1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 79 : muốn ta cầu xin tha thứ




      Ta với Phương Hàm cùng nhìn nhau rồi cả hai vội đứng lên nghênh đón.

      "Nô tì tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

      chưa cho đứng lên chỉ trầm giọng : "Ngoại trừ Đàn phi, những người khác đều lui hết ra."

      Phương Hàm lặng yên nhìn sang phía ta cúi đầu : "Nô tỳ xin cáo lui."

      Lý công công vẫn chẳng thay đổi gì, biết tốt xấu vung phất trần lên tiến tới khẽ : "Hoàng thượng, nô tài vẫn nên ở lại hầu hạ..."

      "Lui xuống." lạnh lùng .

      Lý công công lúc này mới sợ đến im bặt chỉ dám "Dạ" rồi lắc lư người lui ra.

      Gian phòng lớn như vậy chỉ còn lại ta và , bầu khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

      Ta vẫn đứng khom đầu gối, chờ cho đứng lên.

      quay người rồi đột nhiên gọi ta: "Đàn phi."

      "Có nô tì."

      " to gan!" rít lên bước nhanh tới tay nắm lấy cằm ta, đôi mắt đen nhánh ánh lên sắc bén tiến sát mặt ta, trầm giọng "Ai cho ngươi Vĩnh Thọ cung?"

      Quả nhiên vì việc này mà đến, chuyện Phương Hàm lo lắng cũng thành ...

      Ta nhìn đau đến nhíu mày lại. đứng rất gần, đôi mắt thâm trầm chiếu hình ảnh ta trong đó lộ ra ánh sáng đe dọa kinh người.

      Ta đột nhiên chấn động, ta biết vì sao lại cảm thấy Dụ thái phi quen thuộc.

      Bởi vì ánh mắt đó cùng với ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm giống nhau!

      Có điều ánh mắt của lạnh lùng hơn.

      lẽ là...

      Trong đầu lên ý nghĩ khiến ta hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt.

      Sắc mặt của biến đổi, hung hăng kéo ta lại, hạ giọng : "Nhìn thấy cái gì?"

      Ta càng thêm kinh hãi, quá thông minh, điều gì có thể qua được ánh mắt của . Ta hơi mỉm cười, tựa vào ngực , tay chạm vào mảng thêu rồng lượn long bào, lấy hết dũng khí hỏi: "Hoàng thượng trốn tránh cái gì?"

      Ta quả nghĩ tới, Dụ thái phi lại là mẹ ruột của .

      Ánh măt lên vẻ tức giận lẩm bẩm: "Trẫm ghét..." Giọng chợt thấp dần rồi đột nhiên đẩy ra ta, cười lạnh "Trẫm ghét nữ nhân tự cho mình là thông minh!"

      Ta bị đẩy lui lại mấy bước mới đứng vững lại nhìn . Tốt nhỉ, chưa được hai ba câu lại giận rồi. Nhưng ta lại chợt cười, hiểu sao ta lại cảm thấy giống như đứa trẻ mới lớn, giận là giận ngay.

      Ta hít hơi sâu tới cầm tay chợt nhíu mày, trước đây tay vẫn luôn ấm áp mà hôm nay lại lạnh như băng. Ta nhớ tới ngày đó giúp ta làm ấm tay, còn trêu tức ta quá gầy yếu lại nhịn được cười. Ta cố gắng dùng sức ôm tay rồi ngước mắt hỏi: "Hoàng thượng lạnh sao?"

      lời nào môi mỏng mím chặt tỏ ra vẫn còn tức giận.

      Ta cười cười, ôm tay vào trong lòng.

      bỗng nhìn ta, lát sau mới phun ra câu: "Ngươi nghĩ là ngọt ngào với trẫm như vậy trẫm truy cứu ngươi sao?"

      "Hì ——" ta nhịn được bật cười, cho rằng ta lấy lòng là vì chút giận dữ này sao. A, hay là hiểu chính mình? Nếu quyết định chuyện gì có thể vì chút hành vi nhoi này của ta mà thay đổi ư?

      " cho cười." Mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      Ta nghe lời cười nữa ngước mắt lên nhìn .

      cũng rút tay ra ta biết, nổi giận.

      Đôi mắt đen nhánh chớp chớp, bỗng : "Mấy ngày gặp mà ngươi vẫn xấu như vậy."

      Lại còn ta xấu nữa, đành chịu ta cũng tính toán với .

      Dường như lại mất hứng, mặt trầm xuống: "Ngươi cầu xin trẫm tha tội à? Sao còn cười được?"

      Thực là kiêu ngạo nhỉ, ra chỉ muốn ta cầu xin . Ta nheo mắt nhìn, đường đường hoàng đế ngờ lại muốn ta cầu xin tha thứ, làm chuyện này để biểu lộ cao quý của hoàng đế sao?

      Ta cũng giả bộ như biết gì buông tay ra lễ phép quỳ xuống cúi đầu : "Xin hoàng thượng bỏ qua cho nô tì. Có điều nô tì cũng rất muốn biết tại sao hoàng thượng cứ phải bắt buộc nô tì cầu xin tha thứ?"

      "Ngươi!" tức giận đá chân bàn "Nếu biết, vì sao phải cầu xin tha thứ?"

      "Bởi vì hoàng thượng muốn nghe, vì người là hoàng thượng." Ta nhấn mạnh từng câu từng chữ cho nghe. Dù sao cũng là hoàng đế thiên triều. Cơ bản cần bất cứ điều gì để khẳng định thân phận hoàng đế, dù cho mẹ ruột phải thái hậu cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến thân phận tôn quý của .

      Trước mặt ta, Hạ Hầu Tử Khâm giảm vẻ lạnh lùng nhưng lại lộ ra nét quật cường.

      Ta biết giữa và Dụ thái phi xảy ra chuyện gì nhưng ta dường như thấu hiểu được tâm tình vừa hoảng hốt lại vừa phẫn hận của .

      Chương thứ 80 : Bỗng nhiên rất muốn ôm




      nhìn ta với ánh mắt đầy kinh ngạc, cả người đứng thẳng, tay giấu trong áo rộng nắm chặt lại, mơ hồ còn nghe tiếng các khớp ngón tay bị ép vào nhau vang lên. cố sức quá, vẫn buông xuống được.

      Ta cắn răng, Hạ Hầu Tử Khâm kiêu ngạo bị ta trúng tâm .

      "Trẫm ghét..." bỗng "Ghét nữ nhân thông minh nhưng lại thích thể rời." Tay kia ôm ta bế lên, ánh mắt như cười như nhìn ta.

      Ta nhìn sang chỗ khác lại nghe : "Còn dám đến đó trẫm nhất định tha!"
      câu này giọng đầy vẻ cảnh cáo.

      ta cũng trở lại nơi đó.

      "Đàn phi." bỗng nhiên cúi đầu gọi.

      Ta vui nhíu mày nghiến răng : "Hoàng thượng có thể gọi tên nô tỳ ?"

      "Vì sao?"

      "Tên nô tì dễ nghe." Chí ít so với Đàn phi cũng dễ nghe hơn.

      "Ai dễ nghe?" quan tâm.

      "Tiên sinh của nô tì." Ta .

      hừ khẽ tiếng mắng: "Tiên sinh ngươi biết thưởng thức."

      Chẳng biết tại sao, nghe Tô Mộ Hàn như thế, ta hơi tức giận bật thốt lên: "Ai thưởng thức?" Trong lòng ta, Tô Mộ Hàn giống như vị thần, biết, làm được. thế nào với ta là thế nấy.

      Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ tới ta lại dám chống đối như thế, hơi sửng sốt nhưng lại giận, chỉ lạnh lùng : "Trẫm ." bá đạo nhìn ta, vẻ mặt đó tựa như muốn : trẫm đấy, ngươi muốn thế nào?

      Ta nhìn nhưng cũng muốn tranh cãi với , nếu tranh tất nhiên là ta thua. Ai bảo là hoàng thượng, chơi xấu, dùng thân phận của để ép buộc ta. Ta dường như càng ngày càng hiểu hơn, biết tại sao trong lòng lại có chút ít tiểu nhân hưng phấn.

      bỗng nhiên ho tiếng : "Tay trẫm lạnh muốn chết."

      Thay đổi nhanh quá, ta hài lòng nhìn , lại đưa tay qua vẻ mặt đáng thương nhìn ta. Ta hơi bối rối, xem ra muốn chút ngọt ngào.

      Ta cầm tay ôm vào ngực lần nữa, nhíu mày: " được cách y phục."

      Ta chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, quả là ai cản được miệng , lại còn chuyện tùy tiện như vậy.

      "Trẫm lạnh quá." nghiêm túc diễn lại.

      Ta thở dài tiếng, ý của là chút ngọt ngào này vẫn chưa đủ cho thỏa mãn.

      Ta đỏ mặt muốn kéo lên giường, lại chuyển người trực tiếp nằm người ta.
      Nặng quá ta kêu lên: "Hoàng thượng, người có thể..."

      " thể." cắt ngang lời của ta, ta còn chưa hết biết ta muốn cái gì. Được lát lại "Trẫm đau chân, bắt ngươi ôm là khai ân cho ngươi rồi."

      Đau chân?

      Chẳng lẽ là đá vào đâu?

      "Vì giận ngươi." tốt bụng giải thích.

      Được rồi, ngàn sai vạn sai cũng là lỗi của ta.

      Ta mím môi đỡ lên giường rồi cúi xuống cởi giày cho , định xoa chỗ chân bị thương của cảm thấy thắt lưng căng lên, người bị ôm lấy ngã nhào xuống giường.

      "A!" Ta vừa kinh hãi kêu lên xoay người nằm lên . Ta khẩn trương nhìn nam nhân trước mặt, lại nhìn tới ta chỉ chăm chú cởi quần áo của ta ra, lời nào đưa tay vào trong người.

      Thực lạnh quá.

      chẳng thương hương tiếc ngọc chút nào.

      Bỗng nhiên cúi xuống, mặt vùi vào cổ của ta, bờ môi mềm mại dán lên da thịt, nhàng : " ra nghịch tuyết lại đau tay như thế, lạnh đến độ còn cảm giác nữa."

      Ta kinh ngạc, ngờ lại chơi tuyết hèn gì tay lạnh như vậy
      nghịch tuyết xong vội vã đến Cảnh Thái cung muốn nghiêm khắc trị tội ta?

      Ta bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.

      "Đau quá, sau này trẫm bao giờ chơi nữa." lầm bầm tựa như với chính mình, lại cũng giống như cho ta nghe.

      Lạnh tới cực độ tự nhiên đau, loại đau này giống như có ngàn vạn cây kim đâm, mỗi dây thần kinh ở đầu ngón tay đều nhức nhối rồi truyền khắp cơ thể.

      Ta mở to mắt nhưng bị tóc che khuất nên thấy vẻ mặt của . Chẳng biết vì sao ta nghe trong lời chứa chút đơn. Loại đơn này có chút đau khổ, chút bất an, lại cả chút do dự lẫn cam tâm...

      Tay ta ôm lấy người , vì đột nhiên ta rất muốn ôm .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 81 : Đêm đó ấm





      Người khẽ run lên nhưng vẫn nằm im, dựa vào ta hơi thở nóng hổi, ta ôm bắt đầu hơi sợ hãi.

      lát sau mới cúi đầu : "Trẫm muốn ngươi."

      Thanh của rất khẽ rất , giống như trận gió vừa thổi tới trong nháy mắt biến tan. Có điều, ta nghe được tất cả, tay run lên, tim đập loạn.

      Ta khẩn trương vô cùng.

      Lúc này ta mới biết đây mới chính là nguyên nhân khiến ta sợ hãi. ra, ta sợ muốn ta.

      Vì sao lại sợ? Liều mạng hỏi chính mình lại tìm ra đáp án.

      Người khẽ nhúc nhích, bàn tay to luồn qua người ta rồi mở mắt ra nhìn. Đôi mắt thâm trầm giống như hồ nước tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi khiến cho người ta hoảng hốt.

      Miệng cười nhếch lên như vòng cung, ngón tay lướt qua môi ta làm ta hoảng sợ mở to mắt nhìn . cũng cúi người hôn mà lật người lại kéo chăn rồi quay người .

      Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của chỉ nghe tiếng nặng nề vọng tới: "Nhưng phải bây giờ..."

      Ta mê man hiểu lời của là ý gì.

      lại thêm gì nữa chỉ nghe thở đều đặn.

      Ta mấp máy môi muốn gọi nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Tay chặn lên ngực như muốn che lại trái tim đập loạn nhưng ánh mắt tự chủ được mà rời khỏi . Hơi thở vô hình kia biểu lộ cao ngạo cùng độc cùng cực, nó như ngăn cản bước của ta nhưng lại cũng giống như loại độc dược, dắt ta tới.

      Nằm chút bắt đầu thấy lạnh.

      Ta cắn răng bò qua dựa vào lưng ngủ.

      Lưng ấm .

      Ta biết có tỉnh có điều nằm im động đậy. Chẳng biết tại sao, giây phút đó ta có chút hưng phấn cùng đắc ý, tựa như ta chiếm được chút tiện nghi nho của vậy, cảm giác đó kỳ lạ.

      Trong giấc ngủ mơ màng dường như có ai đó ôm lấy người ta, rất khỏe ôm ta chặt.

      Đêm đó, ta ngủ rất ngon và ấm áp.

      Ngày hôm sau thức dậy mới phát từ lâu rồi, ngoài trừ chiếc gối bên cạnh còn lưu mùi Long Tiên Hương phảng phất, dường như ta vẫn nghĩ đêm qua chỉ là giấc mộng Nam Kha.

      Ưm, ta cười khẽ.

      Vãn Lương và Triêu Thần tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu với vẻ mặt vui mừng, xem ra đêm qua các nàng cũng ngủ ngon vì lo lắng Hạ Hầu Tử Khâm nổi giận với chuyện ta Vĩnh Thọ cung.

      Ta cũng sợ nhưng lại giận.

      Đối với tâm tư của tuy ta còn chưa hiểu hoàn toàn nhưng dần dần ta cũng hiểu thêm về .

      "Hôm nay sắc mặt nương nương rất tốt." Vãn Lương vừa cài trâm ngọc cho ta vừa cười .

      Ta nhìn nữ nhân trong gương, giơ tay chạm khẽ vào hàng châu rủ bên tai, ánh mắt long lanh cười : "Hôm nay nhìn bản cung rất đẹp sao?"

      Triêu Thần cười : "Nương nương được hoàng thượng sủng ái đương ngày ngày càng đẹp hơn."

      Hoàng thượng sủng ái? hay .

      Ngoái đầu lại nhìn các nàng ta mỉm cười: "Bản cung rất muốn xem chút kẻ nào đó nhìn thấy thần sắc vui vẻ của bản cung hôm nay có vẻ mặt như thế nào? mời Thẩm tiệp dư."

      Vãn Lương hơi cười cúi đầu đáp "Dạ" rồi để đồ trong tay xuống ra.

      Phương Hàm vừa bước vào chắc là nghe được lời của ta bèn tiến tới : "Nương nương, người phải đối mặt chỉ có Thẩm tiệp dư."

      Ta cười gật đầu: " yên tâm, trong lòng bản cung hiểu ."

      Nàng cười khẽ, đặt mấy đồ vật lên bàn rồi quay người lại : "Nô tỳ kêu ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món điểm tâm, nương nương qua đây dùng chút ạ."

      Nhìn điểm tâm bàn, ta cười lạnh: "Bản cung phải chờ Thẩm tiệp dư tới dùng luôn, sợ là đêm qua nàng quá mức khẩn trương cả đêm ngủ chắc cũng ăn nổi cái gì."

      Chương thứ 82 : Cho nàng ngọc trâm





      Chỉ sau thời gian nén nhang thấy Thẩm tiệp dư tới, tốt lắm nàng đến rất nhanh.
      Thấy ta nàng vội vã hành lễ: "Tần thiếp tham kiến Đàn phi nương nương!" Nàng cúi xuống rồi tiếp " là trùng hợp, tần thiếp cũng muốn tới Cảnh Thái cung trò chuyện với nương nương, chưa kịp nương nương sai người đến mời."

      Ta nhướng mày cười : "Thế à? Bản cung và Thẩm tiệp dư là tâm linh tương thông."

      "Tần thiếp dám." Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt vào nhau đầy khẩn trương.

      Ta xoay người ngồi xuống rồi với nàng: "Ngồi , bản cung chuẩn bị điểm tâm muốn cùng dùng cùng Thẩm tiệp dư."

      Nàng hơi kinh ngạc nhìn ta tạ ơn rồi bước tới ngồi xuống.

      Ta ngồi im nàng cũng ngồi im.

      Ta cầm miếng bánh phù dung lên thấy vẻ mặt nàng hơi xấu hổ cũng cầm lên miếng nhưng chỉ cắn mẩu . Ta nhìn khay bánh bên cạnh : "Bánh đậu xanh này cũng rất ngon, nhân bên trong đều là đậu xanh thơm mát, Thẩm tiệp dư cũng nếm thử ."

      Mặt nàng biến sắc vội vàng : "Tạ ơn nương nương, xưa nay tần thiếp thích ăn đậu xanh."

      "À?" Ta cười lạnh, nàng thấy ta chưa động tới bánh đậu xanh kia sợ ta hạ độc sao? Buồn cười, Tang Tử ta sao lại ngu như vậy chứ, vì thế : "Chẳng lẽ Thẩm tiệp dư sợ bản cung hạ độc trong bánh?"

      ràng người nàng run lên, nàng hơi khép đứng dậy quỳ xuống : "Tần thiếp dám!"

      " dám?" Ta cười khẽ, lấy miếng bánh đậu xanh cắn cái nhìn nàng, "Mùi vị rất thơm. Thẩm tiệp dư này, bản cung làm việc sau lưng người khác, càng hận những kẻ giở trò sau lưng, biết ngươi có hiểu ?"

      Vai nàng càng run dữ dội nhưng cũng chỉ cắn môi lời nào.

      Ta tiếp tục vừa dùng điểm tâm vừa thờ ơ : "Muốn đấu phải có bản lĩnh, Thẩm tiệp dư ngươi còn chưa đủ thông minh. Người có thủ đoạn cao minh chỉ đem chính bản thân mình vào tình thế vạn kiếp bất phục."

      "Nương nương!" Nàng kinh hoàng kêu lên, nhìn thẳng vào ta run rẩy "Nương nương thứ tội, tần thiếp chỉ là... Là thấy Dụ thái phi đáng thương, trong hậu cung bây giờ chỉ có nương nương là tôn quý nhất, vì thế... Vì thế nếu nương nương ra mặt có thể giúp được Dụ thái phi. Hoàng thượng sủng ái nương nương đương nhiên làm khó..."

      Tốt quá, xem ra nàng vẫn biết là ta chuyện gì.

      Ta chăm chú nhìn nàng, thủ đoạn của nàng cao minh nhưng cũng rất thông minh, có điều bây giờ còn muốn đến lừa gạt ta quá coi thường ta rồi.

      Ta cười yếu ớt: "Sao? như thế, bản cung nên thay mặt thái phi cảm ơn ngươi nhỉ." xong bèn đưa tay lên lấy chiếc trâm ngọc đầu xuống rồi đứng lên, tới bên cạnh nàng. Ta tỉ mỉ cài cây trâm lên tóc nàng với vẻ tán thưởng " là đẹp, vậy bản cung thay thái phi tạ ơn ngươi, trâm ngọc này coi như quà tạ lễ."

      Thẩm tiệp dư kinh hãi mặt mày thất sắc run run : "Nhưng nương nương... nhưng trâm ngọc này là do hoàng thượng ban cho người! Tần thiếp e là thể nhận." Nàng vừa vừa giơ tay lên định lấy xuống.

      Ta nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay nàng, nét mặt thay đổi : "Thế nào, Thẩm tiệp dư còn ghét bỏ bản cung sao? Hơn nữa bản cung cho rồi sao có thể lấy lại? Nếu thế phải là bản cung có chút hẹp hòi sao."

      "Nương nương..."

      Ta ngồi thẳng lên : "Hôm nay bản cung tặng ngươi cây trâm ngọc, sau này ngươi phải mang mỗi ngày. Bản cung thấy nó rất xứng với ngươi, mang nó càng tôn lên nước da trắng nõn của ngươi. Chà chà, nhìn khiến cho người ta thích."

      Đầu tiên ánh mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ càng lúc càng đậm, nhưng sau lại từ từ biến mất. mặt Thẩm tiệp dư lên ý cười, nàng nhìn ta mừng rỡ đứng lên : "Nương nương, tần thiếp tạ ơn nương nương! Bản lĩnh của nương nương quả thực khiến cho tần thiếp cảm phục, nương nương có thể đối xử với tần thiếp như vậy sau này tần thiếp nguyện đem hết sức mình phò tá nương nương!"

      ra nàng lại cho rằng ta làm như vậy là muốn mượn sức nàng.

      Ta vốn có ghét nàng nhưng bây giờ ... ta ghét nhất loài cỏ đầu tường này, gió chiều nào theo chiều nấy.

      Chẳng thèm nhìn nàng ta cười lạnh : "Bản cung sao dám nhận phò tá của ngươi! Hôm nay bản cung chỉ đơn giản là mời Thẩm tiệp dư qua đây dùng điểm tâm mà thôi, có lẽ Thẩm tiệp dư suy nghĩ quá nhiều rồi."

      Nếu nàng có thể dễ dàng theo ta như thế khó tránh khỏi ngày nào đó nàng phản bội ta, người như thế sao ta dám nhận.

      Nghe vậy, vẻ mặt vừa rồi còn mừng rỡ của nàng trong nháy mắt hóa thành ảm đạm, sắc mặt trở nên trắng bệch.

      Hừ, bây giờ biết sợ rồi sao?

      Nàng ta cũng biết nàng chẳng qua chỉ là tiệp dư nho , muốn đối đầu với ta ắt hẳn có chỗ dựa phía sau. Mà chỗ dựa vững chắc này còn nghi ngờ gì nữa chính là Diêu thục nghi.

      Nhìn nàng kêu "Tỷ tỷ" thân thiết với Diêu thục nghi, gọi "Nương nương" với ta ở Hi Ninh cung ta cũng biết được quan hệ thân mật giữa các nàng.

      Chờ đến khi Diêu thục nghi nhìn thấy ngọc trâm cài đầu nàng, chắc chắn xa lánh nàng, thậm chí ghét bỏ nàng bởi vì nàng ta cho rằng đó là người của ta. Đáng tiếc quá, người như vậy ta cần nhưng cũng cho người khác giữ lại.

      Vì thế phải để nàng sống le lói, độc qua ngày thôi.

      Mạng Thẩm tiệp dư có cứng hay phải tự dựa vào bản lĩnh của chính nàng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 83 : Tuyết rơi





      Ngày hôm sau, ta ngồi ở trong đình viện uống trà thấy Phương Hàm tới ghé sang bên trái ta khẽ : "Nương nương, nghe Thẩm tiệp dư điên rồi."

      Nắp chén va vào miệng chén trong tay ta kêu "Cạch" tiếng, ta cười lạnh, sao lại điên nhanh thế?

      "Nương nương, có cần nô tỳ châm thêm trà cho người ?" Vãn Lương tưởng nước trà trong chén bị nguội vội bước tới nhận lấy cái chén trong tay ta.

      Ta khoát khoát tay đặt ly trà lên bàn đá đứng lên : " cần, bản cung hơi mệt rồi, trà này cũng uống nữa. Mọi người lui xuống hết ."

      "Dạ." Vãn Lương nhanh nhẹn dọn sạch mọi thứ bàn rồi cung kính lui xuống.

      Lúc ta nhìn lại mới phát tuyết rơi. Những bông tuyết trắng bay đầy trời vùi lấp tất cả sắc màu trong hoàng cung thành mảnh trắng xóa.

      Ta đưa tay đón, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay trong nháy mắt tan chảy chỉ còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền vào trong lòng.

      Chẳng biết tại sao, ta bỗng nhiên lại nhớ tới mảng tuyết dày còn đọng trong cung của Dụ thái phi rồi cũng tự giật mình. Ta điên rồi sao? Ta nên lại nhớ tới nơi đó.

      nhàng nhắm mắt lại.

      " , ngươi xem tuyết này rơi tới khi nào?" Lầm bầm hỏi.

      Tiếng Phương Hàm lành lạnh vọng đến: "Nhìn sắc trời hôm nay, sợ là còn rơi lâu. Nô tỳ vào cung lâu như vậy mà chưa từng thấy tuyết rơi nhiều như thế. Nếu nương nương cảm thấy lạnh, nô tỳ lấy lò sưởi."

      Ta chậm rãi lắc đầu, đúng là lạnh nhưng ta muốn dùng lò sưởi.

      Trận tuyết này quả nhiên rơi rất lâu, từng đợt nối tiếp nhau sợ là cũng đến mười ngày nửa tháng, ta nhớ chính xác nhưng cũng cảm thấy quả là lâu lắm.

      Từ sau đêm đó, Hạ Hầu Tử Khâm hề đến Cảnh Thái cung của ta. Nghe phương Bắc tuyết tai nghiêm trọng, quan viên các nơi trình lên tấu chương rất nhiều nên mỗi ngày đều phải ở ngự thư phòng cho tới khuya. Chẳng biết tại sao ta lại bắt đầu quan tâm đến tin tức về . Thấy làm việc vất vả, ta thậm chí còn thấy thương .

      Tuyết lớn rơi rất lâu, những tranh đấu mãnh liệt nơi hậu cung tự nhiên êm ả đến hiểu nổi.

      Lâu lắm rồi ta gặp Thiên Phi cùng Thiên Lục, lúc Hi Ninh cung thỉnh an thái hậu gặp Thư quý nhân cùng Diêu thục nghi, ai cũng coi như có chuyện gì xảy ra, vẫn cười vui mừng như trước.

      Có điều thái hậu đối với ta tựa như xa lạ, còn tỏ ra thân thiện như ngày xưa. Bà lộ vẻ xa lánh, vui vẻ khi thấy ta thậm chí còn hơi tức giận.

      Ta biết, tất cả đều vì chuyện Dụ thái phi.

      Mặc kệ ta bù đắp thế nào, cuối cùng Diêu thục nghi thắng chiêu này.

      Ngày ngày trôi qua cũng hơn tháng, tính ra gần cuối tháng mười hai. Thời tiết chuyển biến tốt hơn, tuyết đọng cũng bắt đầu tan ở khắp nơi. Thức dậy thấy mặt trời lên, từ xa nhìn lại tuyết tan phản xạ dưới ánh nắng thành dải ngũ sắc vô cùng đẹp mắt.

      Lúc ta cùng Phương Hàm tới Cảnh Thái cung, nhìn từ xa thấy mấy cung tỳ đứng tụm lại chỗ líu ríu gì đó, mặt mũi ửng hồng cười ngượng ngùng.

      Ta khẽ nhíu mày nghe Phương Hàm ở phía sau ta : "Trong cung muốn mở rộng nhân số ngự lâm quân, nghe chuẩn bị lâu rồi, e là tuyển chọn người trong mấy ngày nữa."

      Ta gật gật đầu, trách được mấy cung tỳ này hưng phấn như thế. Nữ nhân nào mà có tuổi xuân, nghĩ đến đây trong lòng lại cảm thấy bi thương, cung tỳ có tư cách chuyện tình cảm sao. Cho dù có người thương trong lòng cũng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt!

      Ta sớm phải là cung tỳ thế nhưng, phu quân của ta đâu?

      Hạ Hầu Tử Khâm?

      Ôi, ta và , mặc dù gần đấy nhưng cũng vô cùng xa xôi.

      Chậm rãi thu hồi suy nghĩ ta vịn tay Phương Hàm bước vào kiệu loan.

      Lúc màn kiệu hạ xuống ta nghe Phương Hàm khẽ : "Nếu nương nương muốn tuyên thái y chỉ cần phái Tường Hòa, Tường Thụy là được, hà tất tự mình thái y viện?"

      Hai tay ta bất giác nắm chặt, nhìn nàng chỉ trầm giọng : "Khởi kiệu." Nàng biết, phải ta tuyên thái y cho ta mà vì Tô Mộ Hàn...

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 84 : Ta ghen tỵ





      Các Thái y thấy ta, ai cũng lộ vẻ sợ hãi. Có lẽ bọn họ vẫn còn nhớ chuyện hai tháng trước ta tuyên thái y Vĩnh Thọ cung khám và chữa bệnh cho Dụ thái phi, cuối cùng thái y kia bị điều tra rồi cách chức.

      Bây giờ xem ra, bọn y nghe tin ta đến thái y viện đều sợ mất mật.

      Tôn thái y quỳ gối dưới chân ta cúi đầu : "Nương nương thứ tội, được hoàng thượng cho phép bọn hạ thần thể tự ý ra ngoài cung khám chữa bệnh."

      Ta im lặng gì, ra muốn ta với Hạ Hầu Tử Khâm.

      Từ thái y viện ra, ta trở lại kiệu loan mà phân vân biết có nên tìm Hạ Hầu Tử Khâm hay . Phương Hàm nhìn ra ta có tâm khẽ : "Nương nương, nô tỳ có câu này biết có nên hay ."

      Ta nhìn sang nàng ý bảo nàng .

      Nàng hạ giọng : "Nương nương, cây to đón gió lớn nhất là ở chốn hậu cung này. Nếu chỉ là người ngoài quan trọng, nương nương nên tránh xa hơn." Giọng nàng bình thản nhưng từng câu từng chữ vô cùng kiên quyết.

      Thông minh như nàng là biết quan hệ giữa ta cùng với người nhà rất tệ, vì thế nếu ta tuyên thái y đương nhiên phải vì người Tang gia. Nếu phải người nhà, tự nhiên có thể bị coi là người ngoài.

      Thế nhưng với ta mà Tô Mộ Hàn phải.

      Ta lắc đầu: "Bản cung biết lo lắng, chỉ là người đó là tiên sinh của bản cung, đối với bản cung có ơn tri ngộ. Bản cung có ngày hôm nay thể nhớ đến ơn của . Huống chi trước khi bản cung tiến cung từng hứa với ngày sau ổn thỏa mời thái y giỏi nhất đến trị bệnh cho ."

      Phương Hàm sắc mặt đổi, giọng như cũ: "Nô tỳ cả gan hỏi, biết tiên sinh nương nương mắc bệnh gì?"

      Bệnh gì?...

      hiểu tại sao khi nghe nàng như thế, dường như ta lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó sau màn trướng, dáng vóc gầy gò cùng tiếng ho khan kịch liệt của vang lên bên tai.

      Tay hơi nắm chặt, giọng cố tỏ ra bình thản: "Tiên sinh lúc sốt cao đỡ nên tổn hại phổi, vì thế bệnh ho ngày càng nặng hơn."

      Phương Hàm cúi đầu: "Nương nương nên biết nếu như vậy, bệnh này vô phương cứu chữa."

      Ta vội lắc đầu: "Thái y trong cung cũng chữa được sao? Bọn họ y thuật cao minh như vậy cũng chữa được sao?"

      "Nương nương..." Phương Hàm bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, ánh mắt nàng lấp lóa khẽ , "Nếu nương nương cố ý với hoàng thượng ngàn vạn lần thể sơ suất được."

      Ta ngơ ngẩn, trong lòng chấn động, ta quá … sơ suất sao?

      Đúng vậy, trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm ta thể như vậy. là người có tính cách đa nghi, biết chừng ta lại mang tai họa đến cho Tô Mộ Hàn.

      Ta định thần lại cười với Phương Hàm, là tốt, nàng lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, điểm này ta còn thua xa nàng.

      "Nương nương định Thiên Dận cung bây giờ sao?"

      Ta ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, ta còn chưa biết thế nào với Hạ Hầu Tử Khâm.

      Chúng ta vô tình bước , ngờ đến Lam hồ. Tuyết tan hết lộ ra mặt nước màu xanh trong vắt, gió nhàng thổi tạo nên từng lớp sóng dập dờn. Cây cầu chín khúc bắc ngang mặt hồ uốn lượn chạy dài, đình giữa hồ tựa như bầy chim bay nước.

      Cảnh đẹp khiến ta ngây người, lúc mới giật mình thấy xa xa phía trước có thái giám đứng. Ta chăm chú nhìn nhận ra là Lưu Phúc, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ, nếu y ở chỗ này phải chăng Hạ Hầu Tử Khâm cũng có mặt? Nghĩ vậy chân tự chủ bước tới nhanh hơn.

      Tiến lại gần, ta vừa há miệng định gọi bỗng nhiên nghe đằng sau ngọn giả sơn phía trước vọng tới tiếng nữ nhân cười lảnh lót như chuông bạc, sau đó bóng dáng mảnh mai đột nhiên chạy đến.

      "Thuần nhi, nàng càng ngày càng to gan." cười đuổi theo phát ra bên cạnh có thêm người.

      Bỗng nhiên ta ngây dại.

      Bởi vì tiếng gọi kia của "Thuần nhi" khiến ta ghen tỵ. Cho tới bây giờ chỉ gọi ta là "Đàn phi" chứ chịu gọi tên của ta. Nhưng lại gọi nàng "Thuần nhi".

      Thuần nhi, Thuần nhi, là dễ nghe quá.

      Đây là lần đầu tiên ta ghen tỵ với Diêu thục nghi.

      Chương thứ 85 : Thủ đoạn của Thiên Phi





      Trong lúc vô ý, Lưu Phúc đứng bên cạnh thấy ta vội cúi đầu nghiêm cẩn : "Nô tài tham kiến Đàn phi nương nương!"

      Hạ Hầu Tử Khâm dường như hơi giật mình quay đầu lại, thấy ta khẽ nhíu mày, ta vội định thần: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!" Phương Hàm đứng sau lưng ta cung kính .

      nghiêm người lạnh nhạt : "Miễn lễ, sao Đàn phi lại tới đây?"

      Diêu thục nghi thu lại nét cười, tiến tới hành lễ với ta. Ta chỉ đơn giản : "Nô tì rảnh rỗi ra ngoài dạo chút, ngờ lại quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng và Diêu thục nghi."

      Diêu thục nghi dựa vào người , hơi mỉm cười giọng : "Nương nương như thế tần thiếp đảm đương nổi rồi."

      Trong lòng ta ghen dữ dội nhưng mặt vẫn cười giả bộ như sao cả. giơ tay lên đẩy nàng ra về phía ta chăm chú nhìn lát, rồi khẽ : "Đàn phi có tâm gì?"

      Ta ngẩn ra kinh ngạc nhìn . Khóe miệng của nhếch lên tiến tới gần ta : "Trẫm rất tò mò vì cho tới bây giờ chưa thấy qua ánh mắt như thế của ngươi?"
      Ánh mắt như thế là sao?

      "Ngươi lo lắng cái gì? Hay là lo lắng ai?" hỏi trêu tức, ánh mắt thủy chung vẫn dán chặt mặt ta.

      Ta chợt nhớ tới lời đêm đó với ta, , vĩnh viễn đừng nghĩ lừa .

      Nếu như vậy ta thử đánh cuộc lần. Dù sao sớm hay muộn ta cũng muốn với chuyện của Tô Mộ Hàn. Xem ra tránh né bằng đối mặt, nếu hỏi, chẳng thà ta thẳng.

      "Hoàng thượng, kỳ thực..."

      Ta vừa định đột nhiên nghe thấy phía bên phải gần đó vọng đến tiếng cung tỳ kêu lên sợ hãi, rồi hoảng loạn : "Tiểu chủ! Tiểu chủ người sao vậy? Tiểu chủ!"

      Mọi người nghe tiếng cùng nhìn lại chỉ thấy cung tỳ loay hoay đỡ lấy nữ nhân, sau đó ả kêu lên: "Người tới! Người tới mau! Có ai hay vậy?"

      Ta nhìn sang Hạ Hầu Tử Khâm chỉ thấy nháy mắt cho Lưu Phúc, Lưu Phúc vội chạy tới. mặt Diêu thục nghi lộ vẻ vui, lẳng lặng đứng ở phía sau chúng ta.
      bao lâu sau nghe tiếng Lưu Phúc : "Hoàng thượng, là Phi tiểu viện của Huyễn Nhiên các!"

      Ta chỉ nghe "Ông" tiếng trong đầu, Thiên Phi!

      Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm thay đổi, vừa quay người nhanh trở lại, vừa kêu: "Tuyên thái y!"

      Ta nghiến răng nhìn trong lòng đầy tức giận. Thiên Phi a Thiên Phi, ta quả nhiên coi thường nàng, nghĩ tới người đơn giản như nàng cũng có thể nghĩ ra phương pháp thu hút chú ý của như vậy? Hoàng cung lớn thế này mà lại té xỉu trước mặt , phải là quá trùng hợp sao?

      Bên tai vọng đến tiếng Diêu thục nghi: "Nương nương, hay chúng ta cũng trở lại xem sao." Nàng vừa bước . Ta phẫn nộ nhìn trong lòng cười lạnh, đúng là vĩnh viễn trong cung này có thái bình!

      Huyễn Nhiên các.

      Các Thái y các vội vã tiến vào khám cho Thiên Phi. Ta đứng ở ngoài sảnh chợt nhớ ra việc, nếu Thiên Phi giả bộ bệnh làm sao thoát khỏi ánh mắt của thái y chứ?
      Lúc nhìn lên thấy Thiên Lục luống ca luống cuống chạy vào, thấy ta ở đó khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên chút xấu hổ. Nàng hành lễ với ta và Diêu thục nghi rồi vội vàng kéo cung tỳ của Huyễn Nhiên các hỏi: "Tiểu chủ các ngươi như thế nào?"

      Cung tỳ hoảng sợ đáp: "Thái y khám bệnh cho tiểu chủ ở bên trong."

      " yên lành sao lại đột nhiên té xỉu?" Nét mặt Thiên Lục vẫn đầy kinh hoảng như cũ, hỏi cung tỳ ngừng.

      Ta lạnh lùng nhìn, thực là tỷ muội tình thâm nhỉ, bao giờ nàng đối với ta như thế chưa mà dám ta cũng là chị em của nàng?

      lúc lâu, mới thấy thái y từ bên trong ra cười vui vẻ. Sau đó, cung tỳ mừng rỡ chạy đến, vui mừng : "Tốt quá! ra tiểu chủ mang long thai!"

      Ta bỗng nhiên quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn ả.

      cái gì?

      Mang long thai?

      Diêu thục nghi hiển nhiên cũng giật mình, nàng vốn ngồi thong dong nghe vậy chợt đứng bật dậy nét mặt cực kỳ khó coi, tay xiết chặt chiếc khăn với vẻ tức tối.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 86 + 87 : Rất nhanh muốn sai bảo ta




      Thiên Lục đầy vui mừng cầm tay cung tỳ vội vã hỏi: " vậy chứ? Ngươi ? Tỷ tỷ của ta... Tỷ tỷ của ta thực mang long thai?"

      Cung nữ liên tục gật đầu cười : "Đương nhiên là thực thái y mới phải khám kỹ càng như vậy!"

      Ta chỉ cảm thấy nghẹn ở ngực hít thở thông, cả người như còn sức chỉ muốn ngã xuống. Phương Hàm nhanh tay đỡ lấy ta khẽ : "Nương nương hãy đứng vững!"

      Ta đẩy tay nàng ra, lúc xoay người lại thấy Diêu thục nghi đứng yên lặng nhìn ta khóe miệng hơi cười đầy ý vị sâu xa. Lòng ta hơi trầm xuống, đúng rồi, sao tinh thần của ta lại kém nàng như vậy chứ?

      Nàng thấy ta quay đầu lại, khẽ cười : "Có cần tuyên thái y đến khám bệnh cho nương nương ?"

      " cần." Ta nghiến răng .

      Nàng cũng muốn dây dưa với ta chỉ : "Hay nương nương cùng tần thiếp vào thăm Phi tiểu viện, ồ, chỉ e là nàng ấy chẳng còn là Phi tiểu viện lâu nữa đâu!" Nàng xong qua bên cạnh ta, vẻ kinh ngạc khi nãy biến thành bình thản.

      Thiên Lục nhìn ta cũng vội theo.

      Ta chần chờ cuối cùng cũng bước vào.

      Cung nữ cẩn thận mở rèm che rồi dẫn chúng ta vào, sau đó lại nghiêm cẩn đứng bên cạnh, mọi thứ yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy.

      người mặc y phục màu vàng sáng ngồi giường Thiên Phi, ngay cả khi chúng ta vào cũng chưa từng quay đầu lại. kéo tay nàng, vừa cười vừa : "Phi nhi mang cốt nhục của trẫm, sau này được bất cẩn như vậy nữa, nếu chăm lo cho bản thân sức khỏe tốt thế nào được?"

      Thiên Phi ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt che giấu được niềm hạnh phúc. tay nàng đặt lên bụng, má đỏ hồng khẽ : "Hoàng thượng, chắc chắn sau này thần thiếp chú ý."

      Ta bị nàng làm cho tức đến muốn ngất, ngờ con người đơn giản như Thiên Phi lại may mắn như vậy.

      Diêu thục nghi đứng cạnh tiến tới cười : "Bây giờ tốt rồi, muội muội mang long thai được hoàng thượng vô cùng quan tâm khiến cho người khác ngưỡng mộ!"

      Lúc này Thiên Phi mới nhìn lên, ánh mắt của nàng chậm rãi chuyển từ người Diêu thục nghi nhìn sang ta, hơi sửng sốt rồi ngay lên vẻ đắc ý. Nàng cúi đầu nhìn bụng của mình sau đó cười : "Hai vị nương nương tự mình đến thăm, tần thiếp thực vinh hạnh."

      Ta bước lên : "Phi tiểu viện mang long thai là chuyện đại hỷ, chúng ta nên tới chúc mừng mới phải!"

      Ánh mắt nàng lên vẻ xem thường, quay sang Hạ Hầu Tử Khâm, nũng nịu : "Hoàng thượng, đột nhiên thần thiếp cảm thấy đói bụng, người cho thần thiếp dùng chút đồ ăn được ?"

      "Được." đáp ứng nhanh chóng, giọng đầy thương rồu quay đầu lại gọi "Lưu Phúc..."

      "A, hoàng thượng." Thiên Phi cắt ngang lời của , mặt đột nhiên lộ vẻ khó xử hơi chần chờ "Thần thiếp có cầu..." Nàng vừa vừa nhìn vào ta.

      Bàn tay giấu trong áo hơi nắm lại, ta cơ bản đoán được nàng muốn gì.

      "Chuyện gì?" Hạ Hầu Tử Khâm hỏi.

      mặt Thiên Phi hơi cười đắc ý : "Ngày xưa lúc Đàn phi nương nương ở Huyễn Nhiên các thần thiếp rất thích ăn đồ ăn do nương nương làm, có điều bây giờ thân phận nương nương khác, nô tì còn phúc được ăn nữa..." Nàng cố ý ngừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

      Nàng vội vã muốn gây khó dễ với ta, cố ý nhắc thân phận cung tỳ trước đây lại còn thêm cái gì đồ ăn nữa? Nàng chỉ muốn ta, người có địa vị cao phải nhân nhượng hầu hạ trước nàng, người có địa vị thấp hơn. Mang long thai, nàng muốn mẫu bằng tử quý sau đó từ từ đối phó ta.

      Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhìn ta khẽ : "Đàn phi ngươi xem..."

      ra lệnh mà giả vờ rộng lượng cho phép ta được lựa chọn, kỳ thực, ta có thể chọn lựa sao? Trong lòng cười khổ, ta đứng thẳng người : "Nếu Phi tiểu viện muốn ăn, thần thiếp đương nhiên nguyện ý làm. Có điều ngày xưa tay nghề nô tỳ tốt, may được Lục mỹ nhân ngại ngần tận tâm chỉ dạy cho thần thiếp. lâu thần thiếp làm sợ là còn quen tay, vậy ... có thể nhờ Lục mỹ nhân hỗ trợ được ?"

      Nghe vậy, sắc mặt Thiên Phi biến đổi.

      Ta cười, ngươi có thể dối còn ta sao?

      Nhưng Thiên Lục lại bình thản trả lời: "Hoàng thượng, nô tì nguyện ý."

      Hạ Hầu Tử Khâm nhìn Thiên Lục chỉ nhìn ta. Đôi mắt đen láy của loáng lên tia sáng chói mắt, lát sau khẽ cười : "Trẫm cũng chưa ăn đồ ăn ngươi làm bao giờ, cũng rất chờ mong đây."

      Ta hơi ngơ ngẩn, sao ta lại cảm thấy chờ mong trong lời là chứa thâm ý khác?
      Ta nghĩ nhiều nữa bèn cùng Thiên Lục lui ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :