1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52:


      Vân Đóa cảm thấy mình rất có tiềm năng bị Đường Nhất Bạch đùa giỡn, cũng biết phải đùa giỡn lại như thế nào. Trái tim bé nhảy loạn thình thịch, giống như nai con vừa học được cách chạy. Còn có cả ánh mắt ra oai lúc cuối cùng đó nữa. Hừ hừ hừ, chờ xem, sớm muộn gì chị đây cũng đùa giỡn lại, hôm nay tạm tha cho mạng trước. . . . . .

      Cứ như vậy, sóng điện não của hai người lại bỏ lỡ nhau. Đêm đó, Đường Nhất Bạch cầm chiếc hộp đứng ở tường phía tây đợi rất lâu, nhưng đợi được Vân Đóa. Trong cái hộp đó là chiếc máy ghi kiểu mới nhất khủng bố nhất do nhờ Hướng Dương Dương mua giúp, đây là quà sinh nhật chuẩn bị bù cho Vân Đóa.

      Kết quả là vẫn tới.

      Chuyện cho tới bây giờ khiến Đường Nhất Bạch thể thừa nhận, và Vân Đóa hề có chút xíu ăn ý nào cả.

      Nhất định là bởi vì hai người còn chưa trở thành người chính thức.

      Cho nên phải mau mau thổ lộ thôi.

      Thổ lộ ư, đây là kiện lớn trong đời người, nhất định phải chọn đúng thời gian, đúng địa điểm, cùng với bầu khí lãng mạn.

      Nhưng mà do vận động viên nên là thời gian tự do nhiều lắm.

      sao, ngày mai là về nước rồi. Theo được biết kế tiếp Vân Đóa cũng có công việc gì ở Nhật Bản, cho nên chắc là ngày mai cũng trở về. Đến lúc đó, bọn họ có thể gặp mặt ở nhà.

      tới địa bàn của còn phải là tùy muốn làm gì làm sao. . . . . .

      mặc sức tưởng tượng như vậy để san bằng tiếc nuối khi thấy Vân Đóa tới, ngay sau đó vui mừng về.

      ***

      Ngày hôm sau, đội bơi lội quốc gia ngồi chuyến bay vào lúc hơn mười giờ sáng bay tới thành phố B. Đường Nhất Bạch vẫn cúi đầu thầm hoàn thiện kế hoạch thổ lộ của mình ở trong đầu, biết từ lúc nào rơi lại cuối cùng. Kỳ Duệ Phong ở trước mặt cãi nhau ầm ĩ với Hướng Dương Dương nên cũng hề để ý tới .

      Lúc theo phần lớn người trong đội bơi bước tới lối ra thình lình dải đèn flash của máy chụp hình đột nhiên đổ dồn lên người , ánh sáng của đèn flash chớp lóe liên tục giống hệt như tia chớp. Đường Nhất Bạch híp mắt, hơi quay đầu , đợi cơn khó chịu từ mắt truyền tới biến mất.

      Các phóng viên lại ùn ùn kéo tới, gần như muốn bao vây khắp bốn phía, rất nhiều micro được đưa tới trước mặt , giống như là những cành cây mọc lên trong bụi cỏ hỗn tạp. Nối gót micro chính là ít máy ghi bút ghi các loại, bởi vì chiều dài có hạn nên chỉ có thể chiếm được chút vị trí tiếp theo, còn có người mở cả điện thoại di động thông minh tiến hành phỏng vấn.

      Đường Nhất Bạch nhìn phóng viên lấn tới lấn lui ở trước mặt, rồi lại nhìn từng chiếc máy quay phim đen ngòm ở sau lưng bọn họ. Cho dù là người luôn luôn trầm ổn bình tĩnh như giờ phút này cũng hơi bị giật mình.

      Phóng viên A: "Đường Nhất Bạch, có biết là mình trở thành thần tượng toàn dân rồi , xin hỏi bây giờ có cảm nhận gì? Có muốn gì với người hâm mộ ?"

      Tôi biết.

      Phóng viên B: "Đường Nhất Bạch, cảm thấy là điều gì khiến cho đạt được thành tích như tại? Thời gian sắp tới có kế hoạch gì ?"

      Kế hoạch thổ lộ.

      Phóng viên C: "Đường Nhất Bạch, tôi thay mặt đông đảo fan nữ hỏi câu, có bạn chưa?"

      nhanh chóng có thôi.

      Phóng viên D: "Đường Nhất Bạch, mẫu bạn lý tưởng của là gì?"

      Giống như Vân Đóa.

      Phóng viên EFG. . . . . .

      Mặc dù trong lòng Đường Nhất Bạch lần lượt trả lời từng vấn đề dài dòng của những phóng viên này, nhưng lại hề chữ ra khỏi miệng. Trước khi trở về nước Ngũ Dũng cảnh cáo sau khi xuống máy bay nên tùy tiện tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, huấn luyện viên sắp xếp phóng thích hợp cho . Lúc ấy Đường Nhất Bạch còn nghĩ có thể lần này cũng giống như trước đây, mục tiêu chủ yếu của phóng viên là Phong, đối với - Đường Nhất Bạch, nếu có phỏng vấn hoàn toàn cũng chỉ là bắt cá lọt lưới mà thôi.

      tại xem ra quá ngây thơ rồi.

      Phóng viên vây chặt quanh để lọt con kiến, Đường Nhất Bạch cũng thể tốn thời gian với họ như vậy được, nhìn về phía các phóng viên áy náy cười tiếng: " xin lỗi, tại tôi thể tiếp nhận phỏng vấn."

      Các phóng viên đều làm như nghe thấy những lời này, tiếp tục om sòm .

      Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, những phóng viên này có chút đáng nào như Vân Đóa cả.

      may là Ngũ tổng quản quay đầu lại giải cứu , hai thầy trò phải hợp lực mới thoát khỏi vòng vây tầng tầng lớp lớp, đường bắt gặp Kỳ Duệ Phong đồng cảnh ngộ bị đám phóng viên bao quanh, hai người phát huy tác phong thuận tay giải cứu luôn.

      vất vả mới sắp lên được xe, vậy mà biết đám người hâm mộ từ đâu trào ra, bọn họ lại bị bao vây thêm lần nữa, xin ký tên, xin chụp ảnh chung, xin ôm… đủ các kiểu. Đường Nhất Bạch cho rằng mình người đàn ông có chủ, được phép ôm những khác, vì vậy đều đồng loạt từ chối các cầu muốn được ôm . Tuy nhiên ký tên, chụp ảnh chung từ chối được, ký tên trôi chảy thậm chí là nhanh chóng dứt khoát, thế nhưng nhiệt tình của những người hâm mộ chỉ tăng chứ giảm. Thậm chí có fan nữ còn cầu Đường Nhất Bạch ký tên lên ngực của ta, Đường Nhất Bạch mỉm cười hề bị lay động: "Bạn trai của bạn đánh tôi mất." Chỉ câu lập tức chọc người tất cả mọi người ở xung quanh, fan nữ cũng nghiêm chỉnh cưỡng cầu nữa.

      Rốt cuộc cũng đối phó xong với những người hâm mộ, bọn họ ngồi lên xe riêng quay về đơn vị.

      ra hôm nay Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong đều có ý định quay về đơn vị. Kỳ Duệ Phong muốn chuyển máy bay về nhà, nhưng chuyến bay về nhà lại khởi hành ở phi trường khác, cần chuyển tuyến ở thành phố B, vì vậy tại cũng nhân tiện đáp máy bay nhờ xe về nội thành trước. Đường Nhất Bạch cũng tương tự, muốn về nhà trước, nhưng mà bây giờ với tình hình này cả và Kỳ Duệ Phong đều thể đón xe taxi được rồi, cứ thoát khỏi phi trường trước tốt hơn.

      ***

      Buổi trưa lúc về đến nhà, mặc bước chân của Đường Nhất Bạch nhàng thoải mái, nhưng trong lòng lại thấp thỏm yên. đẩy cửa ra, nhưng lại hề nhìn thấy trong lòng mình, chỉ thấy con chó ngu xuẩn ngậm đôi dép điên khùng chạy về phía .

      rất muốn cước đá văng nó ra mà. . . . . .

      ràng là Nhị Bạch cũng có suy nghĩ tương tự. Lúc này, khi chứng kiến người tới là Đường Nhất Bạch nó dừng lại ở nửa đường, sau đó ngậm đôi dép xoay người .

      Đường Nhất Bạch: ==

      Nhị Bạch thả lại dép vào trong ổ của mình rồi giấu kỹ, xong xuôi mới lắc lắc cái đuôi chạy lại giả bộ lấy lòng Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch thèm để ý tới nó, vào phòng khách, chỉ thấy mẹ ngồi ghế sofa xem tạp chí, trong phòng bếp có tiếng động, chắc là ba nấu cơm.

      có Vân Đóa.

      ra từ phản ứng vừa rồi của Nhị Bạch cũng có thể thấy được điều đó, bởi vì nếu Vân Đóa ở đây Nhị Bạch giấu dép của .

      Bà Lộ ngẩng đầu nhìn con trai chút: "Về rồi à?"

      "Vâng, mẹ!" Đường Nhất Bạch quay vào phòng sách đặt hành lý, lúc ngang qua phòng của Vân Đóa cam lòng dán lỗ tai lên nghe thử lát, bên trong hề có bất cứ thanh nào cả.

      Aiz.

      Ba Đường mặc tạp dề từ trong phòng bếp ra, lúc ngang qua căn phòng của bọn họ cẩn thận liếc thấy màn này, ba Đường cau mày phàn nàn: "Đậu Đậu, tại sao càng ngày con càng bỉ ổi vậy?"

      Đường Nhất Bạch: ==

      Mặc dù con trai càng ngày càng bỉ ổi nhưng rốt cuộc vẫn là ruột thịt, cho nên ba Đường chuẩn bị bữa trưa phong phú giúp con trai đón gió tẩy trần. Lúc ngồi vào cạnh bàn cơm Đường Nhất Bạch cất tiếng hỏi: "Vân Đóa về sao ạ?"

      Bà Lộ nháy mắt cái, nhướn mày cười nhìn ba Đường: "Tôi thắng."

      Ba Đường tâm phục khẩu phục giao nộp tờ chủ tịch Mao cho bà.

      Đường Nhất Bạch mờ mịt khó hiểu: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

      " có gì." Ba Đường giải thích: "Ba và mẹ của con đánh cược, xem con có thể nhịn bao lâu mới hỏi thăm Vân đóa. Ba cá là tiếng trở lên, mẹ con đánh cược trong vòng nửa tiếng, tại con chỉ mới kiên trì. . . . . ." xong, ông liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Con chỉ mới kiên trì được mười lăm phút."

      Đường Nhất Bạch lắc đầu cái: "Nhàm chán."

      Bà Lộ: "Con nhàm chán, cho nên nhất định là con cũng muốn biết cái vấn đề nhàm chám giống như là rốt cuộc Vân Đóa đâu."

      "Mẹ. . . . . ."

      "Được rồi." Ba Đường nhìn nổi: "Đương nhiên là Vân Đóa về nhà rồi... Lễ Quốc Khánh con bé được nghỉ, sau khi phỏng vấn xong muốn nghỉ phép thêm, cho nên con bé về thẳng nhà."

      Đường Nhất Bạch có chút mất mát: "Tại sao ấy với con chứ?" Cũng với ba mẹ rồi vậy mà với . . . . . . Xem ra địa vị của ở trong lòng vẫn còn cần nâng cao thêm chút.

      Ba Đường : "Đậu Đậu, ba mẹ xem truyền hình trực tiếp cuộc tranh tài của con."

      " ạ?" Đường Nhất Bạch có chút ngoài ý muốn, nhìn ba chút rồi lại nhìn mẹ chút.

      Bà Lộ gắp thức ăn, cũng thèm nhìn cái, nhưng lại : "Ừ, bơi cũng tệ lắm. Cực kỳ tăng thể diện cho người Trung Quốc."

      Đường Nhất Bạch nở nụ cười. vẫn hết sức hy vọng có thể giành được cổ vũ từ ba mẹ.

      "Nhưng mà…" Ba Đường đột nhiên hạ thấp giọng, mang vẻ mặt bát quái nhìn : "Lúc con ở trong bể bơi giống hệt như đánh máu gà vậy, có phải là bởi vì có Vân Đóa ở bên cạnh theo dõi hay ?"

      "Ba, ba nghĩ nhiều quá rồi." Đường Nhất Bạch giả bộ thể dáng vẻ thờ ơ chút để ý, há miệng to nhai thức ăn.

      "Ồ…" Ba Đường như có điều suy nghĩ: "Xem ra quả là ba suy nghĩ nhiều quá rồi. Rất tốt, đợi Vân Đóa quay lại đây ba giới thiệu Tiểu Lưu ở đơn vị của chúng ta cho con bé, cái người tuổi trẻ kia ——"

      "Ba!" Đường Nhất Bạch đột nhiên vội vàng cắt đứt lời của ba mình. nhìn ba Đường, vẻ mặt nghiêm túc: "Ba chỉ có thể giới thiệu Vân Đóa cho con."

      Ba Đường giơ chiếc đũa cười nở hoa: "Chao ôi, ha ha ha, rốt cuộc con cũng thừa nhận!"

      Bà Lộ cũng kiềm chế được mà nở nụ cười.

      Nếu như thừa nhận rồi Đường Nhất Bạch dứt khoát cần xấu hổ nữa, trịnh trọng : "Ba, mẹ, lúc con có mặt ở đây ba mẹ phải giúp con coi chừng ấy, đừng để ấy bị người đàn ông khác lừa chạy mất, hơn nữa phải đề phòng người tên là Lâm Tử. Làm ơn!"

      "Lâm Tử? Con yên tâm, cái tên này vừa nghe thấy chính là người qua đường*, nhất định thể trở thành nhân vật chính."

      (Đả tương du: “Đánh trống lảng", qua tâm, người qua đường, ngang qua.... Tích của nó là: Lúc vụ các người mẫu chụp hình nude nổi đình nổi đám bên TQ phóng viên phỏng vấn chàng: "Xin hỏi nghĩ gì về vụ này?" ... ta trả lời: "Xin lỗi, tôi mua nước tương..." Sau đó cụm từ ‘’đả tương du’’ bắt đầu được phổ biến rộng rãi)

      Đường Nhất Bạch đỡ trán: "Hi vọng lý luận của ba có tác dụng."

      Ăn cơm trưa xong, Đường Nhất Bạch gửi cho Vân Đóa tin nhắn: ở nhà à?

      Vân Đóa: Ừ. Còn , về nước rồi à?

      Đường Nhất Bạch: Ừ.

      Vân Đóa: Có bị phóng viên chặn đường ? tại tôi vừa mở TV, khắp nơi đều thấy . 【 Cười trộm 】

      Đường Nhất Bạch: Đừng nữa.

      Vân Đóa: phải làm quen dần dần. Từ nay về sau cũng là người nổi tiếng rồi, ra cửa nhớ đeo kính mát khẩu trang.

      Đường Nhất Bạch: = =

      Đường Nhất Bạch: Hôm nay có phóng viên hỏi tôi thích như thế nào.

      Vân Đóa: (⊙_⊙)

      Giờ phút này tâm tình của Vân Đóa tuyệt đối nhõm như vẻ bề ngoài, tim của đập loạn mất rồi, ngón tay gõ chữ cũng phát run. Ánh mắt của nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, cẩn thận gõ từng chữ: Vậy trả lời thế nào?

      Đường Nhất Bạch: Tôi trả lời.

      Vân Đóa: -_-|||

      Vân Đóa: Đốt lửa bát quái vô ích rồi.

      Đường Nhất Bạch: Huấn luyện viên cho tôi lung tung.

      Vân Đóa: Mặc kệ, đốt lửa phải dập lửa. Rốt cuộc thích kiểu nào?

      Gửi những lời này, Vân Đóa nín thở nhìn chằm chằm màn hình, trái tim lại bắt đầu như nai con đập loạn, chợt nghĩ đến khuôn mặt của , nụ cười rạng rỡ của , ánh mắt dịu dàng dịu dàng của .

      Đột nhiên rất nhớ , muốn ôm cái, vùi trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của .

      Nhìn khung chat hiển thị trạng thái: "Đối phương nhập", khi trạng thái này biến mất nhận được câu trả lời của .

      Đường Nhất Bạch: trở lại , tôi cho biết.
      hargane187Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53:

      Edit: Nhóm editor

      Nhận được câu mập mờ của Đường Nhất Bạch, rốt cuộc Vân Đóa vẫn đỏ mặt. thể nghĩ đến dáng vẻ của khi những lời này —— nhất định là khuôn mặt dịu dàng, khóe môi hơi cong lên, cúi đầu nhìn vào trong mắt của người đối diện, ánh mắt nhu tình như nước, khiến cho bất kỳ nào cũng phải đắm chìm vào trong đó.

      Có lẽ cười, chẳng qua hơn phân nửa là nụ cười ấy có thêm mấy phần hài hước, khiến cho người ta chỉ hận thể đẩy ra, nhưng lại nhịn được muốn đến gần .

      Vân Đóa cầm điện thoại di động, đỏ mặt vùi ở ghế sa lon. nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: Lúc này lún quá sâu thể thoát ra được rồi!

      Mẹ Vân tới ngồi ở bên cạnh , nhìn lộ vẻ nghiên cứu, hỏi, "Là bạn trai?"

      " phải." Vân Đóa để điện thoại di động xuống. Cuối cùng cũng trả lời lại , là có chút chống đỡ nổi, biết nên trả lời như thế nào.

      " phải bạn trai xem mắt cho mẹ." Mẹ Vân .

      Vân Đóa nhịn được kêu rên, "Mẹ, mẹ để cho con yên ổn mấy ngày được ? Con muốn xem mắt."

      "Nhưng mẹ lại muốn nhìn thấy bạn trai của con." Cho dù tiêu khiển chút cũng được.

      Vân Đóa cắn răng, "Mẹ, chờ sang năm mới con dẫn bạn trai về cho mẹ, có được hay ? Nhưng con trước, con xem mắt."

      "Muốn dùng kế hoãn binh." Mẹ Vân vạch trần.

      " , con nhìn trúng người, ấy rất tốt, chờ con lừa gạt ấy tới tay cho mẹ xem, có được hay ?"

      Mẹ Vân nghi ngờ nhìn con , " sao? Hạng người gì, tốt thế nào?"

      "Dạ, là ấy." Vân Đóa chỉ chỉ TV. TV phát tin tức về Đường Nhất Bạch, chủ truyền thông ngại phiền toái kể lại thành tích vĩ đại của Đường Nhất Bạch, hình ảnh là tình hình hôm nay Đường Nhất Bạch về nước bị truyền thông và người hâm mộ bao vây, mặc dù trực tiếp trả lời bất kỳ câu hỏi phỏng vấn nào, nhưng chỉ với những hình ảnh này, đủ tính chất tạo ra đầu đề câu chuyện, ít Đài truyền hình đều đưa tin.

      Mẹ Vân ý vị sâu xa khuyên Vân Đóa, "Đứa này, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng tốt nhất con nên đặt mục tiêu quá cao, nếu thất vọng."

      Vân Đóa 囧 囧, "Mẹ, con tự biết ."

      ***

      Mặc dù mẹ Vân tán thành Vân Đóa có "Đặt mục tiêu quá cao", nhưng mà bà cũng tiếp tục bắt xem mắt. Người làm mẹ như bà cũng nhìn ra, con hoàn toàn có ý tìm bạn trai, nên cũng cưỡng ép .

      Vân Đóa qua thêm vài ngày an ổn, đột nhiên có ngày nhận được điện thoại của Lâm Tử.

      Lâm Tử: "Vân Đóa, bây giờ tôi ở thành phố N."

      Vân Đóa: "Lâm Tử, sao lại tới đây?"

      "Tới tìm ."

      ". . . . . ."

      Thấy Vân Đóa gì,Lâm Tử cẩn thận , "Nếu tiện ra gặp tôi, vậy coi như thôi."

      Vân Đóa vội vàng lắc đầu, mặc dù Lâm Tử thể thấy, , " phải phải, tôi có ý này, vừa rồi chỉ là tôi có chút kinh ngạc. . . . . .
      [​IMG]
      hargane187Trâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54:

      Edit: salemsmall

      Vân Đóa cứ nghĩ rằng Lâm Tử đưa tới nghĩa trang thăm em của ta, bởi vì cứ mỗi lần ta nhắc tới em mình, tâm trạng đều có vẻ suy sụp. Nhưng ngờ, ta đưa tới bệnh viện.

      Bệnh viện yên tĩnh, phòng bệnh trắng xóa, vắng vẻ như cánh đồng tuyết sâu hun hút. Vân Đóa vừa mới bước vào phòng bênh rộng rãi sáng sủa kia, nhìn thấy người nằm giường bệnh.

      Ngũ quan của ấy giống y như tấm hình trong di động của Lâm Tử, nhưng lại có vẻ gầy gò và tái nhợt hơn rất nhiều, gần như là có chút huyết sắc.

      ấy nhắm mắt, bộ dáng an tĩnh, giống như chỉ ngủ say. Nhưng mà, Vân Đóa biết, phải là ấy ngủ, hoặc là có thể , ấy có thể cứ ngủ mãi như vậy, bao giờ tỉnh lại nữa.

      Vân Đóa liếc nhìn Lâm Tử, sắc mặt ta bĩnh tĩnh, nhưng đau thương dưới đáy mắt kia lại thể che giấu hết. ta : "Bốn năm rồi."

      Vân Đóa cũng cảm thấy khổ sở. trẻ trung xinh đẹp như thế kia, lẽ ra nên được người ta nâng niu, chiều chuộng trong lòng bàn tay, nên trải qua những tháng ngày rực rỡ. Nhưng mà bây giờ, ấy lại nằm yên ở đây, ngay cả mở mắt cũng vĩnh viễn thể nào, giống như chết rồi vậy.

      Vân Đóa đưa tay lên vỗ bờ vai Lâm Tử. cũng biết phải an ủi ta như thế nào, tình huống này quả thực là quá mức trầm trọng.

      Vân Đóa vẫn luôn cảm thấy, trở thành người sống đời sống thực vật còn khiến cho người nhà phải chịu nỗi đau đớn khắc sâu hơn rất nhiều so với chuyện bị chết ngay lập tức. Chết có nghĩa là hết, nó là niềm đau vô bờ, tuy nhiên chỉ cần có thời gian, tất cả qua. Nhưng nằm chỗ sống ra sống, chết ra chết như vậy, hi vọng được tỉnh lại quá xa vời. Mỗi ngày trôi qua lại là nỗi thất vọng, mỗi lần thất vọng như vậy đều là hành hạ, nỗi đau này cứ kéo dài, vĩnh viễn ngừng.

      nhịn được mà cảm thấy xót xa cho Lâm Tử, đến nỗi hốc mắt cũng đỏ ửng.

      Lâm Tử thở dài, ta ngồi xuống trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay của em , giọng : "Tiểu Tang, tới thăm em này."

      Vân Đóa nghĩ thầm, hóa ra em của ta tên là Lâm Tang ư?

      Lâm Tử còn : "Tiểu Tang, muốn giới thiệu với em người, đây là Vân Đóa."

      Vân Đóa vẫy vẫy tay với ấy, "Tiểu Tang, xin chào."

      Lâm Tử cười cười, với Vân Đóa, "Em ấy lớn tuổi hơn , có thể gọi em ấy là chị Tiểu Tang."

      "À..., chị Tiểu Tang."

      Lâm Tang vẫn nằm giường, nhúc nhích, cũng có bất kỳ phản ứng gì đối với nhiệt tình của hai người.

      Lâm Tử với Vân Đóa: "Trước kia, Tiểu Tang là người rất nhiều."

      Vân Đóa nhịn được, hốc mắt ẩm ướt, : "Đến lúc chị Tiểu Tang tỉnh lại, đừng có chê chị ấy phiền phức là tốt rồi."

      Khi ra câu này, ngay cả chính cũng cảm thấy thể tin nổi.

      Lâm Tử gật đầu cái, "Cảm ơn . Vân Đóa, tôi muốn đôi lời với Tiểu Tang."

      "Uhm, tôi ra bên ngoài chờ ." Vân Đóa xong, xoay người ra ngoài.

      Khoảnh khắc khi xoay người, vô tình nhìn thấy hai bàn tay của em họ nắm cùng chỗ. cổ tay trắng xanh mảnh khảnh của Lâm Tang, có vết sẹo rất to.

      Sau khi Vân Đóa ra ngoài, Lâm Tử nắm lấy bàn tay của Lâm Tang, giọng hỏi: "Tiểu Tang, em thấy Vân Đóa thế nào?"

      Mỹ nhân vẫn ngủ say, chút động đậy như cũ.

      Lâm Tử cười cười, "Trước kia, em cứ luôn thúc giục tìm chị dâu cho em, bây giờ đưa người trong lòng tới trước mặt em rồi đây. Em mở mắt ra nhìn xem, có được hay ?"

      ta chỉ tự biên tự diễn, chứ cũng mong chờ có được câu trả lời của ấy. Lảm nhảm xong, ta buông tay ấy ra, nhàng đặt vào trong chăn. ta cất giọng trầm trầm: "Tiểu Tang, biết em nghĩ gì."

      ta đứng lên, : "Người kia hủy hoại em. Vậy hủy hoại ta giúp em, có được hay ?"

      ***

      Khi Vân Đóa trở lại căn phòng thuê của mình, dẫn tới vợ chồng Đường thị và Nhị Bạch nhiệt tình vây xem. Hai người chó sáu ánh mắt bay vù vù tới người , làm cho Vân Đóa cảm thấy khó hiểu vô cùng. sờ sờ cái mũi, hỏi, "Mới có mấy ngày gặp, chú và dì nhận ra cháu rồi sao?"

      "Đâu có, đâu có, Vân Đóa, mau lại đây ngồi, cháu có muốn ăn điểm tâm ? Chính chúng ta làm đó..." Chú Đường vô cùng quan tâm hỏi han .

      Vân Đóa bước tới, thấy bàn bày bánh ngọt Rừng Đen. cảm thấy khó hiểu, ràng vừa mới trở về, vì sao bàn bày sẵn ba phần bánh rồi? Chẳng lẽ phần là để dành cho Nhị Bạch?

      Dì Lộ liếc mắt cái nhìn ra tâm tư của , lên tiếng giải thích: "Chú Đường của cháu cố ý để dành cho cháu đó."

      Vân Đóa lại thụ sủng nhược kinh, "Cháu cám ơn ạ."

      "Cám ơn cái gì chứ, mau nếm thử ."

      Ba người hớn hở ăn bánh ngọt, Nhị Bạch ở bên trừng mắt, hết nhìn người này lại nhìn sang người nọ, muốn được ăn miếng, nhưng mà chẳng có ai cho nó ăn.

      Đều là người xấu... Nó quỳ rạp mặt đất, tủi thân đến mức sắp khóc.

      Bà Lộ vừa ăn, vừa lặng lẽ quan sát Vân Đóa. bé này xinh đẹp, dáng người cũng được, đáng tiếc là biết trang điểm, lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo T-shirt hoặc là áo sơ mi, quần bò, chẳng mấy khi thấy mặc váy.


      Bà Lộ vừa nhìn vừa suy nghĩ xem Vân Đóa mặc quần áo như thế nào hợp. Bà tưởng tượng ra vài phiên bản Vân Đóa, phát bé này mặc phong cách gì cũng phù hợp. bà nhìn lại Vân Đóa trước mắt, mẹ nó, muốn chọc thủng lỗ cái áo T-shirt của .

      Vân Đóa phát dì Lộ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy hơi xấu hổ, "Áo cháu bị bẩn ạ?" Vừa , vừa cúi đầu kiểm tra.

      hơi run rẩy, nên cẩn thận làm lộ ra chiếc vòng bên trong cổ áo. Bà Lộ nhìn thấy, hơi ngạc nhiên, hỏi: "Chiếc vòng này... Là do cháu mua à?"

      "Dạ ạ, người bạn của cháu tặng." Vân Đóa xong, vân vê chiếc vòng, tiện tay tháo xuống. Chiếc vòng này là do Lâm Tử tặng cho , chỉ là hàng nhái mà thôi, nhưng cảm thấy sao cả nên đeo chơi.

      "Cho dì xem chút." Bà Lộ ngồi lại gần , nhìn kỹ chuỗi vòng bằng đá quý và kim cương kia.

      Vân Đóa cười : "Đây chỉ là đồ nhái thôi ạ, cháu chỉ đeo chơi thôi, nhưng mà nhìn rất . Dì đừng cười cháu nha..."

      "Đây là đồ nhái ư? Nếu cái này là đồ nhái, dì..." Bà Lộ tới đây đột nhiên dừng lại, dường như bà vừa nghĩ tới điều gì đó, vì thế vừa chậm rãi tựa vào ghế sofa, vừa thay đổi vẻ mặt đầy kinh ngạc nghi ngờ vừa rồi, nhàn nhạt : "Dì cũng có gì để ."

      Vân Đóa cười cười, chút nghi ngờ.

      Hai con mắt của bà Lộ bắt đầu chuyển động. Thằng nhóc xấu xa kia từng , hình như người qua đường Giáp Lâm Tử gì đó có ý đồ với Vân Đóa? Tặng trang sức chính hãng lại còn là đồ giả, người qua đường Giáp kia cũng là hao tổn tâm tư quá nhỉ? Nỗ lực như vậy khiến cho người ta cảm động, nhất định phải nghĩ biện pháp để quấy nhiễu mới được!

      Vì thế, bà Lộ mang vẻ mặt thần bí nhìn Vân Đóa, "Người tặng cháu chuỗi vòng này, trong tên có chữ 'Mộc' chứ?"

      Vân Đóa ngạc nhiên, "Sao dì lại biết ạ?"

      " phải là dì biết, nhưng mà như thế này là phạm vào điều kiêng kỵ, cháu xem này, " Dì Lộ vừa bấm đốt ngón tay vừa , "Bạch kim có thuộc tính Kim, đá quý lại có thuộc tính Thổ, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Mộc bị kẹp ở giữa Kim và Thổ, cảnh ngộ vô cùng khó khăn. Người mang mệnh Mộc nên mua chuỗi vòng này, lại càng nên đeo và biếu tặng. Trừ phi trong tên của ngoại trừ Mộc còn có Thủy, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, như vậy mới có vấn đề gì cả."

      Vân Đóa nghe như vậy mà sửng sốt, "Trong tên của ấy có chữ 'Thủy', vậy phải làm sao bây giờ ạ? Hình như trong tên của cháu cũng có chữ 'Mộc'?"

      Bà Lộ khoát tay, " sao đâu, 'Vân' vốn dĩ là do giọt nước mưa ngưng tụ mà kết thành, là thuộc tính Thủy, cháu có thể đeo nó. Nhưng mà đây lại là thứ mà do người bạn có thuộc tính Mộc của cháu tặng, tốt nhất cháu đừng đeo nó khi tiếp xúc với cậu ta, nếu chỉ sợ là có lợi đối với hai cháu. Đương nhiên, những điều này chỉ là do dì tùy tiện phân tích thôi, nếu bát tự của cậu bạn kia vô cùng mạnh cũng sao cả. Cháu tin hay tùy."

      Kỳ , Vân Đóa cũng tin tưởng mấy thứ ngũ hành bát quái này lắm, nhưng mà bất cứ ai gặp phải trường hợp này cũng nghĩ đến hai chữ "Ngộ nhỡ", ngộ nhỡ nó là sao? vội vàng tháo chuỗi vòng xuống, "Vậy về sau cháu đeo nó nữa."

      Ba Đường lặng lẽ duỗi ngón tay cái với bà Lộ: Bà cũng biết dối!

      Sau đó, Vân Đóa và hai vợ chồng Đường thị cùng nhau xem TV. Vài ngày trước, tin tức TV suýt bị Đường Nhất Bạch càn quét, mấy hôm nay mới đỡ hơn chút. Nhưng mà, tin tức giảm bớt có nghĩa là độ hot giảm bớt. tò mò của mọi người với Đường Nhất Bạch vẫn có xu hướng tăng lên, chỉ có điều, tin tức giờ có thêm thông tin gì mới mẻ nữa. Mấy ngày nay, những tin tức và bài báo của Vân Đóa về Đường Nhất Bạch bị các tạp chí lớn trích dẫn và biến đổi thành muôn hình muôn vẻ, khiến cũng có chút phát hỏa với truyền thông. Lưu chủ nhiệm lại còn gọi điện thoại cho Vân Đóa, chẳng biết xấu hổ cầu Vân Đóa phỏng vấn Đường Nhất Bạch thêm lần nữa. Vân Đóa cảm thấy ý tưởng đó của Lưu chủ nhiệm là viển vông, cứ cho là Đường Nhất Bạch đồng ý, Đội tuyển quốc gia cũng bao giờ đồng ý. tại Đường Nhất Bạch hot như vậy, tất nhiên là muốn con đường lớn hơn, nên chắc chắn đồng ý để cho đài CCTV phỏng vấn trước tiên.

      Lúc này, ba Đường chuyển sang kênh CCTV, ông với Vân Đóa, "Sắp đến giờ phỏng vấn Đậu Đậu rồi."

      "Vâng." Chuyện này vốn dĩ cũng nằm ngoài dự đoán của Vân Đóa, nhưng vẫn cảm thấy hơi kích động, bèn thu lại tâm tình ngồi xem TV.

      Bà Lộ hỏi Vân Đóa, "Cháu có biết vì sao mà nó lại
      [​IMG]
      hargane187Trâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55:

      Edit: lamnguyetminh

      Vân Đóa ngờ còn có người có thể đùa giỡn trò lưu manh được
      [​IMG]
      hargane187, Trâu, KisaragiYue2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56:

      Edit: Kẹo Đắng

      Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa tay cầm tay vào trụ sở huấn luyện, dọc đường hấp dẫn rất nhiều người ghé mắt nhìn. Trong trụ sở đại đa số mọi người đều biết Đường Nhất Bạch, giờ phút này thấy thầm dẫn trở lại, thông báo trước, đều rối rít cảm thấy kinh ngạc. Chỉ có Từ Lĩnh Đội khi nhìn đến bọn họ, mặt biểu “Tôi đây biết hết rồi.” nhìn Đường Nhất Bạch cười cười “Nhất Bạch, đây là bạn của cậu à?” xong, cười đánh giá Vân Đoá.

      "Đúng vậy." Đường Nhất Bạch trả lời đặc biệt dứt khoát.

      "Khụ" Vân Đóa cũng biết làm sao có thể có chút áp lực nào với mối quan hệ mới này như thế. tại cảm xúc của có bồi hồi, ngượng ngùng, có chút quen nữa. Cho nên đoạn đường này đều đỏ mặt mà , bởi vì sợ người khác nhìn đến gương mặt đỏ bừng của , luôn phải cúi đầu.

      Từ Lĩnh Đội tinh tế đánh giá Vân Đóa, có chút nghi hoặc, “Em , nhìn em rất quen mắt.”

      Vân Đóa thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu mình, "Chào Từ, tôi là Vân Đóa, phóng viên của “Sports Weekly”

      "Phóng viên hả?” Từ Lĩnh Đội vội ho tiếng, tự giác có chút nghiêm túc “Vân Đóa, em vào bên trong được chụp ảnh! Đây là quy định.”

      "Vâng, tôi biết. Từ cứ yên tâm.” Vân Đóa gật mạnh đầu.

      Bị Từ Lĩnh Đội cho sau, Đường Nhất Bạch cùng Vân Đóa vào trụ sở huấn luyện. Bên trong trụ sở là bể bơi, chung quanh là rất nhiều phòng huấn luyện, mỗi phòng đều có công dụng khác nhau, loại thiết bị nào cũng có. Đương nhiên Vân Đóa cũng chỉ từ ngoài cửa nhìn vào cái, hôm nay phải đến tham quan.

      đường theo Đường Nhất Bạch trở về phòng huấn luyện của .

      Người dưới trướng Ngũ Dũng cũng phải chỉ có mình Đường Nhất Bạch, cho nên giờ phút này trong phòng còn có người khác. Đường Nhất Bạch trở về, trong phòng huấn luyện, ánh mắt mọi người đều nhao nhao dừng người Vân Đóa.

      "Hi, chào mọi người!” Vân Đóa vẫy tay chào bọn họ, lại bị Đường Nhất Bạch nắm lấy, kết quả thể kéo trở về…..

      Ngũ Dũng biết mọi chuyện, nên giờ phút này cũng cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng những người khác lại có chút khiếp sợ, ồn ào đưa mắt quan sát Vân Đóa.

      "Bạn của tôi.” Đường Nhất Bạch giải thích cùng nhóm em của câu. Tuyên bố với mọi người là bạn của . Giây phút này chờ mong lâu, tại ra là vô cùng vui vẻ, bước cũng phơi phới.

      Mọi người giật mình gật đầu, lại giống lúc đầu mang vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ, chờ đợi lời giải thích cặn kẽ hơn.

      Lông mày Ngũ Dũng nhăn thành đường thẳng “Nhìn cái gì vậy, tất cả huấn luyện hết cho tôi! Nhiệm vụ hoàn thành được ăn cơm!”

      Mặc dù lời uy hiếp đổi lại là tiếng kêu rên oán giận, nhưng lại có hiệu quả nhanh chóng, mọi người đều ào ào vùi đầu tiếp tục khổ luyện.

      Ngũ Dũng cười như cười nhìn Đường Nhất Bạch “Còn nghĩ là cậu trở về đấy.”

      Đường Nhất Bạch cười, "Sao có thể, dù cho là vậy Vân Đóa nhà em cũng đồng ý.”

      Lông mày Vân Đóa nhảy dựng, vô cùng muốn chặn miệng lại.

      Ngũ Dũng cũng có chút nghe nổi nữa, " chuyện đương làm cho cậu phóng túng rồi.”

      Đợi khi trong phòng hết người, Đường Nhất Bạch chỉ mỉm cười mà chuyện. tìm cái ghế cho Vân Đóa ngồi xuống, sau đó tiếp tục phần tập huấn của bản thân chiều hôm nay. ra phần luyện tập còn dư lại chiều hôm nay cũng nhiều lắm, mấy lượt nâng tạ làm xong, tiếp theo là làm mấy động tác luyện tập cân bằng. Luyện chân sau thăng bằng, động tác nằm sấp xuống, tay ôm đầu, thân thể dịch sang trái phải ba mươi lần, lại làm ba lượt. Sau đó là kéo thân. cảm thấy đây chỉ là động tác luyện tập tương đối đơn giản, nhưng những người bình thường lại có cảm nhận khác nhau. Vân Đóa ở bên nhìn xem lát mà cảm thấy gân cốt người đau đớn…..

      Hoàn thành huấn luyện buổi chiều xong, cũng nên ăn gì đó rồi. Đường Nhất Bạch cầm lấy khăn lông trắng lau mồ hôi, với Vân Đóa “ tắm rửa thay quần áo, em ở đây chờ chút.”

      Vân Đóa gật đầu cái.

      Sau khi Đường Nhất Bạch , Vân Đóa ngoan ngoãn ngồi yên ghế, nhìn người tới người lui ngoài cửa. Nhóm vận động viên thực huấn luyện đều thống nhất thời gian, nên tại vào lúc này mọi người đều lục đục kết thúc huấn luyện buổi chiều, vì thế ngoài cửa người qua lại rất nhiều. Phần đông mọi người trong đó, Vân Đóa đều gặp qua.

      bóng người cao lớn tới, tầm mắt bị che khuất.

      Kỳ Duệ Phong dùng tay chống ở cửa, ngạc nhiên nhìn người trong phòng huấn luyện “Vân Đóa?”

      "Là tôi" Vân Đóa gật đầu cái.

      tới, ngồi thiết bị bên cạnh , ánh mắt cổ quái đánh giá chút, hỏi: “ đến tìm Đường Nhất Bạch sao?”

      "Ừ."

      "A, tôi giúp tìm cậu ta.”

      " cần.” vội vã gọi lại “ ấy lập tức trở lại.”

      Kỳ Duệ Phong gật đầu cái. là trùng hợp, hôm qua Đường Nhất Bạch vẫn còn phiền muộn biết nên tỏ tình thế nào, hôm nay Vân Đóa ngồi trong phòng huấn luyện của cậu ta rồi. Kỳ Duệ Phong gãi gãi đầu, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện khác, vì thế lục lọi cái ba lô đeo vai, lấy ra chiếc dây đeo điện thoại.

      Dây đeo này là dùng cao su làm thành nhân vật Kỳ Duệ Phong. vứt dây đeo cho Vân Đóa, “Đài truyền hình tổ chức hoạt động kỷ niệm, tặng rất nhiều. là fan của tôi, tặng cho chiếc.”

      "Cám ơn.” Vân Đóa cẩn thận nhận lấy, sau đó mỉm cười, “So với người còn đáng hơn.”

      "Hừ hừ." nhìn thấy trong ba lô lộ ra góc của quyển sách, nhất thời bị dọa sợ “Kỳ Duệ Phong, cũng đọc sách sao?” Quả là khó có thể tưởng tượng….

      "Ừ." Kỳ Duệ Phong dè dặt gật đầu, thấy Vân Đóa tò mò giống như muốn bộc phát, vì thế lấy quyển sách ra cho xem.

      Vân Đóa vừa mới nhìn thấy, có chút muốn ngất rồi “Tổng giám đốc sói cùng vợ ” Cái quỷ gì thế này?

      nhìn bìa sách lại nhìn mặt Kỳ Duệ Phong, ánh mắt qua lại giữa hai nơi vài lần, cuối cùng cũng hỏi: “Sách này là dùng đến tiền để dành phải ?” xong hận thể đánh bản thân mình cái cho tỉnh. Kỳ Duệ Phong là người hào phóng cỡ nào, sao lại có thể dùng đến tiền để dành?

      Quả nhiên, Kỳ Duệ Phong dùng loại ánh mắt “ đúng là có ánh mắt thưởng thức” nhìn . : “Quyển sách này nhìn rất đẹp mắt”.

      sao?” Vân Đóa lật vài tờ, vừa lật vừa hỏi cảm thấy dẹp chỗ nào?”

      “Cảm xúc rất mạnh”

      “Cảm xúc rất mạnh... rất mạnh?” Vân Đóa quả bị dọa: “Đại thần, cần làm tôi sợ, là thê nào có thể tự xưng hô thành ... vợ , Băng Tuyết Nhi?”

      “Là Đông Phương Hạo Thiên! Tôi chính là thay thế Đông Phương Hạo Thiên!” Kỳ Duệ Phong giống như nhìn kẻ ngốc nhìn .

      “A, đúng đúng”. Vân Đóa gõ đầu cái, “Tổng giám đốc bá đạo nha, đúng đúng, tuyệt đối là ”. an ủi . Sau đó lại nhìn phân diễn của Đông Phương Hạo Thiên, vừa nhìn lại nhịn được cười to “Ha ha... , ... ha ha ha... chút cũng giống sói nha, càng giống con Husky. Nhưng mà cũng phải lại, ngoại hình của Husky rất giống sói, cho nên ra cũng tính là sai. Tổng giám đóc sói... Quyển sách này có thể cho tôi mượn xem hay ?”

      thể, quyển sách này là Hướng Dương Dương cho tôi mượn, tôi xem xong đem trả mới có thể cho xem”

      “Chị Dương Dương cũng xem loại sách này sao?”

      “Đúng, ấy cũng là thay thế cho Đông Phương Hạo Thiên”

      Vân Đóa cảm giác cái thế giới này có chút loạn rồi.

      đến Hướng Dương Dương, nghĩ tới Hướng Dương Dương lại xuất rồi. ấy qua cửa. Trong tai níu chặt lỗ tai Minh Thiên, túm về phía trước. Minh Thiên kêu đau, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Kỳ Duệ Phong và Vân Đóa trong phòng huấn luyện, cậu hô to: “ Phong cứu mạng, chị Vân Đóa cứu mạng, hu hu hu...”

      Hướng Dương Dương nghe thấy tên Vân Đóa, quả nhiên quay lại nhìn về phía này, thấy Vân Đóa, ấy vui vẻ: “A, Vân Đóa, sao em lại tới đây? Là tới tìm Nhất Bạch hả?”

      Vân Đóa nghĩ thầm, có phải người toàn thế giới đều biết đến đây tìm ĐƯờng Nhất Bạch hay ?

      Kỳ Duệ Phong , “Hướng Dương Dương, sao lại bắt nạt Minh Thiên như thế này?”

      Hướng Dương Dương tức giận : “Ai bắt nạt cậu ta, cậu biết cậu ta làm chuyện tốt gì đâu”. ấy xong mở tay cho bọn Vân Đóa xem “Vòng tay tôi tết hơn tháng lại bị cậu ta kéo đứt rồi,. Còn chưa ăn cơm tức bụng lớn, quả là muốn ăn đòn”.

      Trong tay Hướng Dương Dương là hai đoạn dây bện màu đỏ, hoa văn lộn xộn so với con giun còn thô hơn, giống như con giun dữ tợn xấu xí. Nếu ấy , Vân Đóa dám tin đây là chiếc vòng tay.

      Kỳ Duệ Phong lên tiếng, “Thứ xấu xí như vậy có làm hư cũng đáng tiếc”. quả ra lời Vân Đóa muốn nhưng dám .

      Vì vậy Hướng Dương Dương quay sang đánh vào đầu Kỳ Duệ Phong cái.

      Vân Đóa vội vàng : “Chị Dương, em có thể dạy chị nhiều cái hấp dẫn hơn” Thời trung học thường dùng việc tết vòng tay nho kiểu này làm trò giải trí, đây ra chỉ là trò của trẻ con có được hay ?

      Hướng Dương Dương nghe Vân Đóa vậy ngược lại có chút vui vẻ trở lại, nhanh chóng rút sợi len trong túi, đưa cho làm mẫu. Vân Đóa có chút hết chỗ , hai người nổi danh là vận động viên xuất sắc thế mà người mang theo tiểu thuyết tổng giám đốc gì đoa, người mang theo sợi len, cảm giác là tùy hứng. muốn xem người ạn Minh Thiên này mang theo cái gì.

      Minh Thiên vuốt vuốt lỗ tau, lấy ra cái bịch từ phía sau, xé mở gói giấy, lấy viên đường, sau đó bỏ vào miệng nhai vài phút, phiu... thổi ra cái bong bóng thiệt bự.

      Vân Đóa: -_-

      cứ cảm giác bản thân phải đến chỗ đội tuyển quốc gia mà là nhà trẻ của đội tuyển quốc gia...

      Cùng lúc đó ĐƯờng Nhất Bạch tắm rửa xong thay quần áo, cũng có sốt ruột tìm Vân Đóa mà lén lút tìm Ngũ Dũng.

      Ngũ Dũng có chút kì quái, “Cậu cho tôi nghe chút khuôn mặt mang biểu cảm như trộm dưa leo của cậu là thế nào? phải cậu nên hẹn hò sao?”

      “Ngũ tổng quản, em có thể nhờ thầy việc ?”

      Ngũ Dũng liếc mắt “Đúng là có chuyện tốt mà. Cậu nghe thử xem”

      “Là như vầy, hôm nay là lần đầu tiên am và Vân Đóa hẹn hò, em muốn tặng hoa tạo ngạc nhiên cho ấy”.

      Ngũ Dũng thở phì phò, “Cậu muốn tặng hoa liên quan gì đến tôi? Cậu khoe khoang hả? Khi dễ tôi độc thân đúng ?”

      phải, em... em có hoa”

      mua ngay, ngu ngốc! Chuyện như vậy cũng hỏi tôi. Cậu mới tốt nghiệp tiểu học à?”

      “Là thế này, nếu em mua hoa Vân Đóa nhìn thấy, vậy còn gì là ngạc nhiên nữa rồi”.

      Ngũ DŨng suy nghĩ chút, bưng tỉnh hiểu ra, nhìn thẳng ĐƯờng Nhất Bạch “Ông đây sống 40 năm còn bằng tên nhóc chuyện đương cậu! Mẹ kiếp!”

      Đường Nhất bạch “Cho nên, Ngũ tổng quản...”

      “Đơn giản” Ngũ Dũng khoát tay áo, “ phải là muốn hoa sao. Trong bồn hoa có rất nhiều quýt, tự mingf cắt , gặp chuyện may cứ là tôi”.

      Đầu ĐƯờng Nhất Bạch đầy vạch đen, cắt cây quýt có thể làm chuyện gì. lắc đầu “Em cần quýt”

      “Vậy cậu muốn cái gì”

      “Em muốn hoa hồng”

      Ngũ Dũng giận “Cút , có hoa hồng!”

      “Có”

      “Nơi nào có?”

      “Viên sư thái có trồng chậu, ngay tại trong phòng huấn luyện của bọn Phong”.

      Cái này Ngũ DŨng biết, chậu hoa mà Viên sư thái trồng kia rất quý, bằng cũng thể mùa thu mà vẫn còn nở hoa, hơn nữa vô cùng xinh đẹp. Ngũ Dũng nhìn Đường Nhất Bạch, “Lá gan của cậu cũng quá lớn rồi, ngay cả đồ của Viên sư thái mà cũng dám mơ tưởng, sợ bị ấy đánh chết sao?”

      “Sao lại sợ, cho nên mới muốn nhờ Ngũ tổng quản trông chừng giúp, em cắt đóa hoa”.

      Ngũ Dũng lắc đầu “Cậu sắp biến thành tình thánh rồi”.

      Hôm nay Đường Nhất Bạch vừa mới ôm được bạn , tùy lúc tùy nơi đều cảm thấy hưng phấn, “Đây là lí do vì sao em có bạn còn thầy lại có”.

      “... Mẹ nó!”

      Viên sư thái còn chưa đánh Đường Nhất Bạch,, Ngũ Dũng tẩn cho trận trước, đánh xong hai người lại đến phòng huấn luyện. Ngũ Dũng ở ngoài cửa trông chừng, Đường Nhất bạch vào cắt đóa hoa hồng xinh đẹp nhất. Sau khi cắ tỉa tỉ mỉ, càn phải đảm bảo nhìn đẹp mắt và để đâm vào tay Vân Đóa. Làm xong việc cẩn thận đặt đóa hoa vaod trong balo.

      Đại công cáo thành, lập tức tìm Vân Đóa.

      Vân Đoa tán gẫu với đám người Hướng Dương Dương. Ba người Hướng DƯơng Dương,, Kỳ Duệ Phong cùng Minh Thiên còn chưa biết và Đường Nhất Bạch ở cùng nhau, nên vừa nghe buổi tối hai người bọn họ muốn ăn cơm, ba người liền nháy mắt ý đồ xin ăn chực.

      Vân Đóa dám đồng ý, vất cả mới chờ được Đường Nhất Bạch tới. ĐƯờng Nhất bạch cần nhìn cũng biết ba người họ muốn làm cái gì. cười tủm tỉm : “ ngại quá, hôm nay chúng tôi muốn hẹn hò”

      Ba người há to mồm nhìn hai người Đường Nhất Bạch và Vân Đoa. Ánh mắt này, có khiếp sợ, có giật mình, có nhàn nhạt hâm mộ.

      Đường Nhất Bạch bước qua năm tay Vân Đóa, ánh mắt giống như tia laser đảo qua, bước chân ung dung rời .

      Nắm tay bạn , tạm biệt bang phái độc thân... Trong nháy mắt có loại cảm giác thắng lợi.
      Last edited by a moderator: 23/2/16
      hargane187, dhtttrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :