Tác giả: Stefan Wolf
Tác phẩm: Tứ quái TKKG
Tập 4: Tử thần trắng
Nguyên bản tiếng Đức: “Das Paket mit dem Totenkopf”
Nhà xuất bản Pelikan – Hannover 1979
Dịch giả: Vũ Hương Giang
Phóng tác: Bùi Chí Vinh
Tủ sách: Truyện trinh thám – Văn học nước ngoài
Nhà xuất bản Kim Đồng, 1994
Khổ sách: 10,5 x 14,5 cm
Số trang: 160 trang
Giá sách: 2.500 đ
Thực ebook: Zaqqaz
ooO TVE Ooo
MỤC LỤC
TARZAN – NGƯỜI HÙNG
KARL – MÁY TÍNH ĐIỆN TỬ
KLOESEN – TRÒN VO
GABY – CÔNG CHÚA
: BỌN CƯỚP BỊT MẶT
HAI: TRONG NHÀ GA
BA: TÊN ĐẠO CHÍCH TRONG KHÁCH SẠN
BỐN: ĐỐI MẶT
NĂM: VŨ TRƯỜNG “SIÊU THANH”
SÁU: TRÁI TIM CỦA EVI PECTHIGON
BẢY: TRONG NGHĨA ĐỊA
TÁM: NĂM MƯƠI NGÀN MARK Ở ĐÂU?
CHÍN: BỌN BUÔN LẬU XUẤT CHIÊU
MƯỜI: CƠ MAY CUỐI CÙNG
: BỌN CƯỚP BỊT MẶT
Gió rền rĩ như được phát ra từ những cành dẻ trụi hết lá. Từng mảng tuyết lớn tuột xuống từ hàng thông làm hiu quạnh thêm con đường lẻ loi trong khu rừng. Tarzan cảm thấy lạnh buốt lưng vì mảng tuyết rơi lãng xẹt. bỗng càng ớn lạnh hơn vì thanh nghèn nghẹt đến rợn người:
- Cứu… cứu… tôi…
Gió hú quá các cành cây ù ù. Trời ạ, có đó là tiếng thét của con người… hay đó chỉ là tiếng gió tàn bạo giữa mùa đông băng giá, hoặc giả có khi là tiếng sói tru vì lạc mất bầy đàn?
Tarzan bắt đầu chạy. tung hết guồng chân vào khúc ngoặt của con đường…
Cảnh tượng trước mặt khiến toàn thân nóng ran vì tức giận. Cơn lạnh mới đó tan biến.
Coi, trước mặt là … ông già vùng vẫy tuyệt vọng bởi đôi tay gầy yếu bị thằng thanh niên phía sau giữ chặt. Lũ sóc và đàn chim sẻ núp quanh đó tức giận can thiệp bằng những thanh líu ríu.
Cùng với thằng thanh niên kia, còn thằng khác ngừng đấm vào ngực ông lão. Gã này luồn tay móc bóp của nạn nhân cách thành thạo.
- Dừng lại!
Tarzan gầm lên làm hai thằng cướp sửng sốt quay phắt lại. Ồ, hoàn toàn thấy mặt mũi chúng. Chúng chụp mũ vải kín mít phủ xuống tận cổ như những tên tặc hoặc khủng bố trong loại phim vi-đê-ô xã hội đen. Chỉ chừa ra cái nhìn toàn… tròng trắng.
Tarzan ngắm nghía đối thủ. Hai thằng mặc quần Jeans dày cộm, khoác áo phi công nhồi bông và ủng lội tuyết. Chúng cao hơn chút và có lẽ cũng hơn tuổi bao nhiêu.
Cái thằng vừa sử dụng ông già như “bao cát” có đôi găng da màu đỏ thường trang bị cho các võ sĩ quyền , nhưng Tarzan biết rằng đây chỉ là loại găng trượt tuyết “mô đen” nhất mới xuất gần đây trong những cửa hàng thể thao thượng hạng.
Ông già cố gắng kêu cứu lần nữa trước khi đầu gối quỵ xuống:
- Cướp… gọi… gọi ngay… cảnh sát, cháu… ơi!
Tarzan rút ngắn được khoảng cách cần thiết. nghe thằng đeo găng da quát lớn:
- Cút ngay, thằng nhãi con. Mày…
Cái nhìn của gã này khiến Tarzan chợt linh tính hình như gã có biết . Tuy nhiên dư thời gian để băn khoăn chuyện này, bây giờ là lúc nhập nội trong tư thế của hiệp sĩ… Nhu đạo.
- Vèo… vèo…
Hai cú ra đòn quyền đầu tiên của thằng đeo găng cao lớn bay vô… khí. Tarzan thụp đầu xuống và ôm gọn cánh tay gã. Tiếp đó gã rú lên đau đớn vì cánh tay bị vặn chéo như chiếc khăn mặt vắt kiệt nước. Cơ thể gã uốn éo giống hệt con rối. Lúc Tarzan buông cánh tay ra, gã chọn mặt đất làm chỗ ngả lưng tức . Gã nằm đó rên như chết đến nơi.
- Cẩn thận kìa cháu!
Ông già bỗng la lên và Tarzan chỉ còn biết phản xạ bằng cách hứng gọn quả đấm của thằng cướp thứ hai vào phần trán thay vì vào phần gáy. Vầng trán của “thép nguội” là thế mà vẫn nẩy đom đóm mắt. loạng choạng lùi lại cười khẩy vì đòn đánh lén. Nụ cười của lạnh lẽo làm sao.
Kia kìa, trước mặt là ông già rảnh tay cúi xuống nhặt cây ba-toong nặng trịch lên, còn bên trái … thằng đánh lén tiểu nhân xông tới.
- Hự…
Gã bịt mặt “hự” tiếng đúng lúc cánh tay gã vung lên. Đòn cận chiến của Tarzan trúng nách gã điệu nghệ và con đại bàng của lớp 10A chần chừ giây quàng tay qua bụng gã vật nhào xuống tuyết. Ưu thế của Judo có ngay đáp số lúc Tarzan và thằng kia vật lộn.
Tarzan nắm hai đầu chiếc cổ áo khoác phi công của thằng cướp dựng dậy:
- Đầu hàng chưa, thằng tồi…?
Thằng này thở hắt ra:
- Buông… buông…
Đúng thời điểm mọi chuyện xuôi chèo mát mái … tai nạn xảy ra. “Tai nạn” ai dè lại khởi từ tiếng kêu thất thanh của ông lão:
- Ta cứu cháu… Yên trí, né qua bên… nào…
Tarzan chưa kịp quay đầu lại giải thích … trời sập. Bầu trời mang hình… cái ba-toong nặng trịch quất xuống lưng .
buộc phải “nhả” thằng cướp ra vì hai cánh tay như bị liệt. Cơn đau từ cột sống dội tận ngực khiến thở nổi. hớp khí như con cá.
Ông già bây giờ mới biết được can thiệp tai hại của mình. Giọng ông hãi hùng:
- Lạy Chúa! Tôi… tôi đánh nhầm rồi…
Trong khi Tarzan gần như bị tê liệt thằng cướp nằm lăn tuyết lồm cồm bò dậy. Gã thều thào với thằng cao lớn vẫn còn rên như chết:
- “Go home” chớ… Tonny!
Phước ba đời cho Tarzan, hai thằng cướp … ngán đòn. Chúng bật tấm thân ê ẩm xông về phía trước như bị ma rượt. Nếu chúng biết bị đo ván bởi cái ba-toong của ông già …
*
Lúc này các ngọn thông, lũ quạ quàng quạc ca khúc chiến thắng. hào hứng của thiên nhiên làm Tarzan tỉnh người. cũng vừa điều tiết hơi thở bằng khí công vừa đứng dậy phủi tuyết:
- Ông vô tình giúp hai thằng cướp tẩu thoát. Nếu lãnh đủ cây gậy trời giáng của ông cháu lột mặt nạ chúng rồi…
Giọng ông già đầy phiền muộn:
- Đôi mắt ta trông gà hóa cuốc còn cánh tay ta lại… lực bất tòng tâm. Cháu tha lỗi cho ta, nào ta có nhằm vào cháu đâu. Khi người ta lên lão tám mươi …
- Nhưng ngó ông chưa tới tuổi đó đâu, ông!
- Đừng an ủi ta nữa cháu. Ta biết sức… ta mà. Nào, có ai ngờ tệ nạn xã hội lại hoành hành ngay tại khu rừng của thành phố này. Hai thằng đó như từ trời rớt xuống tấn công ta trong lúc ta cho đám chim sẻ ngô ăn. Chúng định cướp cái bóp. Lạy trời, cái bóp vẫn nằm kia…
Ông lão run run mở bóp. Bên trong là xấp tiền khá dày. Ông gật gù hất cái cằm nhọn:
- Này cháu, ta là đại tá Criuo. Đại tá về hưu Criuo. Nhân danh cựu chiến binh, ta nghiêng mình trước lòng dũng cảm của cháu. Cháu hãy cho ta biết tên họ!
- Thưa ông, Tar…zan. Ồ, cháu xin lỗi. Thực ra cháu là Peter Carsten còn Tarzan chỉ là biệt danh của cháu. Cháu theo học lớp 10A trường nội trú ở gần đây…
Đại tá Criuo cười ha hả:
- Ồ, ta từng coi phim “Tarzan, chúa tể rừng xanh” cách đây gần ba mươi năm. Cháu xứng đáng là chúa tể của khu rừng thông… hôm nay. Hãy cho phép ta được thưởng công cháu.
Tarzan có vẻ luống cuống. đoán ngay được ý định của ông lão.
- Cháu nhận gì của ông đâu, nhất là…
- Nhất là… tiền, phải ? Ồ, cháu… ngoan lắm, nhưng này, đừng làm ta buồn. Người già mà buồn đáng thương biết bao nhiêu. Hãy nhận của ta chút quà mọn!
Ông lão dúi vào tay Tarzan tờ 100 mark khiến chỉ còn nước há hốc miệng. Và thản nhiên, vị cựu đại tá rút từ túi ra gói thức ăn chúm môi gọi bầy sẻ lang thang đến.
Tarzan còn cách nào khác. cảm ơn ông lão và lên đường. Coi, tám mươi tuổi như ông Criuo đâu phải xoàng. Ông còn đủ sức giáng trả “kẻ thù” bằng cú ba-toong mạnh như trời giáng. Ông lão lại cũng chẳng thèm báo cảnh sát, cứ ngó ông tỉnh bơ làm bạn với bầy chim đố ai biết ở đây vừa xảy ra chuyện tày trời.
Bây giờ đến phiên Tarzan thắc mắc. Hai thằng cướp bịt mặt đó là ai mà lại có vẻ giật thột khi thấy xuất ? thằng tên là Tonny rồi, còn thằng kia?
Đột nhiên rùng mình. Cái dáng cao ngồng ngờ ngợ của thằng đeo găng tay da hình như gặp ít ra là lần. Trong trường nội trú của chứ còn đâu, trời ạ, chẳng lẽ hai thằng tội phạm trẻ tuổi kia là học sinh trường nội trú?
Có cái gì vướng dưới ủng của – Tarzan cúi xuống.
cái túi đựng thuốc lá cũ kĩ. kéo phéc-mơ-tuya và… sững sờ. Trong túi có đầy đủ vật dụng của “bộ đồ nghề”: cái muỗng, nửa trái chanh gói trong bọc nilông, hộp quẹt gaz, ống tiêm dơ dáy đến mức vị bác sĩ nào dám rờ đến.
Tarzan lẩm bẩm mình:
- Chúa ơi, … bộ đồ nghề của dân nghiền ma túy. bộ… “choác”.
Còn phải hỏi, các tấm bích chương dán ở các trạm y tế, Tarzan từng thấy những bức tranh minh họa đủ thứ dụng cụ “tiêm chích” khủng khiếp này.
hiểu ra lập tức. Chính trong hai thằng bịt mặt đánh rơi cái túi. ra chúng là dân “choác” chuyên nghiệp. Khi lên cơn nghiền chúng dám làm bất cứ tội ác gì để có tiền mua độc dược trắng, kể cả việc tấn công ông cụ về hưu.
*
Tarzan cắm đầu cắm cổ chạy qua những con phố hẹp để đến nhà Gaby. “Công Chúa” hôm nay chọn băng ghế bằng gỗ dưới gốc cây lê để làm “Mỹ viện chó”. Cây lê trong vườn nhà Gaby bao giờ cũng kết trái vào mùa thu và có đúng chín trái. Phải chăng đó là điềm lành nếu bói theo bài tây: nhất chín nhì bù… Và là… Công Chúa tất nhiên thường… chín nút.
Coi, bé đặt cái nệm để ngừa cảm lạnh khi ngồi lên ghế ra dáng tiểu thư cách đường hoàng. Gương mặt chẳng có gì để ngừa, nó cứ hồng lên khỏe mạnh.
Sáu con chó ngồi quây quần trước mặt Gaby, đuôi vẫy rối rít và chờ đến phiên săn sóc “sắc đẹp”. Với mọt chiếc bàn chải trong tay chủ, chúng hy vọng được xoắn lông và chải đuôi. Bằng chứng là con chó nào cũng lim dim khoan khoái lúc Gaby ngoáy tai.
Tarzan biết từng con vật. Chúng đều có “hộ khẩu” ở khu phố này. đếm từng con theo danh sách: con Benlo, con Vandi, con Pecgi, con Chico, con…
Bất ngờ Gaby ngước cái nhìn xanh biếc về phía , chỉ có vậy thôi mà công sức đầu tư trí nhớ của về… tên chó bay mất tiêu.
- Chào người hùng, lại có chuyện… hả?
- Ờ, ờ…
- Làm gì mà đờ đẫn vậy, mới ngủ dậy phải ? Ngồi xuống đây Tarzan…
Tarzan bất chợt bối rối, y như mọi lần, khi Gaby đột nhiên quan tâm “săn sóc” đến .
- Dẹp chuyện… chó được Gaby?
- Hở?
- Tôi bắt buộc phải kể bạn nghe chuyện này: vừa rồi tôi mới đụng độ với hai đồ đệ của… ma túy.
- Vậy hả!
Tarzan cảm thấy hả hê. Tối thiểu cũng làm Công Chúa phải chú ý đến hơn là chú ý tới… sáu con chó. thích thú nhìn bé hạ bàn chải xuống.
- Qua số chi tiết, tôi nghĩ rằng có thể đám này là học sinh trường nội trú. Hai thằng đều bịt mặt, nhưng tôi làm trầy da cổ tay thằng bự con lúc vật lộn tuyết. Hiểu chứ Gaby, vết thương của gã giúp tôi tìm ra gã.
Gaby sửng sốt trước bộ đồ nghề tiêm chích xòe ra.
- Đúng là những thứ của bọn nghiện ngập đây mà…
- Ủa, sao… sao Gaby cũng rành…?
- Có gì đâu. Thời gian gần đây ba mình có làm việc với đội chống ma túy trong thành phố. Ba bảo là tình hình tiêu thụ loại hàng hóa chết người này trong thanh thiếu niên có chiều hướng tăng lên. Có nhiều loại ma túy khác nhau, nhưng hê-rô-in hoặc bạch phiến là nguy hiểm nhất. Kẻ nào tự sát mới đụng đến nó.
- Ba bạn biết ma túy từ đâu ra chưa?
- Cảnh sát vẫn còn chưa biết gì về đường dây cung cấp thứ hàng ghê tởm này. Nhưng giờ thành phố trình làng loại tội phạm mới: Những kẻ nghiền ma túy. Tarzan biết , vụ hành hung đại tá Criuo mà bạn chứng kiến xảy ra như cơm bữa. kẻ nghiền ma túy từ khước bất cứ hành vi phạm pháp nào miễn có được nhiều tiền. Thậm chí chúng còn có thể biến thành người phân phối trong đường dây.
- hiểu nổi. Riêng việc thanh thiếu niên tập làm người lớn bằng cách hút thuốc lá và nhậu nhẹt tôi hiểu nổi, gì đến trò chơi giỡn mặt tử thần với hê-rô-in và bạch phiến. Tại sao họ lại sinh hoạt lành mạnh cùng loài vật, như… Gaby làm, tại sao họ đọc sách, tại sao họ biết ý nghĩa việc chải lông cho … con chó?
- Chà, người hùng “ga-lăng” . Xin cảm ơn chiếu cố, tuy nhiên ba tôi … có nhiều nguyên nhân khiến tuổi trẻ lao vào con đường nghiện ngập. Thí dụ như bắt đầu từ tò mò, rồi bị rủ rê, hoặc căm giận cha mẹ hay người nuôi dưỡng mình, hoặc chán chường biết làm gì…
- Cả ở trong trường nội trú chúng ta ư?
- Chứ sao. Ba mình rằng có những dấu hiệu cho thấy ma túy xâm nhập vào đó.
- Trời đất. Tôi có cảm giác như dưới gầm giường mình nằm có con chuột chết. Gaby này, tôi thờ ơ trước chuyện này đâu. Phải làm … cái gì đó, đúng Gaby? Phải khám phá kẻ nào cung cấp ma túy, kẻ nào là người tiêu thụ và phải dành cho họ những bản án xứng đáng. Tôi nghĩ đây cũng là dạng… đặc vụ.
Đôi mắt Tarzan long lên. Cái nhìn của khiến Công Chúa tự nhiên ái ngại, bé thừa hiểu tính cách . xoa dịu bằng cách của mình:
- Được rồi Tarzan, hai thằng cướp bịt mặt trước sau gì cũng lộ tung tích. Nhưng… còn việc đón mẹ của bạn? Chúng ta chưa thể hành động khi mẹ bạn chưa rời khỏi đây.
Tarzan thở mạnh như vừa trải qua cơn đồng thiếp. liếc nhìn đồng hồ:
- Cảm ơn nhắc nhở của Gaby. Còn khoảng tiếng nữa tàu hỏa chở bà mới đến.
Công Chúa cắn môi:
- Ngoài ga, chắc chắn Karl và Kloesen đợi sẵn. Bà được chúng ta đón tiếp chu đáo.
Tarzan có vẻ xúc động. Còn phải hỏi, hôm qua mẹ gọi điện thông báo bữa nay bà tới thăm đứa con trai… lưu lạc. Vì rằng bà được hãng làm việc ủy thác chuyến công cán đến chi nhánh tại Dansbourge thuộc nước Áo. Bà Carsten tận dụng cơ hội hiếm hoi này để ghé thăm Tarzan, dù chỉ giới hạn ở hai ngày cuối tuần. Nhưng đối với Tarzan như vậy là quá đủ, đặt ngay phòng cho bà tại khách sạn Cung Đình kế bên nhà ga.
Lúc này Gaby chải… tóc xong cho con chó thứ sáu: Con Galan. bé dắt dây tất cả đàn chó tỏ lòng biết ơn bằng vẻ ngoan ngoãn. Rồi … hồn nhiên:
- Giúp mình nghe Tarzan. lẽ bạn lại từ chối đưa con Benlo hoặc Chico về nhà trả cho chủ của chúng? Vì xin thưa với bạn, trước khi tụi mình ra ga, mình còn phải thực động tác là dọn phòng cho Evi ở nữa. Hôm nay Evi cũng đến. Có lẽ chị ấy và mẹ bạn khác chuyến tàu…
- Ủa, đáng lẽ theo lịch là ngày mai… tàu chị Evi mới đến ga?
- Thay đổi giờ chót ông thần ơi, chị ấy lên chuyến xe lửa từ Frankfurt và tới đây lúc 6 giờ tối.
- À, ra… Còn mẹ mình đến lúc bốn giờ chiều. Nghĩa là bạn ở lại ga đợi Evi ư?
Gaby trả lời. bé hình dung lại người chị họ. Hai chị em gặp nhau suốt năm, trong thời gian đó Evi học xong trung học và định tháng tư năm tới học tiếp nghề trợ lý bác sĩ. Evi mười tám tuổi, có khuôn mặt cực kỳ dễ thương, ít ra là qua tấm ảnh mà Gaby cho Tarzan xem.
HAI: TRONG NHÀ GA
thành phố có tầm cỡ bao giờ cũng kèm theo nhà ga tầm cỡ. Người ta dễ dàng bị hoa mắt trước hàng ngàn con người giống họ qua lại lộn xộn. Chưa kể đến tiếng ồn, ở nhà ga người ta biết thế nào là tra tấn của tiếng ồn: tiếng tàu lửa chạy xình xịch đường ray, tiếng thông báo ầm ĩ loa, tiếng gọi nhau í ới như rượt đuổi.
Tứ quái quen với mọi chuyện trong những cuộc phiêu lưu nên cảm thấy hề hấn gì. Chỉ khổ cho con chó Oskar, nó chỉ muốn đưa hai chân trước lên bịt đôi tai rủ xuống vì ô nhiễm… tiếng động.
Cả đám đứng sàn đợi số 9. Mắt Tarzan chăm chú như dùng thuật thôi miên. tay là bó hoa to tướng. thấy thằng mập Tròn Vo run lên. Và, nó giải quyết cơn run bằng cách nhét ngay miếng sôcôla vào miệng:
- Tại… tại tao ra đây sớm tới… mười bảy phút.
Thằng Karl Máy Tính Điện Tử hưởng ứng liền. Thân thể gầy nhom của nó vốn ít mỡ đề kháng:
- Nếu xe lửa đến chậm chắc tao thành… nước đá.
Gaby mặc áo khoác màu xanh lam có nhồi bông cẩn thận, nhưng bé cũng vẫn đung đưa người cho đỡ lạnh:
- Mình cũng như hai bạn. Buốt cả chân, Tarzan này, bạn lạnh sao?
định chất vấn về phương pháp chống… rét, nhưng hình như có vẻ căng thẳng:
- Thưa ngài Carsten! Tôi hỏi ngài đó. Ủa, có chuyện gì vậy?
Tarzan vẫn dán cái nhìn sang sàn đợi bên cạnh. càu nhàu:
- thấy gì hay sao Gaby? Chúng…
đưa ngón tay lên môi ra dấu khi Tròn Vo Kloesen định mở miệng.
sàn đợi số 11 chen chúc ít nhất trăm mạng với những chiếc xe chở vali mạnh ai nấy đẩy. ràng là thiên hạ chia tay nhau. Họ ăn uống, vung vãi, trang bị và mất mát ra trò. ngàn trăm lẻ chuyện ly kỳ xảy ra nơi sàn đợi, nhưng đó đâu phải là mục tiêu của Tarzan.
Mục tiêu của nằm ở chỗ khác kia: cái thằng xương xương, cao lớn, ủng lội tuyết, mặc quần Jeans, thêm áo khoác phi công. cổ áo chật cứng của gã là mái tóc vàng nâu thậm thượt.
Gã đứng xoay lưng lại:
- “Nó” là trong hai thằng cướp bịt mặt, hiểu chứ các bạn.
Tròn Vo có ý kiến tức :
- “Thằng đó” phải đại ca? Tao… tao thấy quen quen…
Máy Tính Điện Tử lục soát ngay… bộ nhớ:
- Đúng “nó” hả? Vậy nó là Detlepho Eco, lớp 12A. Nó là học sinh ngoại trú. Thằng này dám làm “chuyện đó” lắm. Nó là tên bại hoại.
- Sao?
- Gia đình Eco làm chủ xí nghiệp chế tạo máy móc lớn. Gã này thuộc dạng “con ông cháu cha”, nhưng gia đình gã chẳng có uy tín gì về đạo đức, hầu như chẳng ai ưa…
Thằng thanh niên là đề tài bàn tán của Tứ quái đột nhiên nghiêng người. Coi, bản mặt tai tái của gã hất lên cao ngạo. Gã có cặp mắt nhiều tròng trắng.
Tarzan chợt nhớ. từng chú ý đến gã này sân trường: cơ thịt dưới con mắt trái của gã luôn giật giật như muốn tách ra. Triệu chứng của kẻ bị thần kinh trầm trọng.
Tarzan hỏi bâng quơ:
- Nó cỡ bao nhiêu tuổi?
Máy Tính Điện Tử trả lời:
- Mười tám tuổi chắc chắn. Này… tao nghĩ rằng nó sửa soạn đâu hơn là đợi người nào.
Đúng lúc đó đoàn tàu sầm sập chạy tới.
Detlepho Eco lùi lại vài bước. Gã đảo mắt lia lịa như tìm kiếm ai từ đoàn tàu vừa dừng.
Trời phụ lòng gã, người đàn ông mặc áo choàng lông lạc đà lướt qua gã sát rạt. Hai thằng chiếu tướng nhau và sau hai cái nheo mắt, Detlepho gật đầu. Người đàn ông biến mất trong đám đông. Còn Detlepho ư? Gã thọc hai tay vô túi quần đủng đỉnh về hướng văn phòng nhà ga.
Tarzan liếc đồng hồ. Chuyến tàu chở mẹ còn tới mười bốn phút nữa mới tới. :
- Bọn… “xã hội đen”. trăm phần trăm sai. Chúng hẹn nhau bằng tín hiệu. Các bạn đều thấy lão đàn ông đó chứ. Y và thằng Detlepho có thể cùng đường dây mờ ám.
Tứ quái khỏi cần hội ý cũng tự hiểu phải bám hai nhân vật sát gót. Chúng thấy Detlepho Eco tiến vào quán nước trong ga. Riêng người đàn ông mặc áo choàng lông lạc đà rẽ ngang đột ngột. Y biến vào chiếc cửa quay dẫn xuống tầng dưới, nơi có những ngăn gửi đồ tự động.
- Y gửi đồ. Chỉ là cái cặp tài liệu mà cũng phải gửi sao? – Tròn Vo thắc mắc.
Tứ quái đem theo nỗi thắc mắc đó đến bên cánh cửa sổ quán nước. Coi, thằng Detlepho Eco vẫn luẩn quẩn ở quầy. Gã gọi ly bia rồi đưa lên miệng tu ừng ực mà biết mình bị theo dõi.
Bây giờ người đàn ông quay lại từ chỗ gửi đồ. Cái cặp “tài liệu” gì đó của y lúc này coi bộ tênh.
Tarzan quan sát mặt y. Suốt đời bao giờ quên bộ mặt lưu manh ấy. Ê, dính với sống mũi gẫy, hai mắt sâu hoắm là vô số nếp nhăn thảm hại. Y ngậm điếu xì gà Havatampa, cứ mỗi lần trề môi là cái miệng lại đầy răng vàng lấp lánh. Y có lẽ hơn bốn mươi tuổi.
Gaby khó chịu hơn ai hết:
- lão già gian ngoan. Lão đánh bộ cánh sang trọng và lừa cảnh sát đường sắt trót lọt.
Tarzan đồng ý:
- Cái áo làm nên ông thầy tu – tục ngữ vậy. Cái áo choàng lông lạc đà đó phù hợp với bộ mặt lưu manh của lão. Nếu lão khôn ngoan sử dụng bộ canh rẻ tiền dễ trà trộn và ít bị chú ý hơn.
Lão răng vàng vào quán nước. Lão lượn quanh mấy cái bàn trống cách do dự rồi tiến thẳng đến chỗ quầy. Chỗ lão dừng bước cách Detlepho Eco vừa vặn sải tay. Lão gọi người bồi rót ly rượu.
Detlepho và lão vờ vĩnh như quen biết nhau.
Tarzan thầm ngoài cửa sổ:
- màn kịch vụng về. Chúng ta ráng chờ khúc chót.
Khỏi phải chờ đợi lâu, Detlepho chống cánh tay lên quầy. Khi thằng này rút tay về … lòi ra chiếc chìa khóa. Lão mũi gãy lập tức phủ bàn tay xương xẩu lên chiếc chìa khóa vài giây, rồi tỉnh bơ nhét nó vào túi áo choàng bên trái.
Tròn Vo đoán mò:
- Có lẽ trong hai thằng sợ bị kẻ thứ ba theo dõi. Hoặc đây là biện pháp đề phòng có bài bản của tụi chị.
Detlepho thản nhiên nốc cạn ly bia. Lúc người bồi quay mặt , lão mũi gãy cũng dốc hết ly rượu vào miệng rồi móc vật gì đó từ túi phải áo choàng đặt lên mặt quầy.
Khi lão rụt tay lại, Tròn Vo hết cơ hội… đoán mò:
- Kìa, chiếc chìa khóa nữa!
Tarzan nhận xét:
- chiếc chìa khóa khác! Chúng đổi chìa khóa cho nhau, những chiếc chìa dành mở các ngăn gửi đồ tự động. Detlepho lấy hàng hóa của lão mũi gãy và ngược lại. A, đây là vụ làm ăn được tính toán đến từng chi tiết như kịch bản xi-nê. Kia kìa, thằng Detlepho trả tiền bia và rượu còn lão gian ác xỉa tiền “poa” cho người bồi. Lịch hành động của chúng ta bây giờ là: Karl và Kloesen đảm nhiệm lão mũi gãy. Còn tao và Gaby bám thằng Detlepho.
Mặt Công Chúa đầy hớn hở:
- Cứ tưởng bạn cho mình ra ngoài vòng chiến đấy, nhưng cả con Oskar cũng tham gia nữa chứ?
- Ừ, chuyện này phải đơn giản đâu. Nguy hiểm cỡ loại , nhưng cái bĩu môi của bạn còn… nguy hiểm hơn… Kìa, hai thằng bước ra.
Bọn chúng cùng rời quán nước. Lão mũi gãy nhắm thẳng tầng dưới có gian gửi đồ, riêng Detlepho dừng lại trước quầy bán sách báo.
Máy Tính Điện Tử kéo Tròn Vo lao liền theo lão mũi gãy. Đúng lúc đó thông báo mới được phát ra loa phóng thanh. Trừ con chó Oskar co rúm tai vì lạnh, vàng tai của Tarzan và Gaby đều dựng lên đợi thứ tiếng động trời ơi đất hỡi này. bé thở dài:
- Chuyến tàu của mẹ bạn vậy là trễ mười phút. hiểu bó hoa còn tươi được đây?
Tarzan cười ranh mãnh:
- hề hấn gì đâu, Gaby. Bó hoa nào trong tay bạn mà lại héo được!
Hai má Gaby đỏ ửng, tuy nhiên…
- Chú ý kìa Gaby, thằng Detlepho bắt đầu nhúc nhích…
*
Nhanh như sóc, hai “thám tử” nhập vào nhóm thiếu niên xách va li và đeo ba lô ngang. Chúng bám theo Detlepho đến cửa quay như hình với bóng.
Detlepho đáng gờm. Gã thủng thỉnh, chốc chốc lại quay đầu dáo dác. Gã có đủ kinh nghiệm để “cắt đuôi” trước khi biến vào cánh cửa quay.
Hai quái cứ để tự nhiên cho gã xuống bậc thang, nơi thiên hạ bước lên nườm nượp. Lão mũi gãy cũng xuất trong đám đông tấp nập với chiếc cặp tài liệu lủng lẳng. Lão hài lòng trề môi chìa nguyên hàm răng vàng chóe ngậm điếu xì gà Havatampa còn phân nửa.
Tarzan, Gaby và chó Oskar xuống từng bậc bởi sàn thang khá nhớp nhúa. Detlepho trước chúng đoạn, gã hơi khựng lại vì Karl và Kloesen đứng ở chân cầu thang. Hai thằng quái giả đò ngó lơ nhưng bóng Detlepho vừa thoáng qua là chúng lao đến Tarzan và Gaby cấp kỳ.
Thằng Karl quân sư vân vê ngón tay trỏ lẫn ngón tay cái:
- Mày hiểu ý tao chứ, đại ca?
- Tiền, phải ?
Máy Tính Điện Tử nhếch mép:
- “All right!”, mày đoán đúng. phong bì dán kín nằm trong ngăn gửi đồ, ngoài ra chẳng có gì nữa. Lão mũi gãy lột phong bì với vẻ mặt hí hửng. Tao cho rằng dưới vài ngàn mark…
Tarzan khoát tay:
- Tốt lắm. Tất cả đợi tao ở đây. Tao thăm ngăn kéo của thằng Detlepho. Gaby cho mình mượn bó hoa nào.
Y như rằng. Thằng Detlepho dừng ở cuối dãy. Gã huýt sáo tra chìa vào ổ khóa mà ngờ Tarzan đứng ngay sau lưng.
Tarzan kiễng chân lên. cao suýt soát Detlepho nên có thể ung dung nhìn qua vai gã. Coi, trong ngăn có cái hộp lớn bằng nửa hộp đựng giầy bọc giấy màu xám. nền giấy là chiếc đầu lâu với hai khúc xương bắt chéo phía dưới đầy đe dọa.
Giờ Detlepho rút từ áo khoác ra túi nhựa mỏng. Gã ấn chiếc hộp hình sọ người vào túi cách vội vã.
Lúc xoay người, gã húc phải… Tarzan.
Tarzan dửng dưng đưa cao bó hoa khỏi đầu, từ tốn:
- Xin lỗi…
Thằng Detlepho ngó trừng trừng. Trời ạ, da mặt gã xám xịt như đống tuyết bẩn đường phố. Cặp mắt đầy tròng trắng của gã lúc này khép chặt như… mắt rắn để dễ bề dò xét đối thủ. Tarzan lên tiếng liền:
- Ái chà, tôi cứ tưởng cái ngăn này còn trống. Tôi muốn gửi bó hoa…
- …
- Mà có lẽ cũng cần thiết nữa. Xin cảm ơn…
lời, Detlepho lách qua như tên bắn về phía cầu thang. Tay gã dính như keo vào cái túi đựng chiếc hộp.
Tới cầu thang gã phải qua đám các bạn của Tarzan. Ánh mắt của chúng khiến gã hết hồn. Con Oskar ngừng “hực, hực” trước mùi lạ.
Gaby chặn đầu Tarzan hỏi trước:
- Sao?
- Trong ngăn có cái hộp vẽ hình sọ người và hai khúc xương bắt chéo.
Tròn Vo la lên:
- Trong y khoa, đó là dấu hiệu của… thuốc độc.
- Tao nghĩ rằng đó là… ma túy, hoặc là… bom nổ chậm.
Gaby cười khoe chiếc răng khểnh:
- Dọa Tròn Vo chi Tarzan. Tuy nhiên trong cái hộp chắc chắn có thứ hàng hóa tương đương với vài ngàn mark mà lão mũi gãy vừa nhận.
Tarzan gật đầu:
- vậy chứ sao. Biết đâu từ “cái đầu lâu” chúng ta lại lần ra đầu mối cả đường dây bạch phiến. Này các bạn, tôi “chiếu tướng” Detlepho, gã chỉ có thể là trong hai thằng cướp bịt mặt tại khu rừng.
- Coi như tụi mình đương đầu với bọn… xã hội đen chính cống. Vậy tao khỏi lo chuyện lên lớp cuối năm. Chắc tao chẳng còn sống tới lúc đó quá.
Tarzan cười lớn:
- Với mày, mối nguy hiểm từ sôcôla còn lớn gấp trăm lần đó mập. Thôi, nào. Năm phút nữa tàu đến.
BA: TÊN ĐẠO CHÍCH TRONG KHÁCH SẠN
Đoàn tàu xình xịch chạy vào ga. sàn đợi, mọi người tha hồ nhốn nháo. Tarzan nhìn thấy mẹ ngay từ lúc bà chưa bước xuống sân ga. Chỉ phút sau, ôm chầm lấy mẹ đầy xúc động.
chỉ muốn nhấc bổng mẹ lên và quay vòng, nhưng… đâu có được, giữa sân ga này, lại còn ba người bạn chí cốt của cười bối rối đằng kia. Gaby ôm trong tay bó hoa tươi tắn của cả đám. bé chăm chú ngắm bà Carsten. Năm nay bà khoảng 38 tuổi, người thon thả và còn rất duyên dáng. Mái tóc vàng nâu của bà tuyệt vời: dài vừa phải và… đúng mode – mà phải là kiểu tóc cầu kỳ để mỗi tuần phải đến thợ uốn lại lần. “ khác gì… mẹ mình”. bé đỏ mặt nghĩ thầm.
Bà cười mà đôi mắt như đẫm lệ:
- Má sung sướng lắm Peter. Nhưng… con ghì má đau lắm đó.
Tarzan buông mẹ tức khắc. xách vali và chiếc cặp tài liệu mỏng của bà, cùng lúc Công Chúa cũng tiến đến với bó hoa nâng cao:
- Thưa , đây là hoa do Tarzan tự chọn để tặng . Còn cháu là… Gaby Glockner.
Bà Carsten chìa tay cho Công Chúa:
- có thể nhận ra cháu giữa hàng ngàn bé. Thư Peter tả dung mạo cháu rất… tỉ mỉ. Dĩ nhiên là cả hai cháu trai nữa, phải cháu là Kloesen Tròn Vo còn cháu là… quân sư Karl nào. Và chú chó mắt này có tên là Oskar, đúng ?
Như gặp được kẻ tri , con Oskar thích chí đưa chân phải ra chuẩn bị bắt tay.
- Chúa ơi, con chó khôn như người. Gaby khéo dạy quá, phục thầy trò cháu hết cỡ.
Gaby bắt buộc phải giải thích:
- Oskar phải là chàng công tử đâu, thưa . Cháu đón nó ở trại nuôi thú hoang về. Lúc đó nó chưa bị mù. Nó còn mắt sau trận đấu với con bec-giê hàng xóm.
Tròn Vo cảm thấy ngứa ngáy. Nó có hoa mà chỉ có… sôcôla. Nó bẻ thanh kẹo làm đôi.
- dùng với cháu miếng sôcôla được Carsten?
- Ồ, rất muốn nếm thử…
Tarzan làm bộ thản nhiên cố giấu niềm tự hào làm mũi phổng to. Coi, các bạn quý mẹ biết chừng nào. Và mẹ nữa, mẹ mới tuyệt vời làm sao chớ.
Bà Carsten giữa Tứ quái hướng về văn phòng nhà ga. Lúc ngang ki-ôt bán sách báo, bà kéo Tarzan lại :
- Peter, con phải đặc biệt để ý đến chiếc cặp tài liệu. Trong đó có những hồ sơ quan trọng mà má phải chịu trách nhiệm bảo mật. Trưa thứ hai, má mang chúng đến chi nhánh của hãng ở Dansbourge.
Tarzan chưa kịp trả lời đôi mắt sáng như sao của bỗng thấy bóng người thập thò ngay sau ki-ôt.
Đích thị thằng Detlepho Eco.
Tarzan lập tức quay người nhìn theo và chạm phải cái nhìn đầy thù hận. Hai cánh tay Detlepho buông thõng nhưng bàn tay co lại thành nắm đấm. Cái hộp hình đầu lâu biến khỏi tay gã. Khi biết Tarzan nhận ra, gã lặng lẽ biến mất sau gian hàng.
Tarzan chột dạ. Mình còn phải nhức đầu vì thằng cướp lợi hại này. Gã biết mình là kẻ “nốc-ao” gã và Tonny trong rừng. Có thể gã đoán ra rằng mình giữ trong tay bộ đồ tiêm chích ma túy nữa. Và bây giờ thêm vụ bắt quả tang gã bỏ hàng đống tiền để đổi lấy cái hộp vẽ hình sọ người. Ái chà, chẳng có gì ngạc nhiên nếu Detlepho là mắt xích trong đường dây hê-rô-in thần chết. Tuy nhiên tại sao gã và đồng bọn lại tấn công ông già để lấy tiền trong khi gã lắm tiền cỡ đó? Đúng là có chuyện… nhức đầu đây.
chỉ ngưng ý nghĩ khi nghe tiếng mẹ hỏi :
- Mình đến khách sạn Cung Đình phải con?
- Dạ…
Họ ra cổng ga. Từng chùm bông tuyết dày đặc giăng giăng đổ xuống mặt đường. Hoàng hôn sớm xuất từ các đám mây. Chung quanh nhà ga, các cửa hiệu bật đèn quảng cáo. các bãi xe, kiếm chỗ đậu lúc này phải dễ. Thiên hạ đổ xô mua sắm cho dịp nghỉ cuối tuần.
Cả hội dừng chân trước khách sạn nhưng xinh xắn phố phụ.
Trong lúc bà Carsten lên phòng, đám trẻ chui vô quán ăn nằm bên sảnh sát lối vào. Qua cửa kính, chúng có thể thấy được quầy tiếp đón.
tiếp viên nữ bước tới bàn chúng chào hỏi lịch . Tất nhiên thằng Tròn Vo hảo ngọt chọn liền cacao sữa. Gaby gọi ly nước nho còn Karl và Tarzan quyết định uống cà phê. Tarzan gọi thêm cho mẹ tách trà kèm ly rượu đào để sẵn. Con Oskar nằm dưới gầm bàn, dửng dưng. có món thịt nó chẳng cần xin xỏ gì.
Công Chúa “phê” câu mát lòng:
- Má Tarzan tuyệt vời mọi phương diện.
Hai thằng Tròn Vo và Máy Tính Điện Tử nheo mắt đồng tình nhưng Tarzan lại nheo mắt nhìn ra cửa sổ. Giữa nhá nhem tối ràng có “nhân vật lạ” mới chăm chắm ngó vào và vừa biến mất. Tarzan chỉ kịp thấy gã lướt qua. Chưa thể kết luận gã là Detlepho nhưng vẫn tin là vậy.
cố nén chuyện này với các bạn vì muốn làm mất vẻ ấm cúng có sẵn. Hãy nhìn bạn bè uống nước, chúng mới vô tư làm sao.
Tarzan cảm thấy yên tâm trở lại vì bà Carsten bước xuống. Bà mặc bộ đồ màu kem sang trọng, đeo những xâu chuỗi giả ngọc bích nhưng lại rất hài hòa với quần áo. đứng lên kéo ghế cho bà.
- Thưa má, hôm nay con chiêu đãi hết mọi người. Nghe đồn bánh ngọt ở quán này khá… chất lượng.
- Ủa, Peter. Các con là khách quý của má mà. Cứ để dành tiền tiêu vặt…
Tarzan cười:
- Nhưng con có tới 100 mark trong túi đây, thưa má. Con cứu ông đại tá già bị hai tên cướp bịt mặt trấn lột. Và cho dù con nhận, ông lão vẫn nhét vào tay con 100 mark.
- Tới… 100 mark sao?
Bà Carsten kinh ngạc đặt chiếc chìa khóa phòng kế bên cái khay đựng bình trà. Số phòng 211 được dập nổi sờ sờ miếng kim loại gắn với mảnh gỗ tròn dùng để treo chìa khóa. Giọng bà đầy lo âu:
- Tại sao con báo cảnh sát mà lại can thiệp như vậy? Lỡ có bề gì…
- Ôi má, má quên rằng con là vô địch huyền đai Nhu đạo của võ đường ư?
Rồi thận trọng thuật lại câu chuyện xảy ra trong khu rừng quanh thành phố, trừ chi tiết đặc biệt: nhắc gì về bọn buôn bán ma túy. Hai chữ “ma túy” làm mẹ hoảng sợ.
Bà Carsten thào:
- Tính tình con y hệt ba con lúc còn sống. Ông ấy cũng lui bước trước bất cứ hiểm nghèo nào…
Tarzan để mẹ liên tưởng xa hơn. cắt ngang:
- Yên trí mà má. Con xin hứa từ nay … nghe lời má. Má chịu chưa?
Bà Carsten đến bây giờ mới cười nổi, dù chỉ cười gượng gạo. Tuy nhiên bà lại nhập cuộc rất nhanh với các bạn của con trai mình. Coi, Gaby kể chuyện về thành tích của con Oskar, về các trò chơi trong lớp học. Kloesen khoanh vùng nội dung về trường nội trú và… kẹo sôcôla. Còn Karl Máy Tính về tình nghĩa của các thầy .. Họ quây quần giống gia đình ấm cúng.
ai hay biết tai họa xích lại gần, trừ Tarzan. Lúc người đàn ông khoác áo lông lạc đà bước vào quầy tiếp đón của khách sạn, Tarzan có linh tính ổn.
Lúc đó kim đồng hồ chỉ đúng 5 giờ 11 phút chiều.
*
quan sát lão nhờ chỗ ngồi thuận lợi sát khung cửa kính. Bộ mặt lưu manh của lão khiến lợm giọng.
Lão mũi gãy đứng bên quầy tiếp đón. Những bông tuyết tan chiếc nón đen của lão. Tay trái lão xách chiếc cặp và điếu xì gà luôn luôn dính ở mồm.
ràng lão có ý định thuê phòng.
Có luật ngẫu nhiên ở đây ? Khi hết thằng Detlepho phục kích ở gian hàng bán sách báo rồi lại đến lão mũi gãy gõ cửa khách sạn Cung Đình? Sau cuộc trao đổi “hàng hóa” ở ngăn gửi đồ chúng tự lộ tẩy là chung đường dây, vậy thằng Detlepho có liên hệ gì với việc lão mũi gãy xâm nhập nơi cư ngụ tạm thời của mẹ Tarzan? Liệu lão tội phạm này có thể gây ra chuyện gì cho mẹ? Có nên báo cho mẹ biết chuyện này đây? Thôi đừng! Má cần được hưởng kỳ nghỉ cuối tuần dễ chịu…
Mới “đầu tư” suy nghĩ đến đó, Tarzan bị Gaby cắt ngang bằng cú huých… dịu dàng:
- Lão tiến lại chỗ mình ngồi kìa Tarzan!
ra cả bé cũng nhận ra lão mũi gãy.
Cú huých của Gaby làm tim Tarzan đập thình thịch. Ồ, lão mũi gãy bước vào quán ăn. Lão đứng gần cửa, đầu lúc lắc sang hai bên như có ý tìm ai. Cũng cần phải thêm là ánh mắt lão có lướt qua chỗ năm người ngồi nhưng lộ chút quan tâm nào.
“Lão già láu cá, rồi nhà ngươi mò lại đây cho mà xem”.
Tarzan đoán sai. Lão già láu cá sát qua bàn . Trong tích tắc Tarzan vừa giống chiếc lò xo bị nén vừa giống con hổ sắp nhảy xổ vào đối thủ với tất cả móng vuốt.
Gaby run rẩy đến nỗi mặt tái nhợt .
Còn quân sư Karl ư? Nó cũng thấy lão mũi gãy, mắt nó “nghía” lão trừng trừng.
Lão dừng lại sau lưng Tarzan hai bước. Máy Tính Điện Tử cảm thấy lão liếc rất nhanh lên mặt bàn nó ngồi.
Lão hỏi tiếp viên ngồi gần đó:
- Xin lỗi , tôi có hẹn với người bạn tên là Lamporech. có thấy…
- Ồ , nãy giờ chưa có ai nhắn gì với tôi. Xin ông cho biết quý danh?
- Saulich. Tôi có mướn phòng trong khách sạn.
- Nếu ông Lamporech đến tôi báo cho người thường trực, thưa ông Saulich.
Lão mũi gãy gật gù và mạch ra khỏi quán. Có lẽ lão về phòng. Tại sao lão lại nêu tên là Saulich, cái họ khá giống họ của gia đình Sauerlich lừng danh? Cũng có thể đó chẳng phải là tên của lão, lão tự chế tạo ra bản lý lịch nóng hổi cho từng công việc “xã hội đen” khác nhau. Có thể lắm chứ?
Đúng là lão Saulich lên phòng, bằng chứng là lão rẽ phải về phía cầu thang.
Tarzan quay sang mẹ. càng bồn chồn hơn bao giờ hết. Đồng hồ chỉ sáu giờ kém mười lăm. chờ cho bà Carsten ngưng cuộc đối thoại với Tròn Vo để hỏi Karl câu tối quan trọng:
- Ê quân sư, mày có biết lão để ý cái gì bàn mình ?
Máy Tính Điện Tử nhún vai:
- Cái số phòng, mày nghe chưa. Có vẻ như lão nhòm ngó số phòng. Nhưng… để làm gì?
Ừ, để làm gì… Tarzan thể biết. Mẹ là người rất kỹ lưỡng về chuyện cửa nẻo, hơn nữa chìa khóa phòng bà giữ trong tay. A, hay lão mũi gãy định rình rập bà để bắt cóc hòng làm áp lực với đám trẻ. Chuyện đó còn khuya, vì Tarzan còn ở bên cạnh bà dài dài và mẹ sờ sờ trước mắt. “Để làm gì kìa?” Tarzan có cảm tưởng đầu vừa bị đóng đinh.
Bây giờ ba quái phải chào tạm biệt mẹ Tarzan. Gaby còn phải đón chị họ Evi Pecthigon kịp chuyến tàu 16 giờ. Tất nhiên là Karl và Kloesen tháp tùng theo Công Chúa.
Khi ba chiến hữu đứng dậy … lão mũi gãy hiểu nguyên nhân nào lại thò mặt trong quầy tiếp đón. Lão giao chìa khóa phòng cho người thường trực và mất hút sau cánh cửa.
Coi, quả là kỳ cục. Sao lại dạo trong khi lão có hẹn với ai đó ở đây? Mặc xác lão già láu cá, giờ chỉ còn hai mẹ con với nhau. Tarzan tự “gỡ cái đinh khỏi đầu mình” và kêu chủ quán cho khay thịt lớn xắt mỏng. và bà mẹ quý cần phải bồi dưỡng chút gì đó cho xứng đáng với hai ngày hiếm hoi của tình mẫu tử.
Bà Carsten nhấp chút bia và tủm tỉm cười:
- Má thích các bạn con lắm. Riêng Gaby xinh đẹp và đáng .
- Dạ.
Bữa ăn chiều kết thúc vào lúc sáu giờ rưỡi. Ngoài trời, tuyết bắt đầu tung hoành. Hai mẹ con rời quán để lên phòng, đó thừa ấm áp.
Trời đất, lúc Tarzan sắp rẽ về phía cầu thang … đụng thằng Karl Máy Tính. Nó vẫy tay gọi cách rất gấp gáp. Tarzan trấn an mẹ tức :
- Karl quay lại đây chắc có cớ . Má lên phòng trước . Phòng 211 đúng má?
Bà Carsten vừa bước là Máy Tính Điện Tử trám chỗ. Nó báo cáo dồn dập:
- Tụi tao vừa thấy lão Saulich. Đích thị. Lúc tụi tao cùng chị Evi ra trước nhà ga chiếc taxi đậu lại. Lão Saulich bước xuống. Có nghĩa là lão ở nơi nào đó khá lâu trước khi ra ga.
- Ờ, mày đúng. Lão rời khỏi khách sạn lúc chưa tới sáu giờ. Có thể lão tìm gã bạn Lamporech?
- Còn khuya. Lamporech chỉ là cái cớ, cái tên đó có mặt đời, mày tin “quân sư” Tarzan, bởi lão lên xe lửa rồi.
- Cái gì? Lão chuồn ư?
- Ô kê, chuồn với đoàn tàu tốc hành Hambourg. Tao muốn mày nhớ kỹ điều đó.
- Cảm ơn mày, Karl. Tin này là tin lành. Lúc mày lão Saulich chú ý đến miếng kim loại ghi số phòng, tao cứ sợ lão và đồng bọn toan tính mưu bắt cóc mẹ tao. Nhưng bây giờ …
Karl cười mỉm. Nó vẫn chưa hết nghi ngờ, nhưng chưa biết sao để “đại ca” hiểu lúc này, bởi Gaby, Kloesen và chị họ đỏng đảnh Evi Pecthigon đợi ngoài cửa.
*
Tarzan gõ cửa phòng 211.
- Con đây má ơi!
khoái trá bước vào, và nụ cười mới nở môi bỗng tắt phụt.
Bà Carsten ngồi giường, mặt tái mét còn hột máu. Hai bàn tay như bị co giật.
- Chúa ơi, má bị bịnh à?
ôm choàng bà trong vòng tay và định bắt mạch. Tuy nhiên bà Carsten lắp bắp:
- Cái... cái cặp… Peter ơi. Cái cặp… cặp tài liệu biến mất rồi.
- Lạy Chúa! Lạy Chúa tôi!
Ít khi Tarzan thốt lên lời kêu gọi Đấng tối cao đến hai lần liên tục. đưa mắt ngó dáo dác. chiếc giá chỉ còn… cái vali con.
- Sao vậy, hả má?
- Má để cái cặp hồ sơ quan trọng đó vào tủ quần áo. Má còn khoác áo choàng lên. Chiếc áo còn nguyên.
- Hay là hầu phòng…
- Đừng nghi ngờ họ Peter. Chưa có hầu phòng nào vào đây. Giường vẫn chưa trải nệm.
- Hay do khóa cửa…
- Cũng nốt Peter ạ. Má khóa hai vòng cẩn thận. Lúc nãy mở ra vẫn như vậy. Cái cặp biến như có ma.
- Cho con hỏi má câu cần thiết. Má có bị mất tiền ?
- , con ơi. Bóp tiền vẫn nằm đây. ràng chúng chỉ muốn lấy cái cặp.
Bà Carsten gục đầu xuống. Hai vai bà rung lên. “Má khóc”, Tarzan cảm thấy nghẹn ngào. tuyệt vọng vuốt tóc mẹ. Bà ngẩng lên cười gượng gạo với đôi mắt đầy lệ. Tarzan chưa bao giờ gặp ở mẹ thái độ yếu đuối như thế.
- Con hiểu hết tai hại đâu Peter. Trong chiếc cặp toàn những hồ sơ tuyệt mật về phát triển nhà máy. Những bản kế hoạch và mã số. Chúng có giá trị đối với hãng đến nỗi ông giám đốc dám chuyển giao bằng đường bưu điện. Chúng phải được đặc phái viên mang trực tiếp sang Dansbourge. Ông giám đốc hoàn toàn tin tưởng ở má. Vậy mà… con hiểu chứ Peter, ngoài chuyện bị khiển trách, má còn có thể bị thất nghiệp. Làm sao má có thể nuôi con…
Trái tim Tarzan tan nát:
- Nhưng má làm hết sức mình kia mà, má đâu có dính dáng gì đến tên ăn trộm…
- phải đơn giản vậy Peter. Vì ai trong hãng biết má ghé thăm con trong hai ngày cuối tuần. Người ta có thể cho rằng nếu má sử dụng riêng hai ngày đó chẳng có chuyện gì xảy ra. Chưa hết đâu, chắc con cũng nghe về loại tình báo mới: tình báo công nghiệp. Các hãng lớn đều giữ kín các phát minh của họ mọi lĩnh vực như sản xuất, lưu thông hàng hóa, nghiên cứu thị trường… Các phát minh của họ bí mật đến mức “sống để bụng, chết mang theo”. Như các hãng điện toán cạnh tranh “phần mềm” với nhau từng chút từ Mỹ, Pháp đến Nhật Bản. Họ cài tình báo để thu thập phát minh của đối phương và sẵn sàng bỏ tiền để mua chuộc nội tuyến. Má nghĩ rằng ông giám đốc kết án má nhận quà hối lộ, tuy nhiên má thể thoát cảnh bị nghi ngờ…
Con mắt Tarzan như bị rách ra. sững sờ:
- Nghĩa là người ta nghi ngờ má bán hồ sợ tài liệu của hãng cho các hãng cạnh tranh khác?
Trời ạ, bàn tay Tarzan nắm chặt. Bàn tay co lại thành nắm đấm biết lúc nào. Coi, cả khúc phim loang loáng trong đầu và tự nhiên sáng suốt lạ lùng: Nào, thử thống kê các dữ kiện xem sao. Thằng Detlepho Eco thập thò hồi chiều sau ki-ôt của nhà ga đương nhiên nghe lọt hết những lời má dặn dò “Peter, con phải đặc biệt để ý đến chiếc cặp tài liệu. Trong đó có những hồ sơ quan trọng mà má có trách nhiệm bảo mật. Trưa thứ hai, má mang chúng đến chi nhánh của hãng ở Dansbourge”. Vậy là . Sau đó lão mũi gãy Saulich xuất hợp đồng tác chiến với thằng chỉ điểm bằng cách tìm biết số phòng 211 mà má trọ. Vậy là luôn.
Bà Carsten phần nào qua cơn khủng hoảng. Bà :
- Má phải gọi điện báo cho cảnh sát ngay.
- Ồ… má hãy bỏ điện thoại xuống. Con nghĩ rằng…
Bà Carsten ngạc nhiên. Chưa lúc nào bà thấy con trai mình cứng rắn như vậy.
- Con nghĩ rằng… má nên cho cảnh sát biết. Thứ nhất, hãng má làm được thông báo tức khắc. Thứ hai, con bị cản trở trong việc điều tra về thủ phạm ăn trộm chiếc cặp. Má hãy tin con , có băng tội phạm trẻ tuổi định “dằn mặt” con bằng cách lấy chiếc cặp. Chiếc cặp quan trọng với má nhưng quan trọng với chúng, chúng có những mưu khác nữa kia. Má à, đây là trò đùa trẻ con. Con xin hứa đem chiếc cặp về cho má trước thứ hai mà cần nhúng tay của cảnh sát.
Căn phòng tự nhiên im lặng khác thường. Tiếng máy sưởi kêu ro ro nghe buồn như tiếng than của những con muỗi. Bà Carsten ngắm con trai lâu. Rồi bà gật đầu:
- Càng ngày con càng giống hệt ba, Peter. Hồi xưa mỗi lần ba con quyết định việc gì má đều nhắm mắt tin tưởng ông tuyệt đối. Ngay cả cái chết của ông do cứu người sắp bị tai nạn lao động công trường má cũng tin là đúng! Con mới 16 tuổi và má muốn mất mát lặp lại. Hãy hứa với má là con tránh xa mọi nguy hiểm nếu nguy hiểm ấy trả giá cho việc lấy lại chiếc cặp. Má chết nếu thiếu con. Hãy hứa với má nhé Peter?
- Con xin thề, thưa má. phải hứa mà là lời thề.