1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ khi có em (Until You) - Judith McNaught (62c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 40

      Khi chàng nhanh về hướng phòng làm việc của mình, Stephen tự với bản thân rằng Sherry trở về trong hoặc hai giờ nữa. Nàng chạy trốn bởi vì nàng đau khổ - bị kích động. Whitticomb rằng việc mất trí nhớ là hình thái của kích động. Có lẽ kích động cũng cùng với việc lấy lại trí nhớ. Với những hình ảnh về nàng lang thang khắp các đường phố London, mình và hoang mang, chàng sải bước vào trong phòng làm việc. Chỉ gật đầu cái ngắn gọn, lạnh lùng với tóc vàng chờ đợi chàng, chàng ngồi phịch xuống chiếc ghế đằng sau bàn làm việc, quyết tâm bác bỏ lời buộc tội Sherry cố ý lừa dối chàng của ta. "Ngồi ," chàng cộc lốc ra lệnh, "hãy nghe những gì phải ."

      "Ồ, tôi có rất nhiều chuyện để !" ta bật ra, và Stephen đột nhiên bị làm chưng hửng vì ý nghĩ mỉa mai thoáng qua là cái Charise Lancaster này giống y hệt như con bé tóc vàng dợn sóng mà chàng mong gặp ở chỗ con tàu.

      Charise cảm nhận được mong muốn tin bất kì điều gì ta của chàng, và khi hiểu ra người đàn ông đẹp trai, giàu có này có thể bằng cách nào đó thuộc về ta, cơn giận dữ và quyết tâm của ta lại càng tăng lên thêm nhiều lần nữa. Bị đe dọa bởi thái độ lạnh lùng của chàng, ta cố gắng quyết định bắt đầu bằng cách nào là tốt nhất, khi chàng bằng giọng điên tiết, " đưa ra lời buộc tội khốn kiếp chống lại người có mặt ở đây để tự biện hộ. Bây giờ, bắt đầu !"

      "Ồ, tôi hiểu là ngài muốn tin tôi," ta buột miệng trong cảnh giác và giận dữ. "Chà, tôi cũng muốn tin vào điều đó khi tôi đọc lời thông báo báo chí. ta lừa ngài, cũng y như cách lừa tất cả mọi người."

      " ấy bị mắc chứng quên – mất trí nhớ!"

      "Chà chà, ta chắc chắn nhớ lại khi tôi xuất – ngài giải thích chuyện đó ra sao?"

      Chàng thể, và chàng muốn để ta thấy phản ứng của mình trước luận điểm đó hoặc là toàn bộ những gì ta sắp .

      " ta là kẻ dối và kẻ lừa đảo đầy tham vọng, và ta luôn luôn là như vậy! tàu, ta kể cho tôi nghe ta định cưới ai đó giống như ngài, và ta gần như đạt được điều đó, chẳng phải vậy sao? Đầu tiên ta cố gắng quyến rũ chồng tôi, và rồi ta để mắt đến ngài!"

      "Cho đến khi ấy trở về và có thể đối chất với , ta bỏ qua lời đó như là giận dữ của đứa trẻ ranh ghen tị."

      "Ghen tị!" Charise bùng nổ, nhảy cẫng lên. "Sao ngài dám ám chỉ là tôi ghen tị với con phù thủy tóc đỏ ấy! Và cho ngài biết, thưa bá tước, ta bỏ trốn bởi vì ta bị phát . ta bao giờ quay trở lại, ngài có nghe tôi ? ta thú nhận với tôi là ta lừa dối ngài."

      Stephen cảm thấy như thể ngực chàng có sợi dây thừng cuốn quanh và nó bị thít chặt lại bởi mỗi từ tóc vàng ra. ta – nó ở ngay bản mặt khinh bỉ của ta kia – nỗi ác cảm của ta với Sheridan Bromleigh và khinh thường của ta với chàng.

      " đường từ Mỹ tới đây, ta khuyên giải tôi từ bỏ việc đính hôn với Burleton và thay vào đó thuyết phục tôi bỏ trốn với Ông Morrison! Giờ đây khi nghĩ về việc đó, tôi ngạc nhiên là ta tự mình đính hôn với vị hôn phu của tôi!"

      trong mớ hỗn độn những cảm xúc giận dữ, Stephen nhận ra rằng ngồi trước mặt chàng với đôi mắt ngân ngấn nước và bàn tay nắm chặt thành nắm đấm vì tức giận này có hai tin buồn khủng khiếp chờ đón. Trong tâm trạng tại của chàng, chàng sẵn sàng trì hoãn hay giấu diếm làm gì. Chán nản vì tất cả những lời dối chằng chịt và những nỗ lực to lớn của chính chàng để tránh cho Sherry khỏi phải nghe những tin buồn chẳng liên quan gì đến nàng, chàng chỉnh lại giọng thẳng thừng, "Burleton chết."

      "Chết?" Charise gào lên trong nỗi thất vọng thành thực khi niềm hi vọng bí mật của ta là Burleton vẫn muốn lấy ta làm vợ nếu ta có thể gạt bỏ được Morrison tan thành mây khói. "Như thế nào?" ta thào khàn khàn, đưa tay vào trong túi xách lấy ra chiếc khăn tay ren và chấm chấm lên mắt.

      Stephen kể cho ta nghe và quan sát khuôn mặt nhăn nhó của ta. Lúc này ta dối, chàng nhận ra. ta hoàn toàn quẫn trí.

      "Người cha tội nghiệp của tôi. Tôi biết tôi phải đối mặt với ông như thế nào sau khi con đàn bà Bromleigh đó thuyết phục được tôi bỏ trốn cùng Ông Morrison. Tôi sợ đến nỗi còn chưa viết thư được cho ông. Tôi về nhà!" Charise quyết định, bắt đầu sáng tác ra câu chuyện lừa dối để thuyết phục cha ta đón nhận ta trở lại, mua vụ li dị hoặc bãi bỏ hôn ước hoặc bất kì cái gì cần thiết. "Tôi thẳng về nhà."

      " Lancaster," Stephen , và dường như kì cục, khó chịu, khi phải gọi người phụ nữ này bằng cái tên mà chàng nghĩ thuộc về Sherry, "Ta có lá thư cho từ luật sư của cha . Nó được gửi đến cho ta từ ông chủ nhà của Burleton." Đặt sang bên những lo lắng của chính chàng trong lúc này, Stephen mở khóa ngăn kéo, lấy ra lá thư và tấm ngân phiếu, và miễn cưỡng giơ nó ra cho ta. "Ta e đó phải là tin tức tốt lành."

      Bàn tay ta run rẩy khủng khiếp khi ta đọc nội dung của bức thư và nhìn vào tờ ngân phiếu, rồi ta chậm rãi ngước mắt lên nhìn chàng. "Đây là tất cả số tiền mà tôi có đời này sao?"

      Tình trạng tài chính của ta phải là vấn đề hay mối quan tâm của Stephen, bởi vì ta ràng phụ bạc Burleton và cưới ai đó khác đường đến nước rồi, nhưng chàng lại rất quan tâm đến việc giữ cho ta im lặng. " có nghĩa là ta tin Sheridan Bromleigh cố ý đóng giả ," chàng cộc lốc, "ta sẵn sàng cho số tiền để... xem nào, làm bớt cảnh ngộ của ... đổi lại im lặng của đối với toàn bộ việc này."

      "Bao nhiêu?"

      Stephen căm ghét ta ngay lúc đó. Chàng căm ghét cái ý nghĩ phải trả tiền cho ta để ngăn ta khỏi loan truyền tin tức có thể trở thành vụ tai tiếng làm chấn động toàn nước nếu nó loan ra. Chàng căm ghét chính mình vì nỗi đau của nghi ngờ lớn dần bên trong chàng về ý định trở về trong vài giờ nữa của Sherry. Bức thư của nàng phải là lời chào vĩnh biệt, nó là lời cầu xin – lời cầu xin đầy kích động từ đáng , quá bối rối vì sợ chàng lắng nghe, tin. Nàng chạy trốn khỏi ngôi nhà để cho chàng thời gian dịu lại, trong trường hợp chàng tin lời Charise.

      Nàng quay trở lại, hoang mang và quẫn trí và phẫn nộ; nàng quay trở lại và đối mặt với chàng. Nàng xứng đáng được nhận những câu trả lời và giải thích từ chàng về việc tại sao chàng lại đóng giả làm Burleton. Nàng trở lại vì những điều đó. Nàng có đủ chí khí để đối mặt với chàng. Nàng có quá đầy dũng khí.

      Chàng nhắc nhắc lại điều đó với chính mình khi chàng quan sát Lancaster rời với khoản tiền hậu hĩ mà chàng trả cho ta, rồi chàng đứng dậy và tới bên cửa sổ, nhìn đăm đăm ra ngoài đường phố trông mong dâu của chàng trở lại ... để giải thích. Chàng nhìn thấy Charise Lancaster trèo lên chiếc xe ngựa thuê khi trai chàng bước vào phòng phía sau chàng và khẽ hỏi, "Chú định làm gì bây giờ?"

      "Chờ đợi."

      Chỉ trong số rất ít lần trong suốt cuộc đời mình, Clayton Westmoreland cảm thấy và cách vô vọng và do dự. "Chú có muốn để cha xứ về nhà ?" "," Stephen trả lời ngay. "Chúng ta chờ."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 41

      Nhấc cái áo khoác màu rượu vang hảo hạng lên, người đầy tớ trịch thượng của Nicholas DuVille đưa mắt nhìn vẻ đồng ý với áo sơ mi và cà vạt trắng mờ của chủ nhân ta. "Như tôi thường , thưa ngài," ta nhận xét khi Nicki cài xong khuy chiếc áo gi lê nhung màu rượu vang, " người đàn ông nào lại có được sở trường thắt cà vạt tuyệt vời như ngài."

      Nicki nhìn ta thích thú. "Và như tôi thường trả lời, Vermonde, đó là bởi vì tôi đậm chất Pháp hơn là , và lại thiên lệch phản đối người -" đột ngột dừng lại khi người hầu bước tới để đáp lại tiếng gõ cấp bách ở cửa phòng ngủ của .

      "Ồ, chuyện gì vậy?" Nicki hỏi, ngạc nhiên vì người hầu ngạo mạn của lại để cho người người hầu thấp kém bước vào khu vực riêng tư của .

      "Tôi phải với ngài là có phụ nữ trẻ ở đây để gặp ngài, thưa ngài. ấy trong phòng khách chính và rất quẫn trí. ấy ngài biết ấy với tư cách là Lancaster. Ông quản gia cố gắng đuổi ấy vì thấy đến với con ngựa thuê và ông ấy biết , nhưng ấy rất ngoan cố. Và khỏe, chúng tôi nghĩ vậy, bởi vì ..."

      Giọng ta kéo dài với cái nhìn kinh khủng khuôn mặt của chủ nhân ta khi bước vội vã ra phía cửa, hầu như đẩy người hầu kinh ngạc ra khỏi đường trong gấp gáp.

      "Sherry?" Nicki , lo sợ của leo cao khi nàng ngước lên nhìn với vẻ mặt ám ảnh và điên cuồng. Những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt quá trắng tương phản với đôi mắt màu bạc trông u ám, và nàng ngồi ở mép ghế sofa như thể nàng nghĩ về việc chạy trốn hoặc ngã lộn nhào.

      "Chuyện gì xảy ra vây?"

      "Tôi - lấy lại - trí nhớ," Sherry , nuốt lấy khí như thể nàng đàng bị bóp cổ. "Tôi - tôi là kẻ dối trá. Mọi người là kẻ - kẻ dối trá! Charise được đính hôn với Burleton. Tại sao Stephen lại giả - giả vờ? , tôi là kẻ vờ vĩnh -"

      "Đừng cố chuyệ ," Nicki nhanh chóng đề nghị, và bước tới cái khay để cốc và bình đựng rượu. Rót lượng khá lớn brandy vào cái cốc, mang tới cho nàng. "Uống cái này . Uống hết ," thêm khi nàng nhấp từng ngụm, rùng mình, và cố gắng đấy nó trở lại. " Nó giúp em bình tình rất nhanh," Nicki thêm vào, nghĩ rằng nàng hoảng loạn bởi vì nàng bây giờ biết được nàng chưa bao giờ đính hôn với Stephen Westmoreland.

      Nàng nhìn như thể lo lắng của cho nàng là điên rồ, rồi nàng ngoan ngoãn nghe lời như cái máy, uống từng ngụm rượu cay xè và ho sặc sụa.

      "Đừng cố chuyện trong vòng vài phút," khi nàng mở miệng để bắt đầu lại. Sherry bất lực nghe lời, cảm thấy rượu đốt cháy con đường xuống dạ dày nàng khi nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm chặt của mình. cơn sốc thực về việc nàng lấy lại được trí nhớ, về việc nhận ra nàng là và là ai, về việc nhìn thấy Charise, về việc nghe những lời buộc tội ghê rợn của ta, đưa nàng bỏ chạy khỏi căn nhà như phụ nữ bị điên vì đau khổ. Nàng lang thang gần giờ đồng hồ, điên cuồng cố gắng suy nghĩ cách để thuyết phục Stephen là nàng chàng, là nàng bao giờ dối chàng, bất kể là Charise có thuyết phục chàng rằng đó là , khi phát giác khác cuối cùng giáng cho nàng đòn và làm nàng choáng váng: Stephen Westmoreland chưa bao giờ hứa hôn với Charise Lancaster. Vị hôn phu của ấy tên là Burleton! Mọi người chơi loại trò đố chữ.

      Sau đó, những khám phá và hồi tưởng choáng váng lần lượt nối tiếp tới, và nàng ngồi trong công viên, suy nghĩ của nàng tự xô vào nhau, đầu nàng quay cuồng. Bây giờ nàng muốn những câu trả lời từ người có ít lý do để lừa dối nàng nhất, và brandy làm nàng cảm thấy nàng có thể đương đầu với bất cứ lời giải thích nào mà nàng nghe.

      "Tôi nhắn tin cho Langford," Nicki , nhìn thấy sắc mặt nàng có chút hồi phục, những câu trả lời của nàng quá điên cuồng đến nỗi nhận ra là nàng vẫn bị cơn hoảng loạn đe dọa rất nhiều.

      "Đừng! Đừng! Đừng làm vậy!"

      ngồi xuống cái ghế đối diện nàng và nhàng, " Tốt thôi, tôi rời khỏi căn phòng này cho đến khi em là tôi có thể".

      "Tôi cần phải giải thích," Sherry , buộc mình giữ giọng bình tĩnh và sáng suốt. Rồi nàng thay đổi ý định và quyết định cơ hội tốt nhất của nàng để có những câu trả lời thành cho những việc có vẻ như là đầy dối trá là phải đặt câu hỏi trước khi nàng đưa ra thông tin.

      ", phải giải thích," nàng cẩn thận sửa lại.

      Nicki nhận thấy là nàng cân nhắc những lời của mình, và bắt đầu nhận ra là nàng tìm đến ý định chợt nẩy qua, bất kể là nàng bị kích động đến mức nào vì bị lừa dối. Câu để mở của nàng khẳng định điều đó và cũng bẫy cách gọn gàng.

      "Tôi tới đây bởi là người duy nhất tôi nghĩ chẳng nhận được gì bởi ... bởi việc tiếp tục cái trò ... cái trò lừa đảo khó tin mà cả gia đình Westmoreland mưu."

      "Thảo luận tất cả những điều này với vị hôn phu của em tốt hơn sao?"

      "Vị hôn phu của tôi!" nàng cười chút điên dại, lắc đầu. "Arthur Burleton hứa hôn với Charise Lancaster. Stephen Westmoreland ! Nếu tôi nghe thấy lời dối khác, tôi - "

      "Uống thêm chút brandy," Nicki cắt ngang, nghiêng người ra phía trước.

      "Tôi cần brandy!" Sheridan hét lên. "Tôi cần những câu trả lời, thể hiểu điều đó sao?"

      Nhận ra là nàng gần như thể nhận được chúng nếu như nàng chuyện có lý trí hơn, Sheridan ghìm chặt những cảm xúc giận dữ của nàng và rất cẩn thận giữ vững giọng của mình. Nhìn thấy khẩn nài trong đôi mắt , nàng giải thích, "Tôi tới đây, tìm , bởi vì như tôi nhìn lại tôi thể nhớ là bao giờ tham gia tích cực vào cái - cái trò hề gớm ghiếc đó. bao giờ thích bá tước trở thành vị hôn phu của tôi như những người khác. Bây giờ, hãy làm ơn giúp tôi. cho tôi biết . Tất cả . Nếu , tôi rất sợ là tôi nhanh chóng phát điên mất."

      Nicki thất kinh khi Westmoreland thông báo hôn ước của họ hai ngày trước, nhưng khi Whitney giải thích về cái chết của của cha Sherr , ít nhất cũng thấy ý định đẩy nàng vào hôn nhân trước khi nàng lấy lại được kí ức là ít có hại hơn.Whitticomb nhắc nhắc lại là mọi người được cho nàng bất kì điều gì khiến nàng lo âu, nhưng Nicki chắc chắn là lúc này nàng thực cần và muốn , tất cả .

      Vui mừng vì vị bác sĩ ở đây để làm phức tạp thêm quyết định của với lời khuyên trái ngược, Nicki cố gắng vì nhiệm vụ dễ dàng là trả lời về hành động của những người khác bởi vì Charise Lancaster tin tưởng và, ràng là chỉ mình .

      "Làm ơn hãy giúp tôi," nàng khá tuyệt vọng. "Tôi cũng có những điều cần phải giải thích với khi chúng ta hoàn thành ... cái việc khó khăn, đáng xấu hổ, rắc rối này, nhưng tôi che giấu với . Tôi ghét việc dấu diếm."

      Sherry nhìn ngả người ra phía sau, như thể phải chịu quyết định khó khăn, nhưng ánh mắt hề nao núng trước khi , "Tôi rất thành , nếu như em chắc chắn là em khỏe, đủ để nghe nó."

      "Tôi khỏe mà", nàng nhấn mạnh.

      "Em muốn tôi bắt đầu từ đâu?"

      "Bắt đầu," nàng với nụ cười ác nghiệt, "từ lúc bắt đầu. Bắt đầu với lí do tại sao ta làm tôi tin rằng ta là ngài Burleton. Điều cuối cùng tôi nhớ, trước khi tôi tỉnh dậy tại nhà bá tước với cái đầu băng bó, là ta gặp tôi tàu và với tôi là ngài Burleton chết."

      Nicki nhận thấy là giọng nàng nghiêm trang lúc đề cập tới cái chết của Burleton, nhưng hề đau đớn. Westmoreland chắc chắn đúng với kết luận của ta là nàng quen biết Burleton chưa đủ để tạo nên quyến luyến sâu sắc với ta. "Burleton chết trong tai nạn xe ngựa vào cái đêm trước khi tàu của em cập bến," bắt đầu nhàng, nhưng giọng thành .

      "Tôi rất tiếc khi biết cái chết của ta," nàng , hợp với điệu của và bằng cách nào đó củng cố kết luận của Nicki là nàng xứng đáng được nghe toàn bộ có thể xử lí nó tốt hơn là nàng có thể xử lý tức giận và dối trá. "Nhưng tôi hiểu bá tước liên quan gì tới tất cả những chuyện đó."

      "Langford đánh chiếc xe ngựa đó," Nicki thẳng thừng. nhìn thấy nàng co rúm người lại, nhưng nàng lấy lại bình tĩnh cách đáng kinh ngạc và hài lòng, vì thế thêm, " Lúc đó sương mù và gần rạng sáng. Burleton say bí tỉ, và ta lao thẳng lên phía trước những con ngựa, nhưng Langford tự trách mình vì cái chết của người đàn ông trẻ tuổi này, và trong tình thế của ta, tôi hoài nghi là mình cũng có thể cảm thấy chính xác là như vậy. ấy đánh cỗ xe chưa được thuần, chưa từng được sử dụng trong thành phố, và có lẽ nếu như phải là vậy, Burleton có thể vẫn còn sống. Tôi biết nữa."

      Trong bất cứ trường hợp nào, khi Langford tìm hiểu vài giờ sau tai nạn, ta biết được rằng vị hôn thê của Burleton tới vào ngày hôm sau từ nước Mỹ, và rằng Burleton có gia đình, bạn bè để Langford có thể tin tưởng để đến gặp và báo tin cho em. thực tế, nếu người quản gia của Burleton biết về em và việc em sắp tới nước , ai tới đó đón con tàu của em cả. Em có thể nhớ những chuyện còn lại – Langford tới con tàu để báo tin cho em và đề nghị với em bất cứ giúp đỡ nào mà em mong muốn. ràng là ta quá để tâm đến việc đó đến nỗi quên chú ý tới cái lưới hàng hóa chất đầy thùng ở ngay đầu em, và nó va vào đầu em."

      Quan sát nàng kĩ, Nicki rướn người ra phía trước, để cho tất cả lắng xuống trong khi rót cho mình ly brandy. Nàng có vẻ như rất bình tĩnh, nghĩ cách thán phục, và tiếp tục, "Langford mang em tới nhà ta và triệu tập bác sĩ của gia đình họ. Trong vài ngày, em bất tỉnh, và Whitticomb chút tin tưởng ở cơ hội tỉnh lại của em. Khi em tỉnh lại , ông ta nhận ra là vết thương đầu là nguyên nhân của mất trí nhớ của em, và ông ta cương quyết là ai được phép bất kì điều gì khiến em có bất kì lo âu nào. Em dường như nghĩ Langford vị hôn phu của em, và như thế họ - chúng tôi - để mặc em tiếp tục tin vào điều đó. Đó là tất cả những gì tôi biết, ngoại trừ," Nicki thêm, để công bằng với Stephen Westmoreland , "Tôi thực biết là Langford tự trách mình vì bảo vệ em khỏi nguy hiểm, và vì thông báo tin tức về cái chết cách lạnh lùng khiến cho em quá mất tự chủ để tự bảo vệ mình. Tôi cũng biết là ta mang gánh nặng tội lỗi và ăn năn về việc cướp của em vị hôn phu."

      Bị chìm đắm trong bẽ bàng, Sherry tới kết luận hiển nhiên, đau đớn: "Và như thế ta cảm thấy bắt buộc phải kiếm cho tôi vị hôn phu khác bằng tự nguyện của chính bản thân ta. Có phải vậy ?"

      Nicki ngập ngừng, rồi gật đầu. "Đúng như thế."

      Sherry nghiêng đầu sang bên, tuyệt vọng đấu tranh để khóc vì ngu ngốc của nàng, vì cả tin của nàng và vì nàng người đàn ông hề có tình cảm gì với nàng ngoại trừ lòng trách nhiệm. Chẳng có gì ngạc nhiên khi chàng chưa bao giờ nàng! Chẳng có gì ngạc nhiên khi chàng muốn nàng tìm người khác để kết hôn!

      " ta thực chuẩn bị cưới tôi chỉ vì tội lỗi và trách nhiệm".

      "Tôi muốn những điều đó chỉ là những lý do của ta kể từ lần đó," Nicki cẩn trọng "Tôi nghi ngờ là ta có chút tình cảm gì đó với em."

      "Tất nhiên ta có," Sherry đáp lại tức giận, quay cuồng với bẽ bàng. "Nó được gọi là thương hại!"

      "Tôi hộ tống em về nhà Langford."

      "Tôi thể trở lại!" nàng thét lên.

      " Lancaster," Nicki bắt đầu bằng giọng ràng, uy quyền mà thường làm áp đảo người nghe. Nó lại khiến cho người phụ nữ trẻ bị tác động mạnh đối diện cong người cười hoảng loạn, hai tay nàng vòng quanh bụng.

      "Tôi phải là Charise Lancaster !"

      Nicki nhanh chóng bước lại gần nàng, tự nguyền rủa bản thân để cho mánh khóe của nàng khiến tin là nàng đủ khỏe để xử lý bất cứ chuyện gì mà kể cho nàng.

      «Tôi phải là Charise Lancaster,» nàng nhắc lại, và tiếng cười của nàng đột ngột nhường chỗ cho những tiếng thổn thức.» Tôi là người kèm được trả tiền của ta trong chuyến đó.»

      Hai tay nàng vẫn vòng quanh bụng nàng, nàng run run, nức nở.»Tôi là giáo đáng kính, và ta chuẩn bị cưới tôi. Bạn bè ta cười ta về chuyện đó. ta rủ lòng thương hại đối với giáo đáng kính chưa bao giờ nhìn thấy ngài Burleton.»

      Nicki nhìn chằm chằm nàng hoàn toàn choáng váng, nhưng tin nàng. «Ôi trời,» thầm.

      «Tôi nghĩ tôi là Charise Lancaster,» nàng rên rỉ, hai vàng nàng bắt đầu rung lên với những tiếng nức nở. «Tôi nghĩ như thế, tôi xin thề.»

      Nicki nảy ra ý định muộn màng là kéo nàng vào trong tay và mang cho nàng thoải mái và làm thế, nhưng hoàn toàn được lời nào phù hợp với hành động này.

      «Tôi nghĩ như vậy.» nàng khóc dựa vào ngực . «Tôi nghĩ như vậy cho đến khi ta tới ngôi nhà đó hôm nay. Tôi nghĩ như vậy, tôi xin thề!"

      "Tôi tin em," Nicki , và có chút kinh ngạc vì làm thế.

      " ta khỏi. ta tự mình kể hết cho chàng. Chàng - chàng chuẩn bị cho đám cưới. đám cưới b- bí mật. Tôi có chỗ nào để cả - quần áo - tiền bạc."

      Cố gắng đưa ra cho nàng điểm sáng ngoài những điều đó, , "Tối thiểu là cha của em chết."

      Rất chậm chạp, nàng ngước đầu lên, đôi mắt nàng sửng sốt, tập trung. "Chuyện gì vậy?"

      "Langford nhận được lá thư vào buổi tối tuần trước được chuyển lại cho ta từ chủ nhà cũ của Burleton. Nó được chủ đích gửi cho Charise Lancaster, được viết bởi luật sư của cha ta, và thông báo cho ta biết là cha của chết hai tuần sau khi lên tàu sang nước ."

      Nàng hít vào cách yếu ớt, đối mặt với điều đó và thất vọng " ta là người đàn ông cục cằn nhưng phải là người tử tế. ta làm hư Charise cách khủng khiếp -" khả năng đau lòng khác đánh nàng cú, và nàng nghĩ nàng chuẩn bị nôn. "Tuần trước - có phải là cái đêm tôi đến vũ hội nhà Almack và Rutherford phải ?"

      "Tôi được kể như vậy."

      Đầu nàng cúi xuống với thêm bẽ bàng và những giọt nước mắt mới lại lăn xuống má nàng. " có gì ngạc nhiên khi ta thay đổi quá đột ngột từ việc muốn tôi tìm vị hôn phu khác sang việc quyết định chúng tôi làm đám cưới ngay lập tức."

      Nàng nhớ lại cái cách nàng chạm vào tay chàng trong nhà hát và nghĩ đến chàng khó chịu như thế nào khi chàng phải chịu đựng điều đó - và giả vờ muốn hôn nàng và – "Tôi ước là tôi chết!" nàng thầm đứt quãng.

      "Hãy thôi cái kiểu chuyện đó ngay lập tức," Nicki cách chủ ý. "Em có thể ở đây tối nay. Ngày mai, tôi với em tới nhà Langford và chúng ta giải thích."

      "Tôi giải thích trong lá thư! Tôi thể trở lại. Tôi , tôi với , và nếu như báo tin cho ta, tôi phát điên. Tôi biết tôi như vậy. Tôi có thể quay lại lúc này."

      Nàng như thể nàng có ý định đó, và Nicki thể trách nàng.

      Sherry chắc nàng khóc bao lâu trong tay hay lúc nào nàng ngừng khóc, nhưng khi im lặng kéo dài, chết lặng quỉ quái cuối cùng cúng thay đổi. "Tôi thể ở lại đây" nàng thầm, giọng nàng khàn vì những cảm xúc dữ dội .

      "Như em đấy em còn chỗ nào khác để ."

      Nàng đẩy tay thoát ra khỏi cái ôm êm ái của , ngồi lên và rồi đứng dậy đung đưa chút.

      "Tôi đáng lẽ nên tới đây. Tôi bị ngạc nhiên nếu có những lời buộc tội được đưa ra để chống lại tôi."

      Ý nghĩ là Langford có thể làm điều đó choán lấy Nicki với giận dữ hầu như thể kiềm chế được, nhưng thể phủ nhận những khả năng hoặc những kết quả ngờ tới.

      "Em được an toàn ở đây, ít nhất là tối nay. Vào buổi sáng, chúng ta thảo luận tiếp là tôi có thể giúp gì được em."

      Cái cảm giác xứng đáng và khuây khỏa dâng lên trong nàng với việc nhận ra là thực đề nghị giúp nàng gần như làm cho bình tĩnh mong manh của Sherry mất điều khiển.

      "Tôi – tôi tìm chỗ nào đó. Tôi có lời giới thiệu nào, tôi thể ở lại London. Tôi –"

      "Chúng ta thảo luận nó vào buổi sáng, bé. Tôi muốn em nghỉ ngơi bây giờ. Tôi mang bữa tối lên cho em."

      " người quen nào của ta và gia đình ta cân nhắc đến việc thuê tôi, và ta - mọi người ở London dường như biết ta."

      "Vào buổi sáng," chắc chắn.

      Quá mệt mỏi để phán đối, Sherry gật đầu. Nàng bắt đầu bước lên cầu thang, nhưng điều gì đó lại đánh thức nàng và nàng quay đầu lại.

      "Ngài DuVille?"

      "Tôi cho phép em gọi tôi là Nicki, thưa ," cố gắng trêu ghẹo.

      "Những người kèm được trả tiền xưng hô với "những người ở tầng lớp " bằng tên thánh của họ." Nàng nhìn như thể là nàng kiệt sức, và vì thế Nicki tranh cãi với nàng về quyết định của nàng và mặc cho nàng đưa ra câu hỏi của mình.

      "Ngài với bất kì ai trong số họ nơi tôi ở - hứa với tôi là ngài !"

      Nicki ngập ngừng, xem xét các lựa chọn và kết quả quả nó, và cuối cùng , "Tôi hứa với em."

      nhìn nàng bước lên cầu thang, nản chí và khúm núm. Nàng chưa bao giờ giống người hầu dễ bảo, nhưng nàng lúc đó làm vậy, và điều này khiến muốn đánh cho Westmoreland trận. Và cho tới lúc này, ta hành động cách đáng kính trọng đến tận hôm nay, hơn cả đáng kính trọng, Nicki miễn cưỡng nghĩ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 42

      "Ngài còn cần gì khác nữa ạ, thưa ngài, trước khi tôi nghỉ?"

      Stephen ngước mắt lên từ ly rượu tay chàng và nhìn đăm đăm vào người quản gia phụ già cả đứng nơi ngưỡng cửa phòng ngủ của chàng. "," chàng ngắn gọn.

      Chàng bắt gia đình chàng và cha xứ phải chờ cho đến tận ba giờ trước, với niềm tin ngu xuẩn rằng Sheridan Bromleigh trở về và đối mặt với chàng. Nếu nàng vô tội, nếu nàng mất trí nhớ, nàng chỉ muốn giải thích và biện hộ cho chính mình, mà nàng còn đòi hỏi những giải thích từ chàng về việc tại sao chàng lại giả vờ là họ đính hôn. Vì nàng dường như cần đến những lời giải thích này, câu trả lời duy nhất chính là nàng luôn luôn biết .

      Tuy nhiên, bây giờ chẳng còn cách nào để trốn tránh có đủ rượu đời này để làm dịu cơn giận dữ bắt đầu bùng cháy như địa ngục trong lòng chàng. Sheridan Bromleigh ràng hề mất trí nhớ. Khi ta tỉnh dậy, ta đơn giản là chộp ngay lấy cơ hội ngàn vàng để dẫn tới cuộc sống tốt đẹp hơn trong khoảng thời gian ngắn, và chàng làm cho tình huống trở nên ngọt ngào gấp ngàn lần bằng cách hỏi cưới ta. ta chắc hẳn cười sặc sụa với chính mình trong khi chàng đóng giả làm Burleton và ta đóng giả làm chủ của chính ta.

      Sau tất cả những kinh nghiệm của chàng, từng trải được chứng minh, Stephen nghĩ khi cơn phẫn nộ của chàng vẫn được hình thành, chàng đổ rầm rầm trước cái mưu xưa như trái đất của lũ đàn bà – tuyệt vọng gặp khốn khó! NHỮNG HAI LẦN! Đầu tiên là với Emily và bây giờ là với Sheridan Bromleigh.

      Với tài năng của Sheridan, ta đáng lẽ nên diễn sân khấu. Đó là nơi ta thuộc về, cùng với những kẻ gần như điếm đầy tham vọng khác nhảy múa tung tăng và đọc lời thoại của chúng. Chàng uống thêm ngụm nữa, nhớ lại vài màn diễn tốt nhất của ta: Màn đầu tiên gây ấn tượng. Cái buổi sáng chàng ngủ gục bên giường ta, chàng bị đánh thức bởi thanh thổn thức. "Tôi biết trông tôi như thế nào," ta khóc, siết chặt trái tim chàng với những giọt nước mắt của ta. "Đây chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, nhưng vì ngài thức rồi, nên ngài có thể mô tả tôi chút được ?" Rồi đến cái buổi sáng mà ta quyết định đưa tóc ta cho chàng xem – trong trường hợp chàng vẫn chưa chú ý đến vẻ quyến rũ đặc biệt của nó, Stephen nghĩ cách hằn học: "Tóc tôi phải màu nâu. Nhìn nó xem. Nó màu đỏ -"

      Như thằng ngốc, chàng đứng đó chết trân vì hình ảnh tấm màn tóc óng ánh, trong đầu liên tưởng ta là Đức Mẹ tóc đỏ. "Nó... đỏ như đồng thau!" ta chỉ ra cho chàng thấy, cố gắng trông có vẻ vui về mái tóc ràng là cực kì thích hợp với ta.

      Rồi đến bối rối quyến rũ của ta về chuyện ta phải xử như thế nào. "Tôi được nghe từ Constance – hầu – rằng ngài là bá tước, và rằng tôi phải xưng hô với ngài là 'thưa đức ông.' Trong số những thứ mà dường như tôi biết đó là trước diện của đức vua, người được phép ngồi trừ khi được mời."

      Nhưng cảnh ưa thích nhất của chàng, Stephen quyết định với chua cay giận dữ, chính là cái đêm đầu tiên ta rời khỏi giường bệnh, khi ta cầu xin chàng cách duyên dáng, "Và gia đình của em – họ như thế nào?" Sau khi chàng giải thích rằng cha ta là người đàn ông góa vợ và ta là đứa con duy nhất, ta nhìn vào chàng với đôi mắt to, khẩn khoản và , "Chúng ta có nhau rất nhiều ?"

      Trong tất cả những cuộc đối thoại của họ, chàng có thể nhớ được ta chỉ buột miệng lần duy nhất. Chàng với ta về chuyện ta phải có người kèm nếu ta ở lại trong nhà chàng, và ta cười. "Em cần người kèm, em là –" Cú trượt chân duy nhất của ta, nhưng khi nhớ lại đó chính là bằng chứng buộc tội.

      ta rất thoải mái với những người hầu bởi vì ta là trong số họ, hoặc gần như thế. "Lạy Chúa, ta kẻ xảo quyệt, kẻ cơ hội bé thông minh," Stephen to suy nghĩ của chàng, nghiến chặt răng. Có lẽ ta hi vọng thuyết phục chàng cho ta bảo trợ và ngôi nhà cho chính ta, và thay vào đó chàng dâng cho ta tên tuổi của chàng!

      Chàng nuốt ừng ực phần còn lại của ly rượu như thể chàng rửa trôi được tự căm ghét bản thân, rồi chàng đứng dậy và vào phòng thay quần áo.

      Bất chấp những phản đối mạnh mẽ của ta khi họ rời khỏi nhà Almack, mụ phù thủy tóc đỏ ấy chấp nhận lấy chàng chỉ trong vòng đầy giờ sau và làm nó có vẻ như là chàngđã thuyết phục được ta.

      Chàng kéo chiếc áo sơ mi và ném nó xuống sàn nhà. Chàng chợt nhận ra là chàng định mặc bộ quần áo chàng mặc trong ngày cưới của mình, và khi chàng lấy ra từng cái quần cái áo, chàng cẩn thận để nó rơi thành đống dưới sàn. Damson vào đúng lúc chàng kéo cái áo choàng ra, và người hầu riêng của chàng hoảng hốt cúi xuống nhặt chúng lên.

      "Đốt chúng !" Stephen gằn từng tiếng. "Mang chúng ra khỏi đây và ngủ . Sáng ngày mai, bảo ai đó vứt bỏ toàn bộ những thứ ta bỏ lại."

      Chàng đứng bên lò sưởi, chút rượu cuối cùng trong chai ở trong ly của chàng, khi chàng nghe thấy tiếng gõ cửa khác. "Cái quái quỉ gì nữa thế?" chàng hỏi khi người quản gia của Burleton đứng ngay trong phòng, trông thiểu não như thể ông ta bị căng người cái giá.

      "Tôi – Tôi muốn can thiệp vào vấn đề liên quan gì đến tôi, thưa ngài, nhưng tôi cũng – cũng cảm thấy đúng đắn nếu tôi che giấu thông tin mà ngài – ngài có thể cũng muốn biết."

      Stephen làm hết sức có thể để kìm nén căm ghét người hầu già cả mà giờ đây làm cho chàng nhớ tới Sheridan Bromleigh. "Ông định với ta hay là đứng ở đó suốt đêm?" chàng quát gay gắt.

      Người đàn ông lớn tuổi dường như rúm người lại trước giọng gay gắt. "Bác sĩ Whitticomb riêng với tôi là phải để mắt đến Lan- đến trẻ."

      "Và?" chàng nghiến răng giận dữ.

      "Và vì vậy, khi ấy bỏ ngày hôm qua trong tình huống như thế, tôi cảm thấy có nghĩa vụ cử người giữ cửa theo ấy. ấy – ấy tới nhà của Quí ông DuVille, thưa ngài. ấy ở đó..." Ông ta im bặt trước cái nhìn chết chóc mặt của bá tước khi chàng nghe thấy thông tin ấy và nhanh chóng lùi lại cửa ra vào, cúi chào.

      DuVille! ta tới với DuVille. "Con mụ phản trắc!" chàng to lên.

      Chàng cân nhắc đến việc theo ta. Giờ đây đối với chàng ta chết, và chàng thèm quan tâm ta đến đâu và trèo lên giường của ai. ta có bản năng sinh tồn cực kì mạnh mẽ, và đến đâu cũng lấy lại phong độ ngay. Với nụ cười hiểm độc, chàng tự hỏi ngày hôm nay ta kể cho DuVille nghe câu chuyện hoang đường vô nghĩa nào để thuyết phục ta cho ta ở lại trong nhà ta. Cho dù nó là gì, DuVille cũng có bản năng sinh tồn ngang ngửa, và ta bao giờ bị mụ mẫm vì ta, như Stephen.

      Chắc chắn DuVille đưa ta đến ngôi nhà xinh đẹp ở đâu đó nếu ta cầu cách duyên dáng và làm vui lòng ta ở giường.

      Mụ phù thủy tóc đỏ đó là con điếm bẩm sinh, nếu đời này từng có kẻ như thế.
      *

      Đứng bên cửa sổ trong phòng dành cho khách trong ngôi nhà của Nicholas DuVille, Sherry nhìn chằm chằm vào đêm tối, trán nàng tựa vào lớp kính mát lạnh, đôi mắt nàng đau đớn vì nước mắt mà nàng cố kìm nén. Trong vòng sáu giờ đồng hồ kể từ khi nàng lên đây do kiên quyết quyết của Nicholas, trí óc nàng ràng, và đến cùng với rành mạch đó là nhận thức về việc nàng gần như có cái gì – và mất cái gì – và nàng biết làm thế nào có thể chịu đựng được điều đó.

      Quay , nàng bơ phờ đến đến chiếc giường và nằm xuống, quá kiệt sực để đè nén những kí ức. Nàng nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng chờ giấc ngủ kéo đến, nhưng tất cả những gì nàng nhìn thấy là nụ cười uể oải của chàng và cái cách dịu dàng mà chàng nhìn nàng ở vũ hội nhà Rutheford. " Lancaster... ta có vinh dự được nhảy với nàng điệu này ?" Nén nhịn cách đau đớn, nàng nhắm mắt chặt hơn nữa, nhưng trong đầu nàng, nàng cảm thấy chàng hôn nàng giống như khi họ ở trong xe ngựa. "Đây là lý do tại sao chúng ta lấy nhau," chàng bằng cái giọng khàn đục mà chàng dùng khi họ hôn nhau. Chắc chắn, nàng đau đớn nghĩ, chàng giả vờ là thích hôn nàng. Chắc chắn đó phải là giả bộ. Nàng cần phải tin, phả tin tưởng, rằng chỉ chừng đó thôi là . Nếu nàng thể tin tưởng vào chuyện đó, nàng biết nàng phải sống tiếp sau ngày hôm nay như thế nào.

      Kí ức về chuyện đó và những lần khác khi chàng hôn nàng chỉ thuộc về nàng để trân trọng mà thôi. Chúng thuộc về "Charise Lancaster." Chúng thuộc về nàng. Nàng xoay người nằm úp mặt xuống, giữ chặt lấy những kỉ niệm, và nàng chìm vào giấc ngủ để mơ về cánh tay mạnh mẽ ôm nàng chặt và mơ về những nụ hôn chiếm mất hơi thở của nàng... về bàn tay vuốt ve xoa dịu và quyến rũ nàng và làm cho nàng quên rằng để cho chàng chạm vào nàng theo cái cách thân mật như thế là sai trái. Nàng ngủ, mơ màng về những thứ mà trong thực nàng bao giờ còn biết nữa.

      Trong bộ váy ngủ, Whitney đứng trong phòng dành cho trẻ, nhìn xuống khuôn mặt say ngủ tròn trĩnh của con trai nàng. Nàng nhìn lên khi cánh cửa mở ra, vạt sáng ùa vào, và chồng nàng bước vào trong, khuôn mặt chàng cau có hơn nhiều so với những gì nàng thấy trong mấy năm quá. "Em ngủ được," nàng thầm, cúi xuống và vuốt phẳng tấm chăn mỏng đắp đến vai Noel. Nó có cái cằm vuông và mái tóc tối màu của cha nó.

      Bên cạnh nàng, Clayton trượt cánh tay quanh eo nàng, im lặng an ủi nàng. "Gần đây ta cảm ơn nàng vì con trai của ta chưa?" chàng thầm gần nơi tai nàng, mỉm cười với cậu con trai ba tuổi.

      "Chưa kể từ lần cuối vào đêm hôm qua," nàng , ngẩng mặt lên với chàng và cố gắng mỉm cười.

      Chàng bị lừa bởi nụ cười của nàng, cũng như nàng bị lừa bởi lảnh tránh thận trọng của chàng đối với cuộc thảo luận về đám cưới bị hủy bỏ ngày hôm nay. "Em cảm thấy tồi tệ," nàng kể lể.

      "Ta biết nàng cảm thấy thế," chàng khẽ .

      "Em bao giờ quên được cái nhìn mặt Stephen khi trời càng ngày càng tối và chú ấy nhận ra ta quay trở lại."

      "Ta cũng ," chàng ngắn gọn.

      "Chú ấy giữ cha xứ ở lại đó cho đến tận sau mười giờ. Làm sao mà ta có thể làm chuyện như thế với chú ấy? Làm sao ta có thể?"

      "Chẳng ai trong chúng ta biết ta cả."

      "Stephen phát điên vì ta. Em có thể nhìn thấy điều đó mỗi khi chú ấy nhìn vào ta và cả khi chú ấy cố để nhìn vào ta nữa."

      "Ta có biết," chàng cộc lốc.

      Nuốt trôi nỗi buồn dâng lên đến cổ họng nàng, nàng , "Nếu nhờ can thiệp của Stephen, chàng có thể lấy Vanessa và em lấy người khác, và Noel bao giờ tồn tại."

      Clayton đưa tay lên và vuốt mái tóc rối của nàng khỏi vai nàng và đặt nụ hôn trấn an lên thái dương nàng, khi nàng tiếp tục bằng giọng đau khổ, "Em luôn muốn trả ơn chú ấy vì việc đó, nhưng tất cả những gì em có thể làm là mong ước và mong ước rằng chú ấy tìm thấy ai đó có thể làm cho chú ấy hạnh phúc như chúng ta."

      " ngủ thôi, em ," Clayton , cúi xuống và khẽ xoa đầu con trai chàng. "Stephen là người đàn ông trưởng thành," chàng khi chàng kiên quyết kéo nàng về phòng ngủ của họ. "Chú ấy quên ta bởi vì chú ấy muốn quên ta."

      "Chàng có quên em dễ dàng như thế khi chúng ta –" nàng do dự, cẩn thận kiềm chế nhắc lại bất kì điều gì từ cái đêm bí mật gần như hủy hoại mọi cơ hội hôn nhân giữa họ, "khi chúng ta xa nhau ?"

      "."

      Khi cả hai giường và nàng cuộn mình trong cánh tay chàng, chàng thêm, "Tuy nhiên, ta biết nàng lâu hơn Stephen biết Ch-Sheridan Bromleigh."

      Nàng gật đầu, cái má mềm mại của nàng trượt theo cánh tay chàng, và chàng thiết chặt vòng tay, kéo nàng lại gần chàng hơn bởi vì, cả chàng nữa, cũng nhớ về kiện gần như chia cắt họ với nhau.

      "Thời gian có rất ít ý nghĩa trong vấn đề này. Chàng có nhớ bao lâu sau khi chúng ta gặp lại nhau ở nước trước khi chàng em ?" nàng với bóng tối.

      Clayton mỉm cười với kỉ niệm đó. "Đó là vào cái đêm nàng thú nhận nàng từng cho hạt tiêu vào trong hộp thuốc hít của thầy giáo dạy nhạc của nàng."

      "Nếu em nhớ nhầm, em kể cho chàng nghe chuyện đó chỉ trong vòng hoặc hai tuần sau khi em từ Pháp trở về nhà."

      "Tương tự như thế."

      "Clayton?"

      "Sao cơ?" chàng thầm.

      "Em nghĩ Stephen quên được chuyện này dễ như chàng nghĩ đâu. Chú ấy có thể có bất kì người phụ nữ nào mà chú ấy muốn, vậy mà trong suốt thời gian qua, ta là người phụ nữ duy nhất mà chú ấy muốn có – trừ Emily, và hãy xem chú ấy trở nên hoài nghi như thế nào sau chuyện đó!"

      "Tất cả những gì Stephen phải làm là vẫy ngón tay, và hàng tá những phụ nữ đáng khao khát xếp hàng để xoa dịu chú ấy. Lần này, chú ấy để họ làm vậy bởi vì cả lòng tự tôn và trái tim chú ấy đều bị tổn thương nghiêm trọng hơn cả lần trước," Clayton cau có dự đoán. "Trong lúc đó, chú ấy trở nên hoàn toàn chua chát và duy trì tình trạng đó trong thời gian."

      Nàng ngửa mặt lên nhìn chàng. "Đó là việc mà chàng làm à?"

      "Đó là việc mà ta làm," chàng xác nhận.

      " người đàn ông điển hình," nàng nghiêm nghị .

      Clayton nén trận cười trước giọng điệu của nàng và nâng khuôn miệng mềm mại của nàng lên cho chàng. "Bà có cảm thấy tốt hơn , thưa bà?" chàng hỏi, bên lông mày nhướng lên điệu bộ buồn cười.

      "Rất tốt," nàng trả lời cách đỏm dáng.

      "Trong trường hợp đó," chàng , lăn người nằm ngửa và kéo nàng theo với chàng. "Ta nghĩ tốt hơn ta nên để nàng nằm ."

      lúc sau, buồn ngủ và thỏa mãn, Clayton để nàng nằm thoải mái hơn bên cạnh chàng và nhắm mắt lại.

      "Clayton?"

      Điều gì đó trong giọng của nàng khiến chàng thận trọng buộc mình mở mắt.

      "Em biết là chàng có chú ý hay , nhưng hôm nay Charity Thornton khóc khi Sheridan Bromleigh quay lại." Khi chàng trả lời gì, nhưng tiếp tục nhìn nàng, nàng , "Chàng có để ý thấy ?"

      "Có," chàng cách thận trọng. "Sao nàng lại hỏi thế?"

      "Vì, bà ấy bảo với em cách cực kì – cực kì đau khổ - rằng lần đầu tiên trong hàng thập kỉ qua bà ấy cảm thấy hữu ích bởi vì người ta cần đến bà ấy làm người kèm. Và bà ấy rằng bà ấy cảm thấy như người già cả bất tài vô dụng bởi vì bà thể tìm được người chồng khác cho Bromleigh, ngoài Stephen."

      "Ta nghe và cả Stephen cũng nghe," Clayton , khó chịu và nghi ngại rung lên trong giọng của chàng. "Tuy nhiên, ta tin rằng những lời chính xác của bà ta là bà ta rất tiếc thể tìm được người đàn ông kém may mắn, khờ dại nào khác để Bromleigh có thể lừa dối và từ bỏ, thay vì ngài Langford thân của ta."

      "Chà, đó gần như cùng ý..."

      "Chỉ khi nàng coi ngu xuẩn gần giống như nhạy cảm. Tại sao," chàng hỏi với e dè nghiêm nghị nhất trong việc nghe câu trả lời, "chúng ta lại bàn về chuyện này ngay bây giờ?"

      "Bởi vì em – em mời bà ấy ở với chúng ta thời gian."

      Với Whitney, nó giống như thể là chàng ngừng thở. "Em nghĩ bà ấy có thể giúp chăm sóc Noel."

      " có lý hơn nếu cầu Noel chăm sóc bà ta."

      chắc chắn liệu giọng điệu mỉa mai của chàng để che giấu khó chịu hay là hài hước, nàng , "Tất nhiên, người chăm sóc Noel bí mật để mắt đến."

      "Để mắt đến ai – Noel hay Charity Thornton?"

      Whitney kìm lại nụ cười lo lắng. "Chàng có bực mình ?"

      ". Ta... kính sợ."

      "Vì cái gì?"

      "Vì khả năng tính toán thời gian của nàng. giờ trước, trước khi ta làm cả hai chúng ta kiệt sức vì làm tình, ta có thể phản ứng dữ dội hơn với việc đưa bà ta vào nhà của ta so với những gì ta có thể làm bây giờ - khi ta quá mệt để giữ cho hai mắt mở."

      "Em cũng nghĩ như thế," nàng thú cách tội lỗi sau khi chàng cố tình để cho thời gian im lặng kéo dài.

      "Ta cũng nghĩ là nàng nghĩ thế."

      Nghe gần như là chàng bằng lòng về việc đó, và nàng cắn môi, cẩn thận ngước mắt lên nhìn khuôn mặt chàng, nghiên cứu những nét bí hiểm của chàng, từng nét . "Có tìm thấy cái nàng tìm , tình của ta?" chàng êm ái hỏi.

      "Em tìm kiếm ... khoan dung?" nàng gợi ý, và đôi mắt lấp lánh của nàng gần như phá hỏng cố gắng của Clayton để giữ bộ mặt nghiêm trang. " thái độ rộng lượng của người đàn ông đối với vợ bối rối của ta? tinh thần cao thượng tự biểu lộ trong rộng lượng với những người khác? Hay có lẽ là khiếu hài hước?"

      "Tất cả những thứ đó?" Clayton , nụ cười tránh được làm cong môi chàng. "Tất cả những phẩm chất đó trong người đàn ông bị vây hãm với vợ vừa mới mời bà gà mái tinh khôn già cả nhất còn sống đời vào nhà của ta?"

      Nàng cắn môi để khỏi cười, và gật đầu.

      "Trong trường hợp đó," chàng tuyên bố, nhắm mắt lại, nụ cười nở môi chàng, "nàng nên thấy mình là may mắn vì lấy được người tuyệt hảo đến như thế."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 43

      "Em tới có việc muốn thỉnh cầu chị, "Stephen thông báo lời mở đầu hai tuần sau, khi chàng bước vào phòng buổi sáng trong căn nhà của trai chàng, nơi mà Whitney giám sát việc treo những tấm màn cửa màu vàng tươi.

      Bị giật mình bởi cuộc viếng thăm đột ngột và giọng cộc lốc của chàng, Whitney để mặc những thợ may lại, và cùng Stephen vào phòng khách. Trong ba tuần trước kể từ cái đám cưới dang dở, thấy Stephen ở các buổi hội hè khác nhau, nhưng chỉ vào buổi tối và luôn với người phụ nữ khác trong tay chàng. Người ta đồn là chàng cũng bị nhìn thấy cùng với Helene Devernay tới nhà hát.

      Trong ràng giữa ánh sáng ban ngày, Whitney thấy ràng là khoảng thời gian này dễ chịu gì với chàng . Khuôn mặt chàng trông khắc nghiệt và lạnh lùng như đá granit, cách cư xử của chàng thậm chí với cũng cũng xa cách và cộc lốc, và có những đường rãnh sâu in dấu mệt mỏi đôi mắt và miệng chàng. Chàng trông như thể ngủ tuần rồi, và ngừng uống rượu khi chàng tỉnh dậy.

      "Chị làm bất cứ điều gì chú cầu, chú biết điều đó mà," Whitney nhàng , trái tim xót xa cho chàng.

      "Chị có thể thu xếp chỗ cho ông già- quản gia phụ? Em muốn ông ta ra khỏi tầm mắt em."

      "Tất nhiên rồi," , và rồi cẩn thận thêm vào, "Liệu em có thể cho chị biết tại sao em muốn ông ta ra khỏi tầm mắt em?"

      "Ông ta từng là quản gia của Burleton, và em bao giờ muốn nhìn thấy bất kì ai hay bất kì điều gì gợi cho em về ta.»

      Clayton ngước lên khỏi đống giấy tờ xem xét khi Whitney bước vào phòng làm việc của , khuôn mặt căng thẳng. lo ngại khiến nhanh chóng đứng bật dậy , vòng ra khỏi bàn làm việc.

      "Có chuyện gì ổn sao?"

      "Stephen vừa ở đây," tức tối . "Chú ấy trông khủng khiếp, chú ấy cũng bằng giọng khủng khiếp. Chú ấy muốn người hầu của Burleton ở quanh chú ấy bởi vì người đàn ông ấy nhắc chú ấy nhớ đến ấy. Lòng kiêu hãnh của chú ấy thể chịu đựng được thêm nữa, khi ấy bỏ . Chú ấy ấy," sôi nổi , đôi mắt xanh lá cây của ánh lên thất bại."Em biết là chú ấy có !"

      "Nó kết thúc rồi," Clayton với lời cuối cùng nhàng " ta rồi và nó kết thúc. Stephen thức tỉnh lại thôi."

      " phải trong chuyện này!"

      "Chú ấy người phụ nữ khác trong tay mỗi buổi tối," với . "Ta có thể đảm bảo với nàng là là chú ấy còn lâu mới trở thành kẻ dật."

      "Chú ấy tự khép mình lại, thậm chí là với cả em," tranh cãi. "Em có thể cảm thấy điều đó, và em cho chàng điều nữa. Càng nghĩ về chuyện đó, em lại càng bị thuyết phục là Sheridan Burleton hề đóng kịch bất kì chuyện gì, bao gồm cả những tình cảm với Stephen ."

      " ta kẻ cơ hội đầy tham vọng, và kẻ có tài. Chỉ có điều thần kì mới thuyết phục được ta nghĩ khác," thẳng thừng, bước lại về bàn làm việc của mình.

      Hodgkin nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình trong im lặng căng thẳng. "Tôi- Tôi bị sa thải, thưa ngài? Có phải là vì điều gì đó tôi làm, hoặc làm, hay-"

      "Ta sắp xếp cho ông làm việc ở nhà của trai ta. Chỉ vậy thôi."

      "Nhưng có phải tôi sao nhãng nhiệm vụ nào đó, hay –"

      "!" Stephen gắt gỏng, bước . " có chuyện gì với bất kì việc gì ông làm."

      Bình thường chàng bao giờ can thiệp vào việc thuê người, sa thải hay trừng phạt đội ngũ người hầu, và chàng để những công việc vui vẻ đó cho thư kí của chàng, chàng nhận ra. Đôi vai của người đàn ông già cả võng xuống. Stephen nhìn ông ta lê bước , di chuyển như già hơn mười tuổi so với lúc ông bước vào.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 44

      sai lầm khi muốn tìm kiếm Stephen ở bên ngoài, thậm chí là từ khoảng cách an toàn như thế này, và Sherry biết điều đó, nhưng nàng dường như thể ngăn cản chính mình. Chàng kể với nàng là chàng xem nhạc kịch gần như mỗi ngày thứ Năm, và nàng muốn – cần – được nhìn thấy chàng chỉ lần trước khi nàng rời khỏi nước . Nàng viết thư cho bác của nàng ba tuần trước đây, ngay hôm sau ngày đám cưới bị hủy, giải thích mọi chuyện xảy ra và cầu bác Cornelia gửi cho nàng đủ tiền để về nhà. Trong thời gian đó, Sherry kiếm được vị trí quản gia cho gia đình lớn có điều kiện để thuê người phụ nữ xứng đáng hơn và nhiều tuổi hơn, cũng có thể là họ có khả năng để thẩm định lá thư giới thiệu mà Nicholas DuVille đưa cho nàng với tên của Charity Thornton được liệt kê như bảo lãnh thứ hai – bảo lãnh mà Sherry nghi ngờ là người phụ nữ lớn tuổi chẳng hề biết tí gì về nó.

      Những dãy ghế đông đúc ở tầng dưới của Vườn Covent đầy những người huyên náo, đứng ngồi yên dẫm vào chân của Sherry và lúc nào cũng va vào vai nàng, nhưng nàng hầu như chú ý. Đôi mắt nàng hướng vào cái lô trống rỗng , cái thứ bẩy từ phía trước mặt, và nàng nhìn đăm đăm vào đó cho đến khi những bông hoa và ngôi sao trang trí phía trước nó bắt đầu mờ và lẫn vào nhau. Thời gian trôi qua và náo động trong khán phòng lên tới thanh điếc tai. Những tấm màn đằng sau lô thứ bảy đột ngột rẽ ra và Sherry đông cứng, hốt hoảng bởi vì cuối cùng nàng có thể nhìn thấy chàng... và rồi nàng như tan ra bởi vì nàng hề nhìn thấy chàng trong đám người đó.

      Chắc hẳn nàng đếm nhầm, nàng điên cuồng nghĩ, và bắt đầu đếm từng lô , tìm kiếm trong những khuôn mặt quí tộc ngồi trong chúng. Mỗi lô được ngăn cách với những lô bên cạnh bằng cái cột mảnh khảnh mạ vàng, và từ mỗi cây cột ngọn chúc đài bằng kính có khắc hoa văn được treo lên. Sherry đếm và đếm lại, rồi nàng nhìn xuống bàn tay đặt đùi mình, nắm chặt chúng để ngăn cơn run rẩy. Đêm nay chàng đến. Chàng để lô của mình cho những người khác. lại mất tuần nữa trước khi nàng có thể quay trở lại đây, đấy là nếu nàng tiết kiệm đủ tiền để mua tấm vé khác.

      Dàn nhạc phát ra tiếng kèn mở màn, những tấm màn đỏ thẫm mở ra, và Sherry lẩm nhẩm đếm từng phút trong đầu, lờ thứ nhạc mà nàng từng lần thích, miễn cưỡng ngước lên hai chiếc ghế trống trong lô, mong muốn nhìn thấy chàng ở đó, và khi nàng thể, nàng cầu nguyện rằng chàng ở đó khi nàng nhìn lại lần nữa.

      Chàng đến giữa hồi thứ nhất và thứ hai mà nàng nhìn thấy chàng vào trong lô hay ngồi vào chỗ của mình – bóng ma đen tối từ trong đống hỗn loạn của kí ức của nàng chợt xuất trong vương quốc thực và khiến trái tim nàng đập thình thịch. Đôi mắt của nàng níu lấy khuôn mặt cứng rắn, đẹp trai của chàng, ghi nhớ nó, thờ phụng nó, khi nàng chớp mắt để những giọt nước mắt lấp lánh làm mờ tầm nhìn của nàng trôi .

      Chàng nàng, nàng tự nhắc nhở mình, tự tra tấn mình bởi hình bóng của chàng, nàng chỉ là gánh trách nhiệm mà chàng phải gánh chịu cách nhầm lẫn. Nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng nó thể ngăn nàng khỏi nhìn vào đôi môi như tạc của chàng và nhớ lại chúng chạm vào môi nàng nhàng như thế nào, hay khỏi nhìn vào khuôn mặt nghiêng vạm vỡ của chàng và nhớ lại nụ cười uể oải có thể làm thay đổi toàn bộ khuôn mặt chàng như thế nào.

      Sheridan phải là người phụ nữ duy nhất dành chú ý tới buổi biểu diễn. Phía bên kia của nhà hát, trong lô của Công tước Claymore, Victoria Fielding, Hầu tước phu nhân Wakefield, nhìn chằm chằm vào khán giả ở hàng ghế dưới, quan sát người phụ nữ trẻ mà thoáng nhìn thấy lúc nãy đường vào nhà hát. "Tôi biết người phụ nữ mà tôi nhìn thấy chính là Charise Lanc- Ý tôi là Sheridan Bromleigh mà," Victoria thầm với Whitney. " ta ở trong hàng người chờ vào hàng ghế dưới. Chờ ta kia kìa!" kêu lên bằng giọng thào. " ta đội cái mũ màu xanh đậm."

      Lờ cái nhìn tò mò từ các ông chồng ngồi đằng sau họ, hai người bạn nhìn đăm đăm vào người phụ nữ đáng nghi, vai của họ gần nhau đến nỗi mái tóc màu nâu vàng của Victoria gần chạm vào lọn tóc đen óng ả của Whitney.

      "Chỉ cần ta đội cái mũ đó lên, chúng ta nhận ra ta ngay nhờ màu tóc của ta!"

      Whitney cần phải nhìn vào màu tóc của ta. Trong nửa giờ đồng hồ sau đó, người phụ nữ đáng nghi bao giờ nhìn chỗ nào khác ngoại trừ lô của Stephen, và điều đó đủ để xác nhận. " ta thể ngừng nhìn vào ấy," Victoria , giọng của chứa đầy bối rối và nỗi buồn giống như Whitney về biến mất đột ngột và hành xử của vị hôn thê của Stephen. "Chị có nghĩ là ta biết ấy đến đây tối nay ?"

      Whitney gật đầu, mong người phụ nữ trẻ kia nhìn về hướng của trong thoáng, thay vì hướng ngược lại. " ta biết Stephen đến đây vào mỗi thứ Năm và đó là lô của chú ấy. ta đến đây cùng chú ấy vài ngày trước khi ta... biến mất." Biến mất là từ ít chỉ trích nhất mà Whitney có thể trong lúc này, đó là lý do tại sao chọn từ đó. Victoria và Jason Fielding, cũng là bạn của Stephen, là hai trong số rất ít người của xã hội thượng lưu được biết phần lớn câu chuyện hoàn chỉnh bởi vì họ được mời tới dự bữa tiệc được tổ chức sau tiệc cưới bí mật.

      "Chị có nghĩ ta định 'vô tình' chạm mặt với ấy vì lý do nào đó ?"

      "Tôi biết," Whitney thầm lại.

      Đằng sau họ, hai người chồng chứng kiến cặp đôi xinh đẹp lờ buổi biểu diễn khá đặc sắc. "Tất cả những chuyện này là gì vậy?" Clayton rầm rì với Jason Fielding, hất đầu về phía hai vợ.

      "Ai đó chắc hẳn mặc bộ váy của thế kỉ."

      " thể nếu như ta ngồi ở hàng ghế dưới," Clayton chỉ ra. "Lần cuối cùng Whitney và Victoria thích thú hội ý riêng như thế kia, đó là bởi vì tình nhân của Stephen ở trong lô cùng với chú ấy và Monica Fitzwaring ở trong lô bên cạnh với Bakesfield, cố làm ra vẻ như ta biết ai ngồi cách ta chỉ cái cột mỏng manh."

      "Tôi nhớ," Jason với tiếng cười. "Theo như tôi còn nhớ, họ đứng về phía Helene Devernay đêm đó."

      "Whitney cười suốt cả đường về nhà," Clayton .

      "Victoria tuyên bố đó là ba giờ đồng hồ thú vị nhất trong suốt Mùa lễ hội," Jason thêm, và rướn người lên phía trước thầm trêu chọc, "Victoria, nàng có nguy cơ nhãn tiền có thể rơi khỏi cái lô này đấy."

      gửi cho nụ cười bối rối nhưng hề giảm bớt chú ý với bất kể cái gì mà họ quan sát.

      " ta kìa!" Whitney , cảm thấy vừa vui mừng lại vừa thất vọng. " ta đợi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc, và ta rời khỏi ghế ngồi giữa hai hồi diễn, có nghĩa là ta định vô tình chạm mặt chú ấy ở đây."

      Vừa bối rối vừa buồn cười bởi những tràng thầm to kiểu phụ nữ của hai người, Clayton lách sang bên, nhìn xuống những hàng ghế dưới, nhưng chờ cho đến đến khi họ đường tới hoạt động tiếp theo của họ - bữa tiệc tối phong phú – trước khi đưa chủ đề này ra với vợ bận suy nghĩ của mình. "Nàng và Victoria thào gì suốt cả buổi tối nay thế?"

      Whitney do dự, biết rằng hài lòng về chuyện Sheridan Bromleigh lại tái xuất trong cuộc sống của họ hay là quan tâm đến nguyên nhân. "Victoria nghĩ là chị ấy nhìn thấy Sheridan Bromleigh tối nay. Em thể nhìn mặt ta đủ để chắc là Victoria đúng." Hàng lông mày của Clayton nhíu lại với nhau thành cái cau mày tức tối trước cái tên người phụ nữ được nhắc đến, và Whitney quyết định bỏ qua vấn đề đó.

      Tối thứ Năm tiếp theo, sau khi thấy hai người chồng của họ bận bịu nơi khác, Victoria và Whitney đến Vườn Covent sớm, và từ lợi điểm của họ lô, họ quan sát gương mặt của tất cả những người vào hàng ghế dưới và hành lang, tìm kiếm khuôn mặt cụ thể. "Chị có nhìn thấy ta chưa?" Victoria hỏi.

      "Chưa, nhưng điều kì diệu nếu chị nhìn ra ta trong đám đông vào tuần trước. thể nào nhìn nét mặt từng người từ này được."

      "Tôi biết nên vui hay là nên thất vọng nữa," Victoria , ngồi xuống ghế của khi tấm màn được kéo lên, và họ vẫn chưa nhìn thấy thoáng nào của người phụ nữ mà họ nghĩ là Sheridan Bromleigh tuần trước.

      Whitney cũng ngồi xuống, lặng lẽ sắp xếp lại phản ứng của .

      "Em chồng chị vừa mới đến," Victoria vài phút sau đó. "Có phải Georgette Porter cùng với ấy ?"

      Whitney nhìn ngang qua nhà hát vào lô của Stephen và gật đầu lơ đãng. " ta cực kì dễ thương," Victoria thêm vào bằng giọng điệu của người cố gắng hết sức tìm kiếm và đưa ra lời động viên trong tình huống đặc biệt chẳng đáng động viên chút nào. rất thích Stephen Westmoreland, và chàng là trong rất ít người mà chồng coi là bạn bè thân thiết. cũng cảm thấy niềm thích ngay lần đầu gặp với Sheridan Bromleigh, người cũng đến từ nước Mỹ giống như .

      Whitney suy ngẫm thái độ của Stephen đối với bên cạnh chàng, người cười và chuyện rất sôi nổi với chàng. Chàng lắng nghe với cái nhìn lịch cứng ngắc, và Whitney có cảm tưởng rằng chàng hề biết Georgette Porter chuyện, hay là ta có khuôn mặt, hay thậm chí là ta ở trong lô của chàng. Cái nhìn của chuyển hướng ngay xuống những chiếc ghế ở hàng ghế dưới, lướt qua những cái đầu lần nữa. " ta ở đây, tôi biết thế mà. Ý tôi là, tôi có cảm giác là ta ở đây," chữa lại khi Victoria liếc cái nhìn sắc sảo vào .

      "Nếu tôi nhìn thấy ta đến tuần trước và quan sát ta vào hàng ghế dưới, tôi bao giờ có thể chỉ ta cho chị. Chúng ta thể tìm được ta bây giờ, trong tất cả những hàng người này."

      "Tôi biết cách!" Whitney trong thoáng cao hứng. "Hãy nhìn những cái đầu chỉ quay về hướng lô của Stephen thay vì sân khấu." vài phút sau, Victoria kéo tay trong niềm hân hoan. "Ngay kia kìa!" . "Cùng chiếc mũ đó nữa! Thực ra ta ở ngay bên dưới chúng ta, đó là lý do tại sao chúng ta thấy ta."

      Bây giờ khi nhận ra người phụ nữ đó, Whitney liên tục quan sát ta, nhưng cho đến tận khi ta đứng lên để dời mới nhìn được khuôn mặt buồn bã của ta. "Chính là ta!" Whitney dứt khoát, cảm thấy cơn nhói đau của niềm cảm thông thể tránh khỏi trước nỗi đau và lòng khao khát ràng mà nhìn thấy mặt của Sheridan khi nàng đứng dậy ra về ngay trước khi vở kịch hạ màn.

      Cảm thông phải là cảm xúc mà chồng có thể chia sẻ - ít nhất là trừ khi cả cũng nhìn thấy cái cách Sheridan Bromleigh ngồi đó trong im lặng, ánh mắt hướng về Stephen. Nhưng nếu có nhìn thấy, và nếu thái độ của đối với Sheridan có mềm mỏng hơn, Whitney nghĩ có thể thuyết phục chuyện với Stephen, thúc giục chàng tìm nàng. Clayton là người duy nhất biết, có đủ sức ảnh hưởng tới Stephen để có thể lay chuyển chàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :