1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144 : Xin gọi thuộc hạ là Cố thị vệ





      nữa chỉ thở khẽ, ngoại trừ hơi thở tỏa ra làn hơi mỏng trắng, dường như ta nghĩ căn bản hô hấp như bình thường.

      Ta vịn bên tường đứng lên, kinh hãi, vừa muốn tới đỡ ta, vừa cố gắng nhịn được.

      trả lời câu hỏi của ta phải chăng muốn cho ta biết suy nghĩ trong lòng ?

      ngốc, tâm tư vẫn đơn thuần như thế.

      Ta ngước mắt nhìn : "Xuất cung , ở đây phải nơi ngươi có thể tới."

      như bị chấn động mạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ta đầy kinh ngạc. lát, mới nghe bất đắc dĩ cười : "Ngươi có thể chùn bước vì điều mình thích, ta cũng thế."

      Ta hơi ngơ ngẩn xoay người : "Ngươi chưa từng gặp ta, hôm nay chẳng qua ngươi chỉ gặp thị vệ bình thường, hơn kém."

      Trong lòng ta đau nhói, lời của còn chưa đủ ràng sao?
      Người vẫn luôn thầm giúp đỡ ta, ngoại trừ , còn có thể là ai chứ?

      Dù là lần lén đặt thuốc mỡ trước cửa sổ hay là đêm ta sinh bệnh đến phòng ta xức thuốc.

      , là , tất cả đều là .

      Cho tới bây giờ luôn luôn quan tâm đến ta, ta tiến cung cũng theo sau mà đến.

      Ta chợt nhớ tới trước đây Phương Hàm có đến chuyện võ lâm quân trong cung muốn mở rộng nhân số. Ta chỉ ngờ rằng lấy phương thức như vậy để vào cung.

      Thời gian như quay trở lại bốn tháng trước, dẫn ta đến con đường náo nhiệt, lấy cây lược gỗ cái trán cười , Tam nhi của ta rốt cuộc trưởng thành...

      Hai tay ta bỗng nhiên nắm chặt, nhất định ta choáng váng rồi, tội gì còn nhớ lại những chuyện này?

      Từ lúc ta chấp nhận gả cho , thay thế Ngọc nhi vào cung giây phút đó, ta và kết thúc.

      Khanh Hằng ngốc, tội gì còn vì ta tiến cung chứ?

      "Khanh Hằng..." Ta bước tới bước, a —— đau quá.

      Xoay người nhưng lại lùi nửa bước, cúi đầu : "Nương nương xin gọi thuộc hạ là Cố thị vệ."

      cũng bắt đầu chuyện cung kính với ta.

      Trong lòng ta khổ sở, muốn tiến tới nhưng ngăn ta lại, trong giọng bi thương: "Nương nương nên dừng lại , thuộc hạ ở gần nương nương như vậy vượt giới hạn. Nếu theo lẽ thường, thuộc hạ ôm nương nương đôi tay này cũng phải chém ."

      Ta ép buộc mình cười : "Khanh Hằng, ngươi đừng giỡn."

      Ta nhìn thấy cả người run lên, tay đặt ở chuôi kiếm khẽ siết lại, vẫn cúi đầu : "Nương nương đừng quên đây là hoàng cung. Người là chủ tử phải cực kỳ cẩn thận, thuộc hạ tiến cung chỉ vì muốn thấy người bình an, muốn... muốn ở gần người."

      Lời của khiến cho ta cảm động muốn khóc. Ta và có khả năng mà vẫn vì ta mà trả giá như thế.

      Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của nam nhân này trong lòng ta vừa buồn cười vừa chua xót. và cha chẳng giống nhau chút nào. ngờ cha con ruột thịt mà lại khác nhau đến thế.

      Ta hơi mỉm cười bình thản : "Bản cung, hiểu."

      Ở đây là hoàng cung, chỉ sơ suất cũng đủ khiến cho ta và gặp rất nhiều rắc rối. Chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp hơn.

      Sắc mặt của tái nhợt, vừa quay người ra ngoài vừa "Trước tiên nương nương ở đây chờ chút, thuộc hạ kêu người đến."

      "Khanh... Cố thị vệ." Gọi như vậy là khó quá. Ta mím môi cười "Bản cung mình có thể tự bảo vệ tốt chính mình, bản cung hi vọng sau này thấy ngươi ở trong cung."

      Chương 145 : tới





      với như vậy, ta chỉ hy vọng có thể hiểu được khổ tâm của ta, hi vọng có thể nghe lời của ta mà xuất cung.

      là con trai của đại học sĩ, lẽ ra tiền đồ vô lượng, nên ở trong cung này làm vũ lâm quân.

      quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía ta nên ta nhìn thấy thần sắc của . cũng gì chỉ bước ra ngoài.

      Ta thở dài tiếng, cúi đầu nhìn chân của mình rồi lui lại mấy bước lại ngồi xuống lần nữa mới chậm rãi xoa bóp bàn chân lộ ra.

      "Nương nương, nương nương..." Bên ngoài vọng đến tiếng Vãn Lương, nàng gấp đến sắp khóc "Nương nương người ở đâu? Nương nương..."

      Ta với ra cửa động: "Vãn Lương, bản cung ở chỗ này."

      Nghe thấy tiếng nàng chạy tới rồi thò đầu vào, nhìn thấy ta mới thở phào cái chạy vào cau mày : "Nương nương, sao người lại ở trong này? Nô tỳ ở xa thấy người còn tưởng rằng mình hoa mắt, khiến nô tỳ sợ quá!" Nàng rồi đưa lò sưởi cầm tay cho ta cười "Người cầm mau , chút tay ấm áp hơn."

      Ta nhận lò sưởi áp vào trong ngực, vừa nhìn nàng vẻ đáng thương vừa chỉ tay xuống chân : "Trật chân."

      "Ôi!" Nàng kinh hãi kêu lên rồi vội quỳ xuống nhìn, nhưng dám đụng vào mà vội la lên "Sao lại trật chân chứ ? Nương nương, đau lắm ? Nô tỳ... Nô tỳ gọi người đến!"

      Dứt lời đứng nhanh dậy chạy ra ngoài.

      "A..." Ta còn chưa kịp với nàng nàng rồi nhưng cũng lại nghĩ nếu ta gì đây?

      Có điều chút nữa và nàng cùng kêu người đến lúng túng thế nào.

      Mới ngồi chút nghe có tiếng người trở về, ta hơi kinh ngạc nghĩ sao nhanh vậy?

      "Nương nương!" Vãn Lương thở hồng hộc chạy vào, vỗ ngực "Nương nương, tốt quá, nô tỳ... nô tỳ..." Nàng chạy quá nhanh đến nỗi kịp thở nên chạy tới đây đứng lại thở phì phò.

      Ta cũng kinh ngạc sao nàng lại nhanh như vậy liền thấy bóng người xuất ở phía sau nàng. Đôi mắt nam nhân tuấn nhìn ta khiến ta đột nhiên giật mình.

      Sao lại ... Ở chỗ này?

      Nếu chút nữa Cố Khanh Hằng trở về...

      Vừa nghĩ vậy thấy nhanh tới, ta vội đứng dậy hành lễ: "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

      đỡ lấy ta, cúi đầu nhìn chân phải của ta cái. Nhãn lực của tốt, chỉ cái chớp mắt nhìn ra chân ta bình thường. chuyện lại đẩy ta ngồi xuống rồi cũng ngồi xổm xuống.

      Ta hoảng hốt vội ngăn cản : "Hoàng thượng..."

      để ý tới ta, vừa cầm chân ta cẩn thận tháo giầy ra, vừa nhàng : "Trẫm muốn sang cung Trữ Lương cung ngờ lại gặp cung tỳ của ngươi chạy tới chân phải bị thương. Mà trẫm biết, Diêu chiêu nghi cũng bị thương cổ chân phải." xong câu cuối cùng kia tay của đột nhiên bóp mạnh.

      "A —— "

      Đau quá, thương tiếc ta chút nào, ta nhịn được kêu lên thất thanh, nước mắt như sắp trào ra.

      Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét.

      cho rằng vì ta muốn cho cung Trữ Lương nên giả bộ sao?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146 : quan tâm





      Nghe ta kêu lớn, vẻ mặt của hơi khác thường đột nhiên ngước mắt nhìn ta, ta cắn răng lại vì đau đến nỗi răng cũng va lập cập.

      Ta chợt nhớ tới lúc ta còn là cung tỳ của Huyễn Nhiên các, cũng có thể nhẫn tâm đá vào đầu gối bị thương của ta. làm việc đúng là khiến cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi!

      Sức mạnh tay giảm , khẽ cười: "Quả bị thương."

      Ngươi...

      Ta thực tức giận vô cùng.

      Vãn Lương đứng ở phía sau chúng ta mặt lúc trắng lúc xanh, nàng nhìn ta nhưng dám chuyện.

      Ta biết là nàng có hối hận vì gọi tới giúp ta ?

      Ta nhìn cắn răng hỏi lại: "Nếu hoàng thượng nghĩ sao?"

      khẽ run nhưng vẫn cười: "Trẫm, trẫm cho rằng... Ha hả ——" mới nửa ngờ nữa, quay đầu lại với Vãn Lương "Ngươi quay về lấy thuốc trị thương đến rồi gọi kiệu loan qua đây, chút nữa đưa chủ tử của các ngươi hồi cung."

      Vãn Lương tự chủ liếc mắt nhìn ta rồi mới tinh tế đáp lời xoay người ra.

      Trong thạch động chỉ còn lại hai người chúng ta.

      nắm chân của ta hơi khẽ vặn, ta cắn môi nhưng cũng kêu. lát mới đứng lên : " bị tổn thương gân cốt, ngoan ngoãn ở cung Cảnh Thái mấy ngày điều trị cho lành ."

      Ta vội hỏi: "Hoàng thượng phải muốn cung Trữ Lương sao? Vậy mau , nô tì chờ kiệu loan tới về cung."

      lại nhành cười ngồi xuống bên cạnh ta : "Trẫm vội, chờ kiệu loan tới trẫm rồi cũng muộn. Vừa nãy trẫm run tay nên hơi dùng sức ..."

      Hạ Hầu Tử Khâm giảo hoạt, run tay nên dùng sức quá mạnh sao?

      Thế nhưng ai bảo là hoàng thượng, ta chỉ đành phải : "Hoàng thượng lỡ thay cũng phải lần đầu, nô tì hiểu mà."

      Nghe vậy, lông mày của khẽ nhíu lại nhìn ta cười tà mị: "Sao? vậy chẳng phải trẫm phải xin lỗi ngươi?"

      "Nô tì dám." Tuy hận hành động của nhưng ta vẫn phải mỉm cười trả lời. Bỗng nhiên ta lại nghĩ tới chuyện vội hỏi "Được rồi, hoàng thượng sao lại chỉ có mình?"

      Chắc hẳn ta chuyển đề tài quá nhanh nên hơi sửng sốt mới : "Trẫm để bọn họ chờ bên ngoài, được vào."

      căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống, vậy Cố Khanh Hằng có thể nhìn thấy kiệu vàng từ xa hẳn tới đây nữa.

      "Đàn phi." bỗng nhiên gọi ta.

      Ta hơi kinh hãi, liếc qua gò má nhìn thấy bàn tay to của đưa sang. Theo bản năng ta hơi co người nhưng lại bị kéo lại. Bàn tay khẽ chạm vào trán ta, lát sau mới vừa cười vừa : " ra sớm khỏi bệnh rồi, cần phí những dược liệu kia nữa nhỉ." cúi xuống tiếp "Nhưng chân phải lại bị thương, sao ngươi chẳng khiến người ta đỡ lo chút nào thế."

      Chẳng biết tại sao lúc nghe lời này, lòng ta đột nhiên cảm thấy ấm áp tỏa ra nhè ...

      Chương 147 : Ngươi thua thảm




      lại ngước mắt nhìn ta cái khẽ cười ra tiếng, bàn tay to bỗng nhiên cầm tay của ta. Ta chỉ cảm thấy trong lòng run lên, dường như tay còn nóng hơn so với lò sưởi trong tay ta.

      Mặt ta cũng nóng ran lên khiến ta bất giác cúi đầu xuống.

      bỗng nhiên : "Trẫm cảm thấy tò mò đấy, sao ngươi lại chạy tới thạch động này để chân bị thương?" nhìn ta, trong ánh mắt dần lên tia sáng khác thường.

      Ta hơi kinh hãi đành phải : ", nô tì trượt chân ở bên ngoài nền mới kêu cung tỳ đỡ nô tì vào đây." Bên ngoài ràng có dấu vết trượt chân, người cẩn thận như cho dù lúc vào thấy lúc ra chắc chắn cũng nhìn.

      "Ô." bình thản trả lời, đưa mắt nhìn ra phía cửa động..

      Ta chỉ cảm thấy kinh hoảng. Chúng ta ngồi tảng đá được chuyển tới từ chỗ kia, dấu vết vẫn còn nguyên. Ta hơi cắn môi, nếu kêu cung tỳ đỡ ta vào cũng đâu cần phải di chuyển tảng đá đó chứ.

      Trong lòng nghĩ ngợi xem ứng phó như thế nào nếu lại hỏi nữa may quá cũng hỏi thêm gì, chỉ cười trêu chọc: "Diêu chiêu nghi bị thương là vì cứu thái hậu, trẫm biết Đàn phi đây vì sao mà cũng bị thương a?"
      Ta vừa cảm thấy may mắn vì truy hỏi nữa vừa cảm thấy buồn cười. Ta bị thương tự nhiên chứ phải diễn cảnh như Diêu chiêu nghi. Nhưng ta có thể cho biết, ta bị thương là vì muốn dụ Cố Khanh Hằng ra sao? Cũng vẫn là vô ý mới trượt chân .

      ra mất thể diện.

      "Sao?" Thấy ta lời nào, chân mày cau lại nhìn ta chằm chặp.

      chờ ta trả lời.

      Cho dù ta ta cẩn thận trượt chân mà bị thương nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp, khó tránh khỏi tin. Cái gọi là khéo được tốt nhưng có số việc phải khéo sao cho tốt.

      Mặt ta tươi lên, nghếch khuôn mặt nhắn nhìn khẽ : "Nô tì muốn cản trở hoàng thượng cung Trữ Lương."

      Ánh mắt vui vẻ lại hỏi: "Có ?"

      Giả cũng phải thành , ta liều mạng gật gật đầu.

      cười lớn, giơ tay lên chạm vào gương mặt ta : "Thế này cũng giống ngươi, trẫm vẫn cho rằng ngươi cũng phải là nữ nhân có thể đẩy mình vào chỗ nguy hiểm chứ."
      "Bởi vì hoàng thượng quá thông minh, nếu nô tì giả bộ thoát khỏi ánh mắt tinh tường của người."

      tình tới nước này còn đường lui, vậy điều gì có lợi ta làm như thế.

      Tóm lại nguyên nhân chính ban đầu trở nên ngày càng xa.

      Lúc này mới giật mình.

      Ánh mắt vẫn nhìn ta chăm chú như trước, trong đáy mắt lên chút nghiền ngẫm.

      suy nghĩ hoặc phỏng đoán.

      Ta cũng nhìn thẳng vào , hề trốn tránh ánh mắt của .

      lát, mới cười: "Vậy trẫm cho ngươi biết, lần này ngươi thua thảm rồi."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 148 : Trẫm thích ngươi như vậy





      Phải chăng muốn cho ta biết dù như thế cũng phải sang cung Trữ Lương, thể ở lại với ta? Ôi, ta đau khổ sao?

      Có lẽ, chút.

      Nhưng ...

      là hoàng đế, thực có thể ban thương cho toàn bộ phi tần hậu cung này sao?

      Vậy mà ... duy chỉ có ta là chưa từng đụng tới.

      Ta vẫn cười sáng lạn như trước, ta tự với chính mình, dùng lời dối để nghiệm chứng nhất định cũng là lời dối. Vì thế hôm nay ta cần phải tin lời của .

      Nhưng trong lòng ta vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.

      Hạ Hầu Tử Khâm, kẻ đa tình chung tình.

      Đa tình chung tình.
      Ta tự nhắc lại cay đắng.

      Người đa tình sao lại chung tình?

      Ta gượng cười : "Sau này nô tì nhất định ngu ngốc như thế nữa."

      "Ừ." đáp nhanh, nắm chặt tay của ta rồi "Thế nhưng ... trẫm thích ngươi như thế."

      Trong lòng ta chấn động, , thích...

      Bờ môi mỏng khẽ mở lần thứ hai, hai chữ kia ra dịu dàng:

      "A Tử."

      , gọi tên của ta...

      Ta kinh ngạc như muốn nhảy dựng lên, ngay cả nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn chịu nổi. Ta nhớ khi đó, ta muốn gọi tên của ta nhưng liều chết gọi, còn tên của ta khó nghe. Nhưng hôm nay...

      Hít hơi sâu, ta mừng rỡ cười: "Hoàng thượng vì sao gọi nô tì là Tử nhi."
      gọi ta là "A Tử" chẳng tự nhiên chút nào.

      Sắc mặt bỗng nhiên xụ xuống, cứng ngắc: "Trẫm thích giống người khác..." Dường như nén giận, giọng cũng khác thường.

      còn nhớ nhưng lời với ta, thích tiên sinh của ta.

      Nhưng, ta vẫn rất vui mừng.

      Tử Khâm lo lắng cho ta.

      Cuối cùng ta cũng cảm nhận được ở bên nhiều giống như loại độc dược, rót từng chút vào trong sinh mạng của ta.

      "Hoàng thượng..." Vãn Lương chẳng biết trở về lúc nào, thở gấp , "Thuốc mỡ mang tới rồi, kiệu loan nương nương cũng hầu ở bên ngoài. Có cần nô tỳ kêu người vào đỡ nương nương ra ?"

      khẽ ho tiếng dường như hơi xấu hổ, ngoái đầu nhìn lại nhìn Vãn Lương cái rồi đưa tay : " ra ngoài trước , đưa thuốc mỡ cho trẫm."

      Vãn Lương vội vâng lời tiến lên, đưa hộp thuốc mỡ tay giao cho rồi lùi lại ra ngoài.
      ngồi xổm xuống giúp ta cởi tất ra, ta giật mình vội cúi người ngăn cản : "Hoàng thượng, người mệt cả ngày, mấy chuyện bôi huốc này để nô tỳ kêu Vãn Lương làm là được." Dứt lời, ta liền định gọi người.

      lại cười: " cần, hôm nay trẫm uống trà ngươi đưa tới, tinh thần rất sảng khoái."

      Nhưng ta vẫn cảm thấy ổn, là hoàng đế, sao có thể làm chuyện như vậy?

      Bất giác ta rụt chân lại muốn nắm, ngờ đụng tới vết thương, đau quá.

      Kéo tất xuống nhìn thấy bàn chân hơi sưng đỏ, may là cũng quá nặng. xoay người lại lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh, mở nắp định quệt tay vào đột nhiên ta thấy cau mày lại nhìn chăm chăm vào nắp hộp, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

      "Hoàng thượng..." Ta hiểu nhìn .

      Bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vào hộp thuốc mỡ kia hỏi: "Thuốc cao này ở đâu ra?"

      Ta chỉ cảm thấy kinh hãi, nhìn theo ánh mắt mới đột nhiên nhớ ra hộp thuốc mỡ này phải là do Cố Khanh Hằng đưa tới sao?

      Nhưng, sao ta có thể là do Cố Khanh Hằng đưa đây nên chỉ có thể đáp vòng vo "Ngự dược phòng đưa tới."

      ngờ ta vừa xong đột ngột đứng lên, nhìn ta lấy cái mà nhanh ra ngoài.

      Chương 149 : Bí mật trong hộp thuốc (1)





      "Hoàng thượng..." Ta gọi nhưng ra vẻ nghe thấy, bóng người màu vàng sáng chẳng mấy chốc biến mất trong tầm nhìn của ta.

      Ta biết xảy ra chuyện gì, vì sao lại đột ngột như thế?

      "Nương nương..." Vãn Lương vội vã chạy vào với ta "Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy? Nô tỳ nhìn thấy sắc mặt hoàng thượng giận dữ ra, lớn tiếng tới cung Trữ Lương."

      Tức giận?

      Nhưng ta vẫn chưa hiểu gì cả.

      Vãn Lương thấy ta im lặng, nét mặt ngơ ngác cũng do dự đứng im, dám thêm gì nữa.

      Ta thở dài tiếng với nàng: "Vãn Lương, đỡ ta hồi cung."

      Nàng mới phản ứng vội : "Nô tỳ gọi Thụy công công đến." rồi xoay người định .

      Ta kêu nàng lại: " cần, ngươi đỡ bản cung là được rồi."

      Nàng đứng lại vâng lời tiến lại đỡ ta. Nhìn thấy hộp thuốc mỡ, nàng cất vào trước rồi vừa cẩn thận đỡ ta đứng dậy vừa : "Nương nương người chậm thôi."

      "Ừ." Ta dựa vào người nàng, ra bên ngoài, vừa vừa hỏi "Ngày ấy thuốc mỡ này đột nhiên xuất ở phòng ta phải kêu cất sao? Sao ngươi lại mang đến?"

      Phương Hàm cất rồi sao tự nhiên lại lấy ra?

      Vãn Lương sợ run lên, vội : "Nương nương, hộp thuốc mỡ này cũng phải là hộp mà Phương Hàm cất. Có lần, nô tỳ sắp xếp lại phòng cho người nhìn thấy ở dưới cái rương mà người mang về từ Huyễn Nhiên các. Vừa rồi nô tỳ vội quá nên suy nghĩ nhiều mà lấy." Nàng bỗng nhiên bối rối "Nương nương, có vấn đề gì ?"

      Ta cũng kinh ngạc, vốn tưởng rằng là thuốc mỡ của Cố Khanh Hằng để cho ta nhưng ngờ lại là hộp thuốc mà Thiên Lục đưa.

      Nhưng sao lại giống hộp thuốc của Cố Khanh Hằng như vậy?

      Ra ngoài, Tường Thụy bước lên phía trước đỡ ta, cau mày : "Nương nương vẫn khỏe chứ? Vãn Lương chân người bị thương, đúng là đám nô tài đáng ghét."

      Ta yên lòng kêu "Ô" y lại : "Chút nữa kêu thái y đến xem thử, mong là đừng xảy ra chuyện gì."

      "Này, Thụy công công ngươi cái gì đó." Vãn Lương trừng mắt với y.

      Tường Thụy vội đáp: "Dạ, dạ, nô tài nhiều chuyện."

      Dứt lời, hai người đều gì nữa đỡ ta lên kiệu loan.

      Màn kiệu hạ xuống, trong nháy mắt ta thấy Cố Khanh Hằng đứng ở phía xa nhìn ta.

      Phía sau tiểu cung tỳ theo.

      Ta biết tới bao lâu, có nhìn thấy cảnh Hạ Hầu Tử Khâm tức giận rời hay nhưng hiểu sao, ta hy vọng nên nhìn thấy.

      Cuối cùng màn kiệu rơi xuống, che khuất ta khỏi đôi mắt lo lắng của .

      Ta than tiếng dựa người vào đệm mềm khép mắt lại. Trong đầu, lại lên khuôn mặt của . Mỗi giây phút cười gọi ta "A Tử", thích ta như vậy. Rồi sau lúc, sắc mặt chợt thay đổi, cũng quay đầu lại.
      Ta kêu Vãn Lương đưa hộp thuốc vào.

      Vừa mở nắp ra mùi thơm bạc hà thanh lương phả vào mặt.

      Ta mới biết vì sao đột nhiên lại đóng nắp lại.

      dị ứng với hương vị thanh lương bạc hà, ngửi thấy ói.

      Vậy đúng rồi, tức giận là vì thế chăng?

      Đúng ? Ta tự hỏi chính mình rồi tự cười.

      Sao lại như thế chứ...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150 : Bí mật trong hộp thuốc (2)




      Ta khẽ chà hộp thuốc mỡ trong tay. Hộp này dùng gỗ hoàng dương tạo thành, nắp hộp khắc bông hoa mai nở rộ, nét khắc tinh xảo, ngay cả nhị hoa cũng chạm từng nét ràng. Mặt ngoài lau chùi bóng loáng, quả là tinh tế khiến người ta vô cùng thán phục.

      Có điều ta chưa từng nghĩ đến hộp thuốc mỡ này nên mới chú ý tới nó.

      Tay cầm hộp khẽ nắm chặt lại, Thiên Lục kia bắt đầu tính kế từ khi nào? Dù cho hôm nay Vãn Lương vô tình lấy nó ra hộp thuốc mỡ này cuối cùng cũng ở trong cung của ta. Nàng biết ta tùy tiện vứt bỏ nó.

      Kiệu loan cuối cùng cũng dừng lại, Vãn Lương mở mành ra vừa đưa tay vào đỡ ta vừa khẽ : "Nương nương người từ từ thôi."

      Ta xuống kiệu thấy Phương Hàm cùng Triêu Thần chờ ở cửa cung. Hai người thấy ta ra vội tiến tới chào đón. Phương Hàm tới đỡ ta : "Sao nương nương lại bị thương? Nô tỳ mới từ cung Hi Ninh về nghe cung nhân chuyện người bị thương."

      Triêu Thần cũng lo lắng nhìn ta.

      Nhưng lúc này ta đâu còn lo lắng chuyện bị thương ở chân nữa?

      Ta để các nàng đỡ vào với Phương Hàm: " , ngươi lấy hai hộp thuốc mỡ kia mang tới đây."

      Nghe ta như thế, Phương Hàm ngạc nhiên ngẩn ra nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta bèn kêu Triêu Thần sang đỡ ta rồi : "Nô tỳ ngay."

      "Nương nương cẩn thận." Triêu Thần khẽ .

      Hai cung tỳ đỡ ta vào nghe thấy Vãn Lương gọi Tường Hòa tuyên thái y.

      Mặc dù Hạ Hầu Tử Khâm cũng vẫn chưa thương tổn đến gân cốt nhưng các nàng vẫn yên tâm, ta cũng cự tuyệt mà để Tường Hòa tuyên thái y.

      Phương Hàm về rất nhanh. Hai hộp thuốc mỡ được cất trong túi vải màu chàm, nàng bước tới đặt lên bàn rồi mới cẩn thận mở lớp vải kia ra.

      Hộp lộ ra rất nhanh.

      Ta cầm hộp thuốc Thiên Lục đưa cho tới so sánh, Phương Hàm biến sắc bật kêu lên: "Nương nương, người thần bí kia... lại tới khi nào vậy?"

      Nàng biết cụ thể tình hình liền nghĩ Cố Khanh Hằng lại tới đưa thuốc mỡ. Cũng khó trách nàng, ngay cả Vãn Lương và Triêu Thần đều mở trừng hai mắt.

      Trong lòng ta căng thẳng, bảo sao họ lại nghĩ tới là do Cố Khanh Hằng đưa. ra ba hộp thuốc mỡ này dường như giống nhau như đúc.

      Duy chỉ có hình điêu khắc nắp hộp là khác nhau.

      Hộp do Thiên Lục đưa là hoa mai còn của Cố Khanh Hằng mang đến hộp là u lan, hộp lại là thủy trúc.

      Mai, lan, trúc, cúc.

      Nếu như ta đoán lầm hẳn còn hộp nữa mà nắp hộp đó khắc hoa cúc trắng!

      "Nương nương." Vãn Lương kinh hãi kêu lên "Này... chuyện này là thế nào?"

      Nàng biết hộp thuốc mỡ có điêu khắc hoa mai kia phải do người thần bí tặng mà chính là nàng tự mình lấy ra từ đáy rương của ta.

      Khanh Hằng thương tổn ta, vì quan tâm nên mới đưa cho ta hai hộp thuốc mỡ đó.

      A, ta cười lạnh trong lòng, nếu phải vì quan tâm của , ta còn biết dụng tâm của Thiên Lục đâu!


      Chương 151 : Bí mật trong hộp thuốc (3)





      Tuy nhiên cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, ta dám khẳng định mà chỉ đoán tới lung tung đầu óc.

      Ta nghĩ, ta cơ bản biết được lý do Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên tức giận bỏ .

      Thiên Lục...

      "Vương đại nhân, ngài nhanh lên chút." Bên ngoài vọng vào tiếng Tường Hòa.

      Ta liếc nhìn Phương Hàm, nàng lập tức hiểu ý tứ của ta, tay mở túi vải màu chàm phủ lên ba hộp thuốc mỡ bàn.

      Vương thái y vào cửa hành lễ với ta: "Thần tham kiến Đàn phi nương nương."

      Ta cho y đứng lên, y mới tiến tới : "Thần nghe Hòa công công cổ chân phải của nương nương bị thương?"

      Ta gật gật đầu. Vương thái y để hòm thuốc trong tay lên ghế rồi quỳ chân xuống : "Để thần xem cho nương nương." Y vừa vừa đưa tay tới nhàng nắm lấy chân ta, vừa xoay vừa hỏi "Nếu nương nương đau ra nhé."

      Ta hơi đau nhưng so với lúc trước bớt nhiều rồi.

      Y cẩn thận kiểm tra hồi rồi mới đứng lên : " nghiêm trọng, nương nương chỉ cần nằm tĩnh dưỡng hai ngày, xoa thuốc mỡ lên vết thương đáng ngại nữa. Thần có mang thuốc mỡ đến." Y xong lấy hộp thuốc mỡ ra đặt lên bàn.

      Ta liếc mắt nhìn, hộp thuốc bằng sứ men xanh khá đẹp, kiểu dáng rất bình thường.

      Thái y xuống, Vãn Lương lấy hộp thuốc mỡ đến xoa cho ta. Ta bất giác cầm hộp thuốc trong tay nàng ngửi thử, đích thực thấy vị bạc hà thanh lương. Đúng như lời Ngọc Dung Hoa , các thái y trong thái y viện cực kỳ cẩn thận đối với mấy dược liệu này.

      Trả thuốc mỡ cho Vãn Lương, nàng cầm lấy rồi mới ngồi xuống, cẩn thận tháo giày của ta ra.

      Ta nhìn lên túi vải màu chàm che phủ mấy hộp thuốc mỡ bàn ra hiệu cho Triêu Thần cất . Lúc nàng tới lấy ta lại : "Để hộp thuốc mỡ có hoa mai nắp lại, mấy hộp kia cất hết ."

      Triêu Thần vâng lời chỉ để lại hộp thuốc của Thiên Lục.

      Ta với Phương Hàm: "Làm phiền phủ nội vụ hỏi thăm chút xem thuốc cao này có phải lấy từ trong cung ?"

      Phương Hàm cũng biết việc này nghiêm trọng nên vội vàng gật đầu : "Để nô tỳ ." Dứt lời nhìn ta rồi mới xoay người xuống.

      "Nương nương." Triêu Thần lấy hai hộp thuốc mỡ hỏi ta "Hai hộp này cất ở đâu ạ?"

      Ta ngẫm nghĩ rồi nhân tiện : "Tạm thời cất trong cung của ta ." Ta suy nghĩ, tốt hơn là tìm cơ hội trả lại cho Cố Khanh Hằng.

      Vãn Lương xức thuốc cho ta xong liền đứng dậy đỡ ta : "Nương nương sang trường kỷ nghỉ ngơi , thái y dặn phải tĩnh dưỡng rồi."

      Ta gật đầu, để nàng đỡ lại ngồi. Nàng bỗng nhiên khẽ bên tai ta: "Nương nương, nô tỳ..." Thấy nàng như muốn lại thôi, ta hơi cảm thấy kỳ quái. Nàng mấp máy môi như muốn gì đó nhưng lại dám .

      Ta khẽ ho tiếng : "Triêu Thần, bản cung hơi đói bụng, ngươi chuẩn bị ít thức ăn . Tường Hòa, ở đây còn chuyện gì nữa, ngươi cũng lui xuống ."

      "Dạ."

      "Vâng."

      Hai người vâng lời lui xuống.

      Ta nhìn Vãn Lương khẽ : "Có chuyện gì ."

      Chương 152 : Hạ thủ lưu tình





      "Nương nương..." Vãn Lương tự chủ quay đầu nhìn xung quanh, thấy cửa phòng của ta đóng lại nàng mới quay đầu về khẽ "Nương nương, hôm nay lúc nô tỳ mang lò sưởi tới dường như nhìn thấy... Nhìn thấy thị vệ từ trong thạch động ra."

      Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, thấy ta sắc mặt thay đổi nàng vội lùi lại quỳ xuống : "Nương nương thứ tội! Nô tỳ nhìn thứ nên nhìn rồi!"

      Quả nhiên nàng nhìn thấy. Kỳ thực ta cũng nghĩ đến, Cố Khanh Hằng vừa mới ra ngay lập tức ta nghe được tiếng nàng. Khoảng thời gian cách nhau ngắn ngủi như thế nên chắc hẳn nàng thấy.

      Vì thế, nàng mới cố ý gọi ta lớn như vậy.

      Ta cũng kêu nàng đứng dậy chỉ hạ giọng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy y là người ở đâu?"

      Nàng vẫn cúi đầu như trước, bàn tay đặt gối khẽ nắm lại : "Nô tỳ... Nô tỳ biết."

      Ta lại hỏi: "Có thấy ràng ?"

      Nàng vẫn bất động chỉ đáp: "Nô tỳ thấy ràng, chỉ nhìn thấy bóng lưng, là y phục võ lâm quân trong cung."

      Ta im lặng gì. Kỳ thực, dù thấy người từ thạch động ra là người ở đâu, chỉ cần biết là nam nhân với thân phận hậu phi của ta cho dù có trăm miệng cũng thể giải thích được. Ta chằm chặp nhìn người quỳ dưới đất, nếu nàng dám chuyện nàng thấy Cố Khanh Hằng với ta, vậy ... ta nên tin nàng sao?

      Phương Hàm từng ta có thể yên tâm dùng Vãn Lương và Triêu Thần vì họ đều là những người nàng cẩn thận chọn lựa.

      Nhưng chuyện này có liên quan đến ta và tính mạng của Cố Khanh Hằng, chỉ cần có chút sai lầm hậu họa vô cùng. Huống chi hôm nay, vì hiểu lầm ta mà Hạ Hầu Tử Khâm tức giận rời .

      Mà người từ thạch động ra lại là Cố Khanh Hằng. Nếu muốn tra ràng nhất định rất dễ. Ta cũng quên có cung tỳ đến tìm Cố Khanh Hằng. Nếu như Hạ Hầu Tử Khâm biết việc này mà tìm hiểu phải là .

      Nếu ngược lại là ta, ta cũng hoài nghi đối phương có tâm cơ khác.

      Nếu như thuốc mỡ mà Thiên Lục đưa cho ta và do Cố Khanh Hằng mang tới có liên quan lại càng thể để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết ta có quan hệ với Cố Khanh Hằng.

      Ta gõ mấy ngón tay dài lên mặt bàn, nhìn người quỳ ở dưới nhàng : "Vãn Lương, ngươi là thông minh, chuyện hôm nay ngươi với ai khác chưa ? sao?"

      "Nô tỳ chưa từng cho bất kỳ người nào." Nàng lắc đầu nhưng vẫn dám ngẩng mặt lên nhìn ta.

      "Rất tốt." Ta gật đầu tiếp "Ngươi nhất định biết , cung nhân cả đời được xuất cung, dù chết thi thể cũng thể mang ra ngoài. Ngày mai, bản cung xin thái hậu ân chuẩn, cho ngươi xuất cung."

      Lời của ta vừa dứt thấy cả người nàng run lên bần bật, vội dập đầu xuống đất: "Nương nương, nô tỳ muốn!"

      Nàng vẫn cúi người như thế : "Nô tỳ trung thành phụng dưỡng nương nương, vì thế nô tỳ xuất cung! Nếu nương nương tin nô tỳ nô tỳ nguyện lấy cái chết để chứng minh!"

      Ta nhìn nàng, khẽ thở phào cái.

      Vừa rồi, nếu nàng có chút do dự ta hạ thủ lưu tình.

      Thế nhưng, nàng , nàng muốn ở lại.

      Ta nghĩ, Phương Hàm sai.

      Ta bình thản : "Đứng lên ."

      "Nương nương!" Nàng ngạc nhiên gọi, cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn ta.

      Ta cúi người xuống giúp nàng đứng lên: "Ngươi nên trách bản cung."

      "Nương nương quá lời rồi." Nàng nặng nề dập đầu xuống rồi mới đứng dậy " cho nô tỳ theo nương nương là may mắn của nô tỳ. Nương nương vạn cẩn thận bọn nô tỳ mới có tương lai."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153 : Cống phẩm Nam Chiếu





      Ta gì nữa, Vãn Lương đứng lên tới bên cạnh ta.

      lát sau ta mới : "Bởi vì ngươi thấy cho nên mới cố ý mời hoàng thượng đến phải ?"

      "Nương nương..." Nàng lại cúi đầu xuống "Nô tỳ chủ định gặp hoàng thượng mà chỉ là tình cờ thôi, nô tỳ bèn nghĩ hay là mời hoàng thượng đến, vậy có ai tới quấy rầy nữa."

      Ta thầm thấy may mắn, quả nhiên Vãn Lương suy nghĩ chu đáo.

      Ta gật đầu: "Chuyện hôm nay bản cung muốn cảm ơn ngươi."

      Nàng hơi sợ hãi vội : "Nương nương quá lời, đó là bổn phận của nô tỳ. Nhưng có việc này..." Nàng nhìn ta do dự biết nên ra hay .

      Kỳ thực, nàng ta cũng đoán được. Ta khẽ cười tiếng : "Bản cung biết ngươi muốn gì, ngươi yên tâm, thị vệ kia có quan hệ gì với bản cung. Y nhìn thấy bản cung vô ý trượt chân nên tới giúp đỡ mà thôi."

      Ta nhớ tới những lời vừa với Cố Khanh Hằng, trong lòng chỉ hy vọng xuất cung.
      Nghe vậy, lo lắng trong lòng Vãn Lương mới thực giải tỏa, gương mặt căng thẳng vừa rồi lại tươi cười lên.

      Lúc này, Triêu Thần bưng đồ ăn bước vào cười hỏi: "Nương nương chuyện vui sao? Sao Vãn Lương vui vẻ như vậy?" Nàng đặt đồ ăn trước mặt ta lại "Nương nương đói bụng rồi, mau ăn chút ."

      Ta lấy miếng bánh phù dung cắn ngụm , cười : "Bản cung vừa cho Vãn Lương xuất cung gả cho người ta nhưng nàng muốn, có lẽ Triêu Thần đồng ý."

      Nàng vừa nghe thế mặt biến sắc vội : "Nương nương đừng nghe nàng bậy, nô tỳ mới lấy chồng!"

      Nhìn dáng vẻ vừa vội vàng vừa tức giận của nàng, ta và Vãn Lương nhịn được đều cười rộ lên.

      Ba người ở trong phòng ngồi lát nghe có tiếng bước chân vào, lúc nhìn lên thấy Phương Hàm trở về.

      Ta kêu hai cung tỳ ra giữ cửa, chỉ giữ lại mình Phương Hàm.

      Nàng bước tới : "Nương nương quả nhiên thông minh, hộp thuốc mỡ trước đây có lai lịch . Đó là cống phẩm do Nam Chiếu tiến cống lúc hoàng thượng vừa đăng cơ bốn năm trước."

      Nam Chiếu? Nếu như ta nhớ sai, công chúa Chiêu Dương của vua Gia Thịnh gả cho vua Nam Chiếu làm hoàng hậu.

      Ưm, xem ra bây giờ quan hệ giữa Nam Chiếu và thiên triều vẫn còn hòa hợp.

      Cũng có thể tình cung biến bốn năm trước có tình khác nhưng do công chúa Chiêu Dương xuất giá nên biết nhiều. Hơn nữa thực lực của Nam Chiếu so với thiên triều thực quá thua kém.

      Chẳng qua, nếu là cống phẩm tiến cống biết Hạ Hầu Tử Khâm dị ứng với thanh lương bạc hà cũng là chuyện bình thường.

      Những chuyện tiếp theo dù Phương Hàm , ta cũng đoán được.

      "Nô tỳ nhờ Trần công công của phủ nội vụ điều tra y cống phẩm này được ban cho đại học sĩ Cố Địch Vân vào đầu tháng tư của năm Nguyên Quang thứ hai."


      Vì sao cống phẩm trong tay Cố Địch Vân lại lọt vào tay Thiên Lục? Thiên Lục đưa thuốc này cho Tang Tử là có ý gì? Diễn biến tiếp theo thế nào mời xem chương sau

      Chương 154 : Nhìn xa trông rộng





      Quả nhiên là như vậy.

      Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Cố đại nhân cống phẩm này, vì thế chẳng có gì kỳ lạ khi Cố Khanh Hằng đưa cho ta. Thiên Lục có cũng đáng ngạc nhiên. Chắc hẳn là do Cố đại nhân đưa cho Thiên Lục.

      Nhưng ... Sau khi Thiên Lục biết ta bị thương mới hỏi xin Cố đại nhân hay là...

      Lúc này, ta mới thực nhận ra lợi hại của Thiên Lục. Ngày xưa lúc nào nàng cũng vâng vâng dạ dạ, sợ tranh chấp chính diện cùng ta, thậm chí còn có thể được những lời "Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh" với ta.

      Quả nhiên ta coi thường nàng rồi.

      Ta còn tưởng rằng lần đó nàng muốn ta liên thủ với các nàng chẳng qua là muốn đưa ra thông điệp cuối cùng. Ta vạn lần cũng nghĩ ra, dù cho ta đồng ý hay cũng chung chiến tuyến với các nàng.

      Dù cho ta đưa ra thuốc cao kia nhưng chỉ cần ta dùng để Hạ Hầu Tử Khâm thấy chắc chắn cho rằng ta là người của đại học sĩ.

      Vì thế hôm nay, nếu để cho nhìn thấy ta ở chung chỗ với Cố Khanh Hằng ta thể nào thoát khỏi số phận làm quân cờ của đại học sỹ. May mà có Vãn Lương kêu thánh giá ngăn cản Cố Khanh Hằng đến.

      Nhưng, cho dù như vậy Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm.

      Cho nên mới đột nhiên nổi giận vì vẫn cho rằng quan hệ của ta vốn minh bạch, trước sau đều có ai khác.

      Thiên Lục.

      Ta khẽ siết tay lại, nghiến răng nhắc hai chữ này trong lòng.

      Phương Hàm thấy sắc mặt ta tốt khẽ hạ giọng : "Nương nương, thuốc cao này..."

      Ta cắn môi, đương nhiên thể là do Cố Khanh Hằng đưa nên chỉ có thể chỉ vào hộp thuốc mỡ còn lại bàn : "Hộp thuốc mỡ này là do Tích quý nhân đưa."

      Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng nghe ta như thế, nhất định cũng là biết hai hộp khác do người khác đưa nhưng ta nàng cũng hỏi.

      Ngẫm nghĩ lúc nàng mới : "Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể là nhìn xa trông rộng."
      Cũng phải là lần đầu nhưng tính toán này của nàng rất sâu xa.

      Đích thực Thiên Lục giống như cá được xuống ao mà ta dù có đề phòng nàng cỡ nào cũng vẫn phòng hết.

      ngày sau, nghe vì Diêu chiêu nghi có công cứu giá nên hậu cung lại có thêm vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe chuyện này, tâm trạng cũng quá kích động. Thái hậu vốn thích nàng nên mượn cơ hội này để tăng cấp bậc cho nàng cũng là chuyện bình thường.

      Chẳng qua là từ ngày đó, Hạ Hầu Tử Khâm đến cung Cảnh Thái của ta nữa.

      Hai ngày chăm sóc Thiên Lục ở Úc phúc quán, nghe bệnh của nàng dỡ rất nhanh khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm rất vui vẻ nên tăng thêm cấp bậc của nàng từ quý nhân, đến tiểu nghi, rồi lên tới tần.

      Vì Diêu chiêu nghi cũng được phong phi nên Thái hậu cũng hỏi nhiều đến chuyện của Thiên Lục.

      Thậm chí ta cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm quả thực rất nhung nhớ bóng dáng Phất Hi người nàng. Có lẽ muốn nàng sinh con cho .

      Con...

      Ta nghĩ đến điểm này mới đột nhiên kinh hãi.

      Trong lòng dường như lại có chút hận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :