1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ sao hỏa đến la mã - Tiểu hài tử ngươi tới đây (52c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10 - Tư Viễn, đó cần chỉnh sửa gì đâu

      Hàn Tư Viễn lôi Mộ Lạc Lạc tới quán cà phê sau trường, mấy lần Mộ Lạc Lạc định chạy trốn đều bị Hàn Tư Viễn bắt lại. Cuối cùng, Hàn Tư Viễn tìm được bàn ở sát tường, Mộ Lạc Lạc ngồi trong, Hàn Tư Viễn canh chừng ngay ở ngoài, muốn chạy cũng được.

      "Ê, vẫn muốn trốn à..." Hàn Tư Viễn nhìn Mộ Lạc Lạc, tiểu quỷ này biết thế nào là xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được là sao.

      Mộ Lạc Lạc chỉ tay vào Hàn Tư Viễn, thành tâm khuyên:

      "Tôi biết sức hấp dẫn của tôi lớn, nhưng cũng cần kìm chế bản thân , tôi kết hôn rồi, xin đừng làm hại tôi nữa..."

      Hàn Tư Viễn nhìn có vẻ đùa, nhưng sao nghe buồn cười thế?

      " , thấy tôi có đẹp trai ?" Hàn Tư Viễn hồn nhiên hỏi.

      Mộ Lạc Lạc xua tay: "Mắt to, hai mí, tôi thích..."

      Hàn Tư Viễn chớp mắt, hóa ra trong mắt Mộ Lạc Lac, chiếm được nhiều cảm tình lắm, trong khi dùng chính khuôn mặt này quyến rũ được bao nhiêu . Tư Viễn tin, tin!

      "Đừng giả vờ nữa Mộ Lạc Lạc, tôi biết có cảm tình với tôi, đôi mắt lên tất cả..."

      Mộ Lạc Lạc gãi gãi cằm, ngáp: "Càng nhìn , tôi càng thấy giống hoàng tử gì cả, ấy, hai người cũng chênh nhau ba, bốn tuổi, sao trông chẳng có tí tố chất nào thế?"

      Hàn Tư Viễn biểu lộ cảm xúc gì, tức tới độ ngứa ngáy khắp người, cậu ta ghét nhất là bị mọi người mang ra so sánh với Địch Nam. Con bé cứng đầu này, coi như giỏi, dám chọc tức tôi.

      Hàn Tư Viễn vẫy tay gọi phục vụ: " cốc cà phê, ly cam vắt, ít bánh ngọt."

      chờ Mộ Lạc Lạc , chàng trai mời tự động ngồi xuống, Hàn Tư Viễn vẫy tay chào cậu ta: "Cậu lại tới muộn rồi."

      Chàng trai đó ăn mặc khá sành điệu, đeo khuyên tai lấp lánh.

      " khách quý, nên tới nhỡ." Điện thoại của ta ngừng reo, mỗi lần nghe ta đều cau mày, nhưng khi chuyện giọng lại rất nhàng, kéo chiếc kính râm xuống, nhìn Mộ Lạc Lạc, hỏi Hàn Tư Viễn:

      "Chỉnh sửa ta?"

      "Ừ, phiền cậu giúp tôi lần này, xem ta còn thuốc chữa ?" Hàn Tư Viễn mân mê li cà phê, Hàn Tư Viễn muốn theo đuổi Mộ Lạc Lạc, cũng may đưa ra ngoài, với bề ngoài tại của , người khác còn tưởng là chưa thành niên.

      Người đàn ông thời thượng trước mắt chính là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng Trương Tiểu Lai, năm nay hai mươi lăm tuổi, bạn của Hàn Tư Viễn.

      Trương Tiểu Lai bỏ kính râm xuống, ngoắc tay, ngầm ý bảo Mộ Lạc Lạc đứng dậy.

      Mộ Lạc Lạc chịu nổi thái độ của ta, ngờ nghệch đứng dậy.

      "Đứng lên ghế, xoay ba vòng."

      Mộ Lạc Lạc định cởi giày trèo lên ghế, đột nhiên : "Gì vậy, tôi phải là con sư tử trong rạp xiếc."

      Tư Viễn bước ra, đẩy lên ghế: "Bảo đứng đứng , người có thể giúp trở nên xinh đẹp ngồi trước mặt đó."

      Mộ Lạc Lạc đứng ở góc tường, trong gian yên tĩnh của quán cà phê.

      Trương Tiểu Lai xem xét vẻ ngoài của , tỏ ý hơi nghi ngờ về những lời nhận xét của Hàn Tư Viễn: " hi vọng chỉnh sửa ta thành thế nào?"

      "Đùa gì vậy, cậu nghĩ là ta vẫn còn chỗ có thể xấu hơn nữa à? hết mức có thể rồi đấy." Hàn Tư Viễn hiểu ý của bạn tốt, lẽ nào Mộ Lạc Lạc chỉ là con nha đầu mãi mãi sao?

      Trương Tiểu Lai uể oải dựa vào ghế tựa, thần sắc có vẻ mệt mỏi, : "Mặt trái xoan, đầy đủ các bộ phận, da mịn màng, cao 1m60, số đo ba vòng 85, 58, 86. Cậu còn muốn gì nữa? Đó là vóc dáng kiều nữ chưa?"

      Hàn Tư Viễn suýt chết sặc.

      Mộ Lạc Lạc khoanh tay trước ngực, nghiêng người đứng góc, gã lưu manh đó quả nhiên nhìn ba vòng của ?!

      Hàn Tư Viễn tin vào con mắt của bạn, nhưng quả đối với Mộ Lạc Lạc, có cái khó. khó chịu nhìn chiếc quần bò rộng thùng thình của , Lạc Lạc đá chân vào ta:

      "Hai kẻ háo sắc các người dám dùng con mắt đó để nhìn tôi sao, tôi báo cảnh sát!"

      Hàn Tư Viễn bỏ ngoài tai, hất mặt hỏi:

      "Tiểu Lai, cậu nghĩ ta nên mặc gì để che khuyết điểm của cơ thể? Hay là phải hóa trang chút, lại còn cái đầu như cây nấm này nữa, phải nghĩ cách cải tạo rồi."

      Trương Tiểu Lai gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Cậu vào vấn đề rồi đấy, kiểu tóc của ấy rất đáng sợ, huống hồ, thể gọi là kiểu tóc, đó là kiểu cắt ở ngoài vỉa hè? Vén quần qua đầu gối ?"

      "! ..."

      Mộ Lạc Lạc chưa kịp phản ứng, Hàn Tư Viễn vén quần lên. Nhìn cách tỉ mỉ, nhưng cũng thấy điểm gì đặc biệt.

      Trương Tiểu Lai giơ ngón tay lên: "Chân dài hơn người, này rất đẹp."

      Hàn Tư Viễn dám tin, Trương Tiểu Lai ngày ngày chỉ trích, phê phán các đẹp, giờ lại có thể dùng từ "hoàn mĩ" để miêu tả tiểu quỷ này.

      Trương Tiểu Lai nhìn đồng hồ, đeo kính râm lên, đứng dậy vỗ vai Hàn Tư Viễn: "Lần này xem như cậu nhặt được ngọc rồi, cố gắng trân trọng nhé!" xong, ta vội vã về phía cửa: "Nếu muốn làm lại tóc, sau chín giờ tối tới gặp tôi, trước nhé Tư Viễn."

      Hàn Tư Viễn nhìn theo bóng của Trương Tiểu Lai khuất dần. ta được mệnh danh là người có miệng lưỡi rất độc, ít khi đùa, nhưng đúng là Mộ Lạc Lạc có thuốc chữa?

      Người phục vụ mang bánh ngọt tới, đúng lúc Mộ Lạc Lạc đói, thèm để ý đến Hàn Tư Viễn nhìn xa xăm, cầm bánh lên ăn thản nhiên.

      Hàn Tư Viễn quay đầu lại, nhân lúc ngồi đối diện với mình, kéo ghế lại gần xem, nhưng thể nhìn ra ưu điểm gì vì mặc áo phông quá rộng. Tư Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vuốt tóc, có vẻ có hứng thú với thân hình của Mộ Lạc Lạc? biết người ta có gì, xấu ma chê quỷ hờn, dù sao cũng phải cướp người đàn bà của Địch Nam, như vậy mục tiêu mà đề ra mới được thực .

      ta khoanh tay đứng dựa vào tường quan sát Mộ Lạc Lạc, dựa vào những gì ta biết về Địch Nam, ràng Địch Nam thích Mộ Lạc Lạc, tại sao lại quyết định kết hôn, liệu có quan hệ với chuyện bố sắp xếp chuyện làm ăn cho ta? Có thể , muốn trêu tức Địch Nam, trước tiên phải làm ta Mộ Lạc Lạc, mà việc đầu tiên cần phải làm là giúp Mộ Lạc Lạc thay đổi vẻ ngoài.

      "Ê, và Địch Nam lên giường chưa?"

      Mộ Lạc Lạc chép chép miệng: " thôi nghĩ bẩn thỉu được , tình của chúng tôi trong sáng!"

      Đúng như nghĩ, Địch Nam thích , chỉ coi như quân bài.

      "Là tri kỉ của , tôi cần với rằng..."

      "Tri kỉ của khi nào? Đúng là biết ngượng." Mộ Lạc Lạc cau mày.

      "Em có cho nữa ?"

      " , lúc bắt im miệng, cũng nghe mà. Bây giờ có ý gì vậy, ràng là màn đêm trong vườn trường có ma lực gì đó." Mộ Lạc Lạc thất vọng than.

      "Chiều tối đưa em cắt tóc nhé, trả tiền."

      "Tôi thích kiểu tóc như này."

      "Xấu quá!"

      "Thế đừng nhìn."

      " với em, Địch Nam cũng cảm thấy xấu, chỉ là sợ làm em tổn thương nên ra."

      Mộ Lạc Lạc ngồi bật dậy, nắm lấy tay Hàn Tư Viễn, kích động (hận vì gặp chuyên gia quá muộn) : "Sao thầy Địch thẳng với tôi? Thực tôi cũng rất ghét kiểu tóc này, theo tôi mười mấy năm, buồn quá... Sau khi tan học, hẹn gặp ở cổng trường nhé, tri kỷ trả tiền!"

      " vấn đề, chỉ cần gọi tiếng là xong."

      "! trai của em!" Ánh mắt Mộ Lạc Lạc sáng lên, tuy nhiên khẩu khí của có hai từ "tôn trọng" theo đúng nghĩa.

      Hàn Tư Viễn tự đắc nhếch môi, đừng nữa, Mộ Lạc Lạc cũng thú vị đấy.

      ***

      Tiếng chuông tan học vang lên, lần đầu tiên Mộ Lạc Lạc để ý đến tồn tại của Địch Nam, chạy ào ra khỏi lớp, thậm chí còn lấy cặp sách che mặt.

      "Lạc Lạc, đứng lại!" Địch Nam bước ra khỏi lớp.

      Mộ Lạc Lạc đột nhiên dừng lại, nhún vai, đầu ngoảnh lại.

      "Thầy Địch, có chỉ thị gì ạ?..."

      "Đến lượt em trực nhật." Mặt Địch Nam chút biểu cảm.

      Mộ Lạc Lạc cúi đầu, bước chầm chậm, cây nấm di động muốn gây chú ý của thầy Địch.

      sờ sờ vết thương trán: "Em hơi bị choáng, ngày mai trực nhật được ạ?"

      "Thế sao, dựa vào tốc độ chạy vừa nãy của em, có trăm mét nữa cũng thành vấn đề. Thầy thấy em khó chịu ở đâu cả?"

      Mộ Lạc Lạc vân vê góc áo: "Đầu em rất đau, khoan hồng chút thầy Địch..."

      Thầy Địch im lặng gì, chĩa ánh mắt lạnh lùng đầy nghi hoặc vào đầu .

      Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng, sau đó vứt cặp sách về phòng học, miệng lẩm bẩm:

      "Trực nhật trực nhật, có gì mà thể chứ, chỉ là quét, lau bàn, có gì to tát chứ, hứ..."

      "Ồ, quên với em, tôi vừa ra quy định phải lau kính từ tuần trước. Chăm chỉ quét dọn, sau hai tiếng nữa thầy đến kiểm tra."

      xong, Địch Nam chầm chậm bước .

      Mộ Lạc Lạc bặm môi, chút tình nghĩa vợ chồng còn có, vậy lấy thầy giáo được ưu đãi gì chứ? Hừm, hừm.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11 - Hàn Tư Viễn: " Đầu em bị kẹp vào cửa rồi sao? về được, lại ở bên Địch Nam, lý do này thuyết phục."

      Mộ Lạc Lạc ló đầu ra khỏi bức tường, vừa lau kính vừa nhắn tin cho Hàn Tư Viễn báo mình phải trực nhật, nữa.

      " mình em trực nhật?" Hàn Tư Viễn dựa vào cửa lớp trả lời tin nhắn. lớp học bẩn thỉu mà lại chỉ có mình ấy trực nhật, Địch Nam quá đáng.

      "Sao lại đến đây! Mau ..." Mộ Lạc Lạc lo lắng chỉ sợ thầy Địch đột nhiên đến.

      Mười phút sau.

      Tám nam sinh trong đội bóng rổ đứng trước cửa lớp. Hàn Tư Viễn móc ra xấp tiền phát cho mỗi người trăm tệ.

      "Nửa giờ sau, làm cho phòng học này còn chút bụi nào." thuận tay chỉ, rồi nhảy lên bàn ngồi.

      Đám nam sinh cầm tiền xong, lập tức dọn dẹp.

      Mộ Lạc Lạc ngồi bên cạnh cửa sổ chớp mắt nhìn những cầu thủ bóng rổ cao lớn cật lực dọn bàn dọn ghế.

      Hàn Tư Viễn vẫy tay: "Trong này bụi lắm, ra ngoài đợi ."

      "Vâng, vâng!" Mộ Lạc Lạc nhướn mắt cười, hình tượng Hàn Tư Viễn trong trái tim lập tức cao lớn vượt quá sức tưởng tượng.

      vừa quan sát xem có bóng dáng của thầy Địch đến kiểm tra , vừa dùng tay chân để chỉ huy những trai tráng lao động. Hàn Tư Viễn ung dung tựa vào lan can. Con giống nhau, Tiểu Ân, Tiểu Huệ cũng có thể chứng minh, cái này gọi là gì nhỉ? Dễ mềm lòng.

      "! Ăn kem , em mua cho!" Mộ Lạc Lạc chạy rất nhanh.

      Hàn Tư Viễn đắc ý vênh mặt, sửa lại những lời lúc trước : "Em tính toán những gì? Vì để em trở nên xinh đẹp, những bỏ tiền bỏ sức, còn bị em liệt vào những tên bạn xấu tính, haiz, lẽ nào trong lá số tử vi của có chữ xấu xa..."

      "Là em tốt, do em hiểu, tể tướng đại nhân bụng dạ hẹp hòi, đừng có so đo với đứa em này được , hu hu..." Mộ Lạc Lạc ngồi xuống định xoa chân nịnh nọt, đột nhiên phát ra dây giày của Tư Viễn bị tuột ra. Lạc Lạc nhảy đến phía trước chân của Hàn Tư Viễn, cười ha ha giúp thắt lại dây giày.

      Hàn Tư Viễn ngây người, ánh mắt chiếu xuống cái đầu nấm, chú ý đến đôi tay bé thắt dây giày kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy dâng lên thứ tình cảm khác thường.

      nín nổi cười: "Con thắt dây giày giúp con trai, biết ý là gì ?"

      "Đương nhiên có nghĩa là người con trai đó biết dây giày bị bung ra, nhỡ ngã là rơi xuống cống, hai là toi mạng." Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn: "Tốt rồi, coi như cứu mạng."

      Hàn Tư Viễn thay đổi sắc mặt, gì.

      Sau nửa giờ, đội bóng rổ nhanh chóng hoàn thành công việc.

      Mộ Lạc Lạc thấy cửa kính sáng bóng, phòng học gọn gàng, ngăn nắp... trố mắt thán phục.

      biết như thế nào để diễn tả tâm trạng sung sướng lúc này, chỉ đành ngượng ngùng :

      "Cảm ơn, cảm ơn, rất cảm ơn giúp đỡ của các , Mộ Lạc Lạc có gì để báo đáp, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa."

      Bọn họ vốn nhận tiền của Hàn Tư Viễn, cần phải khách sáo như vậy, nuôi vật nuôi cũng rất lãng phí lương thực đó.

      Mộ Lạc Lạc nghe thấy bước chân từ hành lang vọng lại, giật thót tim, lo lắng với các ân nhân:

      "Mau, mau tránh , thầy Địch đến kiểm tra rồi!"

      Hàn Tư Viễn giơ tay ra hiệu, mấy người nhận được lệnh, hỏa tốc mở cửa sổ, "bụp bụp" nhảy ra ngoài.

      "A... ầm!" Đầy là tầng hai, phải là lớp học tầng ...

      thanh tàn khốc liên tiếp vang lên, độ bi kịch có thể tưởng tượng được...

      Mộ Lạc Lạc mắt hướng về phía cửa sổ, chắp tay, cầu Phật "hãy bảo vệ tám vị tráng sĩ".

      Hàn Tư Viễn nhếch môi cười, giống như những chàng trai vừa rồi, nhảy ra ngoài, mấy cậu chưa kịp bò dậy trở thành đệm đỡ cho .

      Đúng lúc mọi người thoát an toàn, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng.

      Mộ Lạc Lạc nuốt nước miếng, bất an quay người, vừa hay chạm phải nét mặt nghiêm khắc của Địch Nam.

      Địch Nam nhìn xung quanh, tuyệt đối tin đó là thành quả lao động của mình Lạc Lạc.

      Đừng tin, đến Mộ Lạc Lạc cũng xấu hổ thừa nhận, bởi vì nó sạch hơn mong đợi.

      "Quả đúng là người tốt, làm việc tốt mà lưu danh." Địch Nam khẽ nhếch môi, quay lại phòng học sớm hơn, vốn muốn giúp Mộ Lạc Lạc, thể ngờ rằng kết quả lại như vậy.

      Bọn họ cũng muốn lưu danh, nhưng lại bị rơi xuống lầu rồi.

      Mộ Lạc Lạc vuốt tóc:

      " thế giới này còn rất nhiều người tốt, xin thầy Địch nghiệm thu ạ..."

      Địch Nam vẫn ngồi bên bàn giáo viên, thừa nhận hôm nay nhìn thấy việc ở nhà ăn, trong lòng cảm thấy vui.

      "Về nghỉ , hôm nay làm đến đây thôi."

      Mộ Lạc Lạc vốn định gì đó, nhưng nhìn sắc mặt Địch Nam tốt, liền nghe lời, đeo túi sách chuẩn bị ra khỏi phòng học.

      "Quen với Hàn Tư Viễn từ khi nào vậy."

      Giọng trầm trầm của khiến
      cho Mộ Lạc Lạc ngây người, :
      "Chính xác là từ buổi trưa hôm nay, hóa ra em hiểu lầm ấy, thực ấy rất tốt."

      " sao, thôi về ." Địch Nam lạnh lùng , hiển nhiên muốn thảo luận vấn đề này.

      Mộ Lạc Lạc bặm môi: "Chẳng qua em và ấy chỉ là bạn bè bình thường, thầy nhất định phải tin em."

      Mộ Lạc Lạc nhún vai, rốt cuộc là có chuyện gì, theo cầu của , phòng học được dọn sạch, quan hệ giữa và Hàn Tư Viễn cũng được làm sáng tỏ, nhưng xem ra Địch Nam vẫn vui.

      ***

      Tại salon của Trương Tiểu Lai.

      Lưỡi kéo thuần thục lướt tóc của Mộ Lạc Lạc, Mộ Lạc Lạc thẫn thờ nhìn tóc rơi xuống sàn.

      "Mấy sợi cỏ khô này tiếc làm gì?" Hàn Tư Viễn ngồi bên cạnh lẩm bẩm.

      " phải, tôi chỉ biết thế này có làm hoàng tử của tôi giận ..."

      Hàn Tư Viễn vừa nghe thấy thế liền tỏ ra tò mò:

      " ta với những gì? Tôi giúp phân tích."

      "Chẳng gì cả, tôi cảm thấy hơi lo lắng." Mộ Lạc Lạc tiện miệng than thở.

      Hàn Tư Viễn nheo mắt, Địch Nam là người đàn ông trầm lặng nhất mà từng biết. năm trước, khi Địch Nam dính vào cái bẫy do sắp xếp, vừa nhìn thấy cảnh nóng của và Phương Dung, ta chỉ đứng ngớ người giây, sau đó bỏ luôn. Từ đó về sau, Địch Nam kể chuyện đó trước mặt bất cứ ai, Phương Dung năm năm, nhưng bỏ là bỏ luôn.

      " hoàng tử của tôi có biết ghen ?" Mộ Lạc Lạc có ý gì cả, buột miệng hỏi vu vơ.

      "Ghen gì chứ, giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì đâu." Hàn Tư Viễn giả vờ hiểu.

      "Nhưng lúc ở nhà ăn , tôi là bạn của , rất nhiều người nghe thấy..."

      " hiểu gì về Địch Nam rồi, ta bao giờ tức giận vì những trò đùa như thế." Hàn Tư Viễn cố tình đánh lạc hướng suy nghĩ của Lạc Lạc.

      " rất hiểu Địch Nam phải?"

      "Cũng thể là hiểu được, nhưng ta ở trường là người khá đặc biệt, đối với kiểu đàn ông như vậy, phải từ bỏ danh dự, bám đuổi mạnh mẽ." bày mưu cho .

      " biết đùa, trước mặt chàng hoàng tử tôi còn chút tự tin và thể diện nào nữa rồi."

      "..."

      Trương Tiểu Lai chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện tầm phào, trong thời gian họ chuyện, ta tạo xong kiểu tóc.

      ta nhìn Mộ Lạc Lạc trong gương, kiểu tóc mới rất hợp với khuôn mặt , khiến ta cũng có ý nghĩ đen tối.

      " , tối nay có thời gian ?"

      "Hầy, hầy..." Hàn Tư Viễn đặt ly cà phê xuống: "Trương Tiểu Lai, cậu hồ đồ quá, ra tay với cả khách nữ à..."

      Trương Tiểu Lai quay người Lạc Lạc về phía Hàn Tư Viễn, khẳng định: " nhìn cho , tôi tin có dục vọng với ấy."

      Mộ Lạc Lạc bỏ tấm vải che, ngồi ngơ ra nhìn Hàn Tư Viễn.

      Hàn Tư Viễn tin được rằng, kiểu tóc mới lại có thể làm thay đổi hẳn con người. Quả đầu nấm rất xấu trước kia giờ biến mất, kiểu tóc mới rất hợp với gương mặt. Nhưng trước tiên, rất giống con búp bê, kiểu tóc ngày xưa quá dày, nó che lấp khuôn mặt và cả cái mũi của , cho nên người ta cảm giác mọi thứ được hài hòa.

      Bây giờ, hình ảnh ngốc nghếch ngày xưa còn, thay vào đó là người rất cuốn hút.

      "Tôi đẹp lên sao?" Mộ Lạc Lạc vẫn chưa có cơ hội nhìn vào gương, vì gương trong phòng được bài trí rất kỳ lạ, cao quá tầm mắt của người ngồi, chỉ có mình người cắt tóc nhìn thấy.

      Hàn Tư Viễn vẫn chưa hoàn hồn, Trương Tiểu Lai lại quay ghế lôi trở lại, với Mộ Lạc Lạc những điều mà ta rất ít khi :

      " được là đẹp mà phải là rất quyến rũ, mê hoặc lòng người..."

      Mộ Lạc Lạc hơi ớn lạnh, trong cuộc đời chưa từng nghe tới từ "quyến rũ".

      chăm chú nhìn vào gương, kéo hỏng rồi sao?

      Đột nhiên, Hàn Tư Viễn bước lên phía trước, kéo đứng dậy, vỗ vai Trương Tiểu Lai :

      "Cảm ơn Trương Tiểu Lai, tôi rất hài lòng."

      Trương Tiểu Lai để ý đến ta, lấy tấm card nhét vào túi Mộ Lạc Lạc: "Lúc đơn, hãy gọi cho tôi."

      "Được..." Mộ Lạc Lạc vẫn hoang mang, hiểu chuyện gì xảy ra.

      "Được gì mà được?" Hàn Tư Viễn móc tấm card trong túi ra, dán lên mặt Trương Tiểu Lai, chỉ tay cảnh cáo:

      "Đừng bao giờ nghĩ thế, ta mới học năm thứ nhất!"

      Trương Tiểu Lai xoa xoa mũi, nhịn được cười trước thái độ của Hàn Tư Viễn.

      "Hàn Tư Viễn, cậu đúng là... cậu... cậu?..." Trương Tiểu Lai vẫn chưa hết câu bị Hàn Tư Viễn hôn chụt cái khiến ngã ra ghế sofa. ta gào lên:

      "Cút ngay, chúng ta tuyệt giao..."

      Hàn Tư Viễn và Trương Tiểu Lai quậy phá, diễn trò gay, giả làm ăn mày ở ngoài đường... chuyện gì cũng có thể làm. Nhưng "trò chơi" này lâu chơi, Hàn Tư Viễn ngừng cười, lấy ra hai tờ giấy lau miệng.

      Mộ Lạc Lạc lần đầu tiên nhìn thấy hai người đàn ông hôn nhau, sợ tới mức phát run.

      " là người đồng tính sao?"

      "Đúng thế, nhưng phải giữ bí mật cho tôi, nhất định được cho ai biết, nhất là Địch Nam." Hàn Tư Viễn là ngại giải thích, hai là sai cho sai luôn, để cho Mộ Lạc Lạc cảnh giác với mình.

      Mộ Lạc Lạc giơ ba ngón tay lên: "Tôi thề... nhưng từ giờ tôi gọi hay là chị?"

      Hàn Tư Viễn nheo mắt: " dám gọi tôi tiếng chị, tôi vặn cổ ."

      Mộ Lạc Lạc che miệng cười, người chị ác độc.

      Sau khi về, Hàn Tư Viễn đưa Lạc Lạc tới kí túc xá của giáo viên.

      "Lên !"

      Mộ Lạc Lạc mân mê tà áo: "Thầy Địch , muốn gặp phải được đồng ý."

      " là vợ ta, nhà ta cũng là nhà , đúng là chả có tí tương lai nào."

      vậy, nhưng dám.

      Hàn Tư Viễn đẩy vai : " , nếu ta đuổi ra ngoài, tôi tìm chỗ ngủ cho ."

      " đứng đây đợi em nhé?" Mộ Lạc Lạc nháy mắt.

      "Okay, chờ em nửa tiếng!" Hàn Tư Viễn nhìn đồng hồ: "Tôi đếm ngược nhé..."

      Lạc Lạc hít hơi, vội vã chạy lên lầu, chạy nhanh như để đua với thời gian.

      Bước chân của càng lúc càng xa, người mỏi, Tư Viễn tựa lưng vào ghế đá, nhìn lên bầu trời, từ sâu thẳm đáy lòng, có chút gì đó khó tả.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12 - Thầy Địch, em ngủ cùng thầy nhé, dù sao giường cũng rộng mà.

      "Cốc, cốc..."

      Mộ Lạc Lạc lấy hết can đảm gõ cửa, trong lòng rất lo sợ.

      phút sau, cửa phòng từ từ mở.

      Địch Nam díp mắt lại vì buồn ngủ, nhìn khuôn mặt lạ lẫm, nhưng qua cách ăn mặc và trang điểm, cũng đoán được là ai.

      "Hôm nay phải là cuối tuần."

      "Em, em biết, nhưng..." Mộ Lạc Lạc vuốt mái tóc ngắn: " cắt tóc, nên về muộn."

      Địch Nam vốn định mắng vài câu, nhưng xung quanh hàng xóm yên tĩnh tiếng động, kéo vào phòng khách.

      Dưới ánh đèn, Địch Nam mới nhìn khuôn mặt của Mộ Lạc Lạc. Trong đầu lại lên hình ảnh hôm say rượu, nhưng Lạc Lạc nhớ chuyện đó.

      Lạc Lạc nhìn mặt thầy Địch lộ vẻ ngạc nhiên hay thích thú gì, thở phào, ràng là Hàn Tư Viễn và Trương Tiểu Lai nịnh , cái gì mà hấp dẫn người khác chứ.

      "Theo quy định của bản đăng ký, lần này vi phạm. Nếu ngay bây giờ, tôi ghi vào hồ sơ." Địch Nam chỉ trích hành động của Lạc Lạc, vì đứa trẻ này biết chấp hành kỉ luật.

      Lạc Lạc cắn môi, ấm ức: "Em vì thầy mới cắt tóc, ngồi ba tiếng đồng hồ, cổ mỏi rời ra rồi, thầy khiến em đau lòng quá..."

      "Cả tòa nhà này đều là nhà của các thầy giáo, lẽ nào em muốn bị đuổi học?" Địch Nam mềm mỏng dọa.

      "Được thôi, được thôi, em ngay đây..." Mộ Lạc Lạc từ từ quay người bước về phía cửa.

      "Muộn thế này rồi em đâu?" Tiếng Địch Nam hỏi.

      "Về nhà, tuy có xe, tuy em có chìa khóa nhà, tuy bố mẹ em ngủ, nhưng em vẫn có thể gọi họ." Mộ Lạc Lạc cố tình tỏ ra đáng thương, liếc nhìn đồng hồ, mới mười hai giờ, bố mẹ chắc vẫn đánh bài.

      Địch Nam buông xuôi: "Được rồi, lần này coi như ngoại lệ."

      Mộ Lạc Lạc vui vẻ trở lại, bụng sôi ùng ục.

      Địch Nam lườm cái, Lạc Lạc cũng nháy mắt, chờ đợi Địch Nam : Em đợi chút, thầy làm cơm.

      " nấu mì , bụng kêu ầm ĩ lên rồi."

      Mộ Lạc Lạc vâng lời, chậm rãi vào bếp, lúc đầu hứa là làm toàn bộ việc nhà, nhưng biết làm việc gì.

      Trong tủ có rất nhiều mì hộp, nghĩ, may quá, chỉ cần cho nước nóng vào là có thể ăn được rồi.

      " gói mì với hai quả trứng."

      Tiếng ra lệnh vọng vào bếp.

      "..." Lạc Lạc miễn cưỡng đáp lại, sau đó đứng cạnh bếp ga, phát ra là giống nhà mình, biết sử dụng như thế nào nữa.

      Mười phút sau, cuối cùng cũng tìm được cái nồi, bật bếp lên, bước đầu coi như hoàn thành.

      "Thầy Địch, để trứng ở đâu ạ?"

      "Trong tủ lạnh có à?"

      Mộ Lạc Lạc tìm tìm lại vẫn có.

      "Vậy thôi, ăn mì được rồi."

      Mộ Lạc Lạc quay người nhìn hộp mì, chưa biết phải làm gì.

      vội vứt hộp mì vừa làm hỏng vào thùng rác, lấy ra hai hộp mì mới, tách đũa, đứng cạnh chờ nước sôi...

      "Máy nước nóng ở ngoài phòng khách, em ở trong bếp làm gì thế?" Địch Nam nhìn đồng hồ, nửa tiếng rồi vẫn chưa được cốc mì?

      Mộ Lạc Lạc cào cào vào tường, cũng hiểu tại sao mình ở trong bếp, chỉ là thấy vui vui.

      Bốn mươi phút sau, hai người cũng có thứ gọi là mì để ăn.

      Địch Nam ngồi trước bàn, vừa đọc báo vừa ăn mì, hoàn toàn chú ý gì đến Lạc Lạc.

      Mộ Lạc Lạc liếc trộm Địch Nam, tuy chỉ là ăn mì, nhưng đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi ăn.

      Địch Nam lật báo: "Cắt tóc ở đâu đấy?"

      "He he..."

      Sợi mì chút nữa chui lên mũi Lạc Lạc.

      Địch Nam từ từ quay đầu lại, nhìn kiểu tóc cũng có thể đoán là do người rất tài năng cắt, mà còn mất ba giờ để cắt, đẳng cấp hề thấp. Tiền sinh hoạt phí vẫn chưa đưa cho Lạc Lạc, Lạc Lạc lấy đâu ra tiền?

      Lạc Lạc xoa mũi, dám với là "Nhà thiết kế Trương Tiểu Lai". Vì nhìn thấy bảng giá, lần cắt tóc cũng nghìn tệ.

      "Chính là... chính là hiệu tóc ở gần trường, tên em nhớ". Mộ Lạc Lạc hồ đồ bịa chuyện.

      Địch Nam đặt đũa xuống, nhìn vào đôi mắt của , Lạc Lạc run rẩy quay sang nhìn vào cạnh giường, đừng nhìn nữa, thể .

      "Là vợ chồng nên thành , chuyện này mà em cũng định lừa thầy sao?" Về cơ bản Địch Nam đoán ra, ai bảo Mộ lạc Lạc biết dối, sức chịu đựng của cũng có giới hạn.

      Mộ Lạc Lạc nhìn ăn, kéo thắt lưng dậy, giống như sắp phải chịu phạt.

      "Em, em..." sắp khóc, thầy Địch khắt khe quá, đáng sợ.

      Địch Nam cau mày: "Sao lại khóc?"

      "Em cũng muốn khóc, nhưng sao kìm được nước mắt... hu hu..." Mộ Lạc Lạc trả lời trong tiếng nức nở.

      Địch Nam khẽ thở dài, phụ nữ luôn dùng nước mắt để che giấu khiến đàn ông phải đầu hàng.

      kéo Mộ Lạc Lạc lại gần, rút ra mấy tờ khăn giấy nhét vào tay .

      Mộ Lạc Lạc lau nước mắt, xì mũi. muốn vào nhà vệ sinh, nhưng thầy Địch chưa có dấu hiệu chuẩn bị, cho nên vẫn đứng bất động ở vị trí cũ.

      Địch Nam trầm ngâm , kim đồng hồ chạy "tích tắc, tích tắc", thời gian trôi qua từng phút, từng phút.

      Khi nhìn người bên cạnh mình, ngước mắt đầy nghi hoặc: "Em ngủ à?"

      Mộ Lạc Lạc vẫn đứng chôn chân, ôm bụng, cuối cùng có thể được rồi.

      chầm chậm quay người, sợ rằng động tác mạnh quá nhịn nổi.

      Địch Nam nhìn điệu bộ kỳ lạ bèn kéo cổ tay . Mộ Lạc Lạc hơi cúi người, chân đưa lên cao định bước về phía trước, bị kéo bất ngờ, nghiêng về phía sau, ngã vào người Địch Nam.

      Mộ Lạc Lạc kẹp chặt hai chân lại, vừa muốn đứng dậy cánh tay vòng qua eo .

      Mặt đỏ bừng, e ngại và cố kìm hãm cơn buồn tiểu.

      Địch Nam chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng và hàng mi cong của . Bằng động tác mềm mại, đưa tay nâng cằm lên.

      Tim Mộ Lạc Lạc đập loạn xạ, nhắm hai mắt lại. Địch Nam khẽ hé môi như cười mà phải cười, cánh tay xiết chặt, kéo lại gần hơn. Khi môi với môi cách nhau chưa đến xen-ti-met nữa...

      "Ái... đợi ... em phải vệ sinh..." Mộ Lạc Lạc vội mở mắt. Mặc dù muốn bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt đẹp này nhưng thể chịu được thêm nữa, còn có vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.

      Thế là vội đẩy Địch Nam ra, lao về phía nhà vệ sinh.

      Địch Nam sờ lên môi, lý giải nổi hành động của mình, vừa rồi, muốn hôn Lạc Lạc.

      Sau khi vệ sinh xong, Mộ Lạc Lạc đứng trước gương chải chuốt lúc, hít vào thở ra dưới trăm lần mới lấy lại dũng khí bước ra, nhưng thấy bóng dáng Địch Nam trong phòng khách, cửa thư phòng cũng khép chặt. cong môi, cảm thấy buồn bã, trong lòng khóc thầm, hiếm khi thầy Địch chủ động như vậy! Hey, bỏ lỡ mất thời cơ tốt rồi.

      "Thầy Địch, em ngủ cùng thầy nhé, dù sao giường cũng rộng mà..." ( ràng là chiếc giường đơn).

      Mộ Lạc Lạc vẫn ở ngoài thư phòng, đợi năm phút mà thấy động tĩnh gì, xem ra thầy Địch ngủ rồi.

      Đôi vai như sụp xuống, chỉ vì buồn vệ sinh mà thành nỗi hận ngàn năm thiên cổ!

      Trong thư phòng, Địch Nam khoanh tay, nằm gục lên bàn làm việc, lắng nghe tiếng bước chân của Mộ Lạc Lạc xa dần... Đêm nay phải ngủ sàn nhà rồi.

      ***

      Bảy giờ sáng hôm sau.

      Địch Nam chạy bộ về, mua chút đồ ăn sáng, định gõ cửa gọi Lạc Lạc dậy cùng ăn.

      Vừa đặt tay lên cánh cửa phát ra cửa phòng hề khóa.

      khẽ đẩy cửa. Đúng như đoán, những Lạc Lạc vẫn ngủ mà tư thế ngủ cũng đẹp cho lắm.

      nằm co người ở bên giường, chân kẹp chặt lấy chăn, để lộ ra chiếc quần legging trắng có hình nhân vật hoạt hình, gối rơi đất, trông như có thể ngã khỏi giường bất cứ lúc nào.

      Địch Nam bật cười, lặng lẽ bước đến, nhặt chiếc gối lên, phủi bụi rồi đặt về vị trí cũ, nhàng đỡ cổ , đặt lên gối.

      Lạc Lạc thuận thế nằm ngửa, bởi vì khi ngủ thường nằm ngay ngắn cho nên chiếc áo sơ mi rộng sớm bị xoắn lại, để lộ ra làn da mịn màng. Đặc biệt là phần trước ngực phập phồng theo hơi thở đều đều.

      Địch Nam mím môi. cho rằng Mộ Lạc Lạc là đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng những điểm nổi bật cơ thể làm thay đổi quan điểm của . dụi dụi mắt, ngăn chặn việc nảy sinh mối quan hệ là điều khoản do tự đặt ra, và người chịu giày vò cũng vẫn là .

      thầy giáo nhân dân giữa chừng đổi nghề như thực ra cầu nghiêm khắc với bản thân, hay đáng để làm tấm gương cho người khác học hỏi cả.

      Mộ Lạc Lạc vẫn ngủ say, miệng chóp chép, lật người lại, vừa hay quay lại đúng về phía Địch Nam nhìn, cổ áo mở rộng, vô tình để lộ ra áo lót có in hình nhân vật hoạt hình.

      Địch Nam vội vã quay người, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, tiện tay đóng luôn cửa phòng, cứ để cho ấy ngủ vậy, muộn học với ấy cũng là chuyện cơm bữa, cùng lắm giả vờ bắt được là xong.

      Trong lớp bắt đầu điểm danh.

      Địch Nam nhìn về chỗ ngồi vẫn còn trống của Mộ Lạc Lạc, tự đánh dấu có vào danh sách.

      "Báo cáo thầy chủ nhiệm, tối qua Mộ Lạc Lạc trở về ký túc xá, biết có phải xảy ra chuyện gì ạ?" Tiểu Trương quan tâm đến Mộ Lạc Lạc chỉ là phần, còn mục đích chính là trêu thầy giáo điển trai.

      Địch Nam khẽ hắng giọng: "Nếu như Mộ Lạc Lạc ngày mai vẫn xuất báo cảnh sát là được."

      "Liệu có phải Mộ Lạc Lạc đêm qua theo chàng bạch mã hoàng tử mà bạn ấy rồi ?" Tiểu Hồng .

      " đâu, nhút nhát như cậu ấy sao dám làm thế chứ? Cho dù cậu ấy có dám làm chàng bạch mã hoàng tử cũng chưa chắc đồng ý." Tiểu Triệu hùa theo.

      "Mình rất hiếu kì biết bạch mã hoàng tử của bạn ấy là ai, hỏi bạn ấy chịu . Còn nữa, còn nữa, nghe Hàn Tư Viễn chờ bạn ấy ở nhà ăn đấy, chừng bạn ấy còn trở thành món hàng mọi người giành nhau mua ấy chứ."

      "Bịch" tiếng, Địch Nam gập mạnh cuốn sổ điểm danh lại, lãnh đạm rời khỏi lớp.

      Còn Mộ Lạc Lạc vẫn say sưa ngủ hoàn toàn biết mình trở thành nhân vật hot được các bạn bàn luận.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14 - được động đậy - Cướp (1)

      Sáng thứ Bảy.

      Mộ Lạc Lạc đứng ở cổng trường, ngáp liên tục.

      Đợi năm phút thấy Hàn Tư Viễn xuất , dáng như thiếu ngủ. Mộ Lạc Lạc cũng hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.

      "Địch Nam có điểm nào khiến em mê muội như vậy?" Hàn Tư Viễn nhếch môi.

      Mộ Lạc Lạc nhìn lên trời chớp mắt:

      "Từ em muốn lấy thầy giáo, khó khăn lắm mới gặp được người vừa đẹp trai lại vừa trẻ như vậy, đương nhiên là em phải hạ thủ rồi, nhưng mà..." buồn bã cúi đầu: "Thầy Địch định từ chức rồi."

      Hàn Tư Viễn trầm tư lát. Lí do Địch Nam bỏ có lẽ liên quan đến mình, nhưng coi thường Địch Nam, tại sao thể giống như người đàn ông đấu với mà lúc nào cũng chỉ nhẫn nhịn, làm cho càng thấy phản cảm.

      Sau nửa giờ.

      Hàn Tư Viễn dừng xe ở con đường ngoài cửa hàng, dẫn Mộ Lạc Lạc vào thiên đường mua sắm của xã hội thượng lưu.

      Mộ Lạc Lạc há hốc miệng. Con đường này là cấm địa đối với người nghèo, các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới đều tụ hội ở đây. Trong các ô cửa sáng choang bày la liệt các mặt hàng thời trang, giá lên tới hàng ngàn, hàng vạn tệ. kéo vạt áo Hàn Tư Viễn:

      "Đây là khu sành điệu mà, chúng ta thôi."

      Hàn Tư Viễn rút ra tấm thẻ tín dụng, dưới ánh nắng mặt trời, tấm thẻ màu vàng phản chiếu lại chói cả mắt.

      Mộ Lạc Lạc nheo mắt, mất kiên nhẫn: "Có tiền cũng tiêu cách này. được, được, nếu biết trước đưa em đến những nơi như thế này mua quần áo nhất định em tới."

      "Em tiết kiệm cho ai chứ? lại phải là ông xã của em."

      "Chính vì phải là ông xã của em nên em mới bình tĩnh, nhàng với , nếu ông xã của em mà dám cả gan tiêu tiền lãng phí như thế em nhất định đánh gãy chân ấy!" Mộ Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi dứ dứ nắm đấm.

      "Vậy em xem đâu?" Hàn Tư Viễn thở dài.

      Mộ Lạc Lạc chỉ: " theo em, hàng ở đó mẫu mã rất đa dạng, phong phú, đều là hàng tốt!"

      Hàn Tư Viễn bán tín bán nghi cùng . Sau khi qua hai con đường, Mộ Lạc Lạc chỉ vào con đường đông đúc, nhộn nhịp, đôi mắt ánh lên niềm vui: "Đến rồi, đến rồi, oa, cuối tuần nhiều người quá..."

      Hàn Tư Viễn mặt chút biểu cảm ngước mắt nhìn. nhìn về tấm biển quảng cáo màu đỏ bắt mắt: Hàng thời trang chất lượng cao, mười tệ trở lên.

      Ôi trời ơi!

      Chân Mộ Lạc Lạc hoạt động liên tục, chuẩn bị chạy đến chỗ mua đồ mà thích nhất bị Hàn Tư Viễn kéo giật lại.

      "Sao thế, sao thế?" quay đầu hỏi.

      Hàn Tư Viễn đưa tay ra:

      " mang theo tiền mặt, phải rút tiền trước ." xác định nơi này thể quẹt thẻ.

      may, máy rút tiền bên ngoài ngân hàng trục trặc, vì vậy Hàn Tư Viễn vào đại sảnh ngân hàng, vẫn may là mười giờ sáng, trong ngân hàng, trừ mấy nhân viên luôn bận rộn có nhiều khách.

      Mộ Lạc Lạc ngồi ghế chờ Hàn Tư Viễn, vô tình nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh. chú ý đến người này chủ yếu là vì giữa trời nắng nóng thế này mà ông ta vẫn mặc áo gió, biểu cũng rất khả nghi.

      Người đàn ông trợn mắt nhìn Mộ Lạc Lạc, ánh mắt hung dữ.

      Mộ Lạc Lạc uống hớp nước, định đứng dậy đổi chỗ ngồi, nhưng người đàn ông trung niên chợt kéo tay lại. Theo phản xạ, Mộ Lạc Lạc hét lên.

      Kèm theo đó là tiếng "choang", đèn pha lê trần nhà vỡ thành nhiều mảnh, màng nhĩ Mộ Lạc Lạc chấn động, gào lớn, sợ đến chùng cả chân.

      Hàn Tư Viễn kinh ngạc quay lại, chỉ trông thấy người đàn ông đeo mặt nạ, tay vòng qua cổ Mộ Lạc Lạc, tay cầm khẩu súng bán tự động.

      Cướp!

      Hai tên đồng bọn cầm súng bước ra từ nhà vệ sinh, tên lập tức phá hỏng hệ thống an ninh, tên ra lệnh cho các nhân viên ngân hàng khóa lớp cửa sắt dẫn vào phòng kinh doanh.

      Lúc đó, tất cả nhân viên ngân hàng và mấy vị khách hàng bị bọn cướp khống chế cách thuận lợi.

      "Hàn Tư Viễn, hu hu... cứu em..." Mộ Lạc Lạc khóc thành tiếng, đúng là bọn cướp rồi!

      Hàn Tư Viễn vừa định bước lên trước, tên cướp chĩa súng vào ngực , sau đó rút ra chiếc còng tay, thô bạo ném xuống trước chân Hàn Tư Viễn. Hàn Tư Viễn hít hơi, vốn định nhích thêm ba bước nhấn còi báo cảnh sát đặt ở phía dưới tấm thảm trải sàn, (dù sao chi nhánh ngân hàng này cũng là địa bàn hoạt động của gia đình , vì vậy nắm rất cách bài trí trong nội bộ ngân hàng) nhưng tên cướp rất tinh, giơ báng súng lên đánh bất tỉnh, sau đó còng ngược hai tay ra sau lưng.

      Mộ Lạc Lạc nhìn dòng máu chảy ra từ trán Hàn Tư Viễn, sợ đến mức hồn xiêu phách tán, ngay cả khóc cũng dám.

      Tên cướp ném chiếc túi dệt xanh đỏ xuống trước cửa thu ngân, chĩa súng vào nhân viên:

      "Mở két bảo hiểm ra!"

      Ngân hàng sử dụng rất nhiều kính chống đạn, nhưng chưa ai tự mình kiểm chứng xem tác dụng thực của nó đến đâu, người nhân viên trẻ giơ cao hai tay lên, dè dặt :

      "Chỉ... chỉ khi hai tổ trưởng đồng thời nhập mật mã, mới... mới... mới có thể mở được két bảo hiểm..."

      "Chết tiệt! Vậy mày hãy gọi nó mở !" Tên cướp hung dữ, nhưng biết có phải do thiếu kinh nghiệm hay mà lấy súng đập lên kính chống đạn, dẫn đến hệ thống báo động kêu inh ỏi.

      Mấy nhân viên ngân hàng có mặt ở đó đều rất sợ hãi, thậm chí vài người còn ngồi co ro trong góc phòng. Thực ra, nhân viên ngân hàng rất an toàn, chỉ khổ nhân viên bảo vệ và những người dân vô tội.

      Mọi hành động của Mộ Lạc Lạc đều bị khống chế, thậm chí còn bị bọn cướp doạ làm cho mặt trắng bệch. nhìn Hàn Tư Viễn chằm chằm, trán máu vẫn tuôn chảy. Mộ Lạc Lạc rất sợ, thần kinh như tê liệt. Đều tại , đều tại , tại sao cứ khăng khăng đến đây mua đồ chứ?!

      Mấy phút sau, mười mấy chiếc xe cảnh sát bao vây phía ngoài ngân hàng.

      "Bên trong nghe đây! Tất cả bị cảnh sát bao vây, hãy lập tức hạ vũ khí xuống, thả người ra! Lập tức đầu hàng!" Cảnh sát dùng loa kêu gọi bọn cướp, dùng thế mạnh để uy hiếp chúng.

      Cùng lúc đó.

      Địch Nam vừa đến cổng bệnh viện chuông điện thoại reo.

      "Có chuyện gì ?" Mặc dù nghe điện thoại nhưng thái độ vô cùng lạnh lùng.

      "Tiểu Nam à, Tư Viễn, Tư Viễn, nó..." Trong điện thoại vọng đến những tiếng nghẹn ngào đứt quãng, ràng là người rất yếu.

      Địch Nam dừng bước, lần đầu nghe thấy giọng bất an như thế của bố, cổ họng cũng khàn .

      "Ông đừng cuống, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Tư Viễn gặp cướp ở ngân hàng, qua camera giám sát bố thấy nó ngã xuống đất, từ ngân hàng phát ra hai tiếng súng..." Hàn Kiến Quốc chưa xong tim ông chịu nổi. Trong điện thoại vọng lại tiếng ồn ào, nhốn nháo.

      "Alo, alo?... Bố?..." Trong mắt Địch Nam ánh lên lo sợ, buột miệng thốt lên tiếng "Bố!".

      Quản gia vội vàng nhấc điện thoại: "Thưa đại thiếu gia, bệnh tim của lão gia lại tái phát, cần phải cấp cứu ngay, lát nữa tôi liên lạc với cậu."

      Địch Nam tắt điện thoại, lao lên xe, vừa lái xe vừa tìm xem tin tức mạng, rất nhanh tìm ra địa chỉ ngân hàng. nhấn ga, phóng nhanh.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15 - được động đậy - Cướp (2)

      Trước cổng chi nhánh ngân hàng Minh Đại, cảnh sát giao thông phối hợp với cảnh sát cơ động sơ tán mọi người. Cuối tuần nên đường rất đông, dưới phong toả của cảnh sát lại càng khiến cho cảnh tượng thêm hỗn loạn.

      Theo nguồn tin đáng tin cậy của bên phía cảnh sát, trong ngân hàng có ba tên cướp, tổng cộng là mười lăm con tin, trong đó có bảy dân thường, tám nhân viên ngân hàng. Toàn bộ bọn cướp đều có súng tự động SKS, băng đạn có thể chứa mười viên, cũng đồng nghĩa với việc nếu trong súng ba tên cướp có đầy đạn việc giết mười lăm người là rất dễ dàng.

      Bọn cướp vô cùng giảo hoạt, những phá hỏng toàn bộ camera trong đại sảnh ngân hàng mà còn kéo cửa điện tử kiên cố xuống trước khi hệ thống bảo vệ khởi động, khiến bên trong và bên ngoài bị ngăn cách hoàn toàn.

      Đội trưởng đội cơ động nhận được điện thoại khẩn: "Gì cơ? Con trai Chủ tịch ngân hàng Minh Đại cũng ở bên trong sao?! Hệ thống giám sát trước khi bị vô hiệu hoá ghi lại tình hình trong đại sảnh, nhưng chỉ ghi được hình ảnh trong ba mươi giây cuối.

      Bệnh tim của Chủ tịch ngân hàng Minh Đại tái phát, trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, ông ra chỉ thị: Bon cướp muốn bao nhiêu tiền cũng đưa, ông chỉ cần con trai bình yên vô .

      Nhưng lúc này người có quyền lực cao nhất là Địch Nam.

      Mười phút sau, Địch Nam tiến vào khu vực nguy hiểm bị phong toả.

      Đội trưởng đội cơ động lập tức kể lại tình hình tại và cầu của bọn cướp.

      Địch Nam suy nghĩ lát rồi :

      "Tiền phải là vấn đề, nhưng trong nội bộ ngân hàng Minh Đại sử dụng hệ thống bảo vệ cấp 1, khi hệ thống cảnh báo khởi động két bảo hiểm và mật mã kho dưới tầng hầm tự động tạo mật mã mới. Bây giờ, ngoài tiền mặt ở ngân hàng đồng cũng thể rút ra được."

      "Vậy phải làm thế nào?"

      "Trừ khi phía cảnh sát có cách lấy được lòng tin của bọn cướp, khiến bọn chúng tự nguyện mở khoá điện tử, chỉ cần tất cả các con tin được an toàn hai trăm triệu tiền mặt ngân hàng tôi có thể chi." Địch Nam ngắn gọn, ánh mắt trước sau chỉ nhìn vào cánh cửa điện tử gió cũng thể lọt qua kia.

      "Còn nữa, cần biết các dùng cách gì, trước tiên phải cứu được Hàn Tư Viễn, nếu xu tôi cũng trả cho bọn chúng." lượng của Địch Nam mạnh, nhưng thái độ dễ biện bác.

      Khi phía cảnh sát biết ngân hàng Minh Đại chịu trả tiền chuộc, tất nhiên họ rất đồng ý phối hợp. Bây giờ việc đàm phán do chuyên gia tiến hành.

      Địch Nam cầu xem lại đoạn phim từ camera giám sát, bởi vì cho đến giờ phút này, phía cảnh sát vẫn thể phán đoán chính xác Hàn Tư Viễn còn sống hay chết.

      Khi khuôn mặt quen thuộc ra, Địch Nam biến sắc, kinh ngạc, Mộ Lạc Lạc cũng ở trong đó.

      Chuyên gia đàm phán vừa định gọi cho bọn cướp Địch Nam đưa tay ngăn lại, ánh mắt vẫn dán vào những hình ảnh từ camera giám sát.

      "Thông báo với bọn chúng, tôi đồng ý dùng mình để đổi lấy hai con tin trong số đó."

      "Xin hỏi còn có vị nào nữa?" Ánh mắt mấy người cảnh sát đầy nghi hoặc, Địch Nam chính là con tin mà bọn cướp muốn nhất, nhưng ta làm thế này rất nguy hiểm.

      "Vợ tôi, Mộ Lạc Lạc." Địch Nam bình tĩnh , hoàn cảnh của Mộ Lạc Lạc vô cùng nguy hiểm.

      ra mấy tên cướp này cũng gặp may, những bắt được nhị thiếu gia của Chủ tịch ngân hàng Minh Đại làm con tin mà còn nắm trong tay vợ của đại thiếu gia.

      Chuyên gia đàm phán tiến hành thương lượng với bọn cướp lần nữa. Qua tiếng đồng hồ đàm phán, bọn cướp vẫn nhất định chịu mở cánh cửa điện tử, lại càng tin lí do két sắt bảo hiểm tự động tạo mật mã mới. Bọn chúng chỉ cần tiền mặt trong ngân hàng.

      Ba tên cướp lại là quân nhân xuất ngũ được rèn luyện. mở cửa, thứ nhất có thể đề phòng phía cảnh sát sử dụng chiêu "dụ rắn ra khỏi hang"; thứ hai là phòng bị bắn tỉa. Vì vậy chúng chấp nhận nhượng bộ dưới bất kỳ hình thức nào, lấy tiền trước rồi mới đến vấn đề sống chết của con tin.

      Địch Nam hít hơi sâu, đề nghị cảnh sát nối điện thoại với bọn cướp.

      "Tôi là Địch Nam, thời là người chịu trách nhiệm về ngân hàng Minh Đại, bất luận các có tin hay mật mã két sắt thay đổi, tôi có thể phá mật mã, nhưng ít nhất phải cần ba giờ, các có mười phút để suy nghĩ." đợi bọn cướp trả lời, Địch Nam ngắt điện thoại, lo lắng được biểu lộ ra bên ngoài, nếu phản tác dụng.

      Bên trong đại sảnh ngân hàng Minh Đại.

      Tên cướp "alo, alo" mấy tiếng, phát đối phương tắt máy trước, liền ném điện thoại xuống quầy, vừa giơ chân đá các con tin, vừa tự mình:

      "Cái tên Địch Nam đó, đúng là đồ kiêu ngạo!"

      tên khác bắt các con tin dựa lưng vào nhau, trói họ vào chỗ.

      "Bình tĩnh lại, bọn mình nếu trót lọt vụ này tha hồ mà hưởng vinh hoa phú quý."

      Ba tên cướp lên kế hoạch chu đáo, khi lấy được tiền ra lệnh cho cảnh sát chuẩn bị trực thăng. Lúc đầu bọn chúng chọn ngân hàng này chính là vì có bãi đậu trực thăng tư nhân. Sau đó chúng giết con tin, người hiểu biết về kỹ thuật lái trực thăng trong số bọn chúng trực tiếp lái trực thăng ra vùng biển chung(1). Đến lúc đó, bọn chúng lắc mình cái biến thành tỉ phú.

      (1). Biển chung thuộc lãnh thổ của bất cứ quốc gia nào, do đó quốc gia nào được coi biển chung là của mình, có quyền quản lý đối với vùng biển này.

      Mộ Lạc Lạc hai tay bị trói giật phía sau lưng, Hàn Tư Viễn vẫn hôn mê bất tỉnh. đành dùng áo đè lên vết thương của Hàn Tư Viễn, sợ quá đến nỗi cảm thấy cả người tê liệt. Bây giờ đều óc vô cùng hỗn loạn.

      "Hàn Tư Viễn, Hàn Tư Viễn..., hãy tỉnh lại ..." Khoé mắt đầy nước, khẽ gọi.

      "Mày, được lại gần nó!" Tên cướp nắm cổ áo , tiện tay ném ra chỗ khác.

      "Bịch!" Lưng Mộ Lạc Lạc đập vào tường, đau điếng.

      áp xuống đất, giả vờ hôn mê.

      Thầy Địch, thầy ở đâu, hu hu, em nhớ thầy.

      trong ba tên cướp nhận được điện thoại của chuyên gia đàm phán, sau khi vội vã bàn bạc chúng quyết định chấp nhận điều kiện của cảnh sát – trao đổi con tin lấy người phụ trách ngân hàng. Dù sao bọn chúng cũng có con tin trong tay, vì vậy vờ đáp ứng cầu của cảnh sát, đợi đến khi cửa điện tử mở người bên ngoài có thể vào chứ người bên trong thể ra, dù chỉ người.

      "Ai là Mộ Lạc Lạc?" Đây là trong hai người mà người phụ trách ngân hàng này cầu trao đổi. Bọn cướp đưa con tin cần trao đổi ra trước cửa điện tử, nhưng đó chỉ là kế "dụ chuột vào hũ" mà thôi.

      Mộ Lạc Lạc nào dám lên tiếng, càng có đầu óc để nghĩ xem vì sao tên cướp biết tên mình, nhỡ đâu là gọi tên để giết người thảm quá.

      Tên cầm đầu thấy ai trả lời liền chậm rãi :

      "Mộ Lạc Lạc, có người muốn dùng mạng mình để đổi cho ra ngoài."

      Câu vừa dứt, Mộ Lạc Lạc chưa kịp giơ tay khai tên nghe bốn bề truyền tới vô số tiếng.

      "Là tôi! Là tôi! Là tôi!"

      Mộ Lạc Lạc ngoảnh đầu, kinh ngạc nhìn thấy trong những người lên tiếng có cả nam, nữ, già, trẻ.

      "Bọn họ đều là giả, tôi mới chính là Mộ Lạc Lạc..." Xin lỗi mọi người, cũng muốn sống mà!

      Tên cướp thứ ba lôi Hàn Tư Viễn ra trước cửa điện tử, bởi vì nghe thấy kia gọi tên chàng trai này.

      đến trước mặt Mộ Lạc Lạc, liền co rúm người lại. lạnh lùng ra lệnh: ", bò ra ngoài."

      Hai tay, hai chân Mộ Lạc Lạc đều bị trói, có lẽ chỉ còn cách duy nhất là bò thôi, thế là giống như con sâu bướm, từ từ bò nền đá cẩm thạch.

      Các chú cảnh sát đúng là rất quan tâm đến thanh niên, cứu những bông hoa của đất nước trước là sáng suốt!

      Trước cửa ngân hàng.

      Địch Nam mang theo máy tính xách tay chuyên dụng, theo cầu của bọn cướp, bây giờ chỉ có mới có thể phá password mới, bởi vì muốn phá password mới cần phải hack vào máy tính chủ, kiểm soát các lệnh vận hành của hệ thống.

      Địch Nam là thiên tài máy tính. chưa bao giờ sử dụng kỹ thuật lập trình để tiến hành các vụ bất hợp pháp.

      Nhưng hôm nay đành phải phá lệ, vì an toàn của Mộ Lạc Lạc và Hàn Tư Viễn, chỉ duy nhất mình có thể phá được lập trình của hệ thống bảo mật chủ.

      " Địch, mong phối hợp với phía cảnh sát và cũng vì an toàn của chính , cần phải gắn thêm máy nghe lén!" Đội trưởng đội cơ động chịu nổi tính chuyên quyền và độc đoán của Địch Nam.

      "Bọn cướp nhất định lục soát người tôi, cần phải mạo hiểm như vậy." Địch Nam chỉ là muốn gặp những phát sinh ngoài ý muốn.

      Đội trưởng đội cơ động dường như cũng có cách nào phản bác lại, bởi ba tên cướp quá giảo hoạt, nhưng nếu Địch Nam thể thoát hiểm ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

      Địch Nam dường như nhìn thấu tâm tư của ông, nhếch mép cười nhạt. nhấn nút ghi điện thoại, nghiêm túc :

      "Phía bên trong có người nhà tôi, dù tôi gặp chuyện gì ngoài ý muốn cũng là do tôi tự nguyện, liên quan gì đến cảnh sát cả."

      xong, giao điện thoại cho viên đội trưởng, sau đó bình tĩnh bước vào cổng chính ngân hàng, nụ cười biến mất môi, thay vào đó là lạnh lùng, bình thản.

      Ở xung quanh ngân hàng, các tay súng bắn tỉa bên cảnh sát đều trong trạng thái sẵn sàng, nòng súng đồng loạt chĩa về phía cửa lớn, bí mật bảo vệ hai con tin được trao đổi.

      "Két..." thanh ngắn vang lên, cánh cửa điện tử chỉ mở ra khoảng trống để vừa đủ lách vào.

      Qua khoảng trống có thể nhìn thấy hai khuôn mặt nằm dưới đất. Mộ Lạc Lạc bị trói gập phía sau nên chỉ nhìn thấy giày và ống quần của người đàn ông ở bên ngoài.

      "Đưa máy tính vào trước!" Tên cầm đầu ra lệnh từ bên trong cánh cửa, đồng thời chĩa súng vào gáy Mộ Lạc Lạc.

      Địch Nam khom mình lại, làm theo mệnh lệnh.

      Mộ Lạc Lạc vẫn nhìn thấy khuôn mặt của Địch Nam, cố ngóc đầu dậy, kiểu dáng đôi giày này sao lại quen thuộc như vậy?

      Về bom đạn ba tên cướp vốn là quân nhân xuất ngũ còn hiểu biết, chứ về máy tính chúng là người ngoại đạo, nên đành đánh liều phen.

      "Được rồi, người bên ngoài vào trước !"

      Địch Nam nhíu mày: "Hãy thả này trước . Nếu giao dịch bị huỷ."

      Mộ Lạc Lạc nghe thấy giọng quen thuộc, đột nhiên muốn từ bỏ cơ hội trao đổi. cố lăn về phía sau: " đổi nữa, đổi nữa, em cho vào!"

      Địch Nam lo lắng khom người nắm lấy chân , định kéo ra ngoài hai tên cướp nhân cơ hội đó chộp lấy cổ tay , kéo vào bên trong, tên khác lập tức đóng cửa điện tử lại.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :