1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27

      Lúc ba mẹ về đến nhà, Đường Nhất Bạch bình tĩnh trở lại.

      Mặc dù tán thành cách làm của mẹ, nhưng mà cũng rất hiểu cho bà. Dù sao cũng là con độc nhất của bà (Nhị Bạch tính) mà suốt ngày trở về nhà, nhất định bà vô cũng nhớ . Sau đó bà lại trải qua thời kỳ mãn kinh, dưới giận dữ làm ra hành vi quá khích cũng là bình thường.

      Lúc bà Lộ về đến nhà, thấy con trai ngồi xếp bằng tổ của Nhị Bách trong phòng khách, cúi đầu nghịch điện thoại. Thằng nhóc này chân dài, ổ của Nhị Bạch cũng chỉ là cái nệm lớn với nó.

      Nhị Bạch bị xâm chiếm lãnh địa uất tức nằm sấp bên nhìn Đường Nhất Bạch, lại nhìn nhìn bà chủ.

      Khóe miệng bà Lộ giật giật, mặt lạnh nhìn người chó.

      Vẫn là ba nở nụ cười: “Đậu Đậu, ba mẹ về rồi, mua đồ ăn ngon cho con.”

      Đường Nhất Bạch nhận túi xách trong tay ba: “Vâng, cảm ơn ba.” xong mở hai cái túi nilon tới ngay tại chỗ.

      Vừa rồi ba Đường và bà Lộ dạo tại siêu thị, lúc xếp hàng tính tiền nhận được điện thoại của con trai. Bọn họ lại vòng về mua chút đồ ăn vặt và những nguyên liệu nấu ăn khác. Mặc dù biets thức ăn ở đội tuyển quốc gia kém hơn ở nhà, nhưng mỗi khi con trai về, bọn họ vẫn nghĩ biện pháp để cho nó được ăn ngon.”

      Lúc này Đường Nhất Bạch lấy bao đồ ăn vặt và lon coca ra khỏi túi. Coca vừa lấy ra khỏi tủ lạnh lâu, thân vẫn còn tầng hơi nước mỏng, sờ vào man mát.

      Đường Nhất Bạch cũng thích uống coca giống như rất nhiều nam sinh khác. Nhưng coca lại có hại với thân thể vận động viên, bởi vậy luôn khắc chế chính mình, rất ít khi uống.

      Cho nên bây giờ có chút rối rắm, sờ qua sờ lại lon coca mấy lần nhưng vẫn mở mắp.

      Bà Lộ có chút vui : “Ánh mắt đó là gì thế? uống cầm tưới hoa,”

      “Ai con uống.” Đường Nhất Bạch quả quyết mở nắp, uống ngụm lớn.

      Ba lặng lẽ với : “Là mẹ con lấy cho con đấy.”

      Đường Nhất Bạch cười cười: “Mẹ, con cảm ơn.”

      Mẹ lạnh lùng hừ tiếng: “Lăn lên sofa ngồi, chiếm chỗ của Nhị Bạch rồi.”

      Đường Nhất Bạch chạy lên ngồi sofa, lại : “Là ngài để con ngủ ổ chó mà... Dù sao phòng cũng bị ngài cho thuê rồi.”

      “Con phục sao?”

      “Con phục, vô cùng phục.” Đường Nhất Bạch dựa vào ghế sofa, giơ cao ngón tay cái: “Ngài trị được con trai ngài rồi. Khuya hôm nay con ôm Nhị Bạch ngủ.”

      Bà Lộ rảnh rang dựa vào ghế sofa, rất giống bộ dạng lão phật gia.

      Ba cười : “ cần, ba mẹ đặt thêm cái giường gấp trong phòng sách. Đậu Đậu, ra mẹ con rất thương con.”

      Bà Lộ nhíu mày: “Ai thương nó?”

      Ba Đường: “Tôi, là tôi được chưa...”

      Đường Nhất Bạch chớp chố mắt: “Mẹ, con biết sai rồi, sau này nhất định con về thăm nhà thường xuyên chút, để làm phiền mẹ nhiều hơn chút.”

      Bà Lộ cười “ha ha”, ràng tin lời .

      Đường Nhất Bạch hỏi: “Phòng này mẹ cho thuê bao lâu?”

      năm.”

      “... phải là mẹ đùa chứ?”

      nhảm.”

      “Vậy mẹ cho ai thuê thế? Sinh hoạt của người thuê thế nào? Có quấy rầy đến ba mẹ ? Mẹ đừng vì hờn dỗi con mà làm mình khó chịu là được.”

      Ba Đường trả lời dùm: “Là bé rất biết điều. Hơn nữa.” Vẻ mặt ông thần bí, đưa tay đặt lên miệng, hạ giọng với con trai: “Còn rất xinh nữa, có muốn ba giới thiệu cho hai đứa gặp nhau ?”

      “Khụ.” Đường Nhất Bạch nhớ tới áo ngực ban công, có chút được tự nhiên: “ cần.”

      “Vừa nghe thấy hai chữ ‘xinh đẹp’ mà thẹn thùng rồi hả? Tiền đồ đâu!”

      Đường Nhất Bạch thể giải thích được, cũng muốn giải thích. dựa vào ghế sofa, hai tay giao nhau đặt sau gáy, : “Ba, mẹ. Mấy nữa bọn con phải lên cao nguyên tập huấn.”

      Bà Lộ: “Phơi nắng để được hai đóa hoa cao nguyên.”

      Ba Đường: “Biến thành công chúa .”

      Đường Nhất Bạch: “...”

      Hai vợ chồng bắt nạt được con trai đắc ý vỗ tay.

      Bà Lộ đột nhiên thở dài: “ , tôi hối hận vì trước kia sinh con .”

      Ba Đường lặng lẽ khẽ bên tai bà: “ thể trách bà được, là lỗi của tôi.”

      Bà Lộ nặn chữ từ trong kẽ răng: “Cút...”

      Đường Nhất Bạch cười với mẹ: “Đợi con cưới con sinh công chúa cho mẹ.”

      Ba Đường : “Điều kiện đầu tiên là con có bạn . Sao nào, ba giới thiệu cho con được ?”

      Đường Nhất Bạch bị tinh thần tận dụng của ba làm cho cảm động, nhưng vẫn từ chối, “ cần, tạm thời con có ý định đương.”

      “Xì,,, đừng có kiêu ngạo, con nhà ngươi ta chưa chắc
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28

      Đường Nhất Bạch đến gây nên trận xôn xao nho .

      Cả tòa soạn báo đều làm trong giới thể thao, ngay cả những bác quét dọn cũng có thể vài câu chuyện phiếm về Champions League hay NBA, cho nên mọi người đối với hướng trong giới thể thao mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều. Thông tin Đường Nhất Bạch đạt kỷ lục 47 giây 88 truyền ra, ít đồng nghiệp trong giới rất chú ý tới vấn đề này. Hôm nay mọi người nhìn thấy , làm sao có thể buông tha.

      Chụp ảnh chung!

      Các đồng nghiệp nữ vô cùng điên cuồng. Cho tới bây giờ còn chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy a a a!!! Hơn nữa dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu!!!!!

      Cho nên Đường Nhất Bạch vừa tiến vào tòa soạn báo bị bắt lấy, lúc vcc xuống lầu tìm thấy đứng giữa sảnh chính, bên cạnh là rất nhiều người xin chụp ảnh chung.

      Ai đến cũng từ chối, còn cười vô cùng hòa nhã.

      Giống như có cảm ứng với , Vân Đóa vừa xuất ở lầu hai thi Đường Nhất Bạch ngẩng đầu lên lên, đúng lúc nhìn thấy . Vì vậy “Xin lỗi” với mọi người rồi xoay người lên lầu. Chân dài đúng là tốt, vừa sải ba bước đến gần bậc thềm, tốn nhiều sức lực.

      ra lúc Vân Đóa ngẩn người lên lầu, vô cũng đẹp trai tới trước mặt : “Hi.”

      Tính ra, hai người mới có ba ngày gặp, nhưng bây giờ gặp , Vân Đóa lại có cảm giác xa nhau lâu. biết ró, khư khư cố chấp giữ lại bài phỏng vấn cho , nhất định là có áp lực rất lớn. chỉ là người mới lăn lộn hơn nửa năm, có tài đức gì mà lại có được bài phỏng vấn độc nhất của này.

      Hốc mắt đột nhiên có chút nóng lên: “Đường Nhất Bạch, cảm ơn .”

      Bởi vì kích động nên đôi môi hơi run, giọng run rẩy vào trong đầu . nhìn thấy đôi mắt đen của hơi ướt, khiến nhớ tới hoa hạnh tung bay lúc mưa xuân, xinh đẹp mà trong lành, mềm mại.

      cười, rất muốn xoa đầu .

      Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được —— dưới lầu còn có nhiều người chưa mà.

      “Khách khí gì chứ.” khoanh tay, “Bây giờ chúng ta đâu đây?”

      theo tôi.”

      Vân Đóa đưa đến phòng khách. Trong phòng khách đặt cái bàn mặt thủy tình, bên cạnh bàn có ba cái ghế sofa. để Đường Nhất Bạch ngồi ghế sofa, sau đó đưa chai nước khoáng chưa mở nắp, còn chính rót chén café.

      Đường Nhất Bạch hít hơi, về cà phê của : “Rất thơm.”

      Vân Đóa nở nụ cười, “Thơm cũng thể cho uống được.” Vận động viên ấy mà, những gì ăn uống đều cầu vô cùng nghiêm khắc, muốn thấy ở chỗ ăn phải thứ gì đó sạch .

      Vân Đóa ngồi xuống, đặt máy ghi lên bàn, sau đó lấy tờ giấy A4 và cuốn sổ. Mặc dù có máy ghi , nhưng vẫn quen dùng bút ghi lại điểm quan trọng. : “Chúng ta bắt đầu .. Hả, bút đâu nhỉ.”

      nhìn đông rồi nhìn tây nhưng vẫn tìm được bút, sau đó đột nhiên vỗ vào bàn cái, “Đúng rồi, ở đây.”

      Sau đó, Đường Nhất Bạch thấy vươn tay ra sau đầu, nhàng rút cái, mái tóc đen trơn bóng xõa xuống, giống như thác nước đen bóng đột nhiên đổ xuống. Tóc của mềm mại sạch như tơ, tản ra hương chanh rất nhạt, chắc đó là mùi dầu gội đâu. Mái tóc bồng bềnh nhè rơi xuống bờ vai, nửa che nửa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của . Có vài lọn tóc an phận, lướt qua lỗ tai mà rơi xuống trước mặt . có chút kiên nhẫn, đưa tay vén vài lọn tóc ra sau vai.

      Đường Nhất Bạch mấp máy miệng, mắt khép hờ, hàng mi dày khẽ run lên.

      Vân Đóa vẫn cúi đầu dùng vùi viết viết lên quyển sổ, may mà bị sao. ngẩng đầu muốn chuyện thấy đôi mắt Đường Nhất Bạch trầm tĩnh, lúc này Vân Đóa mới phát hành động vừa rồi có mình hình như chú ý rồi... hơi xấu hổ, giải thích: “Cái đó, trâm của tôi bị gãy, tạm thời dùng bút thay thế,
      [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29

      ...

      Vân: Hơn ba năm trước khi nghiệm nước tiểu dương tính với thuốc kích thích nên bị cấm thi đấu, rất nhiều người đều chú ý đến nguyên nhân của việc này.

      Đường: Tháng bảy năm đó, danh sách những thuốc cấm dùng thuộc thuốc kích kích được đổi lần đầu tiên, bác sĩ trong đội của tôi xem được danh sách này. Tháng tám, người đó cho tôi uống thuốc dinh dưỡng, trong thuốc dinh dưỡng này có thành phần kích thích hooc – môn, mà thành phần lại là trong những thuốc mới được đưa vào danh sách cấm. Lúc ấy người đó biết , mà tôi cũng biết cho nên tôi uống thuốc. Sau đó khi kiểm tra tôi bị nghiệm ra là dương tính.

      Vân: Cho nên ra là do uống thuốc dinh dưỡng?

      Đường: Đúng thế.

      Vân: Vậy vì sao lại cấm thi đấu ba năm? Như thế là dài hơn so với mức sử phạt bình thường. Hơn nữa là bị oan.

      Đường: đến việc này cũng rất đúng dịp. Nửa năm trước đó, đấu trường quốc tế có vài vụ gièm pha về thuốc kích thích, trong nước cũng có, vì thế Tổng cục thể dục liền quyết định nghiêm trị. Tôi là người đầu tiên nghiệm ra dương tính cho nên xử phạt cũng nghiêm khắc hơn, cấm thi đấu liền ba năm.

      Vân: Nhưng ràng là bị oan, sao khiếu nại?

      Đường: Tôi cũng muốn khiếu nại nhưng chuyện uống nhầm thuốc xử lý cũng tốt, hơn nữa tôi uống thuốc dinh dưỡng mà phải là đúng bệnh mở đơn thuốc, cho nên việc khiếu nại cũng khá phiền toái. Hơn nữa đúng lúc nghiêm trị, tôi lại va vào nòng súng cho nên huấn luyện viên của tôi khuyên trước tiên nên gấp, chờ thêm thời gian rồi khiếu nại.

      Lúc đó tôi còn ầm ĩ trận với bác sĩ, lúc đó tuổi trẻ khí thịnh hiểu chuyện, tôi còn vài câu nặng lời, bác sĩ rất tức giận và rời . Sau đó tôi vẫn tìm thấy người đó. Nếu muốn khiếu nại người kê đơn có, chứng cứ đủ nên tôi cũng thể khiếu nại được.

      Vân: may.

      Đường: Đúng vậy, quả có chút may. Thời gian cập nhật danh sách thuốc kích thích thường là cố định, mà tôi cũng thường xuyên uống thuốc dinh dưỡng, mà Tổng cục cũng thường xuyên nghiêm trị các trường hợp, mọi thứ đều kết hợp cùng lúc.

      Vân: có cảm thấy tiếc khi bỏ lỡ ba năm này ? Trong ba năm này có thi đấu Thế Cẩm và Thế vận hội Olympic.

      Đường: Khi chuyện xảy ra tôi vô cùng đau khổ, về sau cũng phai nhạt dần. ra đó chưa chắc là chuyện xấu. Khi đó thành tích bơi bướm của tôi thời gian ngắn tiến bộ, biết có thể đột phá , tôi đổi sang bơi tự do lại có cảm giác như cá gặp nước.

      Vân: Họa phúc khôn lường, làm sao có thể biết đó phải là phúc.

      Đường: Đúng, chính là như vậy.

      ...

      Vân Đóa ngồi ghế xoay, hai tay chống cằm sững sờ. Lâm Tử ngồi bên cnahj , cùi chỏ đặt bên mép bàn, lười biếng đọc báo ngày hôm nay. Thời tiết có chút ấm áp rồi, ta thay bằng cái áo sơ mi caro, lúc này tay áo được vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn.

      Lật đến bài phỏng vấn của Đường Nhất Bạch ta dừng lại, nhàng đẩy Vân Đóa: “Bài báo lớn. Lão đại sắp nổi tiếng rồi.”

      .” Vân Đóa dùng bút gõ lên đầu ta.

      Lâm Tử nghiêm túc nhìn bài báo, xem được lúc ta đột nhiên : “Có lỗi chính tả.”

      Vân Đóa mới tin: “Người hiệu chỉnh còn tôi có lỗi chính tả, người dùng sai cả thành ngữ như mà cũng tự tin tôi có lỗi chính tả sao? Sai chỗ nào?”

      Lâm Tử chỉ lắc đầu thở dài.

      Vân Đóa đột nhiên hỏi ta: “ , viết văn môn ngữ văn thi đại học được bao nhiêu điểm? nghe chút xem nào.”

      “Tôi biết, lúc tra điểm thể tra điểm viết văn.”

      Vân Đóa có ý định buông tha cho ta: “Nhưng mà lúc làm cũng có thể đánh giá được đại khái điểm chứ, sau đó dùng tổng điểm trừ chút là biết được. Nào, nghe .”

      Lâm Tử có chút bất đắc dĩ: “52 điểm.”

      “Dừng lại...! tin!” Vân Đóa khẽ bĩu môi: “ khác lắm điểm người đứng đầu khoa văn như tôi sao? Lừa nhau à!”

      “Tôi là, tổng ngữ văn của tôi là 52 điểm.”

      Vân Đóa sửng sốt chút, sau đó lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha, tổng 150 điểm chỉ thi được 52 điểm sao? Đáng thương quá! Hẳn nào có thể dùng thành ngữ như thế ha ha ha ha ——” Vân Đóa cười cười rồi đột nhiên dừng lại, kỳ quái nhìn ta: “Nhưng mà điểm văn của chỉ có 52 điểm, làm sao có thể thi đậu đại học Thanh Hoa vậy?”

      “Các môn khác đều max điểm.”

      “...” Vân Đóa gì, cuối cùng quay mặt , lạnh lùng hừ tiếng: “Biến thái.”

      Lâm Tử đập báo lên bàn, rất khinh miệt liếc nhìn cái: “Học dốt.”

      bị người thi văn chỉ đực 52 điểm khinh bỉ là học dốt, có thiên lý hay hả trời... Mẹ nó, nhưng mà tổng điểm của ta cao hơn ...

      Giữa trưa, Vân Đóa ăn cơm cùng Lâm Tử và Trình Mỹ. Lúc ăn cơm Trình Mỹ lặng lẽ với bọn họ: “Vân Đóa, hôm nay mình nghe thấy tiểu Trịnh bên ban biên tập , ấy ấy nghe được Tiền Húc Đông về cậu với chủ nhiệm Lưu.”

      Vân Đóa lập tức vểnh lỗ tai: “ mình cái gì?”

      “Ông ấy ... cậu và Đường Nhất Bạch có quan hệ mập mờ, cho nên mới lấy được bài phỏng vấn ta.”

      Bốp!

      Vân Đóa trầm mặt vỗ bàn mộ cái, tiếng động quá lớn nên khiến mọi người [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 30

      Sau khi được Lâm Tử phân tích xong, Vân Đóa phát mình đúng là sắp xong đời rồi. Nếu như lời đồn truyền như vậy chỉ đắc tội người trước là Tiền Húc Đông mà còn khiến người xung quanh phản cảm. và Lâm Tử nhất định từ phân đội cái kim trong bọc, trở thành người mà chủ nhiệm Lưu ghét nhất, còn các đồng nghiệp nhìn thế nào? Còn trẻ kiêu căng an phận, vì đạt được mục đích mà từ thủ đoạn, ngốc nghếch mà đạo đức bại hoại...

      (ngốc nghếch: tam bát - 三八: chỉ ngày quốc tế phụ nữ 8 – 3, nhưng còn có nghĩa xấu khác, chuyên chỉ những bà tám thiếu hương vị của phụ nữ, thường là từ dân gian khó nghe. Tương đương với tiếng : stupid)

      Mặc dù mỗi người đều tự trong đáy lòng nhưng cuối cùng, tất cả oán hận của mọi người đều chuyển tới .

      “Có thể ác độc quá .” Vân Đóa bị suy nghĩ này dọa tới mức hai chân như nhũn ra, “Tôi đắc tội với ai mà lại chỉnh tôi như vậy.”

      biết.” Lâm Tử lắc đầu, nhàn nhã chống cằm, miệng khẽ động, ta vẫn còn ăn kẹo.

      Vân Đóa có chút lo lắng: “Tôi phải làm thế nào đây?”

      Hai tay ta chìa ra: “ là lão đại, tính .”

      Vẻ mặt Vân Đóa cầu xin, nhàng kéo tay ta, giọng : “ có thể giúp tôi chút ? Nhất định có biện pháp.”

      “Tôi thi ngữ văn chỉ được có 52 điểm mà.”

      “Còn nhớ thù nữa sao?” Vân Đóa quăng tiết tháo, ca ngợi ta: “Mặc dù ngữ ăn chỉ thi được 52 điểm, nhưng vẫn là người học rất giỏi khiến cho người phàm như chúng tôi phải run rẩy!”

      “Xin tôi .”

      “Này...” Vân Đóa đen mặt nhìn ta.

      “Được rồi.” Lâm Tử vỗ tay, rất trượng nghĩ vỗ bờ vai : “ xin tôi tôi giúp lần này.”

      Vân Đóa nhàng đẩy tay ta ra, diễn high quá nhỉ...

      Về vấn đề giúp Vân Đóa như thế nào, Lâm Tử tìm được trung tâm vấn đề: Tiền Húc Đông.

      Nếu như muốn hóa lần hãm hại này thành vô hình nhất định Vân Đóa phải có quan hệ tốt với Tiền Húc Đông.

      Vân Đóa gặp khó khăn: “Ông ta là nanh vuốt của chủ nhiệm Lưu, tôi lại mới đoạt bài phỏng vấn của ông ta, làm sao có thể có quan hệ tốt với ông ta được?”

      à, phải học được cách phân tích tâm lý con người.” Lâm Tử : “Tiền Húc Đông là người rất tự phụ, mời ông ta ăn bữa cơm, tâng bốc ông ta lên, sau đó tôi giúp .”

      giúp tôi sao? cũng tâng bốc người khác sao? Vì sao tôi lại có cảm giác an toàn...”

      Lâm Tử cười ha ha: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

      Mặc dù biết Lâm Tử gọi diệu kế là cái gì nhưng Vân Đóa vẫn lựa chọn tin tưởng ta, chủ yếu do bây giờ cũng có người khác để tin. Trình Mỹ cũng như chỉ là tay mơ, nghĩ được ý kiến gì, thầy Tôn là người hiền lành, nếu như là ông đều nghị nhất định là chủ động giảng hòa với Tiền Húc Đông.

      Về phần phải tán dương Tiền Húc Đông như thế nào... Vân Đóa phải là đứa ngốc, vẫn am hiểu chút.

      mời Tiền Húc Đông, thầy Tôn và Lâm Tử tới nhà hàng sang trọng, cùng nhau ăn cơm. Thầy Tôn và Lâm Tử đều là người trợ giúp. So với Lâm Tử chức năng của thầy Tôn là, có ông ấy ở đây sợ câu chuyện nhạt nhẽo.

      Trong bữa tiệc, Vân Đóa kính rượu với Tiền Húc Đông, biểu đạt lòng cảm kích của mình. Nguyên nhân vì những câu hỏi trong bài phỏng vấn, bởi vì Tiền Húc Đông chuẩn bị sẵn cho nên những câu hỏi đó nhất định có công lao của ông ta.

      “Danh sách câu hỏi của thầy vô cùng chuyên nghiệp, giống như vội vàng đặt ra. Nếu như là em dù thầy cho em hai ngày cũng thể đưa ra được. Em cmar thấy bài phỏng vấn lần này thành công chủ yếu dựa vào thầy, em chỉ dính được chút ánh sáng. Thầy Tiền, em xem qua ít bài báo của thầy, quả rất đáng để em học tập.”

      Tiền Húc Đông nghe xong những lời Vân Đóa , buồn bực trong lòng mấy ngày nay cũng bị quét biết. Ông nghĩ thầm, cũng là có lương tâm, đáng tiếc công đầu vẫn bị đoạt rồi, tên phóng viên là Vân Đóa chứ phải là Tiền Húc Đông tôi.

      “Vân Đóa à, vẫn còn non lắm, về sau phải học hỏi thầy Tiền nhiều hơn nữa.” Thầy Tôn xong, lại cười với thầy Tiền: “ biết cái bé này vừa mới vào nghề gây cười thế nào đâu, ngày đó là thi đấu bơi lội, lúc Đường Nhất Bạch bị hỏi...” Ông kể qua về việc lần đầu Vân Đóa phỏng vấn cãi nhau với phóng viên khác, sau đó lại chủ nhiệm Lưu còn mắng chập, lúc này mới ngoan ngoãn hơn.

      Sau khi nghe xong, Tiền Húc Đông hỏi Vân Đóa: “Cho nên từ lúc đó biết Đường Nhất Bạch sao?”

      “Đúng thế, về sau em còn khóc lóc kể lệ việc em bị lãnh đạo mắng, kết quả Đường Nhất Bạch còn rất ngay thẳng thiếu em nhân tình. Cho nên lần nay ta giữ bài lại cho em. Vốn em còn muốn hỏi chủ nhiệm Lưu có nên đổi thành thầy , nhưng mà chuyện này đột nhiên quá cho nên em quên hỏi bị chủ nhiệm Lưu phân tới phòng khách.”

      Tiền Húc Đông khoát tay áo: “Cậu ta trả nhân tình cứ nhận lấy, phải chỉ là bài phỏng vấn thôi sao?” xong, ông đột nhiên cảm thấy điều này cũng chẳng có gì lớn, chỉ là vận động viên có chút nổi tiếng mà thôi. phải ông chưa từng phỏng vấn quán quân Olympic, Đường Nhất Bạch đáng nhắc tới. Nhìn lại Vân Đóa, bộ dạng cẩn thận để tâm như vậy, Tiền Húc Đông nghĩ thầm, người mới đúng là người mới.

      Mặc dù cảm giác của ông với Vân Đóa cũng chưa tính là tốt, nhưng ít nhất bây giờ cũng còn quá phản cảm nữa. Ông là người trước, so đo với bé làm gì... Tiền http://***************.com/downloads/posts/2603683.png

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31

      Vân Đóa và Lâm Tử ở lại trụ sở huấn luyện cao nguyên hai ngày, ngoại trừ đội bơi lội còn thuận tiện phỏng vấn hai đội điền kinh tỉnh cũng tập huấn ở đây. Trụ sở huấn luyện cao nguyên này xây dựng khá tốt, đáng tiếc xung quanh là đều còn nguyên sơ, cũng có nơi nào hay ho để chơi. Lâm Tử làm ầm muốn hồ Thanh Hải cách đó hơn 100km để chơi nhưng Vân Đóa để cho ta tự mình , cuối cùng ta đành theo trở về thành phố B.

      Mà Đường Nhất Bạch còn phải ở đó tập luyện hơn nửa tháng.

      Sau khi trở lại đơn vị, Vân Đóa lại rất vội. theo những hạng mục nước, ngừng chạy tìm hiểu về những tin tức bơi lội, còn có bơi lội và nhảy cầu, sau đó sao, bởi vì là người mới nên lúc rảnh rỗi cũng bị những người cũ chộp tới làm việc lặt vặt. Điều đáng mừng chính là thái độ của Tiền Húc Đông đối với Vân Đóa thay đổi, ít nhất mặt mũi cũng có gì trở ngại, lời đồn đãi cũng có cơ hội khuếch tán rộng hơn.

      ra Vân Đóa rất muốn biết người đứng đằng sau là ai, nhưng nghĩ ra mình đắc tội với ai. Ngay cả Lâm Tử cũng nghĩ ra biện pháp tốt nên cũng đành phải thôi.

      Thời gian nhanh chóng chạy tới cuối tháng tư, hôm nay Vân Đóa phải tăng ca vì bản thảo giải quán quân nhảy cầu, sau đó nhận được tin nhắn của Đường Nhất Bạch.

      Đường Nhất Bạch: làm gì thế? Tan làm chưa?

      Vân Đóa: Tăng ca QAQ.

      Đường Nhất Bạch: Làm thêm đến mấy giờ?

      Vân Đóa: biết, dù sao cũng rất muộn, ngày mai phải phát hành rồi.

      Vân Đóa: có chuyện gì sao?

      Đường Nhất Bạch: Tôi về nhà, định mời ăn bữa cơm. Bữa cơm này kéo dài hai tháng rồi.

      Vân Đóa: Nhà của ở gần đây sao?

      Đường Nhất Bạch: Đúng vậy.

      Vân Đóa: Hôm nay được rồi, biết mấy giờ tôi mới có thể làm xong...

      Đường Nhất Bạch: Bữa khuya cũng được sao?

      Vân Đóa: được, nghỉ sớm chút , hôm nào mời tôi sau cũng được (*^__^*)

      Đường Nhất Bạch: Về nhà quá muộn an toàn đâu

      Vân Đóa: có việc gì, tôi có tiểu đệ hộ tống rồi.

      Vân Đóa xong những lời này ngẩng đầu nhìn Lâm Tử ngồi ghế ở phía trước. ta gục đầu xuống bàn ngủ, cả người lên xuống đều đều. đến Lâm Tử, mặc dù kỹ năng chuyên ngành tốt nhưng lại rất trung thành. ta biết Vân Đóa phải tăng ca chủ động ở lại chờ để đưa về.
      Từ tòa soạn báo trở về chỗ trọ bộ chỉ mất mười lăm phút, ra Vân Đóa lại cảm thấy sợ hãi, cảm thấy an ninh ở thành phố B rất tốt, dù sao cũng là “Dưới chân thiên tử” đấy. Những mà mấy ngày nay, xung quanh đây dán ít lệnh truy nã của Cục công an, truy bắt tên tội phạm giết người. Sau khi Lâm Tử biết luôn có cảm giác an toàn tính mạng bị uy hiếp, còn nhiều lần nhắc nhở Vân Đóa phải cẩn thận. Lần này tăng ta, ta lo lắng phải đường mình vào đêm.

      Vân Đóa rất cảm động, mình tới phương Bắc làm việc, quả thực rất thiếu chăm sóc, người khác đối tốt với chút xíu cũng cảm thấy giống như nắng hạn gặp mưa rào. Hơn nữa Lâm Tử chỉ tốt với xíu thôi đâu.

      cầm áo khoác của mình, nhàng che lên người Lâm Tử.

      Tan việc, Lâm Tử đưa về nhà sắp mười giờ rồi. Vân Đóa nhàng bước vào cửa, trong phòng khách mảnh đen kịt, chỉ có chiếc đèn nhỏở hành lang, tìm dép lê của mình dưới ánh đèn và quả nhiên tìm được. đành khẽ gọi về phía phòng khách: “Nhị Bạch... Nhị Bạch...”

      Nhị Bạch ngủ say bị đánh thức, ngậm đôi dép lê chạy như bay đến cạnh .

      Nhị Bạch chính là đóa hoa kỳ lạ trong giới vật cưng, qua TV nó tự học kỹ năng ngậm dép lê, mà có thể ngậm lúc hai cái, vô cùng vinh quang cho chủng tộc của nó. Nhưng mà nó chưa bao giờ ngậm dép của người khác, nó chỉ ngậm dép lê của Vân Đóa. Mỗi khi Vân Đóa thay dép lê, nó lén lén lút lút ngậm và giấu kỹ, tới khi Vân Đóa trở về nó lại ngậm tới như hiến vật quý.

      Mỗi lần làm xong loại việc ngốc ngếch này, nó còn vô cùng tự hào vẫy đuôi đơi Vân Đóa khích lệ.

      Vân Đóa còn cách nào, dưới ánh mắt chờ mong của nó, mỗi lần đều nhịn được mà xoa đầu nó. Trực tiếp cổ vũ dáng vẻ bệ vệ khi nó làm chuyện điên rồ.

      xấu nữa, bây giờ Vân Đóa thay dép lê xong tới phòng khách với Nhị Bạch, lúc ngang qua phòng bếp người ra, suýt nữa va vào .

      Vân Đóa tập trung nhìn vào, là dì Lộ.

      Dì Lộ mặc đồ ngủ tơ tằm, vẻ mặt buồn ngủ nhìn Vân Đóa, có chút mất hứng: “Làm sao bây giờ mới về.”

      “Cháu… làm ồn đến dì ạ?”

      , dì vừa uống nước.”

      “A vâng…” Vân Đóa do dự chút, ra suy nghĩ đáng sợ: “ phải là dì nhớ cháu chứ?”

      “Ha.” Dì Lộ đột nhiên cười chút, giống như nghĩ tới điều gì cực kỳ thú vị, bà vỗ vào bả vai Vân Đóa: “ ngủ sớm chút. Sáng mai dì mời ăn sáng, cho phép từ chối.”

      “Hả? Vâng”

      Dì Lộ đột nhiên thân thiện làm cho Vân Đóa có chút buồn bực. Nhưng mà quá mệt mỏi nên còn sức nghĩ gì nữa, rửa mặt qua loa rồi ngủ.

      Bởi vì ngủ muộn cho nên hôm sau bị đồng hộ đánh thức Vân Đóa rất tình nguyện. nhu mắt, đầu óc mơ màng, giống như mộng du vào toilet. Trong toilet truyền tới tiếng nước chảy nhưng Vân Đóa phản ứng chậm chạp, vẫn đẩy cửa theo thói quen.

      Hình ảnh sau đó có thể được coi là hình ảnh kinh hãi nhất trong cuộc đời .

      nhìn thấy người đàn ông.

      người đàn ông tắm vòi hoa sen.

      ta đưa lưng về phía , vóc dáng rất cao, vai rộng eo thon, chân dài, người có chút thịt thừa nào, dáng người khỏe mạnh. Vòi sen phía như mưa phùn rơi lưng , bắn ra những bọt nước rất , làn da trắng nõn của ta lên tầng hơi nước. Còn phần lớn tạo thành những dòng nước , uốn lượn uyển chuyển chảy xuống dưới.

      Nằm mơ sao? Xem ra gần đâu bị áp lực quá lớn.

      ngờ là giấc mộng xuân, lỏa toàn bộ! ra người khẩu vị nặng như thế sao… ngơ ngac1nghi4.

      Đúng lúc này, người nọ như cảm giác được dị thường, ta xoay người lại.

      Thời gian như đột nhiên chậm lại, Vân Đóa chỉ cảm thấy giường mắt mình giống như video quay chậm. từ từ quay người lại, nhàng lau mặt, vươn tay tắt vòi hoa sen.

      Bởi vì, độ cao của mắt, đầu tiên nhìn thấy cơ ngực ướt nhẹp của , sau đó rời tầm mắt xuống dưới tới cơ bụng, lại xuống dưới… Nhìn xót cái gì…

      Vân Đóa kinh ngạc trừng to mắt. Giấc mơ này quá chân rồi, giống như hình ảnh full HD của cơ thể người dùng để dạy học! Mặc dù ở trong mộng nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng nhìn lên .

      Sau đó, nhìn thấy mặt của ta.

      Mặt ta là mặt của Đường Nhất Bạch.

      Vân Đóa: ([]o[])

      Đôi mắt Đường Nhất Bạch cũng trợn tròn, vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt nhìn như ‘Tôi nhìn thấy Thượng đế’.

      Hai người giống như hai con chim ngốc đứng nhìn nhau, ai cũng mất phản ứng. Hai cái miệng càng ngày càng há to hơn, Vân Đóa nhịn được xoa hai mắt, hi vọng khi xoa xong hình ảnh trước mắt biến mất, thấy mình nằm giường, tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là mộng.

      Nhưng mà có!

      Giấc mộng này quá rồi!

      Vân Đóa sắp điên rồi, trong lòng suy đoán điên cuồng, nó chịu mà chui lên. lại nhất quyết, vươn tay đánh lên mặt mình.

      Mau tỉnh lại đồ khốn!

      Nhưng mà tay của bị chặn ở giữa đường.

      Đường Nhất Bạch dễ dàng nắm được cổ tay .

      Cảm xúc ẩm ướt da như kích thích , làm cho đôi mắt như co lại chút. ngây ngốc nhìn khuôn mặt . nhìn thấy bóng dáng trong đôi mắt ---- vẻ mặt như nhìn thấy quỷ; nhìn thấy những bọt nước chưa khổ lông mi , phản xạ dưới ngọn đèn vàng như những mảnh vụn thủy tinh tinh khiết.

      Ngay cả chi tiết cũng chân như vậy, sao có thể là mơ được!!!!

      Vân Đóa vô cùng tuyệt vọng.

      Lúc này Đường Nhất Bạch phá vỡ chút hi vọng cuối cùng của , : “ phải là mơ.”

      “A!!!!!!” Vân Đóa hét lên tiếng, tiếng hét đó còn thê lương hơn khi Nhị Bạch bị giẫm phải đuôi.

      bỏ mặc Đường Nhất Bạch, xoay người chạy , nhanh nhẹn giống như chú thỏ.

      Đường Nhất Bạch thấy bóng dáng mảnh khảnh của chạy mất, giống như tia chớp đâm đầu vào phòng .

      Căn phòng từng là phòng của .

      Vân Đóa chạy về phòng, nhét đầu vào trong chăn.

      Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!!!!!!!!!!!

      Là Đường Nhất Bạch! Đậu Đậu chính là Đường Nhất Bạch! Cho nên chủ thuê nhà mới họ Đường! Cho nên con cún nhà bọn họ mới tên là Nhị Bạch! có rất nhiều gợi ý nhưng thể nào đoán được việc này! Cuộc sống đặc sắc gấp vạn lần so với phim truyền hình!!!

      Hơn nữa, , , nhìn, sạch, Đường, Nhất, Bạch, rồi !!

      Hu hu, còn mặt mũi gặp người nữa!

      Vân Đóa hận thể làm mình chán chết trong chăn, nằm lỳ giường, giống như hươu bào nhúc nhích trong đống tuyết.

      Sau đó bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

      “Vân Đóa?” Đường Nhất Bạch ở bên ngoài gọi .

      Vân Đóa vẫn dùng chăn để ngược đãi chính mình, trả lời lại .

      Đường Nhất Bạch vẫn kiên nhẫn gõ cửa, Vân Đóa chỉ lo giả chết. Hai người như phân cao thấp, ngừng gõ cửa, ngừng giả chết.

      khí giằng co này, diễn ra hơn mười phút, rốt cục Đường Nhất Bạch bỏ tuyên bố chấm dứt tại đó.

      Khi ngoài cửa còn động tĩnh Vân Đóa nhàng thở ra, vươn đầu ra ngoài. Mặt của đỏ bừng, há mồm thở dốc.

      cầm di động, gửi trạng thái: Mù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Có người trả lời.

      Lăng Lý Nhất Bạch Điều: Phụ trách.
      Last edited: 22/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :