1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      98 + 99 + 100 : Bị bắt gặp





      Ta cảnh giác nhìn lại, là ai vậy nhỉ, giữa ban ngày ban mặt sao thấy ta lại chạy bèn hạ giọng quát: "Đứng lại!"

      Nghe vậy, Vãn Lương và Triêu Thần dừng tay nhìn theo ánh mắt của ta thấy cung tỳ vội vàng chạy . Ta hơi nhíu mày, Triêu Thần quát: "To gan, nương nương bảo ngươi đứng lại có nghe !"

      Cung tỳ kia lảo đảo người, chân vấp cái gượng được ngã xoài xuống đất. Ả cuống quít bò dậy quay người quỳ xuống đất, dập đầu liên tục cả người run lên, lát mới run giọng : "Nô... Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"

      Ta vịn tay Vãn Lương bước tới nhưng ả vẫn cúi đầu thấp. Vãn Lương cúi người xuống, đôi mắt chợt lóe sáng nghiêng mặt : "Nương nương, là Tiểu Đào của cung Vĩnh Thọ."

      "Tiểu Đào." Ta khẽ nhắc lại là nhớ ra gương mặt đó.

      Triêu Thần kêu "Ôi" tiếng, chăm chú sát bên ta phẫn nộ nhìn người quỳ dưới đất.
      Nghe nhắc đến tên mình, Tiểu Đào run bắn lên dập đầu với ta, vừa khóc vừa : "Nương nương, xin nương nương tha cho nô tỳ! Là... Là Trầm tiểu chủ ở trong cung này chỉ có nương nương mới có thể giúp được thái phi, nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi nương nương!" Ả vừa khóc, vừa dập đầu với ta.

      Ả dập đầu cực mạnh khiến đám bụi bay lên mặt đất dần dần bị nhuốm màu đỏ sẫm nhưng dường như ả chẳng thấy đau vẫn liên tục dập đầu.

      Tay nắm khăn siết lại, lẽ ra ta nên trừng phạt tội của ả thích đáng nhưng trừng phạt rồi sao? Chuyện Diêu thục nghi làm cho ta sớm thể rửa sạch. Tiểu Đào chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay nàng, dù ta có lấy mạng ả cũng thể quay ngược thời gian trở lại.

      Ta cho ả đứng lên nhưng cũng đành lòng thấy trán ả bị dập nát bèn nghiêng người : "Ngươi có biết Dụ thái phi là người thế nào ?"

      Ả hơi sửng sốt mới trả lời: "Nô tỳ biết..."

      "Được lắm." Ta cố ý trầm giọng , "Nếu biết sao ngươi còn dám làm như thế, sợ bản cung lấy mạng của ngươi sao?"

      "Nương nương!" Ả kinh hoàng kêu lên rồi nhịn được ngẩng đầu lên, nước mắt trào ra, môi tái nhợt run rẩy khóc, "Nô tỳ sợ, nô tỳ sợ chết..."

      "Sợ chết mà ngươi còn dám làm!" Triêu Thần tiến tới tức giận đẩy ả cái, ánh mắt đầy phẫn hận.

      Bị Triêu Thần đẩy ngã xuống đất, ả hoang mang bò dậy rồi lại ngoan ngoãn quỳ xuống khóc ròng : "Nô tỳ sợ chết thế nhưng nô tỳ cũng biết tri ân báo đáp. Nếu có thái phi, nô tỳ chết từ lâu rồi. Nô tỳ còn hơi thở báo đáp ân tình của thái phi."

      Cả người ả run rẩy ngay cả lời cũng run ngừng. Có điều theo những lời ả ta lại cũng nghe ra ngoài việc ả sợ chết còn có lý do: "Nghĩa".

      Đó là trung thành.

      Lúc con người yếu đuối nhất vẫn nhớ mãi quên phần ân tình kia, người như vậy khiến cho ta cảm thấy thương hại.

      Nhưng bên ngoài ta vẫn cười lạnh lùng: " người sợ chết mà còn chuyện báo ân, quả thực nực cười!"

      "Nương nương..." Tiểu Đào cắn môi dường như hạ quyết tâm rất cao mới dám "Nếu như mạng của nô tỳ có thể đổi lấy an bình của thái phi, nô tỳ nguyện ý!"

      Nước mắt giàn dụa khuôn mặt nhắn của ả nhưng ả tỏ ra vô cùng kiên định, hai tay nắm chặt nổi cả đường gân.

      Ta lại rất thưởng thức người trung cang nghĩa đảm như thế.

      Nhưng...

      Hừ khẽ tiếng, ta khinh thường : " ra ngươi là kẻ có lương tâm chỉ tiếc là chủ tử của ngươi lại vô tâm vô phế." Nếu , sao bà lại có kết cục như vậy, sao Hạ Hầu Tử Khâm lại hận bà như vậy?

      "Nương nương!" Ả ngạc nhiên ngước mắt nhìn ta, nét mặt thoáng trở nên tái nhợt.

      Ta hề nhìn ả rời bước .

      Vãn Lương và Triêu Thần vội đuổi theo, nghe Vãn Lương khẽ : "Nương nương, người thực cho rằng Tiểu Đào bị Thẩm tiệp dư lợi dụng, ả đơn thuần chỉ vì Dụ thái phi sao?"

      Ta mím môi cười nhưng trả lời. Nếu Tiểu Đào là người của Diêu thục nghi e rằng từ lâu còn hầu hạ trong cung Vĩnh Thọ. Lợi dụng Dụ thái phi gây hiểu lầm giữa ta và thái hậu lại liên quan đến hoàng thượng cho dù thành công hay thất bại, bây giờ Dụ thái phi cũng chỉ là quân cờ vô dụng, đâu cần đem người tâm phúc đặt lãng phí ở nơi như thế.

      Thấy ta lời nào, Vãn Lương cũng thúc giục, lát sau lại : "Nương nương trừng phạt ả cũng tốt, đỡ khiến vài người làm lớn chuyện lên."

      Ta tán thưởng nhìn nàng, Vãn Lương làm việc quả là trầm ổn.

      Vừa vài bước, Triêu Thần bên người đột nhiên kêu "Ôi" tiếng, ta quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của nàng chằm chặp nhìn về phía trước, bất giác nhìn theo phía đó.

      Nơi đó, bóng người cao ngạo mặc y phục màu vàng sáng đứng xa. đứng chắp tay, con ngươi đen nháy chăm chú nhìn ta, đôi môi đẹp mím chặt lại, mặt nhìn ra vui hay giận.

      Bên cạnh là vẻ mặt hậm hực của Lý công công.

      Ta chỉ cảm thấy lòng bỗng nhiên trầm xuống, đứng đó bao lâu rồi? Có nhìn thấy ta và Tiểu Đào chuyện hay ?

      Chương 101 + 102 : Làm tức giận





      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!" Hai cung tỳ nhanh nhảu quỳ xuống hành lễ.

      Ta giật mình, tiếng hô lớn của các nàng kéo suy nghĩ của ta trở về, ta vội cúi người trước : "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"

      đứng im lát mới về phía ta.

      Lý công công mềm mại gọi: "Nô tài thỉnh an Đàn phi nương nương."

      bước tới nhìn những người bên cạnh, đưa bàn tay to qua bao trùm lấy tay của ta. Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn , chỉ cảm thấy sức lực tay tăng lên khiến ta bất giác nhíu mày lại.

      giận sao?

      Bỗng nhiên lại nhớ tới đêm đó, ở bên ta lạnh lùng .

      , nếu còn gần Dụ thái phi nữa, nhất định tha.

      Như vậy chuyện vừa rồi có tính ?

      chẳng lời nào, xoay người kéo ta . Tim ta đập thình thịch cũng dám giãy giụa. Lý công công quay người muốn theo liền nghe trầm giọng : "Tiểu Lý Tử, lui ra xa !"

      Lý công công kinh hãi nhìn với vẻ mặt thất bại, chỉ có thể đứng im tại chỗ.

      Chẳng biết tại sao ta muốn cười, nhìn vẻ mặt của Lý công công ta rất buồn cười. Thái giám hầu hạ bên người Hạ Hầu Tử Khâm đều oai phong hơn người, ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm ai dám quát y như thế?

      Vẻ mặt kinh ngạc của y giống chú rùa.

      Hạ Hầu Tử Khâm kéo ta thẳng về phía trước, ngoại trừ vừa rồi quát Lý công công, cũng chưa thêm lời nào. Bàn tay nắm tay ta càng siết mạnh lại khiến ta đau đến nghiến răng, quả là chẳng thương hương tiếc ngọc chút nào.

      Hơi thở dồn dập, nét mặt thâm trầm. rất tức giận, dường như cuối cùng ta lại chọc giận sao?

      Ta lén lút nhìn bên mặt , tâm tình căng thẳng vừa rồi bỗng được thả lỏng. Tự nhiên cư xử như vậy lại khiến ta hề sợ hãi, ngược lại hơi mừng rỡ.

      Làm cho nổi giận, vậy chứng tỏ ta rất có bản lĩnh.

      càng càng nhanh nhưng vẫn im lặng chẳng lời nào.

      Ta sắp theo kịp bước chân của , chỉ có thể tay nhấc váy chạy theo.

      Váy dài quá, phải gắng hết sức tay ta mới nhấc lên nổi, nhìn gắng sức của ta vẫn nhanh như trước. Ta thở phì phò, lúc hoàn hồn mới phát chúng ta đứng ở giữa cây cầu chín khúc của Lam hồ. Lan can màu cẩm thạch được ánh sáng rọi vào, mờ ảo soi hai bóng người trước sau vội vã tới.

      Mặt hồ phẳng lặng, thỉnh thoảng trận gió thổi qua khiến sóng nước dập dờn nhè . Mọi loài vật đều ngủ đông nên cảnh vật càng trở nên quạnh quẽ.

      "A." Ta kêu lên vì dưới chân bỗng nhiên vấp vào thứ gì đó, khẽ rủa tiếng, ôm ngang người ta. Ta chỉ cảm thấy như bắt được cứu tinh, liều mạng túm ống tay áo của .

      kề sát ta, hơi thở nặng nề tỏ ra còn tức giận. Lớp lông mi dài rủ xuống chặn mất tầm nhìn của ta khiến ta nhìn vẻ mặt nhưng ta ràng cảm thấy đau đớn, cũng giống như ta từng đau với thân tình.

      Dường như ta đặc biệt hiểu .

      muốn thừa nhận, nhưng thực quan hệ máu mủ tình thâm kia khiến mệt mỏi yên lòng.

      Muốn thoát ra lại tránh được mềm lòng

      Muốn đối mặt, nhưng lại muốn mở lòng với người.

      Ta luồn bàn tay theo ống tay áo chậm rãi lướt lên khuỷu tay, bờ vai sau đó ôm lấy lưng .

      Ta sợ hãi nhìn thấy nhíu chân mày, ta sợ hãi đọc được nỗi đau khắc sâu trong mắt bởi vì ta cũng muốn che giấu cho .

      Người khẽ nhúc nhích rồi đột ngột đẩy ta cái mạnh. Ta bị đẩy lùi lại vài bước, hẫng chân cái rồi té xuống đất.

      Mặt đất mùa đông rất cứng, khuỷu tay ta đụng xuống đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
      Ta mới biết được ra vừa rồi ta vướng chân vào bậc thềm.

      Tốt nhỉ, cứu ta rồi lại đẩy ta ngã.

      đứng thẳng tắp chẳng thèm cúi xuống đỡ ta đứng lên thậm chí chút dịu dàng vừa rồi cũng biến mất, bình thản : "Ở trong cung này mà cũng dám trợn mắt nhìn trẫm sao?"

      Ta run lên kinh ngạc nhìn nhưng chỉ hừ khẽ tiếng, chắp tay xoay người sang chỗ khác.

      Ta nghĩ mãi cũng hiểu nổi thâm ý trong lời của .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 103 + 104 : cố tình bệnh






      Ta cắn răng bò dậy, cảm giác khuỷu tay cử động được bèn hít hơi sâu, cẩn thận bước lên bậc thềm khẽ : "Nô tì tự nhận là trừng mắt, nhưng tay hoàng thượng mạnh quá, nô tì khó mà phòng bị."

      "Đàn phi!" Ánh mắt lên tia sắc bén cả giận "Ngươi dám tranh luận với trẫm!"

      "Nô tì dám." Ta chậm rãi , tay bất giác xoa khỗ khuỷu tay bị thương.
      Kỳ thực hiểu ý của ta nhưng cố chấp với câu chữ.

      trừng mắt nhìn ta lúc lâu rồi từ từ quay người dựa vào lan can sau đó thốt ra hai chữ với ta: "Qua đây."

      Ta hơi chần chờ nhưng vẫn bước tới ngồi kề bên người .

      hổn hển thở mấy ngụm rồi giơ tay lên ở ngực đập hai cái, hàng lông mày đẹp cau lại.
      Ta kinh hãi vội hỏi: "Hoàng thượng sao vậy?"

      "Khó chịu." keo kiệt quá, ngay cả câu dư thừa cũng , mắt liếc sang ta ngón tay thon dài chỉ chỉ ngực "Ở đây."

      Trái tim ta căng thẳng được buông xuống, ra là tâm bệnh.

      Đáng tiếc, ta phải vị thuốc kia.

      Ta ngượng ngùng nhìn biết phải gì cho tốt bởi vì mọi lời an ủi đều là dư thừa, ngay cả thái y cũng cần đến.

      cũng nữa cứ ngồi lẳng lặng như vậy.

      Dường như ta bắt đầu thận trọng, ngay cả hít thở cũng khẽ khàng, nhìn sang ven hồ thỉnh thoảng thấy mấy cung nhân chậm rãi qua. Cơn đau ở khuỷu tay dần biến mất, ta thử co duỗi may quá thấy đau nữa.

      Người bên cạnh đột nhiên cử động, bàn tay to vung sang phía người ta, ta hoảng sợ thấy nhanh chóng rút cây trâm cài tóc ta ném vụt xuống hồ. tiếng "bõm" bang lên, mặt hồ bắn lên vòng bọt nước làm từng lớp sóng dập dờn tỏa ra.

      Ta vô cùng kinh ngạc nhìn chỉ bình thản : "Trẫm thấy yên lặng quá."

      Ta dở khóc dở cười, cảm thấy quá yên lặng vì thế lấy đồ của ta ném vào trong hồ, chỉ dựa vào tiếng rơi nhoi kia để phá tan yên tĩnh này ư?

      Ta theo bản năng giơ tay lên chạm chạm vào chỗ tóc cài cây trâm bị ném xuống nước, mắt nhìn vào miếng ngọc bội đeo bên hông : "Hoàng thượng keo kiệt, vì sao lại chỉ ném đồ của thần thiếp?"

      biết ta muốn gì, ngón tay chạm lướt qua mặt ngọc bội khẽ : "Trẫm keo kiệt còn ngươi sao! Trẫm vứt cũng có thể tặng lại cho ngươi. Ngươi cam tâm tình nguyện vứt bỏ đồ vật để trẫm vui lòng sao?"

      Trái tim ta trầm xuống, ta hiểu những điều .

      Chính là muốn nhắc chuyện ta đưa trâm ngọc cho Thẩm tiệp dư.

      lẽ biết gì rồi sao?

      Ta thấp thỏm dám nhìn vào ánh mắt của .

      hừ tiếng tiếp: "Dụ thái phi muốn cảm ơn ngươi phải ? Ngươi quên lời cảnh cáo của trẫm đêm đó rồi sao!"

      Ta hơi sửng sốt vội kêu lên: "Thần thiếp quên."

      " quên mà còn dám tái phạm? Ngươi để lời trẫm ở đâu?" Lần đầu tiên nhìn đến ta, ánh mắt hướng về phía trước gằn giọng .

      Ta cúi đầu cắn môi : "Nô tì bị giam cầm, người cung Vĩnh Thọ cũng vậy."

      hoàng cung lớn như thế chỉ cần loanh quanh có thể tình cờ gặp gỡ, chẳng qua số ta may chỉ tò mò gọi ả lần bị bắt gặp.

      "Được lắm." ngiến răng "Vậy có nghe được tin tức gì của cung Vĩnh Thọ ?"

      vẫn nhìn đến ta nhưng hai bàn tay siết lại đến nỗi từng ngón tay trắng bệch.

      Ta giống bị cái gì bắn trúng hoàn toàn bừng tỉnh.

      vòng vòng vo vo lâu như vậy ra vì muốn hỏi những lời này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105 : Trẫm nghĩ ngươi quan tâm




      ra muốn biết tin tức của cung Vĩnh Thọ.

      Thấy ta cùng với Tiểu Đào chuyện nhịn được nên phải nhắc tới, mà ta bây giờ nghe được còn sợ nữa.

      ra quan tâm.

      Hận đó oán đó cũng quan tâm đó.

      Vì thế, quát cho Lý công công theo, muốn bất kỳ kẻ nào biết được quan tâm sâu trong tim ngay cả ta. Chỉ có như thế mới che giấu được mà thôi.

      Nhắc tới chuyện trâm ngọc cũng chỉ nhằm phân tán chú ý của ta.

      Hạ Hầu Tử Khâm ơi...

      Ta hơi bĩu môi cố nhịn cười, khẽ : "Nô tì khẳng định chưa tái phạm, hề tuyên thái y sang bên đó."

      Ta cũng thuận theo thẳng ra.

      lát sau mới , vẻ mặt cũng chẳng thay đổi gì: "Nếu ngươi tái phạm, trẫm..."
      " tha." Ta ngoan ngoãn trả lời.

      Ta nghĩ, ta hiểu ý của .

      "Lần này trẫm lại tha cho ngươi lần nữa." Lúc lời này mới thèm nhìn đến ta, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

      Ta nghe lời, gật đầu cười duyên dáng.

      kéo ta sát lại khẽ : " lâu rồi trẫm thấy ngươi."

      Ta cúi đầu nên lời. Mỗi ngày đều đến thăm Thiên Phi còn có thời gian đến thăm ta sao?

      "Trẫm ghét ngươi." lại câu đâu vào đâu.

      Nhận thấy bầu khí còn nguy hiểm ta mới cố lấy dũng khí : "Nếu chán ghét còn gặp nô tì làm chi? Trời tối rồi, hoàng thượng nên khởi giá cung Khánh Vinh thôi."
      bỗng nhiên cười: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi quan tâm chứ."

      Lời của vừa dứt ta sửng sốt.

      Ta quan tâm? Ta quan tâm cái gì?

      Quan tâm chuyện lo lắng cho người khác?

      lại ngồi dậy rồi đứng lên vuốt người vuốt bụng : "Trẫm đói bụng."

      Ta bị kéo ép phải đứng lên bèn ngờ vực nhìn xung quanh, lẽ muốn truyền lệnh ở chỗ này sao? Chẳng hiểu sao, ta bất giác nghĩ tới cảnh ta và ăn điểm tâm ở Thiên Dận cung ngày ấy, trong lòng lại hơi có chút chờ mong.

      kéo ta ra, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của ta : "Trẫm muốn ăn đồ ăn ngươi làm."

      Ta còn ngơ ngẩn vui vẻ giải thích: "Đồ ngươi làm cho Vinh phi ăn."

      Ta bừng tỉnh hiểu ra, chuyện này ta sớm quên rồi.

      "Hoàng thượng..." Cơ bản là ta có làm đâu nên đành phải "Nô tì làm sao có thể so với các đầu bếp của ngự thiện phòng, hay là..."

      "A, chính xác thực là cách nào so sánh được." chẳng hề nể nang cắt ngang lời của ta "Mùi vị bình thường nếu miễn cưỡng cũng có thể ăn, có điều bây giờ trẫm đói bụng, rất đói rất đói."

      Rất đói vì thế khó ăn hơn nữa cũng có thể nuốt xuống được.

      Thế nhưng chạy nạn sao, chẳng lẽ có lựa chọn khác sao?

      Ta hiểu rồi, quyết tâm muốn ăn đồ ta nấu. Còn ta có thể rằng những thứ đó đều là do Thiên Lục làm sao? Ta cũng biết nấu ăn, lúc còn từng trốn trong bếp học lén họ làm nhưng điểm tâm đó chính là lần đầu tiên thấy Thiên Lục làm.

      điểm tâm khó ăn chẳng qua là mặt quở trách ta, mặt khác dỗ dành để ta nấu. Có điều ta sợ nếu ta làm ra e là nuốt trôi.

      Nhớ tới chuyện vừa rồi ta nhanh trí : "Hoàng thượng, nô tì vừa rồi té bị thương cánh tay, sợ là làm được."

      "Đừng kiếm cớ với trẫm!" vui nhíu mày "Trẫm tha thứ ngươi nhiều lần như vậy mà còn tiếc phần điểm tâm sao?"

      Ta triệt để thất bại, thực thương nhân hiểm giả dối.

      Tận dụng mọi thứ, chịu thua thiệt.

      hùng hổ dẫn ta vào ngự thiện phòng, các đầu bếp thấy chúng ta vào ngây ngẩn cả người lát mới thấy người quỳ xuống, ngay sau đó, tất cả mọi người sôi nổi quỳ xuống, hô to: "Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế! Đàn phi nương nương thiên tuế!"

      kéo ta thẳng vào, : "Trẫm cho phép các ngươi nghỉ ngơi canh giờ, ra ngoài hết !"

      Các đầu bếp nhìn nhau lát mới đồng thanh đáp lời, luống ca luống cuống lui ra ngoài.

      Chương 106 : Làm đồ ăn cho




      Nhìn thấy mọi người ra hết mới buông tay ta ra cười khẽ : "Làm , trẫm ở đây xem ngươi làm."

      Ta thở dài tiếng, thực muốn làm khó ta rồi.

      Ta nhìn vòng xung quanh thấy trong góc có bàn bột định tiến tới lại lơ đãng nhìn thấy cái xửng hấp bánh gạo nếp, bỗng nhiên nghĩ đến biện pháp. Giờ bắt ta làm biết ta làm thành cái gì nữa, chi bằng lấy cái có sẵn hơn.

      Ta quay đầu lại nhìn , cũng nhìn ta khẽ cười, ánh mắt đầy mong chờ.

      Ta ngẫm nghĩ rồi : "Hoàng thượng, tay nghề nô tì quả thực rất kém cỏi, người thực muốn ăn sao?"

      "Ăn, vì sao trẫm lại ăn?" trả lời nhanh chóng.

      Trong lòng ta cười thầm, chỉ sợ đến lúc đó ăn nổi mà thôi.

      Ta mở nắp xửng hấp, luồng hơi nóng bỏng phả ra trắng xóa khiến ta thấy bên dưới là gì.

      Tay ta huơ lát mới làm tan bớt làn hơi kia thấy chén cơm nếp bèn tìm ít nhân đậu vo thành viên rồi nhồi vào chính giữa nắm cơm, mặt rắc thêm chút vừng lăn tròn lại, cứ thế rất nhanh làm được đĩa bánh.

      Ta cúi đầu nhìn thấy bề ngoài cũng tệ lắm, miệng hơi nhếch lên muốn cười.

      Ta bưng lên, mỉm cười tới chỗ : "Hoàng thượng mời dùng thử."

      ngẩn ra, chỉ vào thứ tay ta : "Vậy cũng ăn được hả?"

      Ta gật gật đầu, dù sao cũng đều là lương thực nên đương nhiên có thể ăn được.

      vẫn nghi hoặc hỏi lại: "Đây là cái gì?"

      Là cái gì chính ta còn biết. Nhìn đồ ăn trong đĩa, ta ngẫm nghĩ lát rồi miệng : "Bánh vừng tròn." Dù sao cả chiếc bánh đều bọc vừng, gọi là bánh vừng tròn cũng sai lắm.

      "Bánh vừng tròn?" cúi đầu nhớ kỹ, tay cầm chiếc lên ngửi ngửi rồi cau mày "Tên quá dân dã nhưng rất thơm." rồi đưa chiếc bánh lên miệng.

      Ta hơi kinh hãi nghĩ tới ăn thực , trong lòng khỏi lo lắng.

      nhai mấy miếng, chân mãy giãn ra rồi nhanh chóng nuốt xuống.

      Ta vội hỏi: "Thế nào hoàng thượng?"

      Lông mày của khẽ nhếch: "Sao ngươi thử chút xem thế nào?"

      "Thần thiếp ... thần thiếp đói." Chắc là khó ăn lắm, ta chưa từng làm sao có thể ngon được?

      Ta ngạc nhiên thấy lại ăn thêm miếng.

      "Hoàng thượng." Ta giơ tay lên định lấy lại, sao vẫn ăn được chứ?

      "Trẫm đói bụng." vừa ăn vừa "Số ngươi rất may mắn, làm đồ ăn đúng lúc trẫm đói nên dù khó ăn hơn nữa trẫm cũng chấp nhận ."

      Ta ngơ ngẩn, số ta may mắn chỗ nào chứ chẳng qua chịu chọn đồ ăn khác mà thôi. Ta cúi đầu liếc nhìn thứ nằm trong mâm, xung quanh vừng rơi vung vãi trong lòng bỗng nhiên có cảm giác quẫn bách bất giác lùi lại nửa bước như muốn giấu thứ gì trong tay mình.

      tựa như nhìn thấu suy nghĩ của ta, đưa tay kéo lại cho ta lui.

      đói nên ăn rất nhiều. Còn thừa năm ba cái lại ta bỏ vào trong hộp đựng thức ăn rồi kêu người bên ngoài mang về cung Thiên Dận. Ta lẳng lặng nhìn phân phó mọi chuyện trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.

      Lúc ra ngoài, thấy tất cả mọi người đều đứng ở sân sau ta mới phát trời lại có tuyết rơi.

      kéo ta ra ngoài, lúc bước ra hàng lang ta đột nhiên kinh hãi vội vàng đứng lại. Tuyết tan thành nước, mặt ta còn bôi thuốc nước mà!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107 : ôm ta trong tuyết





      "Sao vậy?" quay đầu lại nhìn ta.

      Ta vội : "Hoàng thượng, bên ngoài tuyết rơi rồi, kêu người mang ô đến đây ."

      nhàng cười rộ lên: "Tuyết mà." rồi xoay người muốn .

      "Hoàng thượng." Ta cố kéo lại.

      ngoái đầu nhìn lại, có vẻ vui nhìn ta. Ta khẽ cắn môi, đành phải : "Nô tì... Nô tì được dầm mưa, tuyết như vậy cũng được."

      khẽ giật mình, tùy tiện : "Ngươi đúng là gầy yếu quá. Người đâu mang ô đến."

      "Hoàng thượng thứ tội. Nguyên ngự thiện phòng có năm chiếc ô, lúc nãy người mang đồ ăn về cung Thiên Dận lấy chiếc, ba cái khác do các chủ tử truyền mang đồ ăn tới nên thái giám lấy để đưa đồ ăn cho cung Hi Ninh, cung Khánh Vinh cùng cung Trữ Lương. Còn lại chiếc ... bị rách còn chưa kịp lấy ở phủ nội vụ."

      Thái giám quỳ mặt đất nghiêm cẩn giải thích chuyện ngự thiện phòng dùng ô, mặc dù chỉ là tuyết nhưng các chủ tử kêu điểm tâm nên đương nhiên phải làm cho tốt.

      Y giải thích có người mang chiếc ô rách tới, ta quay đầu lại nhìn, quả là bị rách .

      Hạ Hầu Tử Khâm nhíu mày, nếu mang chiếc ô rách này quá mất thể diện rồi.

      Thái giám lại : "Hoàng thượng, hay là chờ nô tài sang phủ nội vụ lấy ô về người hẵng ?"

      hừ tiếng : " cần."

      Ta thêm kinh hãi khi thấy cởi ra áo choàng của mình, đem ta bọc lại khẽ trách cứ: "Trẫm ghét ngươi, sao ngươi lại ốm yếu như vậy!" xong ôm ta ra ngoài.

      Ta dựa vào ngực của chỉ cảm thấy rất ấm áp hoàn toàn chẳng để ý chút nào đến lời oán trách của .

      Hai tay bất giác vòng qua người run run ôm , trong lòng tim đập loạn như ma.

      Người cũng hơi run lên nhưng bước chân hề chậm lại chút nào.

      Ta hơi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn tú bỗng nhiên lại nhớ tới mặt mình. Trước khi tiến cung Tô Mộ Hàn muốn ta giấu dung mạo chân thực của mình nhưng bây giờ ta làm thế nào để có thể xóa nước thuốc mặt đây?

      Đối với người khác ta có thể lấy lý do bị ép buộc mà làm, nhưng sao?

      cho rằng ta có dụng ý khác?

      "Muốn gì sao?" bỗng nhiên hỏi.

      Ta thất thần nghe nỏi mới hoàn hồn trở lại, hồi hộp : "Nô tì nghĩ, hậu cung này có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp như hoa, hoàng thượng thực thích người bình thường như nô tỳ sao?"

      cúi đầu nhìn ta mím môi : "Ai trẫm thích ngươi."

      Ta ngơ ngẩn rồi lập tức mỉm cười.

      Ta biết ngay thích ta nhưng lại muốn .

      Trở về Cảnh Thái cung, từ xa nghe tiếng Lý công công kêu to: "A, hoàng thượng! Người... Sao người lại cởi áo choàng ra chứ! Nếu người có mệnh hệ gì nô tài làm sao mà sống được!" Y vội vàng chạy tới, cẩn thận phủi bông tuyết rơi người rồi "Hoàng thượng, người có lạnh ? Nô tài cho người..."

      "Tiểu Lý Tử." hơi khó chịu liếc ta cái "Trẫm còn chưa ốm yếu đến thế!"

      "Nhưng hoàng thượng..." Lý công công định thêm điều gì bị trừng mắt cái vội im bặt, chữ cũng dám ra.

      Phương Hàm quay đầu lại với Vãn Lương: " xuống kêu người chuẩn bị chút nước gừng để hoàng thượng cùng nương nương khử lạnh."

      Vãn Lương tinh tế vâng lời rồi vội xoay người xuống.

      rũ tuyết bám long bào rồi tự ngồi xuống. Ta hơi kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của tựa hồ còn chưa có ý định rời . Đêm nay đến cung Khánh Vinh sao?

      Chương 108 + 109 : Chiếu cố





      Ngồi chút lại : "Tiểu Lý Tử, ngươi cung Khánh Vinh cho Vinh phi biết tối nay trẫm trở lại, dặn nàng nghỉ ngơi sớm ."

      "Vâng, nô tài ngay."

      Lý công công xoay người ra vừa vặn đụng Vãn Lương tiến vào, hai người thiếu chút nữa va vào nhau. Vãn Lương vội nghêng người mới giữ được ấm nước gừng tay bị đổ ra. Triêu Thần sợ hãi vội chạy đến khẽ hỏi: " sao chứ?" Dứt lời, tay đón lấy ấm nước gừng.

      Ta Triêu Thần đem ấm nước để bàn rồi cho tất cả các nàng lui xuống.

      Ta rót chén đưa cho , nhìn có vẻ dỗi : "Trẫm sao, cần."

      Ta cũng khuyên , uống ta uống.

      nhìn nhìn ta, cũng gì.

      Lúc ăn tối vì hoàng thượng ở trong cung của ta nên thức ăn được chuẩn bị đầy bàn. Ta ăn nghiến ngấu còn chẳng hề động đũa, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

      Buổi tối ngủ ở giường, ta nghe gọi: "Đàn phi..."

      Ta nhỏm người nhìn sang thấy nhíu chân mày : "Trẫm khó chịu."

      Ta hoảng sợ, chẳng lẽ ban ngày dầm tuyết nên bệnh vội vươn tay sang sờ lên trán , kỳ lạ bị sốt.

      xoay người mềm giọng : "Trẫm khó chịu."

      "Hoàng thượng khó chịu chỗ nào?" Ta đỡ lấy vai lo lắng hỏi rồi nghĩ ra cái gì vội quay đầu lại gọi, "Người tới mau, tuyên thái y! Mau tuyên thái y!"

      êm đẹp sao lại khó chịu chứ? Trông bộ dạng của giống như giả vờ.

      Thái y rất nhanh chạy đến xem mạch cho , y trầm tư lát rồi hỏi: "Hoàng thượng bữa tối người dùng gì?"

      cau mày muốn chuyện, ta liền trả lời thay: " chút vi cá và ngụm trà Như Ý"

      Bữa tối có vấn đề gì sao? Những thứ ăn ta cũng ăn mà. Hơn nữa ăn rất ít khiến ta còn hơi ngạc nhiên.

      Thái y lắc lắc đầu, ý như muốn nhắc ta bỏ sót thứ gì đó.

      Y lại hỏi: "Trước bữa tối, hoàng thượng có ăn gì ?"

      Trước bữa tối?

      Y vừa hỏi ta lập tức nhớ lại bánh vừng tròn mình làm trong lòng run lên nghĩ phải vì thứ đó chứ?

      Hạ Hầu Tử Khâm hơi giật mình nhìn sang phía ta, ta hơi bĩu môi đành phải : "Hoàng thượng ăn rất nhiều bánh vừng."

      Sau đó, lại thêm câu "Bánh làm bằng gạo nếp, đĩa lớn!"

      Đại khái ta đoán được là do ăn no. Chẳng hiểu sao nghĩ ra như vậy ta nhửng sợ mà còn buồn cười.

      Lúc nghe ta " đĩa lớn", nét mặt trở nên rất kỳ quái, có lẽ muốn mắng ta nhưng lại có sức để mắng.

      Thái y gật đầu : "Thần e là do Hoàng thượng ăn no quá, thần kêu người mang chút mứt sơn tra tới, hoàng thượng dùng chút. Khi nào bớt khó chịu đứng lên lại, uống chút nước có gì đáng ngại nữa."

      "Vậy mau ." Ta với y.

      Thái y đứng dậy hành lễ rồi bưng hòm thuốc vội vã xuống.

      Lúc ta xoay người lại thấy trừng mắt nhìn ta, ta cười tới dìu . Ăn no nằm tốt bèn lấy chiếc gối mềm lót sau lưng cho dựa vào ngồi, tức tối hừ khẽ thèm với ta tiếng.

      Ta cảm thấy buồn cười, ăn no cũng chẳng phải là chuyện mất mặt gì, nhìn bộ dạng của cứ như là ta thiếu nợ vậy. Ta lấy mứt sơn tra đút cho nhưng lại quay mặt nghiến răng : "Trẫm thích mấy đồ chua đó."

      Đúng là đứa trẻ thích làm nũng.

      Ta hơi sửng sốt nghĩ tới lại biểu ra vẻ con nít như thế bèn lấy mếng ăn. thấy vậy hỏi: "Ngươi có sao đâu mà ăn?"

      Ta cười thầm nhưng bên ngoài lại nghiêm trang : "Hoàng thượng thích nhưng ngược lại nô tì thích ăn. Có điều nếu hoàng thượng ăn, sợ là cả đêm khó chịu." Ta chăm chú nhìn trong lòng biết là cảm giác đó rất khó chịu, chẳng qua bực ta mà thôi.

      Ta lại lấy miếng định đưa lên miệng mình bị đoạt lấy nhét vào miệng rồi nghiến răng nghiến lợi : "Chờ trẫm khỏe từ từ thu thập ngươi." Vừa vừa nhai, chân mày nhăn nhíu lại, nhìn có vẻ rất khó ăn.

      Trời, mấy câu này sao giống như ta ép buộc ăn nhiều bánh vừng tròn vậy?

      Ta oan ức mà.

      Ăn được hai miếng nhất định ăn thêm nữa.

      Ta nài mà để dựa vào chăn mềm nghỉ ngơi.

      Ta cũng thấy mệt ngáp mấy cái rồi nằm ghé bên cạnh mà ngủ.

      Trong cơn mơ màng nghe gọi, còn dùng khuỷu tay đụng vào người ta.

      Ta mở mắt ra thấy trừng mắt nhìn ta mấy chữ: "Đỡ trẫm đứng lên."

      Thoạt nhìn thấy khá hơn nhưng cách với ta lại chút thân thiện. Trong lòng ta vui nhưng cố che giấu thể mặt đứng lên nâng dậy. cũng giống như lần trước, cả người dựa vào ta.

      Nặng quá, nhất là mới ăn no xong.

      "Hoàng thượng, người có thể hay ..."

      " thể." y như cũ cắt ngang lời ta, "Ngươi làm trẫm khó chịu như vậy ngươi phải phụ trách."

      Quả nhiên, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta .

      Thế nhưng sao ta cảm thấy tức giận chút nào?

      Đỡ qua lại mấy lần rồi lại rót ly trà ép uống, vất cả cùng tới nửa đêm mới bảo thấy khá hơn rồi nhưng lại muốn ngủ.

      Ta dìu lên giường ngồi : "Sáng mai còn phải thượng triều, hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm ." ra là ta mệt nhưng ta lại thể , nếu ra lại càng thương tiếc ta.

      Nghĩ vậy trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.

      nhìn nhìn ta rồi kéo ta lại cùng tựa vào tấm chăn mềm, ôm lấy ta khẽ : "Ngày ấy ngươi định gì với trẫm?"

      Đột nhiên câu đầu cuối như thế khiến ta ngây người.

      bổ sung: "Lúc trẫm cùng Diêu thục nghi ở ngự hoa viên đó."

      Nghe nhắc tới ta mới nhớ ra. Trí nhớ của tốt , vẫn nhớ nét mặt muốn lại thôi lần đó của ta.

      "Muốn gì?" hỏi lại.

      Ta nhìn thấy khép hờ hai mắt, vậy mà vừa rồi còn muốn ngủ chứ, bất giác cười cười rồi mới nghiêm túc : "Tiên sinh nô tỳ mắc bệnh ho khan rất khó chữa trị, nô tì muốn xin hoàng thượng ân chuẩn cho thái y trong cung chữa bệnh cho tiên sinh."

      Ta nghĩ tới mở mắt ra, con ngươi đen nhánh hơi lóe sáng, lát mới lên tiếng: "Trẫm thích tiên sinh kia của ngươi."

      "Hoàng thượng..." mọn, phải vì chuyện lần trước ta Tô Mộ Hàn bảo tên của ta dễ nghe chứ?

      Xem ra có trí nhớ giỏi cũng phải việc tốt gì.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110 + 111 : Ngươi nợ trẫm






      Nhưng vì Tô Mộ Hàn, ta vẫn phải cúi đầu cầu xin : "Hoàng thượng chỉ cần gật đầu thôi, phải là việc khó."

      lại nhắm mắt lại, giọng : "Trẫm gật đầu được gì tốt ?"

      Ta ngơ ngẩn, sao đứa trẻ giống nhau như vậy, kêu làm còn phải cho ăn. Ai, ta buồn cười, đích thực phải cười rất vui vẻ.

      "Vậy hoàng thượng nghĩ xem muốn cái gì?"

      Tiền? Nhìn khắp thiên triều này cái gì phải của ?

      Quyền thế cũng phải là cái có thể khiến cho động lòng.

      Ta cũng tò mò.

      Ôm siết lấy cánh tay ta thở dài : " có chút thành ý nào."

      Ta nghẹn lời, ta hỏi muốn cái gì mà còn ta có thành ý.

      lại : "Mà thôi, coi ngươi như nợ, sau này nhớ trả lại cho trẫm. Vị tiên sinh kia tên là gì?"

      Ta nghĩ tới nhanh chóng đồng ý như vậy trong lòng kích động, cho ta nợ mà ta là người của còn ngại gì chứ liền cười đáp: "Tô Mộ Hàn."

      "Tô Mộ Hàn..." hạ giọng ghi nhớ rồi thêm gì nữa.

      lúc lâu sau thấy vẫn im lặng, ta khẽ gọi nhưng cũng trả lời. Ta nhổm dậy nhìn sang mới biết ra ngủ từ lúc nào.

      Ta mỉm cười khẽ khàng đứng lên đắp chăn cho rồi mới nằm xuống bên người .
      ngủ rất say, lúc này nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn rất giống đứa trẻ.

      Ta chăm chú nhìn nam nhân trước mặt rồi bất giác vươn tay khẽ xoa gương mặt của khẽ cười ra tiếng mà có lí do gì.

      Người khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng hé mở mơ màng khẽ ra hai chữ.

      Hai chữ kia phát ra rất khẽ khiến ta nghe ràng.

      Nhưng ta khẳng định, gọi tên của nữ nhân.

      phải ta.

      Tay ta chốc lát cứng đờ lại, ta thậm chí cũng biết đó là khuê danh của phi tần nào.

      Bỗng nhiên ôm chặt ta, ta hoảng sợ cũng dám giãy giụa chỉ chăm chăm nhìn . Gương mặt tuấn tú này gần ta trong gang tấc nhưng dường như lại vô cùng xa xôi.

      Trong phút chốc ta cười được nữa.

      Dù thế nào cũng cười nổi.

      Bỗng nhiên ta nhắm mắt lại vội vàng chui vào ngực , còn càng ôm ta chặt hơn.

      ...

      ra ngủ giấc lại dài như vậy.

      Tỉnh lại, còn ở đó.

      Vãn Lương và Triêu Thần bước vào đỡ ta đứng lên rồi theo lệ cũ lui ra, để ta rửa mặt xong mới tiến vào. Ta phát ra thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa cho ta còn nhiều lắm, ta phải xuất cung để lấy thêm rồi.

      Ta buồn bã cười, bây giờ chỉ muốn lộ ra dung nhan chân của mình cùng trở thành việc khó như vậy.

      Tiên sinh ơi, vấn đề này người có tính tới hay ?

      "Nương nương." Nghe Phương Hàm gọi bên tai ta mới định thần lại, nàng nhíu mày "Sao nhìn nương nương mệt mỏi vậy? Vừa mới sáng có chuyện rồi."

      Ta lắc lắc đầu hỏi nàng: "Chuyện gì vậy?"

      Nàng nhận chiếc lược trong tay Triêu Thần vừa cẩn thận chải tóc cho ta vừa : "Hôm qua Vinh phi nương nương đến cung Ngọc Thanh, nghe cung tỳ của cung Ngọc Thanh mắc lỗi bị phạt hai mươi trượng."

      Cuối cùng Thiên Phi cũng hành động rồi.

      tay ta vuốt theo làn tóc đen cười : "Nàng dạy dỗ Như Ý hai mươi trượng vẫn là ." Chuyện của Thư quý tần sợ là khó tìm ra trong thời gian ngắn, nếu Thiên Phi muốn giết gà dọa khỉ tất nhiên chọn Như Ý.

      Chuyện Phong Hà lần trước nàng còn chưa quên.

      Vãn Lương đứng bên cạnh đưa ra hai cây trâm cho ta chọn khẽ : "Bây giờ là lúc Vinh phi đắc ý, với tính tình của nàng đương nhiên gây ít chuyện."

      Ta chỉ cây trâm có tua vàng trong tay nàng cười : "Để nàng quậy . Triêu Thần, ngươi xuống cho tất cả mọi người trong cung Cảnh Thái, nếu Thư quý nhân tìm đến từ chối trong người bản cung khó chịu, tiện gặp ai hết."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :