1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 32

      Lúc ba Đường về đến nhà ông nhìn thấy con trai tựa vào cửa phòng Vân Đóa nghịch điện thoại. biết thằng nhóc này thấy cái gì thú vị mà cắn môi cười khẽ, hàng mi hơi run. Có lẽ là nó vừa tắm rửa xong, tóc còn ẩm ướt, mặc áo tắm như bình thường mà đổi thành T-shirt và quần bãi biển.

      (quần bãi biển: đơn giản là quần khá rộng, có sợi dây thắt, thích hợp mặc ở bãi biển và mặc vào mùa hè, là loại quần cotton, do mọi người thường mặc khi tới biển)

      Bà Lộ giọng với ba Đường: “Lạ , ông đẹp trai tôi cũng xinh, sao lại sinh được đứa con trai đẹp mắt như vậy. Mỗi lần nó làm chuyện gì sai, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đẹp trai của nó tôi rất dễ tha thứ cho nó.”

      Ba Đường lắc đầu: “Ai đẹp, bà là đệ nhất mỹ nữ đấy. Bà nghe là ‘con giống cha, con trai giống mẹ’ à. Sinh con trai đương nhiên giống bà, là người đẹp trai nhất thiên hạ rồi.”

      Bà Lộ liếc xéo ông cái.

      ra lúc còn trẻ bà Lộ có loại khí chất mỹ nữ mà nhìn lần cũng làm cho người ta kinh ngạc. Đường Nhất Bạch đẹp trai hoàn toàn do công lao của mẹ, chỉ có thể là thằng nhóc này biết lựa chọn tính di truyền. Khuôn mặt và mũi theo mẹ, vóc dáng theo mẹ, cao hơn ở mức chia đều các tiêu chuẩn, lông mi và đôi mắt lại như ba. Môi cũng giống như mẹ nhưng mà tự tiến hành chỉnh sửa, có đường cong trong trẻo lạnh lùng như mẹ, mà là hơi dịu dàng, lúc cười có chút ngả ngớn.

      Tóm lại, kỹ năng đầu thai của cậu ta là max, lại kèm theo hệ thống photoshop nữa.

      Lúc này, ba Đường thấy con trai mình dựa vào cửa phòng bé Vân Đóa hỏi: “Đậu Đậu, con nhìn thấy Vân Đóa rồi hả?”

      Đường Nhất Bạch nhàng vâng tiếng rồi đáp: “ ấy nhìn thấy con rồi.”

      Ba Đường cũng biết thâm ý trong lời này, ông chỉ : “Vậy con đứng canh giữ ở cửa phòng con người ta làm gì, muốn quấy rầy ấy à?”

      ạ.” Đường Nhất Bạch xong tới phòng khách ngồi xuống. cúi đầu kiểm tra trạng thái của bạn bè phát Vân Đóa xóa trạng thái vừa rồi . Đường Nhất Bạch mỉm cười, gửi tin nhắn cho Vân Đóa:

      chụp màn hình lại rồi.

      Vân Đóa để ý tới .

      Ba Đường theo tới phòng khách, nhất quyết tha: “Đừng cho là ba biết, nhất định là con thấy Vân Đóa xinh đẹp nên hối hận rồi đúng . Ba cho con biết, muộn rồi. Đừng tưởng rằng con là con ba ba để cho con quấy rầy khách trọ của chúng ta.”

      Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: “Ba, con mà.”

      “Ha ha.” Ba Đường cười lạnh: “Hiểu con ai ngoài ba, từ con lưu manh rồi. Năm lớp đưa bạn học nữ về nhà làm bài tập, còn mang hẳn ba người.”

      Đường Nhất Bạch biết phải gì nhìn ông: “ là chuyện từ khi nào rồi ba còn nhắc lại thế? Hơn nữa phải là con đưa về, là các ấy tự theo về.”

      rất vô tội đấy. Vừa lên tiểu học, trường rất gần với nhà , lúc tan học cần ba mẹ đưa đón, cuối cùng ngày nào đó tan học về nhà có bạn học cùng lớp theo. còn ngốc nghếch cho rằng mọi người tiện đường, dựa vào nguyên tắc đoàn kết mà còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua kẹo cho các ấy. Sau đó sao, ăn xong đồ các ấy theo tới cửa nhà , muốn cùng làm bài tập. Vì vậy lúc ba Đường mua đồ ăn về đến nhà thấy nhà mình có thêm vài bạn . Con trai có nhiều bạn như vậy (mặc dù đều là con ) làm cho ba Đường rất vui vẻ, ông làm rất nhiều đồ ăn, sau khi làm xong cơm mới cảm thấy đúng, ông liền hỏi mấy với người nhà chưa. Mấy đứa làm chuyện này cũng chột dạ, đều với người nhà.

      Việc này đúng là rối loạn, ba Đường nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà của ba đứa , lại gọi điện thoại tới trường học. Người lớn bên kia tìm thấy đứa nhà mình cũng sắp điên lên, náo loạn ở trường học, lúc nhận được điện thoại tức tốc tới nhà Đường Nhất Bạch. Nghĩ là biết mấy người cũng chẳng có vẻ mặt tốt vì, ba Đường cười làm lãnh rồi đưa bọn họ .

      Lúc rồi, vài vị có khuyên ba Đường, phải dạy dỗ con tốt, nếu sau này lớn lên lệch lạc.

      Lần đó Đường Nhất Bạch bị ba mẹ phê bình, hôm sau tới trường học lại bị giáo viên phê bình, giáo còn uy hiếp nếu về sau còn làm chuyện này đừng nghĩ đến việc mang khăn quàng đỏ nữa. Tóm lại bị ba bạn học nữ hãm hại rất khổ, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.

      Bây giờ Đường Nhất Bạch cũng muốn nhờ lại loại chuyện này nữa, hỏi mẹ: “Mẹ có đói ?”

      Ba Đường nghe như thế, quyết đoán lăn tới phòng bếp.

      Bà Lộ là người giữ chữ tín, mời Vân Đóa ăn sáng nhất định mời. Hơn nữa Vân Đóa là nhân chứng của bà, đêm qua thằng nhóc chết tiệt còn kỳ quái hỏi bà vì sao thấy ‘ thuê phòng’, hôm nay bà đương nhiên phải xem Vân Đóa đánh khuôn mặt thằng nhóc.

      Vì vậy bà tới phòng Vân Đóa, gõ cửa cốc cốc cốc: “Vân Đóa? Dậy chưa?”

      Đợi trong chốc lát, cánh cửa phòng mới nhàng mở ra. Vân Đóa vịn cửa, giọng : “Dì.”

      Bà Lộ kỳ quái nhìn : “Cháu làm sao vậy, khuôn mặt hồng thế.”

      “Cháu... thoải mái lắm.”

      “Có nặng lắm ? Có cần đưa bệnh viện ? Nhà dì có sức lao động miễn phí.”

      cần!” Vân Đóa vừa nghĩ tới sức lao động miễn phí là ai cảm giác da đầu cũng căng lên.

      “Vậy rửa mặt ăn điểm tâm, ăn xong bữa sáng nghỉ ngơi.”

      Dì Lộ chuyện như ra lệnh, Vân Đóa cần thận phục tùng rồi: “Vâng ạ.”

      Vân Đóa làm xong ba Đường mang bữa ăn sáng lên bàn. bàn cơm gỗ hình chữ nhật có đặt nồi cháo khoai, ngô hấp, trứng ốp, bánh bao hấp và cả hoa quả. Cháo nấu xong trước lúc bộ buổi sáng, bánh bao hấp là mua ở dưới lầu lúc trở về. Vân Đóa ngồi bên cạnh bàn ăn, đối mặt với bữa sáng nóng hổi, rất yên lặng.

      Chú Đường và dì Lộ sóng vai ngồi đối diện , đương nhiên Đường Nhất Bạch ngồi cạnh .

      Dì Lộ hắng giọng cái với Vân Đóa: “Vân Đóa, còn chưa giới thiệu với cháu, đây là con trai dì, Đường Nhất Bạch.”

      Đường Nhất Bạch thở dài, giọng có chút ưu thương: “Ba, mẹ, hai người quả nhiên quan tâm đến con.” Nếu như ba mẹ đọc bài phỏng vấn của rồi biết và Vân Đóa quen biết nhau.

      Ba Đường hừ tiếng: “ quan tâm mà con có thể lớn như vậy à?”

      Dì Lộ nhìn ra manh mối: “Hai đứa biết nhau từ trước à?”

      Vân Đóa giải thích: “Chú dì, cháu là phóng viên thể thao, biết Đường Nhất Bạch.” dừng chút rồi bổ sung: “ ra quá quen.”

      Đường Nhất Bạch khẽ cười tiếng, cúi cầu giọng : “Đúng vậy.”

      Vân Đóa vùi đầu ăn bữa sáng của mình, ăn nhanh nhất có thể tần suất nhai nuốt như con sóc.

      Ba Đường và bà Lộ nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương có ý vị bình thường.

      Ăn sáng xong, chú Đường và dì Lộ cũng làm, đáng tiếc hôm nay là ngày nghỉ của Vân Đóa, cần làm. muốn về phòng mình nhưng ngờ lại bị Đường Nhất Bạch ngăn lại.

      Đường Nhất Bạch ngăn ở cửa ra vào của , cúi đầu nhìn , ấm giọng : “Còn tức giận sao?”

      Vân Đóa cúi đầu đáp: “.”

      “Xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi.” giải thích.

      có gì, tôi chỉ muốn… yên tĩnh chút.” cần chút thời gian để tiêu hóa chuyện như vậy và nỗi xấu hổ…

      Đường Nhất Bạch còn muốn gì nữa nhưng lúc này thấy Nhi Bạch vẫy đuôi tới, trong miệng nó ngậm quả tennis. Nó tới bên người Vân Đóa, cúi đầu thả quả tennis xuống, sau đó ngẩng đầu tràn ngập mong chờ nhìn .

      lần nào Vân Đóa có thể cự tuyệt ánh mắt như thế.

      Rốt cuộc Vân Đóa vẫn phải mang theo Nhị Bạch ra cửa, Đường Nhất Bạch giống như người bảo vệ phía sau, làm cho người chó nhìn vô cùng uy phong.

      Đường Nhất Bạch trong mắt Đường Nhất Bạch: Hộ hoa sứ giả tring thành.

      Vân Đóa trong mắt Đường Nhất Bạch: Người nuôi chó cần cù.

      Nhị Bạch trong mắt Đường Nhất Bạch: Bên thứ ba đáng ghét.

      Hai người chó vào công viên thú cưng xa, ở đây có rất nhiều mèo chó. Nhị Bạch tính tình rất tốt, trước giờ nghịch ngợm, bởi vì triệt sản nên gần nữ sắc, cả ngày chỉ ăn và chơi. Vân Đóa ném tennis , nó rất vui vẻ lượm về, thả mặt đất chờ ném nữa.

      Đường Nhất Bạch cầm quả bóng, “Vèo” cái ném ra xa, quả bóng tennis như tia chớp bay về phía rừng cây phía xa, chớp mắt thấy đâu.

      Nhị Bạch nhìn quả bóng tennis biến mất rồi ngẩn người, bóng lưng hiu quạnh. Sau đó nó quay đầu, đáng thương nhìn Vân Đóa: thấy đâu!

      Vân Đóa quẫn nhìn về phía Đường Nhất Bạch.

      Đường Nhất Bạch đành phải mang theo Nhị Bạch bước lên hành trình tìm kiếm tennis. Vân Đóa ở lại đó, lấy di động chuyện phiếm với Trần Tư Kỳ.

      Vân Đóa: cẩn thận nhìn thấy người đàn ông nude, làm sao bây giờ…

      Trần Tư Kỳ: Xem tình huống. Vóc người có đẹp ?

      Vân Đóa: Đẹp…

      Trần Tư Kỳ: Cái chỗ kia, có được ?

      Vân Đóa: = =

      Trần Tư Kỳ: Cậu thấy ai?

      Vân Đóa: Đường Nhất Bạch…

      Trần Tư Kỳ: A a a a a a!!!!!!!!

      Trần Tư Kỳ: Đường Nhất Bạch là của Kỳ Duệ Phong! Vì sao cậu lại nhìn lén ấy! Cái tên lưu manh này!

      Trần Tư Kỳ: mau, chỗ đó của ấy lớn ? Mình sớm muốn biết!

      Trần Tư Kỳ: Cách quần bơi nhìn tỷ lệ sai số rất lớn!

      Vân Đóa: = =

      Trần Tư Kỳ: Cậu khoe khoang với mình sao? Được rồi, cậu thành công! Tuyệt giao!

      Vân Đóa: Mình chỉ biết đối mặt với ấy thế nào. Cảm giác xấu hổ…

      Trần Tư Kỳ: ràng là cậu được lời còn bất mãn cái gì! Đường Nhất Bạch cái gì ? Kỳ Duệ Phong gì sao?

      Vân Đóa: QAQ

      Trần Tư Kỳ: Già mồm cãi láo!

      chẳng lẽ do mình làm kiêu sao… Vân Đóa tự kiểm điểm mình. ra cũng phải đứa trẻ, biết người đàn ông nude trông như thế nào, lúc học sinh học cũng học qua. Cho nên nếu quả cẩn thận nhìn thấy, hình như cũng cần phải ngạc nhiên quá?

      Nhìn xem Đường Nhất Bạch bình tĩnh thế nào kìa…

      có gì lớn, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đều là người văn minh, cũng đâu phải muốn phi lễ , đúng ?

      Vân Đóa tự ám thị như vậy với mình, sau đó di động vang lên. nhận: “Alo, Lệnh Thần?”

      Đường Nhất Bạch nhặt bóng trở về dừng chân lại. … Lệnh Thần?

      Vân Đóa phát ra , chỉ cúi đầu điện thoại: “Vâng, quên… Được… Được ạ, buổi tối gặp… cần, em bắt xe qua… Được ạ, cảm ơn Lệnh Thần.”

      cúp điện thoại, xoay người lại thấy Đường Nhất Bạch nhìn với vẻ mặt kỳ quái. hỏi : “ biết họ Lương Lệnh Thần của tôi sao?”

      “Ừ, chú đường giới thiệu cho bọn tôi quen biết.” Người này hào hoa phong nhà dịu dàng, ấn tượng của Vân Đóa với cũng tệ. Trước kia bọn họ hẹn cùng nhau ăn cơm, đồng ý rồi, thời gian là tối nay. Dù sao hai bên đều có bạn trai bạn , bằng thử tiếp xúc xem, là người có thể là bạn bè.

      Đường Nhất Bạch mấp máy miệng, tiện tay ném bóng cho Nhị Bạch. : “ vẫn luôn gọi ấy như vậy sao, ‘ Lệnh Thần’?”

      “Đúng vậy, gọi là gì? ấy lớn hơn tôi năm tuổi đấy.”

      Đường Nhất Bạch cười như cười nhìn : “Sao nghe thấy gọi tôi là ‘ Nhất Bạch’ thế?”

      Vân Đóa có chút buồn cười: “Tôi còn ‘ Nhất Hưu’ đấy! chỉ lớn hơn tôi tháng mà thôi.”

      Vân Đóa để ý tới , xoay người chơi vơi Nhị Bạch.

      Đường Nhất Bạch vẫn nhất quyết tha: “Về sau phải gọi tôi là ‘ Nhất Bạch’.”

      Đậu Đậu.”

      Đường Nhất Bạch: -_-

      Đường Nhất Bạch nhìn Vân Đóa và Nhị Bạch chơi rất vui vẻ, lấy di động nhắn cho Lương Lệnh Thần: họ, lâu gặp, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé!

      Lương Lệnh Thần: Hôm nay được, hẹn với người khác rồi.

      Đường Nhất Bạch: Em ngại ^_^
      hargane187, Trâudhtt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 33:

      Edit: Nhóm Editor

      Đến giờ cơm trưa, Đường Nhất Bạch cũng có ý định về đội bơi lội, Vân Đóa rất tò mò. Đường Nhất Bạch trả lời thế này: "Mới vừa từ Cao Nguyên về, có thể nghỉ ngơi ngày."

      Vân Đóa có thể bình tĩnh sống với Đường Nhất Bạch. Đúng như Trình Tư Kỳ từng , người chiếm tiện nghi là , có gì hay mà ra vẻ, hừm.

      Buổi trưa Vân Đóa làm cơm rang trứng, rau cần xào nấm kim châm và xà lách trộn dầu hào. Đường Nhất Bạch chỉ đánh bốn quả trứng gà giúp , nhưng lại ăn hết ba phần tư thức ăn. cảm thấy áy náy nên ra ngoài mua trái dưa hấu. Vân Đóa là người mắc chứng sạch , tỉa ruột dưa hấu thành hình cầu tròn trịa cho vào ly thủy tinh trong suốt trông cực kì bắt mắt. Đường Nhất Bạch khéo tay nên học rất nhanh, cũng vào tỉa giúp . Sau đó tỉa ăn , ăn đến mức cái bụng cũng tròn luôn.

      Sau khi ăn dưa hấu đến no, Đường Nhất Bạch ôm dưa hấu còn dư lại ngồi xếp bằng ở ghế salon, chậm rãi cắt ăn.

      Vân Đóa ngồi bên cạnh nhìn .

      cảm thấy hôm nay cực kì giống bình thường.

      Thường ngày nhìn thấy , bất kể là ôn hòa hay khí phách luôn tồn tại cảm giác của vận động viên, giống như bức tranh màu nước sặc sỡ, mặc dù sắc thái sáng ngời sôi động, nhưng đường nét cũng rất mờ nhạt, chỉ có thể thấy mặt. Mà hôm nay hoàn toàn thoát khỏi cái mác của thân phận vận động viên, càng trở nên chân hơn. Như ống kính lặng lẽ chệch hướng khỏi trọng tâm, chiếu vào góc mà người ta biết.

      Nhưng như thế này, có đúng là chân nhất ? Lần đầu tiên làm người trẻ tuổi bình thường.

      Đường Nhất Bạch vẫn ăn dưa hấu, đột nhiên Vân Đóa : "Tôi chụp hình cho được ?"

      biết đây là bệnh nghề nghiệp của , thấy người là lại muốn chụp hình, vì vậy gật gật đầu, nhàng dùng giọng mũi phát ra tiếng "Ừ".

      Vân Đóa lấy máy chụp hình ra, chọn góc độ xong, chụp liên tục mấy bức.

      chọn góc độ rất đặc biệt, hình được xử lý thành màu trắng đen. Ánh mặt trời sau giữa trưa xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng tạo thành những đốm nhạt màu sàn nhà, ánh sáng phản chiếu đến trước ống kính, tạo thành vầng sáng mê ly. Đường Nhất Bạch ngồi ghế sa lon quay lưng về phía ban công, cơ thể chìm trong ánh sáng đó, hình dáng được khắc sâu ràng, giống như bức tượng điêu khắc cổ xưa, vì ánh sáng bị khuất mà diện mạo có vẻ mơ hồ, nên đường cong gò má càng tỏa ra vẻ tuấn lãng thâm thúy.

      Áo T-shirt và quần tắm biển rộng thùng thình thoải mái, vóc người hơi gầy của , cánh tay trần trụi buông lỏng lộ ra bên ngoài, ngón tay thon dài cầm cái muỗng inox. Ánh sáng lặng lẽ lướt qua, chiếu lên da thịt sạch như ngọc thạch của .

      Vân Đóa đưa hình cho xem, chờ người chuyên nghiệp như khích lệ. Vậy mà Đường Nhất Bạch nhìn xong lại , "Chỉ như vậy?"

      "Đây là nghệ thuật." Vân Đóa giải thích.

      kéo áo T-shirt của mình chút, đưa ra ý kiến đóng góp, "Cởi quần áo chụp tấm nữa?"

      Vân Đóa lập tức nghĩ tới hình ảnh cấm trẻ , mặt đỏ lên.

      "Khụ." Đường Nhất Bạch dùng ánh mắt lưu manh nhìn : "Tôi chỉ áo thôi."

      đợi đồng ý, cởi áo ra, phơi bày cơ bắp hoàn mỹ.

      Vân Đóa loay hoay với máy chụp hình, nhìn người trong ống kính. Loại hình ảnh ở trần ăn dưa hấu này liên quan gì đến nghệ thuật, phong thái bức ảnh này giống như bức điêu khắc mang hơi thở người đàn ông trưởng thành vậy… Hơn nữa, ở thời khắc mấu chốt còn có con chó ngu ngốc loạn vào…

      Nhị Bạch đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Đường Nhất Bạch ăn dưa hấu, đôi mắt tràn đầy ao ước.

      Vân Đóa bất đắc dĩ để máy chụp hình xuống, " cho nó ăn chút ? đáng thương."

      Đường Nhất Bạch năng hùng hồn: " trước dưới sau, tôi ăn xong nó mới được ăn."

      Vân Đóa quẫn bách, "Cái thành ngữ này có thể dùng như vậy à…"

      Đường Nhất Bạch ăn dưa hấu thêm lát, cuối cùng thưởng phần còn dư cho Nhị Bạch. Nhị Bạch được ăn vui mừng, ăn đến dính nước dưa hấu cũng thèm để ý. Sau khi nó ăn xong, cẩn thận để vỏ dưa dính lên đầu, nó vui vẻ chỉa vào vỏ dưa xoay xoay khắp nơi, thoạt nhìn giống như dưa hấu thành tinh.

      Vân Đóa chậc chậc lắc đầu. Mỗi khi cho là nó thể ngu ngốc hơn được nữa nó đều dùng hành động thực tế để đáp trả lại.

      Đường Nhất Bạch hơi nhàm chán, "Chúng ta xem phim có được ?"

      Vân Đóa tìm bộ phim hài xem qua nhưng Đường Nhất Bạch lại chưa xem, dùng USB để xem ti vi. Đường Nhất Bạch ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn vặt. Popcorn, quả hồ trăn (hạt dẻ cười), nước trái cây… đều là mua cho Vân Đóa.

      Video được bật lên, rèm cửa sổ ngăn ánh sáng được kéo ra, hai người đều tự ngồi vào vị trí của mình ghế sa lon.

      nằm khá gần nhau, gần đến nỗi hơi nghiêng đầu chút là có thể thấy đôi mắt trong suốt của .

      Lúc này, Nhị Bạch ngoe nguẩy cái đuôi tới, cực kì có tự giác trèo lên ghê sa lon, chen chúc ngồi thẳng giữa hai người, nhìn chăm chú vào màn hình Ti vi.

      Đường Nhất Bạch: “…” Đột nhiên nghĩ đánh chết nó cũng là chuyện đúng đắn…

      Phim hài rất hay, Vân Đóa xem lần thứ hai mà vẫn bị chọc đến ôm bụng cười, ngừng cười khanh khách. Đường Nhất Bạch cười rất nhiều, nhưng lại cảm thấy phim hài này có gì buồn cười. Nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng cười của Vân Đóa, lại nhịn được nhếch miệng cười theo.

      Kỳ lạ, tiếng cười cũng lây được sao?

      Xem phim xong, nghĩ ngơi chút, Vân Đóa trở về phòng. lát sau, Đường Nhất Bạch thấy ra. giật nảy mình.

      thay váy. Chiếc đầm màu trắng điểm xuyết những bông hoa màu xanh tay áo, giày sơn màu xanh dương nhạt đính nơ con bướm lên , mái tóc xõa xuống còn kẹp thêm cặp tóc gần giống màu đôi giày. Cả người thanh thuần ngọt ngào, tóc dài đen bóng xõa xuống vai, lại tản ra hơi thở quyến rũ nhàn nhạt.

      Đường Nhất Bạch giật mình há miệng to: “ làm cái gì vậy?”

      Vân Đóa đến cái gương to ở trước cửa, phòng của có cái gương nào lớn như cái này cả. xòe váy ở trước gương nhìn trái nhìn phải, đáp: “Buổi tối tôi muốn ra ngoài ăn cơm với người ta, nên tay quần áo… cảm thấy tôi như thế nào?”

      Suýt chút nữa Đường Nhất Bạch thốt lên “Rất đẹp”, nhưng kịp thời ngậm miệng, hỏi ngược lại: “Về phần sao?”

      “Đây là lễ tiết cơ bản.” Còn chuyện Vân Đóa chưa . Nghề nghiệp của là phóng viên, cả ngày chạy như điên bên ngoài, mặc quần áo chủ yếu dựa vào tính tiện dụng, vì vậy rất ít khi diện quần áo đẹp. Lúc có cơ hội dĩ nhiên muốn thử nghiệm tốt!

      xoay vòng trước gương, làn váy bồng bềnh như làn sóng, hỏi lần nữa, “Cả người nhìn được ?”

      “Tạm được.” Đường Nhất Bạch hơi dừng lại tìm kiếm từ ngữ thích hợp “Có điều làm hơi quá, thiếu tự nhiên.”

      “Phải ? Tôi cũng cảm thấy hoa và nơ bướm có vẻ hơi ngây thơ quá.”

      Vân Đóa quay về thay bộ khác, lần này Đường Nhất Bạch bình tĩnh đánh giá là “Bộ dáng như già trước tuổi vậy.”

      Đổi lại, thay bộ váy dài màu trắng, còn mang giày cao gót. Đường Nhất Bạch sờ cằm , “Quần áo rất đẹp, mặc vào cái nào cũng giống nhau.” Haizzz, lại dối như cuội rồi…

      Vân Đóa thay thay lại, quần áo của đều mặc qua, cuối cùng cũng có được bằng lòng của Đường Nhất Bạch. Vẻ mặt đau khổ: “Ánh mắt của quá cao.”

      Đường Nhất Bạch an ủi : “ sao, về sau có cơ hội mua được quần áo đẹp hơn. Tôi cảm thấy thay vì biến khéo thành vụng, chi bằng mát mẻ tự nhiên .”

      “Thế nào là mát mẻ tự nhiên?”

      “Giống như quần áo sáng nay mặc khi dắt chó dạo là được rồi.”

      Buổi sáng mặc áo sơ mi kẻ ô vuông và quần jean, Vân Đóa hơi chần chờ, “Có phải hơi qua loa hay ?”

      “Tin tôi , đàn ông đều thích vẻ đẹp tự nhiên. Ngoài ra cũng cần trang điểm, buộc tóc lên cần xỏa ra, nếu phù hợp với quần áo.”

      “… ?”

      “Rốt cuộc là đàn ông hay tôi là đàn ông?”

      Cuối cùng Vân Đóa lựa chọn tin tưởng đàn ông . Loại tin tưởng này kéo dài 30 phút, khi Lương Lệnh Thần lái xe tới đón , nhìn thấy giày tây, đeo caravat đột nhiên phát mình làm việc ngu xuẩn – vậy mà lại tin tưởng mắt thẩm mỹ của vận động viên.

      Đường Nhất Bạch khẽ đẩy vai cái: “Vân Đóa, lên xe .”

      Vân Đóa lên xe, sau đó nhìn thấy Đường Nhất Bạch cũng lên xe.

      Vân Đóa: ???

      Đường Nhất Bạch với Lương Lệnh Thần câu, coi như giải đáp nghi ngờ của : “ họ, cảm ơn mời em ăn cơm tối.”

      Lương Lệnh Thần nhàng “Ừ” tiếng.

      Vân Đóa thầm nghĩ chắc Lương Lệnh Thần lo lắng chưa quen thuộc với , nên mới mời người mà hai người đều quen đến ăn cơm cùng, lúc đó chắc chắn tẻ nhạt. Ừm, suy nghĩ rất chu đáo.

      Ba người tới nhà hàng tây hạng sang, khách bên trong người nào cũng mặc quần áo tinh tế, chỉ có hai người Vân Đóa và Đường Nhất Bạch ăn mặc tùy tiện khác người nhất, còn bằng nhân viên phục vụ. Ngồi chỗ với Lương Lệnh Thần, hai người bọn họ giống như là cung cấp các món ăn vặt của huyện Sa (*) vậy.

      (*): Huyện Sa là huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, nổi tiếng về các món ăn vặt truyền thống.

      Vân Đóa u oán nhìn Đường Nhất Bạch cái, phát mím chặt môi, cố gắng nín cười.

      Nhìn xem, đây chính là kết quả của việc quen nhầm bạn xấu.

      Dáng dấp của Lương Lệnh Thần văn nhã tuấn tú, năm ngoái tốt nghiệp bác sĩ y khoa, làm ở trong ba bệnh viện lớn nhất, có thể tuổi trẻ tài cao. năng hòa nhã tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân. Vân Đóa nghe chút kiến thức về lĩnh vực chuyên môn.

      thích nghe người khác về chuyện của mình.

      Đường Nhất Bạch vừa ăn vừa thuận miệng tán gẫu vài câu, sau đó lại lấy khăn giấy xếp xếp gấp gấp, giống như trẻ em có đầu óc tối dạ vậy, Vân Đóa cũng biết chơi cái gì. Đến khi bữa ăn tối kết thúc đưa cho con thỏ .

      con thỏ béo ý được xếp từ khăn giấy.

      “Tặng đấy.”

      đáng .” Vân Đóa nhéo nhéo lỗ tai con thỏ .

      “Giống .”

      lúng túng, “Tôi mập như vậy sao!”

      Đường Nhất Bạch nhắm mắt gì. Lương Lệnh Thần vừa thanh toán hóa đơn xong, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của cậu em họ cúi xuống, ánh mắt giấu kỹ, nụ cười trong khóe mắt lại như muốn tràn ra ngoài.

      Lương Lệnh Thần hơi kinh ngạc.
      hargane187dhtt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 34:

      Edit : Nhóm Editor

      Sau khi tính hóa đơn Lương Lệnh Thần vô cùng yên lặng, khi Vân Đóa cảm ơn với , chỉ nhàn nhạt "Ừ" tiếng, nhìn , môi khẽ mấp máy, cuối cùng cũng gì.

      Bây giờ thích hợp. Em họ còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi…

      Khi muốn lấy xe, Đường Nhất Bạch : " họ, em đưa Vân Đóa về được rồi, ngày mai còn phải làm, nghỉ ngơi sớm chút."

      " có gì đâu." Lương Lệnh Thần lắc đầu cái, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi nhìn Vân Đóa.

      Nhưng Vân Đóa cũng lắc đầu, " cần làm phiền Lệnh Thần... Bọn em tự đón xe về được rồi."

      Bọn em…

      Lương Lệnh Thần còn muốn gì đó, Đường Nhất Bạch nhàng đỡ vai Vân Đóa kéo , vừa vừa , "Được rồi được rồi, tạm biệt họ!"

      Nhìn đối lập về sức lực, quả Vân Đóa ở trước mặt Đường Nhất Bạch giống như con rối gỗ, muốn như thế nào chỉ có thể như vậy, cho nên thể tới ven đường, vừa vừa vẫy tay tạm biệt với Lương Lệnh Thần.

      Lương Lệnh Thần đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng đan vào nhau của bọn họ, bất đắc dĩ thở dài.

      Nếu như muốn làm phiền người đàn ông, đó tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Thường người sống trong giang hồ, làm sao vác theo đao kiếm. xe nhiều, khó tránh khỏi gặp phải hai tài xế đáng tin cậy. Hôm nay Vân Đóa gặp trúng tài xế rất đáng tin cậy, đáng sợ nhất là, ông ta còn giả vờ tỏ ra là người rất đáng tin, cho đến lúc, biết quẹo vào đâu, ông ta bất đắc dĩ vỗ tay lái, "Rất xin lỗi, tôi lạc đường rồi."

      Vốn dĩ Đường Nhất Bạch chuyện với Vân Đóa, cũng chú ý đến ông ta lái xe đâu, bây giờ nghe ông ta như vậy, lập tức hỏi, "Sao ông sớm?"

      Vân Đóa cũng cảm thấy kì lạ, "Ông có hướng dẫn sao?"

      " có."

      biết đường, có hướng dẫn, còn bình tĩnh như thế, tự tin của vị tài xế này đúng là cao ngất… Vân Đóa bất đắc dĩ nhìn Đường Nhất Bạch.

      Đường Nhất Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, , "Thôi, còn xa lắm, chúng ta xuống xe ở đây thôi."

      hiểu tại sao lại xuống xe ở nơi cách nhà hơn 1 km như vậy. Đường Nhất Bạch khá quen thuộc với chỗ này, dẫn Vân Đóa vào con hẻm .

      Vân Đóa lát, cảm thấy có gì đó ổn. Trong hẻm bóng người, xung quanh cũng có ánh đèn, cả hẻm có vẻ trống rỗng u, yên lặng đến mức kì lạ. Người ở trong đó, bất kỳ tiếng động nào cũng bị phóng đại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể quấy rầy yên tĩnh nơi này.

      Đèn đường bị hư hỏng, ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng. Hôm nay mặt trăng rất tròn, mang theo những tia sáng như sợi lông, giống như con mắt khổng lồ nhìn bọn họ chằm chằm.

      Vân Đóa dần dần cảm thấy căng thẳng, dám thở mạnh. khẽ kéo góc áo của Đường Nhất Bạch, "Chắc phải cố ý chứ?"

      "Cố ý cái gì?"

      Vân Đóa nhìn hai bên chút, oán trách , "Nơi này tối như vậy."

      Đường Nhất Bạch hiểu: " sợ tối à?"

      " phải." Vân Đóa lên tiếng phủ nhận, giải thích, "Chỉ cảm thấy là lạ, sao trong hẻm này có ai vậy?"

      "Trước kia có." Đường Nhất Bạch giọng , điệu mơ hồ, dường như suy nghĩ bay đâu.

      Trong lòng Vân Đóa hồi hộp, "Tại sao bây giờ có?"

      "Lần lượt xảy ra số chuyện lạ, số… việc lạ mà sức người thể chống lại. Sau đó , trong đêm, thấy mọi người đâu nữa."

      "Á!" Vân Đóa sợ hãi kêu lên.

      "Sao vậy?" Đường Nhất Bạch cười như cười liếc nhìn cái.

      Tiếng run rẩy hỏi, "Tại sao thấy?"

      "Bởi vì bị phá bỏ, mọi người đều dọn rồi."

      "…"

      Tuyệt đối nghĩ tới câu chuyện lại như thế này, Vân Đóa cảm thấy cả người mình đều đổ mồ hôi lạnh. hơi tức giận, ôm cánh tay trợn mắt nhìn , "Thần kinh!"

      Dưới ánh trăng ánh mắt của sáng ngời như những vì sao, bởi vì tức giận, phồng má, giống như tuyết vậy. Đường Nhất Bạch hơi buồn cười, cực kì muốn nhéo mặt của .

      Đột nhiên với , "Bóng đen phía sau là cái gì vậy?"

      Vân Đóa cười nhạo, "Tin nữa tôi là heo." xong xoay người về phía trước, nhưng vẫn tự chủ được liếc mắt nhìn sau lưng.

      Vừa nhìn cực kì sợ hãi - ở đó có bóng dáng chuyển động!

      Trong cảnh tối om, bóng bị che khuất, trăng sáng chiếu tới, cho nên vừa rồi bóng dáng kia hoà hợp thành với bức tường. Mà bây giờ, nó ra…

      Á, phải nó, là người.

      Đó là người, người đàn ông.

      Tóc của ta vừa dài vừa rối, che hết trán, mặc cái áo ngắn tay cũ, lưng áo in quảng cáo của xưởng bia; màu áo trắng bệch cùng với chiếc quần ngắn màu xanh dương đậm; đôi giày vải rách đến lộ ngón chân.

      Cả người rách rưới, giống như người nhặt ve chai vậy.

      Ở trong hẻm u yên tĩnh như thế, đột nhiên xuất người như vậy… Cho dù ai gặp phải chuyện như vậy đều cảm thấy trong lòng sợ hãi. Mắt thấy người nọ tới chỗ bọn họ, Vân Đóa biết nên làm gì, sát vào trong nhường đường, nghĩ thầm, chắc ta chỉ là người qua đường, nhường ta qua trước là được.

      Đột nhiên Đường Nhất Bạch kéo Vân Đóa ra phía sau mình, cảnh giác nhìn người kia.

      Rốt cuộc khi ta đến gần chút, Vân Đóa thấy được mặt của ta. Sau đó chỉ cảm thấy đầu "Ầm" tiếng, nhịp tim đập điên cuồng, tứ chi cứng đờ.

      , ta là kẻ mang tội danh giết người! Gần đây cục công an dán lệnh truy nã đuổi bắt khắp nơi, Lâm Tử nhiều lần lo lắng đưa lệnh truy nã cho xem, cho nên đặc biệt ấn tượng, đến nỗi có thể hoàn toàn thuộc hết nội dung đó.

      Tội phạm truy nã này là dân địa phương, biết đánh nhau, tổng cộng giết sáu người, người bị thương nặng, trong số người chết còn có cảnh sát.

      Giờ phút này, cái tên tội phạm giết người kia xuất trước mặt Vân Đóa, làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, tức khắc cũng biết nên làm gì.

      Đột nhiên Đường Nhất Bạch đẩy mạnh cái, sau đó quát lên: "Chạy!"

      Dường như là theo bản năng, Vân Đóa chạy về phía đầu đường, nhưng sau khi chạy được mấy bước, đột nhiên phản ứng lại. chạy, vậy Đường Nhất Bạch phải làm sao?

      dừng lại xoay người nhìn .

      Tên tội phạm giết người đó nhào tới đánh nhau với Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch tay tấc sắt, mà trong tay tên tội phạm giết người có cây dao nhọn sáng loáng!

      Đường Nhất Bạch rất ít khi đánh nhau với người khác, hoàn toàn có kinh nghiệm đánh nhau. Cũng may nhờ dáng người của cao, sức lực lớn, phản ứng nhanh nhẹn, nên lúc này nắm lấy cổ tay cầm dao của người nọ, khiến cho ta thể gây thương tổn cho mình. Hai người giằng co như vậy, đột nhiên tên tội phạm giết người nâng đầu gối, thúc mạnh vào bụng của Đường Nhất Bạch.

      Đường Nhất Bạch đau đớn rên lên, nhưng sức lực tay giảm, nắm chặt cổ tay của ta. Ánh mắt của Đường Nhất Bạch nhìn về phía Vân Đóa, vội la lên, " chạy mau! Chạy mau !"

      Tên tội phạm giết người sốt ruột giải quyết Đường Nhất Bạch, giờ phút này liều mạng vùng dậy. ta buông dao nhọn trong tay ra, dùng cơ thể đụng vào Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch thình lình bị ta đụng đến lảo đảo, lui về phía sau hai bước, ta nhanh chóng nhặt dao nhọn nhào lên lần nữa.

      Đường Nhất Bạch có kinh nghiệm, hai có vũ khí, giờ phút này ở thế yếu. nhìn về phía đầu đường, bóng dáng của Vân Đóa biến mất, vì vậy lặng lẽ thở phào nhõm.

      Tên tội phạm giết người giơ dao lên đâm, bởi vì Đường Nhất Bạch nhất thời tập trung, nên kịp phản ứng, khi nhìn thấy ánh dao bị dọa đến cả người chảy mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng mình tránh .

      Đột nhiên động tác của tên tội phạm giết người dừng lại, giữ vững tư thế kia, ngây người bất động, giống như bị người khác điểm huyệt. Ngừng chút, đột nhiên ta buông tay ra, “Leng keng”, dao nhọn rơi mặt đất.

      Sau đó, cả người cũng ngã xuống theo.

      Sau khi cơ thể của ta ngã xuống, bóng dáng mảnh khảnh của Vân Đóa xuất trước mắt Đường Nhất Bạch. Trong tay cầm khối bê tông, góc dính vết máu. Khuôn mặt nhắn của sợ đến trắng bệch, hoàn toàn còn chút máu.

      Thấy Đường Nhất Bạch sao, cả người giống như mất hết sức lực, khối bê tông trong tay rơi xuống, đập mạnh lên mặt đất.

      lảo đảo lùi về phía sau bước, Đường Nhất Bạch vội vàng bước lên dìu . Tay của lạnh như băng, có chút độ ấm, sắc mặt vẫn trắng bệch, hai mắt vô hồn, con ngươi vốn trong suốt như nước giờ phút này như nhiễm đầy bụi trần. Thấy bộ dáng của như vậy, tim của Đường Nhất Bạch khỏi đập nhanh hơn, có chút đau lòng, còn có chút chua xót khổ sở. kéo vào trong ngực.

      Bởi vì quá kinh sợ, cơ thể mềm nhũn, dám quá dùng sức, tay đỡ eo của , tay nhè vỗ về sau lưng của , dịu dàng , "Được rồi, sao."

      Vân Đóa gì. mặc cho ôm, mặt chôn ở trước ngực . Đường Nhất Bạch cảm thấy hô hấp của phả vào trước ngực, cách lớp áo sơ mi, vẫn có hơi nóng thẩm thấu vào trong da, lại xuyên thấu qua da chui vào trong buồng tim của . sờ cái đầu nho của , tiếc lời khen ngợi, "Vân Đóa, rất tuyệt, là cứu tôi."

      Vân Đóa vẫn chuyện. mềm nhũn tựa vào ngực , đột nhiên nâng hai cánh tay, vòng qua người .
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      hargane187, Trâudhtt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 35:

      Edit : Nhóm Editor

      Đường Nhất Bạch lột áo của tên tội phạm giết người xuống, xé thành hai nửa, sau đó buộc lại với nhau làm dây trói, trói hai tay ta ra sau lưng.

      Sau khi trói chặt, gọi điện thoại báo cảnh sát.

      Người đất vẫn hôn mê bất tỉnh, Vân Đóa mượn ánh trăng, thấy đất là vũng máu chảy ra từ gáy của . Trái tim chùng xuống, giọng hỏi Đường Nhất Bạch, " ta chết chứ?"

      ta đáng chết, nhưng nghĩ đến việc trở thành người kết thúc tính mạng của trong lòng Vân Đóa lại dâng lên trận lạnh lẽo. Từ đến lớn, ngay cả gà còn chưa giết, bây giờ lại giết người ư?

      Đường Nhất Bạch khom người kiểm tra chóp mũi ta chút, , "Yên tâm, ta chưa chết," sợ Vân Đóa chờ ở chỗ này khó chịu, bèn , " ra đường lớn chờ cảnh sát, mình tôi ở đây là được rồi."

      Vân Đóa cố chấp lắc đầu, " "

      Sắc mặt của vẫn trắng bệch, may là cuối cùng cũng mở miệng chuyện, trong mắt có chút thần thái, Đường Nhất Bạch thoáng yên tâm. , lo lắng vì khiếp sợ mà xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà cũng phải lại, nàng này mặc dù nhát gan, nhưng lại có dũng khí đánh loại người liều mạng này, phần dũng cảm ấy, còn khí phách hơn cả số người lớn gan.

      Đường Nhất Bạch biết Vân Đóa lo lắng, là người bình thường cho dù thế nào cũng muốn làm chuyện giết chết đồng loại. an ủi , " Vân Đóa, cho dù ta chết hay sống, hôm nay cứu được rất nhiều người. Chẳng qua chúng ta chỉ nhìn thấy , ta muốn giết chúng ta. Nếu như có người khác nhìn thấy, cũng chút do dự mà giết người."

      Vân Đóa gật đầu , "Vậy sao lại là tôi, là cả hai chúng ta mà."

      Đường Nhất Bạch cười: "Đúng vậy, là hai chúng ta."

      Hiệu suất của cảnh sát cao khác thường, trong chốc lát, bọn họ nghe được tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài đầu ngõ. Con ngõ nho vụt cái bỗng chốc xuất rất nhiều người, còn có cả cảnh sát võ trang. Lúc họ đến gần nhìn thấy hai người trẻ tuổi đứng đó, còn nằm mặt đất là gã đàn ông để trần thân , tay bị trói ngược ra đằng sau. Nhìn lướt qua khuôn mặt kẻ đó, chính là tên tội phạm giết người làm bọn họ vô cùng phẫn nộ.

      Cảnh sát trưởng khỏi kinh ngạc, tiếp đó là vô cùng cảm kích, tới bắt tay với Đường Nhất Bạch và Vân Đóa, vừa bắt tay vừa cảm ơn.

      Giao người cho cảnh sát vẫn chưa xong chuyện, Đường Nhất Bạch và Vân Đóa còn phải đến sở cảnh sát làm bản tường trình. Đến cục cảnh sát nghe được cảnh sát kể lại, Vân Đóa mới biết tên tội phạm này đáng sợ đến mức nào. Trước kia từng học võ thuật, hơn nữa lại có khả năng đối phó với lực lượng điều tra, căn cứ vào phân tích của chuyên gia tâm lý học tội phạm, ta có nhân cách phản xã hội, khi giết người, tâm lý vô cùng thoải mái.

      Vân Đóa nghe xong sợ hãi.

      Đường Nhất Bạch cũng có chút bùi ngùi. Nếu như phải tắt vào ngõ kia, bọn họ cũng gặp phải tên sát nhân này. Lúc đó hỏi Vân Đóa "Bóng đen sau lưng là gì vậy?" hoàn toàn chỉ là đùa giỡn mà thôi, nào biết câu vui đùa này lại dẫn đến con cá sấu. Nếu như lúc đó ra câu đùa này? Có lẽ tên kia bỏ qua cho bọn họ, cũng có thể đánh lén sau lưng bọn họ.

      Căn cứ vào nhân cách phản xã hội của , khả năng sau có tính khả thi hơn.

      Sau khi cảnh sát nghe xong chuyện xảy ra, bắt đầu bội phục hai người trẻ tuổi này, nhất là nam sinh kia. Vẫn chưa tới hai mươi hai tuổi, cũng có kinh nghiệm cận chiến (đánh giáp lá cà), lúc đối mặt với tên giết người lại sợ chút nào, còn có thể tỉnh táo bày kế hoạch, trước tiên tranh thủ thời gian cho bạn nữ, phần tố chất tâm lý này tuyệt đối còn cứng hơn kim cương. Người với người đánh nhau, có đôi khi liều mạng chính là loại can đảm. Người trẻ tuổi này sử dụng can đảm của mình chinh phục mấy ông già trong sở cảnh sát các ông.

      Còn dịu dàng yếu đuối kia cũng rất có năng lực, bình thường con mà gặp phải trường hợp như vậy hơn phân nửa đều sợ đến mức nổi rồi, còn có thể nhân cơ hội đánh lén tên giết người, khỏi phải , đúng là gan dạ sáng suốt hơn người!

      Cảnh sát ghi chép xong xuôi, bảo hai người trẻ tuổi để lại địa chỉ và phương thức liên lạc. Khi thấy đôi tuấn nam mỹ nữ đưa địa chỉ giống nhau như đúc cười, " ra hai người là vợ chồng."

      Vân Đóa đỏ mặt, " phải."

      "Tôi biết tôi biết." Viên cảnh sát thân thiết vỗ vỗ bả vai Đường Nhất Bạch, "Tháng chín mới có thể lĩnh chứng đấy nhé." (Editor lqd: Ở Trung Quốc, Nam 22 tuổi mới được đăng kí kết hôn.)

      Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, cũng giải thích gì thêm, dẫn Vân Đóa .

      Ra khỏi đồn cảnh sát, Vân Đóa nhàng rút tay về, cúi đầu , "Tôi ổn rồi, thấy sợ nữa."

      Đường Nhất Bạch lại cầm tay lần nữa, mở lòng bàn tay của ra xem, nhìn xong lại nhìn bàn tay còn lại.

      Lòng bàn tay có mấy vết thương . Khối bê tông đó rất thô ráp, ma sát lên tay tạo thành những vết thương này.

      khẽ nhíu mày, "Tại sao ? Trở về bôi chút thuốc khử trùng."

      Lòng bàn tay của rất nóng, Vân Đóa chỉ cảm thấy mu bàn tay mình như đặt lò lửa . thấy hơi kỳ cục, lại rút tay về, ngón tay hơi cong lại, cúi đầu , "Sao nhìn lại bản thân mình ? cũng bị thương, trở về nhớ bôi thuốc."

      Đường Nhất Bạch lặng yên lúc, đột nhiên : "Vân Đóa, xin lỗi."

      Vân Đóa thấy khó hiểu, "Sao lại xin lỗi?"

      "Là tôi dẫn vào cái ngõ đó, chúng ta vốn cần phải vào đó. Nếu như thực sư xảy ra chuyện gì, đều là do tôi tạo thành."

      " phải như vậy." Vân Đóa nghiêm túc nhìn vào mắt , "Nếu như chúng ta đường khác cũng chưa chắc gặp chuyện xấu, nếu có tai nạn xe cộ sao đây? Có số việc ai có thể đoán trước được, vì thế cần phải ôm đồm hết vào mình. Hơn nữa…" đột nhiên cười, mắt cong thành hình trăng khuyết, "Cảm ơn vào thời khắc nguy cấp bỏ lại tôi mà còn liều mình cứu tôi. Đường Nhất Bạch, cảm ơn ."

      Đường Nhất Bạch nhàng búng lên trán cái, cười. "Bởi vì cái này mà cảm động? Sao tôi có thể bỏ lại."

      Lúc hai người về đến nhà rất trễ, cha mẹ Đường ngủ. Vân Đóa muốn tắm, Đường Nhất Bạch nhắc nhở. "Tắm xong khoan hãy ngủ, để tôi bôi thuốc giúp ."

      Phòng tắm là nơi lưu giữ kỷ niệm vô cùng mới mẻ. Chính tại nơi này, sáng sớm hôm nay nhìn thấy Đường Nhất Bạch khỏa thân, 360 độ toàn cảnh full HD che chân … Thế này bảo tắm kiểu gì đây! Vừa mở chốt cửa phòng tắm cái dường như nhìn thấy bóng lưng ướt đẫm mờ ảo của Đường Nhất Bạch sau làn hơi nước, trong nháy mắt quay người lại cũng xoay người, vừa cúi đầu cảm giác hình như thấy được cái chỗ đó của , là quá đủ rồi!
      Lần tắm này của nhanh chưa từng có, lúc tắm xong ra thấy Đường Nhất Bạch loay hoay với cái hòm thuốc ở trong phòng khách. mở hòm thuốc, lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ tan bầm để ở bàn trà. Nhị Bạch bị đánh thức, nó hăng hái nhìn cái hòm thuốc của Đường Nhất Bạch, hình như rất có hứng thú.

      Bình thường đồ bị Nhị Bạch để mắt tới, cũng trốn khỏi số mạng phải chịu khổ hình phanh thây. Vì vậy Đường Nhất Bạch cảnh cáo nhìn Nhị Bạch, lắc lắc ngón tay với nó.

      Vân Đóa tới, cầm lấy thuốc sát trùng. Đường Nhất Bạch , "Chờ tôi chút, lát nữa tôi bôi giúp ." xong cũng tắm.

      Vết thương này cần gì phải nhờ đến người khác, sau khi Đường Nhất Bạch , Vân Đóa dùng tăm bông bôi thuốc lên hai lòng bàn tay. Chờ lúc Đường Nhất Bạch cả người ẩm ướt ra, thấy hai lòng bàn tay đều là màu nâu nhạt. giơ hai cái tay lên, quơ quơ, "Tôi bôi xong rồi, cần giúp nữa."

      Đường Nhất Bạch cười khẽ, "À, vậy bôi giúp tôi ."

      Vân Đóa: = =!!!

      ngồi xuống bên cạnh , vén áo lên, thấy bụng có vết bầm lớn bằng miệng bát con. ra người cũng có vài chỗ bị bầm tím, nhưng chỉ có chỗ này nặng nhất. Cũng may bị vết dao nào.

      Vân Đóa vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bị thương thành ra như vậy, bèn nuốt lời định trở về, chỉ hỏi, "Đau ?"

      " đau."

      hơi lo lắng, " bệnh viện khám xem chút ? Ngộ nhỡ…" Ngộ nhỡ bị chấn thương bên trong làm sao đây?

      " có việc gì, nếu như ta lợi hại như vậy, chúng ta sớm xong đời rồi." xong bèn nhét thuốc mỡ vào trong tay .

      Vân Đóa dùng ngón tay lấy thuốc mỡ, nhàng xoa lên chỗ bầm bụng . Bụng chút thịt thừa, làm cho người ta hâm mộ đố kị vô cùng. Đường cong cơ bắp chỗ bị thương vô cùng ràng, giống như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ. Lấy tiêu chuẩn của đàn ông mà , thắt lưng của tinh tế, nhưng cũng phải là mảnh mai yếu ớt như phụ nữ, mà là mềm dẻo có lực, giống như mỹ nhân ngư.

      từng nhìn thấy cơ bụng hoàn mỹ của rất nhiều lần, lần này đột nhiên lại có thể sờ thử, cảm giác rất kỳ lạ, giống như là châu báu thèm thuồng lâu đột nhiên có thể đeo thử, có chút tưởng được, cũng có chút lo sợ.

      nhàng xoa lên chỗ đau của , sức lực rất , thận trọng, giống như vỗ về chơi đùa tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt của trong trẻo, hoàn toàn mang chút tạp niệm nào.

      Đường Nhất Bạch cảm thụ ngón tay mềm mại nhẵn nhụi của xoa lên. Ngón tay chạm vào da thịt bụng , ma sát, cảm giác thoải mái. Thoải mái này phải chỉ da thịt, mà còn chạy thẳng đến tận đáy lòng, vui sướng nên lời. Giống như hạt giống vui sướng nảy mầm từ dưới đất lên, giống như chim yến hưng phấn khi học được cách bay lượn, giống như trong khoảnh khắc cá bơi dưới đáy nước nghe được câu kinh phật chỉ điểm từ trong núi truyền ra.

      híp mắt, biết dùng từ gì để hình dung.

      Vân Đóa vẫn còn nghiêm túc bôi thuốc, ngồi cạnh , nghiêng người lâu quá nên có chút mỏi, thể làm gì khác hơn là nửa quỳ ghế salon. Đường Nhất Bạch thấy thế, dứt khoát nằm luôn xuống ghế salon, đầu gối lên tay vịn, hai chân cong lại, từ bên vòng qua hai chân Vân Đóa, để lại gian cho hoạt động. Cũng may là chân đủ dài, vẫn còn chừa lại gian rất lớn.

      Như vậy Vân Đóa có thể ngồi lên ghế salon để giúp bôi thuốc rồi.

      nằm ghế, nhìn mặt của từ dưới lên. Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch, rất ít khi nhìn từ góc độ này. Cuối cùng gương mặt cũng còn trắng bệch mà trở nên hồng nhuận, mắt rũ xuống, nghiêm túc nhìn bụng . Môi của là màu đỏ nhạt tự nhiên, khóe môi hơi vểnh lên. vừa tắm rửa xong tóc còn ướt, tùy ý mà tán loạn xõa đầu vai, có mấy lọn tóc lướt qua lỗ tai buông xuống dưới, Đường Nhất Bạch cũng biết có phải bản thân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay (OCD - Obsessive-Compulsive Disorder), mà rất muốn vén chúng lên giúp .

      Thấy nãy giờ gì, Đường Nhất Bạch cũng có chuyện gì, cười hỏi , "Vóc người đây có đẹp ?"

      Vân Đóa cảm thấy người này quá tự luyến, đáng giận là có tư cách tự luyến. Căn cứ vào tinh thần cầu thị, đáp, “Tôi rất hâm mộ , chút thịt thừa ở thắt lưng cũng có.”

      Đường Nhất Bạch vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười , " cũng có thể, chỉ cần thường xuyên bơi lội thôi."

      "Tôi biết bơi."

      "Để tôi dạy ."

      Vân Đóa lắc đầu, "Tôi muốn học."

      thấy hơi kỳ quái, "Tại sao?"

      "Tôi sợ nước."

      Đường Nhất Bạch kinh ngạc : "Hóa ra sợ nước ?"

      Vân Đóa buồn cười , "Cái này còn có thể giả bộ hay sao? Gạt người rất vui à?"

      như có điều suy nghĩ nhìn . "Tại sao lại sợ nước?"

      "Trước kia bị ngã xuống nước, suýt chút nữa chết đuối, sau này chuyện đó tạo thành bóng ma trong lòng." xong, biểu cảm có chút khổ sở, có thể thấy được bóng ma trong lòng này ám ảnh tâm lý rất lớn.

      Đường Nhất Bạch bèn dừng đề tài này lại, chỉ : "Bôi xong giúp tôi mát xa chút, dùng nhiều sức chút."

      Vân Đóa liếc mắt: " đúng là coi mình là người ngoài."

      Đường Nhất Bạch cười đáp, híp mắt nhìn trần nhà, cảm giác sức lực đầu ngón tay bụng lớn hơn, làm cho vết bầm của hơi đau đau. hít hơi, , "Được rồi, có thể tay hơn chút... Hít... Sao lại như vậy, Vân Đóa, mạnh hơn chút."

      Bà Lộ đẩy cửa phòng ngủ ra, nghe thấy trong phòng khách truyền đến giọng của con trai: "Vân Đóa, mạnh hơn chút."

      Chuông cảnh báo trong đầu bà kêu lên ầm ĩ, bà rón rén ra phòng khách, thấy con trai bà nằm ngửa ghế salon, Vân Đóa ngồi ở đầu khác, quay mặt nhìn... nửa người dưới của con trai bà?

      Mặc dù thấy được hai người này làm cái gì, nhưng nghe được thanh hưng phấn xen lẫn khổ sở của con trai, bọn họ còn có thể làm cái gì?

      Bà Lộ giận dữ ngay tại chỗ.

      "Cầm - thú!!!"

      Đột nhiên xuất tiếng quát tháo, làm Vân Đóa giật mình, cẩn thận ném bình thuốc trong tay ra, lại vừa đúng lúc, văng lên chân trước của Nhị Bạch.

      Nhị Bạch kêu thảm tiếng, cụp đuôi chạy về ổ chó của mình.

      Đường Nhất Bạch cũng cả kinh ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy là mẹ , ai oán , "Mẹ bị mộng du sao?"

      Bà Lộ cũng đến gần, lo lắng bản thân thấy màn bất nhã, bà chỉ là cười lạnh, "Hai người cần thể diện hả? Muốn làm cái gì về phòng mà làm!" xong lạnh lùng liếc mắt nhìn Vân Đóa, nghĩ thầm bà nhìn nhầm này rồi, mới quen biết với thằng nhóc khốn khiếp kia bao lâu chứ? Cứ như vậy vào tay rồi hả?

      Vân Đóa bị bà trừng mắt, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bôi thuốc thôi mà, có vấn đề gì sao?

      Đường Nhất Bạch tỉnh ngộ ra vì sao mẹ lại tức giận, quả dở khóc dở cười: "Mẹ…" Vừa vừa đứng lên, cho bà nhìn vết bầm bụng mình. "Chúng con chỉ là bôi thuốc…"

      Bà Lộ nhìn vết thấy vết thương của , nhất thời vừa lo lắng lại vừa tức giận, "Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bị thương?"

      "Vết thương thôi, đường gặp phải tên côn đồ, đánh nhau trận." Đường Nhất Bạch dám , nếu như cho mẹ biết vừa vật lộn với tên giết người phản xã hội, chắc chắn bà vật lộn với .

      "Còn dám đánh nhau, lo học hành!" Bà Lộ dạy dỗ đôi câu, thấy có gì đáng ngại, bèn trở về phòng ngủ.

      Để lại Đường Nhất Bạch mắt to trừng mắt với Vân Đóa. Vân Đóa cũng phải ngốc, giờ phút này cũng hiểu ra, đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác dám nhìn .

      Đường Nhất Bạch nhìn thấy vành tai đỏ như sắp máu của , tầm mắt dời xuống dưới, rơi vào tay . Bởi vì lúng túng, vạch đầu ngón tay chơi đùa, ngón tay mảnh khảnh trắng noãn như gốc hành, vừa rồi chính là đầu ngón tay này sờ tới sờ lui bụng . Mẹ của còn hiểu lầm ngón tay này sờ chỗ kia của

      Mẹ nó! Nhanh chóng dừng lại! được nghĩ nữa!

      "Cái đó…"

      vừa mới hé miệng, Đường Nhất Bạch vội vàng , "Được rồi, ngủ ngon, chúng ta ngủ phải, ngủ , sau đó tôi cũng ngủ. Cảm ơn bôi thuốc giúp tôi, ngủ ngon!" xong, cũng đợi trả lời, đứng dậy chạy nhanh về phòng đọc sách.

      Vân Đóa ngẩn ngơ, "Ngủ ngon."

      Náo loạn đêm, quả cũng mệt nhọc, lau tay xong ngủ.

      Trong phòng khách yên tĩnh, Nhị Bạch vẫn giả vờ ngủ say lặng lẽ mở mắt, thấy bốn bề vắng lặng, nó vui mừng nhảy dựng lên, vui sướng chạy đến chỗ ghế salon, ngậm cái hòm thuốc kéo vào trong ổ mình.
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      hargane187, Trâudhtt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 36: Ngoại truyện của Nhị Bạch

      Edit : Nhóm Editor


      (Chú thích: Trang nhật ký này dùng ngôn ngữ của loài chó, do Thất ca trợ giúp phiên dịch thành ngôn ngữ loài người. Đừng hỏi tại sao Thất ca hiểu được ngôn ngữ của loài chó, mấy người chưa từng nghe người viết lách đều học rộng tài cao à... )

      Ngày tháng: ràng lắm. Thời tiết: Bang bang da*!

      *Ngôn ngữ mạng: Có ý nghĩa lớn lao

      Đây là trang nhật ký đầu tiên của tôi, cho nên tôi muốn tự giới thiệu về bản thân chút. Tôi tên là Nhị Bạch, chủng tộc Husky, năm nay ba tuổi lẻ tám tháng, cha của tôi tên là Đường Phác, mẹ của tôi tên là Lộ Doanh Doanh, tôi còn có trai tên là Đường Nhất Bạch. Trong nhà tôi xếp thứ ba, sau cha tôi, trước trai tôi đó.

      trai của tôi là người xấu. Về phần ta xấu đến mức nào, tôi , dù sao cũng là trai ruột thịt của tôi, ta bất nhân nhưng tôi thể bất nghĩa, đúng ?

      A, đúng rồi, còn có Vân Đóa. Vân Đóa là bạn của tôi (Đường Nhất Bạch: Mày lặp lại lần nữa! )... của tôi, đúng, là bạn . Dĩ nhiên, ra phải ấy rất thích tôi, ấy thích nhất là tôi. Mỗi khi rảnh rỗi ấy thường chơi cùng với tôi, thích ném bóng để cho tôi nhặt, còn thích để tôi lấy dép cho ấy. ấy tôi như vậy tôi đương nhiên phải cho ấy chút mặt mũi..., dép của người khác tôi đều trực tiếp cắn nát, chỉ có của ấy là chưa cắn bao giờ.

      Tôi có nhiều bạn tốt. Teddy nhà bên cạnh, chó Bắc Kinh, Kha Cơ, đều là bạn bè của tôi. Muốn trở thành bạn bè của tôi, phải thỏa mãn điều kiện cơ bản, đó chính là dáng người thể vượt quá nửa của tôi. Ví dụ như Alaska lầu , tôi chưa bao giờ làm bạn với nó ( Vân Đóa: ra là bởi vì đánh lại, đúng =:). Về phần loại chó Samoyed này, vậy càng thể nào. Bộ dáng chúng nó xinh đẹp quá đáng, trở thành kẻ thù chung của loài chó, sao tôi có thể làm bạn với nó! Bạn bè của tôi! Tuyệt! Đối! ! Được! Đẹp trai! Hơn! Tôi!

      đến chỗ nào rồi nhỉ? À, đúng rồi, tôi viết nhật ký. Hôm nay là sinh nhật của trai tôi, người nhà chúng tôi cùng nhau làm sinh nhật cho ta. Vân Đóa mua bánh ngọt trái cây, phía có dâu tây tôi thích ăn. Xem , trong lòng Vân Đóa quả nhiên rất quan tâm tới tôi. Lúc ấy giúp trai châm nến ấy cứ cười suốt, haizzz, người chưa từng trải việc đời.

      Sinh nhật xong, hai người bọn họ lặng lẽ chui vào phòng, điều này làm sao có thể tránh được mắt chó sắc bén của tôi. Tôi hề khách khí vội vàng theo.

      Trời ơi, tôi thấy được cái gì? ta cắn Vân Đóa?! Mặc dù trai ruột của tôi, nhưng mà tôi quyết cho phép cắn người! Cắn người là hình phạt đặc quyền của loài chó! Hơn nữa lại dám cắn Vân Đóa! Quả đáng ghét!

      (Vân Đóa: Đừng nữa mà QAQ)

      Tôi tức giận gầm rú với ta: Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!

      ta còn ra vẻ tức giận, "Sao mày lại vào được? ra ngoài."

      Ha ha, còn lâu tôi mới ra ngoài, tôi muốn ở lại bảo vệ nữ thần của tôi!

      Tôi lập tức nhảy vào trong ngực Vân Đóa, dùng ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào mắt ta. Vân Đóa xoa xoa đầu tôi, cho tôi khích lệ lớn.

      Vậy mà, ta, trai ruột của tôi, thế mà lại niệm chút tình thân nào, trực tiếp túm tôi ném xuống đất, sau đó... Đá ra khỏi phòng...

      Cuối cùng là đóng sầm cửa lại.

      Á à, cho là như vậy có thể ngăn cản tôi sao? Loài người ngu xuẩn, là quá ngây thơ rồi!

      Tôi chạy , vòng vòng, cuối cùng nhảy lên cửa sổ phòng bọn họ, cậy cửa sổ ra, lạnh lùng nhìn bọn họ.
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      hargane187, KisaragiYuedhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :