1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 6 : Tân hoàng phượng (1)


      Tiên đế ngoại trừ thái tử, chỉ có vị Chiêu Dương đế cơ, có con khác nối dõi. Nghe tiên đế đột nhiên, liền di chiếu cũng từng lưu lại.

      Ngoại thích gia tộc Hạ Hầu lên nắm hoàng quyền.

      Năm ngày sau, thế tử Hạ Hầu đăng cơ, sửa quốc hiệu là Chu Thế, gọi là năm Nguyên Quang. Lúc đó, mới cử hành quốc táng. Di thể tiên hoàng đặt ở quan nội có mấy ngày, khí trời lại khô nóng như vậy, bắt đầu sinh ra mùi hôi.

      Lúc nghe gia đinh mặt mày hớn hở kể lại chi tiết tình, khóe miệng ta giật giật, ai có thể nghĩ tới đường đường thiên tử sau khi chết, lại uất ức như vậy đâu?

      Lần thứ hai Cố đại nhân đến, là nửa tháng sau.

      Cha giống như thấy cứu tinh, vội ra nghênh tiếp. Ta cũng rất hưng phấn, ta chỉ muốn biết, Cố Khanh Hằng có đến hay ?

      phía sau theo cha, ta lén trốn ở sau hành lang nhìn. Ta chỉ nhìn thấy Cố đại nhân hàn huyên cùng cha nhưng chưa nhìn thấy Cố Khanh Hằng, khỏi có chút thất lạc. lúc ta muốn , đột nhiên có người chạm vai ta, cười : "Tam nhi!"

      Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy Cố Khanh Hằng híp mắt nhìn ta cười, lại duỗi ngón tay thân thiết nhéo mũi của ta, bĩu môi : "Ngươi sao cứ thích núp trong bóng tối lén nhìn mọi người vậy?"

      mặt ta tỏ vẻ vui, trong lòng lại cao hứng, làm bộ đánh cái : "Ta thích, mượn ngươi xen vào!"

      cũng tức giận, như trước cười : ", theo ta!" rồi, nắm tay ta kéo chạy ra ngoài.

      "Uy, làm cái gì?" Ta hỏi, lại đáp, nhàng cười, bước chân chẳng hề chậm lại
      Kéo ta tới cửa, ta chần chờ nhưng lực đạo tay giảm, nắm tay ta có chút mạnh bạo. Gia đinh ở cửa thấy là công tử của Cố đại nhân, ai cũng dám câu nhiều

      Ta mới phát bên ngoài có chiếc xe ngựa, xa phu thấy Cố Khanh Hằng trở lại, vội kính cẩn đánh xe tới bên cạnh.

      Cố Khanh Hằng rốt cuộc buông tay ta ra, tiến vào trong xe lôi ra bao quần áo, đưa cho ta, cười : "Này, cho ngươi!"

      Cho ta? Ta mở to hai mắt nhìn , hướng ta gật gật đầu.

      Tò mò lên phía trước, nhận bao quần áo đưa, cẩn thận từng li từng tí mở ra. Tơ lụa mềm mại ấm áp buông xuống, những đường riềm cọ vào tay ta thoáng đau, , thế nhưng ta lại cười...

      Đẹp quá, xiêm y đẹp quá...

      Ta ngây người, mừng rỡ vô cùng.

      Lớn thế này, ta chưa từng thấy qua nhiều bộ đồ mới như vậy

      Cố Khanh Hằng nhàng đẩy ta, cười hỏi: "Tam nhi, thích ?"

      Ta hung hăng gật đầu: "Thích, ta rất thích!"

      "Vậy ngươi mặc vào thử xem?" Cố Khanh Hằng thấy ta thích, càng vui vẻ hơn , đẩy ta lên xe ngựa thử đồ mới, so với ta còn muốn gấp gáp hơn, ta gật đầu, vội vàng leo lên xe ngựa.

      Màn xe hạ xuống, lại nghe Cố Khanh Hằng ở bên ngoài : "Ta vốn tính làm cho ngươi nhiều xiêm y đẹp, nhưng ngờ lúc tìm Trần sư phụ kia, có số đo của ngươi! là quá tốt!"

      Trần sư phụ? Đây phải là người may quần áo cho Thiên Lục hồi sinh nhật nàng sao? Lúc đó chính là lấy số đo của ta mà!

      Hít sâu hơi, có phải hay , vận may của ta tới?

      Ta cài nút áo cuối cùng, vén màn xe ra, hướng Cố Khanh Hằng cười sáng lạn: "Khanh Hằng, thực rất vừa người!"

      Người trước mặt giật mình, lát mới cúi đầu : "Tam nhi, ngươi... là đẹp " Ta nghiêng đầu, thấy gương mặt nhuộm hơi hồng lên, rất đáng , khiến cho ta nhịn được muốn sờ tay lên mặt .

      Xuống xe ngựa, thuận thế xoa thắt lưng, tự hào : "Đấy là đương nhiên , ta vốn là đẹp mà!"
      Lớn lên ta giống nương cực kỳ, mọi người đều nương rất đẹp, như vậy, ta cũng nhất định rất đẹp.

      Cố Khanh Hằng vẫn nhìn ta chăm chú hồi lâu, nhàng cười rộ lên, rồi nghiêm túc mở miệng: "Ta sau này cho ngươi rất nhiều quần áo đẹp!"

      Trong lòng ta cao hứng, hỏi lại: "Ngươi tại sao muốn cho ta quần áo đẹp?"

      "Ưm——" nghĩ nghĩ, vừa cười, "Bởi vì ngươi thích."

      "Ta thích ngươi đưa ta?"

      "Đúng rồi, chỉ cần ngươi thích, ta đều đưa!"

      ...

      chỉ ra câu ngắn ngủi nhưng cũng chính là hứa với ta. Cho đến nhiều năm sau này, ta vẫn như cũ có thể sâu sắc cảm nhận được, Cố Khanh Hằng hứa hẹn với ta, chưa bao giờ thất tín.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 7 : Tân hoàng phượng (2)


      Ta cẩn thận ôm bao quần áo mới kia, vui vẻ chạy về phòng cất kỹ mới ra.

      Cố Khanh Hằng ngoan ngoãn ngồi trong sân chờ ta, thấy ta chạy tới, đứng lên, hướng ta mỉm cười ngọt ngào.

      Ta kéo chơi trò ném bao cát. Lúc trước ai chơi với ta, ta chỉ chơi với chính mình. Hôm nay cuối cùng cũng có người nguyện ý chơi với ta, hài lòng cũng kịp. Chỉ là, tên Cố Khanh Hằng kia thực chơi kém nên rốt cục cũng chơi vui.

      khi vò đầu, khi cắn răng, lại luôn luôn tiếp được làm rơi bao cát. Ta mắng ngốc, cũng giận, chỉ là lúng túng cười. Ta lắc lắc đầu, chắc vì tính tình quá tốt nên ta cũng có chút nào tức giận.

      Cầm bao cát trong tay, ta thuận miệng hỏi: "Khanh Hằng, cha ngươi chức quan gì?"

      "Đại học sĩ "

      "Đại học sĩ là quan rất lớn phải ?"

      "ừ —— coi như vậy."

      "Ô." Kỳ thực tính tính rất lớn là thế nào, ta cũng biết .

      Nhìn lại thấy vẫn rất cố gắng tập tập lại ném bao cát tay, trán thậm chí lấm tấm mồ hôi.

      Ngưng lát, ta lại hỏi, "Cha ngươi hôm nay tới làm gì?"

      nhìn ta, chỉ chăm chú vào động tác tay, thấp giọng đáp: "Cha hoàng thượng mới đăng cơ, nên việc tuyển tú chắc phải trễ mấy năm. Có điều, cũng quá muộn, chắc tới ba năm đâu. Ái chà ——" mắt thấy sắp bắt được bao cát, những giây lơ đãng, lại rơi xuống đất, kêu lên tiếc nuối.

      phen, làm ta ngây dại.

      ra, làm tiên hoàng phượng, làm thái tử phượng, còn có thể làm tân hoàng phượng!

      Phượng thân, phượng thân a...

      "A!" Ta quát to tiếng, tức giận đưa tay bắt bao cát phát dùng sức đập xuống đất, quắc mắt đứng lên, nắm chặt hai tay.

      Cố Khanh Hằng hiểu vì sao, vội vàng theo ta đứng dậy, la lên: "Tam nhi, ngươi làm sao vậy?"

      Ta có được quần áo mới, vì thế hài lòng. nghĩ tới hôm nay, có người nhận được tin vui, so với ta càng cao hứng hơn.

      Nghĩ đến chỗ này, ta câu cũng , xoay người bỏ chạy.

      "Tam nhi!" Phía sau Cố Khanh Hằng gọi ta, ta có nghe thấy tiếng chân đuổi theo, chỉ nghe , "Có phải do ta chơi kém mà ngươi giân ?"

      Ta để ý tới , Khanh Hằng là khờ.

      Ngày ấy, Cố Khanh Hằng cuối cùng cũng tới tìm ta.

      Về sau, ta nghe lúc Cố đại nhân , cha tiễn ra đến tận ngoài đường. Ta nghĩ, thực Cố Khanh Hằng đúng, Cố đại nhân chính là vì việc này mà đến.

      Lúc ta ủ rũ ngồi ở trong viện, xé cánh hoa trong tay, nhìn thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục xa xa tới, nhìn về phía ta. Trong nháy mắt, trong mắt Thiên Phi lên tia khác thường. Nàng cũng câu, vẻ mặt kiêu ngạo qua bên người ta. Thiên Lục quay đầu lại, tựa muốn cái gì, cuối cũng mở miệng.

      Buổi chiều, nha đầu vội vã chạy tới, kéo ta , : "Tam tiểu thư, phu nhân tìm ngươi!"

      Ta còn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng kéo .

      Ta biết phu nhân tìm ta làm cái gì? Chắc phải vì tình phượng thân mà lại may quần áo cho Thiên Lục chứ?

      Nhưng, ta chỉ đoán đúng phần. Đúng là bởi vì chuyện quần áo mới, còn lại là vì ta.

      Vừa bước chân vào cửa, sau lưng có ai mạnh mẽ đẩy ta khiến ta lảo đảo, gượng được ngã nhào xuống đất. Bàn tay theo bản năng chống xuống, lòng bàn tay chà xuống mặt đất truyền đến trận đau đớn

      "Tiểu tiện chủng! Bổn phu nhân đối với ngươi tốt sao mà dám trộm đồ mới của Lục nhi?" Phu nhân giọng đầy tức giận. Ta ngước mắt lên thấy nàng chằm chằm nhìn ta, ánh mắt tập trung quần áo của ta.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 8: Ta oan uổng


      Ta nhất thời hiểu ý của nàng, nàng muốn là ta ăn trộm y phục.

      Nắm chặt nắm tay, ta gượng ngồi dậy, lớn tiếng : "Ngươi bậy, y phục này là Khanh Hằng cho ta!"

      "Khanh Hằng?" Phu nhân nhíu mày, xem ra nàng là chưa từng nghe qua tên Khanh Hằng này.

      Nhưng ra ở bên Thiên Phi mặt biến sắc, lạnh lùng : "Ngươi nghĩ lừa ai đây? Cố thiếu gia làm sao cho ngươi quần áo? Kể cả như vậy, làm sao biết số đo của ngươi?"

      Nàng lý lẽ ràng, lại chuyển sang phu nhân, , "Nương, nếu phải là ta cùng với Thiên Lục bắt gặp, còn biết việc này đâu! Thiên Lục cũng là, còn muốn thay nàng giấu giếm! Hừ, nhưng ta nhịn được!"

      "Tỷ." Thiên Lục kéo ống tay áo Thiên Phi, giọng , "Ta thấy việc này coi như xong . Cũng phải đại gì."

      " phải đại ? Trong nhà có trộm , còn là đại ?" Thiên Phi kêu sợ hãi , "Bây giờ là vài món xiêm y, chừng ngày sau là cái gì nữa! Nương, cần phải giáo huấn nàng cho tốt mới được!" Nàng phản đối thanh bén nhọn như muốn phá vỡ màng nhĩ của ta

      "Tỷ..."

      "Vì sao phải bỏ qua!"

      Lần này lại là ta rống lên cắt ngang lời Thiên Lục . ràng phải ta trộm, nếu như bỏ , phải là chính ta thừa nhận mình là trộm sao? Tàn bạo trừng mắt nhìn Thiên Lục cái, xem ra nàng cũng phải kẻ tốt gì! Y phục là của nàng, nàng chẳng lẽ biết sao?

      "Làm càn!" Phu nhân giận giữ đập bàn cái, đứng lên , "Ngươi còn biết sai?"

      "Ta có sai!" Cho dù nàng nổi giận, ta cũng chỉ là câu kia, phải ta làm, ta vì sao phải thừa nhận?

      Phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, gật gật đầu : "Ngươi sai? Tốt!"

      "Ba ba." Nàng vỗ tay hai tay, nha đầu ở bên ngoài tiến vào, trong tay cầm bao quần áo. Ta liếc cái liền nhìn ra, chính là bao quần áo Cố Khanh Hằng đưa cho ta!

      Cư nhiên, lục soát phòng của ta!

      Phu nhân lên phía trước, thô lỗ xả cái bọc trong tay. Do dùng sức mạnh mà toàn bộ y phục xoạt xuống, rơi vãi đầy đất. Nàng cười lạnh, : "Nếu ngươi trộm, sao y phục Lục nhi lại cánh mà bay ? Nếu ngươi trộm, sao y phục ở trong phòng ngươi?”

      cánh mà bay? Đầu óc của ta ông tiếng, Sao lại có thể trùng hợp như thế? Ta tất nhiên là tin.

      Lắc đầu kêu to: "Các ngươi... Các ngươi muốn hãm hại ta! Ta trộm ta trộm ta trộm!"

      "Ngươi!" Phu nhân bị ta làm tức giận đến tay cũng phát run, cắn răng , "Xem ra hôm nay giáo huấn ngươi, ngươi biết hối cải ! Người tới, đánh cho ta!"

      "Nương!" Thiên Lục kinh hãi kêu tiếng, kéo tay nàng , " nên đánh nàng! Có lẽ... Có lẽ là Cúc Vận quên mất để quần áo của ta ở đâu , cho nên mới tìm được! Y phục của nàng, có lẽ là Cố thiếu gia đưa!"

      "Nhị tiểu thư!" Cúc Vận hoảng hốt kêu lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thiên Lục, rốt cuộc tình nguyện cúi đầu.

      "Lục nhi!" Ánh mắt phu nhân lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Thiên Phi giật tay Thiên Lục lại, hướng ta cười : "Thực là do Cố thiếu gia đưa sao? A, vậy bây giờ cũng thể đến Cố phủ hỏi chứ? Dù sao cũng thể tiện nghi cho ngươi! Đánh !"

      "Ngươi!" Ta hiểu ngay được, là Thiên Phi giở trò quỷ, nhất định là nàng!

      Tiếng roi rơi vào khí nghe lạnh buốt

      "A..." Ta cắn môi, che chỗ nào, roi tìm chỗ đó đánh. Muốn đứng lên, roi kia thẳng tắp đánh vào chân của ta.

      Thiên Phi thấy còn chưa đủ. Nàng cười đến trước, nhặt lên y phục mặt đất, vừa vò, vừa cười: "Chỉ có Trần sư phụ mới có thể làm ra y phục này! Chính là làm y phục cho Thiên Lục!" Nàng như còn muốn tả lại việc ta trộm y phục.

      Sau đó, bỗng nhiên trong mắt nàng lên tia tức tối. Chỉ nghe "Xoạt" tiếng, y phục trong tay nàng trong nháy mắt bị xé thành hai nửa. Nàng đắc ý cười to: "Ha hả, bị ngươi lấy y phục, ta cùng Thiên Lục cũng chẳng ngạc nhiên!"

      , lại cúi người nhặt chiếc khác. Ta đời nào chịu, bổ nhào tới hét lớn: " được xé! cho ngươi xé!" Đó là Khanh Hằng đưa cho ta, là đưa quần áo cho ta!

      "Ba ——" roi lại đánh xuống, đau đớn từ đầu ngón tay tràn tới bàn tay. Đau đớn tràn vào lòng, cuốn cả vào tận sâu linh hồn ta.

      Ô

      Lần đầu tiên, ta khóc ở trước mặt các nàng. Trơ mắt nhìn quần áo mà Cố Khanh Hằng đưa cho ta bị biến thành đống hỗn độn trước mắt, từng mảnh rơi vãi, lòng ta như cũng bị xé nát. Nước mắt thành dòng rơi xuống.

      Tiếng cười của Thiên Phi quanh quẩn ở bên tai ta, lâu tiêu tan.

      Vì sao nàng có tất cả, còn muốn cướp chút quần áo cùng ta? Vì sao nàng cái gì cũng muốn để lại cho ta? Vì sao...

      Quyền lực, thân phận...

      Tay ta càng nắm chặt mang theo căm hận khôn nguôi...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 9: Người cha lạnh lùng



      Ngày đó, ta nhớ trúng bao nhiêu roi. Thân thể, sớm đau đến tê dại. Nước mắt chảy xuống, từ nóng hổi cho đến khi hoá thành lạnh lẽo.

      Thiên Phi liếc mắt nhìn cười lớn, rất đắc ý.

      Chỉ có Thiên Lục vẫn kéo ống tay áo phu nhân thay ta cầu tình, nhưng chẳng ai để ý đến nàng. Ta nghe thấy thanh tức giận của phu nhân cứ mãi vang vọng ở bên tai ta, nàng : "Ngươi thực giống mẹ ngươi, biết dụ dỗ từ ! Chuyên trộm đồ của người khác! Bổn phu nhân hôm nay chính là muốn cho ngươi biết, là của ngươi, đừng có đụng! Nếu lại có lần, ta đánh gãy tay ngươi!"

      Phu nhân, từng câu từng chữ bén nhọn. Ta cuối cùng cũng hiểu, nàng cũng phải biết, ta bị oan uổng. Nàng chỉ là muốn cho ta công đạo. Đánh liền đánh, ta bất quá chỉ là nữ nhân do thiếp sinh ra, huống chi nương của ta còn phải là sủng thiếp.

      Nhưng lúc nghe nàng chuyên trộm đồ của người khác, ta nhịn được muốn cười.

      Nàng cái gì ta tự nhiên hiểu . Bất quá, sao nàng phải mang mãi hẹp hòi như vậy? Mẹ ta trộm của nàng cái gì?
      Cha?

      Ha hả, đừng đùa. Nương có được trái tim cha, cũng có được người của !

      Ta bất quá cũng chỉ là người ngoại tộc của Tang phủ mà thôi!

      Ta biết, qua nhiều năm như vậy, ta nhẫn. Phu nhân tìm được lỗi lầm của ta tra, trong lòng nàng nhất định là khó chịu. Vì thế hôm nay, mới đơn giản buông tha ta. Ta cũng ràng, phản kháng , rơi vào kết quả thảm hại hơn.

      Roi rơi xuống người, ta nghe thấy Thiên Phi cười : "Tang gia có dòng dõi danh vọng, thể để cho người khác cho là chúng ta ngược đãi ngươi!"

      Đáy lòng cười lạnh, lời này xong thực hay!

      Lúc cha tới, ta đau đến cuộn mình ở mặt đất, toàn thân run lên. chỉ nhìn liếc mắt cái, nhàn nhạt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Ưm." Phu nhân tiến tới mở miệng, "Làm sai chuyện, ta liền thay đại lão gia quản giáo."

      "Ưm." Cha trả lời cũng nhìn đến ta, chỉ hướng Thiên Phi cùng Thiên Lục , "Tiên sinh dạy đánh đàn tới, còn mau quay về?"

      Thiên Phi vừa nghe, vội cười : "Vâng, Phi nhi ." rồi xoay người kéo Thiên Lục .

      Thiên Lục chần chờ chút rồi cũng chỉ : "Vâng Lục nhi cũng ." Trước khi ra cửa, còn quên nhìn ta.

      Ta cắn môi, cố ý nhìn nàng. Ta cần nàng thương hại ta!

      Cha ở đây, lực đạo tay bọn nha đầu đánh ta cũng giảm ràng, nhưng ta cũng đau đến tê dại. Cha lại đợi chút, là có chuyện quan trọng, liền xoay người ra. Chỉ là vừa bước đến ngưỡng cửa, lại quay đầu hướng phu nhân : "Đừng đánh chết."

      A, của ta cha, chỉ biết câu như vậy.

      Đừng đánh chết.

      Với , chỉ cần xảy ra chuyện, quản ta.

      Tang Tử, Tang Tử, nghe thấy được ? , đừng đánh chết...

      Đau đớn, thế nhưng lúc này, ta thực rất muốn cười.
      Nhưng, ta phải cố nhịn được.

      Ở Tang phủ mười hai năm, ta học được cái gì, nhưng học được nhẫn. Ta chỉ là đứa , lấy cái gì để bảo vệ chính mình?

      Ta chỉ là mỗi lúc nhắc nhở chính mình, Tang phủ, người tốt.

      Người đánh ta công phu rất lợi hại. Ta chỉ thấy đau, da thịt tất cả đều bị thương, nhưng chết được. Thậm chí là, những nơi bị đánh chỗ tróc da, ngay cả thuốc cũng phải dùng. Ta biết rốt cuộc là may mắn, hay bất hạnh.

      Phu nhân cảm thấy quản giáo xong, mới cho ta ra.

      Sắc trời, rất tối.

      Toàn thân đều đau, thế nhưng, ta muốn trở về phòng.
      Lảo đảo định hường, lại tới cửa phủ.

      Ta chỉ hơi ngần ngừ chút, cuối cùng cũng bước ra ngoài. Gia đinh giữ cửa ngăn cản ta. Ta là Tang phủ dã nha đầu, ai cũng quản.

      Ngày ấy ra khỏi Tang phủ, ta rất muốn tìm Cố Khanh Hằng, ta nghĩ cho biết.

      Chỉ là, ta biết Cố phủ ở đâu. Vốn là muốn hỏi đường , về sau ta lại nghĩ thông suốt. Cố Khanh Hằng bất quá cũng chỉ là đứa , có thể làm chủ được sao? Cuối cùng là ta nghĩ ngây thơ quá rồi.

      Nghĩ như vậy, khỏi có chút thất lạc.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời chút, dường như muốn chuyển mưa. Nhưng ta như trước muốn hồi phủ. vội vàng bởi vì ta biết, qua đoạn đường dài này, phía trước dặm, có tòa miếu.

      Ta chạy đoạn đường, dừng lại, đoạn, lại chạy nữa.

      biết sao, vừa nghĩ tới hôm nay cần ở lại Tang phủ qua đêm, những đau đớn, đều tạm thời quên mất.
      Miếu kia, ta chưa từng . Chỉ trước đây nghe qua. Cách Tang phủ xa, có lẽ trong tiềm thức của ta, vẫn hy vọng có người Tang phủ tìm tới. Khi đó ta nghĩ, nếu có người tìm đến, ta theo bọn họ hồi phủ

      Chỉ là, nghĩ tốt, nhưng chuyện xảy ra luôn luôn như mong muốn.

      tới cửa miếu, có hạt mưa rơi xuống .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 10: Sấm sét nơi chùa 1



      Ta chần chờ cuối cùng đưa tay lên gõ cửa.

      Thùng thùng

      Cửa mở, lộ ra khuôn mặt của tăng nhân còn trẻ. Ta thoáng lúng túng cúi đầu, ôn hòa hỏi: "Tiểu thí chủ muốn vào tránh mưa?", rồi né người sang bên
      Ta gật đầu, theo vào cửa.

      Chùa lớn, qua cửa là có thể thấy phật đường trước mặt chắc hẳn là chính điện. Tường cổ kính, mái ngói cổ xưa, nghĩ đến cũng phải xây dựng nhiều năm.

      Mưa từ từ nặng hạt, ta nhịn được giơ tay lên che đầu. Bộ quần áo của tăng nhân thấm mảng nước mưa, hơi nước bắt đầu tỏa ra. lại như hề biết, quay mặt lại hỏi: "Tiểu thí chủ phải nhân sĩ kinh thành sao?"

      Ta sửng sốt, nhưng lại gật đầu, giọng đáp: "Vâng". Kỳ thực cho dù ta , có lẽ giống như Cố Khanh Hằng mở to mắt hỏi: "Tang phủ có tam tiểu thư sao?"

      Vì thế, ta cũng muốn thực.

      Hạt mưa rơi bàn tay, giữa mùa hè nóng nảy cảm giác mát lạnh. Ta lại cười, người Tang phủ thừa nhận ta, có lẽ, ta nên làm Tang Tử chân chính lần, phải Tang Tử của Tang phủ.

      Chăm chú theo sát bên người , nghe : "Chùa này chỉ có hai người là ta cùng sư phụ, giữa hậu viện có phòng , tiểu thí chủ có thể tạm ở đêm."

      hậu viện, ta thấy giống như hậu viện. khỏi nhíu mày hỏi: " cần trước cùng sư phụ ngươi sao?"

      " cần, tiểu thí chủ xin mời." hơi ngừng lại tiếp "Sau đó ta với sư phụ."

      "Được... Cám ơn nhiều."

      Gian phòng kia rất , chỉ đưa ta tới cửa, cũng vào. Đẩy cửa ra, vốn tưởng rằng có mùi ẩm mốc, nhưng nghĩ ta đoán sai. Bên trong dọn dẹp rất sạch , giống như bình thường vẫn có người ở.

      Ta cũng nghĩ nhiều, chắc hẳn cũng là người giống ta

      Mưa, sau hồi ầm ĩ ngừng lại.

      Buổi tối ta ngồi ở giường, trong lòng bắt đầu hối hận. Ra khỏi đại môn Tang phủ, ta thậm chí nghĩ tới trở lại. Chỉ là, ta vì sao ngốc như vậy? Lẽ ra phải lấy chút đồ, bị coi là trộm cũng nên trộm ít a! Nếu , người ta có đồng nào phải làm sao bây giờ?

      Ta hối hận ngủ yên, lật qua lật lại, hận thể bây giờ trở lại Tang phủ lập tức trộm tiền. A, phu nhân phải ta là tên trộm sao? Ta sao cứ ngốc như vậy, dù sao cũng bị oan uổng, chẳng thà thực làm chút để làm thất vọng chính mình

      khi đầu óc suy nghĩ, ngoài trời lại dần dần trở nên ồn ào .

      tiếng nổ lớn vang lên.

      "A!" Ta kinh hãi kêu tiếng che tai.

      Từ đến lớn, ta sợ nhất sét đánh.

      Lúc đó, những suy nghĩ vừa rồi bay hết, ta chỉ kịp ngồi dậy nhanh, ôm chặt thân thể run rẩy.

      Mà tiếng sấm kinh hãi kia cứ vang lên đinh tai nhức óc.

      "A —— ô ——" ta òa lên khóc, biết lấy đâu ra dũng khí, nhảy xuống giường hướng cửa chạy .


      Chương thứ 11: Sấm sét nơi chùa 2



      Tay vừa chạm then cửa, trong nháy mắt, ta dường như nhìn thấy ngoài phòng lên bóng người. Tay ta run lên bần bật, che ngực của mình, có phải là hoa mắt?

      Ta cũng chỉ chần chờ chút, "cạch" mở cửa phòng, ôm đầu xông ra ngoài.

      mình, ta sợ.

      Tìm ai cũng được, vô luận là tăng nhân trẻ tuổi, hay là trụ trì.

      Ta vừa khóc vừa chạy, đầu tiếng sấm ù ù vang, tia chớp chói mắt. Ta sợ đến chết khiếp, chân dám dừng lại. Ta sợ ta dừng lại, bị sét đánh chết. Chỉ là, ta cũng biết vì sao ta dám chạy.

      biết có phải do ảo giác hay , nhưng cảm thấy phía sau có người chăm chú theo sát sau ta.

      Nhìn thấy gian phòng trước mắt có ánh sáng, chân ta như gió, liều mạng chạy vào.

      Cửa khóa, ta cũng chẳng chần chờ tiến vào. Đúng vào lúc này, tiếng sấm chói tai vang lên, nghe giống như tiếng vang "Đinh" kỳ quái. Chỉ là, ta kịp nghĩ, đóng ngay cửa, lại gọi: "Có ai ? Có ai ?"

      Ta trực tiếp chạy vào bên trong, màn cửa tách ra, bên trong nhìn thấy bóng dáng người. Ta giống như thấy cứu tinh, chạy tới. Ngón tay vừa chạm đến màn trướng kia, người bên trong đứng dậy nhanh, tay kéo lấy màn trướng bị ta kéo, hạ giọng hỏi: "Ai?"

      kêu tiếng "Ai", làm sợ hãi của ta giảm hơn phân nửa, tâm nhất thời thanh tỉnh lại.

      thanh còn rất trẻ, cũng phải tăng nhân kia. Tất nhiên, cũng là trụ trì kia.

      "Ta..." Vốn muốn trả lời, lại suy nghĩ đổi thành "Ngươi là ai?". Lúc tăng nhân đưa ta vào chùa chỉ có cùng với sư phụ, vậy là ai?

      Hỏi rồi, mới phát ổn, rốt cuộc là đối phương hỏi ta trước.

      , lại để ý.

      Khẽ ho tiếng : "Tô Mộ Hàn."

      Tô —— Mộ —— Hàn.

      Khi đó ta cũng biết, nam nhân này, làm thay đổi cuộc đời của ta.

      Cho đến nhiều năm sau này, lúc nhắc hai tiếng "Tiên sinh", trong lòng ta hiểu nổi cảm giác là thế nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :