1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 124 : Đêm giao thừa (2)





      Bởi vì là yến tiệc gia đình nên khí cũng khá thoải mái.

      Hạ Hầu Tử Khâm rất cao hứng, uống ít rượu.

      Trong phòng an bài nhiều lò sưởi nhưng cứ ngồi im lặng cũng cảm thấy lạnh lẽo. Ta liếc nhìn , mặt của ửng hồng biết là vì rượu hay vì nóng nữa.

      Thái hậu cười : "Năm nay ai gia rất vui, rốt cuộc có người vì hoàng thượng sinh con nối dõi. Các ngươi đấy, mỗi người đều phải cố gắng, vì hoàng gia khai chi tán diệp mới tốt!"

      Thái hậu xong các phi tần phía dưới đỏ hết mặt lên. Diêu thục nghi che mặt khẽ cười : "Thái hậu, người trêu chọc bọn thần thiếp rồi." Ánh mắt nàng lặng yên nhìn về phía .

      Chỉ nghe cười : "Thuần nhi nguyện ý sao?"

      "Hoàng thượng!" Nàng e thẹn cúi đầu lộ ra dáng vẻ của .

      mặt Thiên Phi lên chút vui nhưng cũng gì.

      Ta cảm thấy, hôm nay nàng hơi kỳ lạ.

      Ta vẫn biết rốt cục là sức khỏe nàng tốt hay là lừa người. Thỉnh thoảng Hạ Hầu Tử Khâm quay sang thân thiết hỏi, nàng lại luôn luôn từ chối, mình mệt.

      Tiệc tối ăn gần xong thái hậu mới cười : "Vẫn theo lệ cũ, mọi người cùng vui nào, như thế mới khiến cho ai gia thoải mái. Diêu thục nghi." Bà dột nhiên nhìn sang nữ nhân ngồi đối diện.

      Diêu thục nghi mới ngước mắt lên, sắc hồng mặt nàng vẫn chưa phai. Nàng khẽ ho tiếng : "Mấy năm rồi đều là thần thiếp chuẩn bị, nhưng năm nay có Đàn phi nương nương, thần thiếp lại chủ trì nữa e là ổn."

      Ta cũng hơi giật mình, ta chưa từng biết tới chương trình đêm giao thừa này làm sao chủ trì đây?

      May là hoàng thượng trước: "Mặc dù địa vị Đàn phi cao nhưng kinh nghiệm lại bằng Thuần nhi đâu, theo trẫm nàng cứ đến đây ."

      Ta nhìn , chỉ cười khẽ với ta.

      Diêu thục nghi cũng tỏ ra chút nào vui vẫn cười như cũ: "Hoàng thượng và thái hậu đều làm khó thần thiếp. Năm nào cũng muốn có ý tưởng mới nhưng thần thiếp nào có bản lĩnh giỏi như vậy chứ. bằng năm nay thế này, mọi người tự mình biểu lộ tài năng để thái hậu vui lòng được ? Coi như chúng ta tự bêu xấu vậy."

      Quả nhiên là nữ nhân thông minh. Làm như vậy trái với ý thái hậu mà cũng giữ thể diện cho ta. ra nàng rất hiểu chuyện, dù thích ta cũng biết được địa vị của ta cao hơn nàng.

      Thái hậu ăn miếng mứt đào nghe nàng như thế liền cười : "Vậy có phải ngươi muốn cho ai gia biết ngươi sớm chuẩn bị cho ai gia kinh hỉ rồi phải ?"

      Nàng đứng lên khom người mím môi cười: "Thần thiếp xin bêu xấu trước." Nàng xong khẽ vẫy tay, liền thấy hai thái giám bê bức bình phong tiến vào, cẩn thận đặt chỗ cửa.

      Bình phong màu vàng, mặt có bất cứ thứ gì.

      Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Hạ Hầu Tử Khâm nheo hai mắt lại nhìn đầy hưng phấn.

      Diêu thục nghi chậm rãi tiến tới, cung tỳ cung kính trình lên thanh kiếm. Nàng tay nhận lấy, tay kia trắng nõn tuốt vỏ kiếm ra thoăn thoắt bước tới rồi cả người nhàng bay lên.

      Giữa gian, tiếng múa kiếm vun vút kết hợp với dáng vẻ uyển chuyển của nàng đẹp thể tả.

      Đột nhiên ta lại cảnh giác.

      Diêu thục nghi xuất thân từ tướng môn thế gia, cha và huynh trưởng của nàng đều là các chiến tướng kiêu dũng nơi sa trường còn Diêu gia đương nhiên nắm binh quyền trong tay.

      ngờ ta lại bỏ quên điểm này.

      Chương 125 : Đêm giao thừa (3)





      Vì thế, trong ba năm mà địa vị cao nhất trong hậu cung của nàng cũng chỉ là thục nghi. E rằng Hạ Hầu Tử Khâm còn e dè thế lực của Diêu gia nên mới chịu sủng ái nàng. Bất giác ta nhìn về phía Thiên Phi, nàng là người của đại học sĩ, thái hậu thừa dịp nàng có thai ban cho nàng ngôi vị Vinh phi chắc cũng có nguyên nhân khác.

      Tay ta tự chủ nắm chặt lại, thảo nào Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm phi thái hậu cũng ra mặt can thiệp. Tất cả chỉ vì sau lưng ta có chỗ dựa. Chỉ cần ta mơ tưởng ngôi vị Hoàng hậu chẳng ai để ta vào mắt.

      Ta còn thất thần nghe tiếng quát khẽ, bóng dáng nữ nhân trước mặt vụt nhoáng lên. Ta chăm chú nhìn lại thấy mũi kiếm của nàng nhanh như chớp xẹt qua mặt bình phong.

      đường rách dài kéo tới, nàng cũng chần chừ động tác tay càng nhanh, cả người bay lên trong sắc cờ vàng mê hoặc mắt người. Miệng nàng khẽ cười, vòng eo nhắn chuyển động, người vừa quay về chân chạm đất.

      Trong nháy mắt, tất cả đều im lặng sững sờ chỉ còn tua cờ sáng lạn treo đầu kiếm ánh lên trong ngỡ ngàng chấn động của mọi người.

      Phía sau nàng lá cờ "Hoàng kim địa đồ" lớn xuất ngang trời.
      Dùng thủ pháp chém lại được dẫn dắt bằng bài múa kiếm biểu lộ hoàn hảo tài năng của nàng.

      "Tốt!" Hạ Hầu Tử Khâm khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong lúc nhất thời mọi người đều đứng lên sôi nổi bàn luận.

      chung ai cũng tỏ ra thán phục .

      Diêu thục nghi chậm rãi đứng dậy, đưa trường kiếm trong tay cho cung tỳ bên cạnh rồi mới ngoái đầu nhìn lại cười : "Năm nay tuyết rơi khá muộn nhưng tuyết rơi đúng dịp mừng năm mới, mạch tú hai kỳ, năm phong lúc nhẫm. Nhất định năm sau được mùa thu hoạch. Thần thiếp lấy bức "Hoàng kim địa đồ" này tặng cho hoàng thượng và thái hậu, thiên triều ta năm sau, nhất định lương thực được mùa, phúc lành thiên hạ, ban ơn cho muôn dân!"

      Nét chữ khiến người ta thán phục, lời khiến người ta vui mừng, quả là thứ gì có thể sánh được với cách Diêu thục nghi làm cho thái hậu vui.

      Chỉ có vài ba câu mà lại có thể dễ dàng ra mong ước của hoàng đế, Diêu thục nghi quả lợi hại. Trước đây ta đúng là quá xem nàng.

      Quả nhiên, thái hậu cười rạng rỡ ngoắc tay : "Đến đây, đến bên cạnh ai gia này. Hoàng thượng, cho nên mới ai gia thích nàng!"

      Diêu thục nghi cười bước tới, cung nhân vội vàng mang thêm ghế đặt bên cạnh thái hậu.

      Đám phi tần vội vã nịnh nọt chúc mừng.

      Thái hậu lại : " ngờ Diêu thục nghi chỉ ở khuê phòng mà cũng quan tâm đến chuyện nhìn trời đoán , lại còn có thể nhớ kỹ việc 'Nước có thể dìm thuyền, cũng có thể nâng thuyền'. Ai gia thấy nên thưởng!"

      Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu cười : "Hôm nay Thuần nhi cũng khiến trẫm phải mở rộng tầm mắt, thưởng, đương nhiên thưởng! Lương thực được mùa, rất hay!" cúi đầu cởi ngọc bội bên hông xuống đưa cho nàng "Ngọc bội này là mẫu hậu ban cho trẫm vào sinh nhật năm ngoái, hôm nay trẫm ban cho nàng."

      Diêu thục nghi thụ sủng nhược kinh vội đứng dậy tạ ơn lại nghe : "Nhưng trẫm cảm thấy còn chưa đủ."

      Ta giật mình nhìn thấy nghiêm nghị : "Kể từ hôm nay, Thuần nhi là chiêu nghi của trẫm."

      Chiêu nghi...

      để nàng đứng đầu trong chín bậc cung tần, chỉ cách bậc Phi bước xa.

      "Thần thiếp khấu tạ long ân!" Nữ nhân mừng rỡ quỳ xuống, mặt của nàng chỉ còn mỗi vẻ vui mừng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 126 : Thâm tàng bất lộ





      Sau này còn Diêu thục nghi nữa mà phải gọi nàng là chiêu nghi.

      Thiên Phi biểu lộ tức giận ràng. Cũng tự nhiên thôi, nàng bây giờ dù xét về danh tiếng đều hơn người khác nhưng nàng lại thể làm nhiều chuyện mà người khác có thể.

      Người bên dưới đều tỏ vẻ do dự. Đích thực màn mở đầu của Diêu chiêu nghi rất cao siêu.

      Phía dưới ai cũng muốn tiến lên nhưng cũng ai dám tới.

      Mà Thiên Phi bỗng nhiên nhìn về phía ta cười : " biết hôm nay Đàn phi chuẩn bị cái gì đây? Hoàng thượng." Nàng kéo tay , dịu dàng "Người cũng chờ mong biểu của nàng chứ?"

      Giọng của nàng tràn đầy coi thường cùng châm chọc.

      Đúng rồi, nàng vẫn nghĩ rằng ta là dã nha đầu, cái gì cũng biết. Ta lạnh lùng cười, vậy hôm nay ta để cho nàng ngạc nhiên vậy? Nàng mong chờ xem ta bị xấu mặt, ta cũng chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của nàng hóa ra cái gì.

      Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, ánh mắt cười cười: "Đàn phi nghĩ sao?"
      Ta thong dong đứng lên, cúi đầu : "Thần thiếp chưa chuẩn bị gì, nhưng..."

      "Nếu vậy, hoàng thượng, để thần thiếp ra đề thơ đối ngẫu, Đàn phi đến đối là được rồi." Lời của ta chưa xong, Thiên Phi chặn lời.

      Ra thơ đối ngẫu ư, nàng nghĩ ra được chắc cũng vất vả.

      Nàng cho rằng ta biết chữ làm sao có thể đối thơ.

      Dứt lời, nàng cũng đứng lên, với thái giám bên cạnh: ", chuẩn bị giấy bút mực nghiên cho bản cung."

      Nàng còn muốn viết ra để xem nét chữ đẹp đẽ của nàng chênh lệch hơn bao nhiêu so với ta sao hay là nàng cho rằng ta căn bản hiểu vế đối nàng đưa ra là gì?

      Ta chỉ lạnh lùng nhìn.

      Giấy bút mực nghiên chuẩn bị xong, nàng cầm bút trầm tư chốc lát rồi viết xuống: Nhạn bắc bay về phía nam Bắc quốc giai nhân nhìn về Bắc quốc.

      Để bút xuống, nàng đắc ý đứng dậy ngoái đầu lại nhìn ta.

      Chữ của nàng mặc dù thanh tú nhưng lại đủ sắc sảo.

      Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kính phục, thậm chí có người bàn luận xôn xao : "Ba chữ Bắc, đâu dễ dàng mà ra được vế đối tinh tế như thế."

      "Đúng rồi, nhưng vế đó có ý gì nhỉ..."

      "Đó là chờ mong cùng chờ đợi." Thiên Phi nhàng đọc nhấn từng chữ.

      Chẳng biết tại sao, khắc đó dường như ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm lộ ra thoáng hoảng hốt. Sắc mặt của hơi đổi, bàn tay khẽ run lên. Nhưng tất cả chỉ diễn ra ngắn ngủi trong nháy mắt, lại trở về nét mặt tươi cười với lúm đồng tiền má, ánh mắt nhìn về phía ta.

      Thiên Phi còn chủ động đem bút lông đưa cho ta, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.

      Ta thu hồi ánh mắt lại cầm bút, thành thạo dùng thước trải phẳng tấm giấy Tuyên Thành. Tuyệt bút vung lên, vế dưới hành văn liền mạch lưu loát: thu đông lại thu thủy y nhân mỏi mắt chờ mong.

      Thiên Phi kêu "Ôi" tiếng, hoảng sợ nhìn ta: "Sao ngươi có thể..." Câu kế tiếp của nàng lập tức bị nuốt vào trong.

      Ta nhìn thấy, Thiên Lục ngồi ở chỗ rất xa cũng đột ngột đứng lên, vẻ mặt của nàng cũng biểu vẻ thể tin nổi.

      Chữ của ta chính là học từ nét bút của Tô Mộ Hàn.

      Trong thanh tú mang theo cương nghị, trong mạnh mẽ bá đạo lại chứa ôn nhu.

      Diêu chiêu nghi thở dài : "Tài hoa của nương nương thuyết phục chúng ta, chúng tần thiếp còn muốn thể cũng chỉ sợ tinh tế bằng. nghĩ tới trong thời gian ngắn như thế mà người lại có thể đối được!"

      Nàng biết tranh thủ thời cơ, buông tha bất cứ cơ hội nào chèn ép Thiên Phi.

      Thư quý tần cũng tiếp lời : "Đàn phi nương nương quả thực thâm tàng bất lộ quá, ngưới đúng Vinh phi nương nương?"

      Sắc mặt Thiên Phi càng thêm khó coi. Thư quý tần chính là muốn nhắc nhở, cung tỳ trong cung nàng ngày xưa còn lợi hại hơn nàng.

      Chương 127 : Tài năng của Thiên Lục (1)





      Nhưng vì sao sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm lại kỳ lạ như vậy, giống như hài lòng, cũng giống như tức giận...

      biết có phải ảo giác của ta hay nhưng ta cảm thấy vế đối của Thiên Phi có giấu bí mật trong đó. Nếu vì sao nàng vừa dứt lời, sắc mặt của liền trở nên kỳ quái như thế?

      Nhưng nếu như là như vậy, Thiên Phi hẳn là tính được ta đối ra câu gì mới đúng chứ? Huống hồ, nhìn vẻ mặt của nàng chắc hẳn cho rằng ta đối được .

      Như vậy, cũng hẳn là nàng làm xiếc để đưa ta vào tròng.

      Nhạn bắc bay về phía nam Bắc quốc giai nhân nhìn về Bắc quốc.

      Trong lòng lặng yên nhớ lại vế câu đối của nàng. Tỉ mỉ phân tích vế đối này cũng phải mười phần hoàn hảo. Cho dù ta cũng có thể dùng hai thành ngữ ở vế sau "Thu thủy y nhân" cùng "Mỏi mắt chờ mong" đối lại.

      Đích thực ta tìm ra được huyền cơ cẩn chứa bên trong những con chữ này, ta biết chỗ nào thích hợp. Chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều quá chăng?

      Mọi người còn bàn luận sôi nổi thái hậu ho tiếng : "Câu đối của Đàn phi mặc dù vô cùng tinh tế nhưng lại thiếu khí phách. Chỉ thấy nhi nữ tình trường, cũng phải là hoàn hảo."

      Nghe thái hậu như vậy, mấy tần phi vừa rồi còn khen ta đối hay cũng dám thêm gì nữa.

      "Tạ ơn thái hậu chỉ điểm." Ngoài miệng ta như vậy nhưng trong lòng cười lạnh. Thiên Phi ra vế như thế muốn ý cảnh tương hợp ta phải đối kiểu gì đây?

      Người ngồi ghế người lại thủy chung chẳng lời, càng đừng nghĩ đến việc khen tưởng gì hết. Ta ngày càng cảm thấy kỳ quái.

      Lúc này, thấy Thiên Phi cười khoác lấy cánh tay , khẽ khàng : "Hoàng thượng, gần đây thần thiếp hay hốt hoảng, thường kêu Lục mỹ nhân đánh đàn cho thần thiếp nghe. Thần thiếp cảm thấy khúc nhạc đó tệ đâu, hay là hôm nay cũng gọi nàng đàn bản được ?"

      Ta hơi kinh ngạc, trước đây tưởng nàng vội vàng đưa Thiên Lục ra nàng lại chậm chạp chẳng có động tĩnh gì. ra phải là nàng muốn mà muốn tận dụng cơ hội tốt trong đêm giao thừa này!

      Đánh đàn ư, thủ pháp bình thường như vậy sao? Có điều ta cũng muốn nhìn xem Thiên Lục rốt cuộc có thủ pháp gì siêu phàm mà có thể chiếm được trái tim Hạ Hầu Tử Khâm!

      Cung tỳ vội lấy đàn đến, cẩn thận từng li từng tí đặt trong sảnh.
      Thiên Lục đứng lên, hành lễ với mọi người rồi ra bên ngoài,.

      Ta mới phát , hôm nay nàng mặc cung trang màu phấn tím, gấm vóc như như sắc mẫu đơn tạo nên cảm giác mông lung mơ màng. dải lụa mỏng rủ hai bên khuỷu tay nàng, mỗi bước đều uyển chuyển phiêu dật vô hạn.

      Chẳng biết tại sao, ta ngoái đầu nhìn lại .

      Trong mắt lên vẻ kinh ngạc rồi từ từ hóa thành dịu dàng...

      Chương 128 : Tài năng của Thiên Lục (2)






      Thiên Lục tiến tới ngồi xuống, khuỷu tay phủ lụa mỏng đưa về phía sau, bàn tay trắng nõn đặt dây đàn, nhàng gảy nốt.

      Tiếng đàn trong trẻo vừa vang lên cảm giác kỳ ảo nảy sinh trong lòng người. Mọi người ngồi chuyện to chợt im bặt, tất cả nín thở tập trung chăm chú nghe.

      Tiếng đàn uyển chuyển như nước chảy mây trôi, trong sắc chứa đau thương.

      Hôm nay là đêm giao thừa, câu đối của ta khiến thái hậu vui, sao nàng còn chọn khúc nhạc tràn đầy u sầu như thế?

      Ta biết đây là khúc tỳ bà nhưng ngờ nàng lại chọn đàn cầm để tấu nhạc.

      Xa cách rồi, hương hoa quế vẫn say.

      Ai hiểu thấu nỗi lòng, gió đông kia sao biết hồng nhan tiều tụy.

      Hận chính mình phải chia cách cùng ai.

      Thế gian thăng trầm, chuyện xưa trôi qua.

      thể khóa được trái tim, chỉ mong gặp người lúc xế chiều.

      Chợt tỉnh mộng, huy hoàng tan hết bóng trăng càng lẻ.

      Tim khổ, duyên như nước, thấu trời xanh.

      Nếu trời có tình già, hận triền miên cũng qua...

      Chẳng biết tại sao, ta cảm giác dường như hiểu trong khúc nhạc này có chứa ý gì, trong lòng như bị thứ gì đó làm cho chấn động bèn giật mình ngoái đầu nhìn về phía .

      Ánh mắt của vẫn chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, hàng mi tuấn cau lại, môi khẽ mở thốt lên hai chữ.

      Ta ngồi cách xa nên lần này, ta nghe được ràng.

      kêu: Phất Hi.

      Trong ngực đau đớn tràn lên, ngốc quá, ta nhớ ra rồi đêm hôm đó ngủ say và gọi hai tiếng, chính là Phất Hi.

      Phất Hi, Phất Hi, Phất Hi...

      Hai từ đó tựa như ma chướng trong lòng cứ quanh quẩn mãi trong đầu ta, xua thế nào cũng tan.

      Ta ghen tỵ với nữ nhân có thể khắc sâu trong lòng đó.

      Hạ Hầu Tử Khâm, ngươi cho ta biết, rốt cuộc, ngươi đến cỡ nào đây?

      Ta muốn cười tự giễu mình, ra trong lòng có người rồi.

      Lòng ta thực khổ sở, đột nhiên muốn khóc.

      Nước mắt dâng tràn như muốn chảy ra, cho tới bây giờ ta chưa từng cảm thấy ủy khuất như vậy.

      Thiên Phi nũng nịu bên , ánh mắt phượng dài kia chăm chú nhìn nàng, trong mắt chỉ có vui vẻ thôi.

      Cuối cùng ta đoán ra, vế đối của nàng có ý gì. Chẳng qua, nàng bày còn đường Thiên Lục . Nếu như ta đoán lầm, Bắc quốc đó chính là Bắc Tề!
      Phất Hi chính là giai nhân Bắc quốc kia, cũng là nữ nhân được dành cho tình cảm chân thành.

      Nghĩ đến điểm này, ta bất giác cụt hứng muốn cười.

      Thiên Phi, Thiên Lục ơi.

      Các nàng lại muốn dùng đến phương pháp như vậy mà chiếm được trái tim của . Ta thực muốn hỏi Thiên Lục, chẳng lẽ nàng thực nguyện ý làm thế thân sao?

      Vì sao mà cuối cùng ta vẫn cảm giác Thiên Lục cao ngạo bình thản trong trí nhớ bao giờ làm chuyện như vậy chứ?

      Trong lúc ta còn hoảng hốt suy nghĩ, tất cả kết thúc hoàn hảo.

      Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm phất tay Thiên Phi, đứng dậy tới. Thiên Lục hơi sợ hãi đứng lên, khom thân với : "Hoàng thượng..."

      cúi người, nắm bàn tya mềm mại của nàng, chậm rãi cười: "Trẫm hôm nay... hài lòng."

      Chỉ câu này thôi, ban thưởng, thêm cấp bậc.

      Thế nhưng ai cũng biết, đêm giao thừa này, giữa trận chiến sôi trào mãnh liệt trong bóng tối kia, Thiên Lục thắng.

      Quả nhiên là nàng

      Ta nhìn ra được vẻ mặt thái hậu cũng phải rất vui vẻ nhưng gặp chuyện thế này cũng chỉ im lặng mà thôi. Thiên Lục mang đến niềm vui cho Hạ Hầu Tử Khâm nhưng lại đắc tội thái hậu, xem ra con đường ngày sau của nàng cũng dễ dàng.

      Ta nhìn sang Thiên Phi, nàng vẫn mang vẻ mặt đắc ý như cũ nên sắc mặt vốn nhợt nhạt của nàng thoạt nhìn cũng hơi hồng lên chút. Chờ Hạ Hầu Tử Khâm trở về chỗ ngồi, nàng khẽ cười dựa vào người khẽ : "Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn về nghỉ trước ."

      Thái hậu nghe vậy biến sắc, lo lắng : "Vinh phi khó chịu sao? Vậy để ai gia kêu hoàng thượng đưa người về trước."

      Thiên Phi vội đáp: "Đa tạ thái hậu quan tâm, thần thiếp sao, đêm nay là đêm đặc biệt, thần thiếp sao dám làm mọi người mất hứng? Để cung tỳ đưa thần thiếp trở về là được rồi."

      Ta kinh ngạc, dường như Thiên Phi càng ngày càng biết chuyện. lời nào mà đẩy Hạ Hầu Tử Khâm ra nhưng cũng trực tiếp đẩy sang phía Thiên Lục. Có điều, nàng làm như vậy cũng như tạo cơ hội cho bọn họ.

      chỉ thân thiết nhìn nàng khẽ gật gật đầu rồi với Lý công công: "Tiểu Lý Tử, ngươi đưa Vinh phi trở về, chờ nàng ngủ rồi quay về báo ngay."

      "Dạ, hoàng thượng, nô tài tuân mệnh." Lý công công mặt mày rạng rỡ đáp lời rồi bước lên phía trước giúp Thiên Phi "Nương nương người cẩn thận."

      Lý công công cũng là người khôn khéo, đối với Thiên Phi bây giờ đương nhiên là tìm mọi cách để lấy lòng.

      Sau đó vài tần phi cũng bước ra biểu diễn tiết mục nhưng Hạ Hầu Tử Khâm hoàn toàn chú ý nữa. Chỉ có thái hậu trầm trồ khen ngợi lại tiến phong thêm mấy quý nhân cùng tiểu viện.

      Khiến cho ta hơi ngạc nhiên là cả đêm tiệc Thư quý tần lại hề ra làm việc gì hết, ngay cả Diêu chiêu nghi vừa được tiến phong bên cạnh cũng vinh dự đặc biệt này mà hưng phấn. Ngược lại các nàng giấu tức giận.

      Chẳng qua Thiên Phi chỉ ra vế đối mà lại hàm chứa huyền cơ cao diệu như vậy bên trong.

      Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, phương pháp như vậy thể do loại người như Thiên Phi có thể nghĩ ra được .

      Theo bản năng ta nhìn xuống phía sau chỉ thấy Thiên Lục vẫn ung dung ngồi, thần sắc bình thản. Dường như nàng cảm thấy ánh mắt ta nên ngước mắt nhìn trực diện với ta. Ta hơi kinh hãi, nàng hề tránh , thẳng thắn nhìn ta, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

      Nụ cười đó đầy ý vị sâu xa.

      Quả nhiên là nàng.

      Lòng bàn tay ta hơi chảy ra mồ hôi, ta sớm nên nghĩ đến nàng người an phận!

      Phải chăng ngày ấy, nàng mời ta cùng với các nàng liên thủ với nhau chẳng qua là ra thông điệp cuối cùng? Ta đáp ứng nên cuối cùng nàng cũng kiềm chế được, xuất thủ phản kích.

      Trong lòng ta nghĩ ra, muốn tìm hiểu người trong lòng hạ Hầu Tử Khâm là ai chẳng khó chút nào. Sao ta lại quên được phía sau Tang gia có đại học sỹ làm chỗ dựa. Muốn biết chuyện kia quả là dễ như trở bàn tay.

      Ta phải nghĩ tới điểm này. Chỉ có điều ta sợ hãi muốn khẳng định mà thôi.

      Ta muốn trốn tránh.

      Trong ngực nhói đau từng cơn.
      Từ lúc nào mà chiếm vị trí nho trong lòng ta khiến ta như thói quen nhớ tới nụ cười của , bá đạo của , vẻ trẻ con của ...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 129 : Ngọc Dung Hoa





      Tiệc tối kết thúc, mọi người sôi nổi bàn luận.

      Bao nhiêu người thất vọng.

      Cuối cùng kéo tay Thiên Lục lên kiệu rồng.

      Ta hít hơi sâu, kéo lại y phục ra ngoài, cố gắng hết sức để chính mình tỏ ra chút thất vọng nào.

      Diêu chiêu nghi cũng ra cười với ta: "Nương nương, người thực ngờ phải ?"

      Đương nhiên là nghĩ tới.

      Ta lời nào, nhìn thấy Thư quý nhân tiến tới khẽ với nàng mấy câu. Nàng gật đầu, lại : "Tần thiếp phải đưa thái hậu về tẩm cung, nương nương người cũng về ." Dứt lời, như cười như với ta rồi xoay người rời .

      Thư quý nhân cũng hành lễ rồi theo nàng.

      Ta khẽ than tiếng, ra Hi Ninh cung.

      Phương Hàm cùng Vãn Lương thấy ta ra, vội tiến tới nghênh đón. Vãn Lương run run mở áo choàng, cẩn thận khoác thêm cho ta rồi hỏi: "Nương nương có lạnh ?"

      Ta lắc đầu, lạnh này làm sao mà so được với cái lạnh trong lòng chứ?

      Phương Hàm cũng qua giúp ta, khẽ : "Nương nương cần phải nghĩ nhiều, người thông minh như nương nương sớm nghĩ tới rồi. Trí tuệ Lục mỹ nhân thâm sâu, hôm nay coi như khiến cho mọi người kinh ngạc. Sau này nàng cũng cẩn thận được tất cả mọi việc mà?"

      Nhất định các nàng nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm ra cùng Thiên Lục nên mặc dù biết ở bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào thông minh của Phương Hàm cũng đoán ra được bảy tám phần .

      Hơi chần chờ cuối cùng ta cũng khẽ : "Về thôi."

      Kỳ thực ta cũng sợ Thiên Lục được sủng ái. Điều duy nhất khiến ta khổ tâm là nghe được gọi tên nữ nhân kia : Phất Hi. Ta cầm túi gấm trong tay áo, nếu Thiên Lục nguyện ý chủ động xuất thủ, vậy đừng trách ta khách khí!

      Kiệu loan được đoạn đường ta kêu dừng lại.

      Hạ kiệu loan, Vãn Lương vội vã hỏi: "Sao vậy nương nương?"

      Ta thể khổ sở trong lòng mình, cứ nhớ mãi nét mặt của thể xóa được. Mà thôi bỏ . Ta xuống kiệu bộ, hít thở khí lành lạnh của buổi tối để cho mình thanh tĩnh lại.

      Tình của đế vương có phải là đâu?

      "Nương nương có tâm sao?" Phương Hàm bên người ta khẽ hỏi.

      Hít sâu hơi, ta ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, cố gắng cười hỏi: " có từng nghe qua tên Phất Hi ?"

      "Phất Hi?" Phương Hàm nhắc lại vẻ ngẫm nghĩ nhưng sau đó tỏ ra nghi hoặc, trầm ngâm lát cũng đành phải lắc đầu "Nô tỳ chưa từng nghe qua, sao nương nương hỏi chuyện này?"

      Ta khỏi có chút thất vọng nhưng lại lắc lắc đầu, : " có gì, chỉ thuận tiện hỏi chút thôi."

      Nghe vậy, Phương Hàm cũng thêm gì nữa.

      Ba chúng ta yên lặngg quãng đường, xuyên qua bóng đêm mông lung, dường như mơ hồ thấy hai bóng người phía trước. Ta cũng suy nghĩ nhiều, chắc là mấy tần phi đến cung Hi Ninh tối nay.

      từ từ tới đột nhiên nghe phía trước có ai gì đó, cách khá xa nên nghe nhưng ta dường như nghe thấy cung tỳ kia "Làm sao dám học nàng chứ". Trong lòng ta chấn động, chẳng biết tại sao, chữ ‘nàng’ đó lại khiến cho ta thoáng nghĩ tới Phất Hi.

      Phất Hi như là dấu vết khắc sâu trong lòng của , mà với ta cũng vậy.

      quan tâm này cũng khiến cho ta hiểu hơn.

      "Đứng lại." Ta bỗng .

      Phương Hàm và Vãn Lương cùng kinh hãi, nhìn theo ánh mắt của ta tới phía trước.

      Hai người phía trước chậm lại, cả hai cùng quay người thấy ta sợ hãi hành lễ: "Tần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương!"

      "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"

      Nhìn ràng là Ngọc Dung Hoa.

      Nàng vẫn như lần đầu tiên ta gặp ở ngự hoa viên, gầy gò, đơn bạc. Ta nhớ Phương Hàm kể, nàng được Hạ Hầu Tử Khâm mang theo từ phủ thế tử, tiến cung ba năm vẫn chưa được sủng ái.

      Đúng rồi, phủ thế tử...

      Trong lòng khẽ run lên, ta dường như nhớ ra điều gì đó.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 130 : Ngọc Dung Hoa (2)





      Nếu như phải đêm nay là lễ hội giao thừa, có lẽ ta vĩnh viễn nghĩ người như Ngọc Dung Hoa bao giờ đến.

      Nàng vẫn hơi khom người như cũ, ta đứng lên nàng cũng dám động. Cung tỳ bên người nàng cũng khẩn trương nắm chặt hai tay. Họ nhất định hiểu tại sao ta - người chưa từng gặp các nàng lại tự nhiên gọi các nàng lại.

      Ta từ từ bước tới chăm chú nhìn hai người trước mặt. Hôm nay y phục nàng gọn gàng, chỉ tiếc là vẫn thể khiến Hạ Hầu Tử Khâm nhìn nàng cái, chỉ cái mà thôi.

      Đầu của nàng ngày càng cúi thấp, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

      Ta đột nhiên cười: "Đứng dậy Ngọc Dung Hoa, hà tất phải lo lắng như vậy. Chẳng qua bản cung ngẫu nhiên nhìn thấy các ngươi phía trước nên thuận miệng gọi mà thôi."

      Nghe vậy, nàng khẽ thả lỏng nhưng vẫn mang theo vẻ hoài nghi, đứng lên bình tĩnh: "Tạ ơn nương nương."

      Ta gật đầu, vòng qua nàng, vừa vừa : "Ngọc Dung Hoa muốn về Đinh Hiên các sao? Đúng lúc cùng quãng đường với bản cung, ngại đưa bản cung đoạn chứ?"

      Nàng hơi kinh ngạc nhưng ra, chỉ theo : "Tần thiếp chỉ sợ thân phận thấp hèn, có tư cách bên cạnh nương nương."

      Ta ngoái đầu liếc nhìn nàng cái, lập tức nàng cúi đầu sâu, dáng vẻ tỏ ra rất thành khẩn. Ta mỉm cười : "Ngọc Dung Hoa khách sáo rồi, lý lẽ, bản cung còn phải gọi ngươi tiếng 'Tỷ tỷ' cơ. Ngươi được theo hoàng thượng từ phủ thế tử tới, trong cung này, có thể có mấy người được như ngươi chứ?"

      Nàng hơi kinh hãi vội : "Tần thiếp dám."

      Ta cười: "Có cái gì mà dám hay ? Nữ nhân trong cung này ai biết được ngày mai ra sao. Có điều bản cung cảm thấy ngạc nhiên, hoàng thượng chỉ đưa mình ngươi từ phủ thế tử về mà sao bao năm qua ngươi vẫn chiếm được trái tim của hoàng thượng?"

      Bình thường mà , nếu chỉ có nữ nhân là nàng mà vẫn chiếm được lòng của , vậy nàng cũng quá thất bại rồi.

      Ta vừa xong người nàng run lên bần bật. Ánh mắt nàng khẽ đổi như thể nhớ ra điều gì đó nhưng nàng chỉ cắn môi lời nào. Ta liếc xéo nhìn cung tỳ phía sau nàng chỉ thấy nét mặt ngạc nhiên của cung tỳ kia cung tỳ.

      Trong lòng căn thẳng, ta đoán sai Phất Hi vẫn chưa từng tiến cung. Chuyện nàng và Hạ Hầu Tử Khâm hẳn xảy ra trong lúc vẫn là thế tử.

      Nhưng hôm nay, ta cũng hỏi đúng người rồi.

      thêm vài bước thấy cung cảnh Thái ở phía trước, ta chợt dừng bước.

      Ngọc Dung Hoa khẽ giật mình nhìn ta, ta quay người lại với nàng: "Tới rồi, nhưng bản cung muốn mời Ngọc Dung Hoa đến cung Cảnh Thái ngồi chút. Bản cung muốn nghe tâm của Ngọc Dung Hoa, hơn nữa bản cung còn có thể giúp ngươi chút."

      Thiên Lục có bản lĩnh đưa Phất Hi ra, ta cũng có thể tìm giúp đỡ để trấn áp nàng. Ta nghĩ, chắc nàng nhờ Cố đại nhân tìm hiểu việc này, vậy tại sao ta lại tự mình tìm hiểu xem nguyên nhân là gì.

      Có thể điều ta biết còn nhiều hơn so với Thiên Lục.

      Chương 131 : Phất Hi (1)





      Bỗng nhiên Ngọc Dung Hoa ngước mắt nhìn về phía ta, lát sau mới khẽ hỏi: "Nương nương thực nguyện ý giúp tần thiếp sao?"

      Trong ánh mắt nàng lộ mong chờ.

      Lặng lẽ sống trong cung 3 năm qua, rốt cục nàng cũng quên được Hạ Hầu Tử Khâm.

      Nam nhân có thể có mới nới cũ, đứng núi này trông núi nọ nhưng nữ nhân cả đời chỉ biết người. Cho nên , trái tim của nữ nhân hơi bé vì nơi đó chỉ dành cho người, thể hơn.

      Ta khẽ cười tiếng, xoay người về phía trước.

      Nàng hơi chần chờ cuối cùng cũng bước theo.

      Tường Hòa, Tường Thụy chờ ở cửa, thấy chúng ta trở lại vội chào đón. Ánh mắt của bọn họ đồng thời nhìn về phía sau ta, có lẽ thấy bóng dáng Hạ Hầu Tử Khâm nên vẻ mừng rỡ chợt biến thành chán nản. Nhưng khi chạm vào ánh mắt ta lại vui vẻ lên, Tường Hòa nhận lấy đèn lồng tay Vãn Lương cười : "Nương nương về, các nô tài đều chờ người về ăn bữa cơm tất niên!"

      "Đúng rồi nương nương, Triêu Thần chuẩn bị chu đáo mọi việc, chờ người về!" Tường Thụy vội vàng . Y bỗng nhiên nhìn thấy Ngọc Dung Hoa đằng sau ta nét mặt thay đổi vội hỏi "Thỉnh an Ngọc tiểu chủ."

      Tường Hòa kịp phản ứng cũng vội hành lễ.

      Ngọc Dung Hoa hơi xấu hổ ngẩng đầu nhìn ta cái. , ta cũng hơi kinh ngạc. Mười lăm năm qua ta chưa bao giờ được ăn bữa cơm vui vẻ đêm tất niên.

      Khóe mắt hơi ướt, ta hít mũi cái với nàng: "Ngọc Dung Hoa cũng tham dự , nhiều người thêm náo nhiệt."

      Lúc này nàng lúc này mới gật đầu: "Xin nhận thịnh tình của nương nương, tần thiếp tạ ơn nương nương ." Dứt lời, liền cùng mọi người vào.

      vào, ta ngồi xuống cùng Ngọc Dung Hoa, mọi người vẫn còn đứng. Ta nhịn được nhân tiện : "Hôm nay giao thừa cũng cần giữ lễ tiết, ngồi xuống cả ."

      Các cung nhân vẫn đứng im, Phương Hàm bước tới ghé bên tai ta khẽ: "Nương nương, chuyện này ổn. Chủ tử thể cùng cấp bậc với hạ nhân. Chủ tử ngồi chúng ta chỉ được đứng, miễn cho đồn ra ngoài có nhiều lời hay."

      Phương Hàm luôn luôn thận trọng như thế, để cho ta sai nửa bước.
      Ta gật đầu, miễn cưỡng họ nữa.

      Mọi người chỉ uống rượu chuyện phiếm nhưng ta thấy, so với tiệc tối vừa rồi ở cung Hi Ninh, bữa ăn này dễ dàng vui vẻ hơn. Có thể cười tự nhiên, vui vẻ, cần sợ ai phiền lòng hay vui.

      Vui hồi mới để cho mọi người lui xuống.

      Ngọc Dung Hoa dường như uống hơi nhiều, hai gò má gầy gò đỏ ửng lên.
      Nàng nhìn ta rồi cúi đầu tự giễu đứng lên: "Nương nương, người xem có buồn cười ? Chuyện của Phất Hi ta là người hiểu nhất vậy mà lại để cho Lục mỹ nhân kia chiếm thế thượng phong! Ta ngốc quá, bao nhiêu năm như vậy mà lại nghĩ ra!"

      Uống rượu vào, nàng chuyện ngày càng mạnh bạo. Ta cũng cắt ngang lời nàng mà vẫn để nàng tiếp.

      "Năm đó khi hoàng thượng vẫn còn là thế tử, Phất Hi vẫn là thiên kim của Liễu gia, Liễu phu nhân chính là em ruột của thái hậu ..."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 132 : Phất Hi (2)





      Lúc nàng nhắc đến thái hậu, ta hơi kinh hãi. Hôm nay lúc Thiên Lục đánh bài từ kia, sắc mặt thái hậu tỏ ra vui vẻ. Nhưng nếu con của em ruột phải chính là cháu của bà sao?

      "Liễu phu nhân lấy chồng là thương nhân, là người Bắc Tề."

      Người Bắc Tề, cho nên mới có câu "Bắc quốc giai nhân" của Thiên Phi.

      "Năm đó Liễu lão gia quanh năm kinh thương, Phất Hi vẫn ở vương phủ thời gian dài. Hoàng thượng và nàng là thanh mai trúc mã, tình ý chan hòa. cưới chính thất vì muốn dành danh phận đó cho Phất Hi. Tuy nhiên thái hậu lại thích Phất Hi. Lúc đầu ta biết nguyên nhân vì sao, về sau mới biết Liễu lão gia muốn Phất Hi sang Bắc Tề tuyển tú. Ông thích con làm phi tử của hoàng đế hơn là làm phu nhân thế tử."

      Nghe nàng thế, ta khỏi cười lạnh. Nếu Liễu lão gia kia có thể nhìn thấy hôm nay của Hạ Hầu Tử Khâm, vậy ngày xưa nhất định ông cũng muốn gả con cho ?

      Ngọc Dung Hoa cười với ta tiếp "Vừa vặn khi đó sứ thần Bắc Tề tới thăm, là nguyện cùng thiên triều kết quan hệ thông gia vĩnh viễn. Năm đó vua Gia Thịnh chỉ có công chúa Chiêu Dương gả cho vua Nam Chiếu làm hoàng hậu. Thái hậu liền thuyết phục lão vương gia nhận Phất Hi làm nghĩa nữ, lại khẩn cầu vua Gia Thịnh ban hôn. Dù sao họ sớm muộn muốn làm nữ nhân của vua Bắc Tề kia, thái hậu muốn sớm chặt đứt tơ tình của hoàng thượng."

      "Con Vương gia ban cho vua Bắc Tề làm phi cũng coi là mất thể diện. Mà Liễu lão gia kia cũng vô cùng cao hứng. Vua Gia Thịnh vui vẻ đồng ý, hôm sau liền hạ thánh chỉ, muốn Phất Hi gả sang Bắc Tề. Trước khi nàng vẫn biết, chỉ tưởng là trở về chuẩn bị hôn với hoàng thượng nên lúc nàng còn rất vui vẻ."

      hiểu sao, nghe xong lời của nàng, trong lòng, trong lòng ta vừa thắc thỏm lo lắng lại vừa cảm thấy may mắn.

      Phất Hi thể trở thành nữ nhân của Hạ Hầu Tử Khâm nhưng nàng cũng còn sống đời nữa.

      Ôi, ta cũng ác độc như vậy sao, hề hy vọng nàng còn sống.

      tay vuốt ve vòng ngọc cổ tay, ta giọng : "Vua Bắc Tề hơn 60, vậy mà vua Gia Thịnh bắt Phất Hi trẻ trung xinh đẹp gả , ta nghĩ chắc hoàng thượng nhất định mang hận trong lòng."

      Có thể, lần thay đổi triều đại ba năm trước đây cũng có tình khác. Nhưng, chuyện này ta cũng nên quan tâm đến.

      Trong mắt Ngọc Dung Hoa lên chút lo lắng, cười tự giễu: "Hoàng thượng hận đâu chỉ vì việc này? Phất Hi sang Bắc Tề bao lâu tin tức báo về nàng mang long thai."
      Ta kinh ngạc vì chưa từng nghe qua vua Bắc Tề có con!

      Ta chỉ biết, Bắc Tề chỉ có vị vương gia, lại cũng phải do vua Bắc Tề sinh mà là nghĩa tử. Nhưng, Ngọc Dung Hoa lại , Phất Hi mang long thai!

      "Đứa bé kia..." Ta tự chủ hỏi.

      Nàng nhìn ta chậm rãi gật đầu: " được, đứa bé được sinh ra. Nàng mang long thai chẳng bao lâu chết. Bên kia truyền đến tin tức , thân thể Phất Hi yếu ớt, nhiễm phong hàn dậy nổi." Nàng đột nhiên cười tiếng, nhìn ta "Tuy ở Bắc Tề nhưng cũng là hoàng cung, nương nương người xem những chuyện này trong cung, có ai dám gì chứ?"

      Lòng ta trầm xuống, vậy cũng tốt hơn so với Thiên Phi bây giờ.

      Ở trong cung, mỗi bước của nữ nhân hoài thai đều mười phần hung hiểm.

      Phất Hi chết trong cuộc chiến hậu cung tại Bắc Tề.

      Nhưng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, nàng vĩnh viễn tồn tại.

      Nhất định rất hận. Nếu như lúc đó cũng là thiên tử làm sao có thể dễ dàng để cho người con mình tha thiết phải chết ở chốn tha hương?

      Vì thế, nhìn thấy Thiên Lục tối nay, từ người nàng mà thấy lại bóng dáng Phất Hi, dù chỉ là phù hoa cũng vô cùng cẩn thận mà nguyện ý chạm tới.

      Mà thái độ kỳ lạ của Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta khiến ta dường như hiểu ra.

      chỉ sợ giẫm lên vết xe đổ.

      nơi nào đó trong lòng như được giải thoát. Ta nhớ tới những nguy hiểm trong hậu cung, trong lòng bỗng thấy vui vẻ lạ.

      Chương 133 : Tiếng tiêu đêm giao thừa





      Lúc Vãn Lương tiễn Ngọc Dung Hoa ra về cũng rất khuya mà ta lại chẳng buồn ngủ chút nào. Phương Hàm phủ thêm áo choàng cho ta, khuyên nhủ: "Nương nương nên nghỉ ngơi , bên ngoài ngày càng lạnh hơn rồi."

      Ta lắc đầu, tối nay nghe xong câu chuyện của Ngọc Dung Hoa, lòng ta lại thêm thương hại Hạ Hầu Tử Khâm. Ôi, nếu biết trong lòng ta nghĩ như thế nhất định tức giận.

      Đúng rồi, người kiêu ngạo như thế kia mà.

      Ta và Phương Hàm chậm rãi vào trong viện, ngồi xuống ghế đá. Bầu trời đêm ánh sao, gió thổi rất lạnh. Phương Hàm yên lặng đứng bên cạnh ta, lời nào.

      Ngồi lát, đột nhiên biết từ nơi nào vọng đến tiếng tiêu.

      Ta hơi kinh ngạc liền thấy sắc mặt Phương Hàm thay đổi khẽ : "Đêm khuya thế này, nhất định là mấy cung nhân rảnh rỗi lấy tiêu thổi lung tung. Để nô tỳ kêu Tường Thụy ra xem." , nàng xoay người định .

      Nhưng đột nhiên ta gọi nàng lại, trong tiếng tiêu này chứa tưởng niệm. Đêm nay là giao thừa, có lẽ người thổi tiêu kia nhớ nhà.

      Là cung nhân cả đời cũng được xuất cung.
      Cho dù chết thi thể cũng cho phép mang ra ngoài.

      Khúc tiêu này thực buồn bã khiến cho người nghe bất giác mà rơi lệ.

      Đương nhiên ta nhớ nhà.

      Ta chỉ chợt nhớ tới tiên sinh của ta, sau đó lại nghĩ đến Cố Khanh Hằng.

      Hai nam nhân quan trọng nhất trong lòng ta bây giờ ở đâu?

      "Sao nương nương lại khóc?"

      Lúc định thần lại ta thấy Phương Hàm khẽ nhíu mày, tay cầm khăn đưa tới lau nước mắt cho ta. Ta nín khóc cười, chẳng qua là mắt mệt mỏi, cần gột rửa mà thôi.

      biết chúng ta ngồi bao lâu cho đến lúc tiếng tiêu kia đột nhiên ngừng lại.

      Đợi thêm lát cũng nghe thấy nữa, ta khẽ lắc đầu, người thổi tiêu chắc mệt rồi, ta cũng mệt nữa.

      Trở về tẩm cung, Phương Hàm hầu hạ ta ngủ xong mới thổi đèn, nhàng lui ra ngoài. Ta xoay người mở mắt nhìn ra cửa, tưởng tượng nếu tối nay vẫn như trước đây, giữa đêm khuya đột ngột tới.

      Nghĩ như thế, miệng bất giác cười.

      Ta bắt đầu nhớ nụ cười tà mị của và hương thơm Long Tiên Hương quen thuộc người.

      Mang theo nụ cười, ta bình yên vào giấc ngủ.

      Trong đêm, ta dường như mơ màng cảm thấy vòng tay ấm áp của nam nhân. ôm ta cười dịu dàng động lòng người.

      cười gọi ta, Đàn phi, Đàn phi, ngươi có biết vì sao trẫm ban chữ "Đàn" cho ngươi ?

      Ta cũng cười, ta đương nhiên biết thâm ý của danh hiệu Đàn phi.

      Chương 134 : Phạt quỳ (1)





      Sáng sớm lúc tỉnh lại thấy bên người có ai, trong lòng ta hơi thất vọng.

      Nhớ tới đêm qua, và Thiên Lục ở cùng chỗ lòng ta lại bắt đầu ghen tỵ.

      Ta ghét Thiên Lục.

      ăn điểm tâm nghe Tường Hòa , tối hôm qua Thiên Lục thừa hạnh, sáng nay được phong quý nhân, Hạ Hầu Tử Khâm ban cho nàng chữ —— Tích, đồng với từ "Hi". Ta vừa thất vọng, vừa cảm thấy buồn. người thông minh như Thiên Lục thực muốn kết quả này sao? ban chữ "Tích" có phải vì quý trọng thương tiếc nàng ?

      Chỉ vì, năm đó giữ được Phất Hi ở lại bên người.

      Lúc cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu, từ xa ta nghe thấy tiếng cười ầm ĩ bên trong. Ta vừa vào tất cả lặng ngắt như tờ. Ta cười lạnh, các nàng tưởng rằng ta biết các nàng gì sao?

      Chẳng qua chỉ lát sau cung tỳ đỡ tay thái hậu tiến vào. Mọi người hành lễ với bà, thái hậu bình thản cho chúng ta ngồi xuống rồi cung tỳ cũng giúp bà ngồi. Bà nhìn xuống dưới, ngay lập tức nét mặt tươi lên.

      Ta sớm đoán ra bà có vẻ mặt như thế nghe Thư quý tần cười : "Mặc dù Tích quý nhân phải tần phi bậc ngũ phẩm trở lên, nhưng lần đầu thừa hạnh ngày hôm sau phải cung Hi Ninh thỉnh an thái hậu chứ, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy mà cung nhân lại báo cho biết sao?"

      Sắc mặc Diêu chiêu nghi bình thản khẽ : "Chỉ sợ quên rồi, hôm qua thần thiếp có sai cung nhân đến nhắc!"

      Lập tức phía dưới mọi người bàn luận xôn xao: "Vinh phi nương nương là thái hậu đặc biệt ân chuẩn, lẽ người Tang gia đều được ân chuẩn đặc biệt sao?"

      "Chẳng qua chỉ là quý nhân nho , sao dám coi thường thái hậu chứ."

      ...

      Ta liếc nhìn hai người ngồi đối diện. Được lắm, ngày đầu tiên liền moi móc Thiên Lục. Diêu chiêu nghi thực phái người báo cho Thiên Lục biết sao? Ta đích thực tin. Nhưng Thiên Lục là người cẩn thận như vậy càng nên bất cẩn.
      Thái hậu mới chỉ là vui, bây giờ nghe mọi người mặt lên tức giận. Bà nhếch miệng định kêu người nghe bên ngoài có cung nữ tiến vào, khom người : "Thái hậu, Tích quý nhân tới."

      Tốt lắm, rốt cuộc tới rồi

      Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thiên Lục cúi đầu, chậm rãi tiến tới hành lễ với thái hậu: "Thần thiếp thỉnh an thái hậu."

      Thái hậu lạnh lùng hừ tiếng, châm chọc : "Thân thể Tích quý nhân quý giá, ai gia ngồi lâu như vậy mới có thể thấy ngươi tới."

      Thiên Lục kinh hãi vội quỳ xuống : "Thái hậu bớt giận, thần thiếp chỉ là... Chỉ là..." Nàng im lặng nhìn Diêu chiêu nghi và Thư quý tần rồi lại cúi đầu "Là dậy trễ ..."

      Dậy trễ ? Ta nhìn nàng ngẫm nghĩ, nàng cẩn thận như thế mắc lỗi này sao?

      tức giận mặt Thái hậu giảm, đứng lên : "Nếu biết sai, quỳ . Ai gia hôm nay phải phạt ngươi mà là nhắc cho ngươi nhớ."

      "Vâng, thần thiếp xin nghe theo lời dạy của thái hậu." Thiên Lục cúi đầu, khẽ đáp.

      Được cung tỳ tiến tới đỡ, thái hậu ra ngoài. Vừa vài bước đột nhiên bà dừng lại, : "Ra ngoài quỳ, đừng quấy rầy các nàng chuyện." Dứt lời, nhìn nàng thẳng ra.

      "Vâng." Thiên Lục vâng lời, đứng dậy ra ngoài, lần thứ hai nghiêm chỉnh quỳ xuống.

      Hôm nay mặt trời rất lớn, chỉ tiếc là bên ngoài lại hề nóng. Gió thổi vẫn lạnh thấu xương. Thái hậu thực muốn làm giảm nhuệ khí của nàng đây nên mới bắt nàng ra bên ngoài quỳ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :