1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      lâm tử quá đáng. thank ss

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67:

      Editor: darksires72

      Beta: Puck

      Hướng Dương Dương đuổi nhau băng với Kỳ Duệ Phong và Trịnh Lăng Diệp, lại nhìn thấy Minh Thiên lướt qua đây. Tên ngốc này biết bị làm sao, lấy hai tay che mắt rồi chạy lung tung, rất nhanh liền “bịch” tiếng bị té ngã băng.

      “Minh Thiên, cậu làm sao vậy?”

      Minh Thiên vẫn che mắt như cũ, “Hu hu hu, mắt chó của em bị mù rồi.”

      Kỳ Duệ Phong tò mò tới kéo cậu ta dậy, “Cậu nhìn thấy cái gì hả?”

      Minh Thiên chịu gì.

      Nhưng Hướng Dương Dương thân là chị cả đoán trúng toàn bộ. hơi hưng phấn, “Chị cũng phải xem!”

      Kỳ Duệ Phong đuổi theo ấy, “Xem cái gì vậy, em với.”

      Trịnh Lăng Diệp cũng im lặng mà theo.

      Minh Thiên thể tin được, những người , người chị mà cậu luôn tôn sùng hóa ra đều bỉ ổi như vậy.

      Mấy người Hướng Dương Dương vòng lớn, cuối cùng vẫn tìm thấy Vân Đóa và Đường Nhất Bạch. Mấy người liền vừa bộ ngắm nhìn xung quanh, khi trở về, nhìn thấy hai người kia trở lại, đứng với Minh Thiên.

      Trong lòng Vân Đóa ôm thứ gì đó, đen trắng lẫn lộn, biết là thứ gì.

      “Đây là cái gì vậy?” Hướng Dương Dương lên phía trước, sau khi nhìn thấy , sợ hãi kêu lên tiếng, “A!”

      Đó là con thỏ , bên tai dựng đứng, bên kia lại cụp xuống, co rụt lại trong lòng Vân Đóa.

      “Con thỏ này là do bọn em nhặt được,” Vân Đóa giải thích, “Lúc chơi đùa bờ, nhìn thấy nó trốn trong bụi cỏ khô.”

      Minh Thiên nuốt nước miếng, “Tối hôm nay có khả năng được ăn thịt thỏ nướng nha!”

      Kỳ Duệ Phong vỗ vào đầu cậu cái, “Con thỏ đáng như vậy, cậu nhẫn tâm ăn nó sao!”

      Vân Đóa , “Chúng ta được ăn nó, con thỏ này tuyệt đối sợ lạ, hẳn là nó được nuôi trong nhà, chốc nữa em đến chỗ quản lý hỏi xem có phải có ai đó đánh mất con vật này .”

      Kỳ Duệ Phong sờ sờ con thỏ , cau mày , “Sao được nuôi trong nhà mà con thỏ lại gầy như vậy chứ?”

      “Ừm, biết là có chuyện gì xảy ra.” Khi Vân Đóa vừa ôm lấy nó cảm thấy nó gầy đến trơ cả xương mà phát sợ. Nó có lớp lông dày, từ ngoài nhìn vào thể thấy được vẻ gầy yếu của nó.

      Mấy người đến chỗ quản lý, vừa lúc gặp được nhân viên trực ban biết con thỏ này, , “Đây là con thỏ mà trước có nhà bỏ lại, bọn họ muốn nuôi nữa, liền vứt bỏ nó ở làng du lịch của chúng tôi.”

      “Vứt bỏ?”

      Con thỏ đáng thương, Vân Đóa dùng khuôn mặt cọ cọ lỗ tai nó, Hướng Dương Dương sờ sờ thân thể nó. Mắt Kỳ Duệ Phong sáng lên, “Hay chúng ta nuôi nó ?”

      ai có ý kiến phản đối.

      Nhưng mà, chỉ có con thỏ, mà họ lại có tới sáu người, vậy ai nuôi dưỡng nó đây? Chính Kỳ Duệ Phong rất muốn nuôi, nhưng cũng nhìn ra là Vân Đóa cực kỳ thích nó, vì thế mới khiêm nhường với em phen, “Đường Nhất Bạch, các cậu có muốn nuôi dưỡng nó ?”

      Đường Nhất Bạch lắc đầu, “Em con thỏ rồi.”

      Vân Đóa cảm thấy hơi kỳ quái, “Ở đâu vậy? Sao em chưa bao bao giờ nhìn thấy?”

      Đường Nhất Bạch mím môi, cười xấu xa nhìn .

      Trong nháy mắt Vân Đóa liền hiểu . Sao em lại thành con thỏ rồi hả? mới là con thỏ ấy!

      đỏ mặt trách mắng, “ ngậm miệng lại.”

      “Được.”

      Hướng Dương Dương bóp bóp nắm đấm, “Nhất Bạch, cậu còn dám ở trước mặt chị ân ái nữa, chị đánh cậu thành đống phế phẩm luôn!”

      Kỳ Duệ Phong bắt lấy cơ hội , “Các cậu thích, vậy để tôi nuôi dưỡng vậy.”

      Hướng Dương Dương tủi thân , “Sao cậu hỏi chị hả?”

      “Chị nuôi dưỡng cái gì. Chị muốn giết chết con thỏ sao?”

      “…..” Lý do này thể phản bác mà.

      Bọn họ hỏi xin khách sạn chiếc hộp giấy, lại tìm rau dưa đút cho nó ăn, sau khi dàn xếp cho con thỏ, cả đám lại tiêu sái ra ngoài, chạy đến phòng karaoke hát hơn nửa ngày, cả cơm chiều cũng ăn luôn ở đó. Lỗ tai Vân Đóa bị tra tấn cực kỳ tàn ác, lúc ra cũng muốn hoài nghi cuộc đời rồi.

      Mọi người nghỉ ngơi tại khách sạn đêm, ngày kế tiếp dậy sớm, chạy về đội. Kỳ Duệ Phong ra tay , lúc trở về lại mang theo con thỏ , có cảm giác như vừa phó bản nhặt được trang bị và thú cưng chiến thắng trở về vậy.

      Khi trở về đội, Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch nhận được thông báo của cơ quan phòng chống thuốc kích thích quốc gia về kiểm tra sức khỏe sau khi thi đấu của hai người.

      Kiểm tra sức khỏe có lúc là trước khi thi đấu, hoặc kiểm tra sau khi thi đấu, việc tái kiểm tra sức khỏe, đều vô cùng quan trọng với chuyện thi đấu, trước hay sau thi đấu đều phải kiểm tra sức khỏe, mà quy định của thế vận hội mùa đông nhiều như vậy, đa số là kiểm tra sức khỏe trước khi thi đấu, rồi mới ngẫu nhiên kiểm tra sau khi thi đấu. Thế vận hội mùa đông lần này có chuyện kiểm tra sức khỏe sau khi thi đấu. Cho nên Đường Nhất Bạch thấy hơi kỳ quái, liền hỏi tổng quản Ngũ, “ phải kiểm tra sức khỏe sao, sao giờ lại có rồi?”

      Sắc mặt tổng quản Ngũ được tốt lắm, “Cậu và Tiểu Phong bị người ta báo cáo lên rồi.”

      Đường Nhất Bạch nhíu lông mày, “Ai lại nhàm chán như vậy?”

      Nếu vận động viên bị người báo cáo lên là sử dụng thuốc cấm, cơ quan phòng chống thuốc kích thích có quyền tiến hành kiểm tra sức khỏe bọn họ bất cứ khi nào. Lần này lại đúng lúc vừa thi đấu xong, tự nhiên lại phải kiểm tra sau khi thi đấu.

      Tổng quản Ngũ lắc đầu, “Người sợ nổi danh, heo sợ mập. phải Tiểu Phong thường xuyên bị báo cáo sao, cậu ấy nghĩ thoáng hơn rồi.”

      “Ừm.” Đường Nhất Bạch gật gật đầu, cũng coi nó ra gì, dù sao cũng làm gì trái với lương tâm.

      Ngay ngày hôm đó tiến hành kiểm tra sức khỏe, lúc đầu là kiểm tra nước tiểu. ai thích kiểm tra nước tiểu cả, bởi vì phải như hồ rình mồi chờ người ta tiểu, ngẫm lại lại thấy nhàm chán.

      Đường Nhất Bạch cũng quá coi trọng lần kiểm tra sức khỏe này. Buổi tối khi gọi điện thoại cho Vân Đóa chỉ thuận miệng đến chuyện này, Vân Đóa cũng cảm thấy bây giờ có số người là xấu, chính là thể gặp người khác được.

      ***

      Đường Nhất Bạch rút thời gian quay quảng cáo cho hãng đồng hồ kia, cũng vào lúc này, mới chính thức hiểu đối phương muốn đánh chủ ý gì, quả nhiên vẫn còn quá trẻ mà…

      Đoạn quảng cáo được truyền lên TV và internet, mặt khác còn có hình ảnh quảng cáo, chụp người mẫu chân dài, ngay tờ Fashion Magazine. Sau đó, người đại diện lại dùng ít tiền mua chuộc các tài khoản Weibo, để họ vung tay hô to: Tối nay chúng ta đều là bạn của Đường Nhất Bạch!

      Sau khi quảng cáo được tung ra, lượng tiêu thụ đồng hồ tốt vượt quá mong muốn, nhà sản xuất và các cửa hàng cao hứng cười toe toét.

      Đường Nhất Bạch lại cảm thấy tình huống tại quá tốt. Vân Đóa có thể vì vậy mà mất hứng đây…

      Vân Đóa: A, xem nếu nhiều người như vậy mang đồng hồ đôi với người , mà đây là hiệu quả do người bán đứng sắc đẹp tạo thành… cao hứng cho em xem được ?

      Lúc đó gọi điện thoại, Đường Nhất Bạch khẩn trương ăn khép nép chịu tội với bạn : “Đóa Đóa, sai rồi.”

      Đóa Đóa…

      được, quá buồn nôn rồi, Vân Đóa quên luôn cả tức giận, “Chỉ có ba mẹ mới được gọi em là Đóa Đóa.”

      “Bây giờ thêm người nữa có được ?”

      “Được, Đậu Đậu.”

      Đường Nhất Bạch: “…..” Nhịn!

      Đường Nhất Bạch dịu dàng : “Em đừng tức giận, thực cố ý.”

      Vân Đóa cảm thấy chính mình quá mềm lòng, vừa dỗ cái liền thể cứng rắn được. thở dài, oán giận , “Sao trước với em tiếng.”

      biết, nếu biết làm chuyện này.”

      “Hừ hừ hừ, có nhiều vợ đấy.” Đột nhiên Đóa Đóa lại tìm được chuyện khác khiến tức giận, “ xem weibo của , tại phải là thần tượng quốc dân, mà là người chồng quốc dân rồi!”

      Giọng Đường Nhất Bạch vẫn dịu dàng mà say mê người như thế: “Em cũng có thể gọi mà. Nhiều người gọi là chồng như vậy, chưa bao giờ đồng ý, em gọi đáp lại.”

      Vân Đóa bị đến đỏ mặt, giọng , “Sao càng ngày miệng lưỡi càng trơn tru như vậy hả… Khiến người ta chút cảm giác an toàn nào hết.”

      “Sao lại có cảm giác an toàn? Em yên tâm, trong đội trừ bỏ con trai chỉ còn con , trừ phi là cong, nếu tuyệt đối làm chuyện có lỗi với em.”

      “Còn nữ minh tinh kia sao? Người kia có xinh đẹp ?” tới đây trái tim Vân Đóa như dừng lại, mấy hôm trước Vân Đóa có tham gia hoạt động, trực tiếp bị nữ minh tinh kia tập kích, fan của nữ minh tinh ở đâu cũng đây là cặp tình chị em đẹp *, đối với câu này, Vân Đóa trực tiếp đáp trả luôn: Đẹp cái chú của mày **!

      (*) Nguyên gốc 萌 (manh): bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình)萌え đồng với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu ý chỉ rằng đối tượng được đến rất “” (adorable, cute, lovely, etc… chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu rằng người rất có cảm tình với đối tượng được đến. (by MeteoraX)

      (**) Nguyên gốc: 萌你大爷 trong đó 你大爷 là câu phương ngữ của Bắc Kinh, dần trở thành ngôn ngữ mạng, ý chỉ bất mãn của người . (Trong tiếng Việt có câu tương tự: Đẹp cái đầu mày!)


      Sau đó bị đuổi mắng lâu lâu…

      Giờ phút này Đường Nhất Bạch nghe thấy như vậy, ủy khuất , “Em cũng bị người con trai khác phi lễ mà, em phải thông cảm với chứ.”

      “Em...” Bị như vậy, Vân Đóa cũng có gì bất mãn nữa, , “Được rồi, tha cho lần. Về sau được như thế nữa!”

      “Được, nhất định. ra em cần lo lắng.”

      “Sao lại vậy?”

      Đường Nhất Bạch cười, “Bọn họ đều xinh đẹp bằng em.”

      Vân Đóa sờ sờ khuôn mặt khô nóng, đột nhiên hơi phiền muộn. Rốt cuộc gặp phải người bạn trai thế nào vậy? Vẻ đẹp khuôn mặt cùng với chiếc miệng ngọt dỗ phụ nữ, tất cả đều đạt trình độ cao nhất... là khiến thể chống đỡ được mà! Cùng người này ở chỗ có lẽ cả đời này thể trở mình được rồi!
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, Trâu, KisaragiYue3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68


      Sau khi ăn cơm trưa xong, Ngũ Dũng chắp tay sau lưng dạo sau bữa ăn trong sân huấn luyện, ông nhìn thấy Viên sư thái tới trước mặt. Viên sư thái gọi ông: “Thổ phỉ Ngũ.”

      “Sao?”

      Bà đưa cho ông phần báo cáo được in ra: “Báo cáo kiểm tra của Nhất Bạch, tôi tiện tay lấy giúp cậu ấy.”

      “Cảm ơn.” Ngũ Dũng nhận lấy, tiện tay lật xem: “Cũng có chuyện gì chứ?”

      có việc gì.” Viên sư thái xong rồi qua.

      “Này, chuyện đó...” Ngũ Dũng gọi bà lại.

      “Còn có chuyện gì?”

      có gì, tôi chỉ cảm thấy... lúc bà mắng người cũng rất đáng .”

      Viên sư thái liếc mắt: “Bệnh tâm thần.”

      Lúc tập luyện buổi chiểu, Đường Nhất Bạch có chút chờ mong hỏi Ngũ Dũng: “Ngũ tổng quản, có được nghỉ tết Dương năm nay ?”

      Ngũ Dũng cười lạnh: “Thả ông nội nhà cậu ấy.”

      Đường Nhất Bạch: “...” Ngũ tổng quản hôm nay uống thuốc sao, sao lại tức giận như thế.

      Tiếc quá, thể đón năm mới với Vân Đóa rồi, biết sau khi tập xong có thể tìm ấy ...

      Nhưng rồi Ngũ Dũng cũng đánh nát ảo tưởng của : “Đừng có nghĩ nhiều, tập luyên đêm đó xong còn phải tham gia hoạt động.”

      Khuôn mặt Đường Nhất Bạch lập tức ỉu xìu. Tập luyện còn có thể chịu được, nhưng tham gia hoạt động lại có chút chịu được. Chủ yếu là, ít các chị trong làng giải trí vô cùng phóng khoáng, thích đùa giỡn , đáng sợ hơn là có vài người đàn ông cũng thế...

      Ngoại trừ bạn nhà mình hy vọng bị người khác đùa giỡn, nếu cho dù vô tội cũng thể ăn được với Vân Đóa.

      chỉ như vậy, những người trong làng giải trí đều rất biết quan hệ, ai cũng có thể làm bạn thân. Mỗi lần có haojt động đều mời Đường Nhất Bạch cùng ăn cơm uống rượu. Nếu lần nào cũng từ chối lại có vẻ quá thanh cao, nhưng nếu từ chối thể ăn cơm cùng người này chơi với người kia. Thời gian đó bằng về nhà với ban đâu!

      Sau đó vẫn là Ngũ tổng có thể giúp giải quyết vấn đề khó này. Cho dù là ai mời ông đều trả lời ‘Huấn luyện viên cho phép’, dù sao nữa huấn luyện viên của vốn ‘ giống người tốt’ (Nguyên lời của Viên sư thái), cho nên rất thích hợp làm người ác.

      ***

      Ngày 31 tháng 12, sau khi Đường Nhất Bạch rời khỏi bể bơi vội vàng tắm rửa thay quần áo rồi tham gia hoạt động năm mới. đường gọi điện thoại cho Vân Đóa, hỏi làm gì. Vân Đóa trả lời dạo phố mua đồ cùng dì Lộ.

      Xem ra những lúc có bên cạnh cũng hề đơn...

      Đường Nhất Bạch hỏi: “Ba đâu?”

      Vân Đóa: “Đặt ở nơi ký gửi chồng.”

      Đường Nhất Bạch: =.= Dường như thấy được tương lai của mình rồi.

      Vân Đóa vài câu rồi vội vàng cúp máy, xem quần áo giúp dì Lộ.

      Đường Nhất Bạch có chút buồn phiền. Đêm giao thừa của mọi người rất vui vẻ vậy mà lại phải tham gia cái hoạt động này.

      Dựa vào thân phận vận động viên, Đường Nhất Bạch có đầy đủ lý do để rời trước, người tổ chức cũng hiểu được điểm này của cho nên hơn mười giờ ra khỏi đó.

      Kế hoạch ban đầu là về ngủ, nhưng bây giờ ảnh muốn gặp Vân Đóa. Rất muốn, rất muốn gặp.

      Cho nên, bỏ qua quy định !

      biết ba mẹ hề thức muộn, cho nên lúc này chắc là bọn họ về tới nhà hoặc đường về nhà. Đường Nhất Bạch gọi cho Vân Đóa : “Đóa Đóa, chúng ta ra ngoài chơi .”

      “Chơi cái gì? nên về ngủ , ngày mai còn phải tập luyện đấy.”

      “Bây giờ muốn gặp em, thấy được em ngủ ngon, ngủ ngon ngày mai tập luyện tốt được.”

      “Đúng là lý do trẻ con...”

      Nhưng mà cuối cùng Vân Đóa cũng lay chuyển được nên xuống xe giữa đường. chú Đường định đưa gặp mặt với Đậu Đậu, nhưng mà tại tình hình giao thông rất khó khăn, nếu qua lại như vậy chú dì về rất khuya, ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của hai người. Cho nên Vân Đóa khăng khăng từ chối, tự mình gọi xe gặp Đường Nhất Bạch.

      Đường Nhất Bạch mặc áo gió màu tím, quần dài kaki, đôi giày da trâu màu rám nắng, hai tay đút túi đứng dưới đèn đường đợi Vân Đóa. Dáng người của rất tốt nên dù đeo khẩu trang vẫn có người qua đường nhìn .

      Rốt cục có hai cả gan tiến lên hỏi: “Xin hỏi, là Đường Nhất Bạch phải ?”

      “Tôi ——”

      “A a a! Đường Nhất Bạch!” kia chờ trả lời điên rồi.

      Đường Nhất Bạch: “...” tiến hành như bình thường đáng sợ.

      Sau đó hai vây lấy Đường Nhất Bạch muốn ký tên và chụp ảnh chung, còn gọi điện cho bạn nữa. Đường Nhất Bạch có chút sốt ruột, liên tục nhìn taxi chạy đường.

      Rốt cục có chiếc xe ngừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của . đó phụng phịu hỏi: “Tiên sinh, muốn bắt xe sao? Chúng tôi cho nhờ đoạn được ?”

      Đường Nhất Bạch mỉm cười: “Được.”

      Hai người hâm mộ kia hiểu tình huống vội vàng nịnh nọt: “ xinh đẹp cũng co thể cho chúng tôi nhờ đoạn được ?”

      Vân Đóa cười hỏi: “Hai đâu?”

      “Đường Nhất Bạch đâu chúng tôi đó.”

      “Ha ha, nghĩ hay quá!” xong kéo kính xe lên.

      Đường Nhất Bạch vừa mở cửa xe, nghe như thế nhịn được cười ra tiếng. ngồi xe, nắm lấy bả vai Vân Đóa, tiến lại gần giọng hỏi : “Em ghen à?”

      ở quá gần, giống như muốn dính sát lại vậy, Vân Đóa vươn tay che mặt để ngừa có tiến thêm bước: “Tài xế nhìn thấy...”

      Lái xe lập tức : “Tôi thấy gì cả, hai người cứ thoải mái.”

      Đường Nhất Bạch biết xấu hổ, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay .

      Vân Đóa như bị điện giật đỏ mặt thu tay lại, : “ là con chó à...”

      Đường Nhất Bạch biết xấu hổ cười: “Nếu là chó em chính là bánh bao.”

      Lái xe nghe được nữa mở radio xe lên. Lúc này ta thà nghe các loại quảng cáo trị liêu vô sinh còn hơn là nghe người khác tâm tình. Người độc thân chịu tổn thương vô cùng.

      Cuối cùng hai người đến ngõ Nam La Cổ. Là đêm giao thừa nên nơi đâu cũng là người. Đường Nhất Bạch lại đeo khẩu trang lên, Vân Đóa nhìn cách ăn mặc của : “Hôm nay đúng là rất đẹp trai hút người, nhìn khuôn mặt cũng rất đẹp trai.”

      (Ngõ Nam La Cổ: ngõ nổi tiếng ở Bắc Kinh, có hơn 740 năm lịch sử, nằm trong vùng quy hoạch bảo vệ di tịch. Bởi vì địa thế cao ở giữa, hai bên nam bắc thấp giống như người dù lưng nên có lên là ngõ người gù. Sau này năm 1750, Càn Long thứ mười lăm đổi tên thành ngõ Nam La Cổ)

      Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, mặc quần áo càng đẹp trai hơn. Đương nhiên lời này chỉ dám nghĩ trong lòng mà dám ra, sợ bị coi là lưu manh.

      lấy từ trong túi cái hộp đưa cho : “Quà năm mới cho em.”

      “Cảm ơn.” Vân Đóa nhận cái hộp nhung mở ra xem, bên trong là cái kẹp tóc thủy tinh màu vàng. Thủy tinh tinh khiết xâu thành đóa hoa , rất đẹp.

      Đường Nhất Bạch bỏ qua tia mừng rỡ trong mắt . rất vui vì Vân Đóa thích món quà này. lấy cái kẹp tóc ra, tự mình kẹp lên đầu . Những ngọn đèn hai bên đường chiếu lên làm thủy tinh càng sáng chói, lên khuôn mặt xinh đẹp của .

      Lúc này, chắc chắn là cảnh sắc tươi đẹp nhất thế gian. ôm lấy mặt , đôi mắt cười híp lại: “Công chúa của .”

      “Ai là công chúa của .” Vân Đóa sờ lên kẹp tóc, lấy túi của mình ra: “Em cũng chuẩn bị quà cho , em tính ngày mai mới đưa.”

      Món qua của chính là cái lắc tay tự bện. Lần trước khi giúp Hướng Dương Dương nghĩ làm cái cho Đường Nhất Bạch. Cuối cùng có lần Hướng Dương Dương thấy bện lắc tay cưỡng chế trao đổi với , vì vậy Vân Đóa đành phải làm lại từ đâu, hôm qua vừa mới làm xong. Lắc tay dùng hai sợ tơ màu lam và trắng tạo thành, lam xanh như nước, đuôi là màu trắng giống như con cá , ban đầu dùng hình cá màu xanh, nhưng mà Hướng Dương Dương lấy mất nên đành phải đảo lại màu sắc.

      Đường Nhất Bạch vươn tay , Vân Đóa giúp đeo lắc tay vào. Sau khi đeo xong, nắm lấy tay , mười ngón tay đan vào nhau.

      muốn hôn nhưng mà vẫn đeo khẩu trang.

      Thôi, trước tiên bỏ qua.

      Hai người nắm tay nhau dạo phố, hai bên đường đều là các cửa hàng, đồ vật bên trong rất sáng tạo và thú vị. Hai người dạo rồi mua rất nhiều đồ, Đường Nhất Bạch phát huy là người bạn trai quyết đoạn, từ đầu tới cuối để cho Vân Đóa phải trả xu nào.

      Hai người dạo mệt mỏi dừng lại trong quán bar.

      Quán bar tổ chức bữa tiệc, dưới ánh đèn mờ ảo, những thanh niên trẻ nhảy nhót uốn éo trong sân, ca sĩ hát khàn cả giọng. Lúc gọi nước Vân Đóa có chút do dự, từ lần trước Đường Nhất Bạch có người mật báo để lại ấn tượng cho . Có vài người muốn cho người khác tốt, có lý do gì mà thế. Nhỡ đâu ở đây có người ghét Đường Nhất Bạch nhận ra , cho thuốc vào trong rượu của .., Được rồi, thừa nhận mình có suy nghĩ quá, nhưng sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất. Cho dù nhận ra Đường Nhất Bạch, nhìn thấy đẹp trai như vậy nên ghen ghét mà bỏ thuốc sao? Hoặc là có người nào đó bỏ thuốc bậy bạ, Đường Nhất Bạch may bị trúng sao? Hoặc là nhân viên trong quán rượu cẩn thận đưa nhầm rượu, mang rượu có thuốc cho Đường Nhất Bạch uống sao... Cuộc sống chính là tràn đầy hiểm ác như vậy!

      nhìn menu rồi gọi cho mình ly Blood Mary, gọi cho Đường Nhất Bạch chai nước khoáng, hơn nữa còn dặn được mở nắp, tự bọn họ mở.

      Đường Nhất Bạch: “...” phải tới quán bar để vui sao! Vui vẻ là uống nước suối?!

      Vân Đóa chớp mắt nhìn , bĩu môi : “Em muốn tốt cho mà.”

      chịu được vẻ mặt dễ thương của , cho dù làm gì sai mà làm vẻ mặt dễ thương chút tha thứ cho hề do dự. Hơn nữa bây giờ cũng sai, phải là người biết phân biệt, đương nhiên biết vì muốn tốt cho . Nhìn như vậy lòng cũng mềm mại, cởi khẩu trang kéo qua và cúi đầu hôn.

      Vân Đóa bị hôn cả người như nhũn ra.

      Về sau mới biết được, bởi vì cẩn thận hơn bình thường rất nhiều cho nên thoát được nhiều kiếp nạn.
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, Trâu, dhtt2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69


      Sau mấy bài hát, quán bar bắt đầu đếm ngược thời gian. Sắp tới nửa đêm, Vân Đóa và những người khác cùng nhau cao giọng hô số, thời gian đếm ngược kết thúc, tiếng hoan hô tưởng chừng muốn lật tung nóc nhà.

      Đường Nhất Bạch ngồi ở trong góc, lẳng lặng nhìn vẻ mặt phấn khởi của . Nhiều năm như vậy, vẫn luôn vì giấc mộng này mà chạy như điên, chưa bao giờ cảm thấy lần đếm giờ □ □ hàng năm này có ý nghĩa chúc mừng. tại ổn định tinh thần suy nghĩ chút, ra rất nhiều chuyện cần vướng mắc, vui vẻ chính là quan trọng nhất.

      chạy trốn lâu như vậy, có chút độc, đột nhiên có người bầu bạn, trái tim như được lấp đầy, làm cái gì với cũng vui vẻ, cho dù là giờ phút này giống như kẻ ngốc reo hò.

      Có em, tốt.

      Sau khi tiếng reo hò kết thúc, ông chủ quán bar chạy lên đài, đọc diễn văn ngắn gọn, sau đó gọi nhân viên phục vụ phát cho mọi người quà tặng năm mới. Vân Đóa nghe thấy được lấy quà tặng cười vui vẻ kêu lên, rất tò mò quà tặng là cái gì.

      Sau khi quà tặng đưa đến trước mặt có chút ngốc.

      Bên trong là đống lớn bao cao su. Bao cao su đủ mọi kích cỡ, có thể tự do lựa chọn, mỗi người được nhận tối đa mười cái.

      Vân Đóa vừa muốn chỉ trích, mỹ nữ tiếp viên cầm khay đột nhiên che miệng hô lên: "Á!"

      Giờ phút này ánh đèn sáng lên,chắc ấy nhận ra Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch vội vàng đưa ngón trỏ ngăn ở trước môi, "Xuỵt --"

      Nữ tiếp viên quả quyết ngậm miệng, nhìn chằm chằm.

      Đường Nhất Bạch bình tĩnh đeo khẩu trang, sau đó lục lọi từ trong khay, chọn bao cao su số lớn, "Cám ơn."

      Nữ tiếp viên khỏi đỏ mặt.

      Vẻ mặt Vân Đóa cũng nóng lên, quay mặt , " cần lấy đâu."

      " cần cũng phí, chúng ta ở chỗ này tiêu phí, đương nhiên phải cầm phúc lợi." Đường Nhất Bạch năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      Vân Đóa giật giật khóe miệng, là có đạo lý...!

      qua nửa đêm, bọn họ cũng nên trở về. Phải ra trước ngõ mới có thể gọi xe, Đường Nhất Bạch dắt tay Vân Đóa, có phần tâm ý viên mãn. Khi ngang qua khách sạn, dừng lại, liên tiếp nhìn quanh vào bên trong, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, sau đó còn có thâm ý khác liếc nhìn Vân Đóa.

      Khuôn mặt Vân Đóa gần như là rỉ máu, dùng sức muốn kéo ra, " mau."

      Đường Nhất Bạch nhìn bao cao su trong tay, vẻ mặt tiếc nuối, " được dùng lãng phí, em đúng ?"

      ". . . . . . ! Tự mà dùng, em mặc kệ đấy!" xong xoay người bỏ chạy.

      đuổi theo, ôm lấy từ phía sau, dựa sát bên tai giọng cười, "Ái chà, tức giận? nên tức giận có được hay , em muốn thế nào như thế đó."

      Vân Đóa cúi đầu , "Chúng ta trở về ."

      "Được."

      Lúc này muốn trở về cũng dễ dàng, mới vừa qua năm mới, khắp nơi trong thành phố đều kẹt xe. Vân Đóa suy nghĩ từng chút từng chút, buồn ngủ chịu được. Đường Nhất Bạch ôm vào trong ngực, "Ngủ ."

      Cũng biết ở đường bao lâu, cuối cùng bọn họ về tới. Lúc này Vân Đóa còn chưa có tỉnh, mơ mơ màng màng cảm giác mình bị người ta cõng lên, sau đó là cơn gió lạnh thổi trúng người .

      Đường Nhất Bạch cởi khăn quàng cổ xuống, che kín đầu và cổ Vân Đóa, cứ như vậy cõng về.

      vẫn ngủ say.

      Đường Nhất Bạch cũng buồn ngủ, làm việc và nghỉ ngơi giống như sắt thép kiên cố, gần như có thức qua đêm, giờ phút này buồn ngủ đến hai mắt đánh nhau. Sau khi về nhà, Nhị Bạch chạy đến trước mặt lấy lòng, bị dùng cước đuổi .

      vào phòng Vân Đóa, nhàng đặt lên giường. Gian phòng này bị Vân Đóa cải tạo hoàn toàn thay đổi, vỏ chăn ga giường đổi thành bộ hoa tường vi, màu sắc rất nữ tính, giống như đóa hoa mềm mại, vừa lúc phù hợp với .

      giúp cởi áo khoác và giầy, đặt tư thế ngủ thoải mái. Nhìn nhắm mắt say ngủ, cong khóe miệng, cúi đầu nhàng hôn .

      Lông mày, mắt, khuôn mặt, chóp mũi, đôi môi. dùng miệng miêu tả diện mạo của , trong nội tâm mảnh mềm mại, ấm áp tưởng được. Hôn hôn, đột nhiên nỡ tách ra.

      buồn ngủ như vậy, nghĩ thầm, cũng có hơi sức trở về phòng của mình.

      Vì vậy ngã nhào giường , vén chăn lên chui vào, ôm vào trong lòng ngực mình.

      có mục đích phức tạp, chỉ muốn ôm ngủ giấc như vậy. là báu vật của , ôm vào lòng, say sưa vào giấc mộng, làm cho người ta có loại cảm giác tràn đầy chân thực và hạnh phúc.

      ***

      Đồng hồ sinh học của Đường Nhất Bạch luôn luôn cố định, hôm sau mở mắt rất sớm, lúc này Vân Đóa vẫn còn ở trong mộng đẹp. Dưới chăn, hai người ôm chặt nhau rời, gần như có khe hở, trong chăn đặc biệt ấm áp, thân thể của mềm mại thể tưởng được.

      hiểu sao, thân thể Đường Nhất Bạch đột nhiên có chút khô nóng.

      bỗng nhúc nhích thân thể, mới đột nhiên phát chỗ nào đó thân thể mình có chút lúng túng biến đổi-- đó là tượng sinh lý bình thường đàn ông thường gặp vào buổi sáng.

      Lần đầu tiên, mặt Đường Nhất Bạch đỏ lên. Giờ phút đó nghĩ tới rất nhiều, nghĩ tới mùi nhàn nhạt cơ thể , nghĩ tới áo ngực cẩn thận nhìn thấy ở ban công, nghĩ tới quà tặng trong quán bar tối hôm qua . . . . . .

      Trong thân thể có đốm lửa, chờ mong để bùng cháy nhiệt liệt. Vậy mà củi đốt nằm ở bên trong trạng thái ngủ đông, đốt cháy nổi. . . . . .

      hít sâu hơi, khó khăn đẩy ra, ngồi dậy.

      Sau đó xuống giường, đắp kín chăn cho . Lấy áo khoác ngoài tới, lấy ra thứ phúc lợi trong túi, đặt nó vào ngăn kéo của .

      Sau đó, che áo khoác ở trước người, che giấu lúng túng, rón rén ra cửa.

      Bà Lộ mới vừa rời giường, ngang qua phòng của bọn họ, cẩn thận thấy được con trai ra từ phòng Vân Đóa.

      Bà trợn tròn hai mắt, ngay sau đó giống như sáng tỏ cái gì, che miệng nở nụ cười.

      "Khụ, " Đường Nhất Bạch vội vàng giải thích, "Con có làm gì hết."

      "Mẹ hiểu ." Bà Lộ đáp.

      Lần này Đường Nhất Bạch thấy kỳ quái, "Làm sao mẹ biết?"

      " mặt của con viết đầy tiếc nuối."

      Được rồi. . . . . . Dù thế nào nữa mẹ chính là Sherlock Holmes tái thế, ai cũng đừng nghĩ lừa gạt bà. Đường Nhất Bạch lại hỏi, "Vậy tại sao mẹ cười?"

      "Ta cười, như vậy mà con cũng chưa làm gì cả, ha ha."

      Đường Nhất Bạch: ". . . . . ."

      ***

      Trở lại đội bơi lội, Đường Nhất Bạch trực tiếp tập luyện. Trước khi xuống nước, cẩn thận tháo vòng tay Vân Đóa tặng ngày hôm qua cất kỹ. Mang theo vòng tay bơi lội ảnh hưởng tốc độ, hơn nữa vòng tay ngâm trong nước bể bơi dễ dàng hỏng mất.

      Chờ sau khi tập luyện xong, lại mang vòng tay trở lại.

      Kỳ Duệ Phong thấy cái vòng tay này, cảm thấy rất kỳ lạ, "Đường Nhất Bạch, vòng tay này là ai tặng cho cậu vậy?"

      Đường Nhất Bạch cười tiếng, "Cậu đoán ."

      Ánh mắt Kỳ Duệ Phong có chút là lạ. Theo biết, đúng lúc Hướng Dương Dương có tết cái lắc tay như vậy, thấy cũng hoàn thành, như vậy. . . . . . Có phải là Hướng Dương Dương tặng ?

      Hướng Dương Dương có ý gì, chẳng lẽ muốn tranh Đường Nhất Bạch với Vân Đóa sao?

      Kỳ Duệ Phong cảm thấy khủng hoảng. thân là người lãnh đạo trong đoàn bọn họ (ít nhất chính cho là như vậy), thể cho phép chuyện bất hòa vậy xảy ra. Ngăn cản, phải ngăn cản.

      Vì vậy Kỳ Duệ Phong tìm được Hướng Dương Dương, "Hướng Dương Dương, chị đem vòng tay cho ai vậy?"

      "Ôi, sao cậu biết tôi tết vòng tay?"

      nghĩ thầm, hừ, đương nhiên biết. , "Rốt cuộc chị cho ai hả?"

      "Tôi cho ai có quan hệ gì tới cậu?"

      Kỳ Duệ Phong có chút tức giận, "Hướng Dương Dương, chị thể thích Đường Nhất Bạch!"

      Hướng Dương Dương hiểu ra sao, "Ai với cậu là tôi thích Đường Nhất Bạch? Cậu bị bệnh thần kinh à?"

      "Vậy tại sao chị tặng vòng tay cho cậu ấy?"

      "Con mắt nào của cậu thấy tôi cho cậu ta?" Hướng Dương Dương xong, lấy vòng tay của từ trong túi ra, "Ừ, tôi đây vừa mới tết xong, bản thân còn chưa nỡ đeo. Nhất Bạch đeo là của Vân Đóa tết cho cậu ấy, cậu là tên ngốc!"

      Kỳ Duệ Phong nhìn kỹ vòng tay này, phát có chút giống với cái của Đường Nhất Bạch. Hai người đều giống nhau về màu sắc và hoa văn, nhưng mà tết ngược lại. Con ngươi Kỳ Duệ Phong vòng vo chút, đột nhiên , "Coi như phải, vậy chị cũng thể đeo nó."

      "Tại sao?"

      "Nếu như đeo, chị và Đường Nhất Bạch mang vòng tay tình nhân, Vân Đóa thấy vui đâu. Hơn nữa giới truyền thông nhất định linh tinh, truyền ra xì căng đan về hai người."

      Hướng Dương Dương sờ cằm, "Tôi cảm thấy cậu rất có lý, hiếm khi thấy cậu thông minh lần."

      "Cho nên, " Kỳ Duệ Phong nghiêm túc gật đầu, "Vòng tay này tôi đeo giúp chị. Tôi và Đường Nhất Bạch là em, mang cùng vòng tay cũng sao."

      "Được rồi." Hướng Dương Dương lưu luyến rời mà đưa vòng tay cho , "Cậu phải đối xử tốt với nó, đừng làm hư nó!"

      "Được, " Kỳ Duệ Phong vươn cổ tay ra, "Chị đeo lên giúp tôi."

      Giống như thi hành nghi thức trang trọng, Hướng Dương Dương giúp cậu ta đeo xong lắc tay. Sau đó Kỳ Duệ Phong vui mừng trở về tìm Đường Nhất Bạch khoe khoang.

      Bởi vì hôm nay là ngày đầu năm, buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện, hai em tốt đeo vòng tay giống nhau tham gia hoạt động tài trợ tiền cho đội bơi lội. Cùng còn có mấy vận động viên nổi danh khác.

      Ngày hôm sau, tin tức phát tán mạng từ đội thể dục, vượt qua cả tin tức quan hệ của các diễn viên trong làng giải trí, trở thành bản tin đầu các trang web Bát Quái giải trí lớn --

      Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong mang vòng tay tình nhân tham gia hoạt động, cử chỉ thân mật. mạng bình luận: Ngược chết con chó độc thân!

      Kỳ Duệ Phong: #%¥&#&*¥! ! ! ! !
      Last edited: 27/4/16
      hargane187, Trâu, melodyevil4 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 70

      Hai chiếc "vòng tay tình nhân" khiến người hâm mộ lâm vào điên cuồng, vài ngày trước CP đảng mới bị Kỳ Duệ Phong đè xuống lại lần nữa bệ vệ lớn lối, Những lời bàn như "Nhìn màu sắc và hoa văn đoán công thụ" "Bạch Duệ đảng chọc tới trời xanh" "Bạch Duệ * tốt" ... khắp nơi đều có, Trần Tư Kỳ còn cố ý gọi điện thoại dặn dò Vân Đóa phải nhìn cho kỹ bạn trai nhà mình.

      Vân Đóa: ==

      Sau đó Trần Tư Kỳ còn , "Cậu xem weibo của Đường Nhất Bạch có nhiều người gọi ấy là ‘ông xã’ như vậy, khó mà được trong đó có bao nhiêu đàn ông đâu, đầu năm nay đồng tính luyến ái còn kiêu ngạo hơn so với tình khác giới đấy, cậu đừng có mà tin."

      "Tớ tin. . . . . ." Nhìn vẻ hưng phấn của đám bạn mạng, cứ có cảm giác tình khác phái như mình chính là quần thể .

      Vân Đóa cảm thấy Trần Tư Kỳ quả là bằng hữu tốt, phòng viên bát quái "có bát quái có tất cả" có thể vứt bỏ thích đứng ở phía bên như vậy, dễ dàng. Chút tiết tháo ít ỏi chắc cũng chỉ dùng ở đây mà thôi....

      Sau đó Vân Đóa lý luận của Trần Tư Kỳ cho Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch nhất thời thể nhìn thẳng vào weibo của mình. lại càng muốn lên mạng.

      Nhưng mà Ngũ tổng quản giao nhiệm vụ cho : Cứ nửa tháng phải cập nhật weibo lần, phải kèm theo hình ảnh, dĩ nhiên nội dung hình ảnh thể là mấy thứ mèo mèo chó chó núi núi nước nước, nhất định phải là ! Chính! !

      Nguồn gốc nhiệm vụ này cũng phải là của Ngũ tổng quản, mà là quyết định trong đội. Bởi vì giá trị buôn bán Đường Nhất Bạch càng lúc càng lớn, vì giữ vững nhân khí của , đội ngũ để cho Đường Nhất Bạch duy trì ánh sáng ở giới truyền thông, dù sao làm như vậy cũng ảnh hưởng đến việc huấn luyện.

      Đường Nhất Bạch có ý kiến cũng chỉ có thể nghẹn khuất, chẳng qua, có chính sách dưới có đối sách, lần chụp rất nhiều hình, từ từ dùng, nếu cần đăng lên weibo lục lại trong những bức ảnh cũ.

      Kể từ đó tiết kiệm được ít hơi sức.

      Đại thể là bình luận blog của như sau:

      A: Ông xã, thay đổi trạng thái rồi! Rốt cuộc đợi đến lúc đăng bài mới!

      B: Chụp hình liền chụp hình, mặc quần áo làm gì thế?

      C: Ông xã, có phải chỉ có bộ quần áo này hay ? Thấy mặc rất nhiều lần rồi.

      D: Em xem xem lúc nào mới gửi hết bộ đồ này. 【 bái bai 】

      E: Ông xã, bé cưng của chúng ta bốn tháng tuổi, chừng nào dẫn con về nhà?

      . . . . . .

      Bây giờ Đường Nhất Bạch muốn chơi weibo nữa rồi, nhưng mà nhiệm vụ này sao, vẫn phải thực , làm sao bây giờ?

      sao, là người có bạn .

      Cho nên nhờ Vân Đóa giúp đăng bài lên weibo, Vân Đóa mới nghe cầu này, có chút khó xử, " tốt lắm đâu?" Dù là bạn bè trai , cũng phải tôn trọng lẫn nhau * chứ sao.

      " có gì tốt, nếu như em cảm thấy băn khoăn, có thể đưa tài khoản weibo của em cho ."

      "."

      Đường Nhất Bạch lại cảm thấy đề nghị của chính mình rất tuyệt, "Người ái mộ của em còn bằng số lẻ của đâu, em bị thua thiệt. Huống chi là bạn trai em, có cái gì mà thể nhìn?"

      Dĩ nhiên là cảm thấy rất có đạo lý. Vân Đóa suy nghĩ chút, , "Trước hết em muốn xóa vài thứ trong blog của mình ."

      mà, tâm tư tương đối tinh tế, đa sầu đa cảm, thỉnh thoảng gửi vài nhật ký bí mật chỉ mình mới có thể thấy, lời văn trẻ con các loại. Nếu như bài viết này bị người khác thấy, Vân Đóa cảm thấy khá ngượng ngùng, vì vậy quả quyết xóa bỏ cho qua chuyện.

      Cứ như vậy bị lừa trao đổi tài khoản weibo. Đường Nhất Bạch còn vô cùng quan tâm mà gửi tới tập ảnh. Vân Đóa cũng cảm thấy kỳ quái như mấy bạn mạng: "Tại sao đều là mặc quần áo thế?"

      Đường Nhất Bạch có chút ngượng ngùng, "Cởi quần áo cũng được, em muốn cởi tới mức nào?"

      Vân Đóa vội la lên, " phải ý đó! phải là bơi lội vận động viên ư, chụp ảnh bể bơi là được rồi theo là tốt. Như vậy mới tương đối có lợi cho duy trì nhân khí chứ sao."

      Đường Nhất bạch cười, "Em ghen sao?"

      "Nên ăn dấm em cũng ăn rồi. Hơn nữa tất cả mọi người thấy quen thấy chỉ mặc quần bơi rồi, mặc quần áo đủ mới là kỳ quái đấy!"

      thừa nhận mình ghen, điều này làm cho tâm tình Đường Nhất Bạch vui vẻ, cười , "Được được được, em muốn làm cái gì cũng được, ngày mai lúc huấn luyện cho em chụp vài bức. Hôm nay cứ dùng cái này ."

      Vân Đóa vừa mới đăng nhập vào weibo của Đường Nhất Bạch, phát tin tức gửi đến đống, công khai bình luận tồi, nhiều nhất là gọi "ông xã" thế này “ông xã” thế kia, trong hộp thư riêng hoàn toàn là loại phong cảnh khác: có sùng bái khích lệ , có mắng , có vay tiền, có làm quảng cáo, còn có cả hẹn - pháo. . . . . .

      Quả nhiên làm người nổi tiếng mệt mỏi!

      Vân Đóa nhìn bình luận lát. ra vài bình luận rất tốt, biết Đường Nhất Bạch vinh quang, ra huấn luyện đặc biệt khổ cực, dặn dò Đường Nhất Bạch chú ý thân thể, cần quá sức. Cuộc so tài sang năm cần có áp lực, tự mình làm tốt là được. . . . . . Tóm lại nhìn vào khiến cho người ta vô cùng ấm lòng, tràn đầy năng lượng.

      Nhìn mệt mỏi, nàng phát cái mang hình ảnh Microblogging, xứng mấy câu đặc biệt cháo gà lời .

      Chỉ chốc lát sau, nhận được tin tức bạn tốt nhắc nhở đăng lên blog. Lúc này mới phản ứng được, Đường Nhất Bạch thiết lập tin tức nhắc nhở. cười mở ra tin tức kia, thấy "Ký giả Vân Đóa" mới đăng lên blog.

      "Ký giả Vân Đóa" đăng lên blog của "Đường Nhất Bạch" tin mới nhất, bình luận là: Chồng mình rất đẹp trai. 【 hôn

      Vân Đóa: . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      chút phòng bị nào, cứ như vậy bị lừa gạt. (╥﹏╥)

      Mặc dù người ái mộ của ít, nhưng dầu gì cũng là người có quan hệ chứng nhận đấy, vẫn trong vòng chút đồng hành chú ý lẫn nhau, làm như vậy được ! Có thể bị người bởi vì nàng là ở phạm hoa si a hay !

      Vân Đóa thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho : !

      "Ký giả Vân Đóa" : Ông xã ╭(╯3╰)╮

      "Đường Nhất Bạch" : ==

      "Đường Nhất Bạch" : chơi vui nhỉ!

      "Đường Nhất Bạch" : Lập tức xóa trạng thái ngay! QAQ

      "Ký giả Vân Đóa" : Do đường truyền Internet, tin của ngài được gửi thành công, xin ngừng gửi tin.

      "Đường Nhất Bạch" : Khuôn mặt chính được !

      "Đường Nhất Bạch" : Nhanh xóa bài đăng !

      "Ký giả Vân Đóa" : Tại sao phải xóa?

      "Đường Nhất Bạch" : Sợ bị người nhìn đến.

      "Ký giả Vân Đóa" : Em rất sợ người khác biết quan hệ của chúng ta?

      "Đường Nhất Bạch" : Là sợ mới đúng chứ?

      "Ký giả Vân Đóa" : sợ. Chúng ta công khai chứ?

      "Đường Nhất Bạch" : được.

      "Ký giả Vân Đóa" : Tại sao? Ghét bỏ ?

      "Đường Nhất Bạch" : Sau khi công khai khẳng định có rất nhiều người theo đuôi chụp ảnh em. có thể trốn vào trong công ty, em trốn đâu được!

      "Ký giả Vân Đóa" : Cũng đúng. Uất ức cho em.

      "Đường Nhất Bạch" : , em tuyệt đối uất ức gì, nhanh, chóng, xóa, tin, !

      "Ký giả Vân Đóa" : Được. Em gọi tiếng ông xã liền xóa.

      "Đường Nhất Bạch" : (╰_╯)# Trình độ nhẫn nại của em là có giới hạn!

      "Ký giả Vân Đóa" : Được được được, em lập tức làm ngay, ông xã nên tức giận.

      "Đường Nhất Bạch" : . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Sau khi Đường Nhất Bạch rời khỏi hộp thư cá nhân, thấy dù mới đăng weibo lúc nhưng có người nhắn lại, có tên id là "Cánh rừng lớn loại chim nào cũng có".

      Ha ha, quả quyết cho vào danh sách đen.
      Last edited: 27/4/16
      hargane187Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :