1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 39

      Dịch giả: Hương Ly

      Chập tối, Nghiêm Lương dừng xe ở đường cái, phía bên ngoài khu dân cư của Lạc Vấn. Ông cầm túi đồ bước xuống xe, đứng ở vị trí cũ và nhìn ngắm hồi, rồi nhanh chóng chú ý thấy người đàn ông đứng ở dưới tán cây ở phía xa, người này có đặc điểm đặc biệt rất lớn khi ông ra ngoài luôn thích khoác túi.

      Hai người đều nhìn thấy nhau, cùng mỉm cười, đồng thời lên trước.

      Nghiêm Lương siết mạnh tay Lạc Vấn, : “Lâu lắm gặp!”

      Lạc Vấn mỉm cười hàn huyên: “Mấy năm nay thế nào?

      “Rất ổn, tôi làm giảng viên ở trường Đại học Chiết Giang, những ngày tháng trôi qua nhàng thoải mái hơn trước đây rất nhiều. Còn sao? Nghe làm ăn kinh doanh, chắc là cũng rất tốt nhỉ?”

      Lạc Vấn cười : “Cũng được, giống như thôi, cũng muốn sống những ngày tháng nhàng thoải mái chút.”

      “Nhưng tôi nhìn chẳng thấy giống bộ dạng của người làm ăn kinh doanh, nhìn trông vẫn giống bộ dạng của bác sĩ pháp y Lạc của ngày nào.”

      “Vậy sao? Giống ở chỗ nào?”

      “Là cách ăn mặc của .” Nghiêm Lương chỉ vào túi của Lạc Vấn, “Nhớ đến lần đầu tiên tôi nhìn thấy là ở Sở Công an tỉnh mở cuộc họp, lúc đó cũng khoác túi vai, sau đó trong mỗi lần điều tra vụ án, đều nhìn thấy vẫn khoác túi, tôi hỏi tại sao lại cứ khoác túi như vậy, là thói quen nghề nghiệp, mỗi lần đến trường đều phải đem theo túi, đựng các loại công cụ, cho nên bình thường trong cuộc sống cũng có thói quen khoác túi xem ra bệnh nghề nghiệp này của thể thay đổi được rồi.”

      Lạc Vấn bật cười: “Thế à, tôi lại chú ý, xem ra bệnh nghề nghiệp cũng là loại bệnh khó chữa.”

      Nghiêm Lương : “Lần này chúng ta có thể gặp mặt thực là quá trùng hợp, may mà bỏ ra ba trăm tệ để mua con chó , kết quả là cảnh sát tìm đến , nếu tôi thể biết ở thành phố Hàng. Năm năm trước, sau khi tôi từ chức, vốn dĩ cũng muốn gặp gỡ , nhưng lúc đó vẫn là bác sĩ pháp y, còn tôi, bởi vì việc đó, tôi còn muốn liên quan gì tới cảnh sát cả, cho nên từ bỏ ý định đó. Sau đó tôi biết cũng từ chức.”

      “Lần này cảnh sát đến tìm tôi, làm sao biết được?”

      “Lúc Triệu Thiết Dân tìm tôi chuyện có tới, Triệu Thiết Dân, chắc biết chứ?”

      “Có nghe đến, lúc tôi còn là bác sĩ pháp y, ta hình như là... đội trưởng chi đội trinh sát hình của thành phố Hàng à?”

      “Đúng vậy, bây giờ vẫn thế. ta khu phía tây thành phố xuất vụ án mạng, khi ta điều tra hồ sơ, chú ý thấy tên của , kiểm chứng chút quả nhiên là , đây này, chính là ấy cho tôi biết.”.

      Trong lòng Lạc Vấn chợt trào dâng cảnh giác, nhưng ông nhìn nét mặt chân thành thẳng thắn của Nghiêm Lương, mang theo ý tứ thăm dò gì, và nếu như cảnh sát thực nghi ngờ ông, vốn cần nhờ tới Nghiêm Lương đến thăm dò, mà trực tiếp đến điều tra ông, thế nên ông liền yên tâm, : “Bây giờ vẫn còn tham gia phá án à?”

      “Tôi ư?” Nghiêm Lương cười, “ mặt tôi còn muốn sống cuộc sống như vậy nữa, nếu như tôi muốn tham gia phá án, cảm thấy sau khi xảy ra việc đó, cảnh sát vẫn còn yên tâm để tôi tham gia sao?”

      việc lần đó của ...”, Lạc Vấn cúi đầu, “Đối với cách làm của , cá nhân tôi bảo lưu ý kiến.”

      Nghiêm Lương tỉnh bơ cười : “Tôi biết, chắc chắn là phản đối. vẫn luôn “phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ”, nhưng đến hôm nay tôi vẫn hối hận cách làm lúc đó. Ha ha, những chuyện xưa cũ cũng cần nhắc đến nữa, hãy dẫn tôi đến nhà để đặt đồ xuống .

      “Là đồ gì vậy?”

      Nghiêm Lương giơ ra túi nilon lớn cầm trong tay, : “Lâu lắm gặp, tôi suy nghĩ mãi biết nên tặng đồ gì, hút thuốc, cũng uống rượu, còn vô vị hơn cả tôi, tôi ít nhất cũng thường xuyên uống chút rượu ở nhà. Tôi nghĩ ra mới mua chú chó suy nghĩ đến việc chắc chắn chưa từng có kinh nghiệm để nuôi thú cưng, bèn mua cho ít đồ ăn của chó, ha ha...”

      “Ha ha... việc này...”, Lạc Vấn có vẻ hơi khó xử, “Tôi lại chẳng chuẩn bị gì cho cả.”

      “Ha ha, đùa thôi, cần phải nghiêm túc như vậy, tôi chỉ vừa vặn lái xe qua cửa hàng bán đồ cho thú cưng, lúc đó mới nhớ ra thôi.”

      Lạc Vấn gật đầu, : “Được rồi, nhưng nhà tôi chẳng có đồ gì để chiêu đãi cả, chỉ có thể đợi lát nữa tôi mời ăn bù bữa.”

      Hai người bước vào trong khu dân cư, Nghiêm Lương nhìn xung quanh khu dân cư, : “Ở vị trí này, tòa lầu này chắc là rẻ đâu nhỉ?”

      “Cũng tạm được, sau khi tôi từ chức rồi đến đơn vị ở thành phố Hàng, đợi sắp xếp ổn thỏa mua căn hộ này, lúc đó giá mét vuông khoảng vạn bảy, vạn tám gì đó, bây giờ chắc là hơn hai vạn, tôi cũng lắm, công ty môi giới cứ gọi điện thoại cho tôi suốt, phiền phức lắm.”

      “Thánh toán trọn gói luôn à?” Nghiêm Lương cười liếc nhìn Lạc Vấn.

      Lạc Vấn cúi đầu đáp lời: “Ừ”.

      Ông phải là người coi trọng tiền bạc cho nên chưa bao giờ thể ra trước mặt người khác ông là người có tiền.

      Đến lúc vào trong căn hộ của Lạc Vấn, Nghiêm Lương kinh ngạc đứng yên tại chỗ: “Đây là căn hộ của sao?” Ông nhìn căn hộ rộng tới hơn trăm mét vuông, chỉ tính riêng giá căn hộ hơn hai trăm vạn tệ rồi nhưng bày biện trang trí ở trong căn hộ, bao gồm cả các đồ điện trong nhà, chắc cũng chỉ khoảng hai vạn tệ là hết. Ở dưới đất kéo lê dây mạng, trong phòng khách có chú chó ta , nhìn bộ bẩn thỉu nhem nhuốc, thấy hai người bước vào phòng, chạy vòng quanh họ, bên cạnh đó còn có bãi phân tiểu, khiến căn phòng càng trở nên ẩm ướt, bẩn thỉu.

      Lạc Vấn cúi đầu vẻ ái ngại: “Bày biện hơi đơn giản chút.”

      “Đây là đơn giản sao?” Nghiêm Lương bật lời, “Đây vốn là sơ sài. Chắc chỉ tùy tiện tìm mấy người để sửa chữa lại chút phải nhỉ?”

      Bị Nghiêm Lương lật tẩy, Lạc Vấn càng cảm thấy ngượng ngùng: “Tôi cũng hiểu mấy thứ này cho lắm, dù sao cũng chỉ sống mình, bố trí đơn giản chút là được rồi.”

      Đúng lúc này, Nghiêm Lương chú ý thấy thứ đồ trang trí duy nhất ở tường - là bức ảnh cả gia đình ba người. Trong bức ảnh, gia đình họ đứng dưới cái cây đầy hoa, nhìn về phía người chụp ảnh tươi cười rạng rỡ.

      Nghiêm Lương thở dài, ông còn cười nhạo bố trí đơn sơ của Lạc Vấn nữa, nhiều năm nay ông ấy sống mình, đương nhiên cũng để ý nhiều đến cuộc sống sinh hoạt. Ông là bác sĩ pháp y giỏi nhất mà Nghiêm Lương từng gặp, con người ông luôn dồn toàn bộ tinh lực vào trong công việc, chưa bao giờ theo đuổi nhu cầu vật chất trong cuộc sống. Nghiêm Lương thoáng nhìn Lạc Vấn, vẻ hơi áy náy: “Vẫn chưa tìm thấy à?”

      Lạc Vấn : “Tám năm rồi, có lẽ cả đời này cũng thể tìm thấy được.”

      Bầu khí ngay lập tức rơi vào trầm mặc. Nghiêm Lương hắng giọng, phá vỡ ngượng ngùng, chuyển chú ý sang chú chó , lấy ra khúc xương cao su ném ra cho nó, con chó tha miếng xương ra góc để gặm, Nghiêm Lương cười : “Nhìn kìa, con chó này rất phàm ăn.”

      mặt Lạc Vấn lần nữa lại lên nụ cười: “Đúng là suy nghĩ chu đáo, tôi chỉ mua đồ ăn cho nó chứ hề chuẩn bị mấy đồ gặm chơi cho nó.”

      “Việc đó...”, Nghiêm Lương ngừng lát, nhìn vào bức ảnh, “ nhiều năm trôi qua như vậy, chắc cũng có ít người giới thiệu những người khác cho nhỉ, ... có suy nghĩ đến ?”

      Lạc Vấn lắc đầu: “Tôi cảm thấy tôi như thế này rất tốt.”

      “Ở trường chúng tôi có số giáo trẻ, ngoại hình, học lực, tố chất đều rất được, có thể được gọi là đến được những nơi sang trọng và cũng vào được bếp nấu nướng, tôi nghĩ chắc chắn là có người phù hợp với , nếu như...”

      Lạc Vấn vội cắt lời Nghiêm Lương: “ cần vừa mới gặp mặt định làm bà mối chứ, ha ha, ý tốt của tôi nhận rồi.”

      Nghiêm Lương chau mày: “ thể cứ sống mãi mình như thế này chứ?”

      “Như thế này chẳng phải tốt sao, tự do...”

      cần phải lừa dối bản thân đâu, giống tôi, rất thích công việc pháp y, từ chức, còn chạy đến thành phố Hàng này, tôi nghĩ, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là muốn thay đổi môi trường sinh sống nhỉ?”

      Lạc Vấn lại gì.

      “Trong ấn tượng của tôi, luôn nhiệt tình với công việc chứ có mấy hứng thú với các phương diện khác trong cuộc sống. Đến bây giờ cũng nuôi cả chó rồi, bởi vì mình quá độc. Nếu như có người bước vào trong cuộc sống của , tốt hơn rất nhiều.”

      Lạc Vấn lắc đầu: “Nuôi chó và độc liên quan gì đến nhau.” Ánh mắt ông hướng về phía bức ảnh, “Trước đây, con tôi nuôi con chó rất giống chú chó này, nên khi nhìn thấy nó trào dâng xúc cảm, thế nên nuôi nó.”

      Bầu khí lại rơi vào trầm mặc, lần này Lạc Vấn hắng giọng phá vỡ ngượng ngùng: “Nào, chúng ta cùng ăn nào, cứ thoải mái gọi món nhé.”

      Cả hai người đến quán ăn sang trọng cũng ở gần khu dân cư, ở trong phòng riêng chuyện hơn ba giờ đồng hồ, nhiều năm gặp, có rất nhiều điều muốn .

      Đối với hai người, cuộc sống cảnh sát trước đây đều trở thành quá khứ rồi, cả hai người họ cùng kể những chuyện thú vị gặp được trong cuộc sống của mình, Lạc Vấn lâu rồi mới vui như vậy.

      Sau khi ăn xong, hai người bộ men theo đường cái trở về.

      Khi sắp đến khu chung cư, Nghiêm Lương : “Chỗ này của rất gần trường học của tôi, sau này có thể tôi hay đến tìm đấy. Phải rồi, công việc của có bận ?”

      Lạc Vấn : “Rất thoải mái, cần phải đến công ty nhiều. Chỉ cần có thời gian, tôi lúc nào cũng tiếp đón được.”

      “Ồ, ở công ty làm những gì, tôi thấy chức vụ của chắc phải rất bận chứ?”

      Lạc Vấn cười ha ha: “ biết trong tay tôi có số bằng sáng chế, bao gồm cả mấy bằng sáng chế về kỹ thuật giám định vị trắc lượng, tôi vào công ty coi như là hình thức cổ phần hạng mục, cụ thể tình hình cần tôi làm, ngoài ra mấy chức danh của tôi cũng đều hiếm người, trong lúc xin đăng kí, có rất nhiều hạng mục công ty đều cần, chính vì công việc thoải mái cho nên tôi mới đến thành phố Hàng.”

      Nghiêm Lương gật đầu: “Như vậy cũng tốt, nếu so ra, tôi dạy học ở trường, có đôi khi gặp phải đề tài gì đó, còn chẳng được tự do như .”

      đến cổng khu dân cư, hai người chuẩn bị chia tay, Lạc Vấn : “ tặng tôi đồ cho con chó , tôi lại có gì để tặng lại , ngại quá.”

      Nghiêm Lương bật cười ha ha: “ cần phải khách sáo thế chứ, hôm nay thanh toán tiền ăn mà.”

      Tôi biết lúc rảnh rỗi cũng thích uống vài ly rượu, tôi lại biết uống rượu. Tôi đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước có vị khách hàng tặng cho tôi chai Chateau Lafite Rothschild, tôi cũng biết là hay giả, giao cho kiểm định nhé, rượu vẫn còn ở trong xe, bây giờ tôi lấy.”

      “Ô... Chateau Lafite Rothschild! thoáng đấy.” Nghiêm Lương chép chép miệng.

      Hai người bước vào trong khu dân cư, đến trước chiếc xe Audi Q7 rất sang trọng, khi Lạc Vấn bước gần đến xe, khóa cảm ứng tự động kêu tiếng, ông mở nắp cốp xe lên và lấy rượu. Khi Nghiêm Lương nhìn thấy chiếc xe Audi Q7 của Lạc Vấn, thoáng kinh ngạc, há miệng.

      Lạc Vấn lấy rượu đưa cho Nghiêm Lương, cười hỏi: “Chai rượu này là hay giả?”

      “Ừm... chắc là đấy, tôi cũng biết nhìn.” Ông nhận lấy chai rượu vang, nhìn chăm chú, nâng trong tay như thể nhặt được báu vật, lại hỏi vẻ hiếu kì: “Lúc trước hình như biết lái xe mà, sau khi từ chức mới học à?”

      “Đúng vậy, bây giờ việc lái xe trở thành kĩ năng của toàn dân rồi. Đường lớn đường đều là xe, lúc trước khi làm việc muốn lãng phí thời gian để học lái xe, sau khi từ chức rảnh rỗi, bèn học.”

      “Ò, chiếc xe này là tự mua hay là công ty cấp cho?”

      “Là tự mua.”

      “Chiếc xe này cũng phải hơn trăm vạn tệ nhỉ? Mua từ khi nào thế?”

      “Ừm, chắc là cũng gần ba năm rồi, sau khi đến thành phố Hàng mới mua.”

      Nghiêm Lương bật cười ha ha: “ giàu đấy, mua chiếc xe đắt như vậy, có thể đổi được tá xe của tôi đấy.”

      Lạc Vấn cười ngại ngùng: “ đừng có như vậy, là giảng viên mà, xe sang quá phù hợp, sinh viên nhìn thấy dễ theo đuổi vật chất, coi bản chất của việc học tập. Bây giờ tôi lại có nhiều hạn chế?

      chiếc xe sang như thế này, quả nhiên bác sĩ pháp y Lạc trở thành ông chủ Lạc rồi, nhưng từ trước tới nay vốn rất trầm, chiếc xe này làm, có quen với trạng thái nổi bật hay ?”

      Lạc Vấn mỉm cười: “Tôi thích lái xe, đến công ty, tôi thường ngồi xe bus, như thế thuận lợi hơn.”

      Sắc mặt Nghiêm Lương thoáng thay đổi, : “ làm xe này, thế mua về làm gì chứ?”

      Lạc Vấn chú ý thấy khác thường ở giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Lương, vẫn bình thường: “Thỉnh thoảng mình dạo, lái chiếc xe này... ừm... cũng được lắm.”

      “Đủ tạo cho mình sĩ diện nhỉ?”

      Lạc Vấn cười: “Cũng có thể như vậy.” “Ha ha, là dạo mình hay là dẫn theo ai đó...”

      Lạc Vấn lườm Nghiêm Lương cái: “Thầy giáo Nghiêm, tôi đề nghị nên dạy toán nữa, nên dạy các môn khoa học xã hội, càng thỏa sức tưởng tượng phong phú hơn. Ở thành phố Hàng này, tôi có bạn bè nào cả, chỉ có thể dạo mình mà thôi.”

      “Ha ha”, Nghiêm Lương bật cười, đồng thời trái tim ông cũng chìm xuống. Sau đó ông cũng chỉ đối phó thêm vài câu rồi chào từ biệt Lạc Vấn.

      Bước chân nặng thêm vài phần, rời khỏi khu dân cư.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 40

      Dịch giả: Hương Ly

      9 giờ tối, Triệu Thiết Dân vẫn ở lại đơn vị làm thêm.

      Bác sĩ pháp y Trần bước vào văn phòng, giao cho tập tài liệu, : “Kết quả giám định tờ giấy đó có rồi, tờ giấy, mực, máy in đều hoàn toàn thống nhất với tờ giấy mà trước đây hung thủ để lại. Ngoài ra, do tờ giấy lần này được nhét vào trong tay nắm cửa, được bảo lưu rất tốt, chúng tôi dùng thiết bị giám định vị vật chất được nhập khẩu từ Mỹ, lấy được dấu vân tay ở áp lực tờ giấy, dấu vết đó ngoài dấu vân tay của bố mẹ Trương Binh còn tìm thấy dấu vân tay hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay hung thủ để lại ở hung khí. Nhưng giám định vị vật chất vẫn thể lấy được những vật chất như mồ hôi của hung thủ lưu lại tờ giấy, có lẽ là hàm lượng quá thấp.”

      Triệu Thiết Dân suy nghĩ hồi lâu, : “Hung thủ càng lúc càng bạo gan, trong mấy ngày liền giết chết hai người, còn tiếp tục để lại hàng chữ rêu rao giết người, có cảm thấy thực làm vậy , hay là... chỉ bắn chỉ thiên phát, để làm nhiễu loạn phương hướng điều tra trinh sát của chúng ta?”

      Bác sĩ pháp y Trần bĩu môi: “Cũng chẳng có gì là làm loạn cả bây giờ chúng ta cũng chưa có phương hướng điều tra trinh sát gì cụ thể cả, uy hiếp được hung thủ.”

      vậy cũng đúng, hung thủ nếu như chỉ đơn thuần làm thêm những động tác liên quan gì, chỉ đơn thuần là vẽ rắn thêm chân càng mang lại nhiều nguy hiểm cho hơn, ừm... nếu như vậy đúng là muốn giết Trương Binh rồi.”

      Bác sĩ Trần gật đầu, : “Rất có khả năng.”

      “Bây giờ Chi cục họ điều người rồi, theo bảo vệ cả gia đình nhà Trương Binh 24/24, hơn nữa cũng với gia đình Trương Binh về nghiêm trọng của vấn đề, gia đình họ cũng hợp tác đầy đủ với công tác của cảnh sát. lí thuyết hung thủ vốn có cơ hội để giết người, nếu như thực dám ra tay, cũng chắc chắn phải nhận kết quả bị bắt ngay tại chỗ. Nhưng tên hung thủ này làm việc rất cẩn mật, tiếp theo đây biết làm như thế nào. Liệu có đầu độc ?”

      “Đầu độc?”

      “Dùng số đồ có độc, tìm cơ hội để cho Trương Binh ăn.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “ phải lắm, vụ án như vậy trước đây cũng từng xuất , ngày mai tôi nhắc nhở mọi người ở Chi cục.”

      Bác sĩ pháp y Trần : “Tôi cũng xem bộ hồ sơ Từ Thiêm Định bị giết hại, trường báo cáo của Chi cục cũng có vấn đề gì, tôi phát ra manh mối nào có giá trị cả.”

      Triệu Thiết Dân khẽ nheo mắt, nghĩ lúc rồi : “Trước mắt, manh mối duy nhất chúng ta có được là dấu vân tay của hung thủ, xem ra chỉ có thể theo con đường cũ, đối chiếu dấu vân tay với số lượng rất lớn. Trong vòng mấy ngày chết mất hai người, Trương Binh lại nhận được lời cảnh báo bị mưu sát, ràng việc phá án lần này của chúng ta thể kéo dài thêm được nữa, bắt buộc phải bắt được hung thủ. Ngày mai, tôi hội báo với lãnh đạo xem cần phải dốc bao nhiêu nguồn lực cảnh sát, xây dựng nên phương án tổng kết nghiêm ngặt, để có thể lấy hết được tất cả dấu vân tay của những người ở trong khu vực trọng điểm.”

      Đúng lúc này, nhận được cuộc điện thoại, sau khi cầm lên xem, là Nghiêm Lương gọi tới: “Khi nào có thời gian, tôi muốn gặp để về vụ án.”.

      Triệu Thiết Dân cảm thấy rất ngạc nhiên vì Nghiêm Lương lại chủ động tìm để về vụ án, liền hỏi luôn: “ có suy nghĩ gì à? Bây giờ tôi ở đơn vị.”

      “Được, bây giờ tôi đến đó.”

      Nghiêm Lương nhanh chóng đến văn phòng làm việc của Triệu Thiết Dân, sau khi đóng cửa, liền mở miệng ngay: “Tôi muốn tham gia vào vụ án của , thấy thế nào?”

      Triệu Thiết Dân phần nào khó xoay trở nổi trước thay đổi đột ngột của Nghiêm Lương, : “Thái độ của ...”

      Nghiêm Lương : “Chúng ta dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, tôi hề liên quan gì việc của nhưng lại vẫn nhớ đến việc tôi chỉ tiện miệng nhắc đến muốn gặp Lạc Vấn. Hôm nay tôi ăn cơm với ấy, sau khi trở về cảm thấy hơi áy náy, nếu như có thể, tôi đưa số kiến nghị có ích.”

      à? Sao?” Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ nghi hoặc, “ phải là nhất thời cao hứng đấy chứ?”

      “Đương nhiên phải rồi, nhưng nếu từ chối tôi tham gia, cũng chẳng sao cả.” Nghiêm Lương bày ra bộ dạng như cầm chắc phân thắng.

      Triệu Thiết Dân bật cười: “Tốt quá, đương nhiên là được.” Ông ngừng lại lát, rồi tiếp: “Nhưng... tốt nhất nên lộ liễu quá, bởi vì, ừm... bây giờ phải là cảnh sát, tôi tìm để chuyện đương nhiên vấn đề gì, công khai tham gia điều tra vụ án, e rằng...”

      “Tôi biết, tôi có tiền lệ” Nghiêm Lương thản nhiên .

      Triệu Thiết Dân vội hắng giọng : “Ý tôi phải vậy đừng hiểu nhầm.”

      “Được, nghĩ như thế nào là như thế ấy.”

      Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ kì lạ, : “Hôm nay gặp mặt Lạc Vấn, sao đột nhiên lại như chuyển hẳn sang con người khác vậy.”

      Nghiêm Lương cười, tìm kiếm lí do để chống đỡ: “Có lẽ là đến rất nhiều về việc phá án trước đây, có chút cảm xúc phải.”

      Triệu Thiết Dân gật đầu: “ muốn tham gia vụ án như thế nào?”

      Nghiêm Lương : “Hãy đưa cho tôi xem toàn bộ hồ sơ vụ án, bao gồm toàn bộ chi tiết điều tra.”

      “Hồ sơ rất nhiều đấy, e rằng phải mất của tới mấy ngày liền.”

      sao cả, tôi có thời gian.”

      Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương cười: “Sáng ngày mai, tôi bảo nhân viên chuẩn bị hết tài liệu đưa đến cho .”

      Nghiêm Lương gật đầu: “Được, phải rồi, còn có việc tôi muốn xác nhận lại với chút, tôi nhớ hình như lần trước tất cả các nạn nhân lần trước đều là người bị thả từ trại giam ra à?”

      “Đúng vậy!” Triệu Thiết Dân gật đầu, nhưng ông lập tức lại : “Trừ người cuối cùng, người cuối cùng chỉ là tên lưu manh, bị đồn công an tạm giam giữ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ vào tù cả. Hơn nữa thủ pháp gây án của vụ cuối cùng hoàn toàn khác với năm vụ trước. Điều này rất kì lạ.”

      Người cuối cùng phải là người tù ra? Thủ pháp gây án hoàn toàn giống trước đây? Sao lại như vậy được nhỉ? Nghiêm Lương thoáng chau mày, sau đó bèn cáo từ ra về. Cuộc trùng phùng lần này với Lạc Vấn vốn dĩ là niềm vui gặp gỡ giữa hai người bạn lâu gặp, nhưng giờ đây, tất cả những niềm vui trong lòng Nghiêm Lương lúc trước hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ còn lại u buồn tràn ngập trong lòng.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 41

      Dịch giả: Hương Ly

      "Đội trưởng Lâm, chào !”

      Có mấy tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, ở cửa xuất người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, đeo cặp kính rất tinh tế, ánh mắt dừng lại khuôn mặt người đó lúc, tiếp đến mặt tràn ngập kinh ngạc.

      nhớ rất lần đầu tiên khi nhìn thấy người này, câu đầu tiên của đối phương là: “Tôi biết, các đều ai tình nguyện học. Trong những người cảnh sát làm công tác trinh sát hình thực tế, phần lớn mọi người đều cho rằng logic học tội phạm cũng giống như tâm lí học tội phạm và hành vi học tội phạm đều là công việc kiểu vuốt đuôi. Việc phân tích nguyên nhân phạm tội sau khi việc xảy ra hay lắm, nhưng trong quá trình điều tra vụ án lại chẳng có tác dụng gì, các đều nghĩ như vậy phải ? Đương nhiên, sau khi vụ án xảy ra, các rất giỏi việc thu thập chứng cứ ở trường, đến thực địa để phỏng vấn, kiểm tra máy quay camera giám sát, hơn nữa dùng các phương pháp cơ bản này để phá được nhiều các vụ án. Logic học tội phạm vốn đều là ngồi ở trong văn phòng để suy nghĩ, các đều cảm thấy đây chỉ là chuyện binh pháp ở giấy mà thôi, đó là bởi vì đối thủ của các quá kém, vốn cần dùng đến logic học tội phạm. Hôm nay, tôi dùng vụ án cụ thể để chứng minh cho mọi người toán học là cha đẻ của tất cả các môn khoa học khác, tư duy logic là vũ khí sắc bén để đối phó với tội phạm trí tuệ cao.

      Đó là việc sáu, bảy năm trước, Lâm Kỳ được đơn vị đề cử làm người lao động tiên tiến, cùng với hơn hai mươi người cảnh sát hình khác đến trường học bồi dưỡng của Sở Công an tỉnh tiến hành bồi dưỡng kĩ năng nghề nghiệp cho các cảnh sát hình cốt cán địa phương, do Sở Công an thành phố đặc biệt bố trí. và những người cảnh sát hình khác quen làm các công tác điều tra thực tế, trong lòng đúng là coi thường các giáo viên ở trong trường Đại học Công an, chỉ biết bàn chuyện binh pháp giấy. Những người cảnh sát hình đều rất thích thú học môn học điều tra khám xét trường, nhưng đối với mấy môn tâm lí học, hành vi học chẳng chút hào hứng, cảm giác giúp ích được gì cho công việc thực tế cả, nghỉ môn logic học tội phạm của Nghiêm Lương.

      Sau đó Nghiêm Lương giảng giải các vụ án, phần lớn đều là những vụ án thực do ông tích lũy được trong quá trình phá án của mình, sau đó họ cũng tìm hiểu được, Nghiêm Lương vốn giống như những giáo viên khác, ông phải là giáo viên chuyên nghiệp, ông là do Sở Công an thành phố đặc biệt bố trí giảng dạy khóa học cho họ. Nghề chính của ông vốn là cảnh sát hình , hơn nữa lại còn là Phó chỉ đạo viên của tổng đội trinh sát hình Sở Công an tỉnh, cấp bậc rất cao. Trong giới cảnh sát, ông nổi danh từ lâu, vẫn luôn tham gia các vụ án lớn và trọng điểm, còn nhiều lần được đề cử đến Bộ Công an để tham gia trinh sát phá án những vụ án lớn, mới hơn 40 tuổi trở thành chuyên gia trinh sát hình của công an tỉnh.

      Và những vụ án mà ông giảng giải ở giảng đường cũng khiến cho những người cảnh sát hình trẻ được mở rộng tầm mắt, thông qua suy luận tư duy cách nghiêm túc cần mật, những có thể làm giảm thiểu rất nhiều lượng công việc, còn có thể xác định cách chuẩn xác phương hướng công tác phá án

      Nhưng Nghiêm Lương cũng thừa nhận, công việc suy luận logic này của ông chỉ là quá trình, cuối cùng vẫn cần phải được chứng minh bằng những chứng cứ xác thực cụ thể, việc này vẫn phải nhờ vào những người cảnh sát hình cấp cơ sở điều tra lấy chứng cứ. Nhưng việc này hoàn toàn gây trở ngại đến sùng bái của các nhân viên cảnh sát hình đối với ông. Cho dù cách nhiều năm, Lâm Kỳ vẫn có thể nhận ngay ra Nghiêm Lương.

      “Thầy giáo Nghiêm! Sao lại là thầy?” kinh ngạc mặt Lâm Kỳ chuyển sang kích động, đứng bật dậy bước nhanh đến nắm chặt tay Nghiêm Lương. Sau khi hai người hàn huyên hồi, Nghiêm Lương mục đích của chuyến viếng thăm hôm nay: “Hôm nay tôi đến đây vì vụ án, nhưng... nay tôi còn là cảnh sát nữa rồi.”

      Về việc năm năm trước, Nghiêm Lương đột ngột từ chức rồi trở về giảng dạy tại trường đại học, Lâm Kỳ cũng có nghe . Vị trí Phó chỉ đạo viên của tổng đội Trinh sát hình của Sở Công an tỉnh, cấp bậc hành chính cũng rất cao, phần lớn cảnh sát có phấn đấu cả đời cũng chỉ là người cảnh sát nhân dân cấp cơ sở bình thường nhất. Ông mới hơn 40 tuổi có thể làm lãnh đạo ở trong tổng đội cảnh sát lãnh của Sở Công an tỉnh là việc rất hiếm hoi.

      Đối với việc ông đột nhiên từ chức, lúc đó có rất nhiều người thể nào lí giải được, bao gồm cả Lâm Kỳ, chỉ là thể biết lúc trước xảy ra chuyện gì.

      “Là vụ án gì vậy ạ? Thầy !”

      “Vụ án của Triệu Thiết Dân”, Nghiêm Lương , “ Triệu và tôi là bạn cũ lâu năm, hơn nữa vụ án này hình như rất có tính khiêu chiến, khiến tôi rất hứng thú, cho nên...”

      “Cho nên thầy giúp phá án.” Lâm Kỳ lập tức tiếp lời của Nghiêm Lương.

      Nghiêm Lương nghĩ lát, suy nghĩ đến danh dự của Triệu Thiết Dân, với cách như vậy có vẻ được thỏa đáng lắm, ông liền chỉnh sửa: “, tôi rồi tôi còn là cảnh sát nữa, theo lí tôi thể tiếp xúc với vụ án, đặc biệt trong giai đoạn trinh sát phá án là thời gian giữ bí mật của cảnh sát. Chỉ là cá nhân tôi rất hiếu kì đối với vụ án có tính khiêu chiến như vậy.”

      Lâm Kỳ vội : “Tôi hiểu rồi, thầy muốn tôi với bất cứ ai việc thấy tham gia vào vụ án đúng ?”

      “Ừm...”, Nghiêm Lương mỉm cười, “Có thể như vậy .”

      Lâm Kỳ thoáng do dự: “Vụ án này là do đội trưởng Triệu phụ trách, biết về phía ấy...”

      “Tôi xem toàn bộ hồ sơ của sáu vụ án mạng rồi.”

      Lâm Kỳ hoàn toàn yên tâm, như vậy, Triệu Thiết Dân đưa cho Nghiêm Lương Xem tất cả hồ sơ vụ án rồi, còn nghi ngờ gì nữa, Triệu Thiết Dân mời Nghiêm Lương đến hỗ trợ. Về phía đương nhiên cũng có gì để giữ bí mật cả, đương nhiên, Nghiêm Lương còn là cảnh sát nữa, muốn tham gia vào vụ án, việc này cũng cần phải lặng lẽ chút, vì việc này vi phạm vào nguyên tắc phá án của cảnh sát.

      Lâm Kỳ hỏi: “Ở chỗ tôi có thể giúp đỡ được gì ?”

      “Tôi muốn điều tra lại vụ án mạng của Từ Thiêm Đinh.”

      “Điều tra việc này ư?” Lâm Kỳ , “Vụ án này là cuối cùng bác sĩ pháp y phát ra dấu vân tay của hung thủ lưu lại lon bia hoàn toàn trùng khớp với vụ án của đội trưởng Triệu, mới phát ra là cùng hung thủ gây ra, hơn nữa trường của vụ án này lúc đó bị người dân phá hoại rất nghiêm trọng, tôi cảm thấy vụ án này có cách nào để trở thành điểm đột phá để bắt được tên hung thủ đó.

      ”, Nghiêm Lương lắc đầu, “Nếu như trong chuỗi án mạng này có thể tìm ra được điểm đột phá chắc chắn là ở chỗ cậu.”

      “Vì sao?” Lâm Kỳ hiểu.

      “Tình hình cụ thể của năm vụ án lúc trước, về cơ bản đều giống nhau, chỉ có khác biệt rất , Sở Công an tỉnh và sở Công an thành phố điều động rất nhiều nhóm người, nhiều lần thành lập tổ chuyên án điều tra suốt ba năm nhưng vẫn thể tìm ra được dấu vết gì của hung thủ. Tôi thông minh bằng được nhiều người như vậy, cũng có bản lĩnh của nhiều người như vậy, mấy nghìn lượt người của tổ chuyên án đều điều tra ra kết quả, tôi điều tra cũng như vậy thôi. Chỉ có duy nhất vụ án cuối cùng này, quá trình phạm tội và thủ pháp đều hoàn toàn giống với những lần trước, như vậy mới có cơ hội.”

      “Nhưng... trường vụ án lần này bị dân chúng phá hoại nghiêm trọng, còn năm lần trước, tôi cũng đọc hồ sơ, trường đều được giữ rất hoàn chỉnh.”

      Nghiêm Lương cười : “ trường được giữ rất hoàn chỉnh, cảnh sát lại điều tra được manh mối có giá trị, có khả năng thực tế uy hiếp đến hung thủ. trường của năm lần trước tin rằng đều được hung thủ sau khi phạm tội tự mình xử lí. Nhưng vụ án Từ Thiêm Đinh lần này, hung thủ nghĩ ra việc rải đầy tiền dưới đất để khiến cho dân chúng vào phá hoại trường, việc này là vì sao? Nếu như lần này, có thể tự mình xử lí trường kín kẽ chút sơ hở, sao phải dùng đến cách này chứ? Điều này chứng tỏ lần phạm tội này của xảy ra cố, với năng lực của thể nào có cách giải quyết tốt tất cả mọi thứ ở trường, chỉ có thể dùng đến cách này mà thôi, chỉ có thể mượn tay của người khác để phá hoại trường, phá hoại manh mối. Lần phạm tội này, hung thủ hề làm theo kế hoạch của , xảy ra cố, vậy nhất định để lộ dấu vết. Tìm ra được sơ hở của hung thủ trong quá trình phạm tội lần này chính là điểm đột phá.”

      Lâm Kỳ liên tục gật đầu: “Phải rồi, thầy đúng.”

      Nghiêm Lương tiếp: “Tôi đến tìm cậu chính là để tìm hiểu thêm những manh mối Từ Thiêm Đinh bị giết hại.”

      Theo như tình hình tôi được biết, và tất cả bản ghi chép điều tra của chúng tôi đều có trong hồ sơ rồi.”

      “Tôi xem hồ sơ rồi, tôi nhìn thấy trong đó rất nhiều bản là cậu điều tra em Chu Phúc Lai, Chu Tuệ Như và cả người thanh niên trẻ tên Quách Vũ, thậm chí cậu cho người theo dõi bọn họ. Tôi muốn biết lí do của hành động này, chỉ vì Chu Tuệ Như là người cuối cùng gặp Từ Thiêm Đinh sao? Nhưng tôi lại nhìn thấy thực ra ngay từ ban đầu, đội điều tra của các cậu tìm ra chứng cứ ngoại phạm của Chu Tuệ Như và Quách Vũ, theo lí mà , cần phải loại trừ bọn họ. Tôi muốn biết cách suy nghĩ của cậu đối với vụ án này, thậm chí là số suy nghĩ hoặc cảm giác, bởi vì tôi biết, những thứ này đều là chủ quan, thể viết vào trong hồ sơ, nhưng có đôi khi từ những thứ này lại có thể suy ngẫm ra được số manh mối.”

      Lâm Kỳ cảm thấy kinh ngạc trước cẩn thận và tỉ mỉ của Nghiêm Lương.

      Phần lớn mọi người đọc hồ sơ vụ án, chỉ xem manh mối xuất trong đó, và xem xem trong quá trình điều tra liệu có xảy ra sai sót hay mâu thuẫn gì .

      Nhưng Nghiêm Lương lại chú ý đến bọn họ ngay từ đầu có chứng cứ ngoại phạm của Chu Tuệ Như, nhưng lại vẫn điều tra điều tra lại về đó. Triệu Thiết Dân khi xem xong hồ sơ, hề để tâm đến mấy người bọn Chu Tuệ Như, bởi vì ông cho rằng mấy người bọn Chu Tuệ Như tuyệt đối có đủ bản lĩnh để làm hung thủ.

      Nhưng Nghiêm Lương, khi nhìn thấy rất nhiều chứng cứ ngoại phạm của mấy người bọn Chu Tuệ Như, lại tỏ ra rất hứng thú đối với việc này.

      Lâm Kỳ gật đầu, án tình về việc lặp lặp lại điều tra đối với mấy người bọn Chu Tuệ Như, bởi vì ban đầu khi điều tra, cảm thấy Chu Tuệ Như có vài lần nét mặt trong khoảnh khắc hơi kì lạ, cảm giác như che giấu điều gì đó, nhưng đến khi dò hỏi lại thể hỏi ra được gì cả. Sau đó, khi vô tình điều tra hung khí, câu trả lời của Chu Tuệ Như và Chu Phúc Lai lại hoàn toàn trái ngược nhau, rất giống như khẩu cung được thông đồng từ trước, như thể cùng che giấu bí mật.

      Nhưng khi đến đoạn sau, Lâm Kỳ cuối cùng vẫn thở dài, : “Chỉ có điều, tất cả những việc sau này chứng minh, đều là do tôi đoán mò. Chứng cứ vững chắc chứng tỏ nghi ngờ của tôi đối với mấy người bọn họ là cảm giác sai lệch. Trước tiên, bọn họ có chứng cứ ngoại phạm. Thứ hai, con dao trong cửa hàng bọn họ mới tinh, tuyệt đối thể nào là hung khí được, hơn nữa tôi còn đặc biệt phái người cầm ảnh của ba người bọn họ đến các cửa hàng trong khu vực để hỏi, dạo này bọn họ đều hề đến mua con dao gọt hoa quả mới. Thứ ba, hung thủ giết Từ Thiêm Đinh chính là hung thủ trong chuối vụ án mạng, mà bối cảnh của ba người bọn họ tôi điều tra rất kĩ lưỡng, bọn họ quyết thể có năng lực phạm tội những vụ án mạng này, hơn nữa ba năm trước, em Chu Tuệ Như còn chưa có mặt ở thành phố Hàng. Thứ tư, ba người bọn họ đều có tiền, thể nghĩ ra được, cũng nỡ dùng mấy vạn tệ để dụ mọi người đến phá hoại trường vụ án. Thứ năm, nếu như Từ Thiêm Đinh thực do họ giết hại, khi đối diện với lời tra hỏi của cảnh sát, có thể tố chất tâm lí của bọn họ rất tốt, nhưng phương diện logic, rất khó có thể thông đồng để đưa ra được khẩu cung có chút sơ hở. Thứ sáu, chiều hôm qua, nhà người bạn thân của Từ Thiêm Đinh là Trương Binh nhận được bức thư đe dọa, điều tra ra là do hung thủ gửi đến. Nhưng chiều hôm qua, cả ba người bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, có thể chắc chắn phải do họ làm. tóm lại, sau việc này, tôi suy ngẫm và tổng kết, họ có chứng cứ ngoại phạm vô cùng vững chắc, nhưng tôi lại cứ ôm chặt suy nghĩ chủ quan của mình để điều tra mãi về bọn họ, lãng phí rất nhiều thời gian. Ôi, nếu như ngay từ đầu tôi nhầm vào con đường này, có thể phát ra được nhiều manh mối có giá trị hơn nhỉ. Bây giờ cách thời gian xảy ra vụ án ba ngày, bỏ lỡ mất thời gian vàng để thu thập manh mối, e rằng rất khó có được những phát khác. Lần này vụ án bị rơi vào tình cảnh bế tắc, tôi cũng có phần trách nhiệm.”

      Nghiêm Lương chăm chú lắng nghe Lâm Kỳ xong, hơn nữa còn tỉ mỉ ghi lại số điểm then chốt vào sổ.

      ràng, Lâm Kỳ cẩn thận suy ngẫm lại toàn bộ quá trình điều tra vụ án này, cho nên mới tổng kết được sáu điểm về chứng cứ ngoại phạm của ba người này cách logic như vậy.

      Nghiêm Lương suy ngẫm, ban đầu Lâm Kỳ khi đối diện với nhiều chứng cứ ngoại phạm như vậy mà vẫn cứ lặp lặp lại việc điều tra về ba người bọn họ. Vậy chắc chắn là bọn họ khi đối diện với những câu hỏi điều tra của Lâm Kỳ, biểu ra nét mặt và động tác được tự nhiên đủ để khiến gây nên nghi ngờ của Lâm Kỳ. Nhưng lúc Lâm Kỳ tra hỏi, Nghiêm Lương có mặt ở đó, cho nên ông thể nào phán đoán được, trong hoài nghi của Lâm Kỳ đổi với bọn họ, có bao nhiêu phần là do ý nghĩ chủ quan.

      Ông biết có số cảnh sát, đặc biệt là những cảnh sát mê tín “tâm lí học tội phạm” rất thích quan sát tỉ mỉ lời hành động của đối phương trong lúc tra hỏi, thậm chí nghe , đối tượng điều tra trong lúc trả lời, mắt hướng lên , hay xuống dưới, nhìn sang trái hay sang phải cũng được nghiên cứu tỉ mỉ. Trong số tiềm thức, những hành động kiểu vô thức lại có thể thể ra được đối phương kể lại chuyện trong hồi ức hay là bịa chuyện.

      Nhưng Nghiêm Lương tin điều này, ông vốn phản cảm với “tâm lí học tội phạm”, ông cho rằng, khi tra hỏi, nội dung câu trả lời của đối tượng điều tra mới là điều quan trọng nhất, cần phải từ phương diện logic phán đoán xem là có sơ hở gì hay .

      Bởi vì với những tên hung thủ thực cao siêu, tố chất tâm lí của hung thủ vững chắc đến độ khiến ta phải kinh ngạc, chúng có thể ngụy tạo sẵn khẩu cung, sau đó tự thuyết phục bản thân mình, khiến chính mình tin tưởng tính chân thực của những lời khẩu cung đó.

      Nếu như vậy, đừng là đối diện với cảnh sát, cho dù là đối diện với máy trắc nghiệm dối tiên tiến, chúng cũng có thể giống như miêu tả thực, kể ra những lời khẩu cung giả tạo đó. Ngược lại, số người tính cách bẩm sinh nhút nhát, khi đối điện với cảnh sát, theo bản năng căng thẳng, lo sợ, như vậy cho dù vụ án vốn ràng hề liên quan gì tới họ, nhưng bởi vì họ biểu ra căng thẳng, cảnh sát còn nảy sinh mối nghi ngờ lớn đối với họ.

      Khi vẫn còn chưa tiếp xúc trực diện với họ, tất cả mọi thứ về ba người bọn Chu Tuệ Như đều chỉ là suy đoán mà thôi.

      Nghiêm Lương quyết định tìm cơ hội để tiếp xúc với bọn họ.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 42

      Dịch giả: Hương Ly

      Hôm nay là thứ bảy, chập tối, Lạc Vấn khoác túi xách, xuất trước cửa quán mì. Vẫn như thường lệ, ông giả vờ vô tình đứng ở bên đường, nhìn quanh lượt, phát ra nhân vật theo dõi khả nghi, bèn thản nhiên bước vào trong quán.

      “Ừm... chủ quán, hôm nay cho tôi bát mì Tứ Xuyên.” Lạc Vấn nhìn thực đơn tường, rồi lại nhìn Chu Tuệ Như, phát ra nét mặt khá thoải mái, nên dần yên tâm.

      Hôm nay Chu Tuệ Như vội tiến đến chuyện với ông, mà cho đến tận khi làm xong mì, mới nhân cơ hội bê mì đến cho ông, hạ giọng : “Từ hôm qua đến giờ, hình như cảnh sát đến nữa, ngay cả những người cảnh sát ở đồn công an dạo này thường đến điều tra ở khu này cũng thấy xuất nữa.”

      Lạc Vấn cười, : “Đó là bởi vì họ triệt để loại trừ mối nghi ngờ đối với các cháu rồi.”

      “Lần này... thực ... thực có vấn đề gì nữa ạ?” Nét mặt Chu Tuệ Như vừa lo lắng vừa vui mừng.

      “Ừ, yên tâm , việc đến đây là kết thúc.”

      Chu Tuệ Như vui mừng gật đầu, quay trở lại tiếp tục công việc của mình.

      Trong lòng Lạc Vấn hiểu rất , lần này, bao gồm cả lần trước gặp người cảnh sát có ánh mắt sắc bén đó, chắc chắn đều từ bỏ cuộc điều tra đối với Chu Tuệ Như.

      mặt là do trong khoảng thời gian bức thư đe dọa được gửi hôm qua, Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều có chứng cứ ngoại phạm. Mặt khác, hôm qua lúc ông gặp Nghiêm Lương, nghe Triệu Thiết Dân đến để giải quyết vụ án của tên tiểu lưu manh này. Tổ chuyên án của Sở Công an thành phố cũng phát ra dấu vân tay để lại trường vụ án lần này tương đồng với các vụ án mạng trước đây, vậy Chu Tuệ Như và Quách Vũ càng thể nào là hung thủ được.

      Được rồi, việc giúp đỡ hai người bạn trẻ lần này coi như khép lại, tiếp sau đây, vẫn cần phải xem tổ chuyên án của Sở Công an thành phố giải quyết như thế nào.

      Ông mỉm cười, gắp miếng mì đưa lăn miệng, cảm giác như gánh nặng vai bỗng chốc nhiều. Dù sao việc giúp người khác che giấu tội trạng cũng thực là việc vô cùng phiền phức, thế nhưng phạm tội mình lại nhàng hơn nhiều.

      Đúng lúc này, phía sau ông vang lên giọng quen thuộc: “Chủ quán, cho bát mì Tứ Xuyên.” Theo bản năng, ông quay đầu lại nhìn, lập tức bắt gặp đôi mắt của Nghiêm Lương.

      Nghiêm Lương cũng nhìn thấy ông, khẽ nheo mắt tiếp đến liền tươi cười: “Lạc Vấn! Sao trùng hợp thế, hôm qua vừa mới gặp, hôm nay có thể gặp lại ở đây rồi!”

      Lạc Vấn : “Câu này, lẽ ra phải là tôi mới đúng, tôi sống ở gần đây, thường xuyên đến con đường này ăn uống, sao lại trùng hợp, cũng đến đây ăn thế?”

      Lương Nghiêm ngồi xuống trước mặt Lạc Vấn, viện ngay ra lí do: “Chiều hôm nay vừa vặn đến thăm nhà thầy giáo trong khối, ở ngay gần đây, lúc ra thấy đói bụng, bèn đến đây. b... thường xuyên đến đây ăn à?”.

      “Đúng vậy,” ông cúi đầu cười, “ biết tôi rất lười vào bếp mà, thực ra cũng biết nấu, cho nên cứ giải quyết ở ngoài luôn.”

      “Đến quán này ăn nhiều ?” Lạc Vấn hơi nghĩ lại, nhưng vẫn giấu giếm: “Ăn nhiều lắm.”

      “Vậy ,” Nghiêm Lương ghé sát lại, hạ giọng : “ có hiểu biết nhiều về chủ quán ?”

      Lạc Vấn thoáng ngừng lại, tiếp: “Mì nấu khá ngon, cho nên tôi thường xuyên tới ăn.”

      Nghiêm Lương : “ phải, ý của tôi là, tôi nghe chủ quán này - đúng là đứng phía sau lưng tôi, chính là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân trong vụ án tên tiểu lưu manh bị giết hại mấy hôm trước, hình như cảnh sát cũng liệt vào đối tượng nghi vấn để điều tra.”

      Lạc Vấn chợt giật mình, việc Nghiêm Lương đến đây ăn mì hôm nay, e rằng thể là trùng hợp. ấy biết em của chủ quán tên Chu Tuệ Như, vậy cái tên Chu Tuệ Như này, chắc chắn là do cảnh sát với ấy. Hôm nay ấy đến quán này, rốt cuộc là muốn làm gì?

      Đối với những người cảnh sát khác, Lạc Vấn hề lo lắng, ông nắm như lòng bàn tay tất cả mọi qui trình làm việc của cảnh sát, biết được bố trí của ông chắc chắn khiến cho cảnh sát triệt để từ bỏ cuộc điều tra về Chu Tuệ Như.

      Nhưng Nghiêm Lương... ấy phải là người đơn giản.

      Mặc dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài miệng Lạc Vấn vẫn ngừng lại, mà tiếp lời luôn: “Thực như vậy à? Tôi biết, nhưng tôi có nghe chút về vụ án tên tiêu lưu manh bị giết hại, nghe rất tàn nhẫn, có vẻ giống như trẻ này có thể làm được.”

      “Thế à? Tôi cũng tình là cụ thể, ha ha.” Nghiêm Lương cười, rồi , “Nhưng hôm nay vừa vặn gặp ở đây, có câu hỏi tôi có thể quay về bàn giao được rồi.”

      “Ồ, là việc gì vậy?”

      Nghiêm Lương : “ chàng Triệu Thiết Dân phá được vụ án, tìm tôi nhờ tôi nghĩ cách, tôi bị ta làm phiền quá, đành phải đồng ý. ta chi tiết phạm tội mà thể nào nghĩ ra được bằng cách nào mà hung thủ có thể thực được. Tôi vốn cũng chỉ hiểu về logic toán, biết rất ít về phương pháp phạm tội cụ thể, đương nhiên càng thể nghĩ ra được. Nhưng tôi đoán, chắc chắn biết.”

      “Là gì vậy?”

      “Đó là trong chuỗi các vụ án, mỗi nạn nhân đều bị hung thủ đứng ở phía sau dùng sợi dây nhảy thể thao thít cổ chết.”

      “Việc này có gì đâu, chứng tỏ thể lực của hung thủ rất khỏe, có thể là tay chân linh hoạt, đánh lén từ phía sau, đối phương có cách nào để phản kháng.”

      Nghiêm Lương lắc đầu : “ phải, thít cổ chết rất bình thường, vấn đề là, mỗi nạn nhân ngoài việc bị trực tiếp thít cổ chết, người có vết thương nào ràng cả, hơn nữa, trong móng tay của từng nạn nhân đều tìm thấy tổ chức da hay quần áo, chứng tỏ khi hung thủ thít cổ chết nạn nhân, hai bên hề trực tiếp xảy ra xung đột tay chân. Thế nhưng mấy nạn nhân này đều là người ở tù ra, trước đây việc đánh đâm là chuyện như cơm bữa, mây người này lại có thể bị người ta thít cổ đến chết, hoàn toàn thể phản kháng, điều này rất kì lạ.”.

      Lạc Vấn gật đầu, : “Đúng vậy, cho dù là tấn công từ phía sau, muốn thít cổ chết người cũng hề dễ dàng, ai cũng đều kịch liệt phản kháng, rất khó có thể xuất xung đột tay chân trực tiếp.”

      “Vấn đề là, trong mấy lần phạm tội, hung thủ đều dễ dàng thít cổ chết nạn nhân như vậy.”

      Lạc Vấn giả vờ suy ngẫm, giây lát sau, : “Tôi nghĩ có khả năng là hung thủ đánh nạn nhân ngất xỉu từ phía sau, sau đó thít cổ, đợi đến khi nạn nhân tỉnh lại, cũng ở trong tình trạng hấp hối, còn sức để phản kháng nữa.”

      “Nhưng sao hung thủ có thể đảm bảo lần nào cũng đánh cho nạn nhân ngất xỉu thành công chứ? Tình hình sức khỏe của mỗi người khác nhau, sức chịu đựng của mỗi người cũng khác nhau. Có số người có khi chỉ bị gậy gỗ gõ vào cũng ngất xỉu luôn, nhưng cũng có số người dù bị đánh mạnh cũng ngất. Hơn nữa, kết quả kiểm tra thi thể cho thấy, ở phần đầu của tất cả các nạn nhân đều hề chịu tấn công.”

      Lạc Vấn thầm suy xét, ông cảm thấy xuất của Nghiêm Lương ở đây ngày hôm nay có vẻ được bình thường. Mặc dù ấy hề quan tâm đến vụ án, nhưng hôm nay ấy tự mình đến quán hỏi việc liên quan đến Chu Tuệ Như, e rằng... ấy thực tham gia vào cuộc điều tra rồi.

      Làm cách nào để có thể thít cổ chết người mà đối phương phản kháng. Câu hỏi này, đối với Lạc Vấn, bác sĩ pháp y có kinh nghiệm phong phú, đúng là dễ như trở lòng bàn tay, ông có nhắm mắt cũng có thể liệt kê ra được mấy cách. Nếu như ông thể trả lời được câu hỏi vốn rất đơn giản đối với ông, liệu có gây nên mối hoài nghi của Nghiêm Lương hay ?

      Ông cân nhắc chút, làm thế nào để giết được mấy người đó, đây phải là điểm then chốt của việc ông dàn dựng nên những vụ án mạng này, cho Nghiêm Lương cũng sao. Nếu như biết, vậy ràng rất phù hợp với năng lực thực của ông, đặc biệt là trước mặt người vô cùng thông minh như Nghiêm Lương, e rằng việc che giấu dại dột này chỉ làm phản tác dụng mà thôi.

      Thế nên Lạc Vấn bèn : “Tôi nhớ có mấy vụ án thế này, trong huyện trực thuộc thành phố Ninh chúng tôi từng xảy ra chuỗi vụ án mạng, người phụ trách phá án lúc đó là Cao - Phó giám đốc Sở Công an tỉnh. Tình hình vụ án cũng tương tự, nạn nhân gần như hề phản kháng mà bị hung thủ giết hại rồi, nhưng phải là thít cổ chết, mà là đâm chết, nhưng tương đồng lớn và khác biệt lại . Hung thủ dùng gậy điện cao áp. Trước tiên hung thủ dùng điện cao áp trực tiếp khiến cho nạn nhân bất tỉnh, sau đó thít cổ, cho dù nạn nhân có tỉnh lại, lúc đó cũng ở trong tình trạng hấp hối, có sức để phản kháng nữa rồi.”

      ra là có cách này.” Nghiêm Lương hít thở hơi sâu, “Điều này có thể chứng thực được trong quá trình kiểm tra thi thể ?”

      Lạc Vấn : “Cường độ điện lưu của gậy điện cao áp trong khoảng thời gian ngắn kích thích mạnh vào trung khu thần kinh của con người, khiến người ta hôn mê. Nhưng cường độ điện lưu lưu lại trong cơ thể người, sau khi việc xảy ra, thông qua xét nghiệm tử thi có thể phán đoán. Nếu sử dụng phương pháp này, chắc chắn để lại vết bỏng da nạn nhân, thuật ngữ chuyên ngành gọi là bỏng điện. Nhưng vết bỏng điện trông rất giống với những vết thương khác ở da, nếu như nhận biết được điều này, bỏ qua.”

      Nghiêm Lương gật đầu, lại tiếp: “Vẫn còn có điểm rất kì lạ, nếu như hung thủ thực làm theo cách thức như , giật điện cho nạn nhân ngất xỉu, rồi mới thít cổ chết. Vậy sao lại phải thít cổ, mà trực tiếp dùng dao đâm chết người luôn chứ?”

      Lạc Vấn thoáng giật mình, ông thể cho Nghiêm Lương đáp án này, nếu , với khả năng tư duy của ấy, e rằng phát ra thêm nhiều chi tiết. Ông cười, : “Việc này tôi , nhưng hình như trong rất nhiều vụ mưu sát, cách thức hung thủ sử dụng đều mặc định, có số người dùng dao, số người dùng dây, số người dùng thuốc độc, còn có người trực tiếp dùng súng. Tôi nghĩ, có thể hung thủ sợ nhìn thấy máu, cho nên cảm thấy dùng dây nhảy thể thao thít cố nạn nhân sạch hơn chăng?”

      Nghiêm Lương chợt bật cười: “Tên hung thủ dám giết hại bao nhiêu người như vậy, tôi nghĩ chắc chắn sợ nhìn thấy máu.”

      Lạc Vấn đành : “Có thể sợ nhìn thấy máu là tâm lí quá ưa sạch .”

      sao?” Nghiêm Lương mỉm cười, tỏ vẻ tán đồng hay phủ nhận. Sau đó, ông lại tiếp về vụ án nữa, mà vừa ăn món mì vừa được đưa lên, vừa kể về những chuyện thú vị xa xưa.

      Sau khi ăn mì xong, hai người bước ra ngoài, men theo đường cái đoạn, rồi chia tay nhau.

      Khi cả hai người cùng quay lưng lại, ai nấy đều thoáng chau mày, chỉ có điều, cả hai đều thể nhìn được nét mặt của đối phương.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 43

      Dịch giả: Hương Ly

      Sau khi chia tay với Nghiêm Lương, Lạc Vấn cúi đầu quay trở lại con đường vừa . Khi đến công viên bên sông, nhìn thấy Quách Vũ bước chậm rề rề tới.

      Lạc Vấn cố tình nghiêng đầu về phía khác, giả vờ như quen biết cậu ta, nhưng Quách Vũ vẫn gọi: “Chú!”

      Lạc Vấn nhìn cậu ta cái, thấy trong ánh mắt cậu có điều muốn , bèn hạ giọng : “Đến đây , nhưng giữ khoảng cách với ta.” Trong lúc , ông vẫn dừng bước, thẳng đến cái máy xoay eo trong công viên, trèo lên tay năm và xoay lắc đùi, tay trái lén ra hiệu cho Quách Vũ đến tập xà đơn ở bên cạnh.

      Quách Vũ thể lực yếu nhưng chú thế, cậu cũng đành phải miễn cưỡng tập xà theo cách thức đạt tiêu chuẩn. Trong lòng thầm nghĩ, tại sao phải là chú tập xà đơn để cháu tập máy xoay eo chứ?

      Lạc Vấn : “Có việc cần tìm ta à?”

      ạ, cũng có chuyện gì, chỉ là...” Cậu mím môi, : “Cháu vừa đến quán mì, Chu Tuệ Như cảnh sát đến nữa, việc được khép lại rồi, cháu cháu biết phải cảm ơn chú thế nào.”

      Lạc Vấn mỉm cười, : “ có gì, cần cảm ơn ta, tóm lại, ta hi vọng sau này các cháu có thể quên những việc này, cũng quên luôn cả ta vẫn sinh sống giống như trước đây.”

      “Vâng.” Cậu mím môi, cố gắng nâng xà thêm lần nữa, : “Chú giúp chúng cháu nhiều như vậy, nhưng đến tận bây giờ, chúng cháu vẫn biết cần phải gọi chú như thế nào, thực ... thực phải chút nào.”

      Lạc Vấn bật cười ha ha: “Ta rồi, sau khi việc trôi qua, ta và các cháu hề quen biết nhau, chúng ta là những người xa lạ, có biết ? Như vậy tốt cho các cháu cũng tốt cho cả ta nữa. Nếu như cháu thực muốn cảm ơn ta, hãy nhớ điều này nhé.”

      Quách Vũ do dự lát, mắt hơi đỏ, ngừng động tác nâng xà, trầm mặc nhìn Lạc Vấn, đầu cúi xuống thể kính trọng, : “Cháu nhớ rồi.” Cậu lại nghĩ, rồi , “Vậy , có lẽ mấy năm sau, khi thực sống yên biển lặng, chúng cháu có thể quang minh chính đại làm bạn với chú được ?”

      “Vì sao lại muốn làm bạn với ta?” Lạc Vấn nhìn cậu ta. Quách Vũ lắp bắp: “Bởi vì... bởi vì hi sinh của chú.”

      “Cũng chẳng có gì đâu.” Lạc Vấn ngẩng đầu nhìn con sông , hạ giọng chỉ đủ để cho mình ông nghe thấy, “Giúp các cháu cũng chính là giúp ta.”

      “Vậy ... có thể làm bạn được ạ?” Quách Vũ hỏi vẻ thấp thỏm.

      Lạc Vấn trả lời, hồi lâu sau, lạnh lùng : “Tiếp theo đây, ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”

      “Dạ.” Quách Vũ cúi đầu đầy thất vọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :