ngươi trở về bên cạnh."

      Các cung nhân ở trong ngoài cung đều sợ xanh mặt, thấy ta ra vội cúi đầu hành lễ. Ta quét mắt nhìn bọn họ, ai nấy đều tỏ ra vô tội. Tay ta khẽ nắm lại, thực Vãn Lương có thể tìm ra tên mật thám kia sao?

      Trở về tẩm cung, lúc Triêu Thần tiến vào sắc mặt hơi khác thường.

      Ta đoán Phương Hàm chỉ việc này cho mình Vãn Lương nên dù là Triêu Thần hay Tường Hòa Tường Thụy đều biết được. Ta nâng ly trà lên uống cạn nhưng cũng hỏi Triêu Thần có hiểu ý của ta hay .

      Buổi tối lúc Phương Hàm tới dẫn theo cung tỳ vào : "Nương nương, nàng tên là Khởi Tuyết, sau này nàng thay thế vị trí của Vãn Lương."

      Nàng vừa dứt lời cung tỳ được gọi là Khởi Tuyết nhu thuận quỳ xuống : "Nô tỳ Khởi Tuyết tham kiến nương nương."

      Ta thấy Triêu Thần nhìn nàng với vẻ vui nhưng thủy chung chẳng câu.

      Ta trầm giọng : "Đứng lên , hầu hạ bên cạnh bản cung ngươi phải ráng quan sát học hỏi nhiều, bằng người phải ra kế tiếp chính là ngươi!"

      Nàng vội gật đầu: "Vâng, nô tỳ ghi nhớ lời dạy của nương nương."

      Ta nhìn sang Triêu Thần : "Triêu Thần đưa nàng xuống, những gì cần lưu ý ngươi chỉ dạy nàng. "

      Triêu Thần hơi chần chờ cuối cùng vâng lời đến bên cạnh KHởi Tuyết lạnh lùng : " thôi. "

      "Nô tỳ xin cáo lui."

      Hai người nàng ra ngoài rồi mới nghe Phương Hàm : "Khởi Tuyết thông minh, học hỏi cũng nhanh. Nhưng nương nương, nô tỳ có thể thẳng với người, mặc dù nàng cũng do tay nô tỳ dạy dỗ nhưng nếu có chuyện xảy ra nàng thể trung thành với nương nương như Vãn Lương, nô tỳ dám bảo đảm chuyện đó. Người nhất định phải nhớ kỹ lời nô tỳ ."

      Ta hơi run lên rồi mới kịp phản ứng, lát sau : " , bản cung đối xử với Vãn Lương như vậy có quá mức nhẫn tâm hay ?"

      Nét mặt nàng vẫn bình thản như cũ chỉ : "Nếu nương nương cẩn thận khi gặp chuyện may, cả Cảnh Thái cung chẳng ai dễ sống. Nương nương có thể vào cung này, chẳng lẽ lại biết trong cung hiểm ác sao?"

      Ta im lặng , sao ta lại biết chứ?

      Ôi, có phải vì ta chưa đủ ác tâm hay ?

      Người đối xử tốt với ta ta bao giờ muốn thương tổn họ, càng đành lòng thấy bọn họ bị thương tổn.

      Cố Khanh Hằng là vậy, Vãn Lương cũng thế.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 189 : Trong họa có phúc





      Ba ngày nữa trôi qua, nghe sau khi Hạ Hầu Tử Khâm khỏi bệnh ngay đêm đó liền đến cung Trữ Lương của Diêu phi.

      Thái hậu đến cung Thiên Dận thăm nên quả nhiên cũng phải trả giá chút ít.

      Còn hai tỷ muội Thiên Phi và Thiên Lục đột nhiên có động tĩnh gì.

      Lệnh cấm của Thư quý tần cũng được giải trừ.

      Ta nằm án kỷ chấp bút vẽ tranh. Từ ngày cổ tay bị thương đến nay sáu ngày nên vết thương cũng lành. Lúc ta định lấy giấy Tuyên Thành phát hết bèn thuận miệng gọi: "Vãn Lương."

      Người bên cạnh bước tới khẽ : "Nương nương, nô tỳ là Khởi Tuyết."

      Ta khẽ run lên ngoái đầu nhìn mặt cung tỳ đó mới chợt nhớ ra Vãn Lương bị ta điều ra ngoài làm cung tỳ hạ cấp rồi.

      Ta cười nhạt : "Bản cung quen rồi, Khởi Tuyết, ngươi lấy cho bản cung ít giấy Tuyên Thành ."

      "Vâng, nô tỳ làm ngay." Ả vâng lời lùi xuống.

      Ta đặt bút xuống tới trước giường ngồi nghe tiếng Triêu Thần gọi ngoài cửa: "Nương nương."

      Nàng bưng nước trà tiến vào, đặt xuống trước mặt ta, thấy ta cầm ly trà rồi mới cắn răng : "Nô tỳ mới vừa nghe người gọi tên Vãn Lương, nương nương, nô tỳ biết người nhân từ."

      Ta cười nhạt nhìn nàng: "Sao, muốn cầu xin cho nàng à?"

      Nàng lại lắc đầu: ", nương nương làm chuyện gì nô tỳ cũng đều có ý kiến..."

      Ta đặt ly trà buông, thuận miệng : "Được rồi, ngươi lui xuống ."

      Nhưng nàng vẫn . Ta cho rằng chẳng qua ngoài miệng nàng có ý kiến gì nhưng kì thực vẫn muốn chuyện có liên quan đến Vãn Lương ngờ nàng lại : "Nương nương, muốn nô tỳ cho người biết, hoàng thượng chuyện của Cố thị vệ là hiểu lầm, Cố thị vệ cho cung tỳ kia thuốc mỡ là do thấy chân nàng bị thương, có lòng tốt mới cho nàng ta. ngờ cung tỳ kia lại thực lòng quý mến Cố thị vệ nên hàm oan cho . Việc này điều tra ràng, hoàng thượng còn chờ vết thương của Cố thị vệ khỏi đề bạt làm ngự tiền thị vệ."

      Ta sửng sốt nhìn Triêu Thần với vẻ thể tin nổi.

      Nàng lại : "Xem ra việc này, đúng là tái ông mất ngựa, gặp phúc trong họa."

      Ta cảm thấy buồn cười, cái gì mà điều tra ràng chứ. Cung tỳ cung Khánh Vinh kia chết, việc này căn bản là chết đối chứng. Huống chi ngày đó chính Cố Khanh Hằng thừa nhận. Xem ra thái hậu và hoàng thượng muốn trấn an mọi .

      Ôi, người bị đánh rồi lại được đề bạt, biết Cố đại nhân có cảm xúc gì? Ông ta có cảm thấy trong họa có phúc hay ?

      Dù sao, mấy đời Cố gia đều là quan văn, làm ngự tiền thị vệ vẫn là lần đầu tiên.

      Trước đây Phương Hàm ta nên hỏi thăm chuyện của Cố Khanh Hằng mà lần này lại muốn Triêu Thần đến cho ta biết, ta làm sao hiểu khổ tâm của nàng. Nàng sợ ngày nào đó ta thấy Cố Khanh Hằng ở bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm nên cho ta biết để ta bị kinh ngạc.

      Lại năm ngày trôi qua, thời gian trôi nhanh. Từ hôm đó cũng nửa tháng rồi ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm. Hôm đó ta nằm trường kỷ nghỉ ngơi nghe bên ngoài có tiếng công công lớn: "Hoàng thượng giá lâm —— "

      Ta mở choàng mắt, vừa ngồi dậy thấy nhanh vào cửa. Ta bước lên phía trước hành lễ với : "Nô tì tham kiến hoàng thượng."

      Dường như tâm trạng rất vui, giơ tay lên ý bảo ta cần đa lễ rồi ngồi xuống, kéo ta lại : "Bây giờ tiết trời ấm lại, trẫm định đến vườn Thượng Lâm xem tình hình của vũ lâm quân xem rốt cuộc vũ lâm quân của trẫm rèn luyện tới đâu rồi, lâu trẫm đích thân tới xem."

      Lúc trước ta cũng chỉ nghe qua về vườn Thượng Lâm.

      Ly cung gồm có bảy mươi phòng, chứa ngàn xe vạn ngựa, là nơi vũ lâm quân của hoàng đế luyện tập. Trong vườn còn nuôi dưỡng bách thú. Hàng năm vào mùa xuân, mùa săn bắn Hoàng đế mới đích thân tới đó.

      Ta cũng biết còn tự mình đến thị sát tình hình rèn luyện của vũ lâm quân.

      Ta nhìn hiểu : " phải Hoàng thượng định đến vườn Thượng Lâm để nghỉ ngơi sao?"

      Ta nhớ khi đó, bị bệnh mà cũng chịu nghỉ ngơi ngày.

      cười : "Nếu trẫm được nghỉ ngơi ngày cố gắng trong mười ngày qua của trẫm phải uổng phí sao?"

      Trong lúc nhất thời ta ngơ ngẩn, ra trước đây vội vã như thế là bởi vì muốn đến vườn Thượng Lâm thị sát vũ lâm quân rèn luyện, đồng thời nghỉ ngơi vài ngày. Nhìn nam nhân trước mặt ta bất giác bật cười, là thiên tử cho nên đối với chuyện triều chính đương nhiên suy nghĩ chu đáo hơn ta nhiều.

      Nhưng vì sao lại đề cập đến chuyện vườn Thượng Lâm với ta?

      Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng ta nên nắm tay khẽ siết tay ta lại mỉm cười : "Trẫm muốn đưa ngươi cùng. "

      Trong lòng ta chấn động, tin nổi nhìn , ... đưa ta cùng.

      Ta bất giác thốt lên: "Hoàng thượng, việc này có ổn ?"

      cười lớn tiếng : "Có gì ổn? Ngươi kêu người chuẩn bị , trẫm còn chút việc phải xử lý, sáng sớm ngày mai liền xuất phát." Dứt lời, đứng dậy định .

      Ta nhịn được hỏi: "Hoàng thượng, việc này... việc này thái hậu biết ?"

      cũng xoay người lại chỉ "Có" tiếng, ta nhìn theo thấy rất xa.

      Ta phát ngốc đứng ngẩn cả người.


      Đúng là trong phúc có họa. Vì sao hạ Hầu Tử Khâm lại muốn Cố Khanh Hằng làm ngự tiền thị vệ? Chuyện gì xảy ra ở vườn Thượng Lâm? Mời đọc tiếp

      Chương 190 : Suy nghĩ của thái hậu




      Thái hậu biết vườn Thượng Lâm, biết chỉ đưa ta nhưng cũng can thiệp? phải bà thích Diêu phi nhất sao? Vì sao lại nhân cơ hội này kêu đưa nàng theo chứ?

      vừa ra thấy Triêu Thần chạy vào, cười hỏi: "Nương nương, thực hoàng thượng muốn dẫn người đến vườn Thượng Lâm sao?

      Khởi Tuyết cũng cười: " tốt quá, nô tỳ nghe Lý công công , hoàng thượng chỉ dẫn theo mình nương nương của chúng ta thôi!"

      Ta chưa kịp phản ứng gì liền nghe giọng Phương Hàm truyền đến: "Nếu biết rồi còn mau chuẩn bị đồ đạc cho nương nương ?"

      Nghe vậy, hai cung tỳ mới vừa cười vừa vâng lời lui xuống.

      Phương Hàm bước tới : "Nương nương, hoàng thượng chỉ đưa mình người là chuyện tốt, sao người lại vui như vậy?"

      Ngước mắt nhìn nàng, ta nhíu mày hỏi: " cảm thấy là chuyện tốt sao?"

      Nàng ngờ ta hỏi nàng như vậy, trong lúc nhất thời giật mình.

      lát sau mới nghe nàng : "Lần này nương nương cũng cần dẫn theo nhiều người, chỉ đưa mình Triêu Thần là được rồi." Ta mới nhớ tới lần trước nàng đến Khởi Tuyết nghĩ như vậy cũng tốt.

      Vừa qua canh giờ thấy Tường Thụy chạy vào, với ta: "Nương nương, bên ngoài có Quyến nhi nương tới, là thái hậu muốn gặp người."

      Trong lòng hơi động, rốt cuộc thái hậu cũng chờ được.

      Ta đứng lên : "Biết rồi, ngươi kêu Quyến nhi chờ, bản cung thay y phục ra ngay."

      "Vâng." Tường Thụy lập tức chạy xuống.

      Phương Hàm nhìn ta cái hạ giọng : "Theo lệ thường thái hậu thể biết việc này. Ngày mai rồi mà sao hôm nay còn kêu người đến cung Hi Ninh chứ?"

      Ta cười yếu ớt lắc đầu, làm sao biết trong lòng thái hậu có chủ ý gì đây?

      Ta vội vã thay y phục, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi mới vịn tay Phương Hàm ra. Quyến nhi thấy ta ra, vội vàng cười hành lễ : "Nô tỳ thỉnh an nương nương, xin mời nương nương, kiệu loan chờ sẵn bên ngoài."

      Ta gật đầu, ra cùng Phương Hàm.

      Lúc màn kiệu hạ xuống ta nghe Quyến nhi cười : "Năm trước mình hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm xem vũ lâm quân tập luyện, chưa bao giờ dẫn theo bất cứ nương nương tiểu chủ nào, nương nương có phúc khí."

      Kiệu loan được nâng lên, ta nghe Phương Hàm khẽ : "Sao Quyến nhi lại quên chứ? Năm thứ hai Nguyên Quang, hoàng thượng từng dẫn theo Diêu phi nương nương."

      Xuyên qua màn kiệu, ta như nhìn thấy nét mặt bình thản của Quyến nhi, ả lập tức cười mỉa : "Nô tỳ chưa quên, có điều Diêu phi nương nương sau hoàng thượng mà lại về trước hoàng thượng."

      Ta lắng nghe, ý của Quyến nhi là Diêu phi phải về trước là chủ ý của thái hậu.

      sau , về trước .

      Xem ra, Diêu phi cũng vui.

      Quyến nhi Hạ Hầu Tử Khâm chưa bao giờ mang theo người , ý chưa từng chủ động đưa theo tần phi nào chăng? Vậy hôm nay thái hậu vội vã kêu ta đến cung Hi Ninh, ngoại trừ việc này còn lý do khác sao?

      gì với ta? Muốn ta đừng , để Diêu phi ?

      Nghĩ vậy bất giác bật cười.

      Tang Tử, ngươi hồ đồ rồi. Nếu thái hậu có thể ra như vậy phải là thái hậu .

      Huống chi Diêu phi là người rất cao ngạo. Nếu nàng biết nàng được vì nguyên nhân này chắc hẳn sau này gặp ta nàng cũng khách khí như vậy nữa.

      Hai người bên ngoài thêm gì nữa.

      Kiệu loan rất nhanh, chưa tới nửa nén hương đến ngoài cung Hi Ninh.

      Phương Hàm vén màn kiệu lên rồi đưa tay đỡ ta bước xuống.

      Quyến nhi lên phía trước, ta và Phương Hàm vội theo.

      Ba người thẳng đến tẩm cung của thái hậu. Thấy chúng ta đến cung tỳ vào thông báo rồi. Chúng ta tới cửa cung tỳ kia ra : "Nương nương, thái hậu mình người vào."

      Ta bất giác nhìn sang Phương Hàm, nàng cũng gì chỉ buông tay đỡ tay của ta ra. Quyến nhi cũng dừng lại, ta hơi chần chờ rồi bước vào cửa.

      Mới vừa vào liền nghe tiếng đóng cửa vang lên sau lưng. biết vì sao lại khiến ta hồi hộp.

      Ta vẫn qua bức bình phong dài như trước, nhìn thấy thái hậu nằm nghiêng người giường, nhắm mắt lại như ngủ.

      Ta cúi xuống, cuối cùng khẽ khàng : "Nô tì thỉnh an thái hậu, thái hậu phúc thọ an khang."

      Bà vẫn nằm im mở mắt, cũng lời nào. Ta hơi nghi hoặc nhưng cũng vẫn phải khom người cong đầu gối, duy trì tư thế như vậy.

      lúc lâu sau, mới thấy người bà hơi động đậy rồi bà lập tức mở mắt ra, cúi đầu "Đứng lên ", xong định nhổm dậy. Ta bước tới phía trước đỡ bà đứng lên, bà cười nhạt cái ngước mắt nhìn ta.

      Ta hơi kinh hãi nghe bà : "Ai gia nghe hoàng thượng muốn đến vườn Thượng Lâm."

      Giọng bà bình thản, nghe ra điểm gì khác lạ nhưng thực ta muốn cười. Hẳn bà phải là bà nghe tin hoàng thương muốn đưa ta đến vườn Thượng Lâm chứ? hay quá, thoáng cái biến thành nghe hoàng thượng muốn đến vườn Thượng Lâm. Nếu vậy, ta cũng chỉ có thể : "Vâng, Hôm nay hoàng thượng đến cung nô tì muốn đưa nô tì cùng."

      "Sao?" Ánh mắt thái hậu nhìn ta phát ra tia sáng nhưng lại lập tức cười nhạt : "Vậy Đàn phi trả lời như thế nào?"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 191 : Bà thích ta




      Hỏi ta trả lời như thế nào, ta còn có thể như thế nào chứ? Nếu thái hậu cho ta , ta dám cố ý sao? Ta lại càng biết, nếu giữa ta và thái hậu có chuyện rốt cuộc giúp ta hay là giúp thái hậu đây?

      Ta nghiêm cẩn cúi đầu : "Nô tì nghe lời thái hậu."

      Dường như thái hậu ngờ ta như thế, trong lúc nhất thời hơi giật mình. Bà vịn tay của ta đứng lên tới bên cửa sổ, cười : "Hoàng thượng mới là thiên tử, sao Đàn phi lại nghe lời ai gia?"

      Ta cũng kinh ngạc, hiểu thái hậu thế rốt cuộc là có ý gì.

      Ta hiểu bà muốn ta hay ở lại.

      buông tay ta ra, hộ giáp dài tay khẽ chạm vào chậu u lan đặt bệ cửa sổ. Lúc này nó còn chưa nở hoa, chỉ có đám lá dài xanh mướt.

      Ta suy nghĩ lát mới : "Thái hậu là mẫu hậu của hoàng thượng, quyết định của người đương nhiên vì hoàng thượng. Lần này hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm để xem vũ lâm quân tập luyện, đưa nô tì theo cũng có nhiều bất tiện. Thái hậu suy nghĩ đương nhiên chu toàn hơn so với nô tì."

      Nghe vậy, bà mới chậm rãi xoay người lại nhìn ta.

      Ta cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của bà. Tay ta bất giác khẽ siết lại, lời ta ổn hay sao, nếu sao bà lại nhìn ta như thế?

      Trong lòng khẩn trương thấy bàn tay bà đưa tới, vỗ nhàng vào mu bàn tay ta : "Đàn phi, ngươi quả là người thông minh. Chuyện ai gia suy nghĩ cũng chính là việc này."

      Thái hậu khẽ thở dài tiếng, xoay người ngồi xuống trước bàn.

      Ta bước theo đứng bên cạnh bà.

      Thực ra trong lòng ta biết , bà suy nghĩ chỉ riêng chuyện này. Đối với việc Hạ Hầu Tử Khâm đưa ta mang theo Diêu phi, nếu trong lòng bà có băn khoăn mới là lạ. Nhưng, nhìn nét mặt vừa rồi của bà ta còn như nhìn thấy chút lo lắng gì đó.

      Nhưng, ta cũng ra.

      lát sau mới nghe bà : "Ngày mai ngươi cứ theo, ai gia hiểu hoàng thượng tuổi khỏe mạnh, có số việc ai gia cũng cần biết."

      Lời của bà vừa xong mặt ta nóng rực.

      tuổi khỏe mạnh, ai nghe mà hiểu ý thái hậu chứ?


      Ánh mắt của bà lại nhìn ta, tay kéo tay của ta khẽ mỉm cười : "Ai gia nhìn thấy hoàng thượng thích ngươi. Nhưng cuối cùng ngươi có thể giữ được trái tim của hoàng thượng hay ?"

      Bàn tay bị bà nắm run lên, trái tim đập thình thịch.

      Vì sao hôm nay thái hậu những lời kỳ lạ như vậy.

      thích ta.

      muốn ta giữ lấy trái tim hoàng thượng...

      Ta vẫn cho rằng những lời như vậy bà nên với Diêu phi chứ phải với ta.

      Nhưng có thể vì Diêu phi giữ được trái tim của nên thái hậu mới chịu để ta ?

      Vậy thế lực của Diêu gia sao? Bà cũng cần sao?

      Muốn ta giữ lấy trái tim Hạ Hầu Tử Khâm mà phía sau lưng ta chẳng có thế lực nào. Phải chăng thái hậu vậy là muốn dựa vào ta?

      Những suy nghĩ trong lòng ta ngừng trào ra, người trước mặt bỗng nhiên cười nhạt tiếng hỏi: "Đàn phi do dự cái gì?"

      Ta kinh hãi, vội nghiêm mặt : "Nô tì có."

      Bà ừ rồi lại : "Ngày chín tháng ba là ngày sinh nhật của hoàng thượng, đến lúc đó hoàng thành rất náo nhiệt..."

      Tính ra sinh nhật Hạ Hầu Tử Khâm cách bây giờ gần hai tháng. Có điều dù thái hậu náo nhiệt mà trong giọng của bà lại chẳng có chút náo nhiệt nào chứ?

      lẽ ngày chín tháng ba có chuyện gì xảy ra sao?

      Nghĩ đến đó, trong lòng ta lại trở nên lo lắng.

      "Đàn phi này." Bà nhìn ta chậm rãi : "Ai gia hỏi qua công công của kính phòng biết hoàng thượng chưa lâm hạnh ngươi. Có số việc ngươi cũng phải chủ động chút."

      Ta giật mình ngừng nhìn bà, bà muốn ta...

      Nhưng, chuyện đó cũng có thể khắc chế được sao ta có thể...

      Ta vẫn cảm thấy, hôm nay thái hậu hết sức kỳ lạ.

      Thấy ta trả lời, bà lại kéo ta rất nhiều chuyện, đơn giản như hoàng thượng bị bệnh vài ngày mà chưa được nghỉ ngơi tốt nên khi đến vườn Thượng Lâm uyển ta phải chăm sóc người cho tốt.

      Ta đều nhất mực nghe theo.


      Suy nghĩ của Thái hậu quả thực khó hiểu? Liệu Tang Tử có thể nắm giữ lấy trái tim của Hạ Hầu Tử Khâm theo như mong muốn của thái hậu hay ? Mời đọc tiếp

      Chương 192 : Khởi hành





      Hôm đó, ta ở cung Hi Ninh đúng ngày.

      Lúc ra cung Hi Ninh, sắc trời hơi tối. Phương Hàm thấy ta ra cũng hỏi ta và thái hậu chuyện gì. Ta cũng muốn chuyện, trong lòng phức tạp ngẫm nghĩ những lời hôm nay thái hậu muốn với ta.

      Ta cho rằng, dù thái hậu ghét ta nhưng bà cũng thích ta.

      Nhưng hôm nay bà tính toán điều gì?

      Lúc ra cung Hi Ninh, chợt nghe có người gọi ta: "Đàn phi."

      Ta ngước mắt lên thấy Diêu phi được cung tỳ đỡ tới. Phương Hàm đứng bên cạnh lập tức hành lễ với nàng. Ta hỏi: "Tỷ tỷ lại đến chuyện với thái hậu sao?"

      Nàng cười nhạt cái hơi lúng túng : "Bản cung đến trước nhưng nghe muội muội ở đây nên lại trở về. Hôm nay thái hậu và muội muội chuyện cũng khá lâu nhỉ." Giọng nàng bình thản nhưng che giấu được bất mãn. Ta cười nhạt tiếng. Cho tới bây giờ, chỉ có nàng Diêu phi là có thể ở trong cung Hi Ninh lâu như vậy, hôm nay có thêm ta. Nhưng dù nàng tức giận cũng dám thể ra ngoài.

      Ta : "Thái hậu tìm bản cung là vì chuyện cùng hoàng thượng đến vườn Thượng Lâm." Tin chắc nàng cũng nghe tới việc này, chờ nàng hỏi bằng ta ra trước.

      Quả nhiên nghe ta , sắc mặt của nàng càng khó coi. Ta nhớ tới lúc đường nghe Quyến nhi và Phương Hàm chuyện, chắc hẳn Diêu phi cũng trở thành trò cười của hậu cung vào kiện xảy ra ở năm Nguyên Quang thứ hai kia.

      Có điều bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm chủ động muốn đưa ta .

      Ta nhìn thấy bàn tay nắm khăn của nàng chậm rãi siết chặt, trong mắt lên tức giận nhưng nàng vẫn cười : "Vậy lần này Đàn phi muội muội phải vất vả rồi. còn chuyện gì, bản cung vào cung Hi Ninh thăm thái hậu."

      "Vâng, tỷ tỷ thong thả." Ta cười lui lại, nàng lại liếc mắt nhìn ta cái rồi mới nhanh chóng bước qua ta. Lúc trở về cung Cảnh Thái, các cung nhân chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng cho ta.

      Ta kêu bọn họ lui ra hết, lấy nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta cùng túi gấm mang theo bên người.

      Buổi tối lại nhắc Phương Hàm, ta ở trong cung nên nên can thiệp vào chuyện của Thiên Phi và Thiên Lục. Về phần Vãn Lương kêu nàng càng phải cẩn thận.

      Phương Hàm nhất mực vâng lời, ta biết nàng làm việc ta có thể yên tâm.

      Tất cả mọi người lui xuống hết, chỉ còn mình ta ngồi ở giường.

      Trong hậu cung này, mười ngày nửa tháng gặp mặt hoàng đế thực ra là chuyện bình thường. Biết đâu cả đời thấy mới là đau thương?

      Ôi, vậy so với các nàng ta có may mắn hơn chăng?

      Lần đến vườn Thượng Lâm này chỉ có hai chúng ta, như vậy ta có thể bên mỗi ngày.

      Thái hậu muốn ta giữ lấy trái tim của nhưng ta biết ta có thể tới gần trái tim của hay .

      Cả đêm ta ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, vừa hạ triều liền thấy Lý công công vội vã đến cung Cảnh Thái : "Nương nương chuẩn bị xong chưa, hoàng thượng kêu nô tài tới đón người."

      Ta gật đầu, cùng Triêu Thần ra ngoài, nhìn thấy kiệu loan chờ sẵn ở bên ngoài.

      Triêu Thần đỡ ta lên kiệu, kiệu phu nhanh chóng nâng kiệu lên. Lý công công vội đuổi theo, phía bên phải ta khẽ : "Nương nương, nương nương thực có phúc khí."

      Y cũng ta có phúc khí.

      Ôi, nhớ tới năm xưa lúc ta còn là cung tỳ nho ánh mắt y nhìn ta cao ngạo làm sao.

      Tay khẽ vén góc màn kiệu lên ta cười với : "Lý công công lấy lòng bản cung sao? Ngươi là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, trong cung này ai thấy ngươi mà muốn nịnh nọt chứ."

      Y nao nao hơi lúng túng rồi cười rộ lên: "Nương nương người đùa rồi, nô tài sao có thể so sánh với người chứ."

      "Nhưng bản cung vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy công công, ngươi rất uy phong đấy." Còn dám muốn lấy đầu của ta nữa. , ta thả màn kiệu xuống, che khuất khuôn mặt tái nhợt của y.

      Triêu Thần bên cạnh nhịn được cười rộ lên. Ta nghĩ nàng nhất định nhìn thấy bộ dáng chật vật kia của Lý công công. Ta dựa vào đệm mềm phía sau, qua tấm màn thả chỗ cửa sổ vẫn chưa thấy đến cung Thiên Dận. biết bao lâu, kiệu loan mới từ từ dừng lại, Triêu Thần vén rèm lên : "Nương nương, xuống kiệu ạ."

      Ta ừ rồi đưa tay ra vịn lấy tay của nàng.

      Ra đến bên ngoài ta mới nhìn thấy đến cửa cung.

      Đội ngũ hộ giá xếp thẳng hàng từ cửa cung ra đến bên ngoài, dài đến nỗi ta nhìn thấy cuối hàng là chỗ nào.

      Phía trước là ngự giá màu vàng chói lọi, chắp tay đứng trước mặt, ánh mắt chăm chú nhìn ta, khóe miệng nở nụ cười.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 193 : ai dám nhìn





      Ta và Triêu Thần bước tới hành lễ với . đưa tay qua kéo ta lên ngự giá.

      Ta còn chưa kịp phản ứng, kéo ta vào lòng cười : "Khẩn trương sao, chúng ta xuất cung thôi."

      vừa dứt lời liền nghe giọng Lý công công cất cao: "Hoàng thượng khởi giá —— "

      Ngự giá từ từ , cửa cung nặng nề trước mặt sớm mở rộng, lúc đó ta mới kịp hoàn hồn nhìn lên phía trước.

      khẩn trương là giả. Ta từng nghĩ rằng, khi bước vào cánh cửa này cả đời cũng thể bước ra. Khi đó, thấy Diêu phi theo thái hậu đến chùa Phúc Nghiêm dâng hương cầu phúc ta rất hâm mộ. Có điều ta chưa từng nghĩ tới ngày kia ta cũng có thể ra.

      Bất ngờ nhất là chính đưa ta ra.

      ôm ta nhích lại gần, ta hơi giật mình thấy nhắm mắt lại, miệng vẫn cười: "Để trẫm tựa chút."

      Ta định gọi nhưng thấy nét mặt an tĩnh của lại thôi.

      Mấy ngày này rất vất vả, dường như được nghỉ ngơi chút nào. Ngay cả bị bệnh cũng chịu nghỉ ngày. Đêm qua, nghe ở ngự thư phòng qua giờ sửu mới trở về tẩm cung.

      Thấy hàng mi khẽ rung động, chẳng biết tại sao ta chợt giật mình nhìn chăm chăm vào mặt . Vì sao ta có thể hiểu mọi chuyện của như vậy? Bàn tay nắm tay ta hơi siết lại, tựa vai ta thở nhàng. Hơi thở của phả cổ ta khiến cho ta cảm thấy an tĩnh.

      Đường đến vườn Thượng Lâm dài khoảng hai mươi dặm, tốc độ này cũng nhanh nên phải hai canh giờ mới tới được.

      Qua tấm màn che, ta nhìn thấy Lý công công và Triêu Thần chăm chú theo sát bên ngự giá.

      lát sau, đột nhiên nghe thấy người tựa vai : "Tiểu Lý Tử, đừng đến vườn Thượng Lâm vội." Ta hơi ngạc nhiên, là chưa đến vườn Thượng Lâm vội! Lý công công vội kêu ngừng ngự giá, toàn bộ đội ngũ từ từ dừng lại. lại : " đến con đường dài trong thành." Ta chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh mẽ, thể tin nổi nhìn người vẫn nằm dựa vai mình. Đột nhiên tới đó khiến ta nhớ lại ngày ấy muốn gặp Tô Mộ Hàn, gặp vị tiên sinh mà ta tôn kính như thần kia. Lúc đó ta chỉ cho rằng đùa. Nhưng bây giờ lại muốn đến con đường dài trong thành!

      Xem ra, ngày đó chỉ mình ta hỏi thăm thái y tình hình của Tô Mộ Hàn, chắc cũng hỏi qua rồi.

      Có điều ngày ấy đến cung của ta và tự mình hỏi ta.

      Cũng may là Tô Mộ Hàn rồi.

      Tâm trạng căng thẳng, mẹ con bọn rất giống nhau, thích hỏi hai lần với vấn đề.

      Cảm giác ngự giá đổi hướng rồi lập tức bình ổn tốc độ.

      Ta nhịn được : "Hoàng thượng, tiên sinh của nô tì sớm còn ở đó, người còn làm gì?" Ta còn nhớ Vãn Lương , ngay cả chùa kia cũng xây dựng lại chuyển đến mười dặm sau núi.

      Rốt cuộc mở mắt ra, ngồi thẳng người lên : "Trẫm chỉ xem thôi, ngươi khẩn trương làm gì?"

      Ta giật mình.

      Ta khẩn trương sao?

      Con đường dài trong thành ngày thường vô cùng náo nhiệt, vậy mà lúc ngự giá của chúng ta qua ta nghe thấy tiếng động nào. Nhưng bây giờ qua đây, thánh giá đến đâu mọi người nhất định phải ra nghênh tiếp chứ. Ta bất giác nhìn ra ngoài mới thấy tầng tầng lớp lớp vũ lâm quân đứng xếp hàng trấn giữ, còn dân chúng đều quỳ hết ở ven đường, đầu chạm đất, ai dám ngẩng lên nhìn long nhan.

      Ta bỗng nhiên "Xì" tiếng bật cười.

      nhíu mày nhìn ta hỏi: "Cười cái gì?"

      Ta ghé sát vào khẽ : "Hoàng thượng, so với tiểu thư khuê phòng việc người xuất hành còn nghiêm trọng hơn nha. Nô tì nhớ lúc mới vào cung, công công được ngẩng đầu nhìn long nhan, làm vậy bị coi là đại bất kính. Nhưng bây giờ dân chúng bên ngoài kia dù có ngẩng đầu nhưng cách nhiều lớp màn như vậy cũng chẳng thấy được gì."

      Chắc là nghe ta so sánh mình với tiểu thư khuê phòng nên mặt lên tức giận, khẽ ho tiếng : "Xem ra ngươi quen ra ngoài nhỉ, vậy trẫm đồng ý cho ngươi ra đấy."

      Biết giỡn nhưng trong lòng ta vẫn vui vẻ, vội vàng đứng lên : "Vậy nô tì tạ ơn hoàng thượng trước." dứt lời xoay người muốn bước ra.

      Cổ tay lại bị mạnh mẽ nắm lấy, nghe tức giận : "Ngươi dám làm sao?"

      Ta cười: "Vì sao dám, phải chính miệng hoàng thượng sao? Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nếu nô tì nghe theo bị coi là kháng chỉ." Ta làm mặt quỷ với . Nhìn tức giận hắng giọng, ta đương nhiên rất vui vẻ.

      lại giật mình.

      Bàn tay nắm tay ta thả lỏng chút nào, nhìn ta lát rồi đột nhiên cười lớn, hơi dùng sức kéo ta vào lòng cách dễ dàng : "Trẫm cảm thấy thích ngươi như vậy."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 194 : Tang Phủ




      Ta sao chứ?

      Ta mở to mắt nhìn , thấy hít hơi sâu : "Trẫm phong nàng làm phi tử phải vì tính cách của nàng sao? Trẫm còn nhớ tiểu cung tỳ thông minh ngày đó làm rách đèn lồng mà lại có thể bảo toàn mạng mình dưới mắt trẫm."

      Ta kinh ngạc nhìn nam nhân cười trước mặt, ra trong mắt của ta chưa bao giờ bị coi là ngỗ nghịch sao?

      Nhưng còn bày ra vẻ đáng sợ như vậy. Khi đó, còn phẫn nộ muốn lấy đầu của ta mà.

      Ta cũng chẳng biết tại sao được xuất cung mà lại cảm thấy tinh thần sảng khoái rất nhiều. Có thể cười thoải mái e ngại đối với , cũng có thể những lời khiến tức giận.

      ra ta hề biết thích ta như thế.

      Ta ngước mắt nhìn , đôi mắt thâm sâu của lóe sáng, hàng lông mi dài khẽ động như muốn che hết đôi mắt. Ta muốn rút tay bị nắm ra nhưng cũng như muốn thi gan, càng nắm chặt hơn.

      Ta hơi đau nhíu mày lại, mỉm cười : "Nếu Hoàng thượng thích thần thiếp lúc còn là cung tỳ như thế sao còn phong thần thiếp làm phi?"

      cũng cười rộ lên, cắn răng : "Chẳng qua trẫm muốn nàng được sống lâu hơn chút."

      Trong lòng ta kinh hãi. Ngày đó ta chẳng qua chỉ là cung tỳ nho , dù Thiên Phi cũng chỉ là tiểu chủ nhưng muốn giết ta cũng dễ dàng như giết con kiến. Huống chi, còn có Thư quý tần nữa.

      Nhưng, đối mặt với những nguy hiểm như thế ta vẫn sống sót.

      Vì thế chú ý tới ta, vì thế muốn ta sống.

      Là vì vậy sao Hạ Hầu Tử Khâm?

      Vậy vì sao chàng lại muốn ta sống?

      Những lời này nghẹn trong miệng, ta muốn hỏi nhưng rốt cuộc biết nên hỏi thế nào.

      Trong đầu ta lại nhớ tới chuyện của Phất Hi, ta chỉ sợ dù có hỏi nhưng cũng nhận được đáp án ta muốn hoặc là .

      Ta quay mặt , đột nhiên nhìn thấy cửa lớn Tang phủ.

      Bất giác ta ngây dại.

      Đúng rồi, sao ta có thể quên nhà cũ của ta cũng nằm con đường dài này chứ?

      cũng cảm thấy khác lạ của ta bèn quay đầu lại, đôi mắt phượng dài nheo lại nhìn lạnh lùng : "Tang phủ."

      Đối với Tang phủ ở chỗ này chẳng có gì kỳ lạ. Nếu cũng : trẫm còn biết, Tang gia có tam tiểu thư ai biết.

      điều tra hẳn tra toàn bộ mọi chuyện.

      Nghĩ vậy lại đột nhiên hoảng hốt, nếu vậy có thể điều tra được gì về Tô Mộ Hàn hay ?

      Đột nhiên ta dường như có mong ước, điều tra được gì đó về Tô Mộ Hàn. Vị tiên sinh ta chung sống ba năm kia mà lại chẳng biết chút gì về .

      Đột nhiên ngoài đầu nhìn lại, lạnh lùng hỏi: "Muốn xuống ?"

      Trong lòng giống bị thứ gì đó nhàng chạm tới, ngờ hỏi ta có muốn xuống ...

      Nếu như ta có khát vọng về nhà...

      Nếu như, ta có gia đình hạnh phúc...

      Vậy hẳn ta rất cảm động mà khóc lên.

      Sao ta biết, chỉ câu đơn giản như vậy cũng là ân huệ lớn của ? Vào cung làm phi sao còn có thể về nhà cha mẹ ruột? Dù có ngang qua như ta bây giờ cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh trong ngự giá mà được ra ngoài.

      Ta bất giác nhìn ra ngoài thấy cha ta, phu nhân, và mọi người của Tang phủ đều quỳ ở cửa. Bọn họ cúi đầu thấp, thậm chí ta thấy dường như phu nhân muốn nhìn lên nhưng lại bị cha kéo lại.

      Ôi, ai dám ngẩng đầu đây.

      Nhất định phu nhân rất mong mỏi, muốn nhìn cái xem hai con của bà có ngồi ngự giá hay ?

      Chỉ tiếc các nàng cũng ở đây mà lại là ta, đứa con của thiếp mà trước đây các nàng vẫn coi thường. Thấy ta trả lời, bỗng nhiên kêu dừng lại.

      Ta giật mình nhìn thấy giơ tay nhấc mành lên : "Tang lão gia."

      Chương 195 : Tam tiểu thư Tang phủ





      bỗng nhiên gọi Tang lão gia khiến tất cả mọi người chằm chặp nhìn về phía cha ta.

      Ta thấy cả người cha bỗng nhiên run lên, dường như ông còn chưa kịp hiểu ra người ở ngự giá gọi ông.

      "Tang Quân."

      Lần này, gọi tên của cha.

      Ngay cả ta cũng kinh hãi.

      Lý công công nhìn theo ánh mắt của , thông minh như y hiểu ngay vội chạy tới, chỉ thẳng phất trần vào cha ta : "Muốn chết sao, hoàng thượng gọi ngươi đấy, còn ngây ra làm gì!"

      Y là hung hăng giống y như lần ta gặp đầu tiên. Ta nhịn được muốn bật cười.

      Người bên cạnh trừng mắt lườm ta cái, ta lập tức thức thời bụm miệng lại.

      Rốt cuộc cha run run đứng lên, muốn bước tới nhưng lại dám.

      Lý công công lại quát: "Hoàng thượng gọi ngươi đấy, còn mau tới!"

      Ta nhìn thấy phu nhân sợ đến trắng bệch cả mặt nhưng vẫn cúi đầu, bàn tay chống đất cũng run lên. Người chung quanh e dè nhìn về phía bọn họ, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ nghi hoặc lạ lùng.

      Ai mà ngạc nhiên, lần đầu tiên Hoàng đế đến lại gọi tên Tang Quân.

      Ta biết lúc này trong đầu cha nghĩ gì, ông vui sao? Ông cho rằng, vì Thiên Phi và Thiên Lục được thánh sủng nên bây giờ hoàng thượng mới gọi tên ông chứ?

      Lý công công bước tới, ông lảo đảo cái rồi đột nhiên dập đầu : "Thảo dân khấu kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Đầu ông chạm xuống đất, tay vẫn run rẩy.

      Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên cười khẽ tiếng, thả mành xuống ngoái đầu nhìn lại về phía ta khẽ : " cho cười."

      Được được, ta cười.

      Dường như rất hài lòng rồi mới với người ở bên ngoài: "Vinh phi và Tích tần của trẫm đều là con của ngươi nhỉ, quả là ngươi sinh được hai người con tốt, ôn nhu, mỹ lệ, hiền lành, trẫm rất thích."

      Ta kinh ngạc nhìn thấy khóe miệng của lên nét cười.

      Lúc này, mành hạ xuống lại bị cản trở nên ta nhìn thấy dáng vẻ của cha. Ta chỉ nghe giọng cha dù run rẩy hơn nhưng giấu được vui mừng: "Có thể hầu hạ hoàng thượng là hồng phúc của các nàng, thảo dân tạ ơn long ân của hoàng thượng!"

      Sau đó nghe Lý công công quát tiếng : "To gan, ai cho ngươi ngẩng đầu lên!"

      Ta biết y quát ai, cha ta hay phu nhân đây?

      Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại cười : "Ha ha, trẫm còn biết Tang phủ của còn có vị tiểu thư khác đấy? Trẫm quả rất tò mò với người của Tang gia." Lúc lời này, ánh mắt chăm chú nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ trêu chọc.

      Ta định lại bị hung hăng trừng mắt lườm cái nên cũng đành im lặng.

      Bên ngoài yên tĩnh giây rồi lập tức nghe có giọng vang lên: "Bẩm... bẩm hoàng thượng, thảo dân chỉ có hai con ."

      Chỉ có hai con ... Ta cười lạnh tiếng, ở bên ngoài ông chưa bao giờ thừa nhận ta cũng là tiểu thư của Tang gia.

      Mười sáu năm qua vẫn như vậy.

      Bây giờ, đối với hoàng thượng ông cũng như thế.

      Hai tay đặt đầu gối bất giác siết chặt lại. Trong lòng ta cảm thấy đau khổ sao?

      Nhưng ta khóc.

      Đối với bọn họ, ta sớm quên mất nước mắt là như thế nào.

      Người bên cạnh chợt cất cao giọng : "Gì? Nhưng sao trẫm nghe , Tang phủ còn có tam tiểu thư nữa?"

      Trái tim ta run lên. Ta nhíu mày nhìn người trước mặt. Dường như ta càng lúc càng biết muốn làm cái gì nữa. hồi lâu sau cũng chẳng thấy người bên ngoài trả lời.

      Sau đó, là giọng sắc nhọn của Lý công công: " nghe thấy hoàng thượng hỏi sao?"

      Lý công công này luôn ầm ĩ nhưng hiểu sao lúc này nghe y ta lại hơi đắc ý. Tang Tử à, ra ngươi cũng xấu như vậy.

      Ta rất muốn cười, nhưng phải vui mà cười, có lẽ là đau khổ mà cười.

      Thế nhưng vẫn muốn cười.

      Bàn tay lớn của đưa tới, bắt được bàn tay muốn trốn của ta, nghiêm mặt mắng: "Trẫm , được cười."

      Ta biết ta nên cười. Cha ta còn nghiêm cẩn quỳ bên ngoài mà ta lại muốn cười.

      Hạ Hầu Tử Khâm, chàng cũng cảm thấy ta có trái tim, cảm thấy ta bất hiếu sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :