1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      đường nhất bạch gian manh

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75:



      Gần như mỗi tối Vân Đóa đều cùng Đường Nhất Bạch trò chuyện video. Lúc Đường Nhất Bạch da trắng nõn nà, nhưng chuyến năm trước ở Bruce phơi nắng sớm làm cho da trở thành màu lúa mì rồi. Nhưng mà lần này Vân Đóa phát , chỉ mơi vài ngày, màu da của liền đen hơn chút, đến khi kết thúc ngoại huấn, da hoàn toàn thành màu đồng cổ, giống Cổ Thiên Lạc có chí tiến thủ.

      Vân Đóa , “Đường Nhất Bạch, hoàn toàn biến thành Đường Nhất Hắc.”

      Đường Nhất Bạch còn rất tự kỷ, “Có phải rất gợi cảm hay ?”

      Vân Đóa cười xấu xa, “Ừ, gợi cảm như khoai tây nướng.”

      Đường Nhất Bạch khẽ nhíu mày, “Chờ về trừng trị em.”

      Vân Đóa hỏi, “Chừng nào trở về?”

      “Ngày kia.”

      “Buổi sáng hay là buổi chiều? Buổi sáng em rảnh, buổi chiều rảnh, có thể đón .”

      cần, quá xa, hết giờ làm em về nhà chờ .”

      “Được…”

      ***

      Hôm nay Đường Nhất Bạch trở về, Vân Đóa làm xong việc, nhàng bước về nhà, trong lòng kích động nên lời. Muốn gặp được Đường Nhất Bạch …, phải ở điện thoại di động, là Đường Nhất Bạch phiên bản người

      tới cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa, mới vừa lấy chìa khóa cắm -- vào ổ khóa, đột nhiên, cửa chợt bị người kéo ra, trước mắt Vân Đóa xuất bóng dáng vừa cao vừa đen, đối phương vươn cánh tay, dùng sức lôi vào trong nhà.

      “Ôi!”Vân Đóa sợ hãi kêu tiếng, cứ như vậy bị kéo vào trong.

      Rầm! Cửa bị đóng mạnh.

      Ngay sau đó đợi phản ứng, bắt được , nặng nề hôn.

      Lưng dựa vào cánh cửa phía đằng sau, hai tay bị gắt gao giữ lấy, thể động đậy, cứ như vậy ngửa đầu đón nhận nụ hôn như bão tố của . Đầu lưỡi của thuần thục gạt mở răng môi của , luồn vào trong, khi quấy khi mút, giống như vội vàng khao khát cái gì đó. Lâu lắm gặp, nhớ nhung mãnh liệt biến thành mảnh mênh mông, làm cho bọn họ hoàn toàn chìm đắm, điên cuồng hôn, ngửa đầu thử phối hợp, nhàng quấy đầu lưỡi, đuổi theo . Cảm nhận được đáp lại, càng thêm kích động, nặng nề thở hổn hển, nâng khuôn mặt của , hôn sâu, hôn đến môi lưỡi tê dại, vẫn còn bỏ qua cho .

      Bởi vì sức thở chênh lệch ràng, thường vào loại thời điểm này, Vân Đóa luôn luôn chịu nỗi trước so với . nghiêng mặt , thở hổn hển, cúi đầu buông tha , để gian cho thở dốc, chỉ nhàng liếm ở đôi môi sưng đỏ của .

      Vân Đóa đột nhiên , “Hỏng bét, chìa khóa!”

      Tim Đường Nhất Bạch hơi ngừng, thời điểm lãng mạn như vậy mà còn có lòng dạ nhớ cái chìa khóa…

      Vân Đóa đẩy ra, mở cửa rút ra chìa khóa cắm ở ngoài cửa, trợn mắt nhìn .

      Ánh mắt mềm mại và hờn dỗi, trong giây phút này làm cho trái tim mềm mại đến rối tinh rối mù, thấy vào phòng khách, vội vàng chăm chú theo.

      Vân Đóa tò mò , “Nhị Bạch đâu? Sao thấy nó?”

      Đường Nhất Bạch kéo tay , “ cần lo cho Nhị Bạch.”

      Vân Đóa có chút lo lắng, “ xách nó nơi nào rồi?”

      “Nấu, ở trong nồi cơm điện.”

      “…Này!”

      Đường Nhất Bạch kéo tay ngồi ở ghế sô pha, , “Em cần lo lắng, nhốt nó ở trong phòng sách rồi.”

      “Tại sao?”

      Tại sao? Bởi vì cái con chó này biết sao lại thế, mỗi lần thấy hôn , nó đều sủa gâu gâu gâu, con chó ngu ngốc này hoàn toàn chính là cái còi báo động, loại thời điểm này sao có thể để cho nó ở đây phá rối được.

      Đường Nhất Bạch vuốt ve khuôn mặt của , dùng ngón tay cái nhàng xoa khóe môi , uất ức nhìn , “ vừa trở về, sao em cứ nhớ đến Nhị Bạch thế.”

      “Bởi vì nó ngu ngốc …” Hai tay Vân Đóa nâng mặt Đường Nhất Bạch, dịu dàng , “Được rồi, được rồi đừng tức giận.”

      Cánh tay Đường Nhất Bạch vươn đến phía sau ghế sô pha, tiếp theo lấy ra bó hoa hồng tặng . hoa hồng tươi đẹp còn vương vài giọt nước, đặc biệt làm cảm động lòng người. Khuôn mặt Vân Đóa đỏ bừng giống như cánh hoa hồng đỏ rực, chu môi cười, “Cảm ơn .”

      Đường Nhất Bạch nhìn , duỗi cổ về phía trước, ý bảo phải dùng hành động thực tế bày tỏ lòng biết ơn.

      Vân Đóa liền ngửa mặt hôn cái ở cằm .

      lại thỏa mãn, ngón trỏ chỉ chỉ môi mình.

      Vân Đóa đỏ mặt, đưa môi thơm của mình lên.

      kịp lui lại, cái ót của bị giữ chặt, hôn sâu hơn.

      Vừa hôn, vừa đẩy ngã ở ghế sô pha, nằm ở người cùng môi lưỡi quấn quít qua lại. Hô hấp lại trở nên càng trở nên nặng nề, theo bản năng vuốt ve cơ thể của , bị hôn đến thất điên bát đảo*, trong mơ hồ cảm giác được eo khẽ thẳng cái, nhận thấy được thay đổi của , vội vàng giữ vai của đẩy . nghiêng đầu né tránh nụ hôn của , thở hổn hển , “, lại lưu manh …”

      (*): cuống quít và lộn xộn đến cực độ.

      Ánh mắt Đường Nhất Bạch mê say, ý loạn tình mê. lại bắt được môi của lần nữa, hôn từng chút từng chút, vừa hôn vừa mơ hồ , “Đóa Đóa, nhớ em, mỗi ngày đều nhớ em, Đoá Đóa…”

      “Em cũng nhớ , có thể ngồi dậy trước hay …”

      lại động đậy, hôn theo gò má xuống dưới, hôn lên bên cổ của . Xúc cảm mềm mại và thấm ướt cọ xát ở bên ngoài làn da , cùng với hơi thở nóng hầm hập, khiến trong lòng rối loạn.

      Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng động, tiếp theo thanh chìa khóa ** cắm vào ổ ràng truyền vào trong phòng. Vân Đóa kinh hãi, “Mau đứng lên, có người đến!”

      Đường Nhất Bạch phản ứng nhanh hơn so với , nhanh chóng đứng lên, dù cho rằng như vậy xong rồi, lại nghĩ rằng đột nhiên xoay người, khiêng lên vai!

      Vân Đóa: “!!!!!” Đây là tình huống gì vậy!

      Đường Nhất Bạch khiêng Vân Đóa còn có thể bước như bay, trước khi cửa được mở ra gấp rút rời khỏi phòng khách, chạy vào phòng của .

      Sau đó bị ném ở giường.

      Trong phòng khách.

      Bố Đường có chút nghi ngờ: “Cửa có khoá, Đậu Đậu trở về sao?”

      Lộ phu nhân gật đầu: “Hẳn là vậy.”

      Bố Đường cất giọng kêu lên: “Đậu Đậu, Đậu Đậu?”

      Dì Lộ ngăn ông lại: “Đừng kêu.”

      Bố Đường: “Vợ, bà phát cái gì?”

      Dì Lộ: “Sô pha vẫn còn nóng.”

      Bố Đường: “Cho nên ?”

      “Cho nên nó hẳn là trốn chúng ta. mình nó cần thiết trốn chúng ta, như vậy hẳn là Vân Đóa cũng trở về.”

      Bố Đường giật mình, “Cho nên…? Thằng nhóc thối này!”

      Dì Lộ ôm cánh tay, “Vấn đề tại là, Nhị Bạch bị nó xách đâu rồi?”

      Sau cùng hai người tìm được Nhị Bạch ở trong phòng sách. Nhị Bạch bị nhốt, tính tình tốt, biến phòng sách trở nên lộn xộn, khi có người phát nó liền trốn ở phía sau bức màn làm bộ để ai có thể nhìn thấy nó.Vấn đề là nó chỉ giấu đầu, để lại cái mông ở bên ngoài, người mù cũng thấy được nó.

      Bố Đường cảm thán , “Tôi cảm thấy chúng ta giống như thành bóng đèn vậy.”

      Dì Lộ cũng có chút bất đắc dĩ, “Người trẻ tuổi đương chính là chán ngấy như vậy.”

      Lúc này, trong phòng. Đường Nhất Bạch đặt Vân Đóa ở dưới người, dịu dàng hôn môi . Mặt Vân Đóa nóng đến chết người, cả người như nhũn ra, giọng : “Chú dì trở về rồi, đừng như vậy…”

      cầm lấy tay , thăm dò trong quần áo của , nhàng ma sát, , “Đoá Đoá, Đoá Đoá…” Giọng khàn mờ ám, lần lượt cầu xin. Ánh mắt híp lại, ánh mắt đen nhánh như nước hồ mùa xuân hoà tan ấm áp. Bởi vì cố chấp tự chịu đựng, trán thấm ra tầng mồ hôi mỏng.

      Vân Đóa cảm giác cả người mình sắp đốt cháy rồi, muốn rút tay lại, đáng tiếc sức lực hoàn toàn bị cuốn trôi mất. Bàn tay liền đặt ở cơ bắp rắn chắc kia, lúc này hoàn toàn có thể tưởng tượng tới nơi đó, eo hẹp, cơ bụng hoàn mỹ và ràng…

      tồn tại của chú dì bên ngoài khiến cho cảm thấy hoang mang và sợ hãi, kích thích biết làm sao, chỉ muốn né ra xa. Mà khuôn mặt lại khao khát, loại thanh trầm thấp và mềm mại này của , chạm vào ngực , hoá thành muôn vàn điểm nhu tình* bao trùm .

      (*): Tình cảm dịu dàng

      “Đóa Đóa, em giúp , có được ?” hôn chóp mũi của , giọng cầu xin .

      “Đường Nhất Bạch … Đừng…”

      muốn nghe thầy lời từ chối của , liền ngăn chặn miệng . cầm tay , lần theo bụng xuống phía dưới, đường xuống phía dưới, luồn vào trong quần thể thao.

      (Theo miệng rơi xuống phần)

      Sau đó, cơ thể kéo căng, hai mắt lơ đễnh, hình ảnh dừng lại giống như bị nhấn phím tạm dừng.

      Vân Đóa xấu hổ đến hai má rỉ máu.

      Sau đó cơ thể thả lỏng xuống, liếm liếm môi, thoả mãn nhìn . Do trải qua chuyện–tình, đôi mắt bao phủ tầng ánh nước, đuôi mắt xếch lên có màu đỏ nhạt đến gần như thấy , giống cánh hoa trắng nhạt bay qua.

      “Đóa Đóa,” thở hổn hển kêu , thanh sung sướng và khàn khàn, : “ cảm giác mình thiên đường.”
      Last edited: 27/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76



      Vân Đóa dám nhúc nhích chút, cúi đầu nhìn , cũng chuyện. Tay còn ở dưới quần , dưới tay dính mảng nóng ẩm. Khi buông lỏng, rút tay ra.

      Sau đó ngồi dậy, đỏ mặt đưa tay lấy giấy tủ đầu giường.

      Cánh tay Đường Nhất Bạch dài hơn , khẽ vươn tay, lấy được trước. rút mấy tờ giấy, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của , tỉ mỉ lau.

      Động tác của rất chậm, gần như khiến quá trình này trở nên đặc biệt lâu. Vân Đóa xấu hổ đến mức biết như thế nào cho phải, liếc cái thúc giục, lại phát nhìn , đầu lông mày như cành liễu rủ xuống, ánh mắt dịu dàng, giống như hoa sen nở rộ dưới ánh trăng.

      Lau xong tay, Đường Nhất Bạch nâng khuôn mặt hôn cái, sau đó khẽ . “Chờ chút, thay quần áo.”

      Vân Đóa cũng biết có phải mình quá nhạy cảm hay , cảm thấy mỗi động tác của , mỗi câu đều như là trêu đùa

      toilet, khi ngang qua phòng khách thấy dì Lộ ngồi ở ghế sô pha nhìn điện thoại di động, thấy Vân Đóa, dì Lộ chỉ cười cười. “Về rồi sao?”

      “Dạ.” Vân Đóa sợ dì Lộ hỏi cái khác nên dám dừng lại, vội vàng trốn vào toilet.

      Sau khi Đường Nhất Bạch thay xong quần áo, tinh thần sảng khoái tới, khi thấy mẹ , giả bộ : “Mẹ, mẹ quay về nhanh thế?”

      Bà Lộ bình chân như vại, có ý định vạch trần con trai.

      Sau đó Đường Nhất Bạch và Vân Đóa ra ngoài hẹn hò.Tối hôm nay phải về đội, sau khi về đội lại tập huấn thi đấu giải vô địch, thời gian gấp gáp, lúc này nhất định phải bắt lấy cơ hội ở lại với thêm chút.

      Đây cũng là trong những nguyên nhân mà đội khuyến khích vận động viên chuyện đương. Thời gian của các vận động viên rất eo hẹp, càng có ít thời gian dành ra cho bạn , đương cũng được, có khi bạn chịu nổi đơn bắt cá hai tay với người khác, ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc.

      Người hẹn hò cũng có mấy chỗ như vậy. Đường Nhất Bạch và Vân Đóa ra ngoài tới rạp chiếu phim, hai người nhìn áp-phích (poster) giới thiệu phim, cuối cùng chọn phim hài tình cảm. áp-phích phim hài này cách sáu mươi tám giây trận cười.

      mua bỏng ngô và nước trái cây cho Vân Đóa, Vân Đóa mua chai nông phu sơn tuyền (*) cho .

      (*) loại nước uống ở Trung Quốc

      Được rồi, vĩnh viễn được đãi ngộ nông phu sơn tuyền.

      Phim bắt đầu, Đường Nhất Bạch phát cả rạp chiếu phim chỉ có hai người bọn họ, bỏ tiền mua hai tấm vé được hưởng thụ như bao cả rạp, quả rất khó tin. Sau đó đến khi xem được vài phút, cuối cùng hiểu được những gì đằng sau tính tất yếu của việc ngẫu nhiên này. Loại phim kém chất lượng này vượt qua giới hạn của bộ phim, còn có người xem là thành tựu cả đời rồi. Trong lòng biên kịch muốn khiến người xem cười gấp rút cỡ nào, gần như muốn đột phá màn hình phun lên mặt người xem, nhưng mà điểm cười của ông ấy xây dựng lại quá đơn giản, làm cho người ta hoàn toàn muốn xem. chỉ muốn xem, ngay cả nghe cũng muốn.

      Đường Nhất Bạch cảm thấy hơi nhàm chán, liền bắt đầu quấy rầy Vân Đóa. Sờ đầu cái, hôn hai cái, thấy để ý tới , liền đoạt bỏng ngô của , cho ăn. Cánh tay dài, giơ bỏng ngô lên, đừng nghĩ với tới.

      Vân Đóa hơi im lặng. “ làm gì vậy.”

      “Hôn cái cho em.”

      biết xấu hổ, đây là nơi công cộng, có ý thức công cộng hay .”

      “Nơi này lại có người.”

      Được rồi, xung quanh quả người nào cả, Vân Đóa đành phải hôn cái bẹp ở mặt của , sau đó đưa tay. “Đưa cho em.”

      Đường Nhất Bạch vẫn nhúc nhích, “Chả có chút lòng nào, lại.”

      Vân Đóa hôn xuống mấy cái rốt cuộc mới được cho là “có lòng”, sau đó lấy tay về, ôm bỏng ngô vào trong ngực, vẫn đưa cho .

      Vân Đóa: (╰_╯)#

      Đường Nhất Bạch cầm hạt bỏng ngô đưa tới môi , “Cho.”

      Vân Đóa mở miệng, đầu lưỡi cuộn lại, ăn vào trong miệng.

      Thế là cứ đút hạt cho như vậy. Đường Nhất Bạch rất thích hoạt động “đút cho bạn ” này, nhìn phồng má ăn đến hăng say, giống như chuột sóc vui vẻ, trong lòng đều tràn đầy cảm giác thành tựu và cảm xúc hạnh phúc. đề nghị mỗi người đàn ông đều nên thử chút hoạt động có ích cho tinh thần và thể xác này, đương nhiên điều kiện trước tiên là bạn phải có bạn

      Đút ăn lúc, đột nhiên cười xấu xa, lấy gì cả, trực tiếp vươn đầu ngón tay đến bên môi .

      Vân Đóa cũng nhìn, mở miệng ngậm lấy, đầu lưỡi hơi cuốn lại, muốn kéo gì đó bên môi vào trong miệng.

      Nhưng mà kéo chuyển động…

      Tập trung nhìn kỹ, là đầu ngón tay . tức giận đẩy ra, trừng mắt nhìn .

      Ánh mắt Đường Nhất Bạch lại sâu kín nhìn chằm chằm.

      Khuôn mặt Vân Đóa hơi nóng, quay đầu để ý tới . Tự mình lấy nước trái cây uống.

      Qua lúc lâu sau, Đường Nhất Bạch lại vỗ vỗ vai . Vân Đóa nghiêng đầu nhìn , chỉ thấy dùng môi kẹp hạt bỏng ngô lại gần , ánh mắt thoáng cười. Thấy ngẩn ngơ chuyển động, cúi đầu, chặn bỏng ngô ở môi , chen lấn, chen vào miệng .

      Vân Đóa thể sùng bái. Chỉ hộp bỏng ngô mà được bày ra nhiều kiểu vui đùa như vậy, đúng là chỉ có tư duy rộng mở ngoằn ngoèo mới nghĩ ra được …

      Sau khi phim chiếu xong, Vân Đóa than thở câu, “Phim này quá kém thú vị!”

      Đường Nhất Bạch , “ cảm thấy cũng tệ lắm.”

      “Hử?” Vân Đóa thể tin được.

      Đường Nhất Bạch giải thích. “Phim kém chất lượng có chỗ tốt của phim kém chất lượng, chính là bởi vì nó quá nhàm chán, chúng ta mới có thể tập trung đương ở trong này.”

      …Logic sâu sắc như vậy, làm cho người ta thể phản bác.

      ***

      Đường Nhất Bạch nhanh chóng trở lại Đội tuyển quốc gia, bắt đầu gióng trống khua chiêng tập huấn. lâu sau đó khi sắp tiến hành giải quán quân mới là tập huấn lớn chính thức mỗi năm lần, giải quán quân năm nay chủ yếu là trận đấu tuyển chọn thi đấu thế cẩm, tên của Đường Nhất Bạch, Kỳ Duệ Phong đều lấy vào danh ngạch (số người) nội bộ của Đội tuyển quốc gia, chỉ cần thành tích thi đấu đạt tới tiêu chuẩn thi đấu thế cẩm là có thể dự thi. Cùng lúc đó, Nhật Bản, Australia và các nước bơi lội lớn, cũng lần lượt tiến hành thi đấu tuyển chọn thi đấu thế cẩm, bọn họ cạnh tranh còn khắc nghiệt hơn cả Trung Quốc, trận định thắng thua.

      Với vận động viên mà , giải quán quân chỉ kiểm tra thành tích, cũng là điều chỉnh trạng thái thi đấu. Cho nên dù có áp lực lớn về thành tích, Đường Nhất Bạch cũng muốn lười biếng, khi huấn luyện cũng nghiêm túc chăm chỉ như thường ngày.

      Ngũ Dũng có vẻ hài lòng với biểu của Đường Nhất Bạch. Trước thấy Vân Đóa kia gần gũi thân thiết, Ngũ Dũng lo lắng bởi vì đương mà mất tập trung, nhưng tại, ít nhất cho tới giờ vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu gì.

      Bình thường khi mấy huấn luyện viên chuyện phiếm cũng bát quái đội viên của bọn họ. Mọi người đều cho rằng, vận động viên bơi lội tài năng nhất còn ai ngoài Kỳ Dụê Phong, nhưng nếu có phong độ đại tướng nhất, chắc chắn là Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch là loại tuyển thủ tiêu biểu của trận đấu lớn, càng là trận đấu quan trọng thành tích của càng tốt, cho tới bây giờ chỉ có sai lầm ở trong trận đấu là vào Asia games (Á vận hội) năm ngoái, trận chung kết 50m bơi tự do bị loại đột xuất, nhưng sau sai lầm lần đó, trạng thái của được điều chỉnh rất nhanh rất tốt, ngày hôm sau phát huy toàn bộ năng lực, sau đó càng đánh càng hăng, quả là nhịp điệu nghịch thiên (trái trời).

      Ngũ Dũng nhịn được nhớ tới vài năm trước, sau khi Đường Nhất Bạch bị cấm thi đấu nhất định đòi đổi luyện bơi tự do, ông cảm thấy là thằng nhóc bị đả kích mù quáng làm liều, cho nên đồng ý. Nhưng mà Đường Nhất Bạch kiên quyết khiến Ngũ Dũng cũng có cách khác, sau cùng đành phải tuỳ theo ý .

      Thời điểm ấy, Ngũ Dũng nghĩ tới bỏ . Ý nghĩ này ra rất có lý, nếu gặp được huấn luyện viên có chút lý trí, theo liền bị vứt bỏ. vận động viên, ba năm thể thi đấu, còn gãy chân, cuối cùng rất có thể tìm lại được trạng thái cao nhất, sau đó mình lại tìm đường chết làm việc đàng hoàng… Tài nguyên đội tuyển quốc gia có hạn, tinh lực (tinh thần và sức lực) huấn luyện viên có hạn, nếu như “thả dê” (buông) vận động viên như vậy, ai cũng gì cả.

      Nhưng lòng Ngũ Dũng chẳng độc ác được. đứa rất tốt, vừa thông minh vừa lanh lợi, ngộ tính cũng được, lòng dạ cũng được, chỉ là xui xẻo chút, bị đồng đội heo lừa gạt. Khi thằng nhóc làm phục hồi chức năng đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng rên tiếng, cắn răng kiên trì làm, nhân viên chăm sóc kêu ngừng, còn ngừng, muốn khoẻ sớm chút, muốn trở về bơi lội sớm chút. Ngũ Dũng nghe xong muốn khóc, rất muốn bắt Lâm Tang biết tung tích kia trở về đánh trận.

      Về sau lần Ngũ Dũng và Đường Nhất Bạch chuyện, biết được Đường Nhất Bạch rất kiên quyết, Ngũ Dũng cũng tiếp tục cố gắng vặn trở về. Bơi tự do bơi tự do, chẳng qua để cho ý thức được bơi tốt sau đó bỏ . Trước mắt quan trọng nhất là để cho ôm ấp hy vọng, nghỉ ngơi và điều trị tốt.

      Bởi vì Đường Nhất Bạch ở thời kỳ chuyển sang trưởng thành, trong đội gần như ai tin tưởng có thể tiến xa, tin tưởng nhất ủng hộ nhất là Kỳ Duệ Phong. Mà tin tưởng của Kỳ Duệ Phong với Đường Nhất Bạch quả hề có lý do.

      Sau đó, trong rất nhiều ánh mắt tin tưởng, Đường Nhất Bạch kiên trì từng chút từng chút , thành tích chuyển biến tốt từng ngày.

      Khi được như ý cũng chán nản, khi đắc ý cũng ngang ngược. Bình tĩnh giống như thân cây.

      Ngũ Dũng cảm thấy mình hết sức may mắn vì lúc trước độc ác.
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, Trâu, bellchuong2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77:



      Đường Nhất Bạch trở về Đội tuyển Quốc gia, mỗi ngày vội vàng giống như con chó, đều có cơ hội ra cửa chính. Mà gần đây Vân Đóa cũng bận rộn, phóng viên tòa soạn có vẻ rất thiếu người, có người mới cố định, trong ba năm thỉnh thoảng lại bị điều tới tổ khác khi thành viên lớn tuổi cần giúp đỡ, công việc của bản thân còn làm chưa xong. người nhưng lại bị hai người nhờ vả, đừng nhắc tới có bao nhiêu vất vả, cực khổ.

      Cho đến trước giải quán quân hai ngày, mới hơi thả lỏng chút, tan việc sớm chút tìm Đường Nhất Bạch.

      ra khỏi đơn vị, đến tiệm đồ uống mua hai ly nước ép hoa quả, ly nước chanh, ly nước lựu.

      Sau đó xách theo nước trái cây đến ven đường đón taxi.

      Lâm Tử lái xe qua, hạ cửa kính xe xuống nhìn , "Vân Đóa, đâu vậy, nếu thuận đường tôi đưa ."

      Vân Đóa lắc đầu cái, "Cảm ơn, chẳng qua là tôi muốn tới trụ sở huấn luyện bơi lội, chúng ta thuận đường, cho nên cần."

      Lâm Tử nghiêng đầu hỏi, " tìm Đường Nhất Bạch?"

      Vân Đóa cúi đầu cười cười, thẹn thùng giống như nụ hoa của bông hoa chớm nở. Lâm Tử thấy như thế, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười , "Tôi đưa , dù sao cũng nhàn rỗi."

      "Vậy phiền phức cho rồi."

      "Khách khí với tôi làm gì, ai bảo là lão đại của tôi chứ."

      Sau khi Vân Đóa ngồi lên xe, đặt hai ly nước ép lên kệ, Lâm Tử nhìn nước trái cây chút, hỏi, "Mua cho ấy sao?"

      "Ừ."

      "Vân Đóa, chưa bao giờ mua đồ uống cho tôi." ta xong, hơi có bất mãn nhìn .

      Vân Đóa cười , " sao, lần sau nếu có cơ hội tôi mua cho ."

      " cần lần sau, lần này luôn , tôi muốn uống nước tuyết lê."

      "Hả? A, được rồi, chờ tôi chút, tôi mua giúp ."

      Lâm Tử lái xe đưa , cảm thấy mình mua cho ta ly nước cũng có gì quá lớn, vì vậy quả quyết xuống xe.

      Trong xe, Lâm Tử nhìn bóng lưng của , thấy xa, ta tìm tòi ở trong ngực, móc ra bọc bột màu trắng, mở nắp của hai ly nước trái cây, nhìn thấy đỏ trắng.

      Bên tai liền nghĩ đến lời của Tiểu Tang: " trai, Nhất Bạch thế nhưng lại thích uống nước lựu, ha ha, người đàn ông mà lại thích uống nước lựu, đúng là kì quái." " trai, hôm qua em mua cho ấy nước lựu. ấy rất vui . Kêu ấy uống thuốc ấy đều ngoan ngoãn uống"...

      Sắc mặt Lâm Tử trầm, đổ toàn bộ bột trắng vào ly nước lựu đỏ.

      Khi trở về, Vân Đóa xách theo nước tuyết lê, hề phát giác bất kỳ khác thường nào. Nhưng khi xuống xe, xách theo nước trái cây vào cửa chính của trụ sở huấn luyện bơi lội bệnh cũ của lại tái phát.

      Mùa thu là thời gian thích hợp chín của cây lựu, mà bây giờ là mùa xuân, giữ lựu từ mùa thu đến mùa xuân, trong đó phải thêm bao nhiêu chất bảo quản? Nhất định đối với thân thể tốt. Nếu như Nhất Bạch uống nước lựu này bị đau bụng phải làm sao? Hai ngày nữa ấy phải thi đấu rồi...

      Hu hu hu, vẫn là nên cho ấy uống, tại việc ăn uống của Bạch Nhất rất quan trọng, ngàn vạn lần thể sơ xuất.

      Nghĩ tới đây, Vân Đóa ném ly nước lựu vào thùng rác. Ai, cảm giác lãng phí thức ăn giống như là phạm tội.

      Vậy sao, vì Đường Nhất Bạch, nguyện ý phạm tội.

      Bởi vì Vân Đóa tới nhiều lần, cho nên người gác cổng cũng cản , có Huấn luyện viên Ngũ bên kia trước là tốt rồi. Thân là phóng viên, Vân Đóa cứ như vậy công khai vào phòng huấn luyện.

      Đúng lúc này, Đường Nhất Bạch vừa kết thúc buổi huấn luyện xế chiều hôm nay, gương mặt đầy mồ hôi, ngay cả áo T shirt cũng bị ướt. Nhìn thấy Vân Đóa, nhàng vuốt chóp mũi của , cười , "Chờ tắm."

      Vân Đóa , "Sấy khô tóc rồi trở lại."

      "Được."

      Đồng đội ở bên tấm tắc lắc đầu, "Ai nha, có bạn quản đúng là tốt."

      Tắm xong, Đường Nhất Bạch thân nhàng khoan khoái dẫn Vân Đóa . Vân Đóa muốn chậm trễ huấn luyện buổi tối của , cho nên hai người chọn ăn tối ở phòng ăn trong đội tuyển.

      Xem , cùng vận động viên chính là cái hố chôn sống, buổi hẹn hò chỉ có thể đến phòng ăn.

      Tất nhiên, nếu tới Đội tuyển Quốc gia, và Đường Nhất Bạch sao có thể đơn độc hẹn hò chắc chắn có DP-boys vây xem rồi...

      Hướng Dương Dương rất hưng phấn, cho Vân Đóa rất nhiều món ăn có thịt, Đường Nhất Bạch hiểu cau mày, "Chị Dương, bạn của tôi đến tìm tôi, chị hứng phấn như vậy làm gì?"

      Kỳ Duệ Phong , "Hướng Dương Dương thầm mến bạn của đấy." xong lời này liền bị độc thủ của Hướng Dương Dương.

      Đường Nhất Bạch híp mắt nhìn về phía Dương Dương, " Chị Dương, sao?"

      Hướng Dương Dương cả giận , "Bệnh thần kinh à? Tôi cũng là phụ nữ! Làm sao có thể thầm mến được!

      Minh Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ mạnh vào trán, "A, ra chị Dương Dương chính là phụ nữ? Trời ạ, biết chị bao lâu mà bây giờ mới biết chị là phụ nữ đấy! Chị Dương Dương chị mau đưa Tiểu Đinh giấu nếu lại bị phát chị là phụ nữ đó!"

      "Minh, Thiên!!!"

      Tiếp đó Minh Thiên hoàn toàn Hướng Dương Dương đuổi giết .

      Vân Đóa bị bọn dở hơi này chọc cho vui vẻ, nhận ra mình ăn rất nhiều món.

      Sau khi ăn xong là thời gian nghỉ ngơi, Đường Nhất Bạch mang Vân Đóa về kí túc xá. Trước khi trở về, lần nữa cảnh cáo các DP_boys được theo, còn để cho Kỳ Duệ Phòng tìm người khác chơi cần về kí túc xá, làm cho bốn người kia nhìn muốn có bao nhiêu bỉ ổi có bây nhiêu bỉ ổi. Vân Đóa, cũng biết phải giải thích như thế nào. ra chỉ muốn ở với lát mà thôi!

      Kí túc xá của bọn Đường Nhất Bạch rất rộng rãi, bày biện có chút đơn sơ, cho nên làm cho bên trong phòng càng có vẻ rộng hơn. Là vận động viên nổi tiếng, ra tại và Kỳ Duệ Phong cũng có thể ở phòng riêng, chỉ là hai người muốn đổi, dù sao thành thói quen. Có lần trong lúc lơ đãng Kỳ Duệ Phong tiết lộ chuyện này, tốt lắm, phen chọc tổ ong vò vẽ, cp đảng này giống như là ăn phải thuốc kích thích...

      Thôi, muốn nữa.

      Đường Nhất Bạch kéo Vân Đóa vào phòng hôn cho đủ vốn, đến khi Vân Đóa hô ngừng mới mang hai cái ghế đến ban công, hai người ngồi ở chỗ này nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Có người bên ngoài tản bộ, còn là đứa bé. Vân Đóa hỏi, " phải tồn tài 'Nhà trẻ Đội tuyển Quốc gia' chứ?"

      "Xung quanh đây quả vườn trẻ, nhưng phải tên này. Em xem, đối diện là nhà dành cho người thân, người thân của huấn luyện viên và vận động viện ở bên trong, có đứa bé cũng có gì lạ." dừng chút, liết nhìn cái, " ra em cũng có thể vào trong đó ở."

      Mặt Vân Đóa đỏ lên, "Em muốn, cách đơn vị quá xa."

      " đúng, em thể ở," Đường Nhất Bạch đột nhiên lắc đầu cái, "Muốn làm thủ tục ở nhà dành cho người thân, nếu hai ta có giấy hôn thú, người ta cho làm. Chờ chúng ta kết hôn em mới có thể vào ở, sau đó cho đứa bé của chúng ta nhà trẻ gần đây..."

      Vân Đóa vội vàng cắt đứt lời , "Cái gì đứa bé với có đứa bé chứ."

      Đường Nhất Bạch gật đầu, "Đúng, đứa trẻ của chúng ta cũng ở nhà trẻ nơi này. Em nghĩ, đứa trẻ có thể đến vườn trẻ tốt hơn của mấy năm sau đó, khi đó nghỉ thi đấu, cũng biết làm gì."

      "Đại ca, nghĩ xa quá rồi đó..."

      "Đóa Đóa, mỗi ngày huấn luyện của rất là nhàm chán, có chuyện gì có thể nghĩ đến những thứ này, có thể giảm bớt mệt mỏi."

      Đột nhiên Vân Đóa có chút đồng tình với những người làm vận động viên, huấn luyện khổ cực, trong cuộc sống chỉ có dùng suy nghĩ để giải trí, chất lượng sinh hoạt gần như tiếp cận với bệnh nhân tâm thần. Cho nên, sao có thể cướp giải trí duy nhất của đây? Vì vậy quyết định giơ ngón cái lên, "Nghĩ rất tốt!"

      Đường Nhất Bạch híp mắt nhìn chằm chằm vào , đột nhiên , "Đóa Đóa, hình như vừa rồi ăn nhiều quá."

      Vân Đóa có chút gấp, "A, vậy làm sao bây giờ? Có cần uống thuốc giúp tiêu hóa ?"

      " cần. Nếu được, em xoa giúp ?"

      "Được rồi, chẳng qua em cũng biết làm như vậy có tác dụng hay , nếu như có tác dụng, nhất định phải tìm bác sĩ trong đội khám đấy."

      "Được." ràng, vén áo T shirt lên, lộ ra bụng.

      Vân Đóa có chút quẫn bách, "Cách lớp áo cũng được mà."

      "Làm như vậy mới có hiệu quả."

      cũng gì nữa, tìm được bộ phần dạ dày của , cảm giác cũng quá cứng, liền thoáng yên tâm, nhàng xoa. Tự nhiên ánh mắt của rơi vào bụng của . Cơ bụng đẹp đều đặn khiến tim đập thình thịch, dưới rốn mọc dãy lông lưa thưa, mọc dọc theo quần dài.

      nhìn hồi liền cảm thấy chột dạ, vội vàng rời ánh mắt , ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại ánh mắt nóng bỏng của . nhìn chằm chằm vào mặt , đôi môi khẽ mở, phun ra hơi thể nóng như lửa. Gò má của Vân Đóa bởi vì cái nhìn sắc bén của mà nổi lên ửng hồng nhàn nhạt, nhận thấy giữa hai người có gì đó bất thường, rũ mắt nhìn xuống, , lại muốn giở trò lưu manh!

      Đường Nhất Bạch cầm lấy tay của ấn xuống. ăn tủy trong xương nên mới biết liếm cũng ngon, nếm thử lần liền nghiện, làm sao chịu bỏ qua.

      Vân Đóa vội vàng rút tay về, "Mấy ngày nữa phải thi đấu đó, có phải nên yên tâm mà thi đấu !"

      Đường Nhất Bạch vẫn nắm tay của , thở hổn hển nhìn , "Em giúp, nín đến hỏng thân thể, nín đến hỏng sao có thể thi đấu tốt được."

      "..." Đây là cái lí do gì chứ!

      Thế nhưng cuối cùng Vân Đóa cũng giúp . khát vọng nhìn , trong đôi mắt là mảnh cầu khẩn, đặc biệt giống như con cá tuột khỏi dòng nước, giống như giúp nhất định khát đến chết... chính là bị bộ dạng này của lừa gạt, cự tuyệt được, liền. . . Giúp. . .

      Vân Đóa đỏ mặt ra khỏi kí túc xá của bọn họ, theo sau Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch muốn đưa trở về, nhưng vẫn thể bỏ buổi huấn luyện, vì thế liền suy nghĩ biện pháp trung hòa, đó chính là Vân Đóa xem huấn luyện, chờ sau khi huấn luyện xong đưa về nhà.

      Vân Đóa hỏi Đường Nhất Bạch, "Em bị nhiều người nhìn thấy, vừa rồi ở phòng ăn có rất nhiều người nhìn em. Làm sao giải thích cho họ được?"

      " cần giải thích, bọn họ đều đoán được, em là bạn của ."

      Vân Đóa cả kinh , "Vậy làm sao bây giờ? Có phải quan hệ của chúng ta lộ ra ánh sáng hay ?"

      Đường Nhất Bạch xoa đầu trấn an , " đâu."

      Vân Đóa càng cảm thấy kỳ quái, "Các vận động viên cũng kính miệng như bưng sao? Em nhớ bọn họ rất nhiều chuyện mà."

      "Nhiều chuyện cũng chỉ nhiều chuyện ở trong nội bộ, ra bên ngoài. Bởi vì trong đội quy định, để cho bọn họ với những người khác về , nếu như tuân theo bị bắt được, có thể phải chịu xử phạt."

      Vân Đóa thán phục, "Đội tuyển Quốc gia nhân tính hóa, ngay cả chuyện như vậy cũng trông nom."

      Đường Nhất Bạch cười , "Cũng phải chuyện riêng của mỗi người đều được trông nom. Nguyên nhân chủ yếu là tại có chút giá trí buôn bán, có thể giúp đội kiếm tiền ít, cho nên trong đội tương đối coi trọng cái này."

      Hai người đến hồ bơi, Ngũ Dũng thấy Vân Đóa, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, để Vân Đóa ngồi ở bên nhìn.

      Vân Đóa nhìn Đường Nhất Bạch giống như mỹ nhân ngư trong dòng nước xanh thẳm ở trong hồ bơi bơi qua bơi lại. Ngũ Dũng cảm thấy trạng thái huấn luyện lần này của Đường Nhất Bạch rất tốt, ông quay mặt nhìn Vân Đóa, trong lòng liền sáng tỏ. Có bạn đúng là tệ... lần nữa Ngũ Dũng cảm thán.

      Lại tiếp vòng nữa, Đường Nhất Bạch dừng ở bên cạnh ao, dựa vào bờ hồ nháy mắt với Vân Đóa. Vân Đóa mím môi cười, làm bộ như thấy .

      Ngũ Dũng dừng ở bên cạnh hồ, cười lạnh với Đường Nhất Bạch ở trong nước: "Tiểu tử thúi bơi dùng tay, toàn dựa vào lớp sóng!"
      Last edited: 27/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78:



      Năm nay giải quán quân được cử hành ở thành phố S. Làm thần tượng toàn dân, fan hâm mộ Đường Nhất Bạch thành lập câu lạc bộ người hâm mộ, hạng mục có thi đấu vé vào cửa luôn bị mua hết sạch từ sớm. số fan hâm mộ nhanh tay mua được vé cũng tụ tập thành nhóm đứng chờ ở bên ngoài sân bơi lội, đứng lâu cũng muốn rời , cũng biết chờ mong kỳ tích gì xuất , hoặc chỉ đơn thuần là muốn ở gần thần tượng chút.

      Vân Đóa trong đội xếp hàng, hàng dài bên ngoài cửa sổ nhận được vé, liền chụp ảnh để xác nhận chứng minh "Nhiệt huyết vẫn như cũ, khung cảnh là đẹp." Sau khi chụp xong tấm ảnh nghĩ bỉ ổi, nếu thừa dịp lúc này mua bán lại vé vào cửa trận đấu của Đường Nhất Bạch với Kỳ Duệ Phong, nhất định có thể khoảng tiền .

      Lần này Đường Nhất Bạch đạt giải quán quân 100 mét, thành tích thi đấu là 47 giây 91, so với thành tích tốt nhất của năm trước là 47 giây 74 kém chút, nhưng mà điều này cũng thể vấn đề gì. 47 giây 74 là thành tích đứng đầu ở Asian Games, ra nếu như so thành tích lặn tiếp sức lúc đó của với bây giờ, mấy con số này cũng coi như là thành tích tốt nhất của . Nhưng Asian Games với giải quán quân cũng phải khái niệm, đương nhiên cũng phát huy khác nhau. Đối với những vận động viên Trung Quốc vào trận mà , giải quán quân chỉ là thời gian để điều chỉnh trạng thái, điểm nhấn thực là cuộc so tài Thế Cẩm vào mùa hè năm nay. Trạng thái tốt nhất, đương nhiên phải giữ lại trong trận đấu quan trọng nhất.

      Chỉ là, xem trong phạm vi thế giới, năm nay 47 giây 91 đứng hàng thứ ba thế giới, coi như là thứ hạng tốt. Xếp hạng của hai người phía trước theo thứ tự là danh tướng Sanger của Australia và Al Psi nhà vô địch Olympic mùa trước. Sanger là á quân 100 mét trong thế vận hội Olympic, vì thực lực bản thân xuất sắc; Al Psi bởi vì vấn đề tuổi tác nên trượt hạng, dù sao ta cũng giành được hai chiếc huy chương vàng Olympic rồi, năm nay thành tích tốt nhất của ta so với Đường Nhất Bạch chỉ nhanh hơn 0. 06 giây. Trừ hai người này, tiểu tướng Beate của nước Pháp đạt thành tích 47 giây 90 đứng hàng thứ tư, thua kém Đường Nhất Bạch là mấy. Năm ngoái ở Australia, Beate và Đường Nhất Bạch từng có chút vui vẻ, dĩ nhiên, Đường Nhất Bạch cảm thấy chút chuyện này hoàn toàn cần để ở trong lòng.

      Trong ba người này, người có đủ lực cạnh tranh với Đường Nhất Bạch nhất là Al Psi và Beate, thành tích của ba người tương đối ngang nhau. Khi tên của Đường Nhất Bạch và Al Psi đặt chung chỗ có rất nhiều người tránh khỏi nhớ tới buổi họp báo Ô Long hơn năm trước. Khi đó, bao nhiêu người cho là "Đường Nhất Bạch muốn thách thức Al Psi", chuyện này là muốn lòe mọi người? Mà bây giờ, rất nhiều người cũng hy vọng vào vận động viên Trung Quốc, mà khoảng cách này với vị danh tướng đương thời kia cũng chỉ có bước ngắn.

      Thậm chí, cũng chưa tới bước.

      Có ký giả lại nhắc tới chuyện này với Đường Nhất Bạch Đường Nhất Bạch khẽ mỉm cười, " tại tôi muốn khiêu chiến Sanger, mục tiêu của tôi là vô địch thế giới, vẫn luôn là vậy."

      Phóng viên cảm thấy bất ngờ với câu trả lời như vậy. Cảm thấy Đường Nhất Bạch trở nên liều lĩnh. . . . . .

      Mà sau khi fan Đường Nhất Bạch thấy đoạn phỏng vấn này tất cả rất xúc động: gào khóc oa, Bạch thiếu gia mình quá đẹp trai Cuồng Bá (lôi kéo)! Bạch thiếu gia kết hôn với em !

      Sau khi Ngũ Dũng biết được chuyện này, trách mắng Đường Nhất Bạch, "Sao bây giờ ngoài miệng cậu cũng thiếu giữ cửa đúng ? Trạng thái Sanger ở thời kỳ cao nhất, muốn thắng ta dễ vậy sao, bây giờ cậu khoe khoang khoác lác, đến lúc đó nếu bị thua, xem ai bị mất mặt."

      Đường Nhất Bạch dửng dưng, "Mất mặt mất mặt , da mặt em dày, sợ mất."

      Mục tiêu Đường Nhất Bạch quá cao, thời gian gấp rút, Ngũ Dũng đến cả ngày nghỉ cũng giữ lại cho , sau khi kết thúc giải quán quân về đội trực tiếp xuống hồ bơi. Trước kia loại thời điểm này còn có thể về nhà chuyến . Lần này thực muốn về nhà thăm Vân Đóa chút, còn xị mặt xuống hỏi Ngũ Tổng, Ngũ Tổng run râu mép cười lạnh hỏi : "Cậu có còn muốn thắng Sanger hay hả? Muốn trước gác lại chuyện đương trai cho tôi! Bạn đợi ở chỗ đó mất được, nhưng huy chương vàng lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đấy!"

      Vì vậy cũng có nắm bắt cơ hội về nhà hẹn hò với Vân Đóa, chỉ có thể đợi Vân Đóa rãnh rỗi tới tìm .

      Nhưng mà ăn bữa cơm ở phòng ăn công cộng, tản bộ ở sân thể dục, nhiều nhất thân mật ở kí túc xá chút, đây coi là hẹn hò gì chứ!

      Cứ như vậy qua quãng ngày vô cùng thê thảm, Ngũ Dũng cũng có chút nhìn nổi. Nhìn lịch sắp xếp kế tiếp, Đường Nhất Bạch càng căng thẳng, tháng Năm lên cao nguyên, tháng Sáu lại châu Úc ngoại huấn, tháng Bảy tập huấn Đội Tuyển Quốc Gia, tháng Tám thi đấu Thế Cẩm chính thức khai mạc. . . . . . Nếu như tại có thời gian hẹn gặp mặt với bạn , sau này chỉ sợ càng có thời gian. Hơn ba tháng liên tục, tính cả hơn tháng trước, đây chính là hơn bốn tháng rồi, thời gian 1 ngày cũng cho bọn họ?

      Quá độc ác, Bổn vương làm được!

      Cho nên hôm nay khi Đường Nhất Bạch nổi lên từ hồ bơi, mặt Ngũ Dũng thay đổi cho biết: "Ngày mai cho cậu ngày nghỉ. Chú ý, chỉ có ngày, sau đó hơn ba tháng liên tục cậu đều phải tập trung huấn luyện cho tôi, cho có bất kỳ ý nghĩ linh tinh gì, có nghe hay ?"

      Đường Nhất Bạch mừng rỡ, "Được, chắc chắn! Ngũ Tổng cám ơn thầy!" xong quay người bỏ chạy.

      Ngũ Dũng hét lên, "Ngày mai mới nghỉ, bây giờ cậu gấp cái gì?"

      "Tối nay em trở về!"

      "Stop!" Ngũ Dũng liếc mắt khinh thường, ngay sau đó lắc đầu cười cười.

      Đường Nhất Bạch trước cho Vân Đóa, muốn cho điều ngạc nhiên vui vẻ. gọi xe về nhà, khi xe taxi gần đến đích đột nhiên dừng lại. Đường Nhất Bạch có chút khó hiểu, "Làm sao vậy?"

      Tài xế xe taxi có chút bất đắc dĩ, "Phía trước có công trình thi công, thể . Kỳ lạ, tại sao lại có công trình thi công nhỉ? Chúng ta chỉ có thể vòng, tôi xuống xem chút làm sao để quay đầu."

      Đường Nhất Bạch : "Được rồi nơi tôi muốn đến cũng xa đây, xuống xe ở chỗ này , sư phụ ông tự mình quay đầu ra ngoài ."

      Bởi vì làm tài xế này vào ngõ cụt, Đường Nhất Bạch rất xấu hổ, boa cho ông thêm năm đồng tiền.

      Xuống xe, vòng qua biển "Công trình phía trước thi công, xe vòng qua" này, bao xa, đột nhiên nghe được có tiếng khóc người phụ nữ. Đường Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn về trong ngõ hẻm bên cạnh, loáng thoáng thấy hình ảnh dọa giật mình.

      Hai người đàn ông vây quanh ức hiếp . người trong đó đè lại, bàn tay sờ vào trong quần áo của , người khác cởi quần . khóc xin tha, hai người cặn bã kia đâu chịu bỏ qua .

      Đường Nhất Bạch thấy liền tức giận, vừa muốn tiến lên, suy nghĩ chút, vẫn là trước lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Tiếp theo cầm cục gạch sau lưng, tới, lớn tiếng kêu, "Các làm gì đó? Buông ấy ra!"

      người đàn ông trong đó nghiêng đầu thấy Đường Nhất Bạch, hừ tiếng, "Xen vào việc của người khác!"

      Lúc nàyĐường Nhất Bạch mới phát , hai người đàn ông đều đeo mặt nạ, chỉ lộ ra mắt và miệng. cầm cục gạch sau lưng, giọng bình tĩnh: "Buông ấy ra, tôi có thể giả bộ cái gì cũng thấy."

      Người đàn ông buông ra. người khác thấy ta buông tay, cũng buông lỏng tay theo. Người đàn ông này nhìn Đường Nhất Bạch, đột nhiên từ sau thắt lưng rút ra cây côn sắt, "Lên! Đánh chết !"

      Hai người vung côn sắt cùng nhau đánh về phía Đường Nhất Bạch.

      Bọn họ nhiều người, còn có vũ khí, mà Đường Nhất Bạch chỉ có cục gạch, cho nên có cứng đối cứng, mà là quay người bỏ chạy, hy vọng dẫn hai người này tới ngoài đường lớn. Chiều cao là ưu thế ở nơi này, tự tin có thể chạy thoát bọn họ.

      Nhưng vào đúng lúc này, đầu hẻm lại tới người, cũng mang mặt nạ cầm gậy sắt, ngăn chặn đường của Đường Nhất Bạch.

      Thế trận này, khiến Đường Nhất Bạch hết sức nghi ngờ là bọn họ có chuẩn bị mà đến.

      Nhưng mà kịp nghĩ lại nữa. Chỉ thấy ba người đàn ông cầm vũ khí trong tay giơ côn sắt nhào lên d/đ/lqđ chào hỏi .

      Đường Nhất Bạch phản ứng nhanh, né mấy cái, trúng hai cái. bất chấp đau, nắm lấy cơ hội ôm cổ người đàn ông, đập cục gạch thẳng vào mặt người đó, đập cho mặt ta đầy máu.

      Đáng tiếc chính là cũng có đánh ngất xỉu. Ba người nôn nóng, hai người trong đó ném gậy sắt - kể cả tên mặt đầy máu kia, sau đó trực tiếp ôm lấy Đường Nhất Bạch để cho trốn, gào lên với tên còn lại, "Đánh nó!"

      Tên còn lại nắm côn sắt, đánh đầu vào Đường Nhất Bạch, cũng có đánh vào bụng , mà là dùng sức đánh cái lên cổ tay của .

      Đường Nhất Bạch giãy giụa né chút, nhưng có tránh , gậy sắt đánh vào cổ tay , cơn đau đớn khủng khiếp kích thích vỏ đại não, nhịn được rên lên tiếng.

      Cảm giác tuyệt vọng tràn ra khắp cơ thể, chỉ là bởi vì đau. Đó là tay, là nơi quan trọng nhất người vận động viên bơi lội.

      Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, ba tên lưu manh vội vàng cầm côn sắt lên chạy.

      Đường Nhất Bạch đau đến mồ hôi đầy mặt, dựa vào tường thở. Tay phải của vừa cử động đau, cảm giác là tốt. dùng tay trái nhàng nâng tay phải, hướng về phía cảnh sát ở đầu hẻm kêu to, "Đồng chí cảnh sát, nơi này."

      Mấy cảnh sát tới rất nhanh, thấy Đường Nhất Bạch máu me đầy người, sắc mặt trắng bệch, cho rằng bị thương nặng. người cảnh sát trong đó hỏi, "Mới vừa rồi là báo cảnh sát hả?"

      "Đúng, là tôi. Mấy tên lưu manh chạy, ở đây còn có , " xong, ngoảnh mặt nhìn về chỗ cách đó xa kia, nhưng cái gì cũng thấy, “A, ấy cũng rồi."

      Cảnh sát hỏi, "Bây giờ có thể được ? Để tôi giúp gọi xe cấp cứu."

      " cần, máu này phải của tôi. Tôi bị thương ở tay, có thể cần phải đến bệnh viện."

      "Chúng tôi đưa ."

      "Được, cám ơn. d.đ/l;qđ Còn nữa, tôi là vận động viên ——"

      "A!" Cảnh sát chợt hiểu, "Là , là Đường Nhất Bạch!"

      Đường Nhất Bạch gật đầu, giải thích, "Là như thế này, tôi là vận động viên, xảy ra loại chuyện này tôi muốn thông báo với huấn luyện viên và bác sĩ trong đội trước. có thể giúp tôi gọi điện thoại ?"

      "Có thể, có thể!"

      Cảnh sát lấy điện thoại của Đường Nhất Bạch từ trong túi ra, đúng vào lúc này, điện thoại có người gọi tới. Cảnh sát đưa điện thoại đến trước mặt , , "Người này gọi điện thoại cho , có nhận hay ?"

      "Nhận, đó là bạn tôi."

      Cảnh sát nhận điện thoại, đưa di động lên cao đặt ở bên lỗ tai . Đồng chí cảnh sát tình cờ nghe lén người khác chuyện, nhưng là thanh đầu kia điện thoại di động truyền tới ràng, ta hoàn toàn nghe được.

      Đường Nhất Bạch: "A lô, Đóa Đóa."

      Vân Đóa , "Huấn luyện xong rồi?"

      "Ừ."

      "Trở về chưa?"

      "Trở về rồi."

      Vân Đóa cảm thấy hôm nay Đường Nhất Bạch hơi bình thường, sao ít như vậy, giống . khó hiểu , " làm sao..., vui?"

      " phải."

      "Đúng là vui?"

      "Đóa Đóa, tại có chút việc, lát nữa gọi cho em."

      Vân Đóa càng cảm thấy kỳ lạ, "Sao vẫn còn thở dốc hả? tại hẳn là phải huấn luyện xong chứ? Hôm nay huấn luyện thêm sao?"

      "Đúng, huấn luyện thêm."

      "Em mới tin, Đường Nhất Bạch có phải có chuyện gạt em hay ? Được…, có phải thích người khác hay ?"

      Cảnh sát bên cạnh nghe nổi nữa. Đường Nhất Bạch cũng nhịn đủ, bị thương thành như vậy còn đùa giỡn lắm lời với bạn . Vì thế cảnh sát cầm điện thoại xuống, với Vân Đóa, " , bạn trai bị thương."

      Vân Đóa sợ hết hồn, " cái gì?!"

      "Tôi , bạn trai bị thương."

      " ở đây giỡn với tôi sao, là ai?"

      "Tôi là cảnh sát, tôi giỡn với , bây giờ tôi muốn đưa bạn trai bệnh viện, nếu như muốn tới nhìn ấy chút ——"

      "Đường Nhất Bạch ở đâu? Các ở đâu? Tôi qua ngay!!!"

      " bệnh viện tìm chúng tôi."

      "Bệnh viện nào?"

      câu hỏi cảnh sát, gần đây dĩ nhiên cũng có bệnh viện, nhưng ta cũng biết cơ thể vận động viên thể lơ là, vì vậy ta do dự hỏi Đường Nhất Bạch, " bệnh viện nào, nếu tôi đưa Tích Thuỷ Đàm?" Bệnh viện Tích Thuỷ Đàm là bệnh viện có khoa chỉnh hình nổi tiếng.

      Nhưng bệnh viện nổi tiếng cũng có rắc rối của bệnh viện nổi tiếng, đó chính là có quá nhiều người, ngộ nhỡ phải xếp hàng, do đó mà tình trạng bệnh bị chậm trễ, chẳng phải là càng phiền phức.

      " cần, " Đường Nhất Bạch lắc đầu, "Đưa tôi đến bệnh viện gần đây đăng ký khám cấp cứu là được, trong đội của chúng tôi sắp xếp chuyên gia tới đây rất nhanh. Bây giờ làm phiền gọi điện thoại cho huấn luyện viên và bác sĩ trong đội của tôi, cho bọn họ biết chúng ta chỗ nào, và. . . . . . Tôi có thể bị gãy xương rồi." Đường Nhất Bạch tới đây, ánh mắt có chút ảm đạm.

      "Được."

      ***

      Vân Đóa gần như là bay ra cửa, ở bên ngoài ngăn cản chiếc xe taxi đến bệnh viện, lúc đến cũng chỉ chậm chừng mười phút đồng hồ so với đám người Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch mới vừa đăng ký khám cấp cứu xong, còn chưa gặp bác sĩ, Vân Đóa tới rồi, liếc thấy người Đường Nhất Bạch rất nhiều máu, d.đ/l.q/đ sợ đến mức mặt còn giọt máu, nước mắt rơi như mưa.

      Vừa thấy khóc, tim Đường Nhất Bạch liền nhéo đau theo, rất muốn sờ đầu của , đáng tiếc đưa tay lên được. giọng an ủi , " có việc gì, có việc gì, máu này phải của . chỉ là bị thương cổ tay, có thể lành rất nhanh."

      Tay bị thương cũng được, bơi lội đều trông cậy vào tay! Vân Đóa đau lòng muốn chết, lại sợ lo lắng, bèn lau qua loa nước mắt, cúi đầu nhìn cổ tay của , chỉ cảm thấy hình như nó sưng lên, cũng nhìn ra vấn đề gì khác.

      theo Đường Nhất Bạch tìm bác sĩ phòng cấp cứu, bác sĩ hỏi mấy câu, mở ra đơn, để cho chụp X-quang trước.

      Trong quá trình chờ phim chụp X-quang, Vân Đóa siết chặt nắm tay, cảm thấy rất hoảng sợ, dù sao cũng thể có chuyện, dù sao Đường Nhất Bạch cũng thể có chuyện. . . . . .

      lại dám tỏ ra mình căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến Đường Nhất Bạch, đành phải vờ ra vẻ rất bình tĩnh, trong lòng bực tức muốn chết. cắn răng hỏi Đường Nhất Bạch, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      " có gì, gặp phải vài tên lưu manh , đánh nhau."

      Lý do này rất khó thuyết phục người khác, Vân Đóa biết Đường Nhất Bạch cũng phải là người rất thích đánh nhau, coi như gặp phải lưu manh cũng chủ động đánh nhau với người ta. Quả nhiên, đồng chí cảnh sát bên cạnh chen vào, "Đường Nhất Bạch là thấy việc nghĩa hăng hái làm, thấy có người ý muốn lần lượt cưỡng – hiếp trẻ tuổi, cho nên mới ra tay giúp đỡ. may là ấy sớm báo cảnh sát, Đường Nhất Bạch, làm rất đúng."

      Đường Nhất Bạch hơi ngại ngùng, "Các cũng kém, cảnh sát đến rất nhanh."

      Đôi mắt Vân Đóa lại đỏ rồi, "Bắt được bọn người xấu kia ? Sau khi bắt được có thể đánh gãy tay chân trước hay ?"

      Cảnh sát lắc đầu lấy làm tiếc, "Lúc chúng ta đến tội phạm chạy, lát nữa hiểu chút tình hình với Đường Nhất, sau đó chúng tôi lập hồ sơ, mau chóng bắt tội phạm. tại điều quan trọng đó là cũng biết tung tích người bị hại, nếu ấy ở đây, mới có thể cung cấp ít đầu mối."

      Vân Đóa giống như là nghe được chuyện cười gì đó, "Người bị hại cũng chạy? Mắt thấy Đường Nhất Bạch bị thương, ấy chạy ?"

      Cảnh sát có chút bất đắc dĩ gật đầu, "Ừ. Tình hình trước mắt là như vậy."

      Vân Đóa rất tức giận, "Người như vậy hoàn toàn đáng cứu!"

      Đường Nhất Bạch nghiêng mặt, dùng cằm nhàng chạm vào trán của nàng, "Đóa Đóa, đừng tức giận."

      Mũi Vân Đóa ê ẩm, vẫn ngăn được nước mắt rơi xuống. lắc đầu trả lời, " phải em tức giận, nhưng em đau lòng . Em. . . . . ." Càng càng nghẹn ngào, cũng biết cái gì cho phải, chỉ là nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Đường Nhất Bạch cúi đầu khẽ hôn nước mắt của , vừa hôn vừa , "Đóa Đóa đừng buồn, có chuỵên gì lớn."

      " có chuyện gì lớn? gạt em? Cơ xương bị thương cần trăm ngày để hồi phục, trăm ngày sau chính là thi đấu thế cẩm, vì lần thi đấu này đợi bao lâu? Đây gọi là có chuyện gì lớn, vậy cái gì mới coi là chuyện lớn?"

      Lời ra là lo lắng lớn nhất mà Đường Nhất Bạch che giấu.

      Quả là, sợ nhất chính là việc này.

      Chuẩn bị lâu như vậy, mong đợi thi đấu lâu như vậy, trước đây lâu mới phát ra tuyên bố muốn đoạt quán quân thế giới, bây giờ, lại cầm tay ngồi ở chỗ này, chờ thông báo gần như xác định.

      Làm sao có thể khó chịu? Khoảnh khắc cổ tay bị đánh trúng kia nghĩ đến kết quả này, trong lòng vẫn che lấp bởi đám sương mù, dù thế nào cũng xua tan được. Nhưng dù buồn bao nhiêu, cũng muốn thấy Đóa Đóa của buồn.

      Vân Đóa cũng cảm thấy lời của mình nặng nề, lúc này nên nhắc đến loại chuyện buồn phiền này. cũng để ý bên cạnh còn có người ngồi, nâng mặt của hôn cái, , "Dù có thế nào, đều là Đại Hùng của em. Đường Nhất Bạch, em tự hào về ."

      ***

      Khi có kết quả phim chụp, đúng lúc thấy Ngũ Dũng dẫn theo hai người vội vàng chạy đến. người trong đó là bác sĩ trong đội của Đường Nhất Bạch, Vân Đóa biết, người khác là bác sĩ khoa chỉnh hình bệnh viện thể thao, họ Từ. Hai người bọn họ và bác sĩ phòng cấp cứu cùng nhau nhìn phim chụp X-quang, cuối cùng cho ra kết luận giống nhau: nứt xương cổ tay.

      Đường Nhất Bạch biết được kết quả này, với Vân Đóa, "Khá tốt."

      Vân Đóa tới, "Tốt cái gì, coi em có học thức sao?"

      Nghiêm chỉnh mà , nứt xương là loại gãy xương, chỉ là nứt xương có trật khớp, chữa trị tương đối dễ hơn gãy xương rất nhiều. Nhưng nứt xương cũng là xương có vấn đề, làm sao có thể "Khá tốt".

      Theo ý kiến chung của bác sĩ, loại nứt xương này, có tranh cãi về chữa trị, rất dễ dàng phục hồi chức năng. Nhưng quan trọng là, người nứt xương là Đường Nhất Bạch, là vận động viên bơi lội. Mà hơn ba tháng sau chính là thi đấu bơi lội Thế Cẩm.

      Ý nghĩa thi đấu Thế Cẩm đối với Đường Nhất Bạch và đối với người khác như nhau. Trước đó trận đấu quan trọng nhất từng tham gia chỉ là Asian Games, chưa từng tham dự qua trận đấu mang tính thế giới. Qua hơn năm nữa chính là thế vận hội Olimpic, trước thế vận hội Olimpic, chỉ có cơ hội tập luyện này. Đối với , cơ hội này có được quá khó khăn, quá quý giá.

      Hơn nữa, Đội Tuyển Quốc Gia đặt hy vọng rất lớn với Đường Nhất Bạch, trong số ít người bơi lội ra trận đoạt huy chương vàng năm nay của Trung Quốc ở thi đấu Thế Cẩm, cũng là tuyển thủ gậy cuối hai hạng mục tập thể 4x100m bơi tiếp sức hỗn hợp nam, 4x100 m bơi tiếp sức hỗn hợp nam nữ. (4x100 m bơi tiếp sức tự do nam, bình thường người Châu Á lựa chọn bỏ qua)

      Có thể , tầm quan trọng của gần như ngang với Kỳ Duệ Phong.

      Ai cũng muốn thấy xảy ra vấn đề vào lúc này.

      Mặt Ngũ Dũng đen xì, hỏi bác sĩ Từ: "Vậy, nhanh nhất bao lâu có thể khỏi hẳn? Còn có thể tham gia thi đấu Thế Cẩm ?"

      Bác sĩ Từ trả lời, "Tham gia có thể tham gia, nhưng mà có vấn đề, nhìn theo tình hình của cậu ấy, tôi chữa trị nhanh nhất cũng phải sáu tuần mới có thể khỏi hẳn, trong thời gian này tốt nhất nên làm vận động mạnh. Cho nên đánh giá lạc quan nhất là sau sáu tuần cậu ấy có thể huấn luyện bình thường, như vậy cho rằng sau khi cậu ấy quyết định dừng huấn luyện sáu tuần, có thể trong vòng tới hai tháng nhanh chóng tìm về trạng thái tốt nhất ?"

      Ngũ Dũng á khẩu trả lời được. Ông biết đây cơ bản là thể nào. Vận động viên bơi lội hơn tháng xuống nước, tương đương với người bình thường năm tránh đụng vào nước, vậy xuống nước lần nữa phải trải qua thời gian dài rèn luyện mới có thể khiến các bộ phận cơ thể trở về trạng thái hợp tác cao nhất, mới có thể kích thích tiềm năng cơ thể lần nữa.

      Tóm lại, trạng thái tốt bỏ dễ dàng xây lên khó khăn.

      Bác sĩ Từ thở dài, "Để tôi bó thạch cao cho cậu ấy trước, nếu trật khớp càng phiền phức."

      Ngũ Dũng ôm hy vọng gì, ông rất tức giận Đường Nhất Bạch, "Sao cậu cố chấp như vậy? Chuyện gì cũng phải nhúng tay? Cậu cho rằng cậu là siêu nhân hay Batman? Thấy người ta nhiều người như vậy cậu chỉ ngây ngốc cứ lên đánh?"

      Đường Nhất Bạch lắc đầu, "Ngũ Tổng, trước thầy đừng mắng, em cho rằng chuyện này bình thường."

      " bình thường như thế nào?"

      "Em nghi ngờ bọn họ chính là nhắm tới tay của em. Bọn họ biết em là ai, cũng biết tay đối với vận động viên bơi lội quan trọng thế nào, mục đích của bọn họ chính là đánh gãy tay của em. Cho dù em cứu kia, bọn họ cũng có biện pháp khác đánh lén em. Bây giờ em nghi ngờ chính là cái kia mất tích kia vốn chính là người cùng nhóm với bọn họ."

      Mọi người bị thông minh mở rộng này làm kinh ngạc. Cảnh sát hỏi, "Tại sao nghi ngờ như vậy? phát ra cái gì?"

      "Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, có thể đợi lát hay , bó thạch cao xong chúng ta chuyện chút."

      "Được."
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, KisaragiYuedhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :