1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 86 + 87 : Rất nhanh muốn sai bảo ta




      Thiên Lục đầy vui mừng cầm tay cung tỳ vội vã hỏi: " vậy chứ? Ngươi ? Tỷ tỷ của ta... Tỷ tỷ của ta thực mang long thai?"

      Cung nữ liên tục gật đầu cười : "Đương nhiên là thực thái y mới phải khám kỹ càng như vậy!"

      Ta chỉ cảm thấy nghẹn ở ngực hít thở thông, cả người như còn sức chỉ muốn ngã xuống. Phương Hàm nhanh tay đỡ lấy ta khẽ : "Nương nương hãy đứng vững!"

      Ta đẩy tay nàng ra, lúc xoay người lại thấy Diêu thục nghi đứng yên lặng nhìn ta khóe miệng hơi cười đầy ý vị sâu xa. Lòng ta hơi trầm xuống, đúng rồi, sao tinh thần của ta lại kém nàng như vậy chứ?

      Nàng thấy ta quay đầu lại, khẽ cười : "Có cần tuyên thái y đến khám bệnh cho nương nương ?"

      " cần." Ta nghiến răng .

      Nàng cũng muốn dây dưa với ta chỉ : "Hay nương nương cùng tần thiếp vào thăm Phi tiểu viện, ồ, chỉ e là nàng ấy chẳng còn là Phi tiểu viện lâu nữa đâu!" Nàng xong qua bên cạnh ta, vẻ kinh ngạc khi nãy biến thành bình thản.

      Thiên Lục nhìn ta cũng vội theo.

      Ta chần chờ cuối cùng cũng bước vào.

      Cung nữ cẩn thận mở rèm che rồi dẫn chúng ta vào, sau đó lại nghiêm cẩn đứng bên cạnh, mọi thứ yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy.

      người mặc y phục màu vàng sáng ngồi giường Thiên Phi, ngay cả khi chúng ta vào cũng chưa từng quay đầu lại. kéo tay nàng, vừa cười vừa : "Phi nhi mang cốt nhục của trẫm, sau này được bất cẩn như vậy nữa, nếu chăm lo cho bản thân sức khỏe tốt thế nào được?"

      Thiên Phi ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt che giấu được niềm hạnh phúc. tay nàng đặt lên bụng, má đỏ hồng khẽ : "Hoàng thượng, chắc chắn sau này thần thiếp chú ý."

      Ta bị nàng làm cho tức đến muốn ngất, ngờ con người đơn giản như Thiên Phi lại may mắn như vậy.

      Diêu thục nghi đứng cạnh tiến tới cười : "Bây giờ tốt rồi, muội muội mang long thai được hoàng thượng vô cùng quan tâm khiến cho người khác ngưỡng mộ!"

      Lúc này Thiên Phi mới nhìn lên, ánh mắt của nàng chậm rãi chuyển từ người Diêu thục nghi nhìn sang ta, hơi sửng sốt rồi ngay lên vẻ đắc ý. Nàng cúi đầu nhìn bụng của mình sau đó cười : "Hai vị nương nương tự mình đến thăm, tần thiếp thực vinh hạnh."

      Ta bước lên : "Phi tiểu viện mang long thai là chuyện đại hỷ, chúng ta nên tới chúc mừng mới phải!"

      Ánh mắt nàng lên vẻ xem thường, quay sang Hạ Hầu Tử Khâm, nũng nịu : "Hoàng thượng, đột nhiên thần thiếp cảm thấy đói bụng, người cho thần thiếp dùng chút đồ ăn được ?"

      "Được." đáp ứng nhanh chóng, giọng đầy thương rồu quay đầu lại gọi "Lưu Phúc..."

      "A, hoàng thượng." Thiên Phi cắt ngang lời của , mặt đột nhiên lộ vẻ khó xử hơi chần chờ "Thần thiếp có cầu..." Nàng vừa vừa nhìn vào ta.

      Bàn tay giấu trong áo hơi nắm lại, ta cơ bản đoán được nàng muốn gì.

      "Chuyện gì?" Hạ Hầu Tử Khâm hỏi.

      mặt Thiên Phi hơi cười đắc ý : "Ngày xưa lúc Đàn phi nương nương ở Huyễn Nhiên các thần thiếp rất thích ăn đồ ăn do nương nương làm, có điều bây giờ thân phận nương nương khác, nô tì còn phúc được ăn nữa..." Nàng cố ý ngừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Nàng vội vã muốn gây khó dễ với ta, cố ý nhắc thân phận cung tỳ trước đây lại còn thêm cái gì đồ ăn nữa? Nàng chỉ muốn ta, người có địa vị cao phải nhân nhượng hầu hạ trước nàng, người có địa vị thấp hơn. Mang long thai, nàng muốn mẫu bằng tử quý sau đó từ từ đối phó ta.

      Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhìn ta khẽ : "Đàn phi ngươi xem..."

      ra lệnh mà giả vờ rộng lượng cho phép ta được lựa chọn, kỳ thực, ta có thể chọn lựa sao? Trong lòng cười khổ, ta đứng thẳng người : "Nếu Phi tiểu viện muốn ăn, thần thiếp đương nhiên nguyện ý làm. Có điều ngày xưa tay nghề nô tỳ tốt, may được Lục mỹ nhân ngại ngần tận tâm chỉ dạy cho thần thiếp. lâu thần thiếp làm sợ là còn quen tay, vậy ... có thể nhờ Lục mỹ nhân hỗ trợ được ?"

      Nghe vậy, sắc mặt Thiên Phi biến đổi.

      Ta cười, ngươi có thể dối còn ta sao?

      Nhưng Thiên Lục lại bình thản trả lời: "Hoàng thượng, nô tì nguyện ý."

      Hạ Hầu Tử Khâm nhìn Thiên Lục chỉ nhìn ta. Đôi mắt đen láy của loáng lên tia sáng chói mắt, lát sau khẽ cười : "Trẫm cũng chưa ăn đồ ăn ngươi làm bao giờ, cũng rất chờ mong đây."

      Ta hơi ngơ ngẩn, sao ta lại cảm thấy chờ mong trong lời là chứa thâm ý khác?
      Ta nghĩ nhiều nữa bèn cùng Thiên Lục lui ra.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 88 + 89 : Ta rất hận nàng




      Trong ngự thiện phòng.

      Thiên Lục giành làm hết mọi việc nên ta chẳng động tay vào cái gì để mặc nàng. Nàng thấy vậy cũng câu oán hận chỉ nghiêm túc làm đồ ăn.

      Tuy mùa đông nhưng trong ngự thiện phòng rất nóng, mồ hôi lấm tấm trán nàng, nàng cũng chỉ giơ ống tay áo lên lau rồi lại tiếp tục làm ngơi tay.

      Bưng món ăn nấu xong ra, thấy ta đưa tay đón lấy nàng cuống quít né người, cúi đầu : "Để tần thiếp mang lại làm dơ y phục của nương nương. Chút nữa mang tới, tần thiếp đều là do nương nương tự mình làm, tần thiếp chỉ ở bên cạnh hỗ trợ mà thôi."

      nghe tốt nhỉ, nàng làm hết để công lao cho ta hưởng.

      Thế nhưng ta chẳng xúc động, càng cảm kích.

      Ta cười lạnh tiếng : "Ngươi sợ ta vậy sao? Sợ ta hạ độc trong đồ ăn?" Nếu vì sao từ đầu tới cuối cho ta chạm tay chút nào?

      Rồi lại cảm thấy buồn cười, Thiên Lục quá ngốc hay là quá ngây thơ? Hôm nay Thiên Phi cố ý gây khó dễ cho ta lại ngay trước mặt hoàng thượng muốn ta làm đồ ăn, sao ta dám động tay động chân chứ? Ta đưa Thiên Lục vào chính là muốn bị Thiên Phi gì thêm. Các nàng tỷ muội tình thâm, chắc hẳn nàng hại đến Thiên Lục.

      Bây giờ Thiên Phi mang long thai sao lại sợ ta, ta mới phải sợ nàng chứ!

      Nghe vậy, nàng hơi giật mình lát sau mới ngượng ngùng cười : "Sao nương nương vậy, người cũng là nữ nhi của Tang gia, sao lại làm chuyện như thế chứ." xong, nàng cẩn thận cất thức ăn vào trong hộp đựng đồ ăn.

      Trong lòng bỗng nổi giận, ta giơ tay lên đẩy hộp đựng thức ăn. Tất cả đồ ăn rơi xuống đất, Thiên Lục kinh hãi lùi lại.

      Chẳng biết tại sao, ta rất ghét vẻ mặt đó của nàng. Cái vẻ giả nhân giả nghĩa giống như mình là người rất nhân từ nhưng đều vô tình hay cố ý nhắc nhở thân phận của ta, rằng ta và các nàng cùng là nữ nhi của Tang gia.

      Ta hận.

      Có lẽ, cũng đố kị nữa.

      "Nương nương!" Nàng kinh ngạc nhìn ta.

      Ta lạnh lùng : "Sao, muốn tố cáo hả? Bản cung cố ý lật đổ hộp thức ăn đó!"

      Nàng ngẩn người lát rồi đặt hộp đồ ăn lên bàn quay người lại : "Chỉ là vô ý đổ thức ăn mà thôi, sao, tần thiếp làm lại là được."

      "Tang Thiên Lục!" Ta nhịn được đứng dậy rống lên tức giận, tức đến nỗi toàn thân đều run lên. Nàng càng nhân từ càng rộng lượng, ta càng tức giận...

      Nàng nhìn ta, cũng để ý tới phẫn nộ của ta chỉ giọng : "Nương nương hãy đợi chút nữa, tần thiếp làm lại phần, rất nhanh thôi."

      Ta nắm chặt hai tay tức tối, vì sao nàng có thể chút nào sợ hãi như vậy!

      Tận đến khi ra khỏi ngự thiện phòng, ta cũng với nàng câu. Chẳng biết tại sao đột nhiên ta có mong ước được tiến tới tát cho nàng mấy cái. Nàng đối đãi như vậy với Thiên Phi, thực đáng giá sao?

      Bây giờ Thiên Phi mang long thai mà nàng, thậm chí còn chưa được thừa hạnh, chẳng lẽ nàng thực đố kỵ chút nào?

      lẽ, đây mới là tình chị em?

      Bỗng nhiên ta lắc đầu, rốt cuộc ta nghĩ ngợi lung tung gì vậy?

      Trở lại Huyễn Nhiên các, từ xa ta nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Hàm, biết vì sao trong lòng tự nhiên căng thẳng lạ lùng.

      Lúc vào mới biết thái hậu cũng tới. mặt bà tràn đầy vui mừng. Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa có con nối dõi, Thiên Phi có thai chính là đại hỷ, trách sao bà chẳng tới nhanh như vậy.

      "Thái hậu vạn phúc!"

      Ta cùng Thiên Lục khom người thi lễ với bà.

      Thái hậu nhìn đến chúng ta chỉ gật đầu rồi với Hạ Hầu Tử Khâm: "Sau này Phi tiểu viện cần phải dưỡng thai cho tốt, hoàng thượng xem Huyễn Nhiên các này quá , cảnh trí lại đẹp...?"

      cười gật đầu: "Mẫu hậu phải, trẫm cũng vừa nghĩ tới chuyện này. Trẫm muốn phong Phi nhi làm thục nghi, còn về chuyện nghỉ ngơi ở đâu hay là mẫu hậu quyết định ."

      Từ ngũ phẩm tiểu viện tiến lên làm tứ phẩm thuận nghi chính là thăng cấp, Thiên Phi nghe được cười sáng lạn, vừa định tạ ơn đột nhiên nghe thái hậu : "Ai gia lại cảm thấy hoàng thượng nên phong nàng làm phi, hoàng thượng đăng cơ ba năm có con nối dõi, bây giờ chuyện vui lớn như vậy có phong phi cũng quá đáng!"

      Chương thứ 90 : Mẫu bằng tử quý






      Ta cúi đầu cắn môi, vì sao ta lại cảm thấy thái hậu thế chính là cố ý cho ta nghe?

      Bà muốn hoàng thượng phong Thiên Phi làm phi, lấy vị trí này để trấn áp ta chăng?

      Ta chưa bao giờ biết ra bà lại ghét Dụ thái phi như vậy, còn ta vì sai bước mà thua cả ván cờ.

      "Thái hậu suy nghĩ là chu đáo." Diêu thục nghi cười kéo tay thái hậu thân thiết vô cùng, đôi mắt phượng liếc sang ta rồi tiếp "Bây giờ muội muội mang long thai thể như trước nữa. Thái hậu muốn hoàng thượng phong phi cho muội, sau này đứng đầu cung rất thuận tiện cho việc muội dưỡng thai."

      Nghe vậy, cuối cùng thái hậu cũng mỉm cười tỏ ra vui mừng.

      Diêu thục nghi cũng cười sáng lạn nhưng ta biết nhất định trong lòng nàng cũng cực kỳ phẫn hận. Quả là nữ nhân thông minh, biết tiến biết lui.

      Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười, kéo tay Thiên Phi : "Mẫu hậu suy nghĩ chu đáo hơn trẫm nhiều."

      Ngụ ý là đồng ý.

      Chẳng biết tại sao, lúc ta nghe những lời này trong ngực có chút đau đớn, tựa như có người cướp thứ vốn là của ta, cổ họng nghẹn ngào khó chịu vô cùng.

      Thái hậu sung sướng cười : "Ai gia thấy nên ban chữ 'Vinh', đem Khánh Vinh cung ban cho Vinh phi ở."

      "Việc này xin để mẫu hậu làm chủ." Giọng nhàn nhạt nhưng mặt cười hân hoan chứng tỏ lúc này trong lòng rất vui mừng.

      Thiên Phi được sủng ái mà kinh hãi mở to hai mắt, sửng sốt lát mới hoàn hồn lại tạ ơn. lại khẽ ấn nàng nằm xuống thản nhiên cười : "Phi nhi cứ nằm , sức khỏe quan trọng hơn."

      "Hoàng thượng..." Nàng khẽ nhưng che giấu được ngượng ngùng cùng vui sướng, bàn tay nhàng xoa vùng bụng còn bằng phẳng, bất giác cười thành tiếng.

      Thái hậu khẽ ho : "Vinh phi nghỉ ngơi cho tốt, chờ dọn dẹp Khánh Vinh cung xong chuyển sang. Ai gia phải trở về, nếu có chuyện gì mọi người cũng về để Vinh phi được yên tĩnh nghỉ ngơi."

      "Vâng, thái hậu." Chúng ta vội đáp.

      Ta lui ra thấy thái hậu khẽ đẩy Diêu thục nghi, giọng gọi: "Đàn phi."

      Ta hơi kinh hãi, bước lên phía trước: "Dạ, có nô tỳ."

      nhìn đến ta chỉ : " dạo với ai gia chút."

      "Dạ." Ta trở lại, cẩn thận đỡ lấy bà.

      Diêu thục nghi lùi sang bên nhưng đột nhiên nhìn sang ta, khẽ cười đầy ý vị châm chọc.

      Ta chậm cùng thái hậu, các cung nhân theo ở phía xa đằng sau. Ta dám quay đầu nhìn Phương Hàm, trong lòng chỉ có thể vĩnh viễn nhớ kỹ lời nàng , rằng ta muốn tồn tại phải dựa vào chính mình.

      Thái hậu vẫn im lặng lời nào, ta chỉ có thể đỡ bà theo bên cạnh.

      Hôm nay trời nắng đẹp, từng tia nắng chiếu lên khiến người thêm ấm áp. Bóng người in đất chậm rãi lướt qua bụi hoa bên cạnh, lại từ từ dừng ngay trước mặt chúng ta. Gió thổi tới mỗi lúc thêm lạnh hơn, ta chịu được co người lại.

      Đột nhiên thái hậu : "Kỳ thực ai gia vẫn rất thích ngươi."

      Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn bà rồi phát mình quá thất lễ cuống quít cụp mắt xuống. Bà vỗ vào mu bàn tay ta, hạ giọng : "Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, tam cung lục viện là khó tránh khỏi. Sau này, còn có thể phong hậu, làm chủ Phượng Nghi cung..."

      "Thái hậu, nô tì hiểu ." Ta cúi đầu.

      muốn cho ta biết, ta chẳng qua chỉ là trong ba ngàn mĩ nhân của , có tư cách ghen tuông.

      Mẫu bằng tử quý, muốn trách phải trách bụng của ta tốt.

      A, e là thái hậu nghĩ như vậy?

      Có điều bà đâu có biết Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng chạm qua ta?

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 91 : Nô tì biết sai rồi




      Chẳng biết tại sao lúc nhớ tới chuyện này trái tim ta lại nhói đau, nỗi đau cứ dứt khiến cho tim ta đập nhanh hơn bèn cố gắng hít sâu hơi.

      kỳ lạ, phải ta vẫn sợ muốn ta sao, vì sao bây giờ lại buồn vì chuyện đó?

      tiếp đoạn đường, bỗng nhiên nghe thái hậu : "Dụ thái phi có khỏe ?"

      Ta kinh hãi, vui vẻ vì sao lại hỏi đến chuyện Dụ thái phi? Ta cũng dám hỏi đành phải : "Thái y kê đơn thuốc, nếu nghỉ ngơi sao nữa."

      "À." Thái hậu khẽ cười "Chuyện này phải cảm ơn Đàn phi ngươi!"

      Trong lòng run bắn lên, ta thả tay bà ra bất ngờ quỳ xuống: "Nô tì biết sai rồi."

      Miệng bà thích ta nhưng trong lòng bà vẫn ghi nhớ chuyện kia. Bà muốn ta cùng bà chút, vòng vòng vo vo hồi cuối cùng cũng chỉ đơn giản là muốn ta biết quan hệ giữa bà và Dụ thái phi.

      Đúng như ta nghĩ, thủy hỏa thể dung hòa.

      Đấu tranh tình cảm trong chốn hậu cung vẫn là như thế, người có quyền ở thế .
      thể nghi ngờ là trong cuộc tranh đấu giữa bà và Dụ thái phi, bà thắng. Bà chiếm được ngôi vị thái hậu, chiếm được hoàng thượng. Có điều ta nghĩ ra vì sao bà hạ thủ diệt trừ Dụ thái phi mà còn để bà ấy ở lại trong cung, tuy quan tâm nhưng cuối cùng vẫn giữ lại tính mạng của bà.

      Thái hậu nhìn ta, nụ cười hiền lành vừa rồi từ từ biến mất lạnh lùng : "Đàn phi sai chỗ nào?"

      "Thái hậu, nô tì..." Ta cắn môi, ta sợ nhận mình sai, ta chỉ sợ thái hậu biết rất ta muốn gì mà lại giả vờ như biết. Giống như tình cảnh lúc này quả thực rất khó, ta cúi đầu vì biết phải gì cho tốt.

      "Đứng lên ." Bà vừa xong tiếp tục về phía trước.

      Ta sợ run lên vội đứng dậy đuổi theo bà, ngẫm nghĩ mới dám : "Thái hậu là mẫu thân duy nhất của hoàng thượng, điều này trong lòng nô tỳ hiểu ." câu này chính là đánh cược với ghen tỵ của bà, ghen tỵ vì hoàng thượng phải do chính bà sinh ra.

      Vai bà run lên nhưng cũng dừng bước, giọng giảm lạnh nhạt: "Ngươi biết là được rồi, cần theo ta nữa, hồi cung ."

      "Nô tì cung tiễn thái hậu."

      Nặng nề quá, ta thở phào nhõm bất giác lùi lại nửa bước. Phương Hàm chạy vội tới đỡ ta kêu lên: "Nương nương!"

      Ta lắc lắc đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng đằng xa của thái hậu khẽ than tiếng: " , trong cung này ngươi cho là ngươi đủ thông minh nhưng biết rằng còn có người thông minh hơn ngươi." Chẳng qua là việc nhưng lại có thể khiến cho thái hậu trở nên xa cách với ta như thế.

      câu giải thích rất đơn giản nhưng thành kiến của bà đối với ta sợ là vĩnh viễn cũng thể tiêu tan.

      Diêu thục nghi à.

      Tay ta nắm lại, nàng mạnh hơn ta ở chỗ nàng nắm được suy nghĩ của thái hậu.

      "Nương nương, trời lạnh rồi chúng ta về cung thôi." Phương Hàm khẽ với ta.
      Ta gật đầu, quay người lại vịn vào tay nàng.

      vài bước thấy xung quanh vắng lặng, hai bên trống trải nghĩ rằng nếu khẽ cũng ai nghe thấy bèn thầm hỏi nàng: " có biết chuyện của hoàng thượng và Dụ thái phi ?"

      Phương Hàm biến sắc, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh : "Nương nương, người nên lại nhắc tới chuyện này."

      Ta biết là ta nên nhưng việc đến nước này thà ta tìm hiểu ràng.

      "Bây giờ có ai, ngươi cứ , bản cung cũng chỉ nghe cho biết thôi." Ta tỏ ra bình thản trả lời.

      Chương thứ 92 : Ta hiểu thái hậu




      Nàng hơi do dự cuối cùng cũng : "Nô tỳ phải cung tỳ của phủ thái tử nên việc cụ thể thế nào cũng lắm. Nghe lúc còn trẻ lão vương gia rất sủng ái Dụ thái phi. Sau đó người sinh ra hoàng thượng nhưng Dụ thái phi suốt ngày cùng lão vương gia ân ái vui đùa, chẳng quan tâm gì đến hoàng thượng. Lúc đó bà trẻ trung ngời ngời, xinh đẹp như hoa, nhưng dường như lại ghét bỏ hoàng thượng vì... vì..." Nàng cúi xuống, thanh lại càng "Ghét bỏ hoàng thượng vì sợ cản trở bà và vương gia ..."

      Phương Hàm quanh co dường như biết phải thế nào. Ta dù chưa trải việc đời nhưng cũng hiểu điều nàng , hai má bất giác nóng bừng lên, nghĩ tới lúc còn trẻ Dụ thái phi lại phóng túng như thế!

      "Vậy... Sau đó sao?" Mặc dù ta khinh thường hành vi của Dụ thái phi nhưng lại rất muốn biết sau đó xảy ra chuyện gì.

      Phương Hàm nhìn ta cái rồi tiếp: "Về sau, Dụ thái phi thẳng là muốn đem hoàng thượng cho phi tử khác làm con thừa tự. Lúc đó Thái hậu là vương phi, nghe thế rất hài lòng vì hơn mười năm qua bà có con. Thế là hoàng thượng được làm con thừa tự của thái hậu. Nô tỳ chỉ biết như vậy mà thôi."

      Thảo nào, Hạ Hầu Tử Khâm lại hận bà như vậy.

      Nếu là ta, ta cũng hận.

      Mẹ ruột của mình lại đối xử với mình như thế...

      đối với bà quan tâm, thực ra vẫn bởi vì bà là mẹ ruột của , thể tuyệt tình được.

      Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng như có dòng suối ôn nhu chảy qua khiến người ta rung động.

      phải người tuyệt tình.

      Ta nhớ lại tình cảnh Dụ thái phi ở Vĩnh Thọ cung ngày ấy, bà ngừng nhắc đến hoàng thượng. A, bây giờ bà như vậy bởi vì lão vương gia mất, hoàng thượng được đăng cơ sao? Vậy cũng trách được vì sao thái hậu lại để ý như thế, bà chỉ sợ đứa con do chính mình nuôi lớn nhận mẹ ruột của mình mà xa lánh bà.

      Ta hiểu thái hậu, hiểu bà vạn lần.

      Trở về Cảnh Thái cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội ra đón, người nhận lấy áo choàng của ta, người kia vẻ mặt khẩn trương hỏi: " , nghe Phi tiểu viện của Huyễn Nhiên các, à , bây giờ là Vinh phi nương nương, nàng..."

      "Triêu Thần." Phương Hàm đợi nàng hết lời liền cắt ngang "Chuyện nên hỏi đừng hỏi."

      "Dạ." Triêu Thần biến sắc cúi đầu xuống.

      Tường Hòa, Tường Thụy cũng tới vừa vặn nghe thấy Phương Hàm nhắc nhở Triêu Thần, tưởng xảy ra chuyện gì vội cung kính đứng ở bên dám câu.

      Ta lại cười : " cần như vậy, vốn là thực đâu cần phải che giấu."

      "Nương nương!" Triêu Thần cả kinh "Nô tỳ phải có ý chọc giận nương nương, nô tỳ chỉ là... Chỉ là..." Nàng lúng túng với vẻ mặt khẩn trương.

      Ta lắc đầu : " cần giải thích, ta biết các ngươi đều quan tâm bản cung, bản cung sao."

      "Nương nương." Phương Hàm lo lắng nhìn ta "Sau này sợ là nàng thường xuyên gây phiền hà cho nương nương, hôm nay chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thế rồi!"

      Vãn Lương kinh hãi, bật thốt lên: "Nàng ta làm gì nương nương?"

      Ta nghiêng người ngồi xuống, Triêu Thần vội tới châm trà, ta uống ngụm chậm rãi : "Nàng muốn gây chuyện cho nàng gây chuyện."

      Thiên Phi hận nhất chính là ta, bây giờ nàng có vị trí ngang bằng với ta cuộc sống về sau định bình yên. Nhưng ta biết, người nàng muốn thu thập trước nhất cũng phải ta.

      ngón tay chạm vào túi gấm trong tay áo, ta cười duyên : "Bản cung chỉ sợ nàng dám náo động thôi!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 93 + 94 : Người vẫn còn trẻ con




      Thiên Phi thoáng cái từ tiểu viện hàm ngũ phẩm nhảy lên vị trí nhị phẩm phu nhân, so với việc ngày xưa ta từ cung tỳ nho trở thành người đứng đầu cung còn khiến cho người ta kinh hoàng hơn bởi vì nàng còn mang long thai.

      Trong thời gian ngắn những lời đồn đại nổi lên bốn phía nhưng cũng đều là những lời đố kị.

      Ta nghĩ, ta cũng ghen tỵ. Ta tự biết mình phải thánh nhân, ghen tỵ với cả việc gọi nàng là "Phi nhi". Ta tự cười chính mình, ngày xưa nàng được sủng ái nên ta cũng để ý đến nàng.

      khí trong cung dần dần nóng lên. Thái hậu muốn đem Khánh Vinh cung ban cho Thiên Phi ở nên phái rất nhiều cung nhân đến trước để quét dọn, cả đám cung nhân tranh nhau nịnh bợ nàng.

      Ai bảo nàng có con của Hạ Hầu Tử Khâm chứ.

      Nếu nàng sinh con trai, đó chính là con trưởng, thậm chí rất có khả năng là thái tử tương lai.

      Các phi tần trong hậu cung đều tìm mọi lý do để thỉnh thoảng đến Huyễn Nhiên các thăm dò chút. Nếu ngày xưa có quan hệ tốt với nàng nhân cơ hội này bồi dưỡng cho tốt. Bây giờ nàng giống như cây đại thụ, ai muốn thân thiết với nàng đây?

      Ta cũng nghe , ngày ấy sau khi rời Huyễn Nhiên các Diêu thục nghi cũng trở lại thêm lần nữa.

      Ta biết, mặc dù nàng hận Thiên Phi nhưng vẻ mặt lại có thể ngụy trang bình thản như có việc gì. phải ta thể làm như thế nhưng ta hận Thiên Phi, ta thể làm ra vẻ lấy lòng như thế được.

      Ngoại trừ nỗi hận sâu sắc, lòng ta cũng tràn ngập nỗi đau.

      Ta thể được rốt cuộc là ta đau đớn vì cái gì, có điều ta rất khổ sở.

      Sau ngày đó, hề đến Cảnh Thái cung. Sắp được làm cha, niềm vui ấy của ta cảm nhận được. Vì thế, dù trễ thế nào cũng đến thăm nàng.

      Ta ngày càng đố kị, cực kỳ đố kị.

      Con a...

      Nghe tiếng phát ra từ chính miệng mình ta bất giác run lên.

      "Nương nương!" Phương Hàm cầm áo choàng chạy đến, nhàng phủ lên người ta, cau mày , "Bên ngoài lạnh như vậy, người mặc phong phanh thế cẩn thận bị cảm lạnh ." Nàng vừa xong khép chặt lại vạt áo cho ta.

      Ta cười mỉm, ngơ ngác nhìn đám cỏ khô ở bồn hoa trong góc viện khẽ : "Bị bệnh, nhưng có ai lo lắng ?"

      "Nô tỳ đau lòng." Phương Hàm .

      Trong mắt cay xè, ta vội lấy tóc che .

      Tang Tử a, ra cũng có ngày, ngươi cũng trở nên mềm yếu, cũng muốn được người thương.

      Khẽ than tiếng, đúng vậy, muốn có người thương.

      Vậy, ở đâu? Đối với ta là cái gì?

      Đột nhiên ta đứng dậy giơ tay lên đẩy áo choàng vai xuống. Phương Hàm cả kinh : "Nương nương!"

      Ta lắc đầu: " , ngươi ta nếu là bị bệnh, có đến , có đến thăm ta ?"

      Phương Hàm sợ run lên lại vội vàng choàng áo lên người ta khẽ : "Nương nương đừng sảng."

      Ta hơi giãy giụa nhưng nàng lại ôm chặt lấy ta chịu buông ra. Chẳng biết tại sao, nước mắt ta rơi xuống theo gò má rồi chảy xuống cổ, từ nóng hổi dần trở nên băng lạnh.
      Ta cắn chặt môi cố gắng để mình phát ra chút xíu thanh nào nhưng cả người ngừng phát run lên.

      Phương Hàm gì, chỉ lặng lẽ ôm ta.

      lâu, rất lâu...

      Nàng mới nghẹn ngào: "Nương nương, người vẫn còn trẻ con."

      ", ta phải..." Ta cắn răng phản bác. Mười lăm tuổi, cập kê rồi tiến cung, ta thể vẫn chỉ là đứa trẻ con.

      Nàng tranh cãi với ta, chỉ từ từ thả ta ra khẽ : "Muốn khóc khóc ."
      Ta khẽ lắc đầu, kỳ thực ta cũng biết vì sao phải khóc.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 95 : ' gặp kẻ sĩ ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác




      Ta rời khỏi ngực Phương Hàm giơ tay lên lau nước mắt cười hờ hững, ta vần còn là Tang Tử, Tang Tử vô cùng kiên cường.

      Cuối cùng Thiên Phi cũng chuyển tới cung Khánh Vinh và từ đó được danh chính ngôn thuận gọi là Vinh phi nương nương.

      Nghe trong nhà phái người đưa rất nhiều thuốc bổ cho nàng chỉ sợ nàng dùng đủ. Ta chợt nhớ tới cha cùng phu nhân, nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra dáng vẻ đắc ý của bọn họ. Ta cố gắng xua đuổi suy nghĩ đó ra khỏi đầu, lạnh nhạt cười bước , Vãn Lương cùng Triêu Thần khẽ khàng sau ta.

      Cuối năm đến rất nhanh, mặc dù có tuyết rơi nhưng tiết trời cũng thấy ấm áp. Gió vẫn thổi lạnh thấu xương, tay cầm lò sưởi chẳng muốn buông ra.

      Cảnh Thái cung thông với ngự hoa viên qua hành lang dài, chỗ này còn những bông hoa tử đằng xinh đẹp của mùa hạ nữa, thay vào đó được treo những tấm màn trướng tốt nhất, lúc gió thổi qua dường như có thể ngửi mùi hương dìu dịu.

      đoạn đường nhìn thấy phía trước có người mặc quan phục vội vã tới.

      Ta khẽ nhíu mày, mặc dù ban ngày các quan lại trong triều có thể vào cung nhưng chắc hẳn số đó nhiều.

      Trừ phi có việc quan trọng.

      Ta khẽ lắc đầu, chuyện này cũng phải việc ta có thể lo tới.

      Ta vẫn nhớ rất quy tắc hậu cung được tham gia chính .

      Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân đều đặn, bất giác ta khẽ nhìn qua thấy rất nhiều gương mặt mới trong đám thị vệ, ta mới nhớ tới Phương Hàm từng nhắc đến chuyện tăng cường quân số của ngự lâm quân trong cung.

      Lúc quay đầu lại thấy người nọ tiến đến gần cúi đầu : "Thần tham kiến Đàn phi nương nương!"

      Giọng ông ta bình thản, tự ti cũng kiêu ngạo nhưng lại khiến ta chấn động.

      Ta biết ông ta là ai.

      đợi ta gọi đứng dậy, ông ta thẳng người đứng lên nhìn ta chằm chặp, ánh mắt vẫn có vẻ coi thường như xưa nhưng lại thêm cả chút căm hận nữa.

      Ta cũng định thần lại nhìn ông ta : "Cố đại nhân, lâu gặp." Ta thấy kinh ngạc nét mặt của ông ta, như vậy nhất định ông ta biết.

      Cố đại nhân khẽ hừ tiếng : "Từ nương nương vi thần hiểu được thâm ý của câu ' gặp kẻ sĩ ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác’"

      Ta cười: " , ngày đó Cố đại nhân chịu cho ta làm thiếp, vậy bây giờ ông thấy bản cung có xứng ?" Ta nhìn ông ta, hỏi nhấn mạnh từng câu từng chữ.

      Ông ta ngờ ta hỏi thế, mặt biến sắc. Ta xứng làm thiếp của con ông, bây giờ lại là phi tử của hoàng đế. Nếu ông ta ta xứng, đó chính là nhục mạ hoàng thượng.

      Cho phép ông ta cũng dám.

      Ông ta cố nén giận, dám biểu lộ gì.

      Ta chậm rãi tới bên ông cười : "Cố đại nhân là quan tham tán, làm gương cho trăm quan, quả là bận rộn nhỉ."

      Chẳng qua ta muốn cho ông ta biết, nữ nhân làm chuyện nữ nhân, nam nhân làm chuyện nam nhân, ông ta nên can thiệp vào những tranh đấu của nữ nhân.

      Ông ta tựa như bị lời của ta đánh thức, nét mặt hòa hoãn lại quay người : "Nương nương thực nhàn nhã, chỉ e là làm thế nào cũng cản được Vinh phi nương nương ."

      Quả nhiên ông ta vừa mới từ Khánh Vinh cung ra, hẳn cũng nghe Thiên Phi chuyện của ta rồi. Chuyện trước đây , chuyện bây giờ ra. Thiên Phi cũng sĩ diện quá . Nàng cho rằng bây giờ nàng có thể đạp lên đầu ta chăng?

      Chương thứ 96 + 97 : Sợ thiên hạ loạn





      Nhắc đến chuyện Thiên Phi có thai mặt Cố đại nhân lại từ từ nổi lên vẻ đắc ý.

      Ta cười nhạt, chờ khi nào đứa bé sinh ra thuận lời đắc ý cũng chưa muộn đâu.

      Ta giận, ông ta thấy thế lại muốn nổi giận.

      Ta cảm thấy buồn cười, ông ta muốn ta tức giận, ta giận ông ta lại giận. Con người kỳ quái, tức chuyện của người khác đến giận chính mình. Ta cười, chuyện khó hơn nữa cũng phải làm, gặp khổ hơn nữa cũng phải cười thôi.

      Bản lĩnh của ông ta cũng rất tốt, dám chống đối ta chỉ khom người hành lễ: "Thần quấy rầy nương nương nữa, xin được cáo lui trước." xong xoay người rời .

      Ta định thần lại với : "E là Cố đại nhân phải vội đến Tang phủ nhỉ? Bản cung cũng rất muốn biết, người Tang phủ biết chuyện song hỷ lâm môn này có vẻ mặt ra sao?"

      Ông ta cũng quay đầu lại chỉ khẽ hừ tiếng rồi nhanh bước rời .

      Ta cũng rất muốn biết, khi cha ta cùng phu nhân biết Đàn phi chính là ta có nét mặt như thế nào.

      Có điều sợ là ta thấy được.

      Ta nhạt nhẽo cười, vậy cũng có gì đâu.

      Ta quay người bước về phía trước, Vãn Lương nhịn được tiến tới : "Cố đại nhân này ngày thường năng cẩn thận, sao hôm nay lại như vậy ?"

      Ta khẽ cười tiếng nhưng cũng trả lời. riêng gì ông ta mà cả những kẻ trong cung này nữa, họ biết bây giờ có người ngang hàng với ta lại còn mang long thai nên chỉ sợ còn cung kính với ta như trước nữa.

      qua hành lang vào ngự hoa viên, ta chỉ yên lặng tới cũng biết rốt cuộc mình phải đâu.

      Thấy ta lời nào, hai cung tỳ đoán là ta vui đều muốn gợi chuyện để .

      Ta nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm của các nàng trong lòng hơi buồn cười, kỳ thực tâm trạng ta cũng phải là vui.

      Vừa muốn chuyện đột nhiên nghe Triêu Thần : "Nương nương, đêm qua hoàng thương đến Ngọc Thanh cung."

      Ta ngẩn ra, cung tỳ đáng , nàng nghĩ rằng cho ta biết đêm qua Hạ Hầu Tử Khâm ở cung Khánh Vinh ta vui lòng hơn sao?

      "Triêu Thần!" Vãn Lương đánh cái rồi nháy mắt ra hiệu với nàng.

      Triêu Thần biến sắc, cúi đầu : "Nương nương, nô tỳ phải..."

      "Được rồi." Ta cười cắt ngang lời của nàng, phải hay sao chứ? Ta biết nàng quan tâm ta, vậy là đủ rồi.

      Dường như Triêu Thần còn muốn gì nữa, môi mấp máy nhưng lại chẳng thốt nên lời.

      Ta quay người lại nhìn ra xa, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Hạ Hầu Tử Khâm a, đúng là sợ thiên hạ loạn.

      Thiên Phi và Thư quý tần là hai kẻ đội trời chung, vì cái gì mà lúc này lại Ngọc Thanh cung chứ.

      tại Thiên Phi có thế, với tính cách của nàng, còn sợ làm náo loạn lên sao?

      Hôm nay ai cũng sợ nàng làm loạn, nhưng ai lại cũng sợ nàng chịu làm loạn.

      "Nương nương người ngửi xem, thơm quá." biết từ lúc nào, Vãn Lương đến trước mặt ta mỉm cười đưa cành hoa tới.

      Hoa hồng thắm, cánh hoa còn vương những giọt sương trong suốt.

      Ta nghe lời cúi xuống ngửi, ừ quả thực rất thơm. Ta nhìn kỹ bất giác nhíu mày lại: "Đây phải là hoa tường vi sao, lúc này sao lại nở hoa?"

      "Nương nương tinh tường." Vãn Lương tán thưởng , "Hoa tường vi nở từ tháng năm đến tháng mười nhưng xuất xứ là từ Bắc Tề, tên 'Trăng hồng' rất hợp với nét hoa. Hương hoa rất thơm, chút nữa nô tỳ mang về ướp vào y phục cho nương nương, mùi thơm rất dễ chịu."

      Ta cười gật đầu.

      Triêu Thần cũng qua hái phụ. Ta lơ đãng quay người lại thấy bóng người như muốn chạy trốn...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :