1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 167 : nhắc đến Tô Mộ Hàn




      Bưng chén thuốc tới bên giường, ta nghĩ có lẽ ngủ rồi bèn thử gọi tiếng: "Hoàng thượng..."

      "Gì?" cúi đầu trả lời.

      Ta mới ngồi xuống : "Nô tỳ kêu người đưa chén đường phèn sơn trà đến, người uống chút ."

      mở mắt ra, ta đem nước đường đưa tới mới há miệng uống. Uống được nửa chén thuốc phèn sơn trà đột nhiên nghe : "Trước đây ngươi cũng cho tiên sinh kia của ngươi uống thuốc thế này sao?"

      Ta hơi kinh ngạc, yên lành sao lại nhắc đến chuyện Tô Mộ Hàn?

      Ta nhìn lắc đầu.

      Ta chưa bao giờ giúp Tô Mộ Hàn uống chén đường phèn sơn trà.

      hừ khẽ tiếng : "Gạt người."

      Ta cười : "Bệnh của tiên sinh cũng phải nhiễm phong hàn, uống thuốc này có ích lợi gì?"

      Đột nhiên như nhớ ra điều gì hỏi: "Lần trước ngươi xin trẫm tuyên thái y xuất cung khám và chữa bệnh cho tiên sinh kia của ngươi, có thể nhìn ra mắc bệnh gì ?"

      Ta khẽ run lên hơi thất vọng lắc đầu: " chẳng may tiên sinh rồi."

      "Sao?" nhìn ta, mày kiếm khẽ nhíu lại nhưng cũng thêm gì nữa.

      Ép uống hết bát thuốc ta mới định đứng dậy lại bị nắm lấy cổ tay. Ta hơi ngạc nhiên xoay người lại, thấy nhìn ta mà chỉ : "Tiên sinh của ngươi , trẫm thấy ngươi rất tiếc thương nhỉ."

      Ta giật mình, hiểu vì sao đột nhiên như thế.

      "Tiếc vì trẫm cũng muốn biết vị tiên sinh mà ngươi tôn kính như thần kia rốt cục là thần thánh phương nào." Chắc là vừa rồi ho nhiều quá nên lúc này giọng của khàn cả .

      biết vì sao, ta ngày càng nhớ Tô Mộ Hàn.

      lúc nào cũng khàn giọng gọi ta "Tử nhi".

      Người giường người bỗng nhiên buông ra tay của ta ra làm ta hoàn hồn, xoay người đặt chén thuốc hết lên bàn rồi quay người lại ngồi giường. nhắm mắt lại, ta khẽ hỏi: "Hoàng thượng, có thấy đỡ nhiều ?"

      khẽ hừ tiếng nhưng trả lời chỉ : "Nhìn trẫm thế này khiến ngươi nhớ lại tiên sinh kia của ngươi.

      Lời cũng phải câu hỏi, trong lòng chắc chắc điều này. Đột nhiên ta buồn cười, hôm nay rốt cuộc sao vậy, hết lần này tới lần khác nhắc tới Tô Mộ Hàn?

      Ta lời nào đột nhiên đột mở mắt ra, ngồi dậy.

      "Ưm..." Tay chống xuống giường.

      Ta nhớ thấy choáng váng đầu vội đỡ lấy khuyên nhủ: "Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm chút .

      chỉ cúi đầu chốc lát rồi ngước mắt nhìn về phía ta, ánh mắt của rất kỳ quái, ta biết vì sao nhìn ta như vậy. lát sau mới nghe khẽ : "Trẫm vẫn cho rằng... nên như vậy."

      Ta nhíu mày nhìn , nên thế nào? Cái gì nên như vậy chứ?

      để ta gì, bàn tay to của bỗng nhiên đưa sang khẽ chạm vào mặt ta. Bàn tay nóng rực, rất nóng, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Ta bỗng nhiên giật mình vì ràng nhìn thấy trong mắt lên tia vui, ta vội : "Hoàng thượng, hay để nô tì đỡ người nằm xuống."

      Ta sợ lòng bàn tay đầy mồ hôi của xóa nước thuốc mặt ta. vừa mới tin ta và Cố gia có vấn đề gì, nếu lúc này mà để nhìn thấy nét mặt khác của ta tức giận phải là Hạ Hầu Tử Khâm nữa.

      lời nào, khom người lại muốn ho nhưng che miệng lại, cố gắng nhịn xuống.

      Chẳng biết tại sao, bộ dạng này của làm cho ta nhớ những lời mới vừa . , có phải nhìn dáng vẻ này của khiến cho ta nhớ tới Tô Mộ Hàn ?

      Ôi, vì thế mới cố gắng chịu đựng sao?

      sợ ta chỉ nhìn thấy bóng dáng Tô Mộ Hàn người sao?

      Tay ta vỗ về sau lưng giúp : "Hoàng thượng, có hai việc thể nhịn được."

      thống khổ liếc mắt nhìn ta, ta cười : "Thứ nhất, ho khan."

      "Hừ, khụ khụ..." cũng nhịn được nữa ho khan hồi.

      Ta cười trộm nhìn , lát sau mới thở gấp : "Trẫm phát ngươi càng lúc càng to gan đấy."

      "Nô tì dám." Ta khép mắt nhìn lại nghe : "Thứ nhì là gì?"

      "Thứ nhì sao, nô tì quên rồi."

      liếc mắt nhìn ta cái nhưng cũng truy hỏi thêm. Ta dìu nằm xuống, kéo ta lên giường. Ta khua chân tháo giầy ra rồi bò lên nằm xuống cạnh . ngủ lại : "Trẫm càng ngày càng tò mò về vị tiên sinh kia của ngươi."

      "Tò mò cái gì?" Ta ngẩng mặt nhìn .

      khẽ : "Trẫm tò mò vì có thể dạy ra được đệ tử như ngươi."

      Ta vội hỏi: "Vậy nếu có cơ hội, hoàng thượng cho nô tì gặp sao?"

      cúi đầu nhìn ta chân mày nhíu lại vui: "Chẳng lẽ ngươi biết hậu phi được tự ý xuất cung sao?"

      Ta nhích lại gần cười : "Vì thế mới hỏi người chứ."


      Hạ Hầu Tử Khâm những ghen với Cố Khanh Hằng mà còn ghen cả với Tô Mộ Hàn nữa. Đúng là hoàng đế bá đạo. Nhưng nếu như vậy tình cảm mà dành cho Tang Tử có ? Mời đọc tiếp nhé

      Chương 168 : muốn thử thái hậu




      hừ khẽ nhưng lại cũng trả lời.

      lúc sau, ta vốn nghĩ rằng ngủ rồi lại : "Trẫm cũng biết mẹ ngươi nguyên là danh kỹ, gả cho cha ngươi làm thiếp."

      Đối với chuyện của ta, quả là điều tra ngọn ngành.

      Ta nhắm mắt lại hỏi : "Hoàng thượng ghét xuất thân của nô tì sao?"

      hỏi lại: "Ngươi xem?"

      Ta cười yếu ớt tì. Nếu ghét nhắc đến xuất thân của ta. đến cùng, và ta như nhau, phải do con của chính thê sinh ra. Ta từng chỉ lần nghĩ tới, nếu năm đó thái hậu có con sao có thể tiếp nhận đứa con do thiếp sinh ra chứ?

      Chẳng qua cuối cùng, may mắn hơn ta.

      Cho dù có mẹ ruột thương nhưng thái hậu cũng dành ít quan tâm thương đối với . Trừ chuyện Phất Hi năm đó tin chắc thái hậu cũng chưa từng làm chuyện gì khác khiến thương tâm.

      Thấy ta im lặng nhưng cũng hỏi nữa chỉ : "Nếu Tang phủ chỉ có hai danh ngạch ngươi làm cách nào mà tiến cung?"

      Hẳn thể nào quên, ta từng làm cung tỳ của Huyễn Nhiên, ta từng là tỳ nữ.

      muốn che giấu bất kỳ điều gì, ta chỉ : "Có người muốn vào cung mà có người muốn vào, đơn giản vậy thôi."

      cười khẽ: "Hậu cung thực đáng sợ như vậy sao?"

      Đúng vậy, rất đáng sợ, bao nhiêu người sợ tránh kịp?

      Nhưng ta lại lắc đầu: "Kỳ thực, nó đáng sợ chút nào. Cái đáng sợ đích thực là lòng người. Con người chỉ có thể thấy những phong cảnh bên ngoài chứ biết gió xoáy từ phía sau tới, từng bước đều tính toán kinh tâm động phách."

      "Nhưng trẫm thấy mấy ngươi đều tính toán thuận buồm xuôi gió mà."

      Ta nao nao, quả nhiên biết hết.

      Nhưng ta lập tức cười, người chân chính thuận buồm xuôi gió phải là , Hạ Hầu Tử Khâm sao?

      "Cười gì?" hỏi.

      Ta xoay lại ôm lấy người khẽ : "Nô tì cảm thấy dường như hoàng thượng thích nhìn thế trận vì dù thế nào người đều là người thắng lớn nhất."

      cười khẽ tiếng, tay ôm ta : " thông minh khiến cho trẫm thích thể buông tay."

      Nữ nhân hậu cung thông minh đâu chỉ riêng ta.

      Vì thế, chẳng qua ta chỉ là trong ba ngàn mỹ nhân thích.

      khiến cho ta, ngay khi muốn chạm vào lại lùi ra như muốn duy trì khoảng cách thích hợp.

      sủng ái cho ta khát vọng khiến tim đập nhanh.

      Ta than tiếng, cố lấy dũng khí hỏi : "Ban ngày trời lạnh như vậy, hoàng thượng tội gì lại ngồi hai canh giờ ở Lam hồ?"

      Người khẽ run lên lập tức : "Trẫm chỉ muốn xem lần này, mẫu hậu có thể nhẫn tâm như thế nữa hay ."

      Ta ngơ ngẩn ngước mắt nhìn , lại tự giễu : "Hôm nay duy chỉ có hai người hề tới, là ngươi, người kia là bà."

      Ta cả kinh, thái hậu đến Thiên Dận cung thăm sao? Nhưng ràng ta gặp thái hậu ở ngoài cung Thiên Dận mà. Vì thế ta vội : "Chắc là thái hậu giống nô tì, đến cung Thiên Dận nhưng biết bên trong có người nên muốn quấy rầy lại trở về." Sợ tin, lại thêm câu "Lúc nô tì quay về có gặp thái hậu ở bên ngoài."

      khẽ cười tiếng: "Ngoại trừ mẫu hậu, ngươi còn gặp Dụ thái phi."

      Ta kinh hãi, hóa ra biết hết.

      Vòng tay ôm ta hơi siết lại, nghe giọng có chút khác lạ: "Suýt nữa trẫm biết ngoài cung Thiên Dận lại náo nhiệt như vậy. Nhưng chẳng ai chịu vào tẩm cung với trẫm!"

      Ta biết Dụ thái phi vào là do thái hậu sai người đưa bà về cung Vĩnh Thọ. Ta chỉ ngạc nhiên khi biết thái hậu cũng vào.

      Ta chậm rãi vòng lên tay khẽ hỏi: "Hoàng thượng muốn thử gì thái hậu?" Rốt cục vì lý do gì mà khiến cho chẳng để ý đến sức khỏe của mình ngồi ở Lam hồ lạnh giá lâu như thế, ngồi đến khi mình bị bệnh mới chịu.

      Mà thái hậu lại thực thăm .

      trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ngươi biết rất nhanh."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 169 : Thiên Lục tới





      như thế đồng nghĩa với việc bây giờ cho ta biết.

      Ta im lặng lát mới : "Ngày mai thái hậu muốn nô tì đến cung Hi Ninh chép kinh Phật."

      chỉ khẽ ừ hữ rồi chẳng gì thêm.

      biết thời gian trôi qua bao lâu ta lại nghe ho khan. Ta xoa ngực khẽ : "Hoàng thượng..."

      ho khá lâu nên nhắm mắt lại, ta chỉ nghĩ là mệt mỏi nên cũng thêm gì nữa.

      lúc lâu mới cảm giác người khẽ giật, lầm bầm : "Năm năm ..."

      Ta chỉ cảm thấy kinh hãi, bỗng nhiên năm năm, năm năm gì?

      Lại nhìn lần nữa nhưng thấy vẫn chưa mở mắt, ta biết ngủ hay vẫn thức. Hơi thở của chậm rãi rồi dần trở nên đều dặn, chỉ có lúc hơi thở phả vào cổ ta vẫn nóng rực như cũ.

      Ta giơ tay lên đắp chăn kín lên người , cứ nhìn mà chẳng được lời nào.

      Chẳng biết tại sao hôm nay những lời của làm cho ta đột nhiên cảm thấy quan hệ khác thường giữa và thái hậu liên quan gì đến chuyện Thiên Lục.

      Thiên Lục, nàng còn chưa đủ để làm cho vì nàng mà đối kháng với thái hậu.

      Lúc nghĩ tới chuyện này ta hơi yên lòng.

      Thế nhưng lại nghĩ tới chữ ‘năm năm’ mới vừa trong lòng ta lại có chút nào thoải mái.

      Ta cứ mơ mơ màng màng rồi ngủ lúc nào biết.

      Chẳng biết đến lúc nào ta phát người bên cạnh đứng lên mới mở choàng mắt, thấy đứng dậy còn Lý công công nửa đứng nửa quỳ trước giường giày giúp . Ta lấy làm kinh hãi mới biết sắp tới giờ mẹo rồi, hẳn là định lâm triều bèn vội vã ngồi dậy kéo tay . Cơn sốt vẫn chưa hết hẳn.

      muốn ta dậy bèn ngoái đầu lại nhìn rồi khẽ : "Còn sớm, ngươi ngủ ." xong để Lý công công đỡ đứng dậy. Cung tỳ trong phòng bước tới lấy long bào mặc vào cho .

      Thấy bỗng nhiên đưa tay đặt lên môi như cố gắng nhịn cơn ho.

      Lý công công giật mình vội hỏi: "Hoàng thượng, hay là lâm triều hôm nay ..."

      ra hiệu bảo y nữa, lát mới : "Trẫm sao."

      Tất cả chỉ diễn ra trong thời gian nén nhang liền kết thúc.

      Tận đến khi mọi người tiễn ra cửa cũng ngoái lại nhìn ta.

      Ta than tiếng. Cho dù và thái hậu có chuyện, dù bệnh cũng vắng mặt ở buổi lâm triều. vĩnh viễn hiểu là đế vương phải làm gì.

      nên ta cũng ngủ được, nằm chút liền kêu cung tỳ bên ngoài bưng nước rửa mặt vào.

      Rửa mặt xong thấy Phương Hàm tiến vào. Ta nghĩ chắc nàng cũng biết chuyện hôm nay ta phải đến cung Hi Ninh.

      Nàng tới bên cạnh hỏi ta: "Nương nương, có phải chuẩn bị gì đến cung Hi Ninh ?"

      Ta lắc đầu, chẳng lẽ trong cung thái hậu còn thiếu đồ để ta dùng sao?

      Ta chỉ với nàng: " giúp ta trông coi cung Cảnh Thái, cần theo bản cung. Bản cung chỉ dẫn theo Vãn Lương và Triêu Thần là được."

      "Vâng." Nàng vâng lời gật đầu.

      "Mấy ngày nay chuyện cung Cảnh Thái đành phiền đến vậy."

      "Nương nương cứ yên tâm, nô tỳ chắc chắn chú ý ." Dứt lời, nàng lại "Lần trước nương nương đuổi hai cung tỳ đến phòng giặt nên phủ nội vụ lại điều tới hai cung tỳ mới. Nô tỳ an bài họ làm việc ở bên ngoài, chuyện trong này cho họ nhúng tay vào."

      "Ừ." Ta trả lời, Phương Hàm làm việc luôn nghiêm cẩn. Nàng sợ người khác cố tình sắp xếp những người này vào cung của ta làm cơ sở ngầm.

      Lúc ra cửa ta thấy Triêu Thần chạy tới khẽ : "Nương nương, Tích tần chờ ở bên ngoài lâu."

      Ta hơi ngơ ngẩn, Thiên Lục?

      Vãn Lương tới bên cạnh ta nhưng cũng gì.


      Làm hoàng đế cai trị cả thiên hạ nhưng đâu có đơn giản chút nào? Dù bệnh Hạ Hầu Tử Khâm cũng vẫn phải lâm triều giải quyết vụ. Mới sáng sớm Thiên Lục đến làm gì? Mời đọc tiếp

      Chương 170 : Hiểu lầm





      Ba người chúng ta ra nhìn thấy Thiên Lục chỉ dẫn theo mình Cúc Vận đứng. Thấy ta ra, hai người các nàng vội hành lễ.

      Nhìn nàng cái ta hỏi: "Tích tần đến cung bản cung sớm như vậy làm gì? Hôm nay phải đến cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu sao?"

      Nàng chỉ cúi đầu cười: " phải nương nương cũng muốn đến cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu sao? Tần thiếp qua đây để cùng nương nương."

      Ta nhìn nàng nghi ngờ, tốt đẹp gì mà muốn cùng ta chứ. Ta nhìn đằng sau nàng thấy Ngọc tiệp dư vịn tay cung tỳ tới đây.

      Còn Thiên Lục vẫn cười như trước: "Đêm qua hoàng thượng bị bệnh còn đến cung Cảnh Thái, mọi người trong cung đều ngưỡng mộ nương nương."

      Trong lòng ta chấn động, ra nàng đến sớm như vậy vì muốn biết đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm đến cung ta làm gì sao? Hừ, nàng cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm tới hỏi tội ta chăng? Lửa giận trong lòng chợt bùng lên, ta bước nhanh tới vung tay tát cho nàng cái mạnh rồi giận dữ : "Tích tần còn dám đề cập chuyện này sao, hôm qua trời lạnh như thế mà ngươi cũng dám đưa hoàng thượng Lam hồ ngắm cảnh, hoàng thượng bị bệnh tội ngươi thể thoát!"

      Tất cả mọi người đứng cạnh đều kinh hãi, Vãn Lương và Triêu Thần cúi đầu đứng im, ngay cả các cung nhân ngang qua đều sợ đến ngây dại.

      Cúc Vận suýt nữa kêu lên sợ hãi nhưng ta nhíu mày nhìn nàng khiến nàng càng thêm hoảng sợ mà dám lên tiếng.

      Chắc hẳn Thiên Lục thể nào nghĩ được đột nhiên ta lại ra tay đánh nàng nên tay nàng che bên mặt đỏ nhìn ta kinh ngạc. lát sau, nàng chậm rãi cười. Ta biết nàng muốn xem ta giải quyết chuyện này ra sao.

      Bao nhiêu người nhìn thấy ta ra tay đánh sủng phi của hoàng thượng.

      "Nương nương..." Ta nhìn thấy Ngọc tiệp dư chạy tới kéo ta "Nương nương người hiểu lầm rồi, hôm qua phải Tích tần muội muội đưa hoàng thượng mà Tích tần muội muội tới Lam hồ khuyên hoàng thượng trở về."

      Ta thu tay về nhìn sang nàng : "Sao? Bản cung trách lầm Tích tần ư?" Ta cúi xuống to "Vô liêm sỉ, hôm qua ai Tích tần kéo hoàng thượng tới hồ để cho hoàng thượng bị lạnh?"

      Vãn Lương đứng phía sau lập tức quỳ xuống dập đầu : "Nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời nghễnh ngãng nghe lầm. Nương nương thứ tội!"

      "Người đâu mang Vãn Lương xuống, có lệnh của bản cung ba ngày cho cơm ăn, chỉ cho nước uống!" xong lại quay sang Thiên Lục hạ giọng "Bản cung nhất thời ra tay vì hiểu lầm ngươi, mong Tích tần để bụng."

      Thiên Lục nhìn Ngọc tiệp dư đứng cạnh ta, ánh mắt lên tức giận nhưng vẫn cắn răng : "Tần thiếp dám, vì nương nương quan tâm long thể của hoàng thượng nên mới có thể... mới có thể nhất thời ra tay."

      Người trong cung tới đưa đem Vãn Lương xuống, chỉ nghe tiếng Vãn Lương van xin: "Nương nương, nô tỳ nhất thời nhiều chuyện, nương nương xin người tha cho nô tỳ, nương nương..."

      Ta quay đầu lại, chỉ bàn tay giấu trong áo khẽ siết chặt.

      Ta nhìn lên mặt Thiên Lục cười lạnh tiếng : "Bản cung hơi mạnh tay, có điều Tích tần xinh đẹp như thế, nếu để lại chút dấu vết mặt sợ hoàng thượng thấy tốt. Triêu Thần, lấy thuốc mỡ tốt nhất đến." Ta liếc nhìn Triêu Thần, nàng hiểu ý vội vâng lời xuống.

      Ngọc tiệp dư vội giảng hòa : "Đúng như nương nương , chẳng qua là hiểu lầm mà thôi. Tích tần muội muội là người thông minh sao lại nhắc chuyện này với hoàng thượng chứ?"

      Thiên Lục sắc mặt ngày càng khó coi nhưng cũng chỉ dám cắn môi : "Vâng, tần thiếp sao dám nhắc tới."

      Ta cười lạnh trong lòng, đánh ngươi cái xem ngươi dám .

      Ngọc tiệp dư lại : "Nương nương, còn phải cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu, chúng ta nhanh thôi."

      Ta gật đầu : "Chúng ta trước vậy, chút nữa để Triêu Thần tới sau." dứt lời, ta nhìn Thiên Lục cái rồi bước tới phía trước.

      Ngọc tiệp dư vội bước theo sau, Thiên Lục và Cúc Vận cũng chỉ ngoan ngoãn theo. Ta ngồi kiệu loan nàng cũng dám, chỉ để kiệu loan theo phía sau.

      Ngọc tiệp dư bên cạnh ta, ta liếc nhìn sang nàng khẽ : "Chuyện hôm nay cảm ơn tỷ tỷ."

      Nàng mím môi cười, bình thản : "Nương nương quá lời rồi, nhưng sao nương nương lại ra tay đánh nàng?"

      Ta cười yếu ớt: " phải nhìn thấy ngươi ở sau lưng nàng sao? Có điều bản cung cảm thấy kỳ lạ, sao tỷ tỷ cũng đúng lúc xuất ở đây?" Hôm nay nếu phải Ngọc tiệp dư tới, ta dám đánh nàng vì sợ đánh trước người làm chứng đúng.

      Nàng hạ giọng : "Nương nương thất sủng trong hậu cung, hôm qua hoàng thượng bị bệnh mà nương nương lại đến cung Thiên Dận thăm hỏi, hơn nữa suốt đêm hoàng thượng ở cung Cảnh Thái nên tần thiếp cũng lo lắng..."

      Nàng vừa xong ta chấn động.

      Thực nghĩ tới, hôm qua phát sinh nhiều chuyện như vậy mà cũng có thể lan truyền nhanh như vậy!

      Hậu cung này, thứ thiếu nhất chính là truyền miệng cực nhanh.

      Chắc hẳn trong hậu cung ai nấy đều muốn thấy thất sủng để cười nhạo ta?

      Cũng nhờ nàng lo lắng mới có thể tình cờ thấy Thiên Lục, biết rằng với tính cách của Thiên Lục chắc là muốn chọc giận ta. Có điều nàng ngờ tới nửa đường lại xuất Ngọc tiệp dư đến giảng hòa. Nàng mà còn thoát được chuyện này chỉ thể nàng hẹp hòi. Thiên Lục ơi, lần này ta cũng để cho nàng thoát ra dễ dàng đâu!

      Trước đây do ta cẩn thận nên mới có thể rơi vào cạm bẫy nàng đặt cho ta. Lần này, ta trả lại cho nàng nguyên vẹn.

      Ngọc tiệp dư ngước mắt nhìn ta cái, lại : "Nương nương, bệnh hoàng thượng sao rồi?"

      Nàng hỏi vì sao Hạ Hầu Tử Khâm đến cung của ta mà chỉ hỏi bệnh thế nào. Bây giờ nhìn thấy ta bình an, nhất định nàng cũng biết tới phải để hỏi tội ta.

      Quay đầu lại nhìn về phía Thiên Lục, ta : "Nếu phải Tích tần kịp thời khuyên hoàng thượng trở về, sợ là bệnh tình của hoàng thượng còn chưa lạc quan như thế đâu. Bây giờ bản cung cảm thấy bản cung thực nóng nảy, còn ra tay đánh ngươi nữa."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 171 : Trả thuốc mỡ cho Thiên Lục





      Thiên Lục sắc mặt trắng bệch như bị gió thổi qua mặt. Chỉ có bên mặt bị ta đánh lộ ra sắc hồng tự nhiên.

      Nàng cắn môi : "Long thể hoàng thượng an khang mới là phúc khí của chúng ta, đây là việc tần thiếp phải làm." Cúc Vận bên nàng chẳng còn chút vênh váo tự đắc nào chỉ mực cúi đầu, ngay cả nhìn ta cái cũng dám. Ta nghĩ nàng cũng sợ, Thiên Lục là sủng thiếp ta còn dám đánh hướng chi cung tỳ nho như nàng?

      Tới cung Hi Ninh, lúc vào Diêu phi liếc mắt cái nhìn ra. Ánh mắt của nàng thực rất tinh, nhìn thấy ngay bên mặt Thiên Lục bị ta đánh đỏ. Vừa định ní gì nghe thấy thái giám bên ngoài kêu: "Thái hậu giá lâm —— "

      Nàng vội im miệng, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ với thái hậu.

      Cung tỳ đỡ thái hậu ngồi xuống rồi bà mới phất tay : "Miễn lễ cả ."

      "Tạ ơn thái hậu." Mọi người cảm tạ rồi mới sôi nổi ngồi xuống.

      Ánh mắt Diêu phi vẫn nhìn Thiên Lục, mím môi cười đứng lên : "Ôi, mặt Tích tần muội muội bị sao thế? Sao lại giống như bị ai đánh vậy?"

      Lời vừa ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng. mặt Thiên Lục lộ ra tia kinh ngạc kính đáo. Lại nghe thái hậu : "Bây giờ trong hậu cung này, còn có ai dám động đến Tích tần đây?"

      ràng trong lời thái hậu châm chọc.

      Ta biết, từ trước đến nay thái hậu thích nàng.

      Từ lúc nàng bắt đầu cam tâm tình nguyện làm thế thân của Phất Hi trong lòng thái hậu luôn có bất mãn đối với nàng. Nếu hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên đến cung của ta những lời đó ta còn chẳng biết tại sao ngồi ở Lam hồ mình mà ai dám tới khuyên. Sợ là mọi người đều biết, hoàng thượng và thái hậu có chuyện nên dám tới. Chỉ có Thiên Lục dám ra mặt làm kẻ xấu mà thôi.

      Tính toán thời gian Triêu Thần cũng sắp tới, ta đứng dậy quỳ xuống : "Thái hậu bớt giận, nô tì nhất thời hiểu lầm nên đánh Tích tần."

      Lời vừa ra chỉ nghe xung quanh loạt tiếng rì rầm nổi lên. mặt Diêu phi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng riêng thái hậu vẫn bình thản chẳng có chút ngạc nhiên nào, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ai gia rất tò mò vì sao Đàn phi đánh Tích tần?"

      Ta cúi đầu : "Nô tì tưởng Tích tần đưa hoàng thượng đến hồ khiến cho long thể hoàng thượng bị bệnh, nghĩ ra lại trách lầm nàng, ra nàng khuyên hoàng thượng trở về ."

      Nghe ta nhắc đến chuyện hôm qua, mặt thái hậu lên vui, hừ khẽ tiếng : "Đàn phi quả thực quá xúc động rồi."

      "Thái hậu thứ tội."

      Ta nghe bên ngoài có cung tỳ bẩm: "Thái hậu, cung tỳ của cung Cảnh Thái đến, là Đàn phi nương nương kêu nàng đưa thuốc mỡ tới cho Tích tần tiểu chủ."

      Thái hậu : "Ngươi lấy vào đây."

      "Vâng." Cung tỳ vâng lời xuống, chỉ chốc lát mang hộp thuốc mỡ kia vào.

      Thái hậu kêu ta đứng lên, ta đứng dậy cầm hộp thuốc mỡ cung tỳ đưa rồi giả vờ kinh ngạc kêu khẽ tiếng: "Ôi."

      "Sao vậy?" Thái hậu nhíu mày hỏi.

      Ta vội xoay người lại, trình hộp thuốc mỡ tay lên, cố ý lúng túng : "Nô tì kêu cung tỳ lấy thuốc mỡ tốt nhất tới nhưng nghĩ tới lại lấy hộp này."

      Ta dứt lời thái hậu nhìn xuống chiếc hộp tay ta, mặt biến sắc.

      Ta thấy Thiên Lục cũng nhìn qua, bàn tay đặt gối của nàng đột nhiên nắm lại. Ta : "Chiếc hộp này nguyên là do Tích tần đưa cho nô tì, nô tì thấy hộp đẹp nên vẫn đặt ở trong tẩm cung. ngờ hôm nay cung tỳ trong cung lại lấy ra. Dùng thuốc mỡ Tích tần đưa để chữa cho nàng khiến người ta chê cười nô tỳ. Hay là để nô tỳ sai người đổi hộp khác."

      Diêu phi cũng là người khôn khéo, nhìn thấy ở đây nhiều người thay đổi sắc mặt liền biết ngay thuốc này có chỗ khác thường. Nàng bèn đứng dậy cười : "Đàn phi muội muội sai rồi. Thuốc mỡ này phải lấy đến để chữa vết thương mặt Tích tần sao? Còn lo ai đưa cho ai làm gì, trước tiên cứ thoa vết thương rồi hãy ."

      Nàng rồi giơ tay lấy chiếc hộp tay ta mở nắp ra, bỗng nhiên nhíu mày quay đầu lại với thái hậu: "Thái hậu, thuốc này... hộp thuốc mỡ này e là thể dùng, là vị thanh lương mà hoàng thượng kiêng kị nhất." Nàng còn quên xoay người lại trêu ghẹo : "Sao trong cung Tích tần muội muội còn có thuốc mỡ như vậy chứ? Nhưng ngàn vạn lần được dùng nhé, bằng hoàng thượng đến chỗ của ngươi đâu."

      Lời của nàng vừa xong mọi người đều khẽ cười rộ lên.

      Ta cười yếu ớt, lặng yên nhìn về phía thái hậu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 172 : Chuyển biến




      Chỉ thấy ánh mắt của bà lạnh lùng nhìn Thiên Lục phía dưới, mặt hơi tức giận.

      phải Thiên Lục muốn Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ ta là người của Cố Địch Vân sao? Vậy ta cũng lộ ra chuyện nàng là người của Cố Địch Vân cho thái hậu thấy. Ta cũng muốn xem sau này ở hậu cung nàng có thể làm gì nữa!

      Nếu phải nàng dùng chiêu kia hôm nay ta còn nghĩ ra phương pháp như vậy. đến cùng, ta còn phải cám ơn nàng.

      Diêu phi lại đóng nắp lại đặt hộp thuốc mỡ kia trước mặt Thiên Lục cười : "Hộp thuốc này mặc dù đẹp nhưng bản cung khuyên ngươi nên giấu kỹ mới tốt." Những lời của nàng toàn đắc ý.

      Nàng chỉ cho rằng ta cố ý lấy thuốc mỡ kia ra là bởi vì trong thuốc mỡ có vị thanh lương chứ hế biết, thuốc mỡ này có xuất xứ khác.

      Nhưng nàng biết sao, quan trọng là thái hậu biết.

      Đây là cống phẩm đặc thù do Nam Chiếu đưa tới, tin chắc hoàng thượng và thái hậu có ấn tượng sâu đậm.

      Cuối cùng thái hậu cũng : "Nếu Đàn phi sai người đưa thuốc tới Tích tần dùng trước ."

      Diêu phi làm như kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu lại : "Thế nhưng thái hậu..."

      Thái hậu khẽ ho tiếng cắt ngang lời Diêu phi : "Ai gia cho rằng, mặt Tích tần như hoa như ngọc kia rất quan trọng!"

      Mọi người phía dưới đều cười cười nhưng chẳng ai dám gì.

      Sắc mặt Thiên Lục ngày càng trắng, thái hậu kêu cung tỳ bên ngoài : "Còn bôi thuốc giúp Tích tần?"

      Cung tỳ vội vâng lời lấy thuốc mỡ tới khẽ : "Mong tiểu chủ nghiêng người để nô tỳ bôi thuốc cho người.

      Ta nhìn thấy hai tay Thiên Lục nắm chặt nhưng người nàng cử động. Ta nghĩ, chẳng lẽ nàng dám ngang nhiên thực lời thái hậu sao?

      Đúng lúc này nghe thấy có người bên ngoài : "Nương nương, Vinh phi nương nương, người chậm chút!"

      Ta ngạc nhiên biết lúc này Thiên Phi tới làm cái gì? Vừa nghĩ tới là Cúc Vận mời gọi nàng tới. Nhưng cho dù nàng tới cũng làm được gì. Chỉ cần thái hậu nhận định Thiên Lục là người của đại học sĩ Thiên Phi còn thoát được sao?

      Mặc dù trong bụng nàng có long thai sao chứ? Hậu cung này ai cũng biết, thái hậu thiên về thế lực Diêu gia hơn.

      nghĩ ngợi thấy Thiên Phi đến cửa, nàng quỳ xuống hành lễ với thái hậu: "Thái hậu..."

      Thái hậu đứng dậy chỉ với người bên cạnh: "Còn đỡ Vinh phi đứng lên?"

      Các cung tỳ tiến tới đỡ nàng, nàng lại : "Thái hậu, thuốc mỡ Tích tần đưa cho Đàn phi là của thần thiếp đưa cho nàng .

      Ta kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt, nàng lại còn là nàng đưa sao?

      mặt Thiên Lục cũng chia lộ vẻ thể tin nổi.

      "Sao?" Ngón tay đeo chỉ giáp dài của Thái hậu nhàng gõ lên mặt bàn bình thản hỏi: "Sao Vinh phi vội vội vàng vàng đến vì việc này? chẳng qua là hộp thuốc mỡ mà thôi."

      Đích xác, trong mắt người khác chẳng qua là hộp thuốc mỡ mà thôi. Có điều trong lòng Thiên Phi và Thiên Lục đều biết đó là vật của Cố phủ. Vật như vậy vốn nên lấy ra nhưng Thiên Lục tự cho là thông minh muốn kéo ta xuống nước, nghĩ tới hay lại hóa dở.

      Thiên Phi biến sắc vội : "Nô tì cũng mới biết Tích tần đưa cho Đàn phi hộp thuốc mỡ có vị thanh lương."

      khéo nhỉ, trực tiếp nàng vội vã đến là bởi vì biết trong thuốc mỡ có vị thanh lương. Xem ra nàng giả vờ như biết chuyện vật này là do hoàng thượng thưởng cho đại học sĩ. Ta cũng muốn xem nàng giải thích ra sao.

      "Thuốc mỡ này vốn là lần trước thần thiếp cẩn thận ngã bị thương nên tiểu cung tỳ trong cung mượn cơ hội lấy lòng nô tì dâng tặng. Đúng lúc Tích tần tới thăm hỏi mà thần thiếp có thuốc rồi, thần thiếp biết Tích tần rất thích hoa mai mà nắp hộp thuốc lại khắc hoa mai rất tinh xảo nên mới tặng lại cho Tích tần." Nàng cúi đầu từng câu từng chữ.

      Ta đích thực hơi giật mình, nàng cho rằng đẩy việc này lên đầu cung tỳ tỷ muội các nàng có thể thoát thân sao? Thực là buồn cười, thái hậu là người dễ bị gạt như vậy ư?

      Quả nhiên, thái hậu nghe vậy cũng gì. Thiên Phi là của cung tỳ trong cung nàng, như vậy chẳng qua là muốn vu oan cho người khác, việc này nàng làm thực thỏa đáng.

      La lạnh lùng nhìn nàng, chẳng qua với trí tuệ của Thiên Phi mà có thể thể nghĩ ra phương pháp như vậy cũng coi như làm khó nàng rồi.


      Từ hộp thuốc mỡ mà ngày càng liên quan đến nhiều người? Ai là người tiếp theo dính líu đến chuyện này? Bình thường Thiên Phi thông minh lắm mà sao lần này lại linh mẫn như vậy? Thái hậu xử ra sao? Mời đọc tiếp

      Chương 173 : vòng trở lại Cố gia





      Diêu phi liếc nhìn sang thái hậu rồi tới chỗ Thiên Phi, cúi người đỡ nàng đứng lên : "Hay là Vinh phi đứng lên trước , bây giờ nàng mang long thai, muốn cứ đứng . Chẳng qua chỉ là hộp thuốc có vị thanh lương thôi mà, có gì quan trọng đâu, nàng cần làm như vậy."

      Nàng vừa dứt lời nghe thái hậu cười tiếng : "Ai gia cũng rất tò mò, thuốc mỡ này là hàng cao cấp, cung tỳ nho trong cung ngươi sao lại có chứ ?"

      "Thái hậu..." Thiên Phi cúi đầu "Việc này thần thiếp căn bản cũng biết. Vừa rồi có tìm cung ty kia hỏi nhưng ả còn dám dối. Thần thiếp phải cho người đánh ả mới chịu khai ."

      "Sao?" Thái hậu nhìn nàng ý bảo nàng .

      Thiên Phi vội : "Cung tỳ kia , thuốc mỡ này là do thị vệ trong cung cho ả. Có lần ả bị thương ở chân nên thị vệ kia mới tặng cho ả. Ả còn thị vệ kia có tình ý với ả nên mới tặng cho ả vật quý giá như vậy."

      Ta chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trầm xuống, nàng ... thị vệ!

      Trong đầu bỗng nhiên lên khôn mặt Cố Khanh Hằng. Chẳng lẽ Thiên Phi muốn...

      Bỗng nhiên Thiên Lục đứng dậy kéo ống tay áo Thiên Phi : "Tỷ..."

      " sao, chỉ cần bẩm báo ràng việc này cho thái hậu, thái hậu tự minh xét ." Thiên Phi cắt ngang lới của Thiên Lục.

      Trong mắt thái hậu lên tia khác thường hỏi: "Ngươi thị vệ đó là ai?"

      Thiên Phi nghiêm mặt : "Thần thiếp biết, cung tỳ trong cung thần thiếp chỉ gọi là 'Cố thị vệ' ."

      "Tỷ!" Thiên Lục kinh hãi kêu lên.

      Ta nhìn thấy Thiên Phi bỗng nhiên cầm tay nàng, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết nàng dùng bao nhiêu sức lực. Nàng muốn Thiên Lục điều gì hết. Nàng phải đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lại cho Cố gia. Dù sao, thuốc mỡ này vốn là của Cố phủ nên nàng tin chỉ cần thái hậu nghe được câu "Cố thị vệ" cũng cho rằng mọi chuyện là tự nhiên.

      Quả là nước cờ tốt, Cố Khanh Hằng đưa thuốc mỡ cho cung tỳ trong cung Khánh Vinh, cung tỳ kia tặng nàng để lấy lòng, sau đó nàng cho Thiên Lục còn Thiên Lục lại cho ta.

      con đường rất dài mà cuối cùng nàng lại vòng về đầu cách ràng thanh bạch.

      Thiên Phi Thiên Phi!

      Ta rốt cuộc khiếp sợ nhìn nữ nhân trước mặt, nàng tuyệt đối thể nghĩ ra phương pháp thông minh như vậy!

      Nhưng, nhìn vẻ mặt Thiên Lục nhất định nàng biết được .

      Đến tột cùng là ai ở sau lưng giúp nàng?

      Ta thấy thái hậu vẫy tay kêu cung tỳ bước tới vào tai ả mấy câu, cung tỳ kia gật đầu chạy .

      Lòng ta trầm xuống, ta biết cung tỳ kia làm chuyện gì.

      Ta cắn răng, cung tỳ cùng thị vệ tư thông là tội thể tha thứ.

      Ta thực nghĩ ra vì sao Thiên Phi phải làm như vậy, dùng cách như thế để đưa đầu mối về Cố gia chỉ đơn giản là gây rắc rối cho Cố Khanh Hằng. Nàng và Thiên Lục phải là người của Cố đại nhân sao? Nếu làm vậy đối mặt với Cố đại nhân thế nào?

      Huống chi, có lẽ nàng còn biết rằng Hạ Hầu Tử Khâm sớm biết tỷ muội các nàng là người của Cố Địch Vân.

      Nàng làm như vậy khiến cho người ta có cảm giác nàng muốn phủ nhận toàn bộ quan hệ với Cố phủ để chứng tỏ nàng và Thiên Lục đều phải là người Cố phủ.

      Có phải vậy nhỉ?

      mặt Thiên Lục lộ ra vẻ lo lắng còn Thiên Phi nhi2nta với vẻ đắc ý. Cung tỳ rất nhanh liền trở lại khẽ vào tai thái hậu mấy câu. Ta thấy sắc mặt thái hậu thay đổi, phất tay ý bảo nàng xuống rồi nhận tiện quay sang Thiên Phi : "Việc thị vệ và cung tỳ trong cung tư thông đương nhiên ai gia phải xen vào, nếu như đúng theo lời Vinh phi nhất định thể tha. Vinh phi, ngươi tuyên cung tỳ trong cung ngươi đến đây để ai gia hỏi cho ràng minh bạch!"

      Thiên Phi vội : "Thái hậu thứ tội, cung tỳ kia thành nên thần thiếp sai người đánh ả, ngờ cơ thể ả yếu ớt nên … nên chết rồi. Mong thái hậu trị tội của thần thiếp!" Dứt lời, nàng lại quỳ xuống.

      Ta nắm chặt hai tay, hay, ràng là nàng muốn chết có đối chứng đây.

      Nhưng, Cố Khanh Hằng sao?

      Quả nhiên, thái hậu nheo mày lại nhưng cũng truy cứu trách nhiệm của nàng, chỉ : "Người tới, dẫn Cố Khanh Hằng tới đây!"

      Trong lòng ta bỗng như bị ai đánh, ta cũng nhìn thấy sắc mặt Thiên Lục càng trắng hơn so với lúc nãy.

      Sao ta có thể nghĩ ra đầu tiên Thiên Phi khéo léo chuyển việc thành thị vệ và cung tỳ tư thông. Chắc hẳn bây giờ thái hậu sớm quên lúc trước còn hoài nghi tỷ muội hai người là người của Cố Địch Vân.

      Thêm nữa Thiên Phi kéo Cố Khanh Hằng vào nên càng xóa hiềm nghi đối với các nàng.

      Chuyện cung tỳ và thị vệ tư thong ở hậu cung nhiều, lần này có trò hay để xem nên mọi người trong phòng người đều lộ ra vẻ mong đợi. Có mấy tần phi biết thân phận của Cố Khanh Hằng nên ngạc nhiên phấn khích kềm chế được. Phía sau ta có những lời bàn luận xôn xao: "Trách được công tử của Cố đại nhân yên lành lại muốn vào cung, ra là coi trọng tiểu cung tỳ!" "Nhưng Cố công tử kia là người như vậy sao? Chẳng lẽ biết, tư thông cung tỳ là phải xử tử?"

      "Có lẽ, chính là cung tỳ kia giá họa cũng nên."

      Ta nghe lọt câu, người như thể đứng thẳng được.

      Xử tử hình ư...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 174 : Khanh Hằng ngốc





      Thời gian trôi qua nặng nề, ta có thể nghe tiếng tim mình thảy thình thịch trong ngực.

      Cũng biết bao lâu mới nghe bên ngoài có cung tỳ : "Thái hậu, Cố thị vệ tới."

      "Thuộc hạ tham kiến thái hậu, tham kiến các vị nương nương, tiểu chủ." Giọng bình thản, ta thấy cúi đầu quỳ chân đất, nhìn nét mặt.

      "Cố thị vệ." Thái hậu đứng lên, Diêu phi bước lên phía trước đỡ bà.

      Cố Khanh Hằng : "Có thuộc hạ. biết thái hậu tìm thuộc hạ đến có chuyện gì?"

      Thái hậu tiến bước tới đứng trước mặt của : "Ai gia nghe chuyện, vì vậy gọi ngươi tới hỏi chút cho ràng."

      Giọng của vẫn bình thản đều đều như trước: "Thái hậu xin cứ hỏi."

      Ta thấy Thiên Lục muốn bước tới nhưng bị Thiên Phi chặn lại, chỉ thấy nàng cầm hộp thuốc mỡ đặt bàn kia tới bên người thái hậu : "Thái hậu."

      Bà giơ tay lên nhận chiếc hộp kia đưa tới trước mặt : " biết Cố thị vệ có từng thấy thuốc mỡ này ?"

      Ta thấy mắt nhìn vào nắp hộp thuốc mỡ, lòng ta trầm xuống.

      ngẩng đầu lên, ánh mắt căng thẳng, bàn tay nắm bội kiếm đột nhiên siết lại nhưng cả người vẫn bất động. biết ta có mặt ở đây nhưng cũng chỉ có thể cố gắng nhìn đến ta.

      Ta muốn bước tới thị bị Ngọc tiệp dư bên cạnh kéo ống tay áo lại, nàng cau mày : "Nương nương, nếu việc này biến thành chuyện cung tỳ và thị vệ tư thông người cần nhúng tay vào." Nàng biết quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng, chỉ cho rằng ta muốn quản chuyện này mới định bước tới.

      Lúc này nghe Thiên Phi vội vã : "Thái hậu, cung tỳ trong cung thần thiếp chết, nếu chỉ căn cứ vào lời của Cố thị vệ cũng thể tin hoàn toàn."

      Thiên Phi sợ Cố Khanh Hằng phủ nhận vì nàng biết hộp thuốc kia của Thiên Lục cũng phải do Cố Khanh Hằng đưa. Còn ta lo lắng Cố Khanh Hằng thấy nắp hộp kia chắc chắn cho rằng thuốc mỡ này là hộp đưa cho ta. Thái hậu để ý nàng chỉ hỏi Cố Khanh Hằng: "Ai gia nghe , ngươi tặng thuốc mỡ này cho cung tỳ?"

      cúi đầu xuống, ta chỉ cảm thấy gian xung quanh chợ trở nên khẩn trương, chỉ đứng thẳng nhìn .

      nên nhận, Khanh Hằng, nên nhận...

      Ta cắn môi, ta vốn nên cho biết, hộp thuốc này căn bản phải là hộp thuốc đưa cho ta! Nhưng nếu lúc này ta ra chuyện đó việc thị vệ và tần phi tư thông chỉ là vấn đề tội chết nữa mà liên luỵ rất nhiều người.

      "Vâng."

      chữ định.

      Cuối cùng thừa nhận.

      Nếu phải bên cạnh ta có ghế tựa hẳn ta đứng thẳng được.

      Khanh Hằng, chẳng lẽ ngươi biết tội tư thông cùng cung tỳ là tội gì sao?

      Vì sao, còn nhận?

      mặt Thiên Phi lúc đầu hơi kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ thỏa mái. Tất nhiên nàng nghĩ ra vì sao Cố Khanh Hằng lại thừa nhận?

      Thái hậu giao hộp thuốc mỡ tay cho cung tỳ bên cạnh, trong giọng hơi tức giận lạnh lùng : " to gan! Tư thông với cung tỳ là tử tội! Ngươi thân là vũ lâm quân mà dám ở trong cung làm ra chuyện như thế, người đâu tới đây —— "

      "Thái hậu!" Ta rốt cuộc nhịn được, bước tới phía trước : "Thái hậu xin bớt giận, vừa rồi Vinh phi cũng chỉ bằng vào lời của mình Cố thị vệ cũng thể tin tưởng hoàn toàn."

      Thái hậu ngoái đầu lại liếc nhìn ta cái, cười lạnh tiếng : "Thế nào, Đàn phi cho là bao che cho người nào sao?

      Nghe vậy, người ở phía dưới gấp gáp : "Thái hậu, thuộc hạ chưa từng muốn che chở ai, việc này là mình thuộc hạ gây nên. Cũng mong... mong thái hậu buông tha nàng."

      chỉ "Nàng", chắc hẳn muốn chỉ cung tỳ kia. Khanh hằng ngốc, căn bản biết "Nàng" mình là ai hết! Nhất định nghe thái hậu hai chữ "Bao che" nên dưới tình thế cấp bách mới nhận hết tội lỗi về mình. sợ, việc này có liên quan đến ta!

      Ta biết, muốn cho ta biết ta nên can dự chuyện này nữa, nên tự rước họa vào thân.

      Khanh Hằng...

      Thái hậu lạnh lùng : "Ngươi cũng cần cầu xin giúp người kia. Nếu các ngươi muốn làm đôi uyên ương cùng sống chết hôm nay ai gia thành toàn cho ngươi! Người tới, đưa Cố Khanh Hằng xuống cho ai gia..."

      "Thái hậu!" Ngay lập tức bóng người quỳ xuống trước mặt bà. Ta thấy đó dĩ nhiên là Thiên Lục! Sắc mặt của nàng trắng bệch vội vã "Thái hậu xin bớt giận. Cố đại nhân là công thần thiên triều, kính xin thái hậu thủ hạ lưu tình!"

      "Thiên Lục!" Thiên Phi trợn to mắt nhìn nàng với vẻ thể tin nổi, bước tới phía trước kéo nàng nhưng nàng nhất định chịu đứng dậy.

      Mọi người đều kinh hãi, Diêu phi cười yếu ớt nhìn cục diện này. Thái hậu liếc xéo nữ nhân quỳ dưới chân châm chọc : "Tích tần làm gì vậy? Người khác biết còn tưởng rằng người cùng Cố thị vệ tư thông kỳ thực chính là Tích tần ngươi!"

      "Thái hậu!" Thiên Phi sợ đến biến sắc, nàng căn bản nghĩ tới Thiên Lục lại đột nhiên chạy tới rước họa vào thân.

      Cố Khanh Hằng cũng biến sắc, trầm giọng : "Việc này quan hệ với Tích tần tiểu chủ, xin thái hậu minh xét."


      Tội nghiệp Cố Khanh Hằng, chấp nhận làm mọi việc vì Tang Tử, cứ nghĩ vì hộp thuốc mỡ đó mà liên lụy đến nàng nên nhận hết tội lỗi về mình? Vì sao Thiên Lục dám đứng ra cầu xin cho ? Thái hậu có tha hay ? Mời đọc tiếp

      Chương 175 : Trừng phạt





      Thiên Lục cắn môi nửa ngày mới : "Nô tì cùng Cố thị vệ trong sạch. Nhưng hộp thuốc mỡ kia rốt cuộc là từ tay nô tỳ đưa ra, bây giờ chết mạng người nên nô tì cảm thấy có lỗi, khẩn cầu thái hậu tha cho tính mạng ."

      Thái hậu lạnh lùng nhìn hai người phía dưới, bà cũng suy nghĩ. Cố Địch Vân là đại học sĩ, thủ phủ nội các. Bà thể quan tâm tới thân phận này của ông ta. Tuy nhiên nếu Cố Khanh Hằng thừa nhận mình có quan hệ với cung tỳ thái hậu thân là người thống lĩnh hậu cung cũng thể quản chuyện này được.

      Lần này Thiên Lục cầu tình hẳn cũng là để cho bà đường lui.

      Thái hậu hơi chần chờ cuối cùng : "Cũng được, ai gia niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, Cố gia lại là trung thần nên tha cho ngươi lần này. Người đâu, kéo xuống đánh trăm roi!"

      "Tạ ơn thái hậu." cảm tạ ân điển xong liền bị người tới dẫn xuống.

      Ta bỗng nhiên lui lại bước rồi nghe mọi người kêu lên kinh hãi, chăm chú nhìn lại thấy cả người Thiên Lục mềm nhũn té xỉu tại chỗ.

      Thiên Phi luống ca luống cuống sai cung nữ đỡ nàng xuống. Thái hậu lạnh lùng nhìn, hừ tiếng : "Có chút vậy mà khiếp sợ chịu nổi sao!" Bà xoay người ngồi xuống, sai người thu lại hộp thuốc mỡ bàn rồi lại kêu người đến : "Đưa thuốc mỡ này đến Cố phủ đồng thời thuật lại toàn bộ chuyện này cho Cố đại nhân biết."

      "Vâng." Thái giám nhận hộp thuốc mỡ rồi liền lui xuống.

      Thái hậu lại phất tay cái : "Được rồi, hôm nay ai cũng mệt rồi, nếu có chuyện gì đều về hết ."

      Mọi người nghe vậy mới đồng loạt hành lễ cáo lui.

      Trong phòng chỉ còn lại hai người ta và thái hậu. Bà nhìn sang ta : "Sao Đàn phi còn có việc sao?

      Ta cắn răng cúi đầu : "Thái hậu người quên là muốn nô tì ở lại cung Hi Ninh chép kinh Phật cho người sao?"

      "Ô, nhìn trí nhớ của ai gia xem, đúng là quên rồi." Bà khẽ cười rộ lên rồi kêu người đến : "Dẫn Đàn phi đến phòng sưởi phía đông nghỉ ngơi trước, chút nữa ai gia phái người đến gọi ngươi."

      "Vâng, thái hậu." Ta nhu thuận vâng lời.

      Cung tỳ bước tới cung kính : "Nương nương mời theo nô tỳ bên này." xong ả thẳng ra ngoài.

      Ta theo, ra đến bên ngoài Triêu Thần thấy ta vội tới đón. Nàng có chuyện muốn nhưng vì bên cạnh còn có người ngoài nên chỉ gắng nhịn lại.

      Cung tỳ đưa ta tới phòng sưởi phía đông đẩy cửa ra : "Nương nương vào nghỉ ngơi trước , bình thường phải sau giờ ngọ thái hậu mới bắt đầu tụng kinh, đến lúc đó có người tới gọi nương nương. Mọi thứ trong phòng sưởi đều chuẩn bị, nếu nương nương cảm thấy thiếu thứ gì cứ sai bọn nô tỳ. Nô tỳ là Quyến nhi." xong ả hành lễ với ta rồi lui xuống.

      Ta vào bên trong với Triêu Thần, nàng vội đóng cửa xoay người lại : "Nương nương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Vinh phi cũng tới? Sao nô tỳ nhìn thấy Tích tần ngất , còn có thị vệ bị đưa xuống?"

      Ta lắc lắc đầu, việc này thể trong chốc lát. Ta chỉ lo lắng cho Cố Khanh Hằng, biết có chịu được trăm roi kia !

      Nghĩ đến Cố Khanh Hằng ta vội vàng kéo tay Triêu Thần : "Ngươi hỏi thăm thị vệ kia giùm bản cung... ." Ta chợt dừng lại, sao ta có thể kêu nàng hỏi thăm tin tức của Cố Khanh Hằng chứ?

      Triêu Thần thấy ta do dự muốn hỏi ta nhưng lại bị ta lại giành : "Ngươi hỏi thăm xem gần đây Vinh phi có gần gũi ai ?"

      Chuyện vừa rồi rất cấp bách, quyết thể do Thiên Phi nghĩ ra. Thiên Lục có thể đứng ra cầu xin cho Cố Khanh Hằng nên tất nhiên phải do nàng gây nên.

      Trong đầu lên gương mặt, ta đột nhiên kinh hãi!

      Nhưng, Hạ Hầu Tử Khâm còn chưa giải trừ lệnh giam cầm nàng, nàng thể nào đến cung Ngọc Thanh.

      Nhưng, hôm nay ở cung Hi Ninh trong cung, người mặt mày rạng rỡ nhất cũng là nàng, Thư quý tần!

      Thư quý tần...

      Ta nghĩ là nàng, nàng và Thiên Phi phải là thể hòa giải sao? Nếu là nàng vì sao nàng còn giúp Thiên Phi?

      Rốt cuộc chuyện của Phong Hà và Như ý được giải quyết từ lúc nào mà ta chẳng nghe chút phong thanh gì?

      Quá mức lặng yên tiếng động.

      "Nương nương..."

      Triêu Thần nhìn ta, ta cụt hứng cười tiếng : "Ngươi hỏi thăm chút xem gần đây Vinh phi có cùng Thư quý tần liên hệ hay ."

      Triêu Thần hơi chần chờ rồi cuối cùng gật đầu.

      Nàng dường như lại nghĩ tới điều gì vội hỏi: "Nương nương, Phương Hàm có chuyện muốn với người, chờ ở ngoài cung Hi Ninh khá lâu."

      Ta cả kinh, Phương Hàm tới sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :