1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ khi có em (Until You) - Judith McNaught (62c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 55

      Nhận thức đầy đủ về những việc nàng làm đêm qua ăn sâu đáng kể trước khi Sheridan kéo lê mình ra khỏi giường và mặc quần áo cho buổi sáng hôm sau. Trong ánh sáng chói lọi ban ngày, chẳng có cách nào để chối bỏ khủng khiếp đó: nàng hi sinh trinh tiết của nàng, những nguyên tắc của nàng, đạo đức của nàng, và bây giờ nàng phải sống với xấu hổ cho đến tận cuối đời mình.

      Nàng đặt cược lần cho mãi mãi vào ván bài liều lĩnh để có lại tình của chàng – nếu như chàng từng thực nàng – và chàng phản ứng lại hành vi buông thả của nàng như thế nào? Câu trả lời đau đớn cho câu hỏi đó ở bên dưới cửa sổ phòng ngủ của nàng - ở bên bãi cỏ, nơi mọi người dùng bữa trưa - và nó ở đó để cho nàng nhìn thấy với từng chi tiết nhục nhã: người đàn ông mà nàng ngủ cùng đêm qua dùng bữa cùng Monica, ta quay mình vào bên trong để đùa cợt với chàng, và chàng trông hoàn toàn tự nguyện được đùa cợt sáng nay. Khi Sheridan nhìn từ cửa sổ của nàng, chàng dựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Monica, rồi chàng quay đầu lại, cười với bất kì chuyện gì ta kể cho chàng.

      Sheridan vô cùng bẽ bàng và băn khoăn, trong khi chàng trông mãn nguyện hơn, thư giãn hơn bất kì lúc nào nàng từng nhìn thấy chàng. Đêm qua, chàng lấy mọi thứ mà nàng dâng tặng và ném nó vào mặt nàng với lời đề nghị kéo dài nhục nhã của nàng bằng cách biến nàng thành nhân tình của chàng. Hôn nay, chàng hòa nhập với người phụ nữ bao giờ ngu ngốc đến mức làm những việc mà Sheridan làm... phụ nữ xứng đáng với chàng theo quan điểm tự mãn của bản thân chàng, nàng cay đắng nghĩ. người phụ nữ mà chàng có thể cầu hôn, phải mối quan hệ bất chính đồi bại nào đó mà được trao đổi bằng trinh tiết của nàng.

      Tất cả những ý nghĩ đó và hơn thế nữa cứ diễu qua tâm trạng bị giày vò của Sheridan khi nàng đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống chàng, chối từ rơi lệ. Nàng muốn nhớ lại những cảnh đó, nàng muốn nhớ lại nó mỗi giây phút trong cuộc đời nàng, để nàng bao giờ còn yếu lòng vì chàng. Nàng đứng bất động, để mặc tê cứng lạnh lẽo quét sạch thống khổ và làm sụp đổ mọi cảm giác mong manh về chàng của nàng. "đồ khốn nạn", nàng thầm thành tiếng.

      "Em có thể vào được ?" Sheridan giật mình và quay cuồng trong thanh giọng của Julianna. "Ồ, tất nhiên rồi," nàng , cố gắng nở nụ cười rạng rỡ mà cảm tưởng gượng ép như chính giọng của nàng vậy.

      "Em nhìn thấy đứng ở đây khi em ăn sáng. có muốn em mang chút gì lên đây cho ?"

      ", dói, nhưng cám ơn em nghĩ tới ." Sheridan ngập ngừng, suy nghĩ lời giải thích nào đó cho cư xử ngày hôm qua của nàng khi nàng đề nghị Stephen nhận kỉ vật của nàng, nhưng nàng thể nghĩ ra lời lý do hợp lí nào.

      "Em tự hỏi liệu có muốn rời khỏi đây ?"

      "Rời ?" Sheridan , cố gắng để giọng tuyệt vọng như cảm giác chính xác của nàng lúc đó. "Chúng ta thể rời cho tới ngày mai."

      Julianna bước ra phía cửa sổ và đứng bên cạnh nàng, lặng lẽ nhìn xuống cái hoạt cảnh khiến Sheridan tự dằn vặt mình. "Julianna, cảm thấy nên giải thích về chuyện xảy ra ngày hôm qua, khi những việc làm vì ngài bá tước Langford là dành cho ông ta tôn quí sâu sắc nhất."

      " cần phải thích," Julianna trả lời với nụ cười làm yên lòng khiến cho Sheridan cảm thấy mình giống như ngây thơ mười bảy tuổi chứ phải là người kèm được trả tiền của bé.

      "Có, phải làm việc đó," Sheridan vô cùng kiên quyết. " biết mẹ em hi vọng đến mức nào cho tác hợp giữa em và ngài Westmoreland, và biết em phải tự hỏi tại sao - tại sao cư xử với ông ta theo cái cách xấc xược , và thân mật như vậy."

      Trong câu chuyện dường như có vẻ là thay đổi chủ đề, Julianna , "Vài tuần trước đây, mẹ khá là nản lòng. thực tế, em nhớ là chưa đến tuần trước khi tới ở với gia đình em."

      Chiếm lấy khoảng dừng lại của cuộc chuyện như kẻ nhút nhát mà nàng trở thành lúc này, Sheridan nhanh nhẹn , "Tại sao mẹ của em lại bực mình?"

      "Hôn ước của Langford được đăng báo chí."

      "Ồ".

      "Vâng, vị hôn thê của ông ta là người Mỹ."

      Lo lắng dưới cái nhìn nao núng của đôi mắt màu tím đó, Sherry được lời nào.

      "Có vài lời đồn về ấy, và biết mẹ thích thú được biết bất kì lời đồn thổi nào về giới thượng lưu như thế nào rồi đấy. Vị hôn thê của ông ta được mô tả là có mái tóc đỏ - rất rất đỏ. Và ông ta gọi ấy là "Sherry ". Họ ấy bị mất trí nhớ vì cú đập vào đầu, nhưng người ta trông chờ là ấy nhanh chóng hồi phục."

      Sheridan cố gắng thêm lần nữa để giấu thân phận mình. "Tại sao em lại kể điều đó với ?"

      "Như thế biết là có thể cầu em giúp đỡ nếu cần đến. Và bởi vì mới là lý do thực mà chúng ta được mời tới đây. Em nhận ra rằng có điều gì đó rất lạ khi em thấy cái cách ngài Westmoreland phản ứng khi nhìn thấy ở bờ ao ngày hôm qua. Em ngạc nhiên là mẹ hề nhận ra chuyện gì xảy ra."

      "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả," Sheridan dữ dội . "Tất cả những chuyện kinh khủng đó khép lại rồi, chấm hết rồi."

      bé nghiêng đầu về hướng Monica và Georgette. "Họ có biết là ai ?"

      ". chưa bao giờ gặp họ khi còn –" Sheridan dừng lại đột ngột khi nàng bắt đầu , Khi còn là Charise Lancaster .

      "Khi còn đính hôn với ông ấy?"

      Sheridan thở ra hơi dài và rồi miễn cưỡng gật đầu.

      " có muốn về nhà ?"

      điệu cười kích động bật ra trong Sheridan . "Nếu có bất cứ thứ gì để trao đổi lấy cơ hội đó, đồng ý chớp mắt."

      Julianna quay gót và bắt đầu bước ra khỏi phòng. " bắt đầu xếp đồ đạc nhé," với nụ cười bí qua vai.

      "Đợi - em định làm gì vậy?"

      "Em chuẩn bị kéo papa ra chỗ và với ông ấy là em cảm thấy khỏe và phải cùng em về nhà. Chúng ta thể cho mẹ tọc mạch chuyện này sớm, nhưng bà ấy muốn em ở đây và làm cho Langford ghê tởm em vì trở nên ốm yếu khủng khiếp trước mặt ông ta. có tin là," với nụ cười muôn thưở, "bà ấy vẫn nuôi hi vọng là ông ấy có lúc nào đó ngước lên và phải lòng em điên cuồng, mặc dù mọi thứ đáng nhẽ phải ràng hơn với bà ấy rồi chứ."

      đóng cửa phòng khi Sherry gọi lại, và bé thò đầu lại vào trong phòng.

      "Em có thể dùm với nữ công tước là muốn gặp bà ấy trước khi chúng ta rời ?"

      "Tất cả các quí bà rời khỏi điền trang lúc trước rồi, tức là, ngoại trừ các quí của Langford, và bà Charity."

      Lần trước Sheridan rời bỏ họ, nàng khiến mình trông tội lỗi và bạc bẽo. Lần này, nàng định chạy trốn trong bí mật. Nàng chỉ định bỏ . "Vậy em có thể mời bà Charity lên được ?" Khi Julianna gật đầu, Sheridan thêm , "Và đừng lời nào về ra của chúng ta với bất kì ai trừ cha em. định tự mình với bá tước, mặt đối mặt."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 56

      Khuôn mặt của Bà Charity trùng xuống khi Sheridan giải thích rằng nàng sắp ra .

      "Nhưng cháu còn chưa có cơ hội để chuyện riêng với Langford và khiến cho cậu ta hiểu được chính xác lý do tại sao cháu biến mất," bà tranh cãi.

      "Cháu có cơ hội đó vào tối qua," Sherry cay đắng . Nàng liếc nhìn về cửa sổ phòng ngủ của nàng khi nàng gói ghém vài thứ nàng mang theo trong chiếc va li. "Kết quả ở ngoài kia kìa."

      Charity đến bên cửa sổ và nhìn xuống hai người phụ nữ vui đùa với bá tước. "Đàn ông là làm cho người ta phát bực. Cậu ta chẳng hề quan tâm chút xíu nào tới cả hai đó, cháu biết đấy."

      "Chàng cũng chẳng hề quan tâm đến cháu."

      Charity ngồi xuống chiếc ghế, và Sheridan cay đắng nghĩ về lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà và liên tưởng đến con búp bê sứ. Giờ trông bà càng giống hơn – con búp bê rất bối rối, vui.

      "Cháu có giải thích cho cậu ta tại sao cháu lại bỏ chạy và hề quay lại ?" "."

      "Tại sao cháu lại làm thế?"

      Câu hỏi đến quá nhanh khiến Sheridan lùi lại. "Cháu kể cho bà nghe hầu hết mọi chuyện ngày hôm qua rồi. Phút trước cháu vẫn tưởng mình là Charise Lancaster, và phút sau, Charise đứng ở đó, buộc tội cháu cố tình đóng giả làm ta, và đe dọa kể với Stephen như thế. Cháu hoảng loạn và bỏ chạy, nhưng trước khi cháu có thể hồi phục khỏi cơn choáng váng vì nhận ra mình thực là ai, cháu bắt đầu nhận ra tất cả mọi người khác dối về việc họ là ai. Trong tất cả những thứ cháu còn nhớ Charise được đính ước với nam tước, chứ phải bá tước, và ta tên là Burleton, chứ phải Westmoreland. Cháu muốn những câu trả lời, cháu cần chúng, và vì vậy cháu đến tìm Nicholas DuVille. Ít nhất ấy trung thực đủ để kể cho cháu nghe ."

      " ta kể cho cháu là gì vậy, cháu ?"

      Vẫn còn ngại ngùng bởi những việc mà nàng biết, Sheridan nhìn ra xa và giả vở kiểm tra lại mái tóc nàng trong gương khi nàng , "Tất cả mọi chuyện. Mọi chi tiết xấu hổ, bắt đầu bằng cái chết của Nam tước Burleton và tại sao Stephen lại cảm thấy bắt buộc phải tìm vị hôn phu khác cho cháu – ý cháu là cho Charise Lancaster. ấy kể cho cháu nghe mọi chuyện," Sheridan kết thúc, dừng lại để nuốt những giọt nước mắt tủi hổ chẹn ngang cổ họng nàng khi nàng nghĩ về niềm tin khờ dại của nàng rằng Stephen muốn cưới nàng. Cũng vì cái tính ngây thơ cả tin rồ dại ấy khiến xui nàng hi sinh trong trắng và niềm kiêu hãnh của nàng cho chàng vào đêm qua. " ấy thậm chí còn giải thích chuyện bí nhất trong tất cả, mặc dù cháu để bản thân mình tin khác khi cháu chuyện với mọi người vào này hôm qua."

      " nào nhỉ?"

      Tiếng cười của Sheridan uất nghẹn và cay đắng. "Lời cầu hôn đột ngột của Stephen, vào cái đêm mà chúng cháu đến Almack, trùng hợp với tin tức chàng nhận trước đó cùng ngày về cái chết của cha Charise. Chàng cầu hôn cháu vì thương hại và vì trách nhiệm, phải vì chàng quan tâm đến cháu hay thậm chí là muốn cưới cháu."

      " tồi tệ là Nicholas lại đặt câu chuyện chính xác theo hướng đó."

      " ấy cần phải làm thế. Cháu chỉ là con ngốc khi dính dáng tới người đàn ông ở ngoài kia."

      "Và cháu bàn tất cả những chuyện này với Langford đêm qua?"

      "Cháu cố, nhưng chàng chàng quan tâm đến việc chuyện," Sheridan cay đắng khi nàng xách va li lên.

      "Thế cậu ta quan tâm đến chuyện gì?" Charity nghiêng đầu về bên dò hỏi.

      Có điều gì đó trong cách đặt câu hỏi đột ngột của bà ta làm Sheridan nhìn nhanh xuống bà. có những lúc khi nàng chắc chắn liệu em của Công tước Stanhope có thực lơ đãng như bà tỏ ra hay , những lúc như lúc này, khi bà quan sát màu đỏ dâng lên hai má Sheridan với cái nhìn hiểu thấu đặc biệt. "Cháu đoán là chàng quan tâm đến bằng chứng cho vô tội của cháu, nếu chàng có từng quan tâm đến cháu chút nào, mà hiển nhiên là chàng hề quan tâm," nàng nhanh chóng lảng . "Khi bà nhìn vào chuyện này từ khía cạnh của chàng, việc mà cháu cố gắng làm suốt cả ngày hôm qua và đêm qua, cháu bỏ chạy và trốn tránh vì cháu có tội. Cháu còn có thể có lý do nào khác được nữa?"

      Charity đứng dậy và Sheridan nhìn vào bà, biết rằng nàng bao giờ còn nhìn thấy bà lần nữa, và nước mắt bừng lên từ trong mắt nàng khi nàng ôm chầm lấy người phụ nữ bé trong cái ôm nhanh. "Hãy tạm biệt với mọi người cho cháu, và bảo với họ rằng cháu biết họ thực cố gắng giúp đỡ."

      "Phải có điều gì khác mà ta có thể làm chứ," Bà Charity , khuôn mặt bà trông như thể nó bị ép lại.

      "Có ạ," Sheridan với nụ cười cứng nhắc, tự tin. "Xin hãy với đức ông rằng cháu mong được gặp riêng ngài lát. Hãy bảo chàng đến gặp cháu trong phòng khách ở sảnh trước ngay lập tức."

      Khi Charity rời để làm việc đó, Sheridan thở hơi dài và bước về phía cửa sổ, vài phút sau nhìn thấy bà Charity tới bên chàng và truyền lại lời nhắn. Chàng đứng dậy quá nhanh, bước vội về phía tòa nhà, đến nỗi Sheridan cảm thấy tia hi vọng đau nhói rằng có lẽ - chỉ là có lẽ - chàng để nàng ra . Có lẽ chàng cầu xin nàng tha thứ cho nhẫn tâm của chàng đêm qua và cầu nàng ở lại.

      Khi nàng bước xuống cầu thang nàng thể ngăn mình bám lấy cái ảo tưởng cuối cùng, ngọt ngào cái đau đớn ấy. Tia hi vọng mong manh khiến nhịp tim của nàng leo thang khi nàng vào trong phòng khách và đóng cửa lại, nhưng niềm hi vọng bắt đầu tàn lụi ngay khi chàng quay người và nhìn vào nàng. Mặc áo sơ mi và quần cưỡi ngựa ống bó, với đôi bàn tay thọc trong túi quần, trông chàng chỉ bình thản, mà là cực kì lơ đãng. "Nàng muốn gặp ta?" chàng thờ ơ hỏi.

      Chàng đứng giữa căn phòng , và chỉ vài bước chân mang nàng đến gần trong tầm tay chàng. Thể bình tĩnh mà nàng hề cảm thấy, Sheridan gật đầu và , "Em đến để với ngài là em . Lần này em muốn đột nhiên biến mất, như em làm lần trước."

      Nàng chờ, tìm kiếm khuôn mặt cứng rắn, mỉa mai kia vài dấu hiệu cho thấy chàng cảm thấy điều gì đó, bất kì điều gì, về nàng, trước thực tế là nàng ra , trước quà tặng là thân thể nàng. Thay vào đó, chàng nhướng mày lên như thể lặng lẽ hỏi nàng nàng trông chờ chàng làm gì về chuyện đó.

      "Em chấp nhận lời đề nghị của ngài," Sheridan , thể tin được chàng có thể tỏ ra hoàn toàn quan tâm đến quyết định ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời nàng như thế - quyết định được đưa ra sau đêm nằm trọn trong tay chàng, sau khi nàng đem dâng trinh trắng và danh dự của nàng cho chàng.

      Chàng khẽ nhún đôi vai rộng của mình và bằng giọng hờ hững, "Tốt thôi."

      Quá đủ rồi – chỉ từ buồn chán đơn giản lôi nàng từ vực sâu tuyệt vọng vì bị làm nhục lên đến cơn giận dữ gần như thể chịu đựng nổi. Quay người, nàng bắt đầu bước xa khỏi chàng, rồi nàng dừng bước và quay trở lại.

      "Còn gì khác nữa à?" chàng khiêu khích, trông sốt ruột và vô tâm.

      Sheridan quá giận dữ, và quá hài lòng với ý định của nàng, đến nỗi nàng thực dành cho chàng nụ cười rạng rỡ, làm nguôi giận khi nàng bước về phía chàng. "Có," nàng khẽ , "còn điều này nữa."

      bên lông mày chàng nhướng lên trong câu hỏi ngạo nghễ. "Điều gì?"

      "Cái này!" Nàng tát chàng mạnh đến nỗi đầu chàng bị đánh sang bên, rồi nàng tự động bước lùi bước trước cơn giận dữ mặt chàng và đứng yên tại chỗ, ngực nàng phập phồng tức giận. "Ngài là con quỷ vô lương tâm, độc ác, và tôi thể tin là tôi để ngài chạm vào tôi đêm qua! Tôi cảm thấy bị làm nhục và ô uế -" thớ thịt bắt đầu giật giật ở bên quai hàm của chàng, nhưng Sheridan vẫn chưa xong và nàng quá giận dữ nhận ra chàng có vẻ mặt chết người. "Tôi phạm tội khi để ngài làm việc mà ngài làm với tôi đêm qua, nhưng tôi có thể cầu nguyện để sám hối về chuyện đó. Nhưng tôi bao giờ có thể tha thứ cho ngu xuẩn của tôi vì tin và ngài!"

      Stephen nhìn cánh cửa đóng sầm vào khung cửa sau lưng nàng, và chàng đứng bất động hoàn toàn, thể nào rũ bỏ hình ảnh mỹ nhân giận dữ với đôi mắt màu bạc rực cháy và khuôn mặt sống động vì điên tiết và khinh bỉ. Hình ảnh ấy tự nó khắc sâu vào trí óc chàng cùng với giọng rung lên vì xúc cảm. "Tôi bao giờ có thể tha thứ cho ngu xuẩn của mình vì tin và ngài!" ta thực trông có vẻ và nghe có vẻ như ta thành thực trong từng lời ta với chàng, bao gồm cả câu cuối cùng. Lạy Chúa, ả là diễn viên siêu hạng! Còn giỏi hơn cả Emily Lathrop. Tất nhiên, Emily có lợi thế là khí chất ngây thơ tiết hạnh của Sheridan hay là tính tình nóng nảy nhiệt huyết của ta. Emily thạo đời và kiềm chế cách cẩn trọng, do đó ta thể nào dàn dựng nên được cảnh vừa rồi.

      Mặt khác, Emily có thể ném lời đề nghị của chàng vào mặt chàng...

      biết vì lý do gì, chàng hề trông đợi Sheridan làm thế. ta đủ thông minh và tham vọng để biến mất trí tạm thời sau tai nạn thành cái có vẻ như là trường hợp bệnh mất trí nhớ hoàn toàn kéo dài hàng tuần trời, và cũng để gần như nâng vị trí của ta từ gia sư lên thành nữ bá tước. Lời đề nghị chàng đưa ra đêm qua làm ta trở thành nữ bá tước, nhưng nó đem lại cho ta cuộc sống xa hoa ngàn lần hơn những gì ta có thể trông mong.

      Hoặc là ta quá thông minh như Stephen tin tưởng...

      Hoặc ta quá tham vọng...

      Hoặc là nàng vô tội trong tất cả những lừa dối này – cũng vô tội y như vô tội về mặt tình dục của nàng trước tối qua.

      Stephen do dự cách khó chịu và rồi chối bỏ khả năng cuối cùng. Những người vô tội bỏ chạy và trốn tránh – thể khi mà họ có được lòng can đảm và táo bạo như kiểu của Sheridan.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 57

      Lưu ý đến ngày sinh nhật của Noel, và trong cố gắng vô ích để duy trì khí cho có vẻ tiệc tùng, Whitney công khai chủ đề về Sheridan Bromleigh và chệch hướng của xa những giới hạn cho phần còn lại của cuối tuần, nhưng cố gắng thành công cho hòa giải lơ lửng như tấm màn phủ lên tất cả những vị khách tại Claymore. Trong vòng vài giờ sau khi Sheridan rời , những đám mây dông cuộn tới và mưa bắt đầu rơi, kéo mọi người vào trong nhà và làm nặng lòng thêm những người phụ nữ nản chí. Chỉ có Charity Thornton là miễn nhiễm khỏi cái khí đó và đầy năng lượng đến nỗi bà từ chối hành động theo những người khác khi tất cả những quí bà khác và hầu hết những người đàn ông nghỉ ngơi trong phòng ngủ để chợp mắt trước bữa tối. thực tế, vắng mặt của họ hoàn toàn phù hợp với bà.

      Ngồi chiếc ghế sofa bằng da chần trong phòng bi a, với hai chân vắt chéo ở mắt cá chân và hai tay nắm lại đùi, bà quan sát Công tước Claymore chơi bi a với Jason Fielding và Stephen Westmoreland. "Tôi luôn thấy bi a là quá hấp dẫn," bà dối, ngay khi Clayton Westmoreland chọc cái gậy đánh bi a dài vào viên bi bàn và cú đánh hoàn toàn trượt. "Đó có phải là chiến lược của ngài – đánh trượt toàn bộ bóng bàn để Langford bây giờ phải xử lí chúng?" bà nhanh nhẹn hỏi.

      " cách nhìn nhận thú vị," Clayton đáp lại cộc lốc, giấu diếm bực mình của với bột phát của bà khiến đánh trượt cú đó.

      "Bây giờ chuyện gì xảy ra ?"

      Jason Fielding trả lời với tiếng cười khúc khích. "Bây giờ Stephen tiếp tục và ai trong chúng tôi có cơ hội khác ở ván này."

      "Ồ, tôi thấy rồi." Charity cười cách ngây thơ với nạn nhân được dự tính của bà khi chàng chà xát thứ gì đó vào cuối cây gậy đánh bi a và cong người lên bàn. "Điều đó có nghĩa là người chơi giỏi nhất ở đây phải , Langford?"

      Chàng nhìn lên chỗ thanh gọi tên chàng, nhưng Charity có cảm giác chàng lắng nghe bà cũng như tập trung vào cuộc chơi. Kể từ khi Sheridan bỏ , chàng trông ác nghiệt như chết vậy. Mặc dù thế, khi chàng thực cú đánh của mình, những viên bi đập vào nhau kêu lách cách, va vào các cạnh khác nhau của chiếc bàn, và ba trong số chúng lăn xuống túi hứng bi.

      "Cú đánh đẹp đấy, Stephen ," Jason , và Charity nhìn thấy cơ hội mà bà chờ đợi nãy giờ.

      "Tôi thích giao thiệp với các quí ông, "bà đột nhiên thông báo, quan sát khi Clayton Westmoreland rót Madeira vào ly của các vị khách.

      "Tại sao vậy?" lịch hỏi.

      "Phái nữ của tôi có thể khá là mọn, thậm chí là thù oán nhau chả cần bất kì lí do gì cả," bà chú ý khi Stephen nhắm đích và thực cú đánh tiếp theo của chàng . "Nhưng những quí ông lại cực kì đáng tin cậy với trung thành của họ với người khác và cùng phái với họ. Lấy Wakefield làm ví dụ," bà , cười đồng tình với Jason Fielding, hầu tước Wakefield. " mà là phụ nữ, Wakefield, có thể cảm thấy ghen tị với cú đánh tuyệt vời của Langford lúc nãy, nhưng ngài có ?"

      "Có", Jason đùa cợt, nhưng khi thấy khuôn mặt bà xịu xuống nhanh chóng , " , tất nhiên , thưa bà."

      "Chính xác ý tôi đấy!" Charity vỗ tay khi Stephen vòng quanh bàn để cho cú đánh tiếp theo. "Nhưng bất kì lúc nào tôi nghĩ đến trung thành và tình bạn giữa những người đàn ông, các có biết là tôi nghĩ đến ai ngay lập tức trong đầu ?"

      ", ai thế?" Clayton , khi quan sát Stephen vạch thành hàng cho cú đánh kế tiếp và nhắm đích.

      " Nicholas DuVille và Langford!"

      Viên bi trượt sang bên xa khỏi cây gậy đánh bi a của Stephen và lăn sang bên của chiếc bàn, đánh vào viên bi mà chàng dự định nhắm tới. Viên bi đó chầm chậm hướng vào lỗ, lơ lửng ở cạnh và cuối cùng rơi vào trong lưới. "Đó phải là kĩ năng, đó là vận đỏ," Jason với chàng. Cố gắng thay đổi chủ đề, thêm "Cậu bao giờ dừng lại để đếm xem cậu bao nhiêu lần thắng trận đấu với may mắn thay vì kĩ năng chưa? Mình có ý làm điều đó."

      Lờ cố gắng của Wakefield để đổi ngược chủ đề, Charity tiến lên phía trước, cẩn thận hướng cuộc trò chuyện sôi nổi về phía Jason Fielding và Clayton Westmoreland và tránh cái nhìn về phía bá tước khi chàng quanh bàn cho cú đánh kế tiếp. "Tại sao ư, nếu Nicholas phải là người bạn trung thành của Langford như thế, ta cho người đưa Sheridan Bromleigh thẳng về nhà vào cái ngày mà ấy bỏ chạy và dừng lại trước của nhà ta, khóc lóc thảm thiết, nhưng ta có làm điều đó ? thực vậy, ta làm thế!".

      Bà ta nhìn vào tấm gương bức tường đối diện và thấy Stephen Westmoreland ngừng cú đánh lại, đôi mặt chàng thu hẹp lại thành đường thẳng, cái nhìn của chàng chĩa sang phía sau bà. "Sheridan nài nỉ được nghe về lý do tại sao Langford muốn cưới ấy, và cho dù chàng Nicholas tội nghiệp có trách nhiệm phải mọi chuyện với ấy và làm trái tim bé tan nát, nhưng ta làm thế! dễ dàng hơn nhiều nếu đối ấy, hay bảo ấy về nhà để hỏi Langford, nhưng ta tự mình nhận lấy việc đó để giúp đỡ người bạn thân và người bạn quí của ta."

      "Chính xác là," Stephen hỏi bằng giọng trầm, cáu kỉnh khi chàng từ từ thẳng người dậy mà thực cú đánh của mình, " bạn DuVille của tôi với Sheridan chuyện gì?"

      Charity nhìn quanh về phía chàng, khuôn mặt bà kỳ công của vô tội đáng ngạc nhiên và nhạt nhẽo. "Tại sao, , tất nhiên. ấy nhận ra là ấy còn là Charise Lancaster nữa, vì thế Nicholas kể cho ấy về cái chết của Burleton và cảm thấy có trách nhiệm như thế nào về chuyện đó. Sau cùng, là lý do tại sao giả vờ là vị hôn phu của Sheridan."

      Ba người đàn ông im lặng nhìn chằm chằm vào bà với những trạng thái khác nhau của choáng váng và tức giận, và Charity nhìn nhanh từng người trong bọn họ. "Và tất nhiên, là lãng mạn, Sheridan vẫn muốn nghĩ – tin tưởng - rằng có thể vì lí do khác nào đó mà hỏi cưới ấy, nhưng Nicholas quí phải với ấy, rất chắc chắn, rằng chỉ cầu hôn sau khi nhận được tin về cái chết may của ông Lancaster – vì thương hại, có thể như vậy. Điều này làm cho tội nghiệp quá đỗi đau đớn, nhưng Nicholas làm việc cần phải làm, vì tư lợi và trung thành với phái tính của ta."

      Stephen ném thẳng cái gậy đánh bóng vào cái giá tường. "Thằng khốn khiếp!" chàng khẽ khi chàng bước nhanh ra khỏi phòng.

      Giật mình bởi việc dùng những từ ngữ báng bổ ở trước mặt bà chứ phải bởi khỏi của chàng, Charity nhìn Jason Fielding. " đoán là Langford định đâu?" bà hỏi, giấu nụ cười đằng sau cái nhăn mặt bối rối.

      Jason Fielding từ từ rút cái nhìn từ chỗ bá tước vừa qua, rồi nhìn Clayton Westmoreland và , " là cậu ta đâu ?"

      "Tôi ," Công tước trả lời cộc lốc, "là cậu ta dự định phải " chuyện" với " bạn" già."

      "Tuyệt làm sao!" Charity nhanh nhảu . "Có ai trong số các xem xét đến việc để cho tôi chơi bi a cùng các , bây giờ khi mà Langford bỏ ? Tôi chắc chắn là tôi có thể nắm được luật chơi."

      Công tước Claymore nhìn chăm chú bà trong im lặng thích thú lúc lâu, thực tế là lâu đến mức Charity cảm thấy lúng túng. "Tại sao chúng ta lại chơi cờ thay vì đó nhỉ? Tôi có cảm giác rằng chiến là sở trường đặc biệt của bà."

      Charity cân nhắc điều đó trong lúc và gật đầu. " Tôi nghĩ khá là đúng."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 58

      Mặc dù Mùa lễ hội gần đến hồi kết thúc, căn phòng chơi bài rộng lớn tại câu lạc bộ White vẫn thiếu những tay chơi giàu có sẵn sàng đặt cược những khoản tiền lớn vào lượt bài hay vào vòng quay súc sắc. Là câu lạc bộ lâu đời nhất và sang trọng nhất trong số những câu lạc bộ phố St.James, câu lạc bộ White ồn ã hơn Strathmore rất nhiều, và đèn đuốc rực rỡ, nhưng có những truyền thống thiêng liêng riêng của nó. Ở phía trước mặt, nhìn ra phố xá, là cửa sổ vòng cung rộng mà tại đó chàng nịnh đầm Brummell từng đứng tán gẫu với những người bạn của ta như Công tước Argyll, các đức ông Sefton, Alvanley, và Worcester, và trong vài dịp còn có cả Hoàng tử Regent.

      Tuy nhiên, còn nổi tiếng hơn cả khung cửa vòng cung của nó, chính là cuốn Sổ đặt cược của câu lạc bộ White, trong đó suốt nhiều năm qua từng thành viên riêng rẽ ghi vào những cuộc các cược về những kiện từ trang nghiêm đến bẩn thỉu đến ngu ngốc. Trong số những ván cược này có những ván cược kết quả của cuộc chiến tranh, ngày qua đời của người họ hàng để lại món thừa kế, dự đoán ứng cử viên giành chiến thắng trong cuộc tranh giành các quí , và thậm chí cả kết quả của cuộc đua sắp tới giữa hai con lợn giống của hai thành viên câu lạc bộ.

      Tại chiếc bàn gần cuối trong những phòng đánh bài, William Baskerville chơi bài uýt với Công tước Stanhope và Nicholas DuVille. Trong tinh thần đồng chí thân tình, ba quí ông này cho phép hai chàng trai trẻ tuổi hơn đến từ những gia đình xuất sắc gia nhập với họ. Cả hai chàng trai chỉ cần nhìn là biết ngay gốc gác Corin, bị ám ảnh bởi thể thao và háo hức được rạng danh trong thành phố bằng cách thể vượt trội trong những thói tật của đàn ông là cờ bạc và rượu chè. Cuộc chuyện bên bàn bài chậm rãi và rời rạc; đặt cược nhanh chóng và nặng tay. "Nhân về các tay cưỡi ngựa cừ khôi," trong hai chàng trai trẻ - người vẫn ít hơn – , "tôi trông thấy Langford ở Hyde Park cả tuần qua."

      William Baskerville cung cấp câu trả lời cho câu nhận xét đó khi ta đếm những thẻ tiền của mình. "Sinh nhật cháu trai cậu ta, tôi tin là vậy. Nữ công tước Claymore tổ chức bữa tiêc nhân dịp này. phụ nữ đáng , nữ công tước ấy," ta thêm. "Tôi bảo thế với Claymore mỗi khi nhìn thấy ta."

      Liếc nhìn về Nicholas DuVille ngồi phía tay trái ta, ta tiếp, " làm bạn với nữ công tước ở Pháp, trước khi ấy trở về nhà ở , phải ?"

      Nicki gật đầu mà nhìn lên khỏi những quân bài của mình, rồi tự động thêm điều nữa để chặn trước bất kì lời đồn thổi nào. "Tôi tự cho mình rất may mắn được đứng ở phía bạn bè với tất cả những người nhà Westmoreland."

      trong hai chàng trai uống khá nhiều rượu nghe thấy điều đó với chút ngạc nhiên và rồi minh họa cho tính thiếu lịch của ta – cũng như bất khả trong việc kiềm chế uống rượu của ta – bằng cách diễn đạt nó thành lời: "Đừng thế ! Người ta đồn là và Langford suýt nữa ẩu đả ở Almack vì nàng tóc đỏ nào đó mà cả hai cùng say mê."

      Baskerville khịt mũi trước ý nghĩ như thế. "Chàng trai trẻ của tôi ơi, khi mà cậu có kinh nghiệm ở thành phố nhiều hơn, cậu học cách phân biệt rác rưởi với , và để làm việc đó, cậu cần phải làm thân hơn nữa với những cá nhân liên quan. Bây giờ, tôi nghe cùng câu chuyện, nhưng tôi cũng biết DuVille và Langford, vì thế tôi biết toàn bộ câu chuyện chỉ thuần túy là bịa đặt. Tôi biết thế ngay khi nghe thấy chuyện đó."

      "Cũng như tôi!" chàng tỉnh táo hơn trong hai người tuyên bố.

      " câu chuyện vớ vẩn thảm thương," Nicki xác nhận, khi tất cả mọi người dường như là chờ phản ứng của , " nhanh chóng bị quên lãng thôi."

      "Biết thế mà," trai của Bà Charity, vị Công tước Stanhope đạo mạo , khi ông ta vứt những thẻ tiền vào trong đóng thẻ chất ngất ở giữa bàn. " làm tôi ngạc nhiên chút xíu nào khi khám phá ra cậu và Langford là những người bạn thân thiết. Cả hai cậu đều là những người đàn ông nhã nhặn."

      " nghi ngờ gì chuyện đó," chàng trai trẻ còn tỉnh táo với Nicki với nụ cười láu lỉnh, "nhưng nếu và Langford có lúc nào đó đụng độ với nhau, tôi muốn có mặt ở đó!"

      "Tại sao vậy?" Công tước Stanhope hỏi.

      "Bởi vì tôi nhìn thấy Langford và DuVille đấm bốc ở chỗ Quí ông Jackson. phải với nhau, tất nhiên, nhưng họ là những tay đấm bốc giỏi nhất mà tôi từng gặp. trận chiến giữa họ lôi kéo tôi thậm chí là tới Almack."

      "Cả tôi nữa!" người đồng hành của ta to với tiếng nấc.

      Baskerville thấy sợ trước nhận thức sai lạc của tuổi trẻ về tính lịch thiệp đàn ông của hai chàng trai này, và cảm thấy cần phải chỉ ra hiểu lầm to lớn của họ. "Langford và DuVille bao giờ hạ mình đển mức giải quyết vấn đề của họ bằng nắm đấm, các chàng trai của tôi ạ! Đó là khác biệt giữa những cậu trẻ nóng nảy các cậu và những quí ông như DuVille và Langford và những người còn lại trong chúng tôi. Các cậu nên học các cư xử tuyệt vời của những bậc tiền bối, thu nhặt thêm vài thói lịch của người thành phố, cậu biết sao. Thay vì ngưỡng mộ kĩ năng với nắm đấm của DuVille, cậu nên khôn ngoan mà tìm cách bắt chước cách năng và phong cách thắt cà vạt tuyệt vời của ta."

      "Cám ơn, Baskerville," Nicki lơ đãng lẩm bẩm bởi vì dường như Baskerville chờ đợi vài phản ứng xác nhận nào đó của .

      " có chi, DuVille. Tôi chỉ thôi. Và đối với Langford," Baskerville tiếp, chờ đến lượt đặt tiền của mình, "các cậu thể tìm đâu được tấm gương tốt hơn về tinh tế và nghệ thuật hào hoa phong nhã. Ẩu đả để giải quyết mâu thuẫn ư, là!" ta chế giễu. "Tại sao ư, chỉ ý nghĩ về nó thôi cũng làm cho bất kì người đàn ông lịch nào cũng thấy khó chịu."

      "Thậm chí chỉ bàn đến thôi thấy lố bịch," Công tước Stanhope đồng tình, quan sát gương mặt của những tay chơi khác trước khi quyết định liệu ông ta có nên đặt cược vào những lá bài hơi xấu của mình hay .

      "Xin lỗi, các ngài, nếu –" cậu chàng tỉnh táo hơn bắt đầu , nhưng cậu ta đột ngột dừng giữa chừng. "Tôi tưởng các Langford vui thú điền viên," cậu ta bằng giọng ngơ ngác ám chỉ rằng có những chứng cứ hiển nhiên chứng tỏ khác .

      Cả năm người đàn ông liếc nhìn lên và thấy Stephen Westmoreland thẳng về phía họ với biểu mặt, khi chàng tới gần hơn, trông chết chóc hơn là nhã nhặn. Chẳng thèm gật đầu chào những người quen biết lời chào với chàng, Bá tước Langford cố ý bước vòng quanh những chiếc bàn và ghế và tay chơi bạc, nhắm thẳng tới năm người đàn ông ở bàn của Baskerville và rồi vòng qua ghế của họ.

      Bốn trong số những người này cứng người lại, nhìn chàng với vẻ cảnh giác khó tin của những người đàn ông vô tội phải đối mặt với mối đe dọa đột ngột và khó hiểu mà họ vừa biết lại vừa đáng bị nhận từ con dã thú mà họ lầm tưởng là được thuần hóa.

      Chỉ có Nicholas DuVille dường như vẫn quan tâm tới mối nguy hiển tỏa ra từ Langford. Thực tế, với những người ở White, những người quay hết lại ngây người hồ nghi xem xét diễn biến, Nicholas DuVille có vẻ như hết sức mời gọi cuộc đối đầu bởi cái thờ ơ cố ý và quá lố của ta. Khi bá tước dừng chân bên cạnh ghế của , DuVille dựa ra sau, thọc tay sâu vào hai bên túi quần, và với cái nghiến răng khẽ nơi hàm răng trắng muốt của mình, chào hỏi bá tước bằng cái nhìn dò hỏi mỉa mai. "Muốn tham gia với chúng tôi , Langford?"

      "Đứng lên!" Bá tước Langford nghiến răng. Lời thách thức lẫn đâu được và sẵn sàng nổ ra.

      Nó gây ra chấn động khi vài chàng trai trẻ lao tới cuốn Sổ cá cược của câu lạc bộ White để đặt cược cho kết quả trận đối đầu. Nó khiến cho nụ cười uể oải, trắng lóa từ từ quét qua khuôn mặt DuVille khi chuồi sâu hơn vào ghế của mình, trầm ngâm nhay nhay phần cuống điếu xì gà của , và có vẻ như thưởng ngoạn lời mời với hứng thú đáng kể. Như thể muốn chắc chắn những hi vọng của bị cụt hứng, nhướn bên lông mày lên hỏi cách hài hước. "Ngay đây à?" hỏi, nụ cười nở rộng hơn.

      "Ra khỏi cái ghế đó ngay," bá tước gầm gừ bằng tông giọng đầy nguy hiểm, "thằng ch-"

      "Dứt khoát, ở đây," DuVille cắt ngang, nụ cười của cứng lại khi đứng dậy khỏi vị trí ngồi của mình và hếch đầu về hướng trong những phòng ở phía sau.

      Tin tức về trận đánh sắp diễn ra tới tai người quản lý của câu lạc bộ White ngay lập tức, và ông ta ào ra khỏi phòng bếp. "Nào, nào, các quí ông! Các quí ông!" người quản lý khẩn nài khi ông ta len qua đám đông nhanh chóng lịch thoát khỏi căn phòng phía sau. "Chưa bao giờ trong lịch sử của câu lạc bộ White này lại có -"

      Cánh cửa bị đóng sầm vào mặt ông ta.

      "Hãy nghĩ đến quần áo của các ngài, các quí ông! Hãy nghĩ tới đồ đạc!" ông ta hét lên, mở cánh cửa vừa kịp lúc để nghe thấy thanh khủng khiếp của tiếng xương chạm xương đầu tiên và để nhìn thấy đầu của DuVille bị tạt sang bên.

      Giật mạnh cánh cửa đóng lại, người quản lý quay ra đành sau, khuôn mặt còn giọt máu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nắm đấm cửa đằng sau lưng ông ta. trăm gương mặt đàn ông nhìn ông dò hỏi, tất cả họ đều thấy lý thú trước cùng thông tin. "Sao rồi?" trong số họ hỏi.

      Khuôn mặt của người quản lý nhăn nhó vì đau khổ khi ông nhẩm tính những thiệt hại có thể xảy ra cho những chiếc bàn faro bọc vải len đắt tiền của căn phòng phía sau, nhưng ông cố gắng run rẩy trả lời. "Vào lúc này... tôi cho là... cuộc ba ăn hai."

      "Đặt cửa vào ai cơ, ông già tốt bụng?" quí ông ăn mặc lịch , sốt ruột đứng trong hàng dài, chờ đến lượt mình viết vào cuốn sổ đặt cược, hỏi.

      Người quản lý do dự, hướng mắt lên nhìn trời như thể cầu nguyện cho lòng can đảm, rồi ông ta xoay người và mở hé cánh cửa, nhìn lén vào bên trong đúng lúc tấm thân va vào tường với tiếng vỡ loảng xoảng. "Nghiêng về Langford!" ông ta với qua vai, nhưng khi ông bắt đầu đóng cánh cửa lại, thanh to đùng khác giống như lúc trước làm rung cả cột đỡ, và ông ta lại nhìn lần nữa. " – DuVille! , Langford. -!" Ông ta kéo sập cánh cửa chỉ vừa kịp lúc để tránh cho nó khỏi đập vào đầu khi đôi vai nặng nề đâm sầm vào nó.

      Rất lâu sau khi những thanh của trận đấu cuối cùng lắng xuống, người quản lý vẫn đứng dựa lưng vào cánh cửa, cho đến khi nó đột ngột được mở ra đằng sau ông ta, khiến ông ta ngã ngửa vào trong căn phòng mà, nếu chỉ nhìn cái, trông hề bị xáo trộn cách kì diệu. Ông ta phát ra lời cảm tạ biết ơn tha thiết khi cặp mắt ông dính vào cái bàn bóng lộn được đặt ba cái chân lành lặn và cái thứ tư vỡ ra thành từng mảnh, và ông ta nắm chặt lấy ngực trái mình như thể là cả trái tim ông ta nữa, cũng bị vỡ vụn. đôi chân loạng choạng ông ta bước đến bên chiếc bàn faro và dọn cái cốc vại đáng lẽ được đặt lên nó, chỉ để khám phá ra rằng cái cốc che lỗ thủng kinh khủng mặt bàn bọc nỉ xanh. Nheo mắt lại, ông ta tiếp tục nghiên cứu căn phòng kĩ càng hơn... Ở góc phòng, bốn chiếc ghế được xếp gọn ghẽ xung quanh cái bàn đánh bài hình tròn, nhưng giờ đây ông ta nhận ra rằng mỗi chiếc chỉ còn có ba cái chân.

      cái đồng hồ mạ vàng trang trí tinh xảo mà bình thường vẫn làm đẹp phần trung tâm của chiếc bàn thức ăn chạm khảm nay đứng ở đầu phía bên phải của nó. Với bàn tay run rẩy, người quản lý đưa tay dời cái đồng hồ lại đúng vị trí của nó, rồi ông ta la lên kinh hoảng khi cái mặt đồng hồ rơi xuống, những cái kim của nó đung đưa lủng lẳng yếu ớt sang hai bên.

      Run rẩy vì giận dữ và đau khổ, người quản lý với tay ra để đứng vững và nắm lấy lưng của chiếc ghế gần nhất. Nó rời ra khỏi tay ông ta.

      Ở phía mặt tường bên kia, trong căn phòng chính của câu lạc bộ White, trận bão những cuộc chuyện huyên náo bình thường nổ ra khi DuVille và Langford bước ra ngoài – kiểu chuyện mà những người đàn ông trưởng thành vẫn dùng như là chiến thuật nghi binh nhằm tạo ra ấn tượng là chú ý của họ ở bất kì nơi nào khác chứ phải ở nơi nó thực ở.

      Hoặc là chẳng thèm bận tâm, hoặc là hề nhận thấy cái khí khác thường và những cặp mắt săm soi dõi theo họ, hai cựu đối thủ tách nhau ra ở trung tâm của căn phòng, Langford tìm người hầu với cái khay đựng rượu, và DuVille trở về với chỗ trống bàn đánh bài của mình. "Đến lượt tôi tố chưa?" hỏi, ngồi xuống ghế và vươn tay tới cỗ bài.

      Hai chàng trai trẻ đồng thanh trả lời rằng đến lượt, Công tước Stanhope lịch trả lời rằng ông chắc chắn lắm, nhưng Baskerville ở trong tâm trạng phẫn nộ cao độ vì bị làm cho trở thành thằng ngốc trước mặt hai gã trai trẻ, và ta ra đề tài ở trong trí óc của tất cả mọi người. " cũng nên cho hai chàng này biết chuyện gì xảy ra trong kia, vì họ thể nào tập trung nổi hoặc thậm chí là ngủ nổi mà chưa biết kết quả ra sao," ta gắt gỏng. "Hành xử là nhục nhã, tôi sợ phải với như vậy đâu, DuVille. Cả hai !"

      "Chẳng có gì để kể cả," Nicki lãnh đạm , nhặt cỗ bài bị bỏ lại ở trung tâm của cái bàn và tráo nó cách thành thục. "Chúng tôi bàn đến đám cưới."

      Baskerville trông có vẻ hi vọng nhưng bị thuyết phục. Hai chàng trai trẻ nhìn thực buồn cười, nhưng chỉ có người say hơn trong bọn họ đủ táo tợn và xấu tính để chế giễu lời giải thích được đưa ra.

      " đám cưới sao?" ta rú lên, ném cái nhìn ý nghĩa về phía cổ áo bị rách của Nicki. "Hai người đàn ông có thể bàn bạc cái gì về đám cưới?"

      "Về việc ai là chú rể," Nicki trả lời với thờ ơ bình thản.

      "Vậy các ngài quyết định chưa?" người lịch hơn hỏi, gửi cho người đồng hành với mình cái liếc cảnh cáo và cố gắng cách tuyệt vọng giả vờ như ta tin vào toàn bộ câu chuyện.

      "Rồi," Nicki lè nhè, vươn người lên phía trước để ném những thẻ tiền của mình vào giữa bàn. "Tôi là phù rể."

      Người bạn hờ hững của uống ngụm rượu lớn, và cười sảng khoái. " đám cưới!" chàng khụt khịt mũi.

      Nicholas DuVille chầm chậm ngẩng đầu lên và bắn cho chàng cái nguýt dài, suy đoán. "Hay thích làm đám tang hơn?"

      Sợ rằng phần tồi tệ nhất vẫn còn chưa tới, Baskerville tham gia vào cuộc tranh luận. " và Langford còn bàn bạc cái gì nữa thế? Hai người lúc khá lâu mà."

      "Chúng tôi còn bàn về những bà già bé với trí nhớ lỏng lẻo nữa," Nicki trả lời mỉa mai. "Và chúng tôi kinh ngạc trước thông tuệ của Chúa trời, người mà vì vài lí do thể hiểu được nào đó, thường cho phép miệng lưỡi của những bà già này làm việc lâu dài hơn nhiều so với trí óc rã rời của họ."

      Công tước Stanhope nhìn lên sắc sảo. "Tôi hi vọng là cậu đến bất kì ai mà tôi biết chứ."

      "Ông có biết ai được gọi bằng cái tên thích hợp lắm là 'Charity,' thay vì 'Láu cá' ?

      Công tước nén lại tiếng cười vang trước mô tả cố tình, và thể nhầm được là về bà chị cả của ông ta. "Có thể tôi biết." Ông ta phải bàn bạc thêm về chủ đề gây bối rối đó bởi xuất của tay chơi bài khác, người gật đầu lịch nhưng thân thiện chào Baskerville và chính ông ta khi chàng kéo cái ghế bên cạnh DuVille và ngồi vào đó.

      Duỗi đôi chân dài bên dưới cái bàn, người mới đến nhìn đăm đăm vào hai chàng trai trẻ, những người quen thuộc với chàng, ràng là chờ cuộc giới thiệu chính thức trước khi chào hỏi họ. Dường như DuVille là người duy nhất nhận thức được cần thiết của màn giới thiệu hoặc là có khả năng phản ứng lúc đó. "Hai bạn nhiều lời và rộng túi này Ngài Banbraten và Ngài Isley," với người mới đến. Với hai người trẻ hơn, , "tôi tin là các cậu biết Bá tước Langford rồi chứ?" Khi cả hai cùng gật đầu, Nicki kết thúc việc chia bài và , "Tốt rồi. Giới thiệu xong, bây giờ bá tước và tôi cố gắng vét cạn phần tiền còn lại trong số tiền của cha các cậu đây."

      nhặt những quân bài chia cho chính mình lên và nhăn mặt trước căn đau đến từ xương sườn.

      "Tay đen hả?" công tước Stanhope cười khúc khích, hiểu lầm nguyên do cái nhăn mặt của Nicki.

      Trong niềm tin lầm lạc là câu hỏi trực tiếp dành cho chàng, Stephen liếc xuống những khớp ngón tay sưng phồng của mình và duỗi bàn tay ra. " tệ lắm." Chàng quay sang khi người hầu tới bàn với hai ly rượu brandy hảo hạng, và chàng lấy cả hai, giữ ly cho mình và đưa ly cho DuVille. "Cùng với lời khen ngợi của tôi," chàng ôn tồn , dừng lại liếc nhìn thắc mắc với trong hai chàng trai trẻ, người làm đổ nhào ly rượu của ta khi ta với tay lấy nó.

      " kiểm soát được tửu lượng của cậu ta," Nicki giải thích, nhìn theo hướng nhìn của Stephen.

      Stephen vắt chân lên chân kia và liếc nhìn bất bình với chàng trai mặt đỏ quạch, mắt lờ đờ. " có nghĩ là," chàng , "ai đó nên dạy dỗ họ phải giữ chừng mực bản thân như thế nào trước khi thả họ ra với xã hội ."

      "Tôi nghĩ y như thế đấy," Nicki đồng tình.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 59

      Nhà Skeffington từ bỏ căn nhà thuê của họ ở thủ đô và chuyển về vùng thôn quê Blintonfield. Kết quả là, Nicki phải mất nhiều hơn ba tiếng so với dự định để gặp được Sheridan và thực hiên kế hoạch lãng mạn mà Langford cảm thấy là cách tốt nhất – và duy nhất - để để mang nàng về bên chàng cũng như thuyết phục nàng rằng tình ý của chàng là nghiêm túc.

      Thực tế là Nicki lúc này trở thành mật phái viên của Stephen Westmoreland thay vì là kẻ địch của chàng hề khiến cho Nicki thấy kì cục chút nào. Trước hết, đơn giản là làm hết sức mình để sửa chữa lại mối quan hệ mà tình cờ góp phần làm hỏng. Sau nữa, hết sức thích thú với vai trò của mình là phải thuyết phục Sheridan rời bỏ vị trí ở nhà Skeffington và cùng ngay lập tức đến phỏng vấn ở "vị trí mới" ở điền trang cách đó khoảng vài giờ.

      Vậy là mang hai giáo tư cách chê vào đâu được cùng mình để thay vào chỗ của nàng .

      Vì bà Skeffington dẫn con tới Devon, nơi mà bà ta nghe là Công tước Norringham tương lai sống những ngày độc thân của mình trong suốt tháng 7, Nicki chỉ phải thuyết phục ngài John đồng ý cho hai giáo thay vì người – thành công dễ dàng vì Stephen Westmoreland bí mật trả nửa lương của họ trong năm đầu tiên.

      Làm xong xuôi tất cả những việc đó, Nicki bây giờ cố gắng làm cho Sheridan tin vào lập luận – và cần thiết - phải đóng gói quần áo của nàng ngay lập tức và cùng tới gặp nhà quí tộc chưa biết có "vị trí tốt hơn" dành cho nàng. Để phù hợp với mục đích đó, cung cấp cho nàng với phần có thể và ứng khẩu khi có dịp – hoặc khi tính hài hước của – cần đến.

      "Tử tước Hargrove là người khá là đồng bóng, thậm chí đôi khi cáu bẳn." với nàng, "nhưng ông ta lại mê mẩn đứa cháu trai cũng là người thừa kế của mình lúc này, và chỉ muốn những điều tốt nhất cho cậu bé."

      "Tôi hiểu," Sheridan , tự hỏi là biết ngài tử tước đồng bóng và cáu bẳn đến mức nào.

      "Lương bổng rất tốt - để đền bù lại cho những khuyết điểm cá nhân của ngài tử tước."

      "Tốt đến mức nào?"

      Con số đưa ra khiến cho mồm Sherry im lặng há hốc thành hình chữ O vì sung sướng đến choáng váng.

      "Cũng có những lợi ích khác cùng với vị trí này."

      "Kiểu lợi ích gì vậy?"

      " căn buồng lớn dành riêng cho em, hầu để kèm em, con người của riêng em ..."

      Hai mắt nàng mở to với từng lời. "Còn gì nữa ư?" nàng hỏi khi để câu lơ lửng. "Còn có thể như thế nào nữa?"

      " thực tế, còn nhiều hơn nữa. trong những lợi ích hấp dẫn nhất của vị trí này là cái mà tôi gọi là ... vô thời hạn."

      " có ý gì?"

      "Tôi muốn là nếu em chấp nhận vị trí đó, nó là của em – cùng với tất cả những lợi ích của nó- cho đến chừng nào em còn sống."

      "Tôi lên kế hoạch ở lại nước vài tháng."

      " phiền phức nho , nhưng có lẽ em có thể thuyết phục tử tước dành vị trí đó cho em bất kể thế nào."

      Sheridan ngập ngừng, cố gắng vẽ hình ảnh ràng hơn về người đàn ông đó. "Ông ta có phải là quí ông lớn tuổi?"

      "Có thể là tương đối," Nicki khẳng địng, nghĩ với thích thú là Langford nhiều hơn tuổi.

      "Trước đây ông ta giáo nào khác chưa?"

      Nicki nuốt lại vài câu trả lời đầy thú vị về khả năng có thể xảy ra của việc đó nhưng lại hợp lý và cho nàng câu trả lời nàng mong đợi, "Có".

      " Tại sao họ lại bỏ ông ta ?"

      loạt những suy nghĩ thú vị khác nảy ra với , và thốt ra trong số chúng. "Có lẽ bởi vì họ mong đợi vô thời hạn và ông ta đề nghị điều đó?" gợi ý trôi chảy, rồi giả vờ như giống những câu hỏi hơn, , "Như tôi lúc trước, đó là vấn đề khẩn cấp đối với tử tước. Nếu như em thích thú với vị trí này, hãy gói ghém đồ đạc, và chúng ta ngay. Tôi hứa là mang em tới chỗ ông ta vào lúc hai giờ hôm nay, và chúng ta bị muộn ba giờ dồng hồ rồi."

      thể tin vào vận may đầu tiên xảy đến với nàng kể từ khi đặt chân tới nước , Sheridan ngập ngừng và rồi đứng dậy. "Tôi hiểu tại sao ông ta lại thích thuê người như tôi khi ông ta chắc chắn có thể có lựa chọn với những giáo người có tư cách hơn."

      "Ông ta cương quyết muốn người Mỹ," Nicki với thích thú chắc chắn.

      "Rất tốt, tôi gặp ông ta, và nếu chúng tôi thích hợp hoàn toàn, tôi ở lại với ông ta."

      "Đó là điều ông ta hi vọng tới," Nicki . Khi nàng quay người để lên gác và gói ghém đồ đạc, thêm, "Tôi mang cho em bộ váy tốt hơn để mặc, bộ mà trông quá –" tìm kiếm thiếu sót nào đó với giản dị hoàn toàn của nàng ngoại trừ bộ váy tối màu buồn tẻ. "- quá ảm đạm," kết thúc. "Hầu tước Hargrove thích những thứ ảm đạm quanh ông ta."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :