1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155 : Bắt chước bừa





      Từ ngày Cố Khanh Hằng gặp ta lần ấy sau đó ta nghe tin gì của . Ta hơi vui mừng nhưng vẫn dám kêu các cung nhân hỏi thăm tin tức. Ta chỉ mong nghe lời ta mà xuất cung.

      Trong vòng nửa tháng ngày nào Hạ Hầu Tử Khâm cũng lật bài tử của các phi tần trong cung, chỉ duy nhất cung Cảnh Thái là đến.

      Vì thế trong hậu cung truyền ra tin tức, Đàn phi trong đêm thất sủng.

      Hỏi nguyên nhân là gì tất cả đều , có lẽ là do lần đó cạnh tranh tình cảm với Tích tần ở cung Hi Ninh nên thất thế thôi.

      Ta bất giác muốn cười, kỳ thực có khi nào ta từng được sủng ái đâu?

      Cho tới bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta đều giống như chuồn chuồn điểm nước, ngay cả việc thỉnh thoảng đến cung Cảnh Thái của ta cũng như vậy.

      Nghe , còn lật bài tử của Ngọc Dung Hoa và phong nàng lên tam phẩm tiệp dư. Ngày hôm sau Ngọc tiệp dư liền tới cung của ta. Ta biết nàng sợ ta suy nghĩ gì đó nhưng kỳ thực nàng còn nghĩ nhiều hơn.

      Ngày hôm đó, ta đến cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu. Bây giờ ở hậu cung chỉ có ta là phi, ngoại trừ mang long thai có thể Diêu phi được vinh sủng vô cùng.

      Nàng vào cung lâu hơn ta, bây giờ lại ngang hàng với ta nên ta gặp nàng còn còn phải kêu nàng là "Tỷ tỷ" .

      Cuối cùng Thiên Lục cũng xuất ở Hi Ninh cung khiến ta nhớ ra nàng bây giờ là cấp tần ngũ phẩm đương nhiên cũng phải cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu. Tuy nhiên ta vẫn gặp Thư quý tần, ta nghĩ có lẽ Hạ Hầu Tử Khâm chưa hủy lệnh cấm với nàng.

      Diêu phi thấy ta vào vội đứng dậy đón tay của ta : "Bản cung lâu thấy muội muội, lần trước bị nhiễm phong hàn, sau đó lại bị thương ở chân, bây giờ khỏe nhiều chưa?"

      Lúc nàng "Bị thương ở chân" ta nhìn thấy ràng rất nhiều phi tần ngồi đều lộ ra ánh mắt coi thường. Hẳn các nàng cũng cho là ta cố ý, cố ý làm chân bị thương giống như Diêu phi.

      Nhất định các nàng cảm thấy ta bắt chước bừa, kết cục lại làm trò cười cho người khác.

      Ôi, ngay cả Hạ Hầu Tử Khâm còn muốn tự tay thăm dò xem hay giả nữa huống chi là các nàng.

      Ta cười nhạt : "Cảm tạ tỷ tỷ quan tâm, nhưng hình như lúc muội muội bị thương cũng đúng lúc tỷ tỷ bị thương phải ?" Lúc Hạ Hầu Tử Khâm trách phạt Thư quý nhân nàng đột nhiên bị thương. A, ai biết nàng có cố ý hay .

      Nếu đúng là như vậy cũng giống như Hạ Hầu Tử Khâm , người ngay cả thân thể của mình cũng để ý đương nhiên phải ta mà là nàng —— Diêu phi.

      Nghe vậy sắc mặt của nàng biến đổi, ta nhân tiện đẩy tay nàng ra, nàng hơi xấu hổ nhưng do ở cung Hi Ninh nên dám tranh chấp với ta. Lúc qua Thiên Lục, ta lặng yên nhìn nàng bỗng nhiên nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt ta rồi đứng dậy hơi khom người khẽ : "Tần thiếp chúc mừng nương nương bình phục." Nàng còn vẻ nhút nhát ngày xưa, trong giọng đều có ý cười chỉ riêng nét mặt vẫn bình thản nhìn ra điểm gì khác.

      Ta vừa định nghe phía sau có người : "Tần thiếp tham kiến Vinh phi nương nương."

      "Vinh phi nương nương..."

      Ta xoay người lại, vui nhỉ, rốt cục hôm nay là ngày gì mà Thiên Phi cũng tới!

      Thiên Lục bước tới đỡ nàng : "Sao tỷ tỷ cũng tới, phải hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn tỷ tỷ phải sang cung Hi Ninh sao?"

      Thiên Phi cười : "Nhưng thái y , bản cung nên lại nhiều mới tốt cho long thai."

      "Đúng rồi, nương nương nên lại nhiều chút."

      "Tần thiếp có nghe mấy người làm mẹ dù có thai cũng nên ngồi chỗ."

      ...

      Các phi tần phía dưới ai nấy đều nhao lên như nóng lòng muốn lấy lòng nàng.

      Nửa tháng gặp, ta thấy sắc mặt Thiên Phi hồng hào hơn nhiều, xem ra thực nàng tĩnh dưỡng rất tốt. Thiên Lục đỡ nàng ngồi xuống rồi mọi người mới đều về chỗ ngồi.

      lát sau nghe thái giám kêu lên: "Thái hậu giá lâm —— "


      Các phi tần này gặp nhau là có chuyện. Xem ra làm vua của 3000 mỹ nữ cũng chẳng phải là điều hạnh phúc gì. Tang Tử làm thế nào để mình bị chìm lấp trong mấy nghìn mỹ nhân kia? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 156 : Nửa tháng gặp




      Mọi người lại vội đứng lên, thấy thái hậu vịn tay cung tỳ tiến vào tất cả đều khom người hành lễ: "Nô tì thỉnh an thái hậu."

      Thái hậu giơ tay lên cho mọi người bình thân, lúc nhìn lên đột nhiên nhìn thấy Thiên Phi ánh mắt đầy vui vẻ nhưng rồi lại cau mày : "Sao Vinh phi lại tới? Mấy ngày trước ai gia lo lắng vì thấy sắc mặt ngươi tốt nên mỗi ngày đều kêu thái y đến báo cáo tình hình sức khỏe của ngươi. phải ai gia muốn ngươi ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt sao?" Bà xong tiến lên kéo Thiên Phi lại.

      Theo bản năng Thiên Phi đặt tay lên bụng khẽ cười: "Long thai trong bụng nô tì có hoàng thượng cùng thái hậu phù hộ, sao lại tốt chứ?"

      Nàng mang thai hơn bốn tháng nên có thể nhìn thấy bụng nhô ra chút.

      Thái hậu rất hài lòng, cẩn thận đưa tay xoa của bụng của nàng cái rồi lại vội kêu cung tỳ đỡ nàng ngồi xuống.

      Diêu phi cười : "Thái hậu, thần thiếp thấy dáng vẻ này của người nghĩ mai này khi hoàng tôn sinh ra, bọn thần thiếp có thể lười biếng mỗi ngày cần tới thỉnh an người nữa. Dù có tới, chỉ e là người cũng chẳng có thời gian mà để ý tới bọn thần thiếp đâu!"

      Thái hậu cũng cười: "Ai gia thấy ngươi chuyện ngày càng lợi hại!"

      "Thái hậu, người chê cười thần thiếp rồi!" Diêu phi khẽ cười.

      Thái hậu nhìn Thiên Phi cái lại : "Ai gia chỉ hy vọng bụng của ngươi cũng lợi hại như thế, vì hoàng gia mang long thai giống như Vinh phi ai gia mới vui mừng!"

      biết có phải ta có ảo giác hay nhưng lúc thái hậu lời này, ràng ta nhìn thấy ánh mắt Thiên Phi lên tia sáng khác lạ.

      Mọi người lại cười đùa chút đột nhiên nghe bên ngoài thái giám cao giọng kêu: "Hoàng thượng giá lâm —— "

      Các phi tần ai nấy đều mừng rỡ nhìn ra ngoài còn ta chấn động.

      nửa tháng gặp nhưng vì sao biết được đến ta lại cảm thấy khẩn trương?

      ràng, phải ta làm gì sai.

      Ôi, quả là kỳ lạ.

      Vừa nghĩ đến đó bóng dáng màu vàng sáng vào cửa, mọi người vội đứng dậy hành lễ. chỉ bình thản "Miễn lễ", lúc lơ đãng nhìn lên thấy ta.

      mặt lên chút do dự nhưng sau đó quyết đoán gạt qua bước tới : "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."

      "Sao đột nhiên hôm nay hoàng thượng lại tới chỗ ai gia?" Giọng Thái hậu nghe vui lắm, chẳng lẽ thái hậu vẫn chưa quên chuyện Thiên Lục hay sao?

      Nhưng nếu là như vậy sao bà lại có thể dễ dàng bỏ qua chuyện Hạ Hầu Tử Khâm thăng cấp bậc nhiều lần cho Thiên Lục?

      Đúng là ta cảm thấy hơi kỳ quái.

      đứng thẳng người rồi : "Các ngươi đều lui , trẫm chuyện lát với thái hậu."

      Mọi người nhìn nhau nhưng rốt cuộc là lệnh của hoàng đế nên tất cả đều đứng lên định xin cáo lui lại nghe thái hậu : "Hoàng thượng mới xuống triều, chắc còn nhiều chính cần phải xử lý, ai gia thấy hoàng thượng nên đến ngự thư phòng trước ."

      "Mẫu hậu..."

      "Hoàng thượng thể lực khỏe mạnh nhưng ai gia cảm thấy hơi mệt rồi, Diêu phi, đưa ai gia về tẩm cung ." Bà đứng lên vịn tay Diêu phi rồi "Vinh phi nhớ sớm trở lại nghỉ ngơi." xong mới vịn tay Diêu Phi rời .

      "Thần thiếp xin nhớ." Thiên Phi nhanh nhẹn đáp lời.

      Ta hơi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của thái hậu, còn nét mặt Hạ Hầu Tử Khâm tái .

      Mọi người thấy khí nặng nề đều thức thời xin cáo lui. Thiên Lục đỡ Thiên Phi ra, ta hơi chần chờ rồi cũng đứng lên. Lúc qua bên cạnh dường như cảm nhận được tức giận của nhưng dường như cũng có chút đau xót.

      Ta biết mới sáng sớm, vừa xuống triều liền vội vã đến cung Hi Ninh muốn chuyện gì với thái hậu nhưng thái hậu dường như biết rồi.

      Bà cố ý nghe, cũng muốn cho ra.


      có khúc mắc gì giữa thái hậu và Hạ Hầu Tử Khâm? Thái hậu có ý gì khi câu đó với Diêu phi? Long thai trong bụng Thiên Phi có thể sinh ra bình an khỏe mạnh hay ? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 157 : Ai có thể hiểu





      Khẽ lắc đầu, cho tới bây giờ ta vẫn thấu đáo hết những tâm tư của .

      mình hành lang dài của cung Hi Ninh ta bỗng nhiên có cảm giác phía sau có người đến. Ta vừa mới quay đầu lại thấy lướt qua ta rất nhanh.

      nhanh nhỉ, tựa như dưới chân có gió vậy.

      Ta cũng cười nhạt cái ra cung Hi Ninh.

      xa nhưng có long kiệu theo, chỉ thấy Lý công công vội vàng chạy theo phía sau .

      tức giận, chỉ có lúc tức giận mới như thế.

      Ta biết vì sao tức giận.

      Vãn Lương và Triêu Thần thấy ta ra cùng bước đến đỡ ta, Triêu Thần khẽ : "Nương nương, hoàng thượng sao vậy?"

      "Triêu Thần!" Vãn Lương quát khẽ nàng, dường như nàng nhớ lại lần đó cũng tức giận từ trong thạch động ra nên cả giọng lẫn nét mặt đều biến đổi.

      Ta gì chỉ theo hai cung tỳ lên loan kiệu.

      Tựa ở chăn mềm bỗng nhiên ta nghĩ, đời này có người có thể hiểu được tâm tư của sao?

      Nếu có, ta rất hâm mộ người đó.

      Bất ngờ ta lại nghĩ tới Phất Hi.

      Nữ nhân chết bao năm qua có từng hiểu ?

      Nghĩ rồi lại cảm thấy buồn cười, tội gì ta phải hỏi người chết chứ.

      Nghĩ tới đó ta lại chậm rãi nhớ lại toàn bộ hậu cung.

      Tần phi đông như thế nhưng ai mới là người chân chính được lo lắng thương?

      Diêu phi chẳng qua chỉ dựa vào thương của thái hậu và binh quyền của cha nàng sau lưng. Thiên Phi dựa vào long thai chiếm được chút tình cảm bé, Thiên Lục là do gợi nên bóng hình Phất Hi.

      Vậy còn ta sao?

      Ta có cái gì?

      ban cho ta chữ "Đàn" này, chỉ sợ chính ta cũng hiểu sai ý của rồi.

      Bây giờ coi ta chẳng qua là quân cờ trong tay thế lực nội các đại học sĩ.

      Ta có oán hận Thiên Lục cũng vô ích. Mỗi bước trong cuộc sống ở hậu cung đều khiến cho lòng người kinh hãi. Bây giờ ta mới gần hiểu chính xác điều Tô Mộ Hàn , có lúc dù cẩn thận thế nào cũng tránh được.

      Ta cúi đầu nhìn của bàn tay thon với mười ngón tay dài của mình.

      Tay của nữ nhân, nhất là nữ nhân hậu cung dù muốn nhuốm máu tươi nhưng cũng có thể chạm vào mạng người.

      Ôi, cho tới bây giờ ta chưa từng muốn hại tính mạng của người nào ngay cả đứa bé trong bụng Thiên Phi cũng vậy. Ta chỉ muốn bảo vệ mình sống sót mà phải dùng đến bất cứ thủ đoạn ti tiện gì.

      Trở về cung Cảnh Thái.

      Vào xế chiều, tiết trời trở nên lạnh lẽo, ta ở trong phòng ôm lò sưởi. Vãn Lương ngừng thêm than vào lò làm cho gian phòng càng thêm ấm áp hơn.

      Đến giờ Mùi, lúc Tường Hòa trở lại Hạ Hầu Tử Khâm mình ở trong đình Lam hồ ngồi hai canh giờ, ai cũng dám tới khuyên.

      Ta hơi khiếp sợ. Từ lời hôm ấy ta hiểu phải loại người có thể lấy tính mạng mình ra mà đùa giỡn. Vậy hôm nay sao lại làm thế?

      Trời lạnh thế này mà ngồi hai canh giờ chắc chắn bệnh.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158 : Chịu ơn huệ của người





      Nhưng, ta còn nên nhớ sao?

      Ôi, ta lại cười yếu đuối.

      Ta kêu mọi người lui xuống hết rồi nhưng biết vì sao trong lòng thể bình tĩnh trở lại. tới án kỷ, ta lấy thước vuốt lên giấy Tuyên Thành, mài mực rồi lấy bút chấm vào, nghĩ lát vẽ ra hình cây tử.

      Tô Mộ Hàn , luyện chữ và vẽ tranh đều có thể rèn luyện tính cách con người.

      Vậy để lòng ta an bình .

      Ta chăm chú vẽ mà biết thời gian trôi qua bao lâu.

      Lúc sắc trời tối đen, ta nghe tiếng hai cung tỳ mơ hồ vọng tới trong viện: "Ngươi biết hoàng thượng dường như bị bệnh, lúc ta ra ngoài có thấy mấy thái y sang cung Thiên Dận!"

      " ? Nhưng hôm nay trời lạnh như vậy mà sao hoàng thượng lại ở ngoài lâu thế?"

      "Ngươi còn biết đâu, nếu phải Tích tần đến hoàng thượng cũng về đâu."

      "Xuỵt —— khẽ chút."

      Tiếng kia cuối cùng cũng hạ thấp xuống nhưng cẫn cố thêm: "Nghe hoàng thượng ôm lấy Tích tần, chỉ ôm mà lời nào."

      Người kia kêu "Ôi" cái nhưng thêm gì nữa.

      Trách được, Tường Hòa chỉ ai dám tới khuyên chứ nhắc gì đến chuyện về thế nào. ra là Thiên Lục tới.

      Cây bút cầm trong tay bỗng trở nên nặng nề.

      Ôi, ta bất giác nhếch mép, bức họa này rốt cục hỏng rồi.

      Đặt bút xuống, chút do dự ta vò tờ giấy Tuyên Thành thành cục rồi vứt sang bên cạnh.

      Ta đẩy cửa ra nhìn thấy kia hai cung tỳ ngồi cách đó xa thầm chuyện. người ngồi quay về phía ta, nhìn thấy ta ra vội hoảng sợ đứng lên. Cung tỳ đối diện ả xem ra hiểu điều gì đó vội xoay người lại, hai người đều quỳ xuống : "Nương nương."

      Ta tới chỉ kêu: "Tường Thụy!"

      "Nương nương, có nô tài!" Tường Thụy lập tức chạy tới cúi đầu "Nương nương có gì sai bảo?"

      Ta chỉ vào hai cung tỳ trước mặt bình thản : "Điều hai người này đến phòng giặt giũ, có thời gian ở chỗ này lung tung bằng để cho các ả làm việc nhiều hơn."

      "Nương nương!" Hai cung tỳ vừa nghe vậy sắc mặt biến đổi, cả hai đồng thời dập đầu với ta "Nương nương tha mạng! Nô tỳ dám nữa, nô tỳ dám nữa!"

      Ta nhìn tới các ả chỉ xoay người ra : "Chút nữa bản cung trở về muốn thấy các ả nữa!"

      "Vâng." Tường Thụy đáp lời.

      "Nương nương." Phương Hàm đuổi theo hỏi khẽ "Có chuyện gì vậy?"

      Ta lắc lắc đầu. Kỳ thực cũng có gì, chẳng qua chịu ơn của người nên cố ý chuyện Thiên Lục Lam hồ trước mặt ta mà thôi. Tường Hòa còn cố ý gạt ta chỉ cần là người của cung Cảnh Thái đều dám ra chuyện này, ở đâu ra hai tiểu cung tỳ to gan như thế?

      , có lẽ chỉ là người trong đó, còn người kia ngốc nghếch bị kéo vào. Có điều trong lúc này ta muốn truy cứu rành mạch.

      Chắc hẳn dụng tâm của người nọ là muốn ta tức giận mà tìm Thiên Lục gây phiền phức?

      Nhưng sao ta lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?

      "Nương nương chúng ta đâu đây?" Phương Hàm thấy ta vẫn dừng bước lại lại hỏi câu.

      Kỳ thực ta cũng chẳng biết tại sao đột nhiên ra bèn ngẫm nghĩ chút rồi : "Gọi người chuẩn bị kiệu, phải hoàng thượng bị bệnh sao? Bản cung thân là phi tử của người đương nhiên phải thăm người."


      Thiên Lục có khả năng khuyên Hạ Hầu Tử Khâm trở về cung ? Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh như thế phi tần nào chả muốn đến để được chăm sóc lấy lòng . Tang Tử sao? Ai là người xui khiến các cung tỳ kia? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 159 : Ta vào





      Phương Hàm khẽ run lên nhưng cuối cùng cũng gật đầu bước nhanh ra ngoài.

      Vãn Lương nghe ta muốn ra ngoài, vội lấy áo lông cừu ra vừa khoác lên mình ta vừa : "Nương nương, hôm nay bên ngoài lạnh lắm, người cẩn thận chút."

      Ta gật đầu, nàng đỡ ta lên kiệu loan, ta với nàng: "Bên ngoài trời lạnh lắm, ngươi cũng vào đây , dù sao trong này cũng rộng."

      Vãn Lương vội lắc đầu : " thể làm vậy, sức khỏe nô tỳ tốt lắm nương nương cần phải lo lắng."

      "Nương nương..." Phương Hàm nhìn ta như muốn lại thôi.

      Ta cười với nàng : " yên tâm, trong lòng bản cung hiểu mà."

      Bấy giờ nàng mới yên tâm hạ màn kiệu xuống giúp ta.

      Kiệu chẳng bao lâu luồng gió lạnh thổi vào màn kiệu khiến ta run lên, vội vã ấp lò sưởi vào người nhưng cũng ngừng run rẩy. Cũng biết năm nay thế nào mà vừa qua năm thời tiết lại đột nhiên lạnh lên nhiều như vậy?

      Tới cung Thiên Dận, Vãn Lương đỡ ta xuống kiệu nhưng ta chỉ đứng lại trước kiệu loan.

      Trước mặt là cầu thang dài chạy thẳng đến tẩm cung của , chỉ bước là tới nhưng hiểu sao ta lại thể tới.

      "Nương nương?" Vãn Lương khẽ gọi ta.

      Đột nhiên ta cảm thấy buồn cười, ta sợ sao?

      Nhưng có gì đáng sợ chứ?

      Lắc lắc đầu, ta coi thường : " thôi." rồi vịn tay Vãn Lương lên.

      Vừa vặn thấy Lưu Phúc nghênh ngang ra hành lễ với ta: "Nô tài thỉnh an Đàn phi nương nương."

      Ta lại vội vàng muốn y thông báo, chỉ hỏi: "Bên trong có ai vậy?"

      Ta vốn tưởng rằng, y Thiên Lục ở đó nhưng ngờ y lại trả lời: "Nương nương, An uyển nghi ở bên trong."

      Ta kinh ngạc, hóa ra lại là An uyển nghi!

      Lưu Phúc thấy ta lời nào hạ giọng hỏi: "Nương nương, có cần lão nô vào thông báo ?"

      Hơi do dự lát ta : " cần, ta nghĩ sức khỏe hoàng thượng cũng đáng ngại lắm, bản cung trở về thôi."

      Lưu Phúc còn muốn gì đó nên mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ : "Vậy... lão nô cung tiễn nương nương."

      Ta hơi chần chờ rồi cuối cùng xoay người.

      Vãn Lương kinh ngạc : "Nương nương..."

      Ta vẫn im lặng, vừa định xuống nghe giọng Lưu Phúc đằng sau: "An tiểu chủ, người phải về sao?"

      Ta hơi kinh ngạc bất giác quay đầu lại nhìn. An uyển nghi cũng nhìn thấy ta bèn bước tới khom người : "Tần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương."

      ta nghĩ tới đột nhiên nàng lại ra đành phải : "An uyển nghi cần đa lễ."

      Nàng bước tới hơi nghi ngờ nhìn ta khẽ : "Nương nương người ....." Mày nàng hơi nhíu lại nhìn ta với vẻ khó hiểu.

      Ai cũng nhìn thấy được là ta vừa mới tới và ai cũng nhìn thấy tư thế sắp phải của ta.

      Còn riêng ta lại chẳng cảm thấy gì hết, chỉ vừa vịn tay Vãn Lương xuống dưới, vừa nhìn An uyển nghi : "Bản cung phải về, nếu tiện đường An uyển nghi có thể cùng bản cung." Lúc nãy lên ta thấy cỗ kiệu nào chờ ở dưới nghĩ chắc nàng mình đến đây.

      Ta thực hơi ngạc nhiên, nàng mang theo bất kỳ cung tỳ nào bên người.

      Lúc đó nàng như mới nhớ ra, cũng chối từ mà bước tới cười thản nhiên : "Ngược lại nương nương kỳ lạ, hoàng thượng long thể bị bệnh, tất cả tần phi đều đến thăm, bao nhiêu người muốn được ở lại chăm sóc người. Còn nương nương hay , đến cuối cùng mà lại vào."

      Ta khẽ cười : "Nếu vậy sao An uyển nghi ở lại chiếu cố hoàng thượng?"

      Nếu theo cách của nàng nàng phải là người cuối cùng thứ hai sao? Nếu ta vào sau nàng sau còn ai vào nữa, đây phải là cơ hội cực tốt hay sao?

      Nhưng nghĩ tới nàng mỉm cười : "Dù tần thiếp muốn ở lại hầu hạ cũng phải được hoàng thượng đồng ý."

      Ta khẽ run lên, muốn sao?

      Vậy vì sao ngay cả Thiên Lục cũng giữ lại?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160 : giúp ai cả




      Ta nghĩ xuất thần lại nghe An uyển nghi : "Nương nương, ở đây rất lạnh, người ở lại hay là về cung Cảnh Thái?"

      Ta hơi lúng túng hoàn hồn, khẽ ho tiếng : "Đương nhiên bản cung về cung." dứt lời nhìn đến nàng nữa mà chỉ vịn tay Vãn Lương xuống dưới.

      An uyển nghi theo phía sau ta, được vài bước nàng bỗng nhiên : "Nương nương có biết giữa thái hậu và hoàng thượng xảy ra chuyện gì ?"

      Ta ngẩn ra rồi theo bản năng ngoài đầu nhìn nàng. Vì sao trong lời của nàng dường như muốn cho ta biết, nàng biết chuyện gì đó?

      Chẳng qua, quan hệ của Hạ Hầu Tử Khâm và thái hậu đột nhiên trở nên căng thẳng phải vì chuyện Thiên Lục sao?

      Ta cười yếu ớt lắc đầu: "Bản cung biết, xem ra An uyển nghi biết sao?"

      Nàng thong dong cười, cúi đầu : "Đương nhiên tần thiếp biết nên mới định hỏi nương nương, ra nương nương cũng biết." Giọng nàng bình thản nhưng ta vẫn cảm nhận được nàng phải vì biết mà hỏi ta những lời vừa rồi.

      Vì thế lúc này ta cũng hỏi nữa. Nếu nàng như thế nhất định cho ta biết .

      Vãn Lương đỡ ta lên kiệu loan, ta vén màn kiệu lên với An uyển nghi: "Cùng đường về, người lên đây ."

      Nàng chỉ cười tạ ơn sau đó : "Tần thiếp dám, nương nương người cẩn thận." dứt lời khom người hành lễ với ta rồi mới xoay người ra mình.

      Ta hơi run lên, Vãn Lương ghé vào tai ta khẽ : "Nương nương, An uyển nghi làm như khiến nô tỳ khó hiểu. Lần trước lúc ở Hi Ninh cung, nương nương còn nàng đứng ra vì người, sao bây giờ lại chịu lên kiệu loan với người?"

      Ta , chỉ hạ màn kiệu xuống.

      An uyển nghi muốn trung lập, dù là ta hay Diêu phi, hoặc là Thiên Phi cùng Thiên Lục nàng cũng đều tránh xa. Ta cẩn thận nhớ tới câu của nàng ở cung Hi Ninh ngày ấy, nó thực làm cho ta chiếm được ưu thế sao?

      Kỳ thực, hẳn vậy.

      Lời của nàng làm cho Hạ Hầu Tử Khâm tự mình cởi áo lông cừu cho ta nhưng lại đẩy cho Thiên Lục.

      Lời của nàng làm cho Thiên Lục giành được Hạ Hầu Tử Khâm nhưng cũng lại làm cho quan hệ giữa nàng và thái hậu xấu .

      Lời của nàng làm cho Diêu phi có cơ hội tốt nhưng lại làm cho Thư quý tần bị cấm.

      Kỳ thực nhìn tổng thể chẳng ai tốt hết.

      đến cùng An uyển nghi giúp ai hết.

      Ta lắc lắc đầu, nghĩ đến nàng nữa.

      Kiệu loan lại được đoạn đường đột nhiên nghe Vãn Lương kêu kiệu ngừng lại. Ta hơi ngạc nhiên vừa định vén màn kiệu hỏi nghe Vãn Lương : "Nương nương, nô tỳ nhìn thấy kiệu của Dụ thái phi."

      Ta biết hẳn nàng gặp Dụ thái phi mà nhất định nàng nhìn thấy Tiểu Đào.

      Ta hơi chần chờ : " cần dừng lại, thôi." Vốn cũng chẳng có gì nhưng nếu cứ để ý lại khiến cho người ta nghĩ là ta chột dạ.

      "Vâng." Vãn Lương vâng lời vừa mới "Khởi kiệu" ta nghe tiếng người tới rất nhanh, sau đó nghe Vãn Lương : "Nô tỳ tham kiến thái phi, thái phi cát tường!"

      Xuống kiệu loan, ta bước tới phía trước : "Nô tì thỉnh an thái phi."

      Tiểu Đào thấy ta vội chào: "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"

      Ta ra hiệu bảo nàng cần đa lễ nhưng vẫn chưa thấy Dụ thái phi xuống kiệu loan bèn nhân tiện hỏi: "Bệnh tình của thái phi sao rồi?"

      "Nhờ hồng phúc của nương nương, bệnh tình thái phi vẫn vậy." Tiểu Đào cúi đầu đáp.

      Ta gật đầu, cũng muốn dừng lại quá lâu bèn : "Thái phi, nô tì xin cáo lui." dứt lời vịn tay Vãn Lương định .

      Nhưng Tiểu Đào lại bước tới, ta liếc nhìn nàng khiến nàng rất sợ hãi vội quỳ xuống : "Nô tỳ to gan thấy nương nương từ cung Thiên Dận tới nghĩ nhất định người thăm hoàng thượng. Nương nương, hoàng thượng... Bệnh của hoàng thượng sao rồi ạ?"

      Ta hơi ngơ ngẩn. Ta sớm nghĩ tới Dụ thái phi đột nhiên xuất ở đây hẳn là muốn đến cung Thiên Dận. Hôm nay toàn bộ hậu cung ai biết Hạ Hầu Tử Khâm bị bệnh. Dụ thái phi đến cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng các nàng đến tới cửa rồi tội gì phải hỏi ta nữa?


      Thực chất An uyển nghi đứng về phía ai? Hạ Hầu Tử Khâm và thái hậu mâu thuẫn vì đâu? Dụ Thái phi có gặp được Hạ Hầu Tử Khâm hay ? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 161 : trong lời Dụ thái phi và ta




      Tiểu Đào thấy ta lời nào vội : "Nương nương, nô tỳ có ý gì khác. Chỉ vì thái phi nghe hoàng thượng bị bệnh trong lòng nhớ mong, vì thế cố ý muốn đến cung Thiên Dận. Nhưng ... Nhưng nô tỳ biết, hoàng thượng chịu gặp người, vì thế nô tỳ mới cả gan hỏi nương nương bệnh tình của hoàng thượng thế nào."

      ra là như thế.

      Ta bất giác liếc mắt nhìn cỗ kiệu của Dụ thái phi, màn kiệu vẫn che phủ nên ta thấy người ở bên trong.

      Người đáng thương tất cũng có điểm đáng trách, bà cũng thể trách vì sao bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm muốn gặp bà.

      Ta với Tiểu Đào: "Ngươi đứng lên trước , hoàng thượng là chân mệnh thiên tử đương nhiên hưởng phúc lành, có trở ngại lớn." Kỳ thực ta gặp vì cơ bản là ta vào.

      Nhưng từ nét mặt của An uyển nghi cũng có thể nhìn ra, chỉ bị phong hàn, nghiêm trọng lắm.

      Nghe vậy, Tiểu Đào mới thở dài hơi cười : "Nô tỳ cám ơn nương nương." rồi xoay người với kiệu phu "Khởi kiệu ."

      "Chờ chút." Ta hiểu nhìn nàng "Nếu biết hoàng thượng gặp thái phi còn làm gì?"

      Tiểu Đào khẽ run lên mới : "Nô tỳ đưa thái phi vòng ngoài cung của hoàng thượng rồi về."

      Ta mới nhớ ra bây giờ Dụ thái phi điên điên khùng khùng, tính tình có lẽ chẳng khác gì đứa bé thích la hét.

      Ta gật đầu, vừa định nghe Dụ thái phi kêu lên gì đó rồi đột nhiên xông ra.

      "Thái phi nương nương!" Tiểu Đào hoảng sợ vội chạy tới đỡ bà.

      Ánh mắt của bà bỗng nhiên nhìn sang ta, chẳng hiểu vì sao mà ánh mắt này khiến toàn thân ta run lên. Bà mạnh mẽ đẩy Tiểu Đào ra nhào tới chỗ ta, nắm chặt cánh tay ta dồn dập : "Liễu đại tiểu thư, ngươi lại gặp , ngươi lại gặp !"

      "Nương nương!" Vãn Lương lo lắng nhìn ta nhưng cũng dám tiến tới kéo ra.

      Tiểu Đào vội chạy sang : "Thái phi, người mau buông Đàn phi nương nương ra!"

      Nhưng ta đột nhiên bình tĩnh lại, ta hỏi bà: "Người ta gặp ai?" Liễu đại tiểu thư bà vừa ngoại trừ Phất Hi còn có thể là ai nữa?

      "Nương nương!" Tiểu Đào hơi kinh hoảng gọi ta.

      Ta lạnh lùng lườm nàng khiến nàng sợ đến mức ngậm ngay miệng lại.

      Ta nhìn Dụ thái phi hỏi thăm dò: "Hoàng thượng sao?"

      Lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy ổn. Lúc đó Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa là hoàng đế.

      Vẻ mặt của bà bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, kéo ta khẽ : "Hoàng thượng muốn đưa ngươi hòa thân, ha ha. A, ngày ấy... Ngày ấy ta còn nhìn thấy thái tử điện hạ..."

      Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động. Ta "Hoàng thượng" là chỉ Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng ta biết ý của bà là đến vua Gia Thịnh của tiền triều. Thậm chí bà còn nhắc tới thái tử...

      Phất Hi có quan hệ thái tử tiền triều sao?

      Ta chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc kéo bà hỏi: "Người nhìn thấy thái tử..."

      "To gan!"

      Ta vừa mới phân nửa bị người lớn tiếng cắt ngang: "Hoàng thượng chưa có con nối dõi, sao lại có thái tử chứ!"

      Tất cả người bên cạnh đều quỳ xuống cùng kêu lên: "Tham kiến thái hậu!"

      Ta cuống quít xoay người lại muốn quỳ xuống nhưng lại phát Dụ thái phi giữ ta rất chặt nên chỉ có thể khom người: "Nô tì tham kiến thái hậu!"

      Thái hậu cả giận : "Còn đứng đó làm gì? Còn mau đưa người điên này về cung Vĩnh Thọ !"

      "Vâng." Các cung nhân phía sau bà đều chạy tới ra sức lôi Dụ thái phi bên cạnh ta .

      Bỗng nhiên bà kêu to: "A, ta còn muốn gặp hoàng thượng! Hoàng thượng bị bệnh! Ta muốn gặp hoàng thượng! Hoàng thượng —— "

      "Thái phi..." Tiểu Đào luống ca luống cuống chạy theo sát phía sau bọn họ.

      Ta sợ run lên cuối cùng quỳ xuống.

      Ta cảm thấy thái hậu bước tới lạnh lùng : "Bà ta điên rồi, Đàn phi cũng muốn điên theo phải !"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162 : Càng mạnh càng độc





      "Thái hậu bớt giận!" Ta cúi đầu. Vừa rồi ta quá khinh suất, chỉ vì lúc ta nghe thấy những lời Dụ thái phi kìm lòng được mà thôi.

      Thái hậu hừ lạnh tiếng : "Ai gia thấy ngươi thực cần thanh tịnh! Từ ngày mai ngươi đến phòng sưởi phía đông cung Hi Ninh giúp ai gia chép kinh Phật !"

      Đột nhiên kêu ta chép kinh Phật, thái hậu có ý gì đây?

      Nhưng ta cũng đành phải : "Vâng, nô tì xin ghi nhớ."

      Nghe vậy thái hậu mới lại hừ tiếng dẫn người rời .

      Ta cúi đầu quỳ lúc lâu mới nghe tiếng Vãn Lương đứng dậy. Nàng vội bước tới đỡ ta : "Nương nương..."

      Ta bất giác khẽ cười tiếng. Nội gián trong cung này nhiều đấy, nếu sao thái hậu có thể đúng lúc xuất ở đây như thế?

      ...

      Trở về cung Cảnh Thái lập tức có người đến đón, Triêu Thần vừa cởi áo lông cừu người ta vừa hỏi: "Nương nương, bệnh hoàng thượng thế nào?"

      Ta khẽ run lên rồi lập tức cười khẽ: " chung cũng có gì nghiêm trọng lắm."

      ràng ta nhìn thấy Triêu Thần ngẩn người ra rồi từ từ nhìn sang Vãn Lương. Vãn Lương bước tới đánh khẽ vào tay nàng như muốn trách nàng nhiều chuyện. Thực ra nàng đâu biết đường xảy ra chuyện gì. Phương Hàm vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng mới hỏi: "Nương nương có mệt ? Nếu mệt nghỉ ngơi sớm ."

      Ta gật đầu thẳng vào tẩm cung.

      Thấy cung tỳ tắt đèn ta mới nhắm mắt lại.

      Nhưng, lại là như thế nào cũng ngủ được .

      Ta nhớ tới những lời cung tỳ ngoài cửa sổ, ôm Thiên Lục, ôm mà chẳng lời nào...

      biết vì sao, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng ta vẫn cảm nhận được do dự và bất lực của .

      Ta còn nghĩ, người kia dường như cũng phải là Thiên Lục. kỳ lạ quá.

      Ta vẫn cho rằng, chúng ta là người giống nhau, càng mạnh mẽ càng độc.

      Vì thế, mới chịu để cho người khác thấy kiêu ngạo tột cùng của mình, lấy việc đó để mọi người biết rằng chúng ta cực kỳ mạnh mẽ...

      Mặc dù có tình cảm cũng phải vui vẻ sống. có ai từ là ti tiện, mặc dù là hoàng đế cao quý nhưng cũng có những phiền não của người bình thường.

      Nghĩ như thế ta tự nhiên lại cười, còn cười ra tiếng.

      Thế nhưng cười đó vẫn cảm thấy có nỗi ưu thương.

      Ta thở dài ôm đầu gối ngồi dậy, trong lòng bất giác lại nghĩ tới nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta bèn đứng lên lấy chiếc rương để dưới giường ra. Ngón tay chạm vào cây tử được chạm trổ tinh xảo. Dù ta chưa từng thấy nó nhưng dường như có thể hình dung ra dáng vẻ của nó.

      Dường như sớm khắc sâu vào trong lòng ta.

      Ta biết đâu nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ tới câu kia của .

      , số người vì trong lòng hận thù mới có thể tồn tại.

      Lúc đó ta mạnh mẽ phủ nhận, trong lòng ta có hận.

      Bây giờ nghĩ lại, người chẳng lẽ là chính ?

      Đầu ngón tay ta run lên, chỉ cảm thấy ngực nhưng bị thứ gì đó đánh trúng, có chút đau, lại có chút ... lo lắng.

      Ta sao vậy? Vì sao hôm nay đột nhiên lại nhớ tới Tô Mộ Hàn? Có lẽ là do thái hậu muốn ta chép kinh Phật nên khiến ta nhớ lại những ngày từng ở trong chùa cùng ?

      Ta than tiếng, cuộc đời này ta và có cơ hội gặp lại. Ta cúi người cất kỹ chiếc hộp kia, lúc đứng dậy đột nhiên nhìn thấy phía cửa thoáng lên bóng dáng ai đó.

      Ban đầu ta cho rằng đó chỉ là cung nhân tuần tra ban đêm nhưng ngờ bóng người đó cứ đứng ở chỗ cửa, cứ đứng ở đó như thế.

      Ta dụi mắt để xác định mình bị hoa mắt.

      Sau đó thất kinh nghĩ tới Cố Khanh Hằng!

      phải ta kêu xuất cung sao? Vì sao còn muốn đến đây?

      Ta cuống quít nhảy xuống giường, nương theo ánh trăng chạy tới phía trước, đột nhiên nghĩ ra ta thể gặp lại .

      Ta khẽ cắn môi kêu lớn: "Người đâu, mau tới!"

      Nếu có người đến, chắc chắn lặng yên tiếng động rời giống như lần trước.

      Nhưng, kỳ lạ vì thấy ai đến?

      "Người tới mau!" Ta cam lòng lại kêu to câu nữa.

      Bên ngoài vẫn có bất kỳ tiếng động nào như trước. Dường như trong nháy mắt oàn bộ cung Cảnh Thái trở nên yên lặng.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?


      Thái hậu kêu Tang Tử chép kinh Phật cho bà để làm gì? Tại sao cung Cảnh Thái lại đột ngột vắng vẻ như thế? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 163 : Duy có ngươi là lạnh lùng nhất




      Ta chỉ cảm thấy hơi kinh hoảng bèn liều lĩnh bước tới đẩy cửa ra kêu "kẹt" tiếng...

      Cảnh tượng bên ngoài làm cho ta sợ ngây người.

      Tất cả cung tỳ thái giám cung Cảnh Thái quỳ đầy đất.

      Ta còn thấy Lý công công cũng quỳ mặt đất.

      Hèn gì, ta gọi lớn như thế mà cũng có ai trả lời. Thảo nào cung Cảnh Thái đột nhiên vắng vẻ giống như cõi chết.

      Tất cả đều vì tới, Hạ Hầu Tử Khâm tới.

      Ta biết đứng ở bên ngoài bao lâu, cũng biết vì sao vào.

      Tay ta vẫn còn nắm ở khoen cửa chưa kịp thu về thấy nhào về phía ta.

      "Hoàng thượng!" Ta sợ hãi kêu lên đỡ được .

      Cả người nặng nề lui lại vài bước cho đến khi dựa người vào bàn mới có thể đứng được. Mặt của vùi trong cổ ta nóng rực, vẫn còn sốt.

      Ta lo sợ yên. Ngày ấy chẳng nhìn đến ta mà , thậm chí lúc gặp ta ở cung Hi Ninh cũng chẳng lời nào, ngày ấy cũng quay đầu lại rời khỏi, thậm chí là ở Hi Ninh cung thấy ta cũng lời nào, còn lạnh lùng qua ta. Vậy sao hôm nay bệnh lại còn đến đây chứ?

      Còn gõ cửa, vào.

      Nếu ta ngủ tới sáng định đứng bên ngoài đêm sao?

      Rất nhiều câu hỏi tràn lên trong lòng nhưng cuối cùng cũng chẳng có đáp án nào.

      Lúc ta hoàn hồn biết cửa phòng bị ai đóng kín.

      Còn chậm rãi giơ tay lên ôm lấy người ta. Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, biết rốt cuộc muốn thế nào.

      "Hoàng thượng..." Ta gọi nhưng lại trả lời.

      Cứ như vậy mà ôm ta, ôm rất lâu mà được lời nào.

      Chẳng biết tại sao nhưng ta lại nghĩ hôm nay và Thiên Lục ở Lam hồ có như bây giờ hay ?

      Nghĩ đến xuất thần.

      Bỗng nhiên đẩy ta ra còn chính mình lùi lại vài bước. Ta chỉ thấy bước chân loạng choạng rồi chật vật ngã nhào xuống đất. Ta giật mình, trong mắt ta cho tới bây giờ luôn luôn kiêu ngạo, mặc dù thỉnh thoảng cũng che giấu bớt nhưng cũng y như đứa trẻ làm nũng. Lần đầu tiên ta thấy bất lực thế này của .

      Ta kinh hãi chạy tới dìu , toàn thân nóng rực, cả tay cũng nóng như thế.

      "Hoàng thượng..."

      Ta thấy cắn răng, trán đầy mồ hôi. nhất định rất khổ sở.

      Ta bất giác giơ tay lên lau mồ hôi trán . Lúc đó ta nhớ lại ngày đó ở trong thạch động cũng giơ tay rờ trán ta khẽ cười , ra bệnh sớm khỏi rồi.

      Nhưng bệnh của ta ngày ấy giống như bệnh hôm nay.

      "Hoàng thượng." Ta cúi người ôm , vì sao nhìn thấy như vậy trong lòng ta cũng trở nên đau đớn.

      Rốt cuộc sao vậy?

      phải cho ta là quân cờ của Cố đại nhân sao? trách ta cho nên mới chẳng thèm nhìn tới mà rời . Nhưng bây giờ vì sao lại muốn đến trong dáng vẻ như vậy chứ?

      nhịch lại gần người ta, hơi thở nóng hổi khẽ : "Đầu trẫm choáng váng, đứng nổi."

      Vì thế, lúc ta mở cửa mới nhìn thấy đứng ở cửa sao?

      " sao, để nô tì đỡ người." Ta cố dắng dùng hết sức kéo lên, để dựa vào người rồi lui lại đỡ lên giường.

      thở hổn hển, nhìn dáng vẻ rất khổ sở. Ta giúp nằm xuống. nhắm hai mắt lại rồi đột nhiên ho húng hắng, ta vội vỗ vào ngực nhưng lại đột nhiên giơ tay lên đẩy tay ta ra.

      Ta kinh ngạc nhìn nhưng thấy vẫn nhắm mắt, ho hồi mới : "Trẫm nghĩ, hậu cung của trẫm có nhiều phi tần như vậy nhưng chỉ duy có ngươi là lạnh lùng nhất."

      Từ xưa đế vương đều bạc tình, vậy mà lại ta lạnh lùng...

      "Hoàng thượng..." Ta bước bước thấy giơ tay ngăn ta bước tới, khẽ : "Đàn phi, ngươi to gan."


      Ha, Hạ Hầu Tử Khâm này đúng là kỳ lạ, bệnh như thế mà nửa đêm im ắng chạy tới cung Cảnh Thái để làm gì chứ? Chẳng phải giận tang Tử hay sao? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 164 : Tam tiểu thư Tang phủ





      Tiếng hói lớn nhưng giận mà vẫn uy nghiêm.

      Ta hơi run lên vội quỳ xuống trước mặt cúi đầu : "Hoàng thượng nghe nô tì giải thích định tội cho nô tỳ, nô tì phục." Hai tay khẽ nắm chặt lại, ta vẫn chưa có cơ hội giải thích với về việc đó. Hôm nay nếu chịu tự mình qua đây kỳ thực ta biết, muốn cho ta cơ hội giải thích.

      Rốt cục Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta tệ.

      Có phải vì hôm nay chỉ duy nhất mình ta đến cung Thiên Dận thăm mới muốn đích thân đến để hỏi ta? Bỗng nhiên ta hơi hối hận, nếu như ta vừa đến cửa xoay người về, nếu ta vào cũng cần nửa đêm chạy tới.

      chống tay đứng dậy, chắc là đầu bị choáng nặng nên cả người hơi lắc lư. Thấy ta quỳ cũng cho đứng dậy chỉ lạnh lùng nhìn ta cắn răng : " ra trẫm muốn xem ngươi giải thích thế nào!"

      Ta định đột nhiên lại nghĩ, muốn ta giải thích nhưng là giải thích cái gì? Giải thích thuốc mỡ trong cung ta từ đâu mà có hay là giải thích vì sao hôm nay ta đến cung Thiên Dận thăm ?

      Ôi, Hạ Hầu Tử Khâm quả lợi hại, luôn bắt ta phải ra từng cái .

      Ta cắn môi : "Nô tì có tới cung Thiên Dận nhưng nghe An uyển nghi ở trong đó cùng hoàng thượng, nô tì sợ quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng nên chỉ có thể về." Có điều ta ngờ tới, An uyển nghi ra nhanh như vậy.

      Ta cúi đầu, dám ngẩng đầu nhìn vào mắt .

      hừ lạnh tiếng : "Nhưng công công của trẫm , ngươi và An uyển nghi cùng trở về."

      Ta nhắm mắt lại, Lý công công đáng ghét.

      Ngoại trừ y ra, ai còn rảnh mà làm việc buồn chán như thế, ở ngoài điện giám thị ta.

      Ta cúi đầu chạm đất : "Nô tì... ngờ nửa đêm hoàng thượng bệnh mà còn tới truy tội nô tỳ. Nô tỳ có tội."

      Ta tới thăm nên tức giận, chẳng qua chuyện mà canh cánh trong lòng tất nhiên là chuyện khác.

      Đột nhiên đưa tay tới kéo ta lại, ta bất ngờ kịp đề phòng nên ngã vào lồng ngực , chỉ thấy nhíu mày giận dữ: "Ngươi thực tội ác tày trời, trẫm nên phế bỏ phong hào Đàn phi, biếm người vào lãnh cung!"

      Ta kinh hãi lại : "Đồ trẫm ban cho Cố Địch Vân sao lại ở trong tay ngươi! Ngươi muốn cho trẫm ngươi có quan hệ gì với Cố gia sao!"

      Quan hệ của ta và Cố gia ...

      Ta chỉ có thể ta và Cố đại nhân có bất cứ quan hệ nào nhưng lại cùng với con trai ông ta là Cố Khanh Hằng...

      Quả nhiên chỉ liếc mắt cái nhìn ra ngay xuất xứ của hộp thuốc mỡ kia.

      Vậy nếu như bây giờ ta thuốc mỡ là do Thiên Lục đưa tin sao?

      "Khụ khụ..." ấn ngực rồi lại đột nhiên nặng nề ho khan.

      "Hoàng thượng..."

      Ta hiểu được sớm muốn hỏi ta chuyện này nhưng muốn ta chủ động giải thích cho . Hôm nay mắc bệnh mà chỉ có ta đến thăm nên mới giận kìm được mà nửa đêm tới đây.

      "Ba năm trước Cố Địch Vân đột nhiên có quan hệ qua lại rất mật thiết với Tang gia, đồng thời trong ba năm đó ông ta thường xuyên ra vào Tang phủ. Tang phủ chẳng qua chỉ là doanh thương, quả thực trẫm nghĩ ra Tang gia rốt cuộc có gì mà khiến cho ông ta để mắt đến. Lúc đầu, trẫm còn tưởng rằng Tang lão gia hối lộ ông ta, tận đến khi tuyển tú năm ngoái..."

      Ta giật mình nhìn , xem ra hiểu làm hoàng đế phải biết ràng chuyện của từng quan viên.

      Lần tuyển tú đó, Tang gia có hai danh ngạch, chẳng lẽ còn nghĩ ra sao? Cố đại nhân nhìn trúng hai tiểu thư Tang gia. Còn có điều mà Hạ Hầu Tử Khâm vẫn biết, đó chính là từng có tướng sĩ tiên đoán, Tang gia có phượng thân.

      Chẳng qua chuyện này bây giờ cũng nên cho biết.

      thở hổn hển mấy hơi rồi đột nhiên nắm lấy tay của ta, chăm chú nhìn ta : "Trẫm còn biết, Tang gia có tam tiểu thư ai biết tới!"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 165 : cho rằng ta hẹn hò




      Ta người nhìn trước mặt mà dám tin. Ta vẫn cho rằng ngoại trừ người Tang phủ ai biết thân phận tam tiểu thư Tang gia của ta. ngờ đường đường hoàng đế thiên triều sớm biết rồi.

      Ta bất giác cười, ta chưa bao giờ biết được ra ta cũng đáng được kiểm tra như thế.

      Dường như giận đến nghiến răng nghiến lợi tức tối : "Còn dám cười! Hậu cung được tham gia vào chính , trẫm tin ngươi phải biết!"

      Ngước mắt nhìn , ta khẽ : "Nếu hoàng thượng biết nô tì là tam tiểu thư Tang phủ đương nhiên cũng phải biết, lúc trước Cố đại nhân tiến cử hai danh ngạch hề có phần của nô tì."

      Nếu , ta đâu cần phải thay thế Ngọc nhi tiến cung chứ?

      hừ tiếng : "Đây mới là chỗ lợi hại của ngươi, nấp trong bóng tối lợi dụng vì trẫm là kẻ ngốc?"

      Ta buồn cười nhìn , mà ngốc sao? Thử hỏi ai dám cho là ngốc đây!

      "Đàn phi!" giận đến nỗi dùng sức mạnh siết chặt cổ tay khiến ta đau đến nhíu mày lại. định thêm đột ngột ho tràng.

      "Hoàng thượng" Ta đỡ lấy vì thấy giận rồi. Cho tới bây giờ ta chưa từng nhìn thấy như vậy. Trước đây, dù có tức giận nhưng cũng vui trở lại rất nhanh.

      Thấy ho nặng nề ta hơi lo lắng. Chẳng biết tại sao lại khiến ta lại nhớ đến khoảng thời gian ba năm với Tô Mộ Hàn, mỗi lần ho ngừng ta chỉ có thể đứng bên ngoài màn trướng lo lắng nhìn bóng người mơ hồ ấy.

      Còn bây giờ ta đỡ Hạ Hầu Tử Khâm, vỗ tay lên lưng với hi vọng có thể giảm bớt nổi thống khổ của .

      Lần này đẩy ta ra, ho khan lúc lâu mới đưa tay chặn ngực, hàng mi tuấn nheo lại thành đường. Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, chỉ bị ho quá nặng hay cả ngực cũng bị đau nữa?

      "Hoàng thượng, hoàng thượng..." Ta nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng Lý công công, y gọi rất thận trọng vì sợ làm cho nổi giận nhưng ta cũng biết Lý công công lo lắng cho sức khỏe của .

      Ta nhìn ra bên ngoài định kêu người tuyên thái y nhưng lại nghe khàn giọng : "Câm miệng cho trẫm!"

      Ta biết, với Lý công công ở bên ngoài.

      Quả nhiên, nghe như thế, Lý công công cũng dám thêm gì nữa.

      thở hổn hển dựa vào ta như còn chút sức lực nào. Ta vội giúp lót chiếc chăn mềm vào sau lưng rồi dìu tựa vào. vừa sốt vừa ho mà cần tuyên thái y đến xem sao?

      liếc mắt nhìn ta với bộ dạng yếu ớt, lát mới : "Thấy trẫm như vậy ngươi có đau lòng ?"

      Ta run lên nhưng cuối cùng gật đầu.

      Có chứ, sao lại đau? bệnh thế mà đêm khuya còn tới khiến ta càng thêm lo lắng.

      bỗng nhiên châm chọc : "Đau ở đâu mà trẫm thấy."

      Ta nhàng cầm tay , cũng cự tuyệt, ta khẽ : "Hôm nay hoàng thượng có thể đến cung Cảnh Thái là cho nô tì cơ hội giải thích, sao nô tì lại biết tốt xấu chứ? Người là hoàng thượng đương nhiên hiểu , chỉ bằng hộp thuốc mỡ chẳng lên điều gì cả, phải sao?"

      hừ tiếng, : "Được, nhưng sao ngươi lại thuốc mỡ do phòng ngự dược đưa, ra có tốt hơn !"

      Ta hơi kinh hãi, lúc đó vì Vãn Lương đưa tới hộp thuốc mỡ mà Cố Khanh Hằng cho ta nên vì sợ hiểu lầm ta mới như thế. Nếu ngay từ đầu ta biết hộp thuốc kia của Thiên Lục tội gì phải gạt chứ?

      Vì thế, lúc đó nhận ra hộp thuốc mỡ kia cũng chỉ tức giận hỏi ta xuất xứ của nó nhưng lại ngờ ta lừa nên mới tức giận rời .

      Ta còn nghĩ ngợi nên trả lời thế nào lại nghe : "Ngày ấy ở thạch động, trẫm còn phát tảng đá bị di chuyển. Ngươi muốn cho ta biết là ngươi chuyển hay cung tỳ kia của ngươi chuyển sao?"

      Lúc đó ta cũng nghĩ tới chi tiết này nhưng hơi ngạc nhiêu thấy hỏi ta. Xem ra, phải hỏi, chỉ quan sát.

      Ta nhìn thấy sắc mặt của ngày càng khó coi, giọng hơi trầm xuống: "Trẫm còn biết, con trai của Cố Địch Vân tiến cung làm võ lâm quân của trẫm!"

      Trong lòng ta hoảng hốt, cho rằng ngày ấy ta và Cố Khanh Hằng hẹn hò trong thạch động sao?


      Ha ha, giấu ai chứ giấu làm sao được Hạ Hầu Tử Khâm. Tang Tử giải thích thế nào đây? Kết truyện cho thấy Hạ Hầu Tử Khâm ghen. Muốn biết cơn ghen của hoàng đế ra sao mời xem chương sau

      Chương 166 : Ghen




      Ta bật kêu lên: "Hoàng thượng, nô tì và Cố công tử trong sạch!"

      "Nếu trong sạch vì sao phải che giấu!" hỏi gây rồi lại " gạt về thôi ngươi lại còn muốn che giấu chuyện hộp thuốc mỡ kia nữa!"

      "Nô tì..."

      Đích thực vì ta cho rằng nó là do Cố Khanh Hằng đưa nên mới dối, nếu bây giờ lại Thiên Lục đưa cho ta lại càng khiến cho rằng ta là người của Cố Địch Vân. Thiên Phi và Thiên Lục ở ngoài sáng còn ta chẳng qua là núp trong bóng tối.

      Dù ta hay chỉ càng làm cho dấu ấn của "Cố phủ" khắc sâu thêm người.

      Thiên Lục là giỏi, chỉ bằng hộp thuốc mỡ mà đẩy mọi dự tính tốt đẹp của ta xuống vòng nước xoáy.

      phẫn nộ nhìn ta, hồi lâu sau mới thốt ra câu: "Nếu như từ đầu ngươi thích Cố Khanh Hằng tiến cung! Ngươi vào đây rồi chỉ có thể làm nữ nhân của trẫm. Nếu ngươi dám có nửa phần tâm tư với nam nhân khác trẫm dễ dãi như thế đâu!"

      Rốt cuộc ta giật mình.

      Bởi vì , , nếu ta có nửa phần tâm tư với nam nhân khác dễ dãi như thế đâu.

      A.

      Nhìn bộ dạng vô cùng tức giận của ta bỗng nhiên muốn cười.

      Ta có thể cho rằng ghen sao? ghen vì ta.

      đâu biết rằng, ngoại trừ ra ta chưa bao giờ động tâm đối với nam nhân khác.

      Ta và Khanh Hằng chẳng qua là bằng hữu thanh mai trúc mã. Mặc dù ta rất trân trọng tình cảm này nhưng rốt cục phải là tình . Ta to gan ôm lấy người . khẽ hừ tiếng nhưng đẩy ta ra, ta cười : "Hoàng thượng đường đường là thiên tử mà lại so đo cùng người thị vệ sao?"

      cắn răng, ta nghe thấy thở nặng nề. Đột nhiên nhắc đến chuyện Cố Khanh Hằng nữa mà bất ngờ : "Trẫm bị bệnh tất cả tần phi đều đến, duy nhất có ngươi đến!"

      " là cao giá, bắt trẫm phải tự mình chạy tới..."

      Ta cố gắng ôm chặt hơn cười trộm : "Nô tì biết sai rồi."

      Ta vui mừng chỉ vì tin ta .

      tin ta.

      phải nhiều lời giải thích, chẳng qua chỉ mấy câu đơn giản nhưng lựa chọn tin ta.

      thở hơi dài thoải mái : "Trẫm đau quá."

      Ta buông ra khẽ hỏi: "Đau ở đâu?"

      "Ngực đau, đầu cũng đau." nhắm mắt lại .

      Ta than tiếng rờ tay lên trán thấy vẫn còn rất nóng, ta cũng biết uống thuốc ở cung Thiên Dận chưa? lát sau nghe thêm gì nữa, ta dựa vào tướng khẽ : "Hoàng thượng, cho mọi người bên ngoài xuống nghỉ ngơi được ?"

      chưa ra lệnh chẳng ai ngoài kia được đứng lên cả, cũng biết bọn họ ở bên ngoài quỳ bao lâu. Thấy im lặng ta đứng lên tới đẩy cửa ra. Lý công công thấy ta ra vội hỏi: "Nương nương, hoàng thượng thế nào rồi?"

      "Hoàng thượng cần nghỉ ngơi." Ta với Phương Hàm phía sau y " , chuẩn bị chén đường phèn sơn trà"

      Nghe vậy, Lý công công khẽ kêu: "Dạ cần, thuốc ho chuẩn bị từ sáng sớm, còn bảo người hâm nóng liên tục! Nô tài kêu người đưa qua đây!" Y xong định đứng dậy đột nhiên dừng lại, nhìn qua cánh cửa vào bên trong khẽ "Nương nương, hoàng thượng cho đứng lên sao?"

      Ta muốn cười nhưng chỉ với mọi người: " có việc gì nữa, về nghỉ ngơi cả ."

      Nghe ta như thế, mọi người dường như đều thở ra hơi dài. Lý công công vội đứng lên rồi vội vàng xuống. Vãn Lương tới bên cạnh ta, khẽ : "Nương nương, có cần nô tỳ ở lại hầu hạ ?"

      " cần, đều xuống hết ." Ta xong mới quay về phòng.

      Đóng cửa phòng lại, ta thấy người giường nhắm mắt, nghe ta ra ra vào vào cũng chẳng câu. Nhưng lát sau nghe Lý công công gõ cửa ở bên ngoài : "Nương nương, nô tài đưa đường phèn sơn trà tới."

      Mở cửa phòng, thấy Lý công công định tiến vào, ta bèn ngăn y lại chỉ : "Đưa cho bản cung là được, ngươi cũng xuống ."

      Y sợ run lên, hơi hoang mang vâng lời lui xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :