1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 135 : Phạt quỳ (2)





      Còn lại phòng đầy phi tần. Mấy kẻ được sủng ái nhìn Thiên Phi với ánh mắt đồng cảm nhưng đa số vẫn vui sướng khi người gặp họa.

      Bên trong mọi người châu đầu chuyện, nàng quỳ mình bên ngoài. Nàng cúi đầu nên ta nhìn thần sắc của nàng.

      Đợi lúc lâu cũng thấy thái hậu trở về nhưng cung tỳ bên cạnh thái hậu lại tiến vào, cúi đầu : "Các vị nương nương, tiểu chủ, chút nữa thái hậu xuất cung đến Phúc Nghiêm Thiện tự cầu phúc, về nữa." Ả cúi xuống, lại với Diêu chiêu nghi "Nương nương, thái hậu kêu người cùng."

      "Được." Diêu chiêu nghi thong dong đứng lên theo cung tỳ ra. Mặt nàng tươi như hoa nở, ngay cả lưng cũng thẳng thêm mấy phần. Thử hỏi có tần phi nào được làm niềm vui của thái hậu chứ? Cho dù nàng phải là nữ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất nàng vẫn có thể tồn tại giữa chốn hậu cung này, dù chỉ là bé.

      Các phi tần ở lại ai là tỏ ra ngưỡng mộ.

      Ta mới nhớ tới hôm nay là mùng , ngày đầu tiên của năm mới. Thái hậu tin Phật nên chắc chắn chùa cầu phúc cho hoàng gia.

      Ta bất giác đứng lên, có lẽ, trong lòng ta cũng hơi hâm mộ Diêu chiêu nghi. Chỉ vì nàng có thể xuất cung. Còn cùng ai cũng quan trọng.
      Bỗng nhiên ta rất muốn trở lại miếu ở của Tô Mộ Hàn trước đây, dù ở đó nữa nhưng có lẽ những đồ vật nơi đó vẫn còn lưu lại những ký ức về .

      Cảm giác này, là muốn nhớ lại.

      Nhưng ta thân là hậu phi làm gì có cơ hội ra ngoài.

      Cho dù hoàng thượng ân chuẩn, ta cũng thể đến nơi cũ nát đó.

      Ta thong thả ra ngoài cửa, những giọng phía sau thoáng cái tan trong gió. Ta mới phát bên ngoài gió lạnh hơn so với tưởng tượng của ta, lạnh thấu xương. Có thể do tâm trạng lúc mới đến khác bây giờ nên lúc này càng cảm thấy lạnh hơn.

      Ta lạnh lùng nhìn Thiên Lục quỳ mặt đất, tay và đầu gối hơi ra sắc xanh tím. Xem ra nàng rất lạnh.

      Ta khẽ khíu mày. Hôm nay gió lớn, cho dù nàng nghĩ ra thái hậu phạt nàng quỳ bên ngoài, nhưng cũng đến mức mặc xiêm y đơn bạc như vậy chứ. người của nàng còn có cả áo choàng.

      Bàn tay cầm khăn khẽ siết lại.

      Khổ nhục kế.
      Thừa dịp hoàng thượng ân sủng, nàng muốn tranh thủ lúc tình còn nồng đượm.

      Bỗng nhiên ta quay đầu lại, nhìn Thư quý tần xinh đẹp cười, nghĩ tới Diêu chiêu nghi xuất cung cùng thái hậu. Thiên Lục nàng quả là cơ hội cũng muốn buông tha.

      Đêm giao thừa vừa qua nàng cũng bắt đầu động thủ.

      Ôi, trong lòng cười lạnh, nàng đơn giản là muốn bảo vệ Thiên Phi. Quả là tỷ muội tình thâm. Vì Thiên Phi, nàng cam nguyện chấp nhận mạo hiểm như vậy.

      Nếu biết chuyện của Phất Hi, vậy nhất định nàng cũng biết quan hệ giữa hoàng thượng và thái hậu. Giữa bọn họ có khúc mắt là Phất Hi.

      Vì thế, nàng sợ thái hậu thích nàng. Ngay từ ban đầu, nàng hề nghĩ tới làm thái hậu vui. Nàng biết , nàng thay thế được vị trí của Diêu chiêu nghi trong lòng thái hậu.

      Gió lạnh từng đợt thổi tới lạnh thấu xương, táp lên má ta rát buốt.

      Bỗng nhiên nàng ngước mắt nhìn ta, khuôn mặt nhắn mỹ lệ lạnh đến tái xanh, cả môi nàng cũng khẽ run rẩy. Nàng cũng chỉ là thiên kim tiểu thư yếu ớt, trong thời tiết như vậy sợ chịu nổi sao?

      Nhìn thấy ta đứng trước mặt, ánh mắt nàng lên tia kinh ngạc rồi ngay lập tức biến mất.

      A, nàng sợ ta.

      Đúng vậy, ngày xưa nàng chẳng qua là tiểu mỹ nhân bị ai chú ý nên có thể xem thường ta. Nhưng bây giờ, khi nàng bắt đầu ra mặt ngược lại lại sợ ta.

      Ta cười trong lòng lặng yên tiến lên, cởi áo khoác lông cừu người ra, run rẩy chùm lên người nàng.

      "Nương nương!" Giọng của nàng vẫn ngừng run rẩy nhưng trong đáy mắt lên kinh hoảng cùng chút phẫn nộ.

      Ta cười yếu ớt : "Ngươi như vậy, sao bản cung nhẫn tâm đđược?"

      Thiên Lục ơi, nên làm trò ở trước mặt ta như vậy. Khổ nhục kế ư, Tang Tử ta có thể diễn tốt hơn nhiều so với ngươi.

      Mọi người phía sau đều đứng dậy, nhất định các nàng cực kỳ kinh ngạc...

      Chương 136 : Phạt quỳ (3)





      Hơi quay mặt lại, ta thấy bàn tay Thư quý tần trở nên trắng bệch, chắc hẳn nàng ra cùng Diêu chiêu nghi, vui sướng khi người gặp họa nhìn cảnh này cũng biết mọi chuyện nghiêm trọng rồi.

      An uyển nghi bước lên phía trước, định cởi áo choàng của mình xuống cho ta nhưng ta ngăn nàng lại: " cần, bản cung còn chịu được." Ta cũng phải là Thiên Lục, ta là dã nha đầu Tang gia.

      Dù muốn kết thúc tuồng vui này, ta cũng làm như Thiên Lục, lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.

      "Nương nương có ý gì?" Nghe ta vậy, trong giọng Thiên Lục cảnh giác kín đáo.

      Ta khẽ cười tiếng: "Ngươi xem? Bây giờ ngươi hưởng thánh sủng, bản cung nên nịnh bợ ngươi sao?" Gió thổi tới phủ lên lưng ta lạnh. Ta nhịn được khẽ run lên.

      Hạ Hầu Tử Khâm ơi, đến chứ?

      Thiên Lục hơi giãy giụa nhưng ta lại dùng sức ôm nàng càng chặt hơn. Nàng nghĩ ra phương pháp, ta thể cũng tồi.

      Mọi người đều hơi lúng túng. Các cung nhân cung Hi Ninh muốn tiến lên khuyên nhưng mặt ai cũng trắng bệch, biết nên làm sao cho phải.

      lát sau nghe thấy giọng sắc nhọn của Lý công công: "Hoàng thượng giá lâm —— "

      Tốt quá, cuối cùng tới rồi.

      Ta run run quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng màu vàng sáng lo lắng tới. Lý công công phía sau như thể sắp theo kịp , vừa cầm y phục vừa chạy theo.

      Mọi người ở đó vội quỳ xuống : "Hoàng thượng vạn tuế!"

      nhìn bọn họ mà ánh mắt trực tiếp trông sang đây. Lúc nhìn thấy ta ràng chấn động. nhanh sang, cởi áo choàng lông cừu người xuống, cẩn thận choàng kín người ta, cau mày : "Chuyện gì vậy? Trẫm vừa hạ triều ghé cung Khánh Vinh, nghe Vinh phi Tích nhi sang cung Hi Ninh thỉnh an mẫu hậu, sao bây giờ vẫn chưa quay về?"

      nhìn ta, mày hơi nhíu lại.

      Ta buồn cười, ra là hát đôi cùng Thiên Phi.

      Ta hơi run lên khẽ : "Hoàng thượng mau mặc lại áo choàng lông cừu, nô tì bị bệnh chỉ cần nằm nghỉ, nếu người bị bệnh tốt chút nào."

      "Làm càn." khẽ quát, mày kiếm giương lên với Lý công công bên cạnh "Đứng đó làm gì? Còn đỡ Tích quý nhân đứng lên!"

      Lý công công hoảng sợ, vội đỡ Thiên Lục vừa khẽ : "Tiểu chủ từ từ thôi."

      Sắc mặt Thiên Lục rất khó coi, chỉ đành phải : "Nô tì hôm nay phạm cung quy..."

      Hạ Hầu Tử Khâm sắc mặt hơi trầm xuống, thông minh như tất nhiên là biết được phát sinh chuyện gì. Ta bị ôm mà người vẫn run ngừng được, nghe hơi giận : " ai nhìn thấy Đàn phi mặc áo mong manh trong gió thế này sao?"

      vừa dứt lời các cung nhân trong cung Hi Ninh vội vàng quỳ xuống, dập đầu : "Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!"

      Ta mỉm cười, hẳn là thể nể mặt Thái hậu nên mới lấy chuyện của ta ra .

      Nhưng ta lại ngờ An uyển nghi lấy dũng khí : "Bẩm hoàng thượng, nương nương từ tâm đành lòng thấy Tích quý nhân quỳ trong gió, nên lấy áo choàng lông cừu của mình khoác cho Tích quý nhân."

      Ta khẽ liếc nàng, An uyển nghi thông minh như vậy mà sao trước đây ta nhìn ra chứ.

      Muốn ta phài giải thích.

      nhìn An uyển nghi cái rồi lại nhìn sang ta, trong ánh mắt mang theo nghiên cứu.

      Mặc dù chính ta có tâm tư nhưng cũng đáng ghét, còn quên hoài nghi ta nữa.

      Ta hơi chột dạ cúi đầu, nghe trầm giọng : "Người đâu, tới Cảnh Thái cung gọi người qua đây đưa chủ tử hồi cung."

      "Dạ." Lập tức có cung tỳ vâng lời quay người chạy ra ngoài.

      Ta lặng yên liếc cái, sắc mặt của trầm dường như tức giận.

      Là giận thái hậu trách phạt Thiên Lục hay là giận ta tranh bày khổ nhục kế với Thiên Lục?

      Thông minh như , nhất định là nhìn ra được.

      Vừa nghĩ vậy thấy Vãn Lương và Triêu Thần vội vàng tiến vào hành lễ với Hạ Hầu Tử Khâm rồi vừa cuống quít chạy sang đỡ ta vừa lo lắng hỏi: "Nương nương sao vậy? Ôi, sao tay lạnh thế!"

      Ta còn chưa : "Đỡ nương nương các ngươi về , tuyên thái y đến cung Cảnh Thái kiểm tra xem."

      "Dạ."

      Hai cung tỳ vừa đáp lời vừa đỡ ta ra ngoài.

      Ta ngoái đầu nhìn lại thấy cẩn thận đỡ lấy người Thiên Lục. Bỗng nhiên nghe Lý công công kinh hãi kêu tiếng: "Quý nhân tiểu chủ!"

      Chỉ thấy cả người Thiên Lục mềm nhũn, té xỉu trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm còn sớm bế nàng lên vào phòng kêu to: "Tuyên thái y!"

      Ta thấy ánh mắt đố kị của bao nhiêu tần phi khác.

      "Nương nương..." Triêu Thần vui nhíu mày lại.

      Ta mím môi cười, nên đố kị vì đem đồ tốt nhất cho ta.

      Hơi kéo chặt áo choàng lông cừu người ta vịn tay hai cung tỳ ra cung Hi Ninh.

      Thái y tới, xem mạch cho ta rồi cung kính : "Nương nương bị nhiễm phong hàn có gì nghiêm trọng. Vi thần viết phương thuốc để cung tỳ lấy thuốc, ngày ba cữ uống hai ngày là được rồi."

      Ta gật đầu, Phương Hàm kêu Vãn Lương lấy thuốc rồi mới ngồi giường của ta khẽ : "Hoàng thượng tự mình đưa Tích quý nhân trở về Uc Phúc quán, nghe còn đưa khẩu dụ, cấm Thư quý tần được đến cung Hi Ninh nữa, biết là do tần phi nào nhanh mồm nhanh miệng ra."

      Ta , người khác Thiên Lục cũng .

      Chẳng qua tự mình đưa Thiên Lục về Thiên Phi có cao hứng đây?

      Cúi đầu ho hai tiếng, Phương Hàm vội đỡ ta nằm xuống : "Nương nương nghỉ ngơi lát trước , chờ thuốc sắc xong nô tỳ lại gọi người."

      Ta gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.

      Về sau lúc Vãn Lương đưa thuốc tới có kể chuyện thái hậu sau khi trở về đến ngự thư phòng gặp hoàng thượng ngự. Tuy nhiên lúc ra, sắc mặt nghiêm nghị chẳng có chút vui vẻ nào.

      Ta biết bà và Hạ Hầu Tử Khâm gì nhưng chắc chắn là chuyện vui.

      Có lẽ, chuyện có liên quan đến Thiên Lục, có lẽ cũng liên quan tới Phất Hi, cũng có thể liên quan đến cả hai người.

      Uống thuốc ngủ chút, ta cảm thấy người toát ra mồ hôi, người khẽ xoay trong lòng khổ sở.

      Thái y ngày ba cữ, trễ như vậy rồi còn phải uống thuốc.

      Khẽ than tiếng, khổ nhục kế quả thực là chịu khổ .

      Buổi tối, ta nghe thấy có tiếng bước chân người vào, chưa đến gần mà mùi thuốc nồng đậm bay tới. Ta khẽ nhíu mày vừa xoay người lại bỗng nhiên chấn động.

      bóng người màu vàng sáng đứng nghiêm nghị trước mặt ta, tay bưng chén thuốc đầy.

      Ta hơi kinh hãi, vội đứng dậy xuống giường nhưng lại nhịn được ho trận mới : "Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

      gần như xách ta về giường, mi cau lại đưa chén thuốc qua: "Uống thuốc."

      Ta ngượng ngùng nhận chén thuốc, hơi tức giận ngồi xuống bên cạnh ta : "Trẫm còn tưởng rằng ngươi lợi hại như vậy, nên lãng phí những dược liệu này chứ."

      Vừa định nuốt thuốc xuống, nghe câu này ta thiếu chút nữa phun ra, quả nhiên biết nhưng lại nhắc tới đầy kỳ quái.

      Ta tăng thêm can đảm để ý lời của , ngửa đầu uống hết thuốc.

      vui giữ thắt lưng của ta, hung hăng kéo vào lồng ngực của : "Thế nào chuyện hôm nay ngươi giải thích gì sao?"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 137 : Cho ta thứ tốt nhất





      Ta sợ run lên, nếu biết rồi còn muốn ta giải thích gì chứ?

      nhìn ta dựa vào sát như vậy, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào mặt ta.

      Ta đột nhiên kinh hãi vội đẩy người cái khẽ : "Hoàng thượng mau buông nô tì ra, nô tì sợ lây bệnh cho người."

      hừ tiếng nhưng cũng có lỏng bàn tay nắm tay ta, lạnh lùng : "Ngươi cũng có lúc biết sợ sao, còn dám kêu mệt trước mặt trẫm!"

      Lòng ta lạnh xuống, giận sao?

      Len lén nhìn , thấy mím môi trừng mắt mắt ta lóe sáng. Bỗng nhiên ta muốn cười, nếu tức giận đêm nay nhất định tới.

      Nghe khẽ ho tiếng : "Hôm nay trẫm đưa Tích quý nhân khỏi cung Hi Ninh, ngờ Đàn phi lại chẳng tỏ ra chút ghen tuông nào. Đối với trẫm Đàn phi chờ mong gì sao?"

      tốt nhỉ, giận xong lại muốn thăm dò ta.
      Ta buông chén thuốc xuống, xoay người lại nhìn cười yếu ớt mị hoặc: "Hoàng thượng cho nô tì thứ tốt nhất, nếu nô tì còn thấy chưa đủ đó mới thực là phụ kỳ vọng của hoàng thượng."

      Hôm nay Thiên Lục đối nghịch với thái hậu, cho dù ta muốn diễn khổ nhục kế với Hạ Hầu Tử Khâm nhưng cũng đụng chạm đến thái hậu. trước sai người đưa ta về cung Cảnh Thái rồi lại xoay người đưa Thiên Lục vào, giúp ta thoát thân xảo diệu như vậy ta còn cầu gì chứ?

      Thậm chí bao nhiêu người thấy tự mình đưa Thiên Lục về đều chỉ cho rằng Thiên Lục so với ta được thánh sủng hơn.

      Ta đoán ra vì sao làm như thế nhưng ta cảm kích .

      Trong mắt của lộ ra ý cười nhưng lại biểu ra, mặt vẫn sưng lên : "Nếu trẫm làm ngược lại hôm nay ngươi thế nào?"

      Nếu như làm ngược lại, vậy ta thua tuồng vui này, bại dưới tay Thiên Lục và Thiên Phi, thua Hạ Hầu Tử Khâm.

      Nhưng đợi ta trả lời mà đứng thẳng lên, ra ngoài.

      "Hoàng thượng..." Ta gọi đuổi theo .

      Bước chân dừng lại chỉ : "Nghỉ ngơi , trẫm sang Úc Phúc quán thăm Tích quý nhân. Ngươi bệnh ngày mai phải qua cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu." vừa vừa , ngay cả đầu cũng nguyện ý quay lại nhìn chút nào.

      Trong lòng ta phức tạp, có cay đắng, hạnh phúc, cũng có bất đắc dĩ.

      lát sau, Triêu Thần tiến vào nhìn thấy ta còn đứng vội đỡ ta lên giường, tự mình chỉnh lại chăn rồi dặn : "Nương nương đừng ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, nương nương nghỉ ngơi . Có chuyện gì, người kêu tiếng, nô tỳ ở ngay bên ngoài kia."

      Nàng xong dọn chén thuốc cạn định bưng ra ngoài, ta bỗng nhiên gọi nàng lại: "Triêu Thần, ngươi xuống nghỉ ngơi . Bản cung ở đây có chuyện gì, nhắc cung tỳ tuần tra ban đêm cách khoảng thời gian qua đây nhìn cái là được."

      "Nương nương..."

      " xuống ." Ta nhìn nàng nữa, chỉ nhắm mắt lại ngủ.

      Mơ mơ màng màng, ta chỉ cảm thấy dường như ngày càng nóng.

      Xoay người, trong hoảng hốt như có bàn tay ai đưa tới khẽ đặt lên trán ta rồi sau đó thở dài tiếng khe khẽ, ta nghe như có như .

      Là mộng sao?

      Nếu , sao lại có cảm giác có người ở trước giường chứ?

      phải , ở Úc Phúc quán mà.

      Nghĩ vậy lại đột nhiên cười cay đắng.

      khổ tâm, ta rất hiểu. Thế nhưng ta vẫn hi vọng, ở đây.

      Ta nóng quá, bàn tay kia mang theo cảm giác mát rượi, từ từ chạm vào gương mặt của ta...

      Chương 138 : Thuốc




      thoải mái quá, ta cọ quậy khẽ co người lại rồi an tâm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, nghe tiếng cung tỳ đặt gì đó lên bàn, ta hơi mở mắt ra thấy bóng dáng cung tỳ, hơi chần chờ rồi cuối cùng ngồi dậy. So với tối hôm qua khá hơn nhiều đầu cũng nặng nữa. Xem ra phương thuốc của thái y rất hữu dụng. Ta cười khẽ, đứng dậy bước xuống giường.

      Bàn tay ngâm vào nước ấm áp rất thoải mái. Ta cúi người xuống, vốc nước đầy hai má rồi dùng khăn mềm nhàng lau. Qua làn nước ta thấy khuôn mặt xinh đẹp bất giác cười. Kỳ thực lúc này ta rất vui.

      Lúc đứng dậy, biết do ánh sáng hay là gì khác, ta dường như mơ hồ nhìn thấy mặt nước kia có lớp váng mỏng. Nghĩ mình nhìn lầm, ta cúi xuống cẩn thận nhìn, quả thực có lớp váng mỏng.

      Ta cảm thấy ngạc nhiên định gọi người nhưng lại chợt nhớ ra ta trong bộ dáng này sao có thể kêu người chứ?

      Ta hơi khẩn trương cúi người xuống kiểm tra, mơ hồ ngửi thấy hương cam cùng với chút nồng cay.

      Trong lòng chấn động như bị thứ gì đánh vào, ta hoang mang cầm chiếc khăn lên ngửi ngửi thấy mùi hương nồng đậm hơn. Hình như có vị phục linh cùng bạc hà. Nhất định là còn vị khác nữa, chỉ tiếc ta rành về dược liệu nên đoán được nhưng có thể chắc chắn những vị này là dùng để giảm nhức đầu.

      Tay cầm khăn siết lại, thuốc kia phải hòa trong nước, hương vị nồng đâm khăn, như vậy... là mặt ta!

      Bỗng nhiên ta kinh hãi bất giác xoa hai má.

      Đêm qua, đêm qua...

      Phòng của ta có người vào!

      Ta bất ngờ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng tất cả những chuyện đêm qua ta mà vẫn nghĩ là trong mộng rồi đột nhiên kinh hãi.

      Ta lo lắng rửa mặt chải đầu xong rồi kêu Vãn Lương vào.

      Vãn Lương sai cung tỳ đem đồ bàn ra ngoài rồi mới tiến tới lấy lược chải thẳng mái tóc đen nhánh của ta, khẽ : "Nương nương hôm nay cảm thấy tốt hơn nhiều chưa? Chút nữa ăn điểm tâm rồi uống thuốc. Thái y , uống uống thuốc nốt hôm nay bệnh của nương nương có gì đáng ngại nữa."

      Ta "Ừ" rồi thờ ơ hỏi: "Tối hôm qua cung nhân gác đêm là ai?"

      Động tác tay hơi chậm lại, Vãn Lương hiểu hỏi: "Nương nương người quên rồi sao, đêm qua người kêu Triêu Thần xuống, cần trông giữ, chỉ nhắc cung nhân tuần ban đêm cứ cách khoảng thời gian đến xem."

      Vậy là có người.

      phải người của cung Cảnh Thái...

      Chẳng lẽ, là Hạ Hầu Tử Khâm sao?

      Chẳng biết tại sao, nghĩ là đến trong lòng ta rất cao hứng.

      Nhưng hành động đó giống .

      Khẽ lắc đầu, giống có quan hệ gì đâu? có thể tới ta cũng rất vui rồi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 139 : Chế nhạo





      "Nương nương..." Vãn Lương nghi ngại nhìn ta rồi đột nhiên cười rộ lên "Sao nương nương lại vui như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì tốt sao? Hay nương nương để nô tỳ cùng vui với."

      Ta khỏi ngơ ngẩn, nhìn ta rất vui vẻ sao?

      Vãn Lương lấy cây trâm tơ cài lên tóc mai của ta, khẽ chỉnh lại rồi mới đỡ ta đứng dậy.

      Ta : "Chút nữa bảo Triêu Thần chuẩn bị trà đưa sang ngự thư phòng." Đêm khuya ngủ được mà cũng biết mệt sao?

      Vãn Lương hơi sửng sốt rồi mới khẽ : "Nương nương, hoàng thượng có Lý công công chuẩn bị trà..." nửa xong nàng mới biết được mình nhiều chuyện vội che miệng quỳ xuống "Nương nương thứ tội, nô tỳ phạm thượng."

      Ta khẽ cười: "Đứng lên ."

      Ta đương nhiên biết là thiếu trà nhưng ta chỉ muốn dâng bình trà cho , chỉ đơn giản như vậy thôi.

      ra khỏi phòng thấy Phương Hàm tiến lại đỡ ta : "Nô tỳ kêu người dọn đồ ăn sáng trong đình, dù nương nương bệnh nhưng cũng nên nằm mãi cho buồn chán, ra ngoài hít thở khí tốt hơn."

      Ta gật đầu, cùng nàng ra. Nàng lại hỏi ta có bớt nhiều , kỳ thực bệnh ta sớm tốt hơn nhiều rồi.

      Ăn đồ ăn xong lát Triêu Thần bưng chén thuốc qua. Ta định uống nhìn thấy Tường Hòa vội vã chạy tới : "Nương nương, Vinh phi nương nương tới!"

      Thiên Phi? Mới sáng sớm nàng tới đây làm gì?

      "Mời vào." Ta buông chén thuốc xuống khẽ .

      Phương Hàm tới đứng phía sau ta, Triêu Thần cũng lui tới phía sau.

      lát sau thấy Thiên Phi vịn tay Nhuận Vũ nhàng đến. nàng mặc chiếc áo lông cừu lớn đến nỗi che hết cả người chỉ có thể thấy mỗi khuôn mặt nàng.

      "Nô tỳ thỉnh an Vinh phi nương nương." Phương Hàm và Triêu Thần đứng sau ta cùng hành lễ với nàng.

      "Đàn phi nương nương cát tường." Nhuận Vũ cũng khom người với ta.

      Ta nhìn nàng mà đột nhiên cúi người xuống ho tràng dài.

      "Nương nương!" Triêu Thần hoảng sợ vội cúi người xuống hỏi, tay vỗ lưng ta "Nương nương người sao rồi?"

      "Người đâu đến mau, thuốc nguội rồi đổi chén khác cho nương nương." Phương Hàm sai người đổi thuốc rồi tiến tới đỡ lấy ta.

      Ta giả bộ ho khan, Thiên Phi đến phải là muốn nhìn xem bệnh ta nặng cỡ nào để chế nhạo ta sao?

      Quả nhiên, nàng cười tới ngồi xuống rồi cau mày : "Trời, Đàn phi bệnh như vậy sao còn ra ngoài ngồi? Nhìn xem, làm cho người ta đau lòng mà. Mặc dù Tích quý nhân cũng bệnh nhưng cũng may có hoàng thượng bên cạnh chăm sóc đêm. Bản cung thân làm tỷ tỷ nên sớm đến thăm ngươi mới phải."

      Ta khẽ cười tiếng : "Khụ, bản cung bệnh nặng như vậy, Vinh phi sao còn tới chứ? sợ bản cung lây bệnh cho ngươi sao?"

      Nàng vẫn cười đắc ý : "Bệnh của ngươi là vì Tích quý nhân mà. Chẳng lẽ bản cung nên tới ư?"

      Ta nhíu mày: "Vậy, Vinh phi tới để cám ơn bản cung sao?"

      "Đương nhiên, muốn cám ơn ngươi." Nàng bỗng nhiên đứng lên rồi " còn chuyện gì nữa, bản cung tới cho ngươi biết, hoàng thượng đêm nay qua cung Trữ Lương, sợ là đến cung Cảnh Thái đâu."

      Ta giật mình vì còn tưởng rằng nàng đến đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm đến cung Khánh Vinh của nàng, nghĩ tới...

      Tâm trạng hơi căng thẳng, lúc này mà lại cung Trữ Lương sao?

      "Nương nương." Phương Hàm ghé bên tai ta khẽ "Lúc Thái hậu xuất cung cầu phúc gặp đường trơn, Diêu chiêu nghi vì cứu thái hậu nên ngã bị thương." Sắc mặt của nàng hơi khó coi, xem ra là chưa tới kịp báo cho ta biết.

      Nguyên ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm cấm Thư quý tần còn chưa đủ, tính xem làm thế nào để phạt Diêu chiêu nghi nữa chứ?

      A, Diêu chiêu nghi này, đúng là ta quá coi thường nàng rồi!

      Chương 140 : Vạn lần được đụng đến nàng





      Với tính tình của Thiên Phi lẽ ra nàng phải căm hận việc Hạ Hầu Tử Khâm đến cung Trữ Lương. Nhưng bây giờ lại còn có thể dương dương tự đắc như vậy chạy đến cung Cảnh Thái để cho ta biết, thực giống hành vi ngày thường của nàng.

      Ta dợm đứng lên, nhìn theo bóng lưng nữ nhân ra từ từ bỗng nhiên cười.

      Là Thiên Lục.

      Nàng muốn cho ta biết, tuồng vui này nàng thua, mà ta cũng thắng.

      Diêu chiêu nghi cứu giá, so với hai chúng ta còn cao hơn minh rất nhiều.

      Cung tỳ đổi thuốc mới tới cung kính giao cho Phương Hàm rồi mới lui xuống.

      Vãn Lương kéo chặt y phục người ta khẽ : "Nương nương, người nên vào nghỉ thôi. Uống thuốc xong nằm nghỉ, chút nữa tuyên thái y đến xem. phải y uống hai ngày thuốc tốt hơn sao, sao còn ho nhiều như thế? Nếu là ho làm tổn thương phổi phải làm sao chứ."

      Ta lời nào, chỉ nhận chén thuốc tay Phương Hàm uống hơi cạn sạch.

      mặt Phương Hàm vẫn giảm bớt lo lắng, chỉ khẽ : "Nương nương có muốn mời thái y đến hay ?" Nàng biết vừa rồi ta giả bộ nhưng cũng vẫn như vậy, ta cũng biết ý của nàng.

      Ngẫm nghĩ, ta lắc đầu.

      Diễn trò khổ nhục kế như thế là đủ rồi, diễn nữa nhạt.

      Ta vịn tay Vãn Lương vào, dường như nàng hơi chần chờ lát mới : "Nương nương, nô tỳ thấy sắc mặt Vinh phi tốt lắm."

      Ta cũng nhìn thấy từ đêm giao thừa đó dường như nàng luôn có dáng vẻ mệt mỏi. Trước đây ta còn tưởng nàng giả vờ trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm nhưng hôm nay sắc mặt nàng đến cung Cảnh Thái cũng như thế...

      Hừ tiếng, ta cũng lo cho nàng, lo cho long thai trong bụng nàng.

      Ta ngồi tràng kỷ nghỉ ngơi lát có người báo Ngọc Dung Hoa tới.

      Vãn Lương dẫn nàng vào, nàng hành lễ với ta rồi vội bước tới: "Nương nương, nô tỳ nghe hôm qua..." Nàng định lại thôi, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt ta.

      Ta khẽ cười tiếng : "Sao, tỷ tỷ cho rằng bản cung phải là người biết chừng mực sao?"

      Nàng tựa như kinh hãi vội kêu lên: "Tần thiếp sao dám có ý này. Tần thiếp chỉ lo lắng cho sức khỏe của nương nương, vừa rồi còn nhìn thấy Vinh phi tới cung Cảnh Thái nên tần thiếp chỉ có thể đợi chút mới dám vào."

      Ta gật gật đầu, để Thiên Phi nhìn thấy ta qua lại với Ngọc Dung Hoa cũng phải là chuyện tốt.

      Vì vậy ta : "Ngươi yên tâm, bản cung lưu ý chuyện của ngươi. Có điều hoàng thượng đến cung Cảnh Thái nên bây giờ bản cung cũng có cơ hội chuyện với hoàng thượng."

      Ánh mắt nàng vui vẻ vội đáp: "Tần thiếp tạ ơn nương nương trước, nhưng việc này... Tần thiếp cũng vội. Tần thiếp chỉ cầu mong có địa vị bé ở trong cung, bây giờ theo nương nương là may mắn lắm rồi. Còn những chuyện khác, tần thiếp chưa từng nghĩ tới."

      Ngọc Dung Hoa thực rất thông minh, biết tiến thoái thế nào.

      Ta mỉm cười lại nghe nàng : "Bây giờ Hoàng thượng tưởng nhớ hình bóng Phất Hi nên đương nhiên sủng ái Tích quý nhân."

      "Ngươi muốn nhắc bản cung, đừng động đến Tích quý nhân sao?" Ta liếc xéo nàng.

      "Tần thiếp dám." Nàng cúi đầu, thong dong "Kỳ thực bằng trí tuệ của nương nương khó để biết tâm tư hoàng thượng."

      Ta khẽ giật mình, nàng lại : "Tần thiếp với nương nương chuyện đứa con của Phất Hi."

      Ta cả kinh đứng lên, chằm chặp nhìn nữ nhân trước mặt, đầu nàng cúi thấp càng trở nên thấp hơn.

      Nàng đến gấp như vậy phải vì Thiên Lục mà là muốn cho ta biết, trăm ngàn lần được đụng tới Thiên Phi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141 : ra phải





      Ta bất giác lo sợ yên, Ngọc Dung Hoa tận tâm giúp ta như vậy thực chỉ vì có thể tìm chỗ dựa vững chắc rồi sống yên ổn trong cung sao?

      Nàng đứng trước mặt ta, dường như chờ ta điều gì.

      Ta suy nghĩ lúc lại phát ta biết phải gì.

      Đúng là Ngọc Dung Hoa biết chuyện của Phất Hi và Hạ Hầu Tử Khâm như trong lòng bàn tay, cho nên giữa lúc Thiên Lục được thánh sủng vẫn có thể nhìn phía Thiên Phi.

      Nếu như của nàng lo lắng là , vậy...

      Hạ Hầu Tử Khâm này ...

      Ai có thể nghĩ tới chẳng qua Thiên Lục cũng chỉ là ngụy trang tay chứ?

      Nếu trí tuệ, ai có thể sâu hơn đây?

      Vậy Thiên Lục sao, nàng tự nguyện hay cũng biết mà bị người ta đùa giỡn?

      có thể dụng tâm coi trọng long thai trong bụng Thiên Phi như vậy quả là khiến ta thán phục. đến có thực sủng ái Thiên Phi hay nhưng trong bụng nàng là cốt nhục của .

      Ta tất nhiên hi vọng đứa bé kia có thể bình an sinh ra nhưng ta cũng động thủ để giết mó.

      Ta có thể quên Thiên Phi, nhưng ta biết đứa bé đó là con của .

      Ôi, ta ảm đạm cười, cho dù Ngọc Dung Hoa đến nhắc nhở ta, ta cũng xuất thủ giết đứa . Tang Tử ta phải người lương thiện nhưng cũng phải loại người có thể xuống tay đối với bào thai trong bụng.

      lúc lâu sau ta mới khẽ cười với nàng: "Bản cung cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở."

      Nàng sợ hãi : "Tần thiếp dám, nương nương tốt tần thiếp mới có thể tốt. Tần thiếp và nương nương ở cùng con thuyền."

      Ta kéo nàng ngồi xuống cười : "Vậy sau này, tỷ tỷ cũng cần khách sáo như vậy. Ngươi hỏi bản cung thân thể thế nào chứ bản cung thấy ngươi ngày càng gầy đấy."

      Lúc này nàng mới cười: "Tần thiếp luôn luôn như vậy."

      Ta mới nhớ tới khi nãy muốn Triêu Thần dâng trà tới ngự thư phòng, nhìn người trước mặt, bằng bây giờ thuận nước đẩy thuyền luôn.

      "Bản cung sợ hoàng thượng dạo này mệt nhọc, định dâng bình trà cho người mà may lại bệnh. Hay là để Triêu Thần đưa tỷ tỷ , bản cung kêu các nàng, nhớ thêm chút lá bạc hà trong trà, có thể phục hồi tinh thần."

      Ta thờ ơ nhưng lại thấy nét mặt Ngọc Dung Hoa hơi khó coi, ta nghĩ chẳng lẽ nàng muốn gặp Hạ Hầu Tử Khâm sao?

      Vừa định hỏi nghe nàng : "Nương nương, hoàng thượng bị dị ứng đối với bạc hà, ngửi thấy ói. Ngay cả pha với thanh lương gì đó cũng được. Cũng khó trách người biết, đời này hoàng thượng bao giờ dùng vị bạc hà, các thái y và đầu bếp trong cung đều biết. Nếu nương nương chuyện với cung tỳ các nàng cũng biết."

      Vị bạc hà, thanh lương đó...

      Ta chỉ cảm thấy đầu ngón tay khẽ run, như vậy người đêm qua đến phòng ta... phải !

      "Nương nương, người sao thế?" Ngọc Dung Hoa thấy ta lời nào, mày hơi nhíu nghi ngờ nhìn ta.

      Ta đột nhiên hoàn hồn, miễn cưỡng cười : "Ừ, sao, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi."

      Nàng vội đứng lên: "Là tần thiếp quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, tần thiếp xin lui trước. Chút nữa tần thiếp tự mình dâng trà tới ngự thư phòng, nương nương nghỉ ngơi tốt ."

      Trong lòng ra sớm trống rỗng, chỉ hàm hồ trả lời.

      Ngọc Dung Hoa ra.

      Ta chậm rãi đứng dậy tới bên cửa sổ, bên ngoài tiết trời rất tốt chỉ có gió vẫn lãnh lẽo như cũ.

      phải .

      Ta hơi thất vọng, nhưng tò mò nhiều hơn.

      Đến tột cùng là ai, thần bí đến nhưng lại thương tổn ta.

      Hơi cắn môi, ta nghĩ, chờ thêm thời gian nữa ta nhất định bắt người thần bí kia thân.



      Hạ Hầu Tử Khâm quả là cao thủ. Vì muốn bảo vệ Thiên Phi và đứa bé trong bụng mà bày đủ trò. Vậy tình cảm với Tang Tử có phải là hay hay cũng chỉ là ngụy trang che mắt các phi tần của ?
      Người thần bí là ai? Xem chương sau

      Chương 142 : Người thần bí (1)




      Ngồi mình trong phòng lát, ta khẽ gọi: "Triêu Thần."

      Rất nhanh liền nghe có tiếng chân người chạy vào nhưng lại là Vãn Lương.

      Nàng bước nhanh tới với ta: "Nương nương, Triêu Thần đưa Ngọc Dung Hoa ngự thư phòng. Có chuyện gì nương nương?"

      Ta khẽ giật mình, đúng rồi, sao ta lại quên chứ?

      Đỡ cằm cười cười : "Cũng có gì, chỉ là bản cung ở trong phòng mãi thấy buồn chán, ngươi ra ngoài với bản cung lát."

      "Nương nương..." Vẻ mặt Vãn Lương lo lắng, "Nương nương còn bệnh mà."

      Ta xoay người ra phía cửa sổ cười : "Sớm khỏe hơn nhiều rồi, ngươi lấy áo lông cừu đến đây cho bản cung."

      Thấy ta muốn ra ngoài, Vãn Lương cũng thêm gì nữa, cúi đầu vâng lời rồi xoay người lấy áo lông cừu đến. Lúc choàng lên người ta bỗng nhiên nàng : "Nương nương, thái hậu nghe người bị bệnh, vừa rồi sai người đưa tổ yến tốt nhất đến, người nghỉ ngơi nên bọn nô tỳ dám quấy rầy. Bây giờ Phương Hàm đến cung Hi Ninh tạ ơn, người có đợi về rồi mới ?"

      Tay nắm áo hơi động, Phương Hàm có ở đây.

      Ta hơi chần chờ rồi lắc đầu : " cần."

      biết vì sao, cuối cùng ta cảm thấy người đêm qua đến phòng ta và người để thuốc mỡ cửa sổ lần trước là cùng người. Ta đích thực đoán ra là người nào cho nên mới muốn buộc người đó lộ diện. Mà đối với việc này, ta đột nhiên muốn cho Phương Hàm biết.

      Đương nhiên phải vì phòng bị nàng.

      Chỉ là, trong lòng ta lo lắng thấp thỏm đối với người thần bí kia.

      Từ trong phòng ta thẳng ra ngoài, Vãn Lương vội đuổi theo cẩn thận đỡ lấy ta. Hai chúng ta vào trong viện thấy Tường Thụy bước tới trước : "Nương nương muốn ra ngoài sao? Để nô tài kêu người chuẩn bị kiệu loan."

      Y cũng hỏi ta lý do ra ngoài, dứt lời xoay người luôn.

      "Tường Thụy." Ta kêu y lại lắc đầu " cần, bản cung muốn tản bộ."
      Y hơi sửng sốt, trong ánh mắt lên vẻ lo lắng nhưng vẫn thủy chung im lặng, chỉ cúi đầu nghiêng người để chúng ta qua.

      Vãn Lương bên cạnh ta khẽ : "Nương nương, Thụy công công cũng chỉ lo lắng mà thôi, hay là..."

      Ta khẽ cười tiếng cắt ngang lời nàng: "Sao mấy người các ngươi đều cho rằng bản cung là loại người yếu đuối như thế?" Người yếu đuối thực là Thiên Lục kìa. Vì muốn nhận được sủng ái của Hạ Hầu Tử Khâm mà nàng thèm quan tâm đến chính mình.

      Nếu , sao hôm nay nàng lại cho Thiên Phi đến chế nhạo ta?

      Kỳ thực, ta cũng hy vọng thấy nàng đến, ta còn muốn nhìn xem nàng có thể hưởng thánh sủng bao lâu nữa?

      Vừa mới qua ngày đầu năm nên dường như vẫn có thể cảm nhận khí vui mừng xung quanh.

      Gió vẫn thổi lạnh lẽo, ta bất giác kéo chặt lại áo lông cừu chậm rãi đến cùng Vãn Lương. đường thỉnh thoảng gặp mấy cung nhân, họ đều cung kính hành lễ với ta.

      Nhưng trong ánh mắt bọn họ giấu được kinh ngạc.

      Chuyện trong cung nếu thể che giấu được tỏa mọi nơi như cơn gió. E là hôm qua dù Hạ Hầu Tử Khâm chỉ đến cung Hi Ninh thời gian ngắn ngủi nhưng ngay cả người ở phòng giặt giũ cũng đều biết xảy ra chuyện gì rồi.

      Sáng nay Thiên Phi tới cung Cảnh Thái của ta, Đàn phi bệnh nặng mà bây giờ lại ra ngoài.

      Quả là kỳ lạ.

      Mà chuyện này thế này chính là điều ta muốn.

      Nếu người thần bí kia luôn luôn chú ý đến ta, như vậy ta bị bệnh mà còn ra ngoài nhất định đối phương nơi nào đó theo dõi.

      Nhưng, ta quay đầu lại tìm, ta muốn người đó tự mình ra.

      Hai chúng ta tới ngọn giả sơn. Ở đây bốn bề vắng lặng, ta đột nhiên dừng bước. Vãn Lương ngước mắt hỏi: "Sao vậy nương nương?"

      Ta với nàng: "Bản cung cảm thấy hơi lạnh, ngươi trở về lấy lò sưởi đến, bản cung nghỉ ngơi ở chỗ này chút."

      Vãn Lương hơi chần chờ nhưng thấy ta xoa xoa hai tay vội : "Nô tỳ nhanh về nhanh, nương nương chờ lát." Dứt lời, buông tay ta ra rồi nhìn ta mới xoay người chạy về.
      Ta cố ý rất xa để nàng có về cũng phải mất ít thời gian.

      Như vậy, ở đây có người, nếu như mình ta té xỉu ở chỗ này sao nhỉ?

      Ta cúi đầu nặng nề ho vài tiếng, cả người mơ màng, lúc ngã xuống chân trượt cái, cổ chân truyền lên đau đớn.

      A—— đau quá.

      Ta cười tự giễu mình, ra muốn mệt nhọc cũng phải trả giá lớn.

      Lẳng lặng nằm mặt đất lát mới mơ hồ nghe tiếng bước chân về phía ta...

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143 : Người thần bí (2)




      Tiếng bước chân kia ngày càng ràng.

      Mà ta cũng nghe tiếng trái tim mình đập rất nhanh, rất nhanh.

      Ta nghĩ nếu mở mắt nhìn thấy gương mặt kia biết ta kinh ngạc như thế nào.

      trận gió lại thổi tới táp lên mặt, lên má ta rát buốt. Chỗ đau ở cổ chân truyền lên tràn vào trí não.

      Nhắm hai mắt lại ta cảm thấy có người tới trước mặt ta, lát sau mới ngồi xuống ôm lấy ta.

      Còn ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, là nam nhân!

      Nếu có sức mạnh như vậy để có thể dễ dàng bế ta lên.

      Ta thở gấp, người chỉ cảm giác lắc mình cái. Ta kinh hãi nhận ra ánh sáng đột ngột tối sầm xuống biết nhất định vào sơn động bên cạnh. Còn ta, cuối cùng nhịn được mở hai mắt ra.

      Người trước mặt giật mình, vòng tay ôm ta siết chặt lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

      so với lúc ta mới gặp ba năm trước chẳng có gì thay đổi, gương mặt vẫn trắng trẻo ôn nhu, tóc rơi lả tả xuống trán, lông mày kiếm khí độ bất phàm.

      Ta sợ mình nhìn lầm vội kéo vạt áo . Bộ y phục thị vệ có phù hiệu đồng đỏ như muốn làm đau tay người, ngón tay ta chạm vào đường viền hồng áo nhung đen, trong lòng càng chấn động.

      Cấm vệ quân hoàng cung, ta tuyệt đối nhìn lầm.

      Nhưng, cấm vệ quân trong cung này ai mà có võ công cao cường chứ, sao có thể vào được?

      Ta vẫn nhớ trước đây lúc còn mỗi khi ra ngoài đều có người theo bảo vệ. Ta còn trêu hỏi vì sao tự học võ để khỏi phải có người theo sau. Lúc đó cũng chỉ cười và lắc đầu ghét nhất là dùng đến đao kiếm. Ta còn trêu sao mà giống con nữa.

      cũng oai phong lẫm liệt cho ta biết giỏi võ chưa hẳn là lợi hại, nam nhân chỉ dựa vào chuyện này để phân định mạnh yếu.

      Vậy bây giờ sao?

      khiến ta kinh ngạc quá Cố Khanh Hằng ơi!

      mới kịp phản ứng buông ta xuống, lùi lại nửa bước.

      Đột nhiên rơi xuống đất, chỗ cổ chân truyền đến trận đau đớn khiến ta bất giác nhíu mày cúi người xuống, ngờ lại mất thăng bằng bèn chống tay vào vách tường của động giả sơn.

      "Tam nhi!" thở tiếng, bước tới kéo ta lên.

      Rồi đột nhiên lại cảm thấy ổn, để ta đứng vững lại vội buông tay ra.

      "Khanh Hằng." Ta nhíu mày nhìn .

      cúi đầu, lát mới cắn răng thốt lên câu: "Nếu nương nương bình an, thuộc hạ xin cáo lui." Dứt lời định ra.

      Trong lòng ta tức giận vội : "Được, ngươi . Dù sao cung tỳ của ta cũng biết lúc nào mới quay lại, ngươi cứ để mình ta ở chỗ này đau chết ."

      Người sựng lại, cuối cùng cũng quay người về.

      Ta nhìn tảng đá bên cạnh nhưng đỡ ta mà tới chuyển tảng đá sang đây.

      Khanh Hằng là vậy đấy!

      Kỳ thực, dù lấy , ta và vẫn là thanh mai trúc mã, trong lòng ta vẫn là người rất quan trọng.

      Ta ngồi xuống mới hỏi: "Vết thương ở chân sao rồi?"

      Ta gật gật đầu, vẫn muốn ngẩng đầu nhìn ta, hơi do dự : "Để hạ thần kêu người."

      "Cố Khanh Hằng!" Ta kêu to tên của hỏi "Vì sao?"

      Toàn thân khẽ run lên nhưng cũng chẳng lời nào.

      " phải ngươi ghét nhất huơ đao múa kiếm sao? Vì sao còn muốn tiến cung chứ! Cha ngươi chỉ có mình ngươi là con trai, sao lại để ngươi vào cung làm thị vệ?" Thảo nào ngày ấy, ánh mắt Cố đại nhân nhìn ta ngoại trừ coi thường còn có cả ý hận nữa.

      Hôm nay thấy , ta vô cùng khiếp sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :