1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từ bi thành - Đinh Mặc [66C + 4PN]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 16: Thiên thần lạc lối

      Lúc bấm số điện thoại, đầu ngón tay của Mộ Thiện run đến nỗi lập cập bấm mãi xong.

      Trong tiếng ồn ào nhức tai, giọng của Đổng Tuyên Thành vọng tới: “Mộ Thiện, tớ , vụ này quá lớn, trường bị phong tỏa, bọn tớ cũng được phép đưa tin…”.

      Mộ Thiện đặt di động lên bàn, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời tờ mờ sáng, ông mặt trời trốn đằng sau tầng mây trắng chiếu ánh sáng nhàn nhạt khắp gian.

      Suốt đêm qua, Mộ Thiện tìm thấy tung tính Trần Bắc Nghiêu, biết còn sống hay chết.

      Ba ngày sau đó, Mộ Thiện làm bình thường, cuộc sống có gì thay đổi. Buổi tối đáng sợ đó dường như trở thành quá khứ rất xa xôi.

      Thế nhưng ngày càng nghe nhiều tin đồn liên quan đến Trần Bắc Nghiêu.

      bị trúng ba phát đạn, đầu lìa khỏi cổ, công ty đóng cửa, bị người lập kế hãm hại, em trở mặt…Mấy ngày trước còn là lão đại mới nổi của thành phố Lâm được thiên hạ trọng vọng, đến bây giờ trở thành trường hợp “trèo càng cao ngã càng đau” điển hình.

      Tin đồn ngày càng hư hư, ngày càng vô lý. Nhưng có điều thay đổi là tất cả mọi người đều chắc chắn Trần Bắc Nghiêu lành ít dữ nhiều.

      Cuối cùng đến buổi chiều ngày thứ ba, Mộ Thiện nhận được điện thoại của Diệp Vi Nông. Diệp Vi Nông từ trước đến nay đều tỏ thái độ mấy có thiện cảm với Trần Bắc Nghiêu, lần này thở dài: “Trần Bắc Nghiêu nằm bệnh viện, ba viên đạn được gắp ra rồi, nhưng não bộ của ta bị va đập mạnh, tình trạng máu tụ mấy lạc quan. Các chuyên gia của tỉnh ta khó có thể cầm cự trong tháng; nghe Lý Thành cũng qua khỏi, mình Châu Á Trạch khó chống đỡ nổi. Mảnh đất bọn họ kiếm được vào tháng trước bị điều tra ra vi phạm quy định hành; Hiệp hội giám sát chứng khoán cũng tìm ra chứng cứ ta thao túng thị trường cổ phiếu…Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu coi như xong rồi”.

      Trần Bắc Nghiêu coi như xong?

      Ngồi chiếc xe hơi màu đen, đầu óc Mộ Thiện tê liệt, đời đúng là thể tưởng tượng nổi.

      Bệnh viện Đông Giai là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố. Khi Mộ Thiện đến nơi, trong ngoài bệnh viên đầy ắp người. Có người tranh luận, có người gọi điện thoại, ai nấy đều che dấu căng thẳng mệt mỏi. Mộ Thiện biết họ đều là người của Trần Bắc Nghiêu, nằm đó khiến mọi người loạn hết cả lên.

      Mộ Thiện theo vệ sỹ tới phòng bệnh VIP. Khi cửa thang máy mở ra, Mộ Thiện thấp thoáng thấy bóng mấy người cảnh sát mặt lạnh băng bên ngoài hành lang.

      hành lang tới phòng bệnh của Trần Bắc Nghiêu đứng đầy người đàn ông mặc áo đen. Khác với ồn ào ở tầng dưới, nơi này yên tĩnh đáng sợ.

      tới phòng bệnh nằm ở góc trong cùng, Mộ Thiện nhìn thấy Châu Á Trạch ngồi ghế dài ngoài cửa. cánh tay ta băng bó lớp vải băng dày, mắt ta đỏ ngầu, mặt có vài vết sẹo mờ mờ, cằm mọc đầy râu. Gương mặt điển trai ngày nào giờ chỉ còn lại vẻ hung dữ, thất thần và tức giận.

      ta nhìn Mộ Thiện, trực tiếp giơ tay đẩy cửa.

      Giọng điệu Châu Á Trạch chưa bao giờ lãnh đạm như vậy: “Xác suất ấy có thể sống chưa đến 10%”.

      Đầu óc Mộ Thiện nổ tung. Người đàn ông nằm giường bệnh rất xa lạ.

      Dưới ánh đèn điện leo lét, gương mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, còn chút sức sống. Hai hàng lông mày dài và rậm của càng trở nên đen hơn, đen đến nhức mắt, gương mặt tiều tụy của dường như chỉ còn lại màu sắc đó.

      Rất nhiều dây dợ cắm vào đầu và cơ thể , khiến trông giống pho tượng gỗ, chỉ cần rút nguồn điện là tắt thở.

      Có lẽ do quá bất ngờ và kinh hoàng nên vào giây phút này, Mộ Thiện cảm thấy ràng đứng trước giường bệnh của Trần Bắc Nghiêu nhưng linh hồn rời khỏi thân xác và phiêu dạt tận nơi đâu.

      Gương mặt như ngủ của Trần Bắc Nghiêu tiều tụy và yếu ớt hơn bất cứ người nào, còn vẻ tuấn như trước.

      Trong đầu đột ngột xuất ý nghĩ kỳ lạ, tại sao lại như vậy? ràng giây trước vẫn còn cầm điện thoại, muốn điều gì đó với nhưng thốt ra lời. ràng đặt hết tình ý trước mặt , nhưng hình bóng của lại vô cùng độc.

      Thế mà bây giờ nằm chiếc giường lạnh lẽo, như thi thể mỏng manh.

      lúc lâu sau, trong tim Mộ Thiện đột nhiên giống như bị ai đó đốt lên ngọn lửa, ngọn lửa lặng lẽ cháy bùng lên.

      nghĩ thầm: đây chính là Trần Bắc Nghiêu.

      thương nhân hắc bạch đều nhúng tay được mọi người ở thành phố Lâm tâng bốc. từng khuyên nhưng nghe. Ngày hôm nay cuối cùng cũng phải trả giá, bị đánh cho tan tác.

      Đây chính là Trần Bắc Nghiêu của , Trần Bắc Nghiêu trong tay còn gì cả, Trần Bắc Nghiêu trong cảnh thập tử nhất sinh.

      Nhưng tại sao lại là ?

      Nếu chết, mới là người trắng tay, mới là người thập tử nhất sinh!

      nhiều năm, dành trọn trái tim cho trong nhiều năm như vậy. Ai cũng tình ở tuổi mười bảy mong manh dễ vỡ nhưng đối với , ván đóng thuyền bao giờ thay đổi.

      Trong lòng , tồn tại như vị thần mà luôn nâng niu gìn giữ. Vậy mà thành công, giàu có, sa ngã, giết người, phũ phàng dập tắt mọi kỳ vọng và ảo tưởng của về tình .

      Được thôi! có thể ngông cuồng, cũng có thể từ chối, xem thế giới này ai thể rời khỏi ai? mặc kệ , bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống đầy hy vọng và tươi sáng.

      Nhưng nếu chết…nếu chết liệu cuộc sống của có thể tươi sáng, tại sao đột nhiên cảm thấy lối thoát?

      Trần Bắc Nghiêu, đừng chết.

      Trần Bắc Nghiêu, được chết.

      Mộ Thiện vừa đau đớn vừa phẫn nộ nghĩ thầm, vẫn còn , có thể rời khỏi chứ chịu nổi chuyện còn tồn tại cõi đời này.

      Ngày hôm sau là ngày trời quang mây tạnh, Mộ Thiện rời công ty sớm và đến thẳng bệnh viện Đông Giai. Vào phòng bệnh, đặt bó hoa tươi và ngồi xuống bên cạnh giường.

      Ánh nắng từ bên ngoài chiếu hắt vào mặt Trần Bắc Nghiêu. trông như ngủ say, Mộ Thiện nhàng vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của .

      Sau đó Mộ Thiện mở túi xách, lấy quyển sách và giở đến nội dung thích nhất.

      Châu Á Trạch bảo hãy thường xuyên chuyện với . Thanh của người phụ nữ thương có thể đánh thức hoàng tử ngủ say.

      còn lời nào muốn với . Tất cả lưu luyến, nhớ nhung, oán trách, phẫn nộ trong lòng hóa thành tro bụi kể từ khi gặp nạn. Bây giờ còn lại duy nhất trầm mặc và tình sâu sắc suy chuyển.

      buổi tối tháng tám năm 1923, tôi và Bình Bá cùng du lịch ở sông Tần Chuẩn…”

      “Bình Bá lần đầu tiên đến đây, còn tôi quay trở lại nơi này…”

      Mộ Thiện gấp sách, hồi tưởng lại ngày đầu tiên gặp Trần Bắc Nghiêu.

      Trong ngõ tăm tối, tiếng đấm đá huỳnh huỵch như bản giao hưởng. và các bạn học vội chạy tới xem. Khi ngẩng đầu, vô tình bắt gặp hình ảnh cậu thiếu niên đứng dậy từ đám lưu manh bị đánh lăn lê bò toài dưới mặt đất. Cậu thiếu niên giơ tay chùi vết máu dính mép, sắc mặt lạnh lẽo như tử thần.

      Vẻ lạnh lùng của cậu thiếu niên trước nay hề thay đổi, cậu chỉ dịu dàng với duy nhất mình .

      Sau đó bố mẹ biết chuyện phản đối kịch liệt, ngăn cấm đủ đường. Rồi ngày trong phòng sách của ông ngoại, tình điên cuồng của cậu thiếu niên khiến mất lý trí, ra sức tìm kiếm lối thoát để giải phóng bản thân. Thân hình để trần của dấu sức mạnh của tuổi thanh xuân, còn run rẩy trong lòng .

      Cuối cùng...cuối cùng xảy ra chuyện gì?

      Là chuyện nghe thấy tin đồn, bị bố sai bảo vệ túm cổ, mặc dù bị đạp xuống mặt đất bùn lầy, dù mặt mũi đầy máu nhưng vẫn cố chấp chịu chia tay .

      Hay là chuyện nằm giường của phòng khám bệnh chật hẹp cũ kỹ, mắt nhìn ánh đèn điện tối mù trần nhà, cảm nhận cái kìm kim loại lạnh lẽo trong cơ thể, trái tim vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.

      Bây giờ tốt rồi, tất cả kết thúc. thể tiếp tục gây thêm tội ác, thể giết người phóng hỏa. chỉ có thể nằm trước mặt với bộ dạng yếu ớt, giống như đứa trẻ, thiên thần ngủ say.

      Mộ Thiện ném quyển sách sang bên, từng giọt lệ từ hai khóe mắt chảy dài xuống mặt.

    2. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 17: Cuộc trả thù máu lạnh

      Châu Á Trạch ngồi chiếc ghế sofa đơn vừa bẩn vừa rách, khắp mặt ta vẫn nổi vài vết sẹo hồng hồng.

      ta khép hờ mi mắt rít hơi thuốc lá: “ Dương Tam, tiểu đệ tôi thích nhất người xương cứng như ”.

      Sau đó Châu Á Trạch phất tay, hai người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh ta gật đầu lên phía trước.

      Đây là nhà để xe bỏ hoang cũ kỹ. Trong đêm tối đen, bức tường loang lổ dưới ánh đèn pha ô tô càng trở nên rùng rợn.

      người đàn ông trung niên thấp bé gầy gò bị trói ghế. Sợi dây thừng thô ráp thít chặt vào da ta, tạo thành từng vệt đỏ đậm. Miệng ta bị nhét chiếc khăn mặt, nghe Châu Á Trạch vậy, đôi mắt vốn trợn trừng vì tức giận của ta vụt qua tia kinh hãi.

      Hai thuộc hạ trẻ tuổi của Châu Á Trạch đeo bao tay và đến trước mặt ta. người ở đằng trước, người đứng sau kẻ bị trói ghế và cúi xuống bắt đầu công việc của họ.

      Châu Á Trạch rút di động cắm cúi chơi game, cứ như cảnh tượng trước mắt liên quan gì đến ta.

      Theo động tác của hai người đàn ông ngày càng kịch liệt, người đàn ông trung niên tên Dương Tam vặn vẹo dữ dội, ta giống con cá bị bỏ vào chảo dầu rán sống, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, người đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng.

      Khoảng năm phút sau, thuộc hạ trẻ tuổi cất giọng cung kính: “Đại ca, xem được chưa ạ?”

      Châu Á Trạch đến lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dương Tam.

      Thuộc hạ đứng phía trước giơ tay, rút sợi dây từ giữa hai đùi Dương Tam. Hóa ra đầu sợi dây là quả mìn muỗi màu bạc buộc chặt vào dương vật của Dương Tam.

      “Được rồi đấy”. Châu Á Trạch nhíu mày.

      Tên thuộc hạ đứng phía sau tháo găng tay dính đầy máu, ta nhìn bàn tay mình bằng ánh mắt kinh tởm: “Đằng sau còn nhét quả nữa?”.

      Châu Á Trạch gật đầu.

      thuộc hạ rút khăn mặt ra khỏi miệng Dương Tam, Châu Á Trạch còn chưa lên tiếng, Dương Tam cất giọng phẫn nộ: “Châu Á Trạch, thằng khốn khiếp…”.

      Châu Á Trạch cau mày, thuộc hạ đứng phía trước đoán ý qua sắc mặt ta liền nhét khăn vào miệng Dương Tam. Châu Á Trạch nhiều lời, đứng dậy ra lệnh: “Làm !”

      xong ta ra ngoài khép cửa nhà xe. ta đứng tựa vào cửa xe ô tô hút thuốc. Từ trong xe vọng ra giọng hát nam cao mượt mà, tiếng hát truyền rất xa, như muốn đánh thức cả nhà xe bỏ hoang trước mặt. Châu Á Trạch khép mi mắt, thả hồn theo điệu nhạc. Tuy ta hiểu nghĩa lời bài hát nhưng mỗi lần hành mở đúng bài hát này, ta cảm thấy tương đối kích thích.

      Nhà xe phía sau đột nhiên có tiếng nổ bùm, cửa xe ô tô màu trắng bạc rung như bị chạm điện.

      lúc sau, cửa nhà xe mở ra, thuộc hạ ra ngoài: “Đại ca, chịu mở miệng rồi”.

      Châu Á Trạch mỉm cười: “ bị hỏng đấy chứ? ta là tâm phúc của Lữ Triệu Ngôn, nếu có vấn đề gì, Lữ Triệu Ngôn sinh nghi đó”.

      Thuộc hạ trẻ tuổi nhếch mép: “Đại ca yên tâm , chúng em tính toán kỹ lượng thuốc nổ. Vừa rồi em mới đốt quả ở đằng sau, ta chịu nổi rồi”.

      Châu Á Trạch vào trong nhà xe.

      Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, Châu Á Trạch ra khỏi nhà xe. ta rút điện thoại, thần sắc nghiêm trang hiếm thấy: “Dương Tam cứng miệng vô cùng, em thể cạy miệng ta nên đành phải cạy “cúc hoa” của ta. Tin tức em vừa moi được chắc đáng tin cậy, đám Hồ Nam đến thành phố Lâm. Em hỏi ra địa điểm rồi, em định ra tay luôn…Cần chứ, làm gì cũng phải sạch đâu vào đấy, y như thủ đoạn của đám Hồ Nam. Em cẩn thận để động đến cả băng nhóm Hồ Nam. Vâng, em biết rồi…cũng phải, em hiểu rồi ạ”.

      Sau khi cúp điện thoại, Châu Á Trạch lại vào nhà xe, ta cúi xuống vỗ vai Dương Tam nằm úp mặt dưới đất: “ Dương Tam, tiểu đệ đắc tội với . Nhưng yên tâm , thủ hạ của tôi rất chuyên nghiệp, ruột và “cúc hoa” của có thể khâu lại được. thấy bây giờ có phải hay hơn , chỉ cần chúng tôi thành công, gia đình từ già trẻ lớn bé cần chơi mìn muỗi với chúng tôi, lại có thể nhận năm mươi triệu. theo Lữ Triệu Ngôn nhiều năm, ta khi nào hào phóng với như vậy chưa?”

      Sắc mặt Dương Tam trắng bệch, ta gật mạnh đầu như thể hạ quyết tâm nào đó.

      Trong lúc Dương Tam nằm trong tay Châu Á Trạch, Lữ Triệu Ngôn tưởng ta ở Nga giao dịch vẫn chưa trở về.

      Đinh Hành càng chú ý đến việc thuộc hạ của Lữ Triệu Ngôn mất tích. Lúc này đứng cổng nhà cậu ruột Ôn Tệ Trân, chuẩn bị sẵn tinh thần bị cậu mắng.

      Cánh cổng lớn mở ra, Đinh Hành hơi ngây người.

      Thần sắc Ôn Tệ Trân hề có tức giận như tưởng tượng. Gương mặt ông ta thậm chí còn hơi đỏ ửng, nhìn thấy Đinh Hành, ông ta lập tức lạnh te: “Vào trong ”.

      Khi hai người ngồi trong thư phòng, Đinh Hành mới chú ý đến Ôn Tệ Trân, hai cúc áo sơ mi bung ra, áo sơ mi luôn được là phẳng phiu lúc này hơi nhàu nát. Đinh Hành : “Cháu xin lỗi cậu, cuối tuần còn đến làm phiền cậu”.

      “Làm phiền?” Ôn Tệ Trân nheo mắt nhìn Đinh Hành: “Cháu , vụ Trần Bắc Nghiêu có phải do cháu gây ra ? Cháu cũng vô thiên vô pháp quá”.

      Đinh Hành cười cười: “Vụ đó cháu biết. Bây giờ cháu đâu có bản lĩnh thuê nhiều sát thủ như vậy. Lữ Triệu Ngôn chẳng hề với cháu những chuyện ta làm”.

      “Còn chối nữa”. Ôn Tệ Trân cất giọng tức giận: “Đinh Hành, cậu biết vụ này mình Lữ Triệu Ngôn làm nổi. May mà mấy tên sát thủ đều chết sạch, nếu cháu làm cách nào để thoát thân? Cháu còn trẻ tuổi nên nông nổi quá, giết người nhất định phải dùng súng hay sao?"

      Đinh Hành ngoan ngoãn cúi đầu nghe Ôn Tệ Trân dạy dỗ, thêm tiếng nào.

      Ôn Tệ Trân mắng xong liền thở hắt ra: “Cậu thu xếp để số “hung thủ” lọt lưới, cháu hãy bảo Lữ Triệu Ngôn sau này đừng gây chuyện nữa. Thời gian tới thành phố Lâm trời yên biển lặng, cháu đừng sốt ruột quá”.

      “Trần Bắc Nghiêu qua khỏi đúng cậu?”

      Ôn Tệ Trân gật đầu: “Bác sỹ phụ trách chữa trị cho thằng đó là bạn học của cậu. ta tiết lộ nó đúng là qua khỏi, nếu chết cũng bao giờ tỉnh lại, cháu yên tâm ”.

      Đinh Hành mỉm cười.

      Đúng lúc này có người gõ cửa thư phòng.

      “Vào !” Ôn Tệ Trân đưa mắt nhìn Đinh Hành. Đinh Hành ngẩng đầu, ta hơi sững lại.

      trẻ trung có gương mặt thuần khiết như đóa hoa sen đầu hạ vào. Mái tóc dài mượt mà của xõa xuống vai, vài sợi lòa xòa trước mặt.

      rót trà cho hai người, sau đó đưa mắt nhìn Ôn Tệ Trân và cất giọng trong trẻo nũng nịu: “Phó thị trưởng Ôn, tôi trổ tài pha trà, hãy thử tay nghề của tôi ”.

      Ôn Tệ Trân nhìn , khóe mắt ông ta lộ ý cười nhưng giọng tương đối nghiêm nghị: “ bé này, tôi bàn công chuyện, ai cho vào đây?”.

      giậm chân quay người ra ngoài. Động tác hờn dỗi có vẻ trẻ con này hoàn toàn thích hợp với người ngoài hai mươi tuổi, nhưng xuất phát từ trẻ lại trở nên ngây thơ cuốn hút vô cùng.

      đợi Đinh Hành mở miệng, Ôn Tệ Trân giải thích: “Gia sư của Tiểu Chí, tên là Điền Điềm, nghiên cứu sinh khoa vật lý hạt nhân đại học Lâm. bé là sư muội của thư ký Vương trong thành ủy. trẻ tuổi như vậy theo học ngành vật lý hạt nhân đúng là hiếm có khó tìm”.

      Tiểu Chí là cháu trai của Ôn Tệ Trân, gia đình cậu bé sống ở huyện nên cậu bé ở nhờ nhà Ôn Tệ Trân khi học cấp hai. Đinh Hành biết Ôn Tệ Trân bao giờ dính đến đàn bà nhưng thái độ của ông ta đối với Điền Điềm này có vẻ bình thường. Tuy nhiên ông ta từ trước đến nay làm chuyện gì cũng có chừng mực nên cần tìm hiểu sâu hơn.

      Đinh Hành gật đầu: “Trông cũng tồi”.

      Ôn Tệ Trân nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Cậu biết bây giờ cháu và Lữ Triệu Ngôn kết nghĩa em, nhưng có điểm cháu phải ghi nhớ, cậu nghe Lữ gia buôn bán ma túy, cháu làm việc gì cậu cũng can thiệp, nhưng ma túy cháu được dính vào. Bây giờ cả nước bắt ma túy rất chặt, nếu cháu dám động đến, cậu đích thân ra lệnh đội chống ma túy bắt cháu”.

      Đinh Hành cười cười: “Cậu yên tâm , cháu dính đến thứ đó làm gì?”

      Sau khi rời khỏi nhà Ôn Tệ Trân, đầu óc Đinh Hành lóe lên dung mạo xinh đẹp ngời ngời của Điền Điềm, làm nhớ đến người phụ nữ khác: Mộ Thiện.

      Hành tung của thời gian gần đây rất dễ nắm bắt, mỗi ngày chỉ có ba địa điểm duy nhất: công ty- nhà- bệnh viện. Điều này khiến Đinh Hành khỏi tức giận, ràng từ chối Trần Bắc Nghiêu, còn tạm thời rời khỏi thành phố Lâm. Vậy mà Trần Bắc Nghiêu vừa xảy ra chuyện, biến thành người khác hoàn toàn.

      Trước đây từng có người đề nghị Đinh Hành ra tay với Mộ Thiện nhưng bị gạt ngay lập tức. Lý do của là: tuy Trần Bắc Nghiêu từng theo đuổi Mộ Thiện nhưng ta tuyệt đối người đàn bà hy sinh thứ khác; hơn nữa làm vậy với người phụ nữ vô tội phải là phong cách của Đinh Hành.

      Cũng vì nể mặt Đinh Hành nên Lữ Triệu Ngôn mới động đến Mộ Thiện. Thế mà bây giờ Mộ Thiện làm mất sạch thể diện trước Lữ Triệu Ngôn.

      Nghĩ đến đây, Đinh Hành kìm chế nổi liền rút điện thoại gọi cho Mộ Thiện. Thế nhưng điện thoại đổ hồi chuông dài mà ai bắt máy. Đinh Hành cau mày ném điện thoại sang ghế phụ.

      Hai ngày sau, ánh nắng chan hòa của buổi chiều chiếu xuống sân vườn rộng rãi của nông trang. Trong sân có cái lều bằng tre nứa mới dựng, cái lều tinh xảo đến từng ngọn tre, từng sợi lạt.

      Đinh Hành đứng dưới lều tre, gương mặt tuấn tú của nổi bật giữa đám đàn ông mặc áo sơ mi đen.

      đám người từ ngoài cửa vào, Lữ Triệu Ngôn đích thân ra đón tiếp. Người đàn ông trung niên đầu trông rất cường tráng, ta tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy Đinh Hành: “Đinh thiếu, nghe danh lâu”.

      Đinh Hành mỉm cười đồng thời giơ tay: “Tên tuổi của Cầu mới vang dội khắp nơi”.

      Đoàn người bật cười ha hả, ai nấy ngồi vào chỗ của mình. Lữ Triệu Ngôn hôm nay diện bộ comple trắng, cả người bộc lộ tiên phong đạo cốt phù hợp với độ tuổi. ta với người đàn ông trung niên: “ Cầu, sau này Đinh thiếu chuyên làm việc với ”.

      Cầu gật đầu hài lòng.

      Đây là khách hàng mua ma túy lớn nhất của Lữ thị trong năm nay, cũng là vụ giao dịch ma túy đầu tiên do Đinh Hành phụ trách kể từ khi gia nhập Lữ thị.

      Lữ thị buôn bán ma túy tổng hợp với nước Nga thời gian dài. Người Nga rất thận trọng, họ chỉ có rất ít khách hàng ở trong nước. Mấy năm nay Lữ kiếm được rất nhiều tiền nhờ làm ăn với bên Nga.

      Cầu là tên côn đồ chinh phục cả thành phố Trường Sa ở thập niên chín mươi. Sau đó ta đổi nghề bán ma túy, cũng là nhân vật tên tuổi trong giới hắc đạo. Bên ngoài đồn ta thủ đoạn tàn nhẫn nhưng rất giữ chữ tín. Tuy ta buôn bán ma túy nhưng thực lực và nguồn hàng đều bằng Lữ gia. ta muốn hợp tác với Lữ gia, thậm chí đồng ý mua lượng hàng lớn từ Lữ Triệu Ngôn với giá cao.

      Vì đối phương là nhân vật tầm thường nên Lữ Triệu Ngôn rất coi trọng hợp với với Cầu, ta thậm chí còn cho Đinh Hành tham gia cuộc đàm phán.

      Hai bên đàm phán khoảng nửa tiếng đồng hồ, các điều khoản về cơ bản đạt được thỏa thuận. Cầu tặng Lữ Triệu Ngôn miếng ngọc Quan , còn Lữ Triệu Ngôn tặng lại con cóc vàng khá lớn.

      Cầu tuy cách chuyện hào sảng nhưng hành thận trọng, ta từ chối lời mời ăn tối để về Hồ Nam ngay sau khi cuộc thương lượng kết thúc.

      Lữ Triệu Ngôn và Đinh Hành cũng níu kéo. Đến khi năm chiếc xe ô tô con của đối phương khuất bóng đường quốc lộ, bọn họ mới ngồi lên xe chuẩn bị rời khỏi nơi đó.

      Hôm nay Lữ Triệu Ngôn đem theo hai mươi thuộc hạ, sáu chiếc xe con. Nông trại này là họ hàng của Lữ Triệu Ngôn mở, trước khi ra về chủ nông trại còn tặng mấy con cá lớn. Đinh Hành cẩn thận sai người mổ bụng cá kiểm tra. Đinh Hành nhìn bằng ánh mắt tán thưởng nhưng miệng cười nhạo quá cẩn thận.

      Đinh Hành lên tiếng, nhưng nghĩ thầm, con người sau khi trải qua lần thập tử nhất sinh dễ bị tâm lý căng thẳng.

      Lữ Triệu Ngôn ngồi lên hàng ghế sau chiếc xe chống đạn, Đinh Hành vừa mở cửa xe định ngồi lên ghế lái phụ, điện thoại của đột ngột reo vang.

      Đinh Hành nhìn điện thoại rồi quay sang với Lữ Triệu Ngôn: “Tôi nghe điện thoại ”. xong xuống xe : “Mộ Thiện, chuyện gì vậy?”

      Lữ Triệu Ngôn nghe thấy liền quay sang người bên cạnh: “ hùng khó qua cửa ải mỹ nhân”.

      Đinh Hành vài bước tới ngôi lều tre. Đầu kia điện thoại im lặng như tờ, Đinh Hành hỏi thêm vài câu nhưng đầu kia vẫn lên tiếng.

      Đinh Hành sinh nghi, cúp điện thoại rồi bấm số gọi lại. Di động nối máy nhưng có ai nghe.

      Tim Đinh Hành trầm xuống. ngẩng đầu nhìn về phía xe ô tô của Lữ Triệu Ngôn, đầu tiên gọi điện cho người của ở thành phố, bảo họ điều tra xem Mộ Thiện liệu có xảy ra chuyện gì; đồng thời tiếp tục gọi điện về nhà riêng và vào máy di động của Mộ Thiện.

      Vẫn có ai nghe máy.

      Lữ Triệu Ngôn có lẽ hết kiên nhẫn chờ đợi, Đinh Hành thấy có người thò tay ra khỏi cửa xe ô tô vẫy vẫy, ra hiệu bọn họ trước.

      Năm chiếc xe lần lượt lăn bánh, chỉ để lại chiếc đợi Đinh Hành.

      Đinh Hành lại bấm số di động lần nữa, sau hồi chuông dài, cuối cùng cũng có người bắt máy.

      Giọng mệt mỏi của Mộ Thiện ở đầu kia vọng tới: “Đinh Hành?”

      Đinh Hành hỏi với ngữ điệu đầy cảnh giác: “Em tìm tôi có việc gì?”

      Mộ Thiện cất giọng nghi hoặc: “Tôi tìm ?”

      “Em vừa gọi điện thoại cho tôi?”

      Mộ Thiện im lặng trong giây lát rồi mở miệng: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên mất. Có lẽ cẩn thận đè vào điện thoại bật đúng số của ”.

      Đinh Hành trầm mặc.

      Loại chuyện vớ vẩn này trước đây cũng từng xảy ra, họ Đinh, thường đứng đầu trong danh bạ điện thoại của nhiều người nên rất dễ bấm nhầm. Nhưng cách xa nhiều ngày, nghe thấy giọng mệt mỏi thất thần của Mộ Thiện vì người đàn ông khác, Đinh Hành phát khó chịu hơn tưởng tượng nhiều.

      “Em ở đâu?” cất giọng trầm trầm.

      Mộ Thiện im lặng vài giây: “Bệnh viện”.

      Ngữ khí của Đinh Hành hơi thay đổi: “Được, lát nữa tôi đón em ăn tối”

      cần đâu Đinh Hành”. Giọng Mộ Thiện lạnh hơn lúc nào hết, gọi thẳng tên , ngữ khí đầy vẻ xa cách khiến trong lòng Đinh Hành khó chịu vô cùng.

      Là vì Trần Bắc Nghiêu?

      Đinh Hành cất giọng lãnh đạm dễ từ chối: “Sáu giờ, đợi tôi”. Sau đó lập tức cúp điện thoại.

      Mặc dù vui nhưng giọng của vẫn khiến nhớ lại mùi vị của nụ hôn buổi tối hôm đó.

      Nếu làm trái nguyên tắc trước, vậy còn có lý do gì ra tay?

      Đinh Hành ngẩng đầu đưa mắt về phía chiếc xe ô tô và định cất bước.

      Đúng lúc này, loạt tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm bầu trời vang lên.

      luồng khí nóng từ phía xa cuộn tới, lều tre như rung lên. Đinh Hành toàn thân cứng đờ, nhận ra tiếng nổ đó là thuốc nổ, từ phương hướng của đoàn xe Lữ Triệu Ngôn đường quốc lộ.

      Đinh Hành chạy nhanh về phía đường quốc lộ. Mấy người đàn ông thò đầu ra khỏi chiếc ô tô chờ bên lề đường, người hét lớn: “Đinh thiếu, phía trước xảy ra chuyện rồi!”

      Đinh Hành phản ứng nhanh, gầm lên: “Xuống xe!”

      Mấy thuộc hạ sững sờ, có người lập tức định thần mở cửa xe nhảy xuống.

      “Ầm!”, lại tiếng nổ cực lớn vang lên. Chiếc xe con trước mặt nổ tung và trở thành quả cầu lửa ngay lập tức, vài người đàn ông vẫn bị mắc kẹt trong xe chìm trong ngọn lửa.

      Đinh Hành chỉ cảm thấy lực đẩy rất mạnh như sóng lớn xô tới, làm ngã dúi về phía sau, theo phản xạ hai tay ôm chặt bảo vệ đầu. Sau đó, Đinh Hành cảm thấy lưng đau buốt, lơ mơ nghĩ, cuộc điện thoại của Mộ Thiện đúng lúc cứu mạng , liệu có phải tình cờ?

      Tiếp đó đầu óc Đinh Hành tê liệt, lập tức mất tri giác như bị nhát chày sắt đập mạnh vào đầu.

    3. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 18: Bắc Nghiêu (*)

      Đinh Hành ra chỉ lịm vài giây.

      Lúc tỉnh lại, cảm thấy trong miệng toàn đất cát, lục phủ ngũ tạng như rời khỏi vị trí, đau buốt thể tả.

      cố chịu đựng cơn hoa mắt chóng mặt, từ từ đứng lên. Khi quay người, Đinh Hành nhìn thấy chiếc xe ô tô chỉ còn lại nửa bộ khung, bên có xác chết lành lặn.

      “Á…cứu mạng!” Người đàn ông nhảy xuống xe nhưng kịp tránh ra xa toàn thân bị bén lửa, ta lăn lộn mặt đất miệng la hét ầm ĩ. Đinh Hành thấy vậy lập tức cởi áo comple đập mạnh vào người ta.

      Lúc này đám nhân viên nông trại túa cả ra ngoài. Đinh Hành giật bình cứu hỏa từ tay người phun điên cuồng vào người đàn ông nằm mặt đất, ngọn lửa dập tắt trong giây lát.

      Trong sân đỗ hai chiếc xe cóc (*), Đinh Hành mở cửa xe nhảy lên đồng thời hét lớn: “ theo tôi!”

      dẫn mấy nhân viên nông trại phóng như bay đường quốc lộ. hơn ba cây số, tất cả mọi người xe hóa đá khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

      con đường vắng vẻ, năm chiếc xe con bị nổ tan tành, tứ phía đâu đâu cũng xuất thi thể còn nguyên vẹn. Mấy người nhân viên nông trại mặt mũi tái mét, thậm chí có người chịu nổi cúi xuống nôn ọe.

      Đinh Hành cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, chạy nhanh tới chiếc xe phía trước.

      Đây là xe của Lữ Triệu Ngôn, chiếc xe có tính năng chống đạn chống cháy nổ tốt nhất, cũng là chiếc xe duy nhất trong năm xe ô tô còn nguyên bộ khung. Nhưng điều đó giúp những người ngồi trong xe thoát khỏi vận hạn. Đinh Hành cúi đầu nhìn thấy tài xế chỉ còn lại đôi chân trong xe, còn nửa thân của ta bị bay ra ngoài cùng với đầu xe.

      Đinh Hành đưa mắt về hàng ghế sau, thấy bàn tay đặt cánh cửa xe bị tổn hại nghiêm trọng. Chiếc nhẫn ngón áp út chính là nhẫn cưới của Lữ Triệu Ngôn.

      “Cứu tôi…cứu tôi…”. giọng yếu ớt từ trong xe vọng ra khiến Đinh Hành giật mình, lập tức cúi xuống quan sát.

      Ở hàng ghế sau, Lữ Triệu Ngôn mặt dính đầy máu, hai mắt nhắm nghiền. Nhìn xuống phía dưới, Đinh Hành suýt nữa nôn ọe, bộ comple trắng của Lữ Triệu Ngôn nhuộm màu máu, cả vùng bụng của ta bị nổ tung, ruột lòi ra ngoài, máu tuôn ra như nước suối.

      Đinh Hành nắm chặt cửa xe định mở ra, nhưng đột nhiên dừng lại.

      Đinh Hành lại nhìn vết thương người Lữ Triệu Ngôn, với tình hình này chỉ lúc nữa, máu trong người ta rút sạch .

      Đinh Hành trầm mặc trong giây lát rồi từ từ buông tay khỏi cửa xe.

      lúc sau, người đàn ông vừa được Đinh Hành dập tắt lửa, cũng chính là tâm phúc của Lữ Triệu Ngôn được hai người khác dìu tới, ta cất giọng nghèn nghẹn: “Đinh Thiếu! Lão đại ra sao rồi?”

      Đinh Hành cúi đầu nhìn Lữ Triệu Ngôn tắt thở, nghẹn ngào: “Lúc tôi đến nơi, lão đại …”

      Người đàn ông đó lao đến bên xe khóc rống lên. Đinh Hành quay người chỗ khác, viền mắt đỏ ửng nhưng thần sắc vô cùng lạnh lùng.



      --------------------------



      Khi màn đêm buông xuống, Mộ Thiện ngẩng đầu nhìn tờ lịch. Trần Bắc Nghiêu hôn mê vừa tròn hai mươi ngày. Bác sỹ nếu tỉnh lại trong vòng tháng, cơ hội tỉnh dậy ngày càng , cho đến ngày tắt hơi thở hoàn toàn.

      Điều này khiến mấy ngày gần đây Mộ Thiện tỏ ra vô cùng nóng ruột, tâm trạng rất tệ nên thỉnh thoảng nổi nóng vô cớ. Nhưng muốn thể tâm trạng sốt ruột ra bên ngoài, cũng muốn đè nén trong lòng, thế là tìm Diệp Vi Nông uống rượu.

      Buổi tối hôm nay, hai người phụ nữ ngồi ở góc trong cùng của quán bar. Diệp Vi Nông rời mắt khỏi Mộ Thiện, tuy tỏ ra bình thản nhưng đôi mắt thâm quầng lộ vẻ mệt mỏi, Diệp Vi Nông bất giác thở dài.

      “Cậu cảm thấy hối hận vì chấp nhận tình của ta lúc ta còn khỏe mạnh?” Diệp Vi Nông hỏi.

      Mộ Thiện từ tốn trả lời: “ khi tớ quyết định bao giờ thay đổi, nhưng điều đó bây giờ còn quan trọng nữa”.

      Diệp Vi Nông gượng cười: “Gần đây thành phố Lâm loạn quá. Đầu tiên là Đinh Mặc Ngôn, tiếp đó là Trần Bắc Nghiêu, bây giờ tới lượt Lữ Triệu Ngôn, mấy ngày trước ta cũng bị giết hại. Dường như người nào có thể ngồi ở vị trí lão đại lâu hơn chút. Mặc dù thành ủy chuyện to hóa , chuyện hóa , xử lý vụ này như vụ án hình thông thường, lần nào cũng bắt được “hung thủ” nhưng Lão Tuần , thế lực xã hội đen ở thành phố Lâm ngông cuồng quá. Lần này tốt rồi, cần cảnh sát ra tay, bọn họ tự mình “đen ăn đen”, đấu nhau đến mức người bị què kẻ bị thương, đúng là vui quá !”

      Mộ Thiện trầm mặc.

      Ba ngày trước, tin tức Lữ Triệu Ngôn bị băng Hồ Nam đặt thuốc nổ giết chết để cướp ma túy gây chấn động toàn thành phố. hề cảm thấy vui mừng dù đứng lập trường của Trần Bắc Nghiêu. loạt bão táp trước đó Trần Bắc Nghiêu là kẻ chủ mưu nhưng lời của Diệp Vi Nông cũng có lý, thế lực hắc đạo ở thành phố Lâm bị tổn thất nặng nề là chuyện đáng mừng.

      “Đinh Hành thế nào rồi?” Mộ Thiện hỏi.

      Ngữ khí của Diệp Vi Nông có ý sâu sa: “Bây giờ Lữ Triệu Ngôn chết, Lữ thị loạn như nồi cháo thập cẩm, nhưng tớ có dự cảm…”.

      “Nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”. Mộ Thiện lập tức tiếp lời bạn. Hai nhìn nhau và cùng im lặng.

      Diệp Vi Nông đột nhiên mỉm cười giơ hai tay ra trước mặt Mộ Thiện: “Tay trái là Trần Bắc Nghiêu, tai phải là Đinh Hành. Tiểu thư Mộ Thiện, cậu chọn ai?”

      Mộ Thiện cũng mỉm cười, nhàng nắm bàn tay trái của Diệp Vi Nông.

      “Có lúc tớ nghĩ, nếu ấy chết, ấy cứ tiếp tục ngủ…ba năm, năm năm, mười năm cũng được, tớ luôn ở bên cạnh ấy. Như vậy có nghĩa chúng tớ sống bên nhau trọn đời đúng ?”

      Diệp Vi Nông hơi ngây người, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Thiện, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa cho bạn.

      Sau khi chia tay Diệp Vi Nông, Mộ Thiện lái xe về bệnh viện. Khi ngồi xuống bên giường bệnh, Mộ Thiện thất thần hồi lâu.

      Khí sắc Trầu Bắc Nghiêu tốt hơn mấy ngày trước nhiều, gương mặt trắng bệch của còn sắc màu chết chóc, đôi môi có sắc đỏ. Phát này khiến Mộ Thiện rất vui mừng, khóe mắt để lộ ý cười.

      cầm quyển sách, mở đến trang ngày hôm qua và tiếp tục đọc cho nghe. Đọc lúc, cơn buồn ngủ đột ngột cuộn đến, gương mặt Trần Bắc Nghiêu bắt đầu trở nên mơ hồ.

      Giường bệnh của Trần Bắc Nghiêu rất rộng, có lúc Mộ Thiện nằm bên cạnh cùng ngủ qua đêm. buông quyển sách, nhàng nhấc chăn và cẩn thận chui vào trong chăn. dám chạm vào người Trần Bắc Nghiêu nên chỉ có thể nằm cách nửa thước. Mộ Thiện ngước nhìn gương mặt bình thản của rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. (Thước: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, tương tương 1/3 mét)

      biết bao lâu sau, Mộ Thiện lờ mờ cảm thấy có người sờ mặt . Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, phảng phất như trở về thời điểm tám năm trước, trong lòng đột nhiên rất buồn, mở miệng : “ Bắc Nghiêu…”.

      đụng chạm mặt đột nhiên biến mất. Nhưng hôm nay Mộ Thiện quá mệt mỏi lại uống rượu hơi say, đầu óc nặng trĩu, có tâm tư để ý đến điều bất thường mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      Tiếp theo, Mộ Thiện cảm thấy môi có thứ gì đó mềm mại, lành lạnh. Sau đó thứ gì ẩm ướt trơn nhẵn tách đôi môi thứ mềm nhũn tấn công đầu lưỡi . Mùi vị quá đỗi quen thuộc khiến đầu lưỡi theo bản năng cuộn chặt lấy thứ đó. thể phân biệt đây là thực hay chỉ là giấc mơ, chỉ cảm thấy đầu lưỡi trong miệng còn kích thích và dễ say hơn cả chai rượu nặng uống tối nay.

      Mộ Thiện cố gắng mở mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt nghiêng tuấn tú và tiều tụy của Trần Bắc Nghiêu kề sát mặt . nhắm mắt, cặp lông mày đen nhánh hơi rung .

      Mộ Thiện kịp suy nghĩ, tay giữ chặt vạt áo bệnh nhân của , đáp trả bằng nụ hôn cuồng nhiệt. liếm khóe miệng , tách bờ môi và tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi của . Lông mày Trần Bắc Nghiêu rung , nụ hôn của càng cấp thiết hơn.

      Đến khi Mộ Thiện thở hổn hển, mới khắc chế bản thân và đẩy bờ ngực . Trần Bắc Nghiêu mở mắt, trong đôi mắt đen của ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt cả tinh thần và thể xác của .

      Mộ Thiện nhìn chằm chằm, lúc sau mới có phản ứng, bàn tay ấn chuông đầu giường run bần bật, thể niềm vui tột độ của . Trần Bắc Nghiêu thể di chuyển, hành động quay nghiêng đầu hôn Mộ Thiện vừa rồi tiêu hao ít sức lực của . yên lặng nhìn , ánh mắt lộ ý cười.

      Tiếng chuông vang lên, đám người chạy vào, ở cửa có người mừng rỡ gọi điện thoại. Mộ Thiện lui ra vòng ngoài, ngồi xuống ghế sofa ngẩng đầu nhìn các bác sỹ và y tá vây quanh Trần Bắc Nghiêu. Khi quay ra bên ngoài hành lang đèn điện lúc mờ lúc tỏ, Mộ Thiện thở phào nhõm.

      tiếng đồng hồ sau, bác sỹ mới hoàn tất việc kiểm tra tình trạng của Trần Bắc Nghiêu.

      Châu Á Trạch nghe tin vội vàng đến bệnh viện, Lý Thành cũng vượt qua đại nạn, được thuộc hạ đẩy xe lăn từ phòng kế bên sang thăm. Ngoài ra còn có số người đàn ông Mộ Thiện quen mặt hoặc chưa từng gặp bao giờ, trong đó có Lưu Minh Dương. Ai ấy đều tỏ ra vui mừng.

      Trần Bắc Nghiêu đơn giản với bọn họ vài câu, ngữ khí còn rất yếu ớt: “Hôm nay tôi muốn bàn công chuyện, mọi người tám giờ sáng mai tập trung ở đây”.

      Cả đám người vội vàng dặn bác sỹ và y tá hãy chăm sóc lão đại tốt rồi rút lui. Châu Á Trạch trước khi đẩy Lý Thảnh ra ngoài cười toét miệng với Mộ Thiện: “Chị dâu, hãy chăm sóc lão đại nhé”.

      Những người khác nghe thấy liền mở miệng gọi: “Chào chị dâu, chị dâu vất vả quá…”. Hai má Mộ Thiện nóng bừng, đưa mắt nhìn Trần Bắc Nghiêu, bắt gặp ánh mắt cười cười của .

      Mộ Thiện đến bên giường. Trần Bắc Nghiêu đột nhiên tỉnh lại khiến biết phải làm thế nào mới phải. phát ra tình ý của , phải đối diện như thế nào?”

      Khóe miệng Trần Bắc Nghiêu cong lên, cất giọng dịu dàng: “Tôi ngủ lâu quá rồi, trong khi ngủ tôi vẫn nghe thấy em đọc sách hàng ngày, lúc đó tôi rất muốn mở mắt nhìn em”.

      Tim Mộ Thiện rung lên nhịp, cảm thấy lời của Châu Á Trạch và thái độ thân mật của Trần Bắc Nghiêu khiến càng trở nên lúng túng.

      Nhưng đợi giải thích, Trần Bắc Nghiêu từ từ nhắm nghiền mắt. Bàn tay trái của để ngoài chăn xòe ra chờ đợi, chờ tới nắm tay như những ngày qua.

      “Em hãy đọc sách cho tôi nghe, Thiện Thiện”. Trần Bắc Nghiêu : “Truyện “Sông Tần Chuẩn trong bóng đèn và tiếng mái chèo” mà tôi thích nhất”.

      Mộ Thiện hít hơi sâu, quay đầu nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ: “ vừa tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi cũng mệt rồi, tôi về nhà trước đây”.

      Trần Bắc Nghiêu lên tiếng. Nửa phút sau, cất giọng khàn khàn và cố chấp, phá vỡ bầu khí yên lặng: “Thiện Thiện, hãy ở lại đây, đọc cho tôi nghe”.

      Trong lòng Mộ Thiện vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

      nghĩ nếu ông trời chiếu cố, bệnh tình xấu , có thể giữ mạng sống, nằm chỗ ba năm, năm năm hay mười năm, bất kể bao lâu sau cũng ở bên cạnh chăm sóc , cùng thiên trường địa cửu bằng cách đó.

      Nhưng bây giờ tỉnh lại, vô vàn vấn đề thực cũng cùng lúc ùa về.

      tỉnh lại, mừng đến độ muốn khóc, bi thương đến mức muốn chết.

      Cuối cùng, tay Mộ Thiện cầm quyển sách, bàn tay kia cuộn chặt thành nắm đấm, bận tâm đến khao khát của Trần Bắc Nghiêu.

      Căn phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng trong trẻo của Mộ Thiện: “ buổi tối tháng tám năm 1923, tôi và Bình Bá cùng du ngoạn sông Tần Chuẩn. Bình Bá lần đầu tiên đến đây, còn tôi quay trở lại nơi này…”

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 19: Cam tâm tình nguyện

      Ba ngày trước.

      Đinh Hành đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, lặng lẽ đứng hút thuốc ở ngoài bờ tường. Đằng sau là mấy người đàn ông mặc áo đen trầm mặc.

      Mấy phút sau, thiếu niên vội vàng chạy tới chỗ Đinh Hành, cậu ta : “Lão đại, bọn họ ở phòng số ba”.

      Đinh Hành gật đầu, ném điếu thuốc xuống đất rồi di chân tắt lửa.

      Mấy người đàn ông phía sau lộ vẻ hung ác.

      Đây là nhà hàng nằm đường cao tốc cách thành phố Lâm khoảng năm trăm cây số. Chưa đầy bốn tiếng đồng hồ sau khi Lữ Triệu Ngôn gặp nạn, trong lúc mọi người còn hốt hoảng, Đinh Hành nhanh chóng cùng năm thuộc hạ cũ của lên đường đuổi theo Cầu.

      đường , Đinh Hành nhận được điện thoại của em Lữ Triệu Ngôn, đó là hiền như khúc gỗ. Sau hồi do dự, Lữ Hạ thở dài: “ Đinh, nếu đúng do bọn họ gây ra, hãy trả thù cho trai em. Cả nhà em ghi nhớ ân tình của ”.

      Câu của Lữ Hạ khiến Đinh Hành có cái nhìn khác về .

      Đinh Hành gật đầu, mấy người đàn ông lập tức đeo khẩu trang và kính đen rồi lặng lẽ tiến vào nhà hàng. Giám đốc trạm xăng ở bên cạnh nhà hàng phát ra điều bất thường, nhưng ông ta giơ tay ra hiệu các nhân viên ngậm miệng.

      Nhóm Đinh Hành lặng lẽ tiến đến cửa phòng ăn số ba, Đinh Hành hít hơi sâu rồi đưa mắt ra hiệu, người bên cạnh rút súng và đạp mạnh cửa xông vào.

      Tất cả đám người trợn mắt há mồm khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong phòng ai sống sót.

      Đinh Hành bất giác nổi da gà.

      Mùi màu tanh xộc vào mũi, phòng ăn trở thành nhà chứa xác. Cầu uy danh hiển hách ngày nào ngồi cái ghế chân cao, người trúng mấy phát đạn, ta chết trợn trừng mắt trông rất đáng sợ. Mấy thuộc hạ của Cầu bị đạn bắn nằm sõng soài ghế hoặc dưới đất.

      thuộc hạ vừa kiểm tra phòng ăn ở bên cạnh quay về : “Đại ca, xem ra người cùng Cầu đều chết hết rồi”.

      Đinh Hành qua bên đó ngó nhìn, quả nhiên phòng ăn bên cạnh cũng toàn xác chết.

      Đinh Hành quay lại phòng ăn số ba, trầm mặc hồi lâu.

      “Làm thế nào bây giờ?” thuộc hạ hỏi.

      Đinh Hành cảm thấy sống lưng lạnh buốt. đưa người đuổi theo Cầu phải muốn làm to chuyện mà bất luận về tình cảm hay lý trí, cũng phải hỏi cho ràng. Trước đây băng Hồ Nam và Lữ thị từng xảy ra mâu thuẫn về việc phân chia thị trường ma túy, bây giờ xảy ra biến cố, thể để đám Hồ Nam cứ thế bỏ như vậy.

      Nhưng đối phương tung chiêu quá tàn nhẫn.

      Đầu tiên là giết Lữ Triệu Ngôn, sau đó giết Cầu, biết bên trong có bao nhiêu điều bí nhưng chắc chắn hai bang phái chịu để yên. Lữ gia nhất định đấu mất còn với băng Hồ Nam.

      Nghêu sò giành nhau, ngư ông đắc lợi. Bây giờ Trần Bắc Nghiêu ràng bệnh tình nguy cấp, nghe Châu Á Trạch cả ngày bận rộn tìm kiếm bác sỹ giỏi trong toàn quốc để chữa trị cho ta. Nếu Trần Bắc Nghiêu có gì bất thường kẻ chủ mưu đứng sau vụ này rốt cuộc là ai?

      đối thủ cạnh tranh khác của Lữ thị? Hay vụ Trần Bắc Nghiêu thất bại thảm hại chỉ là giả tưởng?

      Nghĩ đến đây, Đinh Hành lập tức rút súng bắn vào thi thể Cầu ba phát. Xác chết vẫn còn ấm giật giật, máu chảy càng nhiều hơn.

      Đám đàn em ngây người hiểu đầu cua tai nheo, thuộc hạ đột nhiên hét lên: “Đại ca giết chết Cầu, đại ca trả thù cho Lữ lão đại”.

      Những người khác nhìn tôi, tôi nhìn , sau đó lần lượt rút súng nhả đạn vào xác chết trong hai phòng.

      Sau đó đoàn người vội vàng rời khỏi nhà hàng, nhảy lên xe phóng về thành phố Lâm.

      Buổi tối ngày hôm sau, Đinh Hành gặp em duy nhất của Lữ Triệu Ngôn.

      Tin tức Đinh Hành giết chết đám Hồ Nam để trả thù cho Lữ Triệu Ngôn nhanh chóng lan truyền trong giới hắc đạo ở thành phố Lâm. Hành động của khiến tất cả mọi người rất đỗi thán phục. số nguyên lão của Lữ thị vốn coi thường Đinh Hành bây giờ gặp ít nhiều cũng tỏ ra khách khí.

      Đinh Hành biết, bản thân đến nước cờ này lợi nhiều hơn hại. Nhưng ngờ lại nhận được ủng hộ hoàn toàn của Lữ Hạ.

      Đinh Hành vừa ngồi trong thư phòng ở Lữ gia, cánh cửa liền mở ra, Lữ Hạ lặng lẽ vào.

      Đinh Hành mỉm cười.

      Lữ Hạ là bình thường, ngoại hình có gì nổi trội, khí chất cũng xuất chúng. Nếu lẫn vào giữa đám người, chắc khó có thể tìm ra . Nhưng Đinh Hành nghe Lữ Hạ học rất giỏi, học năm thứ tư và từng đạt học bổng toàn phần Princeton.

      Đinh Hành phát giác, khi Lữ Hạ ngẩng đầu nhìn , gương mặt hơi đỏ ửng. Rất nhiều có phản ứng này ở lần đầu tiên gặp . Điều đó khiến Đinh Hành càng có lòng tin giữ thế chủ động trong cuộc trò chuyện ngày hôm nay.

      “Lữ tiểu thư, xin chia buồn cùng ”. Đinh Hành cất giọng dịu dàng.

      Lữ Hạ gật đầu khẽ: “ ra em đoán trước có ngày hôm nay, chỉ là ngờ nó đến nhanh như vậy”.

      Đinh Hành hơi sững người.

      Câu tiếp theo của Lữ Hạ nằm ngoài dự kiến của Đinh Hành: “ Đinh, em có thể trao cho cả sản nghiệp của trai em, chỉ cần đồng ý với em điều kiện”.

      đến đây, sắc mặt vẫn chân thành như lúc bình thường. Chỉ có đôi mắt sưng húp của ngân ngấn nước mắt đầy bi thương.

      Thần sắc Đinh Hành hơi biến đổi: “Lữ tiểu thư, hiểu nhầm rồi, tôi hề có ý nhòm ngó đến sản nghiệp của Lữ gia”.

      Lữ Hạ nở nụ cười chua chát: “ Đinh, bây giờ trai em chết rồi. Các chú, cậu, họ và mấy người em kết nghĩa của trai em đều muốn tranh giành vị trí lão đại. Mấy ngày nay có tám người đến đây ủng hộ em lên làm lão đại. Chỉ có đến kể công cũng dỗ em làm lão đại. Trước đây trai em thường , là người trọng tình trọng nghĩa”.

      Đinh Hành ngây người, rồi mỉm cười: “ có thể câu này chứng tỏ thích hợp làm lão đại, tôi cũng tình nguyện ủng hộ . Nhưng vì người phụ nữ nên tôi càng ủng hộ ra nước ngoài tiếp tục con đường học hành”.

      Lữ Hạ gật đầu: “Vâng, việc làm ăn của các em hề có hứng thú, nếu em lên làm lão đại, trở thành bù nhìn, hai là có kết cục như trai em. Em biết thế nào là đủ, Đinh, xin hãy giúp em. chỉ cần để lại khoản tiền cho em, mẹ và chị dâu em, những việc khác em hoàn toàn ủng hộ ”.

      Đinh Hành trầm mặc trong giây lát: “Dù có ủng hộ của , nếu người khác phục cũng rất khó khăn”.

      Lữ Hạ hơi đỏ mặt: “ Đinh, có lẽ cần… cần phải đính hôn với em”.

      Đinh Hành mỉm cười, nhìn Lữ Hạ bằng ánh mắt thích thú.

      Đề nghị bạo dạn của trước mặt khiến bỗng dưng coi là đàn bà chứ phải bé.

      “Được, tôi lấy em”. Đinh Hành nhìn chăm chú.

      Lữ Hạ vội xua tay: “…chỉ là đính hôn mà thôi. Đợi đến khi nào ngồi vững chắc vị trí lão đại, chúng ta hủy bỏ hôn ước”. ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Đinh Hành: “ Đinh, em muốn vì lợi ích mà hy sinh cả hôn nhân lẫn hạnh phúc của mình. Em tin cũng nghĩ vậy”.

      Đinh Hành tắt nụ cười: “Lữ Hạ, sao em biết nếu kết hôn với tôi em hạnh phúc?”

      Lữ Hạ cười cười: “Em từng nghe trai em nhắc đến Mộ tiểu thư, em cũng biết trước đó từ chối đề nghị liên hôn của trai em. Điều này khiến em càng tin tưởng hơn, bởi vì em cảm thấy, con người nên khiến bản thân chịu ủy khuất”.

      Nếu trước đó Đinh Hành chỉ có mục đích dỗ ngọt Lữ Hạ để ủng hộ bây giờ hoàn toàn có cái nhìn khác về .

      Thậm chí Đinh Hành còn cảm thấy, thông tuệ thấu tình đạt lý như Lữ Hạ nhất định là người vợ tồi. Nhưng lập tức có ý nghĩ, này thuần khiết quá, thích hợp dính đến xã hội đen.

      Bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Lữ Hạ, Đinh Hành trịnh trọng gật đầu: “Được, tôi xin thề từ nay trở , tôi coi Lữ Hạ như em ruột”.

      Lữ Hạ gật đầu, đôi mắt lấp lánh ánh cười.

      Lúc tin tức Đinh Hành và Lữ Hạ đính hôn lan truyền khắp thành phố Lâm, Mộ Thiện dừng xe trong ngôi biệt thự của Trần Bắc Nghiêu.

      hề bất ngờ trước thông tin này, bởi vì tình hình bây giờ giống trước kia. Trước đây nếu Đinh Hành cưới em Lữ Hạ, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành cánh tay phải của Lữ Triệu Ngôn, còn bây giờ có thể đoạt được cả Lữ thị.

      đến cửa phòng ngủ, Mộ Thiện đột ngột dừng bước.

      Cửa phòng ngủ mở toang, ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông. Trần Bắc Nghiêu nửa nằm nửa ngồi giường, gương mặt vẫn trắng bệch nhưng ánh mắt còn vẻ mệt mỏi và dịu dàng như tối qua.

      Đôi mắt vô cùng lạnh lẽo. Thần sắc Trần Bắc Nghiêu vào lúc này Mộ Thiện mới chỉ chứng kiến lần, đó là hôm Đinh Mặc Ngôn và Mạn Thù bị giết, lúc Trần Bắc Nghiêu biến thành kẻ giết người lạnh lùng tàn nhẫn.

      Hoặc giả, đây mới bộ dạng chân thực của ?

      Châu Á Trạch đứng ở cuối giường, tay ta cầm khẩu súng nhẵn bóng, ta giơ khẩu súng làm động tác ngắm bắn, khóe miệng hơi nhếch lên. Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ theo dõi động tác của Châu Á Trạch, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo vô tình.

      Bọn họ chuyện gì mà cùng cười đầy hàm ý sâu xa như vậy? Nhìn bọn họ giống như có mưu từ trước.

      Tim Mộ Thiện đột nhiên buốt giá. Thời gian qua do lo lắng căng thẳng nên nghĩ ngợi nhiều, cũng quan tâm ai sống ai chết, vì toàn bộ tâm trí của đặt cả vào Trần Bắc Nghiêu.

      Nhưng khi Trần Bắc Nghiêu tỉnh lại, như bị cây gậy đập mạnh vào đầu, làm tỉnh lại từ cơn hỗn độn mơ màng.

      Lữ Triệu Ngôn bị giết chết, nghe Lữ thị và băng Hồ Nam trở mặt, Đinh Hành phải đích thân Hồ Nam đàm phán.

      Đúng lúc này, Trần Bắc Nghiêu tỉnh lại như kỳ tích: kẻ thù chết, bị tình nghi, việc làm ăn còn gặp cản trở…

      Tất cả diễn ra hoàn hảo như ông trời chiếu cố. Xâu chuỗi lại số việc, Mộ Thiện tin mọi chuyện ngẫu nhiên đến vậy, bởi vì tận mắt chứng kiến thủ đoạn của đối với cha con Đinh thị tàn nhẫn đến mức nào.

      Mộ Thiện rời mắt khỏi Trần Bắc Nghiêu, lòng hỗn loạn vô cùng.

      Trần Bắc Nghiêu đưa mắt qua bên này, nhìn thấy Mộ Thiện, ánh mắt trở nên ấm áp, khác hoàn toàn người đàn ông lạnh lùng vừa rồi.

      Mộ Thiện nghĩ thầm, liệu có phải suốt thời gian qua, trong những đêm lòng đau như cắt, trong những ngày thành phố Lâm bão táp xoay vần, người đàn ông này nhắm mắt nằm im giường, thờ ơ quan sát cảm xúc của , điều khiển từ xa kế hoạch trả thù và giết người hàng loạt?

      Mộ Thiện hít hơi sâu, có lẽ đến lúc nên rời khỏi nơi này.

      Mộ Thiện vào phòng, Châu Á Trạch nheo mắt cười cười gọi Mộ Thiện tiếng “chị dâu” rồi rời khỏi phòng ngủ.

      Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện bốn mắt nhìn nhau.

      Ánh mắt ấm áp hơn cả ánh mặt trời, dường như nhìn ra xáo trộn trong nội tâm của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu cất giọng khàn khàn: “Thiện Thiện, tôi biết trong lòng em có tôi”.

      câu trúng chỗ hiểm, tim Mộ Thiện đập nhanh nhịp.

      Đúng vậy, tình cảm của với thể trong những ngày chăm sóc , ai biết, bao gồm cả .

      Nhưng có tình cảm sao?

      đợi Mộ Thiện cự tuyệt, Trần Bắc Nghiêu tiếp tục mở miệng, ngữ điệu vẫn còn yếu ớt nhưng vô cùng bình tĩnh: “Thiện Thiện, tôi em, hãy ở bên cạnh tôi”.

      Lòng Mộ Thiện lúc này như hồ nước, lời của giống tảng đá lớn bị ném xuống hồ, xuyên qua lòng hồ khiến mặt hồ gợn sóng dữ dội nhưng cuối cùng cũng mất hút.

      Mộ Thiện ngẩng đầu.

      “Trần Bắc Nghiêu, tỉnh lại từ hôm nào?”

      Gương mặt có phản ứng, chỉ duy nhất ánh mắt sâu thẳm.

      “Lữ Triệu Ngôn và đại ca Hồ Nam do giết đúng ?”

      trầm mặc.

      Mộ Thiện thở hơi dài. Biết lúc này nên tỏ ra lạnh lùng nhưng chỉ có thể gắng sức chậm rãi từng từ : “Tôi biết hơn lúc nào hết…tôi nên ngừng ”.

      Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu như bị đóng băng.

      “Hy vọng chúng ta bị phiền nhiễu bởi tình cảm của quá khứ. Chúng ta đừng gặp nhau nữa được ?”

      Trần Bắc Nghiêu hơi nhíu mày, thần sắc vô cùng bình thản, cứ như nghe thấy lời tuyệt tình của Mộ Thiện, cũng hề tỏ ra bi thương. Trần Bắc Nghiêu chỉ nhìn lên khoảng giường, Mộ Thiện biết nghĩ gì.

      lúc sau, Trần Bắc Nghiêu cất giọng trầm trầm như ngày hôm đó: “Được”.

      xong nhắm mắt, như vô cùng mệt mỏi, nhưng muốn nhìn thấy .

      Gương mặt độc lạnh nhạt của Trần Bắc Nghiêu khiến tim Mộ Thiện đau như bị cắt từng nhát dao. Đầu óc trống rỗng, gương mặt Trần Bắc Nghiêu dần trở nên mơ hồ, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên trung vừa rồi của trong tâm trí .

      Mộ Thiện nhìn Trần Bắc Nghiêu lần cuối rồi quay người rời khỏi biệt thự.

      lúc sau Châu Á Trạch vào ngó nghiêng, ta định mở miệng trêu đùa nhưng thấy Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi hơn bất cứ lúc nào, Châu Á Trạch dám ho he, lại lặng lẽ rút ra ngoài.

      Trưa ngày hôm sau, Châu Á Trạch nhận được cú điện thoại, ta vội lái xe đến biệt thự của Trần Bắc Nghiêu.

      Trần Bắc Nghiêu nằm giường đọc sách, Châu Á Trạch ngồi bên cạnh: “Chị dâu mình sân bay, bây giờ chắc hạ cánh rồi”.

      Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu hơi tối lại.

      Châu Á Trạch tiếp: “Giang Na bắn tin từ lúc chưa gặp nạn, chị dâu muốn về Bắc Kinh. Trong thời gian bị thương, chị dâu tận tâm chăm sóc thế nào chắc cũng . Em còn tưởng lần này hai người thành, kết quả chị dâu vẫn bỏ , phải làm thế nào bây giờ?”

      Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu dừng lại trang sách, nơi đó có vệt ố vàng rất do Mộ Thiện để lại, hình như là giọt lệ của .

      bất giác nhớ đến cảnh gặp ngày hôm qua, nhớ đến chuyện thông minh nhạy bén đoán ra cái bẫy giết người dầy công sắp đặt, nhớ đến bộ dạng cố gắng tỏ ra xa cách của Mộ Thiện nhưng đôi mắt bi thương thể che dấu tình ý sâu đậm.

      Trần Bắc Nghiêu nhớ đến lời , nên ngừng .

      Trần Bắc Nghiêu vuốt ve vệt nước mắt trang giấy: “Tôi có sắp xếp riêng… ấy quay về”.

      Châu Á Trạch mỉm cười: “ chịu giở thủ đoạn rồi?”

      Trần Bắc Nghiêu bỏ quyển sách sang bên, khóe miệng cong lên: “Tôi dỗ ngọt lâu như vậy mà ấy vẫn chịu cam tâm tình nguyện, vậy tôi cũng đợi nữa”.

    5. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Chương 20: Chị dâu

      Buổi sáng sớm, bên ngoài chim hót líu lo, tiếng bước chân chạy bộ rầm rập đều đặn vọng tới, những người lính trẻ tuổi đồng thanh hô vang: “ hai ba bốn…”.

      Mộ Thiện đứng dậy kéo rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài sân lớn tĩnh mịch.

      về Bắc Kinh nửa tháng, nhờ giúp đỡ của bạn bè, thuê căn hộ nằm trong Học viện chỉ huy quân lục quân. Nơi này nhà cho thuê vô cùng hiếm, ra ra vào vào đều phải qua trạm gác.

      Mộ Thiện muốn dọn vào nơi này là xuất phát từ việc vẫn tồn tại tâm lý đề phòng Trần Bắc Nghiêu. Tuy luôn đối xử với rất dịu dàng và lễ độ nhưng dù sao cũng còn là cậu thiếu niên mà biết.

      Có điều theo tình hình trước mắt, nỗi lo của Mộ Thiện hoàn toàn cần thiết, bởi lần liên lạc với .

      Nghĩ lại cũng đúng, người cao ngạo như Trần Bắc Nghiêu sao có thể cưỡng ép người khác về phương diện tình cảm. chưa bao giờ gây khó dễ cho , bất kể năm đó chủ động chia tay hay hai lần từ chối vừa rồi, cũng chỉ lặng lẽ rời xa.

      Dù mỗi lần đoạn tuyệt, có lẽ còn đau hơn .

      Mộ Thiện pha ly cà phê, chiếc cốc nóng sưởi ấm lòng bàn tay , khiến tâm tình tĩnh lại.

      Chuông điện thoại vang lên, trợ lý công ty Giang Na gọi đến. Giang Na báo cáo tình hình công ty gần đây rất thuận lợi và hỏi lúc nào quay về thành phố Lâm.

      Mộ Thiện trả lời, qua thời gian nữa.

      Công ty là tâm huyết của , có Trần Bắc Nghiêu, càng thể từ bỏ nghiệp.

      Buổi tối, bạn sống chung phòng thời đại học mời Mộ Thiện ăn cơm. Ngồi tầng cao nhất của khách sạn ở phía bắc thành phố, Mộ Thiện hơi ngẩn ngơ.

      Cảm giác về Bắc Kinh hoàn toàn khác thành phố Lâm.

      Ở Bắc Kinh, những người trẻ tuổi lúc nào cũng bận rộn, bận làm việc, trả góp nhà cửa, nuôi ô tô. Trật tự trị an của thành phố rất tốt, ở đây bao giờ nhìn thấy lưu manh, càng thể gặp xã hội đen.

      Đây là nơi rất quen thuộc với Mộ Thiện bảy năm trước đó. Trong khi năm sống ở thành phố Lâm giống như giấc mơ kỳ quái. Nghĩ đến đây, Mộ Thiện càng cảm thấy quyết định trở về Bắc Kinh của là hoàn toàn đúng đắn.

      Mộ Thiện và người bạn trò chuyện đến tận nửa đêm. Khi rời khỏi khách sạn, họ đợi mãi cũng bắt được taxi. Người bạn thân cười bây giờ ở Bắc Kinh tàu điện ngầm cũng rất tiện lợi, người bạn vừa vừa kéo bộ ra bến tàu điện ngầm.

      Bởi vì gần mười giờ đêm, người bộ đường khá thưa thớt. Khi cùng bạn bộ lên cầu vượt, Mộ Thiện đột nhiên linh cảm thấy có gì đó bất ổn.

      Mộ Thiện ngoảnh đầu, lập tức phát người đàn ông theo ở khoảng cách xa gần. Người đàn ông đó gầy gò, cao lắm, dáng hơi quái dị. ta cúi thấp đầu, hai tay bỏ vào túi quần, nửa người như cố gắng thu lại.

      Mộ Thiện kéo tay người bạn, thầm vào tai bạn, ngữ điệu hơi khẩn trương: “Nghe khu vực này thời gian gần đây xuất tên cướp…”.

      Mộ Thiện chưa kịp dứt lời, người đằng ông phía sau đột nhiên lao vụt lên như bóng ma, xông đến bên hai người. Mộ Thiện chỉ cảm thấy tay bị lực kéo rất mạnh, người đàn ông đó túm cái túi xách của . Trong túi xách của có chìa khóa, ví tiền, chứng minh thư…thậm chí cả sợi dây chuyền bạc cũ kỹ, Mộ Thiện theo phản xạ càng giữ chặt túi xách.

      Người bạn Mộ Thiện kêu thất thanh, Mộ Thiện thấy người đàn ông rút con dao loang loáng. kinh hãi liền buông tay, tên cướp lập tức giật cả túi xách của bạn Mộ Thiện rồi quay người chạy mất.

      Hai bất lực dõi theo bóng lưng tên cướp, họ vẫn chưa hết sợ hãi.

      “Bịch…”. Tiếng vật nặng đổ ụp xuống đất, Mộ Thiện và người bạn mở to mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động.

      Tiếp đó là tiếng đấm đá uỳnh uỵch. người đàn ông đội mũi lưỡi trai đứng dưới chân cầu vượt, hai tay ta cầm hai túi xách, dưới chân là tên cướp vừa rồi.

      Mộ Thiện và người bạn chạy vội đến, nhận túi xách và lời cám ơn. Người đàn ông vẫn cúi thấp đầu, ta mở miệng: “Tôi đưa tên này đến đồn cảnh sát”. xong ta xách cổ áo tên cướp mất.

      “May quá!” Người bạn tỏ ra vui mừng.

      Mộ Thiện cầm túi xách, hơi phân tâm. Liệu có đúng là may mắn?

      Lần trước khi bị cảnh sát bắt , Mộ Thiện mới biết Trần Bắc Nghiêu cử người theo bảo vệ . Trong khoảng thời gian Trần Bắc Nghiêu bị trúng đạn nằm nằm chỗ, Châu Á Trạch sợ bị liên lụy nên cũng cử đàn em bảo vệ .

      Bây giờ nghĩ lại mới thấy, trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Châu Á Trạch thể nào nghĩ đến an toàn của . Chắc chắn lúc đó Trần Bắc Nghiêu tỉnh lại, là bí mật ra lệnh Châu Á Trạch.

      Người đàn ông ra tay khi gặp chuyện bất bình của ngày hôm nay xuất quá đột ngột, lời cử chỉ của ta giống người bình thường.

      Lẽ nào…là cử người thầm bảo vệ ?

      Mộ Thiện cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng đối diện với người bạn vẫn xúc động, cố gắng coi như có gì.

      Tuy nhiên Mộ Thiện hề ngờ tới, vài ngày sau đó, cuộc sống bình lặng của kết thúc bằng kiện hết sức chấn động.

      Buổi chiều vừa về đến chỗ ở, Mộ Thiện nhận được điện thoại của mẹ .

      Giọng bà Mộ vừa lo lắng vừa tuyệt vọng: “Thiện Thiện! Nhà có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”.

      Mộ Thiện giật mình thon thót.

      Giọng đau khổ của bà Mộ truyền tới: “Ba con bị huyện ủy bắt rồi, có người tố cáo ba con biển thủ công quỹ, ông ấy bị dẫn hai ngày nay mà chưa thấy trở về”.

      Mộ Thiện tin vào tai mình: “ mẹ? Con rồi, bảo ba đừng làm chuyện phạm pháp cơ mà?”

      Mẹ Mộ Thiện cất cao giọng: “Phạm pháp? Thế nào gọi là phạm pháp? Thiện Thiện, có lãnh đạo đơn vị nào lập quỹ đen quỹ đỏ, tổng cộng mấy chục vạn nhưng khoản về tay ba con đâu có đáng là bao, làm gì đến mức bị tố cáo? Bọn họ đều , nhất định có kẻ muốn hại ba con, nếu vụ ràng như vậy chẳng thể điều tra ra ông ấy. Thiện Thiện, con quen biết nhiều ở thành phố Lâm, con hãy mau nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách cứu ba con”.

      Mộ Thiện trầm mặc.

      Mẹ đúng, nơi quan trường có nếp sống của quan trường, ai cũng phải theo xu thế chung. Nhưng bố phó hiệu trưởng, thể chỉ bo bo cho bản thân.

      Hơn nữa từ trước đến nay bố đều là người sống có nguyên tắc, ai muốn hại ông chứ?

      “Mẹ đừng lo, con nghĩ vụ của ba phải quá nghiêm trọng, cùng lắm ba thôi chức hiệu phó. Con nghĩ cách cứu ba”. Mộ Thiện .

      Ở đầu kia điện thoại, bà Mộ cất giọng nghẹn ngào: “Thiện Thiện, đợi đến khi ba con thoát nạn, mẹ chết đây! Mẹ chơi hàng hóa kỳ hạn với người ta, lỗ hơn ba mươi triệu…Người của công ty đầu tư ngày nào cũng tìm đến nhà, họ trong ba ngày thanh toán, họ đồn cảnh sát báo án, mẹ bị ép sắp chết đến nơi rồi…”

      Đầu óc Mộ Thiện trống rỗng.

      Hàng hóa kỳ hạn…ba mươi triệu?

      cố gắng định thần, tay nắm chặt điện thoại: “Mẹ…mẹ hãy bình tĩnh lại . Những chuyện này con xử lý, ba và mẹ sao đâu. Mẹ đừng lo, giao tất cả cho con, có chuyện gì đâu, mẹ đừng hốt hoảng như vậy”.

      Bà Mộ khóc nức nở: “Con giải quyết? Con giải quyết thế nào? Những ba mươi triệu…”.

      Tay Mộ Thiện run run, nhưng ngữ khí vẫn rất trấn tĩnh: “Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẹ kể lại đầu đuôi cho con nghe xem nào”.

      Bố Mộ Thiện là người thanh cao, mẹ là người thà, gia đình phải thuộc hạng giàu có. Mộ Thiện biết mẹ từ trước đến nay rất cần kiệm, nhưng cũng vì tiết kiệm vất vả quá, lại thấy những người xung quanh đầu cơ kiếm tiền dễ dàng, khiến mẹ cảm thấy cam tâm.

      Vì vậy bà Mộ thỉnh thoảng đầu tư theo người ta, Mộ Thiện thông cảm với tâm trạng sốt ruột của mẹ nên cũng mặc kệ, nhưng lần này lỗ tới ba mươi triệu là chuyện quá kỳ lạ.

      Phải tốn rất nhiều “nước bọt”, Mộ Thiện mới tìm hiểu ngọn ngành từ mẹ .

      Hóa ra đồng nghiệp trong cơ quan nghe lời con trai mua “hàng hóa kỳ hạn” kiếm hơn hai triệu, tự nhiên nở mày nở mặt với bạn bè đồng nghiệp. Bà Mộ và số hàng xóm cũng mua “hàng hóa kỳ hạn” dưới chỉ dẫn của người đồng nghiệp. Khi mới bắt đầu, những người khác đều bị lỗ, chỉ có bà Mộ kiếm lúc hai trăm ngàn.

      Trong năm mươi năm cuộc đời bình lặng của bà Mộ, bà chưa bao giờ lúc kiếm nhiều tiền như vậy. Lần trước bà mượn tiền của Mộ Thiện cũng là muốn đầu tư thêm. Hai tháng qua bà lúc thắng lúc thua, hầu như thắng nhiều thua ít. Hàng xóm cảm thấy bà Mộ gặp may nên chung tiền mua theo bà.

      Lần này ràng là loại hàng hóa kỳ hạn công ty đầu tư dự đoán khả quan, còn khẳng định với bà kiếm được nhiều tiền, kết quả bà thua thảm hại. Trừ số tiền mấy triệu bà kiếm được từ những vụ lần trước và tiền vốn, sau khi cân bằng lại, bà lỗ những ba mươi triệu.

      Nghe xong câu chuyện Mộ Thiện toát mồ hôi hột. Nghe qua có vẻ đây hoàn toàn là lỗi của mẹ , mẹ quá khinh suất trong việc đầu tư, lại gặp may, nhưng mẹ sao có thể chơi lớn như vậy?

      Mộ Thiện nhanh chóng nhẩm tính trong đầu, nếu gom tất cả số tiền có trong tay và vay mượn thêm của bạn bè cùng lắm cũng chỉ được năm triệu.

      Làm thế nào bây giờ?

      Còn ba , đến nay vẫn bị giữ ở huyện ủy.

      Mộ Thiện an ủi mẹ vài câu rồi cúp máy. lập tức gọi điện cho Diệp Vi Nông, tuy nhiên Diệp Vi Nông tỏ ra tương đối khó xử.

      “Mộ Thiện, tớ nhiều nhất gom được triệu cho cậu. Về chuyện của ba cậu, Lão Tuần mới đến thành phố Lâm năm, tiện nhúng tay vào công việc ở huyện”.

      Mộ Thiện hơi ủ rũ, lại gọi cho Đổng Tuyên Thành. Đổng Tuyên Thành nhận lời cho mượn tiền xong liền cất giọng nghi hoặc: “Mộ Thiện, huyện Thần trực thuộc thành phố Lâm, thị trưởng Tuần mới về, nền móng còn chưa vững chắc, tất nhiên thể giúp ba cậu. Trần Bắc Nghiêu chẳng phải đầu tư vào huyện Thần hay sao? Lời của ta có trọng lượng đấy, tại sao cậu thử tìm ta?”

      Trong lòng Mộ Thiện xuất tia hy vọng. Nhưng ngay sau đó liền cảm thấy có điểm gì đúng, cụ thể đúng ở chỗ nào nhất thời nghĩ ra.

      Tiền vẫn chưa gom đủ, còn lâu mới đủ.

      Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Mộ Thiện cảm thấy đến nỗi quá bi quan, định đến công ty đầu tư của đối phương để thương lượng. Mộ Thiện nghĩ, người làm ăn thường tính đến lợi ích đầu tiên, nếu họ tố cáo ra công an, cùng lắm mẹ ngồi tù, còn đối phương nhận được cắc. đàm phán với đối phương, đề nghị họ phân kỳ bồi hoàn.

      Sau khi tính xong đối sách, Mộ Thiện mới cảm thấy nhõm chút. nhanh chóng thu dọn hành lý, bắt taxi sân bay. Sau khi mua vé về thành phố Lâm, Mộ Thiện gọi điện thoại cho mẹ .

      “Đó là công ty đầu tư Gia Đạt, hình như do doanh nghiệp ở thành phố Lâm mở”. Bà Mộ ngẫm nghĩ lúc rồi lên tiếng.

      “Công ty đầu tư Gia Đạt?” Mộ Thiện thấy cái tên này hơi quen tai.

      “Đúng rồi”. Bà Mộ tiếp: “Giám đốc của công ty đó là cậu thanh niên còn khá trẻ, hình như họ Châu”.

      Mộ Thiện lập tức có phản ứng: “Họ Châu? Châu Á Trạch?”

      biết công ty đầu tư Trần thị của Trần Bắc Nghiêu có thành lập công ty đầu tư hàng hóa kỳ hạn, tên công ty này chính là Gia Đạt.

      “Đúng…đúng rồi! Hình như là tên đó”.

      Cúp điện thoại, Mộ Thiện dám tin vào cảnh ngộ tại của .

      Tại sao chỉ sau đêm, bố mẹ đồng thời xảy ra chuyện? đột nhiên cùng đường bí lối, mà con đường duy nhất đều hướng tới Trần Bắc Nghiêu?

      Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay do con người làm ra?

      Nếu đúng là do con người làm ra phải mất nhiều thời gian mới có thể sắp đặt cục diện này. Kẻ nào có lòng nhẫn nại cài bẫy người nhà của lâu như vậy?

      Lòng Mộ Thiện lạnh toát, thể tin nổi suy đoán vừa vụt qua đầu.

      Sao có thể? Sao có thể ép ? Sao có thể ra tay với bố mẹ ?

      Chẳng phải luôn là người dịu dàng nhẫn nhịn, đồng ý để ra hay sao? Chẳng phải hứa tìm nữa hay sao?

      Ngồi ở phòng chờ lên máy bay, Mộ Thiện bấm số gọi cho Châu Á Trạch. gọi tới ba lần nhưng ai nghe máy.

      Mộ Thiện lại gọi cho Trần Bắc Nghiêu, vẫn có người bắt máy. Tiếng tút tút ở đầu kia điện thoại khiến đổ mồ hôi lạnh.

      Mộ Thiện vốn chuẩn bị xong kế sách và lời thuyết phục công ty đầu tư. việc diễn ra bất ngờ làm biết đường nào mà lần. Ngồi máy bay, nhìn ra tầng tầng lớp lớp mây trắng ở bên ngoài, Mộ Thiện cảm thấy chuyến về thành phố Lâm lần này trở nên nguy hiểm, xa lạ và mất phương hướng.

      chỉ có thể an ủi bản thân: Nếu đúng là Trần Bắc Nghiêu gây ra, bố mẹ chắc chắn sao.

      Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, Mộ Thiện nghe thấy hành khách ở mấy hàng ghế trước xì xào bàn tán. nhìn ra bên ngoài qua ô cửa , thấy chiếc xe BMW màu đen bóng loáng đỗ cạnh đường băng.

      Nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào mới có thể đỗ xe ở đây?

      Mộ Thiện là người xuống máy bay cuối cùng. Khi đặt chân xuống đất, cửa xe BMW lập tức mở ra và người đàn ông bước xuống. Người đàn ông mỉm cười với Mộ Thiện, nhận ra ta, chính là người gặp ở Bắc Kinh mấy hôm trước.

      “Chị dâu!” Người đàn ông cung kính cúi chào: “Lão đại đợi chị ở biệt thự”.

      Mộ Thiện gật đầu, cúi xuống ngồi vào xe ô tô.

      đường tới ngôi biệt thự trang nhã đẹp đẽ nằm ở khu vực yên tĩnh trong thành phố, Mộ Thiện cảm thấy lòng trống trải vô cùng. Người đàn ông đó biết khi nào trở về, thậm chí hề che dấu chuyện là người thao túng ở đằng sau.

      Đôi bàn tay đặt đầu gối của Mộ Thiện run .

      quả nhiên giữ lời hứa tìm .

      quả nhiên còn là cậu thiếu niên đơn thuần của năm nào.

      lặng lẽ giăng bẫy, ép quay về tìm .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :