1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 176 : Đây mới là Phương Hàm





      Ta vội đứng dậy ra, Triêu Thần cùng bước tới mở cửa cho ta. Ta nhanh ra, tới cửa cung Hi Ninh nhìn thấy Phương Hàm đứng ở bên ngoài. Nàng thấy ta ra vội gọi: "Nương nương."

      Ta nhìn sang Triêu Thần, nàng hiểu ý lùi xuống mấy bước, đứng xa chút.

      Ta vội hỏi: "Sao tới đây?"

      "Nương nương mời sang bên này." Nàng rồi dẫn ta tới phía trước. Ta cũng gì, dù sao nơi này là cửa cung Hi Ninh, người qua lại đều là người của thái hậu.

      Nàng vừa vừa : "Nương nương, chuyện hôm nay nô tỳ cũng nghe Triêu Thần và Vãn Lương kể rồi, nô tỳ muốn khuyên nương nương nên dừng chuyện này ở đây, người tiện nhúng tay vào."

      Ta hơi kinh ngạc nhìn nàng, ngày ấy nàng biết hai hộp thuốc mỡ có xuất xứ khác nhau nên hẳn bây giờ nàng hiểu lai lịch của chúng. Chuyện hôm nay náo động như vậy cho nên nàng mới vội vàng tới khuyên ta sao?

      Thấy ta gì nàng lại : "Nương nương chẳng qua hôm nay đánh Tích tần nên mới xảy ra chuyện này mà thôi.

      Về phần Vãn Lương nhiều chuyện, nô tỳ thay người phạt, mấy ngày nay nương nương ở cung Hi Ninh nên cũng cần phải quan tâm đến."

      " ." Ta nhìn sang nàng áy náy : "Chuyện Vãn Lương, ngươi nhớ hạ thủ lưu tình."

      Nàng gật đầu.

      Ta biết đương nhiên phải phạt Vãn Lương, nếu bao nhiêu ánh mắt nhìn vào thế nào. Ta biết đạo lý này, Phương Hàm biết, và Vãn Lương trong giờ khắc đó cũng biết.

      Đối với nàng, trong lòng ta có áy náy. Việc này qua , ta cũng chắc chắn bồi thường cho nàng tốt.

      Phương Hàm dạy dỗ hai cung tỳ cho ta quả là có thể lấy chọi trăm.

      "Nô tỳ nghe vừa rồi thái hậu phái người tới báo chuyện này cho Cố đại nhân. Có điều Cố công tử thừa nhận chính mình có quan hệ với cung tỳ mặc dù Cố đại nhân biết, ông ta cũng gì được. Về phần hoàng thượng dù đồng ý cũng chỉ có thể cùng đứng phía với thái hậu, đó là chuyện chính phải chuyện hậu cung có thể nhúng tay vào."

      Nàng muốn cho ta biết thể nhắc lại chuyện này trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Kỳ thực, nàng ta cũng biết như vậy. Lần trước Hạ Hầu Tử Khâm hoài nghi ta và Cố Khanh Hằng hẹn hò trong thạch động, làm sao ta còn dám đề cập đến Cố Khanh Hằng trước mặt chứ?

      Chỉ cần ta nhắc đến chẳng những thể giúp Khanh Hằng mà chỉ hại thêm thôi.

      Rốt cuộc chuyện hôm nay là do ta gây ra. Ta nghĩ mượn cơ hội diệt trừ Thiên Lục nhưng ngờ tới lại liên lụy đến . Trong lòng ta căm hận trào lên, Thiên Phi chỉ là kẻ là chó ngáp phải ruồi, nếu phải Cố Khanh Hằng thực đưa cho ta hộp thuốc mỡ cùng kiểu đó tội gì phải nhận chứ?

      ai có thể biết hơn ta, nhận chuyện này chỉ vì cho rằng thuốc mỡ kia có quan hệ với ta!

      "Nương nương." Phương Hàm liếc mắt nhìn ta rồi cúi đầu , "Nô tỳ tự mình làm chủ xử lý hai hộp thuốc mỡ kia trong cung của người, kính xin nương nương thứ tội."

      Ta ngơ ngẩn, chuyện Phương Hàm nghĩ đến quả nhiên chu đáo. Chuyện lần này coi như xong, nếu người khác biết trong cung của ta còn thuốc mỡ như vậy ta đúng là hết đường chối cãi.

      Xử lý chúng cũng tốt.

      Gật đầu : "Việc này bản cung còn phải cám ơn chứ sqao lại là thứ tội?"

      Phương Hàm mím môi cười, kì thực nàng biết ta chẳng có gì trách phạt nàng.

      Hơi chần chờ lát, ta cắn răng hỏi nàng: " , bị đánh trăm roi sao?"

      Nàng sợ run lên, sắc mặt hơi thay đổi : "Nương nương nên hỏi lại chuyện của ."

      Ta biết ta nên hỏi, nhưng ta cũng chỉ hỏi lần này thôi.

      Ta liếc nhìn về phía nàng, run giọng hỏi: " , cho ta biết như thế nào?"

      Lúc này vừa vặn tới trước bậc thềm, Phương Hàm vội đỡ ta, lát sau mới : "Nếu vô ý mất mạng."

      Ta chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, dưới chân bước hẫng cái lảo đảo người, chỉ nghe Phương Hàm kinh hãi kêu lên: "Nương nương cẩn thận!"

      biết có phải do ảo giác của ta hay nhưng lúc nàng kêu ta cẩn thận dường như chân ta còn giẫm lên thứ gì đó. bước giẫm xuống cả người gượng được liền ngã về phía trước.

      Theo bản năng ta chống tay xuống đỡ.

      "A ——" Chỗ cổ tay truyền đến cơn đau đớn, theo bản năng ta đỡ lấy cổ tay bị thương, đau quá.

      "Nương nương." Phương Hàm vội vã tới đỡ ta, cúi đầu "Tay bị thương sao?"

      Ta chẳng còn lo lắng bị thương hay , đau ở chỗ nào. Nếu Cố Khanh Hằng vì chuyện này mà mất mạng ta làm sao có thể tha cho chính mình?

      " ..."

      Lời của ta chưa kịp ra bị Phương Hàm cắt ngang: "Nương nương hiểu hơn so với nô tỳ, Người càng quan tâm chuyện này chỉ bị chết càng nhanh!"

      Phương Hàm với giọng lạnh lẽo ta chưa từng nghe qua. Ta biết, nàng kiên quyết để cho ta lại đụng chạm tới chuyện hôm nay.

      Ta có thể hồ đồ nhưng nàng mỗi thời mỗi khắc chưa bao giờ hồ đồ.

      Đây mới là Phương Hàm.


      Phương Hàm tính toán mọi , làm việc cẩn trọng quả là cánh tay phải đắc lực của Tang Tử? Tang Tử chép kinh phật cho thái hậu có thuận lợi ? Mời đọc tiếp

      Chương 177 : Phát mới





      Nàng đỡ ta đứng lên thở dài : "Thái hậu muốn nương nương đến chép kinh Phật mà, bây giờ tay người bị thương phải làm sao đây?"

      Nghe nàng ta mới kịp nhớ ra quay đầu lại nhìn về phía bậc thềm, nơi đó ngoại trừ ba bậc thềm còn gì khác. Nhưng vì sao ta cảm thấy vừa rồi, ràng mình giẫm phải thứ gì đó mới ngã xuống chứ?

      Lắc lắc đầu, chẳng lẽ lại là ảo giác sao?

      Nàng cầm cổ tay của ta nhàng xoa nắn, ta cắn răng chịu đau kêu tiếng.

      Phương Hàm lại : "Nương nương, hay là đừng cho thái hậu biết chuyện này. Hôm nay vừa mới xảy ra chuyện, sợ là thái hậu cho rằng người muốn ở cung Hi Ninh chép kinh Phật cho bà nên mới cố ý làm tay bị thương."

      Ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng thong dong : "Chút nữa nô tỳ kêu người mang thuốc mỡ đến cho nương nương.

      Lại là thuốc mỡ ư, sao ta nghe xong hai chữ này liền cảm thấy chán ghét nhỉ?

      Lúc trở về phòng sưởi trong cung Hi Ninh gần đến buổi trưa.

      Ta thìn thấy Quyến nhi đứng ở cửa, ả thấy ta và Triêu Thần trở lại vội chào đón : "Nương nương về rồi, nô tỳ sai người hâm lại bữa trưa nhiều lần, nếu nương nương về e là lại phải hâm nóng lần nữa."

      Ta gật đầu : " làm phiền ngươi rồi."

      Ả hơi sợ hãi cúi đầu : "Nương nương quá lời, nô tỳ quấy rầy người nữa, người dùng bữa xong nghỉ ngơi chút ."

      Triêu Thần đỡ ta vào ngồi xuống, lấy bát đũa đưa cho ta. Lúc ta cầm lấy cảm thấy cổ tay đau đớn, nếu phải Triêu Thần nhanh nhẹn đỡ cái bát trong tay suýt rơi xuống đất.

      "Nương nương." Nàng kinh hãi kêu lên, cau mày : "Xem ra đau thế này vết thương . Chờ cho người đưa thuốc mỡ đến, nô tỳ bôi cho người, hi vọng buổi chiều khá hơn chút."

      Ta bất đắc dĩ cười, thuốc mỡ cũng phải linh đan diệu dược, sao có thể linh nghiệm như thế chứ?

      Triêu Thần muốn đút ta cho ăn nhưng bị ta từ chối. Có tay có chân mà còn muốn cung tỳ đút cho ăn cảm thấy được tốt. Ta tự mình cầm thìa ăn chút, thấy khẩu vị ngon liền thôi.

      Sau bữa trưa, ta nằm nghiêng người ở trường kỷ.

      Nhắm mắt lại, tất cả đều là gương mặt của Cố Khanh Hằng.

      Còn có giọng "vâng" của cứ mãi vang vọng bên tai của ta.

      mơ màng ngủ cũng giật mình tỉnh giấc.

      Phương Hàm , sợ là mất mạng khiến ta càng thêm lo lắng, Khanh Hằng, Khanh Hằng, ngươi ngàn vạn lần được gặp chuyện may.

      Đến tận hôm nay ta mới biết chưa từng nghe lời ta mà xuất cung.

      Khanh Hằng ngốc quá.

      Nghĩ nghĩ lại lại nghĩ tới Thiên Lục đến.

      Hôm nay nàng có thể đứng ra xin tha cho khiến chỉ Thiên Phi mà ngay cả ta cũng giật mình.

      Bỗng nhiên ta lại tới khi chúng ta vẫn ở Tang phủ, lúc Cố Khanh Hằng muốn ta gả cho nhưng ta cự tuyệt, nàng từng : Cố thiếu gia thành tâm như, ngươi nên cự tuyệt? Tang Tử, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

      Đó là lần đầu tiên ta trông thấy Thiên Lục mất tự chủ như vậy.

      Hai lần đều là vì .

      Vì Cố Khanh Hằng.

      Lòng ta khẽ động, theo bản năng ta xoay người đứng lên.

      Thiên Lục, người nàng là Cố Khanh Hằng.

      Lúc trong đầu ta lên suy nghĩ này, ta cũng giật nảy người.

      Ta khẽ siết tay lại, nếu vì sao nàng lại khác lạ như vậy ? Thiên Lục khác Thiên Phi, tâm tư của nàng vẫn rất thâm sâu, ở trong cung này nàng suy tính cẩn trọng từng bước , chuyện gì cũng cẩn thận. Nhưng hôm nay nàng...

      Nhiều lần thấy dáng vẻ lôi kéo Thiên Phi như muốn lại thôi của nàng lẽ ra ta phải sớm nghĩ ra.

      Nhớ lại lại chuyện hôm qua, ta với Hạ Hầu Tử Khâm, đời này có hai chuyện nhịn được.

      Thứ nhất là ho khan.

      Ta cũng phải muốn gạt .

      Thứ hai là tình cảm.

      Cái gọi là kìm lòng được e chính là như thế.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 178 : Kiến giải sâu sắc





      Vì thế, nghe thái hậu phạt đánh trăm roi, Thiên Lục mới có thể kinh hoàng ngất .

      Sợ rằng lúc này nàng cũng hối hận như ta, chúng ta tự cho mình là thông minh nhưng lại kéo Khanh Hằng vô tội liên lụy. Nếu hại mất tính mạng kiếp này ta và nàng đều thể an lòng mà sống.

      Hơn nữa bây giờ Khanh Hằng vẫn chưa biết, thứ hôm nay nhìn thấy cũng phải là hộp thuốc mỡ cho ta!

      Còn Thiên Phi sao? Nàng giải thích chuyện này với Cố đại nhân thế nào?

      "Nương nương." Triêu Thần bước vào, nhìn thấy ta ngồi bèn cau mày : "Sao người nghỉ ngơi ?"

      Ta lắc lắc đầu : "Ngủ được."

      Nghe vậy, nàng cũng gì bước qua đây nửa ngồi quỳ ở trước trường kỷ : "Thuốc mỡ đưa tới rồi, để nô tỳ xoa cho người".

      Ta "Ừ" rồi vươn tay ra. Nàng dùng đầu ngón tay nhàng xoa cho ta. Lúc này vết thương còn đau như trước, chỉ cần dùng lực còn cảm giác đau đớn.

      Ta muốn hỏi nàng xem Vãn Lương thế nào nhưng ngẫm nghĩ lại thôi.

      Hai người chúng ta ở trong phòng sưởi lát nghe bên ngoài có tiếng Quyến nhi vọng vào: "Triêu Thần, nương nương dậy chưa?"

      Ta bỏ tay Triêu Thần ra : "Bản cung sớm thức rồi, thái hậu muốn ta sang phật đường sao?"

      Quyến nhi thấy người ra chính là ta vội cúi đầu đứng sang bên cạnh khẽ : "Thái hậu nghỉ ngơi tốt nên kêu nô tỳ đến mời nương nương đến."

      "Vậy mau ." Ta bước ra ngoài.

      Ả vâng lời vội đuổi theo.

      Lúc này thái hậu đổi y phục màu xanh, ngay cả mấy thứ trang sức đầu đều tháo xuống hết. Bà thấy ta nhìn cái nhưng cũng chẳng gì, chỉ vịn tay cung tỳ tới phía trước.

      Ta theo phía sau bà, qua trước tẩm cung của bà rồi tới phía sau hiên các.

      Chỉ thấy thái hậu phất tay cho cung tỳ lui xuống, ta cũng nhìn Triêu Thần. Nàng vội buông tay ta ra bước thêm nữa. Lúc này chỉ còn ta và thái hậu vào, ta mới nhìn thấy gian phòng ở giữa là phật đường.

      tường phía nam có treo chữ "Thiện" rất lớn, nét bút sắc bén rất có thế rồng bay phượng múa.

      Thái hậu quỳ xuống bồ đoàn, tay lấy tràng hạt bên cạnh rồi tay gõ mõ khẽ : "Ai gia ở đây niệm kinh Phật, Đàn phi ra nơi đó chép kinh."

      Ta mới nhìn thấy chỗ đó để chiếc bàn thấp, phía sau cũng đặt cái bồ đoàn. mặt bàn chuẩn bị văn phòng tứ bảo, ngay cả nghiên mực cũng chuẩn bị sẵn sàng cho ta. Kinh Phật đặt ở phía . Ta hơi kinh ngạc khi chỉ nhìn thấy có quyển kinh bốn hai chương chứ phải xấp kinh dày.

      Ta khẽ khàng ngồi xuống, lấy bút bên cạnh chấm mực rồi lấy thước trải thẳng tấm giấy Tuyên Thành, mở ra trang kinh thư thứ nhất mới hạ bút.

      Chỗ cổ tay tuy dùng sức nhưng viết được đoạn bắt đầu đau lại.

      Ta cắn răng cố gắng viết từng chữ .

      Phương Hàm muốn ta nhắc đến chuyện tay bị thương với thái hậu, ta cũng biết nàng nghĩ tới điều gì nên chỉ lắc lắc đầu cố gắng viết.

      Miễn cưỡng chép được trang ta cười yếu ớt, nét chữ này chẳng giống như của ta viết.

      Ta lặng yên liếc nhìn thái hậu, thấy bà vẫn nhắm mắt lại chuyên tâm gõ mõ, tay chậm rãi lần tràng hạt tay, miệng lẩm bẩm.

      Toàn bộ hiên các, ngoại trừ những tiếng rì rầm rất phát ra từ thái hậu ta nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Bất giác ta hít hơi dài rồi thở ra hơi.

      Lòng an tĩnh lại khỏi muốn nhớ tới Cố Khanh Hằng.

      Đánh phạt xong rồi nhưng ta biết rốt cuộc như thế nào?

      Bất thình lình ta nhắm mắt lại, tay run lên bần bật, vừa hoảng sợ mở mắt ra thấy ở tấm giấy Tuyên Thành bị lem vết mực dài. Trong lòng ta hoảng hốt vội đổi tấm giấy mới chép lại lần nữa.

      Sao vài giờ chỗ dường như cổ tay càng ngày càng đau, ta cắn chặt răng giơ tay lên lau mồ hôi trán bỗng nhiên nghe thái hậu : "Đàn phi, 'Nhân tứ khẩu' là gì?"

      Ta hơi kinh hãi, vội đáp: "Hai lưỡi. Ác miệng. Vọng ngôn. Khởi ngữ."

      Bà lại hỏi: "Giải thích hai lưỡi thế nào?"

      Mặc dù ta biết vì sao bà đột nhiên hỏi điều này nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Nô tì cho rằng hai lưỡi ý hai lời." Hai lưỡi phải là chỉ người có hai lưỡi mà là chỉ người hai lời. cho dễ nghe đó là khéo léo, khó nghe đó là đảo lộn thị phi.

      Thái hậu khẽ cười : "Ai gia cho rằng đối với chuyện này Đàn phi có kiến giải rất sâu sắc đấy."

      Ta im bặt, ta chẳng qua lần đầu tiên tiếp xúc với kinh Phật làm sao mà có kiến giải sâu sắc chứ? Chẳng lẽ lời ta vừa mới có gì sao?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 179 : Còn sống





      lát sau mới nghe bà tiếp nhưng lại hỏi: "Ai gia nghe đêm qua hoàng thượng đến cung của ngươi."

      Ta nhất thời kịp phản ứng chỉ có thể đáp: "Vâng."

      Bà lại hỏi: "Bệnh hoàng thượng sao rồi?"

      Tay nắm bút của ta hơi siết lại khiến trận đau từ cổ tay truyền tới. Ta biết thái hậu cũng muốn thăm dò ta cho nên trước tiên cảnh cáo ta được hai lời. Có điều hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm cũng lần này muốn xem thái hậu có thể mềm lòng hay .

      Ta suy nghĩ biết nên trả lời thế nào.

      Tiếng gõ mõ vẫn đều đều như trước, bà lẩm bẩm: "Sáng nay ai gia nghe hoàng thượng vẫn lâm triều, chắc hẳn bệnh của người cũng nghiêm trọng lắm."

      Kỳ thực thái hậu vẫn quan tâm , ta chỉ biết giữa mẹ con xảy ra chuyện gì mà thỏa hiệp được mà thôi.

      Nghĩ vậy ta liền : "Sáng nay lúc hoàng thượng rời còn phát sốt, Lý công công vẫn muốn hoàng thượng nghỉ ngơi nhưng hoàng thượng nhất định chịu."

      Thái hậu bỗng nhiên ngừng động tác tay mở mắt nhìn ta, cau mày : "Vậy có tuyên thái y đến xem ?"

      Ta vội : "Nô tì dậy tới cung Hi Ninh ngay nên nô tì biết việc này."

      "Thuốc kia đâu?"

      "Đêm qua ho nhiều lắm nên nô tì ép người uống chén thuốc ho rồi."

      Nghe vậy thái hậu cũng thêm gì nữa. Tiếng gõ mõ kia lần thứ hai vang lên, bà nhắm mắt lại nhưng lẩm bẩm như trước nữa.

      Ta cũng thêm gì, rốt cuộc chuyện này liên quan đến cái gì ta cũng biết ràng, vì thế ta thể tự phỏng đoán được.

      Suốt buổi chiều cũng nghe thấy thái hậu thêm gì nữa, bàn giấy Tuyên Thành bị ta lấy hết tấm này đến tấm khác.

      Tận đến qua giờ Thân mới nghe thái hậu thở dài tiếng để vật trong tay xuống. Ta vội đứng dậy tới đỡ bà, bà cũng từng quay lại xem ta chép cái gì liền xoay người ra luôn.

      Ra khỏi hiên các thấy thái giám bước tới : "Thái hậu, Cố đại nhân cầu kiến, ở ngoài cung chờ lâu."

      Ta kinh ngạc nhưng vừa nghĩ lại hiểu ngay, Cố Khanh Hằng gặp chuyện lớn như vậy cha đến là chuyện bình thường.

      Quyến nhi tiến lên đỡ thái hậu, nghe thái hậu : "Biết rồi, kêu ông ta vào trong phòng chờ, ai gia thay y phục tới ngay."

      "Vâng, nô tài ngay." Thái giám khom người lui xuống.

      Thái hậu lại nhìn về phía ta : "Đàn phi trở lại nghỉ ngơi , ngày mai lại tới chỗ ai gia."

      "Vâng." Ta gật đầu rồi được Triêu Thần đỡ trở về phòng sưởi phía đông.

      Đóng cửa lại Triêu Thần mới vội vã hỏi: "Nương nương, thái hậu có hỏi người chuyện tay bị thương ?"

      Ta lắc đầu: "Lúc ta chép kinh văn thái hậu nhìn cũng nhìn nên ta bà cũng biết." Ta còn chép rất nghiêm chỉnh, chỉ hơi chậm chút thôi, với lại chữ chép cũng được đẹp mắt.

      Có lẽ Phương Hàm rất đúng, thêm chuyện bằng bớt chuyện.

      Nghe vậy, Triêu Thần mới thoải mái.

      Đỡ ta qua bàn bên cạnh ngồi, nàng rót nước giúp ta rồi mới khẽ : "Nương nương, nô tỳ cũng mới biết, ra thị vệ ban ngày bị bắt kia chính là công tử của Cố đại nhân."

      Lời của nàng vừa xong ta cả kinh, nước trà trong chén suýt nữa trào ra ngoài.

      Triêu Thần thở tiếng vội giúp ta bưng ly trà, nàng chỉ cho rằng tay ta có sức nên mới bị như vậy.

      Ta nhìn sang nàng, Cố đại nhân chờ khá lâu, như vậy chắc hẳn công công vừa truyền lời cũng đợi lúc rồi. Nếu Triêu Thần có thể nghe được chút tin tức gì cũng là chuyện bình thường.

      Đặt ly trà xuống ta khẽ : " sao."

      Nàng lấy khăn bông cẩn thận lau khô nước trà sánh ra mặt bàn rồi trở lại đứng cạnh ta.

      Ta định hỏi nàng rồi nghĩ tới lời Phương Hàm nhắc nhở ta, nàng hi vọng ta nên xen vào việc này nữa. Nhưng cuối cùng ta cũng nhịn được.

      Ta hít hơi sâu : "Bản cung và thái hậu ở hiên các đến xế chiều, Cố đại nhân đợi từ trưa sao?"

      Triêu Thần gật đầu : "Vâng, lần này Cố công tử xảy ra chuyện, Cố đại nhân lại có mình là con trai. Thái hậu niệm tình tha cho nên ông ta tới tạ ơn. Nghe vừa phạt xong ông ta vội vàng đến nhưng ngờ thái hậu qua hiên các tụng kinh nên chẳng có ai dám làm phiền, ông ta chỉ có thể chờ mà thôi."

      Nghe xong lời của nàng, cuối cùng tâm trạng ta căng thẳng cũng thả lỏng chút.

      câu của nàng "vừa phạt xong ông ta vội vàng đến" cho ta biết, Cố Khanh Hằng còn sống.

      Còn sống...


      Thái hậu có quan tâm đến Hạ Hầu Tử Khâm hay ? Rốt cuộc giữa bà và xảy ra chuyện gì? Cố Khanh Hằng còn sống như sống như thế nào? Mời đọc tiếp

      Chương 180 : Đối mặt với Thiên Lục





      Nghĩ đến đó ta nhịn được run lên, ta căn bản thể tưởng tượng nổi nếu chết ta phải làm gì bây giờ?

      Triêu Thần xoay người, vừa lấy thuốc mỡ xoa cho ta vừa : "Nương nương, nô tỳ cho rằng Cố công tử này đúng là người si tình. Nghe cung tỳ của cung Khánh Vinh chết, chỉ cần nhận cũng phải chịu hình phạt nặng như thế. Nô tỳ còn nghe lúc bị đánh cũng kêu tiếng. Nếu là người thường chịu tám mươi roi sao lại kêu trời kêu đất chứ?"

      Tay ta bỗng nhiên run lên làm đụng tới vết thương khiến ta khỏi nhíu mày.

      Triêu Thần kinh hãi vội quỳ xuống : "Nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời lỡ tay."

      Kêu nàng đứng lên ta vội hỏi: "Thái hậu phải hạ lệnh trăm roi sao? Sao lại biến thành tám mươi roi chứ?"

      "Vâng, cũng chẳng biết tại sao hoàng thượng biết việc này nên sai Lý công công đến truyền thánh dụ giảm hai mươi roi." Triêu Thần lại cẩn thận từng li từng tí xoa thuốc cho ta.

      ra, Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết việc này.

      Có thể là Cố đại nhân cầu xin, vì vậy mới cho Lý công công đến truyền khẩu dụ?

      Ta cũng thể hỏi tình hình của Cố Khanh Hằng nên chỉ dặn nàng: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa."

      Triêu Thần nhìn ta, chỉ gật đầu : "Vâng, nô tỳ nhớ rồi."

      Ta ngồi trong phòng lát nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề bèn cùng Triêu Thần ra ngoài.

      Ta bất ngờ thấy Thiên Lục ở ngoài cung Hi Ninh.


      Sắc mặt của nàng vẫn tốt như trước, nàng đúng là yếu ớt.

      Thấy ta ra vẻ mặt của nàng trầm xuống nhưng hề quên cấp bậc lễ nghĩa chút nào, cúi người hành lễ với ta: "Tần thiếp tham kiến nương nương." Ta chỉ ngạc nhiên là thấy Cúc Vận.

      Ta kêu nàng đứng lên rồi quay đầu lại với Triêu Thần: "Ngươi theo xa chút, bản cung mấy câu với Tích tần."

      "Vâng." Triêu Thần vâng lời liền lùi lại.

      Ánh mắt Thiên Lục hơi kinh ngạc nhìn ta, ta : "Rốt cuộc chuyện hôm nay là do ngay từ đầu ngươi tính toán tốt hay là thế nào?"

      Nàng cắn răng : "Luận về tâm kế sao tần thiếp có thể sánh cùng với nương nương? Bình thường phải nương nương nhân từ lắm sao mà ngay cả cung tỳ bên cạnh mình cũng chẳng nương tay chút nào! khiến cho tần thiếp thán phục."

      Nhìn dáng vẻ cực kỳ căm hận của nàng xem ra nàng thực biết.

      Ta cười khẽ tiếng : "Nhắc chuyện này, bản cung đích thực còn bằng Vinh phi cơ? Cung tỳ của bản cung chẳng qua là bị cấm cửa còn cung tỳ của nàng ta trực tiếp xử tử đấy!"

      Thiên Lục nhất thời nghẹn lời, ta nhìn nàng tiếp: "Có điều bản cung thể nghĩ ra chuyện, các ngươi phải là người của Cố đại nhân sao? Tội gì đem tai họa liên lụy tới !"

      Nghe ta nhắc đến Cố Khanh Hằng, thân thể mỏng manh của Thiên Lục run lên bần bật, môi nàng cắn chặt lại.

      Thấy nàng gì, ta vẻ thăm dò: "Mượn tay Cố đại nhân tiến cung rồi bây giờ chẳng lẽ tỷ muội các ngươi muốn qua sông đoạn cầu sao?"

      Bằng ta cũng nghĩ ra lý do Thiên Phi làm như thế. Cố Khanh Hằng gặp chuyện may, dù sống hay chết tuyệt đối Cố đại nhân bỏ qua chuyện này.

      Nàng bỗng nhiên trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng : "Nương nương cho rằng tất cả mọi người đều có lòng dạ ác độc như người sao?"

      Ta ngơ ngẩn hiểu lời của nàng là ý gì nghe nàng lại : "Người biết nhất ngày xưa lúc ở Tang phủ, Cố thiếu gia đối xử với người thế nào mà?"

      Trước sau như nàng vẫn gọi là Cố thiếu gia.

      Nhưng Khanh Hằng đối với ta thế nào sao ta lại biết chứ? đối với ta tốt hơn so với bất cứ người nào, đau ta còn đau hơn chính .

      Nhưng đối với Thiên Lục trong lòng ta chỉ có giận dữ. Ta cười lạnh : Ngày xưa Cố thị vệ đối xử với bản cung thế nào, bản cung quên rồi. Bản cung chỉ tò mò vì chuyện hôm nay cũng phải do bản cung lôi vào. " Ta còn nhớ ngày ấy ở trong thạch động, với ta, nương nương xin gọi thuộc hạ là Cố thị vệ.

      Còn cả câu bi thương kia của .

      Thuộc hạ tiến cung chỉ là muốn thấy người bình an, muốn... muốn ở gần người.

      Ta nhớ, vĩnh viễn nhớ.

      Ta càng hiểu ràng minh bạch, bây giờ ta và cách càng xa càng tốt cho .

      Nàng thể tin nổi nhìn ta, lát sau mới run run môi : "Vì thế mặc dù hôm nay có mất mạng người cũng chịu mở miệng cầu xin phải ?"

      Trong mắt nàng tràn đầy hận thù khiến ta hơi hoảng hốt. Thiên Lục ơi, đây là ngươi thăm dò ta hay là gì chứ? Ta còn biết lời nào mới đúng là của nàng.

      Ta hơi nghiêng người : "Chuyện Cố thị vệ phải do bản cung gây ra việc gì bản cung phải cầu xin, sao Tích tần đến trách tỷ tỷ của ngươi mà lại hỏi bản cung? Hôm nay phải Tích tần ngươi cầu xin sao? Huống chi, bản cung cho rằng lý do ngươi đưa ra rất xác đáng."

      Nàng cười lạnh tiếng nhưng hề gì.

      lát sau mới đột nhiên : "Nếu vậy hôm nay tần thiếp biết rốt cuộc trong lòng nương nương có cảm xúc gì?"

      Ta hiểu xoay người lại nhìn nàng.

      Nàng vừa cười vừa : "Cố thiếu gia vì ta mà chịu tội bị phạt, nương nương ghen sao?"

      Ta giật mình, nàng cho rằng Cố Khanh Hằng làm như thế là vì nàng ư?

      Trong đầu ta nhớ tới lời thái hậu , người khác biết còn tưởng rằng người tư thông với Cố Khanh Hằng là Tích tần. A, vì thế khiến cho nàng hiểu lầm sao? Ta coi thường nhìn nữ nhân trước mặt, định chợt nghe thấy có tiếng chân bước tới ở phía sau. Ta quay đầu lại thấy Cố đại nhân xạm mặt tới chỗ ta...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 181 : Vu oan người khác





      Triêu Thần ở phía sau vội vã hành lễ với ông ta.

      Ông ta chẳng thèm nhìn nàng, chỉ nhanh tới chỗ ta. Triêu Thần muốn tiến tới nhưng thấy ta nháy mắt vội dừng lại.

      Cố đại nhân tới nhìn ta chằm chặp lạnh lùng : "Thần tham kiến Đàn phi nương nương!" Trong lời của ông ta che giấu được ý hận, từng câu từng chữ càng phát ra nồng đậm.

      "Cố đại nhân." Thiên Lục lên phía trước "May mà lần này Cố thiếu gia vô , bằng ta và tỷ tỷ nhất định an lòng."

      Ta hơi kinh hãi thấy lúc này Thiên Lục thay đổi thành người khác hoàn toàn.

      Cố đại nhân nhìn ta cười lạnh : "Tối độc phụ nhân tâm, như thế với nương nương cũng rất xác đáng! Chắc hẳn nương nương biết hơn thần vì sao Hằng nhi tiến cung, nhưng nghĩ nó lại có thể rơi vào kết cục như vậy! Nương nương cho rằng, có hoàng thượng ân sủng người làm việc mà sợ gì sao?"

      Ta liếc nhìn Thiên Lục châm chọc : "Cố đại nhân bản cung lòng dạ ác độc bản cung chỉ có thể mắt đại nhân bị mù!"

      "Ngươi!" Ông ta chỉ vào ta nhưng nên lời, chỉ có tức giận kia là chưa từng giảm bớt, ánh mắt nhìn ta như hận thể phanh thây xé xác ta.

      Thiên Lục vội hỏi: "Đại nhân, trước mắt Cố thiếu gia sao rồi? Tỷ tỷ của ta nhờ ta tới hỏi, nếu dược liệu đủ dùng thứ gì ngài cứ ."

      Cố đại nhân lạnh lùng : "Đa tạ Vinh phi nương nương quan tâm, Hằng nhi là con trai duy nhất của ta, nhất định ta để cho nó gặp chuyện may!" Ông ta lại nhìn về phía ta cắn răng : "Xem ra nương nương sợ Hằng nhi ở trong cung làm hại đến thân phận của mình cho nên mới vội vã tìm cách diệt trừ nó sao?"

      Ta ngẩn ra nhìn thấy miệng Thiên Lục có nét cười. giỏi lắm, đổ hết trách nhiệm lên đầu ta. Trách được lúc Thiên Phi lôi Cố Khanh Hằng vào mà cũng sợ hãi. Đúng vậy, trước đây Cố đại nhân ưa ta nên nếu ta dùng thủ đoạn đương nhiên ông ta tin mà nghi ngờ gì.

      Còn ta dù bây giờ việc này là chủ ý của Thiên Phi và Thiên Lục sợ rằng ông ta cũng tin.

      Nhưng ta cũng muốn .

      Cố đại nhân muốn tin tỷ muội các nàng cứ tin , có quan hệ gì với ta đâu?

      Ta cười lạnh tiếng : "Cố đại nhân đúng, bản cung còn cảm thấy hoàng thượng khai ân giảm hai mươi roi kia là . Nếu là bản cung tội thị vệ tư thông với cung tỳ vốn thể tha!"

      Dứt lời, ta nhịn bọn họ nữa mà xoay người bước .

      Chắc hẳn lúc này, Cố đại nhân nhất định bị ta làm cho tức giận đến nổ ngực. Thiên Lục kia bởi vì đau lòng cho Cố Khanh Hằng mà càng hận ta hơn.

      Triêu Thần vội đuổi theo, ta hơi hít hơi sâu. đến hai người bọn họ nhưng cuối cùng ta vẫn quan tâm đến Cố Khanh Hằng. Chẳng qua theo lời Cố đại nhân ta cũng khó nhìn ra được tình huống của cũng xấu lắm.

      Cuối cùng chuyện này cũng là trong cái rủi vẫn còn có cái may.

      Trở về cung Hi Ninh dùng bữa tối ta liền nhìn thấy Quyến nhi tiến vào : "Nương nương, thái hậu hỏi người có tới cung Thiên Dận thăm hoàng thượng ?"

      Ta ngơ ngẩn lát, yên lành sao thái hậu lại hỏi đến chuyện này?

      Ta khỏi hỏi ả: "Đêm nay hoàng thượng nghỉ qua đêm ở cung Thiên Dận cung sao?"

      Ả gật đầu: "Vâng, nô tỳ sai người hỏi Lưu công công."

      Ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu : "Chút nữa bản cung tới." Thái hậu đột nhiên kêu Quyến nhi hỏi ta như vậy nhất định là có chuyện gì đó muốn ta tới cung Thiên Dận, bằng ta cứ nhận lời trước .

      Nghe vậy Quyến nhi mới quay đầu lại nhìn liền thấy cung tỳ tiến vào, đặt thứ gì đó lên bàn rồi nghe Quyến nhi lại : "Thái hậu , nhân tiện nương nương đưa chén thuốc ho này cho hoàng thượng uống."

      Ta nhìn hộp đựng dứng ăn bàn khỏi cười , thái hậu quan tâm đến hoàng thượng mà lại muốn ta chứ chịu tự mình tới thăm.

      Nhưng điều duy nhất ta hiểu là phải bà thương Diêu phi nhất sao, vì sao cho Diêu phi chứ?

      Vừa nghĩ vậy thấy Quyến nhi khom người : "Nếu nương nương còn việc gì, nô tỳ xin cáo lui trước."

      Thấy ta gật đầu ả mới lùi bước xuống.

      Triêu Thần bước tới phía trước nhấc nắp hộp đựng thức ăn lên rồi giơ tay khẽ chạm vào cạnh hộp : "Nương nương, xem ra chúng ta phải nhanh đến cung Thiên Dận cung, nếu chậm sợ là thuốc nguội mất."

      Ta gật gật đầu rồi sai nàng ra ngoài chuẩn bị kiệu loan.

      Triêu Thần trở về rất nhanh kiệu loan sớm được chuẩn bị xong rồi. Ta biết ngay là do thái hậu chuẩn bị nhưng cũng ra. Ta kêu Triêu Thần cẩn thận cầm hộp đựng thức ăn rồi mau chóng ra cửa.

      Triêu Thần đỡ ta lên kiệu loan, trong nháy mắt lúc màn kiệu sắp sửa buông xuống, ta ngăn lại với nàng: "Đưa đồ cho ta ." Bên ngoài trời rất lạnh, nếu để ở ngoài rất nhanh nguội.

      Triêu Thần vội vâng lời đưa hộp đựng thức ăn qua.

      Ta cẩn thận ôm vào trong ngực rồi mới cảm thấy kiệu loạn từ từ được nâng lên.

      Ta tựa ở gối mềm khẽ nhắm hai mắt lại. Cả ngày hôm nay ta quả thực hơi mệt, quá nhiều chuyện dồn dập xảy tới.

      biết trải qua bao lâu mới thấy kiệu loan chậm rãi dừng lại, Triêu Thần nhấc màn kiệu lên khẽ : "Nương nương, tới rồi."


      Cố đại nhân tin tưởng hai tỷ muội Thiên Lục có sai lầm ? Vì sao Hạ Hầu Tử Khâm giảm phạt cho Cố Khanh Hằng, phải từng ghen với Cố Khanh hằng sao? Mời đọc tiếp

      Chương 182 : thắng





      Ta chuyển người, nàng vội cầm lấy đồ tay ta rồi tay kia mới đỡ ta bước xuống.

      Chúng ta lên bậc thềm thấy Lưu Phúc đứng chờ : "Lão nô tham kiến nương nương."

      Ta miễn lễ cho y rồi hỏi: "Hoàng thượng ở trong cung sao?"

      Y vội đáp: "Vâng, nương nương tới vừa đúng lúc. Hoàng thượng mới từ ngự thư phòng trở về, bây giờ nghỉ ngơi. Lão nô thông báo trước cho người tiếng." rồi xoay người muốn vào.

      "Lưu công công." Ta kêu y lại : " cần, Lý công công đâu đâu rồi? Bản cung tự mình vào là được."

      Lưu Phúc xoay người lại cười : "Hoàng thượng sai Tiểu Lý Tử xuất cung đến Cố phủ, có ai ở bên trong, hoàng thượng muốn nghỉ ngơi nên ai dám vào."

      Ta hơi kinh ngạc, ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại sai Lý công công Cố phủ. Nghe Lưu Phúc , vừa mới trở về tẩm cung nên chắc chẳn Lý công công cũng xuất cung lâu. Nhưng Lưu Phúc cũng , hoàng thượng muốn nghỉ ngơi nên ai dám vào. Vậy vì sao thấy ta tới y lại dám vào thông báo?

      Nghĩ vậy lại mỉm cười, biết ta đến chăng?

      Thế là ta liền với Lưu Phúc: "Nếu hoàng thượng nghỉ ngơi cần thông báo." Rồi ngoái đầu nhìn lại với Triêu Thần: "Ngươi chờ ở ngoài, đưa đồ cho bản cung."

      "Vâng." Nàng đáp lời đưa hộp đựng thức ăn qua cho ta.

      Lúc xoay người lại ta thấy Lưu Phúc khẽ đẩy cửa ra cho ta.

      Ta bước vào trong, chỉ cảm thấy luồng hơi nóng phả vào mặt. bị bệnh nên chắc là trong cung phải đốt thêm lò sưởi.

      Ta lời nào khẽ khàng vào. nằm long sàng, có lẽ ngủ. Ta vào mà ngay cả chân mày cũng chẳng động đậy. Ta đặt đồ lên bàn rón rén bước vào định chỉnh lại chăn cho . Đột nhiên giơ tay lên trán : "Tiểu Lý Tử, đầu trẫm đau đớn vô cùng."

      Ta kinh hãi vừa định kêu tuyên thái y lại nghe : "Ngươi vừa , có thấy Diêu gia có động tĩnh gì ?"

      Diêu gia?

      Ta kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, phải kêu Lý công công đến Cố phủ sao? Đột nhiên hỏi đến Diêu gia làm gì?

      Thấy ta mở choàng mắt ra. Nhìn thấy ta đứng bên cạnh giường, ánh mắt căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Đàn phi, sao lại là ngươi?"

      Ta vội : "Thái hậu muốn nô tì đưa thuốc ho cho hoàng thượng, Lưu công công ở bên ngoài người nghỉ ngơi nên nô tì dám cho vào quấy rầy."

      biết là có phải vì ta nhắc tới "Thái hậu" mà tức giận trong mắt rốt cuộc tan . nhìn sau ta lạnh lùng : "Mẫu hậu muốn ngươi mang đến?"

      Ta biết, nhất định muốn nhìn xem thái hậu hay người cung Hi Ninh có đến hay , kết quả là khiến cho thất vọng rồi bởi vì chỉ có mình ta tới.

      Ta gật đầu tiến tới dìu , đưa tay lên miệng ho tràng dài, mày nhăn lại thành đường độn khởi tay đặt bên môi ho khan phen, đỡ ngạch chặt túc nổi lên chân mày. Ta nhớ ra vừa nhức đầu lắm nên bảo: "Nô tì tuyên thái y tới để xem bệnh cho hoàng thượng."

      Thấy gì ta ra cửa gọi Lưu Phúc, y vội bước tới hỏi: "Nương nương có chuyện gì vậy?"

      Ta : "Hoàng thượng thoải mái, ngươi tuyên thái y đến cung Thiên Dận ."

      Nghe vậy, y biến sắc vội vàng ngay.

      Ta quay người lại tới bên cạnh bàn, lấy chén thuốc trong hộp đựng thức ăn bưng ra đưa cho : "Hoàng thượng dậy rất đúng lúc, nếu thuốc này lại phải hâm nóng nữa rồi."

      nhận chén thuốc, ngước mắt nhìn ta rồi khẽ hỏi: "Tay ngươi làm sao vậy?"

      Ta bất giác nhìn tay phải của mình. tinh mắt , vừa rồi ta dung tay trái mà cũng phát ra sao? Sao ta luôn cảm thấy dù ánh mắt của có nhìn lung tung nhưng những điều quan trọng đều thoát khỏi tầm mắt ?

      Nghĩ vậy ta liền muốn cười.

      thấy ta trả lời lại hỏi thẳng: "Trẫm chưa từng nghĩ ra chép kinh văn lại mệt mỏi như vậy?"

      Ta ngẩn ra ngẫm nghĩ nhưng cũng đề cập tới chuyện cổ tay bị thương chỉ cười : "Nô tì lâu chấp bút nên có chút quen, nghỉ ngơi hai ngày tốt thôi."

      "Ư" tiếng rồi thêm gì nữa, chỉ ngửa đầu uống hết chén thuốc.

      Ta đặt chén thuốc lên bàn rồi dìu dựa vào đệm mềm, giơ tay lên chạm vào trán của , cơn sốt bớt. nhìn ta cái nhưng cũng lời nào. Ta : "Hôm nay thái hậu hỏi nô tì, bệnh tình hoàng thượng thế nào."

      Lúc này mặt mới hơi thay đổi bình thản : "Vậy ngươi sao?"

      "Nô tì chỉ trả lời đúng như , đêm qua ho rất nhiều, lúc lâm triều còn sốt." Ta vừa vừa lén nhìn sắc mặt của . biết có phải ảo giác của ta hay nhưng ta nhìn thấy môi xuất nét cười như có như .

      Hạ Hầu Tử Khâm này, nếu đêm qua biết những chuyện phát sinh ngoài cung Thiên Dận đương nhiên cũng sớm biết hôm nay ta phải đến cung Hi Ninh chép kinh cho thái hậu. Đêm qua đến cung Cảnh Thái phải chăng còn có nguyên nhân khác, có lẽ muốn thái hậu biết bệnh tình của ?

      Có thể, đêm qua căn bản uống thuốc?

      Vì thế, tối hôm qua Lý công công mới có vẻ kinh hoảng như vậy, sợ xảy ra chuyện gì. Ta hoảng hốt nhìn nam nhân trước mặt, vì thế mới chịu tuyên thái y đến.

      Ta ngoái đầu nhìn hộp đựng thức ăn bàn, như vậy lúc thái hậu coi như thỏa hiệp phải ?

      Mặc dù ta còn biết giữa mẹ con rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là thắng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 183 : ân tình cho Cố gia




      "Đàn phi." bỗng nhiên gọi ta.

      Ta cả kinh vội xoay người lại nhìn , tay bỗng nhiên đưa tới nắm lấy tay của ta khẽ siết chặt rồi cười với vẻ trêu tức: "Trẫm phát giác ngươi càng ngày càng thông minh, điều này làm cho trẫm cảm thấy có chút uy hiếp."

      Ta nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu của cười nhạt: "Nô tì dù thông minh chẳng qua cũng chỉ trong lòng bàn tay của người."

      hừ khẽ tiếng rồi nhắm mắt lại.

      lát sau nghe Lưu Phúc ở bên ngoài : "Nương nương, Vương thái y tới."

      Hạ Hầu Tử Khâm ở đây nên Lưu Phúc đương nhiên gọi ta. Chắc y còn tưởng rằng Hạ Hầu Tử Khâm ngủ.

      Ta quay đầu lại : "Mời Vương đại nhân vào ."

      Sau đó, ta nghe thấy tiếng cửa mở rồi Vương thái y bước nhanh vào quỳ xuống : "Thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến Đàn phi nương nương."

      Ta đứng dậy lùi lại : "Thái y mau xem long thể của hoàng thượng chút, hoàng thượng đầu rất đau đớn."

      Nghe vậy, y vội đứng lên bước lại gần bên giường.

      Hạ Hầu Tử Khâm vẫn nhắm mắt như trước. Vương thái y cẩn thận xem mạch cho , lát sau mới : "Thần cả gan đề nghị hoàng thượng ngày mai nghỉ ngơi ngày."

      Ta hoảng sợ vội hỏi: "Bệnh của hoàng thượng rất nghiêm trọng sao?"

      Nghe ta hỏi như vậy Vương thái y mới : "Nương nương cần lo lắng, thần chỉ muốn hoàng thượng nghỉ ngơi ngày. Hoàng thượng bớt sốt, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt bệnh đau đầu tự nhiên đỡ."

      ra là như vậy, làm cho ta còn tưởng rằng bệnh tình của rất nghiêm trọng.

      Người nằm giường đột nhiên : "Có phải Vương thái y già rồi nên mắt mờ ?"

      Ta cả kinh, nhìn thấy Vương thái y cũng kinh ngạc xoay người lại, Hạ Hầu Tử Khâm cũng mở mắt chỉ lạnh lùng : "Cơn sốt của trẫm chưa bớt, bệnh này cũng phải nghỉ ngơi là khỏe được."

      Ta ngạc nhiên.

      Vương thái y lập tức hiểu được chuyện gì vội cúi đầu : "Vâng, đích xác là thần già nên mắt mờ. Hoàng thượng sốt hai ngày giảm..."

      Lúc này mới : "Ừ, ngươi xuống trước ."

      "Vâng, thần xin cáo lui." Vương thái y lau mồ hôi, luống ca luống cuống lui xuống.

      Ta nhìn người giường, mở mắt nhưng tay ra hiệu ý bảo ta tiến lại. Ta bước tới cầm tay nghe : "Đàn phi biết trở lại với Thái hậu thế nào rồi chứ?"

      "Vâng." Ta trả lời, nhưng sao ta vẫn cảm thấy lần này, người muốn gạt chỉ riêng gì thái hậu?

      lát sau lại ho khan. Ta vỗ ngực cho : "Hay là hoàng thượng nghỉ ngơi ngày được ?"

      Dù sao cũng muốn thái y rằng dù có nghỉ ngơi bệnh cũng đỡ nhiều nên có nghỉ ngơi ngày cũng có gì đáng ngại .

      lại lắc đầu : "Thực bệnh của trẫm cũng phải rất nghiêm trọng, mấy ngày gần đây chính nhiều lắm, trẫm thể nghỉ ngơi."

      Ta mới nhớ tới dường như chuyện triều chính từ đầu năm đến giờ vẫn rất bận rộn. Lúc đó, trời giá lạnh lại còn tuyết tai nên tình hình dân chúng rất nghiêm trọng. Nhưng bây giờ lại biết lo lắng điều gì.

      Tuy nhiên ta đương nhiên hỏi chuyện này, ta chỉ : "Vậy để nô tì bóp đầu cho hoàng thượng." xong ta buông tay ra rồi đưa tay lên trán nhàng xoa.

      lời nào, ta cũng lời nào, chỉ chăm chú xoa thái dương cho .

      Ngoại trừ thỉnh thoảng ho khan, chẳng thêm tiếng nào khiến ta cứ nghĩ ngủ rồi.

      Ta định rút tay lại trong nháy mắt đó bàn tay đưa lên kéo tay của ta lại khẽ : "Trẫm cho rằng, hôm nay ngươi đến để hỏi chuyện của Cố Khanh Hằng."

      Ta còn ngơ ngẩn đột nhiên ngồi dậy, mở mắt ra chằm chặp nhìn ta.

      "Vì sao ngươi hỏi chuyện của ?"

      hỏi như vậy nhưng lại làm ta khó hiểu. Chẳng phải rất ghét ta có quan hệ với Cố Khanh Hằng sao? Sao bây giờ lại tốt thế, chủ động hỏi ta chuyện này.

      Ta cắn môi : "Hoàng thượng khai ân giảm hai mươi roi là trong lòng nô tì thay cảm tạ người rồi, vì thế cũng cần hỏi nữa."

      hừ khẽ tiếng : "Trẫm vốn muốn đánh thêm hai mươi roi nữa cơ."

      Ta khỏi cười vì biết là đùa .

      bước xuống giường, ta hơi kinh hãi vội vàng đứng dậy theo nghe : "Kỳ thực hai mươi roi kia giảm hay cũng chẳng sao, ngươi cho rằng mẫu hậu thực đánh chết sao? Hừ, đây chính là con trai độc nhất Cố Địch Vân đó."

      Ta im lặng , mặc dù thái hậu thích thế lực Diêu gia hơn nhưng chắc hẳn bà cũng suy nghĩ đến việc cân bằng thế lực giữa các đại thần.

      tới phía trước vài bước lại : "Mẫu hậu làm việc này chẳng qua là tạo cơ hội cho trẫm trao ân tình cho Cố gia mà thôi.

      Ta hơi kinh ngạc, xem ra trong chuyện chính mẹ con họ vẫn nhất trí lòng. Vì giang sơn nhà Hạ Hầu mà mẹ con họ đều đồng lòng như thế.

      Ta bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện giả bộ bệnh trước mặt thái hậu, vậy chuyện đó là vì cái gì?


      Hạ Hầu Tử Khâm cho Cố gia ân tình để làm gì? Rốt cuộc vì chuyện gì mà phải giả bệnh, để gạt thái hậu và ai nữa? Mời đọc tiếp

      Chương 184 : Thanh mai trúc mã





      Ta đuổi theo bật thốt lên hỏi: "Vậy... vậy hoàng thượng tin tư thông với cung tỳ sao?"

      bỗng nhiên liếc nhìn ta cái khiến tim ta đột nhiên đập nhanh, ta cúi đầu xuống nghĩ có phải ta nên hỏi điều này ?

      cũng trách cứ ta chỉ cười tiếng : "Trẫm cho rằng, nếu thích cung tỳ trong hậu cung của trẫm trẫm cũng đồng ý ban cho !"

      để cho ta kịp có phản ứng gì, kéo tay của ta nhanh ra ngoài.

      Còn ta vẫn nghĩ tới lời vừa .

      Ban cung tỳ cho Cố Khanh Hằng ư, vậy Cố đại nhân kia khinh thường thân phận các nàng thế nào đây? Lúc trước ông ta chẳng phải nghĩ về ta như thế sao? Có điều chắc chắn Cố Khanh Hằng đồng ý.

      chính là người cố chấp như vậy đấy.

      Lưu Phúc thấy chúng ta ra kinh hãi, vội xoay người lại lấy áo lông cừu rồi đuổi theo choàng lên người cho khẽ : "Đêm lạnh lắm, hoàng thượng còn ngủ sao?"

      "Ư" tiếng : "Các ngươi đều lui xuống ."

      Lưu Phúc sợ run lên nhưng cuối cùng cũng phải vâng lời lui xuống.

      Chỉ trong chốc lát toàn bộ trong ngoài cung Thiên Dận trở nên vắng vẻ vô cùng, ngoại trừ những chiếc đèn lồng đu đưa trong gió chẳng còn người nào.

      kéo ta đứng hành lang dài ngoài cung Thiên Dận, tay vịn lan can cẩm thạch, ánh mắt nhìn về xa xa phía trước. Vào mùa này trời đêm có nhiều sao, khắp nơi là màu đen tuyền.

      Ta liếc xéo nhìn , bỗng nhiên : "Ngươi và Cố Khanh Hằng là thanh mai trúc mã nhỉ."

      Lời của tựa như cảm thán.

      Ta chỉ gật đầu.

      lại : "Cùng nhau lớn lên..."

      Ta chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trầm xuống, phải chăng nhớ lại Phất Hi năm đó?

      Vì thế mới có thể thanh mai trúc mã. Vì thế, mới cùng nhau lớn lên. bỗng nhiên cúi đầu nhìn ta hỏi: "Nhưng, ngươi chưa từng sao?" Ta kinh ngạc nhìn nam nhân có nét mặt tuấn mỹ, ta thực muốn hỏi, vậy ngươi và Phất Hi sao? Ngươi có nàng ?

      Bàn tay bị cầm hơi run lên, trong lòng ta tự cười nhạo mình ngốc quá. Nếu Phất Hi làm sao trong mộng cũng gọi tên của nàng? Nếu phải nàng làm sao lại sủng ái Thiên Lục chứ?

      Nếu nàng sao vừa rồi lại hỏi ta như vậy...

      Ta cười khổ tiếng : "Chữ này quá mức sâu xa, năm đó nô tì còn trẻ nên cũng biết ý nghĩa sâu sắc của nó."

      Bên tai ta lại nhớ tới câu của Cố Khanh Hằng, Tam nhi của ta rốt cuộc trưởng thành...

      Giọng ôn nhu như thế, tiếng cười trong veo như gió.

      Nhớ tới chuyện đó trong lòng ta giống như bị thứ gì khẽ chạm vào chợt đau nhói.

      Nhưng cũng chỉ là vậy mà thôi. Ta lại ngơ ngẩn, nếu lúc này hỏi ta có hay , ta phải trả lời như thế nào?

      Cũng may chỉ khẽ cười yếu ớt, tay kéo ta vào lòng mà hỏi ta gì cả.

      Tay ta bất giác luốn vào trong chiếc áo lông cừu vòng tay ôm lấy . Bàn tay chạm vào mảng thêu rồng phượng trước ngực đột nhiên hơi đau.

      Ta khẽ gọi : "Hoàng thượng..."

      "Gì?" hỏi lại rồi cúi đầu nhìn ta.

      Ta khẽ hít hơi : "Hoàng thượng còn đau đầu ?"

      như run lên chỉ chữ "Ừ".

      Ta ngước mắt nhìn khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, những đường nét ràng khuôn mặt đó lại khiến cho ta có cảm giác mông lung. ràng gần trong gang tấc nhưng dường như làm thế nào cũng chạm tới được.

      Chẳng biết tại sao lúc yên tĩnh ở chung chỗ với , ta luôn luôn nhớ tới tiên sinh của ta, nhớ tới Tô Mộ Hàn.

      Khi đó ta và chỉ cách màn trướng, từ ba năm trước tới ba năm sau.

      Còn bây giờ, cuối cùng ta có thể vén màn trướng kia ra nhưng người còn nữa.

      Nhưng ta và Hạ Hầu Tử Khâm ràng gần như vậy, thậm chí ta có thể ôm nhưng trái tim của chúng ta cách xa nhau.

      Có phải vì trong lòng người nên dù ta cố gắng bao nhiêu cũng chỉ thấy ta đứng bên phải ở trong tim ?

      Gió lạnh lẽo thổi vào mặt khiến ta có cảm giác mát lạnh.

      Tỉnh táo . Tỉnh táo mau.

      Ta bất giác cười khổ, ai đế vương có tình chứ?

      có.

      Có điều người ra vào năm năm trước...

      Trong lòng từ từ đau đớn.


      Có phải Hạ Hầu Tử Khâm thể nào quên được Phất Hi năm xưa? sủng ái Thiên Lục vì thấy bóng dáng của nàng năm đó? Vậy Tang Tử sao? Mời đọc tiếp

      Chương 185 : tin ta





      Vì ta .

      Ta khẽ : "Hoàng thượng, hay là về nghỉ ngơi . Sáng mai người còn phải lâm triều."

      Lúc này mới chậm rãi thu lại ánh mắt nhìn về xa xăm nhìn sang ta cười nhợt nhạt, lúc đó mặt tái nhợt lộ ra vẻ luyến tiếc năm xưa...

      Ta đứng cạnh mà ngây dại.

      bỗng nhiên xoay người ghé miệng bên tai ta mỉm cười : "Trẫm tin ngươi, tin quan hệ của ngươi và Cố Khanh Hằng."

      Giật mình.

      Chẳng lẽ thời gian vừa rồi lâu như vậy là do muốn yên tĩnh suy nghĩ chuyện giữa ta và Cố Khanh Hằng, sau đó mới có thể cười cho ta biết tin ta?

      Vòng tay ôm khẽ run lên, nụ cười kia của dường như ngày càng trở nên xa xôi.

      lại : "Ngươi tin trẫm sao?"

      Ta mở trừng mắt nhìn .

      hỏi ta tin sao?

      Nhưng ta lại biết, rốt cuộc hỏi chuyện gì. Tin chuyện gì chứ? Chuyện Phất Hi hay là chuyện hôm nay hậu cung nhiều tần phi như vậy đây?

      cũng chờ ta trả lời chỉ : "Trẫm mệt rồi phải về cung nghỉ ngơi trước, ngươi cũng trở về cung Hi Ninh . Chắc hẳn mẫu hậu vẫn chờ ngươi bẩm báo tình hình." xong nhìn ta nữa mà quay người nhanh chóng rời .

      Ta há miệng định gì nhưng cuối cùng cũng im lặng. Ngơ ngẩn đứng hồi ta thở dài tiếng rồi ra ngoài điện.

      "Nương nương." Triêu Thần nhìn thấy ta từ xa vội tới đón.

      Lúc được nàng đỡ xuống bậc thang, ta nghe nàng khẽ: "Nương nương, vừa rồi Thụy công công tới, có phải người muốn hỏi thăm bên Thư quý tần..." Nàng liếc ta cái, ta hiểu ý gật đầu ra hiệu nàng . Nàng nhích lại gần ta tiếp: "Phương Hàm phái người điều tra, mấy ngày nay Thư quý tần vẫn ở trong cung Ngọc Thanh, bước cũng ra ngoài. Như Ý cũng vậy."

      " có người nào ra sao?" Ta nhíu mày hỏi.

      Triêu Thần gật đầu : "Có, nhưng cũng chưa từng có bất kỳ liên hệ nào với Vinh phi."

      "Vậy với Tích tần sao?"

      Nàng lắc đầu: "Cũng có."

      Ta im lặng gì. Nếu phải Thư quý tần cũng có gì ngạc nhiên. Dù sao mâu thuẫn giữa nàng ta và Thiên Phi cũng rất gay gắt, thể ngày ngày hai mà giải quyết được. Nhưng ta cũng nghĩ ra được nếu phải nàng Thiên Phi còn có thể được ai giúp đỡ?

      Ta vẫn luôn tin với trí tuệ của nàng trong tình huống nguy hiểm hôm qua thể nào khôn khéo dẫn dắt việc vòng rồi lại bình an trở về Cố gia như thế. Phương pháp như thế phải người bình thường có thể nghĩ ra.

      Triêu Thần thấy ta lời nào lại : "Hay là nô tỳ lại trở về với phái người thầm tỉ mỉ điều tra?"

      Ta lắc đầu trầm giọng : ", sau này cũng cần nhắc tới chuyện này nữa."

      Ta hơi lo lắng có người đứng phía sau quan sát mọi chuyện xảy ra. Nếu quả như vậy nhất định ta càng phải cẩn thận hơn mới được.

      Lúc này Triêu Thần mới vâng lời, ta lại : "Nhưng ngày mai ngươi trở về cung Cảnh Thái . Bản cung phải chép kinh văn cho thái hậu nên cả ngày ăn mặc trịnh trọng quá ổn. Ngươi tìm mấy bộ xiêm y màu trắng mang đến." Nhìn y phục hôm nay của thái hậu, ta mới nhớ tới việc này, may là hôm nay bà cũng gì về chuyện đó.

      Thấy Triêu Thần gật đầu, ta lại khẽ : " thăm dò chuyện giữa Phất Hi và thái tử tiền triều."

      ràng ta nhìn thấy trong mắt Triêu Thần lên tia ngạc nhiên nhưng nàng thức thời biểu ra ngoài. Lúc này, hai người chúng ta đến gần kiệu loan, nàng đỡ ta tới chỉ cúi : "Vâng, sáng sớm ngày mai nô tỳ rồi về. Nương nương thay y phục thuần khiết đến phật đường chỗ thái hậu tốt hơn."

      Ta gật đầu rồi liền thấy nàng hạ màn kiệu xuống.

      Kiệu loan được đoạn đường mơ hồ nghe thấy có tiếng cung tỳ vọng vào: "Bên ta mới nhìn thấy thái y sang cung Khánh Vinh, ngươi long thai của Vinh phi nương nương có phải..."

      "Xuỵt, ngươi muốn sống à, lời này có thể lung tung sao? Hơn nữa, Vinh phi nương nương có long thai nên tuyên thái y nhiều lần cũng là bình thường thôi!"

      Ta bất giác vén rèm xe lên, nhìn theo phía tiếng .

      Chỉ thấy bóng lưng hai cung tỳ từ từ khuất dần sau bụi hoa. Ta kêu kiệu loan dừng lại nên chiếc kiệu cứ về phía trước, lát sau nghe thấy gì nữa. Ta bỗng nhiên nghĩ tới dường như mấy tháng nay mỗi gần gặp Thiên Phi sắc mặt nàng đều được tốt lắm.

      Chẳng lẽ long thai trong bụng nàng xảy ra chuyện gì sao?

      Đầu ngón tay khẽ run lên, nếu là như vậy người của thái y viện sao dám giấu giếm chứ!

      Đó chính là tội chết!

      Nhưng, đúng theo lời cung tỳ vừa Thiên Phi mong long thai nên cho dù tuyên thái y nhiều lần cũng rất bình thường.

      Nếu ta hỏi chuyện này có thể khiến cho người khác chú ý cho rằng ta có ý định gì đó với long thai của Thiên Phi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :