1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ khi có em (Until You) - Judith McNaught (62c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10

      Ánh mặt trời rực rỡ nấp giữa những chiếc màn rủ màu xanh là cây ở tận cuối căn phòng khi Sheridan mở mắt lần nữa. Vị hôn phu của nàng ngồi chiếc ghế bên cạnh giường, vẫn giữ chặt tay tay nàng và chắc chắn là ngủ. lúc nào đó trong đêm, chàng bỏ áo khoác và chiếc khăn quàng cổ, mở cổ áo, và ngủ thiếp với đôi cánh tay vắt ngang giường và đầu chàng đặt lên chúng. Khuôn mặt chàng hướng về nàng, và Sheridan cẩn thận quay đầu gối, thở dài tiếng nhẽ nhõm khi di chuyển nhàng gây ra những cơn đau như búa bổ trong óc nàng.

      Trong choáng váng yên tĩnh đến sau giấc ngủ sâu, nàng xem xét cách lười biếng người đàn ông mà nàng đính hôn. Chàng rám nắng, nàng nhận ra điều đó, như thể chàng thường xuyên ở bên ngoài, và mái tóc dày của chàng màu nâu tối đậm, được cắt rất đẹp nằm ép về hai phía và vừa vặn chạm vào cổ áo sơ mi. Trong lúc này, mái tóc chàng bị lộn xộn vì giấc ngủ và có cái gì đó trẻ con dễ mến trong đó và cả cái cách đôi lông mi đen nhánh nằm khuôn mặt của chàng. Tuy nhiên lại chẳng có chút gì trẻ con ở những phần còn lại của chàng, và nàng cảm thấy pha trộn giữa say mê và lo lắng thể giải thích được về phát này. bắt đầu lờ mờ của bộ râu màu tối xuất cái quai hàm vuông cứng rắn và cương quyết ngay cả khi đùa. Đôi lông mày thẳng và tối màu của chàng được tô điểm cùng nhau tạo ra cái cau mày mà báo trước điểm gở cho ai đó trong những giấc mơ của chàng. Cái thớ vải trắng mịn của chiếc áo sơ mi của chàng được kéo căng qua đôi vai đầy uy quyền và đôi cánh tay cơ bắp. Mái tóc xoăn và tối màu len vào chiếc cổ áo chữ V sâu được mở của chàng và nhàng phủ lên hai cánh tay chàng. Chàng là tất cả những gì góc cạnh gồ ghề và những mặt sắc nét, từ cái mũi đẹp như tạc tới chiếc cằm như được chạm trổ và những ngón tay dài của chàng. Chàng trông nghiêm nghị và kiên quyết, nàng cho là vậy.

      Và đẹp trai. Chúa ơi, chàng quá đẹp trai!

      Bất đắc dĩ, nàng nâng cái nhìn từ khuôn mặt của chàng và lần đầu tiên, nàng nhìn xung quanh mình. Mắt nàng mở to trong sợ hãi choáng váng nhìn sang trọng lộng lẫy của căn phòng màu xanh lá cây và vàng. Màu xanh, lụa màu xanh táo phủ các bức tường và cửa sổ và lơ lửng cách trang nhã từ cái màn của chiếc giường, giữ ở đó bởi những sợi dây thừng và những cái tua rua ánh vàng. Thậm chí cái lò sưởi sâu hoắm ở phía xa cuối căn phòng cũng được làm bằng đá cẩm thạch màu xanh lá cây kỳ lạ, được tô điểm với những con chim bằng vàng được gắn vào các góc và những đồ trang trí công phu bằng đồng thau. Hai chiếc sofa cong được bọc trong tấm lụa có vân màu xanh nhạt được đặt đối diện với nhau ở phía trước của lò sưởi, được ngăn ra bởi cái bàn thấp hình ovan.

      chú ý của nàng quay trở về với cái đầu màu tối nằm gần hông của nàng và nàng cảm thấy tinh thần được nâng lên chút đỉnh. Nàng ràng là rất may mắn, bởi vì vị hôn phu của nàng chỉ đẹp trai cách ngạc nhiên, mà chàng hiển nhiên là cũng cực kì khỏe mạnh nữa. Thêm vào đó, chàng ở cùng nàng cả đêm, ngủ trong tư thế thoải mái cách khủng khiếp và hề rời tay khỏi tay nàng; vậy , chàng hẳn phải rất nàng.

      Chàng hiển nhiên phải tán tỉnh nàng và đề nghị nàng lấy chàng. Nàng nhắm chặt mắt, tìm kiếm vài hồi ức về chàng hoặc về quá khứ của nàng, nhưng chẳng có gì ngoại trừ khoảng trống màu đen. người phụ nữ nào có thể quên mình được tán tỉnh và được bởi người đàn ông như thế này; thể nào. Nàng nhớ nó tất cả trong trong phút, nàng với mình cách mãnh liệt, chống lại sợ hãi trào dâng quá mạnh mẽ làm nàng cảm thấy buồn nôn. Trong suy nghĩ của mình, nàng với minh những thứ mà phải với nàng " Tôi vô cùng vinh dự nếu nàng trở thành vợ của tôi, ...?" gì đây? gì đây?"

      " Bình tĩnh!" Sheridan cảnh cáo bản thân cách dữ dội. "Tập trung vào những thứ khác ... những thứ ngọt ngào chàng phải ."

      có ý thức rằng nàng thở nhanh hơn và bám chặt vào tay chàng quá mạnh đến nỗi móng tay của nàng găm chặt vào nó, nàng cố gắng nghĩ, nhớ lại vài lần họ bên nhau. Chàng phải đối xử với nàng với thái độ nhã nhặn thích hợp với người cầu hôn đích thực. Chàng tặng nàng hoa và với nàng rằng nàng thông minh, và quyến rũ, và xinh đẹp. Nàng phải có tất cả những thứ đó để giữ được trái tim của người cầu hôn vô cùng đủ tư cách như vậy...

      Nàng cố gắng nghĩ về vài thứ khôn ngoan, nhưng đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Nàng cố gắng nghĩ về cách quyến rũ, và đầu óc nàng vẫn trống rỗng.

      Cố gắng bình tĩnh, nàng chuyển sang suy nghĩ về khuôn mặt nàng. Khuôn mặt của nàng... Nàng có khuôn mặt.

      NÀNG CÓ KHUÔN MẶT!

      vài bản năng hay nét tính cách ngấm ngầm vật lộn để giữ nàng bình tĩnh, nhưng khiếp sợ bắt đầu rung động xuyên suốt nàng. Nàng thể nhớ tên của mình. Nàng thể nhớ tên của chàng. NÀNG THỂ NHỚ KHUÔN MẶT MÌNH.

      Stephen cảm thấy như thể bàn tay chàng đột nhiên bị kẹp chặt trong cái mỏ kẹp mà găm những ngón tay chàng, cắt ngang cung cấp máu của chúng. Chàng có gắng thoát ra khỏi kẹp chặt đầy đau đớn đó, nhưng nó vẫn nằm chàng. Sau ba ngày ngủ, phải cần nỗ lực cực kì để bắt mắt chàng mở đủ để liếc nhìn giữa mí mắt nặng trĩu tới bất cứ thứ gì làm cho tay chàng tê cứng. Thay vì tìm thấy cái chĩa nằm những ngón tay của mình, chàng nhìn thấy phụ nữ giường bên cạnh chàng. Vì cái tình huống đó chắc chắn là đủ bất thường để làm chàng giật mình do trạng thái kinh ngạc sững sờ của mình, chàng đơn giản chỉ xoay bàn tay giải thoát cho nó chút để chàng có thể quay lại giấc ngủ. Nhưng bởi vì lịch đối với người khác phái được nhồi nhét vào trong đàu chàng từ thời thơ ấu, và bởi vì người phụ nữ này trông đích thực là điên cuồng, chàng xoay xở để nghĩ ra câu hỏi lịch về vấn đề của nàng vừa lúc mắt chàng nhắm lại và chàng bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu.

      "Có chuyện gì vậy?"

      Giọng nàng run run với sợ hãi. "Tôi biết tôi trông như thế nào!"

      Stephen từng biết những người phụ nữ khác, những người bị ám ảnh với vẻ ngoài của họ, nhưng lo lắng của người phụ nữ này- trong căn buồng sáng lờ mờ vào nửa đêm- gần như là lố bịch. Cho là vậy, chàng cảm thấy bị bắt buộc thậm chí là phải mở mắt khi nàng thắt chặt cái kẹp tay và cầu khẩn cách điên cuồng, "Tôi trông như thế nào vậy?"

      "Mê hồn" chàng đáp cách thiếu sinh khí. Cơ thể mệt mỏi của chàng đau nhức, việc mà chàng nhận ra cách muộn màng là bởi vì nàng nằm giường và chàng . Chàng cố gắng tập trung sức mạnh để đề nghị nàng dịch qua, khi chàng nghe thấy thanh thể nhầm lẫn được của tiếng khóc bị kìm nén. Quay đầu về phía phát ra thanh, chàng tự hỏi cách cáu kỉnh liệu chàng làm gì khiến cho nàng khóc và quyết định bảo Wheaton mang cho nàng thứ đồ trang sức đẹp đẽ để giảng hòa vì bất cứ lí do gì– cái cài áo bằng ruby, hay thứ gì đó.Ao ước có được món đồ trang sức đắt tiền, luôn luôn là, lý do hàng đầu của đa số những lượt nước mắt mong manh của đàn bà. Thậm chí là trong giấc ngủ, chàng cũng hiểu điều đó.

      Tiếng khóc của nàng nhanh chóng tiến tới tiếng khóc đau khổ, thành , bị đứt quãng với những hơi thở bị nghẹn lại và rùng mình. Bất cứ việc gì chàng làm để gây ra bùng nổ đó, xa hơn là việc đơn giản quên mất khen ngơi chiếc áo dài của nàng hay hủy bỏ cuộc hẹn xem hát. bùng nổ này chuẩn bị lấy của chàng cái vòng cổ kim cương!

      tiếng nức nở chấn động làm rung toàn bộ cơ thể nàng cùng với ga trải giường. Và cái vòng tay cùng bộ.

      Kiệt sức cả về thể xác và tinh thân, chàng lại chìm sâu vào giấc ngủ, đạt tới niềm vui sướng của nó, nhưng vài thứ nàng ngăn chàng lại, kéo mạnh chàng.

      "Tôi biết tôi trông như thế nào ... tôi biết ...tôi biết."
      Đôi mắt Stephen chợt mở ra, và chàng thình lình quay đầu về phía nàng. Nàng quay mặt và dùng tay trái che mồm lại để cố nén những tiếng nức nở, nhưng những tiếng nức nở vẫn làm cơ thể nàng rung lên. Mắt nàng nhắm lại, nhưng những giọt lệ vẫn chảy thành dòng đều đặn từ dưới hai hàng mi dài ướt sũng và chảy xuống đôi má nhợt nhạt. Nàng khóc lóc thảm thiết, nhưng nàng hòan toàn tỉnh táo và sáng suốt, và nhõm của chàng vì điều đó lấn át tội lỗi của chàng qua những giọt nước mắt của nàng.

      "Ta đủ tỉnh táo để hiểu được câu hỏi của nàng trước đó," chàng nhanh. "Ta xin lỗi".

      Cơ thể nàng cứng đờ trước thanh giọng của chàng, và chàng thấy nỗ lực dũng cảm mà nàng dùng để chế ngự bản thân trước khi quay đầu lại chiếc gối và nhìn chàng.

      "Có chuyện gì vậy?" Chàng hỏi cách cẩn trọng, nhàng với giọng mà chàng hi vọng là điệu dịu dàng.

      Sheridan biểu lộ, ngạc nhiên bởi chàng vẫn trông mệt mỏi làm sao nhưng cũng thanh thản biết bao. Chàng phải lo lắng đến chết cho nàng trong những ngày vừa qua, nàng nhận thấy, cảm thấy ngu ngốc và bạc bẽo vì khóc như đứa trẻ con vì việc mà thực tế chỉ hơn phiền phức tạm thời chút. phiền phức kì cục, kinh khủng, chắc chắn là vậy, nhưng nó phải như thể là nàng bị liệt hay bị tàn tật hay được chẩn đoán là mắc căn bệnh chết người. Được chỉ dẫn bởi mong muốn bản năng được xử lí cách tốt nhất tình huống khó khăn, nàng hít hơi run rẩy và gửi cho chàng nụ cười xin lỗi.

      " N- Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tôi biết tôi trông như thế nào, và nó –" Nàng đột ngột dừng lại, muốn làm chàng lo lắng bằng cách cho chàng biết điều đó khủng khiếp ra sao. " Nó là việc quan trọng lắm, đấy, nhưng khi ngài hoàn toàn tỉnh táo, ngài có thể làm ơn miêu tả tôi chỉ chút thôi, được ?"

      Stephen nhận thấy nỗ lực của nàng để kiểm soát nỗi sợ hãi cũng như làm yên lòng chàng – điều chàng cho là dũng cảm xuất sắc và cảm động.

      "Miêu tả nàng ... " chàng , dừng lại đôi chút. Chàng biết màu tóc của nàng, và chàng e ngại là nàng phản ứng như thế nào nếu nàng soi gương, vì thể chàng cố gắng đánh lạc hướng sang vấn đề khác bằng câu đùa. " Lúc này, mắt em sưng húp và đỏ," chàng với nụ cười khi chàng liếc nhanh qua đôi mắt nàng để tìm thêm những chi tiết khác, "nhưng chúng... rất to và ... xám, " chàng kết luận với đôi chút ngạc nhiên.

      Thực tế nàng có đôi mắt rất đáng chú ý, Stephen nhận ra – màu xám ánh bạc ở giữa cùng với viền ngoài mỏng màu đen ở cạnh và nổi bật lên với đường viền lộng lẫy của hàng mi dài đen nhánh.

      "Màu xám?" Sheridan vẻ thất vọng. "Tôi nghĩ mình trông lại như thế".

      "Bây giờ, khi nó ướt sũng chũng trông giống như bạc lỏng vậy".

      "Có lẽ, chúng cũng quá tệ. Thế còn những cái khác sao?"

      "Ồ, khuôn mặt nàng nhợt nhạt và đầy nước mắt chảy thành vệt, nhưng mặc dù thế nó cũng là khuôn mặt khá đẹp."

      Nàng trông nhự bị giằng xé giữa hoảng sợ, nước mắt và tiếng cười. Vì nhõm và ngạc nhiên của chàng, nàng quyết định mỉm cười. " Vậy tóc tôi màu gì thế?"

      " giờ," chàng quanh co nhanh chóng, " mái tóc của nàng được che phủ bởi cái... ờ ... khăn đội đầu to màu trắng. Đội cái khăn đội đầu giường trở thành mốt thịnh hành nhất, nàng biết đấy".

      Buổi tối xảy ra tai nạn, ánh sáng rất yếu và tóc của nàng bị che lại trước hết là với cái mũ trùm đầu, sau là vì máu của nàng. Ngoài ra, lông mi của nàng màu nâu, vậy hợp lí là tóc nàng cùng màu. " Tóc của nàng màu nâu," chàng giọng quả quyết. "Nâu tối".

      "Ngài phải mất khá lâu để quyết định đấy nhỉ".

      Nàng nhìn chàng thân mật, bối rối nhưng hề nghi ngờ

      "Ta được tinh ý lắm – về vài thứ," chàng chặn lại, ngớ ngân chàng nghĩ.

      "Tôi có thể soi gương được ?"

      Stephen chắc nàng phản ứng thế nào nếu nàng nhận ra khuôn mặt mình thậm chí khi nàng nhìn thấy nó trong gương và chàng chắc liệu nàng có khiếp đảm khi nàng nhìn thấy đầu nàng quấn đầy băng và vết thâm tím sẫm màu gần thái dương. Chàng, tuy nhiên, chắc chắn rằng vào cái lúc nàng nhìn vào gương, chàng muốn Whitticomb ở đây, trong trường hợp nàng cần uống thuốc.

      " ngày khác," chàng " có lẽ là ngay mai. Hoặc là khi các lớp băng đầu nàng được tháo ra".

      Sheridan cảm giác được tại sao chàng muốn nàng nhìn vào gương, và khi nàng còn phụ thuộc vào những cơn sợ hãi và có ý muốn làm những việc khiến chàng mệt mỏi thêm như nàng vừa làm, nàng trở lại với chủ đề trước đó của họ về những cái khăn đội đầu.

      "Khăn đội đầu tiện dụng, tôi nghĩ. Chúng tránh cho phiền phức của việc sử dụng bàn chải và lược và những thứ tương tự."

      "Chính xác," Stephen , kinh ngạc trước duyên dáng và dũng cảm mà nàng thể dưới cưỡng ép kinh khủng như thế. Chàng quá vui mừng vì nàng có thể chuyện và quá cảm động bởi thái độ của nàng để mà dường như hoàn toàn tự nhiên, hoàn toàn thích hợp, nắm tay nàng trong tay mình, nụ cười trong đôi mắt ánh bạc kì diệu và nhàng hỏi thăm, " Nàng đau lắm phải ? Nàng cảm thấy thế nào ?"

      "Tôi chỉ đau đầu chút thôi, chỉ vậy thôi," nàng xác nhận, đáp lại nụ cười dường như cũng như vậy, tự nhiên và thích hợp. " Ngài cần phải lo lắng rằng tôi cảm thấy tệ như vẻ ngoài."

      Giọng nào nhàng và ngọt ngào, và bây giờ biểu của nàng cởi mở và thẳng thắn. Nàng biểu lo lắng đầy nữ tính về vẻ ngoài của nàng trước đó, rồi sau đó bình tĩnh chấp nhận là nàng trông được tuyệt nhất, và bây giờ nàng thực tế là đùa cợt về chuyện đó. Tất cả những điều đó đem đến cho Stephen cảm tưởng ràng là giả dối và đòi hỏi là hoàn toàn xa lạ với nàng và rằng nàng thú vị khác thường theo cách đó và có lẽ cũng theo nhiều cách hấp dẫn khác nữa.

      may, phát đó ngay lập tức dẫn đến việc khác- thứ mà xua niềm vui thích của chàng, và nhanh chóng làm chàng rút tay ra khỏi tay nàng. Chẳng có gì là tự nhiên, chẳng có gì là hợp lý về việc mà chàng làm hay cách cách chàng nghĩ về nàng. Chàng phải là vị hôn phu của nàng như nàng tin là vậy, chàng là người phải chịu trách nhiệm trước cái chết của ta. Phép tắc thông thường, tôn trọng tới người đàn ông trẻ chàng giết và chỉ tế nhị đơn giản thông thường tử tế tất cả ra lênh là chàng phải giữ khoảng cách cả về mặt tinh thần lẫn thể xác. Chàng là người cuối cùng trái đất có quyền được chạm vào nàng hay nghĩ về nàng theo bất cứ cách riêng tư nào.

      Hi vọng chấm dứt thăm viếng của chàng bằng dấu hiệu nhàng, chàng đứng dậy, quay đôi vai đau nhức, cố gắng vận động chúng. Trở lại lời nhận xét cuối cùng về vẻ ngoài của nàng, chàng .

      "Nhìn chung giả sử ta phải miêu tả em lúc này, ta nàng trông giống như xác ướp hợp mốt."

      Nàng cười khúc khích cách yếu ớt vì câu đó, nhưng nàng mệt mỏi, và chàng nhận thấy điều đó.

      "Ta bảo người hầu mang bữa sáng vào. Hứa với ta là nàng ăn chút gì nhé"

      Nàng gật đầu, và chàng quay bước .

      "Cám ơn" nàng khẽ khàng phía sau chàng và chàng quay lại, bối rối.

      "Vì cái gì?"

      Đôi mắt vô tư đó hướng vào chàng, xuyên suốt, tìm tòi và Stephen có cảm giác thoáng qua là nàng có thể nhìn thẳng vào tâm hồn đen tối của chàng. Tuy nhiên nàng ràng biết được giới hạn thực của chàng, bởi vì nụ cười ấm áp nở ra đôi môi mềm của nàng.

      "Vì ở đây cả đêm với tôi" .

      Lòng biết ơn của nàng chỉ làm chàng cảm thấy tội lỗi hơn về mọi chuyện, về dối trá kinh tởm, vì làm nàng nghĩ về chàng như chàng hiệp sĩ bạch mã ga lăng, thay vì tên đểu giả xấu xa mà chàng thực là như vậy. Nghiêng đầu cúi chào theo cách khôi hài, Stephen gửi cho nàng điệu cười trơ trẽn và sáng suốt có chủ tâm thể tính cách của chàng; " Đây là lần đầu tiên ta được cảm ơn bởi phụ nự đẹp vì ở cả đêm cùng ấy"

      Nàng trông có vẻ ngượng ngùng, bị hoảng sợ, nhưng điều đó làm chàng giảm bớt cảm giác khuây khỏa của bản thân chàng. Chàng hề làm cái việc "thú tội" tế nhị đó về bản chất của chàng bởi vì chàng mong muốn hoặc ao ước xá tội, hoặc ước được thú tội. Vấn đề lớn nhất với chàng bây giờ là rằng chàng tối thiểu cần phải trung thực với nàng để thay đổi, và việc đó cứu rỗi chàng chút ít theo đánh giá của bản thân chàng.

      Khi chàng hướng xuống hành lang dài tới phong ngủ riêng của chàng, Stephen cảm thấy hoàn toàn phấn khởi lần đầu tiên trong nhiều tuần, , trông nhiều tháng: Charise Lancaster đường hoàn toàn bình phục. Chàng hoàn toàn chắc chắn về diều đó. Nàng chuẩn bị qua khỏi, điều đó có nghĩa là chàng giờ đây có thể thông báo cho cha nàng về tai nạn và cùng lúc gửi cho ông ta vài đảm bảo cần thiêt về bình phục sau rốt của nàng. Đầu tiên chàng phải xác định chỗ ở của ông ta, nhưng nhiệm vụ đó và việc chuyển bức thư đều có thể qua tay Matthew Bennett và người của ông ta.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11

      Stephen liếc lên từ lá thư mà chàng đọc và gật chào người đàn ông tóc sáng khoảng gần 30 tuổi bước lại phía chàng .

      "Ta xin lỗi vì cắt ngang kì nghỉ của ở Paris," chàng với Matthew Bennett, "nhưng chuyện này đủ khẩn cấp, và nhạy cảm để đề nghị chú ý riêng của ."

      "Tôi rất vui mừng được trợ giúp bằng bất cứ cách nào tôi có thể, thưa ngài," vị luật sư trả lời hề do dự. Bá tước ra hiệu về phía cái ghế da ở phía trước bàn làm việc của chàng, và Matthew ngồi xuống, cảm thấy mất thể diện- và ngạc nhiên- dù người đàn ông triệu ta tới từ kì nghỉ rất cần thiết bây giờ lại bắt ta đợi lúc trong khi ông ta đọc xong lá thư của mình. Từ nhiều thế hệ, gia đình Matthew có đặc quỳên là người cố vấn pháp luật của gia đình Westmoreland , và như Matthew biết khá , danh giá đó và những khoản tiền thưởng rất lớn kèm với nó là bổn phận buộc người ta phải sẵn sàng bất cứ ở đâu và bất cứ khi nào mà Bá tước của Langford cần đến.

      Mặc dù Matthew là thành viên ít thâm niên của hãng gia đình, nhưng ta thông thạo những công việc làm ăn của nhà Westmoreland , và ta thậm chí là được trong vài năm trở lại đây còn được giao cho giải quyết những nhiệm vụ cá nhân cực kì bình thường từ trai của Bá tước, Công tước của Claymore. Vào thời điểm đó, Matthew cảm thấy có chút đe dọa và thiếu cân bằng khi ta đáp lại những lời triệu tập của ngài công tước, và ta phải trải qua thiếu bình tĩnh cách lúng túng khi ta nghe đến loại nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, ta giờ già dặn và khôn ngoan hơn, và cũng khá vui vẻ tin tưởng rằng ta có thể giải quyết được bất kì vấn đề "nhạy cảm" nào của bá tước mà đòi hỏi chú ý của ta – mà hề chớp mắt ngạc nhiên.

      Và vì thế ta chờ đợi hoàn toàn trầm tĩnh để nhận ra cái chi tiết "khẩn cấp" cần chú ý ngoại lệ của ta, sẵn sàng góp ý kiến với các phần của bản hợp đồng, hoặc có lẽ là thay đổi theo ý muốn. Căn cứ vào cách sử dụng từ "nhậy cảm", Matthew nghiêng về suy nghĩ là vấn đề có lẽ dính dáng tới với thứ riêng tư hơn- có lẽ là thu xếp khoản tiền và nhà cửa cho tình nhân tại của bá tước, hoặc là món quà từ thiện, bí mật.

      để Bennett đợi lâu hơn, Stephen đặt lá thư từ người quản lí ở điền trang Northumberland của chàng sang bên. Dựa đầu vào lưng ghế, chàng liếc nhìn lơ đãng lên lớp vữa của bức bích họa trần nhà cao khoảng 25 feet, suy nghĩ của chàng chuyển từ lá thư của Steward tới việc khác, vấn đề phức tạp hơn về Charise Lancaster . Chàng chuẩn bị khi người trợ lý quản gia, ông già lớn tuổi người mà Stephen nhận ra cách khá muộn là người hầu trước đây của Burleton , cắt ngang với tiếng đằng hắng lịch với chút tuyệt vọng,

      "Tiểu thư Lancaster nhất quyết đòi ra khỏi giường, thưa ngài. Chúng tôi nên gì với ấy ạ ?"

      Stephen chuyển cái nhìn của chàng tới người quản gia mà nâng đầu lên, mỉm cười chút vì nàng ràng là cảm thấy khá hơn rất nhiều.

      " với ấy là ta có ý định để ấy ra khỏi giường trong suốt tuần. với ấy là ta tới thăm sau bữa ăn khuya."

      Quên trộn lẫn của choáng váng, ngạc nhiên và mất tinh thần thoáng qua vẻ mặt ôn tồn thông thường của Mattew Bennett, hoặc là kết luận đúng mà người đàn ông còn lại có lẽ rút ra từ cái dấu hiệu mỉm cười của chàng, Stephen quyết định đâm đầu vào giải quyết vấn đề của chàng.

      "Ta dường như kiếm được "vị hôn thê"", chàng bắt đầu.

      "Tôi xin gửi tớ ngìa những lời chúc mừng chân thành nhất!" Matthew .

      " ấy phải là vị hôn thể của ta, mà là của Arthur Burleton ."

      Sau khoảng dừng rệt, trong khi mà Matthew cố gắng để nghĩ về vài lời đáp thích hợp cho tiết lộ đó, ta , " Trong trường hợp này, làm ơn chuyển lời ... ờ.. chúc mừng của tôi tới quí ông đó."

      "Ta thể. Burleton chết rồi"

      " đáng tiếc."

      "Ta giết ta."

      « Chuyện đó tệ hơn rất nhiều, » Mattew trước khi ta có thể ngăn được bản thân. Có những điều luật chống lại việc đấu tay đôi, và tòa án dùng cái thái độ cứng rắn dạo gần đây. Hơn nữa, diện hiển nhiên của vị hôn thế của người đàn ông quá cố kia giường của ngài bá tước trong trường hợp của ông ta cũng có lợi chút nào. Suy nghĩ của vị luật sư sẵn sàng để tìm kiếm những lời biện hộ tốt nhất có thể, Matthew , « Đó là đấu súng hay gươm ? »

      « , đó là cái xe ngựa ».

      « Xin lỗi, nhưng ngài có thể nhắc lại được ? »

      « Ta chẹt qua ta. »

      «Việc đó phải rắc rối như đấu gươm hay đấu súng, » Matthew cách lơ đãng, « nhưng dễ hơn nhiều để bào chữa. » Quá lo lắng để chú ý tới cái nhìn kì lạ của vị bá tước xoáy vào mình, ta tiếp tục cách thận trọng, « Tòa án có bị thuyết phục để chấp nhận quan điểm là nếu như ngài thực có ý giết ta, ngài chon cuộc đấu tay đôi. Xét cho cùng, kĩ năng đấu súng của ngài được biết đến cách rộng rãi. Chúng ta có thể cho gọi cả tá nhân chứng để chứng thực được đó. Theodore Kittering nhân chứng xuất sắc về mặt này- ta tay súng cừ khôi trước khi ngài làm ta bị thương ở vai. , chúng ta tốt hơn là để ta dính vào chuyện đó, bởi vì ta quí mến gì ngài, và cuộc đấu tay đôi chắc chắn lộ ra trong phiên tòa. Thậm chí cần đến lời khai của Kittering, chúng ta cũng có thể thuyết phục được tòa án rằng cái chết của Burleton phải là chủ ý của ngài- rằng chỉ là vô tình xảy ra chuyện đó và hơn thế, cách nhàng hơn, là tai nạn ! »

      Rất hài lòng với lập luận của mình, Matthew thu cái nhìn thận trọng của mình từ bên này qua bên kia căn phòng và cuối cùng là nhìn vào vị bá tước, người rất ràng và rất chậm rãi, « chẳng may là ta lại quá chậm hiểu, ta có thể hỏi là đến cái quái quỉ gì thế ? »

      « Xin lỗi, ngài có thể nhắc lại ? »

      « Ta phải hiểu là nghĩ ta chẹt qua ta cách có chủ ý, đúng vậy ? »

      « Tôi có cảm tưởng như vậy, vâng. »

      « Ta có thể hỏi, » quí ngài của ta kéo dài giọng, « Có cái lí do hợp lí nào để ta có thể hành động như vậy ? »

      « Tôi cho rằng lí do của ngài phải là chuyện gì đó... ờ . có quan hệ trực tiếp với .. ờ ... xuất chắc chắn của quí trẻ tuổi, người được phép rời khỏi ... ờ... phòng ngủ của ngài. »

      Ngài bá tước gửi cho ta trận cười sắc giòn mà có thanh bực tức trong đó, như thể cười to là việc gì đó lạ lẫm với chàng.

      « Tất nhiên, »Stephen . »Ta ngớ ngẩn làm sao. Vâỵ chứ có còn tới cái kết luận nào khác nữa ? »

      Thẳng người ghế, chàng chuyện bằng điệu nhanh nhẹn và gọn gàng. « Tuần trước, người phụ nữ trẻ gác- Charise Lancaster – tới nước từ Mỹ. ta đính hôn với Burleton , và đám cưới của họ được tổ chức vào ngay hôm sau bằng giấy phép đặc biệt. Khi ta có trách nhiệm với cái chết của ta, và khi còn ai khác để cho ấy biết chuyện gì xảy ra, đương nhiên là ta phải đón con tàu của ta và bào cho tin buồn này. Ta chuyện với ấy boong tàu khi kẻ ngu ngốc nào đó mất điều khiển cái lưới chứa đày hàng hóa và nó va vào đầu ấy. Khi người bạn đồng hành duy nhất của ấy là hầu của các quí , và khi Lancaster quá bệnh để có thể rời khỏi nước trong khoảng thời gian ngắn, ta phải nhờ thông báo cho gia đình ấy biết tất cả những chuyện này và hộ tống bất kì thành viên nào trong gia đình muốn trở lại đây tới nước . Thêm vào đó, ta muốn sắp đặt vụ việc của Burleton . Hãy sắp xếp tất cả cách hoàn chỉnh hồ sơ về ta như có thể ,như thế ta có thể thấy được chỗ để bắt đầu. Điều tối thiểu nhất ta chắc chắn có thể làm là tên của ta được xóa khỏi mọi khoản nợ mà ta có thời gian thu xếp trước khi chết. »

      « Ồ, tôi biết ! » Matthew với nụ cười nhõm mà ta vui mừng thấy bá tước trở lại.

      « Tốt ».

      Với lấy cái bút lông và giấy bàn, Matthew với cây bút sẵn sàng, « Gia đình ấy sinh sống ở đâu và họ hàng ấy tên là gì ? »

      « Ta biết. »

      « Ngài ... biết ? »

      « »

      « Có lẽ, »Matthew gợi ý, cách rất cẩn trọng và rất kính cẩn, « Chúng ta có thể hỏi quí trẻ đó được ? »

      « Chúng ta có thể, » Stephen khô khốc, « nhưng ấy có cực kì ít để kể cho nghe. » Cảm thấy thương hại vị luật sư, chàng thêm vào « Vết thương của ấy ở đầu và rất xấu đủ để gây ra việc mất trí nhớ, mà bác sĩ Whitticomb tin rằng nó chỉ hoàn cảnh tạm thời. may, mặc dù sức khỏe của ấy gần như hồi phục, nhưng trí nhớ vẫn chưa. »

      « Tôi rất lấy làm tiếc khi nghe điều đó. » Matthew cách chân thành. Nghĩ rằng lo lắng cho người phụ trẻ phần nào làm giảm bớt phần nào sáng suốt thường ngày của ngài bá tước, ta đề nghị cách khôn khéo, « Có lẽ hầu có thể giúp đỡ ? »

      « Ta chắc chắn là ta có thể. Nếu ta biết được ta ở đâu. »

      Với thích thú che dấu, Stephen quan sát vị luật cố gắng giữ cho vẻ mặt lộ ra bất kì cảm xúc gì. « Ta cho người tới cabin của ấy trong vòng vài phút sau tai nạn, nhưng hầu được tìm thấy ở đâu cả. trong số thủy thủ đoàn nghĩ rằng ta có thể là người và vì thế có lẽ về thăm nhà gia đình. »

      « Tôi biết, » Matthew đáp, nhưng ta vẫn chưa hết băn khoăn. « Trong trường hợp đó, chúng ta có thể bắt đầu việc điều tra tàu. »

      « Nó khởi hành sáng hôm sau. »

      « Ồ, vâng. Thế còn về hành lý của ấy ? Có cái gì trong đó có thể cho chúng ta manh mối tới phương diện gia đình của ấy?"

      "Có thể là có. Nhưng may là hành lý của ấy cùng với con tàu".

      "Ngài chắc chứ?"

      "Khá chắc. Ở vào hậu quả tức của tai nạn, điều bận tâm duy nhất của ta là chú ý đến sức khỏe của ấy chậm trễ. Ngày hôm sau, ta cho người đến lấy hành lí của ấy nhưng con tàu Morning Star vừa nhổ neo."

      "Vậy chúng ta bắt đầu cuộc tìm kiếm tại văn phòng của con tàu. Chắc chắn phải có bản kê khai hành khách và bản kê khai hàng hóa, và họ có thể cho chúng ta biết những trạm dừng chân của ấy ở nước Mỹ."

      "Vậy hãy bắt đầu ở văn phòng tàu biển,"Stephen đồng ý.

      CHàng đứng dậy, kết thúc cuộc chuyện, và Matthew cũng nhanh chóng bật dậy, đầu óc của ta sẵn sàng cuộc tìm kiếm mà ta chuẩn bị thực .

      "Tôi mới chỉ đến thuộc địa có lần, » ta . "Tôi phiền với chuyến viếng thăm nữa."

      "Ta rất lấy làm tiếc vì phải cắt ngắn kì nghỉ của ," Stephen nhắc lại. "Tuy nhiên, Có lí do khẩn cấp khác, ngoại trừ việc hiển nhiên này. Whitticomb trở nên lo lắng rằng trí nhớ của ây biểu dù là dấu hiệu mờ nhạt nhất quay trở lại. Ta hi vọng rằng gặp lại những người từ quá khứ có lẽ giúp ích được."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12

      Như chàng hứa, Stephen lên gác để thăm nàng vào cuối buổi tối đó. Chàng khiến việc tới thăm nàng hai lần ngày trở thành thói quen, và mặc dù chàng giữ chúng rất ngắn ngủi và riêng tư, chàng tuy nhiên vẫn cảm thấy bản thân mình trông đợi chúng. Chàng gõ cánh cửa phòng nàng, và khi có tiếng đáp trả , chàng lưỡng lự rồi gõ thêm lần nữa. Vẫn có tiếng đáp lại. ràng mệnh lệnh của chàng là người hầu phải luôn ở cùng nàng mọi lúc được tuân theo. Hoặc là như thế hoặc là người hầu ngủ gật trong lúc làm việc. Cả hai khả năng đó đều làm chàng tức giận, nhưng cảm giác đầu tiên của chàng lo lắng cho vị khách của chàng. Nàng muốn rời khỏi giường. Nếu nàng quyết định thử làm điều đó, mặc kệ những chỉ thị của chàng, và rồi ngã quỵ ở đó mà có ai giúp đỡ hoặc kêu cứu ... Hoặc nếu nàng lại rơi vào bất tỉnh...

      Chàng đẩy cánh cửa mở ra và bước vào phòng ngủ. Phong ngủ trống trơn. Bực mình và tức giận, chàng nhìn vào cái giường gần như được dọn. Hiển nhiên là cái nàng bé ngốc nghếch đó bị giám sát để làm theo những mệnh lệnh của chàng, và cả người hầu cũng vậy!

      thanh làm chàng quay người lại. Và hoàn toàn dừng lại.

      "Tôi nghe thấy ngài vào," vị khách của chàng , bước ra khỏi phòng thay đồ. Phủ trong cái váy dài màu trắng mà có vẻ là quá rộng với nàng, với cái lược chải tóc tay và cái khăn tắm màu xanh da trời quấn đầu, nàng đứng chân trước chàng, hề e thẹn, và hoàn toàn tỏ ra hối hận vì từ chối những mệnh lệnh của chàng.

      Vừa bị phải chịu đựng cách vô lí vài khoảnh khắc khủng khiếp của sợ hãi, Stephen phản ửng ứng lại với tia bực bội, kèm theo nhõm, và rồi với vui thích cưỡng lại được. Nàng mượn cái dây màu vàng từ những cái màn treo cửa và buộc nó quanh eo để giữ cho chiếc váy khoác mặc trong nhà màu trắng kín lại, và với những ngón chân trần hở ra từ bên dưới cái áo dài và cái khăn tắm màu xanh lá cây quanh đầu nàng giống như cái khăn trùm, nàng gợi cho chàng nhớ tới Đức mẹ chân trần. Thay vì nụ cười trầm lặng ngọt ngào của Đức mẹ , tuy nhiên , Đức mẹ này tỏ ra thái độ đột nhiên trông hoang mang, đầy vẻ cáo buộc và ràng là hạnh phúc. Nàng làm chàng phải đợi lâu để tìm ra lí do.

      "Hoặc là ngài cực kì để ý tới, thưa ngài, hoặc là cái nhìn của ngài có vấn đề."

      Bị thu hút cách hoàn toàn phòng bị, Stephen cách cẩn thận, " Ta chắc ý của nàng là gì."

      "Tôi đến mái tóc của tôi," nàng đáp cách kinh khủng, chỉ ngón tay đầy vẻ buộc tội vào chỗ được che phủ dưới cái khăn tắm. Chàng nhớ là mái tóc của nàng bị lẫn với máu, và cho rằng vết thương chỗ da đầu của nàng bị chảy máu thậm chí là sau khi Whitticomb khâu nó lại.

      "Nó gội sạch hết mà", chàng quả quyết với nàng.

      "Ồ, tôi nghĩ vậy đâu," nàng cách đáng ngại. "Tôi vừa mới thử".

      "Ta hiểu ..." chàng bắt đầu.

      "Tóc của tối phải màu nâu-" nàng làm cho dễ hiểu bằng cách tháo chiếc khăn tắm ra và nắm nắm tóc để minh họa cho vấn đề đó. "Nhìn nó này. Nó màu đỏ!" Nàng hét lên đầy phẫn nộ, nhưng Stephen nên lời, hoàn toàn sững sờ bởi khối những sợi sáng chói, rực rỡ đổ thành những lọn sóng và xoăn bờ vai nàng và vạt áo của chiếc váy và phía sau lưng nàng. Nàng thả ra nắm tóc tóc mà nàng giữ, và nó chạy qua những ngón tay của nàng giống như dòng lửa.

      "Jesus ..." chàng thào.

      " là quá ... quá trơ tráo" nàng giọng buồn rầu. Nhận ra cách muộn màng là vị hôn thê thực của nàng đứng ở đó, nhìn chằm chằm những thứ mà ta từng nhìn thấy, Stephen miễn cưỡng rút lại ánh mắt của chàng khỏi mái tóc lộng lẫy và hiếm có nhất mà chàng từng thấy.

      "Trơ tráo?" chàng đáp lại, muốn cười to.

      Nàng gật đầu và rồi đẩy sang bên cách thiếu kiên nhẫn mái tóc như tấm bảng bóng loáng bằng đồng trượt khỏi phần giữa của nàng và che hết trán nàng và chỉ để lại đôi mắt.

      "Nàng thích nó," chàng kết luận.

      "Tất nhiên là . Đó có phải là lí do mà ngài muốn cho tôi biết màu của nó?"

      Stephen nắm lấy lý do mà nàng tình cờ đặt vào tay chàng và gật đầu, cái nhìn của chàng dịch trở lại mái tóc đẹp kì lạ đó. Nó là cái cái khung hoàn hảo để làm nổi bật lên vóc dáng mềm mại và làn da như sứ của nàng.

      Nó bắt đầu được ghi nhận với Sheridan rằng biểu lộ mặt chàng phải là khiếp sợ chút nào. thực tế, chàng trông hoàn toàn như ... ngưỡng mộ? "Ngài thích nó chứ?"

      Stephen thích nó. Chàng thích kinh khủng mọi thứ về nàng. " Ta thích nó," chàng cách bất chợt. " Ta cho rằng mái tóc đỏ là thể chấp nhận được ở nước Mỹ?"

      Sheridan mở miệng để trở lời, và nhận ra nàng biết câu trả lời. " Tôi ... biết nó có thể như thế nào. Và tôi nghĩ đây là nước ."

      " Điều gì khiến nàng như vậy?"

      "Bởi vì hầu người giúp đỡ tôi thừa nhận sau khi tôi nài ép ấy rằng ấy chưa bao giờ nhìn thấy mái tóc với màu như thế này trong cả cuộc đời ấy. ấy trông hoàn toàn kinh sợ."

      "Vậy ý kiến của ai quan trọng hơn cả ?" chàng phản công lại cách trôi chảy.

      "Ồ, khi ngài đặt nó theo cách đó..." Sheridan , cảm thấy ngượng nghịu và bị khuấy động dưới ấm áp của nụ cười của chàng. Chàng quá đẹp- cách ngăm đen, đàn ông- đến nỗi quả là khó khăn để nhìn chằm chằm vào chàng và thậm chí là kho khăn hơn để tin rằng chàng thực tể chọn nàng hơn tất thảy những người phụ nữ ở đất nước của chàng. Nàng bầu bạn , hài hước của chàng và cái cách dịu dàng mà chàng đối xử với nàng. Nàng đếm những giờ đồng hồ giữa những lần tới thăm của chàng, trông đợi cách tha thiết tới từng lần, nhưng những cuộc viếng thăm tất cả đều rất ngắn và hoàn toàn thiếu thông tin. Kết quả là nàng vẫn biết chút gì về bản thân mình, hay về chàng, hay về mối quan hệ trong quá khứ của họ. Nàng còn tự nguyện để sống trong tình trạng lấp lửng, chờ đợi trí nhớ thất thường trở lại bất cứ lúc nào và đưa ra những câu trả lời nữa.

      Nàng hiểu quan điểm của Ngài Westmoreland, rằng nàng nên liều với sức khỏe của mình bằng cách đòi hỏi quả nhiều đầu óc của nàng, nhưng bây giờ cơ thể nàng được lành lại. Nàng ra khỏi giường, tắm và gội đầu và rồi mặc cái áo choàng mặc trong nhà, để chứng tỏ cho chàng rằng nàng khỏe để đặt những câu hỏi và nghe những câu trả lời. Đôi chân của nàng cảm thấy run run, nhưng nó có thể là do yếu đuối kéo dài từ thử thách của nàng hoặc, hơn thế, nó là dấu hiệu khác của của hồi hộp xáo dộng mà nàng đôi khi cảm thấy trong xuất của chàng.

      Nàng hướng đầu về phía hai chiếc ghế sô fa được bọc bằng lụa vàng nắm ở gần lò sưởi.

      " Ngài có phiền nếu chúng ta ngồi xuông ? Tôi e là tôi nằm giường quá lâu đến nỗi hai chân tôi trở nên yếu ớt vì được dùng đến".

      "Tại sao nàng lại điều này trước đó?" Stephen , bước sang bên để nàng có thể trước chàng.

      "Tôi chắc là có được phép." Nàng cuộn người chiếc sô fa, kéo hai bàn chân trần phía dưới nàng, và xếp cái áo choàng gọn gàng quanh nàng. trong số những thứ nàng ràng quên mất, Stephen để ý, là những quí trẻ có giáo dục chuyện với quí ông mà phải là chồng mình trong khuê phòng của họ. Stephen , mặt khác, quan tâm đến việc đó như là chàng vượt qua giới hạn của mình khi ở đây. Chàng lựa chọn để gạt bỏ cả hai vấn đề ủng hộ những đòi hỏi của bản thân chàng.

      "Tại sao nàng nàng chắc là có được phép ngồi xuống?"

      Cái nhìn xấu hổ của nàng trượt xuống lò sưởi, và Stephen cảm thấy thiếu thốn cách vô lý vui mừng khuôn mặt nàng và hài lòng cách vô lý khi nàng quay lại nhìn chàng.

      "Tôi biết được từ Constance- hầu – rằng ngài là bá tước."

      Nàng nhìn chàng như thể nàng hầu như hi vọng chàng phủ nhận , điều này làm nàng trở thành người phụ nữ hiếm có nhất mà chàng từng gặp.

      "Và?" chàng hỏi khi nàng tiếp tục nữa.

      "Và rằng tôi nên thực ra phải gọi ngài là "thưa ngài"!. " Khi chàng chỉ nhấc lông mày, chờ đợi, nàng khẳng định, " Trong những thứ tôi dường như biết đó là trong xuất của vị vua, người ta ngồi trừ phi được mời để làm như thế."

      Stephen ngăn thôi thúc để phát ra tiếng cười. "Ta phải là vị vua, tuy nhiên, chỉ là bá tước."

      "Vâng, tôi chắc nếu nghi lễ tương tự được áp dụng."

      " đâu, và chuyện với người hầu, mà ta ở cái chỗ quái quỉ nào thế? Ta đặc biệt là nàng được để ở lại mình bất cứ lúc nào."

      "Tôi bảo ấy ra ngoài."

      "Bởi vì phản ứng của ta với tóc của nàng," chàng nhận định vẻ to tiếng. "Ta có thể thấy điều đó-"

      ", bởi vì ấy ở vởi tôi từ lúc bình minh, và ấy trông kiệt sức, ấy dọn sạch căn phòng, và tôi chắc chắn muốn được tắm như là dứa trẻ."

      Stephen nghe điều đó với ngạc nhiên, nhưng rồi nàng là đầy cả những ngạc nhiên, bao gồm thông báo tiếp theo của nàng, điều mà được tuyên bố với đầy kiên quyết và chỉ rùng mình chắc chắn. "Tôi vài quyết định hôm nay"

      "Nàng có lúc này," chàng , mỉm cười trước biểu cảm dữ dội của nàng. Nàng ở trong bât kì vị trí nào để quyết định, nhưng chàng thấy có lí do gì để lưu ý điều đó với nàng.

      "Vâng. Tôi quyết định rằng cách tốt nhất để đương đầu với việc mất kí ức của tôi mà được cho rằng là chỉ là phiền phức ngẫu nhiên, và để chúng ta có thể xử lí nó theo cách đó."

      "Tôi nghĩ đó là ý kiến hay tuyệt."

      "Tuy nhiên có vài điều tôi muốn hỏi ngài."

      "Vậy nàng muốn biết điều gì?"

      "Ồ, những chuyện thường thôi mà," nàng , cố nến tiếng cười "Tôi bao nhiêu tuổi? Tôi có tên đệm ? "

      Những đề phòng của Stephen sụp đổ, để chàng giằng xé giữa niêm thôi thúc ngông cuồng được cười cái tính hài hước tuyệt vời, can đảm của nàng và niềm thôi thúc ngông cuồng để kéo nàng ra khỏi ghế sofa, luồn tay chàng vào trong mái tóc lấp lánh kia và che phủ đôi môi chàng lên môi nàng. Nàng quyến rũ cũng như nàng duyên dáng và càng hấp dẫn giới tính hơn trong cái áo váy và cái dây màn cửa đó hơn bất cứ điếm hạng sang ăn mặc lộng lẫy hay mặc gì nào mà chàng từng biết.

      Burleton phải vui sướng cực độ khi đưa nàng vào giường, chàng nghĩ. có gì đáng ngạc nhiên khi ta dự định cưới nàng ngay sau hôm nàng tới ...

      tội lỗi đột nhiên làm tắt cái nhìn thích thú của Stephen về những thứ quí báu hấp dẫn của nàng, và hổ thẹn ăn mòn chàng như axit. Burleton, chứ phải chàng đáng lẽ ngồi đối diện với nàng. Đó là Burleton người đáng lẽ là người tận hưởng những khoảnh khắc ấm cúng cùng nàng, để nhìn nàng cuộn tròn ghế sofa, chân trần; Đó là Burleton người có quyền được cởi quần áo của nàng trong đầu và nghĩ đến việc đưa nàng vào giường. nghi ngờ gì là ta hẳn nghĩ chút về chuyện đó trong khi đợi con tàu của nàng cập bến.

      Thay vì tất cả những thứ đó, người tình trẻ trung nồng nàn của nàng nằm trong quan tài, và kẻ giết ta lại tận hưởng buổi tối với dâu của ta. , Stephen khiển trách mình với tự ghê tởm nghiêm khắc, chàng chỉ đơn giản là tận hưởng buổi tối dễ chịu với nàng, mà chàng ham muốn nàng. hấp dẫn của chàng tới nàng kinh tởm! là điên cuồng! Nếu chàng muốn giải trí với bất kì cách nào, chàng có thể chọn từ trong số những người phụ nữ đẹp nhất của châu âu. Thạo đời hay ngây thơ, hóm hỉnh hay nghiêm túc, cởi mở hay nhút nhát , tóc vàng, tóc nâu hay tóc đỏ - họ là của chàng chỉ cần chàng muốn. có lí do nào trái đất để cảm thấy hấp dẫn hoang dại với người phụ nữ đó, có lí nào để phản ứng lại nàng giống như đứa trẻ mới lớn bị kích thích hay kẻ phóng đáng có tuổi.
      Giọng của nàng kéo giật chàng ra khỏi tự trách mãnh liệt, nhưng nhưng cảm giác khiếp sợ của chàng vẫn còn lại.

      "Bất kể là chuyện gì," nàng nửa nghiêm túc, "Tôi nghĩ là nó kéo dài quá lâu."

      Ánh mắt của Stephen quay lại khuôn mặt nàng " Xin lỗi, nàng làm ơn nhắc lại."

      "Bất kể là chuyện gì mà để ngài trừng mắt nhìn qua vai trái của tôi phút trước- Tôi hi vọng là nó có chân và có thể chạy rất nhanh."

      Chàng gửi cho nàng nụ cười ngắn và thiếu hài hước. " Những suy nghĩ của ta bị trôi . Ta xin lỗi."

      "Ồ, làm ơn đừng xin lỗi!" nàng với nụ cười lo lắng. " Tôi bớt căng thẳng rất nhiều khi biết ngài nghĩ về việc nào đó khác hơn là những câu hỏi của tôi với vẻ cáu kỉnh đen tối mặt ngài."

      "Tai e là tôi quên hết các câu hỏi?"

      "Tuổi của tôi?" nàng đề nghị cách hữu ích, đôi lông mày thanh nhã của nàng nhướn lên. " Tôi có tên đệm ?"

      Mặc cho điệu vui vẻ của nàng, Stephen nhận thấy nàng nhìn chàng rất, rất gần. Chàng bị mất tập trung bới cái cách mà đôi mắt nàng thăm dò chàng, và chàng do dự trong khoảnh khắc , vẫn cố gắng chuyển chu ý của chàng tới chủ đề sắp đến. Nàng phá vỡ im lặng trước khi chàng có thể, bằng việc thốt ra tiếng thở dài lớn, kì cục mất hết tinh thần và cảnh báo chàng bằng giọng cường điệu và kinh khủng,

      "Bác sĩ Whitticomb với tôi căn bệnh mà tôi mắc phải, được gọi là c-h-ứ-n-g q-u-ê-n và nó lây. Vì thế, tôi rất lấy làm buồn phiền nếu ngài có ý muốn giả vờ là ngài cũng mắc chứng bệnh đó, và như thế làm cho tôi trông khá là bình thường. Bây giờ, liệu chúng ta có thể bắt đầu với với thứ dễ hơn chút ? Ngài có muốn cho tôi biết tên đầy đủ của ngài ? Tuổi của ngài? Hãy thong thả, suy nghĩ về những câu trả lời."

      Stephen đáng lẽ cười lớn nếu như chàng ghét bản thân mình quá mức để làm điều đó. " Ta 33 tuổi," chàng . "Tên ta là Stephen David Elliott Westmoreland."

      "Ồ, điều này giải thích được nó!" nàng đùa. " Với quá nhiều tên như thế, lấy làm ngạc nhiên khi ngài mất có lúc để nhớ tất cả chúng!"

      nụ cười toe toét bật mạnh môi chàng, và Stephen cố gắng phủ nhận nó bằng cách rầy la cách nghiêm khắc như chàng có thể, " Nàng, đứa trẻ xấc xược, Ta cảm ơn nếu nàng cho ta thấy chút tôn trọng."

      bị uốn nắn và tỏ ra hối lỗi, nàng nghiêng đầu về bên và dò hỏi cách hiếu kì, " Bởi vì ngài là vị bá tước?"

      ", bởi vì ta lớn hơn nàng."

      Tiếng cười của nàng du dương như tiếng chuông và quá nhanh chóng ảnh hưởng đến nỗi khuôn mặt của Stephen bị đau vì cố gắng giữ ấn tượng vô cảm.

      "Bây giờ chúng ta thiết lập rằng tôi xấc xược và ngài lớn hơn tôi," nàng , gửi cho chàng cái nhìn tươi cười và ngây thơ từ phía dưới hàng mi, " Liệu nó có bằng chính xác việc thừa nhận rằng ngài cũng nhiều tuổi hơn tôi?"

      Stephen gật đầu bởi chàng thể tin vào giọng của mình. Nàng tấn công ngay lập tức. " Hơn bao nhiêu tuổi?"

      "Dai dẳng quá đấy nhóc con, đúng ?" chàng , mắc vào giữa vui thích và thán phục vì nàng khéo léo như thế nào để xoay vấn để trở lại với những câu hỏi của nàng.

      Nàng trở nên nghiêm túc, đôi mắt xám của nàng vô cùng cầu khấn. " Làm ơn cho tôi biết biết tôi bao nhiêu tuổi. cho tôi liệu tôi có cái tên đệm. Hay là ngài biết?"

      Chàng biết. Mặt khác chàng biết tuổi tác cũng như tên đệm của rất nhiều phụ nữ, những người trải qua chuyện chăn gối với chàng. Khi nàng mất quá ít thời gian với vị hôn phu của nàng, sư dường như an toàn và thậm chí là hợp lý.

      "Thực tế, chẳng có gì trong những vấn đề đó từng được nêu ra."

      "Và gia đình của tôi- họ trông như thế nào?"

      "Cha nàng là người góa vợ," Stephen , nhớ lại những gì mà chàng được biết từ quản gia của Burleton, và cảm thấy sau cùng chàng cũng có khả năng điều khiển cuộc thảo luận này. " Nàng là con duy nhất của ông ấy."

      Nàng gật đầu, chăm chú với điều đó, rồi nàng cười với chàng. " Chúng ta gặp nhau như thế nào?"

      "Tôi tưởng tượng là mẹ nàng giới thiệu nàng cho ông ta lâu sau khi nàng được sinh ra."

      (Ở đây là ông gà, bà vịt. Sheridan dùng "we" ý là ấy và Stephen, nhưng Stephen lại (cố tình) hiểu "we" là chỉ Sheridan và her father)

      Nàng cười bởi vì nàng nghĩ chàng đùa. Chàng nhăn mặt vì chàng hề mong chờ nhưng câu hỏi như vậy, cảm thấy có khả năng trả lời cũng như lẩn tránh chúng, và mặc cho chàng hay làm gì chàng vẫn cứ trở thành kẻ dối trá.

      "Ý tôi là tôi và ngài gặp nhau như thế nào ? »

      " cách thông thường", chàng cốc lốc.

      "Cách gì?"

      "Chúng ta được giới thiệu".

      Chàng đứng dậy để tránh hoang mang và chăm chú trong đôi mắt to màu xám của nàng, và về phía cái tủ ly, chỗ mà chàng nhìn thấy cái bình thủy tinh đựng rượu trước đó.

      "Thưa ngài?"

      Chàng liếc qua vai khi chàng lôi cái nút đóng ra khỏi cái bình và nâng nó lên tới cái cốc.

      "Gì cơ?"

      "Chúng ta có nhau nhiều ?"

      nửa chỗ rượu brandy văng tung tóe khỏi ngón tay cái của chàng và chảy xuống bên của cái cốc xuống cái khay vàng. Thầm nguyền rủa, chàng nhận thấy rằng bất kể chàng gì với nàng bây giờ, nàng cũng cảm thấy bị lừa dối khi nàng khôi phục lại được trí nhớ. Giữa điều đó và là chàng cũng có lỗi với cái chết của người đàn ông mà nàng quan tâm, nàng hoàn toàn ghét bỏ chàng khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng cũng thể nào nhiều bằng chàng ghét bản thân mình vì tất cả, bao gồm cả những việc mà chàng chuẩn bị làm. Nâng cốc lên, chàng rót xuống chút ít brandy chàng thực cố để đổ vào , rồi chàng quay lại và đối mặt với nàng. Rời lựa chọn, chàng trả lời bằng cách mà chàng biết phá hủy bất kì đánh giá tốt đẹp nào mà nàng dành cho chàng.

      "Đây là nước , chứ phải nước Mỹ-" chàng bất đầu.

      "Vâng tôi biết. Bác sĩ Whitticomb với tôi điều đó."

      Trong thâm tâm Stephen cau mày vì nhắc nhở là nàng được là nàng ở đất nước nào, đó cũng là lỗi của chàng.

      " Đây là nước ", chàng nhắc lại cộc lốc. " Ở nước , trong tầng lớp thượng lưu, các cặp vợ chông cưới nhau vì nhiều lí do, gần như tất cả chúng đều hoàn toàn thực tế, giống những người Mỹ, chúng tôi mong chờ hay ao ước được bộc lộ tình cảm của chúng tôi, cũng như làm cái việc tán tụng liên miên cái cảm xúc mong manh được gọi là "tình ", Chúng tôi dành nó cho những kẻ quê mùa và những nhà thơ."

      Nàng nhìn như thể chàng vừa tát nàng, và Stephen đặt chiếc cốc xuống mạnh hơn là chàng dự định. " Ta hi vọng là ta làm nàng khó chịu vì thẳng thừng của mình," chàng , cảm thấy giống kẻ hoàn toàn đáng khinh. " Muộn rồi đấy, và nàng cần nghỉ ngơi."

      Chàng khẻ cúi đầu để biểu thị là cuộc chuyện kết thúc, và rồi đợi nàng để đứng dậy, cẩn thận nhìn chỗ khác khi cái áo váy của nàng tách ra làm lộ thoáng qua cái bắp dùi cân đối. Chàng vừa đặt bàn tay lên nắm của khi nàng cuối cùng cũng .

      "Thưa ngài?"

      "Vâng?" chàng quay lại.

      "Tuy nhiên ngài có cái đó chứ, đúng ?"

      "Cái gì?"

      "Trái tim".

      " Lancaster," chang bắt đầu, tức giận với bản thân và với định mệnh bởi vì chàng ở trong tình huống thể trụ được. CHàng quay lại và nhìn thấy là nàng đứng ở chân giường, tay nàng thả lỏng bức tranh trong tư thế đẹp.

      "Tên tôi là- " nàng ngập ngừng, và chàng cảm thấy nỗi đau đớn như bị dao đâm của lỗi lầm thể tha thứ khi nàng phải nghĩ để nhớ tên mình, "Charise. Tôi mong ngài gọi tôi như thế."

      "Chắc chắn rồi" chàng , dự định làm những việc tương tự. "VÀ bây giờ, xin nàng thứ lỗi, ta có việc phải làm".

      Sheridan đợi cho tới khi cách cửa đóng lại sau lưng chàng, rồi nàng giật cái bức tranh bằng tay kia khi chóng mặt và buồn nôn lấn át nàng. Cẩn thận, nàng làm dịu bản thân bằng tư thế ngồi tấm trải giường satanh, tim nàng bị giáng mạnh vì yếu đuối và sợ hãi.

      Nàng là loại người gì, nàng tự hỏi, để muốn cưới người đan ông suy nghĩ như chàng? Chàng là loại người như thế nào? Dạ dày nàng rối tung lên khi nàng nhớ lại cái cách lạnh lùng mà chàng nhìn nàng và cái cách nhẫn tâm mà chàng về tình .

      Điều gì mà nàng có thể nghĩ về việc hứa hẹn bản thân mình với người như chàng? Tai sao nàng làm việc đó? Sheridan tự hỏi cách cay đắng.

      Những nàng cũng hoài nghi lời giải đáp cho vấn đề đó : nó dựa cái cách kì lạ mà nàng cảm thấy khi chàng cười với nàng.

      Chàng chỉ cười khi chàng bỏ . Nàng ném cho chàng kinh tởm của mình với tất cả lời của nàng về tình . Khi chàng đến thăm nàng vào buổi sáng, nàng xin lỗi. Hoặc là bỏ mặc vấn đề hoàn toàn đơn và đơn giản là cố gắng làm bạn cách thân thiện và thích thú.

      Với tay tới cái mép chăn, nàng trèo lên giường và kéo nó lên đến cằm. Tỉnh táo, cổ họng đau đớn với đầy nước mắt, nàng nhìn chằm chằm lên cái trần nhà bên . Nàng khóc, nàng tự bảo mình. Chắc chắn là tổn hại thể sửa chữa được nào xảy ra đối với mối quan hệ của họ vào tối nay. Họ xét cho cùng cũng đính hôn. Chàng chắc chắn bỏ qua cái cái lỗi bé xíu trong quan điểm của nàng. Rồi nàng nhớ rằng nang hỏi là liệu chàng có trái tim hay , và đống nước mắt trong cổ họng nàng cảm giác như to bằng nắm tay.

      Ngày mai, mọi thứ tươi sáng hơn, nàng tự nhủ. Ngay lúc này nang vẫn còn cảm thấy yếu và mệt mỏi do việc gắng sức tắm rửa, thay quần áo và gội đầu.

      Ngày mai, chàng lại tới thăm nàng và mọi thứ tốt đẹp trở lại.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13

      Ba ngày sau, Stephen đọc cho thư kí viết khi Whitticomb đến. Chàng nhận thấy ông ta mỉm cười, khi viên quản gia dẫn ông ta qua hai lần cửa mở vào phòng làm việc. Nửa giờ sau, khi ông ta xuống lầu sau khi thăm bệnh, trông ông còn vui vẻ như thế nữa.

      "Tôi cầu được chuyện riêng với ngài, nếu ngài có thể cho tôi vài phút," ông ta , vẫy tay ra hiệu cho người quản gia hoảng hốt đứng cạnh cửa, cố gắng thông báo ông đến.

      Stephen có linh cảm ổn về việc mà chàng sắp được nghe, với tiếng thở dài bực bội, chàng bảo viên thư kí ra ngoài, gạt giấy tờ của chàng sang bên, và dựa người ra sau ghế.

      "Tôi nhớ rất ràng với ngài," Hugh Whitticomb bắt đầu, ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng viên thư kí, "rằng bắt buộc phải tránh làm buồn lòng Lancaster. Vị chuyên gia về bệnh mất trí nhớ mà tôi tham vấn nhấn mạnh với tôi chuyện đó, và tôi nhấn mạnh với ngài. Ngài còn nhớ cuộc chuyện đó chứ?"

      Stephen ghìm lại ý muốn trả đũa trước giọng điệu của vị bác sĩ, nhưng giọng của chàng trở nên lạnh lùng. "Ta nhớ."

      "Vậy ngài có thể làm ơn giải thích cho tôi," Bác sĩ Whitticomb , chú ý đến điệu cảnh cáo của người đối diện và tự kiềm chế mình cho phù hợp, "tại sao ngài lại lên thăm ấy trong suốt ba ngày liền. Tôi với ngài, việc quan trọng là ấy phải có những việc tiêu khiển để làm sao nhãng những suy nghĩ xuất phát từ những phiền muộn của ấy. "

      "Ông bảo ta rồi, và ta đảm bảo để ấy có đủ tất cả những thú tiêu khiển của phụ nữ mà ta có thể nghĩ ra được, từ sách vở và tranh ảnh thời trang tới khung thêu và tranh màu nước."

      "Có "thú tiêu khiển của phụ nữ " mà ngài đề nghị, mà đó lại là thứ mà ấy có quyền đòi hỏi".

      "Và đó là?" Stephen hỏi, nhưng chàng biết câu trả lời.

      "Ngài dành cho ấy dù chỉ cuộc đối thoại nho với vị hôn phu của mình."

      "Ta phải là vị hôn phu của ấy."

      ", nhưng ngài có trách nhiệm thể chối cãi được trong việc ấy còn vị hôn phu nữa. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì ngài quên mất chuyện đó rồi."

      "Ta coi đó là sỉ nhục," Stephen lạnh lùng cảnh cáo, "vì được ra bởi người bạn lâu năm, tận tụy của gia đình."

      Bác sĩ Whitticomb nhận ra ông chỉ chọn nhầm sách lược với đối thủ, mà còn đẩy chàng quá xa. Ông quên mất vị quí tộc lạnh lùng, kiên quyết ngồi sau chiếc bàn kia còn là cậu bé lém lỉnh lẻn ra chuồng ngựa giữa đêm hôm để được cưỡi con ngựa mới, rồi dũng cảm khóc khi Hugh bó bột cho cánh tay gẫy của cậu và thuyết giáo hồi vì ngu ngốc khi đùa giỡn với hiểm nguy.

      "Ngài đúng," ông nhàng . "Tôi cũng rất buồn. Tôi có thể ngồi ?"

      Người đối diện với ông chấp nhận lời xin lỗi với cái gật đầu ngập ngừng. "Chắc chắn rồi."

      "Những người "tận tụy, già lão" như chúng tôi đây rất dễ bị mệt," ông thêm với nụ cười, và thấy lòng khi nhìn thấy chút hài hước làm mềm nét mặt của Stephen. Kéo dài thêm thời gian, Hugh chỉ về phía hộp thuốc xì gà mặt bàn khảm da bên cạnh ghế của chàng.

      "Thỉnh thoảng tôi cũng đột nhiên thấy thèm xì gà hảo hạng. Cho phép tôi?"

      "Tất nhiên."

      Trong lúc Hugh đốt điếu xì gà, ông quyết định cách tốt hơn để thuyết phục Stephen về tính nghiêm trọng trong trường hợp của Charise Lancaster, và ông hài lòng vì có đủ thời gian để xua tan bất kì ác cảm nào của Stephen về cố gắng thành công trước đó của Hugh.

      "Lúc tôi vừa lên lầu," ông ta bắt đầu , ngắm nghía làn khói mỏng manh màu trắng cuộn lên từ đầu điếu xì gà tay, "tôi thấy bệnh nhân của chúng ta vật lộn giường, rên rỉ."

      Stephen nhấc được nửa người khỏi ghế trước khi vị bác sĩ giơ tay ra và thêm, " ấy ngủ, Stephen. Nằm mơ. Nhưng ấy hơi bị sốt," ông thêm, cách thành , cố gắng đạt được mục đích của mình. "Tôi cũng được thông báo là ấy ăn ngon, và rất đơn, và tuyệt vọng tìm những câu trả lời, đến nỗi ấy chuyện với những người hầu phòng, và đầy tớ - bất kì ai có thể cho ấy biết về ngôi nhà này, về chính ấy, hay về ngài, vị hôn phu của ấy."

      Cảm giác tội lỗi của Stephen tăng lên gấp ba lần khi chàng tưởng tượng cách sống động cảnh Charise Lancaster phải thầm chịu đựng, nhưng việc đó chỉ khiến chàng cứng rắn hơn. "Ta phải là vị hôn phu của ấy. Ta là người chịu trách nhiệm trong cái chết của ta! Đầu tiên ta giết ta, rồi chiếm chỗ của ta," chàng chua cay rít lên. "Toàn bộ chuyện này ghê tởm!"

      "Ngài giết chết ta," Hugh , ngạc nhiên vì ăn năn sâu sắc của Stephen. " ta say bí tỉ và chạy ra trước mũi xe của ngài. Đó chỉ là tai nạn. Những chuyện như thế vẫn xảy ra."

      "Ông dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế nếu ông ở đó," chàng giận dữ đáp trả. "Ông phải là người kéo ta ra khỏi đống chân ngựa. Cổ ta bị gẫy, và đôi mắt mở trừng trừng, và ta cố thầm và hít thở. Lạy Chúa, ta quá trẻ, thậm chí trông giống người phải cạo râu! ta ngừng bảo ta phải "Tìm Mary". Ta nghĩ ta bảo ta tìm người nào đó tên là Mary[1]. Cho đến tận ngày hôm sau ta vẫn biết rằng, trong lúc trút hơi thở cuối cùng, ta vẫn về việc làm đám cưới. Nếu ông ở đó và nhìn thấy và nghe thấy tất cả, ông thấy ta thể dễ dàng tìm cách biện hộ cho việc đâm chết ta và rồi khao khát vị hôn thê của ta!"

      Hugh chờ cho Stephen kết thúc bài tự trào đầy mặc cảm tội lỗi của mình để ông ta có thể chỉ ra cho chàng Burleton là kẻ vô tâm, say xỉn, và bài bạc, chẳng có chút thiên hướng nào để trở thành người chồng tử tế cho Lancaster cho dù ta còn sống, nhưng những lời cuối cùng của Stephen gạt bỏ mọi thứ khỏi tâm trí ông ta. Nó giải thích thái độ nhẫn tâm hợp với tính cách của Stephen chút nào khi để mặc đơn gác.

      Vẫn ngậm điếu thuốc giữa hai hàm răng, Hugh dựa người ra phía sau lưng ghế và chăm chú quan sát vị bá tước giận dữ với chút hài hước. "Vậy là, ấy hấp dẫn ngài theo cách đó, phải ?"

      "Chính xác là "theo cách đó", Stephen thốt lên.

      "Giờ tôi hiểu tại sao ngài lảng tránh ấy." Nheo mắt lại trước làn khói thuốc, Hugh cẩn trọng xem xét vấn đề lát, rồi tiếp. "Thực ra, chẳng có gì ngạc nhiên khi ngài cưỡng lại được ấy, Stephen. Chính tôi cũng thấy ấy cực kì tươi trẻ và thú vị."[

      "Tuyệt vời!" Stephen cay độc . "Thế ông với ấy ông mới chính là Burleton, và ông mà cưới ấy. Như thế làm mọi chuyện trở về đúng vị trí của nó."

      Câu cuối cùng biểu lộ cách tế nhị, và quá thú vị, đến nỗi Hugh cẩn thận tránh nhìn vào mặt Stephen. Ông ta bỏ điếu xì gà miệng ra, giữ giữa hai ngón tay, và mê mải quan sát nó. "Đó là suy nghĩ rất thú vị, đặc biệt là với ngài," ông nhận xét. "Thậm chí tôi có thể đó là bộc lộ suy nghĩ."

      "Ông về cái gì?"

      "Tôi về câu tuyên bố của ngài là nếu có ai đó cưới ấy, 'đưa mọi chuyện về đúng vị trí của nó.'" cần chờ chàng trả lời, ông ta tiếp, "Ngài cảm thấy có lỗi trong cái chết của Burlenton và việc mất trí nhớ của ấy, và ngài bị ấy thu hút về mặt thể xác. Bất chấp điều đó – hay vì cả hai điều đó – ngài cương quyết từ chối làm việc đơn giản và phục vụ việc chữa trị là đóng giả vị hôn phu của ấy, đúng thế nào?"

      "Nếu ông muốn nghĩ theo hướng đó, đúng thế."

      "Vậy là đúng," Hugh , vỗ vào đầu gối và cười mãn nguyện. "Đó là toàn bộ những miếng ghép, tất cả đều ăn khớp với nhau." chờ cho người đối diện ông phải đòi giải thích, Hugh ra ngay: " Lancaster còn vị hôn phu bởi tai nạn mà ngài có lỗi, nhưng dù sao vẫn phải chịu trách nhiệm. Bây giờ, nếu ngày đóng giả làm chồng chưa cưới của ấy, và nếu ấy phát sinh tình cảm sâu sắc với ngài trong khi ngài làm như thế, trong hoàn cảnh này, ấy có thể mong muốn – thậm chí còn có quyền mong – rằng ngài biến giả thành .

      "Dựa thái độ trước đây của ngài với nữ giới mà , nhân tiện đây cũng phải mẫu thân của ngài hoàn toàn mất hi vọng được nhìn thấy ngài kết hôn, chẳng có cách nào Lancaster buộc được ngài làm thế. Nhưng ngài lại dễ dàng từ bỏ Lancaster như những phụ nữ trước đây. Ngài khao khát ấy về mặt thể xác, nhưng ngài cũng sợ rằng càng tiếp xúc lâu càng thấy ấy khó cưỡng hơn nữa, mặc khác ngài để diện của ấy khiến cho ngài phải trốn chui trốn nhủi trong chính căn nhà của mình. Ngài cũng thể nhẫn tâm trốn tránh người khi ràng người đó cần quan tâm và chú ý của ngài."

      "Nếu ngài có gì phải sợ, ngài trốn tránh ấy. Chỉ đơn giản như thế thôi. Nhưng ngài có thứ phải sợ: Vì lần đầu tiên trong đời mình, ngài có lí do để sợ phải đánh mất đời sống độc thân mà ngài trân trọng."

      "Ông hết chưa?" Stephen ôn tồn hỏi.

      "Sắp rồi. Ngài nghĩ sao về bài tổng kết tình hình của tôi?"

      "Ta nghĩ đó là kết hợp ấn tượng nhất giữa những việc tưởng và suy diễn lệch lạc mà ta từng được nghe trong đời."

      "Nếu đúng như ngài , bá tước," Bác sĩ Whitticomb với nụ cười hiểu ý, nhìn chằm chằm vào chàng qua đỉnh cặp mắt kính, " tại sao ngài lại từ chối làm vừa lòng ấy bằng diện của ngài?"

      "Ngay bây giờ ta thể trả lời câu hỏi ấy. giống như ông, ta () dừng lại để mà phân tích tất cả những nghi ngờ trong lòng được."

      "Vậy hãy để tôi cung cấp cho ngài động lực nữa để vượt qua bất kì mối nghi ngờ nào mà ngài có thể có hoặc nghĩ là có," Hugh , giọng ông ta trở nên nhanh nhẹn và kiên quyết. "Tôi đọc nhiều bài báo về chủ đề mất trí nhớ, và cũng tham khảo vài đồng nghiệp có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Từ đó hiểu ra là bệnh này chỉ có nguyên nhân là các chấn thương ở đầu, mà còn có thể do chứng kích động, hay trong những trường hợp tệ hơn – do cả hai thứ kết hợp lại. Theo những gì tôi được biết, Lancaster càng mong mỏi khôi phục trí nhớ bao nhiêu, ấy càng buồn bã và thất vọng và kích động bấy nhiêu khi ấy thể nhớ ra. Khi tâm trạng lo âu của ấy tăng lên, ấy càng khó khăn trong việc nhớ lại bất cứ cái gì."

      Hoàn toàn thỏa mãn, ông ta nhìn người đàn ông trẻ hơn nhíu mày lo lắng. "Ngược lại, nếu làm cho ấy thấy an toàn và hạnh phúc, rất có thể trí nhớ của ấy trở lại sớm hơn. Tất nhiên, đó là nếu nó có lúc nào đó quay trở lại."

      Cặp lông mày sậm màu nhăn lại phía đôi mắt xanh đầy cảnh giác. "Ý ông là gì khi "nếu nó có lúc nào đó trở lại"?"

      "Đúng như những gì tôi . Có những trường hợp mất trí vĩnh viễn. Thậm chí có trường hợp người ta phải tập cho chàng tội nghiệp đó cách năng, đọc chữ và tự mình ăn uống lại từ đầu."

      "Lạy Chúa."

      Bác sĩ Whitticomb gật đầu để củng cố thêm quan điểm của ông, rồi ông ta thêm, "nếu ngài có nghi ngờ chút nào về những điều mà tôi vừa gợi ý, hãy xem đây như là khuyến khích: trẻ đó ý thức được ấy trải qua nhiều thời gian cùng với vị hôn phu trước khi tới đây, bởi vì tôi với ấy điều đó. Và ấy cũng biết là trước đây ấy chưa từng bao giờ ở trong căn nhà này, hay thậm chí đất nước này, bởi vì tôi đảm bảo với ấy như thế. Bởi vì ấy biết mình ở giữa những người xa lạ ở nơi xa lạ, nên ấy chưa tự làm mình phát ốm lên vì lo lắng nhận ra tất cả mọi người và mọi thứ. Nhưng điều đó còn nữa khi ấy hồi phục kịp trước khi gia đình đến đây. Nếu ấy thể nhớ lại được gia đình của chính mình khi nhìn thấy họ, ấy suy sụp cả về mặt tinh thần và thể chất. Bây giờ, ngài sẵn sàng mạo hiểm cái gì để cứu ấy khỏi tình trạng đó?"

      "Bất cứ điều gì," Stephen quả quyết .

      "Tôi biết là ngài nghĩ như vậy ngay khi ngài hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tiện thể, tôi bảo với Tiểu thư Lancaster là ấy cần ở trong phòng lâu hơn nữa, miễn là trong vòng tuần tới ấy cố làm việc gì quá sức." Kéo chiếc đồng hồ của mình ra, Hugh Whitticomb bật mở chiếc nắp và đứng lên. "Tôi phải rồi. Tôi nhận được bức thư từ người mẹ đáng kính của ngài. Bà rằng bà định đến đây tham dự Mùa lễ hội cùng với trai và chị dâu của ngài trong vòng tuần. Tôi rất mong chờ được gặp họ."

      "Ta cũng vậy," Stephen lơ đãng .

      Khi Whitticomb đường ra Stephen đột ngột nhận ra là thêm vào tất cả mọi chuyện khác, giờ đây chàng phải kéo cả gia đình chàng vào trong giả dối mà chàng sắp sửa phải đẩy lên đến tận cùng. Và thậm chí cả như thế vẫn chưa đủ, chàng nhận ra khi chàng gạt đống giấy tờ vào trong ngăn kéo. Trong vòng tuần, khi gia đình chàng tới London dự Mùa lễ Hội, hàng trăm lời mời dự vũ hội và tất cả những cuộc tiêu khiển khác bắt đầu được gửi tới nhà chàng, cùng với dòng thác người tới viếng thăm mỗi ngày.

      Chàng đặt chìa vào ổ khóa và vặn, rồi dựa ra sau lưng ghế của chàng, nhíu mày khi xem xét tất cả các khía cạnh: Nếu chàng từ chối mọi lời mời, mà chắc chắn là chàng rất sẵn lòng làm thế, giải quyết được việc gì hết. Những bạn bè và người quen của chàng bắt đầu đến thăm cho đến khi họ nhìn thấy chàng và có cơ hội để khám phá tại sao chàng tới London trong Mùa lễ Hội chỉ để hành xử như kẻ dật.

      Stephen nhận ra lựa chọn duy nhất của chàng là bí mật đưa Lancaster ra khỏi thành phố và đưa nàng đến trong những lâu đài của chàng – lâu đài hẻo lánh nhất của chàng. Như thế có nghĩa là chàng phải cáo lỗi với chị dâu và trai chàng, những người ngay từ đầu khẩn cầu chàng có mặt ở London trong Mùa lễ Hội. Cả hai người đều lí luận rất hay và rất thuyết phục rằng họ gặp chàng trong suốt hai năm qua và rằng họ cực kì mong muốn được vui chơi cùng với chàng, và chàng biết cả hai việc đó thực nghĩa là gì. Họ nêu lên lí do thứ ba, Stephen biết thừa là họ mong sắp đặt chuyện hôn cho chàng, ưu tiên cho Monica Fitzwaring. Đó là chiến dịch mà họ tiến hành với kiên trì khá hài hước và ngày càng tăng lên gần đây. khi mẹ chàng và Whitney hiểu được lí do chàng rời khỏi London, họ lập tức tha thứ cho chàng vì phụ công họ, nhưng chắc họ rất thất vọng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14

      Giờ đây khi chàng hoàn toàn hiểu tầm quan trọng của những lí do mà Whitticomb đưa ra nhằm khiến Stephen đóng vai vị hôn phu tận tụy, Stephen quyết định giải quyết vấn đề ngay lập tức. Chàng dừng lại bên ngoài cánh cửa phòng nàng, chuẩn bị bản thân cho những giọt nước mắt và lời buộc tội thể tránh được mà chắc chắn tuôn ra trước nhất ngay khi nàng nhìn thấy chàng, rồi chàng gõ cửa và cầu được gặp nàng.

      Sheridan giật mình trước thanh giọng của chàng, nhưng khi người hầu nhanh nhẹn chạy về phía cửa để mở cho chàng, nàng quay lại với dòng tin tức nàng đọc tờ báo London, và rất ràng, "Làm ơn hãy với bá tước là tôi khó ở."

      Khi người hầu truyền tin là Tiểu thư Lancaster khỏe, Stephen nhíu mày lo lắng, tự hỏi nàng tự làm mình ốm đến mức nào vì phớt lờ của chàng. "Hãy với ấy là ta đến thăm và quay trở lại trong vòng giờ."

      Sheridan chịu thừa nhận cảm giác vui lòng hay nhõm khi biết chàng định quay lại. Giờ đây nàng biết hơn trước kia là đừng có trông chờ ở chàng bất kì việc gì. Bác sĩ Whitticomb rất căng thẳng trước tình trạng của nàng khi ông ta đến thăm nàng vào sáng ngày hôm đó, đến nỗi cảnh giác của ông thấm vào nàng, kéo nàng ra khỏi cơn đau khổ u mê, chắc chắn là nàng cần phải tự chăm sóc bản thân và giữ cho đầu óc được linh hoạt.

      Ông ta lao vào giải thích cách rời rạc – và Sherry nghi ngờ là trung thực – về thờ ơ của vị hôn phu của nàng. Lời giải thích bao gồm những tuyên bố như là "mải mê suy nghĩ những vấn đề công việc gấp gáp," và "những nghĩa vụ đối với tước hiệu của ngài ấy," và "những vấn đề về gia nhân của trong những điền trang của ngài." Ông ta thậm chí còn ám chỉ rằng gần đây bá tước cảm thấy phải là chính mình. may cho vị bác sĩ tốt bụng, ông ta càng cố gắng giải thích cho thiếu quan tâm thể tha thứ được của Bá tước Westmoreland đối với vị hôn thê của chàng, Sheridan lại càng hiểu rằng diện của nàng ở đây, và bệnh tật của nàng, đối với bá tước chẳng quan trọng bằng những chi tiết nhặt trong kinh doanh hay cuộc sống! Hơn thế nữa, nàng có đủ mọi lí do để tin rằng chằng trừng phạt nàng, hay dạy cho nàng bài học đau đớn, vì dám bàn đến đề tài tình .

      Nàng dành nhiều ngày trời để tự sỉ vả bản thân vì làm thế và đổi lỗi cho mình vì hỏi chàng là liệu chàng có trái tim hay . Nhưng khi nàng nghe bài diễn văn của Bác sĩ Whitticomb về sức khỏe của nàng và quan sát biểu buồn bã khuôn mặt ông ta, cảm giác tội lỗi và tổn thương của nàng cuối cùng trở thành phẫn nộ chính đáng. Nàng được hứa hôn với vị bác sĩ, nhưng ông ấy còn lo lắng cho nàng. Ông ấy cả quãng đường tới đây để thăm nàng. Nếu tình cảm xúc đáng châm biếm, bị cấm đoán trong giới quí tộc Quốc, ít nhất ta cũng phải cảm thông cho mất trí của nàng chứ!

      Về việc cưới bá tước, Sheridan thể tưởng tượng điên rồ nào có thể khiến nàng quyết định như thế. Cho đến giờ, ưu điểm duy nhất mà chàng có là vẻ ngoài khá đẹp trai, nhưng cái đó chắc chắn thể là lí do đủ để đến hôn nhân. Hơn nữa, khi trí nhớ của nàng trở lại, nếu nàng thể nhớ lại được những việc hoàn toàn làm thay đổi quan điểm của nàng về chàng, nàng định cầu chàng rút lại lời cầu hôn và đem đến cho người phụ nữ khác, người cũng lạnh lùng và vô cảm với hôn nhân như chính chàng! Nàng thấy gần như thể tin được là, trong lúc đầy đủ lý trí, mà nàng lại có suy nghĩ khác về vấn đề hôn nhân. Có lẽ cha nàng (bị) lừa khi tin rằng bá tước trở thành người chồng tốt cho nàng và ép nàng cưới chàng. Nếu thế, nàng gặp cha nàng và giải thích tại sao nàng quyết định cưới chàng. Trong vài ngày qua, mỗi khi nàng cố nhớ lại cha nàng, nàng thể mường tượng được khuôn mặt, nhưng nàng có thể cảm thấy dòng xúc động mơ hồ - ấm áp dịu dàng, và gần gũi thân thương, cảm giác mất mát như thể nàng nhớ ông khủng khiếp. Chắc chắn, người cha khiến cho con cái có những cảm giác như thế ép buộc con ông lấy người đàn ông mà nàng thậm chí hề ngưỡng mộ say mê!

      Đúng giờ sau, Stephen lại gõ cửa lần nữa.

      Sheridan nhìn lên chiếc đồng hồ mặt lò sửa, giận dữ nhận thấy ít nhất chàng rất đúng giờ, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến quyết định của nàng. Tiếp tục đọc tờ báo nàng trải ra bàn viết đặt cạnh cửa sổ, nàng với hầu : "Làm ơn với ngài bá tước là tôi nghỉ ngơi." Khi nhưng lời ấy, nàng cảm thấy chút tự hào vì chính mình. Mặc dù nàng chẳng biết chút gì về Charise Lancaster, ít nhất nàng thiếu ý chí hay quyết tâm!

      Ở phía bên kia cánh cửa, cảm giác tội lỗi của Stephen bắt đầu được thay thế bởi lo lắng. " ấy có ốm ?" chàng hỏi người hầu.

      Người hầu nhìn Sheridan cách cầu khẩn, nàng lắc đầu, và ta trả lời cho chàng rằng nàng ốm.

      giờ sau, khi Stephen lại gõ lên cánh cửa, chàng được thông báo rằng nàng " tắm."

      giờ sau nữa, chàng còn lo lắng, mà bực bội. Chàng gõ mạnh hơn, và lần này chàng được thông báo rằng "Tiểu thư ngủ."

      "Hãy với 'Tiểu thư'," chàng ra lệnh bằng giọng trầm, cảnh cáo, "đúng giờ nữa ta quay lại, và ta muốn được gặp ấy, sạch nghỉ ngơi đầy đủ và sẵn sàng xuống dưới lầu ăn tối. Chúng ta ăn tối vào lúc 9 giờ."

      giờ sau, khi bá tước gõ cửa, Sheridan trải qua cảm giác thỏa mãn thích thú. Cười với chính mình, nàng lặn sâu hơn xuống đống bọt ấm áp có nguy cơ trào ra khỏi bồn tắm. "Hãy với bá tước là tôi muốn ăn phòng tối nay," nàng , cảm thấy tội nghiệp cho hầu , trông ta như thể thà bị đánh còn hơn – hoặc là ta sợ bị đánh .

      Stephen đá tung cánh cửa trước khi người hầu kết thúc câu và bước vào bên trong phòng ngủ, gần như đẩy người hầu sang bên. " ta ở đâu?" chàng quát.

      "Trong – trong phòng tắm, thưa ngài."

      Chàng bắt đầu về phía cánh cửa dẫn tới bồn tắm đá cẩm thạch đặc biệt mà chàng cho dỡ khỏi phòng ngủ của chàng vài năm trước, rồi chàng nhìn thấy biểu thất kinh mặt người hầu và đổi hướng. đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, chàng liếc nhìn tờ báo mở và nhìn thấy mảnh giấy viết tay bên cạnh nó.

      "Tiểu thư Lancaster!" chàng , cao giọng và sử dụng điệu làm hầu phòng trắng bệch ra. "Nếu xuống lầu trong vòng chính xác mười phút nữa, ta lên đây và tự kéo xuống bất kể mặc hay mặc quần áo lúc ta tìm thấy ! chưa?"

      Trước hoài nghi của chàng, nhóc thèm coi tối hậu thư của chàng ra gì, nàng trả lời! Tự hỏi nàng có thể viết thư cho ai, Stephen nhặt mảnh giấy lên. Chàng nhạo báng nghĩ là Burleton tội nghiệp chết có khi lại tốt hơn, bởi vì Charise Lancaster làm cho cuộc sống của ta trở thành địa ngục với chống đối bướng bỉnh và nóng nảy của nàng, khi chàng nhặt mảnh giấy lên và nhận ra điều nàng làm. Bằng nét bút chính xác, thanh nhã, nàng ghi lại những việc mà nàng tập hợp được từ tờ Tin tức buổi sáng, những việc mà nàng ắt hẳn phải biết trước đây, nhưng nàng phải học lại. Bởi vì chàng:

      Vua nước – George IV. Sinh năm 1762. Cha của George IV là George III. Chết hai năm trước. Được người gọi là "Nông dân George". Nhà Vua thích phụ nữ và quần áo đẹp và rượu hảo hạng.

      Sau khi liệt kê những kiện thực tế, nàng cố gắng đưa ra vài kiện về bản thân, nhưng chỉ có những khoảng trống ở nơi mà đáng lẽ phải là những câu trả lời dễ dàng.

      Tôi được sinh ra vào năm 18_____?
      Tên của cha tôi là____? Tôi thích____?

      Tội lỗi và đau khổ kéo qua Stephen, và chàng nhắm chặt mắt lại. Nàng biết tên của chính mình, hay tên của cha mình, hay năm nàng được sinh ra. Tệ hơn nữa, khi kí ức của nàng quay trở lại, nàng phải chịu cú sốc lớn hơn tất thảy – cái chết thê thảm của vị hôn phu của nàng. Tất cả những chuyện đó... tất cả là lỗi của chàng.

      Những từ ngữ tờ báo như thể đóng dấu sắt nung tay chàng, và chàng đánh rơi nó lên mặt bàn, thở dài tiếng rồi quay . Chàng mất bình tĩnh với nàng lần nữa, bất kể nàng hay làm gì, chàng thề với mình. Chàng có quyền cảm thấy tức giận hay bức bối; chàng có quyền cảm thấy bất kì điều gì ngoài tội lỗi và trách nhiệm.

      Quyết định làm mọi việc trong khả năng của mình để chuộc lại nỗi đau chàng vô tình gây ra cho nàng – và gây ra cho nàng khi nàng biết được vị hôn phu của nàng chết – Stephen hướng đến cánh cửa. Tuy nhiên, vì chàng thể bắt đầu chương trình chuộc tội cho đến khi nàng rời khỏi buồng tắm, chàng cảnh báo, bằng giọng lịch hơn, nhưng vẫn rất kiên quyết, "Nàng còn tám phút nữa."

      Chàng nghe thấy tiếng bì bõm trong bồn tắm, gật đầu hài lòng, và ra. Khi chàng dọc theo sảnh tới cầu thang, chàng nhận ra là chàng chỉ xin lỗi vì bỏ mặc nàng là xong; chàng phải nghĩ ra lời giải thích mà nàng chấp nhận được. Trước khi mất trí nhớ, Charise Lancaster ràng là ôm ấp những ý nghĩ trẻ trung, lý tưởng về tình và hôn nhân, vì nàng chỉ đơn giản hỏi chàng liệu họ có " nhau thắm thiết" hay . Trong lòng, chỉ cần nhắc tới từ đó thôi là Stephen thấy ghê tởm. Vì cùng với tuổi tác và kinh nghiệm, chàng khám phá ra, có rất ít người phụ nữ thực có khả năng cảm nhận hay hành xử chỉ gần giống với thứ tình cảm êm ái đó, mặc dù gần như tất cả mọi phụ nữ đều như thể đó là điều tự nhiên trong giới tính của họ như hơi thở vậy. Về phần mình, chàng khinh thường cách bản năng từ ngữ ấy và tất cả những người phụ nữ nhắc đến nó.

      Helene cũng chia sẻ cảm nghĩ của chàng về vấn đề này, đó là trong những lí do tại sao chàng thích ta ở bên. Hơn nữa, ta chung thủy với chàng, điều đó còn đáng hơn phần lớn những bà vợ của những người quen của chàng. Vì những lí do này, chàng lo cho ta cuộc sống đáng lẽ là phù hợp người vợ hợp pháp của nhà quí tộc, đầy đủ với ngôi nhà lớn ở London, đống người hầu, những tủ đầy váy áo và lông thú, và chiếc xe ngựa bóng loáng màu bạc với khe nhòm màu xanh oải hương nhạt bằng nhung – kết hợp màu sắc là "dấu hiệu" của Helene Devernay. Chỉ có rất ít người mặc được màu đó, và những người khác thử nhưng bao giờ có thể giữ được phong thái hay trông đáng khi mặc nó. ta thạo đời và gợi tình, ta hiểu được những qui tắc và lẫn lộn giữa làm tình với tình .

      Giờ đây khi chàng nghĩ về nó, người phụ nữ nào , kể cả những người mà chàng trải qua đủ thời gian để bắt đầu vòng đồn thổi hứa hôn, dám cả gan kéo chàng vào cuộc thảo luận về tình , chứ đừng đến mong chàng thực bày tỏ.

      Tuy nhiên Charise Lancaster ràng là quá thực tế hoặc là quá nhạy cảm. Nàng chờ đợi vị hôn phu của mình đề cập đến nó – chắc chắn là cách sâu sắc – và đó là điều mà Stephen định tránh vì lợi ích của chàng và của chính nàng. khi trí nhớ của nàng quay lại, nàng ghét chàng vì tất cả những giả dối này, nhưng nàng còn ghét chàng hơn nữa vì làm nhục nàng với những lời thề thốt giả vờ về tình bất diệt mà chàng hề cảm thấy.

      Hai người hầu bước sang bên khi chàng tới phòng khách và kéo cánh cửa ra. Trán chàng nhăn lại vì suy nghĩ, Stephen bước nhanh qua họ và tới bên tủ búp-phê, ở đó chàng rót rượu vào ly thủy tinh. Bên cạnh chàng, cánh cửa khép chặt lặng lẽ, và chàng chuyển chú ý vào vấn đề cấp thiết nhất lúc này. Trong vòng hay hai phút tới, chàng phải dựng nên lời giải thích thực đáng tin để kể với nàng về hành vi rành rành chẳng có chút đương nào của chàng trong đêm trước khi họ chuyện, và cho việc tránh nàng suốt từ đó tới giờ. Lần đầu khi chàng lên lầu gặp nàng, chàng định xin lỗi và xoa dịu nàng với vài lời vô vị nhạt nhẽo. Bây giờ khi chàng hiểu hơn về cơn giận của nàng, chàng biết chắc chắn cách dễ chịu gì rằng nàng chịu yên với chỉ lời xin lỗi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :