1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ khi có em (Until You) - Judith McNaught (62c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5

      Vào bữa sáng ngày hôm sau, cha nàng khen ngợi cái thắt lưng được tết và xâu hạt rất đẹp mà Chó Nằm Ngủ mặc quanh cái đai lưng bằng da hươu của ông và biết được rằng ông tự tay làm cái đó . Trong chốc lát, tới thỏa thuận kinh doanh, Chó Nằm Ngủ đồng ý làm những cái dây lưng và vòng tay cho cha nàng để bán dọc đường.

      Với cho phép của "người bạn đồng hành" mới của họ, nàng đặt tên con ngựa là Chạy Nhanh, và trong những ngày tiếp theo, Sheridan luôn luôn cưỡi nó. Trong khi cha nàng và Chó Nằm Ngủ điềm tĩnh chiếc xe ngựa nàng phi nước đại lên phía trước rồi phi trở lại với họ, cúi thấp ngang với cổ con ngựa, tóc nàng đung đưa trong gió lẫn với cả bờm ngựa tung bay, tiếng cười của nàng vang khắp dưới bầu trời trong xanh. Cùng ngày hôm đó nàng chế ngự được nỗi sợ khi phi nước kiệu, nàng tự hào hỏi Chó Nằm Ngủ rằng nàng bắt đầu cưỡi ngựa giỏi như cậu bé Điêng chưa. Ông ta nhìn vào nàng như thế đó là điều ngớ ngẩn, và chẳng khác nào là thể xảy ra, rồi ông tung lõi quả táo mà ông vừa ăn lên cỏ bên cạnh con đường.

      " Khôn ngoan lâu năm có thể nhặt nó lên từ lưng con ngựa chạy ?" ông ta trả lời, chỉ vào cái lõi táo.

      " Tất nhiên là rồi," Sherry , vẻ thất bại.

      " Những cậu bé Điêng làm được."

      Trong ba năm tiếp theo, Sherry học để làm được việc đó và nhiều những ngón nghề khác- vài trong số đó gợi lên những lời cảnh báo từ cha nàng. Chó Nằm Ngủ hoan hô mỗi thành công của nàng với phê chuẩn bằng câu cằn nhằn khách sáo, kéo theo sau đó là thách thức mới mẻ, tưởng như thể, và rồi sớm hay muộn, Sherry cũng đều vượt qua được tất cả. Nguồn thu nhập của họ tăng lên là kết quả của những đồ thủ công phức tạp của Chó Nằm Ngủ, và họ được ăn uống tốt hơn là thành quả từ những kĩ năng săn bắn và câu cá tuyệt vời của ông.

      Nếu mọi người thấy họ là bộ ba khác thường- ông già Điêng, bé mặc quần da và có thể cưỡi ngựa mà cần yên và ngồi quay đầu về sau mà vẫn phi nước đại, và người đàn ông Ailen giọng và tử tế, người có thể đánh bạc đều đặn nhưng với kiềm chế thận trọng – Sherry để ý tới điều này.

      thực tế, nàng cho rằng những người sống trong những thị trấn bận rộn, đông đúc như Baltimore, Augusta và Charlotte sống cuộc sống lẻ loi và ngột ngạt nếu đem so sánh với cuộc sống của họ. Thực tế, nàng mảy may để ý đến chuyện cha nàng mất quá nhiều thời gian kiếm đủ số tiền để xây dinh thự của họ trong làng của Chúa đấ Sherwyn.

      Nàng đề cập chuyện này với Raphael Benavente, chàng Tây Ban Nha ở giữa độ tuổi đôi mươi đẹp trai, mắt xanh, vài ngày sau khi ta quyết định cùng họ tới Savannah con đường của từ St.Augustine.

      "Cara mia", , cười thân mật. " là tốt vì em vội vàng, bởi cha em là con bạc rất tệ. ngồi đối diện với ông tối qua trong ván bài ở chỗ gầy sòng của Madame Gertude, và ở đó có nhiều trò gian lận".

      " Cha em chưa bao giờ gian lận!" Nàng phản đối, nàng nhảy lên vì phẫn nộ.

      " , điều đó tin", ta nhanh chóng trấn an nàng, tóm lấy cổ tay áo nàng khi nàng lao . " Nhưng ông nhận ra những kẻ khác gian lận."

      "Đáng lẽ nên-" ánh mắt nàng thả tới khẩu súng ta đeo ở hông, và nàng càng thêm tức giận với cái ý nghĩ kẻ nào đó lừa cha nàng mất số tiền kiếm được khó khăn của họ -"bắn chúng! Phải, bắn tất cả bọn chúng, là điều đó đấy!".

      " thể làm việc đó, querida," tuyên bố, trong thích thú lần nữa lóe lên mặt ta. " Bởi vì, em thấy đó, trong những kẻ gian lận."

      Sheridan giật mạnh cổ tay áo của nàng ra. " lừa cha tôi? "

      « , , » , và cố gắng cách thành công để nghiêm túc diễn giải « chỉ gian lận khi hoàn toàn cần thiết- như là khi những kẻ khác cũng gian lận- và chỉ lừa những kẻ cũng lừa . »

      Như nàng biết được sau đó, Raphael là kiểu như chuyên gia cờ bạc, từng,- như chính ta thú nhận-, bị ném ra khỏi cái đồn điền rộng lớn của gia đình ta tại Mexico như trừng phạt cho cái mà gọi là "nhiều kiểu xấu xa" của .

      Sheridan , người đánh giá cao cái gia đình bé của nàng, kinh hoàng khi khám phá ra rằng vài cặp cha mẹ thực ném đứa trẻ của họ ra khỏi nhà, và nàng cũng thấy sợ ý nghĩ, rằng Raphael có lẽ làm việc gì đó thể ra nên mới đến nỗi bị như vậy.

      Khi nàng thận trọng bắt đầu cái đề tài ấy với cha nàng, ông đặt cánh tay lên vai nàng làm nàng vững dạ và rằng Raphael giải thích lý do thực bị đuổi khỏi gia đình, và đó là chuyện liên quan tới việc quan tâm quá mức tới phụ nữ, người mà may kết hôn.

      Sheridan chấp nhận lời giải thích của cha mà thêm câu hỏi nào nữa, chỉ bởi vì cha nàng luôn rất thận trọng về nhân cách của bất cứ người đàn ông nào được phép cùng họ trong khoảng thời gian dài, mà còn vì nàng muốn nghĩ điều tốt nhất về Raphael. Mặc dù nàng mới chỉ mười hai tuổi, nhưng nàng khẳng định rằng Raphael Benavente là người đàn ông đẹp trai và quyến rũ nhất trái đất - ngoại trừ cha nàng, dĩ nhiên.

      kể với nàng những câu chuyện tuyệt vời, chòng ghẹo những kiểu thô lỗ của nàng, và rằng ngày nào đó nàng trở thành người phụ nữ rất, rất đẹp. đôi mắt nàng lạnh như những đám mây xám trong giông bão và bởi vậy Chúa tặng chúng cho nàng để cùng với lửa mái tóc nàng. Cho tới lúc đó, Sheridan vẫn chưa hề quan tâm chút nào tới vẻ ngoài của nàng, nhưng nàng hy vọng chân thành rằng Raphael đúng về nhan sắc trong tương lai của nàng và đứng ngồi yên để khám phá ra điều đó. Cho tới lúc đó nàng vẫn hài lòng khi tắm nắng cùng và bị đối xử như đứa trẻ.

      giống hầu hết những khách lữ hành họ gặp, Rafe luôn có vẻ như có nhiều tiền và có dự định gì đặc biệt hay là mục tiêu gì trong đầu. ta đánh bạc thường xuyên hơn cha nàng và tiêu số tiền chiến thắng theo ý . ngày, sau khi họ dừng xe ngựa lại bìa rừng Savannah, Georgia, biến mất liền bốn ngày đêm. Khi xuất trở lại vào ngày thứ năm, ta nồng nặc mùi dầu thơm và whiskey. Dựa vào vài mẩu đối thoại mà nàng nghe lỏm vào năm trước giữa nhóm những người phụ nữ kết hôn tới Missouri với chồng của họ trong nhóm lữ hành , nàng kết luận rằng trạng thái của Rafe là bằng chứng rằng ở cùng « điếm ».

      Mặc dù nàng chỉ có cái ý nghĩ chưa đầy đủ về cái gọi là điếm, nhưng nàng biết được từ cuộc trò chuyện tương tự rằng điếm là phụ nữ được đứng đắn và là người bị có vài thứ như sức mạnh của quỷ sứ để « dẫn dắt người đàn ông ra khỏi con đường ngay thẳng ». Dù Sherry biết chính xác người phụ nữ làm gì để trở nên được tôn trọng, nhưng nàng biết đủ để phản ứng trở lại theo bản năng.

      Khi Rafe trở lại vào ngày hôm đó, cạo râu và có mùi của những điếm, Sheridan quì gối, cố gắng diễn đạt những lời cầu nguyện vụng về cho an toàn của ta và cố để khóc trong sợ hãi. Trong những giây phút đó, nàng thay đổi từ sợ hãi sang ghen tuông căm phẫn, và nàng xa lánh và giận dữ cả ngày liền. Khi tán tỉnh của khiến nàng dịu , nhún vai và tỏ vẻ quan tâm, nhưng trong đêm tiếp theo, dạo tới trại của họ với nụ cười tinh quái mặt và với chiếc đàn ghi ta tay. Giả bộ phớt lờ nàng, ngồi xuống cạnh đống lửa đối diện với nàng và bắt đầu chơi đàn.

      Sherry được nghe các bản ghi ta khác từ trước, nhưng phải như cái cách mà Rafe chơi bản này. Dưới những ngón tay lanh lợi của , chuỗi thanh vang lên với giai điệu lạ và rộn ràng khiến trái tim nàng đập nhanh hơn và các ngón chân nàng như nhún nhẩy bên trong những đôi giày cùng lúc với nhịp điệu. Sau đó đột nhiên nhịp điệu thay đổi và nhạc trở nên cực kì đăm chiêu và buồn tới nỗi chiếc ghita dường như khóc. Giai điệu thứ ba chơi nhàng và vui vẻ, và nhìn vào nàng qua đống lửa trại, nháy mắt với nàng, và bắt đầu những từ như cùng với bài hát như thể với nàng.

      về câu chuyện về người đàn ông ngu ngốc nhận ra những điều giá trị có hay người phụ nữ cho tới khi mất tất cả. Trước khi Sherry có thể phản ứng lại với bất ngờ- và những khả năng-của điều đó, bắt đầu chơi bản nhạc khác, đáng và dịu dàng, bài hát nàng biết. « Hát với , querida », nhàng.

      Ca hát trò tiêu khiển ưa thích cho nhiều người khi họ du lịch, bao gồm cả nhóm của nhà Bromleigh, nhưng trong đêm đó, Sherry lại cảm thấy rụt rè và ngượng nghịu thể nào giải thích nổi trước khi nàng nhắm mắt và phải khiến mình nghĩ rằng chỉ đến nhạc, và bầu trời và buổi đêm. Nàng hát cùng với , giọng nam trung sâu của đối với giọng cao hơn của nàng.

      Vài phút sau đó, nàng mở mắt trong tiếng vỗ tay khen ngợi và choáng váng khi thấy nhóm những người cắm trại từ phía bên kia con đường tới để lắng nghe nàng.

      Đó là lần đầu tiên của rất nhiều, rất nhiều đêm khi nàng hát trong khi Rafe chơi đàn và đám đông tụ tập lại để lắng nghe. Thỉnh thoảng, khi họ ở trong ngôi làng hay thị trấn, mọi người bày tỏ cảm kích của họ với quà tặng như thức ăn và thậm chí là tiền. Vào những tháng sau đó, Rafe dạy nàng chơi ghi ta, dù nàng chưa bao giờ chơi tốt được như , và dạy nàng tiếng Tây Ban Nha, thứ mà nàng hầu như cũng tốt như , và tiếng Ý, thứ tiếng mà ai trong hai người tốt cả.

      Theo cầu của Sherry, để mắt tới tất cả những người mà cha nàng đánh bạc cùng, và số tiền thắng bạc của cha nàng bắt đầu tăng lên. thậm chí còn bắt đầu chuyện với Patrick về việc trở thành những đối tác trong tất cả những việc mạo hiểm mà nghe thú vị khủng khiếp, và với Sheridan nàng thấy chút hứa hẹn nào cả, nhưng cha nàng luôn luôn lắng nghe với thích thú.

      Người duy nhất dường như ít hài lòng với có mặt của Rafe là Chó Nằm Ngủ, ông nhìn người đàn ông khác với chê bai rệt và từ chối làm bất cứ điều gì hơn là việc càu nhàu với , và chỉ có trong câu trả lời cho câu hỏi thích hợp, trực tiếp. Với Sherry, ông trở nên khá thu mình, và khi nàng buồn rầu tìm lời khuyên từ cha trong vấn đề này, ông Chó Nằm Ngủ có lẽ cảm thấy vui vì nàng dành nhiều thời gian chuyện với ông như nàng vẫn làm trước khi Rafe cùng họ. Sau đó, Sherry thực nó có mục đích là tìm lời khuyên của Người điêng và cưỡi ngựa bên cạnh ông trong chiếc xe ngựa thường xuyên hơn khi nàng cưỡi ngựa cạnh Rafe.

      vui vẻ và ôn hòa trở lại nhóm của họ, và mọi thứ có vẻ hoàn hảo và ổn định... cho tới khi cha nàng quyết định chuyến thăm tới bà chị chồng của mẹ nàng ở Richmond, Virginia.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6

      Sheridan háo hức về cuộc gặp mặt với người họ hàng duy nhất còn sống của mình, nhưng nàng lại cảm thấy xa cách trong căn nhà bé, ngột ngạt của dì Cornelia và hoảng sợ là nàng chuẩn bị làm vỡ trong những cái đồ trang trí mong manh hoặc làm bẩn những thứ trông như khăn tay bằng ren thứ mà bề ngoài có vẻ như vậy. Mặc mọi đề phòng của nàng, Sherry cảm giác kinh khủng là dì của nàng hề thích nàng chút nào và bà ta phản đối hoàn toàn mọi thứ Sherry và làm. nghi ngờ đó được khẳng định bằng cuộc đối thoại đáng xấu hổ mà nàng tình cờ nghe được giữa dì và cha nàng chỉ hai ngày sau khi họ tới nơi.

      Sherry ngồi cạnh của chiếc ghế để chân, nhìn ra ngoài đường phố, khi những giọng bị chặn lại ở phòng bên cạnh làm nàng quay lại ngạc nhiên và tò mò bởi thanh của tên nàng. Nàng đứng dậy và hướng bước quanh những đồ gỗ, rồi nàng ghé tai mình vào cánh cửa. Trong chốc lát, nàng nhận ra rằng nghi ngờ của nàng là đúng: dì Cornelia, người dạy dỗ các quy tắc ở trường dành cho các trẻ của những gia đình giàu có, hài lòng chút nào với Sheridan Bromleigh, và bà ta đối xử với Patrick với trách móc giận dữ vì chính chủ đề đó

      " đáng bị đánh bằng roi ngựa vì cái cách nuôi dạy đứa trẻ đó," dì Cornelia huênh hoang với điệu khinh bỉ và vô lễ mà cha của Sheridan bình thường bao giờ tha thứ cho bất kì ai, lại chịu đựng mình trong im lặng như thể là ông có vẻ làm vậy."Con bé thể đọc, và nó thể viết, và khi tôi hỏi nó liệu nó có biết những buổi cầu kinh , nó bảo tôi và nó "quỳ gối lâu". Rồi nó bảo tôi – và tôi trích lại – " Vị chúa tốt có lẽ thích nghe bài thuyết giảng kinh Phúc của các vị cha xứ nhiều như thích những điếm, những người dẫn đàn ông ra khỏi con đường của tốt đẹp và đúng đắn."

      "Bây giờ Cornelia-" cha nàng bắt đầu, với thanh trong giọng của ông mà hầu như thanh giống điệu cười bị kiềm chế. Cornelia Faraday hiển nhiên cũng nghĩ nó nghe giống như điệu cười, bời vì bà ta trực tiếp nổi xung lên với cái mà Rafe gọi là cơn thịnh nộ quỉ sứ.

      " Đừng có cố lừa phỉnh tôi với cái quyến rũ giả tạo của , - đồ vô lại. lừa phỉnh em tôi cưới lang thang nửa vòng thế giới với cái trí tưởng tượng của về cuộc sống mới ở nước Mỹ, và tôi bao giờ tha thứ cho bản thân vì cố gắng dừng con bé lại. Tồi tệ hơn, tôi cùng! Nhưng tôi đứng yên và giữ im lặng lần này, khi biến con của em tôi thành trò lố bịch! Con bé đó, nó gần như đủ lớn để lấy chồng, hề cư xử như phụ nữ, nó thậm chí trông cũng giống phụ nữ. Tôi chắc là nó biết nó là phụ nữ! Nó bao giờ mặc thứ gì ngoài những cái quần và những đôi ủng, nó rám nắng như đứa mọi rợ, và nó chửi rủa như kẻ thiếu văn minh! Cách cư xử của nó đáng chê trách, thẳng như ruột ngựa, đầu tóc rối bời, và nó chả hiểu gì về ý nghĩa của từ ‚'nữ tính'' cả. Nó lại còn thông báo với tôi, mặt dày mày dạn, rằng tại nó chưa quan tâm đến chuyện hôn nhân, nhưng nó "tơ tưởng đến " kẻ nào đó tên là Raphael Benavente và nó có lẽ đề nghị ta hỏi cưới nó ngày nào đó. trẻ đó – và tôi sử dụng từ rất thiếu chính xác trong trường hợp của Sheridan- có ý định tự đề xuất hôn nhân - và hơn thế nữa, người đàn ông ta lựa chọn có vẻ như là gã Tây Ban Nha vô công rồi nghề , kẻ mà ta tự hào tuyên bố với tôi, biết tất cả mọi thứ quan trọng- bao gồm cả làm thế nào để gian lận bài bạc! Đấy," dì Cornelia hoàn thành trong lượng gia tăng của chiến thắng đầy giận dữ, " Tôi thách ủng hộ tất cả những cái đó!"

      Sherry nín thở và đợi với chút hân hoan vì cha nàng phóng ra câu trả lời đả kích bảo vệ nàng vào người đàn bà đáng ghét, có khuôn mặt chanh chua, người khéo moi ra những tâm của Sherry bằng những câu hỏi của bà ta và sử dụng những câu trả lời thành của nàng để chống lại nàng.

      " Sherry chửi thề!" cha nàng đáp trả có chút thỏa đáng, nhưng ít nhất ông lên tiếng như thể tâm trạng của ông bắt đầu đạt đến điểm nguy hiểm.Dì Cornelia bị hăm dọa như những người khác khi Patrick Bromleigh cuối cùng cũng mất bình tĩnh.

      "Ồ, nó làm đấy!" Bà ta quát lại " Con bé va mạnh khuỷu tay sáng nay và nó chửi thề BẰNG HAI THỨ TIẾNG! Tôi chính tai nghe thấy!"

      " chứ, "Patrick kéo dài giọng kinh tởm, " và làm thế nào chị biết con bé gì"?

      "Tôi biết tiếng Latin đủ để có thể hiểu 'Dios Mio' ! là lời báng bổ."

      "Nó có nghĩa là "Chúa ơi"", Patrick bảo vệ, nhưng ông đột nhiên lên tiếng với vẻ có lỗi và được thuyết phục lắm khi ông thêm vào, " Con bé hiển nhiên cố gắng lễ phép mà chị quá lên về những thứ con bé làm!"

      Sherry cong người xuống và ghé mắt vào lỗ khóa. Cha nàng xúc động, hoặc với xấu hổ hoặc với tức giận, và hai bàn tay ông nắm chặt hai bên, nhưng dì Cornelia vẫn đứng ngay trước mặt ông, lạnh lùng và bất động như tảng đá.

      "Điều đó chỉ ra biết ít như thế nào về việc cầu nguyện hay về con ," Cornelia mắng lại cách khinh khỉnh. " Cứ nghĩ đến những loại người mà cho con bé kết bạn tôi lại rùng mình, nhưng tôi hình dung khá ràng để hiểu con bé bị phơi bày trước trò lừa gạt và chửi rủa, và rằng cho phép những kẻ lừa đảo bài bạc rượu chè, giống cái loại như Mr. Raphael đó, nhìn cách ăn mặc khiếm nhã của con bé. Chỉ mình Chúa biết những ý nghĩ xấu xa mà con bé gợi cho và tất cả những gã đàn ông nhìn thấy nó với mái tóc đỏ thả hết ra giống như đứa phóng đãng. Và tôi thậm chí chưa thèm đến người bạn ưa thích khác của nó – điêng, kẻ cùng ngủ với những con chó! kẻ du đãng kẻ –"

      Sherry nhìn cái quai hàm mím chặt của cha nàng với cơn giận giữ khoảnh khắc trước khi dì Cornelia tới Chó nằm ngủ, và trong giây phút ngắn ngủi Sherry nửa lo sợ, - và nửa hi vọng – rằng ông chuẩn bị đấm dì Cornelia thẳng vào mắt vì những điều ghê tởm đó. Thay vì thế, ông với cái giọng kèm theo đay nghiến khinh miệt:

      " Chị trở thành chồng suy nghĩ xấu xa, hằn học, Cornelia - cái loại người giả vờ rằng tất cả đàn ông đều dâm đãng, và rằng họ thèm khát tất cả những người phụ nữ mà họ thấy, khi là chị tức giận vì có người đàn ông nào thèm khát chị cả! Và hơn thế nữa, " ông hoàn chỉnh, cái giọng đặc sệt chất Ailen khi kiềm chế và lý trí của ông biến mất ngay tức khắc, "Sherry có thể mới gần 14 tuổi, nhưng nó như ban ngày là ngực lép như chị! thực tế, Nelly, ," ông kết thúc với chiến thắng, "Sherry tội nghiệp thể những dấu hiệu trở thành hình ảnh của chị. Và có đủ rượu trái đất của chúa để làm người đàn ông ham muốn chị, vì thế tôi đồ là nó đủ an toàn".

      Tại lỗ khóa, Sheridan chỉ nhận ra rằng lời lăng mạ chính xác áp đảo lại "bà chồng suy nghĩ xấu xa, hằn học", và nàng giơ tay lên bịt mồm để ngăn vui mừng. may, dì Cornelia bị phá hủy bởi lời lăng mạ của người em rể như Sherry mong muốn. Bà ta hất cằm lên, nhìn thẳng vào mắt ông, và trả miếng với khinh khi băng giá, " Tôi nghĩ có lần lần khi phải cần đến rượu, đúng , Patrick ?"

      Sherry chút khái niệm dù là sơ sài nhất về việc mà dì Cornelia ám chỉ. Trong giây, cha nàng dường như cũng lặng , và sau đó tức giận, và rồi ... bình tĩnh lạ lùng.

      "Giỏi lắm, Cornelia ," ông nhàng. " giống hệt kiêu ngạo của điền chủ Faraday, con cả. Tôi gần như quên mất chị từng là ai, nhưng chị , phải vậy ?" Những dấu hiệu cuối cùng của tực giận biến mất hoàn toàn khi ông nhìn quanh căn phòng xám xịt, và ông lắc đầu, cười buồn bã. "Đừng có bận tâm khi chị sống trong căn nhà khó mà lớn hơn cái phòng chứa đồ trong lâu đài Faraday, hay rằng chị thêm vào sinh hoạt bằng việc dạy phép tắc xã giao cho con cái của những người khác, chị vẫn là con của điền chủ Faraday, kiêu căng và ngạo mạn như trước đây."

      "Vậy có lẽ cũng nhớ," dì Cornelia bằng điệu hơn nhưng hề nhượng bộ, " mẹ của Sheridan là em duy nhất của tôi. Và tôi cách thành với , Patrick , rằng nếu ấy còn sống để nhìn cái thuốc giải độc .. cái trò cười .. mà làm với Sheridan , ấy chết khiếp. , " dì Cornelia hoàn toàn dứt khoát " ấy xấu hổ vì con bé".

      Ơ bên kia cánh cửa, Sheridan trở nên cứng nhắc với cảnh báo đầy hoang mang. Xấu hổ vì nàng? Chắc chắn, mẹ nàng bị xấu hổ vì nàng, vì Sheridan , bà Sheridan . Những ảo ảnh của mẹ nàng ở trang trại xoáy qua ý nghĩ của nàng .. mẹ nàng đặt bữa tối lên bàn và mặc cái tạp dề sạch , cứng, tóc bà cuộn thành búi giản dị sau cổ ... mẹ chải mái tóc của Sheridan với những nhát dài cho tới khi nó nổ lách tách mẹ nàng cúi người gần hơn vào ánh đèn khi bà may cho Sheridan cái " váy đặc biệt" từ những mảnh đăng ten và vải cotton mà người ta bán.

      Với ảo ảnh về cái tạp dề cứng và mới tóc sáng của mẹ vẫn nằm trong ý nghĩ của nàng, Sheridan dang rộng hai cánh tay và nhìn xuống người. Nàng đôi ủng đàn ông bởi vì nàng thích băn khoăn đến đăng ten, và chúng dễ xước và vô vị. Cái quần túm da hoẵng của nàng bị ố bẩn, kể đến nó bị mòn vì ngồi, quanh eo nàng là cái thắt lưng được bện lại mà Chó nằm ngủ làm cho nàng để phục vụ cho hai mục đích là giữ cho cái quần của nàng tuột và cái áo khoác vừa vặn. Đáng xấu hổ...

      chủ tâm, nàng quay ra tấm gương soi chỗ bồn rửa mặt của dì nàng, di chuyển gần hơn tới nó để nhìn chằm chằm vào mặt và tóc nàng. Hình ảnh tấm gương làm cho nàng quay trở lại lời cảnh báo, sau đó nàng dừng lại và chớp mắt và lắc đầu để xua cái ảo ảnh đó. Trong giây lát nàng đứng yên nhúc nhích, hoàn toàn bối rối với việc làm thế nào để sửa chữa những vấn đề này, rồi nàng đưa hai tay lên đầu, cố gắng chải bằng những ngón tay qua những mảng rối bù của mái tóc đỏ dài, "phóng đãng" của nàng. Những ngón tay nàng dừng lại, thể xuyên qua nhiều hơn vài inch tới những chỗ rối, vì thế nàng thử những cách khắc phục bằng việc đặt hai lòng bàn tay vào các phía ngược nhau của mái tóc và ấn xuông manh. Sau đó nàng thận trọng lại gần cái gương lần nữa. Chưa bao giờ cẩn thận như vậy nàng đưa hai tay ra xa. Tóc nàng xổ tung ra ngoài. Nàng trông hề giống mẹ chút nhặt nhất. Nàng thực tế là giống với bất kì phụ nào nào mà nàng nhìn thấy- rằng nàng vừa nhận thức được và để ý đến nó, cho đến khoảnh khắc này.

      Dì Cornelia nàng trông giống như .. trò hề, và bây giờ Sheridan nghĩ về nó, mọi đối xử với nàng có chút kì lạ dạo gần đây- đặc biệt là những người đán ông. Họ nhìn chằm chằm vào nàng theo cách khác thương? cách đầy khao khát? Cha nàng hiển nhiên chú ý đến điều đó, nhưng vào năm ngoái, ngực của Sheridan phồng lên khiến nàng khá là bối rối và thính thoảng nó vẫn ra cho dù nàng cẩn thận như thế nào để cố gắng giữ cho cho áo khoác đóng kín.

      Dì Cornelia nàng trông phóng đãng. Phóng đãng? Sheridan nhăn trán, cố gắng nhớ ra khi nào và như thế nào mà nàng nghe được từ đó được sử dụng. "Phóng đãng" có vài cách kết nối với con điếm ... người đàn bà hư hỏng... người đàn bà hư hỏng " phóng đãng"! Chính là nó! Đó là Sheridan sao?
      đống nước mắt từ đâu sưng lên trong cổ họng nàng trước nhận thức đó. Dì Cornelia có lẽ đúng về điều đó và tất cả những thứ khác nữa- và, tồi tệ nhất trong tất cả, là mẹ của Sheridan có lẽ xấu hổ vì nàng bây giờ. Xấu hổ.

      Sheridan bị tác động quá mạnh đến nỗi nàng đơn giản chỉ đứng tại đó, bất động. Nhiều phút sau nàng nhận ra rằng dì nàng đòi hỏi nàng phải theo bà để Sheridan có thể có mái nhà và giáo dục hợp với khuôn phép, và cha của Sheridan chỉ đưa ra phản đối yếu ớt. Khi nó cuối cùng lắng xuống, nàng lao ra phía trước, vấp chân vào cái ghế để chân ngu ngốc của dì nàng trong vội vàng, và giật mạnh làm mở cánh cửa.

      " , Papa, đừng! Đừng bỏ con ở đây! Làm ơn!"

      Ông trông như bị ám ảnh và giằng xé, và Sheridan lợi dụng do dự của ông, lao mình vào vòng tay ông.

      " Làm ơn, con giày của phụ nữ và sửa chữa mái tóc phóng đãng của con và tất cả những thức khác, nhưng đừng để con ở lại đây."

      ", con ", là tất cả những gì cha nàng , và nàng cảm thấy rằng nàng thua cuộc.

      " Con muốn cùng cha và Rafe và Chó nằm ngủ! Đó là nơi con thuộc về, bất kể dì ấy có nữa!" Sheridan vẫn điều đó sáng hôm sau khi ông rời .

      "Cha quay lại trước khi con nhận biết được điều đó," ông chắc chắn."Rafe có vài ý tưởng hay. Bọn cha làm ra cả đống tiền, và bon cha tất cả quay lại vì con trong năm- nhiều nhất là hai. Con hoàn toàn trưởng thành lúc đó. Chúng ta tới thung lũng Sherwyn, và cha xây cho chúng ta căn nhà lớn đó, giống như cha hứa với con, con . Con thấy."

      "Con muốn căn nhà lớn," Sheridan gào lên, đầu tiên là nhìn vào Rafe, người đứng đường, trông đẹp trai và dữ tợn, và rồi tới Chó nằm ngủ, người mà nét mặt biểu lộ ra điều gì. "Con chỉ muốn cha, và Rafe và Chó nằm ngủ!"

      "Cha quay lại trước khi con nhận biêt là cha ," ông hứa, lờ những tiếng nức nở của nàng và gửi cho nàng nụ cười Ailen ấm áp của ông mà phụ nữ luôn thấy nó quá quyến rũ. Bằng đòn phỉnh phờ đầy sáng tạo, ông thêm vào, "Hãy nghĩ Rafe choáng như thế nào khi bọn ta đến vì con và con là quí trẻ tuổi đáng , mặc những chiếc váy và .. và làm những thứ dì con dạy con."

      Trước khi nàng có thể bảo vệ, ông gỡ tay nàng ra khỏi cổ, đội mũ lên, bước lại, và nhìn Cornelia. " Tôi gửi tiền mà tôi có thể kiếm được"

      Cornelia gật đầu như thế chấp nhận lương thực từ lão nông và chẳng gì cả, nhưng tối thiểu cách cư xử của bà ta dường như làm ông bận tâm.

      "Ai biết đâu được," ông với nụ cười toe toét tinh nghịch, "có thể chúng ta thậm chí là mang con trở lại nước với bọn ta. Con thích điều đó, đúng , Nelly- sống ngay dưới mũi của Điền chủ Faraday, tổ chức buổi thiết triều trong căn nhà lớn hơn cả nhà của ông ta? Cha dường như nhớ rằng phòng khách luôn đầy chặt những chàng tán tỉnh con." Với nụ cười chế giễu, ông thêm vào, " Tuy thế chẳng ai trong số họ đủ tốt cho con, đúng , Nelly? Nhưng rồi, có lẽ họ trở nên tiến bộ hơn cùng với tuổi tác."

      Sheridan , ngưới cố để thở cách chậm rãi vì thế nàng khóc như đứa trẻ, quan sát ông nhún hai vai trong lãnh đạm tuyệt đối từ im lặng tàn nhẫn của dì nàng, rồi ông quay người lại và trao cho Sheridan cái ôm nhanh và chặt.

      "Viết cho con nhé," nàng khẩn nài ông.

      "Cha viết," ông hứa.

      Khi ông bỏ Sherry quay lại cách chậm chạp để nhìn vào khuôn mặt vô cảm của người phụ nữ, người gây ra phá hủy hoàn toàn của cuộc đời nàng và là người họ hàng nữ còn sống duy nhất của nàng.

      Đôi mắt xám của nàng đầy nước mắt, Sherry cách rất mềm mại và rất ràng, " Tôi ... tôi ước tôi bao giờ tới đây. tôi ước sao chưa bao giờ nhìn thấy mặt dì! Tôi ghét dì."

      Thay vì tát nàng, việc mà Sherry biết bà ta có quyền làm thế, dì Cornelia nhìn nàng rất lạ vào mắt và , " Ta chắc là cháu làm như vậy, Sheridan . Ta dám chắc cháu còn ghét ta nhiều hơn nữa trước khi chuyện này kết thúc. Ta, tuy nhiên, ít nhất là có ghét cháu. Bây giờ, chúng ta có nên dùng ít trà trước khi chúng ta bắt đầu những bài học của cháu?"

      "Tôi ghét cả trà nữa," Sheridan thông báo cho bà ta, hất cái cằm nàng với góc độ kiêu ngạo nhất của nó và đáp trả lại cái nhìn lạnh lùng của dì nàng- tư thế chỉ là theo bản năng nhưng giống hệt với dì nàng. Dì nàng chú ý tới giống nhau, thậm chí mặc dù Sheridan ý thức được điều đó.

      „Đừng có cố gắng nhìn chằm chằm để làm ta phải bối rối với cái ấn tượng đó, nhóc con. Ta thành thạo với cái nhìn kiểu đó lâu lắm rồi và ta khá là miễn dịch với chuyện đó. Ở , cháu đáng ra được phục vụ chu đáo,nếu cháu được biết tới là cháu của Điền chủ Faraday. Tuy nhiên, đây là nước Mỹ, và chúng ta còn tự hào với mối quan hệ với điền chủ nữa. Ở đây, chúng ta tốt nhất là giấy rách phải giữ lấy lề. Ở đây, ta dạy cách cư xử cho những đứa trẻ của những người mà ta từng có thời đối xử như những người hạ cấp, và ta may mắn có công việc này.

      Ta cám ơn đấng tối cao vì ta có thể có căn nhà ấm cúng này cho riêng mình, và ta ngoảnh lại nhìn về quá khứ. người nhà Faraday than vãn. Hãy nhớ lấy điều đó. Và ta hề hối hận chút nào vì những lựa chọn của cuộc đời ta. Vì chuyện nữa, ta phải là con rối của người khác nữa. Ta còn phải thức dậy rồi tự hỏi ngày hôm nay náo động nào diễn ra. Ta tự điều khiển cuộc sống ngăn nắp, trật tự, đáng kính trọng."

      Bà ta bước lại khi bà hoàn thành bài diễn thuyết đó, và với vài thứ có lẽ thực thích thú, bà ta quan sát cháu bất động.

      " Cháu , nếu cháu muốn để được chấp nhận cái vẻ của thái độ kiêu căng lạnh lùng lợi thế nhất, ta khuyên rằng cháu nhìn xuống phía cái mũi của cháu tới ta chỉ chút thôi- phải rồi, chỉ vậy thôi. Nếu là ta, ta làm thế."

      Nếu Sheridan quá đau khổ và quá cay đắng, nàng có lẽ cười lớn. Cuối cùng ,nàng học cười lại- khi nàng học tiếng Latinh và cách cư xử của quí . Dì của nàng là giáo viên nghiêm khắc, nhất quyết rằng Sheridan học mọi thứ mà bà biết, và Sheridan sớm nhận ra rằng dưới cứng nhắc khuôn phép của dì nàng, có quan tâm sâu sắc và thậm chí mến với cháu bướng bỉnh. Sheridan là học trò nhanh nhẹn, ngay khi nàng bỏ qua được oán hận. Học sách, như nàng khám phá, giúp nàng giảm buồn tẻ của cuộc sống mà phải để tâm trí vào những cuộc cưỡi ngựa tự do những con ngựa đốm hay ngân nga cùng với những sợi dây đàn ghi ta, hay cười đùa dưới những vì sao nữa.



      trao đổi, thậm chí là cái gật đầu thoáng qua giữa người của phái kia là bằng chứng của lẳng lơ và, vì thế bị cấm đoán, chuyện trò làm quen với người lạ gần như là ngoại tình. Hát chỉ được phép thực trong nhà thờ, và bao giờ, bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào việc đó được chấp nhận ở bất kì hình thức nào. Thay vì những thứ thú vị mà nàng quen có được, là thử thách mơ hồ của việc học cách rót trà trong khi giữ cái ấm ở đúng góc độ, của việc đặt dao và dĩa ở đúng chỗ sau bữa tôí- những việc bình thường, chắc là như vậy, nhưng khi dì Cornelia , " Biết được phải cư xử như thế nào là tài sản quí nhất của cháu- duy nhất của cháu, trong hoàn cảnh của chúng ta."

      Lí do của bà trở thành bằng chứng khi Sheridan 17 tuổi: mặc bộ áo dài nâu đơn giản với mái tóc được cuộn lại trong cái búi tóc gọn gàng, được giữ trong trong cái mũ mà nàng tự móc lấy, Sheridan Bromleigh được giới thiệu với bà Adley Raeburn, bà hiệu trưởng của trường học nơi dì Cornelia dạy học. Bà Raeburn, người tới nhà theo lời mời của dì Cornelia , nhìn chằm chằm trong chốc lát vào mái tóc và khuôn mặt của Sheridan – phản ứng khác thường từ người thành phố mà trở nên rệt hơn về sau. Vài năm trước, Sheridan Bromleigh ít tuổi hơn, thiếu giáo dục và trầm lặng nhìn cách è dè xuống đôi ủng của hoặc giật mạnh cái mũ xuống qua mặt hoặc đòi hòi để biết cái gì làm người lạ há hốc mồm ra.

      Nhưng đây là Sheridan mới, phụ nữ trẻ người nhận thức ràng rằng nàng trở thành gánh nặng kinh tế. Bây giờ nàng kiên quyết trở thành người kiếm tiền, chỉ vì lợi ích của dì nàng, hay đơn giản chỉ là vì tại, mà vì lợi ích của bản thân nàng và vì luôn luôn như vậy. Trong thành phố, nàng nhìn thấy bộ mặt của nghèo khổ và đối khát lan rộng- những thứ mà dường như rất hiếm ở nông thôn. Giờ đây Sheridan ở thành phố, và có vẻ là như vậy cho tới hết cuộc đời nàng.

      Trong hai năm gần đây nhất, những lá thư của cha nàng, mà ban đầu đến rất đều đặn, hầu như ngưng lại. Ông đơn giản là quên nàng ở đây, đó là thứ nàng chắc chắn và khả năng ông chết thể chịu đựng nổi,nàng thể chấp nhận. Điều đó khiến nàng lựa chọn ngoại trừ việc tìm cách tự chăm sóc bản thân và tự với bản thân rằng chỉ duy nhất ông và Rafe đến đón nàng. Nàng tự nhẩm trong đầu điều đó khi bà Raeburn cách lịch ," Tôi nghe vài điều rất tốt về từ dì của , Bromleigh".

      Và Sheridan Bromleigh , người từng nhét tay váo cạp quần và trả lời với tính e thẹn thẳng thừng rằng nàng thể nghĩ những thứ tốt đẹp có thể xảy ra , thay vì giơ thẳng tay ra, và đáp lại với cùng với nhã nhặn,

      "Cháu cũng vậy, thưa bà Raeburn" (Ý là cháu cũng nghe được những điều rất tốt về bà từ dì của cháu.)

      Bây giờ khi Sheridan đứng dưới boong tầu chiếc Morning Star, nàng đột nhiên nhận ra nhiều khả năng nàng bao giờ gặp lại bất kì người nào từ cuộc sống trước đây của nàng, gặp dì Cornelia , hay những ở trường hay những giáo viên khác, những người trở thành bạn của nàng và tụ tập trong căn nhà vào chiều thứ bảy hàng tuần để dùng trà và trò chuyện. Nàng có lẽ bao giờ nhin thấy những khuôn mặt vui vẻ của họ. Hoặc là Rafe .. hoặc cha nàng,

      Miệng nàng cảm thấy khô khốc và ngay lúc đó nhưng giọt nước mắt ươn ướt làm cay mắt nàng khi nàng nghĩ tới người cha nàng có thể bao giờ còn gặp lại. Khi ông cuối cùng xuất trước dì Cornelia , khắc khoải để gặp nàng và giải thích lí do cho im lặng kéo dài của ông, nàng còn ở đó... Nàng có thể bao giờ biết được chuyện gì xáy ra với ông.

      Nàng nhắm mắt lại và có thể gần như nhìn thấy Rafe và Chó nằm ngủ và cha nàng đứng trong phong khách của dì nàng, đợi nàng. Nàng nhận hết những điều đó về mình bằng cách khăng khăng đòi gia nhập với Charise trong chuyến này, và tiền phải là động cơ duy nhất của nàng. , thực mà. Nàng từng mơ giữa ban ngày về nước từ khi nàng bắt đầu đọc những cuốn tiểu thuyết lãng mạn đó. Chúng khuấy động niềm khao khát mãnh liệt về cuộc thám hiểm, đốt cháy lên tính liều lĩnh mơ hồ mà nàng thể hoàn toàn chế ngự, mặc cho những cố gắng mẫn cán của dì nàng, và của bản thân nàng nữa. Ồ, nàng có cuộc thám hiểm cách chắc chắn!

      Thay vì ngồi trong lớp học, vây xung quanh bởi những khuôn mặt nhắn lắng nghe với chú ý say mê khi nàng đọc cho chung câu chuyện hay dạy cho chúng lại cách đúng đắn, nàng tự đẩy mình đến đất nước xa lạ, thân thiện- bị mắc kẹt, có khả năng tự vệ, và hoàn toàn mất hết dí dỏm và dũng cảm mà nàng tự lấy làm tự hào, chuản bị đối mặt với nhà quí tộc người mà theo như Meg, bị qui định bởi luật pháp nước để chi phối giận dữ có thể bào chữa hay hoãn lại trả thù của ông ta khi nàng cho ông ta chuyện xảy ra. Việc mà nàng, trong niềm kiêu hãnh của mình cho phép xảy ra.

      Sợ hãi, Sheridan yếu đuối coi thường tât cả những cái khác, trải suốt nàng, lảng tránh những nỗ lực của nàng để đè nén nó và nàng rùng mình cách điều khiển với cái ý nghĩ của bất hạnh mà nàng gây ra cho những người tin tưởng và thương nàng. Sau quãng đời hoàn toàn lạc quan và khỏe mạnh. Nàng đột nhiên cảm thấy yếu ớt, điên cuồng và chóng mặt cách đáng báo động. Căn phòng bắt đầu quay tròn, và nàng bám chặt vào lưng chiếc ghế để chống đỡ, rồi nàng buộc mình mở mắt, hít vào hơi dài và vuốt mái tóc ra sau cho tới phần đuôi của búi tóc khi nàng chạm tới chiếc áo khoác và hướng nụ cười trấn an cho hầu sợ hãi.

      Cố gắng lên tiếng cách khiếm nhã, nàng " Đây là thời điểm để gặp ngài nam tước khó chịu và đối mặt với định mệnh của tôi," rồi nàng trở nên điềm tĩnh lại và ngừng cố gắng để giả vờ cần thiết báo động." ở lại đây, cho khuất tầm mắt mọi người. Nếu tôi trở lại vì ngay, hãy chờ vài giờ nữa và sau đó rời im lặng như có thể. Tốt hơn là tới lúc đó hãy ở yên boong. Với may mắn ai có thế phát ra cho tới khi con tàu ra khơi vào buổi sáng. có chuyện cả hai chúng ta bị bắt giữ và kéo lại nếu như ông ta quyết định làm điều đó."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7

      Sau lúc khá im ắng trong cái cabin , tối mờ mờ của he, ting an ào và huyên náo boongtầu đầy ánh đuốc vang lên chói tai. Những người bốc vác với những thùng và sọt hàng vai leo lên xuống ván cầu, dỡ hàng hóa và nhận thêm hàng hóa dự trữ mới cho chuyến của tàu Morning Star vào ngày hôm sau. Những cái tời (ròng rọc) kêu cột kẹt ở phía khi các lưới hàng hóa được kéo lên qua phía của chiếc tàu và được hạ xuống cầu tàu. Sherry chọn cẩn thận con đường xuống ván cầu, tìm kiếm trong đám đông người đàn ông mà trông giống như quan niệm của nàng về gã quý tộc người xấu xa– gã đàn ông gầy, nhợt nhạt, thừa nuôi dạy, vênh váo với nét khắc nghiệt chắc chắn được phủ bên ngoài bằng cái ống túm đầu gối bằng sa tanh và đầy những dây đồng hồ quả quýt và con dấu để gây ấn tượng với dâu của ta.

      Và rồi nàng nhìn thấy người đàn ông cao, ngăm ngăm đứng bến tàu, vỗ vỗ đôi găng tay của ta vào bắp đùi cách thiếu kiên nhẫn, và nàng biết ngay lập tức đó là ta. Mặc dù thực tế là ta mặc cái quần màu tối, phải quần ống túm và rằng khi cơn gió thổi chiếc áo choàng của ta bung ra, có bất kì cái dây đeo đồng hồ lấp lánh nào hay con dấu bằng vàng có thể được nhìn thấy, mọi thứ về ta vẫn nổi bật và chứng tỏ cách ràng ta là "có đặc quyền". Cái cằm vuông của ta có vẻ nghiêm trang lạnh lùng, và có có sức mạnh tự tin phát ra từ mỗi inch cái khung vai to lớn, xuống tới mũi đôi ủng sáng bóng của ta. ta vừa nhăn mặt khi thấy tiến tới của nàng, và nỗi sợ hãi của Sherry mau chóng lên thành hoảng loạn. Trong suốt hai ngày trước, nàng bí mật trông đợi vào khả năng của mình để làm trấn tĩnh và phỉnh phờ chú rể bị sỉ nhục nhìn ra lý do, nhưng người đàn ông có đôi lông mày bị kéo lại gần nhau trong vẻ mặt cau có hài lòng dữ tợn, trông dễ bảo như đá granite. ta chắc chắn là tự hỏi vị hôn thê của mình ở cái nơi quái quỉ nào vậy và tại sao Sheridan Bromleigh , chứ phải là Charise Lancaster xuống cầu tầu. Và ta ràng là bực mình.

      Stephen bực mình, chàng sững sờ. Chàng chờ đợi Charise Lancaster là 17, 18 tuổi dạ với những lọn tóc xoăn và đôi má hồng, được phủ bên ngoài với những viền đăng ten và ren. Thứ mà chàng thấy trong ánh lập lòe của những bó đuốc là phụ nữ trẻ điềm tĩnh và nhợt nhạt với xương gò má cao và đôi mắt sáng, to lạ thường nổi bật lên bởi đôi lông mày màu nâu kiều diễm và đường diểm tỏa sáng của hàng mi dài. Tóc của nàng mầu , được kéo hoàn toàn ra phía sau xa khoỉ trán và được che phủ bằng cái mũ trùm đầu. Thay vì những diềm đăng ten, nàng mặc cái cái áo choàng màu nâu hợp lý nhưng lại hấp dẫn, và ý nghĩ đầu tiên của chàng khi chàng giơ tay ra để bắt tay nàng đó là Burleton phải hoặc là điên rồ hoặc là bị mù để miêu tả nàng như " nàng xinh đẹp bé ."

      Mặc cho vẻ bình tĩnh bề ngoài, nàng trông cực kì căng thẳng và khiếp sợ như thể nàng vừa cảm thấy sai lầm kinh khủng nào đó, vì thế Stephen đổi ý và quyết định cách giải quyết tốt nhất cho cả hai người bọn họ có lẽ là cách trực tiếp nhất.

      " Lancaster," chàng , sau khi giới thiệu nhanh về mình, "Tôi e là xảy ra tai nạn." tội lỗi kéo mạnh chàng khi chàng thêm vào cách căng thẳng"Ngài Burleton vừa bị giết ngày hôm qua."

      Trong khoảnh khắc, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào chàng với choáng váng thể hiểu nổi " Bị giết? ta ở đây?"

      Stephen trông đợi nàng bị ngập chìm trong nước mắt, tối thiểu là vậy, hoặc thậm chí là lên cơn cuồng loạn. Chàng trông đợi nàng rút bàn tay lạnh ngắt của nàng ra khỏi tay chàng và bằng giọng sững sờ, " buồn biết bao. Làm ơngửi lời chia buồn của tôi tới gia đình anhấy."

      Nàng quay lại và bước vài bước lên bến tàu trước khi chàng nhận ra là nàng ràng hoang toàn choáng váng.

      " Lancaster- " chàng gọi, nhưng giọng chàng bị át bởi tiếng thét báo động từ phía khi chiếc lưới đựng hàng hóa chứa đầy những sọt hàng đung đưa khoảng rộng từ cái tời của nó: " BƯỚC SANG BÊN! ĐỀ PHÒNG!"

      Stephen nhìn thấy nguy hiểm và lao lên vì nàng nhưng chàng kịp- cái lưới chứa hàng hóa vung mạnh và đập vào phía sau đầu nàng và đẩy nàng bay đập mặt xuống bến tầu. Ngay khi gọi người đánh xe của chàng, Stephen cúi xuống và đặt nàng lên cánh tay nàng. Đầu nàng ngã ngửa ra sau cách ẻo lả và máu bắt đầu chảy từ chỗ sưng lớn ở phía sau da đầu của nàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8

      „ Bệnh nhân của chúng ta hôm nay ra sao rồi?" Bác sĩ Whitticomb hỏi khi người quản gia của Westmoreland đưa ông ta vào phòng làm việc của ngài Bá Tước. Bất chấp giọng hoạt bát của bác sĩ Whitticomb, ông vẫn cảm thấy bi quan về những cơ hội bình phục của nàng cũng như Stephen Westmoreland , người ngồi chiếc ghế cạnh lò sưởi, hai khuỷu tay chàng chống lên đầu gối, đỡ đầu chàng trong hai bàn tay.

      " thay đổi nào," ngài Bá tước , mệt mỏi xoa tay mặt trước khi chàng nhìn lên. " ấy vẫn im lặng như chết. Những người hầu trong phòng ngủ được lệnh phải tiếp tục chuyện với ấy như ông đề nghị. Tôi thậm chí thử tự chuyện với ấy vài phút trước, nhưng ấy phản ứng gì. ba ngày rồi, " chàng lưu ý khi thiếu kiên nhẫn cách nản chí xen vào giọng của chàng" Bác sĩ làm được điều gì sao?"

      Bác sĩ Whitticomb kéo cái nhìn từ hình dáng hốc hác của ngài Bá tước, kiềm chế thôi thúc đòi hỏi chàng hãy nghỉ ngơi, điều mà ông biết là chẳng có hiệu quả gì, và thay vì thế ông , " ấy nằm trong bàn tay của chúa, chứ phải của tôi. Tuy nhiên, tôi lên và ghé qua thăm ấy."

      " Rất tốt nếu ông định làm như vậy," uy quyền của chàng lại trở lại. Lờ bùng nổ cáu kỉnh của nhà quí tộc, Hugh Whitticomb bước lên cầu thang chính và rẽ sang trái ở cùng. Khi ông quay lại phòng làm việc lúc sau, ngài Bá tước vẫn ngồi như chàng vần ngồi lúc trước, nhưng vẻ mặt của bác sĩ Whitticomb tươi tỉnh lên cách đáng kể.

      " ràng là" ông cách khô khan, "việc tới thăm của tôi làm được cái gì đó tốt, sau tất cả. Hoặc có lẽ ấy đơn giản là thích giọng của tôi hơn của các hầu .

      Stephen giật mạnh đầu lên, cái nhìn chằm chằm của chàng xuyên suốt khuôn mặt của vị bác sĩ. " ấy tỉnh táo?"

      "Bây giờ ấy nghỉ ngơi, nhưng ấy vòng quanh và thậm chí là vài từ với tôi. Như hôm qua tôi bỏ xu vào phần cơ hội của ấy, nhưng ấy trẻ và khỏe mạnh, và tôi nghĩ ấy có thể qua được". tất cả những thứ ông phải về chủ đề này, bác sĩ Whitticomb nhìn vào những đường khắc sâu của mệt mỏi và căng thẳng đôi mắt và mồm cuả Stephen và đề cập ngay điều thứ hai trong những vấn đề quan tâm hàng đầu của ông:
      " Ngài, tuy nhiên, nhìn giống hệt như con quỉ, thưa ngài," ông tuyên bố với thân mật ý tứ của người bạn lâu năm của gia đình. "Tôi chuẩn bị gợi ý chúng ta cùng nhau lên để xem ấy sau bữa ăn khuya- với điều kiện là ngài mời tôi ở lại dùng bữa ăn khuya, tất nhiên- nhưng trông thấy ngài có thể làm ấy hoảng sợ mà tái phát bệnh nếu như ngài ngủ chút và cạo râu trước."

      "Tôi cần ngủ chút nào," Stephen , quá thanh thản đến nỗi chàng cảm thấy tuyệt đối đầy năng lượng khi chàng đứng dậy, qua tới cái khay bằng bạc, và kéo cái nút ra khỏi chiếc bình cổ thon bằng pha lê.

      "Tuy nhiên tôi phản đối việc cạo râu," chàng với nụ cười khi chàng rót brandy vào hai cái cốc thủy tinh và đưa trong hai cái cho vị bác sĩ. Nâng cốc của mình lên với tư thế chúc mừng, chàng ,

      "Vì kĩ năng của ông để mang lại bình phục cho ấy."

      "Đó phải kĩ năng của tôi mà đó giống như điều kì diệu hơn," vị bác sĩ , lưỡng lự uống chúc mừng.

      "Vậy bình phục cách thần kì," Stephen , nâng cốc tới môi, rồi chàng lại dừng lại khi Whitticomb thừa nhận chúc mừng thứ hai với cái lắc đầu khác.

      "Tôi .. ấy bình phục, Stephen . Tôi ấy tỉnh táo và ấy có thể ."

      Ngài Bá tước nhận thấy ấp úng trong giọng của ông, và đôi mắt màu xanh da trời sắc nheo lại sắc bén khuôn mặt của bác sĩ Whitticomb, đòi hỏi lời giải thích. Với tiếng thở dài miễn cưỡng, vị bác sĩ đồng ý đồi hỏi.

      "Tôi hi vọng trì hoãn việc cho ngài điều đó cho đến sau khi ngài nghỉ ngơi chút ít, nhưng thực tế là thậm chí nếu ấy bình phục về thể xác- và tôi thể hứa với ngài ấy - vẫn vấn đề. biến chứng. Tất nhiên, nó có thể rất tạm thời. Sau đó nó có thể ko lặp lại nữa".

      "Ý của ông là cái quái quỉ gì vậy?"
      " ấy có kí ức, Stephen ."

      " ấy, cái gì" chàng gặng hỏi.

      " ấy nhớ bất cứ chuyện gì xảy ra trước khi ấy mở mắt trong phòng ngủ gác. ấy biết mình là ai hay tại sao ấy ở nước . ấy thể thậm chí với tôi tên ấy."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9

      Để bàn tay cái nắm tay cửa bằng đồng thau được trang trí hoa văn, bác sĩ Witticomb dừng lại trước khi bước vào phòng người bệnh của ông. Quay lại phía Stephen , ông hạ giọng và đưa ra vài cảnh báo và lời chỉ dẫn phút cuối :

      "Những vết thương ở đầu khó có thể đoán trước được. Đừng hoảng sợ nếu ấy nhớ là chuyện với tôi vài giờ trước. Mặt khác, ấy cũng có thể hoàn toàn lấy lại được trí nhớ. Hôm qua, tôi chuyện với đồng nghiệp của tôi, người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi với những vết thương nghiêm trọng ở đầu, và chúng tôi đều cảm thấy có thể sai lầm khi cho ấy dùng cồn thuốc phiện bất kể là những cơn đau đầu của ấy có thể trở nên dữ dội như thế nào. Mặc dù nó có thể giúp cơn đau của ấy, thuốc phiện làm cho ấy ngủ và chúng tôi cũng đều nghĩ là cấp bách để giữ ấy tỉnh táo và chuyện."

      Stephen gật đầu, nhưng Whitticomb vẫn chưa xong. " Sớm nay, ấy trở nên rất lo âu và kinh hoàng khi ấy thể nhớ được bất cứ chuyện gì, vì thế, đừng làm gì, dưới bất cứ tình huống nào, đừng hoặc làm bất cứ điều gì làm tăng thêm lo lắng của ấy. Khi chúng ta vào, cố gắng làm cho ấy cảm thấy bình tĩnh và yên lòng, và chắc chắn rằng bất kì người hầu nào bước vào phòng ngủ đó cũng phải được cầu như vậy. Như tôi , những vết thương ở đầu rất nguy hiểm và rất khó có thể trước, và chúng tôi muốn mất ấy." Hài lòng là ông bao hàm được mọi chuyện, ông xoay cái tay nắm cửa.

      Sheridan cảm thấy có người diện trong căn phòng tăm tối khi nàng trôi nổi trong màn sương mù màu xám dễ chịu, trôi dạt ra ra vào vào trong giấc ngủ, ý nghĩ của nàng nhận ra được sợ hãi lẫn lo âu, chỉ có chút ít bối rối. Nàng bám lấy cái cảm giác sung sướng đó, bởi vì nó cho phép nàng giải thoát nỗi sợ hãi tên và những câu hỏi ám ảnh cứ lại ở phía trong cùng kí ức của nàng.

      " Lancaster?"

      Giọng rất gần bên tai nàng, tử tế nhưng dứt khoát và khá quen thuộc " Lancaster?"

      Ông ta với nàng. Nàng buộc mình mở mắt và chớp mắt, cố gắng tập trung, nhưng thị lực của nàng mờ cách kì lạ và nàng nhìn thấy mọi vật đều biến thành hai, mỗi cái lại chồng lại cái kia. " Lancaster?"

      Nàng lại chớp mắt, và những hình ảnh chia ra hai người đàn ông trong số họ tầm trung niên và tóc xám, với cặp kính gọng thép và bộ ria mép gọn gàng. Ông ta trông tử tế và đáng tin, như giọng của ông ta vậy. Người đàn ông còn lại trẻ hơn nhiều. Đẹp trai. quá tử tế. Cũng quá đáng tin. Lo lắng.

      Người đàn ông lớn tuổi hơn mỉm cười với nàng và chuyện. " còn nhớ tôi , Lancaster?"

      Sheridan bắt đầu gật đầu, nhưng di chuyển làm đầu nàng đau kinh khủng đến nỗi những giọt nước mắt bất chợt đốt cháy đôi mắt nàng.

      " Lancaster, có nhớ tôi ? có biết tôi là ai ? «

      Cẩn thận để di chuyển đầu khi , nàng trả lời câu hỏi của ông : »Bác sĩ »-

      Môi nàng cảm thấy khô và nứt nẻ, nhưng chuyện có vẻ như làm tăng thêm cơn đau đầu của nàng. Cái khoảnh khắc nàng nhận ra rằng, những câu hỏi của chính nàng bắt đầu dồn lên trong nàng.

      « Tôi ở đâu ? »

      « an toàn ».

      « Ở đâu ? » nàng khăng khăng hỏi.

      « nước . tàu từ nước Mỹ. »

      Vì lí do nào đó, điều này làm nàng cảm thấy dễ dàng, thất vọng. « Tại sao ? »

      Hai người đàn ông trao đổi bằng ánh mắt, rồi vị bác sĩ cách chắc chắn, " Điều đó tất cả quay lại với tùy theo thời gian. Đừng lo lắng với bất kì chuyện gì lúc này."

      "Tôi.. muốn biết," nàng cố nài nỉ, tiềng thầm của nàng khàn cùng với căng thẳng.

      "Rất tốt, bé," ông đồng ý ngay lập tức, vỗ vào cánh tay nàng. Sau ngắc ngứ thoảng qua ông cười như thể ông mang lại cho nàng những tin tức vui vẻ và , " tới đây để gặp vị hôn phu của mình."

      Vị hôn phu. ràng, nàng đính hôn... với người đàn ông còn lại, nàng nghĩ vậy, bới vì ta là người trông có vẻ lo lắng cho nàng nhất. Lo lắng và kiệt sức. Nàng chuyển cái nhìn của mình sang người đàn ông trẻ hơn và gửi cho chàng nụ cười mệt mỏi, làm yên lòng, nhưng chàng nhăn mặt với vị bác sĩ điều trị người lắc đầu với chàng như cảnh báo nào đó. Cái nhăn mặt ấy làm nàng lo lắng vì lý do nào đó, và cả cái nhìn cảnh báo của vị bác sĩ, nhưng nàng biết tại sao. là phi lý, nhưng lúc này, khi nàng biết nàng là ai hay nàng ở đâu hay nàng tới đây như thế nào, chỉ có duy nhất việc là nàng dường như biết chắc chắn là ai đó luôn phải xin lỗi vì gây ra chuyện vui cho người khác. Nàng biết cái phép tắc lịch đó như thể nó ăn sâu vào nàng- theo bản năng, bị bắt buộc, cấp bách.

      Sherry để cho ép buộc chống lại được đó chi phối mình, và bằng giọng , yếu ớt, nàng đợi cho đến khi vị hôn phu của nàng nhìn nàng và , "Tôi xin lỗi".

      Chàng nhăn mặt như thể là lời của nàng làm chàng đau đớn, và rồi lần đầu tiên theo như trí nhớ của nàng, nàng nghe giọng của chàng - sâu lắng, đáng tin và dịu dàng đến mức khó tin. " Đừng xin lỗi. Mọi thứ trở nên tốt thôi. Tất cả những gì nàng cần là chút thời gian và nghỉ ngơi."

      Hành động bắt đầu đòi hỏi nàng cố gắng nhiều hơn nàng có thể làm. Kiệt sức và hoang mang, Sherry nhắm mắt lại, rồi nàng nghe thấy những những người đàn ông chuyển như thể là rời . " Đợi .." nàng . Khiếp sợ cách đột nhiên và phi lí vì bị bỏ lại mình và vì bị chìm lại vào trong khoảng trống tối tăm kéo mạnh nàng và bao trở nên có thể nổi lên nữa, nàng nhìn cả hai người đàn ông, rồi đặt cái nhìn cầu khẩn vào vị hôn phu của mình. Chàng là người mạnh mẽ hơn, trẻ hơn, có sức sống hơn- chàng giữ cho những con quỉ trong óc nàng bị dồn vào đường cùng, với sức mạnh tuyệt đối của ý chí, nếu chúng quay trở lại quấy nhiễu nàng."Ở lại," nàng nới bằng giọng thầm yếu ớt mà làm cạn kiệt sức mạnh cuối cùng của nàng."Làm ơn".

      Khi chàng ngập ngừng và nhìn vị bác sĩ, Sheridan làm ướt đôi môi nứt nẻ và, hít hơi khó nhọc, nàng phát từ với tất cả những suy nghĩ và cảm xúc đối chọi bên trong nàng."Sợ hãi". Hai mí mắt nàng cảm thấy nặng như chì, và chúng khép lại chống lại cố gắng của nàng, đóng nàng khỏi thế giới của sống. kinh hoàng bắt đầu ấn nàng xuống, khiến nàng đấu tranh vì khí... Và rồi nàng nghe tiếng kéo lê sắc nhọn của những cái chân ghế sàn nhà bằng gỗ bóng loáng khi cái ghế nặng nề được kéo tới bên cạnh giường.

      " có gì phải sợ cả," vị hôn thê của nàng .

      Sheridan dịch tay nàng từng inch ga trải giường, đứa trẻ mò mẫm tìm kiếm che chở từ cha mẹ nàng thậm chí thể nhớ. Những ngón tay dài đầy nam tính đặt lên lòng bàn tay nàng và giữ nó bằng cái nắm tay làm yên lòng.

      "Ghét ... sợ hãi ," nàng thầm.

      "Ta bỏ nàng. Ta hứa."

      Sheridan giữ chặt lấy tay chàng và giọng của chàng, và lời hứa của chàng và nàng mang cả ba cùng mình vào giấc ngủ sâu, mộng mị.

      tội lỗi và sợ hãi làm ngực Stephen đau nhói khi chàng thấy nàng trượt sâu hơn và sâu hơn vào giấc ngủ. Đầu nàng quấn đầy băng và mặt nàng nhợt nhạt như bóng ma, nhưng điều làm chàng ấn tượng mạnh mẽ đó là nàng trông biết bao giường, bị nuốt chửng bởi gối và ga trải giường.

      Nàng xin lỗi, trong khi chàng hoàn toàn mới đáng bị khiển trách, chỉ vì cái chết của vị hôn thê và những giấc mơ của nàng, mà còn cả vì cả cái tai họa này. Chàng biết những nguy hiểm boong tầu , và chàng lúc đó xác định được vị trí của mình và của nàng, thẳng đường của ròng rọc. tất cả, chàng quá bận tâm đến phản ứng của nàng trước cái chết của Burleton đến nỗi chàng lơ là nhìn thấy cái lưới đầy hàng hóa đung đưa về phía nàng và rồi chàng quên phản ứng lại kịp thời với tiếng thét cảnh báo của người thợ bốc vác. Và khi nàng ở trong tình huống choáng váng với những việc Stephen thông báo với nàng, và cái cách thẳng thừng, lạnh lùng mà chàng với nàng, rồi nàng có thể phản ứng kịp thời để bảo vệ mình.

      Nếu như vậy, chàng đặt nàng vào con đường dẫn tới nguy hiểm, quên mất việc phải bảo vệ nàng, và rồi làm tất cả ngoại trừ thể để nàng tự bảo vệ bản thân. Nếu nàng chết, lỗi hoàn toàn là ở chàng, và chàng biết chàng bao giờ có thể sống với điều đó trong lương tâm của chàng. Chàng phải mang đủ gánh nặng về cái chết của Burleton trẻ tuổi bị giầy vò trong đêm và ám ánh vào ban ngày.

      Hơi thở của nàng đột nhiên thay đổi, và sợ hãi chụp lấy chàng. Chàng nín thở cho đến khi ngực nàng phập phồng với nhịp điệu có vẻ như là đều đăn hợp lí, rồi chàng thở phào và nhìn xuống cái bàn tay để yên cách tin cậy trong lòng bàn tay chàng. Những ngón tay của nàng dài và duyên dáng và mềm mại. nhưng móng tay nàng bị cắt rất ngắn- bàn tay quí phái thuộc về quí trẻ tuổi nghiêm nghị và phép tắc với thiên hướng ràng là gọn gàng và tiện lợi, chàng nghĩ vậy.

      Chàng rời cái nhìn tới khuôn mặt nàng, và nếu chàng nửa mất trí vì sợ hãi và nửa tê liệt vì kiệt sức, chàng mỉm cười khi chàng tự hỏi liệu nàng cảm thấy khuôn mặt của nàng như thế nào, nó mang cho nàng nét nghiêm nghị và thực tế. Chắc chắn là có gì nghiêm nghị với đôi môi mềm, mọng, và chẳng có gì thục tế với hàng mi dài, cong cách khó tin nằm như hai vầng trăng lưỡi liềm tươi tốt dưới mắt nàng. Chàng biết màu của tóc hay mắt nàng, nhưng gò má của nàng được đúc tinh tế, làn da màu ngà của nàng gần như trong mờ. Tương phản với tất cả những phần khác của nàng, những phần có vẻ như mỏng manh nữ tính, là cương quyết trong cái cằm của nàng, dấu vết của bướng bỉnh. , Stephen tự sửa lại mình, nó có vẻ giống như dấu vết của lòng can đảm hơn. Nàng hề khóc vì đau hay vì sợ hãi, nàng nàng ghét sợ hãi, việc mà nàng mặc nhiên muốn đánh bại cái cảm giác yếu đuối hơn là chịu thua nó.

      Nàng nghi ngờ gì là rất can đam, chàng quyết định, và cũng tốt bụng nữa- đủ để cố gắng xin lỗi vì lo lắng của chàng. Dũng cảm và dịu dàng, kết hợp đáng chú ý ở bất kì phụ nữ nào, nhưng đặc biệt là ở phụ nữ trẻ như vậy.

      Và cũng dễ bị tổn thương, chàng nhận thấy với đợt trào dâng mới của sợ hãi khi ngực nàng nâng lên hạ xuống những đợt hổn hển. Nắm chặt tay nàng, chàng thấy nàng dường như đấu tranh để thở khi nỗi sợ hãi phồng lên làm chàng mắc nghẹn trong cổ họng. Chúa ơi! Nàng chết! " Đừng!" chàng thầm mãnh liệt "Đừng chết!"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :