1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 112 : Thuốc mỡ ngoài cửa sổ





      Thư quý nhân từng tỏ hảo ý với ta, như vậy lần này người đầu tiên nàng muốn tìm tất nhiên cũng là ta.

      Tần phi trong cung từng có chuyện với Thiên Phi chỉ có ta và nàng, lúc này nàng tìm ta còn có thể tìm ai?

      Đáng tiếc, ta biết người khôn phải giữ mình.

      Thiên Phi ơi, chỉ với mình nàng còn chưa động được ta đâu.

      Tô Mộ Hàn để lại hướng dẫn cho ta đích thực là ý kiến hay, ta chuẩn bị mọi thứ, chỉ còn chờ cơ hội.

      Tân niên đến rất nhanh. Đây cũng chính là cơ hội rất tốt.

      Triêu Thần có chút nghi hoặc, hiểu : "Nương nương, lúc này nếu Thư quý nhân đến đây, người cùng nàng liên thủ cũng được coi là biện pháp tốt mà."

      Phương Hàm mắng nàng: "Nương nương tự biết tính toán, cần ngươi nhiều chuyện."

      Triêu Thần kinh hãi vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời rồi vội vã xuống.

      Vãn Lương đỡ ta đứng dậy, mang y phục tới giúp ta thay. Ta thấy Phương Hàm lấy ra hộp thuốc mỡ từ trong tay áo hơi do dự mới : "Nương nương, đêm qua Tường Thụy phát hộp thuốc cao này ở bệ cửa sổ ngoài tẩm cung. Nô tỳ hỏi người của cung Cảnh Thái, dường như do ai để lên đó. Đêm qua hoàng thượng ở đây nên nô tỳ dám tới quấy rầy."

      Ta nhíu mày, nhìn hộp thuốc mỡ tay nàng hỏi: "Là thuốc gì?"

      "Thuốc trị thương." Nàng dường như nhớ tới cái gì vội hỏi "Nương nương bị thương ở đâu sao?"

      Ta biết, nàng nhất định là nhớ lại chuyện ta từng bị thương lúc còn ở Huyễn Nhiên các, khi đó nàng lặng lẽ đem thuốc mỡ đặt bệ cửa sổ.

      Chợt nhớ tới ngày hôm qua ta bị Hạ Hầu Tử Khâm đẩy ngã làm thương khuỷu tay, tay bất giác xoa lên chỗ khuỷu tay nhưng lúc đó hơi đau còn bây giờ còn cảm giác. Huống hồ, chuyện này ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm và ta, cũng có người thứ ba biết được.

      Ta ngẫm nghĩ cũng nghĩ ra lý do thích hợp ...

      Nếu muốn là do Hạ Hầu Tử Khâm phái người lén đặt bệ cửa sổ vậy quá kỳ lạ rồi. chỉ có thể sai Lý công công làm nhưng hôm qua có cơ hội như vậy.
      Quang trọng nhất là phải người như thế.

      Ánh mắt Phương Hàm tràn ngập khẩn trương.

      "Có thể hay ... Là ai để mà quên mất? Thấy hỏi nên nhất thời sợ hãi, vì vậy dám ra nhận?" Vãn Lương vội vàng .

      Ta nhìn sang Phương Hàm thấy tay nàng hơi siết chặt, xem ra nàng và ta đều muốn biết như nhau.

      Thuốc mỡ kia chỉ nhìn hộp cũng biết là loại thượng hạng, các cung nhân dùng nổi đồ quý giá như vậy. Nếu đúng theo lời Vãn Lương tình khó giải quyết. Tình huống xấu nhất chính là trong cung Cảnh Thái có nội gian. Nếu thứ này phải ta ban cho đương nhiên do chủ tử khác thưởng cho.

      "Vãn Lương." Phương Hàm dặn dò nàng "Ngươi xuống, kêu Tường Hòa Tường Thụy cùng kiểm tra người của cung Cảnh Thái xem có ai bị thương ."

      Vãn Lương biến sắc vội đáp: "Vâng, nô tỳ làm ngay."

      Phương Hàm cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trong tay lại : "Nương nương, hộp thuốc này xử trí sao đây?"

      "Trước hết ngươi giữ đó ."

      Nếu quả có người bị thương dùng cũng tốt. Vấn đề ở chỗ, thuốc mỡ này vẫn còn mới nguyên, chưa từng mở ra, chỉ sợ là nếu được thưởng cho cũng phải vì người nọ bị thương.

      Đến tột cùng là người nào đây?

      Ta nghĩ ngợi thấy Triêu Thần tiến vào : "Nương nương, bên ngoài có Thành thái y cầu kiến."

      " cho y biết, bản cung qua phòng trước ngay."

      "Vâng."

      Triêu Thần lui xuống rồi Phương Hàm mới hỏi: "Nương nương thoải mái chỗ nào sao?"

      Ta cười lắc đầu, ta nghĩ ta biết Thành thái y đến làm gì.

      Y cũng thức thời.

      Ở phòng trước, thấy ta vào Thành thái y vội đứng lên : "Đàn phi nương nương cát tường!"

      "Thành thái y miễn lễ , mời ngồi." Ta ngồi rồi y mới ngồi xuống theo : "Hoàng thượng sai thần thay nương nương ra ngoài cung chuyến, thần biết nơi ở của tiên sinh nương nương nên đến đây hỏi nương nương chút."

      Ta gật đầu : "Cuối đoạn đường dài trong thành có tòa miếu, tiên sinh bản cung ở nơi đó. Tiên sinh họ Tô." Cúi xuống ta lại "Khi nào Thành thái y xuất cung? Bản cung cho Vãn Lương cùng Thành thái y."

      Bây giờ ta thân là phi tử nên thể tự ý rời cung, nhưng ta còn việc cần làm nên chỉ có thể phái Vãn Lương .

      Thành thái y : "Nếu như thế, nương nương Vãn Lương nương chuẩn bị, buổi trưa thần xuất cung, trước giờ Mùi phải trở về ."

      "Được."

      Tiễn thành thái y ra, ta vội kêu Vãn Lương vào chuyện xuất cung cho nàng nghe rồi giao cho nàng bọc trong đó có chiếc bình nước , dặn nàng nhất định phải giao cho Tô Mộ Hàn.

      Tô Mộ Hàn là người thông tuệ như vậy, chỉ cần nhìn thấy cái bình nước trong bọc kia nhất định có thể đoán ra ta muốn gì.

      Sau giờ Ngọ ta ở trong phòng nghỉ nghe có tiếng người chuyện bên ngoài, lúc sau yên tĩnh trở lại. Ta cũng mở mắt mà tiếp tục ngủ.

      Đến khi ta thức dậy, Phương Hàm mới cho ta biết vừa rồi Thư quý nhân tới, các cung nhân đều nghe theo lời dặn của ta đuổi nàng rồi.

      Phương Hàm đỡ ta đứng dậy : "Nương nương cho rằng Thư quý nhân nhận được giúp đỡ của người còn có thể đâu?"

      Ta chỉnh sửa lại y phục cười : " phải còn Diêu thục nghi sao? Vị trí của nàng mặc dù thấp hơn so với Vinh phi nhưng nàng được thái hậu mến, cũng là người thể coi thường."

      Phương Hàm gật đầu thêm gì nữa.

      lát sau có cung tỳ luống ca luống cuống chạy vào quỳ xuống : "Nương nương, Vinh phi nương nương tới, nô tỳ có phải thân thể người còn khó chịu ?"

      Thiên Phi? Tay bưng ly trà hơi run lên.

      Ta và Phương Hàm cùng nhìn nhau rồi ta với cung tỳ kia: " cần, mời nàng vào."
      Nàng đến là chuyện sớm hay muộn, ta đâu cần phải trốn kẻo nàng lại cho rằng mình thực có thể đạp lên đầu ta.

      Phương Hàm mang áo khoác tới cho ta, bên đỡ ta ra cửa, mặt khác khẽ: "Nương nương, bây giờ giống ngày xưa, có số việc người nhất định phải nhẫn nhịn."

      Biết nàng là quan tâm, ta nhìn nàng cười trấn an.

      qua phòng trước, vừa vào cửa nghe tiếng sắc nhọn của cung tỳ: "Đây là ghế tựa gì vậy, cứng thế này sao nương nương chúng ta ngồi được? Trời lạnh vậy mà cũng biết cho thêm chút than, làm nương nương chúng ta cảm lạnh ai tha thứ cho các ngươi được!"

      Ta cười lạnh, quả nhiên là người do Thiên Phi dạy dỗ, giống y như nàng đúc ra.

      Ta vừa vừa : "Ghế chỗ bản cung mềm mại bằng cung Khánh Vinh, lò sưởi cũng ấm hơn cung Khánh Vinh, nếu Vinh phi sợ té, sợ lạnh nên thành ở trong cung Khánh Vinh, đừng đến chỗ nào cả."

      Cung tỳ kia nghe thấy tiếng ta kinh hãi, vội quay người lại xấu hổ: "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương."

      Thiên Phi đứng lên, ngoái đầu lại nhìn ta lạnh lùng : "Mấy ngày gặp, ngươi càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng."

      Ta cười : "Bản cung luôn luôn như vậy." Rồi lên phía trước tự ngồi xuống cũng mời nàng ngồi. mặt nàng lên vẻ xấu hổ bèn lập tức cười lạnh tiếng : "Ngươi cũng thức thời, biết rằng trong lúc này nên cách xa ai chút."

      Người mà nàng còn ai khác chính là Thư quý nhân.

      Chương 113 : Tỷ muội tình thâm

      Thấy ta im lặng, nàng càng thêm đắc ý mặt mày hớn hở : "Cũng tốt, bản cung bây giờ mang long thai, thách ngươi cũng có gan đối nghịch với bản cung! Tốt, ngươi biết điều như thế bản cung cũng niệm tình để ngươi giữ lại vinh hoa phú quý. Tuy nhiên bản cung muốn ngươi biết, người đê tiện vĩnh viễn có khả năng có cơ hội xuất đầu! Đừng nghĩ rằng mặc vào y phục đẹp tưởng mình là phượng hoàng!"

      "Ngươi thấy bản cung từng bước vinh hoa, thấy bản cung đạt được tất cả những thứ thuộc về bản cung!"

      Ta lạnh lùng nhìn nàng, nàng chỉ cái gì, hậu vị sao bèn cười nhạt, nàng có chút dáng vẻ nào của bậc mẫu nghi thiên hạ chứ?

      Tang Tử ta từ đến lớn sợ nhất cũng chính là nàng. Mười sáu năm qua đều chưa từng sợ bây giờ ta sợ nàng sao?

      Ta đứng lên, chăm chăm nhìn nàng từng câu từng chữ: "Ngươi cho rằng bản cung liên thủ với Thư quý nhân là vì sợ ngươi? A, có điều bản cung cho rằng, bằng vào mình ngươi căn bản động được ta!"

      "Ngươi!" Nàng bị ta làm tức giận đến nỗi sắc mặt biến đổi, bước nhanh tới lạnh lùng , "Ngươi là thá gì mà cũng dám cùng bản cung chuyện như thế!"

      Theo bản năng ta lui lại nửa bước, nàng nhìn ta đắc ý cười: "Thế nào, bây giờ biết sợ bản cung rồi chứ."

      Thiên Phi ngu ngốc. Nàng có gì đáng ngại chứ? Có điều nếu nàng có chuyện ở trong cung của ta người đích thực ta phải đối phó là hoàng thượng và thái hậu kìa.

      , cung tỳ lên rót trà.

      Ta ho khẽ tiếng : " cần rót trà kẻo Vinh phi nương nương uống xong mà hư hao cái gì lại đẩy tội danh đó lên người ở cung Cảnh Thái."

      Nghe ta như thế, sắc mặt cung tỳ thoáng chốc trở nên tái nhợt vội hoang mang vâng lời xuống.

      lát sau Thiên Phi mới kịp phản ứng, chỉ vào ta lớn: "Ngươi có ý gì? Dù bản cung nhẫn tâm cũng lấy con của mình ra đùa giỡn!"

      Ta chỉ mỉm cười.

      Nàng lấy con của mình ra đùa giỡn ư.

      A.

      Có lấy hay chỉ có tự nàng biết, dựa vào đâu mà ta tin nàng?

      Nàng nhịn được trước im lặng của ta muốn xông tới, cung tỳ bên người nàng vội vàng đỡ lấy nàng khẽ : "Nương nương, người cẩn thận chút!"

      Nghe cung tỳ này nhắc tới nàng mới hoàn toàn bình tĩnh lại nhưng tức giận mặt bớt , chỉ hạ giọng : "Đừng cho là ta biết ngươi dùng thuật dụ dỗ mê hoặc hoàng thượng! Nhìn dáng vẻ tầm thường của ngươi sao có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng chứ?"

      Nàng tức giận cực kỳ, cũng còn tự xưng "Bản cung" nữa. Ta bất giác cười, nàng ghen tức, ghen tức với người tầm thường như ta mà vẫn có thể giữ được Hạ Hầu Tử Khâm.

      Ta tiến tới vài bước cười bên tai nàng: "Cho dù ngươi đẹp sao, bây giờ ngươi thể thị tẩm, còn trông chờ hoàng thượng mỗi ngày ngủ lại cung Khánh Vinh sao? Đừng quên, là nam nhân."

      "Ngươi biết hổ thẹn!" Nàng nhịn được la lên.

      Như vậy mà bảo là biết thẹn sao? Ta chẳng làm gì cả, chẳng qua câu mà thôi. Xem ra Thiên Phi thực rất dễ bị chọc tức. Ta nghĩ, ta nên nhịn chút để khỏi xảy ra chuyện gì đối với long thai của nàng, tránh cho mình rước họa vào thân.

      Nàng chỉ vào ta, ngón tay run rẩy, lát mới rít lên câu: "Ngươi chớ đắc ý, phải biết rằng nữ nhân trong cung cũng chỉ có mình ngươi!" Đột nhiên nàng xoay người , vịn tay cung tỳ "Nhuận Vũ, chúng ta !"

      "Trời, nương nương người cẩn thận, người chậm thôi!" Nhuận Vũ cẩn thận đỡ nàng, cả kinh kêu lên.

      Nhìn theo bóng lưng của nàng, ta chậm rãi lặp lại câu nàng vừa mới , nữ nhân trong cung chỉ có mình ta. Xem ra, lời của ta cảnh báo cho nàng, thừa dịp nàng mang thai, bao nhiêu người tìm cơ hội lên. Dù nàng ngu ngốc nhưng nghe ta vậy cũng hiểu.

      Nàng còn có thể trông chờ vào ai?

      Tay hơi nắm lại, miệng dần dần cười.

      Thiên Lục.

      Người nàng có thể nghĩ đến chỉ có nàng ta.

      Các nàng phải tỷ muội tình thâm sao? Lần này, để ta nhìn xem rốt cuộc tình thâm tới đâu?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114 : Nghi ngờ





      Nhìn dáng vẻ tức giận của Thiên Phi, ta chậm rãi cười.

      Bây giờ nàng có lẽ rất bận rộn.

      Phải đề phòng các tần phi trong cung thừa dịp nhảy vào, phải giữ được trái tim hoàng thượng, lại phải lo lắng cho an nguy của đứa bé trong bụng.

      Thực ra ta lo lắng thay cho nàng, nàng đơn giản như thế rốt cục có thể hô hoán bao lâu?

      "Nương nương." Phương Hàm tới rót thêm trà cho ta khẽ , "Người kéo Lục mỹ nhân ra là muốn nàng ta bảo vệ Vinh phi?"

      Ta nhận ly trà, cúi đầu uống hớp mím môi mỉm cười.

      Ta cũng phải biết thủ đoạn của Thiên Lục cao minh hơn Thiên Phi nhưng vì sao nàng vẫn mình ta còn chưa biết. Lần này, liên quan đến an nguy của Thiên Phi, thử xem nàng có xuất thủ hay .

      Ngồi lát thấy Triêu Thần và Tường Hòa vào.

      Tường Hòa quỳ trước mặt ta, sắc mặt hơi khó nhìn cúi đầu : "Nương nương, nô tài cẩn thận điều tra, trong cung Cảnh Thái có người bị thương."

      "Nương nương, điều tra tất cả sót ai." Triêu Thần khẳng định rồi ngước mắt nhìn Phương Hàm mới lại "Ngoại trừ Vãn Lương, nàng xuất cung."

      Vãn Lương.

      Sắc mặt Phương Hàm vẫn như cũ chút biến đổi.

      Ta đặt tay lên ly trà, trầm giọng : "Biết rồi, các ngươi lui xuống ."

      "Dạ."

      Tất cả lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người ta cùng với Phương Hàm.

      lát sau mới nghe Phương Hàm : "Để Vãn Lương trở về, nô tỳ tự mình nghiệm thương."

      " cần, ." Ta đứng lên, tới bên cửa sổ.

      Phương Hàm cũng bước qua nhưng thêm gì nữa.

      Ta giơ tay lên khẽ đẩy cửa sổ mở ra, gió lạnh đột ngột ùa vào mang theo chút ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhìn qua cửa sổ có thể thấy được các cung nhân trong viện, ai nấy đều bình thường thấy bất kỳ khác lạ nào.

      Ta hít sâu hơi, có thể là ta tính đến nước xấu nhất, người nọ vẫn chưa bị thương. Hộp thuốc mỡ kia chẳng qua là tùy tiện thưởng cho. Nếu như vậy, chuyện này khó giải quyết.

      Nếu như thế bất kỳ ai trong cung Cảnh Thái cũng có thể là kẻ đó.

      biết vì sao ta đột nhiên kinh hãi, người bên cạnh là người ta muốn hoài nghi nhất.

      Dù là Vãn Lương hay Triêu Thần, nếu như muốn kiểm tra các nàng người nhất định phải kiểm tra chính là Phương Hàm.

      Thế nhưng ...

      Bỗng nhiên ta khép mắt lại, ta muốn... muốn hoài nghi nàng.

      "Nương nương." Phương Hàm khẽ gọi ta, tay đóng cửa sổ lại , "Ở đây gió lớn, coi chừng bị lạnh."

      Ta mở mắt ra nhìn dáng vẻ tự nhiên trước sau như của nàng nhợt nhạt cười nhưng chẳng gì, xoay người trở về phòng ngủ.

      Phương Hàm đến cùng, mình ta ngồi ngây ngốc ở trong phòng. Ta đột nhiên nhớ tới, mình kêu Vãn Lương lấy thuốc, rốt cuộc là đúng hay sai?

      Rồi lại nghĩ tới Tô Mộ Hàn.

      Nhớ tới bệnh của có đỡ chút nào ?

      Trong trí nhớ, bóng dáng sau màn trướng kia dường như càng ngày càng ràng.

      Lời của vẫn vang lên bên tai, , bao nhiêu người muốn vào cung, ta nên xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu .

      Bất giác lại cười.

      Dù sao, ta ở nơi nào cũng phải chịu vất vả, trong cung hay ngoài cung cũng chỉ cách nhau bức tường mà thôi.

      Ta đứng lên tới trước án kỷ, lấy thước vuốt thẳng tấm giấy Tuyên Thành rồi nhấc bút, chấm mực nước ngẫm nghĩ viết xuống tên của mình.

      Tang Tử. Tang Tử.

      Ta thích nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là "Tử nhi", ta mong mỏi Hạ Hầu Tử Khâm gọi tên của ta, có lẽ chỉ vì ta muốn là chính mình. Cho dù vào cung cũng nguyện bị vùi lấp bởi thâm cung hậu viện nơi đây, muốn mình biến mất trong ba nghìn hương sắc kia của .

      Ta viết rất nhiều lên giấy. Thời gian trôi qua càng nhanh.

      Ta mới nhớ tới việc Thành thái y và Vãn Lương xuất cung bèn kêu cung tỳ tiến vào, hỏi nàng mấy giờ.

      Hóa ra qua giờ Mùi.

      Ta thất kinh, Thành thái y từng trước giờ Mùi y nhất định phải trở về gấp.

      xảy ra chuyện gì sao?

      Ta đặt bút xuống, vội vã ra thấy nét mặt trầm mặc của Phương Hàm, xem ra nàng cũng bắt đầu nghi ngờ.

      Chương này thấy tác giả đặt tên nên mình tự biên tự diễn

      Chương 115 : Tiên sinh





      "Tường Thụy, ngươi tới cổng cung nhìn xem." Ta sai y.

      "Vâng, nô tài liền." Y đáp lời rồi vội chạy ra ngoài. Chẳng mấy chốc lại trở về, cười : "Nương nương, Vãn Lương về!"

      Ta hơi vui mừng thấy Vãn Lương bước nhanh vào với ta: "Nương nương thứ tội, nô tỳ về chậm."

      mặt của nàng hơi có vẻ ủ rũ nhưng tinh thần rất tốt.

      Ta nhìn phía sau nàng thấy Thành thái y, trong lòng cảm thấy kỳ lạ liền hỏi: "Thành thái y đâu?"

      "Ô, Thành thái y vừa mới tiến cung bị truyền tới cung Hi Ninh, dường như thân thể thái hậu khỏe." Vãn Lương nhìn ta lại "Vậy nên nô tỳ trở về bẩm báo với nương nương."

      Ta gật đầu, xoay người bước vào phòng.

      Vãn Lương cùng Phương Hàm cùng vào theo, ta kêu Tường Thụy trông ngoài cửa.

      Chờ ta ngồi xuống Vãn Lương mới : "Nương nương nô tỳ và Thành thái y tìm khá lâu mới thấy tòa miếu kia nhưng sớm bị phá hủy để xây lại, bây giờ còn là miếu nữa!"

      Lời nàng khiến ta sửng sốt.

      Xây lại?

      "Nô tỳ hỏi nhiều người mới biết được bây giờ cũng nằm ở cuối đường trong thành như lời nương nương nữa."

      " còn?" Rốt cuộc ta nhịn được bật thốt lên "Chuyển đâu?"

      Kỳ thực ta muốn hỏi Tô Mộ Hàn đâu?

      Vãn Lương thấy ta lo lắng vội đáp: "Chuyển mười dặm sau sườn núi. Có điều..." Nàng hơi có chút do dự, lát sau mới , "Có điều nô tỳ và Thành đại nhân vẫn chưa tìm thấy tiên sinh nương nương. Người ở đó nữa."

      ở đó?

      Ta quắc mắt lên chằm chằm nhìn nàng.

      Chuyện này... sao có thể như thế được?

      Vãn Lương gật đầu : "Nghe chủ trì , ba tháng trước tiên sinh cũng rời ."

      " đâu?" Ta bật thốt lên hỏi, tự chủ đứng lên.

      Chủ trì , nhà vì sa sút nên mới phải đến ở tạm trong miếu. Bây giờ mình, lại bệnh nữa vì sao phải rời ? Ta đáp ứng với tìm thái y trị liệu cho , nhưng vẫn ...

      Trong lòng run lên, tràn ngập chua xót.

      rồi.

      Duyên phận giữa ta cùng và thực là mỏng quá.

      Sau này, thiên hạ rộng lớn, ta bị trói buộc trong hậu cung có cơ hội gặp lại .

      Ta ở chung với chỉ ba năm ngắn ngủi nhưng trong lòng ta người cực kỳ quan trọng.

      Có điều...

      "Nương nương." Vãn Lương trình lên chiếc hộp tinh xảo "Cái này là chủ trì đưa cho nô tỳ. Ông , lúc tiên sinh rời giao cho ông cất giữ và dặn ông nếu ngày người trở lại tìm tiên sinh đem chiếc hộp này giao lại cho người."

      Ánh mắt ta rơi vào mặt của chiếc hộp trong tay nàng, nét chạm trổ vô cùng tinh xảo. cây hoa đó như muốn khắc từng nét vào tâm khảm ta. Đột nhiên trong lòng cực kỳ ấm áp. Ta biết đó là ... cây tử.

      Ta từng thấy qua bàn sách trong phòng Tô Mộ Hàn, lúc kịp thu lại tấm giấy Tuyên Thành đó.

      Ta từng hỏi có phải muốn đưa cho ta nhưng phủ nhận.

      Ta hơi chần chừ cuối cùng vươn tay cầm lấy chiếc hộp đẹp kia, bên trong phát ra thanh va chạm rất khẽ của đồ sứ. Ta biết trong hộp là vật gì.

      Tiên sinh, quên ta.

      Kêu bọn bọn họ lui ra hết, ta mình ngồi trong phòng.

      Ngồi trước cửa sổ, ta cẩn thận mở hộp ra.

      chiếc bình sứ trắng tinh nằm trong hộp, bên cạnh là tấm giấy được đặt ngay ngắn. Ta lấy ra, chưa kịp mở cũng ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt. Đó là mùi vị người Tô Mộ Hàn.

      Nét chữ quen thuộc phóng khoáng giấy.

      Chương 116 : Ai ở ngoài cửa sổ của ta





      vẫn thân thiết gọi ta là "Tử nhi".

      : kỳ thực ta muốn đưa cho ngươi bức họa kia nhưng bây giờ chỉ có thể dùng cách này. Tử nhi, ta phải , nước thuốc của ngươi cứ ba tháng ta sai người đem gửi ở miếu.

      Chỉ có mấy câu ít ỏi mà lại khiến cho ta xem xem lại biết bao nhiêu lần.

      rồi nhưng vẫn suy nghĩ chu đáo cho chuyện của ta như vậy.

      Có điều sao đột nhiên ta lại có cảm giác nôn nóng bất an?

      Chỉ vì câu kia của "Ta phải ", vì sao "Ta "?

      Chẳng biết tại sao những lời này làm ta hoảng loạn.

      Ta cuống quít đứng lên, lấy ra hộp quẹt châm đèn lên rồi chậm trễ chút nào thiêu hủy phong thư tay. Trong cung đầy rẫy thị phi, nếu phong thư này bị người khác nhìn thấy ta gặp rắc rối lớn.

      Xong xuôi ta xoay người lại, nắm chặt bình sứ kia trong lòng bàn tay.

      ...

      Buổi tối yên tĩnh nhưng ta lại mất ngủ.

      Bình sứ trong hộp được đặt ở chỗ khác chỉ còn chiếc hộp chạm hình cây tử để ở giường. Ta mở to mắt nhìn, dường như còn nhìn thấy cả tầng màn trướng kia, hình bóng phía sau màn trướng nữa...

      "Tiên sinh..."

      Lặng lẽ nhớ kỹ.

      Trong giây lát dường như ta lại thực nhìn thấy có bóng người in cửa sổ.
      Trong lòng ta kinh hãi vội ngồi dậy nhanh, tay nắm lấy chiếc hộp trước mặt. Nhưng, bóng người kia vẫn ở đó như cũ.

      Ta nheo mắt lại cắn môi, ra phải là nhìn sai.

      Ai đó ở bên ngoài?

      Chẳng biết tại sao, ta lại muốn kêu người.

      Ta rón rén bước xuống giường, cẩn thận đặt chiếc hộp xuống đứng dậy về phía cửa sổ.

      Bóng người kia hề động cứ đứng thẳng tắp.

      nhìn cái gì?

      Trong đầu đột nhiên phát ra ý nghĩ như vậy khiến ta kinh hãi. Ta đưa tay nhàng đưa lên định đẩy cửa ra. Bóng người ngoài cửa sổ dường như đoán được suy nghĩ của ta, thân hình chợt lóe lên, bóng người kia liền biến mất ngay trước mắt ta.

      Từng ngón tay ta run lên cố gắng đẩy cửa sổ ra.

      Bên ngoài là màn đêm đen nhánh, ai.

      Là ảo giác sao? Tóm lại là ảo giác ư...

      A, tự giễu cười. Ta sao vậy?

      Vừa định đóng cửa sổ lại toàn thân chấn động.

      Bởi vì ta nhìn thấy, bệ cửa sổ kia có —— hộp thuốc mỡ!

      Trong nháy mắt, ta thậm chí còn muốn rằng mình hoa mắt. Tận đến khi tay chạm đến hộp thuốc mỡ kia, ta mới tự với chính mình đây là .

      Bỗng nhiên xoay người đẩy cửa phòng xông ra ngoài.

      Vừa rồi... Chính xác có người!

      Ta cúi đầu nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, nó giống y như đúc hộp thuốc mỡ được phát bệ cửa sổ tối hôm qua!

      Trong lòng vừa vui mừng vừa thấp thỏm.

      Như vậy phải là có gian tế trong cung Cảnh Thái.

      Nhưng rốt cuộc là ai?

      "A." Cung tỳ khẽ kêu tiếng, đồng thời chạy tới quỳ xuống trước mặt ta dập đầu "Nương nương, nô tỳ đáng chết, ngờ lại ngủ gật!"

      Cung tỳ trực đêm chỉ có người nên có khả năng tất cả đều ngủ hết.
      Nhất định là do người thần bí kia tác quái.

      "Nương nương, nô tỳ cố ý, cầu xin nương nương bỏ qua cho bọn nô tỳ lần này!" Cung tỳ run rẩy hai vai, dập đầu cầu xin tha thứ.

      Tường Hòa Tường Thụy nghe tiếng động chạy tới, nhìn hai cung tỳ quỳ mặt đất Tường Hòa vội hỏi: "Nương nương, xảy ra chuyện gì? Trễ thế này sao người ... sao người còn ra đây?"

      Xảy ra chuyện gì?

      Kỳ thực, ta cũng biết.

      Phương Hàm nghe thấy động tĩnh cũng vội vã tới. Vãn Lương và Triêu Thần nhìn thấy ta chỉ mặc chiếc áo mỏng ra, vội vàng lấy áo khoác cẩn thận khoác lên người ta.

      Ánh mắt Phương Hàm nhìn vào hộp thuốc mỡ tay ta vẻ mặt biến sắc, trầm giọng : "Tường Hòa, Tường Thụy, lập tức điều tra xem có người vào cung Cảnh Thái hay !"

      Tường Hòa và Tường Thụy thấy xảy ra chuyện quan trọng, vội vâng lời xoay người rời .

      Ta bất giác nắm chặt thuốc mỡ trong tay, nhìn Phương Hàm cười cười.

      Người đó, sớm ra khỏi cung Cảnh Thái rồi.

      Thân thủ tốt như thế, sao để cho chúng ta nhìn thấy được?

      Hai cung tỳ đỡ ta về phòng, Triêu Thần khẽ : "Nương nương có lạnh ? Để nô tỳ nấu chút canh gừng mang đến, nếu bị lạnh tốt đâu." rồi nàng xoay người định .

      Ta kêu nàng lại: " cần, bản cung sao, các ngươi đều xuống nghỉ ngơi . Bản cung và chuyện chút."

      Nàng và Vãn Lương nhìn nhau rồi gật đầu lui xuống.

      Đợi các nàng lui hết Phương Hàm mới bước tới trước lấy ra hộp thuốc mỡ ta kêu nàng cất giữ. So sánh chút, quả nhiên là giống nhau như đúc.

      Ta cười nhìn nàng: " , phải người trong cung Cảnh Thái."

      Chẳng biết tại sao, khi biết chắc là người thần bí kia ta lại hơi cao hứng.

      Phương Hàm tỏ ra yên lòng, ánh mắt nàng vẫn yên tĩnh hạ giọng hỏi: "Nương nương, là ai vậy?"

      Ta lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, tốc độ của nhanh quá. Nhưng , muốn làm việc bất lợi với ta phải ?"

      Phương Hàm vẫn im lặng cúi đầu trầm tư.

      lát, nàng mới nhận lại hộp thuốc mỡ từ tay ta khẽ : "Nương nương cẩn thận vẫn hơn, thuốc mỡ này để nô tỳ cất giữ. Thời gian còn sớm nữa, nương nương mau nghỉ ngơi sớm ."

      Ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

      Phương Hàm hầu hạ ta lên giường rồi mới xoay người rời . Lúc nàng sắp mở cửa ra, ta bỗng nhiên gọi nàng: " ."

      Nàng ngoái đầu nhìn lại, ta hơi do dự hỏi: " ngươi xem hoàng thượng thích người tầm thường như ta sao?" Ta cười nhìn nàng tay xoa hai má.

      Nàng nhìn, cũng hơi chần chờ rồi mặt nở nụ cười khẽ giọng : "Nương nương, người tầm thường chút nào."

      Ta bỗng nhiên ngơ ngẩn.

      Nàng vừa cười vừa : "Nô tỳ lui xuống đây, nương nương ngủ sớm chút ." Nàng bước ra, tay từ từ khép lại cánh cửa.

      Hình bóng nàng qua khe cửa mỗi lúc lại nhưng nụ cười của nàng dường như càng sâu thêm.

      Đột nhiên ta hơi hoảng hốt đứng lên.

      Vì sao cuối cùng ta cảm thấy dường như nàng cái gì cũng biết, mà dường như cái gì cũng biết?

      Bàn tay luồn xuống dưới gối đầu, nơi đó để thuốc nước Tô Mộ Hàn cho ta.

      Ta cắn răng cái xoay người bước xuống giường, đổ nước trà bàn ra rửa sạch thuốc nước bôi mặt sau đó ngồi vào trước bàn trang điểm.

      Nước chưa lau khô theo chóp mũi chảy xuống thành từng hạt châu trong suốt.
      Trong nháy mắt da thịt tươi sáng tựa như hoa sen nổi mặt nước, từ trong dấu phơi bày ra ngoài. Mày như núi xa, đường nét uyển chuyển, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập hân hoan.

      Ta ngây ngốc cười.

      Nếu như có thể giữ được phải dùng đến nhan sắc này ta nhất định làm ngay chậm trễ.

      Ta bôi lại thuốc nước lên mặt, ta hy vọng đêm nay ta là Tang Tử xinh đẹp. Nếu như, thích ta bình thường như vậy ta làm Tang Tử mỹ lệ nữa...
      Ta ngủ thiếp trong cảm giác an lòng.

      Trong cơn mơ màng, dường như bị cái gì ấm áp ôm ấp cùng mùi thơm Long Tiên Hương càng ngày càng đậm...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117 : Đừng nhúc nhích, trẫm mệt quá





      Sáng sớm, ta nghe có tiếng bước chân người vào, vẫn theo lệ cũ cung tỳ đặt nước rửa mặt ở bàn, sau đó lui ra ngoài chờ ta rửa mặt xong mới có người vào hầu hạ ta.

      Thế nhưng, ta ràng nghe thấy cung tỳ kêu "Ôi" tiếng, tiếng kêu rất rất khẽ nhưng ta vẫn nghe thấy được.

      Cung tỳ lui ra ngoài rồi ta mới mở hai mắt ra vừa định xoay người lại ta chợt giật mình!
      Có người ôm ta.

      Trái tim dường như bị thứ gì đó đập cái, ra cảm giác đêm qua phải là mơ!

      Hạ Hầu Tử Khâm, đến từ lúc nào?

      Ta sợ hãi vô cùng, mặt của ta còn chưa bôi thuốc nước mà.

      Nếu nhìn thấy nữ nhân trong lòng phải là nét mặt vẫn thấy sao đây?

      Tim ta đập loạn lên như muốn chạm cả vào lồng ngực.

      Nam nhân phía sau khẽ hừ tiếng siết chặt cánh tay ta, thở bên tai ta khẽ : "Đừng nhúc nhích, trẫm mệt quá."

      Ta khẩn trương đến mức quên cả thở, lại muốn ta đừng cử đông, ta có dám động đâu!

      Cả người ta cứng lại để tùy ý ôm.

      lát sau nghe tiếng hít thở đều đều của , xem ra thực rất mệt nên ngủ rồi.

      Nhưng lúc này là giờ gì rồi, lẽ hôm nay lâm triều sao?

      Sao lại cứ thích chạy đến chỗ ta lúc khuya khoắt như thế? Giống y như lúc ở Huyễn Nhiên các. bãi giá đến đây, nếu vừa rồi cung tỳ cũng kêu lên kinh ngạc như thế.

      Nhưng ta cũng ngủ thêm được nữa. Ta nghĩ xem lúc tỉnh lại ta phải mà như thế nào.

      kỳ lạ là chẳng có thái giám nào đến kêu lâm triều.

      Chẳng lẽ là đột nhiên chạy tới đây nên bọn họ tìm được ?

      Nghĩ đến đây ta bất giác nhịn được bật cười. người làm việc theo lệ thường, những chuyện thế này chỉ có mới có thể làm mà thôi.

      Muốn vì thế này mà lâm triều , sợ rằng sau này tội danh hồng nhan họa thủy đổ lên đầu ta.

      Ta muốn dậy sớm nhưng lại dám đánh thức chỉ có thể thấp thỏm chờ, động khẽ cũng dám động.

      Vừa qua giờ Thìn nghe yếu ớt gọi ta: "Đàn phi."

      "Dạ." Ta cúi đầu trả lời.

      chui sang vùi đầu vào cổ của ta, tham lam hít lấy hương thơm người ta cười : "Trẫm từ ngự thư phòng ra mệt quá, thấy ngươi dạo này tới lui trong cung bèn qua đây."

      bình thản giải thích rất tự nhiên.

      Ta vội hỏi: "Hoàng thượng hôm nay dậy sớm sao?"

      "Ừ." đáp "Đêm qua thương nghị số chuyện đến qua giờ Dậu mới xong." rồi lại dụi dụi vào người ta.

      Ta hơi giật mình, ngờ đêm qua lại ngủ trễ như thế.

      lại : "Hôm nay dậy sớm. Đêm qua trẫm muốn đánh thức ngươi dậy nên cũng kinh động người trong cung ngươi. Đèn cũng thắp hại trẫm va chân vào bàn." Lời của ngọt ngào, hơi thở ấm áp phả vào cổ ta.

      Còn ta cuối cùng cũng yên tâm, đốt đèn thể nhìn thấy nét mặt của ta.

      Chương 118 : bằng cùng chui vào





      Ta thầm kêu may mắn, thấy ta chuyện hơi tức giận : "Trẫm chân bị va mạnh vào bàn mà sao ngươi chẳng đau lòng chút nào thế?"

      lại làm nũng giống đứa bé nữa rồi.

      Ta hơi buồn cười nhưng cũng chỉ có thể : "Vậy tuyên thái y đến kiểm tra xem."

      Kỳ thực muốn cái gì ta hiểu ràng nhưng ta có thể xoay qua chỗ khác sao, ta có thể cho thấy sao?

      Quả nhiên nghe ta như vậy cơn tức của bùng lên, vòng tay ôm ta dần dần buông lỏng. xoay người gọi: "Người tới mau!"

      Lập tức có cung tỳ tiến vào cúi đầu : "Hoàng thượng có gì phân phó ạ?"

      Dường như nghiến răng : "Lôi cái bàn này ra ngoài, bổ ra đưa đến ngự thiện phòng!"

      Cung tỳ giật mình.

      Ta nhịn được cười ra tiếng, ta nghĩ tới trút giận lên cái bàn.

      "Còn !" lên giọng khiến cung tỳ sợ đến nỗi vội vàng run rẩy đáp lời chạy ra ngoài kêu Tường Hòa và Tường Thụy tiến vào rồi ba chân bốn cẳng mang chiếc bàn .

      Ta chui vào chăn đẩy đẩy người cười : "Hoàng thượng còn đau ?"

      hung hăng : "Đau."

      "Vẫn còn muốn tuyên thái y sao?"

      " tuyên!" tiếp, "Đem đầu của ngươi qua đây, đừng tưởng trốn ở trong đó trẫm tức giận."

      Ta giữ chặt góc chăn kéo lại, ta ra đâu bèn hỏi : "Hoàng thượng giận cái gì?"

      nhất thời nghẹn lời đưa bàn tay to qua kéo chăn của ta.

      Ta thất kinh vừa liều mạng dùng hết sức lực kéo lại vừa kêu lên: "Hoàng thượng lôi đầu sỏ gây chuyện ra ngoài ngũ mã phân thây, tội gì lại gây phiền phức cho nô tì nữa?"

      Tay hơi chần chờ sau đó : "Vậy ngươi trốn vào đó làm gì?"

      "Nô tì... Đó, mới vừa rồi phải có cung nhân tiến vào sao? Ở đâu lại có chuyện chủ tử chưa gọi mà cung nhân tiến vào lấy bàn , đương nhiên nô tì muốn trốn rồi."

      nghe xong thấy cũng có lý nhưng vẫn ngoan cố : "Vậy bây giờ có người, ngươi ra cho trẫm."

      Ta mới ra đó!

      Tay vẫn giữ chặt góc chăn như cũ ta bật thốt lên: " bằng hoàng thượng cùng chui vào ."

      Dù sao bên trong tối đen cái gì cũng thấy, ta cũng sợ tiến vào.

      lại chui vào .

      Ôm lấy ta tà tà cười.

      "Đàn phi, ngươi còn mà cũng to gan nhỉ!"

      Ta sửng sốt, biết lời của là có ý gì.

      "Ngươi ghen tị sao?" hỏi vô cớ rồi xích lại rất gần ta khẽ cười "Trẫm vẫn chưa từng lật bài tử của ngươi."

      Trong lòng ta run bắn lên, rốt cuộc ta hiểu được ý của . cho rằng, ta kêu chui vào là vì... vì...

      Hai má nóng rực lên, hơi thở dần dần trở bên dồn dập.

      ôm vòng eo nhắn của ta, hô hấp hơi nặng nề cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của ta.

      Ta chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương đến nỗi thở được, tay theo bản năng nắm chặt cánh tay . hừ tiếng lại hôn sâu hơn. Cả người ta dán chặt lên chỗ mẫn cảm của , người cũng dần dần nóng lên...

      Chương 119 : Vinh phi nương nương có chuyện




      Ta ôm chặt, toàn thân căng thẳng.

      dịu dàng hôn ta, hôn lên môi, mắt, mũi, hai má...

      Hơi thở ngày càng gấp gáp, bàn tay to luồn tới, nhàng ve vuốt người ta. Ta tự chủ kêu khẽ tiếng rồi e thẹn cắn chặt môi đào lại.

      Ta chợt nhớ tới ngày ấy, ta đắc ý bên tai Thiên Phi rằng nàng đừng quên, hoàng thượng là nam nhân.

      Nam nhân...

      Ta run rẩy ôm lấy , ôm chặt.

      khẽ cười, vội vàng thở hổn hển : "Thực ra trẫm vốn muốn sớm như vậy..."
      "Hoàng thượng!" Bên ngoài vọng đến tiếng gọi đầy lo lắng "Hoàng thượng xong, hoàng thượng!"

      Ta lắng nghe, hình như là tiếng Lý công công.

      Lý công công luôn luôn lên tiếng đúng lúc, đáng ghét.

      Hạ Hầu Tử Khâm cúi xuống lộ ra nửa đầu cả giận : "Chuyện gì?"

      Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn thấy hình bóng Lý công công chiếu cửa sổ vội đáp: "Bên cung Khánh Vinh truyền lời Vinh phi nương nương đột nhiên đau bụng, tuyên thái y tới, thái hậu cũng đến rồi. Trần công công kêu nô tài đến bẩm với hoàng thượng!"

      Ta đột nhiên cảm giác bầu khí trở nên lạnh lẽo.

      Quả nhiên, chỉ hơi chần chờ liền lập tức xoay người xuống giường. Lý công công nghe thấy tiếng động bên trong vội đẩy cửa tiến tới hầu hạ đứng dậy.

      Ta nghiến răng trốn vào trong chăn.

      để ý đến cử động của ta chỉ vội vã mặc y phục rồi theo Lý công công ra.

      Yết hầu hơi đau, mắt nóng lên, ta cảm thấy ủy khuất.

      Ta ngó đầu ra nhìn cánh cửa đóng chặt trong lòng khổ sở.

      tựa như cơn gió vậy, vừa thổi tới chẳng còn thấy dấu vết.

      ...

      Lúc Vãn Lương và Triêu Thần tiến vào, ta yên lặng ngồi ở mép giường. Phương Hàm tiến vào với ta: "Nương nương, nô tỳ phái người sang cung Khánh Vinh tìm hiểu ."

      Ta nhìn trước cửa lạnh lùng : "Để bản cung tự mình qua đó xem."

      Tự nhiên đau bụng, là do nàng bày trò hay là có người gai mắt với nàng nên bắt đầu hành động rồi?

      Bên cung Khánh Vinh vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều tới.

      Ai nấy đều châu đầu ghé tai , nét mặt tỏ vẻ thành kính cầu nguyện cho long thai trong bụng Thiên Phi được bình an nhưng có mấy phần tình đây? Ta thấy Thiên Lục lo lắng đến nỗi hai mắt đều đỏ lên, tay vò mạnh chiếc khăn trong tay.

      Cuối cùng ta cũng thấy Thư quý nhân, ta và nàng lâu rồi gặp. Nàng đỡ thái hậu, thái hậu cũng gấp gáp đến nỗi mặt biến sắc.

      Diêu thục nghi cười về phía ta hạ giọng : "Nương nương, bao nhiêu người muốn nhìn trò hay, người cao hứng ?"

      Ta ngước mắt nhìn nàng, ảnh mắt nàng gợn lên chút sợ hãi nào khiến ta thực nhìn ra có phải hay nàng ra tay. Ta cũng cười : "Tâm trạng của bản cung cũng giống như Diêu thục nghi thôi."

      Nàng nao nao, mắt phượng cười càng sâu hơn.

      Ánh mắt của ta rơi lên người Hạ Hầu Tử Khâm. cũng nhìn tới ai chỉ chăm chú nhìn sang bên kia bình phong.

      Ta nghe Thư quý nhân khẽ : "Thái hậu đừng lo lắng, long thai trong bụng của Vinh phi nương nương nhất định có chuyện gì."

      Thái hậu tuy gật đầu nhưng vẻ lo lắng mặt vẫn thay đổi.

      Ta nhìn kỹ Thư quý nhân, nàng hơi nhếch mép lên chứng tỏ nàng cũng vui giống như chúng ta.

      Mà đúng vào lúc này, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén của nhìn xuống phía dưới.

      Ta đột nhiên kinh hãi, cũng nghi ngờ gì sao...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 120 : Đoán ra Thiên Phi





      Cuối cùng thái y cũng ra.

      Thái hậu vội vàng buông tay Thư quý nhân ra bước nhanh tới hỏi: "Sao rồi?"

      Thái y lau mồ hôi mới cẩn thận trả lời: "Hoàng thượng, thái hậu, Vinh phi nương nương chỉ là... chỉ là sức khỏe yếu ớt, đêm qua lại ngủ ngon cho nên mới đột nhiên khó chịu. Thần toa thuốc dưỡng thai để cung tỳ cho nương nương uống, nương nương tĩnh dưỡng mấy ngày còn đáng lo nữa."

      "Vậy nhanh ." Rốt cuộc thái hậu cũng thở phào nhõm.

      Hạ Hầu Tử Khâm vòng qua bình phong bước vào trong dịu dàng : "Sao lại ngủ ngon vậy?"

      Còn ta bỗng cảm thấy kinh hãi.

      Ngày ấy lúc ta với Thiên Phi nàng giữ được hoàng thượng, ta cứ tưởng rằng nàng đưa Thiên Lục ra chứ từng nghĩ tới nàng lại bày trò như thế! Cái gì mà đêm qua ngủ ngon, cái gì mà đột nhiên người khó chịu, tất cả chỉ là gạt người !

      Ta yên lặng nhìn sang Thiên Lục, trong lòng cười lạnh, ra ngoài mặt tỏ ra là chị em thân thiết nhưng trong lòng nàng cũng tin!

      Mặc dù thị tẩm được, nàng vẫn muốn giữ chặt ở bên cạnh.

      Thái hậu tiến tới ngồi ở mép giường nhàng : "Vinh phi có tâm gì? Ngươi bây giờ giống ngày xưa, buổi tối ngủ ngon làm sao khỏe được!"

      Thiên Phi dường như hơi kinh hãi vội : ", khiến thái hậu phải lo lắng rồi, thần thiếp có tâm gì."

      "Bởi vì trẫm bên cạnh cho nên nàng mới ngủ ngon phải ?" cười cầm tay nàng "Vậy buổi tối trẫm đến chỗ nàng."

      Diêu thục nghi đứng bên cạnh khẽ hừ tiếng rồi quay mặt .

      Ta cười lạnh, được lắm Thiên Phi. phải nàng muốn nghe những lời này sao?
      Nàng muốn lấy long thai trong bụng để độc sủng hậu cung đây.

      Thư quý nhân đứng đối diện ta vô tình nhìn cái, ta thấy trong mắt nàng lên vẻ tức tối.

      Ta đứng thẳng chẳng thèm để ý, cả đám nữ nhân trong cung này chẳng phải đều như thế sao? Được sủng ái bị ghen ghét, được sủng ái bị khinh thường.

      Các nàng ai chả muốn sử dụng hết khả năng ra để lấy được ân sủng chứ.

      Ta hơi thất vọng định ra ngoài bỗng nhiên nghe Thiên Phi : "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp sao lại biết tốt xấu để người đến với thần thiếp? Vài ngày trước thần thiếp chú ý, sau này thế nữa. Hôm nay kinh động đến hoàng thượng và thái hậu, thần thiếp có tội." Nàng rồi cúi đầu xuống.

      Ta thể tin nổi nhìn nàng, những lời vừa rồi là của Thiên Phi ra sao?

      Hạ Hầu Tử Khâm chủ động đến với nàng, nàng lại muốn? phải nàng định vừa hát vừa hò chứ?

      mặt Diêu thục nghi và Thư quý nhân cũng lên kinh ngạc.

      Thái hậu vội an ủi nàng: "Vinh phi sao lại vậy, bây giờ ai gia chỉ mong hoàng tôn trong bụng ngươi có thể bình an sinh ra."

      Hạ Hầu Tử Khâm cũng thương xót : "Phi nhi gì, tại sao lại biết tốt xấu chứ."
      "Hoàng thượng..." Nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhích người lại gần ngực khẽ "Thần thiếp biết hoàng thượng thương thần thiếp, thần thiếp nghe lời thái y an thai tốt. Hoàng thượng bận việc triều chính cần đến cung thần thiếp mỗi ngày đâu."

      Ta bất giác nhíu mày, lời của nàng lại giống như là lạt mềm buộc chặt. Ta trong hồ lô của nàng rốt cuộc bán loại thuốc gì.

      lát sau thấy Nhuận Vũ bưng chén thuốc tiến vào. Thái hậu liền kêu chúng ta ra hết để Thiên Phi nghỉ ngơi.

      Bên ngoài mọi người bàn tán sôi nổi.

      Thiên Phi bày trận này dường như đúng vời suy nghĩ của mọi người.

      "Nương nương." Diêu thục nghi gọi ta lại.

      Ta ngoái đầu nhìn thấy nàng cười tới: "Người xem, Vinh phi này làm ầm ĩ lên khiến hoàng thượng thể trở lại cung Cảnh Thái rồi."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 121 : Liên thủ với các nàng





      Trong lòng ta khẽ động, tin tức của nàng nhanh nhạy, biết vừa rồi Hạ Hầu Tử Khâm từ trong cung ta ra. Ta thản nhiên nhìn nàng khẽ cười: "Hoàng thượng đâu há chúng ta có thể quyết định sao."

      Ta tin, người thông minh như nhất định hiểu mọi chuyện.

      nguyện ý ở lại chỉ vì quan tâm đến long thai trong bụng Thiên Phi.

      Nàng muốn thấy ta ghen tỵ sao?

      Diêu thục nghi khẽ cười nhạt nhưng rồi chuyển đề tài : "Mấy ngày trước, Tình muội muội tặng cho thần thiếp ít trà Bích Loa Xuân, hương vị rất thơm." Nàng cúi xuống giải thích "Là Thư quý nhân đó. Nương nương nếu chê xin ghé qua cung thần thiếp ngồi lát."

      Ta mới biết ra khuê danh của Thư quý nhân là Thư Tình.

      Bỗng nhiên ta lại nghĩ tới tên của nữ nhân đêm đó Hạ Hầu Tử Khâm gọi, ta thực rất muốn biết, người có thể khiến cho nhắc tới trong mộng rốt cuộc là như thế nào.

      "Nương nương?" Thấy ta lời nào, nàng nhíu mày khẽ gọi ta.

      Ta mới định thần lại.

      Nàng muốn cho ta biết Thư quý nhân đến tìm nàng, bây giờ các nàng cùng chung chiến tuyến và nàng muốn mượn sức của ta.

      Trước kinh ngạc của nàng ta lắc đầu cười : " cần, bản cung thích Bích Loa Xuân lắm."

      Ta qua mặt nàng, cuối cùng nàng nhịn được : "Nương nương chẳng lẽ sợ nàng lập uy với người sao?"

      Ta cười lạnh, vậy chẳng lẽ ta lại phải đề phòng ngươi và Thư quý nhân?

      Nếu so sánh Thiên Phi còn dễ khống chế hơn chút.

      Cuối cùng nàng cũng cố nài nữa.

      Ta đoạn đường nhìn thấy Thiên Lục đứng cách đó xa. Ta vốn muốn chạm mặt nàng nhưng lại thấy nàng chủ động về phía ta hành lễ : "Tần thiếp tham kiến nương nương."

      Ta liếc mắt nhìn nàng, ta muốn chuyện với nàng.

      Ta dừng chân lại vẫn bước ngang qua người nàng.

      Đột nhiên nàng : "Nương nương cự tuyệt lời mời của Diêu thục nghi có phải vì người nhớ đến tình tỷ muội của chúng ta? Vậy sao nương nương lại muốn liên thủ với chúng ta?"

      Liên thủ với các nàng? Nàng ra nghe mệt quá.

      Ta lời nào nàng lại đuổi theo: "Nương nương, nếu ba tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, trong hậu cung này phải sợ ai hết, sao nương nương lại ..."

      "Ngươi muốn ta bảo vệ long thai trong bụng nàng sao ?" Ta lạnh lùng cắt ngang lời nàng.

      Muốn mượn sức ta? Nàng tính toán tốt . Chuyện này còn phải vì Thiên Phi sao?

      Thực là tỷ muội tình thâm nhỉ!

      Nàng biết bây giờ trong hậu cung này chỉ có ta có thể bảo vệ được cho Thiên Phi.

      Nhưng sao ta phải đồng ý chứ, vì sao ta phải bảo vệ đứa con của Thiên Phi!

      "Nương nương." Nàng kinh ngạc nhìn ta, lát sau mới mấp máy đôi môi mỏng "Nàng là tỷ tỷ tuột thịt của chúng ta."

      "Là tỷ tỷ ruột của ngươi." Ta lạnh lẽo nhìn nàng.

      Đôi mắt nàng trở nên ảm đạm, câu cũng chẳng nên lời.

      Ta nhìn nàng nữa thẳng về phía trước khẽ cười : "Cảm thấy mình vô dụng sao? Vậy đến tranh ."

      Nếu nàng cũng được đắc sủng chẳng cần làm gì cũng có thể bảo vệ Thiên Phi, tội gì phải chạy tới cầu xin ta.

      Vừa mấy bước lại nghe nàng : "Chẳng lẽ nương nương người cũng... cũng hi vọng đứa bé được sinh ra sao?"

      Hơi run lên, ta cũng quay đầu lại chỉ lạnh lùng : " hi vọng."

      Chương 122 : Trống rỗng




      Ta biết lúc ta " hi vọng" Thiên Lục có vẻ mặt như thế nào, ta chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Từ đến lớn ta chỉ có mình, lúc nào cũng mình.

      Tỷ muội ư, với ta mà quá xa lạ.

      Ta cần.

      tới cửa cung Khánh Vinh, Vãn Lương và Triêu Thần ra đón ta. Triêu Thần hạ giọng hỏi: "Nương nương, sao rồi?"

      Ta để các nàng đỡ ta cười : "Sợ bóng sợ gió hồi mà thôi."

      Vãn Lương sang bên phải ta cười yếu ớt : "Vậy làm cho bao nhiêu người thất vọng rồi."

      Ta cũng cười, đúng rồi, bao nhiêu người rất thất vọng.

      Còn ta sao?

      Tự hỏi lòng mình nhưng dường như lại chẳng có bao nhiêu thất vọng. Thực là kỳ lạ quá.

      Từ xa ta nhìn thấy kiệu loan của thái hậu ở phía trước, biết vì sao ta lại nghĩ tới Dụ thái phi.

      Bên này cả ngày náo nhiệt còn trong cung Vĩnh Thọ lại suốt năm lạnh lẽo như lãnh cung.

      Ta bất giác hỏi: "Dạo gần đây, bên cung Vĩnh Thọ có tin tức gì ?"

      Triêu Thần kinh hãi, khẽ: "Sao nương nương còn hỏi chuyện này?"

      Vãn Lương nhìn ta, trong mắt cũng biểu lộ nghi hoặc.

      Các nàng ai nấy đều khẩn trương còn ta lại cười. Kỳ thực chẳng có gì đáng sợ. Dù Thái hậu ghét Dụ thái phi nhưng cuối cùng bà vẫn là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm. oán hận bà đó nhưng cũng thể quan tâm.

      muốn lo cho bà nhưng lại thể quản.

      có bậc thang để bước xuống.

      Do đó lần trước ta tuyên thái y cung Vĩnh Thọ chính là hợp với ý nhưng lại phải ngụy trang bằng dáng vẻ tức giận, lại còn cố tình đến cảnh cáo ta.

      Đúng rồi, chính là người như vậy.

      Kiêu ngạo, quật cường lại có tính trẻ con.

      Ta cười ra tiếng.

      "Nương nương?" Triêu Thần nhíu mày nhìn ta vẻ hiểu.

      " có gì, chúng ta về ." Ta lắc đầu về phía trước.

      Hai cung tỳ cùng nhìn nhau nhưng cũng hỏi lại ta.

      Trở về cung Cảnh Thái, thấy trong phòng đặt rất nhiều thứ lạ. Tường Hòa sắp xếp bên cạnh vội giải thích: "Nương nương, những thứ này đều là phủ nội vụ đưa tới, ba ngày nữa là trừ tịch, những thứ này đều là dựa theo lệ cũ cấp cho chủ tử các cung."

      "Đúng rồi nương nương, người xem mấy khúc gấm này đẹp quá!" Tường Thụy ôm khúc gấm trong lòng cười .

      Nếu bọn họ nhắc tới ta cũng suýt quên mất.

      Chẳng mấy nữa mà đến tết rồi.

      Phương Hàm từ trong phòng ra cười cười sai bọn họ: "Đừng giỡn nữa, mau cất hết đồ đạc ." xong nàng bước tới đỡ ta "Chút nữa nương nương xem màu nào đẹp lựa cho cung nhân đưa tới thợ may, đêm giao thừa phải dùng tới."

      Lời của nàng nhắc nhở ta.

      Ngày thường nếu có cơ hội gặp mặt hoàng thượng trong đêm giao thừa cũng có thể thấy long nhan. Trong đêm đó dù được sủng ái hay chẳng người nào lại muốn biểu lộ vẻ xinh đẹp nhất của mình cho hoàng thượng thấy để được hưởng sủng ái?

      Chương 123 : Đêm giao thừa (1)





      Từ ngày Thiên Phi thân thể khó chịu, Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng trở lại cung Cảnh Thái. Nhưng điều khiến ta kinh ngạc là Thiên Phi lại thực giữ ở cung Khánh Vinh. Tường Hòa tìm hiểu về mấy ngày nay đều ở ngự thư phòng cho tới khuya sau đó, mình về cung Thiên Dận ngủ.

      Ta biết cuối năm rồi mà còn chuyện gì cần phải lo lắng như thế nhưng kỳ lạ là mỗi khi nhớ tới trong lòng lại có cảm giác thoải mái khó ra.

      Giống như khẩn trương, tựa như linh cảm có chuyện chẳng lành.

      Ta tự ép mình cười, là hoàng đế thiên triều, có chuyện gì mà giải quyết được chứ?

      Ngoài bệ cửa sổ của cung Cảnh Thái cũng xuất thêm hộp thuốc mỡ nào. Người mà ta suýt bắt gặp đêm đó cũng trở lại cung của ta. Chuyện này tựa như cơn gió, chỉ thổi qua mà chẳng để lại dấu vết gì.

      Có điều Phương Hàm vẫn giữ hai hộp thuốc mỡ kia.

      Cuối cùng đêm giao thừa cũng đến.

      Các cung tỳ cẩn thận trang điểm cho ta, Vãn Lương mang những trang sức mới tới.

      Sắc áo màu nhạt, dải lông thỏ trắng tinh viền quanh cổ áo và vạt áo, thân thêu hoa bách hợp bằng sợi tơ vô cùng rực rỡ, xung quanh viền chỉ bạc, nhìn từ xa mềm mại như nước chảy.

      Ta nhịn được thốt lên khen ngợi tay nghề khéo!

      Vãn Lương giúp ta mặc áo vào rồi đưa ta đến trước bàn trang điểm cười : "Hôm nay nô tỳ nhất định trang điểm cho nương nương xinh đẹp."

      Ta cười cười, hôm nay ai mà muốn trang điểm mình xinh đẹp chứ.

      lát sau thấy Triêu Thần tiến vào vẻ mặt vui. Ta hỏi nàng: "Hôm nay là ngày lành sao mặt ngươi lại ủ dột như thế?"

      Nàng này mới : "Nương nương, yến tiệc giao thừa năm trước đều tổ chức ở Ngự hoa viên, năm nay lại muốn chuyển tới cung Hi Ninh của thái hậu, nghe , là vì... vì chiếu cố Vinh phi."

      Ta còn tưởng là chuyện lớn gì khiến nàng vui.

      Ta đương nhiên hiểu Thái hậu muốn chiếu cố Thiên Phi, bà mong chờ cháu đến sốt cả ruột rồi.

      Vãn Lương thấy ta tức giận cũng yên lòng, cười : "Mấy lời này ngươi ở đây thôi, chút nữa ở bên ngoài được gì hết!"

      "Nhưng..."

      Triêu Thần còn muốn gì đó nhưng ta cắt ngang lời nàng: " có gì phải nghĩ." Nếu chỉ như vậy mà ta chịu nổi trận chiến này chưa cần đánh ta thua rồi.

      Trong cung náo nhiệt, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Trời mùa đông lẽ ra phải ảm đạm nhưng ở chốn này tràn ngập sắc màu vui vẻ.

      Trong cung Hi Ninh càng vô cùng náo nhiệt.

      Các phi tần ai nấy đều xinh đẹp như tiên trời.

      Ta cũng tỏ ra ghen tị, cười nhạt tới phía trước.

      "Đàn phi nương nương."

      "Đàn phi nương nương..."

      Các phi tần hành lễ với ta.

      Diêu thục nghi và Thư quý nhân ngồi ở góc khẽ trò chuyện, thoạt nhìn có vẻ như quan hệ giữa các nàng đúng là tệ. Thiên Lục đứng ở trong góc phòng, thấy ta vào nàng bình thản hành lễ với ta cũng lời.

      Ta nghĩ, tất nhiên nàng hận ta.

      Thiên Phi bây giờ là bảo vật, đợi khá lâu mới thấy nàng cùng thái hậu, hoàng thượng tiến vào.

      Mọi người quỳ xuống hành lễ.

      Hạ Hầu Tử Khâm tâm tình rất tốt, mỉm cười kêu tất cả bình thân.

      đỡ Thiên Phi ngồi sang bên phải, thái hậu sát bên trái . Ta hơi chần chờ cuối cùng cũng tiến lên ngồi phía dưới thái hậu. Diêu thục nghi ngồi phía dưới Thiên Phi, còn Thư quý nhân dường như do dự hồi mới sang bên ta ngồi xuống.

      Thiên Lục chẳng qua là mỹ nhân lục phẩm nên vị trí cách chúng ta rất xa.

      Ta nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm cúi đầu : "Nếu Phi nhi mệt , trẫm phái người đưa nàng về."
      Ta ngoái đầu nhìn lại thấy Thiên Phi mỉm cười lắc đầu: "Được hoàng thượng quan tâm, nô tì có chuyện gì đâu." Vẻ mặt nàng tốt lắm nhưng dáng vẻ ôn nhu yếu ớt khiến người ta chán ghét.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :