1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Từ khi có em (Until You) - Judith McNaught (62c+kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 50

      Sau khi Sheridan, Alexandra, và Victoria rời khỏi phòng khách, ba người phụ nữ còn ngồi lại trong phòng, bất chấp những cố gắng to lớn của họ để tỏ ra bình thường và tự tin, cả ba người đều bồn chồn và căng thẳng vào lúc mà họ nghe thấy thanh của cỗ xe ngựa dừng lại giờ sau đó.

      "Đó chắc hẳn là Stephen," bà công tước quả phụ , đặt tách trà của bà xuống với lo lắng đủ để khiến cho chiếc cốc Sevres vô giá va vào đĩa lanh canh và bị đổ nghiêng đĩa lót chén. Trong suốt buổi sáng, các vị khách được mời trong bữa tiệc sinh nhật đến, bao gồm cả nhà Skeffington, nhưng Stephen vẫn chưa xuất , và ràng là hoặc có việc gì làm chàng chậm trễ hoặc làm chàng bỏ lỡ mất cả ngày. "Nếu nó bị thương hay bị bọn cướp đường bắt giữ," bà tiếp tục cách cáu kỉnh, "Tự ta muốn đánh nó trận! căng thẳng của ta đến giới hạn. Ta quá già để phải chịu tình trạng hồi hộp này."

      Quá nôn nóng chờ được người quản gia thông báo người mới đến, Whitney đường tới cửa sổ để nhìn.

      "Có phải nó , con ?"

      "Vâng... Ôi, !" con dâu của bà trả lời, và quay người lại dựa vào tấm màn cửa, trông cực kì bấn loạn.

      "Vâng, đúng là ta, hay 'ôi, , phải ta?" Bà Charity hỏi.

      "Vâng, đúng là Stephen."

      "Tốt đấy chứ."

      "Cùng với Monica Fitzwaring."

      "Thế tốt rồi," bà quả phụ , giao đứa cháu nội ba tuổi của bà cho Bà Charity, bà ta giang tay ra cho cậu bé, và bà ta cũng được biết đến mưu kế này vì cần thiết. Vì bà ta và Noel trở nên mến lẫn nhau cách kì lạ, Whitney nỡ lòng nào để người phụ nữ lớn tuổi phải trong sinh nhật của cậu bé, cũng như thể để bà Charity ở lại mà được báo trước về việc Sheridan ở đây và giải thích các lý do của kế hoạch.

      "Chú ấy còn mang theo cả Georgette Porter nữa."

      "Thế rất tệ đấy," bà quả phụ , giọng bà có vẻ kinh hoàng hơn.

      "Tôi lại nghĩ thế rất hay!" Bà Charity kêu lên, thu hút những cái nhìn hoài nghi khi bà cười với Thiếu gia Noel Westmoreland. Cầm hai cổ tay của cậu chủ , bà vỗ vỗ hai bàn tay bụ bẫm của cậu vào nhau, làm cho cậu cười, trước khi bà nhìn vào hai nữ công tước và để ý thấy họ nhìn vào bà như thể bà bị điên. " người phụ nữ chiếm hết thời gian của ta," bà vui vẻ dự đoán. "Hai người phụ nữ chiếm hết thời gian của nhau và để ta tự do cùng với Sheridan của chúng ta."

      " may là, Monica và Georgette thể chịu đựng được nhau."

      Bà Charity thấy việc đó là trở ngại. "Hòng chiếm được cảm tình của Langford, họ tiêu tốn tất cả thời gian của họ cố thể đáng vượt trội hơn người kia. Hoặc là," bà thêm, lông mày nhíu lại suy tư, "họ đoàn kết và chuyển mọi ác ý vào Sherry tội nghiệp của chúng ta, nếu Langford có chú ý đến ấy."

      hề hài lòng với khả năng thứ hai, Whitney nhìn mẹ chồng . "Chúng ta phải làm gì?"

      chịu bị gạt ra ngoài rìa cuộc vui dù chỉ trong phút, bà Charity vui vẻ, "Chúng ta nên mời Quí ông DuVille quí tới đây để cân bằng quân số!"

      căng thẳng của bà công tước quả phụ bị kéo căng đủ để khiến cho bà phải xoay cả người ghế và nhìn vào bà Charity. " ý kiến ngớ ngẩn! Như bà biết quá , Stephen phản đối thậm chí cả việc chỉ nêu tên ta kể từ ngày Sheridan biến mất!"

      Thận trọng trước cơn giận đoán trước được của bà quả phụ, Whitney nhanh chóng can thiệp. "Sao bà dẫn Noel ra ngoài, bà Charity," gợi ý với bà Charity. "Tôi bảo mấy gia sư để ý tới gia đặc biệt của chúng ta nếu ấy xuất ở đây."

      Charity gật đầu ngay lập tức, đứng dậy và nắm tay Noel. "Nào, thiếu gia của tôi, chúng ta có cố gắng theo dõi con mồi nào?" bà ta mời mọc.

      Noel kéo tay lại và lắc cái đầu tóc đen loăn xoăn của cậu. "Đầu tiên, hôn "tạm biệt," cậu giải thích, và chạy ngang qua căn phòng đôi chân cứng cáp để hôn bà nội và mẹ cậu vì cậu biết họ thích cậu làm thế. Hài lòng, cậu cười với bà Charity, đưa tay cho bà, và cho phép bà dẫn cậu ra ngoài qua cánh cửa kiểu Pháp mở ra vườn.

      Bà công tước quả phụ Claymore cố gắng giữ nụ cười của bà cho đến khi Noel khuất dạng, nhưng ngay khi cậu bé ra khỏi tầm nhìn, bà tập trung cái nhìn bực dọc vào cánh cửa nối hành lang chính và căn phòng. căng thẳng cuối cùng cũng vượt qua sức chịu đựng của bà. Bà bực mình giận dữ với Stephen vì làm chệch hướng kế hoạch hòa giải với Sherry được sắp xếp cẩn thận của họ bằng cách mang tới chỉ , mà là hai phụ nữ, và bà cực kì khó chịu với cả hai người phụ nữ vì cùng chàng, dù có công bằng nữa. ý thức được tình trạng căng thẳng giận dữ của mẹ chàng, Stephen hộ tống những vị khách của chàng vào phòng khách và thẳng tới ghế của bà. "Trông mẹ hơi mệt mỏi đấy," chàng , cúi xuống hôn lên má bà.

      "Ta có vẻ mệt mỏi nếu con ngoan cố đến muộn và làm ta lo lắng khi nào con mới đến."

      Stephen quá ngạc nhiên trước giọng điệu của bà để phản ứng mạnh mẽ với chỉ trích công bằng. "Con hề nhận ra là cần thiết phải đến đúng giờ. Con xin lỗi làm mẹ lo lắng."

      "Bắt nữ chủ nhà của con phải đợi là cực kì thô lỗ," bà gắt gỏng thêm.

      Stephen đứng thẳng người và nhìn bà với ngạc nhiên khó chịu. "Lời xin lỗi chân thành nhất vì chậm trễ của tôi, thưa lệnh bà." Với cái cúi đầu kiểu cách, chàng thêm, "Lần thứ hai."

      Cho qua hành động cáu kỉnh bất thường nơi bà với cái nhún vai khó hiểu, chàng quay lại để bà có thể nhìn những vị khách. "Mẹ," chàng , "con tin là mẹ có biết Fitzwaring –"

      "Cha thế nào, Monica?" bà quả phụ hỏi khi người phụ nữ trẻ nhún mình chào hỏi duyên dáng.

      "Rất khỏe ạ, xin cám ơn, thưa lệnh bà. Ông gửi tới bà những lời chào hỏi nồng ấm nhất ạ."

      "Hãy chuyển lời chào của ta tới ông ấy. Còn bây giờ, vì ràng kiệt sức trong chuyến rồi, ta gợi ý nên thẳng lên lầu và ở đó cho đến bữa tối để có thể nghỉ ngơi và khôi phục thần sắc."

      "Cháu mệt chút nào, thưa lệnh bà," Fitzwaring , cứng người xấu hổ trước hàm ý lộ liễu là trông ta xinh đẹp.

      Bà quả phụ lờ ta , đưa bàn tay của bà ra cho người phụ nữ còn lại, và tuyên bố khi Georgette cúi chào, "Ta nghe gần đây bị ốm, Porter. Chắc phải dành cả cuối tuần để nằm nghỉ."

      "Ôi, nhưng – đó là năm ngoái, thưa lệnh bà. Cháu hoàn toàn hồi phục."

      "Phòng bệnh là chìa khóa cho sức khỏe tốt," bà kiên nhẫn vô cùng. "Đó là điều bác sĩ của ta luôn , và đó là cách mà ta sống suốt những năm qua với sức khỏe tráng kiện và tâm tư vui vẻ."

      Whitney bước vào và chào những vị khách mời của trước khi họ có thể dừng lại để thầm nghĩ những lời phản bác lại tuyên bố về tâm tư vui vẻ của bà. "Cả hai trông đều tuyệt cả, nhưng tôi chắc là các muốn có vài phút để nghỉ ngơi," với nụ cười khi hộ tống Porter bị bẽ mặt và Fitzwaring bị xúc phạm tới cửa để người giữ cửa chỉ cho họ phòng của họ.

      "Cháu trai em đâu rồi?" Stephen hỏi khi chàng đặt nụ hôn lên má Whitney. "Và," chàng thêm với tiếng thầm châm biếm, "cái tâm trạng 'vui vẻ' của mẹ em đâu mất rồi?"

      "Noel ở với Bà Charity..." Whitney bắt đầu khi đột nhiên nhận ra thời gian của mình tới. Chính là lúc này. có cách nào quay trở lại. "Trong vòng nửa giờ nữa, tất cả mọi người xuống bờ hồ, nơi bọn trẻ có bữa tiệc . Noel cũng ở đó, cùng với vài đứa trẻ sống quanh đây."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 51

      Những con thiên nga nổi cách duyên dáng mặt nước phẳng lặng như gương, khi Sheridan và hai giáo khác đứng gần cái ban công màu trắng thanh nhã, ngắm nhìn mấy đứa trẻ chơi vui vẻ với những con vịt bé, non nớt bên bờ cái hồ ở phía trước bãi cỏ. Những giọng vui vẻ vang lên khi chúng cố gắng dụ dỗ những con thiên nga kiêu kì lại gần bờ hơn, lẫn vào đó là những giọng trầm hơn, dè dặt hơn của nhà Fielding, Townsende, Skeffington, and Westmoreland.

      Sheridan để mắt kĩ lưỡng hơn tới lũ trẻ, nhưng có những thanh ban ngày nào lại vang động như tiếng sấm sét trong tim nàng khi nàng cuối cùng cũng nhìn thấy Stephen ra từ căn nhà với hai người phụ nữ. Whitney thầm lời cảnh báo về những người phụ nữ trước khi tham gia cùng những vị khách của mình, nhưng Sheridan chắc chắn là để ý chút gì đến chuyện đó. Trong tâm trí nàng, tất cả những gì nàng có thể nghe là những lời Whitney trước đó : "Stephen giữ mục sư ở lại cho đến tận tối muộn hôm đó. Chú ấy thể - muốn - tin là em trở lại."

      mềm yếu và hối hận làm nàng run rẩy bất cứ lúc nào nàng nghĩ về chuyện đó, củng cố dũng cảm của nàng, quả quyết đối mặt với chàng và gửi cho chàng bất kì "mời mọc" nào cần thiết để mang chàng quay lại với nàng.

      Chàng lắng nghe chuyện gì đó mà Monica kể cho chàng, nhưng nụ cười của chàng lại xuất , và cái nhìn của chàng hướng về lũ trẻ.

      Chàng càng tới gần trái tim của Sheridan càng đập mạnh cho đến khi nó dường như gầm thét trong tai nàng. Noel chạy tới bên nàng với Charity sát bên cạnh cậu bé, và cậu xấu hổ dừng lại trước mặt nàng. "Hoa, tặng ," cậu , giơ bông hoa dại xíu mà Charity bảo cậu hái.

      Lý do của Charity là ràng khi bà , "Langford để ý đến Noel, và nếu cậu bé ở với cháu, chúng ta giảm giảm bớt được tất cả căng thẳng sớm hơn nếu chúng ta phải đợi cho đên khi chàng chú ý đến các giáo."

      Sherry để ý đến ý tưởng đó, nhưng nàng cúi xuống để nhận bông hoa mỉm cười dịu dàng với cậu bé ba tuổi khỏe mạnh gợi cho nàng về cả cha cậu và Stephen. "Cám ơn, thiếu gia tốt bụng," nàng , quan sát Stephen từ khóe mắt khi chàng lại gần ban công. Đằng sau nàng , dưới tán cây sồi lớn, những người lớn bí mật quan sát cùng cảnh tượng bắt đầu bày ra, và những cuộc chuyện của họ trở nên ngập ngừng, trong khi tiếng cười của họ dừng lại đột ngột, Noel nhìn ánh mặt trời lấp lánh mái tóc rực rỡ của nàng , với tay chạm vào nó, rồi dừng lại để nhìn Charity dò hỏi. "Nóng?"

      "," Sheridan trả lời, thích mọi nét khuôn mặt cậu bé. " Nó nóng".

      Cậu bé cười khúc khích và với tay để chạm vào nó, nhưng tiếng gọi của Stephen ngay lập tức lôi kéo chú ý của cậu.

      "Noel!"

      Noel phá lên cười, và trước khi Charity có thể dừng cậu lại cậu bé quay người lại và chạy nhanh về phía chú của cậu, chàng nhấc bổng cậu bé lên trong tay. "Cháu lớn thêm 1 chút đấy!" Stephen với cậu, chuyển cậu sang tay trái, cái nhìn của chàng hướng vào vào nhóm người lớn đứng dưới cái cây. " Cháu có nhớ ta ?"

      "Có!" Noel nhấn mạnh với cái lắc đầu, nhưng khi họ bỏ qua Sheridan trong vòng vài mét, Noel thấy Sheridan nhìn cậu với nụ cười ngập ngừng. Cậu chợt quyết định và lách người trèo xuống.

      "Gì thế, bỏ lại ta sớm vậy sao?" Stephen hỏi, nhìn ngạc nhiên và chút đau lòng. " ràng," chàng đùa với nhà Townsende và Fielding cũng như Georgette và Monica, "tôi cần bắt đầu mang cho thằng bé nhiều quà. Cháu đâu vậy, chàng?"

      Noel nhìn chàng mến, nhưng chỉ ngón tay mũm mĩm của cậu về phía người phụ nữ đứng cách đó vài bước chân, mặc cái váy màu xanh da trời đậm buồn tẻ, và giải thích, " Đầu tiên, hôn "tạm biệt"!" .

      hề hay biết chàng là trung tâm chú ý của nửa tá đôi mắt, Stephen thẳng người , nhìn về phía cậu bé chỉ ... và đông cứng, cái nhìn của chàng băng qua khoảng cách tới Sheridan cúi người xuống để nhận cái hôn của nàng nhưng vẫn nhìn thẳng về phía Stephen.

      Whitney nhìn thấy phản ứng của chàng, nhìn thấy cằm chàng siết lại quá chặt đến nỗi cơ bắt đầu nổi lên má chàng. bí mật nuôi dưỡng hi vọng là chàng bằng cách nào đó có thể tin là nhà Skeffington thực quen biết và rằng xuất của Sherry ở đây chỉ là tình cờ nhưng hi vọng đó là vô ích. Từ từ, Stephen quay đầu lại và nhìn thẳng vào , đôi mắt chàng xoáy vào mắt Whitney. Trong yên lặng lạnh lẽo chàng buộc chị dâu mình tội đồng lõa và phản bội, và rồi chàng quay lại và quả quyết bước về phía ngôi nhà.

      E sợ là chàng định bỏ , Whitney đặt ly rượu vang của xuống, xin lỗi các vị khách của mình, và theo chàng. Chân chàng dài hơn, và chàng dể ý đến thể diện bề ngoài, vì thế chàng tới ngôi nhà vài phút trước khi bước vào. Người quản gia thông báo là chàng cho gọi xe ngựa của mình để thay đổi quyết định và lên phòng chàng.

      Whitney chạy lên cầu thang. Khi có lời đáp lại tiếng gõ cửa phòng của , gõ lại lần nữa. "Stephen? Stephen , chị biết là em ở trong đó -"

      thử đẩy cánh cửa và khi thấy nó khóa, mở ra và bước vào bên trong. Chàng bước ra khỏi phòng thay quần áo mặc cái áo sơ mi mới, nhìn , và vẻ mặt chàng trở nên gớm ghiếc hơn cả lúc ở bên ngoài. "Stephen , nghe chị này –"

      "Ra khỏi đây," chàng cảnh cáo, nhanh chóng cài vạt áo sơ mi và với lấy áo khoác.

      "Chú định bỏ đấy à?"

      "Bỏ ?" chàng chế nhạo . "Tôi thể bỏ ! Chị cũng vạch kế hoạch này tỉ mỉ đấy chứ. Những lời khen của tôi dành cho chị, thưa lệnh bà" chàng khinh khỉnh nhấn mạnh – "vì hai mang, thiếu trung thực và bất trung của chị."

      "Stephen, làm ơn," khẩn nài, bước vài bước ngập ngừng vào căn phòng. "Hãy nghe chị. Sherry nghĩ là em cưới ấy chỉ vì lòng thương hại. Chị nghĩ nếu em có cơ hội để gặp lại ấy –"

      Chàng nhìn về phía , vẻ mặt đáng sợ. "Nếu tôi muốn gặp ta, tôi hỏi bạn của chị DuVille," chàng gay gắt . " ta đến với ngay khi rời bỏ tôi."

      Whitney bắt đầu nhanh hơn khi tự động quay . "Nếu chú chịu thử nhìn việc đó từ phía ấy."

      "Nếu chị thông minh," chàng cắt ngang bằng giọng nhàng, làm sởn da gà khi chàng đe dọa , "chị rất thận trọng tránh xa tôi cuối tuần này Whitney. Và khi cuối tuần này kết thúc, chị chuyện với tôi thông qua chồng chị. Bây giờ, tránh đường cho tôi."

      "Chị biết là chú ấy, và chị –"

      Chàng kẹp hai tay mình lên vai , đẩy mạnh sang bên và bước vòng qua .

      Trong yên lặng kinh ngạc, Whitney nhìn chàng bước nhanh xuống hành lang và hướng xuống cầu thang. "Chúa ơi," thầm yếu ớt. biết Stephen Westmoreland hơn bốn năm nay, và chưa bao giờ đoán trước, chưa bao giờ tưởng tượng là chàng có thể có căm thù độc ác mà nhìn thấy mặt chàng khi chàng nhìn .

      chậm chạp bước xuống gác để tham gia lại cùng các vị khách trong bữa tiệc mà khởi đầu vô cùng bất hạnh. Khi tới chỗ họ, khám phá ra là Stephen cùng Monica và Georgette chơi vào trong làng, điều đó có nghĩa là chàng có thể trong vài giờ. Bà Skeffington nhìn mất tinh thần như những người khác về bỏ của chàng, chỉ là vì những lí do khác, tất nhiên. thực tế, chỉ có hai thành viên của bữa tiệc có vẻ thất vọng về điều đó là ngài John thưởng thức cốc Madeira khác, thứ mà – may mắn - có vẻ làm ông ta yên lặng thay vì tuôn trào, và Julianna Skeffington chuyện với Sheridan và giúp đỡ lũ trẻ. Với nụ cười, bé nhấc Noel vào tay mình và ôm cậu cái chặt, rồi quay lại, điều gì đó với Sheridan với vẻ mặt ràng là thân ái khuôn mặt .

      Từ phía ngoài cuộc, bà công tước quả phụ nhìn tóc vàng , trong cố gắng miễn cưỡng để sao nhãng những ý nghĩ của họ khỏi phản ứng kịch liệt của Stephen trước có mặt của Sheridan, bà nhận xét vu vơ với Whitney , "Julianna Skeffington biết mọi chuyện xảy ra. thấy cái nhìn chết người Stephen dành cho Sheridan khi thằng bé nhìn ấy, và đứng về phía Sherry trong vòng vài giây. bé có vẻ giống như hoàn toàn thú vị khi mẹ chuyện với lúc nãy - quyến rũ và thông minh."

      Whitney kéo suy nghĩ của ra khỏi những điều cảnh cáo mà Stephen với sang những nét đáng của Julianna . "Cũng xinh đẹp nữa."

      " điều kì diệu trong thất thường của tự nhiên cho phép người đàn ông đó –" bà lắc đầu vẻ ghê tởm về hướng ngài John, "và người phụ nữ đó –" bà nhăn mặt về phía bà Skeffington , "sinh ra được tuyệt vời như thế kia."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 52

      Thông thường toàn bộ những người giữ cửa luôn luôn phải sẵn sàng để giúp đỡ những vị khách vừa mới đến xuống xe ngựa và đảm bảo rằng những chiếc xe cũng ngựa được đưa về chỗ của chúng trong chuồng ngựa, nhưng khi Stephen trở về từ cuộc dạo của chàng ở trong làng, có ai ra khỏi nhà cả. Người hầu duy nhất có xuất người giữ cửa đứng ở đường xe ngựa, nhìn chăm chú về hướng những ngọn đồi trải dài từ phía chuồng ngựa tới mặt sau của tòa nhà. ta hết sức tập trung vào cái gì đó mà ta cố gắng nhìn, đến nỗi ta dường như nghe thấy bánh xe ngựa cho đến khi Stephen dừng xe bên cạnh ta, rồi ta quay lại với cử chỉ hối lỗi và chạy qua để nắm lấy dây cương.

      "Mọi người đâu cả rồi?" Stephen hỏi, để ý thấy người quản gia vẫn chưa phái thêm người từ trong nhà ra, hay là đóng cửa lớn lại, như lệ thường.

      "Họ vẫn ở dưới chỗ chuồng ngựa, thưa đức ông. Đúng màn trình diễn thể bỏ lỡ, nếu tôi có thể như thế. Hoặc tôi nghe những người được xem ở phía sau nhà thế."

      Stephen lấy lại dây cương từ tay người giữ cửa, quyết định lái xe vòng quanh chuồng ngựa để tự mình xem xem cái thứ người giữ cửa là " màn trình diễn" là cái gì.

      đoạn hàng rào dài rào quanh chuồng ngựa và bãi cỏ rộng giữa các tòa nhà là nơi những chú ngựa được dắt thong dong và xoa dịu trước khi bị đưa vào chuồng. Ở bên của hàng rào, cỏ trải dài suốt cả con đường dẫn tới chân đồi cây cối um tùm, đây đó có những hàng rào cây và tảng đá được dùng để huấn luyện những chú ngựa săn của Claymore. Khi Stephen dừng cỗ xe ngựa ở chuồng ngựa, toàn bộ chiều dài của hàng rào đều có những người giữ ngựa, người giữ cửa, người đánh xe, và những người làm việc trong chuồng ngựa. Stephen giúp Monica và Georgette xuống xe, khi chàng làm thế chàng để ý toàn bộ những người ở trong nhà, trừ bà chị dâu phản trắc của chàng, đều đứng ở phía xa của hàng rào, cũng ngây ngất với bất kể cảnh kì lạ nào đó diễn ra ở phía đồi giống hệt như người hầu lúc nãy.

      Stephen quan sát khuôn mặt nghiêng nghiêng bí hiểm của trai chàng khi chàng và hai người đồng hành gia nhập đám đông, tự hỏi liệu Clay có thực tham gia vào mưu của Whitney hay , và chàng thể nào tin được vào mắt mình. Bởi vì Stephen vẫn còn chưa hoàn toàn chắc chắn, chàng cố tình hướng câu hỏi vào Jason và Victoria Fielding. "Hai người xem cái gì vậy?"

      "Chờ và tự nhìn xem," Jason khuyên chàng với nụ cười kì cục. " hay lắm nếu làm hỏng nó bằng cách giải thích trước."

      Victoria Fielding dường như khó mà nhìn thẳng vào mắt chàng được, và nụ cười của quá rạng rỡ. " quá tuyệt vời!"

      Stephen chợt nhận ra rằng cả nhà Fielding và nhà Townsende đều cư xử rất kì cục. Có căng thẳng nơi những người phụ nữ và khó chịu nơi những người đàn ông. Hoặc là họ cảm thấy thoải mái bởi vì họ cũng ngạc nhiên và vui trước diện của Sheridan Bromleigh – hoặc là tất cả họ biết trước ta tới đây, và họ cảm thấy có lỗi. Stephen quan sát cả bốn người chàng coi là bạn bè thân thiết, quyết định liệu có nên chấm dứt mỗi quan hệ ấy vĩnh viễn hay . Chắc chắn đám phụ nữ biết, chàng quyết định, nhìn hai má thất sắc của Alexandra Townsende khi khi ta cảm thấy ánh nhìn của chàng mặt . lần nào trong suốt ba giờ đồng hồ kể từ khi chàng nhìn lên và bắt gặp chính mình chỉ cách vị hôn thê cũ của chàng có vài bước chân mà chàng cho phép bản thân nghĩ tới ta. nghĩ tới thực tế diện của ta là cách duy nhất mà chàng có thể chịu đựng được ở lại đây.

      ta đóng giả là người khác, và khi ta sắp bị bại lộ, ta chạy đến với DuVille, bỏ mặc Stephen chờ đợi ta như gã ngốc đần độn cùng với cha xứ và toàn bộ gia đình chàng ở đó.

      Hàng tuần trời sau khi ta biến mất, chàng nghĩ nghĩ lại những thứ ta và làm trong khi giả vờ mất trí nhớ, và chàng chỉ có thể nhớ lại lần lỡ miệng duy nhất – khi ta từ chối thuê người đồng hành. "Tôi cần người kèm," ta thốt ra. "Tôi là –"

      ta là diễn viên tuyệt vời nên lấp liếm toàn bộ lời đó quá giỏi, Stephen nghĩ với nỗi ghê tởm lại trào dâng trước ngu ngốc của chính chàng.

      nữ diễn viên xuất sắc, chàng tức giận nghĩ, nhớ lại mềm yếu trong mắt ta trong suốt những giây phút mà mắt họ khóa vào nhau trong buổi sáng hôm ấy. ta nhìn thẳng vào chàng với ánh mắt chân thành nhất, hề nao núng. Trừ việc ta có trái tim. Và ràng là có lương tâm nữa.

      ta còn định thử với chàng thêm lần nữa. Stephen nhận ra điều đó chỉ sau vài giây nhìn vào biểu bâng khuâng khuôn mặt đáng , lừa dối của ta sáng nay.

      Chàng đồ rằng DuVille giấu riêng ta ở nơi kín đáo vì lợi ích của chính ta trong những tuần qua, nhưng ràng là ta chán ngán ta trong thời gian ngắn đáng kinh ngạc và đuổi ta .

      Giờ đây ta làm việc như gia sư và ràng là mong ngóng cuộc sống tốt đẹp hơn. Dựa cái nhìn nài xin ngọt ngào mà ta dành cho chàng, hiển nhiên là ta hi vọng chàng dễ xúc động cách ngu ngốc y như trước đây.

      Chàng chuyển ánh mắt dò đoán sang phía những người đàn ông, nhưng tiếng kêu báo động của Victoria Fielding thu hút chú ý của chàng.

      "Họ đây rồi!" .

      Stephen kéo tâm trí mình khỏi những ý nghĩ tức giận với Sheridan Bromleigh và ngước mắt nhìn lên rìa của ngọn đồi đầy cây mà ta chỉ.

      Hai người cưỡi ngựa phi nước đại hết tốc lực, gò lưng xuống cổ ngựa, song hành lao qua hàng rào trong đồng đều duyên dáng. Stephen nhận ra Whitney ngay lập tức; trong những kị sĩ giỏi nhất mà chàng từng nhìn thấy – dù là phụ nữ hay là đàn ông. Chàng trai trẻ đan thách đấu với có thân hình gọn, mặc áo sơ mi, quần bó, và ủng, và cậu ta thậm chí còn giỏi hơn cả Whitney nữa. Phi ngựa ở tốc độ dễ ngã gãy cổ như chơi, cậu ta thực mỗi cú nhảy mà hề phải nhọc sức, hề lo lắng theo phong cách Stephen chưa từng nhìn thấy trước đây. Với khuôn mặt để rất gần bờm ngựa, có hân hoan, đơn giản trong cách cậu ta vượt qua mỗi cú nhảy, như thể cậu ta hòa làm với con ngựa của cậu ta – tự tin, tin cậy, hãnh diện.

      "Tôi hề biết con ngựa đó có thể nhảy như thế!" Clayton kêu lên với tiếng cười ngưỡng mộ. Lờ những nghi ngại riêng của Stephen về tính chính trực của mình, thêm, "Stephen, chú cưỡi con Commander trong lúc săn. Nó chạy nhanh đất bằng, nhưng bao giờ nó bay lên trong những cú nhảy như thế này chưa?"

      Stephen nheo mắt trước ánh nắng hoàng hôn, nhìn hai kị sĩ thực cú nhảy lần lượt con trước con sau hoàn hảo, rồi chạy nước rút đất bằng, vút lên hàng rào cùng với nhau. Vì chàng thể đòi những câu trả lời về Sheridan từ trai chàng vào lúc này, chàng nhận xét những gì chàng có thể nhìn thấy về chàng trai trẻ cưỡi ngựa bằng giọng đều đều, cảm xúc. "Có vẻ như là cậu ta kìm con Commander lại, để nó khỏi thắng con Khan –"

      "Mà thường nó sẵn lòng thực các cú nhảy hơn là con Commander," Clayton thêm với những người bạn của .

      Hai kị sĩ vượt qua hàng rào cuối cùng, rồi đồng loạt lái những chú ngựa của họ phi hết tốc lực về hướng cánh cổng mở ra bãi cỏ, nơi những khán giả tụ tập. Vì Clayton cố thử thuê nhiều người huấn luyện người trong vài năm qua, Stephen đương nhiên cho rằng trai chàng có lẽ quyết định cho chàng trai trẻ bé kia cơ hội thử việc. Khi những con ngựa chạy thình thịch lại gần hơn, chàng định gợi ý trai chàng nên thuê cậu ta lâu dài, nhưng hai việc xảy ra đồng thời khiến chàng chết lặng giữa chừng: người làm việc trong chuồng ngựa chạy lên phía trước bãi cỏ và thả bao ngũ cốc mặt đất – và khi người cưỡi con Commander bắt đầu nghiêng người về phía bên phải, mái tóc của nàng xõa tung.

      Những lọn tóc rực lửa bay phấp phới phía sau nàng như lá cờ, cuộn lại trong gió, và nàng cúi xuống thấp hơn và thấp hơn nữa về phía bên phải, và bắt đầu rơi. Monica hét lên sợ hãi, Stephen chủ định bước lên trước bước, chuẩn bị chạy về phía nàng... và Sheridan túm lấy bao tải nhấc lên khỏi mặt đất trong khi những người hầu và các vị khách đều đứng cả lên hò reo nồng nhiệt.

      Trong vòng giây ngắn ngủi, tức dậy thay thế nỗi sợ của Stephen – tức giận vì nàng làm chàng sợ hãi với cái trò mạo hiểm ngu ngốc của nàng, và bực bội vì nàng vẫn có thể gợi lên được bất kì cảm xúc nào như thế ở chàng. Và trong khi chàng vẫn còn đấu tranh để lấy lại tự chủ, nàng hướng thẳng về phía Stephen con ngựa phi nước kiệu. Monica và Georgette nhảy lên với những tiếng kêu báo động, nhưng Stephen chỉ khoanh tay và đứng nguyên tại chỗ, biết quá rằng nàng hoàn toàn điều khiển được chú ngựa. Chỉ đến khi nàng gần như phi đến phía đầu chàng nàng mới dừng con Commander lại cách gọn ghẽ, và cùng lúc, nàng quăng chân ngang qua thân chú ngựa và trượt cách duyên dáng xuống dưới mặt đất. Trong khi những người hầu vẫn đứng dậy hoan hô, và những người khách vỗ tay tán thưởng, Sheridan đáp cả hai chân xuống trước mặt chàng, nụ cười nở đôi môi mềm mại của nàng, màu sắc mặt nàng rạng rỡ vẻ vang. Nhưng điều mà Stephen chú ý, khi chàng nhìn nàng dửng dưng, lại là cái nhìn trong đôi mắt màu bạc nóng chảy của nàng. Chúng cầu khẩn chàng hãy dịu lại, để cười với nàng.

      Thay vào đó, chàng nhìn nàng bằng cái nhìn sỉ nhục từ đỉnh mái tóc màu lửa rối bời cho đến mũi đôi ủng dưới chân nàng. " ai dạy cho cách ăn mặc hay sao?" chàng khinh khỉnh hỏi.

      Chàng nhìn thấy nàng nhăn mặt cùng lúc với tiếng cười của Georgette, nhưng ánh mắt Sheridan bao giờ nao núng. Trong khi tất cả mọi người vẫn nhìn, nàng mỉm cười với chàng, và bằng giọng ngập ngừng, "Ngày xưa, người ta có thông lệ là người chiến thắng cuộc đấu dâng tặng kỉ vật của ta cho người nào đó đấu trường như biểu – thể quan tâm vô cùng của ta và – và tôn quí sâu sắc nhất."

      Stephen biết nàng về cái quái quỉ gì cho đến khi nàng giơ cái bao ngũ cốc rỗng lên cho chàng và khẽ , "Kỉ vật của tôi, thưa đức ông Westmoreland –"

      Chàng cầm lấy nó trước khi chàng nhận ra mình làm gì.

      " vô cùng trơ tráo, vô liêm sỉ -" Monica gào lên, và Bà Skeffington nhìn như thể bà sắp sửa òa lên khóc vì bị mất thể diện.

      " Bromleigh!" bà giận dữ kêu lên. " quên mất chính mình! Xin lỗi những con người tốt đẹp này và ngay lập tức và mà thu dọn đồ -"

      " cùng em!" Julianna cắt ngang cách sắc sảo, quàng cánh tay vào tay Sheridan và kéo nàng hướng về căn nhà. " phải kể cho em nghe học cưỡi ngựa như thế ở đâu và làm sao mà làm được như thế..."

      Victoria bước ra khỏi đám đông và liếc nhìn về phía nhà Skeffington. " Bromleigh và em đều là người Mỹ," giải thích. "Em rất muốn chuyện với người đồng hương của mình. Chàng thứ lỗi cho em đến bữa tối chứ?" thêm và nhìn vào chồng mình.

      Jason Fielding – người từng là đề tài của những câu chuyện ngồi lê đôi mách tồi tệ và từng bị xã hội thượng lưu ruồng bỏ - mỉm cười với vợ trẻ thay đổi tất cả những chuyện đó của . Với nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu đồng ý và , "Ta rất phiền não vì bầu bạn của nàng, phu nhân."

      "Tôi cũng muốn tìm hiểu thêm về nước Mỹ," Alexandra Townsende tuyên bố khi tách ra khỏi nhóm. Quay về phía chồng mình, với nụ cười, "Còn chàng, phu quân? Em có thể tin tưởng chàng có cùng phiền não khi có em cùng ?"

      Jordan Townsende – người từng coi cuộc hôn nhân của với trẻ ngây thơ Alexandra là "cuộc hôn nhân cưỡng bách của phiền phức" – nhìn vào với ấm áp cần che giấu. "Ta luôn luôn buồn chán khi có nàng, như nàng biết quá ."

      Whitney chờ cho đến khi những người đồng lõa của xa con đường dẫn vào tòa nhà trước khi gắn lại nụ cười rạng rỡ mặt và chuẩn bị tạo ra cái cớ để rút lui, nhưng Bà Skeffington đón đầu .

      "Tôi thể tưởng tượng được cái gì ám vào Sheridan Bromleigh," bà ta , khuôn mặt đỏ lên vì giận. "Tôi luôn luôn với Ngài John là rất khó tìm được người giúp việc tử tế. Đó chẳng phải là những gì tôi luôn sao?" bà ta hỏi ông ta.

      Ngài John gật đầu và nấc lên. "Đúng, bồ câu của tôi."

      Hài lòng, bà ta quay lại với Whitney. "Tôi phải xin bà cho tôi biết làm thế nào trong việc này, thưa nữ công tước."

      Whitney kéo những ý nghĩ của khỏi Stephen, người chuyện với Monica và Georgette như thể chẳng có gì xảy ra – bao tải mà Sheridan tặng cho chàng cách ngọt ngào rơi mặt đất bên dưới gót giầy của chàng. "Tôi xin lỗi, Bà Skeffington, tôi mải nghĩ vẩn vơ. Bà muốn biết điều gì chăng?"

      "Làm thế nào mà bà tìm được những người hầu xứng đáng? Nếu việc đó khó khăn đến thế, chúng tôi chắc chắn thuê cái người Mỹ trơ tráo đó. Tôi vô cùng lo ngại về việc giữ lại ta thêm giờ nào nữa."

      "Tôi coi gia sư là người hầu –" Whitney bắt đầu . tưởng Stephen lắng nghe, nhưng trước câu nhận xét ấy, chàng nhìn về phía và đáp lời với bà Skeffington bằng giọng cay nghiệt, "Chị dâu tôi coi bọn họ như gia đình. Người ta còn có thể là chị ấy coi trọng bọn họ hơn cả gia đình thực ." Ánh mắt sắc bén của chàng hướng về Whitney. "Phải ?" chàng quát cách mỉa mai.

      Đó là câu nhận xét đầu tiên chàng từng với Bà Skeffington kể từ khi họ được giới thiệu, và bà ta bám lấy nó như là nguồn động lực lớn lao; đồng thời bà ta nhận ra mỉa mai trong giọng của chàng. Hoàn toàn bỏ qua đề tài về gia sư, bà ta nhanh chóng tới bên chàng và , "Julianna quí của tôi cũng như vậy đấy, như ngài có lẽ để ý. Nó ngay lập tức lao vào bảo vệ cho Sheridan Bromleigh. Julianna bé tuyệt vời," bà ta tiếp, và bằng cách nào đó thành công len được vào giữa Stephen và Monica, "cực kỳ trung thành, cực kì ngọt ngào..."

      Khi Stephen bộ về phía tòa nhà, bà ta vẫn bên cạnh chàng cùng với Ngài John lững thững theo chân họ.

      "Ta gần như có thể cảm thấy thương cho chú ấy," Clayton lơ đãng nhận xét, nhìn Bà Skeffington tiếp tục chuỗi độc thoại của bà ta.

      "Em thể," Whitney , vẫn còn nghĩ đến câu nhận xét cay độc của chàng về lòng trung thành để nhầm chỗ của . Với cái nhìn xin lỗi nhanh chóng hướng về các quý ông, , "Tôi muốn chuyện với Victoria và Alexandra." Họ nhìn rời , cả ba người đều im lặng và suy tư. "Bất chấp những điều mà các vợ của chúng ta nghĩ, đây là sai lầm," Jason Fielding , lặp lại suy nghĩ của họ. "Chuyện này thành công đâu." nhìn về Clayton và thêm, " biết Stephen hơn rất nhiều so với tôi và Jordan. nghĩ sao?"

      "Tôi nghĩ cậu đúng," Clayton nhăn nhó , nhớ lại biểu mặt Stephen khi Sherry ngọt ngào dâng tặng chàng "kỉ vật."

      "Tôi nghĩ đó là sai lầm khủng khiếp, và Sheridan Bromleigh là người bị tổn thương vì nó. Stephen mãi mãi coi khinh ấy như là kẻ cơ hội quỷ quyệt, kẻ chạy trốn vì sợ bị bại lộ, nhưng giờ đây thu đủ tự tin bởi vì chú ấy kiện cáo ấy, để cố luồn lọt lần nữa. Chẳng có gì ấy hay làm có ý nghĩa nữa, bởi vì ấy phải chứng minh là chú ấy sai. Và ấy thể."

      Những người vợ của họ, giờ tụ tập trong phòng khách màu xanh để bàn luận tình hình, cũng đến ý kiến tương tự.

      Whitney dựa người vào ghế của , nhìn đăm đăm vô hồn vào đôi bàn tay mình, rồi liếc nhìn những người đồng lõa ở xung quanh, bao gồm cả bà công tước quả phụ. "Đó là sai lầm," với mẹ chồng, người theo dõi "màn diễn" từ cửa sổ phòng ngủ của bà.

      "Tôi cảm thấy muốn khóc khi ấy lờ cử chỉ thân thiện của ấy ," Alexandra với giọng đau khổ. "Sheridan quá dũng cảm khi làm thế, quá cởi mở, và dễ bị tổn thương khủng khiếp." nhìn qua vai mình để lịch bao gồm cả Bà Charity trong cuộc chuyện, nhưng người phụ nữ lớn tuổi chẳng gì cả. Bà ngồi chiếc ghế ở cửa sổ, lông mày nhíu lại tập trung, mắt nhìn thẳng về phía trước, tạo ra ấn tượng là bà hoặc nghe cách chăm chú hoặc là chẳng nghe thấy gì hết cả.

      "Chúng ta vẫn còn cả ngày dài và buổi tối nữa," mẹ của Stephen . "Nó có thể dịu lại cho tới lúc đó."

      Whitney lắc đầu. "Chú ấy vậy đâu. Con mong là gần gũi khiến chú ấy phải nghe, nhưng thậm chí cả khi chú ấy có nghe, chú ấy cũng thay đổi ý kiến. Giờ con nhận ra rồi. Vì điều, lúc nãy con khám phá ra là chú ấy biết ấy tới với Nicki ngày mà ấy rời khỏi nhà, và mẹ biết chú ấy cảm thấy gì về Nicki rồi đấy."

      Bà Charity lập tức quay đầu trước câu ấy, lông mày bà nhíu lại sâu hơn với tập trung căng thẳng.

      "Vấn đề là Stephen tin bất kì điều gì Sherry có bằng chứng. Những hành động của ấy lộ liễu đến độ chẳng còn gì có ý nghĩa nữa. Ai đó phải chỉ cho chú ấy lý do đáng tin cậy nào khác khiến cho ấy phải bỏ chạy –" dừng giữa chừng khi Bà Charity bật dậy và lặng lẽ ra khỏi phòng. "Con nghĩ Bà Charity chống đỡ được với căng thẳng gia tăng của tất cả những chuyện này."

      "Bà ấy với ta là bà ấy thấy mọi chuyện rất thú vị," bà quả phụ tuyên bố với tiếng thở dài ngao ngán.

      Từ góc nhìn của Sheridan khi nàng đứng bên cửa sổ phòng nàng và theo dõi Stephen cười với điều gì đó mà Monica với chàng, tình cảnh lại càng ảm đạm hơn nữa. Nàng thể bắt được chàng mình để chuyện với chàng bởi vì chàng ràng là hợp tác với bất kể thứ gì mà nàng muốn, và nàng thể chuyện với chàng ở trước mặt những người khác bởi vì nàng cố giao tiếp với chàng khi tặng cho chàng "kỉ vật" của nàng, và đó là thảm họa thực .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 53

      Quyết định của Stephen lờ tồn tại của nàng trở nên càng lúc càng gay gắt giữ nguyên từ buổi chiều kéo dài cho đến tối, và chàng nhìn thấy nàng quanh quẩn ở rìa khu vực có ánh đuốc nơi những chiếc bàn được sắp xếp cho bữa tối. Cơn choáng váng khi nhìn thấy nàng kéo dài trong vài tiếng đồng hồ đầu tiên, nhưng lúc này chàng còn chướng ngại đó nữa. Đứng cách biệt về phía, đằng sau những vị khách khác, hai vai chàng dựa vào cây sồi, chàng có thể nhìn thấy nàng mà bị trông thấy, trong khi những kí ức của chàng dường như thể kiềm chế tràn qua tâm trí chàng.

      Chàng nhìn thấy ta đứng bên ngoài cánh cửa phòng làm việc của chàng, chuyện với người quản gia phụ. "Chào buổi sáng, Hodgkin. Hôm nay trông ông cực kì tuyệt đấy. Đây là bộ quần áo mới đúng ?"

      "Vâng, thưa tiểu thư. Cám ơn tiểu thư."

      "Tôi cũng có chiếc váy mới " ta , xoay tròn để biểu diễn cho người quản gia phụ. "Nó đáng sao?"

      Vài phút sau, khi Stephen lại sa lầy vào khoảng thời gian trước khi chàng muốn ta tìm kiếm tấm chồng khác, chàng hỏi ta tại sao ta đọc những tạp chí mà chàng đặt cho ta.

      "Ngài thực nhìn vào bất kì cuốn nào trong số đó chưa?" ta hỏi, làm chàng bật cười thậm chí là trước khi ta bắt đầu miêu tả. "Có cuốn tên là Bảo tàng hàng tháng của các quí bà, hay là Nơi tiêu khiển tao nhã và Chỉ dẫn: trở thành nơi tụ hội của những xu hướng theo thị hiếu, Chỉ dẫn trí tuệ hay là Đề cao tính cách tốt đẹp." ta giải thích "Bài báo viết về cách đánh phấn hồng má!. Nó hoàn toàn đáng chú ý." ta dối với nụ cười nén nổi "Liệu ngài có cho rằng nó rơi vào chủ đề về "Chỉ dẫn trí tuệ" hay là về "Đề cao tính cách"?".

      Nhưng hơn tất cả, chàng nhớ cái cảm giác khi ta tan chảy trong tay chàng, hào phóng ngọt ngào của đôi môi lãng mạn của ta. ả là người người đàn bà quyến rũ bẩm sinh, Stephen quyết định. Những thiếu sót do thiếu thành thạo được ta bổ sung thêm nhiều hơn với đam mê tự nguyện.

      vài phút trước, ta bước vào nhà với mấy đứa con trai nhà Skeffington ràng là định hát để giúp vui cho khách khứa, và khi ta ra, chàng có thể thấy ta cầm loại nhạc cụ. Chàng phải kéo cái nhìn của mình ra khỏi ta và buộc mình phải nhìn chằm chằm vào ly brandy cầm, để chàng phải bắt gặp ánh mắt ta và bắt đầu ham muốn ta.

      bắt đầu ham muốn ta? chàng nghĩ với căm ghét cay đắng. Chàng bắt đầu muốn ta ngay cái khoảnh khắc ta mở mắt giường của chàng ở London và bây giờ cũng hề giảm bớt chút nào, chỉ trong vài giờ sau khi gặp lại ta. Mặc bộ váy buồn tẻ với mái tóc quấn gọn phía sau đầu và bó lại thành búi ở đằng sau gáy, ta khiến cho cơ thể chàng cứng lại với ham muốn.

      Chàng nhìn chằm chằm vào Monica và Georgette chuyện với mẹ chàng. Họ đều là những phụ nữ xinh đẹp - ăn mặc đẹp, người mặc váy màu vàng và người kia mặc màu hồng, kiểu tóc đẹp, cư xử đẹp. Nhưng chẳng ai trong họ nghĩ đến chuyện ăn mặc như kẻ giữ ngựa, phi nước đại con ngựa kinh khủng đó.

      Nhưng rồi, chẳng ai trong số họ trông quá rực rỡ cho dù họ có cố gắng.

      Chẳng ai trong số họ tặng chàng bao tải với nụ cười hấp dẫn và giả vờ là ta tặng lại "kỉ vật" cho chàng.

      Nhưng rồi chẳng ai trong số họ có đủ trơ tráo để nhìn thẳng vào mắt chàng, mời mọc chàng kéo ta vào trong vòng tay, thách thức chàng làm điều đó.

      Trong quá khứ, chàng nghĩ Sheridan Bromleigh như mụ phù thủy, và khi những điệu nhạc đầu tiên bắt đầu vang lên từ thứ nhạc cụ ta chơi, suy nghĩ lại làm chàng đau khổ. ta mê hoặc tất cả mọi người, đặc biệt là chàng .

      Những cuộc chuyện trò giữa các vị khách hoàn toàn ngưng lại, và thậm chí những người hầu cũng dừng lại để nhìn ta, lắng nghe trong thán phục. Stephen trừng mắt nhìn brandy trong ly, cố gắng nhìn ta, nhưng chàng thực cảm nhận được là ánh mắt ta hướng về chàng. Tối nay ta nhìn chàng thường xuyên đến độ chàng có thể chắc chắn điều đó.. Những ánh nhìn luôn luôn dịu dàng, luôn luôn mời gọi, thỉnh thoảng cầu xin. Chúng làm cả Monica và Georgette, những người bối rối và khinh thường vì ta xấc xược như thế, tức điên lên, nhưng rồi Stephen đặt tay chàng lên bất kì người nào trong cả hai. Sheridan tự hiểu chính xác điều gì ta có thể khiến chàng muốn .. và khiến chàng nhớ.

      Tức giận với quyết định yếu đuối của mình, Stephen len ra khỏi cái cây và đặt ly của chàng xuống cái bàn gần nhất, rồi chàng chúc các vị khách ngủ ngon và hướng về phòng mình, dự định uống mình trong suy ngẫm riêng tư nếu đó là việc giữ cho chàng đến với ta.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 54

      Đầu nàng quay cuồng vì căng thẳng của ngày hôm nay, Sheridan mở cửa vào căn phòng ngủ bé của nàng đối diện với phòng vui chơi của trẻ. Di chuyển thận trọng trong căn phòng tối, xa lạ, nàng tìm thấy chiếc bàn giấy và sờ thấy cái bùi nhùi để thắp nến trong ngăn kéo bàn giấy của nàng. Nàng thắp đến ngọn nến thứ tư giọng đàn ông trầm đục vang lên khiến nàng giật nảy mình thét lên thảng thốt khi giọng đó , "Ta nghĩ chúng ta cần nhiều ánh sáng đến thế đâu."

      Nàng quay người, bàn tay rơi xuống khỏi miệng nàng, trái tim nàng bắt đầu đập những nhịp nhanh, mạnh mẽ của niềm vui thuần khiết. Stephen Westmoreland ngồi chiếc ghế duy nhất trong phòng, hình ảnh lịch lãm thư giãn với chiếc áo sơ mi trắng của chàng mở rộng nơi cổ và bên chân ủng gác lên đầu gối chân kia. Ngay cả biểu của chàng cũng rất bình thản. Quá bình thản. Ở đâu đó trong những ý nghĩ quay cuồng của nàng nàng để ý thấy chàng đối xử với cuộc gặp mặt quan trọng này của họ bằng thờ ơ lạnh lùng gần như hợp lý chút nào, nhưng nàng quá hạnh phúc được nhìn thấy chàng, chấn động đến đau đơn khi có chàng ở gần bên đến thế, và quá chàng đến nỗi chẳng điều gì là quan trọng nữa. Chẳng có gì.

      "Theo như ta nhớ," chàng bằng giọng điệu kéo dài, uể oải luôn khiến trái tim nàng tan chảy, "lần cuối ta chờ chúng ta định làm đám cưới."

      "Em biết và em có thể giải thích," nàng . "Em –"

      "Ta lên đây để chuyện," chàng cắt ngang. "Ở dưới kia, ta có ấn tượng đặc biệt là muốn dành cho ta nhiều hơn cuộc chuyện trò. Hay là ta nhầm lẫn chăng?"

      "," nàng thầm.

      Stephen nhìn nàng trong yên lặng dửng dưng, nhận ra bằng con mắt của người thành thạo, chứ phải như gã đần trước đây, rằng nàng có tất cả hấp dẫn và lạ lùng như chàng còn nhớ... trừ cái kiểu tóc mộc mạc của nàng. Chàng thích kiểu đó, đặc biệt là khi chàng để cho ham muốn và thù hằn khiến cho chàng lại giao thiệp với con điếm quỷ quyệt, đầy tham vọng này, ngay lúc này ta trông càng giống trinh nữ hơn bao giờ hết. "Bỏ mấy cái kẹp ra khỏi tóc ," chàng hướng dẫn với sốt ruột thô lỗ.

      Bị giật mình vì cầu và giọng điệu ra lệnh của chàng, Sheridan làm theo, giơ tay lên và kéo khoảng tá kẹp tóc giữ cho mái tóc dày dặn của nàng túm gọn trong búi. Nàng quay sang để thả chúng lên bàn, và khi nàng quay lại, chàng đứng, chầm chậm cởi áo sơ mi.

      "Chàng làm gì vậy?" nàng hổn hển.

      Mình làm gì vậy? Stephen điên cuồng tự hỏi. Chàng làm cái quái quỉ gì ở này, cho dù được mời mọc hay , ve vãn chính người phụ nữ bỏ rơi chàng lời giải thích trong ngày cưới của họ? Để trả lời cho câu hỏi của nàng, chàng với tay lấy cái cổ cồn. "Điều ta làm là rời ," chàng bước , được ba bước đến cánh cửa.

      "!" Lời vuột ra khỏi miệng nàng. "Đừng !"

      Stephen quay lại, định dành cho nàng câu trả lời gay gắt mà nàng đáng bị, nhưng nàng lao mình vào ngực chàng, toàn bộ con người yếu đuối, van xin của nàng, làm mê mụ những giác quan của chàng với hương vị thân thương bất ngờ và cảm giác về nàng. "Xin đừng ." Nàng khóc, móng tay nàng bấm chặt vào vai chàng, và mặc dù chàng vẫn giữ hai tay ở hai bên người, nhưng chàng thua trận, và chàng biết như thế. "Xin hãy để em giải thích... em chàng..."

      Chàng giữ chặt khuôn mặt nàng giữa hai bàn tay chàng để làm nàng im lặng, đôi mắt chàng đặt đôi môi hé mở của nàng rồi. "Hãy hiểu điều này. có điều gì có thể khiến cho ta tin tưởng. gì cả!"

      "Vậy hãy để em cho chàng thấy," Sheridan quyết liệt , bám lấy cổ chàng khi nàng ép sát cơ thể vào người chàng và hôn chàng với kết hợp kì lạ giữa ngây thơ thiếu kinh nghiệm và ham muốn bản năng từng lần khiến cho chàng phát điên.

      Và nó vẫn còn như thế. Luồn sâu bàn tay vào trong mớ tóc mềm mại nơi gáy nàng, Stephen hôn trả lại nàng, ép buộc nàng cho chàng thấy niềm khao khát dục tình mà nàng khiến chàng cảm nhận. Với chút ít lý lẽ cuối cùng mà chàng còn giữ lại được, chàng kéo miệng mình khỏi miệng nàng phân, và cho nàng cơ hội cuối cùng để dừng lại. "Nàng có chắc ?"

      "Em biết em làm gì."

      Chàng chiếm lấy thứ mà nàng dâng tặng, chiếm lấy thứ mà chàng muốn kể từ giây phút đầu tiên chàng chạm vào nàng. Chàng chiếm lấy mà suy nghĩ gì cả, bị điều khiển bởi niềm thôi thúc mãnh liệt phải có nàng, chàng chiếm lấy nàng với quyết tâm và khẩn cấp làm chàng choáng váng và bị khuấy động. giao hợp hoang dã, nguyên sơ dành cho chàng nhưng lại là giao hợp mà chàng muốn – cần – được biết là cũng thích thú đối với nàng. Lòng kiêu hãnh xui khiến chàng phải đảm bảo là nàng cũng muốn chàng tuyệt vọng như chính chàng muốn nàng, và chàng sử dụng hết mọi kinh nghiệm tình dục của chàng để xóa bỏ những chống đối của non nớt hoàn toàn hiểu làm thế nào để chịu đựng nó. Chàng đưa ngón tay vào sâu trong vùng ẩm ướt ấm nóng của nàng, kéo mạnh núm vú căng cứng của nàng cho đến khi nàng thấy đau và khóc và bám vào chàng chặt hơn nữa. Chỉ đến khi đó chàng mới chiếm lấy nàng, tách đùi nàng ra bằng cả hai tay và vào trong nàng với vừa đủ kiềm chế để giữ nàng khỏi đụng đầu vào tấm ván đầu giường, và chàng cảm thấy cơ thể nàng giật lên vì đau đớn và những móng tay nàng cắm vào lưng chàng, nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn của nàng vì hoảng sợ và đau đớn, và chàng đông cứng. "Em biết mình làm gì."

      Với sợ hãi và hoang mang chàng buộc mắt mình mở ra. Đôi mắt nàng đẫm nước, hề có cả lời buộc tội lẫn vẻ đắc thắng vì khiến chàng phải làm điều này vì bất kể lý do nào mà nàng có thể có. Những lời thầm nức nở của nàng củng cố thêm biểu đê mê trong đôi mắt nàng khi nàng khum bàn tay đôi vai chàng. "Ôm em ," nàng thầm cách kì diệu. lời cầu xin dịu dàng. "Xin chàng..."

      Stephen chiều theo, để cho niềm sung sướng vô lo nghĩ chiếm lấy chàng lần nữa. Vòng cánh tay quanh người nàng, chàng chiếm lấy miệng nàng trong cơn bão những nụ hôn đòi hỏi và cảm thấy bàn tay nàng trượt qua vai chàng, xoa dịu chàng đồng thời cơ thể tan chảy của nàng chào đón chàng, bao phủ chàng, dâng hiến cho cả hai người giải thoát... dâng hiến và dâng hiến và dâng hiến...

      Mỗi tế bào trong cơ thể chàng gào thét đòi giải thoát nhưng chàng vẫn kiềm chế bản thân, sâu vào trong nàng, trong khi những cơ bắp cánh tay chàng cứng lại cùng với phần còn lại của cơ thể chàng, từ chối việc lấy của nàng sung sướng mà nàng dành cho chàng từng phút từng giây. Nàng rên rỉ, mắt vẫn nhắm chặt, tuyệt vọng mong chờ điều mà nàng hiểu, sợ phải có nó. Sợ có được. Run rẩy vì ham muốn, cần đoan chắc lần nữa. Chàng đưa nó cho nàng trong tiếng thào hổn hển. "... Ngay bây giờ..."

      Nàng bừng cháy trước khi chàng kết thúc câu , cơ thể nàng ghì chặt lấy chàng, và Stephen nghe thấy mình rên rỉ với lộng lẫy hoang dại mà bằng cách nào đó nàng khiến chàng cảm thấy. Và rồi chàng dâng mình cho nó, lao về hướng đó... rồi vượt qua nó, lên đỉnh, cơ thể chàng giật mạnh khi chàng phun vào trong nàng.

      Bất kể ý nghĩ trả thù và lòng kiêu hãnh bị tổn thương như thế nào khiến chàng làm tình với nàng, chúng bị lãng quên khi chàng vòng tay qua lưng và hông nàng và kéo nàng nằm nghiêng bên người chàng. Nàng quá tuyệt vời để bị sử dụng để trả thù, quá mềm mại quyến rũ trong cánh tay chàng để ở bất kì nơi nào khác. Kể từ giây phút đầu tiên môi chàng chạm vào môi nàng, chàng biết rằng chúng là kết hợp dễ bị kích động cách kì lạ, nhưng điều vừa xảy ra là cuộc làm tình hoang dã nhất, thỏa mãn nhất trong cuộc đời chàng. Nằm đó trong khi nàng ngủ trong cánh tay chàng, chàng kinh ngạc trước sức cám dỗ choáng váng, ban sơ của nàng. Bất kể nàng cảm thấy điều gì trong suốt cuộc làm tình của họ đó đều là – đó là trong rất ít những chuyện về nàng mà chàng hề nghi ngờ. Ít nhất điều đó là thể giả vờ được. người đàn bà nào đời này có thể đóng kịch những phản ứng như thế, nếu có rất nhiều lần thực hành, và như chàng giờ đây biết, nàng chẳng có thực hành nào hết.

      Sheridan thức dậy mình giường, điều đó dường như là khá bình thường nhưng... thể. Đôi mắt nàng chợt mở, nàng nhìn thấy chàng ngồi ghế cạnh giường, và niềm vui ngọt ngào tràn qua người nàng. Chàng mặc sẵn quần áo, áo sơ mi mở ở trước ngực, khuôn mặt đẹp trai của chàng biểu gì. Ngượng ngùng, nàng kéo tấm ga giường lên che ngực và ngồi thẳng dậy gối, tự hỏi cách tuyệt vọng làm thế nào chàng có thể trông hoàn toàn bình thản như thế sau những việc mà họ vừa mới làm. Ở đâu đó bên rìa trí óc nàng, nàng bắt đầu nhận ra chúng là những việc đáng xấu hổ, nhưng nàng đóng ý nghĩ đó lại ngay. Đôi mắt chàng dán vào tấm ga giường nàng túm lấy để che ngực, rồi chậm rãi hướng về mặt nàng, bảo với nàng ràng như thể chàng thực rằng chàng thấy buồn cười vì đoan trang của nàng. Sheridan thể đổ lỗi cho chàng vì chuyện đó, nhưng nàng ước gì trông chàng thờ ơ như thế hay trông buồn cười hay xa cách như thế... thể khi mà nàng phải đấu tranh để trông có vẻ bình thường trong hậu quả của những việc mà họ làm cùng nhau. Mặc khác, nàng nhận ra, chàng còn có vẻ lạnh lùng hay hoài nghi hay giận dữ nữa, và điều đó đánh vào nàng như thay đổi kì diệu. Kẹp chặt tấm ga giường bên dưới cánh tay nàng, nàng kéo đầu gối lên và vòng những ngón tay quanh chúng. "Giờ chúng ta có thể chuyện chưa?" nàng bắt đầu hỏi.

      "Sao để ta bắt đầu trước?" Stephen dịu dàng đề nghị.

      háo hức đến thế để đề cập đến vấn đề Charise Lancaster khi mọi chuyện gần như dịu xuống, Sheridan gật đầu.

      "Ta có đề nghị cho nàng." Chàng nhìn đôi mắt nàng nhen nhúm niềm hạnh phúc trước từ "đề nghị" và thể tin được nàng nghĩ chàng ngu ngốc đến mức thực đề nghị chuyện hôn nhân. " lời đề nghị làm ăn," chàng nhấn mạnh. " khi nàng có thời gian để xem xét nó, ta nghĩ nàng thấy nó rất hợp lý cho cả hai ta. Chắc chắn, nàng thấy nó tốt hơn là làm việc cho nhà Skeffington."

      thoải mái đè bẹp niềm hạnh phút nhất thời của Sheridan trước việc nhắc đến lời đề nghị của chàng. "Kiểu đề nghị nào?"

      " ràng là bất chấp rất nhiều khác biệt, chúng ta cực kì hòa hợp với nhau, về mặt tình dục."

      Nàng thể tin chàng có thể ngồi đó và mô tả thân mật nồng nàn mà họ vừa mới chia sẻ với bình tĩnh lạnh lùng đến thế. "Lời đề nghị của chàng là gì?" nàng khàn khàn hỏi.

      "Nàng chia sẻ chiếc giường với ta khi ta khao khát cơ thể nàng. Đổi lại, nàng căn nhà của chính mình, những người hầu, những bộ váy áo, cỗ xe ngựa, và tự do làm điều nàng muốn cho đến chừng nào mà người đàn ông nào khác được phép sử dụng thứ ta trả tiền cho."

      "Chàng đề nghị em trở thành tình nhân của chàng," nàng cách vô cảm.

      "Tại sao ? Nàng đầy tham vọng và thông minh, và chuyện đó tốt hơn vạn lần so với cái mà nàng làm bây giờ." Khi nàng trả lời, Stephen bằng giọng kéo dài, "Xin hãy với ta là nàng mong chờ ta đề nghị cưới nàng chỉ bởi việc vừa xảy ra. Hãy với ta nàng ngây thơ hay ngu ngốc tới mức đó."

      Nao núng trước giọng điệu cay nghiệt của chàng, Sherry nhìn vào khuôn mặt cứng rắn, đẹp đẽ của chàng, nhìn vào nhạo báng nơi mắt chàng mà trước đó nàng nhận ra. Nuốt nước bọt thành tiếng, nàng lắc đầu và trả lời chàng cách thành thực. "Em biết phải trông đợi điều gì, từ bất kể chuyện gì mà chúng ta làm, nhưng em hề trông mong điều đó khiến chàng hỏi cưới em."

      "Tốt. có đủ dối trá và hiểu lầm giữa chúng ta rồi. Ta thích phải nghĩ là nàng tự lừa dối chính mình."

      Chàng nghĩ chàng nhìn thấy những giọt nước mắt thất vọng lấp lánh trong đôi mắt to màu xám của nàng và đứng lên, đặt nụ hôn chiếu lệ lên trán nàng. "Ít nhất nàng cũng đủ khôn ngoan tự cho phép mình nổi giận trước lời đề nghị của ta. Nghĩ về nó nhé," chàng

      Sherry nhìn chằm chằm vào chàng trong đau khổ lặng câm khi chàng thêm bằng giọng ớn lạnh, "Trước khi nàng quyết định, có lời cảnh báo mà ta buộc phải với nàng. Nếu nàng còn dám lừa dối ta về bất kì điều gì - dù chỉ lần nữa – ta ném nàng ra đường ngay." Chàng với tay tới cánh cửa khi thêm qua vai, "Còn điều nữa – Đừng bao giờ "em chàng" với ta nữa. Ta bao giờ còn muốn nghe những lời đó từ nàng lần nữa."

      thêm lời nào, cũng hề nhìn lại, chàng bước ra ngoài. Sherry gục đầu gối và để những giọt nước mắt lăn dài, nhưng nàng khóc cho thiếu nhân cách và thiếu kiềm chế của chính nàng khi chàng ôm nàng trong vòng tay, và khóc vì nàng thực để bị cám dỗ, vì trong thoáng, chấp nhận lời đề nghị khiếm nhã, máu lạnh của chàng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :