1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57:

      Edit: Hàn Băng Tâm

      ràng là tới tìm ân nhân cứu mạng , làm sao lại thành người nha. . . . . . trách Vân Đóa được, là chuyện hôm nay phát triển quá nhanh, nên khi Đường Nhất Bạch dắt tay ra khỏi trụ sở huấn luyện vẫn có chút thích ứng.

      Đường Nhất Bạch thấy rầu rĩ cúi đầu, trong lòng nhảy dựng lên, cẩn thận giọng hỏi, "Vân Đóa, em thích ?"

      "Hả?" Vân Đóa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , thấy gương mặt khẩn trương. Đáy lòng nóng lên, biết để ý điều này. Sao có thể cần được chứ?

      Người trong lòng mình vừa vặn cũng thích mình, đây chính là chuyện tốt nhất rồi.

      Nghĩ tới đây có chút nhõm, lắc đầu đáp, " có nha."

      Vẻ mặt Đường Nhất Bạch buông lỏng, " tốt. cũng thích em."

      thẳng như vậy, làm mặt hơi ửng đỏ, nghiêng mặt "Ừ" tiếng.

      Đường Nhất Bạch rất thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của , mềm mại giống như nước, mặt nhuộm màu ráng mây, giống như quả táo đỏ đầu cành bị màn sương mỏng mùa thu che phủ, cả vành tai mượt mà cũng đỏ lên, làm cho muốn xoa miết, hoặc là cúi đầu cọ vào, hôn cái.

      Được rồi, bây giờ đường lớn, thể làm như vậy.

      Đường Nhất Bạch bắt chiếc xe, tài xế nhận ra , hưng phấn giúp con mình xin chữ ký, sau đó Đường Nhất Bạch ý thức được rằng quên mang khẩu trang và đeo mắt kính. Đến ngõ Ngũ Đạo Doanh, lúc xuống xe để Vân Đóa trước, giúp che mặt.

      Vân Đóa thở phì phò nghiêng đầu nhìn , "Bắt nạt người ta!" thấp hơn hai mươi centimet, thể che được nha!

      Đường Nhất Bạch cười xoa đầu , sau đó kéo tay chạy vào trong ngôi nhà có lát gạch xanh và tường trắng.

      Ngôi nhà kia ra là nhà hàng, chuyên làm thức ăn chay. Trước khi Đường Nhất Bạch ra ngoài, Ngũ Dũng nhắc nhở , được ăn thịt ở bên ngoài. giờ được nhân dân cả nước nhiệt tình chú ý đến, Ngũ Dũng là thầy của nên càng phải cẩn thận hơn, dám qua loa chút nào. Vì thế, sau khi Đường Nhất Bạch hỏi ý kiến của Vân Đóa, chọn nhà hàng này.

      Khung cảnh của nhà hàng rất lịch tao nhã, tứ thủy quy đường*, bóng cây đan vào, còn có sương trắng nhân tạo, khiến người mới từ bên ngoài ồn ào náo nhiệt vào, cũng cảm thấy kinh diễm và ngạc nhiên trong nháy mắt.

      (* - tứ thủy quy đường: Mái nhà bốn phía xung quanh sân nhà đều là mái dốc, khi trời mưa, nước mưa từ mái nhà xuống giếng trời từ bốn hướng, vì vậy gọi là “tứ thủy quy đường”.)

      Ánh nắng chiều chiếu vào vòm cây xanh biếc, sau đó bung ra những tia sáng màu vàng, ánh lên đám sương mù quẩn quanh, an tĩnh thần bí, tiên khí lượn lờ.

      Vân Đóa há miệng, lẩm bẩm , " xinh đẹp! Ở nơi này ăn cơm, cho dù có thịt cũng có thể tiếp nhận!"

      Đường Nhất Bạch cười , "Thực xin lỗi vì để em được ăn thịt rồi, lần sau bù."

      Vân Đóa rộng lượng xua tay, " sao sao, em rất thích nơi này."

      "Em thích là tốt rồi."

      Từ lúc Đường Nhất Bạch vừa vào cửa, nữ phục vụ nhận ra . Chỉ là nơi này nhân viên phục vụ đều rất có đạo đức nghề nghiệp, cho dù nhận ra, cũng quấy rầy, còn rất thân thiết dẫn bọn họ tới trong góc, như vậy bị quá nhiều người phát .

      lát sau, nhân viên phục vụ kia qua đây, quản lý nhà hàng biết Đường Nhất Bạch đến, đồng ý cho bọn họ sử dụng phòng được bao. Vốn dĩ phòng bao phải đặt trước mới có, nhưng mà vừa vặn hôm nay có phòng hủy đăng ký, vì vậy hai người họ mới nhặt được cơ hội này.

      Vân Đóa nhịn được cảm thán: Làm người nổi tiếng là tốt nha!

      Sau khi đổi được phòng, cuối cùng cũng cần lo lắng bị nhận ra. Đường Nhất Bạch đưa thực đơn cho Vân Đóa, để gọi món ăn trước. Vân Đóa chọn hai món ăn, sau đó Đường Nhất Bạch cầm thực đơn lại đùng đùng gọi thêm sáu món, tiếp đó lại chọn món tráng miệng và đồ uống. Vân Đóa có chút lo lắng, "Liệu có ăn hết ? Đừng nên lãng phí."

      "Yên tâm, lãng phí."

      Rất nhanh Vân Đóa hiểu câu " lãng phí" này tuyệt đối là lời , bởi vì số lượng đồ ăn đó là. . . . . . Ít đến mức cảm nhận được!

      Chỉ là ăn rất ngon.

      Đường Nhất Bạch vừa ăn vừa nhìn trộm Vân Đóa, trong mắt có ý cười nhàng. Vân Đóa bị nhìn cực kỳ xấu hổ, sờ sờ mặt, " mặt em dính gì hả?"

      " có." lắc đầu.

      "Vậy tại sao nhìn em."

      cười, "Thấy em ngon miệng cũng no rồi, cái này gọi là sắc đẹp thay cơm."

      Người này giỏi nịnh nọt mà, Vân Đóa có chút ngượng ngùng, cúi đầu dùng muỗng nhàng khuấy chén canh trước mặt, " phải cũng sắc đẹp thay cơm như vậy hay sao!"

      "Vậy sao em nhìn ?"

      Vân Đóa ngẩng đầu nhìn cái, đối diện với ánh mắt tràn đầy tình ý trong mắt , tim liền đập mãnh liệt. Cuối cùng, ánh mắt Vân Đóa mơ màng, bất đắc dĩ , "Đường Nhất Bạch, kỹ năng đùa giỡn người của có phải đạt level max rồi hay ?"

      " biết, chỉ thử với mình em."

      Vân Đóa đỡ cằm, trong lòng vụng trộm vui mừng. tốt, Đường Nhất Bạch chưa từng thích người khác.

      cũng có! Tình cảm của hai người giống như hai tờ giấy trắng, mặt chưa từng viết nguệch ngoạc thứ gì, như vậy cũng đỡ rất nhiều để ý và rối rắm.

      tốt, bọn họ đều có được thứ tình cảm trong sáng nhất và thuần khiết nhất.

      Trong lòng giống như được bọc lớp đường ngọt ngào, vào miệng là tan ra. Vân Đóa nâng cằm lên nhìn , nhìn lát nhịn được cười khúc khích.

      Bị nhìn chăm chú như vậy, tim Đường Nhất Bạch đập thình thịch loạn xạ. Thiệt là, bạn đáng như thế, làm sao có thể kiềm chế được chứ. di chuyển cái ghế, ngồi xuống gần .

      Ánh mắt của sáng rực, nhìn vào mắt , sau đó tầm mắt xuống phía dưới, di chuyển tới bờ môi .

      Vân Đóa vội vàng cúi đầu, uống canh che giấu hốt hoảng trong lòng.

      Đường Nhất Bạch cũng tiến thêm bước nữa.

      Dù sao thịt vào trong chén của rồi, chúng ta còn nhiều thời gian mà. ^_^

      ***

      Ăn xong cơm tối, Đường Nhất Bạch muốn dạo phố cùng Vân Đóa chút, Vân Đóa nhìn đồng hồ đeo tay, có chút sốt ruột, " Bình thường buổi tối cũng vẫn phải tập huấn cơ mà?"

      " sao, Ngũ tổng quản tối nay có thể nghỉ buổi."

      Nghĩ đến Ngũ tổng quản, Đường Nhất Bạch cảm thấy hơi lo lắng cho ông, dù sao người mà bọn họ đắc tội là Viên sư thái giống như khủng long bạo chúa vậy. lấy điện thoại di động ra, thấy Ngũ tổng quản nhắn tin cho trước.

      Ngũ tổng quản: Chừng nào cậu trở lại! Viên sư thái phát , ta đuổi giết tôi! Cậu mau trở lại tự thú !

      Đường Nhất Bạch nhìn Vân Đóa bên cạnh. Hôm nay hai người mới ở chung chỗ, làm sao có thể nhẫn tâm chia lìa nhanh như vậy chứ? Vì vậy rất vô sỉ trả lời Ngũ tổng quản: Sáng mai em về.

      Trong chốc lát, Ngũ tổng quản gửi tới tin nhắn thoại: "Cặn bã! Phản đồ! ! !"

      Tin này Vân Đóa cũng nghe được, sợ hết hồn, " làm gì đó?"

      Đường Nhất Bạch đương nhiên . và Vân Đóa cùng vào ngõ Ngũ Đạo Doanh, ngõ này có chút giống với ngõ Nam La Cổ, ngõ Nam La Cổ có nhiều người như vậy. Con đường trong ngõ chật hẹp, những cửa hàng mọc lên như rừng ở hai bên, còn có ít quán bar. May mà bây giờ là ban đêm, khuôn mặt Đường Nhất Bạch được
      giấu dưới ánh đèn mập mờ, dễ bị nhận ra. Thỉnh thoảng có người qua đường chặn hỏi có phải Đường Nhất Bạch , đều bình tĩnh trả lời, " phải, nhận lầm người rồi."

      Vân Đóa vô cùng bội phục tố chất tâm lý của , dối cũng chớp mắt.

      Đường Nhất Bạch sau Vân Đóa, tay đỡ bả vai , len lén lấy ra đóa hồng, cánh tay vòng qua cơ thể , đưa đóa hoa tới trước mắt .

      "A!" Vân Đóa vì trước mắt đột nhiên xuất hoa hồng mà kích động sợ hãi kêu lên.

      Bông hoa hồng kia ưu nhã, màu sắc tươi đẹp, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Vân Đóa nhận lấy, nhắm mắt lại nhàng ngửi cái.

      Đường Nhất Bạch mượn cơ hội dựa sát vào cơ thể , lồng ngực dường như kề sát lưng , cánh tay dài từ phía sau vòng lên trước ôm lấy , hoàn toàn giam vào trong lòng mình. Vân Đóa còn ngây ngốc ngửi hương hoa, chờ khi mở mắt ra, phát rơi vào trong lòng . Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến nỗi có thể cảm thấy hơi thở của phun ở cổ .

      Nóng nóng, ngứa ngứa.

      "Khụ. . . . . ." nên như vậy nha, đường còn có nhiều người như vậy !

      cúi đầu, ghé vào bên tai giọng hỏi, "Thích ?" Trong lúc chuyện, biết là cố ý hay là vô tình, đôi môi nhàng lướt qua viền tai chút.

      Vân Đóa đỏ mặt, có chút rầu rĩ, "Đường Nhất bạch."

      "Hả?"

      " đương như vậy, người nhà của có biết ?"

      Đường Nhất Bạch có chút buồn bực. Lúc này phải nên trả lời "Thích" sao? khí tốt như vậy tại sao muốn phá , quả hiểu phong tình! xoa đầu , "Em nghĩ rất am hiểu chuyện đương?"

      "Ừm!" Vân Đóa gật đầu lia lịa, " chỉ vậy, quả thực là có vẻ am hiểu tường tận." mới ở cùng có mấy tiếng, bị chìm đắm đến mức năm phần mê ba phần man, tìm ra hướng Bắc rồi.

      Đường Nhất Bạch đột nhiên xoay người lại, đỡ bả vai trịnh trọng nhìn , "Vân Đóa."

      "Ôi chao! Làm sao vậy?" đột nhiên đổi nét mặt nghiêm túc, có chút quen.

      mím môi cái, "Thực chỉ có mình em."

      "Cái gì?"

      Đường Nhất Bạch thở dài, giơ tay lên nhè vỗ về gương mặt , "Trước kia thế giới của chỉ có bơi lội, chưa từng nghĩ đến chuyện đương. Nếu như phải là thích em, thích đến mức thể nào khống chế được, cũng lựa chọn thẳng."

      Lời bộc bạch thà lại động lòng người như vậy, khiến trái tim nhàng run lên.

      "Tóm lại, em là mối tình đầu của ." Đường Nhất Bạch chốt lại câu.

      Đôi môi Vân Đóa giật giật, có mấy câu nghẹn trong cổ họng nên lời, cuối cùng chỉ khép mắt lại, giọng , "Em biết."

      Đường Nhất Bạch cười cười, kéo tay tiếp tục về phía trước. Vân Đóa tay nắm hoa hồng, nghiêng đầu nhìn mặt dưới bóng đêm. đột nhiên : " Đường Nhất Bạch, tại sao hỏi em?"

      "Hỏi em cái gì?"

      "Hỏi em có phải mối tình đầu của em ."

      Đường Nhất Bạch dừng bước, cúi đầu nhìn , nụ cười có chút bất đắc dĩ: " dám."

      dám hỏi. Bởi vì người con này xinh đẹp tính tình lại tốt, từ trung học đến đại học biết có bao nhiêu người đứng xếp hàng theo đuổi. Làm sao có thể hy vọng xa vời thế giới tình cảm của chỉ có màu trắng thuần khiết và tỳ vết đây? Mặc dù biết như thế, nhưng lại dám động chạm đến chân tướng, bởi vì mỗi lần nghĩ đến Vân Đóa có thể từng nắm tay hôn môi với người con trai khác, cũng bị loại cảm xúc tên là "Ghen tị" hành hạ, trái tim ngâm trong dấm bị nhăn đến phát đau, mà có biện pháp chữa trị.

      Cho nên dám hỏi.

      Nghe được trả lời như vậy, Vân Đóa khỏi buồn cười. dùng hoa hồng nhàng gõ trán cái, "Ngốc!"
      Last edited: 27/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58:

      Edit: tuyền xù

      Khi về nhà, Đường Nhất Bạch hít thở cũng nhàng hơn. Mỗi lần nhìn Vân Đóa ánh mắt của luôn có chút triền miên. Vân Đóa chống đỡ được, dám nhìn .

      Về đến nhà hơn chín giờ, vợ chồng ông bà Đường còn chưa ngủ. Bà Lộ ngồi ghế sô pha, vùi đầu vào Ipad chơi trò chơi, ba Đường ngồi xem tivi ở bên cạnh, tivi phát sóng trực tiếp trận đấu bóng rổ. Bà Lộ lên tiếng "Nước" Ba Đường liền vội vàng lấy tách trà bàn đưa cho bà, sau khi bà uống xong ông nhận lấy rồi đặt vào khay trà.

      Hai người họ vô cùng vô cùng hài hòa.

      Lúc Đường Nhất Bạch và Vân Đóa về, hai vợ chồng ngồi ghế sô pha đều nhạy bén phát ra hoa hồng trong tay Vân Đóa, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu.

      Đường Nhất Bạch : "Ba, mẹ, con muốn tuyên bố chuyện với hai người."

      Bà Lộ đặt Ipad xuống, hỏi: "Hai con ở cùng nhau sao?"

      Vân Đóa đỏ mặt cúi đầu.

      Ba Đường cười ha hả , "Hai đứa tiểu quỷ các con, chưa kết hôn mà khoe khoang thời kì độc thân chấm dứt ở trước mặt vợ chồng chúng ta rồi sao. Với lại chuyện này đoán chút là biết, còn cần con tuyên bố sao? Giờ vài chuyện mà chúng ta đoán được nghe chút."

      Đường Nhất Bạch nâng trán, "Vân Đóa, em ."

      Vân Đóa , "Chú, dì, ra Nhất Bạch là ân nhân cứu mạng của cháu. Năm ấy bảy tuổi, lúc ở núi Tê Hà, đứa trẻ ấy cứu chính là cháu."

      Hai vợ chồng giống như bị hù dọa, ngồi yên bất động ghế sô pha, kinh ngạc nhìn Vân Đóa.

      Vân Đóa giọng , "Là ."

      " như vậy…" Vẻ mặt của ba Đường có chút hoảng hốt, "Khi còn bé Đậu Đậu cứu cháu, sau đó hai người cùng tới thành phố, sau đó cháu thuê phòng trùng hợp là thuê phòng của chúng ta?"

      "Dạ đúng, chính là như vậy."

      Ba Đường vuốt ngực, "Sao tôi có cảm giác như là ông trời giúp chúng ta chọn con dâu! Nếu ba để hai con ở cùng nhau có thể bị sét đánh hay đây?"

      "Khụ."

      Bà Lộ là người luôn bình tĩnh mà lúc này cũng lâu thể chuyện. Vân Đóa để bọn họ tiêu hóa tin tức này, tắm. Hôm nay bôn ba ngày, long đong mệt mỏi, cảm xúc lại lúc lên lúc xuống, bây giờ có chút mệt.

      Đường Nhất Bạch ngồi ghế sô pha, cầm quả nho trong đĩa ở bàn lên ăn. Nhị Bạch ngồi bên cạnh nhìn thẳng vào Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch cong ngón tay búng ra quả nho, nó nhảy lên há mồm tiếp được, gần như nhai nuốt, sau đó lè lưỡi tiếp tục nhìn .

      "Đậu Đậu, " Ba Đường bát quái cười hề hề hỏi, "Con và Vân Đóa, ai thổ lộ trước?"

      Mặc dù bà Lộ hỏi, nhưng lúc này cũng rất có hứng thú dựng lỗ tai lên nghe.

      Đường Nhất Bạch híp mắt cười cười, " ấy hôn con trước."

      "A!" Ba Đường kinh ngạc há miệng thở hắt ra, " nhìn ra Vân Đóa có can đảm như vậy đó."

      Bà Lộ híp mắt, nhìn nụ cười rạo rực của con trai, bà đột nhiên , "Xế chiều hôm nay Vân Đóa chạy ra ngoài tìm con là chuyện cứu mạng kia, vừa rồi ba con hỏi con ai là người thổ lộ trước con lại trả lời ai hôn ai trước, sao lại đề cập tới vấn đề này, tóm lại Vân Đóa hôn con là chủ động hay bị động?"

      Mặc dù biết mẹ mình là chúa tỉ mỉ nhưng lúc này Đường Nhất Bạch vẫn hơi giật mình, "Mẹ, mẹ đừng như vậy."

      Ba Đường cũng chợt hiểu, "Đậu Đậu, con xấu xa!"

      Xấu xa xấu xa , Đường Nhất Bạch chẳng hề để ý, lại ngắt quả nho trêu chọc Nhị Bạch.

      Vân Đóa tắm xong, lúc ngang qua phòng khách, Đường Nhất Bạch nhìn thấy , coi ai ra gì đứng dậy đuổi theo. Bà Lộ lắc đầu cái, với ba Đường,
      “ Sao tôi có cảm giác da mặt của nó còn dày hơn ông vậy?”

      Ba Đường cực kỳ chấp nhận, “ Ít nhất cũng dày hơn bậc.”

      Đường Nhất Bạch vẫn theo đuôi Vân Đóa đến tận phòng của . hơi khó hiểu, đua lưng về phía cửa, vừa lau tóc vừa , “ còn có chuyện gì à?”

      Đường Nhất Bạch cười như cười nhìn , “ Có phải em quên chuyện ?”

      “ Cái gì?” Động tác lau tóc dừng lại, nghiêng đầu nhìn .

      Đường Nhất Bạch về phía trước nửa bước, thân thể hai người gần như áp sát vào nhau, Vân Đóa đanh phải lui về sau, tựa vào cửa, ngửa đầu nhìn . hành lang, ánh sáng từ ngọn đèn vàng nhàn nhạt, bóng dáng của từ từ áp xuống, do khuất bóng nên nhìn thấy mặt mũi, chỉ cảm thấy đôi mắt snág lấp lánh, đong đưa tình cảm dịu dang. có chút tâm hoảng ý loạn.

      tay của Đương Nhất Bạch chống cửa, thân thể của và cửa mở ra gian , vân Đóa bị kẹp trong gian này, xung quanh đều là hơi thở của . Ấm áp, sạch , hơi thở dễ chịu khiến đột nhiên khẩn trương. Lưng dính sát vào cửa, thân thể đứng thẳng bất động. nhìn chậm rãi cúi đầu, giọng hỏi , “ Nghĩ gì vậy?”

      Vân Đóa cúi đầu. Sau đó cảm thấy tay còn lại của xoa mặt , ngón tay ấm áp mềm mại nhàng vuốt ve, sờ tới vành tai nhéo cái.

      “ Haaaa...!” Vân Đóa nhịn cười được.

      Đường Nhất Bạch nhân cơ hội này nâng cằm lên, đợi phản kháng nhanh chóng cúi đầu, bốn cánh môi cứ như vậy dán chặt vào nhau.

      Giọng của ba mẹ Đường trò chuyện trong phòng khách truyền đến, Vân Đóa khẩn trương muốn chết, trái tim từng nhịp từng nhịp đập rất mạnh giống như có búa tạ đập. theo bản năng muốn đẩy ra nhưng lại bị nắm lấy hai tay. đặt hai tay của lên trước ngực mình, vì vậy dụng tới tiếng tim đập dồn dập của , cũng là từng nhịp từng nhịp giống như búa đạp.

      khẩn trương đến mức như sắp mất sức lực, hai chân như nhũn ra, tay của Đường Nhất Bạch trượt xuống đỡ vòng eo mềm mại của . nhắm mắt lại, kích động đến mức lông mi run lấy bẩy, xúc cảm mềm mại môi truyền vào chỗ sâu nhất của trái tim, đôi môi của hé ra đường , vô tình thưởng thức được mùi vị cánh môi . Ngọt nào, thơm ngát giống như cánh hoa.

      Quanh quẩn xung quanh chóp mũi đều là hơi thở của , hơi thở ngọt ngào. Hạnh phúc lúc này, cách nào diễn tả bằng lời. Vậy mà hạnh phúc này rất nhanh bị phá vỡ.

      Nhị Bạch: “ Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

      Hai người sợ hết hồn, lập tức tách ra. Vân Đóa chột dạ thoát khỏi cái ôm của , trốn ra bên cạnh.

      Nhị Bạch ngửa đầu, rất hài lòng nhìn phản ừn của bọn họ. Nó có thể cảm giác dược mình vô cùng nhanh trí hóa giải chuyện cưỡng chế này, nên công lao lớn nhất phải thuộc về nó.

      Sắc mặt của Đường Nhất Bạch u, ánh mắt thoáng qua lạnh lẽo.

      Nhị Bạch cảm giác được nguy hiểm tới gần, nó cúi gằm đầu, đụng đụng Vân Đóa bên cạnh, hy vọng có thể bảo vệ nó.

      Lúc này giọng của ba Đường từ phòng khách truyền đến, hỏi: “ Đậu Đậu, sao vậy?”

      Đường Nhất Bạch cất giọng , “ Ba, chúng ta hầm Nhị Bạch .”

      Vân Đóa dở khóc dở cười, “ Đừng làm rộn!” khom lưng vuốt ve đầu của Nhị Bạch.

      Nhị Bạch vui mừng vẫy đuôi, còn ngước đầu hy vọng Vân Đóa sờ cổ nó. Vân Đóa hiểu ý liền gãi cổ nó vài cái, sau đó cũng dám nhìn Đường Nhất Bạch, vội vàng xoay người trở về phòng.

      Còn dư lại Đường Nhất Bạch và Nhị Bạch liếc mắt nhìn nhau, ai cũng khong có ý bắt tay làm hòa. Đường Nhất Bạch xoay người trở về phòng, Nhị Bạch cũng quyến luyến chút nào rời khỏ đó.

      Sau khi Vân Đóa trở về phòng, lấy lại tâm tình, sau đó gọi điện cho mẹ, với mẹ tìm được ân nhân cứu mạng.

      Mẹ Vân vui mừng, “ Cậu ta có thể về đây ? Hay là mẹ và ba con đến thành phố B để gặp mặt cảm ơn cậu ta. Tìm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi, cảm ơn trời đất. Đóa Đóa, con nhất định phải cảm ơn người ta tốt, nếu cậu ta cần con giúp gì, dù vào nước sôi lửa bỏng cũng phải !”

      “ Dạ, con biết rồi!”

      “ Mẹ hỏi con chuyện nữa.”

      “ Gì ạ?”

      “ Cậu ta có người chưa?”

      Vân Đóa có chút quẫn bách, “ Mẹ hỏi chuyện này làm cái gì?”

      “ Chỉ là muốn hỏi con chút có tính lấy thân báo đáp hay thôi.”

      “ ...Mẹ!” Vân Đóa nghĩ, với mẹ rằng điều này trở thành thực là chuyện đương nhiên, nhưng xấu hổ nên .

      Cuối cùng mẹ lại càm ràm đống, chú ý thân thể, chú ý giữ ấm, chú ý giữ gìn độ ẩm, bla bla......Sau đó mới cúp máy.

      Cắt điện thoại, Vân Đóa ngồi giường lên mạng, thả lỏng cả người. mở thanh tìm kiếm, tìm tên Đường Nhất Bạch.

      Khủng khiếp, màn hình nhanh chóng nhảy ra rất nhiều tin tức. Có tin tức thể dục cũng có tin tức giải trí, gì mà Đường Nhất Bạch chuẩn bị giải mùa đông, Đường Nhất Bạch hy vọng mọi người chú ý đến nhiều, Đường Nhất Bạch thừa nhận xxx là bạn của , Đường Nhất Bạch cùng với nữ chủ tich làng giải trí... Tóm lại từng lời từng hành động của Đường Nhất Bạch đều bị chú ý chặt chẽ rồi, bây giờ đãi ngộ khác Kỳ Duệ Phong là mấy.

      “ Chẳng lẽ là vì ngoại hình đẹp trai sao?” Vân Đóa hơi hoài nghi kết luận lúc trước của mình, dù sao Kỳ Duệ Phong là giành được quán quân Olymic nên mới hot như vậy, còn Đường Nhất Bạch chỉ giành quán quân Asean Games mà đạt được chú ý như vậy ư? Coi như đẹp trai sao? Trong đội bơi lội cũng ít trai đẹp nha... nghĩ ra, dù sao nữa cũng tức giận.

      Vân Đóa ở diễn đàn bát quái nhìn đám fan hâm mộ, bên trong còn có hình ảnh là chụp đó. mở từng tấm ra xem, nhìn lúc mới nhận ra mình chảy nước miếng. thể khinh bỉ mình: Hàng này là bạn trai của mày rồi, mày còn háo sắc như vậy nữa! Có thể có chút tiền đồ hay !

      Thấy bạn trai của mình có nhiều người phụ nữ thích như vậy, Vân Đóa vừa vui mừng vừa lo lắng, vô cùng muốn khắc hàng chữ lên trán Đường Nhất Bạch: có chủ, cấm đụng!

      Ngoại trừ trang của người hâm mộ Đường Nhất Bạch ra, trong diễn đàn còn có trang của người vừa hâm mộ Đường Nhất Bạch vừa hâm mộ Duệ Kỳ Phong. Nội dung đơn giản là giữa Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong có những hành động tình cảm nào, trang như vậy, có đánh chết Vân Đóa cũng xem.

      Trang dựa theo thời gian bài viết mà phân loại, gần đây trong trang, Đường Nhất Bạch được gọi là “ Nam thần bơi lội.”

      Cũng có truyền thông giải trí phát ra tin tức, giải thích chuyện Đường Nhất Bạch được gọi là “ Nam thần bơi lội.”

      Dạo diễn đàn xong, Vân Đóa mở weibo ra. Là phóng viên, chú ý tới rất nhiều vận động viên bơi lội, trong đó người cập nhật weibo sôi nổi nhất là Kỳ Duệ Phong, tiếp theo là mấy người Hướng Dương Dương, về phần Đường Nhất Bạch, lười biếng muốn chết....

      Lướt hồi, Vân Đóa phát ra bình luận weibo của Kỳ Duệ Phong.

      Kỳ Duệ Phong: Đường Nhất Bạch là Nam thần bơi lội, vậy tôi là gì?

      xem bình luận nữa, Vân Đóa quả quyết chuyển phát binh luận weibo này.

      Phóng viên Vân Đóa: là linh vậy biểu tượng bơi lội.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      hargane187 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59:

      Edit: Nhóm editor

      Sáng sớm khi Vân Đóa rời giường, nhìn thấy cửa của mình có dán tờ ghi chú màu xanh nhạt. Lời ghi chú được viết bằng bút chì đậm:

      về trong đội rồi, qua vài ngày nữa lại đến tìm em. Nhớ em.’

      đề tên, nhưng Vân Đóa nhận ra nét chữ của Đường Nhất Bạch. Vả lại trong ngôi nhà này, người có thể viết ra nội dung này, cũng chỉ có thôi.

      Nhưng ngoại trừ chữ viết, góc trái cuối lời nhắn còn vẽ bức tranh đơn giản, nội dung là con chó lấy móng vuốt che mắt, giống như nhìn thấy thứ gì đó nên nhìn.

      Đường Nhất Bạch vẽ con cún như vậy là muốn lên điều gì? Vân Đóa đoán ra. Nhưng, tranh của rất đẹp , chỉ vài nét, sống động giấy. Xem ra thiên phú của chỉ có bơi lội và toán.

      Vân Đóa lấy di động chụp tờ ghi chú lại , sau đó kẹp nó trong quyển sách. Thân là phóng viên, thói quen của là chụp ảnh mọi lúc mọi nơi.

      Buổi sáng đường làm, Vân Đóa nhận được điện thoại của Trần Tư Kỳ. với Trần Tư Kỳ, " ngờ cậu có thể chịu được đến bây giờ, tớ còn tưởng tối qua cậu gọi điện vặn hỏi tớ cơ đấy."

      Trần Tư Kỳ : " khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Sao tớ có thể cắt ngang chuyện tốt của nam thần chứ, như vậy quá lịch rồi!"

      Vân Đóa lúng túng đến đổ mồ hôi, vội vàng , "Ngươi nghĩ đâu vậy!"

      "Cái gì? Tối qua mấy người có "này nọ í é" sao? Tiếc , tớ còn muốn bát quái chút về tình tiết diễn ra giường!" Trong giọng của Trần Tư Kỳ đầy vẻ tiếc nuối.

      Vân Đóa lại có chút nóng nảy, " có! Hơn nữa cho dù có, tớ cũng có khả năng chia sẻ loại tình tiết này với cậu!" Mỗi lần chuyện với Trần Tư Kỳ, đều làm cho người ta có loại cảm giác tam quan bị vỡ nát.

      "Được rồi được rồi, tớ hỏi nữa. Nhưng cậu đúng là vô dụng, sao vẫn chưa lừa được nam thần lên giường? Cậu biết có bao nhiêu phụ nữ chảy nước miếng vì thân hình của ấy hả!"

      Vân Đóa thầm nghĩ, mới ngày đầu tiên bọn họ ở chung hôn môi rồi, cái này là cấp độ của tên lửa rồi.

      Hơn nữa cũng biết có rất nhiều người chảy nước miếng với vóc dáng của Đường Nhất Bạch, ngày hôm qua xem Microblogging của Đường Nhất Bạch, những bình luận kiểu này nhiều đếm xuể, quả thực giúp mở rộng tầm mắt. Sau đó đỏ mặt chạy , chạy đến trang web của học sinh tiểu học. Tên của trang web đó là “Bạn của Đường Nhất Bạch” , Vân Đóa nghĩ thầm chính là bạn của Đường Nhất Bạch mà, đó là chuyện đương nhiên! vào trang web đó như vậy đấy. Trang đầu có thêm cái tên vô cùng tinh mĩ, tên có chất văn nghệ rồi lại còn trầm bổng nữa chứ, gọi là《 Vu Sơn * uổng đoạn trường 》, Vân Đóa tiện tay nhấp vào xem chút, sau đó sợ đến nỗi thiếu chút nữa là ném Laptop rồi. ra tên gốc của trang web này chính là Tiểu Hoàng《 Vu Sơn * uổng đoạn trường 》- sách biên soạn lại, phương thức biên soạn lại chính là đổi tên của các nam chính thành “Đường Nhất Bạch”, tất cả nữ chính đổi thành “Tôi”,từng đoạn lớn miêu tả xxoo, để nội dung như vậy rất có thể biến thành "口口口口口口口口..." toàn những từ mị hoặc.
      Sau đó, Vân Đóa lặng lẽ để trang web này làm báo tin tức sắc - tình.
      Cho nên , sâu sắc cảm nhận được việc "Có rất nhiều phụ nữ chảy nước miếng vì thân hình của Đường Nhất Bạch" này là .

      Sau khi chuyện xong với Trần Tư Kỳ, Vân Đóa đến đơn vị. Phóng viên có giờ làm việc cố định, tới sớm hay muộn gì cũng được, hôm nay đến trễ chút, có rất nhiều người đến đơn vị rồi. Rất nhiều người thấy Vân Đóa đều niềm nở gọi tên , cười vừa thân thiết vừa rực rỡ.

      Dĩ nhiên là Vân Đóa biết vì sao mọi người lại nhiệt tình đến vậy. Bởi vì có bài báo tường tận về Đường Nhất Bạch, bởi vì và Đường Nhất Bạch có "Quan hệ rất tốt" . . . . . . sờ lỗ mũi, nghĩ thầm, đây có được xem như là người làm quan cả họ được nhờ ?

      ngồi mình ở bàn làm việc của mình, đầu tiên xem qua chút tin tức, sau đó mở Microblogging ra xem chút.

      Sau đó. . . . . . Máy vi tính bị treo? !

      Vân Đóa dụi dụi mắt, hậu tri hậu giác phát , ngày hôm qua Microblogging của nhận được rất nhiều bình luận. Vừa nãy xem kỹ, ấn ngay nút mở, làm cho máy vi tính bị đứng.

      Rốt cuộc gửi bao nhiêu? Cũng nhiều, chỉ hơn hai vạn thôi. . . . . .

      Quả dọa người mà, bản thân chỉ là fan mới đơn thuần —— mà loại fan này có hơn nửa đều quan tâm đến tình cảm bạn bè, bỗng nổi tiếng trong phút chốc sao? Ha ha ha ha ha. . . . . . Cảm giác này, sảng khoái!

      Xong hết tất cả, mới bắt đầu xem đến nội dung. ra gửi nhiều như vậy, là bởi vì hôm qua Kỳ Duệ Phong là "Linh vật của giới bơi lội", xem ra cái danh hào này được rất nhiều người chấp nhận. Vân Đóa cười ha hả nhìn lúc, rồi chuyển qua xem hộp thư cá nhân. Thư của người lạ có rất nhiều, xem, chỉ xem thư của người quen gửi đến.

      Hường Dương Dương: Vân Đóa làm rất tốt!

      Minh Thiên: Chị, chị hư ~\\\\(≧▽≦)/~

      Kỳ Duệ Phong: Tôi hận .

      Đường Nhất Bạch: Nghịch ngợm.

      Vân Đóa nhìn hai chữ Đường Nhất Bạch gửi đến, thân thể khỏi bị chấn động.

      Lúc này, phía sau truyền tới thanh: " xem gì vậy?"

      Giọng trong veo mà lạnh lùng, Vân Đóa cần quay đầu lại cũng biết đó là Lâm Tử. cười , “ gì, xem qua Microblogging.”

      Lâm Tử kéo ghế ngồi bên cạnh , ta nhìn thấy màn hình mở là cửa sổ tán gẫu với Đường Nhất Bạch. Lâm Tử nghiêng đầu, nhìn nụ cười thản nhiên mặt Vân Đóa, ta như có điều suy nghĩ, “ Tâm tình của hôm nay tệ.”

      sao?” Vân Đóa xong, tự chủ sờ sờ khóe miệng.

      “ Là bởi vì ấy sao?” Lâm Tử chỉ chỉ màn ảnh.

      Vân Đóa nhìn hai bên, đột nhiên hạ thấp giọng với Lâm Tử, “ Lâm Tử, tôi cho biết chuyện, phải giữ bí mật cho tôi đó.”

      Lâm Tử rất phối hợp mà đưa lỗ tai lại gần, lại gật đầu cái, “ Được!”

      “ Chúng tôi...... ở chung rồi.”

      Lâm Tử ngẩn người, có chút thất thần, “ ......Và Đường Nhất Bạch hả?”

      “ Dĩ nhiên, trừ ấy ra còn ai!” Vân Đóa đỏ mặt cúi đầu, nhìn thấy ngạc nhiên và mất mác mặt Lâm Tử. Đợi lúc, thấy ta phản ứng gì, Vân Đóa kỳ quái ngẩng đầu, giờ phút này sắc mặt ta khôi phục bình thường.

      mặt Lâm Tử mang nụ cười thản nhiên, đường cong tuấn tú khuôn mặt lại như khuôn mẫu điêu khắc cứng nhắc, điều này làm cho nụ cười của ta có chút quỷ dị. ta gõ vào trán , “ Chúc mừng.”

      Vân Đóa cảm thấy, có thể do tâm tình của ta được tốt, dù sao ngày hôm qua ta mới đưa thăm người em sống thực vật, hôm nay chia sẻ tin tức hạnh phúc này với ta, dường như có chút tàn nhẫn? hơi áy náy, xoa trán, gật đầu , “ Cảm ơn.”

      Lâm Tử đứng lên, “ Tôi ăn điểm tâm.”

      “ A, được.”

      ***

      Đối diện tòa soạn có nhà ăn lâu năm họ Vương rất lớn, chắc vì qua giờ vào làm, tới đây ăn sáng cũng có bao nhiêu người, Lâm Tử xếp hàng chút xíu là lấy được đồ ăn. Sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo thịt nạc trứng muối, bữa sáng rất đơn giản.

      ta ngồi trong nhà ăn vắng vẻ, nhìn bánh quẩy vàng óng, từng đoạn từng đoạn xếp thành chồng ngay ngắn giữa bàn mà sững sờ.

      ta sớm biết kết quả như vậy. Bọn họ mến nhau sớm tối đều chung. Mặc dù tiến độ như bây giờ có hơi nhanh so với dự tính của ta.

      ta chỉ có thể đứng bên nhìn, giống như rất nhiều quần chúng khác.

      ràng ta cũng thích mà.

      Nhưng như vậy có tác dụng gì, tình cảm được đáp lại là thứ đáng đồng.

      Lâm Tử nhận thức rất thế giới tình cảm của bản thân. sớm biết mình thích Vân Đóa, từ lúc bắt đầu thích biết, hơn nữa ta biết rằng loại thích này là do mỗi ngày ở chung, gom góp từng chút từng chút mà thành.

      Thế nhưng ta lại cho rằng tình cảm này quan trọng, nếu thân thiết quá mức với , ngược lại ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Cho nên ta mực phủ nhận loại tình cảm này của bản thân.

      Tình đời chia làm hai loại, có rực rỡ dưới mặt trời, có chôn sâu trong đáy vực.

      ta chút do dự lựa chọn cái thứ hai.

      Hơn nữa, về lý trí, Lâm Tử vui vẻ nhìn Vân Đóa và Đường Nhất Bạch bên nhau. Mặc dù ta thường chế được, làm chút chuyện ngăn cản.

      Mặc kệ thế nào, tại, coi như ta gieo nhân nào gặt quả đó thôi......

      Nhưng ta lại vui chút nào, ta nghĩ thầm. Nhấc đũa lên gắp cái bánh quẩy, lúc đưa lên đến miệng lại còn hứng thú. ta đành bỏ bánh quẩy, múc muỗng cháo thịt nạc trứng muối ăn. Mới ăn miếng, lại thấy muốn ăn.

      Mười ngón tay ta giao nhau, nâng cằm, khép ánh mắt ngẩn người. Tâm tình nặng nề cách nào tự mình giải quyết, bất cứ đại nghĩa gì lấy ra khuyên bảo cũng vô dụng. ta vẫn khổ sở.

      Có lúc ta lại nghĩ, hễ thích ta chút xíu thôi, có thể ta kiên trì như vậy.

      Vậy mà, chút cũng có.

      Trong mắt của chỉ có người. cười vì ấy, buồn bực vì ấy, cũng trang điểm vì ấy, mỗi khi người kia đến, Lâm Tử rất muốn chặt đứt ánh mắt của khi nhìn ấy.

      Ánh mắt ấy làm cho người ta ghen tị và chua xót.

      Lâm Tử thở dài, cầm cây đũa đâm sâu vào chồng bánh quẩy bàn, ta híp mắt, lạnh lùng cắn răng, “ Đường, Nhất, Bạch.”

      ***

      Bữa trưa Vân Đóa ăn cùng với Lâm Tử và Trình Mỹ, nhìn ba người bây giờ như Thiết Tam Giáp. Vân Đóa cảm thấy Trình Mỹ có ý với Lâm Tử, đừng hỏi vì sao biết, có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ lại thần kì như vậy đấy.

      Dĩ nhiên, có ý định ra. Trước phải xem ý tứ của Lâm Tử , nếu nhử chỉ là Trình Mỹ đơn phương, vậy người ngoài nên tham gia vào.

      lúc ăn cơm, Vân Đóa nhận được cuộc gọi của Đường Nhất Bạch. biết vừa mới luyện tập xong, giờ ăn cơm bằng sao lại có cơ hội cầm điện thoại.

      Đường Nhất Bạch: làm gì vậy?

      Vân Đóa: ăn cơm, sao?

      Đường Nhất Bạch: Cũng vậy, Có nhớ ?

      Vân Đóa: =

      Đường Nhất Bạch: rất nhớ em.

      Vân Đóa cảm thấy thể theo nổi đề tài của Đường Nhất Bạch, quá buồn nôn, ngượng ngùng. Vì vậy đổi chủ đề: Đường Nhất Bạch, kĩ thuật vẽ của tệ nha!

      Đường Nhất Bạch: Cái gì?

      Vân Đóa tìm được tấm hình sáng nay chụp tờ giấy ghi chú, gửi cho : Chính là cái này.

      Đường Nhất Bạch: =

      Đường Nhất Bạch: Này chắc là ba vẽ đấy.

      Vân Đóa: ..........................................

      Hai người cùng hướng về phía điện thoại di động gì. Vân Đóa thấy Đường Nhất Bạch nhắn tin lại, cho là yên ổn ăn cơm, ngờ rất nhanh gọi điện tới.

      Vân Đóa vừa nhàng khuấy canh cá viên trước mặt, vừa nhận điện thoại, , “ A lô, chuyện gì vậy?”

      có việc gì.”

      Vân Đóa có chút buồn cười, “ có việc gì gọi điện làm gì?”

      Giọng Đường Nhất Bạch trầm thấp dịu dàng, “ Chính là muốn nghe giọng của em chút.”

      Mặt Vân Đóa bỗng chốc dỏ lên, buông thìa ra, chột dạ che điện thoại , giọng , “ Bây giờ nghe thấy chưa?”
      “ Ừm.”

      có việc gì cúp máy trước , em ăn cơm đây, đồng nghiệp đều nhìn em......” Nào chỉ là nhìn, ánh mắt của Trình Mỹ và Lâm Tử đều muốn tóe lửa, hận thể phanh thấy ra.

      “ Đợi chút.”

      “ Còn chuyện gì nữa?”

      “ Hôn cái.”

      “.........” Trước mặt mọi người loại cầu này, còn biết xấu hổ hay nữa vậy!

      Giọng Đường Nhất Bạch tràn đầy dỗ dành, “ Hôn cái thôi, có được ?”

      “ ....... được.”

      “ Em hôn , chờ gặp được em hôn em trăm cái.”

      “........” Uy hiếp bạn mình như vậy còn là đại trượng phu sao? Vân Đóa cắn răng, “ Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy!”

      “ Hôn .”

      Vân Đóa nghĩ thầm, nhỡ được làm được, chờ đến khi gặp mặt có thể bị hôn thành đầu heo hay ! Việc nhịn hỏng việc lớn, nhịn! kiên cường làm công tác xây dựng tâm lý, xoay đầu cố gắng hết sức nhìn hai người kia, ở trong quán ăn nhốn nháo này, nhàng “ muah” cái về phía điện thoại di động.

      .........Mất mặt quá à!
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      hargane187, laulaTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60:


      ngày qua , “Kỳ Duệ Phong là linh vật của giới bơi lội” càn quét weibo, trở thành đề tài nóng hổi. Cách xưng hô này có loại khí thế muốn theo cạnh suốt đời.

      Cho tới bây giờ Kỳ Duệ Phong đều ảo tưởng bản thân là tổng giám đốc cực kỳ đẹp trai nên nếu muốn dễ dàng tha thứ cho cách xưng hô này bao giờ. lại nhắn cho Vân Đóa tin nhắn để giãi bày tâm tình của mình: Tôi hận !

      Hận hận , dù sao ván đóng thuyền. Tâm tình Vân Đóa rất thoải mái, gửi lại cho cái hình động cắn khăn tay lau nước mắt.

      Buổi chiều tâm trạng của Lâm Tử có nhiều thay đổi, ta cụp mặt lười biếng, bộ dáng giống như chưa tỉnh ngủ. Vân Đóa có chút lo lắng cho ta, nghĩ về Kỳ Duệ Phong, nghĩ về Lâm Tử, trước mắt đột nhiên sáng lên, lặng lẽ chọc phía sau lưng Lâm Tử : “Lâm Tử, tôi có đề nghị.”

      “Gì cơ?” Lâm Tử quay đầu nhìn .

      “Chẳng phải chị Tiểu Tang là fan của Kỳ Duệ Phong sao? Hay là.... .......kể cho Kỳ Duệ Phong nghe chuyện của chị ấy, rồi mời Kỳ Duệ Phong thăm chị ấy? Kỳ Duệ Phong này mặc dù kiêu ngạo lại có chút xấu xa, nhưng ra ấy cũng rất mềm lòng, chuyện đàng hoàng với ấy có thể đồng ý đó. Nếu chị Tiểu Tang thích ta như vậy, chừng bị ấy kích thích chút, vậy.......” Vân Đóa tới đây lại có chút được nữa, cảm thấy có thể bản thân xem phim quá nhiều.

      Lâm Tử lại quả quyết cự tuyệt: “ được!”

      “Tại sao?”

      ta đáp, “ có ai hy vọng bị thần tượng nhìn thấy mình sa sút như vậy, Tiểu Tang thành người sống thực vật, tôi hy vọng Kỳ Duệ Phong nhìn thấy dáng vẻ đó của em ấy.”

      “Là như vậy sao?”

      Lâm Tử gật đầu cái, “Cho nên, xin đừng để cho người của đoàn bơi lội nhìn thấy em ấy, hãy đồng ý với tôi .”

      “À, tôi biết rồi!” Vân Đóa nghĩ chút, vẫn có chút cam lòng, “Vậy.... .... ấy có bạn trai ? Hay là người sâu đậm?”

      Sắc mặt của Lâm Tử trầm xuống, ta lạnh lùng lắc đầu: “ có.”

      Vân Đóa hỏi nữa, cảm thấy mình lo quá nhiều chuyện rồi, dù sao, chị Tiểu Tang là em ruột của Lâm Tử, chắc chắn là các biện pháp có thể nghĩ đến Lâm Tử đều nghĩ qua rồi, cần gì suy nghĩ lung tung.

      Lâm Tử ý thức được giọng mình tốt lắm, vẻ mặt giãn ra, , “Buổi tối cùng nhau ăn cơm , tôi có chuyện muốn với .”

      “Được.”

      ***

      Sau khi tan làm, hai người đến nhà hàng yên tĩnh. Lúc đợi thức ăn, Vân Đóa nhận được tin nhắn của Đường Nhất Bạch.

      Đường Nhất Bạch: làm gì vậy?

      Vân Đóa: Ăn cơm.

      cảm thấy hai người bọn họ có chút nhàm chán, tất cả những tin nhắn đều là đồ bỏ .

      Đường Nhất Bạch: Cùng ai?

      Vân Đóa: Đồng nghiệp.

      Đường Nhất Bạch: Mấy người?

      Vân Đóa: .

      Đường Nhất Bạch: Nam? Nữ?

      Vân Đóa: Nam.....

      Đường Nhất Bạch gửi tới hình động mặt khóc, cũng chính là cái hình mà hôm nay Vân Đóa gửi cho Kỳ Duệ Phong, Vân Đóa dở khóc dở cười, trả lời: là có chuyện cần bàn.

      Đường Nhất Bạch: Được rồi. Em chuyện trước , về nhà sớm chút. Sau khi về nhớ nhắn tin cho .

      Vân Đóa: Vâng

      Đường Nhất Bạch: .......

      Vân Đóa: .....

      Gửi biểu tượng này xong, Vân Đóa cũng đành lòng nhìn điện thoại di động. còn thấy bọn họ trẻ con...

      Lâm Tử vẫn yên lặng chờ , mãi cho đến khi đặt điện thoại xuống, nhìn ta.

      hỏi: “Lâm Tử, hôm nay muốn gì với tôi?”

      “Về chuyện của Trình Mỹ”

      Vẻ mặt Vân Đóa kinh ngạc:

      “À, biết rồi sao?”

      Lâm Tử có chút kì quái: “Biết cái gì?”

      Vân Đóa nhìn kỹ vẻ mặt của ta, cảm thấy giống như gặp vấn đề về trở ngại tình cảm, cố che miệng : “ có gì, tôi đùa thôi!”

      Lâm Tử gật đầu : “ Trình Mỹ thích tôi, nhưng tôi thích ta.”

      Vân Đóa uống nước, nghe như thế bị sặc ngụm nước trong cổ họng, ho mấy cái: “ Cho nên mới nah biết rồi mà...”

      Lâm Tử bất mãn thèm để ý, Vân Đóa yên lặng cảm thấy bi thương thay cho Trình Mỹ Mỹ. Lâm Tử : “ Nhưng chuyện tôi muốn hôm nay phải là chuyện này.”

      “ Vậy chuyện gì?”

      “ Trình Mỹ, ta rất ghét .”

      “ Hả?” Vân Đóa thể tưởng tượng nổi nhìn ta: “ đùa sao? Tôi cảm thấy Trình Mỹ là người tốt mà!”

      “ Tốt, nhưng ta ghét .”

      “ Tôi tin, chính miệng ta với ? là ghét tôi?”

      “ Tôi biết nguyên nhân.”

      “ Vậy thử xem.”

      Lúc này, món ăn được mang lên. Lâm Tử đợi đến khi phục vụ hết mới lên tiếng : “ tháng trước tôi và ta xấu sau lưng .”

      “ Cái gì?” Vân Đóa tức giận trừng mắt ta: “ Tôi coi là bạn chí cốt vậy mà lại dám xấu sau lưng tôi? có ý nghĩa?”
      “ Trước tiên đừng gấp gáp, nghe tôi . còn nhớ lúc ở tòa soạn bị người ta hãm hại ? Ban đầu tôi có nghi ngờ mấy người, nên thăm dò từng người . Trình Mỹ là trong những người bị tình nghi, tôi xấu với ta, ta liền với tôi chuyện.

      ....Giúp tôi tìm ra bàn tay đen tối phía sau màn che sao? Cảm ơn !” Vân Đóa có chút cảm động, xoa tay nhìn ta, ánh mắt ngấn nước.

      “ Được rồi, nhớ manh động!” Lâm Tử khoát tay tiếp: “ ta với tôi, cướp đoạt biên chế và hộ khẩu của ta.”

      “ Hả?” Lời chỉ trích này có đầu đuôi mà, Vân Đóa tôi đanh hoàng nhậm chức rồi theo trình tự tiến vào đơn vị, làm sao lại biến thành tranh giành biên chế của người khác rồi?

      ta , lúc trước khi thông báo bị chỉnh sửa, là người cuối cùng trúng tuyển. Sau này về việc có tuyển hay , ý kiến của các vị lãnh đạo trong đơn vị có rất nhiều bất đồng, quyết định cuối cùng là tuyển . Về sau lại nhờ vào quan hệ vào được tòa soạn. Mà năm đó số người trong biên chế đủ, kết quả đến sau nhưng vẫn có hộ khẩu có biên chế, điều này rằng có người phía trước bị đẩy ra. Trình Mỹ chính là người bị đẩy ra đó, đến bây giờ ấy cũng chỉ là nhân viên hợp đồng.”

      Vân Đóa nghe lời của ta , mà chân mày nhíu chặt lại, : “ Tôi có quan hệ gì cả, Trình Mỹ dựa vào cái gì như vậy? ấy có chứng cớ gì chứ?”

      Lâm Tử nhún vai: “ như đinh đóng cột, ta vừa mới vào đơn vị, lãnh đạo đồng ý có biên chế và hộ khẩu chính thức, nhưng mà sau khi vào đơn vị, lãnh đạo lại biên chế và hộ khẩu của ta làm được. Tôi cũng biết tạo sao ta lại có thể dám chắc đó là do , có lẽ là nghe được tin tức từ bên trong. Nhưng mà , Trình Mỹ rất có khả năng, làm việc tốt hơn biết bao nhiêu lần. Nếu như tôi là lãnh đạo đơn vị, trong hai người các chỉ được chọn người, chắc chắn tôi chọn ta chứ chọn .”

      “ Này!” Vân Đóa có chút im lặng: “ Rốt cuộc theo bên nào vậy hả?”

      “ Tôi đến công việc mà. chung Trình Mỹ tin chắc là do đoạt lấy thứ thuộc về ta, cho nên muốn trả thù cũng có gì kỳ lạ. Nếu như chuyện lúc trước đúng là do làm, xem thủ đoạn của ta , tuyệt đối là muốn chỉnh chết mà. Hơn nữa, vốn dĩ phải là đối thủ của ta.”

      cần đề cao khí thế oai phong diệt người nhà mình của kẻ khác, hơn nữa tôi có lỹ lẽ đàng hoàng, tôi hoàn toàn nhờ vào quan hệ! Tôi dựa vào thực lực mới đoạt được vị trí đó.”

      Lâm Tử cúi đầu cắt miếng thịt bò bít tết, khẽ hừ tiếng: “ khẳng định như vậy?”

      “ Tôi.......” Vân Đóa ngẩn người, đột nhiên cảm thấy lo lắng, vì vậy sờ điện thoại di động: “ Tôi phải gọi điện cho mẹ tôi.”
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61:

      Editor: Panh Hoang
      Beta: Puck

      Mẹ Vân dùng cơm nhận được điện thoại của con , hơi khó hiểu hỏi, "Đóa Đóa, làm sao vậy?"

      "Mẹ, con hỏi mẹ chuyện."

      "Uh, con ."

      "Công việc nay con kiếm được, là hai người nhờ người sao?"

      Mẹ Vân lại tránh mà đáp, "Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

      "Mẹ, mẹ tìm hay tìm." Vân Đóa xong, cũng có chút khẳng định, bởi vì giọng do dự của mẹ, nhất định có chuyện gì gạt .

      Mẹ Vân giống như hơi cân nhắc, sau đó , "Là thế này, sau khi mẹ và cha con bàn bạc, quả có tìm người bạn đại học của ông ấy, làm phó tổng biên tập ở tòa soạn của các con. Lúc ấy cho con biết, là lo lắng ảnh hưởng đến tâm tình của con, nhưng cha của con và phó tổng biên tập kia cũng phải rất thân quen..."

      Bà còn chưa xong bị Vân Đóa cắt ngang, "Mẹ, sao hai người có thể làm như vậy chứ? !" Bởi vì có chút kích động, giọng của tự giác mà nâng cao lên, làm cho người xung quanh liếc mắt nhìn.

      Lâm Tử nhìn trêu trọc chút, rồi lại yên lặng tiếp tục ăn bò bít tết.

      Mẹ Vân bị tâm trạng kịch liệt của con hù dọa. Đóa Đóa trước nay đều là ôn hòa có kiên nhẫn, rất ít khi tức giận với người khác, huống chi tại con bé còn gào lên với chính mẹ của mình. Mẹ Vân cũng hơi mất hứng, "Mẹ làm như vậy còn phải là vì con ư?"

      "Nhưng lúc mẹ làm vì sao với con?"

      " con sao?"

      "Con... Mặc kệ con có hay , mẹ cũng nên cho con biết, con muốn tự mình quyết định."

      "Sau đó sao? có mẹ và cha con trợ giúp, mình con ra ngoài vấp phải trắc trở khắp nơi, tùy tiện tìm công việc tạm thời sao? biên chế hộ khẩu?"

      Vân Đóa vốn cố gắng kiềm chế cảm xúc, lúc này lại nghe mẹ thế, trong nháy mắt lại bắt đầu tức giận, "Hộ khẩu, hộ khẩu, hộ khẩu Bắc Kinh chết dẫm! Vì cái hộ khẩu rách nát này làm bao nhiêu người tranh giành đến rách đầu chảy máu! Mẹ có biết hộ khẩu biên chế này của con là đoạt từ trong tay người ta ? Làm thế này có khác gì cướp bóc đâu?"

      "Con bé này! Tại sao con lại như thế? Ý của con là mẹ và cha của con làm sai sao? Hao công phí sức kéo cái mặt già nua này chạy quan hệ cho con, kết quả con ở đây là cướp bóc? Con có còn lương tâm nữa hay ? !"

      Vân Đóa nghe đến đó, hai mắt đỏ lên, "Con biết cha mẹ rất tốt với con, nhưng con muốn kiểu tốt như vậy!"

      Mẹ con hai người cứ chia tay trong vui như vậy ở trong điện thoại.

      Tắt điện thoại, Vân Đóa cũng có tâm tình l.q-đ ăn cái gì. đẩy cái ly trước mặt ra, gục mặt xuống lời nào.

      Lâm Tử buông dao nĩa, dùng khăn ăn nhàng lau khóe miệng, dáng vẻ tao nhã. , "Tuy rằng như vậy có thể quá xuôi tai, nhưng tôi vẫn muốn , Vân Đóa, lần này sai lầm rồi."

      "Tôi sai chỗ nào?"

      " sai ở chỗ quá ngây thơ. Cạnh tranh công bằng xưa nay tồn tại, tài nguyên con người cũng là loại tài nguyên. Nếu có tài nguyên này mà biết dùng, chính là kiểu lãng phí."

      "Nhưng chuyện này công bằng với người khác."

      "Oh" Lâm Tử lắc đầu cười cười, "Cho nên sinh viên mới tốt nghiệp đúng là khác người. Dưới tình huống như thế còn muốn bằng với người khác, vậy đầu tiên phải hi sinh công bằng cha mẹ trăm cay nghìn đắng tạo ra cho . Đừng tưởng rằng nhờ quan hệ chính là công bằng, rất nhiều người đều là nhờ quan hệ, so với những người nhờ quan hệ đó, chỉ có nhờ quan hệ mới là chân chính công bằng. Đương nhiên cũng có thể lựa chọn mang công bằng của mình chắp tay dâng cho người ta, như vậy chính là người có phẩm chất cao thượng hy sinh bản thân để đạt được thành tựu tập thể. Nhưng, cho rằng đây là thành toàn quy tắc à, thực tế, chống lại quy tắc, chống lại là quy tắc ngầm, cũng chính là quy tắc chân chính."

      hơi xong, mặt Vân Đóa sụp đổ giống như cây cầu lớn sụp xuống. cảm thấy đúng, nhưng biết nên phản bác ra sao. Bình tĩnh mà xem xét, cũng phải đứa bé mẫu giáo, đương nhiên biết tồn tại quy tắc ngầm, thế nhưng quy tắc ngầm đột nhiên phát sinh ở người , chiếu lên bóng dáng của mảng vẩn đục, chuyện này khiến khó có thể chấp nhận. Vừa nghĩ tới Trình Mỹ vì thế mà mất gì đó, Vân Đóa lại rất muốn tát mình bạt tai, từng cảm thấy người tung ra lời đồn đưa vào chỗ chết kia nhất định là vẻ mặt khó ưa, còn bây giờ, cảm thấy bất luận Trình Mỹ làm cái gì, cũng đủ.

      Vân Đóa thở dài, "Tôi biết tài ăn của tốt, tôi cũng muốn tranh cãi với . Nhưng tôi vẫn cảm thấy đúng. Mặc kệ như thế nào vẫn cám ơn , cám ơn cho tôi biết chân tướng." Tuy rằng chân tướng này làm tôi rất thống khổ.

      Lâm Tử cũng thở dài, bất đắc dĩ nhìn , "Thời gian dạy cho con người mọi thứ, bây giờ còn quá ngây thơ." Nhưng mà tôi lại vẫn thích, tôi xác định được bản thân mình thích đến cỡ nào.

      ***

      Vân Đóa hậm hực trở về nhà, giống như người mất hồn, Nhị Bạch tìm chơi cũng để ý đến nó, tự mình trốn vào phòng.

      Trong phòng khách ba Đường và bà Lộ đưa mắt nhìn nhau, ba Đường , "Tâm tình tiểu Vân Đóa tốt sao?" đến đây, đột nhiên hơi chột dạ, "Có phải là vì tôi vẽ con chó kia hay ?"

      Bà Lộ liếc xéo ông cái, "Thần kinh!"

      Bà Lộ cảm thấy, trong chuyện đương tâm tình phụ nữ tốt hơn phân nửa là liên quan đến vấn đề tình cảm, bà sờ lên cằm, tự nhủ, "Chẳng lẽ cãi nhau với Đậu Đậu?"

      " thể nào, nhanh như vậy cãi nhau?" Ba Đường bắt chước vợ sờ sờ cằm, nghĩ chút lắc đầu , " tính tình hai đứa rất tốt, tôi thể tưởng tượng được hai đứa chúng nó cãi nhau là cái dạng gì."

      "Ông cũng hiểu, thanh niên chuyện đương cũng giống như bệnh thần kinh, ba ngày hai bữa cãi nhau." Bà Lộ xong, vào di động xem tin nhắn, sau khi xem qua, bà nhanh nhẹn đưa tay vẫy vẫy về phía ba Đường, "Xem ."

      Tin nhắn là Đường Nhất Bạch gửi tới : Mẹ, Vân Đóa quay về chưa?

      Ba Đường giơ ngón tay cái lên, "Vợ bà chính là Gia Cát* nha. Tôi cảm thấy Đậu Đậu giống như kiểm tra phòng vậy!"

      (*) ở đây tới Gia Cát Lượng

      Bà Lộ cung cấp thông tin cho con trai: trở lại.

      Đường Nhất Bạch: dạ.

      Đừng nhìn chỉ có chữ, tin nó muốn nhắn nhủ chính là rất phong phú: Lúc này con có chút việc chuyện với mẹ được

      Cho nên bà Lộ có lý do tin tưởng, tiếp theo thằng nhóc thối chuyển qua quấy nhiễu Vân Đóa.

      Trong phòng, Vân Đóa quả nhiên nhận được điện thoại của Đường Bạch Nhất.

      Vân Đóa: "Alô?"

      Đường Nhất Bạch u oán , " phải bảo em sau khi về nhà cho biết tiếng hay sao?"

      "A, thực xin lỗi, em quên mất."

      Đường Nhất Bạch nghe ra cảm xúc tốt từ trong giọng hơi đè nén của , hỏi, "Có chuyện gì vui sao? chuyện được với đồng nghiệp à?"

      " phải, Đường Nhất Bạch, em..." Vân Đóa xong bỗng nghẹn ngào. vốn phải người thích khóc, nhưng lúc này dịu dàng hỏi thăm bên tai, cảm xúc tên là "Tủi thân" bỗng bộc phát, che miệng, sợ nước mắt của mình rơi xuống, ngay cả cũng dám nữa.

      Đường Nhất Bạch nghe thấy giọng nghẹn ngào của Vân Đóa, tim của đều xoắn lại. vội vàng , "Rốt cuộc là có chuyện gì? Ai bắt nạt em? ra, giúp em báo thù."

      " phải người khác bắt nạt em, là em bắt nạt người khác." Vân Đóa hít hít cái mũi, nhịn xuống nước mắt chuyện hôm nay ra.

      Đường Nhất Bạch yên lặng nghe xong, hỏi Vân Đóa, l.q.d "Vậy tiếp theo em tính làm gì đây?"

      "Đường Nhất Bạch, có phải cũng cảm thấy em sai lầm rồi hay ?"

      "Em sai, Vân Đóa, biết người muốn giữ vững bản thân có bao nhiêu khó khăn."

      Nước mắt nhịn hồi lâu, lúc nghe được câu này rốt cục nhịn được nữa. Nước mắt của Vân Đóa rơi ào ào, vừa lau nước mắt vừa , "Cám ơn , Đường Nhất Bạch, cám ơn có thể hiểu được em."

      "Khách sáo với cái gì?" Giọng của thấp, dịu dàng mà thong thả, "Em là người của , mặc kệ em lựa chọn làm như thế nào, đều đứng ở bên cạnh em. Chuyện này em cũng cần quá để ý, tệ nhất là từ chức, công việc phiền lòng như vậy, từ chức càng tốt, cùng lắm nuôi em."

      "Cái gì thế," Vân Đóa nín khóc mỉm cười, "Ai cần nuôi."

      Dừng chút, Đường Nhất Bạch còn thêm, "Vân Đóa, ra chuyện này cũng giúp gì được, tuy rằng nghề nghiệp của cạnh tranh dữ dội, cũng rất ít gặp phải dạng quy tắc ngầm này. Nhưng biết người có thể giúp được em, ít nhất có thể đưa ra cho em vài lời khuyên."

      "Ai?"

      "Mẹ của ."

      Bà Lộ làm quản lí trong xí nghiệp nhà nước lớn, dạng lục đục với nhau cùng đấu tranh lợi ích nào mà chưa gặp qua. Sau khi Đường Nhất Bạch trưng cầu qua ý kiến của Vân Đóa, liền việc này cho mẹ. Vì thế đầy lát sau, bà Lộ tự mình đến gõ cửa phòng Vân Đóa.

      Đối mặt với vị trưởng bối khí thế mạnh mẽ này, dù sao Vân Đóa vẫn tự giác mà kính sợ cùng phục tùng.

      Hôm nay bà Lộ lại hết sức cố gắng làm ra vẻ mình hòa nhã dễ gần, còn cười cười... Chuyện ngược lại với bản tính vẫn vô cùng khó khăn. ==

      Bà hành văn gãy gọn ,” Chuyện của cháu dì nghe Đậu Đậu . Chuyện này, cách nghĩ của cháu ra sao?”

      Luc này Vân Đóa bình tĩnh ít, suy nghĩ ràng, đáp, “Dì, ra cháu phải đặc biệt phản cảm lợi dụng tài nguyên con người giúp mình gia tăng lợi thế ở chức vụ nghề nghiệp. Nhưng bây giờ vấn đề cháu gặp phải là cơ hội này của cháu cũng phải đạt được ở trong cạnh tranh, mà là đoạt cơ hội vốn nằm trong tay người khác, chuyện này vượt qua ranh giới cuối cùng cháu có thể thừa nhận, cháu rất hổ thẹn, cháu cảm thấy chính cháu hại Trình Mỹ. Cháu sợ sau này cháu có cách nào đối mặt với ấy, cũng có cách nào an tâm ở lại với chức vị của cháu. Cháu… Cháu qua được cửa ải này của chính mình.”

      Bà Lộ luôn luôn im lặng nghe, sau khi nghe xong, bà hỏi,”Cho nên cháu lựa chọn bỏ qua?”

      Vân Đóa gật gật đầu,” ra quá trình có chút gian nan, Mẹ của cháu nếu biết cháu định làm gì, nhất định ngồi máy bay trong đêm tới đây.”

      “Vân Đóa, mặc kệ như thế nào, ba mẹ là vì muốn tốt cho cháu, cháu nên trách bọn họ.”

      “Vâng, cháu biết. Ba mẹ cháu, cháu cũng thương bọn họ như vậy. Nhưng cháu muốn bởi vì mà thỏa hiệp vô điều kiện.”

      Bà Lộ cười cười, lần này cười là phát ra từ nội tâm, bà ,”Có đôi khi cháu và thằng nhóc thối kia rất giống nhau.”

      Vân Đóa đỏ mặt cúi đầu.

      Bà Lộ ,” ra mặc kệ cháu lựa chọn như thế nào, chỉ là để bắt đầu câu chuyện mới trong cuộc sống, tựa như chơi trò chơi hội đồng quản trị*, cho nên cần có áp lực quá lớn. chuyện với ba mẹ cho tốt, bọn họ hiểu.”

      “Dạ!”

      “Nhưng tại dì phải , cháu quá ngây thơ rồi.”

      “Hả?” Vân Đóa hiểu ngẩng đầu, chẳng lẽ dì Lộ cũng giống Lâm Tử quở trách hồi sao? Nhưng cũng giống…

      “Vân Đóa, cháu luôn luôn phải nhớ kĩ, người khác nhất định là

      Vân Đóa ngẩn người,”Dì, dì muốn … Lâm Tử dối cháu sao?”

      Bà Lộ lắc đầu,”, cậu ta chắc dối.” quan tâm của cậu ta đối với cháu là chân .

      “Vậy… Trình Mỹ dối?”

      Bà vẫn lắc đầu, “ kia hẳn là cũng dối.” ấy hận cháu cũng rất chân .

      Vân Đóa hiểu ra sao,”Như vậy rốt cuộc là…”

      “Nếu có người dối Trình Mỹ sao?”

      Vân Đóa há miệng thở dốc,”, thể nào?”

      “Tại sao ? Dì ở trong xí nghiệp nhà nước hơn hai mươi năm, trong này rất nhiều con đường, cháu nhìn qua chính là chỗ dựa mỏng manh. Trong thông báo tuyeenr dụng gạt bỏ giành chỗ thay thế loại chuyện này khắp nơi đều có, nhưng trong này có nguyên tắc. Bởi vì nó hợp quy định, cho nên cũng có mạo hiểm, mọi người bắt đầu làm đều rất thấp bé. Như vậy trình Mỹ người mới nhậm chức hơn năm, ta dựa vào cái gì biết được những chuyện này? Hơn nữa biết chi tiết như vậy? ta có hậu thuẫn sao? Có bối cảnh sao? Nếu như vậy mà người bị đổi lencungx phải ta. Nếu để dì làm chuyện này mà , cũng cần dối, chỉ cần bên cạnh lơ đãng lộ ra vài câu , bảo đảm ta có thể hiểu sai. kia, ta nghĩ ta rất thông minh, có thể ta quả rất thông minh, nhưng tuổi còn chung quy là tuổi còn , bị người ta lừa còn giúp người kiếm tiền. Lại cháu nộp đơn ứng tuyển chính là tất cả, lúc phỏng vấn cùng Trình Mỹ, nếu đơn vị thực có người cần bảo vệ, trực tiếp lưu lại là được rồi, cần gì tốn công phí sức đoạt bát cơm từ trong tay người khác? Lãnh đạo cũng có tôn nghiêm.”

      “Nhưng tại sao phải làm như vậy? Châm ngòi cháu và Trình Mỹ?”

      “Đây là mấu chốt vấn đề. Nếu quả có người lừa trình Mỹ, như vậy châm ngòi hẳn phải là mục đích chủ yếu. Dì nghĩ, khả năng lớn nhất là, phần biên chế của Trình Mỹ là bị người trộm mất. cách khác, người chân chính đạt được phần biên chế kia, nhậm chức ở đơn vị các cháu, nhưng chiếm lấy vị trí trong danh sách. Phần biên chế bị trộm này, có thể là cho người thân của lãnh đạo, cũng có khả năng trực tiếp bị người cầm bán. Loại tình huống này còn nghiêm trọng hơn giả thiết kia của Trình Mỹ, dù sao, cháu vẫn còn ở trong đơn vị. Cho nên người làm việc này sợ sau khi Trình Mỹ biết làm lớn chuyện, ràng người này để cháu đảm đương chịu tội thay.”

      Nghe dì Lộ phân tích hồi xong, Vân Đóa cảm giác đời sống của mình đều bị đảo lộn.

      Bà Lộ vỗ vỗ vai của ,”Cho nên tại cháu vướng mắc có nên từ chức hay vẫn còn quá sớm, trước tiên làm tình rồi sau. Vừa rồi chẳng qua chỉ là phán đoán của dì, nhưng cá nhân dì khá tin tưởng những suy đoán này, nếu như chỉ đơn thuần là cháu đoạt chỗ của Trình Mỹ, có rất nhiều vẫn đề giải thích thông.”

      Vân Đóa gật gật đầu,”Cháu thử nghe ngóng chút.”

      “Ừ, tìm người tin cậy hỏi thăm, tốt nhất tìm hai ba người, nếu lời của bên dễ phán đoán.”

      “Dạ.”

      Hôm nay nhiều lời như thế lúc, Bà Lộ cũng hơi mệt mỏi. Bà đứng lên, “Được rồi, trước cứ như vậy, cháu xem tình hình rồi quyết định tiếp. Hừ, dì l;ấy báo cáo kết quả công tác của thằng nhóc thối kia.”
      Vân Đóa đỏ mặt, “Cám ơn dì.”

      Ngày hôm sau, Vân Đóa tìm thầy Tôn trước tiên. Ở trong đơn vị tiền bối tín nhiệm nhất chính lafthaayf Tôn. Đáng tiếc lúc trước thầy Tôn tham gia phỏng vấn, cho nên lúc này cũng có cách nào cung cấp được thông tin cụ thể. Chỉ có điều ong :” hoài nghi mình đoạt chỗ của Trình Mỹ, chuyện này cơ bản có khả năng. Nếu xác định chọn chọn ta, lúc trước phỏng vấn trực tiếp quét ta rồi, cần gì làm điều thừa.” Giống hệt những gì tối hôm qua dì Lộ .

      Vân Đóalại tìm Tiền Húc Đông, lúc trước Tiền Húc Đông vừa vặn từng tham gia phỏng vấn, nghe được vấn đề của Vân Đóa, ông , “Việc này tôi cho biết, nhưng koong được phép ra ngoài.”

      “Dạ!”

      “Sau lần gặp mặt, phó tổng biên tập đề nghị chọn , nhưng tổng biên tập cho rằng được, cuối cùng chủ nhiệm Lưu kiên trì giữ lại.”

      “Hả?” Vân Đóa cảm thấy hẳn là mình nghe nhầm, “Ai?”

      “Chủ nhiệm Lưu.”

      thể nào? Chủ nhiệm Lưu vẫn luôn chán ghét tôi.”

      “Ông ấy thích bởi vì chịu nhún nhường, có người vừa mới nhận chức nào dám tại trường phỏng vấn đơn độc chống lại phóng viên có thâm niên quyền uy khắp giới chứ? còn để ý người ta nữa

      “Được, được, được, là tôi sai rồi,” Vân Đóa vội vàng nhận sai, “Vậy Trình Mỹ…”

      “Ngừng,” Tiền Húc Đông xua xua tay, “Chuyện Trình Mỹ tôi biết nhưng tôi tuyệt đối chữ cũng nhiều lời. Nếu tò mò, đến hỏi chủ nhiệm Lưu, ông ấy sợ đắc tội người.”

      Sao Vân Đóa có thể chạy đến trước mặt chủ nhiệm Lưu để hỏi chuyện này. Nhưng quả rất muốn biết lúc trước vì sao chủ nhiệm Lưu kiên quyết giữ lại, ngay cả tổng biên tập cũng lên tiếng… Xem ra phó tổng biên tập kia cũng có tác dụng lớn.

      Song… Chủ nhiệm Lưu! Bởi vì chủ nhiệm Lưu thích khiến cho cũng thích chủ nhiệm Lưu, còn luôn luôn cho rằng ông ấy là nhân vật phản diện hàng đầu, mà bây giờ, nhân vật phản diện đứng đầu lại nhanh chóng biến thành trưởng lão chính phái, lực đánh vào này, rất lớn.

      Vân Đóa tiêu hóa xong tin tức này, gật gật đầu ,”Cảm ơn thầy, thầy Tiền. Lát nữa, e mời thầy ăn cơm.”

      “Ai hiếm lạ ăn cơm của , lát nữa giúp tôi hỏi thăm Lâm Tử chút xem gần đây mua cổ phiếu gì tốt.”

      “… Được.”

      Cứ như vậy, hai người hoàn thành xong trao đổi lợi ích. Căn cứ các loại chứng cứ, bây giờ Vân Đóa tin tưởng mình hề cướp đoạt vị trí của Trình Mỹ, gông xiềng đạo đức tự ép buộc mình ngày hôm qua cuối cùng có thể tháo xuống.

      thở hơi dài.

      Sau đó nhịn được, rốt cục vẫn phải đitìm chủ nhiệm Lưu

      “Chủ nhiệm Mưu, tôi nghe hồi đó khi phỏng vấn nhóm sinh viên tốt nghiệp chúng tôi, là ngài khăng khăng giữ tôi ở lại.”

      Chủ nhiệm Lưu cúi đầu xem văn kiện, nghe được lời này, ông ngước mắt lên, ánh mắt từ trong khung kính lão lướt qua, nhìn về phía Vân Đóa.

      Vân Đóa tiếp tục ,”Cảm ơn ngài tin tưởng và ưu ái tôi, lafngaif cho tôi đây cơ hội khó có được, nhưng tôi lại quý trọng, khiến ngài thất vọng rồi, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.”

      Chủ nhiệm Lưu hừ tiếng ,” biết là được rồi.”

      “Sau này tôi cố gắng, cố gắng trở thành nguuwoif phóng viên tốt.”

      ChỦ nhiệm Lưu có chút kiên nhẫn, “Rốt cục muốn cái gì?”

      “Tôi đúng là rất tò mò vì sao ngài kiên trì giữ tôi lại.” Vân Đóa cũng dài dòng, trực tiếp.

      Chủ nhiệm Lưu buông vawb=n kiện thẳng người lên, ngửa đầu nhìn trẻ trước mặt này. Ông nghieemm mặt, nếp nhăn mặt chút nhúc nhích, , “Bởi vì ít phẩm chất mà người viết báo cần phải có nhưng mà càng ngày càng nhiều người hành nghề mất .”

      Vân Đóahơi mê man,”Tôi hiểu, ngài có thể cụ thể thêm chút được ?”

      “Bây giờ cần hiểu, chờ thực gặp chuyện hiểu. Được rồi, tôi biết còn muốn hỏi chuyện gì, về chuyện của Trình Mỹ tôi xin lỗi, nhưng tôi cho biết được. kêu Trình Mỹ quaddaay.”

      Cứ như vậy, Vân Đóa bị đuổi ra ngoài, Trình Mỹ vào văn phòng của chủ nhiệm Lưu.

      Lúc Trình Mỹ ra vành mắt hồng hồng, Vân Đóa cũng biết chủ nhiệm Lưu chuyện gì với ta. ta về phía Vân Đóa, Vân Đóa liền đứng dậy muốn bắt tay giảng hooafvowis Trình Mỹ.

      Nhưng Trình Mỹ lại nhìn về phía Lâm Tử ngồi ở ghế, “Lâm Tử , tôi có lời muốn với .”

      Lâm Tử liền cùng Trình Mỹ vào phòng họp, bên trong vừa đúng lúc có ai.

      Ánh mắt Trình Mỹ phức tạp nhìn về phái Lâm Tử, uất ức, u oán, phẫn hận… Điều này làm cho Lâm Tử có vẻ được tự nhiên. hỏi, “Rốt cục có chuyện gì?”

      Trình Mỹ nở nụ cười, vừa cười, nước mắt vừa lộp bộp rơi xuống dưới,”Trong mắt của chỉ có ta, vì ta, chạy đến chỗ này của tôi làm bộ làm tịch, gạt tôi.”

      “ĐỪng giống như rất vô tội.”

      “Có phải vì ta, chuyện đê tiện gì cũng có thể làm được phải ?”

      Lâm Tử thở dài, rũ mắt xuống thèm nhìn ta, , “ xem, cũng biết cảm giác thích người. Tôi đối với như vậy còn thích tôi? có cách nào, kìm lòng được, quản được bản thân. Lảm nhảm khuyên giải bản thân hồi lâu, người ta ngoảnh lại nhìn cái liền tung tăng chạy vội. Trình Mỹ, nhìn chúng ta cùng là người lưu lạc chân trời, đừng chuyện này.”

      Trình Mỹ bỗng đẩy ra, “Tại sao làm như vậy?”

      Lâm Tử vịn góc bàn, ,”Như vậy, chúng ta chuyện chính . từng có suy nghĩ từ chức chưa?”

      “Có ý gì? ĐUổi tôi ? Sợ tôi vướng mắt ta sao?”

      ở đây gây trở ngại ai cả, chỉ có thể gây trở ngại đến chính . , rất thông minh, có thủ đoạn, phẩm chất bền bỉ, làm biên tập tòa soạn báo là nhân tài được trọng dụng, nếu nguyện ý,” xong, lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, “Đây là bạn của tôi, ấy tự mở công ty, làm ăn cũng tệ lắm, nếu có hứng thú, có thể qua chỗ của ấy. được tôi giới thiệu qua, có thể ấy cho chức vị tốt nhưng tuyệt đối có thể hậu thuẫn để phát triển tốt.”

      Trình Mỹ cầm danh thiếp lật xem hai mặt, nhếch nhếch khóe miệng,”Đây là đangbồi thường cho tôi sao?”

      “Trình Mỹ, chúng ta là cùng loại người, nên hiểu, uhm……….” Lời kế tiếp đều bị ta chặn lại. Cảm nhận được xúc cảm mềm mại nồng nhiệt môi, trừng to mắt kinh ngạc.

      Lại có thể bị trẻ cưỡng hôn, Lâm Tử cũng biết nên vui hay buồn, dùng sức đẩy ta ra. Lau môi của mình, nhìu mày.”Cho dù như vậy, chúng ta cũng thể ở bên nhau.”

      Trình Mỹ lại nhếch khóe miệng,”Tùy, dù sao tooic ũng chiếm được tiện nghi rồi.” ta xong, búng tấm danh thiếp kia cái, “Cám ơn.”
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      hargane187, dhtttrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :