1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn (c220) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 68 : Tụ hội tại Hi Ninh cung




      Ta tinh tế nhìn bàn tay nắm lại của Vãn Lương cùng Triêu Thần nhưng cũng thấy nét mặt họ vẫn bình thản như cũ đồng thanh đáp: "Nô tỳ chỉ biết hầu hạ nương nương tuyệt có ý khác."

      Ta "Ừ" rồi bước vào kiệu loan.

      Ta chợt nghĩ khi các nàng thấy ta ngạc nhiên thế nào nhỉ nhất là Thiên Phi, tự chủ được phá lên cười.

      lúc kiệu loan mới chậm rãi dừng lại. Bên ngoài vọng lại tiếng Triêu Thần: "Nương nương, tới Hi Ninh cung." rồi nàng đưa tay vén màn kiệu giúp ta, ta gật đầu để nàng đỡ xuống.

      Ta chỉ nhìn thoáng thấy vài cỗ kiệu đứng ở đó bèn nghĩ chắc có người đến trước.
      "Nương nương." Thấy ta thất thần Vãn Lương khẽ gọi khiến ta giật mình tĩnh trí lại khẽ lắc lắc đầu rồi bước về phía trước.

      từ xa còn chưa tới phòng nghe có tiếng cười trong trẻo vọng tới dường như rất náo nhiệt. Ta thẳng người chậm rãi vào cửa, những ánh mắt nhìn theo, tiếng cười chợt im bặt.

      Ta buông tay Triêu Thần cúi khom về phía người ngồi ở vị trí cao nhất: "Nô tì thỉnh an thái hậu, chúc thái hậu phúc thọ an khang!"

      " cần dùng đại lễ này, ngồi ." Giọng thái hậu rất đỗi bình thản. Ta vốn tưởng rằng đối với chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên phong phi cho ta bà tức giận nhưng nghe giọng của bà ta hề thấy chút tức giận nào.

      "Tạ ơn thái hậu."

      Sau đó ta nghe tiếng người đứng đậy rồi các nàng : "Đàn phi nương nương cát tường!"
      Ta chợt run lên mới nhớ ra đây là tên hiệu mà Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta.

      "Miễn lễ." Ta bình tĩnh nhìn tất cả, tốt quá toàn những khuôn mặt ta chưa từng gặp!

      "Đàn phi cũng ngồi ." Thái hậu lại .

      Ta vội gật đầu đến bên cạnh bà ngồi xuống. Ta hơi nghiêng mặt qua mới nhìn dáng vẻ của thái hậu. Bà khoảng hơn năm mươi tuổi, nước da hồng hào ngay cả khi cười lớn cũng thấy rất ít nếp nhăn khóe mắt. Hôm nay bà mặc y phục màu đỏ tím viền kim tuyến, nhìn rất quý phái nhưng hề giảm nét trang nhã. Ở khoảng cách gần thế này, ta còn nghe tiếng trâm vàng cài tóc bà kêu leng keng, ngón tay đeo nhẫn nạm ngọc lục bảo xanh biếc khẽ gõ bàn trà nghe trong trẻo lạ.

      Đột nhiên bà : "Các ngươi muốn , ai gia thích nghe các ngươi chuyện. Chẳng ai chịu là buồn chán."

      Lời thái hậu khiến bầu khí vừa rồi còn trầm lặng vụt trở nên rộn rã. người : "Đàn phi nương nương bỏ lỡ rồi, nếu về chuyện vui mồm miệng Thư quý nhân kia mới là lợi hại nhưng nàng đến sớm nên về trước rồi, ài —— "

      Ta nhìn nàng thấy nàng vẫn tỏ ra bình thản uống trà như có việc gì, chỉ nhìn ta cười cười.

      lợi hại vòng vo hồi cũng là nhắc chuyện ta tới chậm!

      Ta im lặng nhìn thái hậu còn bà dường như để ý tới, chỉ cười : " đến mới nhớ Diêu thục nghi so với Thư quý nhân cũng kém bao nhiêu nhỉ!"

      "Thái hậu, người lại giễu cợt thần thiếp rồi." Diêu thục nghi cười khẽ, đôi mắt phượng long lanh, môi đào khẽ mở thẹn thùng "Thái hậu vậy sau này thần thiếp sao còn dám tới nữa!"

      Thái hậu cũng cười: "Vậy là ai gia gây tội rồi?"

      Nghe vậy Diêu thục nghi vội : "Người thế phải muốn giết thần thiếp sao?"

      Ta cảm thán là khéo léo, câu đáp câu hơn kém.

      "Tỷ tỷ ít lại khiến cho Đàn phi nương nương chê cười mất, hi hi." nữ nhân mặc y phục màu xanh nhạt nhìn ta .

      Diêu thục nghi cười: "Được, ngay cả Thẩm tiệp dư cũng quở trách ta đúng. Nương nương" Nàng bỗng nhiên nhìn về phía ta "Tần thiếp khiến nương nương chê cười rồi."

      Ta vội cười hiền lành: "Thục nghi muội muội gì vậy, bản cung vừa đến nên lắng nghe mọi người chuyện, ngay cả thái hậu cũng vui vẻ thế kia mà!"

      Thái hậu : "Ai gia thấy miệng Đàn phi cũng ngọt lắm."

      Ta hơi giật mình đành phải cười yếu ớt.
      ...
      Đến tận khi gần ra về, ta mới biết ba người còn lại theo thứ tự là An uyển nghi, Lưu thuận nghi và Trần tĩnh tần. Có điều tận đến khi ta ra, thái hậu cũng hề có lời nào nhắc đến chuyện hoàng thượng phong ta làm phi tựa như cái việc hợp với lẽ thường này chẳng hề có. Còn ta bỗng nhiên lại nhớ tới Thư quý nhân và suy đoán nàng sớm rời chắc vì muốn tránh mặt ta.

      Ta cười nhạt, lần này tạm thời cho nàng thời gian để thích ứng, ngày nàng chủ động đến tìm ta.

      Từ Hi Ninh cung ra, Vãn Lương cùng Triêu Thần vội đón khẽ : "Nương nương có hồi cung ?"

      Ta hơi ngẫm nghĩ rồi trầm giọng : "Bản cung muốn Huyễn Nhiên các."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 69 : Có thù tất báo




      Huyễn Nhiên các vẫn lộ ra mùi vị khiến người ta chán ghét.

      Lúc ta tới thấy Thiên Lục ở đó.

      Ta cười, các nàng vội vàng gặp nhau để thương lượng cách đối phó với ta sao?

      "Tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương cát tường."

      Thiên Lục hành lễ, động tác nghiêm túc chút nào tỏ ra bất kính.

      Ta nhìn Thiên Phi, nàng cắn môi quay người về phía ta quỳ xuống: "Nương nương cát tường!" Phong Hà đứng bên cạnh nàng hoảng sợ cũng vội quỳ xuống hô: "Đàn phi nương nương cát tường!"

      Ta cười lạnh tiếng, bây giờ biết sợ rồi sao?

      Ta rồi nếu ta chết nhất định bỏ qua cho các nàng!

      Ta vịn tay Vãn Lương tới ghế chính ngồi, Triêu Thần tiến lên rót trà cho ta. Ta nhận ly trà, thích thú nhấp ngụm, ừm là trà ngon, uống xong ngọt lịm, hương thơm tươi mát

      Ta chậm rãi uống trà cố ý cho nàng đứng lên rồi nhìn Thiên Lục : " có việc gì ngươi lui ra , bản cung cùng Phi tiểu viện ôn lại chuyện cũ."

      Cả người Thiên Lục run lên, tin tưởng nhìn ta nhưng cũng đành phải : "vâng, tần thiếp xin được cáo lui trước." Nàng rồi nhìn Thiên Phi cái cam tâm ra.

      Ta lại nhìn Vãn Lương cùng Triêu Thần : "Các ngươi ra sau viện, thu thập các đồ dùng của bản cung để chút nữa mang về Cảnh Thái cung."

      "Vâng, nương nương." Hai cung tỳ vâng lời cung kính lui ra ngoài.

      Kỳ thực ta cũng phải muốn lấy gì ở đó, chỉ là ta tin nên tìm cớ để các nàng nơi khác mà thôi.

      Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở của ba người.

      Ta cười: "Ngày ấy, cũng ở chỗ này Phong Hà còn dạy bản cung cách hành lễ thế nào, đến nay bản cung vẫn còn nhớ rất tưởng như mới hôm qua, có đúng hay Phong Hà?"

      "Nương nương!" Đầu Phong Hà chạm đất, toàn thân run lên.

      Ta nhìn ả coi thường : "A, ngươi quên đâu nhỉ?"

      "Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ..." Ả khẩn trương lắp bắp ra lời.

      Ta cười, đứng dậy bước tới nắm lấy cằm ả kéo mạnh lên, cười hỏi: "Vậy ngươi nhìn xem tiểu chủ ngươi hành lễ thế nào?"

      Ta mạnh mẽ quay đầu ả sang phía đó khiến ả đau đến nhíu mày lại hỏi: "Ngươi thấy sao?"

      phải đồ ngốc đương nhiên hiểu ý của ta, lát ả mới cắn môi : "Nô tỳ cho rằng còn kém chút."

      "Ngươi!" Thiên Phi tức giận trừng mắt nhìn ả nhưng dám xông tới, thậm chí đầu gối khom cũng cũng đứng thẳng lên.

      Ta gật đầu, buông tay ra : "Vậy, ngươi dạy tiểu chủ ngươi cách hành lễ !"

      Thoáng nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Thiên Phi, ta nhíu mày, "Hừ, cung tỳ này còn dám dạy bản cung lẽ dạy được tiểu chủ như ngươi?"

      Nàng kêu, chỉ có hai nắm tay siết chặt lại.

      lát sau mới nghe tiếng Phong Hà vọng tới: "Tiểu chủ, đầu gối hạ thấp chút nữa."

      Ta cười quay thèm nhìn ánh mắt giận dữ của nàng, muốn trách phải trách lúc trước lòng dạ nàng quá đen tối luôn luôn muốn ta chết, lại còn muốn ta phải chịu đủ khổ cực trước khi chết. Thế nhưng mạng ta chưa tận, ta vẫn sống.

      Nàng bỏ lỡ cơ hội tốt còn cơ hội nữa!

      "Hạ... hạ thấp chút nữa."

      tốt quá, xem ra ả còn nhớ ngày đó dạy ta như thế nào.

      "Tiểu chủ, hạ..."

      Chỉ nghe "Bịch" tiếng, ta biết là Thiên Phi quỳ xuống nhưng mới chỉ có lúc mà chịu được sao? Ta quay người lại châm chọc : "Xem ra Phi tiểu viện vẫn chưa quên đại lễ này!"

      "Ngươi..." Nàng hận đến nỗi hai mắt đỏ quạch, miệng mím chặt rít lên.

      Ta cười nhìn nàng, thấy nhục nhã sao? Lớn thế này nhưng nàng chưa bao giờ bị ủy khuất như vậy? Ta còn lo sợ nàng tự sát cơ. A, nhưng ta cũng hi vọng nàng có thể kiên cường hơn, đừng dễ dàng chết như thế.

      Ta xoay người lạnh lùng bỏ lại câu: "Tang Tử ta có ân tất báo, có thù tất trả, ngươi tự giải quyết cho tốt !"

      "Nương nương, Tạ ơn nương nương tha cho nô tỳ!" Phía sau truyền đến tiếng Phong Hà.

      Ta chần chừ nữa ra ngoài.

      Tha ư, ta tha cho ả khi nào?

      Chương thứ 70 : Trung thành hầu hạ nương nương





      Vãn Lương cùng Triêu Thần sớm chờ ta ở bên ngoài, chúng ta vừa ra nghe người gọi: "Nương nương..."

      Ta nhìn lên thấy Thiên Lục đứng cách đó xa, nàng thấy ta ra liền bước nhanh tới : "Nương nương, tần thiếp có lời muốn ." xong nàng cố ý nhìn Vãn Lương và Triêu Thần đứng bên cạnh khiến ta cũng cảm giác có gì đó bất ổn, lại thấy Cúc Vận ở bên nàng, lẽ ả sợ ta nên trốn rồi?

      "Nương nương..." Thấy ta lời nào, nàng khẽ gọi.

      Ta cười mệt mỏi nhìn thoáng qua nàng: "Bản cung mệt rồi, có lời gì, ngày khác ."
      "Nương nương, chẳng lẽ người thực để ý tình nghĩa chị em?" Dường như nàng lấy hết dũng khí mới dám kêu lên như vậy.

      buồn cười, bây giờ còm dám đến về tình nghĩa chị em với ta?

      Ta cười lạnh lùng: "Ngươi nên với nàng những lời này trước kia chứ phải với bản cung bây giờ!"

      Vịn tay cung tỳ bước vào kiệu loan, ta nhanh chóng : "Hồi cung." Trong lòng tự chủ lẩm nhẩm bốn chữ ‘Tình nghĩa chị em’ kia.

      Mười lăm năm qua, ta ở Tang phủ chưa bao giờ hưởng qua tình nghĩa đó, bây giờ Tang Tử ta còn cần nữa sao!

      Ta hơi lắc đầu, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bóng dáng gầy đứng giữa vườn hoa. Nhìn nàng thân thể gày gò đơn bạc như muốn lảo đảo ngã trong gió lạnh, ta có cảm giác tội nghiệp. Nàng là ai mà sao cung tỳ bên người cũng có?

      Vãn Lương chú ý tới ánh mắt của ta bèn : "Nương nương, đó là Ngọc Dung Hoa, nàng tiến cung ba năm nhưng dường như vẫn chưa được hưởng ân sủng."

      Tiến cung ba năm? Lúc đó, Hạ Hầu Tử Khâm mới vừa đăng cơ thôi! như thế, nàng có phải là người Hạ Hầu Tử Khâm đưa đến từ phủ thái tử?

      là bi thảm, ở chốn hậu cung này số phận nữ nhân được sủng ái chính là như thế.

      Ta bỗng nhiên nắm chặt hai tay tự hỏi chính mình làm sao để được sủng ái? Ta thậm chí còn biết đột nhiên phong ta làm phi là có ý gì.

      "Bây giờ hoàng thượng ở đâu?" ta chợt nhớ tới bèn hỏi.

      Triêu Thần đáp: "Hoàng thượng lâm triều rồi trở về cung dùng bữa rồi. Nương nương có muốn qua Thiên Dận cung ?"

      "." Ta hơi bối rối lắc đầu, chẳng biết tại sao đối với ta luôn có chút phần thắng nào.

      Cung tỳ thêm gì nữa còn ta hít hơi sâu, chậm rãi dựa vào đệm mềm sau lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Trở về Cảnh Thái cung, Vãn Lương kêu người mang đồ của ta lấy về từ Huyễn Nhiên các vào, nhân tiện quay đầu lại hỏi ta: " biết nương nương muốn để mấy thứ này ở đâu?"

      Ta nhìn sơ qua chỉ thấy là chiếc rương mà thôi, ngẫm nghĩ rồi : "Cất vào tẩm cung của bản cung."

      "Vâng." Vãn Lương đáp lời rồi sai người khiêng xuống.

      Vừa vào thấy Tường Thụy chạy vào, hành lễ "Nương nương, bên ngoài có xin gặp."

      " ?" Ta nhíu mày phất tay , "Mời vào."

      Chỉ chốc lát người tới, đúng như ta dự đoán, người tới chính là Phương Hàm.

      rất lâu sau đợt tuyển tú ta mới gặp lại nàng. Nàng vẫn như cũ, trang phục thanh lịch, trang điểm nhàn nhạt, hơi thở lạnh lùng, chỉ có vết sẹo kia vẫn nổi bật như trước.
      "Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc!" Nàng tự ti cũng kiêu ngạo hành lễ với ta.

      Ta chợt nhớ tới lời nàng , ti tiện phải dùng chữ "Nô tỳ" mà thành, vì thế nàng mới có thể lạnh nhạt tự nhiên, mới có thể kiêu ngạo như vậy sao?

      Ta đứng lên: " miễn lễ." hiểu tại sao cho dù ta là Đàn phi nhưng vẫn như cũ gọi nàng là " ".

      Sắc mặt nàng thay đổi, vẫn cúi đầu , giọng ràng rành mạch: "Nô tỳ nguyện ý hầu hạ nương nương, trung thành như thề sống chết thay đổi!"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 71 : Nghi dùng, dùng nghi




      Đầu ngón tay ta khẽ cử động, mắt chăm chú nhìn nàng. Nàng thong dong cúi đầu, vạt áo bay lên trong gió nhưng nàng vẫn đứng im, ngay cả lông mi cũng động đậy chút nào.

      Ta nghĩ tới nàng đến là vì vậy.

      phất khăn lụa tay ta khẽ cười bước tới đỡ nàng đứng dậy : " nguyện ý đến là vinh hạnh của bản cung."

      Nàng hơi khép mi xuống: "Nương nương thông minh như vậy cũng là vinh hạnh của nô tỳ."

      Ta cười khẽ gì thêm.

      Phương Hàm cũng là người thông minh. Người như nàng biết mình muốn gì, phải làm gì, vì thế giữ nàng bên người ta cần lo lắng. Trước đây nàng thăm dò ta chính là muốn xác định xem ta có tư cách để nàng theo hay , bây giờ nàng như vậy coi như xác định rồi.

      Ta ngồi xuống nhìn nàng : " cũng ngồi ."

      Nàng bước lại cung kính đứng bên cạnh ta khẽ : "Nương nương, nô tỳ cuối cùng cũng chỉ là nô tỳ, thể vượt qua thân phận. Mong nương nương nhớ kỹ, quan hệ với bất cứ ai cũng nên duy trì khoảng cách."

      Ta hoàn toàn thả lỏng, tốt quá nàng lúc nào cũng tỉnh táo như thế.

      Bây giờ ta là chủ, nàng là tớ, dù quan hệ mật thiết đến đâu cũng thể vượt qua ranh giới này. Trong cung, người muốn làm đại rất nhiều, nếu biết dùng có thể sử dụng lâu dài.

      Nàng thành thạo rót trà cho ta rồi bưng qua : "Nương nương mệt mỏi nửa ngày rồi, uống ngụm trà thư giãn ạ."

      Ta nhận lấy cúi đầu uống cạn rồi cười : "Bản cung phải cảm ơn , nếu thầm giúp đỡ, sao bản cung có ngày hôm nay?"

      Ánh mắt nàng cười cười nhưng thần sắc vẫn nhu hòa yên tĩnh như nước, cất giọng nhàng: "Nô tỳ chỉ là tiện tay trợ giúp mà thôi, quan trọng là do nương nương cơ trí hơn người mới có thành tựu hôm nay."

      Nàng hề kể công, chỉ từng câu từng chữ với vẻ lạnh nhạt tự nhiên.

      Nhưng như thế cũng đủ xác định những điều ta suy đoán.

      Lúc ở Huyễn Nhiên các thuốc mỡ cực tốt kia chắc cũng là của nàng đưa tới, lại còn việc Thư quý nhân đột ngột xuất vào đêm Thiên Phi muốn lấy băng châm trừng trị ta hẳn là có liên quan đến nàng.

      Trước đây ta vốn chỉ suy đoán như thế nhưng hôm qua khi thấy nàng đến Cảnh Thái cung là ta khẳng định được tất cả.

      Nàng chỉ cho ta cơ hội lần nhưng ta nắm được kịp thời. Chỉ có điều hai chúng ta đều lường trước được hoàng thượng lại phong phi cho ta nhanh đến vậy.

      lát sau Phương Hàm lại khẽ : "Vãn Lương cùng Triêu Thần là cung tỳ nô tỳ cẩn thận chọn lựa cho nương nương, nương nương cứ yên tâm sai bảo."

      Lần này, ta quả thực kinh ngạc.

      Trách được các nàng thông minh như vậy ra đều là cung tỳ do Phương Hàm dạy dỗ. Ta khẽ cười uống thêm ngụm trà nữa rồi đặt ly trà lên bàn vịn tay nàng đứng dậy ra ngoài.

      Tiết trời rất lạnh, gió rét thổi ào ào như muốn cắt da cắt thịt. Mái hiên đầu tường băng phủ trắng chưa tan, nhìn lên trong suốt óng ánh.

      Phương Hàm bên cạnh ta lúc lâu mới : "Trí tuệ và dũng khí của nương nương khiến nô tỳ bội phục."

      Ta trả lời chỉ mỉm cười.

      Có câu , nghi người dùng người, dùng người nghi người. Nếu ta chấp nhận giữ nàng lại nghi ngờ nàng, bao gồm cả Vãn Lương và Triêu Thần cũng hoài nghi. Rất kỳ lạ là cảm nhận của ta với Phương Hàm lại rất đặc biệt, tựa như cảm giác đối với Tô Mộ Hàn vậy.

      Trong lòng chợt nhớ tới ngày đó ở miếu kia hứa với nếu ngày ta có thể lọt vào mắt xanh của hoàng thượng nhất định mời thái y tốt nhất trong cung đến khám và chữa bệnh cho .

      Tiên sinh, ngày đó xa đâu.

      Tử nhi nuốt lời.

      "Nương nương!" Vãn Lương chạy tới kín đáo đưa lò sưởi ôm trong tay cho ta "Bên ngoài lạnh quá, nương nương cầm nhanh , ngàn vạn lần đừng để bị lạnh." Nàng vừa vừa nhìn Phương Hàm đứng bên cạnh ta hơi mỉm cười.

      Ta nhận lò sưởi gật đầu cười.

      Buổi trưa dùng bữa ở Cảnh Thái cung ta nghe các cung nhân Hạ Hầu Tử Khâm Trữ Lương cung của Diêu thục nghi. Ta cười vì vốn cũng chẳng trông chờ đến Cảnh Thái cung.

      Đến khoảng giờ Mùi bầu trời quang đãng bỗng nhiên có tuyết rơi. Từng đóa hoa tuyết trắng tinh bay xuống tạo nên khung cảnh mỹ lệ! Chỉ trong thời gian ngắn mà bên ngoài khắp nơi chỉ toàn màu tuyết trắng xóa.

      Đầu cành cây bị tuyết phủ đầy trong nháy mắt toàn bộ rớt xuống thành đống tuyết lớn, tuyết trắng bắn tóe ra như những đóa hoa trắng muốt băng thanh ngọc khiết.

      Ta đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đẹp thấy Tường Hòa vội vàng chạy vào phủi đám tuyết bám người rồi quỳ xuống : "Nương nương, Thư quý nhân cầu kiến."

      Chương thứ 72 : Tạ ơn nương nương chỉ dạy (1)



      Ta khẽ cười, lúc trời quang đến lại tìm đúng lúc tuyết rơi nhiều như vậy mà , nàng đúng là có thành ý.

      " mời vào." Ta quay người lại nhìn Phương Hàm nhưng nét mặt nàng chẳng có chút nào kinh ngạc, chỉ nhàng tiến lại theo bên cạnh ta đến chính điện.

      Ân oán giữa ta và Thư quý nhân chắc chắn nàng biết.

      qua chính điện từ xa thấy Thư quý nhân ngồi ghế. Hôm nay nàng mặc y phục màu đỏ tím, tuy vào trong nhà nhưng vẫn khoác áo lông cừu, nhìn thấy ta trở về nàng vội đứng lên cúi người hành lễ: "Tần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát tường!"

      "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương thiên tuế!" Tiếng Như Ý kêu lớn rồi thấy ả quỳ xuống hành đại lễ, ta còn kinh ngạc nghe Thư quý nhân ho khan mấy tiếng : "Khụ khụ, Như Ý tay chân vụng về vô ý làm bể ly trà trong cung của nương nương, mong nương nương thứ tội."

      Như Ý vội vã quỳ xuống thẳng tắp dập đầu : "Nô tỳ xin nương nương thứ tội!"

      Lúc đó ta mới thấy có ly trà vỡ nát dưới chân ả, nước văng xuống đất còn chưa kịp khô bèn nhìn lại Như Ý phủ phục ở dưới đất chỉ thấy đầu ả cúi xuống chạm đất dám ngẩng lên.

      Ta cười lạnh, chắc hẳn Thư quý nhân biết việc ta sang Huyễn Nhiên lại càng biết ta đối đãi Thiên Phi như thế nào. Như Ý vô ý làm vỡ ly trà sao? Chẳng qua nàng tìm lý do để ta có thể quang minh chính đại trừng phạt Như Ý mà thôi. Thư quý nhân biết ta quên cái tát kia của Như Ý.

      Lúc ta mới vào cung, vì muốn ra oai với Thiên Phi nàng còn cố ý khiến ta bị oan uổng. Bây giờ dù địa vị của ta hơn nàng nhưng dù sao nàng cũng là quý nhân tam phẩm. Nàng thể tùy tiện nắm sinh mạng người khác trong tay cũng như ta cũng thể tùy tiện đối phó nàng. Nhưng nếu chỉ là cung tỳ ai cũng thể .

      Làm vậy cũng chính là cho ta thể diện, nếu ta đồng ý chẳng phải là chịu nể mặt nhau sao?

      Ta thả tay Phương Hàm ra trầm giọng : "Bất cẩn quá, hôm nay chỉ làm vỡ chén, mai là cái gì? Thư quý nhân..." Ta nhìn về phía nàng "Ngươi ngại để bản cung thay ngươi dạy dỗ chứ?"

      Nàng cúi đầu: "Được nương nương dạy dỗ là phúc khí của ả."

      Như Ý cũng vội : "Tạ ơn nương nương dạy dỗ!"

      Ta khinh miệt cười: "Người đâu, đưa ra ngoài dạy dỗ Như Ý cho tốt, đừng quấy rầy bản cung và Thư quý nhân chuyện."

      "Dạ, nương nương."

      Tường Hòa, Tường Thụy tiến vào kéo Như Ý ra ngoài.

      Chương thứ 73 : Tạ ơn nương nương chỉ dạy (2)





      Ta quay về phía Thư quý nhân : "Thư quý nhân cũng ngồi xuống ."

      Nàng ngượng ngùng cám ơn rồi mới quay người lại ngồi xuống.

      Lúc ngước mắt lên nhìn thấy Phương Hàm, dường như nàng hơi hoảng hốt nhưng cũng chỉ nháy mắt lại trở nên bình thản như , khẽ cười : "Hôm nay tần thiếp gấp nên gặp được nương nương ở Hi Ninh cung. Khụ khụ..." Nàng che mặt ho mấy tiếng "Tại đêm qua ngủ được lại bị cảm lạnh nên mới trở về sớm."

      Ta nhìn kỹ thấy sắc mặt nàng quả thực tốt lắm. Xem ra vì tránh va chạm với ta, nàng chuẩn bị dối cũng rất công phu. Ta cũng tiện vạch trần bèn cười : "Nếu vậy tuyết rơi nhiều thế này ngươi cũng nên tới. Hay là trở về cung nghỉ ngơi sớm , bệnh cũng mau khỏi."

      "Chỉ là bệnh vặt thôi, tạ ơn nương nương quan tâm. Hôm nay tần thiếp đến là có việc muốn nhờ nương nương giúp đỡ."

      Cuối cùng cũng đến việc chính rồi. Xem ra những lời ta đêm đó nàng đều nhớ rất . Đúng rồi, nàng ở vị trí quý nhân tam phẩm sao lại muốn lên cao nữa chứ?
      Nếu nàng thẳng ta cũng thích vòng vo nữa.

      Tay chậm rãi xoa vòng ngọc đeo cổ tay phải ta hạ giọng: "Bản cung biết ngươi vì sao mà đến, ngươi yên tâm bản cung giữ lời, huống chi đêm đó nếu có Thư quý nhân ngươi biết bản cung ra sao? Bản cung tin rằng ngươi biết cách đối nhân xử thế của bản cung."

      Muốn đến Cảnh Thái cung nàng phải qua Huyễn Nhiên các do đó những lời ta với Thiên Phi chắc nàng cũng biết . Ta quên Phong Hà cũng là người của nàng..
      Nàng trả lời: "Vâng, nương nương là người ân oán phân minh," bàn tay nàng hơi nắm lại, im lặng chờ ta .

      Ta cười lạnh lùng, cần nàng nhắc nhở ta cũng biết ta nợ nàng ân tình. Tuy ngày đó nàng bảo vệ ta để bảo toàn chính mình nhưng suy cho cùng cũng nhờ câu của nàng ta mới thoát được kiếp nạn. Ta đứng lên về phía nàng. Ánh mắt mỹ lệ của Thư quý nhân lên chút lo lắng rồi lập tức biến mất. Ta cười : "Thư quý nhân có biết vì sao bản cung lại biết tin mật như vậy ?"

      Nhìn nét mặt nghi hoặc của nàng, ta lại : "Đương nhiên là nghe người khác ."
      Ta nhìn rất tay nàng run lên, đôi mắt sáng cụp xuống có lẽ suy nghĩ xem là ai dám chuyện này. Nhân cơ hội đó ta tiếp: "Thư quý nhân dạy dỗ người đương nhiên là đúng mực. Tuy nhiên dù kín kẽ đến mấy cũng có tai vách mạch rừng, chẳng qua bản cung vô ý nghe được mà thôi."

      Ta tin rằng ta ràng như vậy mà nàng còn biết người đó là ai phải Thư quý nhân rồi.

      "Lần này, bản cung nghĩ trả hết ân tình cho ngươi." Ta cho nàng yên tâm, ta ra điều gì.

      Đôi mắt nàng sớm tràn ngập tức giận cùng sát khí, nắm chặt chiếc khăn tay nàng bỗng nhiên đứng dậy nghiến răng : "Tạ ơn nương nương chỉ dạy nhiều!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 74 : Nàng muốn mượn đao giết người




      Tới Hi Ninh cung mấy phi tần vui vẻ cười thấy ta vào vội đứng dậy hành lễ rồi lại ngồi xuống. Ta ngờ lại gặp Thư quý nhân tới sớm vậy chỉ có Diêu thục nghi còn chưa thấy. lát ta mới nhớ ra hôm qua hoàng thượng đến Trữ Lương cung, có phải vì thế mà Diêu thục nghi chưa tới?

      lát sau có cung tỳ vào cúi đầu : "Các vị nương nương tiểu chủ, thái hậu hôm nay người khỏe nên gặp được mọi người. Nếu các vị nương nương tiểu chủ rảnh rỗi cứ trò chuyện, nếu cảm thấy buồn chán trở về cung ạ."

      "Thái hậu bị bệnh sao?" Trần tĩnh tần vội vàng đứng lên hỏi.

      Nghe vậy, tất cả mọi người ngồi đều đứng lên, lo lắng nhìn cung tỳ. Cung tỳ vẫn cúi đầu đáp: "Tiểu chủ đừng lo lắng, thái hậu có việc gì, chỉ hơi mệt mà thôi. Nô tỳ xin được cáo lui trước, các nương nương tiểu chủ xin cứ tự nhiên."

      Cung tỳ lui ra ngoài, trong phòng mọi người cũng lục tục ngồi xuống. Ta nhìn sang Thư quý nhân thấy nàng chỉ mỉm cười dường như chưa có ý định rời .

      Ta cũng bình thản đứng lên. Thư quý nhân quả thực là người lợi hại, cứ nhìn vào thái độ của nàng đối với ta, cung tỳ bỗng chốc trở thành nhị phẩm phu nhân, vị trí cao hơn nàng là biết. Chỉ trong thời gian ngắn nàng có thể phục hồi tinh thần, gặp ta còn cung kính gọi "Nương nương", loại nhẫn nại này phải người bình thường nào cũng có khả năng làm được.

      May là chỉ có phi tần từ ngũ phẩm trở lên mới phải đến thỉnh an thái hậu, nếu mỗi ngày Thiên Phi phải gặp mặt ta như vậy biết nàng có thể chịu được bao lâu?

      Ta vừa mới bước ra nghe Thư quý nhân gọi: "Nương nương."

      Hơi kinh ngạc quay đầu lại, ta thấy nàng cười đứng dậy về phía ta: "Nếu nương nương ngại tần thiếp muốn cùng nương nương dạo chút."

      Ta hơi giật mình rồi lập tức cười : "Sao bản cung lại ngại chứ?"

      Nàng tiến lại bên phải ta.

      Tuyết vẫn phủ trắng những khóm hoa hai bên hành lang. Thư quý nhân đột nhiên nắm vốc tuyết trong tay, nàng hơi nhăn mặt khẽ thở dài: "Hôm nay lạnh lắm rồi mà tuyết lại còn rơi nữa. Nếu mặt trời lên tuyết tan thành nước rồi lại đông thành băng, sợ là càng lạnh thêm."

      Ta yên lặng nghe, nàng cố ý cùng ta chắc chắn chỉ để chuyện thời tiết.
      Thả nắm tuyết xuống, nàng lắc tay hà hơi cho ấm rồi : "Chỉ là loại băng này có điểm tốt, khi tan ra kiếm được, tìm thấy." Đột nhiên nàng nhìn về phía ta "Nương nương còn nhớ khối băng ở Huyễn Nhiên các chứ?"

      Ta hơi giật mình lại nghe nàng tiếp: "Vật đó lãng phí đâu."

      Trong lòng bắt đầu buồn cười, đúng như ta dự đoán nàng bắt đầu trừng trị Phong Hà. Thủ đoạn của nàng so với tưởng tượng của ta cao minh hơn nhiều nhưng nàng cũng chỉ chọn lựa dùng băng châm.

      Nàng chính là muốn cho ta biết.

      Thư quý nhân là người thông minh, hiểu thời thế mới là kẻ hùng.

      Ô, sợ là Phong Hà nghĩ thế nào cũng hiểu nổi, ả gian khổ lâu như vậy cuối cùng là tự đào hố chôn chính mình.

      Ta cười: "Vậy bản cung chúc mừng ngươi."

      "Tạ ơn nương nương, chỉ là..." Nàng cố gắng khẽ, "Nương nương vì sao lại bỏ qua cho Phi tiểu viện?"

      Ta nhìn nàng khiến chút ánh sáng vừa lóe lên trong mắt nàng biến mất. Ta hiểu rồi. Tâm tư của nàng quả quá kín đáo! Nàng muốn ta hành động diệt trừ Thiên Phi, dù sao nàng cũng hoài nghi Thiên Phi nên muốn mượn tay ta giết người.

      Ta vốn là cung tỳ của Huyễn Nhiên các mà trước đây Thiên Phi đối xử với ta như vậy càng có đầy đủ lý do để hành động.

      ta cũng muốn tha cho nàng, có điều ... ta đâu cần phải tự mình động thủ? Nghĩ vậy bèn chậm rãi : "Thư quý nhân thế là có ý gì, bản cung hiểu."
      Nàng giật mình dường như ngờ tới ta thế.

      Ta cười tiếng nhìn thoáng qua nàng. Dường như nàng còn muốn gì đó nên mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng im lặng nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ cam tâm...

      Chương thứ 75 : Ta chưa bao giờ thù hận




      Vãn Lương thấy ta ra vội vén mành kiệu loan nhưng ta khoát tay cái : "Bản cung muốn bộ, muốn ngồi kiệu."

      Ta vừa bước vài bước nghe tiếng Vãn Lương và Triêu Thần khẽ chạy tới, các nàng yên tĩnh theo phía sau ta lời thừa. Ta cầm lò sưởi chậm rãi tới.
      Tuyết đường được quét sạch còn sót lại chút nào, chân bước cũng sợ bị trượt ngã. Hôm nay có gió nhưng khí lạnh thấu xương thở ra hơi cũng nhuốm màu trắng bạc.

      Ta nhìn lên thấy sắc trời u trong lòng cảm thấy nặng nề.

      Cứ thế vô tình tới ngự hoa viên cũng chỉ thấy màu tuyết trắng xóa, ta nhìn về phía Lam hồ, lúc này Lam hồ sớm yên tĩnh lại. Ta lắc lắc đầu, ta vốn cũng phải là người nhân từ, đến đây phải vì thương tiếc gì Phong Hà.

      Dọc theo ngự hoa viên là con đường hẹp quanh co uốn lượn, ta được đoạn nhìn thấy bóng dáng hai cung tỳ phía trước. người dường như bị ngã nhào xuống đất khóc nức nở, người kia vênh váo tự đắc quát lên.

      Ta nhíu mày, cung tỳ kiêu ngạo nhỉ.

      Việc cung tỳ dạy dỗ cung tỳ khác khiến ta hơi tò mò.

      Ta bước nhanh tới, cung tỳ bị ngã thấy ta ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Tuy nhiên cơ bản ả cũng biết ta là ai đành phải khom người : "Nô tỳ tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế!"

      Cả người cung tỳ đứng quay lưng về phía ta chấn động vội xoay người lại.

      Đối diện với ta, ả bỗng nhiên ngơ ngẩn.

      Là Cúc Vận.

      Ta cười, ta còn tưởng là ai chứ ra là ả.

      "To gan, thấy Đàn phi nương nương còn hành lễ?" Triêu Thần quát khẽ.

      Ả hoàn hồn trở lại, lo sợ cuống cuồng vội quỳ xuống : "Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương thiên tuế!" Đầu của ả cúi sát xuống đất tựa như coi ta là cầm thú hung mãnh vậy.

      Tuy nhiên nếu đổi lại là ta, ta cũng hoảng sợ như thế. Ngày xưa lúc ở Tương Tú viện ả đối xử với ta thế nào ta vẫn còn nhớ rất .

      Thời điểm hoàn thượng tuyển tú, ả còn lớn lối muốn dạy dỗ ta. Ả cho rằng, ta chết trong tay Thiên Phi sao? Có điều ả ngờ rằng mạng của Tang Tử ta lại cứng như vậy.

      Ta nhìn nhìn lại hai cung tỳ thấy cả hai đều run rẩy.

      Ta cho họ đứng lên chỉ hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Nhìn cung tỳ kia ta lại "Ngươi trả lời."

      mặt cung tỳ lộ ra vẻ kinh ngạc sửng sốt chốc lát mới nức nở : "Bẩm nương nương, nô tỳ gấp đụng phải vị tỷ tỷ này..."

      Cúc Vận hơi cắn môi, tay để đầu gối nắm chặt lại. Xem ra cung tỳ kia cũng dối bèn nhìn lại y phục của ả thấy cũ nên đoán chắc hẳn chủ tử của ả được sủng ái. Cúc Vận cũng là người thông minh đương nhiên nhận ra, hèn gì ả kiêu căn phách lối như vậy.

      Ta cười khẽ : "Đụng vào người ta tất nhiên là sai."

      Vừa nghe vậy, cung tỳ kia sợ đến nỗi mặt trắng bệch, câu cũng nên lời liên tục dập đầu. Cúc Vận ngước mắt nhìn ta với vẻ thể tin nổi, chỉ sợ là mình nghe lầm.

      Ta tới nhìn ả lại thêm: "Tuy nhiên bản cung cũng nhớ khi đó ở Tương Tú viện lúc hoàng thượng tuyển tú ngươi cũng đụng vào bản cung." Ta rất cụ thể như muốn nhắc lại cho ả nhớ.

      "Nương nương!" Ả hoảng sợ kêu lên.

      "Rất tốt, nhớ ra cũng nhanh lắm." Ta tán dương, xem ra trí nhớ của ả hề kém chút nào.

      Ả cúi đầu: "Nương nương đại nhân so đo với kẻ tiểu nhân!"

      Ô, ả cũng biết lấy lòng người nhỉ. Chỉ tiếc ta tuy phải là kẻ tiểu nhân nhưng cũng chẳng dám tự nhận là người quân tử. Ta đứng thẳng lên với cung tỳ kia: "Bây giờ bản cung cho ngươi cơ hội, vừa rồi ả đối xử với ngươi thế nào ngươi trả lại ."

      Nghe vậy sắc mặt cung tỳ càng thêm tái nhợt vội vàng dập đầu về phía ta : "Nương nương, nô tỳ... Nô tỳ dám..."

      dám?

      Ta khinh miệt cười, đồ vô dụng.

      Cúc Vận cắn môi: "Nô tỳ nghĩ rằng, thân phận nương nương tôn quý như vậy hẳn nhớ những thù oán kia."

      Ta cười: "Ngươi sai rồi, bản cung chưa bao giờ thù oán bởi vì tới bây giờ bản cung chính là người có thù tất báo."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 76 : Dụ thái phi





      Ánh mắt ả đầy hoảng sợ, cuối cùng ả cũng biết sợ rồi.

      Ta để ý tới ả với cung tỳ kia: "Nơi này còn chuyện của ngươi, ."

      "Tạ nương nương, Tạ nương nương!" Ả lại dập đầu, vừa đứng dậy định rời dường như nhớ ra điều gì vội xoay người lại quỳ xuống, "Nô tỳ cả gan van cầu nương nương xin hoàng thượng gọi thái y cho chủ tử nô tỳ!"

      Ta giật mình, nô tỳ nhát gan như thế lại có thể vì chủ tử của mình mà cầu xin ta...

      "Nương nương, Đàn phi nương nương, nô tỳ van xin ngài!" Ả ngừng dập đầu cái lại cái.

      Ta khẽ nhíu mày, nếu chủ tử bị bệnh tuyên thái y là chuyện bình thường tuy nhiên vì sao chuyện như thế mà phải xin Hạ Hầu Tử Khâm ta chưa nghĩ ra.

      Thấy cung tỳ vẫn liên tiếp dập đầu đầu, ta phất tay : "Việc này cũng cần với hoàng thượng, tự ngươi đến thái y viện gọi thái y ."

      "Thế nhưng nương nương..." Cung tỳ cắn môi, hình như có lời khó .

      "Ngươi , là ý chỉ của bản cung." Ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng qua là tuyên thái y thôi, làm chủ tử mà tuyên nổi thái y sao?

      "Nương nương." Triêu Thần lại gần ta khẽ "Đây là cung tỳ của Vĩnh Thọ cung."

      Ta hiểu nhìn nàng, nàng lại : "Là nơi ở của Dụ thái phi."

      "Dụ thái phi?" Ta vốn còn tưởng rằng đó là nữ nhân của Hạ Hầu Tử Khâm, nghĩ tới lại là... biết tại sao trong lòng hơi buồn cười, đột nhiên cảm thấy Hạ Hầu Tử Khâm cũng là người hẹp hòi.

      Nếu thái hậu bị bệnh, chắc hẳn hận thể đem toàn bộ thái y viện khiêng đến chỗ bà? Ai, đúng là mẫu bằng tử quý, ai bảo con cái Dụ thái phi làm hoàng đế chứ?

      Ta đương nhiên thông cảm với bà, bà cũng là người đáng thương.

      Cung tỳ van cầu ta bỗng khóc to lên: "Đàn phi nương nương, van xin người! Chủ tử nhà ta bệnh nặng thể kéo dài được nữa, nương nương!"

      giây đó đột nhiên ta động lòng trắc : "Bản cung tuyên thái y cho ngươi." Cung tỳ lộ ra vẻ mừng rỡ, liên tục dập đầu tạ ơn.

      Ta bước vài bước đột nhiên lại nhớ ra Cúc Vận bèn quay đầu lại : "Quỳ xuống, khi nào bản cung cho ngươi đứng lên mới được đứng."

      Ánh mắt ả đầy tức tối nhưng dám lỗ mãng, cắn môi : "Nô tỳ biết."

      "Nương nương." Vãn Lương chạy tới kêu lên: "Nhưng Dụ thái phi..." được nửa nàng tựa như nhớ ra điều gì hoảng sợ im bặt.

      Ta vui hỏi: "Bà ấy sao?"

      "Nương nương thứ tội, nô tỳ..."

      "Nương nương, xin người nhanh chút..." Vẻ mặt cung tỳ của Vĩnh Thọ cung lo lắng khẩn trương, giọng sợ hãi dường như chỉ sợ ta đột nhiên đổi ý. Ta suy nghĩ nhiều nữa, bước nhanh về hướng thái y viện.

      Thái y nghe Vĩnh Thọ cung cũng lộ vẻ hoảng sợ. Y nhìn ta nhưng cũng dám thêm gì, chẩn bị hòm thuốc xong liền cùng chúng ta đến Vĩnh Thọ cung.

      Vĩnh Thọ cung nằm ở góc hẻo lánh của hoàng cung. Lúc cung tỳ đẩy cửa ra ta nhìn thấy vẻ cũ kỹ của mọi vật, cửa mở chỉ thấy mặt đất phủ đầy tuyết, ta nhíu mày, tại sao có ai đến quét dọn chứ?

      Vãn Lương cùng Triêu Thần vội đỡ ta, sợ ta cẩn thận trượt chân té ngã.

      Toàn bộ cung điện giống như nơi chết chóc, khắp nơi đìu hiu quạnh quẽ.

      Cung tỳ vừa chạy vào vừa kêu: "Thái phi, thái phi! Nô tỳ mời được thái y tới! Thái phi, nô tỳ mời được thái y tới!"

      Ta vào cửa theo ả chỉ thấy người nằm giường, tiếng yếu ớt: "Tiểu Đào, khó... Làm khó ngươi..."

      "Thái phi người ngàn vạn lần đừng như thế, ô ——" Cung tỳ được gọi là Tiểu Đào ôm mặt khóc rống lên, rồi nhìn sang thái y "Đại nhân, ngài mau xem bệnh cho thái phi!"
      Thái y nhìn sang thấy ta gật gật đầu mới chịu tiến tới.

      Ta buông tay hai cung tỳ ra bước về phía bà. Người giường sắc mặt xám trắng, thấy ta đến ánh mắt của bà sáng lên còn ta đột nhiên chấn động.

      Ánh mắt của bà uể oải lại có chút hoảng hốt, thế nhưng sao ta lại cảm thấy vô cùng quen thuộc?
      Chương thứ 77 : Cấm kỵ trong cung





      Dụ thái phi khẽ nhíu mày : "Tiểu Đào, vị này chính là..."

      "Ô!" Tiểu Đào vội lau nước mắt , "Thái phi, vị này chính là Đàn phi nương nương, là Đàn phi nương nương giúp tuyên thái y đó!"

      Nghe vậy, mắt Dụ thái phi sáng rực lên cố chống tay định dậy nghe thái y : "Thái phi tốt nhất là nên cử động, để thần khám cho người."

      Ta tiến tới cúi người với bà: "Nô tì tham kiếm Dụ thái phi."

      "Nô tỳ thỉnh an thái phi!" Vãn Lương cùng Triêu Thần cũng biết điều hành lễ.

      Dụ thái phi gật đầu mắt chăm chăm nhìn ta, khẽ nhắc lại: "Đàn phi..."

      Thái y cẩn thận khám bệnh cho bà xong mới đứng dậy với ta: "Nương nương, bệnh thái phi do buồn bã uất ức mà thành, thần viết phương thuốc, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi tốt có gì đáng ngại nữa."

      Ta gật đầu ra hiệu cho y xuống.

      "Thái phi!"

      Quay đầu lại, thấy Dụ thái phi cựa quậy như muốn đứng lên, Tiểu Đào sợ hải vội vàng chạy đến đỡ bà. Ánh mắt của bà lại nhìn sang ta, vươn tay : "Đàn phi, đến..."
      Ta hơi chần chừ cuối cùng cũng tiến tới, bà kéo tay ta lại, miệng chậm rãi cười nhưng vội vã hỏi: "Đàn phi, hoàng thượng... Hoàng thượng có khỏe ?"

      Tay bà vốn yếu ớt, vừa đến chữ hoàng thượng trở nên mạnh mẽ khác thường. Ta kinh hãi muốn rụt tay lại nhưng bà giữ rất chặt. Tiểu Đào sợ hãi đến mức mặt trắng bệch cuống quít khuyên: "Thái phi, thái phi người... Người làm đau Đàn phi nương nương ..."
      Vãn Lương và Triêu Thần cũng khẩn trương đứng ở bên nhưng dám tới kéo Dụ thái phi nên chỉ đứng nhìn ta trong tâm trạng lo lắng. Dụ thái phi nao nao, cúi đầu nhìn bàn tay nắm lấy tay ta hơi thả lỏng chút lại ngẩng đầu hỏi: "Hoàng thượng đâu? Người bận rộn lắm sao? Các ngươi có chăm sóc người tốt ?"

      Ta hiểu nhìn người trước mặt, ràng bà rất yếu ớt có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào nhưng vì sao lại có sức lực mạnh mẽ như vậy? Ta khẽ rút tay ra : "Thái phi nên lo lắng cho sức khỏe của mình trước, nô tì phải về rồi."

      "A, , nên !" Bà hoảng loạn lắc đầu, "Ngươi còn chưa có với ta chuyện của hoàng thượng! Ngươi còn chưa hoàng thượng thế nào mà!"

      "Thái phi, người mau buông Đàn phi nương nương ra !" Giọng Tiểu Đào run lên, xem ra hành động của Dụ thái phi khiến ả vô cùng sợ hãi.

      Bà cũng chịu thả tay ta, ta bị đau nhíu mày lại. Ánh mắt bà đột nhiên nhìn về phía sau ta vui vẻ : "Có phải hoàng thượng cùng ngươi hay ? Có phải hoàng thượng cũng tới thăm ta ?" Bà vừa xong, tay liền nhấc chăn lên bước xuống giường.

      "Thái phi!" Tiểu Đào vội chạy tới đỡ bà.

      Vãn Lương vội sang lo lắng hỏi: "Nương nương, người sao chứ?"

      Tay ta hơi xoa phần tay bị siết, nhìn sang hai người đó đứng lên : " có việc gì nữa, chúng ta thôi."

      "Vâng." Hai cung tỳ mỗi người bên vội vàng che chở ta như sợ Dụ thái phi kia đổi ý, giữa đường quay trở lại.

      Xem ra Dụ thái phi đúng là người điên.

      Trở về Cảnh Thái cung ta mới nhớ tới Cúc Vận còn quỳ gối ở ngự hoa viên liền phái Triêu Thần xem, chỉ phạt ả qùy chút cũng coi như may mắn cho ả rồi.

      Phương Hàm vừa cởi áo choàng người ta vừa : "Nương nương, Lục mỹ nhân của Úc Phúc quán có tới tìm người, thấy người chưa về vội vã ngay."

      Thiên Lục?

      Ồ, chẳng lẽ nhanh như vậy nàng biết chuyện của Cúc Vận nên vội vã đến vì ả sao?

      Ta cười khẽ, sớm biết như vậy ta cũng cần phái Triêu Thần xem nữa.

      Bên ngoài lại thấy tuyết rơi xuống, Phương Hàm vừa giũ tuyết áo choàng rồi đặt bên cạnh lò sưởi hong cho ấm vừa : "Hôm nay chắc tinh thần thái hậu vui vẻ nên mới giữ nương nương ở lâu như vậy."

      Ta cười : " vừa vặn ngược lại, hôm nay thái hậu kêu mệt nên giữ ai ở lại. Chỉ là đường trở về, bản cung có ghé qua Vĩnh Thọ cung chút."

      Phương Hàm biến sắc, đột nhiên đứng lên cau mày : "Nương nương Vĩnh Thọ cung?"
      Ta hơi bất ngờ đành phải gật gật đầu. Nàng bỗng nhiên nhìn sang Vãn Lương trách mắng: "Ta dặn các ngươi thế nào? Tại sao lại để cho nương nương Vĩnh Thọ cung!"
      Ta kinh hãi, vì sao Phương Hàm đột nhiên tức giận như vậy. Vãn Lương vội quỳ xuống cúi đầu : " , nô tỳ biết sai rồi."

      " , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Ta nhíu mày hỏi nàng.

      Nàng nhìn ta rồi hạ giọng khẽ: "Vĩnh Thọ cung là cấm kỵ trong cung."

      Chương thứ 78 : Vốn cùng gốc




      Cấm kỵ? Ta nhớ ra lúc đó Vãn Lương ngập ngừng muốn lại thôi, phải nàng muốn nhắc nhở ta, nàng dám.

      Ta vừa định đột nhiên Phương Hàm như nhớ ra điều gì, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Sao nương nương lại Vĩnh Thọ cung?"

      Ta liền kể lại chuyện đường gặp Cúc Vận cùng Tiểu Đào, bỗng giật mình thốt lên: "Là Cúc Vận... , là Thiên Lục!"

      Phương Hàm lắc đầu: " phải, Lục mỹ nhân biết chuyện của Vĩnh Thọ cung." Chợt nàng quay ra bên ngoài kêu "Tường Thụy!"

      Từ xa thấy Tường Thụy vội vàng chạy vào, cúi đầu với ta: "Nương nương có gì phân phó?"

      Ta nhìn sang Phương Hàm nghe nàng dặn: ", kiểm tra Tiểu Đào của Vĩnh Thọ cung!"
      "Vâng, nô tài ngay." Tường Thụy đáp lời rồi xoay người chạy .

      Tay ta nắm chặt lại, do ta cẩn thận sao?

      Ta quay hẳn người sang nhìn Phương Hàm : "Vậy Dụ thái phi kia là..."

      "Nương nương, nương nương!" Tường Hòa chạy vào "Nương nương, Lục mỹ nhân của Úc Phúc quán cầu kiến."

      biết Thiên Lục có chuyện gì quan trọng mà nhất định phải gặp ta cho bằng được? Ta bình tĩnh lại phất tay cho Vãn Lương đứng dậy rồi mới để Tường Hòa mời nàng vào.
      Nét mặt Phương Hàm cũng trở lại bình thản, lui lại đứng sau lưng ta.

      Thiên Lục vịn tay cung tỳ vào, ta liếc mắt nhìn quả nhiên cung tỳ kia phải Cúc Vận. Nàng hướng ta hành lễ : "Tham kiến Đàn phi nương nương, nương nương vạn phúc!"

      Ta giơ tay lên ý bảo nàng ngồi xuống rồi hỏi: "Ngươi cần gặp bản cung gấp như vậy là có chuyện gì?"

      Nàng ngồi chỉ yên lặng đứng nhìn ta, lát đột nhiên quỳ xuống, cung tỳ bên nàng cũng vội vàng quỳ xuống theo dập đầu xuống đất, ta hơi kinh hãi khỏi đứng lên.

      Bỗng nhiên nàng : "Nương nương, trút giận rồi nên ngừng lại, đừng gây thêm chuyện nữa."

      Ta cười lạnh lùng: "Ngươi làm gì vậy, muốn uy hiếp hay là cảnh cáo bản cung?"

      "Tần thiếp dám." Nàng cúi đầu, tự ti cũng kiêu ngạo đáp "Nương nương bây giờ là nhị phẩm phu nhân cao quý đương nhiên chẳng thèm tính toán với tần thiếp. Tần thiếp chỉ muốn xin nương nương yên tâm, sau này chúng ta giữ bổn phận, dám vượt qua chút nào. Tần thiếp cả gan mong nương nương thủ hạ lưu tình."

      Xem ra, đúng là nàng vì Thiên Phi đến, chắc chắn nàng cũng biết chuyện của Cúc Vận. Ta cười, chỉ sợ Thiên Phi kia còn chưa muốn an phận đâu.

      Nhưng Thiên Lục chịu ăn khép nép với ta như vậy ta cũng nên tỏ ra là người thích gây chuyện bèn tới nắm vai nàng, thấy người nàng run lên, ta cười: "Sao, bản cung rất đáng sợ à?"

      Ta nâng nàng đứng lên nhưng nàng cũng dám nhìn thẳng vào ta chỉ : "Tần thiếp chưa bao giờ nghĩ cùng nương nương tranh đoạt, chỉ e là nương nương nghĩ quá nhiều."

      Bỗng nhiên ta tức giận. Nàng vẫn đứng đó với vẻ mặt quật cường như cũ.

      lát sau nàng lại : "Nếu nương nương có chuyện khác, tần thiếp xin được cáo lui trước." Nàng hành lễ với ta rồi định quay người bỗng dừng lại "Vốn sinh ra từ gốc, nếu nương nương còn nhớ tần thiếp rất vui."

      Thiên Lục rồi, chẳng biết tại sao ta đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Dựa vào cái gì mà kết quả lại giống như do toàn bộ lỗi của ta gây nên? Do ta xa cách các nàng, do ta làm khó các nàng, cũng do ta để ý tình nghĩa chị em sao?

      Ta tức tối cầm ly trà bàn muốn vung tay lên ném xuống nhưng ta thể, có lẽ nàng dùng biện pháp khích tướng với ta, sao ta có thể mắc bẫy chứ?

      Hơi cắn môi, ta chợt nhớ lời Thiên Phi , nàng nàng ghét nhất bộ dạng bình tĩnh, coi mọi chuyện như có gì của ta. Bây giờ ta dường như hiểu cảm nhận của nàng, nó cũng giống như cảm giác của ta đối với Thiên Lục.

      Ta tức giận đối với việc Thiên Lục làm, có lẽ là do đố kị.

      Đêm khuya, lúc Phương Hàm tiến vào tâm trạng của ta vẫn chưa được vui. Nàng cẩn thận tới trước mặt ta hạ giọng : "Nương nương, Tường Thụy điều tra được gần đây Tiểu Đào hay qua lại với Thẩm tiệp dư."

      Thẩm tiệp dư? Ta cố gắng nhớ tới khuôn mặt nàng. Ta cũng nghĩ cuối cùng Dụ thái phi có vấn đề gì nhưng Phương Hàm chưa cho ta biết.

      Vừa định hỏi đột nhiên nghe bên ngoài tiếng thái giám cất cao giọng kêu: "Hoàng thượng giá lâm —— "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :