1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ sao hỏa đến la mã - Tiểu hài tử ngươi tới đây (52c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 26 - Đại chiến bố chồng nàng dâu tiếp tục xảy ra

      Trong quán cà phê gần bệnh viện.

      Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn, nhìn chằm chằm.

      "Em làm sao thế?" Hàn Tư Viễn nhìn như có ý hỏi tội.

      Mộ Lạc Lạc đập tay xuống bàn: "Tại sao và chồng em là em ruột?! Đối với bố của các , em là vợ của Ðịch Nam, phải là con dâu trường của nhà họ Hàn. Ha ha... ... có thể giúp em giải thích được ?" Lần này mục đích của Mộ Lạc Lạc chính là muốn cầu cứu Hàn Tư Viễn, mặc dù ra nước ngoài là việc chắc chắn, nhưng nhỡ ông bố chống tiếp tục phát điên phát khùng mang Ðịch Nam phải làm thế nào.

      Hàn Tư Viễn để ý đến điều này, cười đùa trước cơn hoạn nạn của người khác: "Thực em như vậy sao? Bố định đánh em sao?"

      "Muốn đánh, nhưng may thầy Địch kịp thời xuất ! Ôi, hoàng tử bạch mã của em mãi mãi đẹp trai..."

      Mộ Lạc Lạc mơ mộng. Hàn Tư Viễn thở hơi: "Nhiều chuyện, mau thôi."

      " lát nữa em , đồng ý việc em nhờ ."

      " được, liên quan gì tới ."

      "Cầu xin đó Hàn Tư Viễn."

      " giúp là giúp, biến ."

      Mộ Lạc Lạc khí tức bừng bừng, bật dậy: "Được, em liền ba năm, đừng hối hận!"

      Cửa quán cà phê đập đánh rầm, Hàn Tư Viễn mới sực tỉnh, chạy theo ra ngoài cửa, nhìn Mộ Lạc Lạc ngồi dưới gốc cây tức giận.

      "Gì mà liền ba năm, ."

      "Sao phải bận tâm! Ha ha ha." Mộ Lạc Lạc lè lưỡi trêu .

      " xin lỗi, mau ." Hàn Tư Viễn xin lỗi chút thành ý, ngồi xuống bên cạnh .

      Mộ Lạc Lạc đẩy đầu ra: "Phiền phức, tránh ra!"

      "Được rồi, giúp em tình."

      " sao?" Mộ Lạc Lạc ném ánh mắt đầy nghi ngờ về phía Hàn Tư Viễn, mắt chớp chớp, đôi lông mi dài đẹp.

      Xét về địa vị trong gia đình, Mộ Lạc Lạc là chị dâu của .

      " đâu?"

      "Ra nước ngoài du học, thầy Địch giúp em làm thủ tục, có lẽ đến nhà em rút giấy tờ rồi."

      "Nước nào?"

      "Boston... phù..." Mộ Lạc Lạc che miệng cười: "Thầy Địch vốn định gởi em vào trường Harvard, nhưng chữ tiếng em cũng được, đứa có IQ thấp như thế đến đó làm được gì."

      " có... làm thế nào em có thể nổi trội hơn những người khác?... Này... tôi là bệnh nhân đấy." Hàn Tư Viễn bị Mộ Lạc Lạc cho đấm.

      "Vậy nếu đưa em như thế nào?" nửa nửa đùa hỏi.

      "Đùa gì vậy, năm nay sắp tốt nghiệp mà."

      "Thi nghiên cứu sinh."

      "Liệu có được , em giờ có tâm trạng để đùa đâu." Mộ Lạc Lạc sầu não: "Xa nhà xa quê là bi kịch, ngôn ngữ bất đồng, nếu như bố chồng bớt giận, em định chịu đựng ở lại."

      Hàn Tư Viễn chậm chạp chớp mắt, thừa nhận mình có ý riêng, cho nên định cố gắng bất kỳ việc gì.

      "Bố nổi tiếng nóng tính, em nghĩ thế nào khi Địch Nam về nhà ở? Hay do bố đuổi ?" lập tức thấy tức bực trong lòng trỗi dậy.

      "Hả? Hóa ra chuyện là như vậy, chả trách hai bố con lại có thái độ tốt như vậy, thầy Địch Nam đáng thương... hu hu..."

      Rất may, Hàn Tư Viễn quá hiểu tính cách của Địch Nam, Địch Nam là loại người đến chết cũng biểu lộ chút tâm tư nào. Về điều này, Phương Dung có thể làm bằng chứng. Địch Nam qua lại với Phương Dung trong năm năm mà cũng đề cập đến chuyện gia đình.

      "Hay là du học để tránh nạn thôi." Hàn Tư Viễn thăm dò.

      Mộ Lạc Lạc sầu não lắc đầu: "Tạm biệt Hàn Tư Viễn, biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại..."

      Hàn Tư Viễn đập đầu , sau đó thuận tay ôm chặt bả vai . Còn việc này, muốn chết cũng chết được, Hàn Kiến Quốc vừa mới xuất viện hiểu thế nào lại bắt gặp.

      Hàn Kiến Quốc ngồi xe hơi, tin được những gì mình nhìn thấy. Hàn Tư Viễn cũng biết nên giải thích thế nào, hai tay giơ cao, sải bước lớn.

      Mộ Lạc Lạc lúc này mới để ý thấy bố chồng sát khí đằng đằng, chân bỗng mềm nhũn.

      Hàn Kiến Quốc giơ tay định tát Mộ Lạc Lạc, Hàn Tư Viễn vội kéo Mộ Lạc Lạc, hứng trọn cái tát của bố. Mộ Lạc Lạc sững sờ nhìn.

      "Bố, bố có thể bớt hung hãn được ?" Hàn Tư Viễn xoa xoa vết thương, may mà cản được, nếu chắc chắn má của Mộ Lạc Lạc sưng vù.

      Quản gia Trần vội đỡ Hàn Kiến Quốc loạng quạng, Hàn Kiến Quốc lại đẩy người quản gia ra, hướng về Hàn Tư Viễn chất vấn: "Trong mắt con còn có người bố như ta ! Con có biết ta là vợ của trai con hả?!"

      "Lạc Lạc, em trước ." Hàn Tư Viễn đẩy vai Mộ Lạc Lạc ra xa.

      "Ta xem ai dám !" Hàn Kiến Quốc tức giận, khiến Mộ Lạc Lạc nửa bước cũng dám bước.

      "! Giữa hai em họ làm trò gì vậy?!"

      Mộ Lạc Lạc sợ hãi nhìn Hàn Kiến Quốc, cứ như thấy thủy quái ở hồ Ni Tư, sợ đến rơi nước mắt.

      Hàn Tư Viễn thầm than, bắt chiếc taxi, bất luận là Hàn Kiến Quốc gọi như thế nào, vẫn cứ đẩy Mộ Lạc Lạc lên taxi: "Ngày mai hãy , chuyện ngày hôm nay đừng với Địch Nam."

      Mộ Lạc Lạc ngốc nghếch gật đầu. Hàn Tư Viễn khẽ mỉm cười đưa cho tài xế trăm tệ, chỉ thấy "ping" tiếng, xe chạy.

      Hàn Kiến Quốc giơ chiếc gậy đập vào bả vai Hàn Tư Viễn, có cách nào đành xoay người: "Nơi này đông người thế này, bố làm thế chỉ tự hủy hoại hình ảnh của mình thôi."

      "Chẳng phải chỉ dọa ta vài câu sao? Mặc dù ta thích đứa con đó, nhưng Tiểu Nam thích ta, ta có thể làm được gì? Ta cảnh cáo con, Hàn Tư Viễn, con có rất nhiều, đừng để ý đến chị dâu của con!" Hàn Kiến Quốc ngang dọc tình trường, thương trường nhiều năm rồi, nhưng nhận ra điều gì cả.

      "Con biết tại sao bố thích Mộ Lạc Lạc, phải vì gia cảnh ấy bình thường mà vì bố cho rằng ấy bằng bảo bối Địch Nam của mình." Hàn Tư Viễn chuyển chủ đề.

      "Thế sao? Có tiền hay quan trọng, tốt xấu gì cũng phải có trình độ, nhưng đứa con đó gì cũng có."

      "Ồ, chả trách, Địch Nam định đưa ấy học Harvard."

      Hàn Kiến Quốc ngây người, tâm trạng vui hơn chút: "Con gì vậy? Tiểu Nam chuẩn bị đưa ta du học sao?" Xem ra đứa con này vẫn quan tâm đến suy nghĩ của người bố này.

      "Đúng vậy, đúng vậy, liền ba năm, Mộ Lạc Lạc chắc chắn ôm bằng tốt nghiệp của trường đại học danh tiếng về gặp bố." Hàn Tư Viễn có ý nhắc đến mối quan hệ giữa bố mình và Địch Nam, nhưng vì Mộ Lạc Lạc, đành như vậy.

      "Ta coi trọng việc ta học đến vậy đâu."

      "Tuệ nhãn(1)! Chỉ sợ ấy thể tốt nghiệp, cho nên chúng con mới cùng ngồi lại để thương lượng đối sách, ấy là chị dâu của con, con có thể thấy chết mà cứu sao? Luận văn tốt nghiệp con viết giúp, ấy cứ du học là được. Việc này đương nhiên được để Địch Nam biết. Bố có hiểu ?" Hàn Tư Viễn phải ép bố, mà thực kế hoạch.

      (1). Có con mắt tinh tường, soi tỏ cả quá khứ, tại và tương lai.

      Hàn Kiến Quốc nhìn biểu của Hàn Tư Viễn, tức giận. "Tiểu tử này, rốt cuộc con nghĩ gì vậy, con vốn là sinh viên xuất sắc của khoa y Harvard, nhưng chưa tốt nghiệp con lại thôi học để chạy về nước, bây giờ lại muốn quay lại? Tuổi trẻ tài cao sao?"

      Hàn Tư Viễn nhún vai, cũng phải quá lâu, muốn phát triển tình cảm của mình với Mộ Lạc Lạc khi ở nước ngoài, Địch Nam có bản lĩnh đuổi đến đấy.

      Mộ Lạc Lạc chạy như ma đuổi về nhà mẹ, vừa bước vào thấy bố mẹ ăn cơm với Địch Nam, sắc mặt nhợt nhạt, quên cả việc chào hỏi, ngẩn người nhìn họ, sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ.

      "Con rể, Lạc Lạc làm sao đó?" Ông Mộ bỏ bát đũa xuống, Địch Nam đứng dậy bước về phía phòng ngủ trước.

      "Lạc Lạc, mở cửa ra ." Địch Nam cau mày.

      "Lạc Lạc à, ai bắt nạt con, con hãy với bố, bố và con rể đánh nó trận!"

      ", có ai ức hiếp, bắt nạt con cả, mọi người cứ ăn , con đói..." Mộ Lạc Lạc ôm gấu bông vào lòng, ngồi thu lu góc giường.

      Địch Nam mời bố mẹ vợ về lại bàn ăn cơm, mình đứng đợi trước cửa phòng.

      ...

      Bà Mộ nhìn đồng hồ, biết tại sao Địch Nam đứng đó rất lâu mà lên tiếng.

      "Lạc Lạc à, chồng con đứng bên ngoài hơn tiếng rồi đó, con có việc gì vậy!"

      "Á?!" Mộ Lạc Lạc vội vã mở cửa, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Địch Nam.

      Trái tim bỗng như tan chảy, nhào vào lòng Địch Nam: "Chồng à, em xin lỗi. Em biết đứng ngoài cửa đợi như vậy."

      "Tại sao lại xin lỗi, em đâu bắt đợi mà."

      "Chân cứng đơ rồi kìa, em xoa bóp cho nhé." Mộ Lạc Lạc kéo Địch Nam vào phòng.

      Ông bà Mộ nhìn nhau, lắc đầu quay về phòng khách xem phim.

      "Con rể đúng là có cách trị nó, có phong thái của tôi năm xưa."

      "Đừng có nổ mũi nha, năm đó hai chúng ta cãi nhau, chỉ đập cửa đứng ngoài la hét, chút dịu dàng cũng có."

      " tầm bậy! ngồi trong nhà vệ sinh!... Haiz... vợ ơi sai rồi, nên nóng vội như vậy." Ông Mộ vội vàng nhảy lên ghế sofa tránh chiếc chổi lông gà của vợ.

      ...

      Địch Nam nhìn khắp căn phòng toàn đồ chơi màu mè lòe loẹt, dường như những thứ này chưa từng xuất trong cuộc đời .

      Mộ Lạc Lạc vân vê dây treo điện thoại ở đầu giường, lập tức cúi người đưa cho Địch Nam: "Đúng là có tuệ nhãn, đây chính là dây đeo điện thoại thú cưng màu đào xinh xắn mà em thích nhất. Tặng chồng này."

      ", trẻ con quá." Địch Nam mỉm cười.

      Mộ Lạc Lạc rút chiếc điện thoại từ túi quần , đeo ngay vào, sau đó mới trả lại cho .

      "Lúc em ở bên cạnh, giống như nhân vật nam chính trong phim , nhìn thấy con thú này liền nhớ tới em?"

      Ðịch Nam vân vê mặt con thú bông: " biết..."

      "Có thiện chí chút , nhớ !" Mộ Lạc Lạc bặm môi.

      Ðịch Nam cười , vuốt mái tóc .
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 27 - Mộ Lạc Lạc nghe thấy số bí mật nên biết

      có hứng để đến nơi hướng dẫn thủ tục, trong tay cầm đơn xin thôi học, được phê chuẩn cũng cần khoảng tháng, vẫn hi vọng được ở lại, nhưng Địch Nam làm nhanh hơn tưởng, hôm qua nộp đơn xin nghỉ dạy. ràng là ép du học đây mà.

      Phòng đào tạo ở tòa nhà tổng hợp, sau khi Mộ Lạc Lạc điền xong đơn, chợt nhớ ra nóc nhà có chỗ trống rất rộng, cảm thấy đau lòng, cũng muốn học theo những tình tiết ở trong phim, lên nóc nhà nhìn xuống vườn trường, mình cảm nhận nỗi buồn.

      ...

      "Thầy Địch, đừng , chúng ta thương lượng chút ."

      " có gì phải thương lượng cả, lợi dụng chức vụ để chiếm đoạt phần mềm dạy học, gặp nhau ở tòa ."

      Tiếng mất hút sau cửa cầu thang, bất luận hiệu trưởng khẩn cầu như thế nào, Địch Nam vẫn ngoảnh đầu lại.

      Mộ Lạc Lạc đứng ở ngã rẽ, vô tình nghe được những bí mật mà nên để cho người khác nghe thấy.

      nhớ mấy ngày hôm nay hiệu trưởng đều vội vội vàng vàng thu lại tất cả các phần mềm dạy học, hóa ra chúng đều là ăn cắp, chương trình phần mềm giá trị hơn trăm tệ, hiệu trưởng quy định mỗi học sinh mới phải mua ít nhất bốn phần mềm. Hiệu trưởng điên rồi, nhưng việc này có liên quan gì đến thầy Địch.

      Mộ Lạc Lạc quay lại phòng dạy vi tính, giảng đường, lên QQ xem phimm; chăm chỉ nghe giảng, có.

      rút phần mềm bị ăn cắp từ trong cặp sách, mở phần mềm có địa chỉ website – Tập đoàn Thác Nhuệ.

      Tập đoàn Thác Nhuệ là công ty khai thác phần mềm vi tính, hoạt động cũng gần năm năm. Tập đoàn này nghiên cứu ra nhiều phần mềm vừa và hơn trăm loại, game online cũng có chín loại, đặc biệt là phần mềm dạy học được hơn bảy mươi trường hợp tác trong thành phố đón nhận. Tập đoàn Thác Nhuệ năm ngoái lên sàn chứng khoán và nhanh chóng được theo dõi sát sao.

      Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu, ăn tiền của học sinh rất dễ, căn cớ rất khách quan. giơ phần mềm bị ăn cắp lên, tỉ mỉ so sánh với phần mềm chính, đừng , bất luận là từ trong hay ngoài đều đẹp hơn nhiều so với bản gốc.

      Mộ Lạc Lạc che miệng cười, hiệu trưởng đúng là trứng thối, giết chết ông ta rồi tổng giám đốc tập đoàn Thác Nhuệ làm trưởng khoa tin học? Haiz, xã hội này thể tin tưởng được, chỉ tại ông ta bị sao chổi chiếu.

      Tốt quá rồi, Địch Nam bị thất nghiệp nữa, công việc chính thức rồi.

      Nghĩ đến điều này, tâm trạng bỗng lặng lại, rốt cuộc Địch Nam còn có bao nhiêu việc giấu mình nữa? Hừm.

      Sau khi tan học, Mộ Lạc Lạc ở lại quét dọn lớp học, việc này cũng giết thời gian được vài tiếng, trời tối.

      Nhưng có việc ngoài ý muốn, Mộ Lạc Lạc nhận được bó hồng, đây là bó hoa hồng thứ hai mà nhận được, lần đầu tiên là do Hàn Tư Viễn tặng.

      "Tặng bạn được ?" Người nam sinh nhút nhát cười.

      Mộ Lạc Lạc phát từ sau khi cắt tóc, gặp nhiều may mắn hơn, nếu như những việc may mắn xảy ra từ khi còn học cấp ba, những nam sinh ấy chưa từng lấy kiểu tóc của ra làm trò đùa, cũng bị mê muội bởi người con trai trưởng thành, dạn dày kinh nghiệm.

      chuẩn bị đẩy bó hoa đó , vừa hay nhìn thấy Địch Nam bước đến, đương nhiên, nam sinh đó thấy .

      Để chứng minh mình dụ dỗ trêu ghẹo, vội vàng trả lại bó hoa tươi cho người nam sinh đó: "Xin lỗi, em có người rồi."

      " thể nào, thấy em ngày nào cũng mình trong vườn trường mà." ta thất vọng .

      Địch Nam nhìn chằm chằm chàng đó, lạnh lùng : "Mộ Lạc Lạc, cùng tôi làm thủ tục chuyển trường."

      "Vâng!" Mộ Lạc Lạc lách qua người chàng trai đó, ngờ cậu ta kéo tay lại, kịp điều gì, Địch Nam tách ngay bàn tay đó ra: "Đây là trường học. phải là nơi tán tỉnh đương."

      Nam sinh đó cũng yếu thế: "Thầy, đây là vườn trường đại học, phải thầy muốn quản cả việc chuyện, đương chứ ạ?..."

      "Lớp khác, tôi quản, còn học sinh lớp tôi được." Địch Nam .

      "Mộ Lạc Lạc ấy có người ." chàng si tình bị từ chối, trong lòng vui, tiếp tục cướp lời.

      " sao, Mộ Lạc Lạc?"

      ", có..." Mộ Lạc Lạc cúi đầu.

      Địch Nam gì, quay người bước , Mộ Lạc Lạc dám nhìn nét mặt của chàng kia, từng bước từng bước theo sau.

      Đợi đến lúc ngang qua đường Lâm Ấm, Địch Nam đột nhiên .

      "Tại sao với đối phương em kết hôn rồi."

      Mộ Lạc Lạc ngây ngô chớp chớp mắt, nhận thấy tâm trạng của Địch Nam, huống hồ, ràng biết cho .

      "Trong bản giao ước cho phép ..."

      Địch Nam ngây người lúc rồi quay người trước, nghe tiếng bước chân, dừng lại hỏi: "Có việc gì cần với sao?"

      "Ừm? Thầy đưa em làm thủ tục chuyển trường..." Mộ Lạc Lạc vuốt vuốt tóc, đúng rồi, lại đến kí túc xá của giáo viên rồi. Hơn nữa quá giờ tan ca từ lâu, thầy Địch, việc này là sao?"

      Địch Nam do dự lát, dường như nghĩ ra điều gì đó.

      Ngay lập tức, hắng giọng, nhìn đồng hồ: "Muộn quá rồi, ngày mai hãy ."

      Mộ Lạc Lạc lên tiếng: "Vậy em về kí túc xá trước, thầy Địch, hẹn gặp thầy vào ngày mai."

      Thầy Địch nhìn theo bóng , đứng nhìn theo lúc, đột nhiên Mộ Lạc Lạc quay người lại, Địch Nam ngây người, vờ tránh ánh mắt đó: "Sao thế?"

      Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt cười: "Em nghĩ, thầy có nhìn em , hóa ra đúng như vậy, hì hì, em đây." cúi đầu vẫy vẫy tay, môi nở nụ cười.

      Địch Nam cảm thấy hơi bối rối, tiện tay chỉ, giải thích: ", chỉ nhìn bồn hoa phía trước thôi. Chúc ngủ ngon."

      Mộ Lạc Lạc gật đầu xác nhận, quả nhiên có bồn hoa trước mặt. Lòng đau nhói.

      đứng chôn chân, nhìn bóng Địch Nam càng xa dần, xa dần, hi vọng quay đầu lại nhìn , , phải nhìn bồn hoa, nhưng quay đầu lại mà thẳng bước ra cửa đơn nguyên.

      Mộ Lạc Lạc thất vọng thở dài, lại qua tháng, rời khỏi thành phố quen thuộc này, bố mẹ rất vui, hàng xóm rất ngưỡng mộ, các bạn cùng phòng rất đố kị, đến Hàn Tư Viễn cũng ủng hộ, có ai muốn níu giữ ở lại, vờ giữ lại thôi cũng có ai.

      ngồi phiến đá bên bồn hoa, chu miệng, gọi điện thoại...

      "Hàn Tư Viễn, có phải em là người đáng ghét lắm ?" Mộ Lạc Lạc hỏi.

      " phải đâu, người gặp người, hoa gặp hoa nở." Hàn Tư Viễn .

      "Lừa người! có ai khuyên em ở lại, ai cũng muốn em ngay..."

      "Em ở đâu? dẫn em đến nơi."

      "Trong trường ạ, ra viện rồi à?" Mộ Lạc Lạc nhớ tuần sau mới được ra viện.

      "Ở cổng trường đợi, mười lăm phút nữa tới."

      "Alo, alo..." Mộ Lạc Lạc vội hét lên, nhưng đối phương dập máy.

      Gọi lại, tắt máy.

      Mộ Lạc Lạc liên lạc được với , đành đứng ngoài cổng trường đợi , mắt chăm chăm nhìn vào bảng nội quy ra vào xa, muốn ngủ ngoài cổng kí túc xá.

      "Két", chiếc xe lao tới, dừng lại trước mặt .

      Hàn Tư Viễn đội mũ bóng chày, áo da cũng lộ dấu vết bị thương.

      "Lên xe!" đẩy cửa cho .

      " đến làm gì, mau quay về bệnh viện !" Mộ Lạc Lạc đóng cửa xe: "Bây giờ cũng rất muộn rồi, ừm..." vẫn chưa hết, Hàn Tư Viễn xuống xe, đẩy vào trong xe, nổ ga lái .

      Hừm hừm, bệnh nhân bị thương ở đầu muốn đưa chị dâu bị tổn thương tâm hồn đâu à?
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 28 - vì em mà vùng dậy

      Lúc Hàn Tư Viễn dừng xe trước cửa có ánh đèn neon sáng choang, khuôn mặt Mộ Lạc Lạc tỏ ý thích.

      Lúc này, nàng mặc bộ đồ cảnh vệ rất nóng bỏng bước tới gần, sau khi nhìn người đến là ai, ta giấu nổi kinh ngạc và bật cười: "Ồ ồ, đây phải là Tư Viễn chứ, dạo này chạy đâu vậy?"

      Hàn Tư Viễn vạch cổ áo da ra, ung dung cười: "Sống ở bệnh viện."

      nàng cảnh vệ ngạc nhiên mở to mắt, nhàng hỏi: " cho biết, làm tình nên mắc bệnh đó?"

      Hàn Tư Viễn nhếch môi, nghiêm mặt : " hồ đồ gì thế, chàng trai trong sạch."

      " thôi Tư Viễn, em tìm giúp góc hết sảy." Nữ cảnh vệ nhún vai, bình luận.

      "Hàn Tư Viễn, đó là bạn sao?" Mộ Lạc Lạc chỉ về hướng nàng cảnh vệ , ăn mặc thế lạnh sao.

      "Ừm, bạn bình thường." Hàn Tư Viễn nhấn mạnh.

      "Đợi chút, chúng ta là bạn bình thường?" Tai của nàng cảnh vệ vểnh lên, đôi môi hồng cong cong.

      Hàn Tư Viễn kéo mũ xuống, lườm nữ cảnh vệ cái, cảnh cáo hãy im lặng.

      nàng dường như bị ánh mắt làm đứng tim, vùng vằng quay người về phía trước, buồn rầu : "Haiz, số người có mới nới cũ, đau lòng quá, tối nay tôi phải tìm chàng nào đó giải khuây thôi..."

      Mộ Lạc Lạc kéo tay áo Hàn Tư Viễn: " ấy là bạn trước kia của phải ?"

      Hàn Tư Viễn tránh cũng được, đơn giản thừa nhận: "Loạn tình sau khi say rượu."

      Mộ Lạc Lạc muốn điều gì đó, Hàn Tư Viễn nhanh chóng lại gần , nghiêm túc : "Nhưng cai rượu rồi."

      Mộ Lạc Lạc ngốc nghếch gật đầu: "Vâng, uống rượu hại người, cai rượu cũng tốt, cai cũng tốt."

      Trong phòng karaoke nhạc điên cuồng, những làn khói dày đặc quyện vào nhau. Thực chất Mộ Lạc Lạc chưa từng vào phòng karaoke cỡ lớn nào, nhiều nhất cũng chỉ hát hai lần, ở những phòng rẻ tiền. Buổi chiều hát là hợp lí nhất, giảm những chín mươi phần trăm, đồ uống còn được miễn phí, hẹn vài người bạn thân cùng , hát vài tiếng cũng quá bốn năm mươi tệ.

      Mộ Lạc Lạc nắm chặt vạt áo Hàn Tư Viễn, người nhiều quá khiến như muốn nghẹt thở. Hàn Tư Viễn nắm chặt tay , cho vào túi áo khoác.

      nàng cảnh vệ nhìn thấy thế, lườm Mộ Lạc Lạc cái sắc lạnh, ánh mắt căm thù như nhìn kẻ địch. Mộ Lạc Lạc biết ta hiểu lầm, nhưng người quá đông, chỉ có thể theo sau Hàn Tư Viễn.

      nàng cảnh vệ dẫn họ vào hộp đêm tầng hai, trong phòng cách rất tốt với mặt ốp kính đen, có thể nhìn thấy sàn nhảy và đài biểu diễn, trong phòng còn có thiết bị hát karaoke, được bài trí rất sang trọng.

      "Đây là vị trí tốt nhất của phòng hát này, uống gì tự chọn nhé."

      "Cảm ơn." Hàn Tư Viễn lịch cười.

      Mộ Lạc Lạc bước đến trước tấm kính, nhìn xuống sàn nhảy bên dưới. "Woah! Hàn Tư Viễn mau lại đây, cái sàn nhảy bé kia mà chứa được nhiều người thế..."

      "Ừm, cái sàn nhảy đó có thể nâng lên hạ xuống, lát nữa có màn rất hay." Hàn Tư Viễn nhẫn nại giải thích. thuận tay ấn nút ở bên cạnh cửa sổ, phong cảnh bên ngoài phòng hát chầm chậm thu vào phòng, có thể tùy ý điều chỉnh lượng.

      "Woah... đại quá, quá đẹp!" Mộ Lạc Lạc hưng phấn vỗ tay, muốn nhảy cứ nhảy, muốn hát tắt ngoài, đơn giản quá.

      "Những người bên ngoài có thể nhìn thấy em ?"

      " thể nào, em muốn nhìn ai nhìn."

      "Ủa, ha ha, thiết kế này hay..."

      Hàn Tư Viễn giơ tay vuốt mái tóc , cười theo.

      nàng cảnh vệ coi như thấy gì đóng sầm cửa ra ngoài, có lẽ chịu đựng đủ rồi, thực biết của báu mà Hàn Tư Viễn đưa đến từ đâu ra. Hàn Tư Viễn cũng biến thành người hành tinh, hoàn toàn thay đổi với trước đây. Trong ngày gặp nhiều chuyện thế, còn có tâm trạng để giải thích sao?

      "Thưa , đây là menu mà cần." Người phục vụ gõ cửa bước vào.

      Hàn Tư Viễn vừa mới chọn rượu, Mộ Lạc Lạc đột nhiên quay đầu sang: "Hàn Tư Viễn! vừa mới cai rượu mà."

      Tay Hàn Tư Viễn định chỉ vào danh sách rượu, nhưng lại hướng xuống dưới, vô vị đọc: "Nước ép dưa hấu, nước ép cam tươi, đĩa trái cây, đĩa hạt điều..." trả lại danh sách rượu cho nhân viên phục vụ, giơ tay : "Nhìn lên , có chút rượu nào là được..."

      nằm ghế sofa, định mở bật lửa kim loại...

      "Hàn Tư Viễn! vừa làm phẫu thuật xong, được hút thuốc!"

      Hàn Tư Viễn cầm điếu thuốc ngửi ngửi, rồi vứt vào hộp thuốc.

      cho uống rượu cũng cho hút thuốc, trong phòng có cũng cho ôm, làm gì bây giờ? Ồ đúng rồi, hôm nay là mỹ nam trị thương.

      "Rốt cuộc là biểu diễn gì vậy?"

      "Nhảy thoát y."

      "Ủa?!" Đôi mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên, vội vàng với lấy ra túi khoai tây chiên, buông cốc nước ép dưa hấu, chân đung đưa theo nhạc, đầu tỳ vào kính, mắt dán vào sàn nhảy từ từ dâng lên.

      Hàn Tư Viễn biết thích, bất luận là nam hay nữ, chỉ là bị bộ quần áo kia che giấu mất cảm xúc hưng phấn.

      " xem sao? Sắp bắt đầu rồi." Mộ Lạc Lạc vẫy tay gọi , nhưng ánh mắt thể rời những người đẹp sàn nhảy.

      Hàn Tư Viễn nằm vật vờ ghế sofa chơi điện tử điện thoại: " xem đâu, rất dễ bị kích động."

      Mộ Lạc Lạc nhai khoai tây quay đầu : "Tại sao đàn ông có thể lên giường với bất kì người con nào, kể cả người mà mình có cảm tình?"

      "Em có biết kết cấu não của đàn ông như thế nào ?"

      " phải là giống nhau sao?"

      Hàn Tư Viễn chỉ tay vào trán: "Tình dục chiếm khoảng 52% hoạt động tư duy của não bộ, sinh mệnh là sinh mệnh, có tình dục sao có sinh mệnh. Điều này là sinh lý tự nhiên thể thay đổi, hết cách rồi."

      Mộ Lạc Lạc chớp mắt, suýt quên mắt rằng Hàn Tư Viễn là sinh viên ưu tú của ngành y học, chắc phải bừa.

      "Thế, có thể khống chế ?"

      "Đương nhiên, đàn ông phải là động vật hoang dã. Nhưng nhẫn nại là việc rất đau đớn."

      "Ồ, hóa ra là khống chế được, nhưng có phải điều đó chứng tỏ người đàn ông người đàn bà đó ?"

      "Đương nhiên phải, với em rồi, trong đầu của đàn ông toàn là tình dục, sao em hỏi như vậy?" Hàn Tư Viễn có chút thiếu kiên nhẫn, hiểu ý của Mộ Lạc Lạc, muốn xác định chuyện gì đó, nhưng , đàn ông có thể lên giường với bất cứ người phụ nữ nào.

      Mộ Lạc Lạc bặm môi, dán chặt mắt vào tấm kính, thôi , thôi , xem thân thể của đám người này vẫn hơn.

      Hàn Tư Viễn bất lực nhìn , hết cách than: "Địch Nam tùy tiện như vậy, ấy thuộc loại có sức khống chế mạnh mẽ."

      "Em đến thầy Địch..." Mộ Lạc Lạc giả vờ nghe hiểu, thực le lói tia hi vọng trong tim, hành động nhai khoai tây cũng mang sức sống.

      Hàn Tư Viễn muốn làm buồn, nhưng đành thay Địch Nam những điều tốt đẹp mà vốn muốn , haiz.

      Lúc Mộ Lạc Lạc mở lượng to để xem màn biểu diễn thoát y, Địch Nam lại gọi vào số điện thoại của nhận điện thoại của bà Mộ.

      Điện thoại của Mộ Lạc Lạc gọi được nhưng bắt máy, bà Mộ rất lo lắng.

      Địch Nam đến kí túc xá, bảo vệ xác nhận, các bạn cùng phòng xác nhận sau khi tan học Mộ Lạc Lạc vẫn chưa về phòng.

      liền nghĩ ngay đến người nam sinh quấn lấy Mộ Lạc Lạc chiều nay, với áo khoác, ra khỏi phòng.

      Bây giờ là mười hai giờ đêm, Địch Nam đến kí túc xá nam, hỏi bảo vệ, nhưng những người có dáng vẻ như rất nhiều, bảo vệ thấy sắc mặt Địch Nam rất lo lắng, bèn rời khỏi chiếc giường ấm áp, giơ cao đèn pin, cùng Địch Nam vào từng phòng tìm nam sinh đó.

      "Thầy Địch, thầy chắc chắn nam sinh đó sống ở trong trường sao?"

      "Vâng, khoảng chín giờ tôi có gặp lần." Địch Nam chắc chắn . Vì trường có quy định, học sinh ở trong kí túc xá trước chín giờ tối bắt buộc phải rời khỏ trường, phòng tự học buổi tối chỉ mở cửa cho học sinh trong ký túc xá.

      "Ủa, cậu học sinh đó phạm phải lỗi gì vậy? Ăn cắp đề à?"

      "Việc cơ mật của trường." Câu của Địch Nam chặn hết hiếu kì của nhân viên bảo vệ.

      Người bảo vệ ngạc nhiên, ra sức gõ cửa, chỉ cần có người mở cửa, đèn pin lập tức soi ngay vào mặt người đó. Đừng là canh ba nửa đêm, hành lang của kí túc xá nam vẫn có những cảnh "náo nhiệt" bất thường.

      Địch Nam và người bảo vệ mất hơn tiếng rưỡi để kiểm tra từng tầng, nhưng vẫn có.

      Điện thoại trong tay đặt chế độ gọi liên tục cho đến khi Mộ Lạc Lạc nhấc máy. Từng giây từng phút trôi qua, càng gọi càng khiến người ta lo lắng.

      Sau ba tiếng đồng hồ.

      "Thầy Địch Nam. Tôi sắp trụ nổi nữa rồi..." Người bảo vệ ngáp liên tục, vẫn còn hai tầng nữa, nếu tìm thêm đến sáng mất.

      "Phiền rồi, tôi tự tìm vậy." Địch Nam lấy cây đèn tay người bảo vệ, vội vàng bước về hướng cầu thang.

      Đánh thức nam sinh là công việc rất khó khăn, huống hồ Địch Nam cũng có giọng lanh lảnh. Chỉ còn cách chờ người trong phòng chịu nổi ra mở với vẻ tức giận.

      Lại qua tiếng rưỡi nữa mới kiểm tra xong tầng.

      Địch Nam ngừng nhìn vào màn hình, thôi rồi, sắp hết pin.

      cảm thấy rất mệt mỏi, cố nén cơn buồn ngủ, chỉ còn tầng cuối cùng, thêm lần nữa nhắc nhở mình cố gắng, tiếp tục tìm.

      Rất tốt, thở dài, cuối cùng cũng tìm thấy người nam sinh đó.

      Nhưng chàng đó mực phủ định, sau khi Địch Nam đưa Mộ Lạc Lạc , ta cũng gặp lại Mộ Lạc Lạc nữa, bạn trong phòng có thể làm chứng, ta luôn ở trong kí túc xá chơi điện tử.

      Địch Nam nhìn xuyên qua cửa sổ, trời bắt đầu sáng, Mộ Lạc Lạc rốt cuộc đâu?

      đêm ngủ, lại chạy về kí túc xá nữ xác nhận, bảo vệ lắc đầu, vì cửa kí túc vẫn khóa chặt, con muỗi cũng khó bay qua. Chỉ có thể đợi đến sáu giờ sáng mới mở cửa.

      Địch Nam nhìn đồng hồ, bây giờ là năm rưỡi sáng, mượn điện thoại bàn của bảo vệ, gọi điện thoại cho Mộ Lạc Lạc, nhưng kết quả là: Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tắt máy.

      về nhà, về kí túc xá, tìm thấy ấy, lẽ nào...

      Địch Nam trầm ngâm rồi gọi vào số điện thoại của Hàn Tư Viễn, số Hàn Tư Viễn rất dễ nhớ, đuôi số điện thoại có sáu số liên tiếp.

      "Ai vậy?..." Hàn Tư Viễn đầu dựa vào ghế xe, mơ hồ nhận điện thoại.

      "Địch Nam."

      " !" Hàn Tư Viễn như tỉnh hơn chút, nhìn sang Mộ Lạc Lạc ngủ ở ghế phụ bên cạnh, vai kẹp điện thoại, tay giúp cài lại áo ngoài.

      Địch Nam biết Hàn Tư Viễn vẫn ở trong bệnh viện, mặc dù khả năng đó rất ít, nhưng vẫn thể bỏ qua chi tiết nào.

      "Tối qua, có nhận được điện thoại của Mộ Lạc Lạc ?"

      Hàn Tư Viễn nhếch môi cười, suy nghĩ xem khiến ta tức giận bằng cách nào, Mộ Lạc Lạc đột nhiên ngồi dậy: "Hàn Tư Viễn, đến sáu rưỡi chưa..."

      Địch Nam nghe giọng của Mộ Lạc Lạc, bàn tay nắm chặt lại, tìm hơn năm tiếng đồng hồ, thậm chí còn ngu ngốc lục tung từng phòng ký túc xá, thế mà ấy lại ngủ bên cạnh người con trai khác?

      "Bụp!" Địch Nam ngắt điện thoại.

      Hàn Tư Viễn được dịp om tai, tự : "Haiz, đúng là chẳng ra làm sao."

      Mộ Lạc Lạc lau nước bọt, chuyển tư thế, hỏi: "Sớm thế này ai gọi cho vậy..."

      "Còn ai vào đây nữa, người uống nhầm thuốc – Địch Nam."

      Mộ Lạc Lạc vội vàng ngồi bật dậy: " ai?"

      "Địch Nam, chồng em. Tìm em." Hàn Tư Viễn coi như liên quan, .

      Mộ Lạc Lạc như hết buồn ngủ, đẩy cửa xe chạy ra ngoài, vừa chạy về hướng kí túc vừa hét lên: "Màn biểu diễn múa thoát y rất đẹp, cảm ơn đưa em , em trước đây."

      Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Lạc Lạc chạy như điên về phía cổng kí túc xá, vội vàng khởi động xe, vì... Mộ Lạc Lạc lại thất thểu chạy về, chưa đến sáu giờ ba mươi, sống chết cũng vào được.

      Mộ Lạc Lạc quay lại ngồi xe, ôm điện thoại hết pin, trong lòng bất an.

      "Điện thoại của , em có thể mượn dùng lúc ?"

      " sao, nhưng em lấy điện thoại của gọi, Địch Nam nghĩ thế nào?" Hàn Tư Viễn đưa điện thoại và cốc cà phê nóng cho .

      Mộ Lạc Lạc nhún vai, tối qua gọi điện cho Hàn Tư Viễn, điện thoại vẫn đầy pin, sao lúc hết pin rồi?

      Làm thế nào đây, gặp Hàn Tư Viễn, Địch Nam nhất định rất tức giận.

      "Đều tại , cho đến, cứ đến!"

      " là, ai bảo xem biểu diễn nhiệt tình quá cơ?"

      Mộ Lạc Lạc im lặng cúi đầu, hừm hừm, đều tại mông lớn, ngực lớn hại cả.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 29 - Mộ Lạc Lạc vùng dậy

      Đến sáu rưỡi, Mộ Lạc Lạc giống như chú bò tót, chạy thục mạng vào trường. Hớt hải về kí túc xá của giáo viên.

      "Thầy Địch, thầy Địch, thầy có trong phòng ?" Mộ Lạc Lạc dám gõ to cửa, tâm trạng rối bời.

      gõ khoảng mười phút, nhưng có ai trả lời. thầm than, lo lắng bước về phía giảng đường, ngó ngang ngước dọc tìm bóng Địch Nam, trong văn phòng có, nhà ăn có, trong vườn hoa có, thư viện có, trong phòng dạy học càng có.

      Mộ Lạc Lạc quyết định về kí túc xá sạc pin, nhưng đột nhiên nhớ ra còn nơi chưa tìm, đó chính là nơi gặp Địch Nam lần đầu tiên, ở vườn cây phía bắc nhà dạy học.

      Nghĩ đến đó, cúi đầu chạy như điên như dại, bước chân gấp gáp, trong lòng đầy sợ hãi.

      ...

      Quả nhiên, Địch Nam ngồi ở phiến đá trong rừng cây, giống y cảnh tượng Mộ Lạc Lạc muốn nhìn thấy, Địch Nam tựa bên cột đá, điếu thuốc tay, ánh mắt do dự, thẫn thờ nhìn mặt đất.

      Mặc dù Địch Nam chưa nhìn thấy , nhưng vẫn lấy hết dũng cảm, lặng lẽ bước về phía trước.

      Địch Nam ngửi thấy mùi nước hoa quyện với mùi cỏ non, hiển nhiên thuộc về thế giới của những loài sống về đêm. cần phải hỏi cũng biết Mộ Lạc Lạc tối qua đâu, lạnh lùng cười.

      "Biết tại sao và Phương Dung chia tay ?" dập điếu thuốc xuống đất, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn .

      Mộ Lạc Lạc dám nhìn thẳng vào mắt , giọng điệu của như có sức sống, Mộ Lạc Lạc ý thức được phải lùi lại ba bước.

      Địch Nam đứng dậy: "Những việc hứa bao giờ thay đổi, yên tâm học tập, đợi em về nước, chúng ta làm thủ tục li hôn."

      Giọng càng lúc càng trầm xuống, bỏ .

      Mộ Lạc Lạc ngây người nhìn bóng Địch Nam, như thức tỉnh, định đến để xin lỗi nhưng giờ thành ý biến thành tức giận, tức giận đuổi theo Địch Nam, dang hai tay chặn lại.

      "Có việc gì to tát mà phải li hôn?! Tại sao cho em cơ hội giải thích?!" khiếu nại, trong lòng , kết hôn là việc trọng đại, nhưng với Địch Nam xem ra tựa lông hồng.

      Địch Nam thèm để ý đến những giọt nước mắt chảy khuôn mặt . Nước mắt, làm mềm được trái tim .

      quay người hướng khác, mục đích của việc giải thích là cứu vãn tình thế, nhưng để ý.

      Mộ Lạc Lạc buông thõng hai tay, lạnh lùng khiến cuối cùng cũng phải đối diện với thực tế, bất luận có cố gắng như thế nào, đều coi là gì.

      " ràng hối hận cưới em! Mượn cớ, đều là mượn cớ! Được, nếu muốn, li hôn li hôn! Lần này em và chia tay."

      Mộ Lạc Lạc lau nước mắt, như điên như khùng chạy khỏi nơi đây, nước mắt thất vọng lần nữa lại trào ra, rất buồn, rất rất buồn.

      Địch Nam đứng chôn chân chỗ cũ, các dây thần kinh như ngừng hoạt động, thở dài, cuối cùng vẫn quay đầu lại.

      Mộ Lạc Lạc chạy vào kí túc xá, mặc dù bảo vệ gọi thế nào, vẫn như mắt mù tai điếc, chạy thẳng lên lầu, hùng hổ mở cửa phòng. Các bạn trong phòng vốn muốn thông báo với Địch Nam đến tìm mấy lần, nhưng thấy tức giận như sắp nổ tung, khóc thút thít chạy vào phòng thu dọn đồ đạc, khiến ai dám khuyên bớt giận, cho nên, mọi người đều giả vờ ngủ tiếp.

      Quần áo, giày dép lộn tung lên, chỉ cần những thứ thuộc về , thèm nhìn, ném chúng vào vali.

      "Bụp!" ngã nhào trước cửa phòng, lật đật nhấc túi to, túi . rời khỏi trường như thế đó.

      ...

      Sau khoảng mười lăm phút, Mộ Lạc Lạc xuống xe, dọc theo con đường, đồ đạc vương vãi, trong đó có con gấu bông mà thích nhất.

      Bà Mộ nhìn đồng hồ, bảy rưỡi. Bà nghĩ ngợi, tối hôm qua biết có chuyện gì mà gọi điện cho con cũng bắt máy, do đó bà gọi điện cho con rể, con rể say ngủ nhưng vẫn bật dậy tìm, đúng là con người có trách nhiệm. Năm rưỡi sáng gọi điện về báo bình an. Ôi! cuộc điện thoại, khiến cho cả hai đứa ngủ ngon, vì chuyện này mà hai đứa cãi nhau chứ?

      Nghĩ đến đây, bà hắng giọng.

      ...

      Cho đến chín giờ tối.

      Mộ Lạc Lạc định mở cửa phòng, nhưng lại xoay người bước vào nhà vệ sinh.

      mở vòi hoa sen, để mặc cho vòi nước nóng xối vào cơ thể mình, kết hôn là quyết định của , li hôn cũng là việc của , nhưng thể để cho bố mẹ lo lắng, nghĩ xong, trước khi du học, lo nghĩ bất cứ việc gì nữa.

      ở trong phòng tắm rất lâu, đợi cho những vệt da hồng tan .

      "Mẹ, con đói rồi..." Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng nở nụ cười.

      "Ừ, mẹ nấu cơm cho con, con muốn ăn gì cứ với mẹ." Bà Mộ đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, nhưng dường như muốn bỏ lỡ chương trình hài kịch Hàn Quốc mình thích.

      "Gì cũng được ạ..." Mộ Lạc lạc vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh bàn ăn: "Bố, ngày mai bố lên trường con chuyến nhé."

      "Ừ, làm gì?"

      "Xin nhà trường gửi thủ tục chuyển trường về nhà, bố hãy với chủ nhiệm câu, con trong thời gian này bận học tiếng , cho nên lên lớp được."

      "Được, việc này để bố làm, con hãy ôn tập tốt." Ông Mộ cười an ủi, Lạc Lạc nhà ông cũng có tính tự giác rồi.

      "Bố, hộ khẩu nhà mình, con vẫn chưa kết hôn phải ?" giả vờ bình thường hỏi.

      "Ừm, thông thường khi có con mới sửa thành kết hôn, việc này cũng gấp."

      Mộ Lạc Lạc gật gật đầu, may quá, cũng cần phải sửa rồi.

      Ăn cơm xong, Mộ Lạc Lạc về phòng ngủ, ngồi giường xoa xoa điện thoại, mở túi hành lí tìm sạc pin, tìm hồi lâu mới nhớ ra, sạc điện thoại vẫn cắm ở ổ điện trong kí túc xá. đặt điện thoại lên đầu giường, hết pin thôi vậy, để khỏi biến mình thành kẻ ngốc cứ ngồi chờ điện thoại, huống hồ điện thoại cũng gọi được cuộc.

      Trong lòng ôm chú gấu to, dựa vào đầu giường, nước mắt trào ra ướt hết tai gấu bông.

      Người chưa phân trắng đen li hôn, biết quý trọng , càng tôn trọng , giờ chỉ còn chữ, chia tay!

      Cùng thời gian đó.

      Địch Nam ngồi trong phòng khách ở biệt thự, vuốt con thú điện thoại, dây điện thoại hình thú bông màu đào.

      Khoảng cách tám tuổi, hay là, quá miễn cưỡng rồi.

      "Thiếu gia, thiếu phu nhân về cùng thiếu gia sao ạ?" Quản gia Lý cố ý chuẩn bị cho Mộ Lạc Lạc chiếc bánh sôcôla, nhưng đợi mãi thấy thiếu phu nhân về biệt thự.

      " về đâu..." Địch Nam nhếch môi, giật chiếc dây đeo điện thoại, đặt lên bàn cà phê, bước về phía cầu thang, về đến phòng ngủ, chiếc giường đơn trước mặt, nghĩ đến điều gì đó, trong đầu lên chi tiết đoạn đối thoại.

      Sau đó, trở lại phòng khách, nhặt dây đeo điện thoại, mang về phòng ngủ, cất ở ngăn thứ nhất trong ngăn kéo phía đầu giường.

      rất đáng , mặt mũi sáng sủa, nhưng thuộc về thế giới của .

      do dự lúc, gọi điện thoại cho thư kí.

      "A, chào chủ tịch Địch." Thư kí dường như rất ngạc nhiên.

      "Đến biệt thự, giúp tôi giải quyết số việc."

      "Vâng, tôi đến ngay." Người thư kí vội vàng nhận lệnh.

      Ba mươi phút sau, thư kí Tống Nhụy xe đến biệt thự.

      Trong con mắt của thư ký, ông chủ Địch Nam là nhân vật rất thần bí, mấy tháng gặp lần, nhưng khi mở hòm thư có thể phát số chỉ thị mới về phương hướng kinh doanh của công ty. Hoặc có thể là phương thức vận chuyển, nhận được phần mềm mới có giá trị thị trường từ vài vạn đến mấy trăm vạn, đó là những công trình thiết kế khéo léo, mỗi việc làm đều khiến cho nhân viên kĩ thuật của công ty vỗ tay tán thưởng. nghi ngờ gì nữa, Địch Nam là thanh niên tuấn tài ba.

      Địch Nam đưa tập tài liệu cho Tống Nhụy, cách vắn tắt: "Đây là tài liệu của Mộ Lạc Lạc, việc du học hãy xử lí."

      Tống Nhụy mở tập tài liệu xem lướt qua, mặc dù rất hiếu kì về này, nhưng có gan hỏi.

      "Xin Chủ tịch yên tâm."

      "Thứ Hai tôi đến công ty làm việc, thông báo cho các cổ đông đến họp."

      Tống Nhụy ngây người, Chủ tịch Địch Nam lại khiến bất ngờ: "Vâng!"

      Địch Nam rút tờ giấy kí vào mấy chữ, đưa cho Tống Nhụy, bảo: "Đưa cho phòng tài vụ."

      Tống Nhụy nhận lấy xem lượt: "Ồ, Chủ tịch tăng lương cho tôi?"

      "Mấy năm nay vất vả rồi, về cẩn thận." Địch Nam khẽ cười.

      Tống Nhụy thấy mặt mình nóng bừng, ngượng ngùng lắc lắc đầu, Địch Nam càng nhìn càng đẹp trai, thế này tốt quá rồi, mỗi ngày đều được ngắm nhìn.

      Đợi thư kí về, Địch Nam thở dài, ba năm sau, ba mươi hai tuổi, Mộ Lạc Lạc mới hai mươi ba tuổi, đến lúc đó cần phải , cũng chọn rời xa .

      Ngày thứ Hai, Tống Nhụy vừa tới công ty gọi ngay cho Mộ Lạc Lạc. Nhưng gọi được, nhìn vào tập hồ sơ, gọi theo số máy bàn.

      Sau khi Tống Nhụy ngắt điện thoại, nhìn địa chỉ gia đình Mộ Lạc Lạc, địa chỉ ở khu nhà cổ nhất của thành phố, những nhà ở khu vực đó, ít nhất cũng có lịch sử hơn năm mươi năm. Tống Nhụy bỏ ống nghe xuống, ngẩn ngơ nghĩ, càng gọi càng cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa Mộ Lạc Lạc và ông chủ.

      Bên này, bà Mộ vừa vội vàng gọi con dậy, vừa lẩm bẩm: "Lạc Lạc mau dậy thôi, có thư kí của Địch Nam tìm con, kì lạ , bây giờ sao thầy giáo sang trọng như vậy, còn có cả thư kí lên lớp sao? Còn giao nhiệm vụ gì cho thư kí? Mẹ chưa từng nghe thấy."

      Mộ Lạc Lạc bỏ chăn ngó ra xem, nghiến răng giận dữ, tránh ra, tránh ra, tốt nhất hãy tránh xa châu Phi đen đó ra, tôi cũng muốn gặp ! Tôi ghét ."
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 30 - cho tôi biết chuyện của Địch Nam và Phương Dung

      Mộ Lạc Lạc nhìn đống giáo trình môn tự chọn rất phức tạp. Sinh học, hóa học, địa chất học, toán học, vật lý, kinh tế, tiếng , lịch sử, xã hội học, khoa học chính trị, tâm lý học, y học... Harvard đúng là phải nơi mà người bình thường có thể bước chân vào. Theo lịch sử nước Mỹ, có rất nhiều tổng thống tốt nghiệp đại học ở Harvard. Mộ Lạc Lạc a ma tơ như ... làm sao có bản lĩnh để vào trường đại học tốt như vậy được.

      Tống Nhụy uống ngụm nước trà nóng, nhìn xung quanh, chiếc giường đơn cũ kĩ, những vật dụng trong nhà dường như lỗi thời từ lâu, lẽ nào Chủ tịch Địch muốn làm từ thiện, trợ cấp cho những sinh viên nghèo du học? Nhưng, tên Mộ Lạc Lạc cũng có biểu gì vui vẻ.

      Mộ Lạc Lạc uể oải lên tiếng, kéo góc áo tiếp tục nhìn: " ấy ở đâu..."

      " đến Chủ tịch Địch?" Tống Nhụy ngẩng đầu xác nhận.

      Mộ Lạc Lạc khẽ gật đầu, Địch Nam ác, định gặp mặt nữa sao.

      "Gần đây Chủ tịch Địch rất bận, cho nên căn dặn tôi làm các thủ tục du học cho Mộ."

      Mộ Lạc Lạc khẽ hắng giọng, lẩm bẩm : " ta có gì bận chứ, bận đến nỗi làm thầy giáo sao..."

      Tống Nhụy ngây người, thực biết năm nay Địch Nam bận gì, nhưng công ty vẫn hoạt động bình thường, lương hàng tháng vẫn trả đều. nhìn Mộ Lạc Lạc tức tối: " Mộ và Chủ tịch Địch quen nhau ở trường sao?"

      Mộ Lạc Lạc lười biếng ngẩng đầu: "Xin hỏi, làm việc bên cạnh Địch Nam bao lâu rồi?"

      "Khoảng năm năm."

      "Vậy, biết Phương Dung ?"

      Tống Nhụy cũng , cho nên: "Về cuộc sống riêng của Chủ tịch Địch tôi tiện , xin Mộ hãy điền vào bảng cho."

      " biết tại sao họ chia tay ?"

      " Mộ..."

      "Tôi là vợ của Địch Nam." Mộ Lạc Lạc rút tờ giấy chứng nhận kết hôn đặt lên bàn.

      Tống Nhụy cầm giấy tờ chứng nhận kết hôn lên xem, chỉ là ngạc nhiên.

      Mộ Lạc Lạc thấy mẹ bận rộn trong bếp, thở dài : " cần phải ngạc nhiên, cũng xem rồi, chúng tôi khác nhau quá nhiều, định li hôn. Nhưng, xin hãy giữ bí mật này cho mẹ tôi biết."

      Thêm lần nữa Tống Nhụy nhìn Mộ Lạc Lạc, chỉ có thể , Mộ Lạc Lạc là rất đáng , nhưng vẫn còn non nớt, chưa có nhiều kinh nghiệm.

      Mộ Lạc Lạc thấy lên tiếng, mím môi, những bị tổn thương trong tình cảm rất mẫn cảm, từ trong ánh mắt của đối phương có thể nhận ra chân tướng việc.

      " sao, tất cả mọi người đều tin chúng tôi là vợ chồng, thực , bản thân tôi cũng tin tưởng, cho nên chỉ là mơ thôi, thậm chí còn là ác mộng..."

      "Thất lễ rồi, Địch phu nhân..." Tống Nhụy dừng lại ngay ánh mắt đường đột đó. Thực cũng cần phải ngạc nhiên, những hành động của Địch Nam thường rất kì quái, cũng giống như Địch Nam và Phương chia tay, có ai nhận ra tâm trạng của .

      " hãy gọi tôi là Mộ Lạc Lạc." Mộ Lạc Lạc lấy lon Coca từ trong tủ lạnh, uống hơi hết nửa lon rồi mới : "Nếu như đồng ý, tôi rất muốn biết tại sao Địch Nam và Phương Dung chia tay..."

      Đây là vấn đề Địch Nam nhắc đến khi đề cập chuyện li hôn, đầu như tối mù.

      Tống Nhụy cầm cốc trà, có vẻ khó : "Tôi cũng , thực có."

      Mộ Lạc Lạc gật gật đầu buồn rầu: "Thôi vậy, làm khó nữa, hơn nữa tôi và ấy cũng kết thúc rồi..."

      Tống Nhụy cũng biết nên gì, rốt cuộc những việc riêng của gia đình ông chủ, có quyền linh tinh.

      Mộ Lạc Lạc thấy tên khoa cuối cùng trong danh sách, chỉ vào dòng chữ đen đó: "Tôi học cái này được ?"

      Tống Nhụy rướn người lại gần, cười cười: "Vâng, khoa này rất thú vị, chỉ cần dám tạo ra cái mới thành công."

      "Vậy đăng kí cái này , lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, mong giúp đỡ nhiều." Mộ Lạc Lạc hơi cúi đầu, nhưng dường như vui hơn chút nào.

      "Quá lời rồi Địch phu nhân, đó là công việc của tôi." Tống Nhụy từ tập hồ sơ rút ra tất cả bảng biểu cần thiết, làm việc rất chuyên nghiệp. : "Xin hãy kí tên vào góc trái của tờ giấy này, tôi lên trường xin ngay. Nếu như có vấn đề gì, ngày mười lăm tháng sau có thể nhập trường." Từ tập tài liệu, rút ra thẻ tín dụng, đẩy về phía Mộ Lạc Lạc: "Những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, hãy dùng thẻ này, học phí và phí ăn ở, bên chúng tôi trực tiếp chi trả. Đúng rồi, máy tính xách tay quen sử dụng loại nào? Tôi đặt mua." dựa theo chỉ thị của Địch Nam làm việc.

      Mộ Lạc Lạc ngượng ngùng, thư kí này thực nhân tài, suy nghĩ chu đáo.

      Sau khi kí xong giấy tờ, Mộ Lạc Lạc tiễn Tống Nhụy xuống nhà, vẫy tay tạm biệt , cơn gió lạnh thổi qua, kéo chặt áo ngoài, run rẩy, bất an quay vào nhà.

      Sau khi Tống Nhụy lên xe , lần đầu tiên gọi được điện thoại cho Địch Nam...

      "Chủ tịch Địch, những việc Chủ tịch giao, tôi làm xong."

      Địch Nam hài lòng, im lặng khoảng ba giây, : " ấy... vẫn ổn chứ?"

      " Mộ có vẻ phờ phạc." Tống Nhụy .

      Địch Nam lời nào, cuối cùng "ừm" tiếng, tắt điện thoại.

      Tống Nhụy ngẩng đầu cười, tự nhủ, lần đầu tiên phát ra, hóa ra Địch Nam cũng là người có tình cảm, tiếng "ừm" và lời chào tạm biệt tắt điện thoại, ít nhiều cũng lên tâm trạng tốt của .

      Địch Nam ngồi yên lặng ghế sofa, chiếc điện thoại chạm môi, nhìn vào cốc trà thấy bóng mình, hóa ra hay cười ấy trở nên buồn rầu, suy nhược, cảm thấy có dư vị gì khó thành lời.

      vuốt chiếc dây đeo điện thoại, dừng lại ở cái tên Mộ Lạc Lạc, rồi chuyển đến số điện thoại của thư kí, nhắn tin: Tống Nhụy, trước khi ấy ra nước ngoài, hãy đưa ấy mua sắm, ấy vẫn chưa biết cách tự chăm sóc mình.

      Bên kia, Tống Nhụy lần nữa xem lại tin nhắn, Địch Nam chưa từng cầu làm gì ngoài việc của công ty, cũng bao giờ cho phép ai quan tâm đến cuộc sống của , điều này là sao?

      lâu sau, Mộ Lạc Lạc nhận được giấy phép chuyển trường, nhìn đống hành lý trong phòng ngủ, hầu hết đều do Tống Nhụy mua cho . Mặc dù Tống Nhụy ngày nào cũng bên cạnh , nhưng việc mua sắm dường như bị gượng ép, Mộ Lạc Lạc nhận ra, cố ý khiến mình tha hóa, mục đích tránh về tin đồn gia đình. Thực cũng có ý gặng hỏi, ngày cứ thế trôi qua, trái tim dần lạnh rồi.

      "Lạc Lạc, ra nước ngoài vẫn mang điện thoại theo chứ?" Bà Mộ ngồi bên cạnh con sắp xếp hành lý. Vô tình phát ra lớp bụi chiếc điện thoại.

      " mang, có tín hiệu..." Mộ Lạc Lạc lười biếng nằm đống quần áo.

      Bà Mộ đánh vào mông con cái, nghi ngờ hỏi: "Con này, dạo này con làm sao thế? câu tử tế cũng được, ăn cơm cũng ngon, xem hài cũng cười, có phải nhớ chồng ?" Bà Mộ lén gọi cho Địch Nam, hỏi có phải hai vợ chồng cãi nhau , Địch Nam chỉ vì bận.

      Mộ Lạc Lạc lắc đầu, khỏi phòng ngủ, nằm xuống ghế sofa ở phòng khách.

      "Reng, reng, reng." Chiếc điện thoại bàn kêu, thuận tay nhấc lên: "Alo."

      "Lạc Lạc quý của , dạo này em mất tích đâu vậy?" Hàn Tư Viễn lém lỉnh cười .

      Mộ Lạc Lạc chun mũi, sụt sịt rơi nước mắt: "Tuần sau em rồi, liền ba năm, có hơi sợ."

      Hàn Tư Viễn trêu chọc, cười : "Đừng sợ, cùng em."

      "Em có tâm trạng nào đùa với ."

      "Được rồi, trêu thế thôi, vé máy bay lấy được chưa?"

      "Ừm, sao thế?"

      "Là bạn bè, tiễn em lên máy bay, mau xem vé , mau lên."

      Mộ Lạc Lạc cũng nghĩ nhiều, chạy vào phòng ngủ lấy vé máy bay, hết nội dung cho Hàn Tư Viễn biết.

      Hàn Tư Viễn ghi nhanh nội dung đó lại, tay giữ điện thoại, tay đặt vé mạng.

      "Lạc Lạc, gặp nhau ở sân bay nhé, nếu như tiễn em, em có thất vọng ?"

      "Cũng có chút luyến tiếc, nhưng nếu như có việc bận cũng cần đến."

      "Ồ, xem tình hình thế nào , ngộ nhỡ nếu ra, em cũng đừng buồn nhé, có duyên chắc chắn gặp mà."

      "Buồn nôn quá, em tắt điện thoại trước đây, mẹ em gọi em rồi."

      "Ừm, em ."

      Hàn Tư Viễn tắt điện thoại, nhắm mắt, em , gặp nhau máy bay nhé.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :