Tới Đây Để Ta Ăn ( Đại Thần Ta Tới Đây ! ) - Dung Phồn Tư Mộng (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Điều bạn muốn nói với bé La & meow :* Cảm nghĩ của bạn sau khi đọc truyện ?

    1. Editor tồi - Truyện nhảm nhí, ngắn vớ vẩn.

      28.6%
    2. Editor khá - Truyện tạm đọc được, nhưng hơi ngăn, từ ngữ không phù hợp.

      14.3%
    3. Cốt hay nhưng Editor làm không tốt. Cần cố gắng !

      0 vote(s)
      0.0%
    4. Đã có tiến bộ !

      14.3%
    5. Hay - Được !

      14.3%
    6. Truyện vớ vẩn quá :(((

      0 vote(s)
      0.0%
    7. Truyện ngắn quá :((

      0 vote(s)
      0.0%
    8. Tạm Tạm ?

      28.6%
    9. Một like cho nàng <3

      57.1%
    10. Thích quá thích quá ^^

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      *nhìn* *hốt hoảng* *tung bông* võng du ~~~~~ *ôm lấy editor hun thắm thiết*:ex10::ex10::ex10:
      bé La thích bài này.

    2. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242
      Ta sớm ra chap cho các tỷ nhaaa ~~~

    3. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242
      Chương 1: Họa Lộ Như Mơ (*)
      Edit: bé La & Meow
      Ta mới đặt avtar đó :-* mọi người thấy ta thế nào aaa >.<
      ----------------------------------------

      (*) Tai họa để ập tới bất ngờ, khiến người bị tai họa đè lên cảm thấy như trong mơ.
      --------------------------------------------------------

      " A nha ~ Băng Băng .. "

      giật mình hoảng hốt, tay vội di chuột ra phía góc màn hình ấn thoát ra.
      " Dạ .. Tổ chưởng Hồ "
      " Gì chứ ? Haha .. Tổ chưởng Hồ ? Trong mắt còn bà thím này sao? "

      Haha Tổ chưởng Hồ vui tính, tự cho mình là bà thím sao, .. là bà lão mới đúng a ~

      " Dạ đâu có, trong mắt Băng Băng hèn mọn đây nào có tia sáng nào hùng vĩ, oai phong như tổ chưởng Hồ chứ ? Tổ chưởng còn thanh xuân mà, bà thím gì chứ ạ, tổ chưởng vậy làm cho tôi ngại ngùng mà, là Tổ chưởng còn đẹp hơn mười tám nữa. Tại sao thư kí Quách đề cử thi người mẫu văn phòng chứ ??"

      " Cái mồm của nghe vậy mà khéo vỗ mông ngựa! Được ... Băng Băng thêm gạch, chơi game trong giờ làm việc sao!? "

      " aaa Tổ chưởng, nể tình mà tha cho tôi nốt lần này a? "

      " Băng Băng, công ty có quy củ của công ty. trong tuần vô số lần tôi bắt được chơi game. Còn dám chơi bằng tiền điện công ty, biết bao nhiêu người ngoài kia khó khăn vô cùng để kiếm tiền mua được số điện (*) vậy mà ngồi đây, ghế êm, điều hòa mát lạnh, điện thắp sáng chưng. đây chả phải coi thường tôi, coi thường phụ trách tổng, coi thường tổng giám đốc, coi thường điều lệ công ty sao ?? "

      (*) số điện là vạch trong máy đo điện sử dụng của mỗi nhà, người thu tiền cộng số vạch và nhân với giá tiền vạch, từ đó ra tiền điện sử dụng hàng tháng.

      " Tổ chưởng ... tôi dám đâu a T.T "
      " Vậy sao? Vậy đừng khóc than nữa đó ! "
      " Dạ dạ, nhất định rồi "


      " Tốt lắm "
      Tổ trưởng Hồ vừa xong liền đánh mông qua tới phía bàn làm việc của người bên cạnh .

      Thấy tổ chưởng Hồ qua, nhanh chóng vào game. Ấn chat nhóm :

      Băng Băng Đông Lạnh: " Nhã tỷ, vĩnh biệt chị ! "

      Hoa Hồng Mị: " gì chứ? Nhà người bị quái đánh tới ngu rồi sao? "

      Băng Băng Đông Lạnh : " Đừng nhiều, mau nhìn phía sau ! "
      Từ chỗ ngồi lí tưởng này, nhìn thấy Nhã Luân miệt mài đánh quái quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Tảo Lệ đằng sau chỉ hận muốn đập đầu vào tường.
      Tiếng chửi bới của Tổ chưởng Hồ vang lên, tiếng khẩn khoản ai oán của Luân .. cuối cùng chìm vào yên lăng sau câu của Tổ chưởng Hồ :

      " Nhã Luân gạch, cãi thêm câu thêm gạch !! "

      Sau khi bóng dáng tổ chưởng Hồ khuất, cánh cửa phòng tổ chưởng đóng tiếng " Rầm ". Vang lên tiếng gõ bàn phím thần tốc ..

      Hoa Hồng Mị: Ta hận nhà ngươi Diễn Băng !!!

      Băng Băng Đông Lạnh: T.T

      Hoa Hồng Mị : Nhớ lấy cái bản mặt thối nhà ngươi ! Từ sau đánh quái mình a !!

      Băng Băng Đông Lạnh: a đừng bỏ ta nha ~~

      Hoa Hồng Mị: Vậy còn mau tới Lộ Hồng nhận tội !

      được gửi lại địa chỉ bản đồ, ấn tự động tới. Cảnh sắc tuyệt mĩ, nước chảy sinh động. Xa xa mĩ nhân đứng điệu đà, váy hồng ánh kim lấp lánh xòe cả ra đất. Khung cảnh mây trời, mĩ nhận hợp lại khiến lòng người mê luyến.

      Vừa lúc mải mê ngắm cảnh, quái nhân lông lá đầy mình, nhe răng sắc nhọn lao tới. giật mình hoảng hốt, gì vậy quái nhân dãi cấp 2 sao lại ở đây ???

      ngồi trước bàn máy tính hổn hển thở gấp. Chắc dùng Biến Dạ Thuật gì chứ ?
      Vừa nghĩ vừa chuẩn bị chiến thuật phản công. Bỗng ..

      " Hệ Thống : Xin lỗi, bạn bị Hoa Hồng Mị dùng ngọc bội Giữ Chân năm trăm xu giữ ở lại. Bạn thể sử dụng bất kì thuật gì. Đây là khu cấp 2, Hoa Hồng Mị dùng Ngọc Huyền để giúp bạn vào được đây, hãy cảm ơn họ ! "

      " Hệ Thống : Xin lỗi, bạn bị Hoa Hồng Mị dùng ngọc bội Giữ Chân năm trăm xu giữ ở lại. Bạn thể sử dụng bất kì thuật gì. Đây là khu cấp 2, Hoa Hồng Mị dùng Ngọc Huyền để giúp bạn vào được đây, hãy cảm ơn họ ! "












      " Hệ Thống : Xin lỗi, bạn bị Hoa Hồng Mị dùng ngọc bội Giữ Chân năm trăm xu giữ ở lại. Bạn thể sử dụng bất kì thuật gì. Đây là khu cấp 2, Hoa Hồng Mị dùng Ngọc Huyền để giúp bạn vào được đây, hãy cảm ơn họ ! "


      Hệ thống à ... cảm ơn cái đầu mi !
      Chat nhóm.
      Băng Băng Đông Lạnh: Năm trăm xu?

      Hoa Hồng Mị : có gì, cảm ơn !

      ".."

      Trong vòng gần năm phút, bị quái nhân dãi cấp hai đánh tới giảm liền ba cấp. có gì nay càng trở nên trắng tay T.T


      Từ đây rút ra kết luận ..

      Càng đẹp càng nguy hiểm !!
      Last edited: 31/10/14

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ủng hộ hố mới của e :yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      nhưng sao 1 chương ngắn vậy :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      bé La thích bài này.

    5. bé La

      bé La Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      242
      Chương 2: Mối Tình Nơi Vườn Trường
      Editor: bé La
      Đính chính tên tác giả, Dung Phồn Tâm Mộng, tên viết tắt là Tâm Tâm và tên là Dung Tâm. Tác giả để tên nào cũng được, câu nệ !
      ------------------------------------------------------
      phải chưa từng qua con đường tình ngập tràn hoa hồng.
      Hồi đại học, khóa tên Mãn Hộ.
      Năm đầu đại học với bao bỡ ngỡ, mới lạ. Cánh cửa đại học lớn hơn hẳn cánh cổng trường cấp ba thân quen, và tất nhiên cũng to và rộng hơn vạn lần.
      lạ lẫm, cầm balô quần áo cùng đồ dùng đứng như tượng sáp ở hành lang phòng tham luận.
      Khi đó, gặp .. Mãn Hộ.
      ra cười, hỏi :
      " Mĩ nhân, đâu thế ? "
      hoảng hốt. lẽ thanh niên trường đại học như vậy sao.
      " Em là tân sinh "
      " Vậy sao, là Mãn Hộ, năm thứ ba "
      " Dạ, tiền bối "
      " Em ở khu nào ? "
      " 48B ạ "
      ra vẻ suy ngẫm, rồi cúi người, xách balô quần áo của , :
      " 48B sao, xa lắm đó, để giúp hậu bối cái balô này tay "
      bất ngờ, ngại ngùng đáp:
      " Ân, vậy phiền rồi "
      " sao đâu, mau thôi "
      " dạ "
      Quả , khu nhà ở 48B rất xa, hơn ba mươi phút mới tới nơi. Đầu lấm tấm mồ hôi, còn .. mệt tới muốn ngất !
      " .. có muốn lên uống nước ? "
      cười.
      " Thôi, để sau. Em lên chào bạn cùng phòng "

      ngại ngùng lấy balô từ , lên phòng, phòng ở lầu 6.

      băn khoăn mãi, câu của " thôi, để sau " là có ý gì ?
      muốn cùng tái ngộ sao?

      Mải ngẩn ngơ, sau khi leo núi cầu thang. đứng trước cửa phòng 48B thở hổn hển, cười ngẫm.
      Vinh quang, ta tới đây !!
      Mở cửa, đập vào mắt là 5 chiếc giừơng đơn, khu tắm, khu vệ sinh, khoảng trống ở giữa đầy sách vở, bừa bộn.
      giừơng có 3 nằm, người còn lại đọc sách ở giữa khoảng trống.
      đành cất tiếng trước :
      " Xin .. xin chào "

      trong ba kia đứng dậy, chầm chậm ra chỗ , nhìn quanh hỏi :
      " Tìm ai ? "
      " Tôi .. tôi được xếp vào phòng này "
      kia vừa nghe vừa gãi tóc, sau khi nghe xong chỉ cười :
      " Vào "
      có cảm nghĩ, vừa qua chạm kiểm sát khắc khe.

      Ba người con ngồi giừơng là ba chị em cùng nhà. Tên lần lượt là Hồ Tiếp Nệ, Hồ Tiền Tê, và người con ra mở cửa cho , là em út tên Hồ Bảo Khoan.
      Ba người sống trong gia đình giàu có, bị bắt ép học Đại Học. Ít lâu sau, người chị lớn, Hồ Tiếp Nệ bỏ học theo người buôn bán ma túy.
      Người chị hai, Hồ Tiền Tê sau có thai. Ngồi trong nhà vệ sinh khóc cả buổi. Khi phá cửa ra, cùng những người cùng phòng thấy que thử thai, lên
      hai vạch sàn nhà, tất cả là mùi nước tiểu hôi thối. Khi bế Hồ Tiền Tê ra, ta còn luôn miệng gào to " là đồ phụ bạc, muốn tôi chết mới vừa lòng sao !! ".

      Người em út, Hồ Bảo Khoan sau khi gia đình gặp chuyện xấu, phá sản. Phải làm để lấy tiền trả lãi vay. Ít lâu sau, bần cùng tới mức cắt tim người bạn trai ba năm ra bán. Lãnh án tù chung thân.

      chỉ còn lại người cùng phòng là Lã Nhụê Tĩnh. Hai người hay chuyện, nên cũng gọi là thân thiết gì. Tới khi ra trường, cũng duy trì tốt khoảng cách ấy.
      Trong thời gian đại học đó, rất hay tới chơi với . tất cả chuyện trời mây.
      đẹp trai lắm. Nếu hoa mĩ là xấu nam. Tóc lúc nào cũng như kiểu tổ quạ, rất tiếc, gọi đó là bụi bặm niên thiếu.
      Mắt hợp với tiêu chuẩn mí của đất nước nhưng nó lại quá , để mỗi lần ra đường tưởng như nhắm mắt mà .
      Mũi to hơn bình thường chút, môi hơi dày, mặt hơi nhiều mụn, khuân mặt chữ điền khá thô.
      Nhưng tự cho rằng, cái này bù cái kia.
      Dáng tồi. cao mét tám. cũng rất hăm chỉ chơi thể thao. khá vui tính, luôn làm cười.
      Tới khi bù đầu ôn thi năm đầu tiên, tỏ tình với .
      đứng dưới sân hát bài, tay cầm bó hoa hồng, xung quanh xếp nến thàng chữ : Em.
      ra mà , khi đó, nhìn từ tầng sáu. chỉ thấy mờ mờ. Lời hát của líu nhíu, khó nghe. Nến càng phải bàn, lập lòe như bóng ma chơi.
      Cảm nhận được thành ý của , đồng ý.
      Tán cây dưới khu nhà 48B trở thành nơi hẹn hò của .
      , lãng mạng cho lắm.
      chả bao giờ mấy câu ngọt ngào khiến đỏ mặt tía tai. Chỉ luôn vài câu giản dị thông thường.
      " chào em, em khỏe ? "
      " ăn chưa ? "
      " làm bài tập rồi chứ ? "
      " mệt ? "
      " đưa em về "
      " dạo chút ? "
      Tuy nhạt nhẽo thế, nhưng chỉ tới lần.
      Sau hai tháng miệt mài ôn thi, cũng tới ngày thi. Bất quá, hôm đó ngủ quên, Lã Nhụê Tĩnh hôm đó vừa hay có nhà nên cuống cuồng vệ sinh cá nhân.
      Lúc sau thấy chạy tới khu nhà . Gọi lớn :
      " Mau lên, sắp muộn rồi "
      tốc biến chạy xuống từ tầng sáu. Chạy hộc mạng. Khi tới gần phòng thi, tiếng trống báo vang lên. Đáng lý, tới nơi.
      Nhưng, dừng lại đợi .
      Mồ hôi như mưa, quay lại nhìn cười :
      " Muộn rồi, đành đợi thi lại thôi "
      tâm, khi đó có chút rung động.
      Có lẽ, thích nhất thời, mà là lòng.
      bị thầy và gia đình giáo huấn trận rất căng. Nhưng vẫn gì thoải mái thi lại.
      Sau kì thi, được 96,3 điểm.
      Còn 73,9 điểm.
      Sau màn đó, luôn cố gắng làm mờ khoảng cách giữa hai người.
      Khi hoàn hảo lên năm thứ hai. lên năm cuối cấp.
      hẹn ra ra sân bóng rổ, nơi có hàng cây lãng mạng vô cùng.
      " Mãn Hộ, hôm nay có chuyện gì sao ? "
      Từ sáng tới giờ luôn mang bộ mặt căng thẳng, u tối.
      " xin lỗi em ? "
      " có chuyện gì vậy ? "
      " .. cùng Hồng Ngộ có con. .. phải chịu trách nghiệm với ấy. Là ... là phụ bạc em "
      như bị ăn cú đấm. Máu trong người như bị giút cạn. Suy sụp vô cùng.
      " ... .. đùa gì vậy ?? vui đâu "
      " lừa em. Ngộ Ngộ đẻ con ít lâu rồi, .. muốn phụ bạc em thêm nữa "
      " Vậy từ khi và tôi gặp nhau. cùng ta qua lại ? "
      " .. xin lỗi, là .. là tại . Nhưng thể bỏ Mãn Nam được "
      " ha ? còn đặt họ rồi. Mãn Nam sao? Rất hay ! "
      " muốn làm vậy với em. Tại làm chủ được bản thân trước Hồng Ngộ. Có Mãn Nam cũng chỉ là vô ý, .. "
      mờ mịt. Ôm mặt. Nước mắt chảy xuống từ kẽ tay. run rẩy khổ tâm.
      Có lẽ, từ khi dứt sữa mẹ. chưa từng khóc thương tâm tới vậy.
      đau khổ, mệt mỏi quá rồi.
      " Nếu vậy ngay từ đầu sao còn tiếp cận tôi. Sao còn tỏ tình, quan tâm tôi? "
      Mãn Hộ trả lời. Mặt cúi gằm.
      quay lưng mạch.
      Sau đó tuần, Mãn Hộ bỏ học. làm khuân vác ở công trường. cùng gặp lại lần nào nữa.

      Khi lên năm thứ tư, gặp nhóc nam tầm ba, bốn tuổi ở gần trường.
      Nhóc nam bị lạc giữa sân trường đại học to lớn.
      nhớ tới dáng vẻ mình khi xưa, bèn tới.
      " Nhóc con, đâu vậy "
      Đứa quay ra :
      " ơi con đợi mẹ con lâu quá "
      cười, xoa đầu đứa :
      " con tên gì ? "
      " Thưa , con tên Mãn Nam, mẹ con là Hồng Ngộ "
      giật mình, như kia sợ thứ gì mà bỏ tay ra khỏi đứa .
      " bố .. bố con tên .. gì ? "
      " bố sao ? Bố tên Mãn Hộ, nhưng bố mãi về chơi với Nam Nam "
      Khi định tiếp lời mẹ đứa đến. Như nhận ra Hồng Ngộ trong mắt có tia hoảng hốt. Nhưng vẫn bình tĩnh tới.
      phải khẳng định.
      Hồng Ngộ rất đẹp. Dù người chỉ mặc váy công sở rẻ tiền. Gương mặt son phấn tiều tụy, nhưng vẫn nhìn ra đường nét thu hút khuân mặt .
      Hồng Ngộ chạy tới ôm Mãn Nam vào lòng, cười với .
      " uống gì đó "
      Nếu khi đó , hẳn trở thành người vẫn còn mắc tình cũ. Vậy nên gật đầu, cùng hai mẹ con rẽ vào quán cafe bên đường, quen thuộc gần trường Đại Học. Gọi 3 đĩa đậu hủ ma bà, hai ly cafe và cốc sữa nóng.
      Hồng Ngộ phá vỡ khí ngột ngạt lên tiếng trước :

      " hẳn là .. Hàn ? "
      " Phải, tôi là Hàn Diễn Băng "
      Nghe thấy đáp án như mong muốn, Hồng Ngộ cười mỉm.
      " Mãn Hộ rất hay nhắc tới "
      cũng chỉ cười lại, đáp.
      Hồng Ngộ nhấp ngụm cafe, :

      " nhìn hẳn là biết, gia cảnh chúng tôi khá giả gì ? "
      hơi bất ngờ, ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Hồng Ngộ, :
      " tôi biết "
      " Khi tôi học năm thứ ba đại học, tôi có thai, nghỉ học. Khi ấy lên năm cuối, con chúng tôi được tuổi. Biết tình như vậy, mẹ vì ham đứa cháu nội bắt cưới tôi. đồng ý, trước mặt cha mẹ hai bên tươi cười, chìu mến tôi. Nhưng tôi biết, khẩu thị tâm phi (*), hoàn toàn muốn thương chứ thương gì tôi ! "
      (*) khác nghĩ khác.
      " Nhưng ít lâu sau, gia đình bị bắt vì tội trốn nợ của ba . Bán hết gia sản, tới mức bố mẹ ruột tôi cũng phải bán cả nhà chạy theo cũng đủ chả tiền lãi ngày. phải bỏ học, khuân vác. Mỗi tháng đều gửi ít tiền về chả nợ. Tiền ăn uống của cha mẹ, tôi, cùng Nam Nam .. tự tôi lo. "
      hoảng hốt.
      ngờ gia cảnh của Hồng Ngộ tới mức như vậy.

      " Đâu còn cái thời uống trà Đinh Bố Lập nữa, bây giờ đến trà Bích Loa Xuân còn có mà uống nữa ! (**) "
      (**) Định Bố Lập là trà đắt tiền còn Bích Loa Xuân là trà rẻ tiền. Ý còn khá giả mà nghèo khó.
      " Hồng Ngộ, tôi rất tiếc .. "
      Hồng Ngộ chỉ cười, rồi xoa đầu Mãn Nam, nước mắt lăn dài khuân mặt khắc khổ của .
      " Nếu khi đó ... tôi phá cùng ấy, hẳn giờ ... "
      ngắt lời.
      " Hồng Ngộ, đừng vậy. Tôi và Mãn Hộ còn gì ! "
      " Phải ... "
      Hồng Ngộ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào .
      " ... nhưng, Mãn Hộ đâu có quên ! "
      tìm ra nổi lý lẽ gì để biện minh thêm, nên chìm vào im lặng.
      Ít lâu sau, Hồng Ngộ đứng dậy, cầm tay Mãn Nam, cáo từ .
      tới trước trả tiền nước. Bước ra khỏi quán cafe, mùi cafe vương vấn nồng đượm còn nữa. tiến tới, ôm lấy Hồng Ngộ :

      " Tôi và Mãn Hộ còn gì, đừng lo nghĩ nhiều "

      Sau đó cúi xuống ôm Nam Nam, đưa cho cậu nhóc chiếc kẹo mút và 100 tệ :
      " Cho con tiền mừng tuổi của năm nay, năm sau, năm sau nữa .. "
      Sau đó, cùng Hồng Ngộ ra về.

      Mối vấn nợ tình luyến hẳn được vẹn bề.
      Kể từ đó tới rất lâu về sau, vẫn chả nổi ai. Chắc có lẽ, bởi khẩu vị quá tồi !!

      -----------------------------------------------------
      Đa tạ các nàng theo dõi ♡.♡
      Xin nhớ cho, tốc độ truyện của ta phụ thuộc vào like (y) và cmt của các nàng nhe <3
      < La >
      quỳnhpinky, gaubonganvung, dhtt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.