1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ sao hỏa đến la mã - Tiểu hài tử ngươi tới đây (52c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 31 - Nhân vật nam chính chỉ xuất ở giây phút quan trọng

      Nếu như trong sảnh sân bay truyền tới những tiếng thầm, đó chính là những thanh của bà Mộ ôm con, thủ thỉ với con muốn rời .

      Mộ Lạc Lạc thút tha thút thít, vốn muốn .

      Nhưng, mọi thứ nơi đây đều khiến đau lòng, vẫn chưa đến hai mươi tuổi mà gặp những chuyện thương tâm như vậy, đúng là thời khắc khiến cho trái tim tan nát.

      Nhà thiết kế nổi tiếng Trương Tiểu Lai, cũng chính là người bạn thân của Hàn Tư Viễn, chạy lại giúp Mộ Lạc Lạc xách hành lý, may bị các phóng viên ở sân bay chú ý khiến cho Mộ Lạc Lạc trở thành tâm điểm. Máy ảnh hoạt động lia lịa. Tống Nhụy gắng sức đứng chặn trước người Mộ Lạc Lạc, giống như nhân vật quan trọng của công ty.

      Trương Tiểu Lai lời nào với đám phóng viên, cặp kính đen che khuất đôi mắt, ấy vẫn chưa tỉnh bị Hàn Tư Viễn gọi dậy bắt đến tiễn ở sân bay, bạn thân nước ngoài nhất định phải tiễn, nhưng Hàn Tư Viễn ở đâu.

      Mộ Lạc Lạc kéo mẹ tránh khỏi đám phóng viên, tìm lối vào cửa giữa đám người đông đúc, : "Mẹ, sao bố đâu vẫn chưa quay lại, hút thuốc gì mà lâu như vậy?"

      "Bố con có lẽ đứng khóc ở góc nào đó, đàn ông có lúc cứng rắn, có lúc cũng yếu mềm lắm... haiz..." Bà Mộ lau khóe mắt.

      "Lạc Lạc, ra nước ngoài phải chú ý an toàn nhé, xuống máy bay nhớ gọi điện thoại về nhà, nghe chưa?"

      "Vâng, vâng, nếu như con có thể tìm thấy điện thoại, hừm..."

      " Mộ cần phải lo lắng, tôi sắp xếp bạn cùng phòng ra đón rồi, ấy đưa cho bộ điện thoại, cứ gọi với đầu số 86 là có thể gọi về nước." Tống Nhụy rất chu đáo, lấy bức hình đưa cho Mộ Lạc Lạc: " ấy tên là Chu Bội Doanh, ấy giúp làm quen với cuộc sống mới."

      Mộ Lạc Lạc đón lấy tấm ảnh, đồng tử phóng to hơn chút: "Hả, tóc vàng, mắt xanh mà lại lấy tên Trung Quốc sao?"

      "Bố của Chu Bội Doanh là người Trung Quốc, mặc dù họ định cư ở Boston, nhưng từ Chu Bội Doanh được tiếp nhận phong cách giáo dục Trung Quốc, tiếng và tiếng Trung đều rất tốt. Tôi tin rằng ấy trở thành người bạn tốt của ." Tống Nhụy cười .

      Mộ Lạc Lạc nắm chặt tay Tống Nhụy, môi run run cảm ơn: "Chị đúng là vị cứu tinh của em, cảm ơn chị Tống."

      Tống Nhụy cười cười: "Tôi chỉ làm theo sắp xếp của Chủ tịch, người nên cảm ơn phải là tôi."

      "Đúng rồi, tại sao con rể đến tiễn? Cậu ấy bận đến như vậy sao?" Thái độ của bà Mộ rất sắc nhọn.

      đợi Tống Nhụy trả lời, Mộ Lạc Lạc tiếp lời: "Mẹ à, ấy thực rất bận, ấy gọi điện cho con rồi."

      "Mấy ngày hôm nay có ai gọi điện đến nhà, điện thoại của con cũng bật, đừng cho rằng mẹ nhìn thấy gì." Bà Mộ trừng mắt hồi lâu, giữa con và con rể chắc chắn có vấn đề.

      Mộ Lạc Lạc lén thở dài, ánh mắt hướng về lối ra vào, ấy thực đến sao?

      Tống Nhụy thấy tình hình ổn, dịu dàng cười: "Công ty nhận mấy công trình lớn, Chủ tịch Địch có thời gian dành riêng cho mình. đừng hiểu lầm."

      "Bận gì cũng quan trọng bằng việc vợ ra nước ngoài? được, ta phải gọi điện mắng cho cậu ta trận!" Bà Mộ gỡ tay con , quay xung quanh tìm điện thoại công cộng.

      Mộ Lạc Lạc và Tống Nhụy nhìn nhau, bên trái, bên phải ngăn bà Mộ. Bà Mộ thấy vậy càng phát hỏa, nếu gọi điện thoại thể được.

      Đúng lúc ba người kéo kéo giữ giữ, Địch Nam đến trước mặt : "Xin lỗi, đến muộn."

      Mộ Lạc Lạc nhìn Địch Nam trong bộ vest chỉnh tề, thay đổi diện mạo, những sợi tóc bay phất phơ trước mắt, lộ vẻ nho nhã, trưởng thành, khỏe mạnh, nụ cười làm mê lòng người, vẻ nghiêm nghị còn nữa.

      cố ý nắm chặt túi quần mình, vốn muốn khống chế tình cảm cho bộc phát, nhưng trái tim càng lúc đập càng nhanh.

      Bà Mộ quan tâm chàng rể đẹp trai hay đẹp trai, bà bước đến trước mặt : "Con đó, thời gian này chạy đâu thế? Tống phải họ hàng thân thích gì, để cho ấy bận tối mắt tối mũi có hợp lý vậy con?"

      Địch Nam cúi đầu xin lỗi bà Mộ, thái độ xin lỗi khiến Tống Nhụy tròn mắt nhìn.

      Đồng thời chứng minh, ông chủ phủ nhận việc kết hôn tồn tại.

      Tống Nhụy còn ngây người ra bị bà Mộ kéo ra chỗ khác.

      ...

      Mộ Lạc Lạc cúi đầu, những ngón tay đan vào nhau, người những tưởng xuất lại xuất , trong lòng có chuẩn bị trước.

      Địch Nam đứng trước , rút ra tấm danh thiếp, kéo khóa phía sau hành lý xách tay của Mộ Lạc Lạc, tiện tay nhét tấm danh thiếp vào trong: "Nếu gặp khó khăn hãy liên lạc trực tiếp với ."

      "Vâng..." Mộ Lạc Lạc dám ngẩng đầu, Địch Nam đến, phá vỡ bức tường phòng hộ trái tim mà mới xây lên.

      Địch Nam dường như biết điều gì, chạy đến từ cuộc họp ban sáng, bỏ lại đằng sau cả đám nhân viên đầy nghi hoặc, điều đó cũng hoàn toàn trái ngược với dự liệu của chính .

      đút tay vào túi quần, gượng gạo hắng giọng: " danh thiếp có... MSN(1), ngữ cũng được."

      (1). Đây là tập hợp các dịch vụ của Microsoft được tích hợp lần đầu tiên trong hệ điều hành Windown 95.

      "Em chỉ có số QQ(2)", Mộ Lạc Lạc , cũng nghĩ câu đó có ý từ chối.

      (2). QQ: phần mềm của Trung Quốc có các chức năng giống như yahoo.

      Địch Nam có gì để nữa, trầm ngâm: "Cũng sắp đến giờ rồi, lên đường thuận buồm xuôi gió."

      Mộ Lạc Lạc lúc này mới ngẩng đầu, nhìn vẻ bình tĩnh của Địch Nam, cùng lúc, tủi thân, nhớ nhung và ly biệt xen lẫn nhau, khiến cho nước mắt trào ra.

      Địch Nam do dự lúc, giơ tay vuốt tóc mái của , vẫn gì. Mộ Lạc Lạc nhào vào lòng , nước mắt lã chã.

      "Em như... như thế này, sao lại làm tổn thương em đến như... như thế...?"

      Địch Nam chầm chậm nhắm mắt, yên lặng hồi lâu. "Em vẫn chưa nhận được tin nhắn?"

      Mộ Lạc Lạc nín ngay, chớp chớp mắt, vội vàng hỏi: " có, nhắn tin cho em sao? ư?"

      Địch Nam cười lắc đầu: "Cũng gì, hãy mở máy ."

      Mộ Lạc Lạc nhất thời được gì, lúc này rất hối hận vì động chạm gì đến chiếc điện thoại đó, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc gì vậy? Mau cho em biết ..."

      Địch Nam chỉ cười : "Hộ chiếu phải giữ gìn cẩn thận, có nó khó lại đó." Mộ Lạc Lạc giống như điếc, vội vàng thẳng đến lối ra sân bay, Địch Nam ngăn lại: " đâu đấy?"

      "Về nhà lấy điện thoại!" Mộ Lạc Lạc chỉ nghĩ đến nội dung tin nhắn trong điện thoại, lên máy bay gì đó để tâm.

      Địch Nam thoáng ngây người: " có gì quan trọng, chỉ là chúc em lên đường bình an."

      " vậy sao?" Mộ Lạc Lạc nghi ngờ nhướn lông mày hỏi.

      "Ừm!" Địch Nam ung dung cười.

      "Vậy, còn... li hôn sao..." Mộ Lạc Lạc lại hơi cúi đầu, giọng càng lúc càng .

      Xin mời hành khách chuyến bay CA7374 vào làm thủ tục lên máy bay, hãng hàng xin thông báo, sau tiếng chuyến bay cất cánh... Máy bay bay thẳng từ Trung Quốc đến Mỹ, hạ cánh xuống sân bay Boston.

      Địch Nam nhìn đồng hồ: "Em phải kiểm tra an ninh mới được lên máy bay, em mang theo đồ dùng bằng kim loại chứ?"

      Mộ Lạc Lạc thấy chuyển chủ đề, chu miệng, tức giận thách thức: "Trong bụng em có viên đạn đấy."

      Địch Nam vuốt tóc , đương nhiên, viên đạn khiến liên tưởng đến vụ cướp ngân hàng, đến dũng cảm của Mộ Lạc Lạc và liên tưởng đến tình cảm của mình, thứ tình cảm thực , khiến người ta khó mà quên được.

      "Đợi khi em về nước hãy , bất luận thế nào, cũng tôn trọng quyết định của em." Địch Nam vừa vừa gọi điện cho thư ký. Giữa biển người chen lấn, ấy vẫn nắm chặt tay Mộ Lạc Lạc.

      Mộ Lạc Lạc gượng cười, câu này có phải chứng tỏ trái tim mềm yếu chăng, haiz, haiz...

      "Mộ Lạc Lạc, người của em chưa đến sao?" Trương Tiểu Lai hỏi như vậy nhằm đánh lạc hướng đám phóng viên.

      Mộ Lạc Lạc thần người lát, em chóng mặt quá.

      Địch Nam quay đầu nhìn Trương Tiểu Lai, chắc chắn, nhìn thấy Hàn Tư Viễn và người này từng đến nhà họ Hàn.

      Nụ cười khuôn mặt Địch Nam tắt ngúm, đồng thời buông tay Mộ Lạc Lạc.

      Đôi mắt Mộ Lạc Lạc ngấn lệ, tức giận chỉ tay về hướng Trương Tiểu Lai, nghẹn ngào nên lời.

      nhìn xung quanh thấy Địch Nam bước đến lối ra, do đó, định chạy theo, nhưng chiếc túi ở sau lưng dường như bị ai đó kéo lại, quay đầu lại: "Trương Tiểu Lai! buông tay ra, chồng tôi hiểu lầm rồi."

      "Chồng em hiểu lầm ư, tôi nhận ra ta." Trương Tiểu Lai cho rằng người gọi là "chồng" là Hàn Tư Viễn. Cho nên mới ngăn Mộ Lạc Lạc lại, ta cố ý kéo chặt chiếc túi sau lưng, và quyết buông tay.

      Mộ Lạc Lạc thấy Địch Nam ra ngoài, bước chân vội vàng, loáng lát thấy bóng đâu. Mộ Lạc Lạc hết sức tức giận, mím chặt môi, hận đến nỗi muốn giết chết Trương Tiểu Lai.

      bức tường ngăn cách trái tim ba năm liền, ly biệt như vậy, chi bằng đến.

      Mộ Lạc Lạc ôm biển quảng cáo khóc, kẻ đáng ghét Trương Tiểu Lai cứ đứng chôn chân nhìn, nhưng vẫn buông tay.

      "Lạc Lạc, Tiểu Lai, ôi, những người bạn quý nhất của tôi." Hàn Tư Viễn dậy muộn, suýt nữa lỡ chuyến bay, may sao người quản gia nhà họ Hàn lúc trẻ là tay đua, nếu chỉ có thể nhìn máy bay cất cánh bầu trời thôi.

      "Trương Tiểu Lai, đồ đáng ghét!..." Mộ Lạc Lạc hét toáng lên, khiến cho đám đông chú ý, phóng viên cũng được dịp săn tin, chụp ảnh Trương Tiểu Lai thêm lần nữa. Trương Tiểu Lai thấy tình hình như vậy, liền đưa hộp quà bọc cầu kỳ vào tay Hàn Tư Viễn, sau đó kéo mũ xuống bỏ , vừa "chạy trốn", vừa giơ tay ra hiệu như kiểu gọi điện thoại cho Hàn Tư Viễn: "Xuống máy bay hãy mở quà nhé."

      Hàn Tư Viễn hướng về đứa bạn thân vẫy tay chào tạm biệt, lắc lắc chiếc hộp tênh, rồi nhét vào đằng sau ba lô.

      Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu khóc, vốn có cơ hội thay đổi, bạch mã, bạch mã của , ha ha...

      Hàn Tư Viễn thấy gần đến giờ lên máy bay, đặt tay vào vai Mộ Lạc Lạc : "Khóc gì chứ, có phải xuống địa ngục đâu, muốn về có thể về bất cứ lúc nào mà."

      Mộ Lạc Lạc sụt sịt nhìn , trút hết bực bội mà Trương Tiểu Lai gây ra lên Hàn Tư Viễn. tay đập vào vai, trống : "Khốn kiếp, tôi thù, tôi hận các người!"

      Hàn Tư Viễn hiểu gì: "Sao thế? Trương Tiểu Lai ức hiếp em à?"

      " sai! ta có trách nhiệm với lời lời của mình, khiến cho chàng bạch mã của em đùng đùng nổi giận! Khó khăn lắm em mới gặp được bạch mã... trả lại bạch mã cho em, trả lại bạch mã cho em, hu hu..." Mộ Lạc Lạc cứ giậm chân trong đại sảnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Hàn Tư Viễn.

      "Đừng khóc nữa được , mọi người xung quanh cho rằng ức hiếp em." Hàn Tư Viễn thất vọng than thở.

      Bên này, Tống Nhụy nhận được mệnh lệnh của Địch Nam, vội vàng đưa ông bà Mộ đến cửa kiểm tra an toàn, bà Mộ nhìn thấy con khóc thút thít, vội vàng chạy tới bên cạnh con , ôm vào lòng an ủi: "Lạc Lạc, con làm sao thế?"

      "Mẹ..." Mộ Lạc Lạc ôm mẹ, nhưng thể , cho nên mọi hờn giận đành kìm nén lại, thấy vẻ bất an của bố, giọng run run : "Con chỉ là, xa bố mẹ rất buồn..."

      "Ba năm trôi qua nhanh lắm, con rể , kì nghỉ đông và nghỉ hè con có thể về nhà, đừng khóc nữa Lạc Lạc..." Ông Mộ xoa đầu con , sống mũi cay cay.

      "Bố, bố có thể giúp con việc được ?"

      " , việc gì bố cũng đồng ý với con."

      "Điện thoại phải tiếp tục dùng, nhất định phải tiếp tục dùng, được ?"

      Ông Mộ đồng ý, việc cỏn con đó có là gì. Ông Mộ kéo vợ lên đứng cùng mình, buồn rầu : "Lạc Lạc, mau lên máy bay , máy bay khác với tàu hỏa, muộn nửa phút cũng được đâu."

      Tống Nhụy cười đúng lúc khiến Mộ Lạc Lạc cũng phì cười theo, nhào vào lòng bố mẹ, lúc này mới nỡ rời xa, bước vào hàng kiểm tra an toàn.

      "Xuống máy bay, con gọi điện về cho bố mẹ, tạm biệt bố mẹ. Bố mẹ về , về ..."

      Ông bà Mộ tựa vào nhau, chầm chậm vẫy tay, nước mắt lưng tròng.

      Hàn Tư Viễn muốn tiết kiệm thời gian giới thiệu, vào nơi kiểm tra an toàn trước, nhưng ánh mắt rời ba người nhà họ Mộ, cứ như là từ biệt nhau trước lúc chết vậy.

      Hàn Tư Viễn đứng đợi Mộ Lạc Lạc qua cửa kiểm tra thuận lợi, khuôn mặt nở nụ cười.

      "Sao lại vào đây?" Mộ Lạc Lạc hỏi Hàn Tư Viễn, máy bay có chỗ đợi, chỉ có thể qua nơi kiểm tra an toàn.

      "Vừa , từ từ cho em biết..." Hàn Tư Viễn đón lấy túi đồ ăn vặt tay của Mộ Lạc Lạc.

      Sau hai mươi phút, máy bay.

      Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn ngồi bên cạnh. Cho rằng ra, nhưng bắt đầu lật xem từng trang tạp chí.

      ...

      Ở nơi khác, sau khi máy bay cất cánh, Địch Nam vẫn ngồi trong ô tô, nhìn lên bầu trời xanh kia, vẫy vẫy tay, haiz, cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng đọc được tin nhắn của , biết là tốt, hay tốt.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 32 - Món quà bí mật

      Lúc máy bay mới cất cánh, Mộ Lạc lạc cảm thấy hơi đau tai, nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác hưng phấn của lần đầu tiên máy bay.

      " có thể giúp em gỡ món quà này ra ?" Mộ Lạc Lạc quay hộp quà được bọc đẹp đẽ, cẩn thận về hướng Hàn Tư Viễn.

      Hàn Tư Viễn uể oải đồng ý, tối qua cùng bạn thân uống rượu, ngủ vẫn chưa đủ giấc.

      Mộ Lạc Lạc đặt chai nước cam ép xuống, cẩn thận tháo dây gói quà màu xanh da trời.

      hồi hộp mở món quà, nhưng phát bên trong hộp quà xinh xắn đó có đồng hồ hay dây chuyền như tưởng, mà là hộp màu đỏ, kèm tấm thiếp .

      Tư Viễn, tôi tặng cậu hộp bao cao su, đừng để ảnh hưởng đến hình tượng nam nhi Trung Quốc, em nghĩ có chu đáo ? Chúc, nước chảy vạn dặm, có vật nào cản trở! Tiểu Lai thành tâm kính tặng.

      Mộ Lạc Lạc ngây người, "bụp", gập hộp lại, vứt lên người Hàn Tư Viễn.

      Hàn Tư Viễn kéo thấp chăn xuống, nhìn khuôn mặt thiếu sức sống của Mộ Lạc Lạc dán chặt vào cửa kính, lau lau khóe mắt, vừa ngáp vừa mở hộp quà. Lúc nhìn thấy "món quà", há hốc miệng, kinh ngạc quá, chả trách ánh mắt của nhân viên hải quan lại kì quái như vậy, những vật tùy thân như vậy còn phải đóng gói? Thằng bạn chết tiệt!

      " biết nó tặng món quà này..." Hàn Tư Viễn kéo kéo tay áo Mộ Lạc Lạc.

      Mộ Lạc Lạc lắc đầu, trừng mắt: "Biến thái! Tầm thường! mất mặt! Em ra lệnh cho trở về ngay vị trí cũ!"

      Hàn Tư viễn rầu rầu, tiện tay nhét bao cao su vào túi sau lưng.

      " còn dám giữ nó lại?"

      "Vậy vứt đâu? Hay xin tiếp viên mở cửa sổ?" cười , đằng nào cũng mất mặt rồi, càng thấy có lỗi với bản thân.

      Mộ Lạc Lạc lè lưỡi: " xấu hổ, nam nhi Trung Quốc "cao quý" !"

      Mộ Lạc Lạc đá chân khi trở về chỗ ngồi, vẫn chưa nhìn qua nhà vệ sinh máy bay như thế nào, xem trước vậy.

      Hàn Tư Viễn thở phào, uể oải nằm xuống ghế, kìm được bật cười, Lạc Lạc thuần khiết, sao có thể thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông kinh nghiệm đầy mình? cho em ba tháng để quên Địch Nam, hoặc nửa năm? Sau đó... ha ha ha.

      Còn ở bên kia, Mộ Lạc Lạc ngồi trong nhà vệ sinh, nhớ đến tình cảnh lúc Địch Nam bỏ , trong lòng oán hận, cũng cho rằng Hàn Tư Viễn là vật cản giữa hai người, do rất trong sáng, Hàn Tư Viễn cũng vậy, chỉ là Địch Nam cho cơ hội để giải thích, thích cho nên tin nhau.

      Phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị Thác Nhuệ.

      Địch Nam ngồi trước máy vi tính, những ngón tay đặt lên bàn phím, gõ rất nhanh.

      "Mời vào."

      "Chủ tịch, tôi đưa bố mẹ Mộ về nhà, nhưng máy bay của Mộ khoảng mười ba tiếng hai mươi mốt phút nữa mới hạ cánh xuống sân bay Boston. Xin hỏi Chủ tịch còn việc gì căn dặn nữa ạ?" Tống Nhụy chú ý quan sát vẻ lạnh lùng, vội vàng che giấu tình cảm của ông chủ, tất cả đều như trước.

      Địch Nam ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ bàn phím: "Phiền , vẫn xưng hô như cũ là được."

      "Vâng. Còn việc, bố mẹ Mộ hỏi về thân phận của Chủ tịch, tôi trả lời, nên bà Mộ có lẽ liên lạc với ." Tống Nhụy rất thận trọng .

      Địch Nam ngước mắt nhìn, lấy sim ra khỏi điện thoại, đẩy lên trước bàn làm việc, : "Nếu nhìn thấy, mối quan hệ giữa tôi và Mộ Lạc Lạc đến đây chấm dứt, vấn đề của ông bà Mộ, phụ trách giúp tôi. Cảm ơn."

      Tống Nhụy nghi ngờ nhìn, nhặt sim điện thoại, khi trở lại công ty, vô tình nghe được đám nhân viên về việc Chủ tịch rời khỏi cuộc họp buổi sáng mà có lí do, đương nhiên, chỉ có biết Chủ tịch vì đến sân bay tiễn người, lúc đó lén quan sát biểu của , nếu có chút tình cảm nào, tuyệt đối là lời dối.

      "Chủ tịch, có câu tôi biết có nên hay ..."

      "Đừng nữa, thời gian này vất vả nhiều rồi, về làm việc ." Địch Nam khẽ nhếch môi , nụ cười của cấp .

      Địch Nam chọn Tống Nhụy là vì Tống Nhụy nghiêm khắc với bản thân, làm việc cẩn thận, ăn nghiêm túc, bí mật.

      Tống Nhụy cúi đầu bước ra, thở dài, ông chủ vẫn bình tĩnh như trước, cũng giống như con người có da có thịt, lẽ nào tinh thần của ông ấy chưa từng có thăng trầm chút nào?

      Ánh mắt Địch Nam hướng về góc phải màn hình, vẫn còn mười tiếng tám phút, Mộ Lạc Lạc chính thức bước vào cuộc sống học tập chưa từng biết, những vật kì lạ, mới mẻ lấp đầy hiếu kì của , tìm lại được những ngày tháng vui vẻ thuộc về chính mình. Còn , trở lại cuộc sống cũ, vận hành kinh doanh, hội họp, thảo luận, triển lãm... bận rộn như cũ.

      Lộ trình mười mấy tiếng đồng hồ rất khó chịu, từ ban ngày đến tận đêm khuya, Mộ Lạc Lạc ngồi nguyên ghế, mơ hồ, lúc thời tiết thuận lợi, máy bay có rung động chút. nghĩ, tàu hỏa vẫn an toàn hơn.

      "Em đúng là ra nước ngoài du lịch, lại có đưa em , lo lắng gì chứ." Hàn Tư Viễn vuốt mái tóc rối tung lên.

      "Các là người thường xuyên ra nước ngoài, làm sao có thể hiểu được tâm trạng của em, từ đến lớn, nơi xa nhất chính là sông Bắc Tải." Mộ Lạc Lạc nhìn ra ngoài: "Nếu như thầy Địch đưa em , em mới có thể yên tâm..."

      Hàn Tư Viễn nhếch mép: "Em đừng có biến mình giống như bà chị dâu đầy oán hận, ấy có thời gian đến thăm em."

      " đến chứ? thể nào..." Mộ Lạc Lạc ngoẹo cổ vào ghế: "Có chuyện em chưa với , ấy đề nghị li hôn rồi..."

      Hàn Tư Viễn ngây người, vốn muốn trêu vài câu, nhưng thấy tâm trạng rất buồn, cũng giống như đùa.

      chạm vào những ngón tay nhắn của Mộ Lạc Lạc: "Cãi nhau cũng tốt, li hôn cũng được, dù là thiếu ai, trái đất này vẫn quay, mỗi người nên vì bản thân mình mà sống, nên nghĩ đến chuyện vui ."

      Mộ Lạc Lạc tiếp lời: "Vâng, trước đây em có lòng dạ nào nữa, nhưng qua thời gian tốt hơn rồi."

      Hàn Tư Viễn im lặng, lại thử thăm dò: " ấy đề nghị li hôn rồi? phải vì chứ?"

      " liên quan đến , ấy chỉ mượn cớ để bỏ rơi em." Mộ Lạc Lạc quay sang nhìn Hàn Tư Viễn: "Trước khi li hôn, ấy nhắc đến người bạn trước, Phương Dung, có biết rốt cuộc họ vì sao lại chia tay ?"

      Hàn Tư Viễn chớp mắt: " ..."

      "Haiz, thầy Địch ưu tú như vậy, em tin Phương Dung vì người đàn ông khác mà từ bỏ ấy, chính vì thế tồn tại người thứ ba, cho nên em mới sầu não thế này..."

      Hàn Tư Viễn xấu hổ vuốt tóc, cách mơ hồ: "Địch Nam trong mắt em rất hoàn mỹ, nhưng phải trong mắt những người phụ nữ khác đều hoàn mỹ."

      Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn trừng trừng, Hàn Tư Viễn như muốn tránh ánh mắt đó... từng diễn vai người thứ ba, muốn trách phải trách kiên định của Phương Dung đủ. cũng thừa nhận kế hoạch này lại thầm phá hoại Địch Nam lần nữa, nhưng ngày hôm nay, tình cảm của đối với Mộ Lạc Lạc là . Càng nhìn người phụ nữ mình thương đau lòng càng buồn.

      Khi Mộ Lạc Lạc ngủ dậy, máy bay hạ cánh an toàn, phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, lúc này nước Mỹ khoảng mười giờ sáng.

      Mộ Lạc Lạc từ trong khoang máy bay bước ra, đối diện với từng đoàn người lạ, đất nước xa lạ, lẩm bẩm: "Ôi nước Mỹ, Boston, ta đến rồi..."

      Hàn Tư Viễn chậm chạp bước ra khỏi khoang máy bay: " thôi, có người đến đón em ?"

      Mộ Lạc gật gật đầu, chỉ thấy lối ra rất nhộn nhịp, họ giơ cao bảng để đón những người bạn nước ngoài, trong đám đông, Mộ Lạc Lạc nhanh chóng tìm thấy bảng có tên mình. Vì, bảng biểu ngữ đón có treo thêm mấy trái bóng bay, là rất thân mật.

      "Xin chào, tôi tên là Mộ Lạc Lạc." Mộ Lạc Lạc khẽ cúi đầu, đôi mắt hướng về xinh đẹp tóc vàng mắt xanh.

      "Hi, đợi bạn rất lâu rồi, tôi tên là Chu Bội Doanh." Tây tiếng Hán rất chuẩn, cách hàng rào chắn, nồng nhiệt ôm Mộ Lạc Lạc, mùi thơm của nước hoa phảng phất.

      Mộ Lạc Lạc ngay lập tức cảm nhận được nhiệt tình của đồng bào tại nước Mỹ, chớp mắt cười: "Đây là bạn của tôi, Hàn Tư Viễn."

      Chu Bội Doanh nhìn Hàn Tư Viễn, bất luận quen hay quen, đều đến ôm nhau, Hàn Tư Viễn cũng theo thói quen ôm những người con xinh xắn, nhưng ngay lập tức ý thức được, đẩy Mỹ đó ra : "Người Trung Quốc chúng tôi quen ôm như thế."

      "Trong trường tôi gặp rồi, nếu như nhớ nhầm, tên là Mike?" Chu Bội Doanh chớp mắt nhìn, từng con trai phương Đông, đặc biệt là những người có dung mạo xuất chúng như thế kia.

      Hàn Tư Viễn cố ý nghe, nhìn xung quanh, ôm vai Mộ Lạc Lạc bước về trước: "Ra ngoài gặp nhé, tôi giúp Mộ Lạc Lạc lấy hành lý."

      Mộ Lạc Lạc vẫy vẫy tay với Tây đó: "Lát nữa gặp lại, đợi mình nhé..."

      thấy bước chân của Hàn Tư Viễn rất gấp gáp, lại nghĩ thái độ nồng ấm của Tây đó, liên tưởng ngay đến hộp bao cao su. Địch Nam là trai của Hàn Tư Viễn, cho nên người Địch Nam sắp xếp để đón ở sân bay có quen biết với Hàn Tư Viễn cũng có gì là lạ, kìm được than câu: "Hàn Tư Viễn, người nhàn rỗi như phải có trình độ chứ, thế giới này đều là những việc thông gian."

      Mộ Lạc Lạc hai tay chắp lại, khẩn cầu bố mẹ bình an, cầu cho thầy Địch công việc thuận lợi, cầu cho mình thích ứng nhanh với môi trường mới.

      A di đà phật.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 33 - Tiếng hét nguyên thủy

      Nước Mỹ, lúc này Boston là mười giờ sáng.

      Toàn bộ phong cách kiến trúc của trường đại học Harvard lấy kết hợp của những viên gạch màu đỏ làm căn bản, những nét vẽ ràng, đơn giản và thanh lịch.

      Mộ Lạc Lạc nhìn phong cảnh vườn trường đẹp đẽ nhưng mất vẻ yên tĩnh, hóa ra giống những gì ti vi giới thiệu, các bạn học cũng ăn mặc bình thường. Có lẽ vì có nhiều người lại trong vườn trường, bọn họ đến sớm sao?

      "Trong vườn trường tại sao yên tĩnh như vậy? Mọi người vẫn chưa dậy sao?" Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt quay sang hỏi người bạn mới Chu Bội Doanh, nghe chế độ giáo dục của nước ngoài rất thoải mái, có thể ngủ nướng ?

      "Họ chuẩn bị thi cuối kì..." Chu Bội Doanh đột nhiên búng tay: "Lạc Lạc, cậu gặp may rồi, kịp tham gia hoạt động lớn nhất của trường này!"

      Mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên: "Hoạt động gì vậy? Cậu nhanh ..."

      "Tiếng Trung thế nào nhỉ... là Tiếng hét nguyên thủy!"

      "Hi hi..." Hàn Tư Viễn đấm vào ngực mình: "Em nhầm người rồi, Mộ Lạc Lạc của chúng ta vẫn còn , biết quan sát càng tham gia loại hoạt động như thế này."

      Chu Bội Doanh cũng miễn cưỡng, buồn rầu nhún vai: "Thế, Mike có ?"

      "Em biểu diễn đến." Hàn Tư Viễn hứng thú đáp. Mike là tên tiếng tự đặt cho mình.

      "Được rồi, em biểu diễn." Chu Bội Doanh nhướn nửa bên lông mày, liếm môi.

      Mộ Lạc Lạc thấy rất hiếu kì, giơ tay hỏi: "Bội Doanh, Bội Doanh, thế nào gọi là Tiếng hét nguyên thủy, tớ cũng tham gia!"

      " hoạt động truyền thống của trường Harvard, mỗi năm trước kì thi cuối học kì tổ chức hai lần, các bạn học sinh ..."

      đợi ấy giải thích kĩ càng, Hàn Tư Viễn kéo Mộ Lạc Lạc về phía mình, chỉ về phía Chu Bội Doanh : " là người giám hộ của ấy, ấy chỉ là đến đây học lấy bằng, trong ba năm tới, tham gia các loại hoạt động bất bình thường trong trường! Hây, Lạc Lạc, đừng kéo tóc ..."

      Mộ Lạc Lạc kéo tóc Hàn Tư Viễn về phía sau, ngẩng đầu đập vào ngực Hàn Tư Viễn: " từ lúc nào trở thành người dám hộ của em vậy?" Bạo lực chấm dứt, quay người nắm bàn tay Chu Bội Doanh: "Bội Doanh đừng quan tâm đến ấy, chúng ta mới là bạn cùng phòng."

      Chu Bội Doanh rất hài lòng với thái độ hòa hợp của Mộ Lạc Lạc, hai người thèm để ý đến Hàn Tư Viễn, nắm tay nhau về kí túc xá.

      Hàn Tư Viễn tức giận đứng chôn chân chỗ...

      " trai, trai thân mến, kéo hành lý lại đây..." Mộ Lạc Lạc chỉ chỉ tay.

      Hàn Tư Viễn chất đống vô số vali hành lý dưới chân, những việc vất vả này là những việc Hàn Tư Viễn nên làm sao?! Nhưng, vẫn kéo lên, sau lưng cả đống hành lý to to, rất khó có thể theo kịp bọn họ.

      đường, Chu Bội Doanh giới thiệu cho Mộ Lạc Lạc về lịch sử và lịch trình học của trường đại học Harvard, khoa mà Mộ Lạc Lạc chọn – chuyên ngành Thiết kế, bao gồm số loại lớn như kiến trúc, đồ họa, quảng cáo, hình ảnh động.

      Chu Bội Doanh hỏi Mộ Lạc Lạc: "Cậu có chuyên môn hay sở thích gì ? Có khoa số rất hot, phải nhanh chân đăng kí mới được."

      Mộ Lạc Lạc suy nghĩ: "Tiếng của mình cực dốt, tốt nhất là lao động chân tay, cần phải vào khoa hot đâu."

      "Thế cậu có biết đồ họa ? Đơn giản thôi cũng được."

      Mộ Lạc Lạc ngại ngùng cúi đầu: "PS mình còn biết, chứ đừng đến đồ họa."

      Khuôn mặt Chu Bội Doanh đau khổ: "Vậy mình hết cách rồi, mình học kinh tế, việc vẽ vời này cũng là điểm yếu của mình.

      " trai quý, ở đây toàn là sách tiếng , giúp em xem nên thiết kế gì?" Mộ Lạc Lạc quay người cầu cứu.

      Hàn Tư Viễn nhận danh sách khoa, tỉ mỉ giải thích: "Thiết kế trang mạng, thiết kế đóng gói, thiết kế quảng cáo DM. DM chỉ phần của maketing thị trường, dựa vào quảng cáo mà người tiêu dùng thích nhất. Còn có thiết kế poster, thiết kế quảng cáo đa phương tiện. Thiết kế quảng cáo POP, POP chỉ quảng cáo bán điểm, ví dụ như thiết kế poster bảng hiệu. Còn có thiết kế bản mẫu, thiết kế sách, thiết kế ấn phẩm xuất bản, thiết kế VI, VI đại diện doanh nghiệp, ví dụ số logo của số công ty lớn như Coca Cola, Nokia."

      Mộ Lạc Lạc miệng chữ "O", chỉ ngưỡng mộ Hàn Tư Viễn, ngay cả Chu Bội Doanh cũng rất ngưỡng mộ, Mộ Lạc Lạc giằng lấy túi hành lý nhàng nhất tay , cười cười: " trai mến, hiểu biết..."

      Hàn Tư Viễn vênh mặt, hắng giọng, đắc ý quên bẵng : " những hiểu, mà còn học nửa năm rồi."

      Ánh mắt Mộ Lạc Lạc sáng hẳn lên, người trước mặt đâu phải là tên háo sắc Hàn Tư Viễn, chỉ cần lắp thêm đôi cánh là biến thành thiên sứ hết. cũng hàm hồ, ngay lập tức : "Được, đồ họa, chính là nó!"

      "OK, ngày mai tớ đăng kí cho cậu, chỉ cần cậu cố gắng luyện tập khẩu ngữ, tốt nghiệp phải là vấn đề." Chu Bội Doanh ngầm ám chỉ Hàn Tư Viễn, Mộ Lạc Lạc chớp mắt cười, ngẩng đầu lên trời xanh cười.

      Hàn Tư Viễn nhìn hai người lén lén lút lút, haiz, có gì mà đắc ý chứ, theo em đến đây, chính là muốn để em lợi dụng.

      Ở Trung Quốc, Bắc Kinh lúc này là giờ đêm.

      Sau khi Mộ Lạc Lạc chính thức vào trường Harvard ba tiếng, Tống Nhụy nhận được điện thoại của Mộ Lạc Lạc, mặc dù là ban đêm, nhưng vẫn ngay lập tức báo cho Chủ tịch Địch biết.

      "Mộ Lạc Lạc chọn đồ họa?" Địch Nam tay giữ điện thoại, tay lau mồ hôi. luôn cho rằng ấy chọn chuyên ngành tiếng , ngờ tham vọng cũng .

      Địch Nam cười cười: "Hãy mau gửi những phần mềm tiếng Hán có liên quan đến đồ họa cho ấy, sau đó mời thầy giáo tiếng giỏi, nắm vững ngôn từ quảng cáo dạy cho ấy."

      Tống Nhụy vâng tiếng: "Chủ tịch... định tự gọi điện thoại cho ấy sao? thực, đứng đằng sau, ngầm hỗ trợ cho Mộ như vậy, Mộ luôn luôn cho rằng tôi giúp ấy."

      Địch Nam khẽ mỉm cười: "Đạt được mục đích là được rồi, tôi hi vọng ấy phải lo lắng bất cứ điều gì."

      Tống Nhụy gì nữa, thực Mộ Lạc Lạc cứng đầu chọn chuyên ngành đồ họa, nguyên nhân lớn nhất chính là vì Địch Nam. Mộ Lạc Lạc vô tình nghe thấy cuộc chuyện giữa và vị giám đốc nào đó của tập đoàn Tuo Rui về việc phát triển bộ phận thiết kế trong nửa năm tới. Mặc dù Mộ Lạc Lạc dường như quan tâm, nhưng lại ngầm nhớ trong lòng.

      Địch Nam tắt điện thoại, bước đến đầu giường, lôi ngăn kéo, lấy dây đeo điện thoại. Mộ Lạc Lạc từng hỏi , nhìn thấy dây đeo điện thoại có nhớ tới ấy . vuốt ve món đồ chơi, khẽ mỉm cười.

      Ở nước Mỹ lúc này là ba giờ chiều.

      Cuối cùng Mộ Lạc Lạc cũng dọn dẹp, sắp xếp quần áo, giày dép, nhìn xung quanh phòng gọn gàng, sạch . Trong phòng kí túc có nhà vệ sinh riêng, những vật dụng gia đình cần thiết như ti vi, tủ lạnh, nội thất, , đó chính là căn phòng ở chung cư nghiêm túc và sạch .

      thoải mái ngả người ghế sofa ngân nga hát. Đương nhiên, biết căn phòng này do Địch Nam nhờ người sắp xếp trước cho , chỉ biết ngốc nghếch hưởng thụ, ca ngợi người khác, nước Mỹ quả quá ưu đãi với sinh viên.

      "A!" đột nhiên ngồi bật dậy, chết rồi, giấy kết hôn mang theo! Chỉ có giấy chứng nhận kết hôn mới có ảnh của thầy Địch, hừm.

      Hàn Tư Viễn thấy cửa phòng khép hờ, gõ mấy cái tượng trưng, sau đó đẩy cửa bước vào.

      nhìn xung quanh, phong cách bày biện rất hào phóng, vẫn mang chút gì đó hưởng phương Đông, màu sắc của phương Tây và phương Đông hòa quyện vào nhau thành khối, nếu như nhầm, đây chính là phong cách thiết kế của Địch Nam. Hàn Tư Viễn chế giễu, phàm những người đàn ông quá thận trọng gây phản cảm đồng tính. Hàn Tư Viễn điều tra về số việc ngày trước của Địch Nam, trong những năm Địch Nam qua lại với Phương Dung, lãng mạn nhưng lại đổi xe, mua nhà cho Phương Dung, đáp ứng tất cả thiết bị sang trọng mà người phụ nữ nào cũng muốn. Còn khi những điều kiện vật chất kia đầy đủ, đám con lại muốn có hoa tươi và những lời ngọt ngào, cuối cùng, lòng tham lam khiến cho họ mất tất cả.

      "Lạc Lạc, em thích phong cách thiết kế bày biện ở đây ?"

      "Thích chứ, lẽ nào mỗi phòng của kí túc xá đều giống nhau?" Mộ Lạc Lạc thò đầu nhìn sang phòng đối diện, phòng bên cạnh là phòng của hai chị em song sinh người Hán, chỉ thấy những chồng sách xếp cao như núi.

      Hàn Tư Viễn đứng chặn trước mặt : "Giống nhau, giống nhau, có gì."

      Mộ Lạc Lạc bình luận, quay về ghế sofa xem phim hoạt hình.

      "Đối diện là cặp song sinh xinh đẹp, có thể giao lưu đây."

      Hàn Tư Viễn tức giận hồi, giả vờ nôn ọe, bước đến hàng sau ghế sofa, thầm vào tai Mộ Lạc Lạc: " chỉ muốn giao lưu với em thôi."

      "Em là chị dâu của , ra kia chơi." Mộ Lạc Lạc quen trêu đùa Hàn Tư Viễn kiểu này rồi.

      "Hai người phải sắp li hôn sao?"

      Mộ Lạc Lạc tức giận ngồi dậy: "Vẫn chưa li hôn mà! còn nguyền rủa em! Đồ quá đáng!"

      Hàn Tư Viễn coi là gì, vẫn tươi cười: "Ngưu Lang Chức Nữ mỗi người nơi, Thất Tịch vẫn nhìn thấy mặt nhau."

      "Hứ! Thời đại, Chức Nữ có hộ chiếu, ngồi máy bay gặp Ngưu Lang, hàng ngày đều là Thất Tịch."

      Hàn Tư Viễn bĩu môi, rất thần bí : "Ầy dà, đưa em quán Ngưu Lang thay đổi chút nhé?"

      Mộ Lạc Lạc hơi chạnh lòng, nhưng ngay lập tức xua tay từ chối: "Hàn Tư Viễn, xấu xa, chơi với lâu quá, sớm muộn em cũng biến thành đứa vô công rỗi nghề thôi."

      Hàn Tư Viễn cười , nhanh chóng trở lại bình thường, quá thuần khiết, nhẫn tâm làm tổn thương.

      "Đúng rồi, người có phẩm chất như sao lại vào được Harvard?"

      "Này, còn chưa chê em học kém, em dám trước rồi."

      "Chúng ta có cửa sau!" Mộ Lạc Lạc vênh mặt.

      "Haiz haiz, CIA của Mỹ ép cung em, em cũng phun ra. Em thấy có lỗi với tín nhiệm của Đảng và nhân dân Trung Quốc sao?" Hàn Tư Viễn nhàng, chầm chậm mở lon nước ra uống.

      Mộ Lạc Lạc che miệng, đúng rồi, Tống Nhụy từng qua phương thức trao đổi sinh viên giữa Trung Quốc với Mỹ trước khi nhập trường. Trường Harvard à, đối với những sinh viên nghèo như mình đúng là cơ hội thần tiên hiếm có.

      " ngồi đây làm gì? Lẽ nào cũng muốn cùng em tham gia hoạt động Tiếng hét nguyên thủy sao?"

      "Hả?" Hàn Tư Viễn phun hết nước trong miệng ra.

      "Em thực muốn tham gia?"

      "Vâng, Chu Bội Doanh rất ngoạn mục, ngoạn mục đến thể nào tin được, hơn nữa chỉ có mười phút." Mộ Lạc Lạc xoa xoa lòng bàn tay, có phải là cả đoàn người gào thét ? cũng muốn nổi loạn trong đoàn người đó, hét to lên rằng nhớ chàng bạch mã của mình.

      "Được thôi, em hiếu kì như vậy, cùng em." Hàn Tư Viễn chỉ sợ kinh ngạc.

      Mộ Lạc Lạc cười giòn tan, gập đầu: "Em nghe rồi, giữa đêm bắt đầu, vậy em ngủ trước đây, tạm biệt..."

      Mộ Lạc Lạc như tiễn khách, Hàn Tư Viễn chần chừ đứng dậy, bước ra ngoài cửa nhưng đột nhiên quay người lại, chớp chớp mắt rất đáng : "Hay là ngủ cùng ?... Hừm..." chiếc gối bay vào mặt .

      ...

      Đến giữa đêm.

      Tiếng hét động trời kéo Mộ Lạc Lạc từ trong mơ ra ngoài thực tại.

      mở cửa sổ, nhìn thấy những ngọn đuốc rực sáng trong khu vực kí túc xá, y hệt như đoán, các sinh viên tập trung trước cửa sổ điên cuồng hét vang, định cất tiếng chuẩn bị hét...

      "Cưng ơi mau thôi, muộn rồi, nhanh lên, kịp biểu diễn mất!" Chu Bội Doanh đẩy cửa phòng ngủ vội vã giục.

      Mộ Lạc Lạc cũng nghĩ nhiều, mang giày lười chạy theo ra hành lang, lúc này mới phát ra có rất nhiều người chạy, tất cả mọi người đều chạy ra cổng tòa nhà. Hàn Tư Viễn đứng trước bọn họ mở đường.

      " phong độ X-man, mình sắp ấy mất rồi..." Chu Bội Doanh lắc lắc vai Mộ Lạc Lạc, hướng về Hàn Tư Viễn nở nụ cười dịu dàng.

      " , ấy là em trai chồng mình, rất giỏi đó!" Mộ Lạc Lạc khẽ thầm, đứng trước mặt người đẹp, đương nhiên Hàn Tư Viễn rất dẻo dai.

      "Ủa? Mình vẫn cho rằng hai cậu là đôi." Chu Bội Doanh khẽ .

      "Hả? Rất may phải. Cậu ấy chứ? Người Trung Quốc cũng quan trọng chứ!"

      Chu Bội Doanh trong lòng như mở cờ: "Câu "Em " ở nước Mỹ cũng gần giống như "Xin chào" của người Trung Quốc."

      Mộ Lạc Lạc chớp mắt, là người Trung Quốc truyền thống, câu "Em " chỉ có thể cho chồng mình nghe còn với người khác rất ngại ngùng.

      Đương lúc rất nhiều người cùng chạy ra sân vậy động, Mộ Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu được bản chất của Tiếng hét nguyên thủy là như thế nào, thể giật mình.

      Trong khuôn viên Harvard, có hơn trăm sinh viên, cả nam lẫn nữ, nude toàn thân, giơ cao ngọn đuốc chạy điên khùng bãi cỏ. Xin chú ý, chính là chạy mảnh quần áo che thân. Bất luận là nam hay nữ, tiếc hy sinh thân mình. Do đó dược gọi là Tiếng hét nguyên thủy.

      Từ năm 1960 đến nay, sinh viên Harvard phát triển hoạt động đẩy cửa sổ hét, cho đến năm 1990, biến thành hình thức chạy nude, Tiếng hét nguyên thủy trở thành truyền thống của trường Harvard. Đó chính là phong trào dành cho những sinh viên chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi cuối kì, vì muốn giải tỏa tâm lí căng thẳng áp lực trong khoảng thời gian này mà biểu diễn hoạt động nude kì dị này. Họ hoan nghênh cổ động của "khán giả", tận hưởng giây phút tự do khi nude toàn thân trong hơn mười phút.

      Mộ Lạc Lạc vừa muốn xem vừa xấu hổ che mặt, nhưng lại mở rộng khoảng cách hai ngón tay.

      "Em phải thiết tha được biểu diễn sao? ..." Hàn Tư Viễn đẩy vai , ánh mắt đầy xấu xa.

      Mộ Lạc Lạc ngây người, xấu hổ : " được, được, em đại diện cho đồng bào Trung Quốc đứng xem thôi cũng được, mà được chụp ảnh sao? Em lấy máy ảnh, đăng lên mạng cho những đồng bào Trung Quốc biết được, thế được ?"

      Hàn Tư Viễn nhún vai, phải học tập lẫn nhau.

      Ánh mắt Mộ Lạc Lạc rời màn biểu diễn, nếu như Địch Nam nhìn thấy màn biểu diễn này có thái độ thế nào nhỉ.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 34 - Bố chồng xin con dâu hỗ trợ

      "Chủ tịch Địch, lễ tân gọi điện đến, Chủ tịch Hàn của ngân hàng Minh Đại lên." Tống Nhụy vội vàng bước vào phòng làm việc của Chủ tịch, nhưng biết Chủ tịch ngân hàng Minh Đại và ông chủ rút cuộc có quan hệ gì, người ta quen hẹn lịch trước, cứ thế tùy tiện vào.

      Địch Nam cau mày, nguyên nhân chính là do chịu đến công ty làm việc khiến Hàn Kiến Quốc năm lần bảy lượt đến làm phiền.

      "Biết rồi, thông báo nhân viên tầng này nghỉ giải lao trước ." Địch Nam đưa ra mệnh lệnh thông báo, Tống Nhụy nghe theo, chỉ đạo nhân viên tránh xa "những tàn dư chiến tranh" của trường.

      Quản gia Trần đẩy cửa phòng làm việc trước, cúi đầu xin lỗi: "Đại thiếu gia, lão gia có vệc gấp tìm thiếu gia, cho nên..."

      Địch Nam giơ tay ra hiệu cần nữa, thấy Hàn Kiến Quốc phừng phừng tức giận bước lại gần, lạnh lùng : "Chủ tịch Hàn, bây giờ là thời gian làm việc."

      " đổi số điện thoại sao thông báo cho ta?" Hàn Kiến Quốc vừa vào phòng liền đập bàn làm việc, chất vấn: "Ta bảo lão Trần gọi điện đến biệt thự hỏi, quản gia nhà mực biết, thế này là có ý gì vậy?!"

      "Có thể dễ dàng nhận thấy mà, có ý định liên lạc." Địch Nam dừng tay, vẫn tiếp tục làm việc, nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Kiến Quốc.

      Hàn Kiến Quốc giật lấy tài liệu đọc, đập xuống bàn. Ông cố gắng hạ hỏa, bình tĩnh : "Ta cho rằng đưa vợ ra nước ngoài là vì nghĩ đến thể diện nhà họ Hàn, lẽ nào ta nhìn lầm?"

      Địch Nam khẽ mỉm cười: "Có phải đây là nguyên nhân đầu tiên ông lấy mẹ tôi?"

      Hàn Kiến Quốc thở dài, chỉ cần nhắc đến mẹ Địch Nam, ông lại xẹp như quả bóng.

      Địch Nam đứng dậy đưa danh thiếp có số mới cho quản gia Trần, : "Tôi làm việc, xin hãy ."

      "Lúc đó ta lấy mẹ con! Chưa từng bao giờ! Còn bà ấy, rằng biến mất, thậm chí tự mình sinh ra giọt máu của ta nhưng lại cho ta biết, con có suy nghĩ về tâm trạng của ta ?!" Hàn Kiến Quốc tức giận bước lên trước, giận đến nỗi những ngón tay cũng run run.

      Trong nụ cười của Địch Nam hàm chưa chế giễu: "Thế sao? Dựa vào năng lực của ông, hoàn toàn có thể tìm thấy mẹ tôi, chỉ là ông muốn lãng phí thời gian tìm người phụ nữ có ảnh hưởng gì đến ông."

      "Con làm sao biết ta tìm bà ấy! Nhưng!" Hàn Kiến Quốc bỏ lửng câu , ông nhìn thấy Địch Mạch Lan tay nắm tay rời khỏi biệt thự, chỉ lần, chỉ với người đàn ông. Nhưng Hàn Kiến Quốc vĩnh viễn muốn hủy hoại hình tượng người mẹ trước mặt Địch Nam, huống hồ đó là người ông từng tha thiết.

      Quản gia Trần kìm được, thay lão gia lên tiếng: "Đại thiếu gia, ở đây có số việc..."

      "Im miệng lão Trần! Chúng ta ." Hàn Kiến Quốc đẩy cửa bước ra, bất luận là có nguyên nhân khác hay thực cần phải đấu tranh, người chết cũng chết rồi, cần phải để con trai bị tổn thương thêm nữa.

      Lúc họ rời , trong lòng Địch Nam chút nghi ngờ, thêm lần nữa rơi xuống vực thẳm, muốn nhìn thấy tồn tại của Hàn Kiến Quốc, chỉ cần nhìn thấy ông ta, lại nghĩ ngay đến những giợt nước mắt lăn gương mặt mẹ, những kí ức thể nào xóa nổi.

      Sau khi Hàn Kiến Quốc ngồi vào xe, ông gọi điện cho Hàn Tư Viễn, múi giờ nước Mỹ và Trung Quốc chênh lệch nhau khoảng mười hai giờ, nhưng ông nghĩ quá nhiều như vậy, phải lấy được số điện thoại của Mộ Lạc Lạc rồi tính sau.

      Điện thoại kêu bên tai Mộ Lạc Lạc mười phút, cuối cùng cũng khiến Mộ Lạc Lạc như con heo chết tỉnh lại.

      "Hi..." Mộ Lạc Lạc nhìn thấy số điện thoại lạ, bây giờ là ba giờ sáng.

      "Hi gì mà hi! Tôi là bố chồng đây, dậy ngay cho tôi!"

      "?!" Mộ Lạc Lạc lập tức ngồi thẳng dậy, mặc dù nhìn thấy thái độ của đối phương, nhưng ý thức được phải cúi đầu gập lưng, cung kính hỏi: "Chào bố chồng đại nhân, có việc gì dặn dò con dâu..."

      "Chồng tâm trạng tốt, gọi điện về an ủi nó vài câu!" "Bụp" tiếng, Hàn Kiến Quốc tắt máy.

      Mộ Lạc Lạc tim đập thình thịch, vội vàng chạy về phía bàn làm việc, bất an ngồi đợi máy tính khởi động. hít thở sâu để bình tĩnh lại, từng bước từng bước đăng kí tài khoản.

      ngồi hơn nửa tiếng cũng cài xong phần mềm chuyện, dựa vào tài khoản hòm thư MSN danh thiếp, thêm Địch Nam vào danh sách bạn tốt.

      Lại là nửa tiếng đồng hồ dài dằng dặc, Địch Nam trả lời đồng ý.

      Mộ Lạc Lạc vừa nghĩ đến Địch Nam tinh thần bất ổn, lại nhớ đến vẻ u sầu của , hận nỗi thể ngay lập tức bay về bên .

      Viết thư chăng? Ừm... nhưng hi vọng có thể nhìn thấy.

      Trung Quốc.

      Đèn điện bắt đầu sáng, thành phố dừng lại vẻ hối hả nhộn nhịp của ngày.

      Địch Nam nhìn lên bàn làm việc trước mắt, ở góc phải màn hình, biểu tượng hòm thư sáng lấp lánh, nhưng có tâm trạng để xử lí công việc.

      ...

      Mấy tiếng trôi qua, Địch Nam mới tỉnh lại, nhìn màn hình bảo vệ chầm chậm trôi, tựa vào lưng ghế, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ngón tay di chuyển con chuột, dường như con người thể nào thoát ra được ràng buộc đó, chỉ có thể dùng bận rộn để giải thoát áp lực. tiện tay mở hộp thư bị nén đầy, lần lượt xem từng thư.

      lá thư kí tên thu hút ánh mắt , bèn uống ngụm cà phê, mở nội dung ra xem, đây là bức thư có kèm theo file ảnh và số icon.

      Chồng ơi, thầy Địch ơi, ông Chủ tịch Địch ơi, hãy chọn cách gọi thích, những cái khác đừng nhìn nhé, em là Lạc Lạc...

      Địch Nam khẽ mỉm cười, kéo chuột xuống.

      Hi hi, em chưa từng sử dụng MSN để gửi thư, biết có nhận được nữa, haiz, phức tạp quá ~~~~(>_<)~~~~, nhìn thấy bức ảnh đầu tiên ? Đó là lúc em hoàn thành công việc đầu tiên, giáo sư vẫn chưa chỉ định nội dung, chỉ cho mấy điểm tròn, để học sinh dùng mấy điểm tròn đó vẽ những hình có ý tưởng có nội dung... em làm rất lâu rất lâu, liền thêm giấy bọc cho những điểm tròn tạo thành hình dạng tròn tròn béo béo như vậy, có phải là rất sáng tạo ? Còn nữa, em thích nhất mùi vị sôcôla (ㄒoㄒ)/~~

      Được rồi, cái đó, xem bức thứ hai chưa? Đó là phòng khách của phòng em, rất đẹp phải ? Chị Tống rất quan tâm, còn ông thầy chuyên ngành hướng dẫn em, thầy giáo rất kiên nhẫn, lại rất hoạt bát, giảng giải rất lâu, rồi ngẩng mặt lên trời khóc, có lẽ tại em rất ngốc ﭗ﹏ﭗ. Các bạn cũng rất nhiệt tình, mặc dù em chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp với họ, nhưng nhìn họ cũng hiểu, còn giúp em vẽ bản đồ . Tóm lại, em ở bên này sống rất tốt, đừng lo lắng cho em, nếu như lo lắng cho em...

      O(∩_∩)O

      Hây dza, thực ra em cũng biết gì, càng biết có thể nhận được bức thư này , thêm vào danh sách bạn tốt cũng trả lời, có phải muốn trả lời em ? Bây giờ ở Mỹ là bốn rưỡi sáng, em ngồi trước máy vi tính đợi , nhưng chỉ đợi đến chín giờ thôi, chín giờ phải lên lớp rồi, mau trả lời em được ? Hi vọng cười như Mộ Lạc Lạc thường cười.

      Địch Nam vội vàng nhìn đồng hồ, nhưng hơn mười giờ rồi, thuận tay với lấy điện thoại, nhưng nghĩ đến học, lại thôi.

      Địch Nam nghi ngờ nhìn màn hình, nhìn những tác phẩm trẻ con của người mới nhập học, tự nhiên khẽ nở nụ cười. mở phần mềm thiết kế tranh, làm rất nhanh, khiến cho những bức ảnh trở nên sống động, sau đó trả lời thư của Mộ Lạc Lạc.

      Địch Nam hi vọng bên cạnh lại xuất nhân vật đầy bi kịch như mẹ , cho nên từ năm mười lăm tuổi lập chí thành công nghiệp, có tiền rồi, mới có thể tạo ra cuộc sống vật chất hoàn hảo nhất cho những người quan tâm. Nhưng, tiền bạc vẫn thể nào giữ nổi trái tim của người phụ nữ, thừa nhận, về mặt tình cảm ngốc nghếch.

      MSN lên mặt cười, Địch Nam hoài nghi nhìn, chọn vào mục chuyện.

      Mộ Lạc Lạc: Ồ, gửi cho em ảnh, giỏi, hóa ra đặt chúng giữa nền cỏ trông đáng ^_^

      Địch Nam: Thích là được, vẫn chưa học sao?

      Mộ Lạc Lạc: phải là đợi sao, nằm bò ra bàn ngủ quên mất ~~~~(>_<)~~~~

      Địch Nam: Tại sao phải đợi ?

      Mộ Lạc Lạc chun mũi, lại để câu hỏi muốn hỏi mà lúc trước xóa "Tâm trạng tại sao tốt?".

      Mộ Lạc Lạc: Em đến đây tháng rồi, vậy mà ... cũng nhớ em.

      Địch Nam nhìn màn hình mỉm cười: Xin lỗi, dạo này rất bận.

      Mộ Lạc Lạc: Ồ, hôn em rồi em tha thứ cho .

      Địch Nam: ...

      Mộ Lạc Lạc: Mau hôn , hôn chứng tỏ nhớ em! (@_@)#

      Địch Nam: Phần mềm dùng tích hợp với những phần mềm như của em...

      Mộ Lạc Lạc: Ngốc! Bên trong MSN có khung biểu thị trạng thái, hàng thứ tư, ở giữa, cái môi đó, nhanh.

      Địch Nam chỉ dùng MSN để nhận thư điện tử, rất ít khi mở khung chuyện, chọn mở cột biểu thị tình cảm, dưới chỉ đạo của Mộ Lạc Lạc tìm đến hình "môi hồng"... nhưng lại click chuột gửi hình "mặt cười".

      Mộ Lạc Lạc ngồi trước máy tính mím môi tức giận, đợi bao lâu vậy, hôn vờ chút cũng được, hừm.

      Địch Nam: Lạc Lạc, em còn đó ?

      Mộ Lạc Lạc: còn, đối phương rất tức giận!

      Địch Nam: học , có việc hãy gửi thư cho , nhận được tự động trả lời sau, sau này cần phải đợi .

      Mộ Lạc Lạc cắn đầu ngón tay, chọn hình "tạm biệt" sau đó tức giận out khỏi mạng.

      Địch Nam thấy avatar của biến thành màu xám, tự nhiên, nhẩm bài hát, chầm chậm gấp máy tính xách tay, người có tâm trạng tốt chỉ là .

      ***

      Hàn Tư Viễn vẫn đứng chờ Mộ Lạc Lạc trước cổng kí túc xá, tối hôm qua mơ mơ màng màng cho bố số điện thoại của , đương nhiên, lúc tỉnh táo cũng dám cho, vì ông bố này bất cứ lúc nào, bất cứ địa điểm nào cũng ở trong trạng thái tức giận.

      thấy Mộ Lạc Lạc tức giận ôm chồng sách đạp cửa, biết ngay Mộ Lạc Lạc nghe điện thoại của bố.

      "Lạc Lạc, bố gì với em?"

      " gì, bắt em gọi điện thoại cho thầy Địch."

      "Thế em gọi chưa?" Hàn Tư Viễn nghiêm túc nhíu lông mày.

      "Gọi rồi, tắt máy. Em gửi thư điện tử, từ ba giờ sáng đến giờ, cuối cùng ấy cũng trả lời em, biết ấy ác đến mức nào ?! Lại giục em học!" Mộ Lạc Lạc dứ dứ tay: "Tức chết được! Bọn em hết rồi! Hết rồi!"

      Hàn Tư Viễn vỗ tay: "Chúc mừng em hết khổ nạn, em biết phương pháp trị liệu thất tình tốt nhất là gì ?"

      Mộ Lạc Lạc buồn đáp, tiến thẳng về giảng đường, Hàn Tư Viễn vội vàng đuổi theo: "Bước vào cuộc tính mới, vứt tình cũ qua bên, nhìn về phía trước... như đây."

      Mộ Lạc Lạc trừng mắt nhìn : "Tâm trạng em giờ rất xấu, đừng làm loạn thêm nữa..."

      Hàn Tư Viễn cười đầy hàm ý, nắm vai Mộ Lạc Lạc, trịnh trọng : " đùa em đâu, em cho rằng vượt sóng vượt gió cùng em học là vì điều gì?"

      Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt, gỡ tay ra: " vốn là sinh viên Harvard, học lại thôi!"

      "Trong nước cũng có mấy trường y khoa loại A mời về làm, còn cần phải học lại sao?"

      " cũng thiếu tiền, học thoải mái hơn làm."

      Hàn Tư Viễn trầm hẳn xuống, : "Từ giây phút vì mà em quỳ xuống chân tên cướp, quyết định chờ em."

      Mộ Lạc Lạc ngây người lúc, sau đó vội vàng bước , vì biểu của Hàn Tư Viễn quá , có chút nào là đùa giỡn, lúc này tâm trạng đột nhiên rối bời.

      Hàn Tư Viễn đứng chôn chân tại chỗ, qua tháng, quan hệ của và Mộ Lạc Lạc chỉ giẫm chân tại chỗ mà cũng quy vào loại công tử ăn chơi. cũng mất kiên nhẫn, mà chỉ muốn nhanh chóng thay đổi quan điểm sai lầm của Mộ Lạc Lạc, nếu bọn họ cả đời chỉ có thể là bạn tốt của nhau.

      Nghĩ đến điều này, đuổi theo Mộ Lạc Lạc, túm chặt tay áo , tình cảm trong lòng, áp môi vào miệng .

      "Hả!" Mộ Lạc Lạc giương đôi mắt ngốc nghếch, toàn thân cứng đơ.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 35 - Lễ Giáng sinh có liên quan gì đến Trung Quốc

      "... ... !... Thầy Địch còn chưa chủ động hôn em, sao có thể hôn em?!"

      Mộ Lạc Lạc đẩy Hàn Tư Viễn ra, khóe mắt đỏ ửng.

      "Đàn ông có thể lên giường với bất kì đứa con nào, nhưng hôn người con ta . Địch Nam vốn em, em vẫn còn đối mặt với ?!" Hàn Tư Viễn tức giận, nhìn thấy Mộ Lạc Lạc bị tổn thương, trong lòng càng đau khổ.

      Mộ Lạc Lạc cắn chặt môi, rất tức giận, luôn biết Địch Nam , nhưng đến lời giả dối để an ủi mình cũng được sao, có cần phải cứa vào vết thương lòng ?!

      quay người bỏ chạy, muốn phản bác sao? Muốn! Nhưng có lí do phản bác, chút can đảm cũng có.

      Hàn Tư Viễn nhổ nước bọt, rất tàn nhẫn, ép bước ra khỏi hoang tưởng thực tế.

      Chỉ có ngờ tới, Mộ Lạc Lạc vì câu này, nửa năm có phản ứng gì với mình.

      ***

      Chớp mắt đến đêm Noel, trong vườn trường rộn rã. Mộ Lạc Lạc nằm trong phòng ấm áp, đọc bức thiệp, hững hờ nhìn hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ... Hơn nửa năm rồi, tiến trình học tập cũng gấp gáp, vì nghiệp học tập, vì những nguyên nhân muốn đối diện, Lạc Lạc cũng có bất kì liên lạc gì với Địch Nam. Ngày mai là Noel rồi, Noel phải là ngày lễ tết của Trung Quốc, cho nên cũng nhận được bức thiệp chúc mừng nào của Địch Nam, hay là, đợi đến Tết vậy?...

      (Tiếng ) "Bảo bối, tối nay có vũ hội Giáng Sinh cùng nhé?" Chu Bội Doanh tay cầm gương trang điểm bước vào phòng .

      (Tiếng ) " đâu, mình biết khiêu vũ, cũng có người nhảy cùng..." Mộ Lạc Lạc chớp mắt cười.

      "Mike đâu? ấy hẹn ai?" Lúc trước Chu Bội Doanh bận thi, bây giờ mới phát ra Hàn Tư Viễn rất ít xuất .

      "Người hẹn ấy nhất định rất nhiều, làm sao có thời gian quan tâm đến mình." Mộ Lạc Lạc trả lời cho có lệ. Sau việc Hàn Tư Viễn cưỡng hôn xảy ra, thực cũng tức giận, chỉ là cố gắng duy trì hoảng cách với , mặc dù phải là Địch Nam nhưng cũng thể là Hàn Tư Viễn, họ là em, muốn chen vào giữa hai người.

      Chu Bội Doanh bước đến gần Mộ Lạc Lạc, gấp sách giáo khoa trong tay , hôn lên trán sau đó : " giải sầu , chồng cậu có ở bên cạnh, lẽ nào cảm thấy đơn sao?"

      Rất đơn, nhưng... " đơn cũng phải chịu, đàn ông Mỹ quá nhiệt tình, cũng rất tùy tiện."

      Chu Bội Doanh nhún vai than: "Đây vốn là đất nước mở cửa, tất cả những nhu cầu đương, cậu cứ bảo thủ như vậy, thực trong lòng muốn hay muốn bản thân cũng ..."

      Mộ Lạc Lạc lắc đầu: "Mình lỗi thời rồi, mình là phụ nữ có chồng." xong, nhìn xuống rất đơn.

      "Tùy cậu thôi, mình còn có cuộc hẹn quan trọng, buổi tối muốn đến đến, cậu nhất..." Chu Bội Doanh chớp chớp mắt, xách ví rời nhanh.

      Mộ Lạc Lạc vẫy vẫy tay về phía cửa lớn, nụ cười tắt biến, nhìn sang màn hình máy vi tính... mở hai hộp chat QQ và MSN, biểu tượng chim cánh cụt luôn nhấp nháy, Tống Nhụy cũng qua hòm thư QQ gửi thiệp chúc mừng điện tử cho , bất luận là ngày lễ lớn , Tống Nhụy đều quên chúc vài câu. Còn bên kia, biểu tượng của Địch Nam dường như ở mãi trạng thái offline.

      ***

      Trong phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thác Nhuệ.

      "Chủ tịch Địch, tiệc Giáng sinh và lễ trao giải thưởng chính thức bắt đầu vào lúc tám giờ ba mươi phút, hãy thay trang phục trước ạ." Tống Nhụy chú ý nhìn Địch Nam – người vẫn chăm chú làm việc, tay giơ cao bộ vest lịch lãm.

      Địch Nam đồng ý, vén tay áo nhìn đồng hồ, năm cũng sắp hết, bản thân là Chủ tịch hội đồng quản trị có nhiệm vụ khen thưởng, chung là lời cảm ơn những nhân viên vất vả trong năm qua. vô tình nhìn thấy Tống Nhụy vẫn y nguyên trong bộ trang phục công sở, hỏi: "Bảy rưỡi rồi, vẫn chưa thay quần áo sao?"

      Tống Nhụy ngây người, cúi đầu nhìn bộ vest công sở màu đen của mình: "Vâng, tôi cũng có ý định thay trang phục khác, nếu Chủ tịch Địch hài lòng, tôi lập tức thay."

      " kịp rồi, theo tôi." Địch Nam lấy áo ngoài, chìa khóa xe ô tô, bước thẳng ra ngoài phòng làm việc.

      "Vâng." Tống Nhụy hiểu, tay ôm hộp giày, tay cầm áo vest, vai vắt cà vạt, dây thắt lưng, quần quần áo áo loạn cả lên chạy theo ông chủ.

      Mời lăm phút sau, tại trung tâm thương mại quốc tế.

      Tống Nhụy đứng trong khu thời trang rộng rãi, nhìn những bộ lễ phục quý giá đắt tiền, trong chốc lát đúng như bị hoa mắt.

      Địch Nam nhân tiện lúc chọn lễ phục, mượn phòng thay đồ, nhanh chóng thay xong bộ lễ phục dành cho buổi tiệc rượu.

      Trang phục lần này ổn hơn lúc mặc áo sơmi, hơn nữa sang trọng lịch lãm và đẹp trai bẩm sinh của cứ như là hoàng tử bạch mã bước ra từ truyện cổ tích.

      "Bạn trai của chị đẹp trai quá..." Người bán hàng giúp Tống Nhụy chỉnh vai áo, vừa nhìn trộm Địch Nam.

      Tống Nhụy quay lại nhìn, nghi ngờ, : "Tôi sao có diễm phúc như vậy, ấy là ông chủ của tôi." nho nhã của Địch Nam, lạ, chẳng qua lúc này, trong lòng cảm nhận được dịu êm tuyệt đẹp.

      Tống Nhụy mỉm cười, nhìn Địch Nam đứng trước tấm kính ngắm quần áo, thấy cúi xem điện thoại, liền hiểu ngay mình có cơ hội, chỉ , mà đến cả Phương Dung kia cũng có cơ hội. Lúc Địch Nam mượn số QQ của , cũng là lúc gắn chặt với chiếc điện thoại, những bức thư điện tử ào ạt vượt qua đại dương sang bên kia, biết ngay trong lòng Địch Nam vẫn nhớ nhung Mộ Lạc Lạc như trước.

      ...

      Lúc này, Địch Nam thấy biểu tượng con chim cánh cụt nhấp nháy, liền bật cười.

      Mộ Lạc Lạc: Chị Tống, chúc Giáng sinh vui vẻ! ﭗ(ﭗ3ﭗ) ﭗ

      Địch Nam: Giáng sinh vui vẻ, ra ngoài chơi à?

      Mộ Lạc Lạc: Bội Doanh hẹn em tham gia vũ hội Giáng sinh, em cũng hơi muốn , nhưng người ta đều có bạn nhảy, chỉ có em là mình, ngốc quá à.

      Địch Nam: Em có thể hẹn bạn cùng lớp, vũ hội Giáng sinh thường có những màn biểu diễn sôi động, tự mình thoải mái chút .

      Mộ Lạc Lạc: Haiz... Hay thôi nữa, vừa nghĩ đến học phí và phí sinh hoạt đắt đỏ, em phải tranh thủ thời gian!

      Địch Nam cười: Tiền phải vấn đề em cần quan tâm, cần phải phấn đấu mà bất chấp tất cả.

      Mộ Lạc Lạc: thể như vậy, mặc dù ông chủ của chị có rất nhiều tiền, nhưng có nghĩa vụ phải chu cấp cho em lâu như vậy, em có dự định cả rồi, đợi sau khi về nước, em cố gắng kiếm tiền, trả hết học phí mấy năm này cho ông chủ của chị.

      Địch Nam cau mày: Phân biệt ràng như vậy làm gì, ấy là chồng em mà.

      Mộ Lạc Lạc: Buzz... Xin lỗi, xin phép cho em buzz ông chủ của chị, là chồng gì chứ đến hơn nửa năm cũng hỏi thăm vợ sống chết như thế nào? Em sắp hận chết ấy rồi, li hôn là việc sớm muộn, em đối diện với thực, đó, đó.

      Nụ cười của Địch Nam tắt ngấm, im lặng rất lâu, cuối cùng mới trả lời: Chị nghĩ Địch Nam tôn trọng quyết định của em, nếu ở bên đó em tìm được đối tượng mình thích, chi bằng hãy hẹn hò xem thế nào.

      Mộ Lạc Lạc: Chị Tống xấu bụng quá! những ngăn cản em mà lại khuyến khích em tìm người khác. Hừm hừm... người xấu, các chị đều là người xấu, chắc sớm muộn gì chị nhìn thấy ông chủ chị vứt bỏ em, đau lòng! Em out đây!

      đợi Địch Nam gửi tin nhắn, Mộ Lạc Lạc offline .

      nhìn hai chữ " phải" chưa kịp gửi màn hình. Cuối cùng xóa , thoát khỏi hệ thống chuyện.

      "Chủ tịch Địch, tôi chọn xong rồi." Tống Nhụy mặc chiếc váy ngắn, xoay vòng trước mặt Địch Nam.

      Địch Nam khẽ nhếch môi ra vẻ suy nghĩ: "Rất đẹp". rồi, rút thẻ tín dụng đưa cho nhân viên bán hàng, ánh mắt cỏ vẻ u sầu có cách nào xóa được.

      ***

      Ở bên kia, Mộ Lạc Lạc nhận được món quà rất lớn được nhân viên chuyển phát nhanh gửi đến.

      vui mừng mở ra, bên trong hộp quà có bộ gồm chiếc váy xòe màu hồng, giày da, các phụ kiện khác.

      Mộ Lạc Lạc bặm môi, nhấc tấm thiệp ra đọc:

      Lạc Lạc, xin hãy nhận lời mời của , trở thành bạn nhảy xinh đẹp của trong buổi vũ hội đêm nay. chàng lạnh lùng đẹp trai đến đón em đúng giờ, từ chối bị vô hiệu hóa ^_^

      Mộ Lạc Lạc vứt tấm thiệp xuống, lấy bộ lễ phục đứng trước gương ướm thử. Những lớp ren ảo mộng trông thích mắt, mặc dù từ đến giờ chưa từng mặc váy mấy lần, nhưng thiết kế của bộ trang phục này cổ điển mà lại làm mất dáng vẻ đáng , rất muốn thử. Cũng kì lạ , Hàn Tư Viễn luôn biết cần gì. Lạc Lạc nắm chặt tay, sao lại chứ?!

      đến đêm...

      Mộ Lạc Lạc nghe tiếng gõ cửa, dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể đoán được Hàn Tư Viễn đến.

      Hàn Tư Viễn tựa vào cửa, ngắm nhìn Mộ Lạc Lạc thay xong váy, thân hình rất đẹp mà bấy lâu nay giấu , làn da trắng và mịn màng. Chỉ có người phụ nữ phương Đông mới có tinh tế và duyên dáng như thế. Woah, đẹp tựa như búp bê sứ, Hàn Tư Viễn kìm lại được huýt sáo .

      Mặc dù Mộ Lạc Lạc xa lánh Hàn Tư Viễn nửa năm, nhưng giờ gặp mặt lại thấy lúng túng, nhấc chân váy, hồi hộp hỏi: "Người đông như vậy, liệu có giẫm rách váy ?"

      Hàn Tư Viễn cười , bước vào phòng, lấy áo khoác ngoài của vắt lên tay, cúi đầu giơ tay : " thôi, bạn nhảy xinh đẹp của ."

      Hàn Tư Viễn chỉ mặc bộ đơn giản. chiếc quần ka ki và áo len sẫm màu, đường may và cách phối màu rất thanh lịch, nho nhã, thể được vẻ thời thượng của .

      Mộ Lạc Lạc tự tin với thiết kế cổ trễ, bàn tay luôn đặt trước cổ, nhanh chóng rời khỏi kí túc xá: "Chỉ cùng nhau vũ hội thôi nhé, em tha thứ cho đâu."

      " tha thứ cho , tại sao lại uống thuốc cảm cúm và ăn cháo đưa tới?"

      Mộ Lạc Lạc dừng bước, mấy ngày trước bị bệnh, nằm li bì mấy ngày liền, lúc tỉnh lại, liền thấy tủ đầu giường có để thuốc và cháo nóng, cho rằng Chu Bội Doanh làm việc tốt mà để lại danh tính, việc tức nhất là, cảm ơn Chu Bội Doanh ba bốn lần, Chu Bội Doanh cũng im lặng như thế nhận lời cảm ơn.

      Mộ Lạc Lạc khịt mũi, thân mình nơi đất nước xa lạ, quan tâm của bạn bè dễ khiến người ta hàm ơn. Tỉ mỉ xem xét lại, Hàn Tư Viễn thực đối xử với rất tốt, bất luận là lúc ấy nằm viện hay lúc học ở đây, chỉ cần gọi cú điện thoại, là tới liền. Cho dù bận dứt ra được, cũng năm lần bảy lượt nhắn tin hỏi han.

      Nếu so sánh như thế này, Địch Nam trở nên yếu thế.

      "Cảm ơn, em sao đâu, đối với em tốt như vậy, chỉ là em có lòng dạ..."

      Hàn Tư Viễn vuốt tóc mái của : "Vẫn là câu đó. Đợi em, đợi đến lúc thay đổi trái tim em."

      Mộ Lạc Lạc bặm môi , Hàn Tư Viễn lại ung dung cười: "Đừng lo lắng, chỉ cần em hiểu chút, từ lúc đến đây, cũng qua lại với bất kì người con nào, lần đầu tiên trong cuộc đời này, vì em giữ thân thể như ngọc, ha ha."

      Mộ Lạc Lạc lè lưỡi: "Có kiên nhẫn hãy tiếp tục giữ gìn... em xem chịu đựng được bao lâu..."

      Hàn Tư Viễn tự tin phá lên cười, kéo tay Mộ Lạc Lạc chạy ra ngoài kí túc xá, thuận tay khoác áo lên vai .

      Ngoài trời rất lạnh, Mộ Lạc Lạc run bần bật, hai tay áo xoa xoa vào nhau cho ấm, nhưng ngón tay chạm phải vật cứng, lấy ra xem, là chiếc hộp tinh xảo có hình dạng rất lạ, vỏ ngoài rất quen, sung sướng phát điên.

      "Aaaaaa... đây chính là sợi dây chuyền mà em muốn có... aaaaa..." Mộ Lạc Lạc kích động hô vang giữa trời đầy tuyết lạnh. mạng rao bán loại này làm mất ăn mất ngủ mấy ngày nay.

      Hàn Tư Viễn quay lại cười, vật khiến ấy vui như vậy, coi như mất công chạy đến New York chuyến.

      "Cần đeo giúp em ?"

      "Vâng, cẩn thận chút, đừng làm đứt món đồ em thích nhé..." Mộ Lạc Lạc khư khư giữ chiếc hộp, mặc dù rất lạnh, nhưng dòng máu như sôi lên.

      Sợi dây chuyền thủy tinh màu tím nhạt được đeo lên cổ , Mộ Lạc Lạc lần sờ sợi dây chuyền mãi thôi, mới phát ra, những phụ kiện của lễ phục mà Hàn Tư Viễn chuẩn bị cho rất đầy đủ, chu đáo, duy nhất thiếu sợi dây chuyền.

      Hàn Tư Viễn thấy Mộ Lạc Lạc dường như sắp phát khóc vì xúc động, ôm vào lòng, hài hước : "Giáng sinh vui vẻ!"

      Mộ Lạc Lạc bị cánh tay ôm chặt, cảm thấy có gì đó rất ấm áp, nuốt nước mắt vào trong, đẩy ra đồng thời cười ngốc nghếch: "Thôi , làm hỏng hết tóc em rồi." xong, vội vàng bước .

      Hàn Tư Viễn nhìn những vết giày in nền tuyết trắng, hai tay đút vào túi, dùng cỡ giày số 42 để che phủ dấu tích của giày cỡ 36, đuổi theo .
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :